Sơn Hà Chẩm – Chương 116

Chương 116

Đợi ngày ta gia quan, nàng có thể vì ta múa một điệu?

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Dưới sự hộ tống của năm nghìn binh mã của Tần Thời Nguyệt, Sở Du và Vệ Uẩn dẫn theo người Vệ gia chạy băng băng về hướng Hoài Thành, địa điểm thuộc quyền kiểm soát của Vệ gia ở gần Côn Châu nhất. Sau khi tới Hoài Thành, Vệ Uẩn lập tức lệnh Tần Thời Nguyệt điều binh đến Hoài Thành phòng thủ, sau đó đi thẳng về phủ đệ nghỉ ngơi, nhờ Sở Du sắp xếp cho Liễu Tuyết Dương và Tưởng Thuần, đồng thời gọi Thẩm Vô Song đến phòng chàng. Nhưng sống lâu so với người bình thường.

Sở Du nhìn vết thương trên người Vệ Uẩn, ngoài mặt không biểu hiện gì. Sau khi bình tĩnh bảo Tưởng Thuần đỡ Liễu Tuyết Dương đi nghỉ ngơi, nàng vội vàng chạy tới chỗ Vệ Uẩn.

Thẩm Vô Song đang bôi thuốc cho Vệ Uẩn. Chàng không còn dáng vẻ cứng cỏi như lúc nãy, sắc mặt nhợt nhạt, nghiêng người dựa vào cạnh giường, bộ dạng giống như vô cùng mệt mỏi. Trên thực tế, duy hộ sư tồn tại trên.

Sở Du đi đến, lấy vải gạc và thuốc trong tay Thẩm Vô Song, lạnh nhạt nói: “Để ta.”

Thẩm Vô Song thấy Sở Du đã đến, bèn nhanh nhẹn nhường vị trí, nói với nàng: “Không nghiêm trọng lắm, cô yên tâm, chỉ là chút ít ngoại thương, một tháng là lành rồi.” Nàng thật sự không rõ, ca ca vì cái.

Sở Du “Ừ” một tiếng. Thẩm Vô Song sờ mũi, biết tình thế không ổn, vội vàng nhặt lấy hòm thuốc: “Vậy hai người từ từ nói chuyện, ta không quấy rầy nữa, đi trước đây.”

Dt li, Thm Vô Songb chy. Trưcíkhi đi, hncòn không quêngi nhng ngưiɩkhác, kéo ttc cùng ra{ngoài.

Trong phòng lpếtc ch cònli S Duvà V Un.S Du khôngınói li nào,V Un chtįd nên cũngìkhông dám mīming. S Dubôi thuc mlên, ly băngìgc qun tngĭvòng, đng tác:nh nhàng thun¸thc, khiến V³Un có hơibt an.

“A Du…èV Un giannan nói: “Nàngmng ta đi.”

“Ta mng đlàm gì?”

GingS Du lnhénht, không nhnra vui bun.V Un rũmt, nói tht:“Sát th làÏdo ta bĺtrí, mũi tênînày là khnhc kế tabày, ta khôngļbáo trưc viĺnàng là taļkhông đúng.”

SDu tht nútìbăng gc choĩV Un, chngènói chng rng,đng dy đnhxoay ngưi đi.ļV Un btɪly tay nàng,Їnói: “A Du,nàng đng nhưvy, ta sılm.”

S Duĭnghe vy, quayđu nhìn chàng,²v mt btđc dĩ: “Taíkhông có gì)trách đ c.ìTa hiu conìngưi Triu Nguytàmưu mô nhưÏvy, hn khôngľra tay, đch có thĭt mình ra³tay.”

Ch làta… S Dur mt, dưngnhư có chútõbun bã: “Chòlà ta nhìníđ, cm thybn thân vôdng, cũng cm}thy đau lòng.”

Nghe thy liũnày, cui cùngV Un cũngyên tâm. Chàngívươn tay ômngưi vào lòng:“A Du, nghenàng nói vy,ïta cm thyrt vui.”

Đívui cái gì?”

Điu này chngĩminh nàng đtìta trong lòng.Ta b thương,¸nàng s tıtrách, s đauɪlòng.”

Nhưng màA Du… Chàngkh cưi: “Nàngnhư vy, lòngta khó chulm. Ta vnb thương ri,ònàng còn muntim ta đauluôn sao?”

SDu b chàngchc cưi: “Saođ vô lièthế?”

“Ta khôngũphi vô li.”V Un nmtay S Du,nghch ngón taynàng, du dàngínói: “Ch làìta cm thyĭnếu có th,khiến nàng vui,îdù giá nàoɪta cũng bnglòng. Ta khôngībiết nói chuyn,ta s hc;Îta không biếtfd ngt, ta,s nh ngưidy. Nàng phiísng bên taĩc đi, dùĩthế nào taìcũng phi khiếnnàng sng vui:v c đi,ơđúng không?”

NgheV Un nhcòđến c đi,Ĩtrái tim SïDu run lên.Nàng vươn tay,ìdè dt ômly chàng.

Nàng vnđmun nương theochàng mà nóigì đó, nhưngìcui cùng lithy đ mt,ch nói: “Vàiùngày na làsinh nht đ,đ phi làml gia quan(*)íri nh?”

(*)ЇL gia quan:įL đi mũ,khi con trai¸đến 20 tuiľthì làm lĩđi mũ, choĪthy ngưi đóđđã trưng thành.

m.”

V Un lêntiếng đáp: “Taìđnh gp nghithc phong VươngIvà l giaíquan li mtngày.”

Đ cũngmun t lplàm vương gingVương gia sao?”á. S Ducưi kh: “Tacòn cho rngĩđ d đnhtrc tiếp tophn ch.”

VUn trm ngâmīmt lúc, cuicùng nói: “Dùsao ta vnăhi vng cóth không cn{gây chiến. Thtra ta khôngquan tâm cóũlàm Hoàng đếhay không, chcn có ngưithích hp làmlà đưc ri,ĩli đi quamt thi gian(na đi.”

Điqua mt thiũgian làm gì?”S Du hơikhó hiu, VUn r mtnhìn bng SDu. Chàng lngìlng áp taylên, bình tĩnhãnói: “Đi quaémt thi gian,ĩnếu không tìmơđưc ngưi thíchhp kế thaHoàng v, taïli tính tiếpĩcũng chưa mun.”

S Du gtưđu, hôm nayíV Un đã²không còn cnnàng bn tâmt lâu.

V Unôm ly nàng,th dài: “Nếu¹nàng có thósinh cho tamt đa thìta cũng chng(cn phi lolng như thế.”:

Nghe vy, mtèS Du chtđi sc. V(Un thy thế,vi cưi: “TaĨđùa vi nàngđy.”

Dt li,óchàng ta vàovai nàng: “Khôngsao c, ADu, chúng takhông sinh, michuyn đu phich nàng bngõlòng mi tính.”

Nghe chàng nóithế, tim SũDu buông lngmt chút. Nàngxoa đu VìUn, nói: “Đưcri, trong ph°còn rt nhiuvic, ta điíxem trưc đã.”

Dt li, SDu đnh đngùlên, V Unli ôm nàngkhông nhúc nhích.S Du caumày: “Đ làmôgì đy?”

“Taàb thương ri.”ũ

?”

“Ta đau.”,

“Hm?”

“A Du.”V Un clên mt nàngging như mt°mt chú chócon: “Ta bìthương ri, khôngítin đi tìmnàng. Bui ti,ũnàng ti tìmìta đưc không?”Ï

Nghe vy, SDu giơ tayâv nh lênmt chàng: “Tiuăvô li, nhưthế còn rath thng gì.”i

“A Du, đưcíkhông, nàng đngý đi.”

Vhu gia… SìDu kéo ging,ìnghiêm túc nói:“Ngài không phiЇtr sơ sinh,fđng làm nũngìna, mau buôngtay ra.”

VôUn không nói{li nào, S,Du cưi: “Đăli còn ănv vi taíà?”

V Un(bt đc dĩõth dài, tanhư tho hip³nói: “Biết ri.”ĩ

Dt li, cuicùng chàng thtay ra. SDu đng dyđi ra ngoài.íBưc ti caýphòng, nàng btđu không nhnĬđưc mà nghĩrt cuc nàngìđang lo lngĭđiu gì?

Hôm nayÏđã đi đến°nưc này, chàngĩđ cp concái vi nàng,ìnàng còn scái gì ch?

S¹Du nhìn mưanh tí tách)ngoài hành lang,ìtrong đu bngɩloé lên khuônmt thanh l,cao quý ca)Thanh Bình qunchúa đi trưc.

Nàngũtng gp ThanhBình qun chúamt ln. Khiıđó đang lúcchiến lon, nt bưc ttrên xe ngaưxung, bch yãlung sa(*), ngctrâm vn tóc.Nàng hc theoíy thánh, cđi tr bnhcu ngưi, vɪmt bình tĩnhɪt tâm, bivì khuôn mtm l màĨsuýt na bdân chúng coinhư Quan Âmĩchuyn thế.

(*) Lungìsa: váy bngsa

Đó là nt đương thiâhiếm có, chcn gp mt¸ln là ciđi khó quên.

Nămĩy, S Duĭđã thm thanìkhông bng. Hinľgi

S Du giơtay lên nhìn:lòng bàng tay.S Du mtđi mt bngnhit huyết, mtưđi khí pháchĺthiếu thi, mtđi nhng thquý giá nht,có cái gìđ so sánhvi tiên ncung trăng, BTát h phàm?{Nếu như đith ca nànglà ngưi khác,ınàng còn có¹th có đôichút t tin,ìnhưng là ThanhãBình qun chúa…

SDu cưi kh,³nàng tht st tin khôngÎni.

Nàng đột nhiên hiểu được mình đang sợ cái gì.

Vệ Uẩn nghe vậy hết sức vui vẻ. Chàng nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng nói: “A Du, nàng biết lần đầu tiên ta cảm thấy nàng rất xinh đẹp là khi nào không, không phải kiểu đẹp như trưởng bối mà là kiểu đẹp như một người phụ nữ ấy.”

Không có con cái, đến cũng được, đi cũng được, đều là chuyện của riêng nàng.

Có điều vừa mới cuốn rèm lên, nàng bỗng bị một người kéo vào. Dường như đối phương đã âm mưu từ trước, người nọ ôm nàng ngả xuống giường, bịt miệng nàng, xoay người lăn một vòng, ấn nàng bên dưới.

Nghĩ đến chuyện này, đột nhiên Sở Du cảm giác sợ hãi đối với tương lai.

Kiếp trước, nàng vì tình yêu liên luỵ người khác đã đủ rồi. Kiếp này, nàng hi vọng tình cảm chỉ là chuyện của riêng mình.

“Chưa.”“Ta nhớ nàng.”

Nàng sợ có con. Nàng sợ có một ngày mình có con rồi, đột nhiên Thanh Bình quận chúa xuất hiện, lỡ Vệ Uẩn muốn cưới nàng ấy làm phu nhân giống kiếp trước thì nàng phải làm sao?

Nàng đột nhiên hiểu được mình đang sợ cái gì.

Nghĩ đến chuyện này, đột nhiên Sở Du cảm giác sợ hãi đối với tương lai.

“Ta không mù.”

Nàng nhắm mắt, thở ra một hơi nặng nề.

Không nghĩ nữa.

Sở Du khó hiểu. Vệ Uẩn lẳng lặng nhìn nàng, trong đôi mắt trắng đen phân minh hàm chứa ý cười.

Nàng sợ có con. Nàng sợ có một ngày mình có con rồi, đột nhiên Thanh Bình quận chúa xuất hiện, lỡ Vệ Uẩn muốn cưới nàng ấy làm phu nhân giống kiếp trước thì nàng phải làm sao?

Nàng nghĩ, hôm nay có rượu, hôm nay say, lo lắng tương lai làm gì?

“Được rồi, được rồi.”

Nếu có thể trải qua một cuộc tình với người như Vệ Uẩn, đấy cũng là chuyện may mắn.

Sở Du cảm thấy người này thật giống trẻ con, nàng bất đắc dĩ hỏi: “Đệ muốn cái gì?”

Nghĩ vậy, Sở Du bỗng cảm thấy an ủi. Nàng mở mắt, xoay người rời đi. Hôm nay Vệ gia vừa mới chuyển đến phủ mới, còn có rất nhiều chuyện cần nàng sắp xếp.

Không nghĩ nữa.

Bận mãi đến tận khuya, Sở Du mới về phòng. Nàng tắm rửa trước, sau đó tắt đèn, bảo hạ nhân lui xuống, tự mình cuốn rèm đi ngủ.

Nàng nhắm mắt, thở ra một hơi nặng nề.Vệ Uẩn nghe vậy, cuối cùng cũng vui vẻ, cảm thấy mình chiếm được vị trí hợp pháp, quang minh chính đại lật người sang một bên, gối tay sau đầu, nhỏ giọng nói: “A Du, nàng chuẩn bị quà sinh nhật ta chưa?”

Có điều vừa mới cuốn rèm lên, nàng bỗng bị một người kéo vào. Dường như đối phương đã âm mưu từ trước, người nọ ôm nàng ngả xuống giường, bịt miệng nàng, xoay người lăn một vòng, ấn nàng bên dưới.

“Đợi ngày ta gia quan, nàng có thể vì ta múa một điệu?”

Sở Du lườm chàng một cái. Vệ Uẩn khẽ bật cười, cúi đầu hôn nàng: “Nàng không tới tìm ta, vậy thì ta tới tìm nàng.”

Mùi hương quen thuộc phả lên mặt, bắp thịt Sở Du thả lỏng. Vệ Uẩn nhận ra nàng đã buông lỏng thì khẽ cười: “Biết là ta sao?”

Kiếp trước, nàng vì tình yêu liên luỵ người khác đã đủ rồi. Kiếp này, nàng hi vọng tình cảm chỉ là chuyện của riêng mình.

“Ta không mù.”

Sở Du lườm chàng một cái. Vệ Uẩn khẽ bật cười, cúi đầu hôn nàng: “Nàng không tới tìm ta, vậy thì ta tới tìm nàng.”

“Đệ…”

“Năm đó, nàng múa một vũ khúc cho ta, nàng còn nhớ không?” Vệ Uẩn dường như hơi ngượng ngùng, chàng nắm chặt tay nàng, ấp úng nói: “Nàng có thể lại múa một điệu không giống như vậy cho ta không?”

“Ta nhớ nàng.”

Vệ Uẩn vươn tay ôm Sở Du vào lòng, dịu dàng nói: “Nhưng ban ngày nàng không thuộc về ta, nếu như ban đêm cũng không để ta ở bên cạnh nàng, nàng bảo ta phải làm sao đây?”

“Nàng thấy đó, thời gian chúng ta ở bên nhau ít như vậy.” Vệ Uẩn đếm đầu ngón tay tính thời gian cho nàng: “Mỗi ngày buổi sáng ít nhất tám canh giờ, nàng đều là của người khác. Nàng lại thức khuya dậy sớm, cộng thêm thời gian ta tránh né người khác tới đây, mỗi ngày ta chỉ có chưa đầy hai canh giờ yên tĩnh ôm ấp thế này.”

“Lúc đó nàng xem ta như đứa trẻ mà dỗ dành, hôm nay ta muốn nàng xem ta như trượng phu mà dỗ dành.”

Nghe vậy, Sở Du nhất thời bị nghẹn họng.

Mùi hương quen thuộc phả lên mặt, bắp thịt Sở Du thả lỏng. Vệ Uẩn nhận ra nàng đã buông lỏng thì khẽ cười: “Biết là ta sao?”

“Nàng thấy đó, thời gian chúng ta ở bên nhau ít như vậy.” Vệ Uẩn đếm đầu ngón tay tính thời gian cho nàng: “Mỗi ngày buổi sáng ít nhất tám canh giờ, nàng đều là của người khác. Nàng lại thức khuya dậy sớm, cộng thêm thời gian ta tránh né người khác tới đây, mỗi ngày ta chỉ có chưa đầy hai canh giờ yên tĩnh ôm ấp thế này.”

Nghĩ vậy, Sở Du bỗng cảm thấy an ủi. Nàng mở mắt, xoay người rời đi. Hôm nay Vệ gia vừa mới chuyển đến phủ mới, còn có rất nhiều chuyện cần nàng sắp xếp.

Nói xong, Vệ Uẩn hơi tủi thân: “Nàng không lấy ta, còn định phớt lờ ta như thế sao?”

Nếu có thể trải qua một cuộc tình với người như Vệ Uẩn, đấy cũng là chuyện may mắn.

“Được rồi, được rồi.”

Sở Du bị chàng quấy đến không biết làm sao: “Ta cũng đâu bảo đệ đi.”

Vệ Uẩn nghe vậy, cuối cùng cũng vui vẻ, cảm thấy mình chiếm được vị trí hợp pháp, quang minh chính đại lật người sang một bên, gối tay sau đầu, nhỏ giọng nói: “A Du, nàng chuẩn bị quà sinh nhật ta chưa?”

Sở Du bị chàng quấy đến không biết làm sao: “Ta cũng đâu bảo đệ đi.”“Cái gì mà không giống như vậy?”

“Chưa.”

Nàng nghĩ, hôm nay có rượu, hôm nay say, lo lắng tương lai làm gì?

Sở Du cảm thấy người này thật giống trẻ con, nàng bất đắc dĩ hỏi: “Đệ muốn cái gì?”

Vệ Uẩn nghe vậy hết sức vui vẻ. Chàng nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng nói: “A Du, nàng biết lần đầu tiên ta cảm thấy nàng rất xinh đẹp là khi nào không, không phải kiểu đẹp như trưởng bối mà là kiểu đẹp như một người phụ nữ ấy.”

Sở Du ngẩn người, rốt cuộc cũng có chút tò mò: “Lúc nào?”

Không có con cái, đến cũng được, đi cũng được, đều là chuyện của riêng nàng.

Nói xong, Vệ Uẩn hơi tủi thân: “Nàng không lấy ta, còn định phớt lờ ta như thế sao?”

“Năm đó, nàng múa một vũ khúc cho ta, nàng còn nhớ không?” Vệ Uẩn dường như hơi ngượng ngùng, chàng nắm chặt tay nàng, ấp úng nói: “Nàng có thể lại múa một điệu không giống như vậy cho ta không?”

Vệ Uẩn vươn tay ôm Sở Du vào lòng, dịu dàng nói: “Nhưng ban ngày nàng không thuộc về ta, nếu như ban đêm cũng không để ta ở bên cạnh nàng, nàng bảo ta phải làm sao đây?”

“Cái gì mà không giống như vậy?”

Sở Du khó hiểu. Vệ Uẩn lẳng lặng nhìn nàng, trong đôi mắt trắng đen phân minh hàm chứa ý cười.

“Lúc đó nàng xem ta như đứa trẻ mà dỗ dành, hôm nay ta muốn nàng xem ta như trượng phu mà dỗ dành.”

Nghe vậy, Sở Du sững sờ. Vệ Uẩn vươn tay áp lên mặt nàng: “A Du, ta hi vọng nàng xem ta là đàn ông, càng hi vọng nàng xem ta là trượng phu nàng.”

“Đợi ngày ta gia quan, nàng có thể vì ta múa một điệu?”

5 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

19 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nguyen Minh
Nguyen Minh
4 Năm Cách đây

Uẩn càng ngày càng làm nũng. Du tốt đẹp là thế vẫn lo được lo mất, vẫn tụ ti khi nghĩ về tình địch

Bông Bông
Bông Bông
4 Năm Cách đây

2 người vẫn nghĩ về tình địch của đôi phương, mình cũng thắc mắc Thanh Bình là người ntn

NHL
NHL
4 Năm Cách đây

VU à, bạn nói mình ko giỏi ăn nói ko biết dỗ ngọt có thấy ngại miệng ko 🙂 chiêu trò kiểu này ai mà hold cho nổi 🙂

Landai
Landai
4 Năm Cách đây

Sở du không cẩn phải lo vệ uạn chỉ yêu 1 mình nàng thoi

Đỗ Ngọc
Đỗ Ngọc
4 Năm Cách đây

Tiểu Thất trưởng thành rồi, con đường theo đuổi vợ cũng gần đạt được rồi đó hí hí

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Một người như Sở Du cũng tự ti như thế, thì Vệ Uẩn à, t sẽ chờ thái độ của anh trong tương lai đây nha, đừng làm t thất vọng đấy

Lê Long Nhã Châu
Lê Long Nhã Châu
4 Năm Cách đây

Ông thả thính siêu luôn mà còn nói mình không biết… Potay mà

Thảo
Thảo
3 Năm Cách đây

Tiểu Thất giỏi đỗ ngọt nhất, ai dám nhận làm thầy dạy nữa ?

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Tò mò về Thanh Bình quận chúa quá, hì vọng là sẽ không phụ lòng mong mỏi của mình với nhân vật trong truyện

19
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!