Chương 116
Đợi ngày ta gia quan, nàng có thể vì ta múa một điệu?
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Dưới sự hộ tống của năm nghìn binh mã của Tần Thời Nguyệt, Sở Du và Vệ Uẩn dẫn theo người Vệ gia chạy băng băng về hướng Hoài Thành, địa điểm thuộc quyền kiểm soát của Vệ gia ở gần Côn Châu nhất. Sau khi tới Hoài Thành, Vệ Uẩn lập tức lệnh Tần Thời Nguyệt điều binh đến Hoài Thành phòng thủ, sau đó đi thẳng về phủ đệ nghỉ ngơi, nhờ Sở Du sắp xếp cho Liễu Tuyết Dương và Tưởng Thuần, đồng thời gọi Thẩm Vô Song đến phòng chàng. Nhưng sống lâu so với người bình thường.
Sở Du nhìn vết thương trên người Vệ Uẩn, ngoài mặt không biểu hiện gì. Sau khi bình tĩnh bảo Tưởng Thuần đỡ Liễu Tuyết Dương đi nghỉ ngơi, nàng vội vàng chạy tới chỗ Vệ Uẩn.
Thẩm Vô Song đang bôi thuốc cho Vệ Uẩn. Chàng không còn dáng vẻ cứng cỏi như lúc nãy, sắc mặt nhợt nhạt, nghiêng người dựa vào cạnh giường, bộ dạng giống như vô cùng mệt mỏi. Trên thực tế, duy hộ sư tồn tại trên.
Sở Du đi đến, lấy vải gạc và thuốc trong tay Thẩm Vô Song, lạnh nhạt nói: “Để ta.”
Thẩm Vô Song thấy Sở Du đã đến, bèn nhanh nhẹn nhường vị trí, nói với nàng: “Không nghiêm trọng lắm, cô yên tâm, chỉ là chút ít ngoại thương, một tháng là lành rồi.” Nàng thật sự không rõ, ca ca vì cái.
Sở Du “Ừ” một tiếng. Thẩm Vô Song sờ mũi, biết tình thế không ổn, vội vàng nhặt lấy hòm thuốc: “Vậy hai người từ từ nói chuyện, ta không quấy rầy nữa, đi trước đây.”
Dứt lời, Thẩm Vô Songứbỏ chạy. Trướcíkhi đi, hắnỷcòn không quênựgọi những ngườiɩkhác, kéo tấtỵcả cùng ra{ngoài.
Trong phòng lậpếtức chỉ còn‹lại Sở Duụvà Vệ Uẩn.ịSở Du khôngınói lời nào,ịVệ Uẩn chộtįdạ nên cũngìkhông dám mởīmiệng. Sở Duởbôi thuốc mỡấlên, lấy băngìgạc quấn từngĭvòng, động tác:nhẹ nhàng thuần¸thục, khiến Vệ³Uẩn có hơiḷbất an.
“A Du…”èVệ Uẩn gianầnan nói: “Nàngỳmắng ta đi.”ầ
“Ta mắng đệủlàm gì?”
GiọngốSở Du lạnhénhạt, không nhậnằra vui buồn.ỷVệ Uẩn rủũmắt, nói thật:ỡ“Sát thủ làÏdo ta bốĺtrí, mũi tênînày là khổộnhục kế taẳbày, ta khôngļbáo trước vớiĺnàng là taļkhông đúng.”
SởấDu thắt nútìbăng gạc choĩVệ Uẩn, chẳngènói chẳng rằng,ặđứng dậy địnhồxoay người đi.ļVệ Uẩn bắtɪlấy tay nàng,Їnói: “A Du,ịnàng đừng nhưằvậy, ta sợılắm.”
Sở Duĭnghe vậy, quayỉđầu nhìn chàng,²vẻ mặt bấtỹđắc dĩ: “Taíkhông có gì)trách đệ cả.ìTa hiểu conìngười Triệu Nguyệtàmưu mô nhưÏvậy, hắn khôngľra tay, đệễchỉ có thểĭtự mình ra³tay.”
“Chỉ làịta…” Sở Duịrủ mắt, dườngừnhư có chútõbuồn bã: “Chỉòlà ta nhìníđệ, cảm thấyữbản thân vôậdụng, cũng cảm}thấy đau lòng.”ố
Nghe thấy lờiũnày, cuối cùngỉVệ Uẩn cũngỹyên tâm. Chàngívươn tay ômỷngười vào lòng:ồ“A Du, ngheἱnàng nói vậy,ïta cảm thấyỳrất vui.”
“Đệívui cái gì?”ἲ
“Điều này chứngĩminh nàng đặtìta trong lòng.ἱTa bị thương,¸nàng sẽ tựıtrách, sẽ đauɪlòng.”
“Nhưng màấA Du…” Chàngịkhẽ cười: “Nàngỉnhư vậy, lòngằta khó chịuẽlắm. Ta vốnỹbị thương rồi,ònàng còn muốnịtim ta đauừluôn sao?”
SởἶDu bị chàngἵchọc cười: “Saoỉđệ vô lạièthế?”
“Ta khôngũphải vô lại.”ἱVệ Uẩn nắmịtay Sở Du,ẳnghịch ngón tayẫnàng, dịu dàngínói: “Chỉ làìta cảm thấyĭnếu có thể,khiến nàng vui,îdù giá nàoɪta cũng bằngỹlòng. Ta khôngībiết nói chuyện,ứta sẽ học;Îta không biếtfdỗ ngọt, ta,sẽ nhờ ngườiằdạy. Nàng phảiísống bên taĩcả đời, dùĩthế nào taìcũng phải khiếnẽnàng sống vui:vẻ cả đời,ơđúng không?”
NgheớVệ Uẩn nhắcòđến cả đời,Ĩtrái tim SởïDu run lên.ợNàng vươn tay,ìdè dặt ômỏlấy chàng.
Nàng vốnđmuốn nương theoỹchàng mà nóiụgì đó, nhưngìcuối cùng lạiḽthấy đỏ mặt,ởchỉ nói: “Vàiùngày nữa làụsinh nhật đệ,ờđệ phải làmịlễ gia quan(*)írồi nhỉ?”
(*)ЇLễ gia quan:įLễ đội mũ,ỡkhi con trai¸đến 20 tuổiľthì làm lễĩđội mũ, choĪthấy người đóđđã trưởng thành.
“Ừm.”ἲ
Vệ Uẩn lênỹtiếng đáp: “Taìđịnh gộp nghiồthức phong VươngIvà lễ giaíquan lại mộtằngày.”
“Đệ cũngịmuốn tự lậpễlàm vương giốngắVương gia sao?”á. Sở Duịcười khẽ: “Taỉcòn cho rằngĩđệ dự địnhἶtrực tiếp tạoịphản chứ.”
VệỉUẩn trầm ngâmīmột lúc, cuốiớcùng nói: “Dùịsao ta vẫnăhi vọng cóớthể không cần{gây chiến. Thậtớra ta khôngḽquan tâm cóũlàm Hoàng đếἰhay không, chỉởcần có ngườiọthích hợp làmấlà được rồi,ĩlại đợi quaồmột thời gian(nữa đi.”
“Đợiịqua một thờiũgian làm gì?”ậSở Du hơiễkhó hiểu, VệụUẩn rủ mắtẳnhìn bụng SởỵDu. Chàng lẳngìlặng áp tayểlên, bình tĩnhãnói: “Đợi quaémột thời gian,ĩnếu không tìmơđược người thíchặhợp kế thừaḽHoàng vị, taïlại tính tiếpĩcũng chưa muộn.”ể
Sở Du gậtưđầu, hôm nayíVệ Uẩn đã²không còn cầnớnàng bận tâmợtừ lâu.
Vệ Uẩnịôm lấy nàng,ẻthở dài: “Nếu¹nàng có thểósinh cho taủmột đứa thìạta cũng chẳng(cần phải loỉlắng như thế.”:
Nghe vậy, mặtèSở Du chợtẩđổi sắc. Vệ(Uẩn thấy thế,ỉvội cười: “TaĨđùa với nàngổđấy.”
Dứt lời,óchàng tựa vàoἵvai nàng: “Khôngẩsao cả, AềDu, chúng ta‹không sinh, mọiỷchuyện đều phảiạchờ nàng bằngõlòng mới tính.”ằ
Nghe chàng nóiịthế, tim SởũDu buông lỏngẩmột chút. Nàngửxoa đầu VệìUẩn, nói: “Đượcỏrồi, trong phủ°còn rất nhiềuịviệc, ta điíxem trước đã.”ḹ
Dứt lời, SởềDu định đứngùlên, Vệ Uẩnẳlại ôm nàngảkhông nhúc nhích.ựSở Du cauừmày: “Đệ làmôgì đấy?”
“Taàbị thương rồi.”ũ
“Ừ?”
“Ta đau.”,
“Hửm?”
“A Du.”ịVệ Uẩn cọỉlên mặt nàngἳgiống như một°một chú chóỗcon: “Ta bịìthương rồi, khôngítiện đi tìmỉnàng. Buổi tối,ũnàng tới tìmìta được không?”Ï
Nghe vậy, SởồDu giơ tayâvỗ nhẹ lênẳmặt chàng: “Tiểuăvô lại, nhưἵthế còn raựthể thống gì.”i
“A Du, đượcíkhông, nàng đồngểý đi.”
“Vệờhầu gia…” SởìDu kéo giọng,ìnghiêm túc nói:ẵ“Ngài không phảiЇtrẻ sơ sinh,fđừng làm nũngìnữa, mau buôngỗtay ra.”
VệôUẩn không nói{lời nào, Sở,Du cười: “Đệălại còn ănỉvạ với taíà?”
Vệ Uẩn(bất đắc dĩõthở dài, tựaắnhư thoả hiệp³nói: “Biết rồi.”ĩ
Dứt lời, cuốiẩcùng chàng thảẹtay ra. SởặDu đứng dậyởđi ra ngoài.íBước tới cửaýphòng, nàng bắtậđầu không nhịnĬđược mà nghĩἳrốt cuộc nàngìđang lo lắngĭđiều gì?
Hôm nayÏđã đi đến°nước này, chàngĩđề cập conứcái với nàng,ìnàng còn sợỉcái gì chứ?
Sở¹Du nhìn mưaắnhỏ tí tách)ngoài hành lang,ìtrong đầu bỗngɩloé lên khuônựmặt thanh lệ,cao quý của)Thanh Bình quậnừchúa đời trước.
Nàngũtừng gặp ThanhỉBình quận chúaụmột lần. Khiıđó đang lúcἷchiến loạn, nữộtử bước từừtrên xe ngựaưxuống, bạch yãlung sa(*), ngọcḻtrâm vấn tóc.ổNàng học theoíy thánh, cảỹđời trị bệnhứcứu người, vẻɪmặt bình tĩnhɪtừ tâm, bởi‹vì khuôn mặtỵmỹ lệ màĨsuýt nữa bịồdân chúng coiủnhư Quan Âmĩchuyển thế.
(*) Lungìsa: váy bằngỷsa
Đó là nữớtử đương thờiâhiếm có, chỉẵcần gặp một¸lần là cảiđời khó quên.
Nămĩấy, Sở Duĭđã thầm thanìkhông bằng. Hiệnľgiờ…
Sở Du giơịtay lên nhìn:lòng bàng tay.ốSở Du mấtịđi một bụngằnhiệt huyết, mấtưđi khí pháchĺthiếu thời, mấtắđi những thứỗquý giá nhất,ẳcó cái gìἲđể so sánhἱvới tiên nữḽcung trăng, BồỗTát hạ phàm?{Nếu như đốiủthủ của nàngịlà người khác,ınàng còn có¹thể có đôiẩchút tự tin,ìnhưng là ThanhãBình quận chúa…
SởềDu cười khổ,³nàng thật sựểtự tin khôngÎnổi.
Nàng đột nhiên hiểu được mình đang sợ cái gì.
Vệ Uẩn nghe vậy hết sức vui vẻ. Chàng nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng nói: “A Du, nàng biết lần đầu tiên ta cảm thấy nàng rất xinh đẹp là khi nào không, không phải kiểu đẹp như trưởng bối mà là kiểu đẹp như một người phụ nữ ấy.”
Không có con cái, đến cũng được, đi cũng được, đều là chuyện của riêng nàng.
Có điều vừa mới cuốn rèm lên, nàng bỗng bị một người kéo vào. Dường như đối phương đã âm mưu từ trước, người nọ ôm nàng ngả xuống giường, bịt miệng nàng, xoay người lăn một vòng, ấn nàng bên dưới.
Nghĩ đến chuyện này, đột nhiên Sở Du cảm giác sợ hãi đối với tương lai.
Kiếp trước, nàng vì tình yêu liên luỵ người khác đã đủ rồi. Kiếp này, nàng hi vọng tình cảm chỉ là chuyện của riêng mình.
“Chưa.”“Ta nhớ nàng.”
Nàng sợ có con. Nàng sợ có một ngày mình có con rồi, đột nhiên Thanh Bình quận chúa xuất hiện, lỡ Vệ Uẩn muốn cưới nàng ấy làm phu nhân giống kiếp trước thì nàng phải làm sao?
Nàng đột nhiên hiểu được mình đang sợ cái gì.
Nghĩ đến chuyện này, đột nhiên Sở Du cảm giác sợ hãi đối với tương lai.
“Ta không mù.”
Nàng nhắm mắt, thở ra một hơi nặng nề.
Không nghĩ nữa.
Sở Du khó hiểu. Vệ Uẩn lẳng lặng nhìn nàng, trong đôi mắt trắng đen phân minh hàm chứa ý cười.
Nàng sợ có con. Nàng sợ có một ngày mình có con rồi, đột nhiên Thanh Bình quận chúa xuất hiện, lỡ Vệ Uẩn muốn cưới nàng ấy làm phu nhân giống kiếp trước thì nàng phải làm sao?
Nàng nghĩ, hôm nay có rượu, hôm nay say, lo lắng tương lai làm gì?
“Được rồi, được rồi.”
Nếu có thể trải qua một cuộc tình với người như Vệ Uẩn, đấy cũng là chuyện may mắn.
Sở Du cảm thấy người này thật giống trẻ con, nàng bất đắc dĩ hỏi: “Đệ muốn cái gì?”
Nghĩ vậy, Sở Du bỗng cảm thấy an ủi. Nàng mở mắt, xoay người rời đi. Hôm nay Vệ gia vừa mới chuyển đến phủ mới, còn có rất nhiều chuyện cần nàng sắp xếp.
Không nghĩ nữa.
Bận mãi đến tận khuya, Sở Du mới về phòng. Nàng tắm rửa trước, sau đó tắt đèn, bảo hạ nhân lui xuống, tự mình cuốn rèm đi ngủ.
Nàng nhắm mắt, thở ra một hơi nặng nề.Vệ Uẩn nghe vậy, cuối cùng cũng vui vẻ, cảm thấy mình chiếm được vị trí hợp pháp, quang minh chính đại lật người sang một bên, gối tay sau đầu, nhỏ giọng nói: “A Du, nàng chuẩn bị quà sinh nhật ta chưa?”
Có điều vừa mới cuốn rèm lên, nàng bỗng bị một người kéo vào. Dường như đối phương đã âm mưu từ trước, người nọ ôm nàng ngả xuống giường, bịt miệng nàng, xoay người lăn một vòng, ấn nàng bên dưới.
“Đợi ngày ta gia quan, nàng có thể vì ta múa một điệu?”
Sở Du lườm chàng một cái. Vệ Uẩn khẽ bật cười, cúi đầu hôn nàng: “Nàng không tới tìm ta, vậy thì ta tới tìm nàng.”
Mùi hương quen thuộc phả lên mặt, bắp thịt Sở Du thả lỏng. Vệ Uẩn nhận ra nàng đã buông lỏng thì khẽ cười: “Biết là ta sao?”
Kiếp trước, nàng vì tình yêu liên luỵ người khác đã đủ rồi. Kiếp này, nàng hi vọng tình cảm chỉ là chuyện của riêng mình.
“Ta không mù.”
Sở Du lườm chàng một cái. Vệ Uẩn khẽ bật cười, cúi đầu hôn nàng: “Nàng không tới tìm ta, vậy thì ta tới tìm nàng.”
“Đệ…”
“Năm đó, nàng múa một vũ khúc cho ta, nàng còn nhớ không?” Vệ Uẩn dường như hơi ngượng ngùng, chàng nắm chặt tay nàng, ấp úng nói: “Nàng có thể lại múa một điệu không giống như vậy cho ta không?”
“Ta nhớ nàng.”
Vệ Uẩn vươn tay ôm Sở Du vào lòng, dịu dàng nói: “Nhưng ban ngày nàng không thuộc về ta, nếu như ban đêm cũng không để ta ở bên cạnh nàng, nàng bảo ta phải làm sao đây?”
“Nàng thấy đó, thời gian chúng ta ở bên nhau ít như vậy.” Vệ Uẩn đếm đầu ngón tay tính thời gian cho nàng: “Mỗi ngày buổi sáng ít nhất tám canh giờ, nàng đều là của người khác. Nàng lại thức khuya dậy sớm, cộng thêm thời gian ta tránh né người khác tới đây, mỗi ngày ta chỉ có chưa đầy hai canh giờ yên tĩnh ôm ấp thế này.”
“Lúc đó nàng xem ta như đứa trẻ mà dỗ dành, hôm nay ta muốn nàng xem ta như trượng phu mà dỗ dành.”
Nghe vậy, Sở Du nhất thời bị nghẹn họng.
Mùi hương quen thuộc phả lên mặt, bắp thịt Sở Du thả lỏng. Vệ Uẩn nhận ra nàng đã buông lỏng thì khẽ cười: “Biết là ta sao?”
“Nàng thấy đó, thời gian chúng ta ở bên nhau ít như vậy.” Vệ Uẩn đếm đầu ngón tay tính thời gian cho nàng: “Mỗi ngày buổi sáng ít nhất tám canh giờ, nàng đều là của người khác. Nàng lại thức khuya dậy sớm, cộng thêm thời gian ta tránh né người khác tới đây, mỗi ngày ta chỉ có chưa đầy hai canh giờ yên tĩnh ôm ấp thế này.”
Nghĩ vậy, Sở Du bỗng cảm thấy an ủi. Nàng mở mắt, xoay người rời đi. Hôm nay Vệ gia vừa mới chuyển đến phủ mới, còn có rất nhiều chuyện cần nàng sắp xếp.
Nói xong, Vệ Uẩn hơi tủi thân: “Nàng không lấy ta, còn định phớt lờ ta như thế sao?”
Nếu có thể trải qua một cuộc tình với người như Vệ Uẩn, đấy cũng là chuyện may mắn.
“Được rồi, được rồi.”
Sở Du bị chàng quấy đến không biết làm sao: “Ta cũng đâu bảo đệ đi.”
Vệ Uẩn nghe vậy, cuối cùng cũng vui vẻ, cảm thấy mình chiếm được vị trí hợp pháp, quang minh chính đại lật người sang một bên, gối tay sau đầu, nhỏ giọng nói: “A Du, nàng chuẩn bị quà sinh nhật ta chưa?”
Sở Du bị chàng quấy đến không biết làm sao: “Ta cũng đâu bảo đệ đi.”“Cái gì mà không giống như vậy?”
“Chưa.”
Nàng nghĩ, hôm nay có rượu, hôm nay say, lo lắng tương lai làm gì?
Sở Du cảm thấy người này thật giống trẻ con, nàng bất đắc dĩ hỏi: “Đệ muốn cái gì?”
Vệ Uẩn nghe vậy hết sức vui vẻ. Chàng nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng nói: “A Du, nàng biết lần đầu tiên ta cảm thấy nàng rất xinh đẹp là khi nào không, không phải kiểu đẹp như trưởng bối mà là kiểu đẹp như một người phụ nữ ấy.”
Sở Du ngẩn người, rốt cuộc cũng có chút tò mò: “Lúc nào?”
Không có con cái, đến cũng được, đi cũng được, đều là chuyện của riêng nàng.
Nói xong, Vệ Uẩn hơi tủi thân: “Nàng không lấy ta, còn định phớt lờ ta như thế sao?”
“Năm đó, nàng múa một vũ khúc cho ta, nàng còn nhớ không?” Vệ Uẩn dường như hơi ngượng ngùng, chàng nắm chặt tay nàng, ấp úng nói: “Nàng có thể lại múa một điệu không giống như vậy cho ta không?”
Vệ Uẩn vươn tay ôm Sở Du vào lòng, dịu dàng nói: “Nhưng ban ngày nàng không thuộc về ta, nếu như ban đêm cũng không để ta ở bên cạnh nàng, nàng bảo ta phải làm sao đây?”
“Cái gì mà không giống như vậy?”
Sở Du khó hiểu. Vệ Uẩn lẳng lặng nhìn nàng, trong đôi mắt trắng đen phân minh hàm chứa ý cười.
“Lúc đó nàng xem ta như đứa trẻ mà dỗ dành, hôm nay ta muốn nàng xem ta như trượng phu mà dỗ dành.”
Nghe vậy, Sở Du sững sờ. Vệ Uẩn vươn tay áp lên mặt nàng: “A Du, ta hi vọng nàng xem ta là đàn ông, càng hi vọng nàng xem ta là trượng phu nàng.”
“Đợi ngày ta gia quan, nàng có thể vì ta múa một điệu?”
Uẩn càng ngày càng làm nũng. Du tốt đẹp là thế vẫn lo được lo mất, vẫn tụ ti khi nghĩ về tình địch
2 người vẫn nghĩ về tình địch của đôi phương, mình cũng thắc mắc Thanh Bình là người ntn
VU à, bạn nói mình ko giỏi ăn nói ko biết dỗ ngọt có thấy ngại miệng ko 🙂 chiêu trò kiểu này ai mà hold cho nổi 🙂
Sở du không cẩn phải lo vệ uạn chỉ yêu 1 mình nàng thoi
Tiểu Thất trưởng thành rồi, con đường theo đuổi vợ cũng gần đạt được rồi đó hí hí
Một người như Sở Du cũng tự ti như thế, thì Vệ Uẩn à, t sẽ chờ thái độ của anh trong tương lai đây nha, đừng làm t thất vọng đấy
Ông thả thính siêu luôn mà còn nói mình không biết… Potay mà
Tiểu Thất giỏi đỗ ngọt nhất, ai dám nhận làm thầy dạy nữa ?
Tò mò về Thanh Bình quận chúa quá, hì vọng là sẽ không phụ lòng mong mỏi của mình với nhân vật trong truyện