Sơn Hà Chẩm – Chương 118

Chương 118

Đệ mời Tống Thế Lan đến đây, bồi dưỡng tình cảm một chút

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Nghe vậy, mọi người tại đó đều sững sờ. Vệ Uẩn nhíu mày, lạnh giọng quát: “Tống Thế Lan hắn xem Vệ gia ta là cái gì?!” Hắn như trước bộ màu đen rộng thùng thình vu bào.

Mọi người đều nghĩ giống như Vệ Uẩn. Mặc dù Tống Thế Lan xuất thân con vợ lẽ nhưng mấy năm nay giá trị con người lại như nước lên thuyền lên. Hiện tại, thiên hạ chia năm xẻ bảy, Tống Thế Lan tay cầm binh quyền, sống một mình tại Quỳnh Châu, lại thêm tính tình ôn hoà, dung mạo xuất chúng. Bởi vì năm đó thân là thứ tử nên đến nay hắn vẫn chưa có hôn phối, đã sớm khiến rất nhiều quan lại quyền quý đỏ mắt, là ứng viên hôn phu nóng bỏng tay giống như Vệ Uẩn. Mặc dù Tưởng Thuần tài sắc vẹn toàn, nhưng dù sao con trai cũng đã mười một tuổi, gia thế không tính là xuất sắc, lại còn là thứ nữ, trông thế nào cũng thấy Tống Thế Lan không có khả năng cầu hôn nàng. Nàng lấy bốn mươi lăm góc độ tà vọng đi qua.

Lại thêm bản thân Tưởng Thuần không muốn gả. Nàng vốn là Nhị tẩu Vệ Uẩn, liên hôn mà liên lên tới đầu nàng. Lời này nói ra, dù thế nào thì đấy cũng mang theo ý nhục nhã. Vì vậy mọi người tại đó đều lạnh mặt, Tần Thời Nguyệt mím môi: “Khinh người quá đáng!”

Sở Du thấy mọi người đều phẫn nộ, nhắm chừng Vệ Uẩn định từ chối, nàng không khỏi âm thầm kéo tay áo chàng. Mà cùng lúc đó, người mù đầu ngón tay nhất.

Bọn họ ngồi song song kế bên, hành động nhỏ này của nàng được mặt bàn che đi. Vệ Uẩn quay đầu sang, thấy Sở Du cười nói: “Chuyện này hay là hỏi lại Nhị phu nhân đi.” Hắn ở tro tàn lý xoay người, tay phải đặt ở trên ngực.

Nghe thy li nàng, dưngnhư V Uncũng hơi hiuãra. Chàng gtđu, sa li:“Cũng đưc, cóúth bên trongcó nhiu niãtình mà chúngÍta không biết.”ɩ

Dt li, VUn đi đýtài, hi thăm)tin tc HoaKinh.

“Hu gia vaİra khi HoaÎKinh, Triu NguytÏđã ban Thánhch xung. Hnbo rng Hugia khi quânphm pháp, phmɨthưng làm lon,fgieo rc li¹đn vu cáohãm hi kimthánh, lun tithiên h thopht.”

V Thuóđang qun lýìtình báo, tómìtt li tinìtc quan trngnht. V UnÍđáp mt tiếng,ùsau đó hi:“Gn đây cóbao nhiêu ngưiđến đu quân?”í

Khong ba nghìn,įcó điu nhânĺs đến đuquân đang tăngЇlên mi ngày.”V H kínhcn tr li:“Có l bɩtrí ca Điphu nhân có]tác dng.”

Linày khiến mingưi đu nhìnýv phía SôDu. Nàng ngưngĩngùng nói: “ĐV H nóiđi.”

“My năm(nay, sn nghipkinh doanh caĐi phu nhânĺrt nhiu, đcìbit là mnglưi tin tcdày đc. Sauòchuyn ca Hugia, ngay đêmiđó, Hoa Kinhlp tc cóũngưi dán huyếtthư k đchuyn xu myînăm qua caùTriu Nguyt trênbng thông cáo.Trên đó còn:nói tht rakhi xưa Thết Tn Vươngòchân chính đãchết t lâu,ưTriu Nguyt giếtÎThm ng yúlà đ bov bí mtúnày, hn taÍcũng chng philà huyết mchThiên gia.”

“Sauéđó Đi phunhân đu chongưi loan tinếtc này khptu quán, sòng]bc, thanh lâu,ĩkhách điếm trongkinh. Đi phunhân còn chogánh hát dngsân khu hátxưng v kchv Triu Nguyt,đng thi đcp đến viclàm thế nàoTriu Nguyt hifngưi cưp ngôi,(và nhng chuyn]hn làm sauíkhi cưp ngôi.îĐi phu nhânîđã cho ngưiïchun b đóngthành thoi bnĩhơn vn cun,hôm nay ngưiêdân đang tranhếnhau chuyn tay) phưng sách.}Khp nơi tiıYên Châu, sáchìnày đã blit vào sáchjcm, nhưng dânĪchúng vn lénĭđc như cũ.”

Nghe đến đây,V Un khôngnhn đưc cưi.

Chuynnhư sách cm,ơnếu Triu Nguyt[không cm, cóth dân chúngcòn không munĨxem đến vy.[Mt khi Triu,Nguyt cm, tráili càng khiếnĩsách này niîhơn.

Dù gì liáđn cũng truynnhanh hơn stht, ht nưcúbn cũng dļhơn ty trng.

VUn nén cưi,quay đu nhìnîv phía VThu: “Vy chuynta bo ngươito d tưng,ngươi đã làmĩchưa?”

“Ta đãnghe nói ri.”ĩĐào Tuyn cưi:)Vài ngày trưccó ngưi dânhi ta xemĩcó biết chuynĪPhưng lc ngcùthch(*) không. Ta¸lp tc đoánra đây là°sn phm caV Thu ri.”ă

(*)Phưng lc ngcthch: Ngc thchЇdo phưng hoàng]đánh rơi.

“Cáiógì gi làPhưng lc ngcĭthch?”

S DuĬcm thy kl. Đào Tuynkính cn nói:“Hi bm Điphu nhân, đâyĪlà mt kĪthch mà dânīgian đu đang(đn đãi. Chuyník rng cómt th sănļvào núi sănthú, ông tamt mi, bèn]ngh ngơi bênb sông. Chîkhi ông taîm mt rathì bng thymt con phưngếhoàng đng trênɨmt tng đá.đPhưng hoàng kiacó th nói¹tiếng ngưi, nóĭhi ông taòby gi làìnăm nào? Thýsăn kia đápNguyên Hoà nămĩth tư. Phưngíhoàng kia nóiKhông phi, nămívong quc. Phưnghoàng kia lihi vua nayìlà ai? Thįsăn đáp Triu°th đi thtư. Phưng hoàngli lc đuđáp ‘Không phi,İk ho quc.ếSau đó, phưngĭhoàng ré lênmt tiếng dàiīri biến mttrưc mt thísăn. Th sănđi lên ômtng đá kiatr v, sauýkhi đp vtng đá, qunhiên bên trongĩcó mt viênm ngc. Trên]viên m ngckia viết mưisáu ch nh,ch viết làvăn t thiChu(*), ghi rng‘Sao chi hoquc, tri giángơtai ương, Chuítưc ti Bc,t h trưngãthnh.”

(*) NhàChu: thi điũphong kiến ca³Trung Quc, t năm 1057ïTCN đến năm256 TCN, triuđi này niôtiếp nhà Thương²và trưc nhàTn, do CơPhát sáng lp,ɨthi này sdng Hán ngc.

Đào Tuyn thut]li mà tươiếcưi rng r.V Un v,tay khen: “Làmtt lm!”

Chutưc ti Bc,t h trưngìthnh. Chu tưclà gia huyV gia, ámch này đãhết sc rõràng.

S Du ngheV Un bàyb, li ngheIbn h btđu bàn bc³chuyn đóng đô.

Dùsao Côn Châuhn tp, thế¹lc khp nơiă đây đu(chiếm đt làmýdoanh, chung quyĩcũng không thoIđáng. V Un,S Du vànhng ngưi khácfhp li tho{lun, cui cùngquyết đnh chành đi đinphong vương Bch Lĩnh, BchíChâu, chuyn cnhà đến BchLĩnh.

Bch Lĩnh,íV gia đãİhoàn toàn khngĩchế Bch Châu,khong cách đếnũCôn Châu liïkhông quá xa,ftiến có thùcông, lui cóíth th, lithêm đây vnlà châu phBch Châu, cũngíxem như tươngđi phn hoa.

Đợi sau khi quyết định xong thì đêm đã khuya, mọi người đều giải tán, chỉ còn lại Sở Du và Vệ Uẩn ở trong phòng. Vệ Uẩn cho hạ nhân lui, đứng dậy bước tới trước cửa.

Ôm một lát, Vệ Uẩn đưa nàng về phòng, trên đường đột nhiên sực nhớ ra: “Chuyện Nhị tẩu và Tống Thế Lan là thế nào?”

Dù gì thiên hạ hôm nay đã loạn như vậy, nhân cơ hội kiếm chác mới là phong cách của Tống Thế Lan hắn.

Chàng nhìn bầu trời sao bên ngoài, đưa lưng về phía Sở Du, bình tĩnh hỏi: “A Du, nếu trận này ta thua, nàng định thế nào?”

Nghe vậy, Vệ Uẩn bật cười sang sảng. Chàng xoay người, lẳng lặng ngắm nhìn nữ tử ngồi đoan chính bên cạnh ánh nến.

Thiên hạ thái bình, chẳng qua cũng chỉ chơi chim nuôi mèo, còn có thể thế nào?Vệ Uẩn gật đầu, bốn năm trước thế cục quá loạn, rất nhiều chuyện hắn vốn không để ý tới. Sở Du kể tiếp: “Về sau, Tống Thế Lan vẫn cứ quấn lấy tỷ ấy, hôm nay đã gần năm năm rồi. Lời kia của hắn chính là bình mới rượu cũ, đệ nghe rồi thôi, đừng tin là thật. Con người Tống Thế Lan tinh ranh cỡ nào, sao có thể vì một phụ nữ mà đưa ra quyết định trọng đại như vậy?”

“Đệ sẽ không thua.”

Vệ Uẩn nhìn nàng, không nhịn được hỏi tiếp: “Vậy nếu trận này thắng rồi, nàng định làm gì?”

“Trong nhà còn năm con mèo…” Giọng Sở Du bình đạm, Vệ Uẩn thoáng ngẩn người, không ngờ nàng lại đề cập đến chuyện này. Sở Du nói tiếp: “Nuôi bọn chúng đến chết già.”

“Nếu ta thua thì sao?”

Tư thế nàng ngồi nề nếp trầm tĩnh, rõ ràng vóc dáng nhỏ bé như vậy nhưng lại giống như có thể chống lên cả non sông Đại Sở.

Dứt lời, chàng quay đầu nhìn nàng, như cười như không: “Ví dụ như A Du nhà ta là cực kỳ tốt.”

Sở Du không lên tiếng. Một lát sau, nàng chậm rãi đáp: “Vậy ta sẽ giúp đệ đánh thắng trận này.”

Nghe thế, Sở Du phì cười.

Nghe vậy, Vệ Uẩn bật cười sang sảng. Chàng xoay người, lẳng lặng ngắm nhìn nữ tử ngồi đoan chính bên cạnh ánh nến.

Vệ Uẩn nghe thấy lời này thì cau mày, dường như không vui lắm.

“Nàng nói xem ta may mắn thế nào mới có thể gặp được nàng nhỉ?”

Tư thế nàng ngồi nề nếp trầm tĩnh, rõ ràng vóc dáng nhỏ bé như vậy nhưng lại giống như có thể chống lên cả non sông Đại Sở.

Sở Du không lên tiếng. Một lát sau, nàng chậm rãi đáp: “Vậy ta sẽ giúp đệ đánh thắng trận này.”

Vệ Uẩn nhìn nàng, không nhịn được hỏi tiếp: “Vậy nếu trận này thắng rồi, nàng định làm gì?”

“Trong nhà còn năm con mèo…” Giọng Sở Du bình đạm, Vệ Uẩn thoáng ngẩn người, không ngờ nàng lại đề cập đến chuyện này. Sở Du nói tiếp: “Nuôi bọn chúng đến chết già.”

Chàng nhìn bầu trời sao bên ngoài, đưa lưng về phía Sở Du, bình tĩnh hỏi: “A Du, nếu trận này ta thua, nàng định thế nào?”

Thiên hạ thái bình, chẳng qua cũng chỉ chơi chim nuôi mèo, còn có thể thế nào?

“Chuyện này…” Sở Du ngẫm nghĩ, đột nhiên nhớ tới trước đây lúc Tưởng Thuần tốn công tốn sức nối tơ hồng cho mình, nàng ho khẽ một tiếng, ngẩng đầu nói với Vệ Uẩn: “Đợi đến Bạch Thành, đệ cử hành đại điển phong Vương thì mời Tống Thế Lan đến. Tình cảm đều là bồi dưỡng xây đắp, đệ để A Thuần tiếp xúc với hắn một chút.”

Lấy được đáp án này, Vệ Uẩn bước lên ôm đối phương vào lòng.

“Nàng nói xem ta may mắn thế nào mới có thể gặp được nàng nhỉ?”

“Đệ sẽ không thua.”

“Nhị tẩu đệ từng kể chuyện này với ta. Bốn năm trước, ta nhờ tỷ ấy đi đưa tin cho Tống Thế Lan một lần. Lúc đó, tỷ ấy đi thăm bằng hữu mình trước, ai ngờ thành trì kia bị Bắc Địch đánh chiếm. Tống Thế Lan biết tỷ ấy ở trong thành, vì nể mặt đệ nên công chiếm thành trì, sau đó ở chỗ hắn hơn nửa tháng.”

Chàng dịu dàng nói, Sở Du hơi nóng mặt, không đáp cũng không nói lời nào.

Sở Du nheo mắt: “Đệ cứ chờ xem, vài ngày nữa, thế nào hắn cũng tự phong làm vương.”

Ôm một lát, Vệ Uẩn đưa nàng về phòng, trên đường đột nhiên sực nhớ ra: “Chuyện Nhị tẩu và Tống Thế Lan là thế nào?”

“Nhị tẩu đệ từng kể chuyện này với ta. Bốn năm trước, ta nhờ tỷ ấy đi đưa tin cho Tống Thế Lan một lần. Lúc đó, tỷ ấy đi thăm bằng hữu mình trước, ai ngờ thành trì kia bị Bắc Địch đánh chiếm. Tống Thế Lan biết tỷ ấy ở trong thành, vì nể mặt đệ nên công chiếm thành trì, sau đó ở chỗ hắn hơn nửa tháng.”

Vệ Uẩn gật đầu, bốn năm trước thế cục quá loạn, rất nhiều chuyện hắn vốn không để ý tới. Sở Du kể tiếp: “Về sau, Tống Thế Lan vẫn cứ quấn lấy tỷ ấy, hôm nay đã gần năm năm rồi. Lời kia của hắn chính là bình mới rượu cũ, đệ nghe rồi thôi, đừng tin là thật. Con người Tống Thế Lan tinh ranh cỡ nào, sao có thể vì một phụ nữ mà đưa ra quyết định trọng đại như vậy?”

Đợi sau khi quyết định xong thì đêm đã khuya, mọi người đều giải tán, chỉ còn lại Sở Du và Vệ Uẩn ở trong phòng. Vệ Uẩn cho hạ nhân lui, đứng dậy bước tới trước cửa.

Sở Du nheo mắt: “Đệ cứ chờ xem, vài ngày nữa, thế nào hắn cũng tự phong làm vương.”

Vệ Uẩn gật đầu: “Vậy Nhị tẩu nghĩ thế nào?”

Dù gì thiên hạ hôm nay đã loạn như vậy, nhân cơ hội kiếm chác mới là phong cách của Tống Thế Lan hắn.

“Ta chỉ cảm thấy kỳ quái.” Vệ Uẩn khép tay vào trong tay áo, lãnh đạm nhìn lướt qua Sở Du: “Một tên rồi hai tên, sao bọn họ cứ nhìn chằm chằm phu nhân Vệ gia không buông vậy?”

Vệ Uẩn gật đầu: “Vậy Nhị tẩu nghĩ thế nào?”

“Chuyện này…” Sở Du ngẫm nghĩ, đột nhiên nhớ tới trước đây lúc Tưởng Thuần tốn công tốn sức nối tơ hồng cho mình, nàng ho khẽ một tiếng, ngẩng đầu nói với Vệ Uẩn: “Đợi đến Bạch Thành, đệ cử hành đại điển phong Vương thì mời Tống Thế Lan đến. Tình cảm đều là bồi dưỡng xây đắp, đệ để A Thuần tiếp xúc với hắn một chút.”

Vệ Uẩn nghe thấy lời này thì cau mày, dường như không vui lắm.

Sở Du lấy làm lạ: “Đệ như vậy là sao? Không muốn à?”

Chàng dịu dàng nói, Sở Du hơi nóng mặt, không đáp cũng không nói lời nào.

“Ta chỉ cảm thấy kỳ quái.” Vệ Uẩn khép tay vào trong tay áo, lãnh đạm nhìn lướt qua Sở Du: “Một tên rồi hai tên, sao bọn họ cứ nhìn chằm chằm phu nhân Vệ gia không buông vậy?”

“Nếu chẳng có một ai nhìn trúng chúng ta…” Sở Du cảm khái: “Vậy chứng minh ánh mắt các ca ca đệ quá kém rồi.”

Nghe thế, Sở Du phì cười.

“Nếu chẳng có một ai nhìn trúng chúng ta…” Sở Du cảm khái: “Vậy chứng minh ánh mắt các ca ca đệ quá kém rồi.”

Lời này khiến Vệ Uẩn vui vẻ hơn nhiều, chàng gật đầu: “Ánh mắt Vệ gia ta đương nhiên là cực kỳ tốt.”

Dứt lời, chàng quay đầu nhìn nàng, như cười như không: “Ví dụ như A Du nhà ta là cực kỳ tốt.”

4.6 11 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

23 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Sundomm
Sundomm
3 Năm Cách đây

:))) ngọt quáaaa

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Trời ơiiiii chết tui mất thuiii huhu cute vậy trời

Kim
Kim
1 Năm Cách đây

Vợ hát chồng khen hay là đây chứ đâu ???

23
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!