Chương 118
Đệ mời Tống Thế Lan đến đây, bồi dưỡng tình cảm một chút
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Nghe vậy, mọi người tại đó đều sững sờ. Vệ Uẩn nhíu mày, lạnh giọng quát: “Tống Thế Lan hắn xem Vệ gia ta là cái gì?!” Hắn như trước bộ màu đen rộng thùng thình vu bào.
Mọi người đều nghĩ giống như Vệ Uẩn. Mặc dù Tống Thế Lan xuất thân con vợ lẽ nhưng mấy năm nay giá trị con người lại như nước lên thuyền lên. Hiện tại, thiên hạ chia năm xẻ bảy, Tống Thế Lan tay cầm binh quyền, sống một mình tại Quỳnh Châu, lại thêm tính tình ôn hoà, dung mạo xuất chúng. Bởi vì năm đó thân là thứ tử nên đến nay hắn vẫn chưa có hôn phối, đã sớm khiến rất nhiều quan lại quyền quý đỏ mắt, là ứng viên hôn phu nóng bỏng tay giống như Vệ Uẩn. Mặc dù Tưởng Thuần tài sắc vẹn toàn, nhưng dù sao con trai cũng đã mười một tuổi, gia thế không tính là xuất sắc, lại còn là thứ nữ, trông thế nào cũng thấy Tống Thế Lan không có khả năng cầu hôn nàng. Nàng lấy bốn mươi lăm góc độ tà vọng đi qua.
Lại thêm bản thân Tưởng Thuần không muốn gả. Nàng vốn là Nhị tẩu Vệ Uẩn, liên hôn mà liên lên tới đầu nàng. Lời này nói ra, dù thế nào thì đấy cũng mang theo ý nhục nhã. Vì vậy mọi người tại đó đều lạnh mặt, Tần Thời Nguyệt mím môi: “Khinh người quá đáng!”
Sở Du thấy mọi người đều phẫn nộ, nhắm chừng Vệ Uẩn định từ chối, nàng không khỏi âm thầm kéo tay áo chàng. Mà cùng lúc đó, người mù đầu ngón tay nhất.
Bọn họ ngồi song song kế bên, hành động nhỏ này của nàng được mặt bàn che đi. Vệ Uẩn quay đầu sang, thấy Sở Du cười nói: “Chuyện này hay là hỏi lại Nhị phu nhân đi.” Hắn ở tro tàn lý xoay người, tay phải đặt ở trên ngực.
Nghe thấy lời nàng, dườngứnhư Vệ Uẩnḽcũng hơi hiểuãra. Chàng gậtổđầu, sửa lời:ậ“Cũng được, cóúthể bên trongἴcó nhiều nộiãtình mà chúngÍta không biết.”ɩ
Dứt lời, VệổUẩn đổi đềýtài, hỏi thăm)tin tức HoaụKinh.
“Hầu gia vừaİra khỏi HoaÎKinh, Triệu NguyệtÏđã ban Thánhảchỉ xuống. Hắnảbảo rằng Hầuỵgia khi quânịphạm pháp, phạmɨthượng làm loạn,fgieo rắc lời¹đồn vu cáoọhãm hại kimờthánh, luận tộiἴthiên hạ thảoỉphạt.”
Vệ Thuóđang quản lýìtình báo, tómìtắt lại tinìtức quan trọngểnhất. Vệ UẩnÍđáp một tiếng,ùsau đó hỏi:ἱ“Gần đây cóảbao nhiêu ngườiἱđến đầu quân?”í
“Khoảng ba nghìn,įcó điều nhânĺsố đến đầuữquân đang tăngЇlên mỗi ngày.”ἴVệ Hạ kínhịcẩn trả lời:ἴ“Có lẽ bốɩtrí của Đạiọphu nhân có]tác dụng.”
Lờiḹnày khiến mọiấngười đều nhìnývề phía SởôDu. Nàng ngượngĩngùng nói: “ĐểỉVệ Hạ nói‹đi.”
“Mấy năm(nay, sản nghiệpởkinh doanh củaẻĐại phu nhânĺrất nhiều, đặcìbiệt là mạngựlưới tin tứcịdày đặc. Sauòchuyện của Hầuứgia, ngay đêmiđó, Hoa Kinhểlập tức cóũngười dán huyếtẳthư kể đủủchuyện xấu mấyînăm qua củaùTriệu Nguyệt trênỷbảng thông cáo.ỉTrên đó còn:nói thật raἲkhi xưa Thếạtử Tần Vươngòchân chính đãừchết từ lâu,ưTriệu Nguyệt giếtÎThẩm ngự yúlà để bảoẫvệ bí mậtúnày, hắn taÍcũng chẳng phảiỉlà huyết mạchḷThiên gia.”
“Sauéđó Đại phuảnhân đều choỷngười loan tinếtức này khắpỉtửu quán, sòng]bạc, thanh lâu,ĩkhách điếm trongḷkinh. Đại phuắnhân còn choḻgánh hát dựngịsân khấu hátẳxướng vở kịchịvề Triệu Nguyệt,ộđồng thời đềốcập đến việcἰlàm thế nàoẳTriệu Nguyệt hạifngười cướp ngôi,(và những chuyện]hắn làm sauíkhi cướp ngôi.îĐại phu nhânîđã cho ngườiïchuẩn bị đóngữthành thoại bảnĩhơn vạn cuốn,ἷhôm nay ngườiêdân đang tranhếnhau chuyền tay)ở phường sách.}Khắp nơi tạiıYên Châu, sáchìnày đã bịẫliệt vào sáchjcấm, nhưng dânĪchúng vẫn lénĭđọc như cũ.”ἴ
Nghe đến đây,ựVệ Uẩn khôngừnhịn được cười.
Chuyệnờnhư sách cấm,ơnếu Triệu Nguyệt[không cấm, cóểthể dân chúngỉcòn không muốnĨxem đến vậy.[Một khi Triệu,Nguyệt cấm, tráiḹlại càng khiếnĩsách này nổiîhơn.
Dù gì lờiáđồn cũng truyềnịnhanh hơn sựắthật, hắt nướcúbẩn cũng dễļhơn tẩy trắng.
VệἵUẩn nén cười,ốquay đầu nhìnîvề phía VệễThu: “Vậy chuyệnἴta bảo ngươiḻtạo dị tướng,ằngươi đã làmĩchưa?”
“Ta đãọnghe nói rồi.”ĩĐào Tuyền cười:)“Vài ngày trướcỷcó người dân‹hỏi ta xemĩcó biết chuyệnĪPhượng lạc ngọcùthạch(*) không. Ta¸lập tức đoánịra đây là°sản phẩm củaổVệ Thu rồi.”ă
(*)Phượng lạc ngọcỉthạch: Ngọc thạchЇdo phượng hoàng]đánh rơi.
“Cáiógì gọi làἰPhượng lạc ngọcĭthạch?”
Sở DuĬcảm thấy kỳỉlạ. Đào Tuyềnỗkính cẩn nói:ἴ“Hồi bẩm Đạiỉphu nhân, đâyĪlà một kỳĪthạch mà dânīgian đều đang(đồn đãi. Chuyệníkể rằng cóữmột thợ sănļvào núi sănẳthú, ông taỷmệt mỏi, bèn]nghỉ ngơi bênẻbờ sông. Chờîkhi ông taîmở mắt raỉthì bỗng thấyỳmột con phượngếhoàng đứng trênɨmột tảng đá.đPhượng hoàng kiaỏcó thể nói¹tiếng người, nóĭhỏi ông taòbấy giờ làìnăm nào? Thợýsăn kia đápờNguyên Hoà nămĩthứ tư. Phượngíhoàng kia nóiỉ‘Không phải, nămívong quốc’. Phượngỉhoàng kia lạiỉhỏi vua nayìlà ai? Thợįsăn đáp Triệu°thị đời thứảtư. Phượng hoàngểlại lắc đầuỉđáp ‘Không phải,İkẻ hoạ quốc’.ếSau đó, phượngĭhoàng ré lênịmột tiếng dàiīrồi biến mất‹trước mắt thợísăn. Thợ sănởđi lên ômẩtảng đá kiaἶtrở về, sauýkhi đập vỡẫtảng đá, quảộnhiên bên trongĩcó một viênỉmỹ ngọc. Trên]viên mỹ ngọcễkia viết mườiịsáu chữ nhỏ,ἵchữ viết làằvăn tự thờiỉChu(*), ghi rằngứ‘Sao chổi hoạẻquốc, trời giángơtai ương, Chuítước tại Bắc,ắắt hộ trườngãthịnh’.”
(*) NhàạChu: thời đạiũphong kiến của³Trung Quốc, ịtừ năm 1057ïTCN đến nămồ256 TCN, triềuấđại này nốiôtiếp nhà Thương²và trước nhàẽTần, do CơỉPhát sáng lập,ɨthời này sửửdụng Hán ngữầcổ.
Đào Tuyền thuật]lại mà tươiếcười rạng rỡ.ễVệ Uẩn vỗ,tay khen: “Làmềtốt lắm!”
Chuởtước tại Bắc,ớắt hộ trườngìthịnh. Chu tướcậlà gia huyốVệ gia, ámẩchỉ này đãỗhết sức rõịràng.
Sở Du ngheỹVệ Uẩn bàyứbố, lại ngheIbọn họ bắtỉđầu bàn bạc³chuyện đóng đô.
Dùểsao Côn Châuἳhỗn tạp, thế¹lực khắp nơiăở đây đều(chiếm đất làmýdoanh, chung quyĩcũng không thoảIđáng. Vệ Uẩn,ễSở Du vàἶnhững người khácfhợp lại thảo{luận, cuối cùngẩquyết định cửủhành đại điểnỏphong vương ởọBạch Lĩnh, BạchíChâu, chuyển cảạnhà đến BạchḷLĩnh.
Ở Bạch Lĩnh,íVệ gia đãİhoàn toàn khốngĩchế Bạch Châu,ịkhoảng cách đếnũCôn Châu lạiïkhông quá xa,ftiến có thểùcông, lui cóíthể thủ, lạiỵthêm đây vốnẹlà châu phủỉBạch Châu, cũngíxem như tươngớđối phồn hoa.
Đợi sau khi quyết định xong thì đêm đã khuya, mọi người đều giải tán, chỉ còn lại Sở Du và Vệ Uẩn ở trong phòng. Vệ Uẩn cho hạ nhân lui, đứng dậy bước tới trước cửa.
Ôm một lát, Vệ Uẩn đưa nàng về phòng, trên đường đột nhiên sực nhớ ra: “Chuyện Nhị tẩu và Tống Thế Lan là thế nào?”
Dù gì thiên hạ hôm nay đã loạn như vậy, nhân cơ hội kiếm chác mới là phong cách của Tống Thế Lan hắn.Chàng nhìn bầu trời sao bên ngoài, đưa lưng về phía Sở Du, bình tĩnh hỏi: “A Du, nếu trận này ta thua, nàng định thế nào?”
Nghe vậy, Vệ Uẩn bật cười sang sảng. Chàng xoay người, lẳng lặng ngắm nhìn nữ tử ngồi đoan chính bên cạnh ánh nến.
Thiên hạ thái bình, chẳng qua cũng chỉ chơi chim nuôi mèo, còn có thể thế nào?Vệ Uẩn gật đầu, bốn năm trước thế cục quá loạn, rất nhiều chuyện hắn vốn không để ý tới. Sở Du kể tiếp: “Về sau, Tống Thế Lan vẫn cứ quấn lấy tỷ ấy, hôm nay đã gần năm năm rồi. Lời kia của hắn chính là bình mới rượu cũ, đệ nghe rồi thôi, đừng tin là thật. Con người Tống Thế Lan tinh ranh cỡ nào, sao có thể vì một phụ nữ mà đưa ra quyết định trọng đại như vậy?”“Đệ sẽ không thua.”
Vệ Uẩn nhìn nàng, không nhịn được hỏi tiếp: “Vậy nếu trận này thắng rồi, nàng định làm gì?”
“Trong nhà còn năm con mèo…” Giọng Sở Du bình đạm, Vệ Uẩn thoáng ngẩn người, không ngờ nàng lại đề cập đến chuyện này. Sở Du nói tiếp: “Nuôi bọn chúng đến chết già.”“Nếu ta thua thì sao?”
Tư thế nàng ngồi nề nếp trầm tĩnh, rõ ràng vóc dáng nhỏ bé như vậy nhưng lại giống như có thể chống lên cả non sông Đại Sở.
Dứt lời, chàng quay đầu nhìn nàng, như cười như không: “Ví dụ như A Du nhà ta là cực kỳ tốt.”Sở Du không lên tiếng. Một lát sau, nàng chậm rãi đáp: “Vậy ta sẽ giúp đệ đánh thắng trận này.”
Nghe thế, Sở Du phì cười.
Nghe vậy, Vệ Uẩn bật cười sang sảng. Chàng xoay người, lẳng lặng ngắm nhìn nữ tử ngồi đoan chính bên cạnh ánh nến.
Vệ Uẩn nghe thấy lời này thì cau mày, dường như không vui lắm.
“Nàng nói xem ta may mắn thế nào mới có thể gặp được nàng nhỉ?”Tư thế nàng ngồi nề nếp trầm tĩnh, rõ ràng vóc dáng nhỏ bé như vậy nhưng lại giống như có thể chống lên cả non sông Đại Sở.
Sở Du không lên tiếng. Một lát sau, nàng chậm rãi đáp: “Vậy ta sẽ giúp đệ đánh thắng trận này.”Vệ Uẩn nhìn nàng, không nhịn được hỏi tiếp: “Vậy nếu trận này thắng rồi, nàng định làm gì?”
“Trong nhà còn năm con mèo…” Giọng Sở Du bình đạm, Vệ Uẩn thoáng ngẩn người, không ngờ nàng lại đề cập đến chuyện này. Sở Du nói tiếp: “Nuôi bọn chúng đến chết già.”
Chàng nhìn bầu trời sao bên ngoài, đưa lưng về phía Sở Du, bình tĩnh hỏi: “A Du, nếu trận này ta thua, nàng định thế nào?”Thiên hạ thái bình, chẳng qua cũng chỉ chơi chim nuôi mèo, còn có thể thế nào?
“Chuyện này…” Sở Du ngẫm nghĩ, đột nhiên nhớ tới trước đây lúc Tưởng Thuần tốn công tốn sức nối tơ hồng cho mình, nàng ho khẽ một tiếng, ngẩng đầu nói với Vệ Uẩn: “Đợi đến Bạch Thành, đệ cử hành đại điển phong Vương thì mời Tống Thế Lan đến. Tình cảm đều là bồi dưỡng xây đắp, đệ để A Thuần tiếp xúc với hắn một chút.”Lấy được đáp án này, Vệ Uẩn bước lên ôm đối phương vào lòng.
“Nàng nói xem ta may mắn thế nào mới có thể gặp được nàng nhỉ?”
“Đệ sẽ không thua.”“Nhị tẩu đệ từng kể chuyện này với ta. Bốn năm trước, ta nhờ tỷ ấy đi đưa tin cho Tống Thế Lan một lần. Lúc đó, tỷ ấy đi thăm bằng hữu mình trước, ai ngờ thành trì kia bị Bắc Địch đánh chiếm. Tống Thế Lan biết tỷ ấy ở trong thành, vì nể mặt đệ nên công chiếm thành trì, sau đó ở chỗ hắn hơn nửa tháng.”
Chàng dịu dàng nói, Sở Du hơi nóng mặt, không đáp cũng không nói lời nào.
Sở Du nheo mắt: “Đệ cứ chờ xem, vài ngày nữa, thế nào hắn cũng tự phong làm vương.”Ôm một lát, Vệ Uẩn đưa nàng về phòng, trên đường đột nhiên sực nhớ ra: “Chuyện Nhị tẩu và Tống Thế Lan là thế nào?”
“Nhị tẩu đệ từng kể chuyện này với ta. Bốn năm trước, ta nhờ tỷ ấy đi đưa tin cho Tống Thế Lan một lần. Lúc đó, tỷ ấy đi thăm bằng hữu mình trước, ai ngờ thành trì kia bị Bắc Địch đánh chiếm. Tống Thế Lan biết tỷ ấy ở trong thành, vì nể mặt đệ nên công chiếm thành trì, sau đó ở chỗ hắn hơn nửa tháng.”
Vệ Uẩn gật đầu, bốn năm trước thế cục quá loạn, rất nhiều chuyện hắn vốn không để ý tới. Sở Du kể tiếp: “Về sau, Tống Thế Lan vẫn cứ quấn lấy tỷ ấy, hôm nay đã gần năm năm rồi. Lời kia của hắn chính là bình mới rượu cũ, đệ nghe rồi thôi, đừng tin là thật. Con người Tống Thế Lan tinh ranh cỡ nào, sao có thể vì một phụ nữ mà đưa ra quyết định trọng đại như vậy?”
Đợi sau khi quyết định xong thì đêm đã khuya, mọi người đều giải tán, chỉ còn lại Sở Du và Vệ Uẩn ở trong phòng. Vệ Uẩn cho hạ nhân lui, đứng dậy bước tới trước cửa.Sở Du nheo mắt: “Đệ cứ chờ xem, vài ngày nữa, thế nào hắn cũng tự phong làm vương.”
Vệ Uẩn gật đầu: “Vậy Nhị tẩu nghĩ thế nào?”
Dù gì thiên hạ hôm nay đã loạn như vậy, nhân cơ hội kiếm chác mới là phong cách của Tống Thế Lan hắn.
“Ta chỉ cảm thấy kỳ quái.” Vệ Uẩn khép tay vào trong tay áo, lãnh đạm nhìn lướt qua Sở Du: “Một tên rồi hai tên, sao bọn họ cứ nhìn chằm chằm phu nhân Vệ gia không buông vậy?”Vệ Uẩn gật đầu: “Vậy Nhị tẩu nghĩ thế nào?”
“Chuyện này…” Sở Du ngẫm nghĩ, đột nhiên nhớ tới trước đây lúc Tưởng Thuần tốn công tốn sức nối tơ hồng cho mình, nàng ho khẽ một tiếng, ngẩng đầu nói với Vệ Uẩn: “Đợi đến Bạch Thành, đệ cử hành đại điển phong Vương thì mời Tống Thế Lan đến. Tình cảm đều là bồi dưỡng xây đắp, đệ để A Thuần tiếp xúc với hắn một chút.”
Vệ Uẩn nghe thấy lời này thì cau mày, dường như không vui lắm.
Sở Du lấy làm lạ: “Đệ như vậy là sao? Không muốn à?”
Chàng dịu dàng nói, Sở Du hơi nóng mặt, không đáp cũng không nói lời nào.
“Ta chỉ cảm thấy kỳ quái.” Vệ Uẩn khép tay vào trong tay áo, lãnh đạm nhìn lướt qua Sở Du: “Một tên rồi hai tên, sao bọn họ cứ nhìn chằm chằm phu nhân Vệ gia không buông vậy?”
“Nếu chẳng có một ai nhìn trúng chúng ta…” Sở Du cảm khái: “Vậy chứng minh ánh mắt các ca ca đệ quá kém rồi.”
Nghe thế, Sở Du phì cười.
“Nếu chẳng có một ai nhìn trúng chúng ta…” Sở Du cảm khái: “Vậy chứng minh ánh mắt các ca ca đệ quá kém rồi.”
Lời này khiến Vệ Uẩn vui vẻ hơn nhiều, chàng gật đầu: “Ánh mắt Vệ gia ta đương nhiên là cực kỳ tốt.”
Dứt lời, chàng quay đầu nhìn nàng, như cười như không: “Ví dụ như A Du nhà ta là cực kỳ tốt.”
:))) ngọt quáaaa
Trời ơiiiii chết tui mất thuiii huhu cute vậy trời
Vợ hát chồng khen hay là đây chứ đâu ???