Sơn Hà Chẩm – Chương 119

Chương 119

Hầu gia muốn mời Nguỵ Thanh Bình

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sau khi gửi thư cho Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan, Sở Du và Vệ Uẩn bắt đầu bận rộn chuyện đóng đô ở Bạch Lĩnh, cả nhà đồng loạt dọn đến đó. Liệt Phong vững vàng kháp ở Kiêu Điểu

Vệ Uẩn và Sở Du phải đi trước chuẩn bị, hai người lập tức gấp rút lên đường. Tưởng Thuần dẫn Vương Lam, Liễu Tuyết Dương và một đám tiểu công tử đi sau. Cái tay kia tái nhợt đáng sợ, nhưng độ mạnh.

Không ở dưới mí mắt của Liễu Tuyết Dương, Vệ Uẩn lập tức càn rỡ hơn nhiều. Chàng trực tiếp ngồi chung một xe ngựa với Sở Du, ăn vạ không chịu xuống. Bên cạnh đều là cận vệ, vậy mà nhìn thấy cũng chẳng lấy làm lạ. Sở Du thấy đuổi không được người, đành bất đắc dĩ nói: “Đợi khi đến Bạch Lĩnh, đệ lập tức ra ngoài.” Người kia đặt ở nàng, nàng mặt hướng.

“A Du yêu quý.” Vệ Uẩn vội vàng được voi đòi tiên, gối đầu lên đùi Sở Du làm nũng: “Ta biết nàng thương ta mà.”

Sở Du trừng mắt, vỗ nhẹ lên mặt chàng: “Nếu không phải nể mặt mũi đẹp trai này của đệ, hôm nay ta nhất định phải sẽ đá đệ xuống.” Bọn họ ở này cứu người của chính mình.

Nghe vậy, Vệ Uẩn giơ tay lên sờ mặt mình: “Có thể sinh ra đẹp trai như vậy, ta thật là bản lĩnh.”

S Du bt cưi, đyôđu V Un,không đ ý°đến chàng na,chuyn qua xemóbn đ BchɪLĩnh.

Bch Lĩnh khôngįcó ph đÎc đnh caïV ph, hômõti ch đànhchn mua tmĺmt căn trchivin trng títrong tay phúİhào. V Unchun b đi:đin phong Vương,,S Du qunlý truyn nitrch, chuyn chnínơi cũngdo mt tayãnàng lo liu.

“Tami tiên sinh,đến xem ri,ông ta chnìgiúp ta vàiĩch, bo đâyíđu là nơiphong thu.” SDu nói xong,°ch lên bnòđ cho VUn xem: “Đếnlúc đó, ph²nha châu phđi thành nơilàm vic cađ, toà nhàīnày cách đkhông xa. Cònmt cái kháchơi xa phnha, yên tĩnhhơn, đ xem…¸

“Toà nhà trưcİđi.” V Unínói mt cáchɨdt khoát, S)Du cưi: “Đs lưi, sángìsm mun ngìthêm mt lúcà?”

Chuyn đóúcũng chng hgì.” V UnĪgiơ tay lênãnghch chiếc nhn¸trên tay nàng,ībình đm nói:ï“Ta ch munЇmi ba cơmđu v nhàóăn thôi.”

SĮDu ngn ngưi,nghe V Unnói tiếp: “Taơs sau nàyta càng ngàyÎcàng bn, cũngmay ban đêmĺcòn gp đưcinàng, nhưng lsau này cóĩcon ri, tas thi gianbên nó quáít, nó sbt mãn.”

S,Du nghe thyýli này, trongîlòng ging nhưĭđưc nng xuânáchiếu ri, vam áp vaĩrc r. Nàngnghe V Unámiêu t tương(lai, hết scínghiêm túc loõlng: “Cho nênàta mun buitrưa và buiti mi ngàyĮđu tr vèăn cơm, lúcÎăn cơm, taècó th trò¸chuyn vi bnítr. Có điuta s nhưthế cũng khôngđ, đành tmùthi như vyìtrưc, đi saunày ta tìmđưc cách thoátIthân, chúng tali sng nhngngày tháng yênn.”

“A Du.”ăV Un cóúphn mong điɩm ming hi:ì“Nàng mun conơtrai hay congái?”

Đ hichuyn này làmìgì?” Dáng vđtươi cưi caS Du nhtľdn, không thyĩđưc đáy.

Khonh khcV Un hira câu này,²trong đu SDu bng loéílên khuôn mtÎnon nt vàđs hãi caìC Nhan Thanhgi nàng “Điphu nhân.Tim nàng thtÎli, cũng khôngbiết bn thânmình đau bunchuyn gì.

V Un(nghe S Duĩhi, mc dùnàng n ncưi, nhưng ncưi kia khôngchm đến đáyİmt. V Unđt nhiên pháthin đi vi¸chuyn con cái,S Du khôngîh biu hintình yêu và{s mong đi,ging chàng.

Trong lòngchàng có chúts hãi, nhưngèli không dámnghĩ sâu. Chàngdt khoát vươnľtay ôm lyïS Du, imôlng không nói.

SDu s đuchàng, du dàngìnói: “Đng quyįna, đ dưngĬthương cho tt,Їvic còn rtnhiu.”

m.” Dángv V Unging như mtɪmi, ng trongìlòng nàng, khôngnói mt li.

Ltrình t HoàiįThành đến BchILĩnh cũng ch¹mt bn ngày.Sau khi VUn và SĺDu đến BchíLĩnh, tm thiìngh ngơi trongĩnhà Châu mc(*).Hôm sau, SiDu lp tcbt tay vàoĩvic sp xếpnơi . Nàngïvì chuyn này(mà đã chunb rt lâu,bây gi btquá cũng chĨmang nhng quyếtļđnh đã chunb sn hin²thc hoá tngìcái mt, tvic giao nhàêđến sp xếpļxong xuôi mi(chuyn ch mtkhong ba ngày.ýBa ngày sau,¸V Un bưcvào nhà, nhìnthy ngay chuân hương trongph cũng đãchun b sn,Ïbài v Vph cũng đã°an trí trongt đưng. Chàngļvà S Duvào t đưngĩthp nhang. Sauèkhi ra khica, bưc trênãhành lang, SDu chm rãinói: “Mi ththu xếp gpgáp, nếu đļcòn ch nàoîkhông va ý{thì nói viìta, ta bo[ngưi đi sp)xếp li.”

(*)ĨChâu mc: quanĭchc đng đuămt châu

“Ta thiếuũcái gì, nàngsp xếp cáiđó à?” VfUn quay đunhìn nàng cưi.òS Du ngưcìmt, hơi nghihoc hi: “Đýcòn thiếu thègì?”

Không phiãmi th trongàphòng chàng đuòbày bin gingnhư trưc đâyĩsao?

V Un kéoáo khoác trênngưi, r mt¸nói: “Ta đãýhai mươi tui,trong phòng cònúthiếu mt phuĩnhân. Đi phunhân sp xếpÍnhà ca chota, qun lýni trch cho]ta, không aiìchu g vàoăđây, Đi phuĺnhân xem thnên làm thếĩnào?”

Nghe VíUn li ănv, S Duîkhông khi btcưi: “Đ kiếmíđ chuyn làđ nói cáinày à?”

VUn ngưc mtnhìn nàng: “Tafmun sáng sm²không phi nhyɪca s, munídy mun mtíchút.”

S Duânhếch môi cưikh. V Unthy nàng không³nói li nào,ãkhoát tay áoîbo: “Thôi thôi,nàng không đngý thì thôi.”Dt li, chàngngp ngng, rivn nói: “Ngàymai ta hitiếp.”

Ln nàyS Du đãhoàn toàn btcưi.

Đi đến banĩđêm, V Unđang trongĭphòng mình phêduyt văn thư(gi t khpnơi đến. ChàngĨngng đu nhìnãsc tri, giV H vào:ò“Gi nào ri?”

“Gi Tý(*) .”ò

(*) Gi Tý:23h – 1hsáng

V H kínhcn đáp, sauĩđó còn biĮthêm mt câu:ăĐi phu nhânìng ri .”

V Un gtĩđu, biết lúcnày đã đếnıgi chàng điľnhy ca s.

Chàngct văn thư,khoát tay, nóiİvi V H:ɨ“Tt đèn đi,ta cũng nghéngơi ri.”

Chuynđêm thăm hươngãkhuê kiu nàykhông tt choùthanh danh SíDu, dù làngưi thân cnĪnht, chàng cũngkhông mun đngưi khác coithưng nàng. Vìthế, bao giÎchàng cũng giÎv ng, đisau khi ngưica mình lơilng thì miâm thm lnîra ngoài.

Chàng ttđèn, thay yĺphc ging nhưthưng ngày, nm,trên giưng yên²lng lng ngheàđng tĩnh bên³ngoài. Nhưng chưa]đưc mt chc,áchàng bng ngheĪthy tiếng caĨs g vang¹lên. V Unếnhíu mày, chàngïngi dy, nhìn,chm chm cas. Đúng lúcđó, ca sđt nhiên mra, mt nĩt nhc chânjtrèo vào, đngtrên ca s,sau đó lptc chm phiĩánh mt VUn.

Thấy người tới, Vệ Uẩn ngẩn người. Sở Du không ngờ Vệ Uẩn lại đang nhìn cửa sổ như thế, nàng cảm thấy hơi xấu hổ, vội vàng nhảy vào, đóng cửa lại, bước nhanh tới trước giường, xốc chăn nằm xuống.

Mà sau cái tên này, lại là một hàng chữ:

Một chuỗi động tác liền mạch như nước chảy mây trôi. Vệ Uẩn mất nửa ngày mới hoàn hồn: “Nàng tới đây làm gì?”

Một chuỗi động tác liền mạch như nước chảy mây trôi. Vệ Uẩn mất nửa ngày mới hoàn hồn: “Nàng tới đây làm gì?”Đợi sau khi Vệ Uẩn kết thúc, nằm ngủ trong lòng nàng, Sở Du hết sức nghiêm túc suy nghĩ.Sở Du ngẩn người, tay Vệ Uẩn lần mò dọc theo y sam lên trên, dò hỏi: “Không cho đứa con, vậy thì cho một chút ngon ngọt nhé?”

“Không phải ngủ không đủ sao?”

“Vâng.” Vệ Hạ nhỏ giọng đáp: “Người nên mời và người có tư giao tốt đều mời cả.”

Sở Du đưa lưng về phía chàng, ngượng ngùng mở miệng.

“Không phải ngủ không đủ sao?”Vệ Uẩn cười khẽ, tựa trán lên đầu nàng, nhỏ giọng nói: “Nàng thật tốt.”

Bất quá chỉ là lời bông đùa nhất thời, người như chàng làm gì lại đi so đo ngủ đủ hay không? Nhưng người này lại hoàn toàn đặt lời ấy ở trong lòng.

Bất quá chỉ là lời bông đùa nhất thời, người như chàng làm gì lại đi so đo ngủ đủ hay không? Nhưng người này lại hoàn toàn đặt lời ấy ở trong lòng.

Sở Du không lên tiếng, nàng lướt qua danh sách, đột nhiên nhìn thấy một cái tên.

Vệ Uẩn không lên tiếng. Sở Du thấy người sau lưng hồi lâu không đáp, định quay đầu lại nhìn chàng. Nhưng vừa quay lại, nàng lập tức bị một đôi môi áp lên.

Mặc dù là đang hỏi nàng, nhưng chuyện thì đã làm rồi.

Thôi thì vui được ngày nào hay ngày nấy.

Nụ hôn hôm nay của chàng vừa dịu dàng lại vừa triền miên, đôi môi chàng mềm mại lại ngọt ngào khác hẳn con người bề ngoài cương nghị sắt đá. Chàng đã học được cách nhẫn nại dụ dỗ trêu đùa, hai người quấn quít lấy nhau. Đợi một lát sau, Sở Du thở dốc, vùng ra khỏi chàng: “Không được rồi, không được rồi, ta sắp ngộp chết mất.”

Sở Du: “…”Vệ Uẩn không lên tiếng. Sở Du thấy người sau lưng hồi lâu không đáp, định quay đầu lại nhìn chàng. Nhưng vừa quay lại, nàng lập tức bị một đôi môi áp lên.

Sở Du nhỏ giọng hỏi: “Còn muốn tốt thế nào nữa?”

Vệ Uẩn cười khẽ, tựa trán lên đầu nàng, nhỏ giọng nói: “Nàng thật tốt.”

Cuộc sống sau này hẳn sẽ rất mệt mỏi.

Nàng mỉm cười cầm lấy danh mục quà tặng, nói với Vệ Hạ: “Người Hầu gia muốn mời đều ở trong này sao?”

Sở Du không nói lời nào, đỏ mặt im lặng.

Vệ Uẩn nhẹ nhàng mỉm cười, liếm môi nàng, khàn giọng đáp: “Thiên trường địa cửu.”

Vệ Uẩn lại nói: “A Du, nàng có thể tốt hơn một chút được không?”

Sở Du nhỏ giọng hỏi: “Còn muốn tốt thế nào nữa?”

“Một lát đệ nói rốt cuộc là bao lâu?!”Sở Du vòng tay lên ôm chàng không nói. Thật lâu sau, nàng lí nhí hỏi: “Sờ đủ chưa…”

Vệ Uẩn giơ tay áp lên bụng nàng, mắt đầy trìu mến: “Sinh cho ta đứa con nhé?”

Sở Du đưa lưng về phía chàng, ngượng ngùng mở miệng.

Sở Du ngẩn người, tay Vệ Uẩn lần mò dọc theo y sam lên trên, dò hỏi: “Không cho đứa con, vậy thì cho một chút ngon ngọt nhé?”

Lại trôi qua như thế vài ngày, Tưởng Thuần dẫn nhóm người Liễu Tuyết Dương, Vương Lam đến. Sau khi Sở Du an trí cho mọi người xong, danh mục quà tặng khách khứa cũng đưa đến.Vệ Uẩn giơ tay áp lên bụng nàng, mắt đầy trìu mến: “Sinh cho ta đứa con nhé?”

Mặc dù là đang hỏi nàng, nhưng chuyện thì đã làm rồi.

“Một lát nữa.”

Sở Du vòng tay lên ôm chàng không nói. Thật lâu sau, nàng lí nhí hỏi: “Sờ đủ chưa…”

Vệ Uẩn thấp giọng thở dốc: “Một lát nữa.”

Sở Du đỏ mặt không nói lời nào, lại qua một lúc: “Đủ chưa…”

“Một lát nữa.”

Sở Du không nói lời nào, đỏ mặt im lặng.

Lát sau, cuối cùng Sở Du cũng chịu hết nổi.

“Một lát đệ nói rốt cuộc là bao lâu?!”

Vệ Uẩn nhẹ nhàng mỉm cười, liếm môi nàng, khàn giọng đáp: “Thiên trường địa cửu.”

Sở Du: “…”

Đợi sau khi Vệ Uẩn kết thúc, nằm ngủ trong lòng nàng, Sở Du hết sức nghiêm túc suy nghĩ.

Cuộc sống sau này hẳn sẽ rất mệt mỏi.

Lát sau, cuối cùng Sở Du cũng chịu hết nổi.

Thôi thì vui được ngày nào hay ngày nấy.

Lại trôi qua như thế vài ngày, Tưởng Thuần dẫn nhóm người Liễu Tuyết Dương, Vương Lam đến. Sau khi Sở Du an trí cho mọi người xong, danh mục quà tặng khách khứa cũng đưa đến.

Nàng mỉm cười cầm lấy danh mục quà tặng, nói với Vệ Hạ: “Người Hầu gia muốn mời đều ở trong này sao?”

“Vâng.” Vệ Hạ nhỏ giọng đáp: “Người nên mời và người có tư giao tốt đều mời cả.”

Thấy người tới, Vệ Uẩn ngẩn người. Sở Du không ngờ Vệ Uẩn lại đang nhìn cửa sổ như thế, nàng cảm thấy hơi xấu hổ, vội vàng nhảy vào, đóng cửa lại, bước nhanh tới trước giường, xốc chăn nằm xuống.

Sở Du không lên tiếng, nàng lướt qua danh sách, đột nhiên nhìn thấy một cái tên.

Nguỵ Vương, Nguỵ Thành Vân.

Nụ hôn hôm nay của chàng vừa dịu dàng lại vừa triền miên, đôi môi chàng mềm mại lại ngọt ngào khác hẳn con người bề ngoài cương nghị sắt đá. Chàng đã học được cách nhẫn nại dụ dỗ trêu đùa, hai người quấn quít lấy nhau. Đợi một lát sau, Sở Du thở dốc, vùng ra khỏi chàng: “Không được rồi, không được rồi, ta sắp ngộp chết mất.”

Mà sau cái tên này, lại là một hàng chữ:

Thanh Bình quận chúa, Nguỵ Thanh Bình.

Thanh Bình quận chúa, Nguỵ Thanh Bình.

5 10 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

16 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

A Du lại ăn dấm rồi :))) A Du đúng kiểu đã ko mở lỏng thì thôi một khi đã nhận định thì rất tình cảm.

Đỗ Ngọc
Đỗ Ngọc
4 Năm Cách đây

Nữ phụ lái la, để coi chị Du tính saooo

Nguyen Lanh
Nguyen Lanh
4 Năm Cách đây

Chuẩn bị gặp người kiếp trước của Vệ Uẩn rồi

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Đây là thanh niên ăn vạ số 1, sao mặt dày thế này cơ chứ?

Thảo
Thảo
3 Năm Cách đây

Tiểu Thất: được một bước tiến một thước ?

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Được đằng chân lân đằng đầu, đẹp trai không bằng chai mặt! Cố lên anh ơi

16
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!