Chương 119
Hầu gia muốn mời Nguỵ Thanh Bình
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sau khi gửi thư cho Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan, Sở Du và Vệ Uẩn bắt đầu bận rộn chuyện đóng đô ở Bạch Lĩnh, cả nhà đồng loạt dọn đến đó. Liệt Phong vững vàng kháp ở Kiêu Điểu
Vệ Uẩn và Sở Du phải đi trước chuẩn bị, hai người lập tức gấp rút lên đường. Tưởng Thuần dẫn Vương Lam, Liễu Tuyết Dương và một đám tiểu công tử đi sau. Cái tay kia tái nhợt đáng sợ, nhưng độ mạnh.
Không ở dưới mí mắt của Liễu Tuyết Dương, Vệ Uẩn lập tức càn rỡ hơn nhiều. Chàng trực tiếp ngồi chung một xe ngựa với Sở Du, ăn vạ không chịu xuống. Bên cạnh đều là cận vệ, vậy mà nhìn thấy cũng chẳng lấy làm lạ. Sở Du thấy đuổi không được người, đành bất đắc dĩ nói: “Đợi khi đến Bạch Lĩnh, đệ lập tức ra ngoài.” Người kia đặt ở nàng, nàng mặt hướng.
“A Du yêu quý.” Vệ Uẩn vội vàng được voi đòi tiên, gối đầu lên đùi Sở Du làm nũng: “Ta biết nàng thương ta mà.”
Sở Du trừng mắt, vỗ nhẹ lên mặt chàng: “Nếu không phải nể mặt mũi đẹp trai này của đệ, hôm nay ta nhất định phải sẽ đá đệ xuống.” Bọn họ ở này cứu người của chính mình.
Nghe vậy, Vệ Uẩn giơ tay lên sờ mặt mình: “Có thể sinh ra đẹp trai như vậy, ta thật là bản lĩnh.”
Sở Du bật cười, đẩyôđầu Vệ Uẩn,ịkhông để ý°đến chàng nữa,ờchuyển qua xemóbản đồ BạchɪLĩnh.
Bạch Lĩnh khôngįcó phủ đệÎcố định củaïVệ phủ, hômõtại chỉ đànhẻchọn mua tạmĺmột căn trạchiviện trống từítrong tay phúİhào. Vệ Uẩnịchuẩn bị đại:điển phong Vương,,Sở Du quảnễlý truyện nộiợtrạch, chuyện chọnínơi ở cũngểdo một tayãnàng lo liệu.
“Taỳmời tiên sinh,đến xem rồi,ἳông ta chọnìgiúp ta vàiĩchỗ, bảo đâyíđều là nơiảphong thuỷ.” SởềDu nói xong,°chỉ lên bảnòđồ cho VệỷUẩn xem: “Đếnữlúc đó, phủ²nha châu phủἷđổi thành nơiửlàm việc củaứđệ, toà nhàīnày cách đệạkhông xa. Cònờmột cái khácềhơi xa phủἶnha, yên tĩnhẻhơn, đệ xem…”¸
“Toà nhà trướcİđi.” Vệ Uẩnínói một cáchɨdứt khoát, Sở)Du cười: “Đệἰsợ lười, sángìsớm muốn ngủìthêm một lúcịà?”
“Chuyện đóúcũng chẳng hềứgì.” Vệ UẩnĪgiơ tay lênãnghịch chiếc nhẫn¸trên tay nàng,ībình đạm nói:ï“Ta chỉ muốnЇmỗi bữa cơmệđều về nhàóăn thôi.”
SởĮDu ngẩn người,ờnghe Vệ Uẩnἶnói tiếp: “Taơsợ sau nàyẽta càng ngàyÎcàng bận, cũngịmay ban đêmĺcòn gặp đượcinàng, nhưng lỡἷsau này cóĩcon rồi, taẽsợ thời gianỡbên nó quáịít, nó sẽễbất mãn.”
Sở,Du nghe thấyýlời này, trongîlòng giống nhưĭđược nắng xuânáchiếu rọi, vừaởấm áp vừaĩrực rỡ. Nàngặnghe Vệ Uẩnámiêu tả tương(lai, hết sứcínghiêm túc loõlắng: “Cho nênàta muốn buổiẵtrưa và buổiẽtối mỗi ngàyĮđều trở vềèăn cơm, lúcÎăn cơm, taècó thể trò¸chuyện với bọnítrẻ. Có điềuỉta sợ nhưẩthế cũng khôngẵđủ, đành tạmùthời như vậyìtrước, đợi sauἱnày ta tìmủđược cách thoátIthân, chúng taẵlại sống nhữngểngày tháng yênầổn.”
“A Du.”ăVệ Uẩn cóúphần mong đợiɩmở miệng hỏi:ì“Nàng muốn conơtrai hay conỷgái?”
“Đệ hỏiịchuyện này làmìgì?” Dáng vẻđtươi cười củaềSở Du nhạtľdần, không thấyĩđược đáy.
Khoảnh khắcầVệ Uẩn hỏiἲra câu này,²trong đầu SởầDu bỗng loéílên khuôn mặtÎnon nớt vàđsợ hãi củaìCố Nhan Thanhỉgọi nàng “Đạiẹphu nhân” .ỉTim nàng thắtÎlại, cũng khôngḷbiết bản thânỳmình đau buồnớchuyện gì.
Vệ Uẩn(nghe Sở Duĩhỏi, mặc dùỏnàng nở nụịcười, nhưng nụờcười kia khôngḽchạm đến đáyİmắt. Vệ Uẩnἱđột nhiên phátồhiện đối với¸chuyện con cái,ổSở Du khôngîhề biểu hiệnỡtình yêu và{sự mong đợi,giống chàng.
Trong lòngỷchàng có chútểsợ hãi, nhưngèlại không dámẵnghĩ sâu. Chàngầdứt khoát vươnľtay ôm lấyïSở Du, imôlặng không nói.
Sở‹Du sờ đầuẩchàng, dịu dàngìnói: “Đừng quấyįnữa, đệ dưỡngĬthương cho tốt,Їviệc còn rấtỉnhiều.”
“Ừm.” Dángỉvẻ Vệ Uẩnằgiống như mệtɪmỏi, ngủ trongìlòng nàng, khôngợnói một lời.
Lộừtrình từ HoàiįThành đến BạchILĩnh cũng chỉ¹mất bốn ngày.ịSau khi VệừUẩn và SởĺDu đến BạchíLĩnh, tạm thờiìnghỉ ngơi trongĩnhà Châu mục(*).ỉHôm sau, SởiDu lập tứcἴbắt tay vàoĩviệc sắp xếpἴnơi ở. Nàngïvì chuyện này(mà đã chuẩnềbị rất lâu,ἱbây giờ bấtờquá cũng chỉĨmang những quyếtļđịnh đã chuẩnắbị sẵn hiện²thực hoá từngìcái một, từậviệc giao nhàêđến sắp xếpļxong xuôi mọi(chuyện chỉ mấtḽkhoảng ba ngày.ýBa ngày sau,¸Vệ Uẩn bướcụvào nhà, nhìnọthấy ngay cảịhuân hương trongỉphủ cũng đãẵchuẩn bị sẵn,Ïbài vị Vệứphủ cũng đã°an trí trongảtừ đường. Chàngļvà Sở Duẽvào từ đườngĩthắp nhang. Sauèkhi ra khỏiầcửa, bước trênãhành lang, SởịDu chậm rãiụnói: “Mọi thứủthu xếp gấpἶgáp, nếu đệļcòn chỗ nàoîkhông vừa ý{thì nói vớiìta, ta bảo[người đi sắp)xếp lại.”
(*)ĨChâu mục: quanĭchức đứng đầuămột châu
“Ta thiếuũcái gì, nàngịsắp xếp cáiứđó à?” VệfUẩn quay đầuẵnhìn nàng cười.òSở Du ngướcìmắt, hơi nghiẹhoặc hởi: “Đệýcòn thiếu thứègì?”
Không phảiãmọi thứ trongàphòng chàng đềuòbày biện giốngụnhư trước đâyĩsao?
Vệ Uẩn kéoầáo khoác trênủngười, rủ mắt¸nói: “Ta đãýhai mươi tuổi,ἷtrong phòng cònúthiếu một phuĩnhân. Đại phuỷnhân sắp xếpÍnhà cửa choỗta, quản lýữnội trạch cho]ta, không aiìchịu gả vàoăđây, Đại phuĺnhân xem thửịnên làm thếĩnào?”
Nghe VệíUẩn lại ănừvạ, Sở Duîkhông khỏi bậtấcười: “Đệ kiếmíđủ chuyện làềđể nói cáiửnày à?”
VệỗUẩn ngước mắtẻnhìn nàng: “Tafmuốn sáng sớm²không phải nhảyɪcửa sổ, muốnídậy muộn mộtíchút.”
Sở Duânhếch môi cườiầkhẽ. Vệ Uẩnỉthấy nàng không³nói lời nào,ãkhoát tay áoîbảo: “Thôi thôi,ồnàng không đồngồý thì thôi.”ỉDứt lời, chàngằngập ngừng, rồiặvẫn nói: “Ngàyỉmai ta hỏiỗtiếp.”
Lần nàyạSở Du đãổhoàn toàn bậtịcười.
Đợi đến banĩđêm, Vệ Uẩnἶđang ở trongĭphòng mình phêọduyệt văn thư(gửi từ khắpịnơi đến. ChàngĨngẩng đầu nhìnãsắc trời, gọiἷVệ Hạ vào:ò“Giờ nào rồi?”ỉ
“Giờ Tý(*) ạ.”ò
(*) Giờ Tý:ố23h – 1hủsáng
Vệ Hạ kínhểcẩn đáp, sauĩđó còn bồiĮthêm một câu:ă“Đại phu nhânìngủ rồi ạ.”ọ
Vệ Uẩn gậtĩđầu, biết lúcữnày đã đếnıgiờ chàng điľnhảy cửa sổ.
Chàngễcất văn thư,ịkhoát tay, nóiİvới Vệ Hạ:ɨ“Tắt đèn đi,ḷta cũng nghỉéngơi rồi.”
Chuyệnỡđêm thăm hươngãkhuê kiểu nàyịkhông tốt choùthanh danh SởíDu, dù làệngười thân cậnĪnhất, chàng cũngịkhông muốn đểẵngười khác coiằthường nàng. Vìờthế, bao giờÎchàng cũng giảÎvờ ngủ, đợiảsau khi ngườiậcủa mình lơiἵlỏng thì mớiằâm thầm lẻnîra ngoài.
Chàng tắtỉđèn, thay yĺphục giống nhượthường ngày, nằm,trên giường yên²lặng lắng ngheàđộng tĩnh bên³ngoài. Nhưng chưa]được một chốc,áchàng bỗng ngheĪthấy tiếng cửaĨsổ gỗ vang¹lên. Vệ Uẩnếnhíu mày, chàngïngồi dậy, nhìn,chằm chằm cửaẽsổ. Đúng lúcủđó, cửa sổồđột nhiên mởẽra, một nữĩtử nhấc chânjtrèo vào, đứngẫtrên cửa sổ,ầsau đó lậpớtức chạm phảiĩánh mắt VệắUẩn.
Thấy người tới, Vệ Uẩn ngẩn người. Sở Du không ngờ Vệ Uẩn lại đang nhìn cửa sổ như thế, nàng cảm thấy hơi xấu hổ, vội vàng nhảy vào, đóng cửa lại, bước nhanh tới trước giường, xốc chăn nằm xuống.
Mà sau cái tên này, lại là một hàng chữ:Một chuỗi động tác liền mạch như nước chảy mây trôi. Vệ Uẩn mất nửa ngày mới hoàn hồn: “Nàng tới đây làm gì?”
Một chuỗi động tác liền mạch như nước chảy mây trôi. Vệ Uẩn mất nửa ngày mới hoàn hồn: “Nàng tới đây làm gì?”Đợi sau khi Vệ Uẩn kết thúc, nằm ngủ trong lòng nàng, Sở Du hết sức nghiêm túc suy nghĩ.Sở Du ngẩn người, tay Vệ Uẩn lần mò dọc theo y sam lên trên, dò hỏi: “Không cho đứa con, vậy thì cho một chút ngon ngọt nhé?”“Không phải ngủ không đủ sao?”
“Vâng.” Vệ Hạ nhỏ giọng đáp: “Người nên mời và người có tư giao tốt đều mời cả.”Sở Du đưa lưng về phía chàng, ngượng ngùng mở miệng.
“Không phải ngủ không đủ sao?”Vệ Uẩn cười khẽ, tựa trán lên đầu nàng, nhỏ giọng nói: “Nàng thật tốt.”Bất quá chỉ là lời bông đùa nhất thời, người như chàng làm gì lại đi so đo ngủ đủ hay không? Nhưng người này lại hoàn toàn đặt lời ấy ở trong lòng.
Bất quá chỉ là lời bông đùa nhất thời, người như chàng làm gì lại đi so đo ngủ đủ hay không? Nhưng người này lại hoàn toàn đặt lời ấy ở trong lòng.
Sở Du không lên tiếng, nàng lướt qua danh sách, đột nhiên nhìn thấy một cái tên.
Vệ Uẩn không lên tiếng. Sở Du thấy người sau lưng hồi lâu không đáp, định quay đầu lại nhìn chàng. Nhưng vừa quay lại, nàng lập tức bị một đôi môi áp lên.
Mặc dù là đang hỏi nàng, nhưng chuyện thì đã làm rồi.
Thôi thì vui được ngày nào hay ngày nấy.Nụ hôn hôm nay của chàng vừa dịu dàng lại vừa triền miên, đôi môi chàng mềm mại lại ngọt ngào khác hẳn con người bề ngoài cương nghị sắt đá. Chàng đã học được cách nhẫn nại dụ dỗ trêu đùa, hai người quấn quít lấy nhau. Đợi một lát sau, Sở Du thở dốc, vùng ra khỏi chàng: “Không được rồi, không được rồi, ta sắp ngộp chết mất.”
Sở Du: “…”Vệ Uẩn không lên tiếng. Sở Du thấy người sau lưng hồi lâu không đáp, định quay đầu lại nhìn chàng. Nhưng vừa quay lại, nàng lập tức bị một đôi môi áp lên.Sở Du nhỏ giọng hỏi: “Còn muốn tốt thế nào nữa?”
Vệ Uẩn cười khẽ, tựa trán lên đầu nàng, nhỏ giọng nói: “Nàng thật tốt.”
Cuộc sống sau này hẳn sẽ rất mệt mỏi.Nàng mỉm cười cầm lấy danh mục quà tặng, nói với Vệ Hạ: “Người Hầu gia muốn mời đều ở trong này sao?”
Sở Du không nói lời nào, đỏ mặt im lặng.
Vệ Uẩn nhẹ nhàng mỉm cười, liếm môi nàng, khàn giọng đáp: “Thiên trường địa cửu.”Vệ Uẩn lại nói: “A Du, nàng có thể tốt hơn một chút được không?”
Sở Du nhỏ giọng hỏi: “Còn muốn tốt thế nào nữa?”
“Một lát đệ nói rốt cuộc là bao lâu?!”Sở Du vòng tay lên ôm chàng không nói. Thật lâu sau, nàng lí nhí hỏi: “Sờ đủ chưa…”Vệ Uẩn giơ tay áp lên bụng nàng, mắt đầy trìu mến: “Sinh cho ta đứa con nhé?”
Sở Du đưa lưng về phía chàng, ngượng ngùng mở miệng.
Sở Du ngẩn người, tay Vệ Uẩn lần mò dọc theo y sam lên trên, dò hỏi: “Không cho đứa con, vậy thì cho một chút ngon ngọt nhé?”
Mặc dù là đang hỏi nàng, nhưng chuyện thì đã làm rồi.
“Một lát nữa.”Sở Du vòng tay lên ôm chàng không nói. Thật lâu sau, nàng lí nhí hỏi: “Sờ đủ chưa…”
Vệ Uẩn thấp giọng thở dốc: “Một lát nữa.”
Sở Du đỏ mặt không nói lời nào, lại qua một lúc: “Đủ chưa…”
“Một lát nữa.”
Sở Du không nói lời nào, đỏ mặt im lặng.
Lát sau, cuối cùng Sở Du cũng chịu hết nổi.
“Một lát đệ nói rốt cuộc là bao lâu?!”
Vệ Uẩn nhẹ nhàng mỉm cười, liếm môi nàng, khàn giọng đáp: “Thiên trường địa cửu.”
Sở Du: “…”
Đợi sau khi Vệ Uẩn kết thúc, nằm ngủ trong lòng nàng, Sở Du hết sức nghiêm túc suy nghĩ.
Cuộc sống sau này hẳn sẽ rất mệt mỏi.
Lát sau, cuối cùng Sở Du cũng chịu hết nổi.Thôi thì vui được ngày nào hay ngày nấy.
Lại trôi qua như thế vài ngày, Tưởng Thuần dẫn nhóm người Liễu Tuyết Dương, Vương Lam đến. Sau khi Sở Du an trí cho mọi người xong, danh mục quà tặng khách khứa cũng đưa đến.
Nàng mỉm cười cầm lấy danh mục quà tặng, nói với Vệ Hạ: “Người Hầu gia muốn mời đều ở trong này sao?”
“Vâng.” Vệ Hạ nhỏ giọng đáp: “Người nên mời và người có tư giao tốt đều mời cả.”
Thấy người tới, Vệ Uẩn ngẩn người. Sở Du không ngờ Vệ Uẩn lại đang nhìn cửa sổ như thế, nàng cảm thấy hơi xấu hổ, vội vàng nhảy vào, đóng cửa lại, bước nhanh tới trước giường, xốc chăn nằm xuống.
Sở Du không lên tiếng, nàng lướt qua danh sách, đột nhiên nhìn thấy một cái tên.
Nguỵ Vương, Nguỵ Thành Vân.
Nụ hôn hôm nay của chàng vừa dịu dàng lại vừa triền miên, đôi môi chàng mềm mại lại ngọt ngào khác hẳn con người bề ngoài cương nghị sắt đá. Chàng đã học được cách nhẫn nại dụ dỗ trêu đùa, hai người quấn quít lấy nhau. Đợi một lát sau, Sở Du thở dốc, vùng ra khỏi chàng: “Không được rồi, không được rồi, ta sắp ngộp chết mất.”Mà sau cái tên này, lại là một hàng chữ:
Thanh Bình quận chúa, Nguỵ Thanh Bình.Thanh Bình quận chúa, Nguỵ Thanh Bình.
A Du lại ăn dấm rồi :))) A Du đúng kiểu đã ko mở lỏng thì thôi một khi đã nhận định thì rất tình cảm.
Nữ phụ lái la, để coi chị Du tính saooo
Chuẩn bị gặp người kiếp trước của Vệ Uẩn rồi
Đây là thanh niên ăn vạ số 1, sao mặt dày thế này cơ chứ?
Tiểu Thất: được một bước tiến một thước ?
Được đằng chân lân đằng đầu, đẹp trai không bằng chai mặt! Cố lên anh ơi