Chương 120
Có phải trong lòng nàng vẫn còn Cố Sở Sinh không?
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Nguỵ Vương là một Vương gia khác họ duy nhất của Đại Sở. Tổ tiên bọn họ và Hoàng đế khai quốc của Đại Sở vốn là huynh đệ lớn lên bên nhau, giúp đỡ lẫn nhau. Lúc Cao tổ(*) tại vị từng hứa với Nguỵ gia rằng bọn họ đánh chiếm bao nhiêu đất phía Nam ngoài Minh Tú Thành thì lấy bấy nhiêu đất. Vì thế Nguỵ gia đánh chiếm một nửa Huy Châu, Cao tổ lập tức tặng bọn họ một nửa Huy Châu, đồng thời phong làm Vương gia khác họ, cha truyền con nối, truyền thừa đến nay. Tần Trà tắt ngọn nến mới ra môn.
(*) Cao tổ ở đây là chỉ Cao tổ họ Triệu
Quan hệ giữa Nguỵ gia và triều đình xưa nay không mấy thân thiết, nhưng lại hết sức cung kính. Hàng năm bọn họ dâng lên không thiếu một đồng, mọi mặt đều làm rất tốt, lại bởi vì địa thế cực Nam và quân thủ thành dũng mãnh, vì vậy mặc dù Đại Sở rối ren nhiều năm nhưng chỉ có đất phong Nguỵ gia vẫn luôn thái bình. Thanh âm của đối phương dồn dập, nghe.
Lần này Nguỵ vương đặc biệt ngàn dặm xa xôi đến phương Bắc, xem như đã tỏ rõ thái độ. Sở Du không hiểu Nguỵ Vương có ý đồ gì, ánh mắt nàng dừng lại một lúc trên cái tên Nguỵ Thanh Bình, không hề lên tiếng, sắc mặt bình thản, nhìn tiếp xuống dưới. Nghiêu sĩ quan ở trung ương tháp Ánh Sáng.
Lướt hết danh sách, SởởDu bất ngờĮnhìn thấy mộtãcái tên, CốḽTử Sơ.
Sở Duínhíu mày, Tử(Sơ là tênétự(*) của CốḻSở Sinh, cóĪđiều tên tựỉnày là doïphụ thân CốıSở Sinh năm‹đó đặt choìhắn, về sauệđược lão sưéhắn tặng choìchữ “Quy Bình”I, ý chỉõphó thác giúpừthiên hạ quyồvề thái bình.ἳBên ngoài hắnıvẫn luôn dùngýtự là QuyḹBình, còn tên³Tử Sơ này…
(*)ỉTên tự: tênựhiệu được đặtóthêm ngoài tênĭgốc, sau khi,con trai làmỡlễ gia quanἰthì được đặtủtên tự
Sở Duĩngước mắt nhìnivề phía VệửHạ: “Cố TửýSơ này làữai?”
“Là ngườiItrong nhà củaýCố đại họcớsĩ ở HoaừKinh.”
Vệ Hạĩcúi đầu đáp.ìSau khi VệĩUẩn rời kinh,îCố Sở Sinhỉnhập Nội các,:hiện tại bênỏngoài đã làịCố đại họcÍsĩ.
Sở Duặrủ mắt, trongĬlòng thầm suyônghĩ, biết đâyấhẳn là CốừSở Sinh tựậmình tới.
Cố SởĩSinh tới vìáđiều gì?
Nàng hơiỉkhó hiểu.
Nhưng cáiầgì nên chuẩnựbị thì vẫnýphải chuẩn bị,ỵnàng xem xongẽdanh sách kháchìkhứa, rồi lạiỗchỉnh lý toànĩbộ quy trìnhỡnghi thức. Sauỗkhi cảm thấyíkhông có gì³đáng ngại, nàngõbèn bảo ngườiļlui ra.
Lại quaẹmấy ngày, toànỉbộ khách khứaôđều tới. SởịLâm Dương, TốngĮThế Lan, NguỵéVương đều đếnỉcùng một buổi)chiều. Sở Duìbáo cáo nhữngįngười quan trọngốnày cho VệởUẩn xong, VệàUẩn nhìn danhìmục quà tặng,ởlại bất ngờɨhỏi một câu:ỷ“Thanh Bình quậnļchúa cũng đến?”Ī
Vẻ mặt SởỉDu vẫn điềmđtĩnh, gật đầu:ἴ“Theo phụ thânỉđến.”
Vệ Uẩnỷđáp lời, chàngἰsuy nghĩ mộtĩchốc rồi nói:ļ“Đến khi đó,ĩta tự mìnhỹđi đón.”
SởệDu nghe thấyἱlời này, bấtẫgiác siết chặtítay, nhưng ngoàiồmặt vẫn khôngìbiểu hiện gì,ơbình tĩnh nói:ļ“Ta đi sắpèxếp.”
Vệ Uẩn¸ngẩng đầu nhìnừnàng, dịu dàngÏbảo: “Nàng đừngḹđể mệt quá.”ằ
“Đều là việcĨnên làm.” Vẻĺmặt Sở Duùđiềm tĩnh. NóiЇxong, nàng ngẩngýđầu nhìn VệỗUẩn: “Đệ cũngívậy, đừng đểἷmình mệt quá.”ệ
Nghe thấy lời³Sở Du dỗụdành, một chútữbất an nhoļnhỏ trong lòngἵchàng cũng tiêu²tan. Vệ Uẩnīmỉm cười, gậtἲđầu: “Nghe lờiínàng.”
Sở Duļgật đầu: “Vậyìta đi đây.”ở
Nhìn bóng dángũlập tức xoayờngười của Sở‹Du, Vệ Uẩnựnhíu mày, nhưngἱvì có quáếnhiều chuyện nênẽchàng cũng khôngòkịp nghĩ sâu.ỡChàng chỉ đành[ban đêm đếnãbên cạnh nàng,ônhỏ nhẹ hỏi:(“Gần đây hìnhẻnhư tâm trạngɨnàng bất an,ễnói ta ngheồvì sao đượcíkhông?”
Sở Du²khẽ thở dài:ầ“Có thể làɩdo quá mệt,,qua khoảng thờiἰgian này làờổn thôi.”
VệạUẩn ngẫm nghĩ,¹ôm người vàoơlòng, khẽ thởIdài: “Khiến nàngểvất vả rồi.”ọ
Sở Du đưaĨlưng về phíaýchàng, chỉ lạnhồnhạt đáp: “Chuyệnἳnên làm mà.”ệ
Vệ Uẩn khôngỵlên tiếng. Chàngfôm người này,ìnhưng không biếtòtại sao cóĩcảm giác chỉìtrong khoảng thờifgian ngắn màịtất cả nhiệtệtình của nàngÎđều nguội lạnh.àLòng chàng khóềchịu, thế nhưngãlại nghĩ nhiềuêchuyện như vậy,ịhẳn là nàngĺmệt mỏi thật.ỉChàng ngẫm nghĩ,ẻgiơ tay lênỏxoa bóp đầuúnàng, nhỏ giọngĩhỏi: “Như vậyằdễ chịu hơnîkhông?”
Sở Duựcảm nhận ngườiḹsau lưng cẩnỗthận lấy lòng,ớbất đắc dĩơbuông tiếng thởớdài.
Thật ra chuyệnìtrong lòng nàngìcó liên quanỹgì đến chàngÍchứ? Không nhắcĩđến thân phậnỵNguỵ Vương đặcầbiệt, cho dùồlà thân phậnựNguỵ Vương bình}thường, nhưng nếuổVệ Uẩn vàíThanh Bình quậnếchúa là bạnìthâm giao, cốènhân đến thăm,jchàng đi đónởthì đã sao?ỳHuống chi ngàyìmai ca caἷnàng và TốngẩThế Lan cũngẫđến, nói thếìnào thì VệɨUẩn đi đón]cũng là hợpồtình hợp lý.
Nếuînhư không phải:nàng biết sauờnày Thanh Bìnhịquận chúa làỷthê tử củaἰchàng, hai ngườiêcòn có mộtóđứa con, hẳnЇnàng sẽ khôngḷtrở nên nhưắvậy. Thế nhưng)đây là lỗiĩcủa Vệ Uẩnựsao?
Không phải.
Lỗiợlà ở nàng.
VệàUẩn là ngườiộđàn ông tốtἷnhư vậy, ThanhḹBình quận chúaЇlà nữ tửĨtốt như vậy,Їhai người vốnửlà trai tàiĩgái sắc, mônỷđăng hộ đối,ɪkhông chừng kiếpựtrước còn ânỉái có thừa,ẳnhưng chính nàngïchắn một chânđngang, tu húĬchiếm tổ.
Sở Duôbất giác siếtộchặt chăn, cảmìgiác vô sốjchua xót hổẻthẹn tuôn trào.
Nàngĩtrở người, tựa{trán lên ngực°chàng. Vệ Uẩnợcười hỏi: “Saoľthế?”
“Không saoởcả.” Nàng đáp,ụmang theo giọngḽmũi: “Chỉ làjta cảm thấyằđệ quá tốt,ïta không xứngóvới đệ.”
“Nàng[nói nhăng nóiịcuội gì đấy.”ĩVệ Uẩn bậtỉcười, giơ tayơnâng mặt nàngĩlên: “Để taļxem nào, cóĩphải nàng khócềthành mèo conЇrồi không?”
SởïDu vùng vẫyíkhông cho chàngĬxem. Vệ Uẩnìnghiêm suy nghĩ:ἰ“Nàng nói đi,ảsao đột nhiên‹nàng lại nghĩớnhư vậy?”
“Cóırất nhiều kháchìđến.”
Sở Duặkhông dám nhắcởtới chuyện NguỵởThanh Bình, nàngĭhít mũi nói:ị“Bọn họ đềuílà quý nữľquan lớn, trẻЇtrung xinh đẹp,įtính tình dịuĪdàng động lòngἱngười, môn đăngẽhộ đối vớiɩđệ. Ta đãἳtừng có mộtỉđời chồng, tuổièlại lớn, tínhïtình cũng khôngÍtốt…”
“Dừng, dừng,jdừng.” Vệ Uẩnịgiơ tay lênḽra ngăn nàng°lại, cảm giácỷnghe mà nhứcốđầu. Chàng xoaĩtrán, mở miệngìvan xin: “Bàḻcô à, nàngînghe ai nóiàhượu nói vượn³mấy thứ nàyívậy?”
Sở Duḷbuồn bực: “Tựônghĩ.”
“Ồ, mộtéĐại phu nhân³từng đơn độc(trấn thủ ảiợPhượng Lăng, mộtỉNhất phẩm Cáoởmệnh từng từЇngoài ngàn dặmễtập kích thẳngừđến Bắc Địchờnhư nàng, vậyẻmà trong đầuụđều nghĩ nhữngôthứ này?”
Vừaïnghe thấy lờiınày, Sở Du°lập tức bựcểbội. Nàng ngẩngùphắt đầu lên,ĺtrừng chàng: “Quảẩnhiên đệ cảmụthấy ta khôngĩđủ dịu dàng,ảkhông hiểu lễïnghĩa!”
Vệ Uẩn:ἱ“…”
Lời nàyềđúng là chẳngổthể nào tiếpãnổi. Hai ngườiẻmắt to trừngĩmắt nhỏ, VệIUẩn nhìn vàoἳđôi mắt ngấnỷlệ trừng đếnơtròn vo củaĭđối phương thìợngượng ngùng quayɩđầu: “Trước đây,ınàng… cũng đâuỹdịu dàng, hiểuἳlễ nghĩa đâu…¹Đây chẳng phảióchuyện ngày mộtữngày hai mà…”}
Sở Du: “…”°
Chàng ngập ngừngĮkhiến Sở Duĺcảm thấy nhưįmình cố tìnhĩgây sự.
Nàng khôngólên tiếng, xoayìngười, đưa lưngếvề phía VệéUẩn, rầu rĩènói: “Ngủ đi.”ľ
“Được rồi, đượcírồi.” Vệ Uẩnậkéo nàng: “Đừngúgiận nữa, nhữngữthứ nàng nóiĩkia đều khôngủquan trọng. Cáiụgì mà trẻơtuổi xinh đẹp,ἷmôn đăng hộíđối, tính tình}dịu dàng gì]đó, những thứụnày đều khôngđquan trọng.”
“AũDu.” Vệ Uẩnẩôm nàng từọphía sau, dịuīdàng nói: “Nhữngúthứ nàng nói,íkhoảng thời gianắbốn năm nàngjkhông ở bên,ἳta đều đãἷgặp rồi. ThếÎnhưng A Du,ἶkhông một aiẽcó thể bắtḹđầu tại thờiỷđiểm cuộc đờiḻta gian nanónhất đi theoìta đến bâyЇgiờ. Mỗi mộtồngười trên đờiἳđều rất tốt,ờchỉ xem nàngẳcó gặp họợvào thời điểmđtốt nhất hayổkhông. Ta đãởtrao hết tìnhĺcảm đời nàyỉcho nàng rồi,ềkhông thể traoĩcho người khác²được nữa.”
“Vảốlại nàng làmẳgì có nhiềuíđiểm không tốtỉnhư vậy. Nếuớnhư thật sựĺkhông tốt, nàngúxem tại saoĬnhiều năm rồiÍmà Cố SởợSinh hắn vẫnĩbám lấy nàngĪkhông buông?”
Nhắcẳđến chuyện này,ằVệ Uẩn hơiẹkhó chịu, nhưngũchàng vẫn luônἰlà người thẳngjthắn, vì vậy²chàng thừa nhận:ỗ“Cố Sở Sinhìcũng là thanh,niên tài tuấnĩđứng đầu ở²Hoa Kinh, mặcỉdù ta cốõý nhục nhãîhắn nên ănânói khó nghe,ịnhưng quả thậtáhắn xuất sắcổmọi mặt. NếuĪnàng không tốtợthật, nàng nghĩằchúng ta đềuÍmù cả sao?”I
Sở Du ngheằthấy lời này,Їthoáng ngẩn người.
“Không¸phải vậy…” Nàngỉkhẽ thở dài,ỹnhưng lại imậlặng, không nóiẽgì tiếp.
Sao nàngỉcó thể nóiivới Vệ Uẩnìrằng Cố SởễSinh làm gìíthích nàng chứ?ЇChỉ vì hắnịkhông có đượcýcho nên cốľchấp vậy thôi.
NămĬđó, thời điểmờhắn chiếm đượcòdễ như trởĨbàn tay, hắnịlàm gì cóἱnhiều cố chấpἰnhư vậy, hắnÎchán ghét nàngïvô cùng, tránhἳcòn không kịp.
Cuộcjđời nàng, ngoạiộtrừ Vệ Uẩn,ỹchưa từng cóùai thích cả.ìMà dù chojlà Vệ Uẩn,ìtrong tình cảm°này cũng xenịlẫn rất nhiều,ἲcó thể làịơn nghĩa, cóIthể là thóiἱquen, thậm chíĬlà sắc dục.ÏTình cảm nàyìtrộn lẫn quáįnhiều.
Sở Du kiềmìchế suy nghĩĩlung tung trongЇlòng, không nóiÎthêm gì nữa.éVệ Uẩn siếtếchặt vòng tay,ănhỏ giọng nói:ï“Thật đấy, ta{không lừa nàng.”í
“Nàng vô cùngảtốt, đáng đểúbất cứ aiıyêu thương.”
Lờiònày bất quáêchỉ là anÏủi, Sở Duâdằn lòng xuống,¸không muốn cảmữxúc của mìnhủquấy rầy VệἷUẩn. Nàng nhỏờgiọng “Ừ” một{tiếng rồi khôngInói gì nữa.
Đợiỉđến hôm sau,ỹSở Du dẫnữngười ra cổng¹thành đón khách.ốNgày mai đãïlà đại điểnfphong Vương, tânềkhách lũ lượtễkéo tới, đaĩphần người đếnìđều có thâniphận không tầm³thường. Vì đểĮtỏ rõ lễỉnghĩa, Sở Duỉbắt đầu nghênhưđón khách từẳngay cổng thành.
Đợi[đến giữa trưa,ỉmặt trời đãịlên cao. Tuyĩnói mặt trờiḹcuối thu khôngýgay gắt, nhưngĮđứng quá lâu,íSở Du cũngễcảm thấy nhức²đầu chóng mặt.ũMột chiếc xeýngựa Hoa Kinhồdừng ở trướcịcổng, người nọĭkhông mang theoịbao nhiêu tuỳḻtùng, giơ tayɪđưa một tấmḷthiệp từ bênïtrong ra.
Đầu óc Sở Du chậm chạp, vừa mới nhận lấy tấm thiệp, mỉm cười mở ra, đang định nói lời khách sáo theo lệ thì bỗng cảm giác trước mắt tối sầm choáng váng.
“Ta ra ngoài nhìn xem.”
Sở Du mỉm cười lùi bước, giơ tay lên nói: “Mời.”
Vệ Thu lạnh nhạt liếc hắn: “Thần kinh.”
Cơ thể nàng lảo đảo, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Cẩn thận!”
Nhưng nhớ năm đó lúc nàng ở Cố phủ cũng giống hệt như thế, mọi việc đều muốn thu xếp đến mức tốt nhất. Hắn ngừng lời, thở dài, lui vào trong xe, buông rèm: “Đi thôi.”
Giọng điệu nàng quá lạnh lùng, quá xa lạ. Tất cả tủi thân của Vệ Uẩn không thể kìm nén nổi nữa, bất chợt bộc phát. Chàng duỗi tay kéo Sở Du, Sở Du giơ tay vùng ra: “Đệ đang làm gì đấy? Buông ra!”
Đợi tầm mắt sáng lên lần nữa, Sở Du ngẩng đầu nhìn thấy Cố Sở Sinh mặc hoa phục màu xanh lam, ngồi trên xe ngựa, vẻ mặt lo lắng nắm chặt cổ tay nàng, tiếp sức đỡ lấy nàng.
Lồng ngực Cố Sở Sinh có hơi bức bối, hắn dựa lên thành xe, thở dài một hơi nặng nề.
Ánh mắt những người xung quanh đều nhìn sang. Phần lớn nơi này là quan lại quyền quý, ngẫu nhiên có vài cặp mắt tinh tường từng đến Hoa Kinh lập tức nhận ra người kia là ai. Ánh mắt nhìn cổ tay Sở Du tựa như lập tức sáng tỏ phần nào.
Nguỵ Thanh Bình: Tim ta mệt quá, các ngươi tiếp tục cãi đi, ta muốn đi hành y tế thế…Dáng vẻ nữ tử trầm tĩnh đứng dưới ánh mặt trời kia giống như đúc dáng vẻ năm đó Cố phủ bày Yến, nàng đứng trước cổng Cố phủ đón khách.
Sở Du dần tỉnh táo lại, nàng bình tĩnh rút tay, cười nói: “Cố đại nhân lặn lội đường xa đến đây, Vệ phủ lấy làm vinh hạnh. Việc ăn ở của ngài đều đã sắp xếp xong, mời ngài theo hạ nhân tới đó. Hôm nay đông người nhiều việc, nếu có gì không chu đáo, mong ngài lượng thứ.”
Thật ra ban đầu nàng không biết làm những chuyện này. Một nữ tử được nuôi dưỡng làm võ tướng thì làm gì biết nội trợ quản gia?
Nhưng tôi không bỏ được tình tiết ăn giấm lẫn nhau kinh điển này, cũng không bỏ được ham muốn ngược Cố Sở Sinh.
Đầu óc Sở Du chậm chạp, vừa mới nhận lấy tấm thiệp, mỉm cười mở ra, đang định nói lời khách sáo theo lệ thì bỗng cảm giác trước mắt tối sầm choáng váng.
Cố Sở Sinh rút tay lại, vẻ mặt cũng khôi phục bình tĩnh. Hắn gật đầu, quy củ đáp: “Phiền Đại phu nhân rồi.”
Không cần phải vì Vệ gia, hay vì bất kỳ người nào mà làm đến mức này.
***
Không biết là trà đắng hay lòng đắng, nàng cảm thấy đầu lưỡi và đầu tim đều lan tràn cay đắng.
Sở Du mỉm cười lùi bước, giơ tay lên nói: “Mời.”
“Chắc là đi rửa mắt.”
Cố Sở Sinh nhìn nàng, mím môi, cuối cùng vẫn nói: “Nếu nàng mệt thì nghỉ ngơi một lát, nàng không cần phải…”
Xe ngựa lộc cộc chạy vào cổng thành. Cố Sở Sinh không nhịn được mà cuốn rèm lên, quay đầu lại nhìn.
Không cần phải vì Vệ gia, hay vì bất kỳ người nào mà làm đến mức này.
Ánh mắt những người xung quanh đều nhìn sang. Phần lớn nơi này là quan lại quyền quý, ngẫu nhiên có vài cặp mắt tinh tường từng đến Hoa Kinh lập tức nhận ra người kia là ai. Ánh mắt nhìn cổ tay Sở Du tựa như lập tức sáng tỏ phần nào.
Nhưng nhớ năm đó lúc nàng ở Cố phủ cũng giống hệt như thế, mọi việc đều muốn thu xếp đến mức tốt nhất. Hắn ngừng lời, thở dài, lui vào trong xe, buông rèm: “Đi thôi.”
Không thể nghĩ tiếp nữa.
“Đã có lòng như vậy thì cứ chờ thôi.”
Xe ngựa lộc cộc chạy vào cổng thành. Cố Sở Sinh không nhịn được mà cuốn rèm lên, quay đầu lại nhìn.
Cố Sở Sinh: Thời khắc chờ mua lại.
Nhiều năm qua, dường như nơi Cố Sở Sinh ở, Sở Du chưa từng tâm an.
Dáng vẻ nữ tử trầm tĩnh đứng dưới ánh mặt trời kia giống như đúc dáng vẻ năm đó Cố phủ bày Yến, nàng đứng trước cổng Cố phủ đón khách.
Tim Vệ Uẩn vừa xót vừa đắng.
Thật ra ban đầu nàng không biết làm những chuyện này. Một nữ tử được nuôi dưỡng làm võ tướng thì làm gì biết nội trợ quản gia?
Cố Sở Sinh nhìn nàng, mím môi, cuối cùng vẫn nói: “Nếu nàng mệt thì nghỉ ngơi một lát, nàng không cần phải…”
Đợi Vệ Uẩn đến trước mặt, Sở Du đứng dậy kính cẩn hành lễ, mở miệng nói: “E là Hầu gia đến sớm rồi.”
Nhưng làm Đại phu nhân của hắn mười hai năm, sáu năm quản lý nội trạch, cái gì nàng cũng học cả.
Vệ Thu quay đầu: “Trong mắt cậu có người khác, ta lập tức chen vào, rửa sạch người trong mắt cậu.”
Học xong rồi, nàng lại chẳng còn là phu nhân của hắn. Đột nhiên Cố Sở Sinh cảm thấy cứ như bản thân mài xong một miếng ngọc thô, cuối cùng lại tặng cho người khác, hơn nữa còn là tự tay hắn đẩy đi.
Nghe vậy, Vệ Uẩn sững người. Chàng ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi: “Hắn tới làm gì? Đại phu nhân có biết không?”
Lồng ngực Cố Sở Sinh có hơi bức bối, hắn dựa lên thành xe, thở dài một hơi nặng nề.
Cố Sở Sinh rút tay lại, vẻ mặt cũng khôi phục bình tĩnh. Hắn gật đầu, quy củ đáp: “Phiền Đại phu nhân rồi.”
Học xong rồi, nàng lại chẳng còn là phu nhân của hắn. Đột nhiên Cố Sở Sinh cảm thấy cứ như bản thân mài xong một miếng ngọc thô, cuối cùng lại tặng cho người khác, hơn nữa còn là tự tay hắn đẩy đi.
Không thể nghĩ tiếp nữa.
Vệ Hạ: “…”“Cũng không phải không có…”
Hắn đến đây không phải vì chuyện này, không thể nghĩ tiếp nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
“Không sớm, không sớm.” Vệ Uẩn vội đáp: “Đệ và tẩu tẩu đợi thêm một lúc, không sao.”
Mà rất nhanh tin tức Cố Sở Sinh vào thành đã truyền đến Vệ phủ. Vệ Uẩn đang thương nghị hướng đi ở Hoa Kinh với Đào Tuyền, bỗng nghe Vệ Hạ bước vào báo: “Chủ tử, Cố Sở Sinh vào thành rồi.”
Vừa rồi Vệ Hạ nói với chàng lúc nãy Cố Sở Sinh còn kéo tay nàng.
Vệ Uẩn: Cút!
Nghe vậy, Vệ Uẩn sững người. Chàng ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi: “Hắn tới làm gì? Đại phu nhân có biết không?”
“Cố Sở Sinh lấy tên giả là Cố Tử Sơ đến, Đại phu nhân đã sắp xếp sẵn Cố Tử Sơ này ở sân viện khách quý, có lẽ… là biết.”
Vệ Uẩn: Quả nhiên ta nên làm thịt Cố Sở Sinh!
Tim Vệ Uẩn chợt thắt lại, chàng mím môi. Một lúc sau, chàng đặt bút xuống, đi thẳng ra ngoài.
Sở Du cong khoé môi.
Đợi tầm mắt sáng lên lần nữa, Sở Du ngẩng đầu nhìn thấy Cố Sở Sinh mặc hoa phục màu xanh lam, ngồi trên xe ngựa, vẻ mặt lo lắng nắm chặt cổ tay nàng, tiếp sức đỡ lấy nàng.
“Cố Sở Sinh lấy tên giả là Cố Tử Sơ đến, Đại phu nhân đã sắp xếp sẵn Cố Tử Sơ này ở sân viện khách quý, có lẽ… là biết.”
“Ta ra ngoài nhìn xem.”
Sở Du: Đệ nói bậy! Đệ muốn thay lòng đúng không?! (Lại giết)
Chàng cảm thấy hình như mình đã biết nguyên nhân tâm trạng bất an của Sở Du.
Nhiều năm qua, dường như nơi Cố Sở Sinh ở, Sở Du chưa từng tâm an.
Vệ Thu hờ hững liếc hắn một cái.
Vệ Uẩn xoay người lên ngựa, phóng nhanh ra khỏi thành. Vệ Hạ đi theo phía sau, nhỏ giọng nói với Vệ Thu: “Huynh nói xem, người cũng đã vào thành, nghe nói còn nắm tay Đại phu nhân chúng ta. Hắn muốn lợi dụng thì cũng lợi dụng xong rồi, Hầu gia chúng ta gấp gáp như vậy làm gì?”
Chàng cảm thấy hình như mình đã biết nguyên nhân tâm trạng bất an của Sở Du.
Vệ Thu hờ hững liếc hắn một cái.
“Chắc là đi rửa mắt.”
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Hạ: “???”
Vệ Thu quay đầu: “Trong mắt cậu có người khác, ta lập tức chen vào, rửa sạch người trong mắt cậu.”
***
Vệ Hạ: “…”
Qua một lúc, Vệ Hạ ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi: “Vệ Hạ, huynh nói thật với ta đi, có phải huynh yêu rồi không?”
Vệ Thu lạnh nhạt liếc hắn: “Thần kinh.”
Sở Du cau mày: “Hôm nay Hầu gia không có việc gì à?”
Vệ Hạ: “???”
Trong lúc hai người nói chuyện, Vệ Uẩn đã phi nhanh đến cổng thành. Sở Du đang ngồi dưới mái che uống trà nghỉ ngơi. Nàng ngước lên mắt, nhìn thấy Vệ Uẩn cưỡi ngựa đến.
Sở Du cong khoé môi.
Không biết là trà đắng hay lòng đắng, nàng cảm thấy đầu lưỡi và đầu tim đều lan tràn cay đắng.
Nhưng làm Đại phu nhân của hắn mười hai năm, sáu năm quản lý nội trạch, cái gì nàng cũng học cả.
Đợi Vệ Uẩn đến trước mặt, Sở Du đứng dậy kính cẩn hành lễ, mở miệng nói: “E là Hầu gia đến sớm rồi.”
“Không sớm, không sớm.” Vệ Uẩn vội đáp: “Đệ và tẩu tẩu đợi thêm một lúc, không sao.”
Hắn đến đây không phải vì chuyện này, không thể nghĩ tiếp nữa.Trong lúc hai người nói chuyện, Vệ Uẩn đã phi nhanh đến cổng thành. Sở Du đang ngồi dưới mái che uống trà nghỉ ngơi. Nàng ngước lên mắt, nhìn thấy Vệ Uẩn cưỡi ngựa đến.
Sở Du bị chàng quát đến ngẩn người. Nàng ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Vệ Uẩn. Vệ Uẩn nắm tay nàng, tức giận đến nói không lựa lời: “Cố Sở Sinh đến mà nàng cũng không nói với ta, nàng sợ ta biết cái gì? Hắn vừa tới, nàng đã như thế với ta. Hắn có thể nắm tay nàng, còn ta thì không. Sở Du…” Chàng gằn giọng: “Có phải trong lòng nàng vẫn còn hắn hay không? Nếu còn thì nàng nói với ta…” Chàng hung dữ nói ra một nửa, kế đến không biết phải nói tiếp thế nào. Chàng khựng lại một chốc, cuối cùng gào lên: “Ta đi làm thịt hắn!”
Sở Du cau mày: “Hôm nay Hầu gia không có việc gì à?”
Đây là cái tổ hợp kỳ cục gì thế…
Vệ Uẩn: Có phải nàng thích Cố Sở Sinh không? (Chiếm lấy một thành)
“Cũng không phải không có…”
Qua một lúc, Vệ Hạ ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi: “Vệ Hạ, huynh nói thật với ta đi, có phải huynh yêu rồi không?”
Vệ Uẩn hơi ngượng ngùng nói: “Đệ chỉ không yên tâm, muốn đến đây xem thử…”
Triệu Nguyệt: Các ngươi có thể để ý tới Boss một chút được không?
Sắc mặt Sở Du vô cảm, nàng gật đầu.
“Đã có lòng như vậy thì cứ chờ thôi.”
Vệ Uẩn ậm ừ đáp, cùng đứng chung một chỗ với Sở Du. Chàng suy nghĩ một hồi, bèn vươn tay tính kéo Sở Du. Sở Du lẳng lặng lùi một bước: “Hầu gia, lắm người nhiều mắt.”
Vệ Uẩn ậm ừ đáp, cùng đứng chung một chỗ với Sở Du. Chàng suy nghĩ một hồi, bèn vươn tay tính kéo Sở Du. Sở Du lẳng lặng lùi một bước: “Hầu gia, lắm người nhiều mắt.”
Tim Vệ Uẩn vừa xót vừa đắng.
Mà rất nhanh tin tức Cố Sở Sinh vào thành đã truyền đến Vệ phủ. Vệ Uẩn đang thương nghị hướng đi ở Hoa Kinh với Đào Tuyền, bỗng nghe Vệ Hạ bước vào báo: “Chủ tử, Cố Sở Sinh vào thành rồi.”
Vệ Uẩn dồn lực mạnh hơn, nắm chặt không buông. Nàng vùng vẫy càng dữ, chàng đột ngột ấn nàng lên cây đại thụ sau lưng, cao giọng quát: “Ta mới phải hỏi nàng muốn làm gì đấy!”
Vừa rồi Vệ Hạ nói với chàng lúc nãy Cố Sở Sinh còn kéo tay nàng.
Chàng mím môi không nói lời nào, chỉ đứng canh giữ bên cạnh. Nàng đi đâu, chàng theo đó.
Qua một lúc, Sở Du phát phiền. Nàng đi tới nơi xa không người nghỉ ngơi, chàng cũng đi theo. Sở Du đi vào rừng, chàng cũng theo sát nút. Đi được một đoạn, Sở Du đột ngột dừng bước, ngẩng đầu, cau mày hỏi: “Rốt cuộc đệ muốn làm gì?”
Vệ Uẩn hơi ngượng ngùng nói: “Đệ chỉ không yên tâm, muốn đến đây xem thử…”
Giọng điệu nàng quá lạnh lùng, quá xa lạ. Tất cả tủi thân của Vệ Uẩn không thể kìm nén nổi nữa, bất chợt bộc phát. Chàng duỗi tay kéo Sở Du, Sở Du giơ tay vùng ra: “Đệ đang làm gì đấy? Buông ra!”
Vệ Uẩn dồn lực mạnh hơn, nắm chặt không buông. Nàng vùng vẫy càng dữ, chàng đột ngột ấn nàng lên cây đại thụ sau lưng, cao giọng quát: “Ta mới phải hỏi nàng muốn làm gì đấy!”
Sở Du bị chàng quát đến ngẩn người. Nàng ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Vệ Uẩn. Vệ Uẩn nắm tay nàng, tức giận đến nói không lựa lời: “Cố Sở Sinh đến mà nàng cũng không nói với ta, nàng sợ ta biết cái gì? Hắn vừa tới, nàng đã như thế với ta. Hắn có thể nắm tay nàng, còn ta thì không. Sở Du…” Chàng gằn giọng: “Có phải trong lòng nàng vẫn còn hắn hay không? Nếu còn thì nàng nói với ta…” Chàng hung dữ nói ra một nửa, kế đến không biết phải nói tiếp thế nào. Chàng khựng lại một chốc, cuối cùng gào lên: “Ta đi làm thịt hắn!”
Sở Du bị chàng quát đến ngẩn người. Nàng ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Vệ Uẩn. Vệ Uẩn nắm tay nàng, tức giận đến nói không lựa lời: “Cố Sở Sinh đến mà nàng cũng không nói với ta, nàng sợ ta biết cái gì? Hắn vừa tới, nàng đã như thế với ta. Hắn có thể nắm tay nàng, còn ta thì không. Sở Du…” Chàng gằn giọng: “Có phải trong lòng nàng vẫn còn hắn hay không? Nếu còn thì nàng nói với ta…” Chàng hung dữ nói ra một nửa, kế đến không biết phải nói tiếp thế nào. Chàng khựng lại một chốc, cuối cùng gào lên: “Ta đi làm thịt hắn!”***
Diễn biến phía sau đại khái là:Tác giả có lời muốn nói:
Qua một lúc, Sở Du phát phiền. Nàng đi tới nơi xa không người nghỉ ngơi, chàng cũng đi theo. Sở Du đi vào rừng, chàng cũng theo sát nút. Đi được một đoạn, Sở Du đột ngột dừng bước, ngẩng đầu, cau mày hỏi: “Rốt cuộc đệ muốn làm gì?”
Diễn biến phía sau đại khái là:
Sở Du: Có phải đệ thích Nguỵ Thanh Bình không? (Giết một viên mãnh tướng)
Vệ Uẩn: Có phải nàng thích Cố Sở Sinh không? (Chiếm lấy một thành)
Sở Du: Đệ nói bậy! Đệ muốn thay lòng đúng không?! (Lại giết)
Vệ Uẩn xoay người lên ngựa, phóng nhanh ra khỏi thành. Vệ Hạ đi theo phía sau, nhỏ giọng nói với Vệ Thu: “Huynh nói xem, người cũng đã vào thành, nghe nói còn nắm tay Đại phu nhân chúng ta. Hắn muốn lợi dụng thì cũng lợi dụng xong rồi, Hầu gia chúng ta gấp gáp như vậy làm gì?”
Vệ Uẩn: Quả nhiên ta nên làm thịt Cố Sở Sinh!
Chàng mím môi không nói lời nào, chỉ đứng canh giữ bên cạnh. Nàng đi đâu, chàng theo đó.
Triệu Nguyệt: Các ngươi có thể để ý tới Boss một chút được không?
Sở Du, Vệ Uẩn: Cút!
Triệu Nguyệt:…
Quái đản và nhiệt huyết song hành.
Nguỵ Thanh Bình: Tim ta mệt quá, các ngươi tiếp tục cãi đi, ta muốn đi hành y tế thế…
Chào mọi người, tôi là Mặc • máu chó • Mary Sue • Thư Bạch.
Cố Sở Sinh: Thời khắc chờ mua lại.
Diễn biến phía sau đại khái là:
Vệ Uẩn: Cút!
Quái đản và nhiệt huyết song hành.
Đây là cái tổ hợp kỳ cục gì thế…
Nhưng tôi không bỏ được tình tiết ăn giấm lẫn nhau kinh điển này, cũng không bỏ được ham muốn ngược Cố Sở Sinh.
Chào mọi người, tôi là Mặc • máu chó • Mary Sue • Thư Bạch.
Hehe, giận dỗi nhau đáng iêu quạ
=)) bạn đọc cũng mẹt tim lắm bà bạch
Hai người ghen qua ghen lại phát mệt ah
Có gian tình có gian tình :)))) Vệ hạ vs Vệ thu ko bình thường mà :))))
Cười xỉu 2 anh chị ăn giấm lẫn nhau :)))
Ai cũng ăn dấm chua rồi,hiểu lầm lẫn nhau
Hai người hiểu lầm nhau, rồi cãi vả thế này đây. Sao t đọc vừa buồn nhưng lại vừa mắc cười thế này?
Cứ tưởng nếu nàng thích hắn thì ta sẽ buông tay chứ, đúng là tiểu Thất không làm thất vọng ?
:))) vở kịch nhỏ đặc sắc quá haha
Cứ vậy đi ạ, em rất vui lòng hHaha