Sơn Hà Chẩm – Chương 120

Chương 120

Có phải trong lòng nàng vẫn còn Cố Sở Sinh không?

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Nguỵ Vương là một Vương gia khác họ duy nhất của Đại Sở. Tổ tiên bọn họ và Hoàng đế khai quốc của Đại Sở vốn là huynh đệ lớn lên bên nhau, giúp đỡ lẫn nhau. Lúc Cao tổ(*) tại vị từng hứa với Nguỵ gia rằng bọn họ đánh chiếm bao nhiêu đất phía Nam ngoài Minh Tú Thành thì lấy bấy nhiêu đất. Vì thế Nguỵ gia đánh chiếm một nửa Huy Châu, Cao tổ lập tức tặng bọn họ một nửa Huy Châu, đồng thời phong làm Vương gia khác họ, cha truyền con nối, truyền thừa đến nay. Tần Trà tắt ngọn nến mới ra môn.

(*) Cao tổ ở đây là chỉ Cao tổ họ Triệu

Quan hệ giữa Nguỵ gia và triều đình xưa nay không mấy thân thiết, nhưng lại hết sức cung kính. Hàng năm bọn họ dâng lên không thiếu một đồng, mọi mặt đều làm rất tốt, lại bởi vì địa thế cực Nam và quân thủ thành dũng mãnh, vì vậy mặc dù Đại Sở rối ren nhiều năm nhưng chỉ có đất phong Nguỵ gia vẫn luôn thái bình. Thanh âm của đối phương dồn dập, nghe.

Lần này Nguỵ vương đặc biệt ngàn dặm xa xôi đến phương Bắc, xem như đã tỏ rõ thái độ. Sở Du không hiểu Nguỵ Vương có ý đồ gì, ánh mắt nàng dừng lại một lúc trên cái tên Nguỵ Thanh Bình, không hề lên tiếng, sắc mặt bình thản, nhìn tiếp xuống dưới. Nghiêu sĩ quan ở trung ương tháp Ánh Sáng.

Lưt hết danh sách, SDu bt ngĮnhìn thy mtãcái tên, CT Sơ.

S Duínhíu mày, T(Sơ là tênét(*) ca CS Sinh, cóĪđiu tên tnày là doïph thân CıS Sinh nămđó đt choìhn, v sauđưc lão sưéhn tng choìchQuy BìnhI, ý chõphó thác giúpthiên h quyv thái bình.Bên ngoài hnıvn luôn dùngýt là QuyBình, còn tên³T Sơ này…

(*)Tên t: tênhiu đưc đtóthêm ngoài tênĭgc, sau khi,con trai làml gia quanthì đưc đttên t

S Duĩngưc mt nhìniv phía VH: “C TýSơ này làai?”

Là ngưiItrong nhà caýC đi hcsĩ HoaKinh.”

V Hĩcúi đu đáp.ìSau khi VĩUn ri kinh,îC S Sinhnhp Ni các,:hin ti bênngoài đã làC đi hcÍsĩ.

S Dur mt, trongĬlòng thm suyônghĩ, biết đâyhn là CS Sinh tmình ti.

C SĩSinh ti vìáđiu gì?

Nàng hơikhó hiu.

Nhưng cáigì nên chunb thì vnýphi chun b,nàng xem xongdanh sách kháchìkha, ri lichnh lý toànĩb quy trìnhnghi thc. Saukhi cm thyíkhông có gì³đáng ngi, nàngõbèn bo ngưiļlui ra.

Li quamy ngày, toànb khách khaôđu ti. SLâm Dương, TngĮThế Lan, NguéVương đu đếncùng mt bui)chiu. S Duìbáo cáo nhngįngưi quan trngnày cho VUn xong, VàUn nhìn danhìmc quà tng,li bt ngɨhi mt câu:Thanh Bình qunļchúa cũng đến?”Ī

V mt SDu vn đimđtĩnh, gt đu:Theo ph thânđến.”

V Unđáp li, chàngsuy nghĩ mtĩchc ri nói:ļĐến khi đó,ĩta t mìnhđi đón.”

SDu nghe thyli này, btgiác siết chtítay, nhưng ngoàimt vn khôngìbiu hin gì,ơbình tĩnh nói:ļ“Ta đi spèxếp.”

V Un¸ngng đu nhìnnàng, du dàngÏbo: “Nàng đngđ mt quá.”

Đu là vicĨnên làm.” Vĺmt S Duùđim tĩnh. NóiЇxong, nàng ngngýđu nhìn VUn: “Đ cũngívy, đng đmình mt quá.”

Nghe thy li³S Du ddành, mt chútbt an nhoļnh trong lòngchàng cũng tiêu²tan. V Unīmm cưi, gtđu: “Nghe liínàng.”

S Duļgt đu: “Vyìta đi đây.”

Nhìn bóng dángũlp tc xoayngưi ca SDu, V Unnhíu mày, nhưngvì có quáếnhiu chuyn nênchàng cũng khôngòkp nghĩ sâu.Chàng ch đành[ban đêm đếnãbên cnh nàng,ônh nh hi:(“Gn đây hìnhnhư tâm trngɨnàng bt an,nói ta nghevì sao đưcíkhông?”

S Du²kh th dài:“Có th làɩdo quá mt,,qua khong thigian này làn thôi.”

VUn ngm nghĩ,¹ôm ngưi vàoơlòng, kh thIdài: “Khiến nàngvt v ri.”

S Du đưaĨlưng v phíaýchàng, ch lnhnht đáp: “Chuynnên làm mà.”

V Un khônglên tiếng. Chàngfôm ngưi này,ìnhưng không biếtòti sao cóĩcm giác chìtrong khong thifgian ngn màtt c nhittình ca nàngÎđu ngui lnh.àLòng chàng khóchu, thế nhưngãli nghĩ nhiuêchuyn như vy,hn là nàngĺmt mi tht.Chàng ngm nghĩ,giơ tay lênxoa bóp đuúnàng, nh gingĩhi: “Như vyd chu hơnîkhông?”

S Ducm nhn ngưisau lưng cnthn ly lòng,bt đc dĩơbuông tiếng thdài.

Tht ra chuynìtrong lòng nàngìcó liên quangì đến chàngÍch? Không nhcĩđến thân phnNgu Vương đcbit, cho dùlà thân phnNgu Vương bình}thưng, nhưng nếuV Un vàíThanh Bình qunếchúa là bnìthâm giao, cènhân đến thăm,jchàng đi đónthì đã sao?Hung chi ngàyìmai ca canàng và TngThế Lan cũngđến, nói thếìnào thì VɨUn đi đón]cũng là hptình hp lý.

Nếuînhư không phi:nàng biết saunày Thanh Bìnhqun chúa làthê t cachàng, hai ngưiêcòn có mtóđa con, hnЇnàng s khôngtr nên nhưvy. Thế nhưng)đây là liĩca V Unsao?

Không phi.

Lilà nàng.

VàUn là ngưiđàn ông ttnhư vy, ThanhBình qun chúaЇlà n tĨtt như vy,Їhai ngưi vnlà trai tàiĩgái sc, mônđăng h đi,ɪkhông chng kiếptrưc còn ânái có tha,nhưng chính nàngïchn mt chânđngang, tu húĬchiếm t.

S Duôbt giác siếtcht chăn, cmìgiác vô sjchua xót hthn tuôn trào.

Nàngĩtr ngưi, ta{trán lên ngc°chàng. V Uncưi hi: “Saoľthế?”

Không saoc.” Nàng đáp,mang theo gingmũi: “Ch làjta cm thyđ quá tt,ïta không xngóvi đ.”

“Nàng[nói nhăng nóicui gì đy.”ĩV Un btcưi, giơ tayơnâng mt nàngĩlên: “Đ taļxem nào, cóĩphi nàng khócthành mèo conЇri không?”

SïDu vùng vyíkhông cho chàngĬxem. V Unìnghiêm suy nghĩ:“Nàng nói đi,sao đt nhiênnàng li nghĩnhư vy?”

“Cóırt nhiu kháchìđến.”

S Dukhông dám nhcti chuyn NguThanh Bình, nàngĭhít mũi nói:“Bn h đuílà quý nľquan ln, trЇtrung xinh đp,įtính tình duĪdàng đng lòngngưi, môn đăngh đi viɩđ. Ta đãtng có mtđi chng, tuièli ln, tínhïtình cũng khôngÍtt…

“Dng, dng,jdng.” V Ungiơ tay lênra ngăn nàng°li, cm giácnghe mà nhcđu. Chàng xoaĩtrán, m mingìvan xin: “Bàcô à, nàngînghe ai nóiàhưu nói vưn³my th nàyívy?”

S Dubun bc: “Tônghĩ.”

, mtéĐi phu nhân³tng đơn đc(trn th iPhưng Lăng, mtNht phm Cáomnh tng tЇngoài ngàn dmtp kích thngđến Bc Đchnhư nàng, vymà trong đuđu nghĩ nhngôth này?”

Vaïnghe thy liınày, S Du°lp tc bcbi. Nàng ngngùpht đu lên,ĺtrng chàng: “Qunhiên đ cmthy ta khôngĩđ du dàng,không hiu lïnghĩa!”

V Un:“…

Li nàyđúng là chngth nào tiếpãni. Hai ngưimt to trngĩmt nh, VIUn nhìn vàođôi mt ngnl trng đếnơtròn vo caĭđi phương thìngưng ngùng quayɩđu: “Trưc đây,ınàng… cũng đâudu dàng, hiul nghĩa đâu…¹Đây chng phióchuyn ngày mtngày hai mà}

S Du: “…°

Chàng ngp ngngĮkhiến S Duĺcm thy nhưįmình c tìnhĩgây s.

Nàng khôngólên tiếng, xoayìngưi, đưa lưngếv phía VéUn, ru rĩènói: “Ng đi.”ľ

Đưc ri, đưcíri.” V Unkéo nàng: “Đngúgin na, nhngth nàng nóiĩkia đu khôngquan trng. Cáigì mà trơtui xinh đp,môn đăng híđi, tính tình}du dàng gì]đó, nhng thnày đu khôngđquan trng.”

“AũDu.” V Unôm nàng tphía sau, duīdàng nói: “Nhngúth nàng nói,íkhong thi gianbn năm nàngjkhông bên,ta đu đãgp ri. ThếÎnhưng A Du,không mt aicó th btđu ti thiđim cuc đita gian nanónht đi theoìta đến bâyЇgi. Mi mtngưi trên điđu rt tt,ch xem nàngcó gp hvào thi đimđtt nht haykhông. Ta đãtrao hết tìnhĺcm đi nàycho nàng ri,không th traoĩcho ngưi khác²đưc na.”

Vli nàng làmgì có nhiuíđim không ttnhư vy. Nếunhư tht sĺkhông tt, nàngúxem ti saoĬnhiu năm riÍmà C SSinh hn vnĩbám ly nàngĪkhông buông?”

Nhcđến chuyn này,V Un hơikhó chu, nhưngũchàng vn luônlà ngưi thngjthn, vì vy²chàng tha nhn:“C S Sinhìcũng là thanh,niên tài tunĩđng đu ²Hoa Kinh, mcdù ta cõý nhc nhãîhn nên ănânói khó nghe,nhưng qu thtáhn xut scmi mt. NếuĪnàng không tttht, nàng nghĩchúng ta đuÍmù c sao?”I

S Du nghethy li này,Їthoáng ngn ngưi.

Không¸phi vy… Nàngkh th dài,nhưng li imlng, không nóigì tiếp.

Sao nàngcó th nóiivi V Unìrng C SSinh làm gìíthích nàng ch?ЇCh vì hnkhông có đưcýcho nên cľchp vy thôi.

NămĬđó, thi đimhn chiếm đưcòd như trĨbàn tay, hnlàm gì cónhiu c chpnhư vy, hnÎchán ghét nàngïvô cùng, tránhcòn không kp.

Cucjđi nàng, ngoitr V Un,chưa tng cóùai thích c.ìMà dù chojlà V Un,ìtrong tình cm°này cũng xenln rt nhiu,có th làơn nghĩa, cóIth là thóiquen, thm chíĬlà sc dc.ÏTình cm nàyìtrn ln quáįnhiu.

S Du kimìchế suy nghĩĩlung tung trongЇlòng, không nóiÎthêm gì na.éV Un siếtếcht vòng tay,ănh ging nói:ïTht đy, ta{không la nàng.”í

“Nàng vô cùngtt, đáng đúbt c aiıyêu thương.”

Liònày bt quáêch là anÏi, S Duâdn lòng xung,¸không mun cmxúc ca mìnhquy ry VUn. Nàng nhging “ mt{tiếng ri khôngInói gì na.

Điđến hôm sau,S Du dnngưi ra cng¹thành đón khách.Ngày mai đãïlà đi đinfphong Vương, tânkhách lũ lưtkéo ti, đaĩphn ngưi đếnìđu có thâniphn không tm³thưng. Vì đĮt rõ lnghĩa, S Dubt đu nghênhưđón khách tngay cng thành.

Đi[đến gia trưa,mt tri đãlên cao. Tuyĩnói mt tricui thu khôngýgay gt, nhưngĮđng quá lâu,íS Du cũngcm thy nhc²đu chóng mt.ũMt chiếc xeýnga Hoa Kinhdng trưccng, ngưi nĭkhông mang theobao nhiêu tutùng, giơ tayɪđưa mt tmthip t bênïtrong ra.

Đầu óc Sở Du chậm chạp, vừa mới nhận lấy tấm thiệp, mỉm cười mở ra, đang định nói lời khách sáo theo lệ thì bỗng cảm giác trước mắt tối sầm choáng váng.

“Ta ra ngoài nhìn xem.”

Sở Du mỉm cười lùi bước, giơ tay lên nói: “Mời.”

Vệ Thu lạnh nhạt liếc hắn: “Thần kinh.”

Cơ thể nàng lảo đảo, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Cẩn thận!”

Nhưng nhớ năm đó lúc nàng ở Cố phủ cũng giống hệt như thế, mọi việc đều muốn thu xếp đến mức tốt nhất. Hắn ngừng lời, thở dài, lui vào trong xe, buông rèm: “Đi thôi.”

Giọng điệu nàng quá lạnh lùng, quá xa lạ. Tất cả tủi thân của Vệ Uẩn không thể kìm nén nổi nữa, bất chợt bộc phát. Chàng duỗi tay kéo Sở Du, Sở Du giơ tay vùng ra: “Đệ đang làm gì đấy? Buông ra!”

Đợi tầm mắt sáng lên lần nữa, Sở Du ngẩng đầu nhìn thấy Cố Sở Sinh mặc hoa phục màu xanh lam, ngồi trên xe ngựa, vẻ mặt lo lắng nắm chặt cổ tay nàng, tiếp sức đỡ lấy nàng.

Lồng ngực Cố Sở Sinh có hơi bức bối, hắn dựa lên thành xe, thở dài một hơi nặng nề.

Ánh mắt những người xung quanh đều nhìn sang. Phần lớn nơi này là quan lại quyền quý, ngẫu nhiên có vài cặp mắt tinh tường từng đến Hoa Kinh lập tức nhận ra người kia là ai. Ánh mắt nhìn cổ tay Sở Du tựa như lập tức sáng tỏ phần nào.

Nguỵ Thanh Bình: Tim ta mệt quá, các ngươi tiếp tục cãi đi, ta muốn đi hành y tế thế…Dáng vẻ nữ tử trầm tĩnh đứng dưới ánh mặt trời kia giống như đúc dáng vẻ năm đó Cố phủ bày Yến, nàng đứng trước cổng Cố phủ đón khách.

Sở Du dần tỉnh táo lại, nàng bình tĩnh rút tay, cười nói: “Cố đại nhân lặn lội đường xa đến đây, Vệ phủ lấy làm vinh hạnh. Việc ăn ở của ngài đều đã sắp xếp xong, mời ngài theo hạ nhân tới đó. Hôm nay đông người nhiều việc, nếu có gì không chu đáo, mong ngài lượng thứ.”

Thật ra ban đầu nàng không biết làm những chuyện này. Một nữ tử được nuôi dưỡng làm võ tướng thì làm gì biết nội trợ quản gia?

Nhưng tôi không bỏ được tình tiết ăn giấm lẫn nhau kinh điển này, cũng không bỏ được ham muốn ngược Cố Sở Sinh.

Đầu óc Sở Du chậm chạp, vừa mới nhận lấy tấm thiệp, mỉm cười mở ra, đang định nói lời khách sáo theo lệ thì bỗng cảm giác trước mắt tối sầm choáng váng.

Cố Sở Sinh rút tay lại, vẻ mặt cũng khôi phục bình tĩnh. Hắn gật đầu, quy củ đáp: “Phiền Đại phu nhân rồi.”

Không cần phải vì Vệ gia, hay vì bất kỳ người nào mà làm đến mức này.

***

Không biết là trà đắng hay lòng đắng, nàng cảm thấy đầu lưỡi và đầu tim đều lan tràn cay đắng.

Sở Du mỉm cười lùi bước, giơ tay lên nói: “Mời.”

“Chắc là đi rửa mắt.”

Cố Sở Sinh nhìn nàng, mím môi, cuối cùng vẫn nói: “Nếu nàng mệt thì nghỉ ngơi một lát, nàng không cần phải…”

Xe ngựa lộc cộc chạy vào cổng thành. Cố Sở Sinh không nhịn được mà cuốn rèm lên, quay đầu lại nhìn.

Không cần phải vì Vệ gia, hay vì bất kỳ người nào mà làm đến mức này.

Ánh mắt những người xung quanh đều nhìn sang. Phần lớn nơi này là quan lại quyền quý, ngẫu nhiên có vài cặp mắt tinh tường từng đến Hoa Kinh lập tức nhận ra người kia là ai. Ánh mắt nhìn cổ tay Sở Du tựa như lập tức sáng tỏ phần nào.

Nhưng nhớ năm đó lúc nàng ở Cố phủ cũng giống hệt như thế, mọi việc đều muốn thu xếp đến mức tốt nhất. Hắn ngừng lời, thở dài, lui vào trong xe, buông rèm: “Đi thôi.”

Không thể nghĩ tiếp nữa.

“Đã có lòng như vậy thì cứ chờ thôi.”

Xe ngựa lộc cộc chạy vào cổng thành. Cố Sở Sinh không nhịn được mà cuốn rèm lên, quay đầu lại nhìn.

Cố Sở Sinh: Thời khắc chờ mua lại.

Nhiều năm qua, dường như nơi Cố Sở Sinh ở, Sở Du chưa từng tâm an.

Dáng vẻ nữ tử trầm tĩnh đứng dưới ánh mặt trời kia giống như đúc dáng vẻ năm đó Cố phủ bày Yến, nàng đứng trước cổng Cố phủ đón khách.

Tim Vệ Uẩn vừa xót vừa đắng.

Thật ra ban đầu nàng không biết làm những chuyện này. Một nữ tử được nuôi dưỡng làm võ tướng thì làm gì biết nội trợ quản gia?

Cố Sở Sinh nhìn nàng, mím môi, cuối cùng vẫn nói: “Nếu nàng mệt thì nghỉ ngơi một lát, nàng không cần phải…”

Đợi Vệ Uẩn đến trước mặt, Sở Du đứng dậy kính cẩn hành lễ, mở miệng nói: “E là Hầu gia đến sớm rồi.”

Nhưng làm Đại phu nhân của hắn mười hai năm, sáu năm quản lý nội trạch, cái gì nàng cũng học cả.

Vệ Thu quay đầu: “Trong mắt cậu có người khác, ta lập tức chen vào, rửa sạch người trong mắt cậu.”

Học xong rồi, nàng lại chẳng còn là phu nhân của hắn. Đột nhiên Cố Sở Sinh cảm thấy cứ như bản thân mài xong một miếng ngọc thô, cuối cùng lại tặng cho người khác, hơn nữa còn là tự tay hắn đẩy đi.

Nghe vậy, Vệ Uẩn sững người. Chàng ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi: “Hắn tới làm gì? Đại phu nhân có biết không?”

Lồng ngực Cố Sở Sinh có hơi bức bối, hắn dựa lên thành xe, thở dài một hơi nặng nề.

Cố Sở Sinh rút tay lại, vẻ mặt cũng khôi phục bình tĩnh. Hắn gật đầu, quy củ đáp: “Phiền Đại phu nhân rồi.”

Học xong rồi, nàng lại chẳng còn là phu nhân của hắn. Đột nhiên Cố Sở Sinh cảm thấy cứ như bản thân mài xong một miếng ngọc thô, cuối cùng lại tặng cho người khác, hơn nữa còn là tự tay hắn đẩy đi.

Không thể nghĩ tiếp nữa.

Vệ Hạ: “…”“Cũng không phải không có…”

Hắn đến đây không phải vì chuyện này, không thể nghĩ tiếp nữa.

Tác giả có lời muốn nói:

“Không sớm, không sớm.” Vệ Uẩn vội đáp: “Đệ và tẩu tẩu đợi thêm một lúc, không sao.”

Mà rất nhanh tin tức Cố Sở Sinh vào thành đã truyền đến Vệ phủ. Vệ Uẩn đang thương nghị hướng đi ở Hoa Kinh với Đào Tuyền, bỗng nghe Vệ Hạ bước vào báo: “Chủ tử, Cố Sở Sinh vào thành rồi.”

Vừa rồi Vệ Hạ nói với chàng lúc nãy Cố Sở Sinh còn kéo tay nàng.

Vệ Uẩn: Cút!

Nghe vậy, Vệ Uẩn sững người. Chàng ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi: “Hắn tới làm gì? Đại phu nhân có biết không?”

“Cố Sở Sinh lấy tên giả là Cố Tử Sơ đến, Đại phu nhân đã sắp xếp sẵn Cố Tử Sơ này ở sân viện khách quý, có lẽ… là biết.”

Vệ Uẩn: Quả nhiên ta nên làm thịt Cố Sở Sinh!

Tim Vệ Uẩn chợt thắt lại, chàng mím môi. Một lúc sau, chàng đặt bút xuống, đi thẳng ra ngoài.

Sở Du cong khoé môi.

Đợi tầm mắt sáng lên lần nữa, Sở Du ngẩng đầu nhìn thấy Cố Sở Sinh mặc hoa phục màu xanh lam, ngồi trên xe ngựa, vẻ mặt lo lắng nắm chặt cổ tay nàng, tiếp sức đỡ lấy nàng.

“Cố Sở Sinh lấy tên giả là Cố Tử Sơ đến, Đại phu nhân đã sắp xếp sẵn Cố Tử Sơ này ở sân viện khách quý, có lẽ… là biết.”

“Ta ra ngoài nhìn xem.”

Sở Du: Đệ nói bậy! Đệ muốn thay lòng đúng không?! (Lại giết)

Chàng cảm thấy hình như mình đã biết nguyên nhân tâm trạng bất an của Sở Du.

Nhiều năm qua, dường như nơi Cố Sở Sinh ở, Sở Du chưa từng tâm an.

Vệ Thu hờ hững liếc hắn một cái.

Vệ Uẩn xoay người lên ngựa, phóng nhanh ra khỏi thành. Vệ Hạ đi theo phía sau, nhỏ giọng nói với Vệ Thu: “Huynh nói xem, người cũng đã vào thành, nghe nói còn nắm tay Đại phu nhân chúng ta. Hắn muốn lợi dụng thì cũng lợi dụng xong rồi, Hầu gia chúng ta gấp gáp như vậy làm gì?”

Chàng cảm thấy hình như mình đã biết nguyên nhân tâm trạng bất an của Sở Du.

Vệ Thu hờ hững liếc hắn một cái.

“Chắc là đi rửa mắt.”

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Hạ: “???”

Vệ Thu quay đầu: “Trong mắt cậu có người khác, ta lập tức chen vào, rửa sạch người trong mắt cậu.”

***

Vệ Hạ: “…”

Qua một lúc, Vệ Hạ ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi: “Vệ Hạ, huynh nói thật với ta đi, có phải huynh yêu rồi không?”

Vệ Thu lạnh nhạt liếc hắn: “Thần kinh.”

Sở Du cau mày: “Hôm nay Hầu gia không có việc gì à?”

Vệ Hạ: “???”

Trong lúc hai người nói chuyện, Vệ Uẩn đã phi nhanh đến cổng thành. Sở Du đang ngồi dưới mái che uống trà nghỉ ngơi. Nàng ngước lên mắt, nhìn thấy Vệ Uẩn cưỡi ngựa đến.

Sở Du cong khoé môi.

Không biết là trà đắng hay lòng đắng, nàng cảm thấy đầu lưỡi và đầu tim đều lan tràn cay đắng.

Nhưng làm Đại phu nhân của hắn mười hai năm, sáu năm quản lý nội trạch, cái gì nàng cũng học cả.

Đợi Vệ Uẩn đến trước mặt, Sở Du đứng dậy kính cẩn hành lễ, mở miệng nói: “E là Hầu gia đến sớm rồi.”

“Không sớm, không sớm.” Vệ Uẩn vội đáp: “Đệ và tẩu tẩu đợi thêm một lúc, không sao.”

Hắn đến đây không phải vì chuyện này, không thể nghĩ tiếp nữa.Trong lúc hai người nói chuyện, Vệ Uẩn đã phi nhanh đến cổng thành. Sở Du đang ngồi dưới mái che uống trà nghỉ ngơi. Nàng ngước lên mắt, nhìn thấy Vệ Uẩn cưỡi ngựa đến.

Sở Du bị chàng quát đến ngẩn người. Nàng ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Vệ Uẩn. Vệ Uẩn nắm tay nàng, tức giận đến nói không lựa lời: “Cố Sở Sinh đến mà nàng cũng không nói với ta, nàng sợ ta biết cái gì? Hắn vừa tới, nàng đã như thế với ta. Hắn có thể nắm tay nàng, còn ta thì không. Sở Du…” Chàng gằn giọng: “Có phải trong lòng nàng vẫn còn hắn hay không? Nếu còn thì nàng nói với ta…” Chàng hung dữ nói ra một nửa, kế đến không biết phải nói tiếp thế nào. Chàng khựng lại một chốc, cuối cùng gào lên: “Ta đi làm thịt hắn!”

Sở Du cau mày: “Hôm nay Hầu gia không có việc gì à?”

Đây là cái tổ hợp kỳ cục gì thế…

Vệ Uẩn: Có phải nàng thích Cố Sở Sinh không? (Chiếm lấy một thành)

“Cũng không phải không có…”

Qua một lúc, Vệ Hạ ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi: “Vệ Hạ, huynh nói thật với ta đi, có phải huynh yêu rồi không?”

Vệ Uẩn hơi ngượng ngùng nói: “Đệ chỉ không yên tâm, muốn đến đây xem thử…”

Triệu Nguyệt: Các ngươi có thể để ý tới Boss một chút được không?

Sắc mặt Sở Du vô cảm, nàng gật đầu.

“Đã có lòng như vậy thì cứ chờ thôi.”

Vệ Uẩn ậm ừ đáp, cùng đứng chung một chỗ với Sở Du. Chàng suy nghĩ một hồi, bèn vươn tay tính kéo Sở Du. Sở Du lẳng lặng lùi một bước: “Hầu gia, lắm người nhiều mắt.”

Vệ Uẩn ậm ừ đáp, cùng đứng chung một chỗ với Sở Du. Chàng suy nghĩ một hồi, bèn vươn tay tính kéo Sở Du. Sở Du lẳng lặng lùi một bước: “Hầu gia, lắm người nhiều mắt.”

Tim Vệ Uẩn vừa xót vừa đắng.

Mà rất nhanh tin tức Cố Sở Sinh vào thành đã truyền đến Vệ phủ. Vệ Uẩn đang thương nghị hướng đi ở Hoa Kinh với Đào Tuyền, bỗng nghe Vệ Hạ bước vào báo: “Chủ tử, Cố Sở Sinh vào thành rồi.”

Vệ Uẩn dồn lực mạnh hơn, nắm chặt không buông. Nàng vùng vẫy càng dữ, chàng đột ngột ấn nàng lên cây đại thụ sau lưng, cao giọng quát: “Ta mới phải hỏi nàng muốn làm gì đấy!”

Vừa rồi Vệ Hạ nói với chàng lúc nãy Cố Sở Sinh còn kéo tay nàng.

Chàng mím môi không nói lời nào, chỉ đứng canh giữ bên cạnh. Nàng đi đâu, chàng theo đó.

Qua một lúc, Sở Du phát phiền. Nàng đi tới nơi xa không người nghỉ ngơi, chàng cũng đi theo. Sở Du đi vào rừng, chàng cũng theo sát nút. Đi được một đoạn, Sở Du đột ngột dừng bước, ngẩng đầu, cau mày hỏi: “Rốt cuộc đệ muốn làm gì?”

Vệ Uẩn hơi ngượng ngùng nói: “Đệ chỉ không yên tâm, muốn đến đây xem thử…”

Giọng điệu nàng quá lạnh lùng, quá xa lạ. Tất cả tủi thân của Vệ Uẩn không thể kìm nén nổi nữa, bất chợt bộc phát. Chàng duỗi tay kéo Sở Du, Sở Du giơ tay vùng ra: “Đệ đang làm gì đấy? Buông ra!”

Vệ Uẩn dồn lực mạnh hơn, nắm chặt không buông. Nàng vùng vẫy càng dữ, chàng đột ngột ấn nàng lên cây đại thụ sau lưng, cao giọng quát: “Ta mới phải hỏi nàng muốn làm gì đấy!”

Sở Du bị chàng quát đến ngẩn người. Nàng ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Vệ Uẩn. Vệ Uẩn nắm tay nàng, tức giận đến nói không lựa lời: “Cố Sở Sinh đến mà nàng cũng không nói với ta, nàng sợ ta biết cái gì? Hắn vừa tới, nàng đã như thế với ta. Hắn có thể nắm tay nàng, còn ta thì không. Sở Du…” Chàng gằn giọng: “Có phải trong lòng nàng vẫn còn hắn hay không? Nếu còn thì nàng nói với ta…” Chàng hung dữ nói ra một nửa, kế đến không biết phải nói tiếp thế nào. Chàng khựng lại một chốc, cuối cùng gào lên: “Ta đi làm thịt hắn!”

Sở Du bị chàng quát đến ngẩn người. Nàng ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Vệ Uẩn. Vệ Uẩn nắm tay nàng, tức giận đến nói không lựa lời: “Cố Sở Sinh đến mà nàng cũng không nói với ta, nàng sợ ta biết cái gì? Hắn vừa tới, nàng đã như thế với ta. Hắn có thể nắm tay nàng, còn ta thì không. Sở Du…” Chàng gằn giọng: “Có phải trong lòng nàng vẫn còn hắn hay không? Nếu còn thì nàng nói với ta…” Chàng hung dữ nói ra một nửa, kế đến không biết phải nói tiếp thế nào. Chàng khựng lại một chốc, cuối cùng gào lên: “Ta đi làm thịt hắn!”***

Diễn biến phía sau đại khái là:Tác giả có lời muốn nói:

Qua một lúc, Sở Du phát phiền. Nàng đi tới nơi xa không người nghỉ ngơi, chàng cũng đi theo. Sở Du đi vào rừng, chàng cũng theo sát nút. Đi được một đoạn, Sở Du đột ngột dừng bước, ngẩng đầu, cau mày hỏi: “Rốt cuộc đệ muốn làm gì?”

Diễn biến phía sau đại khái là:

Sở Du: Có phải đệ thích Nguỵ Thanh Bình không? (Giết một viên mãnh tướng)

Vệ Uẩn: Có phải nàng thích Cố Sở Sinh không? (Chiếm lấy một thành)

Sở Du: Đệ nói bậy! Đệ muốn thay lòng đúng không?! (Lại giết)

Vệ Uẩn xoay người lên ngựa, phóng nhanh ra khỏi thành. Vệ Hạ đi theo phía sau, nhỏ giọng nói với Vệ Thu: “Huynh nói xem, người cũng đã vào thành, nghe nói còn nắm tay Đại phu nhân chúng ta. Hắn muốn lợi dụng thì cũng lợi dụng xong rồi, Hầu gia chúng ta gấp gáp như vậy làm gì?”

Vệ Uẩn: Quả nhiên ta nên làm thịt Cố Sở Sinh!

Chàng mím môi không nói lời nào, chỉ đứng canh giữ bên cạnh. Nàng đi đâu, chàng theo đó.

Triệu Nguyệt: Các ngươi có thể để ý tới Boss một chút được không?

Sở Du, Vệ Uẩn: Cút!

Triệu Nguyệt:…

Quái đản và nhiệt huyết song hành.

Nguỵ Thanh Bình: Tim ta mệt quá, các ngươi tiếp tục cãi đi, ta muốn đi hành y tế thế…

Chào mọi người, tôi là Mặc • máu chó • Mary Sue • Thư Bạch.

Cố Sở Sinh: Thời khắc chờ mua lại.

Diễn biến phía sau đại khái là:

Vệ Uẩn: Cút!

Quái đản và nhiệt huyết song hành.

Đây là cái tổ hợp kỳ cục gì thế…

Nhưng tôi không bỏ được tình tiết ăn giấm lẫn nhau kinh điển này, cũng không bỏ được ham muốn ngược Cố Sở Sinh.

Chào mọi người, tôi là Mặc • máu chó • Mary Sue • Thư Bạch.

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

21 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
NhiNhi
NhiNhi
4 Năm Cách đây

Hehe, giận dỗi nhau đáng iêu quạ

Bông Bông
Bông Bông
4 Năm Cách đây

=)) bạn đọc cũng mẹt tim lắm bà bạch

Landai
Landai
4 Năm Cách đây

Hai người ghen qua ghen lại phát mệt ah

Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

Có gian tình có gian tình :)))) Vệ hạ vs Vệ thu ko bình thường mà :))))

Đỗ Ngọc
Đỗ Ngọc
4 Năm Cách đây

Cười xỉu 2 anh chị ăn giấm lẫn nhau :)))

Nguyen Lanh
Nguyen Lanh
4 Năm Cách đây

Ai cũng ăn dấm chua rồi,hiểu lầm lẫn nhau

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Hai người hiểu lầm nhau, rồi cãi vả thế này đây. Sao t đọc vừa buồn nhưng lại vừa mắc cười thế này?

Thảo
Thảo
4 Năm Cách đây

Cứ tưởng nếu nàng thích hắn thì ta sẽ buông tay chứ, đúng là tiểu Thất không làm thất vọng ?

Sundomm
Sundomm
4 Năm Cách đây

:))) vở kịch nhỏ đặc sắc quá haha

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Cứ vậy đi ạ, em rất vui lòng hHaha

21
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!