Sơn Hà Chẩm – Chương 121

Chương 121

Ơn cứu mạng của Quận chúa, Vệ Uẩn suốt đời khó quên

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

“Đệ quay lại!”

Sở Du vội vã kéo Vệ Uẩn đang xoay người định đi, dở khóc dở cười hỏi: “Đệ nói đi đâu vậy? Chuyện này liên quan gì đến Cố Sở Sinh?”

Vệ Uẩn không nói lời nào, chàng để mặc nàng kéo mình, dường như có chút tủi thân: “Ta biết lòng nàng không buông bỏ được hắn, ta cũng hết cách. Thích nàng trước là ta thua, ta bằng lòng thua cược. Ta không thể làm gì được nàng, ta tìm hắn tính sổ cũng không được sao?”

“Đệ, cái người này…” Sở Du có chút bất đắc dĩ: “Sao lại nghĩ vậy?”

“Không phải sao?”

Vệ Uẩn quay đầu nhìn nàng: “Nàng biết hắn sắp đến đây nhưng không nói cho ta biết, còn mình thì ở đó khó chịu. Ta cứ nghĩ nàng vì ta mà không vui, tốn công tốn sức dỗ dành nàng…” Hạ phụ hắn kể lại gia đình bối cảnh nhân.

V Un càng nói càngơm c, nhti ban đêmóS Du trnİtrc khó ng¸my ngày nay,ĩchàng nh nh[khép nép ddành, càng cmthy không thnhn đưc: “Tađi tìm hn!”

“Tiu Tht!”

SàDu kéo chàngli, không biếtĩti sao đtnhiên cơn tcdo gn đâyõbay biến đinhiu. Nàng níuchàng, vi nói:íKhông phi taÏkhó chu vìhn, gn đâyta không vuilà vì SDu ngp ngng,V Un ngưcÏmt nhìn nàng,Îdáng v nhưĐ ta xemnàng ba thếnào. Chàngîphi hp hi:ê“Bi vì cáigì?”

S Dunut cái tênɩNgu Thanh Bìnhxung, thp gingnói: “Là vìíta cm thyln này nhiucô nương đến{đây, đ cũngđến tui thànhhôn ri… Takhó chu tronglòng.”

V Unɪngn ngưi, sauĮđó nhíu mày:Vy ti saoìC S Sinh¹đến mà nàngĨkhông nói chota biết?”

“Ta[cũng đâu biếthn mun đến.”Į

Cái tên CT Sơ nàylà gia phC S Sinhđt cho, hnĩchưa tng kIvi nàng, nếunàng nói nàng,biết, mt làs sau nàyìC S Sinhóhoài nghi, hailà lo lngđ l sthân thiết quámc vi CS Sinh choV Un biết.

Vyti sao nàngsp C TjSơ sânvin khách quý?”ó

“Ai nói viđ vy?” SDu nghi hoc:Lúc ta thytên này thìơđã phng đoánìkhông biết ngưinày có phiīlà C SSinh không, chonên ta chunIb hai cănfphòng. Nếu ngưiɪti là CS Sinh thìđi thng đếnũphòng khách quý,³nếu không thìòđi vào phòngíbình thưng, làmýgì đc bitchun b phòngkhách quý chohn?”

Cui cùngêtrong lòng VUn mi bìnhítĩnh li. Chàngãngm nghĩ, bèn²vui v ramt: “Hoá ra¹nàng s ta(sp ly v,ânếu s vy,sao nàng khôngìly ta đi?”í

“Ta không lyÎđ khi nào?”ìS Du mmïcưi, vươn taychnh li ysam cho chàng:Không phi takhông ly đ,èta ch đangđi ly đ.”Ї

Đi ly chàng,Ïđi tình cmnưc chy thànhésông, đi thicơ thích hp.

Hinļgi, V Un{sp t phong}Vương, phi chiêubinh mãi mãtrưc thiên h.óĐi vi chàng,ɪmt thanh danhýtt rt quantrng. Nếu nhưīchàng ch làTrn Quc Hu,ɩvy cưi nàng,đi khái cũngch nhn sÎnho báng khpHoa Kinh, nngĬnht là giángЇchc tr bnglc, tr ngiĩln nht gia,nàng và chàng²ch là sLiu Tuyết Dươngkhông chp nhnmà thôi.

Nhưng hômĩnay li khôngging như vy,hôm nay đangĬlà thi đimįmu cht, thiên¹h phân chia,éV Un rtcn chiêu mÍnhân tâm thiênh. Nếu nhưđo đc bn]thân chàng cóíkhiếm khuyết, TriuNguyt châm duĬvào la, eĭlà sĩ tïs càng dod, cc dinìcàng bt liýcho V Un.Bây gi, tínhmng c nhà,mt na thiênìh ph thucávào chuyn này.ĮS Du tuytđi s khôngɩđ bt cmo him khôngnên có gìúxut hin, nht¹là mo himìnày… còn làưchuyn gió trăngnhư thế.

Lòng SĨDu đã quyết,nàng ngng đuɪnhìn chàng, duưdàng nói: “Đđng nghĩ nhiu,³ta và CS Sinh đãlà quá khlâu ri, taókhông phi làngưi không buôngb đưc.”

Nghethy li này,ĩlòng V Unan tâm hơnnhiu. Chàng vươnãtay nm lytay nàng: “Vyénàng cũng đngnghĩ nhiu na,İta s khôngthèm đ ýfđến nhng côénương kia đâu.”

S Du cưi,ănh nhàng vįlên mt chàng:ýĐã biết nóili ngon ngtIđ d dànhɨta ri.”

Dtli, nàng rúttay li, xoayngưi nói: “Thôi,tr v đi,ìchc là caíca ta spíđến ri.”

m.”íV Un đápmt tiếng, niếgót theo saunàng ra ngoài.

ĐiĮv đến trưcicng thành, khôngbao lâu sau,ĩxe nga SíLâm Dương đãxut hin trong¹tm mt. SDu va nhìnthy ch “S[bay php phiĩđã lp tcĬnâng váy chđng tiến lên.

V¹Un đi theosau lưng nàng,nhìn nàng vuiĩv chy đếnĪtrưc xe nga,mng r gi:“Ca ca!”

Rèmđxe cun lên,ïl ra khuônfmt ôn hoàchính trc caĬS Lâm Dương.ļHn nghiêng ngưisang bên cnh,úS Du bngònghe thy gingínói hàm chaĮnghn ngào ca²T Vn vanglên t bênátrong: “A Du!”

Li va dt,S Du nhìnthy T Vnénâng váy xungļxe, vi vãõkéo nàng: “Conívn n ch?”Í

S Du sngès chc lát,ngưc mt nhìnălên, thy SKiến Xương vààS Cm bưct trong xenga ra.

“Mi ngưi…sao li…

Mchsuy nghĩ caS Du nhtïthi b ri.S Cm và,T Vn vnnên tiĬHoa Kinh miđúng, dù choákhông liHoa Kinh thìcũng nên ti Lc Châu,sao li theoS Lâm Dươngđến đây?

S Cmbiết S Dumun hi gì,ũnàng mm cưi,ídu dàng nói:Không phi đêmtrưc khi tđến Thun ThiêníPh báo ánđã cho muiìbiết phi dnmu thân đisao. Ngay đêmõđó, mui vi³vàng chy rangoài, trc tiếpđi tìm Điica. Hôm naynghe nói Điíca mun đến¸Bch Lĩnh, muiìvà mu thânùph thân bènìcùng nhau đếnèđây.”

Ri khichn Hoa Kinh°phù phiếm, SãCm không cònăđeo mng chemt na. Vếtèso trên mténàng đã m°đi nhiu, mtđi s yuđiu xinh đpílúc trưc, nhưngli tăng thêmìkhí phách hàoĨsng, làm khícht c ngưinàng tr nênli lc sángĩtrong, nhìn hếtĮsc thư thái.

TľVn nm tayīS Du, lolng nhìn nàng:“Ta nghe nóiîmi ngưi xyra chuyn ln,,ta lo lng¹cho con lm.Con nói xemsao my nămĭnay đa nh²như con chngth khiến taĺbt lo đưc{vy? C con,(c A Cm,cuc đi nàyca ta spvì cho cáccon mà lolng chết mt…

Nghe vy, SíCm và SDu bt cưiĩging nhau. Tronglúc nói chuyn,İS Lâm Dươngíđ mt nt bưc ttrên xe xung.Ngưi n tkia mc yêsam tay rngĩmàu lam nht,tư thái trmtĩnh, mang theoɪs thanh quýăca riêng thế²gia trăm năm,bưc ti trưcmt S Du.

SDu nhìn thy{ngưi này thìïcàng kinh ngchơn: “Đi tucũng đến sao?”

Nàng biết tínhT Thun vnĩluôn không quanítâm mi chuyn,mi ngày châthích trongphòng. Có thkhiến nàng raíngoài, chc hnS Lâm Dươngìđã tn rt)nhiu công sc.

TũThun nghe hiĩvy thì nhnhàng cưi: “Cnhà đu đến,đương nhiên taìcũng đến ri.”ĩ

“Coi như điïgii su đi.”ư

Ging nói SfLâm Dương bìnhđm, lng lngđt tay lênúvai T Thun.S Du nhìnthy đng tácĭnày thì đenmt.

Tưng Thun làôđích n dòngĩchính thế gia,hoàn toàn khácvi kiu ngưiln lên trongíquân doanh gingnàng. Lúc vag đến, nàngrt thích tìmT Thun chơi,nhưng mt chưngca nàng đãđcó th khiếnT Thun hcémáu. T đóľv sau, SļLâm Dương căn¸bn t chinàng đến gn)T Thun trongĩvòng mt trưng,°đến gn là,b đánh.

Nhiều năm trôi qua, Sở Lâm Dương vẫn bảo vệ Tạ Thuần như cũ, còn đối với cô muội muội này vẫn hung dữ như cũ.

Nghe vậy, Vệ Uẩn nhoẻn miệng cười. Chàng rủ mắt, nhìn xuống đất, nhỏ giọng đáp: “Ừ, ta cũng ở bên nàng.”

Vệ Uẩn nói xong, trong mắt ánh lên hoài niệm: “Ta thật sự rất nhớ họ.”

Dường như Sở Du nhớ đến hồi ức rất kinh khủng nào đó, thờ ơ nói: “Khóc càng lớn càng tốt.”

Sở Du nhìn động tác của Sở Lâm Dương có chút bất đắc dĩ, Vệ Uẩn bước lên, cười nói: “Cả nhà tới cũng tốt, tẩu tẩu đã lâu không về nhà, vẫn luôn nhớ mọi người. Đại ca dẫn bá phụ và bá mẫu vào thành trước, đợi trở về lại từ từ ôn chuyện sau.”

Sở Du quay đầu lại, lấy làm lạ nhìn chàng: “Vệ Quân cũng đánh đệ à?”Trên đời này có rất nhiều mỹ nhân, nhưng người có thể đẹp mà lại toát ra tiên khí thì lại không nhiều.

Sở Lâm Dương nghe thấy lời này thì gật đầu, Tạ Vận lại hỏi Sở Du vài câu, sau đó đoàn người mới quay vào xe ngựa. Đợi mọi người đều lên xe, trước khi vào, Sở Lâm Dương bất ngờ quay đầu lại nhìn chằm chằm Vệ Uẩn: “Buổi tối, ta có việc muốn đơn độc tìm Hầu gia nói-chuyện-một-chút.”

Nguỵ Vương khoát tay khẽ cười: “Nên lo thì đúng hơn.”

“Ta có sáu ca ca.” Vệ Uẩn ra dấu tay, sau đó nói: “Đại ca đánh dữ nhất.”

Câu “nói-chuyện-một-chút” bị hắn nói một cách đay nghiến. Trực giác Vệ Uẩn cảm thấy không tốt, mặt chàng cứng đờ, gượng cười: “Vâng, đợi xong việc, đệ sẽ đi tìm Đại ca.”

Nguỵ Vương bên cạnh cười: “Hoá ra người mà Thanh Bình bảo cứu năm đó chính là Vệ tiểu Hầu gia à? Khi ấy nó khăng khăng muốn lên Thiên Sơn lấy thuốc, ta còn không cho. Nếu sớm biết người cần cứu là anh hùng đương thời như Vệ tiểu Hầu gia thì ta đã dốc sức ủng hộ rồi!”

Sở Lâm Dương gật đầu, chui vào xe ngựa. Đợi sau khi đoàn người Sở Lâm Dương đi rồi, Vệ Uẩn thở phào, quay đầu nói với Sở Du: “A Du, ca ca nàng có đánh người không?”

Sở Du nhìn động tác của Sở Lâm Dương có chút bất đắc dĩ, Vệ Uẩn bước lên, cười nói: “Cả nhà tới cũng tốt, tẩu tẩu đã lâu không về nhà, vẫn luôn nhớ mọi người. Đại ca dẫn bá phụ và bá mẫu vào thành trước, đợi trở về lại từ từ ôn chuyện sau.”

“Sao?” Sở Du lấy làm lạ: “Đệ sợ cái gì?”

(*) Nghi trượng: gồm các loại như vũ khí, quạt, dù, cờ,… mà các đội hộ vệ mang theo khi vua và quan lại đi tuần hành

“Nàng nói xem nếu huynh ấy đánh ta sắp chết, ta có thể đánh trả không?”

Vệ Uẩn nghe nói thế bỗng dưng lại có cảm giác quen thuộc, chàng ngước mắt nhìn về phía Sở Du, chậm rãi nói: “Hoá ra ca nàng cũng thường xuyên đánh nàng à.”

Xe ngựa đi đến cổng thành, trừ Vệ Uẩn và Sở Du, mọi người đều quỳ xuống chờ đợi Nguỵ Vương xuất hiện. Một lúc sau, người hầu vén rèm lên, một người đàn ông trung niên áo tím đội kim quan bước từ trong ra.

Nhiều năm trôi qua, Sở Lâm Dương vẫn bảo vệ Tạ Thuần như cũ, còn đối với cô muội muội này vẫn hung dữ như cũ.

Sở Du: “…”

“Yên tâm đi.” Nàng hờ hững đáp: “Huynh ấy sẽ không đánh chết đệ.” Dứt lời, hai tay Sở Du khép vào tay áo, nhìn về phương xa: “Nếu huynh ấy muốn đánh thật, đệ cứ quỳ xuống ôm bắp đùi huynh ấy khóc.”

“Yên tâm đi.” Nàng hờ hững đáp: “Huynh ấy sẽ không đánh chết đệ.” Dứt lời, hai tay Sở Du khép vào tay áo, nhìn về phương xa: “Nếu huynh ấy muốn đánh thật, đệ cứ quỳ xuống ôm bắp đùi huynh ấy khóc.”

Ông ta trông hơn bốn mươi tuổi, đang tuổi tráng niên, khí độ nho nhã ôn hoà, trái lại vô cùng dễ gần. Ông ta giẫm bậc thang bước xuống xe ngựa, lễ chào Vệ Uẩn. Lúc hai người hỏi han nhau, Sở Du nghiêng đầu, lập tức nhìn thấy một người bước từ trong xe ngựa đằng sau xuống.

Dường như Sở Du nhớ đến hồi ức rất kinh khủng nào đó, thờ ơ nói: “Khóc càng lớn càng tốt.”

Trong lúc hai người trò chuyện, Tống Thế Lan cũng đã đến. Hắn lại không nói gì nhiều, cung kính khách sáo một phen rồi đi vào thành. Đợi tiếp một lát, xe ngựa của Nguỵ Vương cũng đến.

Mọi người nín thở, Vệ Uẩn không khỏi cười nói với Nguỵ Vương: “Mỗi lần Thanh Bình quận chúa xuất hiện, xung quanh đều im phăng phắc. Sinh được con gái như thế, hẳn trong lòng Vương gia rất vui mừng.”

Vệ Uẩn nghe nói thế bỗng dưng lại có cảm giác quen thuộc, chàng ngước mắt nhìn về phía Sở Du, chậm rãi nói: “Hoá ra ca nàng cũng thường xuyên đánh nàng à.”

Sở Du không lên tiếng, một lát sau, nàng bình tĩnh nói: “Sau này có ta ở bên đệ.”

Sở Du quay đầu lại, lấy làm lạ nhìn chàng: “Vệ Quân cũng đánh đệ à?”

Vệ Uẩn và Sở Du nhìn nhau. Sở Du ngẫm nghĩ nói: “Chắc là hắn vì chuyện Hoa Kinh.”

“Ta có sáu ca ca.” Vệ Uẩn ra dấu tay, sau đó nói: “Đại ca đánh dữ nhất.”

Sở Du cảm thấy thật sự không nhìn ra Vệ Quân là người như thế.

Vệ Uẩn nói xong, trong mắt ánh lên hoài niệm: “Ta thật sự rất nhớ họ.”

“Nàng nói xem nếu huynh ấy đánh ta sắp chết, ta có thể đánh trả không?”

Sở Du không lên tiếng, một lát sau, nàng bình tĩnh nói: “Sau này có ta ở bên đệ.”

Người nọ mặc váy sa màu trắng, trên tóc cài cặp trâm hình chim trĩ bằng vàng, miệng chim trĩ ngậm châu, sau đầu cài một đôi bộ diêu(*), bộ diêu đối xứng hai bên, nhẹ nhàng đung đưa theo bước chân nàng.

Nghe vậy, Vệ Uẩn nhoẻn miệng cười. Chàng rủ mắt, nhìn xuống đất, nhỏ giọng đáp: “Ừ, ta cũng ở bên nàng.”

Nguỵ Thanh Bình mở miệng hỏi một cách quen thuộc, rõ ràng là người quen. Sở Du bất giác ngước mắt nhìn về phía Vệ Uẩn, lại thấy Vệ Uẩn cười nói: “Ổn rồi, nhiều năm như vậy, thương thế đã khỏi lâu rồi.”

Trong lúc hai người trò chuyện, Tống Thế Lan cũng đã đến. Hắn lại không nói gì nhiều, cung kính khách sáo một phen rồi đi vào thành. Đợi tiếp một lát, xe ngựa của Nguỵ Vương cũng đến.

“Vương gia nói đùa, Quận chúa thân thể nghìn vàng, ngài lo lắng là đúng. Có điều ơn cứu mạng của Quận chúa, Vệ Uẩn suốt đời khó quên.”

Sở Lâm Dương nghe thấy lời này thì gật đầu, Tạ Vận lại hỏi Sở Du vài câu, sau đó đoàn người mới quay vào xe ngựa. Đợi mọi người đều lên xe, trước khi vào, Sở Lâm Dương bất ngờ quay đầu lại nhìn chằm chằm Vệ Uẩn: “Buổi tối, ta có việc muốn đơn độc tìm Hầu gia nói-chuyện-một-chút.”

Đội ngũ nghi trượng(*) của Ngụy Vương là dựa theo quy cách vương tước mà chuẩn bị, từ xa là có thể nhìn thấy cờ xí bay phấp phới. Sở Du và Vệ Uẩn chờ ở cổng thành, nhìn thấy xe ngựa chậm rãi đi đến. Có hai chiếc xe ngựa màu vàng kim đi một trước một sau, cái trước rõ ràng to hơn một chút, đỉnh xe ngựa điêu giao khắc phượng, giao long ngậm châu trong miệng, phong thái phi phàm.

“Thương thế ổn chưa?”

Đợi Nguỵ Vương và Nguỵ Thanh Bình nghỉ ngơi, Vệ Uẩn cũng thấm mệt, nhưng chàng và Sở Du vừa mới trở về đã nghe thị vệ đến báo: “Cố Tử Sơ cầu kiến.”

Câu “nói-chuyện-một-chút” bị hắn nói một cách đay nghiến. Trực giác Vệ Uẩn cảm thấy không tốt, mặt chàng cứng đờ, gượng cười: “Vâng, đợi xong việc, đệ sẽ đi tìm Đại ca.”Nhiều năm trôi qua, Sở Lâm Dương vẫn bảo vệ Tạ Thuần như cũ, còn đối với cô muội muội này vẫn hung dữ như cũ.(*) Nghi trượng: gồm các loại như vũ khí, quạt, dù, cờ,… mà các đội hộ vệ mang theo khi vua và quan lại đi tuần hành

Xe ngựa đi đến cổng thành, trừ Vệ Uẩn và Sở Du, mọi người đều quỳ xuống chờ đợi Nguỵ Vương xuất hiện. Một lúc sau, người hầu vén rèm lên, một người đàn ông trung niên áo tím đội kim quan bước từ trong ra.

Ông ta trông hơn bốn mươi tuổi, đang tuổi tráng niên, khí độ nho nhã ôn hoà, trái lại vô cùng dễ gần. Ông ta giẫm bậc thang bước xuống xe ngựa, lễ chào Vệ Uẩn. Lúc hai người hỏi han nhau, Sở Du nghiêng đầu, lập tức nhìn thấy một người bước từ trong xe ngựa đằng sau xuống.

(*) Bộ diêu: trang sức lủng lẳng thế này

Người nọ mặc váy sa màu trắng, trên tóc cài cặp trâm hình chim trĩ bằng vàng, miệng chim trĩ ngậm châu, sau đầu cài một đôi bộ diêu(*), bộ diêu đối xứng hai bên, nhẹ nhàng đung đưa theo bước chân nàng.

Nguỵ Thanh Bình mở miệng hỏi một cách quen thuộc, rõ ràng là người quen. Sở Du bất giác ngước mắt nhìn về phía Vệ Uẩn, lại thấy Vệ Uẩn cười nói: “Ổn rồi, nhiều năm như vậy, thương thế đã khỏi lâu rồi.”Trong lúc hai người trò chuyện, Tống Thế Lan cũng đã đến. Hắn lại không nói gì nhiều, cung kính khách sáo một phen rồi đi vào thành. Đợi tiếp một lát, xe ngựa của Nguỵ Vương cũng đến.(*) Bộ diêu: trang sức lủng lẳng thế này

Nàng vừa xuất hiện, mọi ánh mắt đều không nhịn được mà đổ dồn vào. Dáng vẻ nàng vô cùng xinh đẹp, nhưng khí chất lại cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt hờ hững, dường như trong mắt không chứa bất cứ kẻ nào, bởi vì thế cho nên cả người giống như đều không ở trong hồng trần, dù đầu cài trang sức đắt tiền, nhưng chẳng thể che đi tiên khí quanh thân.

“Sao?” Sở Du lấy làm lạ: “Đệ sợ cái gì?”

Trên đời này có rất nhiều mỹ nhân, nhưng người có thể đẹp mà lại toát ra tiên khí thì lại không nhiều.

Mọi người nín thở, Vệ Uẩn không khỏi cười nói với Nguỵ Vương: “Mỗi lần Thanh Bình quận chúa xuất hiện, xung quanh đều im phăng phắc. Sinh được con gái như thế, hẳn trong lòng Vương gia rất vui mừng.”

Câu “nói-chuyện-một-chút” bị hắn nói một cách đay nghiến. Trực giác Vệ Uẩn cảm thấy không tốt, mặt chàng cứng đờ, gượng cười: “Vâng, đợi xong việc, đệ sẽ đi tìm Đại ca.”

(*) Nghi trượng: gồm các loại như vũ khí, quạt, dù, cờ,… mà các đội hộ vệ mang theo khi vua và quan lại đi tuần hành

Nguỵ Vương khoát tay khẽ cười: “Nên lo thì đúng hơn.”

Đang nói chuyện, Nguỵ Thanh Bình bước tới trước mặt Vệ Uẩn, nàng khẽ gật đầu, Vệ Uẩn vội chắp tay: “Bái kiến Quận chúa.”

“Thương thế ổn chưa?”

Nguỵ Thanh Bình mở miệng hỏi một cách quen thuộc, rõ ràng là người quen. Sở Du bất giác ngước mắt nhìn về phía Vệ Uẩn, lại thấy Vệ Uẩn cười nói: “Ổn rồi, nhiều năm như vậy, thương thế đã khỏi lâu rồi.”

Nguỵ Thanh Bình gật đầu, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Độc nhập cốt triền không dễ giải, ổn là được rồi.”

Dứt lời, Vệ Uẩn khom người hành đại lễ, vẻ mặt Nguỵ Thanh Bình không đổi. Sau khi đoàn người hàn huyên xong, Sở Du và Vệ Uẩn đích thân dẫn họ vào thành.

Vệ Uẩn gật đầu: “Bảo hắn vào đi.”

Nguỵ Vương bên cạnh cười: “Hoá ra người mà Thanh Bình bảo cứu năm đó chính là Vệ tiểu Hầu gia à? Khi ấy nó khăng khăng muốn lên Thiên Sơn lấy thuốc, ta còn không cho. Nếu sớm biết người cần cứu là anh hùng đương thời như Vệ tiểu Hầu gia thì ta đã dốc sức ủng hộ rồi!”

“Vương gia nói đùa, Quận chúa thân thể nghìn vàng, ngài lo lắng là đúng. Có điều ơn cứu mạng của Quận chúa, Vệ Uẩn suốt đời khó quên.”

Dứt lời, Vệ Uẩn khom người hành đại lễ, vẻ mặt Nguỵ Thanh Bình không đổi. Sau khi đoàn người hàn huyên xong, Sở Du và Vệ Uẩn đích thân dẫn họ vào thành.

Đợi Nguỵ Vương và Nguỵ Thanh Bình nghỉ ngơi, Vệ Uẩn cũng thấm mệt, nhưng chàng và Sở Du vừa mới trở về đã nghe thị vệ đến báo: “Cố Tử Sơ cầu kiến.”

Vệ Uẩn và Sở Du nhìn nhau. Sở Du ngẫm nghĩ nói: “Chắc là hắn vì chuyện Hoa Kinh.”

Vệ Uẩn gật đầu: “Bảo hắn vào đi.”

5 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

12 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Thao Tran
Thao Tran
4 Năm Cách đây

Có ai ship CSS với Thanh Bình QC ko ahihi

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Em đã có một chiếc thuyền để ship heheh

12
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!