Chương 121
Ơn cứu mạng của Quận chúa, Vệ Uẩn suốt đời khó quên
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
“Đệ quay lại!”
Sở Du vội vã kéo Vệ Uẩn đang xoay người định đi, dở khóc dở cười hỏi: “Đệ nói đi đâu vậy? Chuyện này liên quan gì đến Cố Sở Sinh?”
Vệ Uẩn không nói lời nào, chàng để mặc nàng kéo mình, dường như có chút tủi thân: “Ta biết lòng nàng không buông bỏ được hắn, ta cũng hết cách. Thích nàng trước là ta thua, ta bằng lòng thua cược. Ta không thể làm gì được nàng, ta tìm hắn tính sổ cũng không được sao?”
“Đệ, cái người này…” Sở Du có chút bất đắc dĩ: “Sao lại nghĩ vậy?”
“Không phải sao?”
Vệ Uẩn quay đầu nhìn nàng: “Nàng biết hắn sắp đến đây nhưng không nói cho ta biết, còn mình thì ở đó khó chịu. Ta cứ nghĩ nàng vì ta mà không vui, tốn công tốn sức dỗ dành nàng…” Hạ phụ hắn kể lại gia đình bối cảnh nhân.
Vệ Uẩn càng nói càngơấm ức, nhớữtới ban đêmóSở Du trằnİtrọc khó ngủ¸mấy ngày nay,ĩchàng nhỏ nhẹ[khép nép dỗἱdành, càng cảmἱthấy không thểậnhịn được: “Taịđi tìm hắn!”ἴ
“Tiểu Thất!”
SởàDu kéo chàngấlại, không biếtĩtại sao độtớnhiên cơn tứcịdạo gần đâyõbay biến điḽnhiều. Nàng níuḻchàng, vội nói:í“Không phải taÏkhó chịu vìἳhắn, gần đâyắta không vuiḹlà vì…” SởạDu ngập ngừng,ỉVệ Uẩn ngướcÏmắt nhìn nàng,Îdáng vẻ nhưố“Để ta xemẹnàng bịa thếịnào” . Chàngîphối hợp hỏi:ê“Bởi vì cáiừgì?”
Sở Duịnuốt cái tênɩNguỵ Thanh Bìnhẻxuống, thấp giọngἵnói: “Là vìíta cảm thấyỉlần này nhiềuẽcô nương đến{đây, đệ cũngốđến tuổi thànhờhôn rồi… Taỷkhó chịu trongộlòng.”
Vệ Uẩnɪngẩn người, sauĮđó nhíu mày:ễ“Vậy tại saoìCố Sở Sinh¹đến mà nàngĨkhông nói choỉta biết?”
“Ta[cũng đâu biếtậhắn muốn đến.”Į
Cái tên CốἴTử Sơ nàyἵlà gia phụờCố Sở Sinhịđặt cho, hắnĩchưa từng kểIvới nàng, nếuỵnàng nói nàng,biết, một làộsợ sau nàyìCố Sở Sinhóhoài nghi, haiἷlà lo lắngựđể lộ sựỉthân thiết quáờmức với CốắSở Sinh choỡVệ Uẩn biết.
“Vậyỉtại sao nàngốsắp Cố TửjSơ ở sânầviện khách quý?”ó
“Ai nói vớiỉđệ vậy?” SởặDu nghi hoặc:ể“Lúc ta thấyữtên này thìơđã phỏng đoánìkhông biết ngườiἲnày có phảiīlà Cố SởỉSinh không, choừnên ta chuẩnIbị hai cănfphòng. Nếu ngườiɪtới là CốứSở Sinh thìἶđi thẳng đếnũphòng khách quý,³nếu không thìòđi vào phòngíbình thường, làmýgì đặc biệtḹchuẩn bị phòngỉkhách quý choịhắn?”
Cuối cùngêtrong lòng VệừUẩn mới bìnhítĩnh lại. Chàngãngẫm nghĩ, bèn²vui vẻ raắmặt: “Hoá ra¹nàng sợ ta(sắp lấy vợ,ânếu sợ vậy,ḹsao nàng khôngìlấy ta đi?”í
“Ta không lấyÎđệ khi nào?”ìSở Du mỉmïcười, vươn tayảchỉnh lại yịsam cho chàng:ἵ“Không phải taḽkhông lấy đệ,èta chỉ đangἲđợi lấy đệ.”Ї
“Đợi” lấy chàng,Ïđợi tình cảmḽnước chảy thànhésông, đợi thờiἶcơ thích hợp.
Hiệnļgiờ, Vệ Uẩn{sắp tự phong}Vương, phải chiêuẹbinh mãi mãềtrước thiên hạ.óĐối với chàng,ɪmột thanh danhýtốt rất quanỉtrọng. Nếu nhưīchàng chỉ làẻTrấn Quốc Hầu,ɩvậy cưới nàng,ἷđại khái cũngẩchỉ nhận sựÎnhạo báng khắp‹Hoa Kinh, nặngĬnhất là giángЇchức trừ bổngữlộc, trở ngạiĩlớn nhất giữa,nàng và chàng²chỉ là sợỵLiễu Tuyết Dươngἴkhông chấp nhậnỉmà thôi.
Nhưng hômĩnay lại khôngỉgiống như vậy,ἰhôm nay đangĬlà thời điểmįmấu chốt, thiên¹hạ phân chia,éVệ Uẩn rấtἳcần chiêu mộÍnhân tâm thiênịhạ. Nếu nhưậđạo đức bản]thân chàng cóíkhiếm khuyết, TriệuḹNguyệt châm dầuĬvào lửa, eĭlà sĩ tửïsẽ càng doứdự, cục diệnìcàng bất lợiýcho Vệ Uẩn.ềBây giờ, tínhẫmạng cả nhà,ửmột nửa thiênìhạ phụ thuộcávào chuyện này.ĮSở Du tuyệtậđối sẽ khôngɩđể bất cứỏmạo hiểm khôngờnên có gìúxuất hiện, nhất¹là mạo hiểmìnày… còn làưchuyện gió trăngầnhư thế.
Lòng SởĨDu đã quyết,ἳnàng ngẩng đầuɪnhìn chàng, dịuưdàng nói: “Đệịđừng nghĩ nhiều,³ta và CốốSở Sinh đãỹlà quá khứầlâu rồi, taókhông phải làổngười không buôngἱbỏ được.”
Ngheởthấy lời này,ĩlòng Vệ Uẩnỵan tâm hơnỹnhiều. Chàng vươnãtay nắm lấyịtay nàng: “Vậyénàng cũng đừngứnghĩ nhiều nữa,İta sẽ khôngịthèm để ýfđến những côénương kia đâu.”‹
Sở Du cười,ănhẹ nhàng vỗįlên mặt chàng:ý“Đã biết nóiἶlời ngon ngọtIđể dỗ dànhɨta rồi.”
Dứtựlời, nàng rútỗtay lại, xoayảngười nói: “Thôi,ἳtrở về đi,ìchắc là caíca ta sắpíđến rồi.”
“Ừm.”íVệ Uẩn đápậmột tiếng, nốiếgót theo sauẽnàng ra ngoài.
ĐợiĮvề đến trướcicổng thành, khôngồbao lâu sau,ĩxe ngựa SởíLâm Dương đãọxuất hiện trong¹tầm mắt. SởụDu vừa nhìnởthấy chữ “Sở”[bay phấp phớiĩđã lập tứcĬnâng váy chủịđộng tiến lên.
Vệ¹Uẩn đi theoặsau lưng nàng,ậnhìn nàng vuiĩvẻ chạy đếnĪtrước xe ngựa,ởmừng rỡ gọi:ỷ“Ca ca!”
Rèmđxe cuốn lên,ïlộ ra khuônfmặt ôn hoàἵchính trực củaĬSở Lâm Dương.ļHắn nghiêng ngườiἶsang bên cạnh,úSở Du bỗngònghe thấy giọngínói hàm chứaĮnghẹn ngào của²Tạ Vận vangἱlên từ bênátrong: “A Du!”ẩ
Lời vừa dứt,ẩSở Du nhìnậthấy Tạ Vậnénâng váy xuốngļxe, vội vãõkéo nàng: “Conívẫn ổn chứ?”Í
Sở Du sữngèsờ chốc lát,ẵngước mắt nhìnălên, thấy SởỡKiến Xương vààSở Cẩm bướcọtừ trong xeἵngựa ra.
“Mọi người…ịsao lại…”
Mạchịsuy nghĩ củaỉSở Du nhấtïthời bị rối.ẵSở Cẩm và,Tạ Vận vốnỉnên ở tạiĬHoa Kinh mớiồđúng, dù choákhông ở lạiἳHoa Kinh thìịcũng nên ởữtại Lạc Châu,ḽsao lại theoỹSở Lâm Dươngỷđến đây?
Sở Cẩmằbiết Sở Duựmuốn hỏi gì,ũnàng mỉm cười,ídịu dàng nói:ỗ“Không phải đêmỷtrước khi tỷạđến Thuận ThiêníPhủ báo ánừđã cho muộiìbiết phải dẫn‹mẫu thân điỹsao. Ngay đêmõđó, muội vội³vàng chạy raḷngoài, trực tiếpἱđi tìm Đạiica. Hôm nayảnghe nói Đạiíca muốn đến¸Bạch Lĩnh, muộiìvà mẫu thânùphụ thân bènìcùng nhau đếnèđây.”
Rời khỏiộchốn Hoa Kinh°phù phiếm, SởãCẩm không cònăđeo mạng cheừmặt nữa. Vếtèsẹo trên mặténàng đã mờ°đi nhiều, mấtủđi sự yểuừđiệu xinh đẹpílúc trước, nhưngἱlại tăng thêmìkhí phách hàoĨsảng, làm khíựchất cả ngườiỉnàng trở nênửlỗi lạc sángĩtrong, nhìn hếtĮsức thư thái.
TạľVận nắm tayīSở Du, lo‹lắng nhìn nàng:ự“Ta nghe nóiîmọi người xảyỷra chuyện lớn,,ta lo lắng¹cho con lắm.ḻCon nói xemớsao mấy nămĭnay đứa nhỏ²như con chẳngἴthể khiến taĺbớt lo được{vậy? Cả con,(cả A Cẩm,ẩcuộc đời nàyịcủa ta sắpễvì cho cácỡcon mà loụlắng chết mất…”ủ
Nghe vậy, SởíCẩm và SởữDu bật cườiĩgiống nhau. Trongἷlúc nói chuyện,İSở Lâm Dươngíđỡ một nữỡtử bước từἶtrên xe xuống.ἶNgười nữ tửởkia mặc yêsam tay rộngĩmàu lam nhạt,ẽtư thái trầmẫtĩnh, mang theoɪsự thanh quýăcủa riêng thế²gia trăm năm,ἴbước tới trướcἱmặt Sở Du.
SởἴDu nhìn thấy{người này thìïcàng kinh ngạcỡhơn: “Đại tẩuẻcũng đến sao?”ị
Nàng biết tínhỉTạ Thuần vẫnĩluôn không quanítâm mọi chuyện,ịmỗi ngày chỉâthích ở trongầphòng. Có thểẵkhiến nàng raíngoài, chắc hẳnἵSở Lâm Dươngìđã tốn rất)nhiều công sức.
TạũThuần nghe hỏiĩvậy thì nhẹỉnhàng cười: “Cả‹nhà đều đến,ỹđương nhiên taìcũng đến rồi.”ĩ
“Coi như điïgiải sầu đi.”ư
Giọng nói SởfLâm Dương bìnhẫđạm, lẳng lặngửđặt tay lênúvai Tạ Thuần.ầSở Du nhìnọthấy động tácĭnày thì đenἷmặt.
Tưởng Thuần làôđích nữ dòngĩchính thế gia,ἲhoàn toàn khácẳvới kiểu ngườiịlớn lên trongíquân doanh giốngẵnàng. Lúc vừaẫgả đến, nàngỉrất thích tìmổTạ Thuần chơi,ảnhưng một chưởngỵcủa nàng đãđcó thể khiếnụTạ Thuần hộcémáu. Từ đóľvề sau, SởļLâm Dương căn¸bản từ chốiỗnàng đến gần)Tạ Thuần trongĩvòng một trượng,°đến gần là,bị đánh.
Nhiều năm trôi qua, Sở Lâm Dương vẫn bảo vệ Tạ Thuần như cũ, còn đối với cô muội muội này vẫn hung dữ như cũ.
Nghe vậy, Vệ Uẩn nhoẻn miệng cười. Chàng rủ mắt, nhìn xuống đất, nhỏ giọng đáp: “Ừ, ta cũng ở bên nàng.”
Vệ Uẩn nói xong, trong mắt ánh lên hoài niệm: “Ta thật sự rất nhớ họ.”
Dường như Sở Du nhớ đến hồi ức rất kinh khủng nào đó, thờ ơ nói: “Khóc càng lớn càng tốt.”
Sở Du nhìn động tác của Sở Lâm Dương có chút bất đắc dĩ, Vệ Uẩn bước lên, cười nói: “Cả nhà tới cũng tốt, tẩu tẩu đã lâu không về nhà, vẫn luôn nhớ mọi người. Đại ca dẫn bá phụ và bá mẫu vào thành trước, đợi trở về lại từ từ ôn chuyện sau.”
Sở Du quay đầu lại, lấy làm lạ nhìn chàng: “Vệ Quân cũng đánh đệ à?”Trên đời này có rất nhiều mỹ nhân, nhưng người có thể đẹp mà lại toát ra tiên khí thì lại không nhiều.
Sở Lâm Dương nghe thấy lời này thì gật đầu, Tạ Vận lại hỏi Sở Du vài câu, sau đó đoàn người mới quay vào xe ngựa. Đợi mọi người đều lên xe, trước khi vào, Sở Lâm Dương bất ngờ quay đầu lại nhìn chằm chằm Vệ Uẩn: “Buổi tối, ta có việc muốn đơn độc tìm Hầu gia nói-chuyện-một-chút.”
Nguỵ Vương khoát tay khẽ cười: “Nên lo thì đúng hơn.”
“Ta có sáu ca ca.” Vệ Uẩn ra dấu tay, sau đó nói: “Đại ca đánh dữ nhất.”
Câu “nói-chuyện-một-chút” bị hắn nói một cách đay nghiến. Trực giác Vệ Uẩn cảm thấy không tốt, mặt chàng cứng đờ, gượng cười: “Vâng, đợi xong việc, đệ sẽ đi tìm Đại ca.”
Nguỵ Vương bên cạnh cười: “Hoá ra người mà Thanh Bình bảo cứu năm đó chính là Vệ tiểu Hầu gia à? Khi ấy nó khăng khăng muốn lên Thiên Sơn lấy thuốc, ta còn không cho. Nếu sớm biết người cần cứu là anh hùng đương thời như Vệ tiểu Hầu gia thì ta đã dốc sức ủng hộ rồi!”
Sở Lâm Dương gật đầu, chui vào xe ngựa. Đợi sau khi đoàn người Sở Lâm Dương đi rồi, Vệ Uẩn thở phào, quay đầu nói với Sở Du: “A Du, ca ca nàng có đánh người không?”
Sở Du nhìn động tác của Sở Lâm Dương có chút bất đắc dĩ, Vệ Uẩn bước lên, cười nói: “Cả nhà tới cũng tốt, tẩu tẩu đã lâu không về nhà, vẫn luôn nhớ mọi người. Đại ca dẫn bá phụ và bá mẫu vào thành trước, đợi trở về lại từ từ ôn chuyện sau.”
“Sao?” Sở Du lấy làm lạ: “Đệ sợ cái gì?”
(*) Nghi trượng: gồm các loại như vũ khí, quạt, dù, cờ,… mà các đội hộ vệ mang theo khi vua và quan lại đi tuần hành
“Nàng nói xem nếu huynh ấy đánh ta sắp chết, ta có thể đánh trả không?”
Vệ Uẩn nghe nói thế bỗng dưng lại có cảm giác quen thuộc, chàng ngước mắt nhìn về phía Sở Du, chậm rãi nói: “Hoá ra ca nàng cũng thường xuyên đánh nàng à.”
Xe ngựa đi đến cổng thành, trừ Vệ Uẩn và Sở Du, mọi người đều quỳ xuống chờ đợi Nguỵ Vương xuất hiện. Một lúc sau, người hầu vén rèm lên, một người đàn ông trung niên áo tím đội kim quan bước từ trong ra.
Nhiều năm trôi qua, Sở Lâm Dương vẫn bảo vệ Tạ Thuần như cũ, còn đối với cô muội muội này vẫn hung dữ như cũ.
Sở Du: “…”
“Yên tâm đi.” Nàng hờ hững đáp: “Huynh ấy sẽ không đánh chết đệ.” Dứt lời, hai tay Sở Du khép vào tay áo, nhìn về phương xa: “Nếu huynh ấy muốn đánh thật, đệ cứ quỳ xuống ôm bắp đùi huynh ấy khóc.”
“Yên tâm đi.” Nàng hờ hững đáp: “Huynh ấy sẽ không đánh chết đệ.” Dứt lời, hai tay Sở Du khép vào tay áo, nhìn về phương xa: “Nếu huynh ấy muốn đánh thật, đệ cứ quỳ xuống ôm bắp đùi huynh ấy khóc.”
Ông ta trông hơn bốn mươi tuổi, đang tuổi tráng niên, khí độ nho nhã ôn hoà, trái lại vô cùng dễ gần. Ông ta giẫm bậc thang bước xuống xe ngựa, lễ chào Vệ Uẩn. Lúc hai người hỏi han nhau, Sở Du nghiêng đầu, lập tức nhìn thấy một người bước từ trong xe ngựa đằng sau xuống.
Dường như Sở Du nhớ đến hồi ức rất kinh khủng nào đó, thờ ơ nói: “Khóc càng lớn càng tốt.”
Trong lúc hai người trò chuyện, Tống Thế Lan cũng đã đến. Hắn lại không nói gì nhiều, cung kính khách sáo một phen rồi đi vào thành. Đợi tiếp một lát, xe ngựa của Nguỵ Vương cũng đến.
Mọi người nín thở, Vệ Uẩn không khỏi cười nói với Nguỵ Vương: “Mỗi lần Thanh Bình quận chúa xuất hiện, xung quanh đều im phăng phắc. Sinh được con gái như thế, hẳn trong lòng Vương gia rất vui mừng.”
Vệ Uẩn nghe nói thế bỗng dưng lại có cảm giác quen thuộc, chàng ngước mắt nhìn về phía Sở Du, chậm rãi nói: “Hoá ra ca nàng cũng thường xuyên đánh nàng à.”
Sở Du không lên tiếng, một lát sau, nàng bình tĩnh nói: “Sau này có ta ở bên đệ.”
Sở Du quay đầu lại, lấy làm lạ nhìn chàng: “Vệ Quân cũng đánh đệ à?”
Vệ Uẩn và Sở Du nhìn nhau. Sở Du ngẫm nghĩ nói: “Chắc là hắn vì chuyện Hoa Kinh.”
“Ta có sáu ca ca.” Vệ Uẩn ra dấu tay, sau đó nói: “Đại ca đánh dữ nhất.”
Sở Du cảm thấy thật sự không nhìn ra Vệ Quân là người như thế.
Vệ Uẩn nói xong, trong mắt ánh lên hoài niệm: “Ta thật sự rất nhớ họ.”
“Nàng nói xem nếu huynh ấy đánh ta sắp chết, ta có thể đánh trả không?”
Sở Du không lên tiếng, một lát sau, nàng bình tĩnh nói: “Sau này có ta ở bên đệ.”
Người nọ mặc váy sa màu trắng, trên tóc cài cặp trâm hình chim trĩ bằng vàng, miệng chim trĩ ngậm châu, sau đầu cài một đôi bộ diêu(*), bộ diêu đối xứng hai bên, nhẹ nhàng đung đưa theo bước chân nàng.
Nghe vậy, Vệ Uẩn nhoẻn miệng cười. Chàng rủ mắt, nhìn xuống đất, nhỏ giọng đáp: “Ừ, ta cũng ở bên nàng.”
Nguỵ Thanh Bình mở miệng hỏi một cách quen thuộc, rõ ràng là người quen. Sở Du bất giác ngước mắt nhìn về phía Vệ Uẩn, lại thấy Vệ Uẩn cười nói: “Ổn rồi, nhiều năm như vậy, thương thế đã khỏi lâu rồi.”
Trong lúc hai người trò chuyện, Tống Thế Lan cũng đã đến. Hắn lại không nói gì nhiều, cung kính khách sáo một phen rồi đi vào thành. Đợi tiếp một lát, xe ngựa của Nguỵ Vương cũng đến.
“Vương gia nói đùa, Quận chúa thân thể nghìn vàng, ngài lo lắng là đúng. Có điều ơn cứu mạng của Quận chúa, Vệ Uẩn suốt đời khó quên.”
Sở Lâm Dương nghe thấy lời này thì gật đầu, Tạ Vận lại hỏi Sở Du vài câu, sau đó đoàn người mới quay vào xe ngựa. Đợi mọi người đều lên xe, trước khi vào, Sở Lâm Dương bất ngờ quay đầu lại nhìn chằm chằm Vệ Uẩn: “Buổi tối, ta có việc muốn đơn độc tìm Hầu gia nói-chuyện-một-chút.”
Đội ngũ nghi trượng(*) của Ngụy Vương là dựa theo quy cách vương tước mà chuẩn bị, từ xa là có thể nhìn thấy cờ xí bay phấp phới. Sở Du và Vệ Uẩn chờ ở cổng thành, nhìn thấy xe ngựa chậm rãi đi đến. Có hai chiếc xe ngựa màu vàng kim đi một trước một sau, cái trước rõ ràng to hơn một chút, đỉnh xe ngựa điêu giao khắc phượng, giao long ngậm châu trong miệng, phong thái phi phàm.
“Thương thế ổn chưa?”
Đợi Nguỵ Vương và Nguỵ Thanh Bình nghỉ ngơi, Vệ Uẩn cũng thấm mệt, nhưng chàng và Sở Du vừa mới trở về đã nghe thị vệ đến báo: “Cố Tử Sơ cầu kiến.”
Câu “nói-chuyện-một-chút” bị hắn nói một cách đay nghiến. Trực giác Vệ Uẩn cảm thấy không tốt, mặt chàng cứng đờ, gượng cười: “Vâng, đợi xong việc, đệ sẽ đi tìm Đại ca.”Nhiều năm trôi qua, Sở Lâm Dương vẫn bảo vệ Tạ Thuần như cũ, còn đối với cô muội muội này vẫn hung dữ như cũ.(*) Nghi trượng: gồm các loại như vũ khí, quạt, dù, cờ,… mà các đội hộ vệ mang theo khi vua và quan lại đi tuần hành
Xe ngựa đi đến cổng thành, trừ Vệ Uẩn và Sở Du, mọi người đều quỳ xuống chờ đợi Nguỵ Vương xuất hiện. Một lúc sau, người hầu vén rèm lên, một người đàn ông trung niên áo tím đội kim quan bước từ trong ra.
Ông ta trông hơn bốn mươi tuổi, đang tuổi tráng niên, khí độ nho nhã ôn hoà, trái lại vô cùng dễ gần. Ông ta giẫm bậc thang bước xuống xe ngựa, lễ chào Vệ Uẩn. Lúc hai người hỏi han nhau, Sở Du nghiêng đầu, lập tức nhìn thấy một người bước từ trong xe ngựa đằng sau xuống.
(*) Bộ diêu: trang sức lủng lẳng thế này
Người nọ mặc váy sa màu trắng, trên tóc cài cặp trâm hình chim trĩ bằng vàng, miệng chim trĩ ngậm châu, sau đầu cài một đôi bộ diêu(*), bộ diêu đối xứng hai bên, nhẹ nhàng đung đưa theo bước chân nàng.
Nguỵ Thanh Bình mở miệng hỏi một cách quen thuộc, rõ ràng là người quen. Sở Du bất giác ngước mắt nhìn về phía Vệ Uẩn, lại thấy Vệ Uẩn cười nói: “Ổn rồi, nhiều năm như vậy, thương thế đã khỏi lâu rồi.”Trong lúc hai người trò chuyện, Tống Thế Lan cũng đã đến. Hắn lại không nói gì nhiều, cung kính khách sáo một phen rồi đi vào thành. Đợi tiếp một lát, xe ngựa của Nguỵ Vương cũng đến.(*) Bộ diêu: trang sức lủng lẳng thế này
Nàng vừa xuất hiện, mọi ánh mắt đều không nhịn được mà đổ dồn vào. Dáng vẻ nàng vô cùng xinh đẹp, nhưng khí chất lại cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt hờ hững, dường như trong mắt không chứa bất cứ kẻ nào, bởi vì thế cho nên cả người giống như đều không ở trong hồng trần, dù đầu cài trang sức đắt tiền, nhưng chẳng thể che đi tiên khí quanh thân.
“Sao?” Sở Du lấy làm lạ: “Đệ sợ cái gì?”
Trên đời này có rất nhiều mỹ nhân, nhưng người có thể đẹp mà lại toát ra tiên khí thì lại không nhiều.
Mọi người nín thở, Vệ Uẩn không khỏi cười nói với Nguỵ Vương: “Mỗi lần Thanh Bình quận chúa xuất hiện, xung quanh đều im phăng phắc. Sinh được con gái như thế, hẳn trong lòng Vương gia rất vui mừng.”
Câu “nói-chuyện-một-chút” bị hắn nói một cách đay nghiến. Trực giác Vệ Uẩn cảm thấy không tốt, mặt chàng cứng đờ, gượng cười: “Vâng, đợi xong việc, đệ sẽ đi tìm Đại ca.”
(*) Nghi trượng: gồm các loại như vũ khí, quạt, dù, cờ,… mà các đội hộ vệ mang theo khi vua và quan lại đi tuần hành
Nguỵ Vương khoát tay khẽ cười: “Nên lo thì đúng hơn.”
Đang nói chuyện, Nguỵ Thanh Bình bước tới trước mặt Vệ Uẩn, nàng khẽ gật đầu, Vệ Uẩn vội chắp tay: “Bái kiến Quận chúa.”
“Thương thế ổn chưa?”
Nguỵ Thanh Bình mở miệng hỏi một cách quen thuộc, rõ ràng là người quen. Sở Du bất giác ngước mắt nhìn về phía Vệ Uẩn, lại thấy Vệ Uẩn cười nói: “Ổn rồi, nhiều năm như vậy, thương thế đã khỏi lâu rồi.”
Nguỵ Thanh Bình gật đầu, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Độc nhập cốt triền không dễ giải, ổn là được rồi.”
Dứt lời, Vệ Uẩn khom người hành đại lễ, vẻ mặt Nguỵ Thanh Bình không đổi. Sau khi đoàn người hàn huyên xong, Sở Du và Vệ Uẩn đích thân dẫn họ vào thành.
Vệ Uẩn gật đầu: “Bảo hắn vào đi.”
Nguỵ Vương bên cạnh cười: “Hoá ra người mà Thanh Bình bảo cứu năm đó chính là Vệ tiểu Hầu gia à? Khi ấy nó khăng khăng muốn lên Thiên Sơn lấy thuốc, ta còn không cho. Nếu sớm biết người cần cứu là anh hùng đương thời như Vệ tiểu Hầu gia thì ta đã dốc sức ủng hộ rồi!”
“Vương gia nói đùa, Quận chúa thân thể nghìn vàng, ngài lo lắng là đúng. Có điều ơn cứu mạng của Quận chúa, Vệ Uẩn suốt đời khó quên.”
Dứt lời, Vệ Uẩn khom người hành đại lễ, vẻ mặt Nguỵ Thanh Bình không đổi. Sau khi đoàn người hàn huyên xong, Sở Du và Vệ Uẩn đích thân dẫn họ vào thành.
Đợi Nguỵ Vương và Nguỵ Thanh Bình nghỉ ngơi, Vệ Uẩn cũng thấm mệt, nhưng chàng và Sở Du vừa mới trở về đã nghe thị vệ đến báo: “Cố Tử Sơ cầu kiến.”
Vệ Uẩn và Sở Du nhìn nhau. Sở Du ngẫm nghĩ nói: “Chắc là hắn vì chuyện Hoa Kinh.”
Vệ Uẩn gật đầu: “Bảo hắn vào đi.”
Có ai ship CSS với Thanh Bình QC ko ahihi
Em đã có một chiếc thuyền để ship heheh