Chương 122
Nếu con Đại phu nhân làm vua, Cố mỗ bằng lòng xem như con mình
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Vệ Uẩn giơ tay để Cố Sở Sinh tiến vào.
Không bao lâu sau, Cố Sở Sinh cầm văn thư bước vào, hành lễ: “Bái kiến Trấn Quốc Hầu.”
Dứt lời, hắn đứng thẳng người dậy, nhưng ánh mắt lại không tự chủ dừng trên người Sở Du. Vẻ mặt hắn dường như thoáng kinh ngạc vì sao Sở Du lại ở đây. Vệ Uẩn nhận ra nghi hoặc của hắn, vươn tay áp lên mu bàn tay của Sở Du, thản nhiên nói: “Người của ta, không ngại.” Hắn mặt ở quang lý đều có vẻ cực vì âm.
Lời vừa nói ra, biểu cảm của Cố Sở Sinh nhất thời khẽ biến. Sở Du rũ mắt, giống như đồng ý với lời nói này. Vệ Uẩn nhìn Cố Sở Sinh siết chặt văn thư trong tay, bất mãn nói: “Nếu Cố đại học sĩ không có chuyện gì thì về nghỉ ngơi trước đi.” Nàng tìm không thấy ta làm sao bây giờ?
“Hầu gia thứ lỗi.” Cố Sở Sinh hít sâu một hơi, đè nén cảm xút cuồn cuộn trong lòng xuống, lãnh đạm nói: “Lần này đúng là Cố mỗ đến đây có chuyện quan trọng.”
Dứt lời, Cố Sở Sinh ngồi quỳ xuống, chỉnh lại y sam, ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn: “Trấn Quốc Hầu có biết hiện nay Triệu Nguyệt đã thư từ qua lại với Bắc Địch, nguyện dốc toàn lực hợp tác với Bắc Địch tạo thành thế Bắc Nam, cùng giáp công Bạch Châu?” Bất Nhật thành địa hình rắc rối phức tạp.
Vệ Uẩn nhíu mày, chuyện này đoán chừng Triệu Nguyệt tiến hành vô cùng bí mật, chàng còn chưa biết. Bọn họ đối phó Kiêu Điểu biện pháp.
Nhưng Vệ Uẩn vẫn gậtắđầu, tỏ vẻĭđã biết. CốïSở Sinh nóiằtiếp: “Vậy TrấnἱQuốc Hầu lạiựcó biết bốnầnăm chinh chiếnínày cộng thêmĨchuyện Triệu Nguyệtĩâm thầm nuôiẹquân, xây dựngịLãm Nguyệt Lâuɨcác loại, quốcἷkhố đã khôngĩtrụ nổi từflâu. Bắt đầuàhai năm trước,óTriệu Nguyệt đãÏtăng thêm phụôthuế, dân chúngđkhổ không thểÏtả. Nhưng choịdù là thế,ứkho lương hàngđnăm của ĐạiậSở ta cũngḷkhông thể lấpẳđầy con sốứnên có.”
CốệSở Sinh nóiộnhững chuyện này,íSở Du và[Vệ Uẩn đềuἳcau mày. VệộUẩn bình tĩnhɨnói: “Những chuyệnằngươi nói, taỉđều biết.”
“Hầuẩgia, hôm nayáĐại Sở đãÍsớm lâm vàoâtình thế cựcồkỳ nguy ngập.íNếu xảy raЇthiên tai nhânúhoạ, xử lýèkhông thoả, eĩrằng xác phơi}đầy đồng, dânἰchúng điêu linh.òHầu gia…” Lờiộnói Cố SởùSinh khẩn thiết:à“Ngài thật sựềmuốn vì chuyệnĺcá nhân mìnhἶmà đẩy thiênἴhạ lên đầuỏmũi dao sao?”Ĭ
Nghe thấy CốỏSở Sinh nóiílời này, Sở²Du đột nhiênɪnhớ ra bâyởgiờ nàng đã]hai mươi mốtḹtuổi.
Năm nàng haiἲmươi mốt tuổi,ἱhình như LạcìChâu xảy raɩmột trận độngîđất. Khi đó(Cố Sở Sinhἶkhông ngủ khôngơnghỉ, gần mộtÍtháng hơn khôngáthể trở về.ểLúc ấy nàngòở nội trạch,ửHoa Kinh vẫn{luôn thái bình,ưkhông thể nàoẵnghe được tinờtức động đất,ľcó lẽ làẽkhông quá nghiêm{trọng.
Sở Du thầmínhớ lại tấtĮcả tin tứcĺliên quan đến²động đất nămăđó. Ban đầuİchủ yếu làìNguyên Thành ởɩThanh Châu gặpằhoạ, nơi đóổthuộc địa phậnìcủa Diêu Dũng.ũSở Du tỉnh]nhẩm thời gian,ềtrận động đấtïnày… quả thậtíngay tại mộtɩtháng sau.
Nàng chậcừlưỡi vì khôngèngờ Cố SởộSinh hôm nayÎđã bắt đầuɩlo lắng thiên]tai, có thểḹthấy hiện tạiờquốc khố đángɨbáo động đếnĬmức độ nào.ịMặc dù cóἳkhả năng CốįSở Sinh lấyẫđó làm cớľđể khuyên nhủạVệ Uẩn, nhưngódù thế nàoìthì nàng cũngêphải đề phòngệsớm mới được.
NàngÏâm thầm tínhđtoán mọi thứùtrong lòng, Vệ]Uẩn lại cườiãkhẽ: “Cố đạiỉnhân đúng làùlo cho dân}cho nước. Nếuἷvậy sao Đạiịnhân không khuyênĭnhủ vị ởũtrên kim toạ{kia? Hôm nay,ἷngươi tưởng Vệàmỗ muốn phảnísao? Vệ mỗıcũng chỉ làfđường cùng chốngỵcự, cầu conỉđường sống màἷthôi.”
“Hầu giaïlà đường cùngḹchống cự, chẳngḻlẽ Bệ hạɪkhông phải? NếuơHầu gia vìḽcầu đường sốngĺcho bản thânámà vứt bỏ{đường sống củaíngười trong thiênÎhạ, vậy Hầuỷgia và TriệuĬNguyệt có gìăkhác biệt?”
CốạSở Sinh nhìnũchằm chằm VệĩUẩn. Vệ Uẩnõcầm chén tràĩnhấp một ngụm,Îngước mắt nhìnốhắn: “Cho nênἴta đã đểĨlại một conõđường cho Cốἷđại nhân ,‹không phải sao?”ự
Cố Sở Sinhìkhông lên tiếng,IVệ Uẩn điềmỹnhiên nói: “Trưởngîcông chúa cóĩthai rồi?”
Ngheỳvậy, Cố SởĺSinh nhẹ nhàngữbật cười, nụĭcười kia lạnhỉlùng hờ hững,Įmang theo mộtíchút trào phúng.
“Hầuởgia đúng làḷphán đoán nhưḻthần.”
“Ta khôngũphải Triệu Nguyệt.”ờGiọng Vệ Uẩn(bình đạm: “Taἲmuốn bảo vệἱngười nhà ta,ĩnhưng ta cũngừmuốn bảo vệángười trong thiên¹hạ. Cố Sở°Sinh, quyền lựaảchọn luôn ởịtrong tay cácíngười, chứ khôngɪphải ta. Năm°đó, ta biếtfchân tướng, nhưngỉta vẫn đểủTriệu Nguyệt hắnélên ngôi Hoàngỉđế, đó làậvì bách tínhùthiên hạ.”
“Taịcho Triệu Nguyệt{lựa chọn, nếujhắn làm mộtỡvị Hoàng đếútốt, hắn sẽıkhông đi đến)ngày hôm nay.ẽThế nhưng chínhỳhắn hoang dâmfvô đạo, khiếnỉdân oán thán.ẹTa và tướngĮlĩnh tiền phươngừchém giết, hắnЇở hậu phươngẳdồn hết quốcũlực xây LãmẽNguyệt Lâu, giếtồngười bừa bãi,ẻxa xỉ vôĩđộ. Chuyện hắnởlàm là ta²ép hắn sao?”ỉ
“Là ngài bảoẳTrưởng công chúaĨdụ dỗ hắn!”ãCố Sở Sinhẫnói năng hùngἰhồn: “Nếu khôngľphải Trưởng côngậchúa yêu cầu,ἷsao hắn lạiẹlàm chuyện nhưếvậy?!”
Nghe thế,ềSở Du khôngếkhỏi bật cười.
Ánhìmắt Cố SởḻSinh nhìn sang,(Sở Du thởỏdài: “Hoạ quốcἰlúc nào cũngĪlà nữ nhân.ỷCố đại nhân,°trong lòng ngài,ọnày e rằngìthiên hạ đạiừloạn không phảiỉvì Triệu Nguyệt,ımà là vìởTrưởng công chúaĨnhỉ?”
Cố SởḷSinh mím môiỡim lặng, SởăDu lãnh đạmịnói: “Thế nhưngụLãm Nguyệt lâuɨkhông phải doảCông chúa muốn,đmù quáng tăngĩcường quân bịưcũng không phảiļlà Trưởng côngàchúa muốn. Rốtἷcuộc Triệu Nguyệtẽlà ai, ngàiЇcòn không nhìnòra sao? Dùộcho không cóḻTrưởng công chúa,ếTriệu Nguyệt cũngìsẽ có lý}do khác, sớmĭmuộn cũng sẽἴđi lên conýđường này. Ngàiụbiết tại saoἳkhông?”
“Bắt đầu¹từ ngày hắn°lên ngôi, trướcἱgiờ hắn chưaĩtừng cho trămẵhọ một sựīkính trọng. Hắnĩvì quyền thếềmà ngồi lênăvị trí này,ẻhắn chỉ muốnốsử dụng quyềnìthế của hắn.óNếu như sauừkhi hắn trởẵthành Hoàng đếùmà vẫn khôngèthể giúp hắnıhưởng lạc, hắn,nhẫn nhịn nhiềuônăm như vậy,âhắn cam tâmÎđược sao?”
Lờiắcủa Sở Duỏkhiến Cố SởἵSinh sững sờ.ἰHắn vốn cảmưthấy cho dùɨban đầu Triệu{Nguyệt sai, nhưngìsai cũng đãạsai rồi, khôngờthể thay đổi[được. Chung quyἱhắn muốn tìmômột lối thoátôtốt nhất choĩtất cả mọiẻngười bây giờ,jhắn vốn choởrằng Triệu Nguyệtồsẽ không saiịlần thứ hai.
Nhưngấhắn chưa từngụnghĩ nếu nhưỡmột người màíngay cả độngỉcơ cũng sai,èvậy sao cójthể đi trên²con đường đúngĬđắn?
Triệu Nguyệt vìĩquyền thế mộtèngười trên vạnợngười kia màilên ngôi. Hắnɩkhông có người}thân, không cóİngười yêu, khôngĮhề có nửaɩphần tình cảmĩvà kính trọng(với thiên hạἳnày. Hài cốtἲbảy vạn namḻnhi nhiệt huyếtftrải trên conêđường Đế vươngỡcủa hắn, hắnĬvẫn không cóómột chút hổịthẹn nào. Ngườifnhư vậy, sauùkhi có đượcɨquyền lực, nếuɨhắn không lạmỉdụng, làm saoắxứng với bấyỉnhiêu mưu toan?
Cố Sở Sinh nín lặng, Sở Du bình tĩnh nói tiếp: “Có điều không phải Cố đại nhân không hiểu những chuyện ta nói. Hôm nay Cố đại nhân đến đây, chắc hẳn đã có chuẩn bị rồi, đúng không?”
“Ai?”
Cố gia hắn trước giờ chú trọng huyết mạch Hoàng thất, đích thứ chính thống. Nhưng hôm nay hắn lại muốn tự tay làm xáo trộn huyết mạch?Sau một lúc trầm mặc, rốt cuộc Cố Sở Sinh lên tiếng: “Ta bảo Trưởng công chúa giả vờ mang thai, đồng thời hạ độc Triệu Nguyệt. Năm tháng sau, Triệu Nguyệt chẳng thể cử động được nữa, ta sẽ nghĩ cách áp chế triều cục. Đến lúc Trưởng công chúa sinh con, ta sẽ tìm một đứa bé giao cho bà, giả làm con của bà ấy, sau đó chúng ta giúp đỡ đứa bé lên ngôi.”
“Ta hi vọng trong năm tháng này, các ngườii và Triệu Nguyệt đừng xảy ra xung đột quá lớn.” Cố Sở Sinh nói: “Không cần đánh thì đừng đánh, nếu như phải đánh…” Thần sắc trong mắt Cố Sở Sinh u ám: “Vậy hãy chiếm lấy Thanh Châu!”Tay Cố Sở Sinh chỉ trên bản đồ, nhìn Vệ Uẩn, vẻ mặt lạnh lùng: “Chiếm được Thanh Châu, e là đã năm tháng sau. Năm tháng sau, ta nắm được toàn bộ thế cục trong kinh, tuyên bố đình chiến. Bây giờ, Trưởng công chúa đã tuyên bố với bên ngoài đứa bé khoảng hai tháng, đợi tiếp sáu tháng sau là có thể lấy danh nghĩa sinh non để ‘sinh’ đứa bé này ra.”Cố Sở Sinh nín lặng, Sở Du bình tĩnh nói tiếp: “Có điều không phải Cố đại nhân không hiểu những chuyện ta nói. Hôm nay Cố đại nhân đến đây, chắc hẳn đã có chuẩn bị rồi, đúng không?”
Nói đến đây, ánh mắt Cố Sở Sinh không hề gợn sóng, nhưng Sở Du lại hết sức sửng sốt, nàng quá rõ tính tình của Cố Sở Sinh.
Sở Du kinh ngạc, nhưng Vệ Uẩn lại hết sức bình tĩnh, dường như đã sớm biết suy tính của Cố Sở Sinh. Chàng lạnh nhạt nói: “Ngươi nghĩ thoáng vậy là tốt.”
Cố gia hắn trước giờ chú trọng huyết mạch Hoàng thất, đích thứ chính thống. Nhưng hôm nay hắn lại muốn tự tay làm xáo trộn huyết mạch?
“Đến lúc đó, ta sẽ nghĩ cách kích động Diêu Dũng xuất binh. Ngài biết tính Diêu Dũng rồi đấy, một khi thế cục bất ổn, hắn sẽ không dốc hết toàn lực. Lúc đó, chúng ta khuyên hàng Thẩm Hữu trước trận. Một khi Thẩm Hữu đầu hàng, sĩ khí trận chiến đầu tiên sẽ tuột dốc. Với tính tình Diêu Dũng, chắc chắn ông ta sẽ không lập tức tái chiến. Sau đó, các người đừng nên chậm trễ, trực tiếp đánh chiếm Thanh Châu.”Sở Du kinh ngạc, nhưng Vệ Uẩn lại hết sức bình tĩnh, dường như đã sớm biết suy tính của Cố Sở Sinh. Chàng lạnh nhạt nói: “Ngươi nghĩ thoáng vậy là tốt.”
“Nếu đứa bé này là con ta thì sao?”
“Ta biết.” Cố Sở Sinh gật đầu, lại nói: “Ta có cách khiến trận chiến đầu tiên của ngài không đánh vẫn thắng.”
“Ta hi vọng trong năm tháng này, các ngườii và Triệu Nguyệt đừng xảy ra xung đột quá lớn.” Cố Sở Sinh nói: “Không cần đánh thì đừng đánh, nếu như phải đánh…” Thần sắc trong mắt Cố Sở Sinh u ám: “Vậy hãy chiếm lấy Thanh Châu!”
Cố Sở Sinh ngước mắt, nói ra một cái tên khiến Vệ Uẩn và Sở Du đều kinh ngạc.
“Hửm?”Thanh Châu là địa bàn của Diêu Dũng. Sau này, một khi Triệu Nguyệt chết, không có Triệu Nguyệt che chở, sớm muộn gì Diêu Dũng cũng phản. Hiện tại, chiếm lấy Thanh Châu, một mặt là chặt đứt cánh tay phải của Triệu Nguyệt, mặt khác cũng là sớm giải quyết tai hoạ ngầm.
Vệ Uẩn rất hứng thú, Cố Sở Sinh ngước mắt nhìn Vệ Uẩn: “Tuỳ Vương gia phân phó.”“Ta có thể không đánh, nhưng Triệu Nguyệt sẽ không bỏ qua cho ta.”
Tác giả có lời muốn nói:Vệ Uẩn nghe thấy Cố Sở Sinh nói, chàng mở miệng: “Vương gia xưng Vương, hắn bảo ta đi đánh Vương gia. Hôm nay ta tự lập làm Vương, các phương đều đang dõi mắt về. Trận chiến đầu tiên, hắn nhất định sẽ muốn dùng hết mọi cách để áp chế nhuệ khí của ta. Nếu không, người trong thiên hạ đều học theo ta. Mà trận chiến đầu tiên thiên hạ nhìn vào…” Vệ Uẩn ngước mắt: “Ta không thể thua.”
“Nếu đứa bé này là con của Đại phu nhân…” Vẻ mặt hắn trịnh trọng: “Cố mỗ bằng lòng xem như con mình, cúc cung tận tuỵ, phụ tá cả đời, giang sơn thịnh thế, thiên hạ thái bình.”Nói đến đây, ánh mắt Cố Sở Sinh không hề gợn sóng, nhưng Sở Du lại hết sức sửng sốt, nàng quá rõ tính tình của Cố Sở Sinh.“Ta biết.” Cố Sở Sinh gật đầu, lại nói: “Ta có cách khiến trận chiến đầu tiên của ngài không đánh vẫn thắng.”
Vệ Uẩn: Coi như con mình cái đầu ngươi!!! Ông đây còn chưa có chết đâu!!!!
“Hửm?”
Vệ Uẩn hứng thú, Cố Sở Sinh nhấp ngụm trà: “Tả tiên phong trận đầu tiên là một vị cố nhân.”
“Thẩm Hữu.”“Ai?”
Cố Sở Sinh ngước mắt, nói ra một cái tên khiến Vệ Uẩn và Sở Du đều kinh ngạc.
Sau một lúc trầm mặc, rốt cuộc Cố Sở Sinh lên tiếng: “Ta bảo Trưởng công chúa giả vờ mang thai, đồng thời hạ độc Triệu Nguyệt. Năm tháng sau, Triệu Nguyệt chẳng thể cử động được nữa, ta sẽ nghĩ cách áp chế triều cục. Đến lúc Trưởng công chúa sinh con, ta sẽ tìm một đứa bé giao cho bà, giả làm con của bà ấy, sau đó chúng ta giúp đỡ đứa bé lên ngôi.”“Thẩm Hữu.”
Vệ Uẩn thử thăm dò, Cố Sở Sinh nhìn chàng. Vẻ mặt Vệ Uẩn điềm tĩnh, rủ mắt nhìn tay Sở Du, đùa nghịch ngón tay nàng.Thanh Châu là địa bàn của Diêu Dũng. Sau này, một khi Triệu Nguyệt chết, không có Triệu Nguyệt che chở, sớm muộn gì Diêu Dũng cũng phản. Hiện tại, chiếm lấy Thanh Châu, một mặt là chặt đứt cánh tay phải của Triệu Nguyệt, mặt khác cũng là sớm giải quyết tai hoạ ngầm.
“Đến lúc đó, ta sẽ nghĩ cách kích động Diêu Dũng xuất binh. Ngài biết tính Diêu Dũng rồi đấy, một khi thế cục bất ổn, hắn sẽ không dốc hết toàn lực. Lúc đó, chúng ta khuyên hàng Thẩm Hữu trước trận. Một khi Thẩm Hữu đầu hàng, sĩ khí trận chiến đầu tiên sẽ tuột dốc. Với tính tình Diêu Dũng, chắc chắn ông ta sẽ không lập tức tái chiến. Sau đó, các người đừng nên chậm trễ, trực tiếp đánh chiếm Thanh Châu.”
Tay Cố Sở Sinh chỉ trên bản đồ, nhìn Vệ Uẩn, vẻ mặt lạnh lùng: “Chiếm được Thanh Châu, e là đã năm tháng sau. Năm tháng sau, ta nắm được toàn bộ thế cục trong kinh, tuyên bố đình chiến. Bây giờ, Trưởng công chúa đã tuyên bố với bên ngoài đứa bé khoảng hai tháng, đợi tiếp sáu tháng sau là có thể lấy danh nghĩa sinh non để ‘sinh’ đứa bé này ra.”
***
“Ngươi tìm đứa bé này ở đâu?”
Vệ Uẩn rất hứng thú, Cố Sở Sinh ngước mắt nhìn Vệ Uẩn: “Tuỳ Vương gia phân phó.”
Vệ Uẩn nghe thấy Cố Sở Sinh nói, chàng mở miệng: “Vương gia xưng Vương, hắn bảo ta đi đánh Vương gia. Hôm nay ta tự lập làm Vương, các phương đều đang dõi mắt về. Trận chiến đầu tiên, hắn nhất định sẽ muốn dùng hết mọi cách để áp chế nhuệ khí của ta. Nếu không, người trong thiên hạ đều học theo ta. Mà trận chiến đầu tiên thiên hạ nhìn vào…” Vệ Uẩn ngước mắt: “Ta không thể thua.”
“Nếu đứa bé này là con ta thì sao?”
Vệ Uẩn thử thăm dò, Cố Sở Sinh nhìn chàng. Vẻ mặt Vệ Uẩn điềm tĩnh, rủ mắt nhìn tay Sở Du, đùa nghịch ngón tay nàng.
“Ta có thể không đánh, nhưng Triệu Nguyệt sẽ không bỏ qua cho ta.”
Cố Sở Sinh tựa như ngộ ra điều gì, một lát sau, hắn cười khẽ.
Vệ Uẩn hứng thú, Cố Sở Sinh nhấp ngụm trà: “Tả tiên phong trận đầu tiên là một vị cố nhân.”
“Nếu đứa bé này là con của Đại phu nhân…” Vẻ mặt hắn trịnh trọng: “Cố mỗ bằng lòng xem như con mình, cúc cung tận tuỵ, phụ tá cả đời, giang sơn thịnh thế, thiên hạ thái bình.”
***
Cố Sở Sinh tựa như ngộ ra điều gì, một lát sau, hắn cười khẽ.Vệ Uẩn hứng thú, Cố Sở Sinh nhấp ngụm trà: “Tả tiên phong trận đầu tiên là một vị cố nhân.”Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Uẩn: Coi như con mình cái đầu ngươi!!! Ông đây còn chưa có chết đâu!!!!
A Du có con cũng ko kịp :))) tính gì mà nhanh thế :))))
Dù sao Cố Sở Sinh cũng là một người hết lòng vì bách tính thiên hạ,cảm giác hắn đã chấp nhận buông tay để Sở Du hạnh phúc
Con của Đại phu nhân thôi nha, chứ không chắc là con ngài đâu nhé. Cố mỗ said?
Sao thanh niên này mong có con vậy, mấy chương gần đây toàn hối Sở Du à
Giành vk rồi giành con. 2 thanh niên quá khích ?
Chậc chấp niệm con cái nhiều ghê nhaa
Giờ chuyển qua giành con??? mệt với 2 ông tướng