Sơn Hà Chẩm – Chương 122

Chương 122

Nếu con Đại phu nhân làm vua, Cố mỗ bằng lòng xem như con mình

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Vệ Uẩn giơ tay để Cố Sở Sinh tiến vào.

Không bao lâu sau, Cố Sở Sinh cầm văn thư bước vào, hành lễ: “Bái kiến Trấn Quốc Hầu.”

Dứt lời, hắn đứng thẳng người dậy, nhưng ánh mắt lại không tự chủ dừng trên người Sở Du. Vẻ mặt hắn dường như thoáng kinh ngạc vì sao Sở Du lại ở đây. Vệ Uẩn nhận ra nghi hoặc của hắn, vươn tay áp lên mu bàn tay của Sở Du, thản nhiên nói: “Người của ta, không ngại.” Hắn mặt ở quang lý đều có vẻ cực vì âm.

Lời vừa nói ra, biểu cảm của Cố Sở Sinh nhất thời khẽ biến. Sở Du rũ mắt, giống như đồng ý với lời nói này. Vệ Uẩn nhìn Cố Sở Sinh siết chặt văn thư trong tay, bất mãn nói: “Nếu Cố đại học sĩ không có chuyện gì thì về nghỉ ngơi trước đi.” Nàng tìm không thấy ta làm sao bây giờ?

“Hầu gia thứ lỗi.” Cố Sở Sinh hít sâu một hơi, đè nén cảm xút cuồn cuộn trong lòng xuống, lãnh đạm nói: “Lần này đúng là Cố mỗ đến đây có chuyện quan trọng.”

Dứt lời, Cố Sở Sinh ngồi quỳ xuống, chỉnh lại y sam, ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn: “Trấn Quốc Hầu có biết hiện nay Triệu Nguyệt đã thư từ qua lại với Bắc Địch, nguyện dốc toàn lực hợp tác với Bắc Địch tạo thành thế Bắc Nam, cùng giáp công Bạch Châu?” Bất Nhật thành địa hình rắc rối phức tạp.

Vệ Uẩn nhíu mày, chuyện này đoán chừng Triệu Nguyệt tiến hành vô cùng bí mật, chàng còn chưa biết. Bọn họ đối phó Kiêu Điểu biện pháp.

Nhưng V Un vn gtđu, t vĭđã biết. CïS Sinh nóitiếp: “Vy TrnQuc Hu licó biết bnnăm chinh chiếnínày cng thêmĨchuyn Triu Nguytĩâm thm nuôiquân, xây dngLãm Nguyt Lâuɨcác loi, quckh đã khôngĩtr ni tflâu. Bt đuàhai năm trưc,óTriu Nguyt đãÏtăng thêm phôthuế, dân chúngđkh không thÏt. Nhưng chodù là thế,kho lương hàngđnăm ca ĐiS ta cũngkhông th lpđy con snên có.”

CS Sinh nóinhng chuyn này,íS Du và[V Un đucau mày. VUn bình tĩnhɨnói: “Nhng chuynngươi nói, tađu biết.”

“Hugia, hôm nayáĐi S đãÍsm lâm vàoâtình thế cck nguy ngp.íNếu xy raЇthiên tai nhânúho, x lýèkhông tho, eĩrng xác phơi}đy đng, dânchúng điêu linh.òHu gia… Linói C SùSinh khn thiết:à“Ngài tht smun vì chuynĺcá nhân mìnhmà đy thiênh lên đumũi dao sao?”Ĭ

Nghe thy CS Sinh nóiíli này, S²Du đt nhiênɪnh ra bâygi nàng đã]hai mươi mttui.

Năm nàng haimươi mt tui,hình như LcìChâu xy raɩmt trn đngîđt. Khi đó(C S Sinhkhông ng khôngơngh, gn mtÍtháng hơn khôngáth tr v.Lúc y nàngò ni trch,Hoa Kinh vn{luôn thái bình,ưkhông th nàonghe đưc tintc đng đt,ľcó l làkhông quá nghiêm{trng.

S Du thmính li ttĮc tin tcĺliên quan đến²đng đt nămăđó. Ban đuİch yếu làìNguyên Thành ɩThanh Châu gpho, nơi đóthuc đa phnìca Diêu Dũng.ũS Du tnh]nhm thi gian,trn đng đtïnày… qu thtíngay ti mtɩtháng sau.

Nàng chclưi vì khôngèng C SSinh hôm nayÎđã bt đuɩlo lng thiên]tai, có ththy hin tiquc kh đángɨbáo đng đếnĬmc đ nào.Mc dù cókh năng CįS Sinh lyđó làm cľđ khuyên nhV Un, nhưngódù thế nàoìthì nàng cũngêphi đ phòngsm mi đưc.

NàngÏâm thm tínhđtoán mi thùtrong lòng, V]Un li cưiãkh: “C đinhân đúng làùlo cho dân}cho nưc. Nếuvy sao Đinhân không khuyênĭnh v ũtrên kim to{kia? Hôm nay,ngươi tưng Vàm mun phnísao? V mıcũng ch làfđưng cùng chngc, cu conđưng sng màthôi.”

“Hu giaïlà đưng cùngchng c, chngl B hɪkhông phi? NếuơHu gia vìcu đưng sngĺcho bn thânámà vt b{đưng sng caíngưi trong thiênÎh, vy Hugia và TriuĬNguyt có gìăkhác bit?”

CS Sinh nhìnũchm chm VĩUn. V Unõcm chén tràĩnhp mt ngm,Îngưc mt nhìnhn: “Cho nênta đã đĨli mt conõđưng cho Cđi nhân ,không phi sao?”

C S Sinhìkhông lên tiếng,IV Un đimnhiên nói: “Trưngîcông chúa cóĩthai ri?”

Nghevy, C SĺSinh nh nhàngbt cưi, nĭcưi kia lnhlùng h hng,Įmang theo mtíchút trào phúng.

“Hugia đúng làphán đoán nhưthn.”

“Ta khôngũphi Triu Nguyt.”Ging V Un(bình đm: “Tamun bo vngưi nhà ta,ĩnhưng ta cũngmun bo vángưi trong thiên¹h. C S°Sinh, quyn lachn luôn trong tay cácíngưi, ch khôngɪphi ta. Năm°đó, ta biếtfchân tưng, nhưngta vn đTriu Nguyt hnélên ngôi Hoàngđế, đó làvì bách tínhùthiên h.”

“Tacho Triu Nguyt{la chn, nếujhn làm mtv Hoàng đếútt, hn sıkhông đi đến)ngày hôm nay.Thế nhưng chínhhn hoang dâmfvô đo, khiếndân oán thán.Ta và tưngĮlĩnh tin phươngchém giết, hnЇ hu phươngdn hết qucũlc xây LãmNguyt Lâu, giếtngưi ba bãi,xa x vôĩđ. Chuyn hnlàm là ta²ép hn sao?”

Là ngài boTrưng công chúaĨd d hn!”ãC S Sinhnói năng hùnghn: “Nếu khôngľphi Trưng côngchúa yêu cu,sao hn lilàm chuyn nhưếvy?!”

Nghe thế,S Du khôngếkhi bt cưi.

Ánhìmt C SSinh nhìn sang,(S Du thdài: “Ho quclúc nào cũngĪlà n nhân.C đi nhân,°trong lòng ngài,này e rngìthiên h đilon không phivì Triu Nguyt,ımà là vìTrưng công chúaĨnh?”

C SSinh mím môiim lng, SăDu lãnh đmnói: “Thế nhưngLãm Nguyt lâuɨkhông phi doCông chúa mun,đmù quáng tăngĩcưng quân bưcũng không phiļlà Trưng côngàchúa mun. Rtcuc Triu Nguytlà ai, ngàiЇcòn không nhìnòra sao? Dùcho không cóTrưng công chúa,ếTriu Nguyt cũngìs có lý}do khác, smĭmun cũng sđi lên conýđưng này. Ngàibiết ti saokhông?”

“Bt đu¹t ngày hn°lên ngôi, trưcgi hn chưaĩtng cho trămh mt sīkính trng. Hnĩvì quyn thếmà ngi lênăv trí này,hn ch muns dng quynìthế ca hn.óNếu như saukhi hn trthành Hoàng đếùmà vn khôngèth giúp hnıhưng lc, hn,nhn nhn nhiuônăm như vy,âhn cam tâmÎđưc sao?”

Lica S Dukhiến C SSinh sng s.Hn vn cmưthy cho dùɨban đu Triu{Nguyt sai, nhưngìsai cũng đãsai ri, khôngth thay đi[đưc. Chung quyhn mun tìmômt li thoátôtt nht choĩtt c mingưi bây gi,jhn vn chorng Triu Nguyts không sailn th hai.

Nhưnghn chưa tngnghĩ nếu nhưmt ngưi màíngay c đngcơ cũng sai,èvy sao cójth đi trên²con đưng đúngĬđn?

Triu Nguyt vìĩquyn thế mtèngưi trên vnngưi kia màilên ngôi. Hnɩkhông có ngưi}thân, không cóİngưi yêu, khôngĮh có naɩphn tình cmĩvà kính trng(vi thiên hnày. Hài ctby vn namnhi nhit huyếtftri trên conêđưng Đế vươngca hn, hnĬvn không cóómt chút hthn nào. Ngưifnhư vy, sauùkhi có đưcɨquyn lc, nếuɨhn không lmdng, làm saoxng vi bynhiêu mưu toan?

Cố Sở Sinh nín lặng, Sở Du bình tĩnh nói tiếp: “Có điều không phải Cố đại nhân không hiểu những chuyện ta nói. Hôm nay Cố đại nhân đến đây, chắc hẳn đã có chuẩn bị rồi, đúng không?”

“Ai?”

Cố gia hắn trước giờ chú trọng huyết mạch Hoàng thất, đích thứ chính thống. Nhưng hôm nay hắn lại muốn tự tay làm xáo trộn huyết mạch?

Sau một lúc trầm mặc, rốt cuộc Cố Sở Sinh lên tiếng: “Ta bảo Trưởng công chúa giả vờ mang thai, đồng thời hạ độc Triệu Nguyệt. Năm tháng sau, Triệu Nguyệt chẳng thể cử động được nữa, ta sẽ nghĩ cách áp chế triều cục. Đến lúc Trưởng công chúa sinh con, ta sẽ tìm một đứa bé giao cho bà, giả làm con của bà ấy, sau đó chúng ta giúp đỡ đứa bé lên ngôi.”

“Ta hi vọng trong năm tháng này, các ngườii và Triệu Nguyệt đừng xảy ra xung đột quá lớn.” Cố Sở Sinh nói: “Không cần đánh thì đừng đánh, nếu như phải đánh…” Thần sắc trong mắt Cố Sở Sinh u ám: “Vậy hãy chiếm lấy Thanh Châu!”Tay Cố Sở Sinh chỉ trên bản đồ, nhìn Vệ Uẩn, vẻ mặt lạnh lùng: “Chiếm được Thanh Châu, e là đã năm tháng sau. Năm tháng sau, ta nắm được toàn bộ thế cục trong kinh, tuyên bố đình chiến. Bây giờ, Trưởng công chúa đã tuyên bố với bên ngoài đứa bé khoảng hai tháng, đợi tiếp sáu tháng sau là có thể lấy danh nghĩa sinh non để ‘sinh’ đứa bé này ra.”

Cố Sở Sinh nín lặng, Sở Du bình tĩnh nói tiếp: “Có điều không phải Cố đại nhân không hiểu những chuyện ta nói. Hôm nay Cố đại nhân đến đây, chắc hẳn đã có chuẩn bị rồi, đúng không?”

Nói đến đây, ánh mắt Cố Sở Sinh không hề gợn sóng, nhưng Sở Du lại hết sức sửng sốt, nàng quá rõ tính tình của Cố Sở Sinh.

Sở Du kinh ngạc, nhưng Vệ Uẩn lại hết sức bình tĩnh, dường như đã sớm biết suy tính của Cố Sở Sinh. Chàng lạnh nhạt nói: “Ngươi nghĩ thoáng vậy là tốt.”

Cố gia hắn trước giờ chú trọng huyết mạch Hoàng thất, đích thứ chính thống. Nhưng hôm nay hắn lại muốn tự tay làm xáo trộn huyết mạch?

“Đến lúc đó, ta sẽ nghĩ cách kích động Diêu Dũng xuất binh. Ngài biết tính Diêu Dũng rồi đấy, một khi thế cục bất ổn, hắn sẽ không dốc hết toàn lực. Lúc đó, chúng ta khuyên hàng Thẩm Hữu trước trận. Một khi Thẩm Hữu đầu hàng, sĩ khí trận chiến đầu tiên sẽ tuột dốc. Với tính tình Diêu Dũng, chắc chắn ông ta sẽ không lập tức tái chiến. Sau đó, các người đừng nên chậm trễ, trực tiếp đánh chiếm Thanh Châu.”

Sở Du kinh ngạc, nhưng Vệ Uẩn lại hết sức bình tĩnh, dường như đã sớm biết suy tính của Cố Sở Sinh. Chàng lạnh nhạt nói: “Ngươi nghĩ thoáng vậy là tốt.”

“Nếu đứa bé này là con ta thì sao?”

“Ta biết.” Cố Sở Sinh gật đầu, lại nói: “Ta có cách khiến trận chiến đầu tiên của ngài không đánh vẫn thắng.”

“Ta hi vọng trong năm tháng này, các ngườii và Triệu Nguyệt đừng xảy ra xung đột quá lớn.” Cố Sở Sinh nói: “Không cần đánh thì đừng đánh, nếu như phải đánh…” Thần sắc trong mắt Cố Sở Sinh u ám: “Vậy hãy chiếm lấy Thanh Châu!”

Cố Sở Sinh ngước mắt, nói ra một cái tên khiến Vệ Uẩn và Sở Du đều kinh ngạc.

“Hửm?”

Thanh Châu là địa bàn của Diêu Dũng. Sau này, một khi Triệu Nguyệt chết, không có Triệu Nguyệt che chở, sớm muộn gì Diêu Dũng cũng phản. Hiện tại, chiếm lấy Thanh Châu, một mặt là chặt đứt cánh tay phải của Triệu Nguyệt, mặt khác cũng là sớm giải quyết tai hoạ ngầm.

Vệ Uẩn rất hứng thú, Cố Sở Sinh ngước mắt nhìn Vệ Uẩn: “Tuỳ Vương gia phân phó.”

“Ta có thể không đánh, nhưng Triệu Nguyệt sẽ không bỏ qua cho ta.”

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Uẩn nghe thấy Cố Sở Sinh nói, chàng mở miệng: “Vương gia xưng Vương, hắn bảo ta đi đánh Vương gia. Hôm nay ta tự lập làm Vương, các phương đều đang dõi mắt về. Trận chiến đầu tiên, hắn nhất định sẽ muốn dùng hết mọi cách để áp chế nhuệ khí của ta. Nếu không, người trong thiên hạ đều học theo ta. Mà trận chiến đầu tiên thiên hạ nhìn vào…” Vệ Uẩn ngước mắt: “Ta không thể thua.”

“Nếu đứa bé này là con của Đại phu nhân…” Vẻ mặt hắn trịnh trọng: “Cố mỗ bằng lòng xem như con mình, cúc cung tận tuỵ, phụ tá cả đời, giang sơn thịnh thế, thiên hạ thái bình.”Nói đến đây, ánh mắt Cố Sở Sinh không hề gợn sóng, nhưng Sở Du lại hết sức sửng sốt, nàng quá rõ tính tình của Cố Sở Sinh.

“Ta biết.” Cố Sở Sinh gật đầu, lại nói: “Ta có cách khiến trận chiến đầu tiên của ngài không đánh vẫn thắng.”

Vệ Uẩn: Coi như con mình cái đầu ngươi!!! Ông đây còn chưa có chết đâu!!!!

“Hửm?”

Vệ Uẩn hứng thú, Cố Sở Sinh nhấp ngụm trà: “Tả tiên phong trận đầu tiên là một vị cố nhân.”

“Thẩm Hữu.”

“Ai?”

Cố Sở Sinh ngước mắt, nói ra một cái tên khiến Vệ Uẩn và Sở Du đều kinh ngạc.

Sau một lúc trầm mặc, rốt cuộc Cố Sở Sinh lên tiếng: “Ta bảo Trưởng công chúa giả vờ mang thai, đồng thời hạ độc Triệu Nguyệt. Năm tháng sau, Triệu Nguyệt chẳng thể cử động được nữa, ta sẽ nghĩ cách áp chế triều cục. Đến lúc Trưởng công chúa sinh con, ta sẽ tìm một đứa bé giao cho bà, giả làm con của bà ấy, sau đó chúng ta giúp đỡ đứa bé lên ngôi.”

“Thẩm Hữu.”

Vệ Uẩn thử thăm dò, Cố Sở Sinh nhìn chàng. Vẻ mặt Vệ Uẩn điềm tĩnh, rủ mắt nhìn tay Sở Du, đùa nghịch ngón tay nàng.

Thanh Châu là địa bàn của Diêu Dũng. Sau này, một khi Triệu Nguyệt chết, không có Triệu Nguyệt che chở, sớm muộn gì Diêu Dũng cũng phản. Hiện tại, chiếm lấy Thanh Châu, một mặt là chặt đứt cánh tay phải của Triệu Nguyệt, mặt khác cũng là sớm giải quyết tai hoạ ngầm.

“Đến lúc đó, ta sẽ nghĩ cách kích động Diêu Dũng xuất binh. Ngài biết tính Diêu Dũng rồi đấy, một khi thế cục bất ổn, hắn sẽ không dốc hết toàn lực. Lúc đó, chúng ta khuyên hàng Thẩm Hữu trước trận. Một khi Thẩm Hữu đầu hàng, sĩ khí trận chiến đầu tiên sẽ tuột dốc. Với tính tình Diêu Dũng, chắc chắn ông ta sẽ không lập tức tái chiến. Sau đó, các người đừng nên chậm trễ, trực tiếp đánh chiếm Thanh Châu.”

Tay Cố Sở Sinh chỉ trên bản đồ, nhìn Vệ Uẩn, vẻ mặt lạnh lùng: “Chiếm được Thanh Châu, e là đã năm tháng sau. Năm tháng sau, ta nắm được toàn bộ thế cục trong kinh, tuyên bố đình chiến. Bây giờ, Trưởng công chúa đã tuyên bố với bên ngoài đứa bé khoảng hai tháng, đợi tiếp sáu tháng sau là có thể lấy danh nghĩa sinh non để ‘sinh’ đứa bé này ra.”

***

“Ngươi tìm đứa bé này ở đâu?”

Vệ Uẩn rất hứng thú, Cố Sở Sinh ngước mắt nhìn Vệ Uẩn: “Tuỳ Vương gia phân phó.”

Vệ Uẩn nghe thấy Cố Sở Sinh nói, chàng mở miệng: “Vương gia xưng Vương, hắn bảo ta đi đánh Vương gia. Hôm nay ta tự lập làm Vương, các phương đều đang dõi mắt về. Trận chiến đầu tiên, hắn nhất định sẽ muốn dùng hết mọi cách để áp chế nhuệ khí của ta. Nếu không, người trong thiên hạ đều học theo ta. Mà trận chiến đầu tiên thiên hạ nhìn vào…” Vệ Uẩn ngước mắt: “Ta không thể thua.”

“Nếu đứa bé này là con ta thì sao?”

Vệ Uẩn thử thăm dò, Cố Sở Sinh nhìn chàng. Vẻ mặt Vệ Uẩn điềm tĩnh, rủ mắt nhìn tay Sở Du, đùa nghịch ngón tay nàng.

“Ta có thể không đánh, nhưng Triệu Nguyệt sẽ không bỏ qua cho ta.”

Cố Sở Sinh tựa như ngộ ra điều gì, một lát sau, hắn cười khẽ.

Vệ Uẩn hứng thú, Cố Sở Sinh nhấp ngụm trà: “Tả tiên phong trận đầu tiên là một vị cố nhân.”

“Nếu đứa bé này là con của Đại phu nhân…” Vẻ mặt hắn trịnh trọng: “Cố mỗ bằng lòng xem như con mình, cúc cung tận tuỵ, phụ tá cả đời, giang sơn thịnh thế, thiên hạ thái bình.”

***

Cố Sở Sinh tựa như ngộ ra điều gì, một lát sau, hắn cười khẽ.Vệ Uẩn hứng thú, Cố Sở Sinh nhấp ngụm trà: “Tả tiên phong trận đầu tiên là một vị cố nhân.”Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Uẩn: Coi như con mình cái đầu ngươi!!! Ông đây còn chưa có chết đâu!!!!

5 10 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

18 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

A Du có con cũng ko kịp :))) tính gì mà nhanh thế :))))

Nguyen Lanh
Nguyen Lanh
4 Năm Cách đây

Dù sao Cố Sở Sinh cũng là một người hết lòng vì bách tính thiên hạ,cảm giác hắn đã chấp nhận buông tay để Sở Du hạnh phúc

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Con của Đại phu nhân thôi nha, chứ không chắc là con ngài đâu nhé. Cố mỗ said?

Hiểu Lam
Hiểu Lam
4 Năm Cách đây

Sao thanh niên này mong có con vậy, mấy chương gần đây toàn hối Sở Du à

Thao Tran
Thao Tran
4 Năm Cách đây

Giành vk rồi giành con. 2 thanh niên quá khích ?

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Chậc chấp niệm con cái nhiều ghê nhaa

Kim
Kim
1 Năm Cách đây

Giờ chuyển qua giành con??? mệt với 2 ông tướng

18
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!