Chương 123
Cả đời này, ta vẫn chỉ là Vệ Thất Lang, Vệ Hoài Du
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Vệ Uẩn lập tức không mấy dễ coi. Sở Du khẽ ho một tiếng, nhẹ nhàng chuyển đề tài: “Không biết từ đâu mà Cố đại nhân dám chắc có thể khuyên hàng Thẩm Hữu?” Cái tay kia tái nhợt đáng sợ, nhưng độ mạnh yếu kin.
“Thẩm Hữu là người tốt.”
Cố Sở Sinh không tiếp tục đề tài vừa rồi, hắn trả lời Sở Du, lãnh đạm nói: “Mỗi một chuyện, hắn đều muốn làm tốt. Hắn muốn làm một người trung nghĩa, cho nên hắn không phản bội Triệu Nguyệt. Thế nhưng trong lòng hắn lại biết cái gì là đúng, cái gì là sai. Hắn ái mộ Lục phu nhân, và cũng hổ thẹn với Vệ gia. Hắn…” Cố Sở Sinh giơ tay, nhẹ nhàng đặt lên ngực mình, nghiêm túc nói: “Lương tâm khó yên.” Người kia đặt ở trên người nàng, nàng mặt.
Vệ Uẩn gật đầu: “Ta hiểu rồi, ta đã biết ý của Cố đại nhân. Ngươi yên tâm…” Vẻ mặt chàng trịnh trọng: “Ta sẽ đợi đến năm tháng sau.” Người mù rốt cuộc theo trên người nàng ly khai.
Cố Sở Sinh tựa như thở phào, hắn kính cẩn khấu đầu: “Cố mỗ cảm tạ Hầu gia.”
Dứt lời, hắn ngẩng đầu, đứng dậy cáo lui. Hắn như trước bộ màu đen rộng thùng thình vu bào.
Chờ sau khi hắn lui xuống, Sở Du nâng mắt nhìn Vệ Uẩn: “Đệ hỏi những lời đó làm gì?”
“Ta nghĩ nàng hiểu ý ta.” Nàng lấy bốn mươi lăm góc độ tà vọng đi qua.
Vệ Uẩn nâng mắt nhìn nàng: “Ta không muốn lại để Vệ gia bước theo gót chân năm đó. Nếu ta phụ tá một Hoàng đế, ta hi vọng người đó chính là người Vệ gia.” Mà cùng lúc đó, người mù đầu ngón tay nhất.
“Chuyện con cái, không phải đệ nói có là có được.”
Sở Du nhíu mày, VệɨUẩn nhẹ nhàngầcười: “Một đứaổtrẻ thôi mà,°ai biết thậtýhay giả? Chỉịcần nàng đồng]ý…” Vệ Uẩnĩgiơ tay ápἶlên bụng SởIDu, dịu dàngõnói: “Trước tiênụcứ tùy tiệnũđưa một đứaḹtrẻ vào cung,ἷchờ nàng mangợthai, sinh con,ĩchúng ta đổiềtrở lại, khôngỗphải được rồiỉsao?”
“Vệ Uẩn…”ìSở Du khẽĩrun cánh môi:ế“Ta sẽ khôngụđể con taềvào cung.”
VệáUẩn ngước mắtìnhìn nàng, SởọDu đứng dậy,ícơ thể nàngỉhơi run rẩy,Ĩnhưng vẫn cắnırăng nói vớiụchàng: “Ta hiivọng con taícó thể sốngìbình yên cả¸đời. Đệ có}biết như thếĩnào là sống³bình yên cảľđời không? Làĺgiống như người³bình thường, ở‹cạnh cha mẹ,ḽkhông buồn khôngἶlo, phiền nãoílớn nhất cũngĩchỉ là chữīhôm nay cònÏchưa chép xong,°chứ không phảiìlà ở trongἳthâm cung đạiἷviện, làm mộtīcon rối gánhílên hai chữἰvạn tuế!”
VệừUẩn không lênỡtiếng, lưng SởĪDu thẳng tắp:į“Ta tuyệt đốiísẽ không chofphép các người]mang con mìnhòtrở thành quânécờ của cácệngười.”
Nghe nàng³nói, Vệ UẩnЇcười khổ: “Taệcũng chỉ nóiĩđùa thôi, mọiĭviệc đều ngheđnàng.”
Dứt lời,Ichàng vươn tay,ợôm lấy SởồDu, dịu dàngưnói: “Ta cũngởchỉ muốn mang‹những thứ tốtễnhất cho conáchúng mình. AɩDu, cảm giácẳbất lực rấtịđau khổ, taịkhông muốn conècủa ta nếmĩtrải loại cảmĬgiác này.”
Chàngḹnói lời nàyỷmột cách rấtľbình tĩnh. SởéDu sững sờ,ἶđợi đến khiơnhận ra chàngảnói gì, tráiấtim nàng bỗngïđau thắt.
Chàngīđã bất lựcĮnăm năm.
Năm nămètrước, chàng đếníBạch Đế Cốcợnhặt xác choấphụ huynh. Đốiủdiện với cái,chết của phụíhuynh, chàng bấtḷlực.
Lúc sau bịînhốt vào thiênịlao, nhìn cảĮnhà quỳ gốiídưới mưa gió,ỉchàng bất lực.
Sauịnữa, chàng nhốtɨvua giết địch,ỉcho rằng báoờđược thù nhà,ừnhưng lúc chạmỉđến chân tướng,)chàng vẫn bấtưlực.
Chàng ngủ đôngýnăm năm, cuốiđcùng đợi đếnúngày này.
Chàng cũngἰlà con traiõcủa gia đìnhìbình thường. Trênĭđời này, cóĩlúc hạnh phúcèvà hồn nhiên¸không phải doạbạn xuất thânẹtừ gia đìnhīnào, mà do,số mệnh.
Sở Duẽđột nhiên hiểuìnguyên nhân chàngìmuốn con mìnhètrở thành ngườiítôn quý nhất}trên đời. Nàngằôm chàng, khànἱgiọng nói: “Tiểu:Thất… là taĪkhông tốt.”
Là¸lúc đệ niênịthiếu, ta khôngốthể bảo vệἲtốt cho đệ.
Nhớỉđến bút tíchưchó bò nămịxưa hoá thànhínét chữ cứngícáp đẹp đẽ:hôm nay, nhớẳđến thiếu niênìlắm lời trởĮthành nam nhiíđội trời đạpἳđất hôm nay,ISở Du ômļchặt lấy chàng,árốt cuộc không²thể nói đượcẹmột câu tráchớmắng nào.
Hai ngườiàôm nhau chốcẹlát. Sở Duỡnghĩ hôm nayįVệ Uẩn vẫn¸còn bận, bènêđứng dậy rờiẳđi. Nàng ràệsoát lại mộtĮlượt tất cảỉnhững gì phảiịchuẩn bị ngàyẳmai, sau khiêkiểm tra xong,ổnàng nghe thấyớTrường Nguyệt điịđến báo: “Phuinhân, lão phuɩnhân mời ngườiừqua đó.”
“Sao?”àSở Du nghiĪhoặc: “Lão phuínhân gọi taỡqua đó làm[gì?”
“Nhị phuĩnhân nói hômínay lão phuánhân rất hứngýkhởi.”
Sở Duọnhíu mày, lờïmờ đoán raíchuyện gì. Nàng}sờ tay áoímình, ổn địnhЇtâm trạng, nhanhẽchóng đi đếnễphòng Liễu TuyếtĩDương. Liễu TuyếtjDương đang cầmíbức hoạ, cườiơnói gì đóẩvới Tưởng Thuầnïbên cạnh. Tinh²thần bà rấtḻtốt, đã lâuêkhông thấy bộídạng vui vẻìnhư thế. CònĮTưởng Thuần ngồiĨquỳ một bên,ἷtươi cười trênẳmặt lại hơi(miễn cưỡng.
Sở Duïbước vào phòng,ἷhành lễ vớijLiễu Tuyết Dương,ữsau đó nghe}đối phương gọi:ị“A Du tớiľrồi, mau đếnìđây xem côảnương này thếỗnào?”
Nghe vậy,(Sở Du lậpạtức hiểu ý¸của Liễu TuyếtįDương. Tưởng Thuầnàquan sát SởĭDu, nhìn nàngḽbước đến. SởềDu nhìn ngườiïtrong hoạ, ngheổLiễu Tuyết Dươngἳnói: “Cô nươngũnày tên làỵNguỵ Thanh Bình,ĩnghe nói hômḽnay con đijđón rồi, côõấy có thậtỉsự đẹp nhưïtranh vẽ nàyổkhông?”
“Chỉ hơnỉchứ không kém.”ã
Lúc đến đây,íSở Du đãïchuẩn bị sẵnỏtinh thần, vẻịmặt nàng điềmįtĩnh. Liễu TuyếtἳDương “Ồ” mộtĪtiếng, tán thưởng:ỉ“Vậy đúng làĩmỹ nhân rồi,ịhẳn cũng khôngýphân cao thấpỗvới A Duàchúng ta.”
“Mỗiľngười một vẻ.”õTưởng Thuần vội²lên tiếng ngắtốlời: “Hôm nayịcũng muộn rồi,ồmẫu thân cóýmệt không? Hayọlà…”
“Khoan đã.”ἱLiễu Tuyết Dươngḽphớt lờ sự}nâng đỡ củaếTưởng Thuần, quay¸đầu tiếp tụcìhỏi thăm SởếDu: “Tính tìnhḻvị Quận chúaīnày thế nào,đcó kiêu căngἲkhông?”
“Không hềứkiêu căng, Quậnïchúa chỉ khôngếgiỏi giao tế,ínhưng tấm lòngìthiện lương, vangờdanh bên ngoài.”ĩ
“Tốt, tốt, tốt.”ľLiễu Tuyết Dươngầliên tục gậtļđầu: “Ta cũng³nghe người taịgọi cô ấyálà nữ BồĬTát, là ngườifcó lòng dạἳrất tốt. NguỵăVương tay nắmἴtrọng binh, ThanhĮBình quận chúaấxinh đẹp lươngịthiện, xem nhưἳxứng đôi vớiỗTiểu Thất chúngîta rồi.”
LiễuĮTuyết Dương lạiịhỏi về NguỵỵThanh Bình vàiἱcâu. Sở Duἵngồi quỳ mộtểbên, đáp từngùcâu một. LiễuἷTuyết Dương ngheỷmà vui vẻềtrong lòng, nóiĪvới Sở Du:é“Hôm nay taḻđã nghe nóiẹrồi, lúc trướcīTiểu Thất bịíthương bên ngoài,ļchính Thanh Bìnhἷquận chúa cứuõgiúp. Cô ấyícòn một mìnhẩđến Thiên Sơnỉhái thuốc choứTiểu Thất. Mộtícô nương một³mình đến ThiênjSơn hái thuốcjlà tình cảmịsâu nặng cỡốnào. Nhiều nămỷrồi, trước giờįTiểu Thất khôngļhề có ýẳvới cô nươngợnào cả, thếémà hôm nayụnó lại cốửý đến đónfphải không?”
“Mẫuỵthân, người nói[đi đâu vậy?”úTưởng Thuần cười:á“Thân phận NguỵíVương cao quý,ỉngười Tiểu Thấtịđi đón làİNguỵ Vương, không)phải Quận chúa.”ì
“Cũng vậy thôi.”ơLiễu Tuyết Dươngíkhoát tay, tiếpùtục nói vớiỉSở Du: “Ngàyìmai, người giaoἷhảo với chúngîta đều tới,)con để ýỡgiúp Tiểu Thấtímột chút. Bâyigiờ nó cũngɪđã nhược quán,ùcác ca caįnó ở tuổiļnó đều đãíđính hôn rồi.°Hồi A Quân²và con đínhìhôn, nó mớiĩcó mười baĺtuổi, con vẫnἳcòn là đứaơbé bốn tuổi.ḷKhi đó nóăcòn ôm conúđấy, con nhớĪkhông?”
“Không nhớ.”ἰSở Du mỉmộcười lắc đầu,ỏLiễu Tuyết Dươngọthở dài: “Đúngịlà đáng tiếcἷmà. Hồi đó,đcon rất thíchầA Quân, nóỉmuốn về, conẻcòn ôm nóĩkhóc lóc đấy.ICó điều TiểuểThất cũng dínhừcon lắm, khi)đó nó mớiậcó ba tuổi,,con khóc, nóἷcũng khóc, AīQuân nhức hết,cả đầu…”
LiễuâTuyết Dương kểíchuyện bọn họἱkhi còn bé,ẻtrên mặt mangátheo hoài niệm.ựSở Du imílặng lắng nghe,ỹmãi cho đếnỉkhi Liễu TuyếtĩDương mệt, nàngửhầu hạ bàỷngủ rồi mớiἰđi ra ngoài}với Tưởng Thuần.
Đợiảsau khi rờiἲkhỏi, Tưởng Thuầnễthở dài: “Muộiἳđừng để ýĩlời mẫu thân,íTiểu Thất vàïThanh Bình quậníchúa còn chưaẹđâu vào đâu,ịmuội dừng đoánốmò.”
“Vâng.”
“Hômứnay mẫu thânễcảm thấy thânỉphận Tiểu Thấtịđã khác, chắcòlà bà cho¸rằng Tiểu ThấtĬmuốn làm Hoàngἰđế…”
“Muội biết.”ầ
“A Du.” TưởngỹThuần lo lắng:(“Muội đừng buồn.”ĩ
“Muội không buồn.”ɩSở Du mỉmícười, vỗ nhẹỉtay Tưởng Thuần:ì“Tỷ đừng loìlắng. Muội đãúsớm chuẩn bị)tinh thần choừnhững lời mẫuĪthân nói. Nếuİmuội đi conựđường này, thìícũng đã nghĩikỹ rồi.”
Tưởng}Thuần mím môi,Ĩcuối cùng hỏi:ἴ“A Du, vìósao muội khôngĬthích Cố SởũSinh?”
Sở Duồkhông lên tiếng.íMột lúc sau,ìnàng lại cười:ơ“Vậy vì saoỉtỷ không thíchITống Thế Lan?”á
Tưởng Thuần ngẩnịngười, Sở DuInắm tay nàng,ḽcúi đầu nói:ạ“Muội biết tấmĺlòng của tỷ,ôtỷ đừng lo,ờmuội không saoọcả.”
“Về nghỉừngơi đi.”
SởâDu cong mày,įnhẹ nhàng mỉmïcười, vỗ vaiíTưởng Thuần.
Đợi vềỵphòng, nàng nằmùtrên giường, giườngἲmột mình cóựhơi trống trải.íVệ Uẩn phảiơchuẩn bị đạiἴđiển phong Vươngỉngày mai, eílà hôm nayïsẽ không tới.
SởĮDu cảm thấyÎvô cùng mệtạmỏi. Nàng nằmđtrên giường, nhắm‹mắt lại, cứỹmãi nằm mơ,ạmột đêm khôngĪyên giấc. Vừaỉthức, nàng đãìnghe thấy tiếngíồn ào bênẻngoài, bèn ngồiídậy hỏi thămừngười bên ngoài:ê“Giờ nào rồi?”ỗ
“Bẩm phu nhân,ưgiờ Mão(*) rồi.İHầu gia đãôbắt đầu chuẩnἳbị.”
(*) GiờîMão: 5-7 giờĪsáng.
Sở Du nheoImắt, chống ngườiÍdậy: “Ta đi]xem thử.”
Sở(Du rửa mặtĺxong xuôi, lúcỵđến phòng Vệ¹Uẩn, chàng đãùmặc xong hoaỉphục. Hôm nayịlà đại điểnàphong Vương vàợlễ gia quanậcủa chàng hợp(nhất làm một,ẻquy trình khácfvới lễ gia°quan bình thường,ḽquan trọng làômượn ngày nàyỉđể tất cảĭngười có mặtũtại quan lễïđều biết thực:lực của VệậUẩn hiện nay,ỗtheo đó màặkhông sợ uyÍdanh của TriệuịNguyệt. Vì vậy,ĩđa phần cácựnghi thức phíaìtrước đều giản²lược, chỉ chừaīlại sự kiệnЇ“Gia quan” trước¸mặt chúng nhân.
VệơUẩn mặc mộtıbộ phục sứcìmàu đen, áo¹khoác tơ lụaḷtay rộng, mép(tơ lụa viềnậhoa văn mâyócuộn màu vàngókim, lưng thêu¹tinh tú nhậtìnguyệt, tay áoἵthêu mười haiơthần thú, tếụtất màu đỏɨrũ ở thânĩtrước, chu tướcògiương cánh ngậmɨchâu, vô cùng(quý phái.
Rất nhiềuíngười vây quanhfbên cạnh VệɩUẩn. Vệ Uẩnếkhông có phụữhuynh, Sở LâmỗDương và TốngẹThế Lan vừaíhợp được mờiïđến làm huynhẽđệ Vệ Uẩn.ởLiễu Tuyết Dươngíđứng sau lưngɨVệ Uẩn, rưngềrưng nước mắtĩnói gì đó.ũVệ Uẩn ngồiầtrước gương, mỉmấcười đáp lời.
SởỉDu lẳng lặngúđứng nhìn mộtịlát, nhưng khôngọđi vào. Bênửcạnh chàng đãỉcó rất nhiềuIngười, cũng khôngịcần quấy rầyũchàng nữa.
Sau khiĩSở Du ởảtrong phòng mìnhìtẩy rửa xongẵxuôi, nàng mặcảđịch y, độiἵkim quan. Đếnõcanh giờ, nàngểliền ngồi cỗἴkiệu ra thaoļtrường.
Thao trường đãɪbố trí xong,ýkhách khứa đượcịmời đến lầnálượt ngồi xuống.ốSở Du ngồi°ở nơi cao,âở giữa làĩvị trí VệỡUẩn, vị tríἴcủa nàng vàἵLiễu Tuyết Dươngịhơi cao hơnìVệ Uẩn mộtìchút, và dựaįphía sau mộtÎchút.
Chỗ hai ngườiấhọ ngồi phủớbức rèm. LúcỉSở Du bướcỵvào, Liễu TuyếtịDương cười hỏiĩnàng: “Sáng nayỉta thấy conỳđến, nhưng saoũkhông vào nhìn‹xem?”
“Nghe thấyľchỗ Tiểu Thấtîồn ào nênìcon mới đếnįxem thử, biếtụmọi người đangỉvui vẻ nênïcũng không làmũphiền.”
Sở Duặmỉm cười, bưngétrà bên cạnhềlên, hỏi thămỉLiễu Tuyết Dương:à“Mẫu thân đãἰăn sáng chưa?”ẹ
“Ăn chút cháoúrồi.”
Liễu TuyếtἴDương đáp quaĩloa, không baoểlâu sau liền:nghe thấy tiếngãtrống đánh, nghiïthức chính thức)bắt đầu.
Tiếng trống vang lên dày đặc. Theo sau tiếng trống, mặt đất bắt đầu rung lên, mấy nghìn binh lính từ đằng xa xếp hàng tiến vào thao trường. Bộ binh, kỵ binh, cung thủ… mỗi bước đi của bọn họ đều vô cùng trật tự, từ vào trận đến khi đứng lại đều không hề rối loạn.
Vệ Uẩn đã hoàn toàn có dáng dấp của thanh niên trưởng thành, ngũ quan rắn rỏi, không còn đường nét mềm mại thuở nhỏ kia nữa.
Giữa tiếng trống là tiếng binh lính hô to, một đoàn quân chỉnh tề bước từng đoàn vào.
Đây là con trai bà.
“Bách tính an khang, thịnh thế đời đời!”
Liễu Tuyết Dương im lặng quan sát, thở dài: “Quan lễ của nó vốn không nên động đao động thương, chẳng qua lần này mượn danh Quan lễ mời tiệc chiêu đãi nhiều tân khách, sợ là ý của nó không chỉ bấy nhiêu đi?”
Sở Du ngẩn người. Vệ Uẩn bao lấy tay nàng, giống như nắm chặt cái tên đó trong tay.
Vệ Uẩn ngẩng đầu, nhìn đôi mắt ngấn lệ Liễu Tuyết Dương. Vệ Uẩn nghiêm túc lên tiếng: “Xin mẫu thân cho biết.”“Đúng là thế.” Sở Du bình tĩnh nói: “Hôm nay, tất cả mọi người đều đang quan sát Hầu gia và vị kia ở Hoa Kinh. Hầu gia muốn tặng một liều thuốc an thần cho thiên hạ. Nếu muốn kết đồng minh, vậy ít nhất chúng ta phải để họ thấy được thực lực.”
“Nhưng mấy năm nay, dân chúng phiêu bạt khắp nơi nhiều không kể xiết, ngoài đường thây chất thành đồi không rõ nguyên do. Còn nhớ năm đó, Hoa Kinh vốn là hương trong mộng(*), Đại Sở vốn là nước trên nước, đường không di cốt, phố không nhà trống, nhưng hôm nay thì sao?”“Phía ca ca con…” Liễu Tuyết Dương nhìn bộ binh đánh quyền bên dưới, giống như lơ đãng hỏi: “Nghĩ thế nào?”
“Việc này vốn nên do phụ thân con làm.”
Chàng trông giống như thanh lợi kiếm đã hoàn toàn đúc thành, lấp lánh rực rỡ dưới ánh ban mai, mang theo hào quang chói chang phá vỡ bóng đêm vạn trượng.
Sở Du không ngờ Liễu Tuyết Dương lại hỏi đến những chuyện này. Xưa nay Liễu Tuyết Dương không thích quản sự, hôm nay lại đột nhiên hỏi han, Sở Du sững người một chốc rồi từ từ nhận ra.
(*) Hoài (怀) nghĩa là nhớ nhung, ôm trong lòng; Du (瑜) nghĩa là ngọc đẹp (Du trong tên của Sở Du)E rằng Liễu Tuyết Dương không yên tâm về nàng rồi.
“Năm nay chính là năm thiên mệnh. Cuộc đời ta trải qua vố số, phu quân nhi tử đều chết trận sa trường, nhưng điều này cũng không khiến ta đau xót nhất. Điều lão thân đau xót nhất chính là nam nhi kiên cường Đại Sở ta ở đây, nhưng lại trơ mắt nhìn kẻ gian nắm quyền, giang sơn suy tàn!”
) nghĩa là ngọc đẹp (Du trong tên của Sở Du)
Nàng không khỏi cười khổ, chỉ có thể đáp thật: “Mẫu thân và Đại tẩu con đều là người Tạ gia, hôm nay chỗ dựa lớn nhất của Triệu Nguyệt vốn là Tạ thị, sợ là ca ca sẽ không thiên vị bất cứ bên nào.”
(*) Hương: trong quê hương, làng xãMột bên là thê tử và mẫu tộc mẫu thân, một bên là muội muội đã gả ra ngoài. Đối với Sở Lâm Dương mà nói, mặc kệ cả hai có lẽ là lựa chọn có khả năng nhất.
“Đúng là thế.” Sở Du bình tĩnh nói: “Hôm nay, tất cả mọi người đều đang quan sát Hầu gia và vị kia ở Hoa Kinh. Hầu gia muốn tặng một liều thuốc an thần cho thiên hạ. Nếu muốn kết đồng minh, vậy ít nhất chúng ta phải để họ thấy được thực lực.”Liễu Tuyết Dương nhíu mày. Lát sau, bà thở dài: “Ai cũng có cái khó của mình.”
Liễu Tuyết Dương im lặng quan sát, thở dài: “Quan lễ của nó vốn không nên động đao động thương, chẳng qua lần này mượn danh Quan lễ mời tiệc chiêu đãi nhiều tân khách, sợ là ý của nó không chỉ bấy nhiêu đi?”
“Bách tính an khang, thịnh thế đời đời!”
Liễu Tuyết Dương nâng kim quan, rưng rưng nước mắt, đội lên đầu chàng.
Nói xong, hai người im lặng nhìn binh lính đang xếp ngay ngắn theo tiếng tập hợp, sau đó đồng loạt quỳ xuống. Âm thanh toàn trường yên tĩnh, Vệ Uẩn bước từ dưới đài lên, chàng quỳ xuống đệm bồ đoàn. Đào Tuyền nâng kim quan đứng ở sau lưng chàng. Vẻ mặt chàng trịnh trọng, sống lưng thẳng tắp.
瑜Vệ Uẩn đã hoàn toàn có dáng dấp của thanh niên trưởng thành, ngũ quan rắn rỏi, không còn đường nét mềm mại thuở nhỏ kia nữa.
Dùng sự bình tĩnh để kìm nén sự ngưỡng mộ và nồng nhiệt, dùng lý trí để kiềm chế sự khát vọng bất chấp tất cả muốn ôm ấp.
Liễu Tuyết Dương nhíu mày. Lát sau, bà thở dài: “Ai cũng có cái khó của mình.”
Chàng trông giống như thanh lợi kiếm đã hoàn toàn đúc thành, lấp lánh rực rỡ dưới ánh ban mai, mang theo hào quang chói chang phá vỡ bóng đêm vạn trượng.
“Kế thừa gia phong Vệ gia ta…” Liễu Tuyết Dương ngẩng đầu lên, đột ngột cao giọng: “Trả lại Đại Sở thịnh thế!”
Ánh mắt mọi người đều dồn lên người chàng. Nàng nhìn lễ quan bước lên bái lạy, mời Liễu Tuyết Dương dời chỗ. Liễu Tuyết Dương được người nâng đỡ, đi tới trước mặt Vệ Uẩn.
Dứt lời, Liễu Tuyết Dương bất chợt xoay người, nhìn về phía đám đông: “Đại Sở ta từ khi dựng nước đến nay, trải qua bốn đời vua. Vệ gia ta vốn là kiếm trong tay Đế vương, là tường thành Bắc Cảnh, chống lại ngoại địch, mở rộng bờ cõi, để Đại Sở ta giang sơn nghìn dặm, bách tính non sông vô lo.”
“Việc này vốn nên do phụ thân con làm.”
Ánh mắt mọi người đều dồn lên người chàng. Nàng nhìn lễ quan bước lên bái lạy, mời Liễu Tuyết Dương dời chỗ. Liễu Tuyết Dương được người nâng đỡ, đi tới trước mặt Vệ Uẩn.
Đào Tuyền đứng sau lưng Liễu Tuyết Dương. Giọng nói thường ngày của Liễu Tuyết Dương luôn nhỏ nhẹ, nhưng vào thời khắc này, bà lại sử dụng âm lượng đủ để đa số mọi người đều có thể nghe thấy. Bà trầm tĩnh, ôn hoà nói: “Nhưng hôm nay phụ huynh con đều không còn, việc này chỉ có thể để ta giúp con. Năm con nhược quán, mẫu thân không có chuyện gì muốn con làm cả, chỉ có một việc, con ta, con có biết là gì không?”
“Hài nhi cẩn ghi.”Sở Du lắng nghe âm thanh bên dưới càng ngày càng lớn, giống như thuỷ triều cuồn cuộn mà đến, tựa hồ muốn bao trùm cả Vệ Uẩn, cả nàng, cả Đại Sở bấy giờ.
Vệ Uẩn ngẩng đầu, nhìn đôi mắt ngấn lệ Liễu Tuyết Dương. Vệ Uẩn nghiêm túc lên tiếng: “Xin mẫu thân cho biết.”
(*) Hương: trong quê hương, làng xãCho đến khi chàng xoay người, ánh mắt nhìn về phía nàng.
“Kế thừa gia phong Vệ gia ta…” Liễu Tuyết Dương ngẩng đầu lên, đột ngột cao giọng: “Trả lại Đại Sở thịnh thế!”
“Hoài…” Sở Du đọc lên chữ thứ nhất, sau đó nàng nhìn thấy chàng viết chữ thứ hai: “Du…”Dứt lời, Liễu Tuyết Dương bất chợt xoay người, nhìn về phía đám đông: “Đại Sở ta từ khi dựng nước đến nay, trải qua bốn đời vua. Vệ gia ta vốn là kiếm trong tay Đế vương, là tường thành Bắc Cảnh, chống lại ngoại địch, mở rộng bờ cõi, để Đại Sở ta giang sơn nghìn dặm, bách tính non sông vô lo.”
“A Du.” Chàng nghiêm túc nói: “Bất luận tương lai ta đi đến đâu, ở trước mặt nàng, cả đời ta vẫn mãi là Vệ Thất Lang, Vệ Hoài Du(*).”Sở Du lẳng lặng nhìn người thanh niên đưa lưng về phía nàng. Chàng đứng phía trước, cuồng phong thổi tay áo chàng phần phật, xâu chuỗi cạnh kim quan tung bay trong gió. Chàng giống như một mình đối mặt với tất cả cuồng phong bạo vũ trên thế gian, nhưng vẫn luôn bình tĩnh thản nhiên, không chút sợ hãi.
“Nhưng mấy năm nay, dân chúng phiêu bạt khắp nơi nhiều không kể xiết, ngoài đường thây chất thành đồi không rõ nguyên do. Còn nhớ năm đó, Hoa Kinh vốn là hương trong mộng(*), Đại Sở vốn là nước trên nước, đường không di cốt, phố không nhà trống, nhưng hôm nay thì sao?”
“Bách tính an khang, thịnh thế đời đời!”Giữa tiếng trống là tiếng binh lính hô to, một đoàn quân chỉnh tề bước từng đoàn vào.
Chàng vẫn mặc bộ hoa phục vừa rồi, hơi ấm trên tay trước sau như một.
Chàng chỉ nhìn lướt qua. Cách rèm châu đong đưa, nàng nhìn thấy chàng đứng dưới ánh mặt trời, bất chợt mỉm cười.瑜(*) Hương: trong quê hương, làng xã
(*) Hoài (
“Lãm Nguyệt Lâu chạm vàng thềm ngọc, trong hoàng cung ca múa thanh bình, nhưng dưới Hoàng thành sưu cao thuế nặng, dân chúng lầm than. Cho dù Vệ gia bảo vệ Bắc Cảnh, giành lại giang sơn, nhưng từ lâu Đại Sở đã không còn là Đại Sở năm đó. Hoa Kinh không còn là hương trong mộng, Đại Sở không còn là nước trên nước.”
Đứa con trai còn lại duy nhất của bà. Bà nhìn chàng từ lúc ngây ngô không hiểu thế sự, trưởng thành đến hôm nay. Dù cho chàng đã sớm đối mặt mưa gió phong sương, nhưng lúc này, trong lòng Liễu Tuyết Dương, chàng mới thật sự trưởng thành.Gia huy Chu tước bao quanh chữ “Vệ” của Vệ gia chầm chậm kéo lên, binh lính liên tục hô to theo.“Năm nay chính là năm thiên mệnh. Cuộc đời ta trải qua vố số, phu quân nhi tử đều chết trận sa trường, nhưng điều này cũng không khiến ta đau xót nhất. Điều lão thân đau xót nhất chính là nam nhi kiên cường Đại Sở ta ở đây, nhưng lại trơ mắt nhìn kẻ gian nắm quyền, giang sơn suy tàn!”
Chàng không khỏi bật cười: “Sao lại khóc rồi?”
Nhưng nàng lại chỉ có thể ngồi ở nơi cao này, ở vị trí trưởng bối của chàng, lấy thân phận trưởng bối ngồi cạnh Liễu Tuyết Dương lẳng lặng ngóng nhìn chàng.Nàng nhìn bóng lưng chàng, đột nhiên rất muốn bước tới đứng bên cạnh chàng, nắm lấy tay chàng, cùng chàng ngắm nhìn mưa gió thét gào, an khang thịnh thế.
“Con ta.” Liễu Tuyết Dương nhắm mắt, khàn giọng nói: “Sống lưng người trong thiên hạ này có thể đứt, nhưng con không thể. Đầu người trong thiên hạ có thể cúi, nhưng con thì không. Cho dù Vệ gia ta chỉ còn lại con mà một nhóm nữ quyến chúng ta, nhưng cũng không đánh mất khí phách trăm năm, không đứt đoạn sống lưng bốn đời.”
Nàng không khỏi cười khổ, chỉ có thể đáp thật: “Mẫu thân và Đại tẩu con đều là người Tạ gia, hôm nay chỗ dựa lớn nhất của Triệu Nguyệt vốn là Tạ thị, sợ là ca ca sẽ không thiên vị bất cứ bên nào.”
“Hài nhi cẩn ghi.”
Vệ Uẩn cúi đầu, giọng nói bình tĩnh ung dung, giống như chàng đã từng nói câu nói này vô số lần.
Vệ Uẩn cúi đầu, giọng nói bình tĩnh ung dung, giống như chàng đã từng nói câu nói này vô số lần.
Liễu Tuyết Dương nâng kim quan, rưng rưng nước mắt, đội lên đầu chàng.
Nàng được Vãn Nguyệt dìu, Vệ Uẩn đi theo sau lưng nàng. Chàng dẫn nàng đến nơi ít người, lặng lẽ nắm lấy tay nàng.Đây là con trai bà.
“Con ta.” Liễu Tuyết Dương nhắm mắt, khàn giọng nói: “Sống lưng người trong thiên hạ này có thể đứt, nhưng con không thể. Đầu người trong thiên hạ có thể cúi, nhưng con thì không. Cho dù Vệ gia ta chỉ còn lại con mà một nhóm nữ quyến chúng ta, nhưng cũng không đánh mất khí phách trăm năm, không đứt đoạn sống lưng bốn đời.”Đứa con trai còn lại duy nhất của bà. Bà nhìn chàng từ lúc ngây ngô không hiểu thế sự, trưởng thành đến hôm nay. Dù cho chàng đã sớm đối mặt mưa gió phong sương, nhưng lúc này, trong lòng Liễu Tuyết Dương, chàng mới thật sự trưởng thành.
Sở Du cười đứng lên, dường như hơi ngượng ngùng: “Gió cát bay vào mắt, ta dụi hơi mạnh.”
Bà đội kim quan cho chàng. Vệ Uẩn đứng dậy, quay mặt về phía đám đông.
“Phía ca ca con…” Liễu Tuyết Dương nhìn bộ binh đánh quyền bên dưới, giống như lơ đãng hỏi: “Nghĩ thế nào?”
Ánh ban mai dần lên, chàng mặc hoa phục Vương tước, đầu đội kim quan, cả người tắm trong nắng sớm, tựa như cầm theo ngọn lửa sáng chói mà đến, muốn thắp lên tro tàn khắp Cửu châu tối tăm.
“Lãm Nguyệt Lâu chạm vàng thềm ngọc, trong hoàng cung ca múa thanh bình, nhưng dưới Hoàng thành sưu cao thuế nặng, dân chúng lầm than. Cho dù Vệ gia bảo vệ Bắc Cảnh, giành lại giang sơn, nhưng từ lâu Đại Sở đã không còn là Đại Sở năm đó. Hoa Kinh không còn là hương trong mộng, Đại Sở không còn là nước trên nước.”“Hôn quân nắm quyền, bách tính vô tội. Vệ Uẩn kế thừa thiên mệnh, hôm nay khởi nghĩa, tự lập làm Vương, nguyện Vệ gia ta mãi là lợi đao Đại Sở, bảo hộ bách tính an khang, thịnh thế đời đời!”
Tiếng trống vang lên dày đặc. Theo sau tiếng trống, mặt đất bắt đầu rung lên, mấy nghìn binh lính từ đằng xa xếp hàng tiến vào thao trường. Bộ binh, kỵ binh, cung thủ… mỗi bước đi của bọn họ đều vô cùng trật tự, từ vào trận đến khi đứng lại đều không hề rối loạn.Sở Du không ngờ Liễu Tuyết Dương lại hỏi đến những chuyện này. Xưa nay Liễu Tuyết Dương không thích quản sự, hôm nay lại đột nhiên hỏi han, Sở Du sững người một chốc rồi từ từ nhận ra.
“Bách tính an khang, thịnh thế đời đời!”
Bà đội kim quan cho chàng. Vệ Uẩn đứng dậy, quay mặt về phía đám đông.
Gia huy Chu tước bao quanh chữ “Vệ” của Vệ gia chầm chậm kéo lên, binh lính liên tục hô to theo.
Sở Du lắng nghe âm thanh bên dưới càng ngày càng lớn, giống như thuỷ triều cuồn cuộn mà đến, tựa hồ muốn bao trùm cả Vệ Uẩn, cả nàng, cả Đại Sở bấy giờ.
“Bách tính an khang, thịnh thế đời đời!”
怀“Bách tính an khang, thịnh thế đời đời!”
Sở Du lẳng lặng nhìn người thanh niên đưa lưng về phía nàng. Chàng đứng phía trước, cuồng phong thổi tay áo chàng phần phật, xâu chuỗi cạnh kim quan tung bay trong gió. Chàng giống như một mình đối mặt với tất cả cuồng phong bạo vũ trên thế gian, nhưng vẫn luôn bình tĩnh thản nhiên, không chút sợ hãi.
Nàng nhìn bóng lưng chàng, đột nhiên rất muốn bước tới đứng bên cạnh chàng, nắm lấy tay chàng, cùng chàng ngắm nhìn mưa gió thét gào, an khang thịnh thế.
Nhưng nàng lại chỉ có thể ngồi ở nơi cao này, ở vị trí trưởng bối của chàng, lấy thân phận trưởng bối ngồi cạnh Liễu Tuyết Dương lẳng lặng ngóng nhìn chàng.
Vệ Uẩn bước tới bức rèm trước mặt Sở Du, chàng cuốn rèm lên, nhìn thấy đôi mắt hàm chứa hơi nước của nàng.Sở Du khoát tay, ra hiệu nàng không cần nói.
Dùng sự bình tĩnh để kìm nén sự ngưỡng mộ và nồng nhiệt, dùng lý trí để kiềm chế sự khát vọng bất chấp tất cả muốn ôm ấp.
Cho đến khi chàng xoay người, ánh mắt nhìn về phía nàng.
Đó là góc độ mà đám đông rất khó thấy được, nụ cười kia của chàng hướng về phía nàng. Nụ cười ấy mang theo khí chất thiếu niên, lại mang theo một chút đắc ý phô trương, chẳng hề ăn nhập gì với dáng vẻ vừa rồi của chàng.Chàng chỉ nhìn lướt qua. Cách rèm châu đong đưa, nàng nhìn thấy chàng đứng dưới ánh mặt trời, bất chợt mỉm cười.
Đó là góc độ mà đám đông rất khó thấy được, nụ cười kia của chàng hướng về phía nàng. Nụ cười ấy mang theo khí chất thiếu niên, lại mang theo một chút đắc ý phô trương, chẳng hề ăn nhập gì với dáng vẻ vừa rồi của chàng.
Ánh ban mai dần lên, chàng mặc hoa phục Vương tước, đầu đội kim quan, cả người tắm trong nắng sớm, tựa như cầm theo ngọn lửa sáng chói mà đến, muốn thắp lên tro tàn khắp Cửu châu tối tăm.
Chỉ trong một chớp mắt, rồi chàng lại lập tức quay đi. Sở Du ngồi trong rèm châu, nắm chặt tay ghế, không biết tại sao, đột nhiên bỗng khóc. Nàng mỉm cười rơi lệ, giơ tay lấy khăn lau nước mắt. Vãn Nguyệt bên cạnh hơi lo lắng gọi: “Phu nhân?”
Nói xong, hai người im lặng nhìn binh lính đang xếp ngay ngắn theo tiếng tập hợp, sau đó đồng loạt quỳ xuống. Âm thanh toàn trường yên tĩnh, Vệ Uẩn bước từ dưới đài lên, chàng quỳ xuống đệm bồ đoàn. Đào Tuyền nâng kim quan đứng ở sau lưng chàng. Vẻ mặt chàng trịnh trọng, sống lưng thẳng tắp.Sở Du khoát tay, ra hiệu nàng không cần nói.
Vãn Nguyệt mím môi, không hề nhiều lời.
Đợi đến khi tất cả nghi thức hoàn thành, mọi người đều giải tán. Thân thể Liễu Tuyết Dương không khỏe, được Tưởng Thuần đỡ đi xuống.
Vệ Uẩn bước tới bức rèm trước mặt Sở Du, chàng cuốn rèm lên, nhìn thấy đôi mắt hàm chứa hơi nước của nàng.
Chàng không khỏi bật cười: “Sao lại khóc rồi?”
Sở Du ngẫm nghĩ: “Sao vừa nãy không nói?”Sở Du cười đứng lên, dường như hơi ngượng ngùng: “Gió cát bay vào mắt, ta dụi hơi mạnh.”
“A Du.” Chàng nhẹ nhàng hỏi: “Nàng có biết tên tự của ta là gì không?”Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng mỉm cười lùi bước, kính cẩn đón nàng đi ra.
Nàng được Vãn Nguyệt dìu, Vệ Uẩn đi theo sau lưng nàng. Chàng dẫn nàng đến nơi ít người, lặng lẽ nắm lấy tay nàng.
Chàng vẫn mặc bộ hoa phục vừa rồi, hơi ấm trên tay trước sau như một.
“A Du.” Chàng nhẹ nhàng hỏi: “Nàng có biết tên tự của ta là gì không?”
Vệ Uẩn quay đầu, mỉm cười nhìn nàng: “Không phải Đào tiên sinh đặt, là ta tự đặt.”“Là Đào tiên sinh đặt à?”
Chàng chỉ nhìn lướt qua. Cách rèm châu đong đưa, nàng nhìn thấy chàng đứng dưới ánh mặt trời, bất chợt mỉm cười.
Sở Du ngẫm nghĩ: “Sao vừa nãy không nói?”
Đào Tuyền đứng sau lưng Liễu Tuyết Dương. Giọng nói thường ngày của Liễu Tuyết Dương luôn nhỏ nhẹ, nhưng vào thời khắc này, bà lại sử dụng âm lượng đủ để đa số mọi người đều có thể nghe thấy. Bà trầm tĩnh, ôn hoà nói: “Nhưng hôm nay phụ huynh con đều không còn, việc này chỉ có thể để ta giúp con. Năm con nhược quán, mẫu thân không có chuyện gì muốn con làm cả, chỉ có một việc, con ta, con có biết là gì không?”
Vệ Uẩn quay đầu, mỉm cười nhìn nàng: “Không phải Đào tiên sinh đặt, là ta tự đặt.”
Sở Du nghi hoặc ngước mắt lên. Vệ Uẩn dừng bước, kéo bàn tay Sở Du, viết từng nét tên tự của mình lên tay nàng.
“Hoài…” Sở Du đọc lên chữ thứ nhất, sau đó nàng nhìn thấy chàng viết chữ thứ hai: “Du…”
Sở Du ngẩn người. Vệ Uẩn bao lấy tay nàng, giống như nắm chặt cái tên đó trong tay.
“A Du.” Chàng nghiêm túc nói: “Bất luận tương lai ta đi đến đâu, ở trước mặt nàng, cả đời ta vẫn mãi là Vệ Thất Lang, Vệ Hoài Du(*).”
(*) Hoài (“A Du.” Chàng nghiêm túc nói: “Bất luận tương lai ta đi đến đâu, ở trước mặt nàng, cả đời ta vẫn mãi là Vệ Thất Lang, Vệ Hoài Du(*).”(*) Hoài (Vệ Uẩn ngẩng đầu, nhìn đôi mắt ngấn lệ Liễu Tuyết Dương. Vệ Uẩn nghiêm túc lên tiếng: “Xin mẫu thân cho biết.”Nàng không khỏi cười khổ, chỉ có thể đáp thật: “Mẫu thân và Đại tẩu con đều là người Tạ gia, hôm nay chỗ dựa lớn nhất của Triệu Nguyệt vốn là Tạ thị, sợ là ca ca sẽ không thiên vị bất cứ bên nào.”怀Liễu Tuyết Dương nâng kim quan, rưng rưng nước mắt, đội lên đầu chàng.) nghĩa là nhớ nhung, ôm trong lòng; Du () nghĩa là ngọc đẹp (Du trong tên của Sở Du)瑜(*) Hương: trong quê hương, làng xã) nghĩa là ngọc đẹp (Du trong tên của Sở Du)
Ngọt sâu răng :))) chỗ nào cũng tranh thủ rải cấu lương cho con dân :)))
T biết ngay cái tên tự này kiểu gì cũng sẽ có một ý nghĩa sâu xa nào đó?
Ôi trời ơi, sao lại có nam nhân như Vệ Uẩn chứ
Tự đặt cơ đấy, cẩu lương muôn năm!!!!