Sơn Hà Chẩm – Chương 123

Chương 123

Cả đời này, ta vẫn chỉ là Vệ Thất Lang, Vệ Hoài Du

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Vệ Uẩn lập tức không mấy dễ coi. Sở Du khẽ ho một tiếng, nhẹ nhàng chuyển đề tài: “Không biết từ đâu mà Cố đại nhân dám chắc có thể khuyên hàng Thẩm Hữu?” Cái tay kia tái nhợt đáng sợ, nhưng độ mạnh yếu kin.

“Thẩm Hữu là người tốt.”

Cố Sở Sinh không tiếp tục đề tài vừa rồi, hắn trả lời Sở Du, lãnh đạm nói: “Mỗi một chuyện, hắn đều muốn làm tốt. Hắn muốn làm một người trung nghĩa, cho nên hắn không phản bội Triệu Nguyệt. Thế nhưng trong lòng hắn lại biết cái gì là đúng, cái gì là sai. Hắn ái mộ Lục phu nhân, và cũng hổ thẹn với Vệ gia. Hắn…” Cố Sở Sinh giơ tay, nhẹ nhàng đặt lên ngực mình, nghiêm túc nói: “Lương tâm khó yên.” Người kia đặt ở trên người nàng, nàng mặt.

Vệ Uẩn gật đầu: “Ta hiểu rồi, ta đã biết ý của Cố đại nhân. Ngươi yên tâm…” Vẻ mặt chàng trịnh trọng: “Ta sẽ đợi đến năm tháng sau.” Người mù rốt cuộc theo trên người nàng ly khai.

Cố Sở Sinh tựa như thở phào, hắn kính cẩn khấu đầu: “Cố mỗ cảm tạ Hầu gia.”

Dứt lời, hắn ngẩng đầu, đứng dậy cáo lui. Hắn như trước bộ màu đen rộng thùng thình vu bào.

Chờ sau khi hắn lui xuống, Sở Du nâng mắt nhìn Vệ Uẩn: “Đệ hỏi những lời đó làm gì?”

“Ta nghĩ nàng hiểu ý ta.” Nàng lấy bốn mươi lăm góc độ tà vọng đi qua.

Vệ Uẩn nâng mắt nhìn nàng: “Ta không muốn lại để Vệ gia bước theo gót chân năm đó. Nếu ta phụ tá một Hoàng đế, ta hi vọng người đó chính là người Vệ gia.” Mà cùng lúc đó, người mù đầu ngón tay nhất.

“Chuyện con cái, không phải đệ nói có là có được.”

S Du nhíu mày, VɨUn nh nhàngcưi: “Mt đatr thôi mà,°ai biết thtýhay gi? Chcn nàng đng]ý V Unĩgiơ tay áplên bng SIDu, du dàngõnói: “Trưc tiênc tùy tinũđưa mt đatr vào cung,ch nàng mangthai, sinh con,ĩchúng ta đitr li, khôngphi đưc risao?”

V Un…ìS Du khĩrun cánh môi:ế“Ta s khôngđ con tavào cung.”

VáUn ngưc mtìnhìn nàng, SDu đng dy,ícơ th nànghơi run ry,Ĩnhưng vn cnırăng nói vichàng: “Ta hiivng con taícó th sngìbình yên c¸đi. Đ có}biết như thếĩnào là sng³bình yên cľđi không? Làĺging như ngưi³bình thưng, cnh cha m,không bun khônglo, phin nãoíln nht cũngĩch là chīhôm nay cònÏchưa chép xong,°ch không phiìlà trongthâm cung đivin, làm mtīcon ri gánhílên hai chvn tuế!”

VUn không lêntiếng, lưng SĪDu thng tp:į“Ta tuyt điís không chofphép các ngưi]mang con mìnhòtr thành quânéc ca cácngưi.”

Nghe nàng³nói, V UnЇcưi kh: “Tacũng ch nóiĩđùa thôi, miĭvic đu ngheđnàng.”

Dt li,Ichàng vươn tay,ôm ly SDu, du dàngưnói: “Ta cũngch mun mangnhng th ttnht cho conáchúng mình. AɩDu, cm giácbt lc rtđau kh, takhông mun conèca ta nếmĩtri loi cmĬgiác này.”

Chàngnói li nàymt cách rtľbình tĩnh. SéDu sng s,đi đến khiơnhn ra chàngnói gì, tráitim nàng bngïđau tht.

Chàngīđã bt lcĮnăm năm.

Năm nămètrưc, chàng đếníBch Đế Ccnht xác choph huynh. Đidin vi cái,chết ca phíhuynh, chàng btlc.

Lúc sau bînht vào thiênlao, nhìn cĮnhà qu giídưi mưa gió,chàng bt lc.

Sauna, chàng nhtɨvua giết đch,cho rng báođưc thù nhà,nhưng lúc chmđến chân tưng,)chàng vn btưlc.

Chàng ng đôngýnăm năm, cuiđcùng đi đếnúngày này.

Chàng cũnglà con traiõca gia đìnhìbình thưng. Trênĭđi này, cóĩlúc hnh phúcèvà hn nhiên¸không phi dobn xut thânt gia đìnhīnào, mà do,s mnh.

S Duđt nhiên hiuìnguyên nhân chàngìmun con mìnhètr thành ngưiítôn quý nht}trên đi. Nàngôm chàng, khànging nói: “Tiu:Tht… là taĪkhông tt.”

Là¸lúc đ niênthiếu, ta khôngth bo vtt cho đ.

Nhđến bút tíchưchó bò nămxưa hoá thànhínét ch cngícáp đp đ:hôm nay, nhđến thiếu niênìlm li trĮthành nam nhiíđi tri đpđt hôm nay,IS Du ômļcht ly chàng,árt cuc không²th nói đưcmt câu tráchmng nào.

Hai ngưiàôm nhau chclát. S Dunghĩ hôm nayįV Un vn¸còn bn, bènêđng dy riđi. Nàng ràsoát li mtĮlưt tt cnhng gì phichun b ngàymai, sau khiêkim tra xong,nàng nghe thyTrưng Nguyt điđến báo: “Phuinhân, lão phuɩnhân mi ngưiqua đó.”

“Sao?”àS Du nghiĪhoc: “Lão phuínhân gi taqua đó làm[gì?”

Nh phuĩnhân nói hômínay lão phuánhân rt hngýkhi.”

S Dunhíu mày, lïm đoán raíchuyn gì. Nàng}s tay áoímình, n đnhЇtâm trng, nhanhchóng đi đếnphòng Liu TuyếtĩDương. Liu TuyếtjDương đang cmíbc ho, cưiơnói gì đóvi Tưng Thunïbên cnh. Tinh²thn bà rttt, đã lâuêkhông thy bídng vui vìnhư thế. CònĮTưng Thun ngiĨqu mt bên,tươi cưi trênmt li hơi(min cưng.

S Duïbưc vào phòng,hành l vijLiu Tuyết Dương,sau đó nghe}đi phương gi:“A Du tiľri, mau đếnìđây xem cônương này thếnào?”

Nghe vy,(S Du lptc hiu ý¸ca Liu TuyếtįDương. Tưng Thunàquan sát SĭDu, nhìn nàngbưc đến. SDu nhìn ngưiïtrong ho, ngheLiu Tuyết Dươngnói: “Cô nươngũnày tên làNgu Thanh Bình,ĩnghe nói hômnay con đijđón ri, côõy có thts đp nhưïtranh v nàykhông?”

Ch hơnch không kém.”ã

Lúc đến đây,íS Du đãïchun b sntinh thn, vmt nàng đimįtĩnh. Liu TuyếtDương “ mtĪtiếng, tán thưng:Vy đúng làĩm nhân ri,hn cũng khôngýphân cao thpvi A Duàchúng ta.”

“Miľngưi mt v.”õTưng Thun vi²lên tiếng ngtli: “Hôm naycũng mun ri,mu thân cóýmt không? Haylà

Khoan đã.”Liu Tuyết Dươngpht l s}nâng đ caếTưng Thun, quay¸đu tiếp tcìhi thăm SếDu: “Tính tìnhv Qun chúaīnày thế nào,đcó kiêu căngkhông?”

Không hkiêu căng, Qunïchúa ch khôngếgii giao tế,ínhưng tm lòngìthin lương, vangdanh bên ngoài.”ĩ

“Tt, tt, tt.”ľLiu Tuyết Dươngliên tc gtļđu: “Ta cũng³nghe ngưi tagi cô yálà n BĬTát, là ngưifcó lòng drt tt. NguăVương tay nmtrng binh, ThanhĮBình qun chúaxinh đp lươngthin, xem nhưxng đôi viTiu Tht chúngîta ri.”

LiuĮTuyết Dương lihi v NguThanh Bình vàicâu. S Dungi qu mtbên, đáp tngùcâu mt. LiuTuyết Dương nghemà vui vtrong lòng, nóiĪvi S Du:é“Hôm nay tađã nghe nóiri, lúc trưcīTiu Tht bíthương bên ngoài,ļchính Thanh Bìnhqun chúa cuõgiúp. Cô yícòn mt mìnhđến Thiên Sơnhái thuc choTiu Tht. Mtícô nương mt³mình đến ThiênjSơn hái thucjlà tình cmsâu nng cnào. Nhiu nămri, trưc giįTiu Tht khôngļh có ývi cô nươngnào c, thếémà hôm naynó li cý đến đónfphi không?”

“Muthân, ngưi nói[đi đâu vy?”úTưng Thun cưi:áThân phn NguíVương cao quý,ngưi Tiu Thtđi đón làİNgu Vương, không)phi Qun chúa.”ì

“Cũng vy thôi.”ơLiu Tuyết Dươngíkhoát tay, tiếpùtc nói viS Du: “Ngàyìmai, ngưi giaoho vi chúngîta đu ti,)con đ ýgiúp Tiu Thtímt chút. Bâyigi nó cũngɪđã nhưc quán,ùcác ca caįnó tuiļnó đu đãíđính hôn ri.°Hi A Quân²và con đínhìhôn, nó miĩcó mưi baĺtui, con vncòn là đaơbé bn tui.Khi đó nóăcòn ôm conúđy, con nhĪkhông?”

Không nh.”S Du mmcưi lc đu,Liu Tuyết Dươngth dài: “Đúnglà đáng tiếcmà. Hi đó,đcon rt thíchA Quân, nómun v, concòn ôm nóĩkhóc lóc đy.ICó điu TiuTht cũng dínhcon lm, khi)đó nó micó ba tui,,con khóc, nócũng khóc, AīQuân nhc hết,c đu…

LiuâTuyết Dương kíchuyn bn hkhi còn bé,trên mt mangátheo hoài nim.S Du imílng lng nghe,mãi cho đếnkhi Liu TuyếtĩDương mt, nànghu h bàng ri miđi ra ngoài}vi Tưng Thun.

Đisau khi rikhi, Tưng Thunth dài: “Muiđng đ ýĩli mu thân,íTiu Tht vàïThanh Bình quníchúa còn chưađâu vào đâu,mui dng đoánmò.”

Vâng.”

“Hômnay mu thâncm thy thânphn Tiu Thtđã khác, chcòlà bà cho¸rng Tiu ThtĬmun làm Hoàngđế

“Mui biết.”

“A Du.” TưngThun lo lng:(“Mui đng bun.”ĩ

“Mui không bun.”ɩS Du mmícưi, v nhtay Tưng Thun:ì“T đng loìlng. Mui đãúsm chun b)tinh thn chonhng li muĪthân nói. Nếuİmui đi conđưng này, thìícũng đã nghĩik ri.”

Tưng}Thun mím môi,Ĩcui cùng hi:“A Du, vìósao mui khôngĬthích C SũSinh?”

S Dukhông lên tiếng.íMt lúc sau,ìnàng li cưi:ơVy vì saot không thíchITng Thế Lan?”á

Tưng Thun ngnngưi, S DuInm tay nàng,cúi đu nói:“Mui biết tmĺlòng ca t,ôt đng lo,mui không saoc.”

V nghngơi đi.”

SâDu cong mày,įnh nhàng mmïcưi, v vaiíTưng Thun.

Đi vphòng, nàng nmùtrên giưng, giưngmt mình cóhơi trng tri.íV Un phiơchun b điđin phong Vươngngày mai, eílà hôm nayïs không ti.

SĮDu cm thyÎvô cùng mtmi. Nàng nmđtrên giưng, nhmmt li, cmãi nm mơ,mt đêm khôngĪyên gic. Vathc, nàng đãìnghe thy tiếngín ào bênngoài, bèn ngiídy hi thămngưi bên ngoài:ê“Gi nào ri?”

“Bm phu nhân,ưgi Mão(*) ri.İHu gia đãôbt đu chunb.”

(*) GiîMão: 5-7 giĪsáng.

S Du nheoImt, chng ngưiÍdy: “Ta đi]xem th.”

S(Du ra mtĺxong xuôi, lúcđến phòng V¹Un, chàng đãùmc xong hoaphc. Hôm naylà đi đinàphong Vương vàl gia quanca chàng hp(nht làm mt,quy trình khácfvi l gia°quan bình thưng,quan trng làômưn ngày nàyđ tt cĭngưi có mtũti quan lïđu biết thc:lc ca VUn hin nay,theo đó màkhông s uyÍdanh ca TriuNguyt. Vì vy,ĩđa phn cácnghi thc phíaìtrưc đu gin²lưc, ch chaīli s kinЇ“Gia quan trưc¸mt chúng nhân.

VơUn mc mtıb phc scìmàu đen, áo¹khoác tơ latay rng, mép(tơ la vinhoa văn mâyócun màu vàngókim, lưng thêu¹tinh tú nhtìnguyt, tay áothêu mưi haiơthn thú, tếtt màu đɨrũ thânĩtrưc, chu tưcògiương cánh ngmɨchâu, vô cùng(quý phái.

Rt nhiuíngưi vây quanhfbên cnh VɩUn. V Unếkhông có phhuynh, S LâmDương và TngThế Lan vaíhp đưc miïđến làm huynhđ V Un.Liu Tuyết Dươngíđng sau lưngɨV Un, rưngrưng nưc mtĩnói gì đó.ũV Un ngitrưc gương, mmcưi đáp li.

SDu lng lngúđng nhìn mtlát, nhưng khôngđi vào. Bêncnh chàng đãcó rt nhiuIngưi, cũng khôngcn quy ryũchàng na.

Sau khiĩS Du trong phòng mìnhìty ra xongxuôi, nàng mcđch y, đikim quan. Đếnõcanh gi, nànglin ngi ckiu ra thaoļtrưng.

Thao trưng đãɪb trí xong,ýkhách kha đưcmi đến lnálưt ngi xung.S Du ngi° nơi cao,â gia làĩv trí VUn, v tríca nàng vàLiu Tuyết Dươnghơi cao hơnìV Un mtìchút, và daįphía sau mtÎchút.

Ch hai ngưih ngi phbc rèm. LúcS Du bưcvào, Liu TuyếtDương cưi hiĩnàng: “Sáng nayta thy conđến, nhưng saoũkhông vào nhìnxem?”

Nghe thyľch Tiu Thtîn ào nênìcon mi đếnįxem th, biếtmi ngưi đangvui v nênïcũng không làmũphin.”

S Dumm cưi, bưngétrà bên cnhlên, hi thămLiu Tuyết Dương:à“Mu thân đãăn sáng chưa?”

Ăn chút cháoúri.”

Liu TuyếtDương đáp quaĩloa, không baolâu sau lin:nghe thy tiếngãtrng đánh, nghiïthc chính thc)bt đu.

Tiếng trống vang lên dày đặc. Theo sau tiếng trống, mặt đất bắt đầu rung lên, mấy nghìn binh lính từ đằng xa xếp hàng tiến vào thao trường. Bộ binh, kỵ binh, cung thủ… mỗi bước đi của bọn họ đều vô cùng trật tự, từ vào trận đến khi đứng lại đều không hề rối loạn.

Vệ Uẩn đã hoàn toàn có dáng dấp của thanh niên trưởng thành, ngũ quan rắn rỏi, không còn đường nét mềm mại thuở nhỏ kia nữa.

Giữa tiếng trống là tiếng binh lính hô to, một đoàn quân chỉnh tề bước từng đoàn vào.

Đây là con trai bà.

“Bách tính an khang, thịnh thế đời đời!”

Liễu Tuyết Dương im lặng quan sát, thở dài: “Quan lễ của nó vốn không nên động đao động thương, chẳng qua lần này mượn danh Quan lễ mời tiệc chiêu đãi nhiều tân khách, sợ là ý của nó không chỉ bấy nhiêu đi?”

Sở Du ngẩn người. Vệ Uẩn bao lấy tay nàng, giống như nắm chặt cái tên đó trong tay.

Vệ Uẩn ngẩng đầu, nhìn đôi mắt ngấn lệ Liễu Tuyết Dương. Vệ Uẩn nghiêm túc lên tiếng: “Xin mẫu thân cho biết.”

“Đúng là thế.” Sở Du bình tĩnh nói: “Hôm nay, tất cả mọi người đều đang quan sát Hầu gia và vị kia ở Hoa Kinh. Hầu gia muốn tặng một liều thuốc an thần cho thiên hạ. Nếu muốn kết đồng minh, vậy ít nhất chúng ta phải để họ thấy được thực lực.”

“Nhưng mấy năm nay, dân chúng phiêu bạt khắp nơi nhiều không kể xiết, ngoài đường thây chất thành đồi không rõ nguyên do. Còn nhớ năm đó, Hoa Kinh vốn là hương trong mộng(*), Đại Sở vốn là nước trên nước, đường không di cốt, phố không nhà trống, nhưng hôm nay thì sao?”

“Phía ca ca con…” Liễu Tuyết Dương nhìn bộ binh đánh quyền bên dưới, giống như lơ đãng hỏi: “Nghĩ thế nào?”

“Việc này vốn nên do phụ thân con làm.”

Chàng trông giống như thanh lợi kiếm đã hoàn toàn đúc thành, lấp lánh rực rỡ dưới ánh ban mai, mang theo hào quang chói chang phá vỡ bóng đêm vạn trượng.

Sở Du không ngờ Liễu Tuyết Dương lại hỏi đến những chuyện này. Xưa nay Liễu Tuyết Dương không thích quản sự, hôm nay lại đột nhiên hỏi han, Sở Du sững người một chốc rồi từ từ nhận ra.

(*) Hoài (怀) nghĩa là nhớ nhung, ôm trong lòng; Du (瑜) nghĩa là ngọc đẹp (Du trong tên của Sở Du)

E rằng Liễu Tuyết Dương không yên tâm về nàng rồi.

“Năm nay chính là năm thiên mệnh. Cuộc đời ta trải qua vố số, phu quân nhi tử đều chết trận sa trường, nhưng điều này cũng không khiến ta đau xót nhất. Điều lão thân đau xót nhất chính là nam nhi kiên cường Đại Sở ta ở đây, nhưng lại trơ mắt nhìn kẻ gian nắm quyền, giang sơn suy tàn!”

) nghĩa là ngọc đẹp (Du trong tên của Sở Du)

Nàng không khỏi cười khổ, chỉ có thể đáp thật: “Mẫu thân và Đại tẩu con đều là người Tạ gia, hôm nay chỗ dựa lớn nhất của Triệu Nguyệt vốn là Tạ thị, sợ là ca ca sẽ không thiên vị bất cứ bên nào.”

(*) Hương: trong quê hương, làng xã

Một bên là thê tử và mẫu tộc mẫu thân, một bên là muội muội đã gả ra ngoài. Đối với Sở Lâm Dương mà nói, mặc kệ cả hai có lẽ là lựa chọn có khả năng nhất.

“Đúng là thế.” Sở Du bình tĩnh nói: “Hôm nay, tất cả mọi người đều đang quan sát Hầu gia và vị kia ở Hoa Kinh. Hầu gia muốn tặng một liều thuốc an thần cho thiên hạ. Nếu muốn kết đồng minh, vậy ít nhất chúng ta phải để họ thấy được thực lực.”

Liễu Tuyết Dương nhíu mày. Lát sau, bà thở dài: “Ai cũng có cái khó của mình.”

Liễu Tuyết Dương im lặng quan sát, thở dài: “Quan lễ của nó vốn không nên động đao động thương, chẳng qua lần này mượn danh Quan lễ mời tiệc chiêu đãi nhiều tân khách, sợ là ý của nó không chỉ bấy nhiêu đi?”

“Bách tính an khang, thịnh thế đời đời!”

Liễu Tuyết Dương nâng kim quan, rưng rưng nước mắt, đội lên đầu chàng.

Nói xong, hai người im lặng nhìn binh lính đang xếp ngay ngắn theo tiếng tập hợp, sau đó đồng loạt quỳ xuống. Âm thanh toàn trường yên tĩnh, Vệ Uẩn bước từ dưới đài lên, chàng quỳ xuống đệm bồ đoàn. Đào Tuyền nâng kim quan đứng ở sau lưng chàng. Vẻ mặt chàng trịnh trọng, sống lưng thẳng tắp.

Vệ Uẩn đã hoàn toàn có dáng dấp của thanh niên trưởng thành, ngũ quan rắn rỏi, không còn đường nét mềm mại thuở nhỏ kia nữa.

Dùng sự bình tĩnh để kìm nén sự ngưỡng mộ và nồng nhiệt, dùng lý trí để kiềm chế sự khát vọng bất chấp tất cả muốn ôm ấp.

Liễu Tuyết Dương nhíu mày. Lát sau, bà thở dài: “Ai cũng có cái khó của mình.”

Chàng trông giống như thanh lợi kiếm đã hoàn toàn đúc thành, lấp lánh rực rỡ dưới ánh ban mai, mang theo hào quang chói chang phá vỡ bóng đêm vạn trượng.

“Kế thừa gia phong Vệ gia ta…” Liễu Tuyết Dương ngẩng đầu lên, đột ngột cao giọng: “Trả lại Đại Sở thịnh thế!”

Ánh mắt mọi người đều dồn lên người chàng. Nàng nhìn lễ quan bước lên bái lạy, mời Liễu Tuyết Dương dời chỗ. Liễu Tuyết Dương được người nâng đỡ, đi tới trước mặt Vệ Uẩn.

Dứt lời, Liễu Tuyết Dương bất chợt xoay người, nhìn về phía đám đông: “Đại Sở ta từ khi dựng nước đến nay, trải qua bốn đời vua. Vệ gia ta vốn là kiếm trong tay Đế vương, là tường thành Bắc Cảnh, chống lại ngoại địch, mở rộng bờ cõi, để Đại Sở ta giang sơn nghìn dặm, bách tính non sông vô lo.”

“Việc này vốn nên do phụ thân con làm.”

Ánh mắt mọi người đều dồn lên người chàng. Nàng nhìn lễ quan bước lên bái lạy, mời Liễu Tuyết Dương dời chỗ. Liễu Tuyết Dương được người nâng đỡ, đi tới trước mặt Vệ Uẩn.

Đào Tuyền đứng sau lưng Liễu Tuyết Dương. Giọng nói thường ngày của Liễu Tuyết Dương luôn nhỏ nhẹ, nhưng vào thời khắc này, bà lại sử dụng âm lượng đủ để đa số mọi người đều có thể nghe thấy. Bà trầm tĩnh, ôn hoà nói: “Nhưng hôm nay phụ huynh con đều không còn, việc này chỉ có thể để ta giúp con. Năm con nhược quán, mẫu thân không có chuyện gì muốn con làm cả, chỉ có một việc, con ta, con có biết là gì không?”

“Hài nhi cẩn ghi.”

Sở Du lắng nghe âm thanh bên dưới càng ngày càng lớn, giống như thuỷ triều cuồn cuộn mà đến, tựa hồ muốn bao trùm cả Vệ Uẩn, cả nàng, cả Đại Sở bấy giờ.

Vệ Uẩn ngẩng đầu, nhìn đôi mắt ngấn lệ Liễu Tuyết Dương. Vệ Uẩn nghiêm túc lên tiếng: “Xin mẫu thân cho biết.”

(*) Hương: trong quê hương, làng xã

Cho đến khi chàng xoay người, ánh mắt nhìn về phía nàng.

“Kế thừa gia phong Vệ gia ta…” Liễu Tuyết Dương ngẩng đầu lên, đột ngột cao giọng: “Trả lại Đại Sở thịnh thế!”

“Hoài…” Sở Du đọc lên chữ thứ nhất, sau đó nàng nhìn thấy chàng viết chữ thứ hai: “Du…”

Dứt lời, Liễu Tuyết Dương bất chợt xoay người, nhìn về phía đám đông: “Đại Sở ta từ khi dựng nước đến nay, trải qua bốn đời vua. Vệ gia ta vốn là kiếm trong tay Đế vương, là tường thành Bắc Cảnh, chống lại ngoại địch, mở rộng bờ cõi, để Đại Sở ta giang sơn nghìn dặm, bách tính non sông vô lo.”

“A Du.” Chàng nghiêm túc nói: “Bất luận tương lai ta đi đến đâu, ở trước mặt nàng, cả đời ta vẫn mãi là Vệ Thất Lang, Vệ Hoài Du(*).”

Sở Du lẳng lặng nhìn người thanh niên đưa lưng về phía nàng. Chàng đứng phía trước, cuồng phong thổi tay áo chàng phần phật, xâu chuỗi cạnh kim quan tung bay trong gió. Chàng giống như một mình đối mặt với tất cả cuồng phong bạo vũ trên thế gian, nhưng vẫn luôn bình tĩnh thản nhiên, không chút sợ hãi.

“Nhưng mấy năm nay, dân chúng phiêu bạt khắp nơi nhiều không kể xiết, ngoài đường thây chất thành đồi không rõ nguyên do. Còn nhớ năm đó, Hoa Kinh vốn là hương trong mộng(*), Đại Sở vốn là nước trên nước, đường không di cốt, phố không nhà trống, nhưng hôm nay thì sao?”

“Bách tính an khang, thịnh thế đời đời!”

Giữa tiếng trống là tiếng binh lính hô to, một đoàn quân chỉnh tề bước từng đoàn vào.

Chàng vẫn mặc bộ hoa phục vừa rồi, hơi ấm trên tay trước sau như một.

Chàng chỉ nhìn lướt qua. Cách rèm châu đong đưa, nàng nhìn thấy chàng đứng dưới ánh mặt trời, bất chợt mỉm cười.(*) Hương: trong quê hương, làng xã

(*) Hoài (

“Lãm Nguyệt Lâu chạm vàng thềm ngọc, trong hoàng cung ca múa thanh bình, nhưng dưới Hoàng thành sưu cao thuế nặng, dân chúng lầm than. Cho dù Vệ gia bảo vệ Bắc Cảnh, giành lại giang sơn, nhưng từ lâu Đại Sở đã không còn là Đại Sở năm đó. Hoa Kinh không còn là hương trong mộng, Đại Sở không còn là nước trên nước.”

Đứa con trai còn lại duy nhất của bà. Bà nhìn chàng từ lúc ngây ngô không hiểu thế sự, trưởng thành đến hôm nay. Dù cho chàng đã sớm đối mặt mưa gió phong sương, nhưng lúc này, trong lòng Liễu Tuyết Dương, chàng mới thật sự trưởng thành.Gia huy Chu tước bao quanh chữ “Vệ” của Vệ gia chầm chậm kéo lên, binh lính liên tục hô to theo.

“Năm nay chính là năm thiên mệnh. Cuộc đời ta trải qua vố số, phu quân nhi tử đều chết trận sa trường, nhưng điều này cũng không khiến ta đau xót nhất. Điều lão thân đau xót nhất chính là nam nhi kiên cường Đại Sở ta ở đây, nhưng lại trơ mắt nhìn kẻ gian nắm quyền, giang sơn suy tàn!”

Chàng không khỏi bật cười: “Sao lại khóc rồi?”

Nhưng nàng lại chỉ có thể ngồi ở nơi cao này, ở vị trí trưởng bối của chàng, lấy thân phận trưởng bối ngồi cạnh Liễu Tuyết Dương lẳng lặng ngóng nhìn chàng.

Nàng nhìn bóng lưng chàng, đột nhiên rất muốn bước tới đứng bên cạnh chàng, nắm lấy tay chàng, cùng chàng ngắm nhìn mưa gió thét gào, an khang thịnh thế.

“Con ta.” Liễu Tuyết Dương nhắm mắt, khàn giọng nói: “Sống lưng người trong thiên hạ này có thể đứt, nhưng con không thể. Đầu người trong thiên hạ có thể cúi, nhưng con thì không. Cho dù Vệ gia ta chỉ còn lại con mà một nhóm nữ quyến chúng ta, nhưng cũng không đánh mất khí phách trăm năm, không đứt đoạn sống lưng bốn đời.”

Nàng không khỏi cười khổ, chỉ có thể đáp thật: “Mẫu thân và Đại tẩu con đều là người Tạ gia, hôm nay chỗ dựa lớn nhất của Triệu Nguyệt vốn là Tạ thị, sợ là ca ca sẽ không thiên vị bất cứ bên nào.”

“Hài nhi cẩn ghi.”

Vệ Uẩn cúi đầu, giọng nói bình tĩnh ung dung, giống như chàng đã từng nói câu nói này vô số lần.

Vệ Uẩn cúi đầu, giọng nói bình tĩnh ung dung, giống như chàng đã từng nói câu nói này vô số lần.

Liễu Tuyết Dương nâng kim quan, rưng rưng nước mắt, đội lên đầu chàng.

Nàng được Vãn Nguyệt dìu, Vệ Uẩn đi theo sau lưng nàng. Chàng dẫn nàng đến nơi ít người, lặng lẽ nắm lấy tay nàng.

Đây là con trai bà.

“Con ta.” Liễu Tuyết Dương nhắm mắt, khàn giọng nói: “Sống lưng người trong thiên hạ này có thể đứt, nhưng con không thể. Đầu người trong thiên hạ có thể cúi, nhưng con thì không. Cho dù Vệ gia ta chỉ còn lại con mà một nhóm nữ quyến chúng ta, nhưng cũng không đánh mất khí phách trăm năm, không đứt đoạn sống lưng bốn đời.”

Đứa con trai còn lại duy nhất của bà. Bà nhìn chàng từ lúc ngây ngô không hiểu thế sự, trưởng thành đến hôm nay. Dù cho chàng đã sớm đối mặt mưa gió phong sương, nhưng lúc này, trong lòng Liễu Tuyết Dương, chàng mới thật sự trưởng thành.

Sở Du cười đứng lên, dường như hơi ngượng ngùng: “Gió cát bay vào mắt, ta dụi hơi mạnh.”

Bà đội kim quan cho chàng. Vệ Uẩn đứng dậy, quay mặt về phía đám đông.

“Phía ca ca con…” Liễu Tuyết Dương nhìn bộ binh đánh quyền bên dưới, giống như lơ đãng hỏi: “Nghĩ thế nào?”

Ánh ban mai dần lên, chàng mặc hoa phục Vương tước, đầu đội kim quan, cả người tắm trong nắng sớm, tựa như cầm theo ngọn lửa sáng chói mà đến, muốn thắp lên tro tàn khắp Cửu châu tối tăm.

“Lãm Nguyệt Lâu chạm vàng thềm ngọc, trong hoàng cung ca múa thanh bình, nhưng dưới Hoàng thành sưu cao thuế nặng, dân chúng lầm than. Cho dù Vệ gia bảo vệ Bắc Cảnh, giành lại giang sơn, nhưng từ lâu Đại Sở đã không còn là Đại Sở năm đó. Hoa Kinh không còn là hương trong mộng, Đại Sở không còn là nước trên nước.”

“Hôn quân nắm quyền, bách tính vô tội. Vệ Uẩn kế thừa thiên mệnh, hôm nay khởi nghĩa, tự lập làm Vương, nguyện Vệ gia ta mãi là lợi đao Đại Sở, bảo hộ bách tính an khang, thịnh thế đời đời!”

Tiếng trống vang lên dày đặc. Theo sau tiếng trống, mặt đất bắt đầu rung lên, mấy nghìn binh lính từ đằng xa xếp hàng tiến vào thao trường. Bộ binh, kỵ binh, cung thủ… mỗi bước đi của bọn họ đều vô cùng trật tự, từ vào trận đến khi đứng lại đều không hề rối loạn.

Sở Du không ngờ Liễu Tuyết Dương lại hỏi đến những chuyện này. Xưa nay Liễu Tuyết Dương không thích quản sự, hôm nay lại đột nhiên hỏi han, Sở Du sững người một chốc rồi từ từ nhận ra.

“Bách tính an khang, thịnh thế đời đời!”

Bà đội kim quan cho chàng. Vệ Uẩn đứng dậy, quay mặt về phía đám đông.

Gia huy Chu tước bao quanh chữ “Vệ” của Vệ gia chầm chậm kéo lên, binh lính liên tục hô to theo.

Sở Du lắng nghe âm thanh bên dưới càng ngày càng lớn, giống như thuỷ triều cuồn cuộn mà đến, tựa hồ muốn bao trùm cả Vệ Uẩn, cả nàng, cả Đại Sở bấy giờ.

“Bách tính an khang, thịnh thế đời đời!”

怀

“Bách tính an khang, thịnh thế đời đời!”

Sở Du lẳng lặng nhìn người thanh niên đưa lưng về phía nàng. Chàng đứng phía trước, cuồng phong thổi tay áo chàng phần phật, xâu chuỗi cạnh kim quan tung bay trong gió. Chàng giống như một mình đối mặt với tất cả cuồng phong bạo vũ trên thế gian, nhưng vẫn luôn bình tĩnh thản nhiên, không chút sợ hãi.

Nàng nhìn bóng lưng chàng, đột nhiên rất muốn bước tới đứng bên cạnh chàng, nắm lấy tay chàng, cùng chàng ngắm nhìn mưa gió thét gào, an khang thịnh thế.

Nhưng nàng lại chỉ có thể ngồi ở nơi cao này, ở vị trí trưởng bối của chàng, lấy thân phận trưởng bối ngồi cạnh Liễu Tuyết Dương lẳng lặng ngóng nhìn chàng.

Vệ Uẩn bước tới bức rèm trước mặt Sở Du, chàng cuốn rèm lên, nhìn thấy đôi mắt hàm chứa hơi nước của nàng.

Sở Du khoát tay, ra hiệu nàng không cần nói.

Dùng sự bình tĩnh để kìm nén sự ngưỡng mộ và nồng nhiệt, dùng lý trí để kiềm chế sự khát vọng bất chấp tất cả muốn ôm ấp.

Cho đến khi chàng xoay người, ánh mắt nhìn về phía nàng.

Đó là góc độ mà đám đông rất khó thấy được, nụ cười kia của chàng hướng về phía nàng. Nụ cười ấy mang theo khí chất thiếu niên, lại mang theo một chút đắc ý phô trương, chẳng hề ăn nhập gì với dáng vẻ vừa rồi của chàng.

Chàng chỉ nhìn lướt qua. Cách rèm châu đong đưa, nàng nhìn thấy chàng đứng dưới ánh mặt trời, bất chợt mỉm cười.

Đó là góc độ mà đám đông rất khó thấy được, nụ cười kia của chàng hướng về phía nàng. Nụ cười ấy mang theo khí chất thiếu niên, lại mang theo một chút đắc ý phô trương, chẳng hề ăn nhập gì với dáng vẻ vừa rồi của chàng.

Ánh ban mai dần lên, chàng mặc hoa phục Vương tước, đầu đội kim quan, cả người tắm trong nắng sớm, tựa như cầm theo ngọn lửa sáng chói mà đến, muốn thắp lên tro tàn khắp Cửu châu tối tăm.

Chỉ trong một chớp mắt, rồi chàng lại lập tức quay đi. Sở Du ngồi trong rèm châu, nắm chặt tay ghế, không biết tại sao, đột nhiên bỗng khóc. Nàng mỉm cười rơi lệ, giơ tay lấy khăn lau nước mắt. Vãn Nguyệt bên cạnh hơi lo lắng gọi: “Phu nhân?”

Nói xong, hai người im lặng nhìn binh lính đang xếp ngay ngắn theo tiếng tập hợp, sau đó đồng loạt quỳ xuống. Âm thanh toàn trường yên tĩnh, Vệ Uẩn bước từ dưới đài lên, chàng quỳ xuống đệm bồ đoàn. Đào Tuyền nâng kim quan đứng ở sau lưng chàng. Vẻ mặt chàng trịnh trọng, sống lưng thẳng tắp.

Sở Du khoát tay, ra hiệu nàng không cần nói.

Vãn Nguyệt mím môi, không hề nhiều lời.

Đợi đến khi tất cả nghi thức hoàn thành, mọi người đều giải tán. Thân thể Liễu Tuyết Dương không khỏe, được Tưởng Thuần đỡ đi xuống.

Vệ Uẩn bước tới bức rèm trước mặt Sở Du, chàng cuốn rèm lên, nhìn thấy đôi mắt hàm chứa hơi nước của nàng.

Chàng không khỏi bật cười: “Sao lại khóc rồi?”

Sở Du ngẫm nghĩ: “Sao vừa nãy không nói?”

Sở Du cười đứng lên, dường như hơi ngượng ngùng: “Gió cát bay vào mắt, ta dụi hơi mạnh.”

“A Du.” Chàng nhẹ nhàng hỏi: “Nàng có biết tên tự của ta là gì không?”

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng mỉm cười lùi bước, kính cẩn đón nàng đi ra.

Nàng được Vãn Nguyệt dìu, Vệ Uẩn đi theo sau lưng nàng. Chàng dẫn nàng đến nơi ít người, lặng lẽ nắm lấy tay nàng.

Chàng vẫn mặc bộ hoa phục vừa rồi, hơi ấm trên tay trước sau như một.

“A Du.” Chàng nhẹ nhàng hỏi: “Nàng có biết tên tự của ta là gì không?”

Vệ Uẩn quay đầu, mỉm cười nhìn nàng: “Không phải Đào tiên sinh đặt, là ta tự đặt.”

“Là Đào tiên sinh đặt à?”

Chàng chỉ nhìn lướt qua. Cách rèm châu đong đưa, nàng nhìn thấy chàng đứng dưới ánh mặt trời, bất chợt mỉm cười.

Sở Du ngẫm nghĩ: “Sao vừa nãy không nói?”

Đào Tuyền đứng sau lưng Liễu Tuyết Dương. Giọng nói thường ngày của Liễu Tuyết Dương luôn nhỏ nhẹ, nhưng vào thời khắc này, bà lại sử dụng âm lượng đủ để đa số mọi người đều có thể nghe thấy. Bà trầm tĩnh, ôn hoà nói: “Nhưng hôm nay phụ huynh con đều không còn, việc này chỉ có thể để ta giúp con. Năm con nhược quán, mẫu thân không có chuyện gì muốn con làm cả, chỉ có một việc, con ta, con có biết là gì không?”

Vệ Uẩn quay đầu, mỉm cười nhìn nàng: “Không phải Đào tiên sinh đặt, là ta tự đặt.”

Sở Du nghi hoặc ngước mắt lên. Vệ Uẩn dừng bước, kéo bàn tay Sở Du, viết từng nét tên tự của mình lên tay nàng.

“Hoài…” Sở Du đọc lên chữ thứ nhất, sau đó nàng nhìn thấy chàng viết chữ thứ hai: “Du…”

Sở Du ngẩn người. Vệ Uẩn bao lấy tay nàng, giống như nắm chặt cái tên đó trong tay.

“A Du.” Chàng nghiêm túc nói: “Bất luận tương lai ta đi đến đâu, ở trước mặt nàng, cả đời ta vẫn mãi là Vệ Thất Lang, Vệ Hoài Du(*).”

(*) Hoài (“A Du.” Chàng nghiêm túc nói: “Bất luận tương lai ta đi đến đâu, ở trước mặt nàng, cả đời ta vẫn mãi là Vệ Thất Lang, Vệ Hoài Du(*).”(*) Hoài (Vệ Uẩn ngẩng đầu, nhìn đôi mắt ngấn lệ Liễu Tuyết Dương. Vệ Uẩn nghiêm túc lên tiếng: “Xin mẫu thân cho biết.”Nàng không khỏi cười khổ, chỉ có thể đáp thật: “Mẫu thân và Đại tẩu con đều là người Tạ gia, hôm nay chỗ dựa lớn nhất của Triệu Nguyệt vốn là Tạ thị, sợ là ca ca sẽ không thiên vị bất cứ bên nào.”怀Liễu Tuyết Dương nâng kim quan, rưng rưng nước mắt, đội lên đầu chàng.) nghĩa là nhớ nhung, ôm trong lòng; Du () nghĩa là ngọc đẹp (Du trong tên của Sở Du)(*) Hương: trong quê hương, làng xã) nghĩa là ngọc đẹp (Du trong tên của Sở Du)

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

14 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

Ngọt sâu răng :))) chỗ nào cũng tranh thủ rải cấu lương cho con dân :)))

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

T biết ngay cái tên tự này kiểu gì cũng sẽ có một ý nghĩa sâu xa nào đó?

Hiểu Lam
Hiểu Lam
4 Năm Cách đây

Ôi trời ơi, sao lại có nam nhân như Vệ Uẩn chứ

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Tự đặt cơ đấy, cẩu lương muôn năm!!!!

14
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!