Chương 124
Loại chuyện đối phó với mẫu thân này, để ta
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du không biết nên nói tâm tư Vệ Uẩn tinh tế, hay là nói lần nào chàng cũng đúng lúc chạm vào đúng chỗ. Nàng ngay sau đó lại đối một cái người ta nói.
Mỗi lần lòng nàng bất an, người này đều đi đến gãi đúng chỗ ngứa, dỗ dành nàng.
Sở Du nắm lấy tay chàng, từ tốn nói: “May mà đệ tới rồi.” Nói xong, nàng ngẩng đầu lên, nhìn chàng cười: “Vừa rồi ta cảm giác đệ cách ta rất, rất xa.” Nhân còn tại trung ương tháp Ánh Sáng.
Xa đến nỗi nàng bỗng nhiên hiểu được cái gì gọi là hối hận bảo phu quân đi kiếm phong hầu(*).
(*) Câu này trích trong bài thơ “Khuê oán” thời Đường, cả bài này nói về thiếu phụ hối hận lúc trước không nên để chồng đi tòng quân kiếm phong hầu, khiến thê tử ở nhà nhớ nhung, phòng không gối chiếc. Nơi này trang trọng mà lại tráng lệ.
“Ta biết.” Vệ Uẩn kéoỏtay nàng, rủãmắt: “A Du,ừcon đường tươngílai của ta:rất dài, chínhfta cũng không:biết mình sẽļđi đến đâu.]Ta cũng sợỏquyền thế làmõmờ mắt ta,ïsợ vinh hoaịlàm vẩn đụcîlòng ta, cho,nên ta tựɨnói với mình,àtrước người khác)ta là VệẹUẩn, nhưng sauịngười khác taỡchỉ có thểìlà Vệ HoàiậDu. Cả đờiơnày, ta phảiợvĩnh viễn thíchἲnàng như thuởĩban đầu, tìnhĩcảm này thanhẳkhiết, không chấpïnhận bất cứitạp chất nào.”ù
Sở Du khôngìđáp, nàng imἷlặng nhìn chàng:ủ“Nếu đệ làmáHoàng đế thìảsao?”
“Làm Hoàngằđế thì thếớnào?”
“Dù saoícũng phải cóĨtam cung lụcằviện chứ?”
Vệ,Uẩn cười: “Khôngḽcó, nếu nhưỉlàm Hoàng đếĬbắt buộc phảiĩcó tam cungïlục viện, vậy°ta không làmínữa.”
“A Du.”ĮChàng nắm tayἶnàng, vẻ mặtậtrịnh trọng: “Bâyêgiờ không cóùchuyện gì khôngễgiải quyết được.ấNếu như ởảbên cạnh taịmà khiến nàngẽchịu uất ứcīto lớn, thìīđó là doỉta vô dụng.úĐàn ông vôἳdụng như vậy…”‹Vệ Uẩn ngừng}tiếng, một látằsau, chàng vẫnớgian nan mởựmiệng: “Vứt điàcũng không tiếc.”â
Nghe vậy, SởứDu chợt cười.
“Làỷđệ nói đấy.”)
Giọng nàng nhẹínhàng: “Vệ HoàiỉDu, đệ phảiĩgiữ chữ tín.”ì
Vệ Uẩn nhìnẻnàng, nhếch môiĩbật cười: “Đươngỉnhiên.”
Hai ngườiỗđi một đoạn.ıVệ Uẩn còn[nhiều khách phảiòtiếp đãi, vìòvậy Sở Duĺtrở về trước.ìLúc về đếnỹphủ, trong Vệỡphủ vô cùngináo nhiệt, xaàxa đã ngheìthấy tiếng cườiũcủa nữ quyến.ọSở Du bướcívào, thì raổlà Liễu Tuyết,Dương và rấtưnhiều nữ quyếnóquan lại quyềnỷquý đang cườiĩnói.
Hôm nay VệẹUẩn bày tiệcĩbên ngoài, nhữngĬnữ quyến nàyộđược sắp xếp{ở Vệ phủ.ЇViệc này doốmột tay SởἱDu sắp xếp,ìcó điều nàngĺkhông ngờ bữaítiệc lại bắtựđầu sớm nhưầvậy.
Sở Du hơiỉngạc nhiên. Nàngíbước vào, nhìnõthấy Tưởng Thuầnẻđang đứng ởưtrước cửa. Thấy°nàng tới, SởảDu còn chưaỉmở miệng, TưởngóThuần đã biếtĮSở Du muốnIhỏi gì. NàngIcười khổ: “Mẫuũthân trở vềÍtrước, thấy rấtЇnhiều nữ quyếnăđã đến, bèn[mở tiệc sớm.”ò
Sở Du gậtôđầu, ngước mắtưnhìn, lập tứcïthấy Liễu TuyếtÏDương đang nóiЇgì đó vớiỗNguỵ Thanh Bình,ựvẻ mặt NguỵîThanh Bình trầmệtĩnh như nước,ìngồi quỳ bên}cạnh Liễu TuyếtἰDương, còn LiễuĨTuyết Dương nắmổtay nàng nóiÎcười. Bà nóiệmột câu, nàngÏđáp một câu,átrông cảnh tượngĩcó vẻ khôngềăn ý, dườngịnhư hơi lúngЇtúng.
Sở Du nhậnἳra Nguỵ ThanhẽBình không thoảiằmái, nàng mỉmỡcười bước lên,ụhành lễ vớiẵLiễu Tuyết Dương,ísau đó chàoḹhỏi từng người.ỗLúc này bầuЇkhông khí đãửthân thiện hơn,ẵSở Du thấyíNguỵ Thanh Bìnhởđứng ngồi khôngụyên, bèn nóiẳvới Nguỵ Thanh²Bình: “Trông ThanhìBình quận chúaẫkhá phiền muộn,‹chi bằng raĩngoài đi dạoắsân vườn vớiẵchúng ta mộtỉlát?”
Nguỵ ThanhỗBình ngước mắtểnhìn, trong mắtẫánh lên vàiĩphần cảm kích.fNguỵ Thanh Bình¹nhận lấy bậcửthang của Sở¸Du, chào từãgiã Liễu TuyếtЇDương ra ngoài.ïSở Du dẫnἴNguỵ Thanh Bìnhôđi trên hànhèlang, Nguỵ ThanhúBình thở phàoĬnói: “Đa tạ‹Đại phu nhân.”ị
“Hình như Quậnụchúa không amíhiểu những trườngẻhợp như vậy?”¸
Sở Du khépItay vào tayịáo, mỉm cười]hỏi han. NguỵợThanh Bình gậtàđầu: “Ta rất³ít tiếp xúcĨnữ tử lắm³lời như vậy.”ἷ
Nghe thế, Sở,Du không nhịnɨđược bật cười,ḷquay đầu vềľphía Nguỵ ThanhỷBình: “Cô nóiầmẫu thân taủnhư vậy, khôngìsợ ta khôngịvui à?”
NguỵịThanh Bình ngẩnỉngười, cau màyísuy nghĩ mộtưlát, sau đóĭgật đầu: “Đúngằrồi, ta khôngĩnên nói lời[như vậy vớiũcô.”
Sở DuÎbị Nguỵ ThanhİBình chọc cười.ớNàng dẫn nàngưấy vào phòng,ìlấy bầu rượuỹtừ trong ngănľtủ ra, đưaạlưng về phíaáNgụy Thanh Bình,ḷgiọng điệu hòaínhã: “Nói đùa{thôi, Quận chúaýđừng để trongểlòng. Quận chúaễvào Nam raẵBắc, vốn khôngÏnên trói buộc°ở nội trạch.ĩTính tình nhưĩthế…” Sở Duɪngẩng đầu nhìnĭNguỵ Thanh Bình,ờánh mắt toátĩlên hâm mộ:đ“Ta rất ngưỡngImộ.”
Nguỵ ThanhấBình không lênètiếng, nàng nhìnàSở Du, khuônɨmặt vẫn luônḷlạnh lùng nở‹nụ cười: “Nhưngẽso với Đại¹phu nhân độcịthủ Phượng LăngạThành năm đó,ĩThanh Bình cũngậchỉ là tròIvặt vãnh màỉthôi.”
Sở Duỗcầm bầu rượu,ịxoay người đónỉlấy ánh mắtởNguỵ Thanh Bình.ìMột lúc sau,únàng từ tốnļnói: “Đó đãḹlà chuyện rấténhiều năm trướcérồi.”
Nói xong,ĩnàng đưa mộtḻbình rượu choấNguỵ Thanh Bình,īdẫn nàng ấyĭra ngoài hànhĩlang, dựa vàoḽcột nhà, thoảiímái ngồi xuống.
“Ngheănói quanh nămứQuận chúa điịkhắp đại giangịNam Bắc, hànhọy tế thế,ẫchắc hẳn cóịrất nhiều giaiìthoại thú vịḻnhỉ?”
“Cũng khaíkhá.”
Nguỵ ThanhïBình không phảiílà người khéoỳmiệng, chỉ nhànànhạt đáp mộtạcâu. Sở Duïmỉm cười, uốngủmột hớp rượu,ọhờ hững hỏi:ù“Sao Quận chúaìquen biết Hầuágia?”
“Ba nămítrước, nghe bênỡngoài đồn ngàiɪấy ở BạchịThành kháng địch,(nhưng thực tếïlại ở Hà:Tây. Khi đóửta hành yľở Hà Tây,Ïđúng lúc gặpùmặt, tiện tayẩcứu thôi.”
“Lúcẫđó đệ ấyĮtrúng độc?”
“NhậpêCốt Triền.”
“Ngheừnói Quận chúaỷđích thân lênḷThiên Sơn háiủthuốc?”
Nguỵ ThanhôBình nghe thế,Ïtrầm mặc, khôngḷnhiều lời. SởỹDu uống mộtЇngụm rượu, chậmirãi nói: “E{là có ẩnïtình khác, Quậnḹchúa không nóiịcũng không sao.ἵNãy giờ vẫn‹luôn là taỵbắt chuyện Quậnắchúa, Quận chúaìkhông có gììmuốn hỏi taỏsao?”
Nguỵ ThanhĨBình không lênẳtiếng, nàng ngướcímắt nhìn SởứDu. Dung mạoíSở Du diễmĪlệ, cổ tayĭnhỏ nhắn, lúcểgiơ bầu rượuằlên uống, ốngậtay áo trượtấxuống, lộ raĩcổ tay trắngựmuốt như ngọc,Ĩhòa trộn giữaăxinh đẹp mềmïmại và khíỉchất anh hùng,İtoát lên dángÏvẻ phong lưuákhác biệt.
Nguỵ ThanhằBình nhìn dángởvẻ Sở Du,íchậm rãi hỏi:ự“Đại phu nhân]có thể kểômột vài chuyệnộBắc Địch choổta nghe không?”ã
Không ngờ Nguỵ,Thanh Bình lạiĺhỏi chuyện này,ìSở Du lấyỹlàm lạ, nhưngĮnàng vẫn lần)lượt kể từngịchuyện lớn chuyệnịnhỏ năm đóíra. Nàng kểỷlàm sao mìnhjnguỵ trang thâmİnhập Bắc Địch,ìlàm sao tìmỉđược Vệ Uẩn,íbị đuổi giếtìthế nào, làmĺsao mang VệÍUẩn trốn thoátḻvề đến ĐạiũSở…
Sở Du vốnîbiết nói chuyện,ἳchuyện trước đâyĪđược nàng kểằra giống nhưótruyện cổ xưa,ịcăng giãn vừaịphải. Nguỵ ThanhɨBình nghe đếnĨtròn mắt, đầyịắp sùng bái.
SởἵDu kể xongụchuyện Bắc Địch,ắlại kể đếnìchuyện Phượng LăngựThành, kể xongờchuyện Phượng LăngļThành, lại nóiựtiếp chiến sựļlớn nhỏ lúcýnàng niên thiếuἶở Lạc châu.¸Nguỵ Thanh Bìnhêôm bầu rượuẽngồi bên cạnhỉSở Du, nghiêmịtúc lắng nghe.ụNghe đến cuốiἴcùng, Nguỵ ThanhÍBình ngà say,ùkích động hétĩlên: “Sở tỷátỷ, tỷ điḻvới ta.”
SởắDu thoáng sữngĭngười. Nguỵ ThanhửBình nắm tayụSở Du, nhìnĺnàng, nghiêm túcĩnói: “Tỷ không:thuộc về nơiỏnày, tỷ điưvới ta đi.ổSau này taõhành y tếổthế, tỷ hànhÎhiệp trượng nghĩa.ẹQuốc nạn đến,ẳchúng ta sóngÎvai cứu quốc.ếThái bình thịnhjthế, chúng taļvân du tứἵphương. Tỷ khôngõnên ở lạiữhậu trạch…” NguỵἷThanh Bình nấcịrượu, khó nhọcỳnói: “Tỷ xemêmình bây giờềđi, bị bọnἳhọ phí hoàièthành thế nàoũrồi? Ta dẫn³tỷ đi…” Nàngἳlảo đảo đứngIlên, kéo SởổDu, nghiêm túcĮnói: “Ta dẫnẹtỷ đi tìmâlão phu nhân,ơta phải dẫnòtỷ đi.”
SởIDu không nhúcữnhích. Nguỵ ThanhἴBình quay đầuḽnhìn nàng, nghiứhoặc hỏi: “Sởìtỷ tỷ?”
“ThanhưBình...” Sở DuIcười, bất đắcùdĩ nói: “Vềḻnghỉ đi, muộiòsay rồi.”
“TỷĨkhông muốn sao?”¹
“Thanh Bình.” SởõDu bình đạmýđáp: “Ta khôngịbị ai phíịhoài cả, taệchỉ là anhèhùng hết thời,ĩmỹ nhân xếậchiều, mặc dùỉđáng tiếc, nhưngẻđều là chuyệnéchẳng thể ngănònổi.”
“Nhưng tỷĩmới có haiįmươi mốt tuổi.”ọ
Sở Du sữngửsờ, Nguỵ ThanhfBình ngồi xổmầxuống, nghiêm túc}nói: “Sở Du,đbên ngoài kiaịcó non sôngĭtươi đẹp. Tỷòđừng vì mộtỡVệ gia màÍlàm lỡ cảéđời mình.”
SởîDu không biết]có phải làísay rồi không,íđột nhiên lờiɪnói của LiễuỉTuyết Dương lướtḻqua đầu nàng,}dáng vẻ đưaḻlưng tiếp nhậnềvạn người triềuèbái của VệảUẩn lướt quaĨđầu nàng …
Thậtẳra nàng biếtįrõ hôm nayốVệ gia đãựkhông còn cầnἱnàng nữa. Nàng{ở trong hậuètrạch này, đãýdần thay đổiÍđến cả bảnỉthân cũng khôngĩthích nữa.
Nàng ngâyửngốc uống mộtếngụm rượu, ngheíNguỵ Thanh Bìnhđmở miệng lầnỵnữa: Sở Du,õta dẫn tỷâđi.”
Sở Duằđảo mắt nhìnỏNguỵ Thanh Bình,ịnàng muốn mởợmiệng nói gìḹđó, đột nhiên¹nghe thấy mộtỉgiọng nói lạnhãbăng vang lên:è“Quận chúa, côisay rồi.”
NguỵÏThanh Bình vàỉSở Du đồngẫthời quay đầu,jnhìn thấy Vệ°Uẩn đứng ở°ngã rẽ hànhīlang, im lặngănhìn bọn họ.
Vẻjmặt chàng rất[bình tĩnh, khôngứnhận ra vuiịbuồn. Nguỵ ThanhẵBình chưa hếtợsay rượu, nàng[nhíu mày.
“Thời Nguyệt,ỹđưa Quận chúa:ra đại sảnh.”ỷ
Vệ Uẩn lạnhịnhạt ra lệnhḷcho Tần ThờiãNguyệt đằng sau.ịNghe thấy cáiùtên này, NguỵịThanh Bình ngẩngfđầu lên, vẻâmặt ngẩn ngơ.
TầnụThời Nguyệt bướcïđến gần, kínhľcẩn nói: “Quậnỉchúa, mời.”
Nguỵ Thanh Bình nhìn Tần Thời Nguyệt, hình như có hơi tỉnh rượu. Nàng nhìn Vệ Uẩn, rồi lại nhìn Sở Du, mím môi, cuối cùng đành xoay người rời đi.
“Còn chưa phải lúc, đệ đừng chọc tức mẫu thân.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đợi trong đình viện chỉ còn lại Sở Du và Vệ Uẩn. Vệ Uẩn bước đến, ngồi xổm xuống, lắc bình rượu bên cạnh Sở Du, cười nói: “Uống không ít nhỉ.”
“Cút!”
“Ta làm không tốt chỗ nào? Ta làm không đúng chỗ nào?”
Sở Du không lên tiếng, nàng chống người đứng dậy, lảo đảo đi về phía trước.
Vệ Uẩn cầm bình rượu, lẳng lặng dõi theo bóng lưng nàng.
“Gọi ta Vệ Hoài Du!”
Sở Du bị chàng hôn đến thở hổn hển, đôi mắt còn mang theo ánh nước trong veo, Vệ Uẩn nhìn mà yết hầu lăn trượt. Nhưng chàng kìm nén lửa giận, giúp nàng kéo lại y sam, lấy khăn trừ trong tay áo ra, tỉ mỉ lau sạch môi nàng, giúp nàng đỡ lại búi tóc, cuối cùng nói: “Lần sau có tức giận thì đừng tự mình chịu đựng, hãy nói với ta. Nếu không, ta không chết trên chiến trường, thì về nhà làm nàng tức chết.”
“Đệ nghĩ nhiều rồi.”
“Ta không biết mình đã làm sai cái gì.”
Vệ Uẩn: Chưa bao giờ nghĩ lần đầu tiên vợ ta muốn bỏ đi theo người lại là bỏ đi theo phụ nữ…
Sở Du không nói lời nào, nàng rủ mắt, tâm trạng bớt nóng nảy hơn nhiều. Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Mưa rồi à?”
Chàng đột nhiên mở miệng, Sở Du không lên tiếng. Vệ Uẩn nhìn bóng lưng nàng, bĩnh tĩnh nói: “Ta cho rằng ta đã làm rất tốt. Nàng muốn làm chuyện gì, ta cũng chưa từng từ chối. Nàng muốn cái gì, ta cũng liều mạng lấy cho nàng.”
Vệ Uẩn bị nàng trừng mà bật cười. Chàng cúi đầu hôn lên mặt Sở Du, ghé vào tai nàng, dịu dàng nói: “Gọi ta một tiếng phu quân, ta lấy cả thiên hạ về cho nàng, nhé?”
“Nhưng vì sao…” Giọng Vệ Uẩn run run: “Nàng vẫn muốn đi?”
Sở Du sững sờ. Vệ Uẩn nhìn dáng vẻ ngẩn ra của nàng, chàng vừa tàn nhẫn vừa đau lòng cúi xuống cắn mạnh nàng một cái, vươn đầu lưỡi vào giữa răng môi nàng, khuẩy đảo lật trời. Sở Du cố gắng đẩy chàng ra, chàng lập tức kiềm chặt tay nàng. Nàng cố gắng đá chàng, chàng lập tức đè chân nàng, hai người quấn chặt lấy nhau. Thật lâu sau, cuối cùng chàng mới xem như hài lòng, hạ bớt lửa giận.
“Đệ nghĩ nhiều rồi.”
“Vệ Uẩn!”
Sở Du có hơi mệt mỏi, nàng hờ hững đáp. Vệ Uẩn bắt lấy Sở Du, bất chợt kéo vào lòng, miết cằm nàng, đỏ mắt nhìn chằm chằm: “Nàng nhìn ta đi!”
“Gần đây mẫu thân ta đã nói gì với Đại phu nhân…” Chàng nói với ám vệ lẩn trong bóng tối: “Điều tra rõ ràng.”
“Nàng muốn đi đúng không?”
Lá cây nhẹ nhàng lay động, một người lẳng lặng không một tiếng động lui ra khỏi sân viện.
***
Cơ thể chàng run rẩy: “Vừa rồi Nguỵ Thanh Bình nói, nàng không hề từ chối. Cô ấy nói trúng lòng nàng, nàng muốn đi, đúng không?”
***
“Vệ Uẩn.” Giọng Sở Du lạnh lùng: “Buông ra.”
Vô số khuất nhục tuôn ra, cơ thể nàng khẽ run, Vệ Uẩn nhìn dáng vẻ của nàng, bình tĩnh nói: “Nói nữa đi.”Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng nhìn nàng đăm đăm, lạnh giọng nói: “Tiếp đi.”
“Ta làm không tốt chỗ nào? Ta làm không đúng chỗ nào?”
“Chính nàng khiến chuyện này ghê tởm như thế!”
“Vệ Uẩn…” Sở Du mệt mỏi: “Chuyện này không liên quan đệ, chỉ là bản thân ta đã không còn vị trí.”
Giọng Vệ Uẩn run run: “Vì sao năm năm trước nàng muốn đi, hôm nay nàng vẫn muốn đi?”
Cơ thể chàng run rẩy: “Vừa rồi Nguỵ Thanh Bình nói, nàng không hề từ chối. Cô ấy nói trúng lòng nàng, nàng muốn đi, đúng không?”
Dứt lời, chàng cởi áo khoác mình xuống, khoác lên cho Sở Du.
“Đệ nói cái gì?”
“Đệ buông ra.” Sở Du nhíu mày: “Chúng ta trở về rồi nói.”
“Nàng muốn đi đúng không?”
“Năm năm trước…” Vệ Uẩn run run nói: “Ta đã biết, đợi chuyện Vệ gia xong rồi, nàng sẽ đi.”
Vệ Uẩn ngẩng đầu, nhìn nàng cười: “Ở trong phòng chờ ta, tối nay nàng phải thưởng cho ta đấy, biết chưa?”
“Năm năm sau, ta cho rằng ta đã giữ được nàng, nhưng thực tế nàng vẫn muốn đi.”
Vệ Uẩn siết chặt tay nàng: “Nàng muốn vị trí nào mà ta không thể cho? Nàng muốn Nhất phẩm Cáo mệnh, hay là muốn làm Hoàng hậu, hay là muốn…”
“Nàng nói cho ta biết…” Vệ Uẩn ôm nàng, đau khổ nhắm mắt lại: “Rốt cuộc phải thế nào thì nàng mới không đi?”
Dứt lời, chàng không đợi Sở Du đáp, bóp cằm nàng nâng lên, nhìn chằm chằm vào mắt nàng: “Có phải nàng còn muốn nói mẫu thân vì ta tìm một quý nữ quan to, nàng là thân tái giá, lại còn là tẩu tử ta, không tốt cho thanh danh của ta. Lần này Sở gia nàng không đứng cùng phe, không mang theo quyền thế của Ngụy Vương mà ủng hộ ta giống như Ngụy Thanh Bình. Chỗ nào nàng cũng không bằng Ngụy Thanh Bình, có phải nàng muốn khuyên ta cưới Nguỵ Thanh Bình làm chính thê không?”
Vệ Uẩn đột ngột cao giọng. Chàng cúi đầu, áp sát nàng, lạnh giọng nói: “Mẫu thân ta làm nàng tức giận sao? Bà thay ta thu xếp hôn sự, muốn cưới Nguỵ Thanh Bình, trong lòng nàng khó chịu, sao nàng không nói với ta? Nàng cảm thấy hôm nay Vệ gia chính là mặt trời ban trưa, không cần nàng nữa, nàng khó chịu cũng không nói với ta? Sở Du, trong lòng nàng, có phải nàng cảm thấy ta và nàng ở bên nhau, ta thích nàng, Vệ gia đối tốt với nàng cũng chỉ là mưu tính gì nàng. Nàng không cho được Vệ gia ta cái gì thì không còn giá trị sao?”
“Vệ Uẩn…” Sở Du mệt mỏi: “Chuyện này không liên quan đệ, chỉ là bản thân ta đã không còn vị trí.”
“Nàng muốn vị trí nào?”
“Năm năm trước…” Vệ Uẩn run run nói: “Ta đã biết, đợi chuyện Vệ gia xong rồi, nàng sẽ đi.”
Vệ Uẩn siết chặt tay nàng: “Nàng muốn vị trí nào mà ta không thể cho? Nàng muốn Nhất phẩm Cáo mệnh, hay là muốn làm Hoàng hậu, hay là muốn…”
Trong nháy mắt, hơi ấm và mùi hương trên người chàng bao bọc lấy nàng. Sở Du giống như một tiểu cô nương, nhìn Vệ Uẩn buộc áo khoác cho nàng, dịu dàng nói: “Mau về đi, đừng để lạnh.”
“Ta không biết.” Sở Du đột ngột lên tiếng: “Không phải quyền thế, không phải địa vị, là bản thân ta, đệ hiểu chưa!”
Vệ Uẩn ngước mắt nhìn đèn đuốc thắp sáng hành lang phía trước nhẹ nhàng đong đưa theo gió, cười khẩy: “Chán sống rồi.”Giọng Vệ Uẩn run run: “Vì sao năm năm trước nàng muốn đi, hôm nay nàng vẫn muốn đi?”
Sở Du đột ngột đẩy chàng ra, nàng nặng nề thở dốc, gian nan nói: “Là vị trí của ta, Sở Du ta ở tại Vệ gia, cần phải có vị trí. Hôm nay ta được xem là gì? Hôm nay ta là tẩu tử đệ, là muội muội Sở Lâm Dương. Trong lòng mẫu thân đệ, sớm muộn gì ta cũng phải gả ra ngoài. Bà thu xếp hôn sự vì đệ, bà nhìn trúng Nguỵ Thanh Bình, bà một lòng muốn đệ cưới một nữ tử có sắc có quyền. Trong lòng bà, đệ không thua gì nhật nguyệt, cho dù ta có tốt…” Nàng cắn răng mở miệng: “Thì cũng là tẩu tử đệ.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng nhìn nàng đăm đăm, lạnh giọng nói: “Tiếp đi.”
Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt đáp lời. Vệ Uẩn nhìn Sở Du rời đi, chờ nàng biến mất nơi cuối hành lang, Vệ Uẩn lấy khăn tay trừ trong tay áo ra, nhẹ nhàng lau sạch khoé môi.”
Sở Du không lên tiếng, nàng nhắm mắt lại, có phần mệt mỏi: “Ta uống ít rượu, hơi say rồi, đệ đừng nghe ta nói bậy.”
Vệ Uẩn chợt cao giọng.
“Đệ nói cái gì?”
Dứt lời, nàng vươn tay kéo chàng: “ta đi ngủ trước đã…”
Vệ Uẩn nắm chặt tay nàng, kéo trở về, ấn mạnh lên tường, giọng nói vừa bình tĩnh vừa lạnh lùng: “Nói tiếp đi.”
“Vậy thì cứ thấy đi!”
Sở Du cắn chặt khớp hàm, nàng nhìn Vệ Uẩn bật cười, trong mắt toát lên trào phúng: “Tại sao không nói? Không nói được, hay là không muốn nói?”
“Chẳng phải là cưới Nguỵ Thanh Bình sao?”
Sở Du không lên tiếng, nàng chống người đứng dậy, lảo đảo đi về phía trước.
“Nhưng vì sao…” Giọng Vệ Uẩn run run: “Nàng vẫn muốn đi?”
Vô số khuất nhục tuôn ra, cơ thể nàng khẽ run, Vệ Uẩn nhìn dáng vẻ của nàng, bình tĩnh nói: “Nói nữa đi.”
“Ta không biết mình đã làm sai cái gì.”
“Để ta xem nàng có thể làm nhục mình đến mức nào.”
Sở Du có hơi mệt mỏi, nàng hờ hững đáp. Vệ Uẩn bắt lấy Sở Du, bất chợt kéo vào lòng, miết cằm nàng, đỏ mắt nhìn chằm chằm: “Nàng nhìn ta đi!”
“Vệ Uẩn!”
Vệ Uẩn cầm bình rượu, lẳng lặng dõi theo bóng lưng nàng.
“Gọi ta Vệ Hoài Du!”
Vệ Uẩn đột ngột cao giọng. Chàng cúi đầu, áp sát nàng, lạnh giọng nói: “Mẫu thân ta làm nàng tức giận sao? Bà thay ta thu xếp hôn sự, muốn cưới Nguỵ Thanh Bình, trong lòng nàng khó chịu, sao nàng không nói với ta? Nàng cảm thấy hôm nay Vệ gia chính là mặt trời ban trưa, không cần nàng nữa, nàng khó chịu cũng không nói với ta? Sở Du, trong lòng nàng, có phải nàng cảm thấy ta và nàng ở bên nhau, ta thích nàng, Vệ gia đối tốt với nàng cũng chỉ là mưu tính gì nàng. Nàng không cho được Vệ gia ta cái gì thì không còn giá trị sao?”
Dứt lời, chàng không đợi Sở Du đáp, bóp cằm nàng nâng lên, nhìn chằm chằm vào mắt nàng: “Có phải nàng còn muốn nói mẫu thân vì ta tìm một quý nữ quan to, nàng là thân tái giá, lại còn là tẩu tử ta, không tốt cho thanh danh của ta. Lần này Sở gia nàng không đứng cùng phe, không mang theo quyền thế của Ngụy Vương mà ủng hộ ta giống như Ngụy Thanh Bình. Chỗ nào nàng cũng không bằng Ngụy Thanh Bình, có phải nàng muốn khuyên ta cưới Nguỵ Thanh Bình làm chính thê không?”
Sở Du cắn chặt khớp hàm, nàng nhìn Vệ Uẩn bật cười, trong mắt toát lên trào phúng: “Tại sao không nói? Không nói được, hay là không muốn nói?”
Chàng nhìn nàng chằm chặp, giống như chim ưng nhìn chằm chằm dã thú. Chàng kìm nén lửa giận và ấm ức, trói chặt Sở Du, không để nàng nhúc nhích.
“Sau đó nàng thì sao? Nàng và ta tiếp tục vụng trộm giống như hiện tại sao?”
“Sau đó nàng thì sao? Nàng và ta tiếp tục vụng trộm giống như hiện tại sao?”
“Đệ đừng nói ghê tởm như vậy.”
“Nàng muốn vị trí nào?”
“Chính nàng khiến chuyện này ghê tởm như thế!”
Vệ Uẩn chợt cao giọng.
Chàng nhìn nàng chằm chặp, giống như chim ưng nhìn chằm chằm dã thú. Chàng kìm nén lửa giận và ấm ức, trói chặt Sở Du, không để nàng nhúc nhích.
“Đệ buông ra.” Sở Du nhíu mày: “Chúng ta trở về rồi nói.”
“Ta không về.”
“Bị người khác thấy…”
“Vậy thì cứ thấy đi!”
“Sở Du, ta nói cho nàng biết.” Vệ Uẩn kiềm chặt cơ thể ra sức vùng vẫy của Sở Du, nghiến răng nói: “Ta chắc chắn phải cưới nàng. Ta sợ nàng không cam tâm tình nguyện gả cho ta, sợ nàng vẫn cảm thấy chưa đến giai đoạn đó, cho nên bây giờ ta nhẫn nhịn. Thế nhưng nàng đừng cho rằng ta sẽ nhẫn nhịn cả đời!”
Sở Du sững sờ. Vệ Uẩn nhìn dáng vẻ ngẩn ra của nàng, chàng vừa tàn nhẫn vừa đau lòng cúi xuống cắn mạnh nàng một cái, vươn đầu lưỡi vào giữa răng môi nàng, khuẩy đảo lật trời. Sở Du cố gắng đẩy chàng ra, chàng lập tức kiềm chặt tay nàng. Nàng cố gắng đá chàng, chàng lập tức đè chân nàng, hai người quấn chặt lấy nhau. Thật lâu sau, cuối cùng chàng mới xem như hài lòng, hạ bớt lửa giận.
Sở Du bị chàng hôn đến thở hổn hển, đôi mắt còn mang theo ánh nước trong veo, Vệ Uẩn nhìn mà yết hầu lăn trượt. Nhưng chàng kìm nén lửa giận, giúp nàng kéo lại y sam, lấy khăn trừ trong tay áo ra, tỉ mỉ lau sạch môi nàng, giúp nàng đỡ lại búi tóc, cuối cùng nói: “Lần sau có tức giận thì đừng tự mình chịu đựng, hãy nói với ta. Nếu không, ta không chết trên chiến trường, thì về nhà làm nàng tức chết.”
Sở Du thở hổn hển, không lên tiếng, lại trừng chàng bằng đôi mắt hàm chứa xuân tình.
Sở Du không lên tiếng, nàng nhắm mắt lại, có phần mệt mỏi: “Ta uống ít rượu, hơi say rồi, đệ đừng nghe ta nói bậy.”
Dứt lời, nàng vươn tay kéo chàng: “ta đi ngủ trước đã…”
Vệ Uẩn bị nàng trừng mà bật cười. Chàng cúi đầu hôn lên mặt Sở Du, ghé vào tai nàng, dịu dàng nói: “Gọi ta một tiếng phu quân, ta lấy cả thiên hạ về cho nàng, nhé?”
“Ta không biết.” Sở Du đột ngột lên tiếng: “Không phải quyền thế, không phải địa vị, là bản thân ta, đệ hiểu chưa!”
“Cút!”
“Được rồi.” Chàng cười, đứng thẳng người dậy, ổn định tâm trạng, cúi đầu thắt lại ngọc bội cho nàng: “Chuyện đối phó với mẫu thân ta, nàng không rành, về phòng chờ ta đi.”
“Chẳng phải là cưới Nguỵ Thanh Bình sao?”
Đợi trong đình viện chỉ còn lại Sở Du và Vệ Uẩn. Vệ Uẩn bước đến, ngồi xổm xuống, lắc bình rượu bên cạnh Sở Du, cười nói: “Uống không ít nhỉ.”
Vệ Uẩn ngẩng đầu, nhìn nàng cười: “Ở trong phòng chờ ta, tối nay nàng phải thưởng cho ta đấy, biết chưa?”
Sở Du không nói lời nào, nàng rủ mắt, tâm trạng bớt nóng nảy hơn nhiều. Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Mưa rồi à?”
“Nàng nói cho ta biết…” Vệ Uẩn ôm nàng, đau khổ nhắm mắt lại: “Rốt cuộc phải thế nào thì nàng mới không đi?”
Dứt lời, chàng cởi áo khoác mình xuống, khoác lên cho Sở Du.
Trong nháy mắt, hơi ấm và mùi hương trên người chàng bao bọc lấy nàng. Sở Du giống như một tiểu cô nương, nhìn Vệ Uẩn buộc áo khoác cho nàng, dịu dàng nói: “Mau về đi, đừng để lạnh.”
Dứt lời, Vệ Uẩn xoay người định rời đi, Sở Du chợt giữ chàng lại.
“Còn chưa phải lúc, đệ đừng chọc tức mẫu thân.”
Nguỵ Thanh Bình nhìn Tần Thời Nguyệt, hình như có hơi tỉnh rượu. Nàng nhìn Vệ Uẩn, rồi lại nhìn Sở Du, mím môi, cuối cùng đành xoay người rời đi.
Chàng vỗ tay nàng, giọng nói trầm ổn đúng mực: “Nàng yên tâm, ta sẽ xử lý ổn thoả.”
Vệ Uẩn hiểu Sở Du nói cái gì, đúng là hôm nay không phải lúc thích hợp để thông báo quan hệ của họ. Mặc dù chàng tức giận, nhưng không đánh mất lý trí.
Chàng vỗ tay nàng, giọng nói trầm ổn đúng mực: “Nàng yên tâm, ta sẽ xử lý ổn thoả.”
Dứt lời, chàng gọi Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt vẫn luôn canh giữ bên cạnh tới, điềm tĩnh nói: “Đưa phu nhân các ngươi trở về, nấu canh gừng cho nàng uống.”
Dứt lời, Vệ Uẩn xoay người định rời đi, Sở Du chợt giữ chàng lại.
Dứt lời, chàng gọi Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt vẫn luôn canh giữ bên cạnh tới, điềm tĩnh nói: “Đưa phu nhân các ngươi trở về, nấu canh gừng cho nàng uống.”
Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt đáp lời. Vệ Uẩn nhìn Sở Du rời đi, chờ nàng biến mất nơi cuối hành lang, Vệ Uẩn lấy khăn tay trừ trong tay áo ra, nhẹ nhàng lau sạch khoé môi.”
“Gần đây mẫu thân ta đã nói gì với Đại phu nhân…” Chàng nói với ám vệ lẩn trong bóng tối: “Điều tra rõ ràng.”
Lá cây nhẹ nhàng lay động, một người lẳng lặng không một tiếng động lui ra khỏi sân viện.
Vệ Uẩn ngước mắt nhìn đèn đuốc thắp sáng hành lang phía trước nhẹ nhàng đong đưa theo gió, cười khẩy: “Chán sống rồi.”
Sở Du bị chàng hôn đến thở hổn hển, đôi mắt còn mang theo ánh nước trong veo, Vệ Uẩn nhìn mà yết hầu lăn trượt. Nhưng chàng kìm nén lửa giận, giúp nàng kéo lại y sam, lấy khăn trừ trong tay áo ra, tỉ mỉ lau sạch môi nàng, giúp nàng đỡ lại búi tóc, cuối cùng nói: “Lần sau có tức giận thì đừng tự mình chịu đựng, hãy nói với ta. Nếu không, ta không chết trên chiến trường, thì về nhà làm nàng tức chết.”***
“Vậy thì cứ thấy đi!”“Bị người khác thấy…”Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Uẩn: Chưa bao giờ nghĩ lần đầu tiên vợ ta muốn bỏ đi theo người lại là bỏ đi theo phụ nữ…
Công nhận t cũng k thích SD bị trói buộc tại trạch viện. SD phải Làm 1 ng con gái phóng khoáng cưỡi ngựa cầm roi chạy trên thảo nguyên chứ k phải 1 quả phụ u buồn tự nhục trong trạch viện..
Thấy mùi gian tình giữa Nguỵ Thanh Bình vầ Thời Nguyệt nha
Không ngờ Ngụy Thanh Bình lại rủ rê Sở Du bỏ nhà đi đấy?
Ý khăn vừa lau môi chị xong anh lại lau lên môi mình a
Cuối cùng cô Thanh Bình quận túa này vẫn là tu ét đây, nhưng là tằng tịu vs sở du =))
Thấy Thanh Bình nói cũng hợp lý, Sở Du nên suy nghĩ đó
Ủa Vệ uẩn nói ai chán sống rồi nhỉ? Mẫu thân mình á
Ai nhaa nhưng mà Thanh Bình hợp tính mình quá điiiii