Sơn Hà Chẩm – Chương 124

Chương 124

Loại chuyện đối phó với mẫu thân này, để ta

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Du không biết nên nói tâm tư Vệ Uẩn tinh tế, hay là nói lần nào chàng cũng đúng lúc chạm vào đúng chỗ. Nàng ngay sau đó lại đối một cái người ta nói.

Mỗi lần lòng nàng bất an, người này đều đi đến gãi đúng chỗ ngứa, dỗ dành nàng.

Sở Du nắm lấy tay chàng, từ tốn nói: “May mà đệ tới rồi.” Nói xong, nàng ngẩng đầu lên, nhìn chàng cười: “Vừa rồi ta cảm giác đệ cách ta rất, rất xa.” Nhân còn tại trung ương tháp Ánh Sáng.

Xa đến nỗi nàng bỗng nhiên hiểu được cái gì gọi là hối hận bảo phu quân đi kiếm phong hầu(*).

(*) Câu này trích trong bài thơ “Khuê oán” thời Đường, cả bài này nói về thiếu phụ hối hận lúc trước không nên để chồng đi tòng quân kiếm phong hầu, khiến thê tử ở nhà nhớ nhung, phòng không gối chiếc. Nơi này trang trọng mà lại tráng lệ.

“Ta biết.” V Un kéotay nàng, rãmt: “A Du,con đưng tươngílai ca ta:rt dài, chínhfta cũng không:biết mình sļđi đến đâu.]Ta cũng squyn thế làmõm mt ta,ïs vinh hoalàm vn đcîlòng ta, cho,nên ta tɨnói vi mình,àtrưc ngưi khác)ta là VUn, nhưng saungưi khác tach có thìlà V HoàiDu. C điơnày, ta phivĩnh vin thíchnàng như thuĩban đu, tìnhĩcm này thanhkhiết, không chpïnhn bt citp cht nào.”ù

S Du khôngìđáp, nàng imlng nhìn chàng:“Nếu đ làmáHoàng đế thìsao?”

Làm Hoàngđế thì thếnào?”

“Dù saoícũng phi cóĨtam cung lcvin ch?”

V,Un cưi: “Khôngcó, nếu nhưlàm Hoàng đếĬbt buc phiĩcó tam cungïlc vin, vy°ta không làmína.”

“A Du.”ĮChàng nm taynàng, v mttrnh trng: “Bâyêgi không cóùchuyn gì khônggii quyết đưc.Nếu như bên cnh tamà khiến nàngchu ut cīto ln, thìīđó là dota vô dng.úĐàn ông vôdng như vy…V Un ngng}tiếng, mt látsau, chàng vngian nan mming: “Vt điàcũng không tiếc.”â

Nghe vy, SDu cht cưi.

Làđ nói đy.”)

Ging nàng nhínhàng: “V HoàiDu, đ phiĩgi ch tín.”ì

V Un nhìnnàng, nhếch môiĩbt cưi: “Đươngnhiên.”

Hai ngưiđi mt đon.ıV Un còn[nhiu khách phiòtiếp đãi, vìòvy S Duĺtr v trưc.ìLúc v đếnph, trong Vph vô cùngináo nhit, xaàxa đã ngheìthy tiếng cưiũca n quyến.S Du bưcívào, thì ralà Liu Tuyết,Dương và rtưnhiu n quyếnóquan li quynquý đang cưiĩnói.

Hôm nay VUn bày ticĩbên ngoài, nhngĬn quyến nàyđưc sp xếp{ V ph.ЇVic này domt tay SDu sp xếp,ìcó điu nàngĺkhông ng baític li btđu sm nhưvy.

S Du hơingc nhiên. Nàngíbưc vào, nhìnõthy Tưng Thunđang đng ưtrưc ca. Thy°nàng ti, SDu còn chưam ming, TưngóThun đã biếtĮS Du munIhi gì. NàngIcưi kh: “Muũthân tr vÍtrưc, thy rtЇnhiu n quyếnăđã đến, bèn[m tic sm.”ò

S Du gtôđu, ngưc mtưnhìn, lp tcïthy Liu TuyếtÏDương đang nóiЇgì đó viNgu Thanh Bình,v mt NguîThanh Bình trmtĩnh như nưc,ìngi qu bên}cnh Liu TuyếtDương, còn LiuĨTuyết Dương nmtay nàng nóiÎcưi. Bà nóimt câu, nàngÏđáp mt câu,átrông cnh tưngĩcó v khôngăn ý, dưngnhư hơi lúngЇtúng.

S Du nhnra Ngu ThanhBình không thoimái, nàng mmcưi bưc lên,hành l viLiu Tuyết Dương,ísau đó chàohi tng ngưi.Lúc này buЇkhông khí đãthân thin hơn,S Du thyíNgu Thanh Bìnhđng ngi khôngyên, bèn nóivi Ngu Thanh²Bình: “Trông ThanhìBình qun chúakhá phin mun,chi bng raĩngoài đi dosân vưn vichúng ta mtlát?”

Ngu ThanhBình ngưc mtnhìn, trong mtánh lên vàiĩphn cm kích.fNgu Thanh Bình¹nhn ly bcthang ca S¸Du, chào tãgiã Liu TuyếtЇDương ra ngoài.ïS Du dnNgu Thanh Bìnhôđi trên hànhèlang, Ngu ThanhúBình th phàoĬnói: “Đa tĐi phu nhân.”

“Hình như Qunchúa không amíhiu nhng trưnghp như vy?”¸

S Du khépItay vào tayáo, mm cưi]hi han. NguThanh Bình gtàđu: “Ta rt³ít tiếp xúcĨn t lm³li như vy.”

Nghe thế, S,Du không nhnɨđưc bt cưi,quay đu vľphía Ngu ThanhBình: “Cô nóimu thân tanhư vy, khôngìs ta khôngvui à?”

NguThanh Bình ngnngưi, cau màyísuy nghĩ mtưlát, sau đóĭgt đu: “Đúngri, ta khôngĩnên nói li[như vy viũcô.”

S DuÎb Ngu ThanhİBình chc cưi.Nàng dn nàngưy vào phòng,ìly bu rưut trong ngănľt ra, đưalưng v phíaáNgy Thanh Bình,ging điu hòaínhã: “Nói đùa{thôi, Qun chúaýđng đ tronglòng. Qun chúavào Nam raBc, vn khôngÏnên trói buc° ni trch.ĩTính tình nhưĩthế S Duɪngng đu nhìnĭNgu Thanh Bình,ánh mt toátĩlên hâm m:đ“Ta rt ngưngIm.”

Ngu ThanhBình không lênètiếng, nàng nhìnàS Du, khuônɨmt vn luônlnh lùng nn cưi: “Nhưngso vi Đi¹phu nhân đcth Phưng LăngThành năm đó,ĩThanh Bình cũngch là tròIvt vãnh màthôi.”

S Ducm bu rưu,xoay ngưi đónly ánh mtNgu Thanh Bình.ìMt lúc sau,únàng t tnļnói: “Đó đãlà chuyn rténhiu năm trưcéri.”

Nói xong,ĩnàng đưa mtbình rưu choNgu Thanh Bình,īdn nàng yĭra ngoài hànhĩlang, da vàoct nhà, thoiímái ngi xung.

Ngheănói quanh nămQun chúa đikhp đi giangNam Bc, hànhy tế thế,chc hn córt nhiu giaiìthoi thú vnh?”

“Cũng khaíkhá.”

Ngu ThanhïBình không phiílà ngưi khéoming, ch nhànànht đáp mtcâu. S Duïmm cưi, ungmt hp rưu,h hng hi:ù“Sao Qun chúaìquen biết Huágia?”

“Ba nămítrưc, nghe bênngoài đn ngàiɪy BchThành kháng đch,(nhưng thc tếïli Hà:Tây. Khi đóta hành yľ Hà Tây,Ïđúng lúc gpùmt, tin taycu thôi.”

Lúcđó đ yĮtrúng đc?”

NhpêCt Trin.”

Nghenói Qun chúađích thân lênThiên Sơn háithuc?”

Ngu ThanhôBình nghe thế,Ïtrm mc, khôngnhiu li. SDu ung mtЇngm rưu, chmirãi nói: “E{là có nïtình khác, Qunchúa không nóicũng không sao.Nãy gi vnluôn là tabt chuyn Qunchúa, Qun chúaìkhông có gììmun hi tasao?”

Ngu ThanhĨBình không lêntiếng, nàng ngưcímt nhìn SDu. Dung moíS Du dimĪl, c tayĭnh nhn, lúcgiơ bu rưulên ung, ngtay áo trưtxung, l raĩc tay trngmut như ngc,Ĩhòa trn giaăxinh đp mmïmi và khícht anh hùng,İtoát lên dángÏv phong lưuákhác bit.

Ngu ThanhBình nhìn dángv S Du,íchm rãi hi:Đi phu nhân]có th kômt vài chuynBc Đch chota nghe không?”ã

Không ng Ngu,Thanh Bình liĺhi chuyn này,ìS Du lylàm l, nhưngĮnàng vn ln)lưt k tngchuyn ln chuynnh năm đóíra. Nàng klàm sao mìnhjngu trang thâmİnhp Bc Đch,ìlàm sao tìmđưc V Un,íb đui giếtìthế nào, làmĺsao mang VÍUn trn thoátv đến ĐiũS

S Du vnîbiết nói chuyn,chuyn trưc đâyĪđưc nàng kra ging nhưótruyn c xưa,căng giãn vaphi. Ngu ThanhɨBình nghe đếnĨtròn mt, đyp sùng bái.

SDu k xongchuyn Bc Đch,li k đếnìchuyn Phưng LăngThành, k xongchuyn Phưng LăngļThành, li nóitiếp chiến sļln nh lúcýnàng niên thiếu Lc châu.¸Ngu Thanh Bìnhêôm bu rưungi bên cnhS Du, nghiêmtúc lng nghe.Nghe đến cuicùng, Ngu ThanhÍBình ngà say,ùkích đng hétĩlên: “S tát, t đivi ta.”

SDu thoáng sngĭngưi. Ngu ThanhBình nm tayS Du, nhìnĺnàng, nghiêm túcĩnói: “T không:thuc v nơinày, t điưvi ta đi.Sau này taõhành y tếthế, t hànhÎhip trưng nghĩa.Quc nn đến,chúng ta sóngÎvai cu quc.ếThái bình thnhjthế, chúng taļvân du tphương. T khôngõnên lihu trch NguThanh Bình ncrưu, khó nhcnói: “T xemêmình bây giđi, b bnh phí hoàièthành thế nàoũri? Ta dn³t đi… Nànglo đo đngIlên, kéo SDu, nghiêm túcĮnói: “Ta dnt đi tìmâlão phu nhân,ơta phi dnòt đi.”

SIDu không nhúcnhích. Ngu ThanhBình quay đunhìn nàng, nghihoc hi: “Sìt t?”

ThanhưBình...” S DuIcưi, bt đcùdĩ nói: “Vngh đi, muiòsay ri.”

“TĨkhông mun sao?”¹

Thanh Bình.” SõDu bình đmýđáp: “Ta khôngb ai phíhoài c, tach là anhèhùng hết thi,ĩm nhân xếchiu, mc dùđáng tiếc, nhưngđu là chuynéchng th ngănòni.”

Nhưng tĩmi có haiįmươi mt tui.”

S Du sngs, Ngu ThanhfBình ngi xmxung, nghiêm túc}nói: “S Du,đbên ngoài kiacó non sôngĭtươi đp. Tòđng vì mtV gia màÍlàm l céđi mình.”

SîDu không biết]có phi làísay ri không,íđt nhiên liɪnói ca LiuTuyết Dương lưtqua đu nàng,}dáng v đưalưng tiếp nhnvn ngưi triuèbái ca VUn lưt quaĨđu nàng …

Thtra nàng biếtįrõ hôm nayV gia đãkhông còn cnnàng na. Nàng{ trong huètrch này, đãýdn thay điÍđến c bnthân cũng khôngĩthích na.

Nàng ngâyngc ung mtếngm rưu, ngheíNgu Thanh Bìnhđm ming lnna: S Du,õta dn tâđi.”

S Duđo mt nhìnNgu Thanh Bình,nàng mun mming nói gìđó, đt nhiên¹nghe thy mtging nói lnhãbăng vang lên:èQun chúa, côisay ri.”

NguÏThanh Bình vàS Du đngthi quay đu,jnhìn thy V°Un đng °ngã r hànhīlang, im lngănhìn bn h.

Vjmt chàng rt[bình tĩnh, khôngnhn ra vuibun. Ngu ThanhBình chưa hếtsay rưu, nàng[nhíu mày.

Thi Nguyt,đưa Qun chúa:ra đi snh.”

V Un lnhnht ra lnhcho Tn ThiãNguyt đng sau.Nghe thy cáiùtên này, NguThanh Bình ngngfđu lên, vâmt ngn ngơ.

TnThi Nguyt bưcïđến gn, kínhľcn nói: “Qunchúa, mi.”

Nguỵ Thanh Bình nhìn Tần Thời Nguyệt, hình như có hơi tỉnh rượu. Nàng nhìn Vệ Uẩn, rồi lại nhìn Sở Du, mím môi, cuối cùng đành xoay người rời đi.

“Còn chưa phải lúc, đệ đừng chọc tức mẫu thân.”

Tác giả có lời muốn nói:

Đợi trong đình viện chỉ còn lại Sở Du và Vệ Uẩn. Vệ Uẩn bước đến, ngồi xổm xuống, lắc bình rượu bên cạnh Sở Du, cười nói: “Uống không ít nhỉ.”

“Cút!”

“Ta làm không tốt chỗ nào? Ta làm không đúng chỗ nào?”

Sở Du không lên tiếng, nàng chống người đứng dậy, lảo đảo đi về phía trước.

Vệ Uẩn cầm bình rượu, lẳng lặng dõi theo bóng lưng nàng.

“Gọi ta Vệ Hoài Du!”

Sở Du bị chàng hôn đến thở hổn hển, đôi mắt còn mang theo ánh nước trong veo, Vệ Uẩn nhìn mà yết hầu lăn trượt. Nhưng chàng kìm nén lửa giận, giúp nàng kéo lại y sam, lấy khăn trừ trong tay áo ra, tỉ mỉ lau sạch môi nàng, giúp nàng đỡ lại búi tóc, cuối cùng nói: “Lần sau có tức giận thì đừng tự mình chịu đựng, hãy nói với ta. Nếu không, ta không chết trên chiến trường, thì về nhà làm nàng tức chết.”

“Đệ nghĩ nhiều rồi.”

“Ta không biết mình đã làm sai cái gì.”

Vệ Uẩn: Chưa bao giờ nghĩ lần đầu tiên vợ ta muốn bỏ đi theo người lại là bỏ đi theo phụ nữ…

Sở Du không nói lời nào, nàng rủ mắt, tâm trạng bớt nóng nảy hơn nhiều. Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Mưa rồi à?”

Chàng đột nhiên mở miệng, Sở Du không lên tiếng. Vệ Uẩn nhìn bóng lưng nàng, bĩnh tĩnh nói: “Ta cho rằng ta đã làm rất tốt. Nàng muốn làm chuyện gì, ta cũng chưa từng từ chối. Nàng muốn cái gì, ta cũng liều mạng lấy cho nàng.”

Vệ Uẩn bị nàng trừng mà bật cười. Chàng cúi đầu hôn lên mặt Sở Du, ghé vào tai nàng, dịu dàng nói: “Gọi ta một tiếng phu quân, ta lấy cả thiên hạ về cho nàng, nhé?”

“Nhưng vì sao…” Giọng Vệ Uẩn run run: “Nàng vẫn muốn đi?”

Sở Du sững sờ. Vệ Uẩn nhìn dáng vẻ ngẩn ra của nàng, chàng vừa tàn nhẫn vừa đau lòng cúi xuống cắn mạnh nàng một cái, vươn đầu lưỡi vào giữa răng môi nàng, khuẩy đảo lật trời. Sở Du cố gắng đẩy chàng ra, chàng lập tức kiềm chặt tay nàng. Nàng cố gắng đá chàng, chàng lập tức đè chân nàng, hai người quấn chặt lấy nhau. Thật lâu sau, cuối cùng chàng mới xem như hài lòng, hạ bớt lửa giận.

“Đệ nghĩ nhiều rồi.”

“Vệ Uẩn!”

Sở Du có hơi mệt mỏi, nàng hờ hững đáp. Vệ Uẩn bắt lấy Sở Du, bất chợt kéo vào lòng, miết cằm nàng, đỏ mắt nhìn chằm chằm: “Nàng nhìn ta đi!”

“Gần đây mẫu thân ta đã nói gì với Đại phu nhân…” Chàng nói với ám vệ lẩn trong bóng tối: “Điều tra rõ ràng.”

“Nàng muốn đi đúng không?”

Lá cây nhẹ nhàng lay động, một người lẳng lặng không một tiếng động lui ra khỏi sân viện.

***

Cơ thể chàng run rẩy: “Vừa rồi Nguỵ Thanh Bình nói, nàng không hề từ chối. Cô ấy nói trúng lòng nàng, nàng muốn đi, đúng không?”

***

“Vệ Uẩn.” Giọng Sở Du lạnh lùng: “Buông ra.”

Vô số khuất nhục tuôn ra, cơ thể nàng khẽ run, Vệ Uẩn nhìn dáng vẻ của nàng, bình tĩnh nói: “Nói nữa đi.”Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng nhìn nàng đăm đăm, lạnh giọng nói: “Tiếp đi.”

“Ta làm không tốt chỗ nào? Ta làm không đúng chỗ nào?”

“Chính nàng khiến chuyện này ghê tởm như thế!”

“Vệ Uẩn…” Sở Du mệt mỏi: “Chuyện này không liên quan đệ, chỉ là bản thân ta đã không còn vị trí.”

Giọng Vệ Uẩn run run: “Vì sao năm năm trước nàng muốn đi, hôm nay nàng vẫn muốn đi?”

Cơ thể chàng run rẩy: “Vừa rồi Nguỵ Thanh Bình nói, nàng không hề từ chối. Cô ấy nói trúng lòng nàng, nàng muốn đi, đúng không?”

Dứt lời, chàng cởi áo khoác mình xuống, khoác lên cho Sở Du.

“Đệ nói cái gì?”

“Đệ buông ra.” Sở Du nhíu mày: “Chúng ta trở về rồi nói.”

“Nàng muốn đi đúng không?”

“Năm năm trước…” Vệ Uẩn run run nói: “Ta đã biết, đợi chuyện Vệ gia xong rồi, nàng sẽ đi.”

Vệ Uẩn ngẩng đầu, nhìn nàng cười: “Ở trong phòng chờ ta, tối nay nàng phải thưởng cho ta đấy, biết chưa?”

“Năm năm sau, ta cho rằng ta đã giữ được nàng, nhưng thực tế nàng vẫn muốn đi.”

Vệ Uẩn siết chặt tay nàng: “Nàng muốn vị trí nào mà ta không thể cho? Nàng muốn Nhất phẩm Cáo mệnh, hay là muốn làm Hoàng hậu, hay là muốn…”

“Nàng nói cho ta biết…” Vệ Uẩn ôm nàng, đau khổ nhắm mắt lại: “Rốt cuộc phải thế nào thì nàng mới không đi?”

Dứt lời, chàng không đợi Sở Du đáp, bóp cằm nàng nâng lên, nhìn chằm chằm vào mắt nàng: “Có phải nàng còn muốn nói mẫu thân vì ta tìm một quý nữ quan to, nàng là thân tái giá, lại còn là tẩu tử ta, không tốt cho thanh danh của ta. Lần này Sở gia nàng không đứng cùng phe, không mang theo quyền thế của Ngụy Vương mà ủng hộ ta giống như Ngụy Thanh Bình. Chỗ nào nàng cũng không bằng Ngụy Thanh Bình, có phải nàng muốn khuyên ta cưới Nguỵ Thanh Bình làm chính thê không?”

Vệ Uẩn đột ngột cao giọng. Chàng cúi đầu, áp sát nàng, lạnh giọng nói: “Mẫu thân ta làm nàng tức giận sao? Bà thay ta thu xếp hôn sự, muốn cưới Nguỵ Thanh Bình, trong lòng nàng khó chịu, sao nàng không nói với ta? Nàng cảm thấy hôm nay Vệ gia chính là mặt trời ban trưa, không cần nàng nữa, nàng khó chịu cũng không nói với ta? Sở Du, trong lòng nàng, có phải nàng cảm thấy ta và nàng ở bên nhau, ta thích nàng, Vệ gia đối tốt với nàng cũng chỉ là mưu tính gì nàng. Nàng không cho được Vệ gia ta cái gì thì không còn giá trị sao?”

“Vệ Uẩn…” Sở Du mệt mỏi: “Chuyện này không liên quan đệ, chỉ là bản thân ta đã không còn vị trí.”

“Nàng muốn vị trí nào?”

“Năm năm trước…” Vệ Uẩn run run nói: “Ta đã biết, đợi chuyện Vệ gia xong rồi, nàng sẽ đi.”

Vệ Uẩn siết chặt tay nàng: “Nàng muốn vị trí nào mà ta không thể cho? Nàng muốn Nhất phẩm Cáo mệnh, hay là muốn làm Hoàng hậu, hay là muốn…”

Trong nháy mắt, hơi ấm và mùi hương trên người chàng bao bọc lấy nàng. Sở Du giống như một tiểu cô nương, nhìn Vệ Uẩn buộc áo khoác cho nàng, dịu dàng nói: “Mau về đi, đừng để lạnh.”

“Ta không biết.” Sở Du đột ngột lên tiếng: “Không phải quyền thế, không phải địa vị, là bản thân ta, đệ hiểu chưa!”

Vệ Uẩn ngước mắt nhìn đèn đuốc thắp sáng hành lang phía trước nhẹ nhàng đong đưa theo gió, cười khẩy: “Chán sống rồi.”Giọng Vệ Uẩn run run: “Vì sao năm năm trước nàng muốn đi, hôm nay nàng vẫn muốn đi?”

Sở Du đột ngột đẩy chàng ra, nàng nặng nề thở dốc, gian nan nói: “Là vị trí của ta, Sở Du ta ở tại Vệ gia, cần phải có vị trí. Hôm nay ta được xem là gì? Hôm nay ta là tẩu tử đệ, là muội muội Sở Lâm Dương. Trong lòng mẫu thân đệ, sớm muộn gì ta cũng phải gả ra ngoài. Bà thu xếp hôn sự vì đệ, bà nhìn trúng Nguỵ Thanh Bình, bà một lòng muốn đệ cưới một nữ tử có sắc có quyền. Trong lòng bà, đệ không thua gì nhật nguyệt, cho dù ta có tốt…” Nàng cắn răng mở miệng: “Thì cũng là tẩu tử đệ.”

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng nhìn nàng đăm đăm, lạnh giọng nói: “Tiếp đi.”

Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt đáp lời. Vệ Uẩn nhìn Sở Du rời đi, chờ nàng biến mất nơi cuối hành lang, Vệ Uẩn lấy khăn tay trừ trong tay áo ra, nhẹ nhàng lau sạch khoé môi.”

Sở Du không lên tiếng, nàng nhắm mắt lại, có phần mệt mỏi: “Ta uống ít rượu, hơi say rồi, đệ đừng nghe ta nói bậy.”

Vệ Uẩn chợt cao giọng.

“Đệ nói cái gì?”

Dứt lời, nàng vươn tay kéo chàng: “ta đi ngủ trước đã…”

Vệ Uẩn nắm chặt tay nàng, kéo trở về, ấn mạnh lên tường, giọng nói vừa bình tĩnh vừa lạnh lùng: “Nói tiếp đi.”

“Vậy thì cứ thấy đi!”

Sở Du cắn chặt khớp hàm, nàng nhìn Vệ Uẩn bật cười, trong mắt toát lên trào phúng: “Tại sao không nói? Không nói được, hay là không muốn nói?”

“Chẳng phải là cưới Nguỵ Thanh Bình sao?”

Sở Du không lên tiếng, nàng chống người đứng dậy, lảo đảo đi về phía trước.

“Nhưng vì sao…” Giọng Vệ Uẩn run run: “Nàng vẫn muốn đi?”

Vô số khuất nhục tuôn ra, cơ thể nàng khẽ run, Vệ Uẩn nhìn dáng vẻ của nàng, bình tĩnh nói: “Nói nữa đi.”

“Ta không biết mình đã làm sai cái gì.”

“Để ta xem nàng có thể làm nhục mình đến mức nào.”

Sở Du có hơi mệt mỏi, nàng hờ hững đáp. Vệ Uẩn bắt lấy Sở Du, bất chợt kéo vào lòng, miết cằm nàng, đỏ mắt nhìn chằm chằm: “Nàng nhìn ta đi!”

“Vệ Uẩn!”

Vệ Uẩn cầm bình rượu, lẳng lặng dõi theo bóng lưng nàng.

“Gọi ta Vệ Hoài Du!”

Vệ Uẩn đột ngột cao giọng. Chàng cúi đầu, áp sát nàng, lạnh giọng nói: “Mẫu thân ta làm nàng tức giận sao? Bà thay ta thu xếp hôn sự, muốn cưới Nguỵ Thanh Bình, trong lòng nàng khó chịu, sao nàng không nói với ta? Nàng cảm thấy hôm nay Vệ gia chính là mặt trời ban trưa, không cần nàng nữa, nàng khó chịu cũng không nói với ta? Sở Du, trong lòng nàng, có phải nàng cảm thấy ta và nàng ở bên nhau, ta thích nàng, Vệ gia đối tốt với nàng cũng chỉ là mưu tính gì nàng. Nàng không cho được Vệ gia ta cái gì thì không còn giá trị sao?”

Dứt lời, chàng không đợi Sở Du đáp, bóp cằm nàng nâng lên, nhìn chằm chằm vào mắt nàng: “Có phải nàng còn muốn nói mẫu thân vì ta tìm một quý nữ quan to, nàng là thân tái giá, lại còn là tẩu tử ta, không tốt cho thanh danh của ta. Lần này Sở gia nàng không đứng cùng phe, không mang theo quyền thế của Ngụy Vương mà ủng hộ ta giống như Ngụy Thanh Bình. Chỗ nào nàng cũng không bằng Ngụy Thanh Bình, có phải nàng muốn khuyên ta cưới Nguỵ Thanh Bình làm chính thê không?”

Sở Du cắn chặt khớp hàm, nàng nhìn Vệ Uẩn bật cười, trong mắt toát lên trào phúng: “Tại sao không nói? Không nói được, hay là không muốn nói?”

Chàng nhìn nàng chằm chặp, giống như chim ưng nhìn chằm chằm dã thú. Chàng kìm nén lửa giận và ấm ức, trói chặt Sở Du, không để nàng nhúc nhích.

“Sau đó nàng thì sao? Nàng và ta tiếp tục vụng trộm giống như hiện tại sao?”

“Sau đó nàng thì sao? Nàng và ta tiếp tục vụng trộm giống như hiện tại sao?”

“Đệ đừng nói ghê tởm như vậy.”

“Nàng muốn vị trí nào?”

“Chính nàng khiến chuyện này ghê tởm như thế!”

Vệ Uẩn chợt cao giọng.

Chàng nhìn nàng chằm chặp, giống như chim ưng nhìn chằm chằm dã thú. Chàng kìm nén lửa giận và ấm ức, trói chặt Sở Du, không để nàng nhúc nhích.

“Đệ buông ra.” Sở Du nhíu mày: “Chúng ta trở về rồi nói.”

“Ta không về.”

“Bị người khác thấy…”

“Vậy thì cứ thấy đi!”

“Sở Du, ta nói cho nàng biết.” Vệ Uẩn kiềm chặt cơ thể ra sức vùng vẫy của Sở Du, nghiến răng nói: “Ta chắc chắn phải cưới nàng. Ta sợ nàng không cam tâm tình nguyện gả cho ta, sợ nàng vẫn cảm thấy chưa đến giai đoạn đó, cho nên bây giờ ta nhẫn nhịn. Thế nhưng nàng đừng cho rằng ta sẽ nhẫn nhịn cả đời!”

Sở Du sững sờ. Vệ Uẩn nhìn dáng vẻ ngẩn ra của nàng, chàng vừa tàn nhẫn vừa đau lòng cúi xuống cắn mạnh nàng một cái, vươn đầu lưỡi vào giữa răng môi nàng, khuẩy đảo lật trời. Sở Du cố gắng đẩy chàng ra, chàng lập tức kiềm chặt tay nàng. Nàng cố gắng đá chàng, chàng lập tức đè chân nàng, hai người quấn chặt lấy nhau. Thật lâu sau, cuối cùng chàng mới xem như hài lòng, hạ bớt lửa giận.

Sở Du bị chàng hôn đến thở hổn hển, đôi mắt còn mang theo ánh nước trong veo, Vệ Uẩn nhìn mà yết hầu lăn trượt. Nhưng chàng kìm nén lửa giận, giúp nàng kéo lại y sam, lấy khăn trừ trong tay áo ra, tỉ mỉ lau sạch môi nàng, giúp nàng đỡ lại búi tóc, cuối cùng nói: “Lần sau có tức giận thì đừng tự mình chịu đựng, hãy nói với ta. Nếu không, ta không chết trên chiến trường, thì về nhà làm nàng tức chết.”

Sở Du thở hổn hển, không lên tiếng, lại trừng chàng bằng đôi mắt hàm chứa xuân tình.

Sở Du không lên tiếng, nàng nhắm mắt lại, có phần mệt mỏi: “Ta uống ít rượu, hơi say rồi, đệ đừng nghe ta nói bậy.”

Dứt lời, nàng vươn tay kéo chàng: “ta đi ngủ trước đã…”

Vệ Uẩn bị nàng trừng mà bật cười. Chàng cúi đầu hôn lên mặt Sở Du, ghé vào tai nàng, dịu dàng nói: “Gọi ta một tiếng phu quân, ta lấy cả thiên hạ về cho nàng, nhé?”

“Ta không biết.” Sở Du đột ngột lên tiếng: “Không phải quyền thế, không phải địa vị, là bản thân ta, đệ hiểu chưa!”

“Cút!”

“Được rồi.” Chàng cười, đứng thẳng người dậy, ổn định tâm trạng, cúi đầu thắt lại ngọc bội cho nàng: “Chuyện đối phó với mẫu thân ta, nàng không rành, về phòng chờ ta đi.”

“Chẳng phải là cưới Nguỵ Thanh Bình sao?”

Đợi trong đình viện chỉ còn lại Sở Du và Vệ Uẩn. Vệ Uẩn bước đến, ngồi xổm xuống, lắc bình rượu bên cạnh Sở Du, cười nói: “Uống không ít nhỉ.”

Vệ Uẩn ngẩng đầu, nhìn nàng cười: “Ở trong phòng chờ ta, tối nay nàng phải thưởng cho ta đấy, biết chưa?”

Sở Du không nói lời nào, nàng rủ mắt, tâm trạng bớt nóng nảy hơn nhiều. Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Mưa rồi à?”

“Nàng nói cho ta biết…” Vệ Uẩn ôm nàng, đau khổ nhắm mắt lại: “Rốt cuộc phải thế nào thì nàng mới không đi?”

Dứt lời, chàng cởi áo khoác mình xuống, khoác lên cho Sở Du.

Trong nháy mắt, hơi ấm và mùi hương trên người chàng bao bọc lấy nàng. Sở Du giống như một tiểu cô nương, nhìn Vệ Uẩn buộc áo khoác cho nàng, dịu dàng nói: “Mau về đi, đừng để lạnh.”

Dứt lời, Vệ Uẩn xoay người định rời đi, Sở Du chợt giữ chàng lại.

“Còn chưa phải lúc, đệ đừng chọc tức mẫu thân.”

Nguỵ Thanh Bình nhìn Tần Thời Nguyệt, hình như có hơi tỉnh rượu. Nàng nhìn Vệ Uẩn, rồi lại nhìn Sở Du, mím môi, cuối cùng đành xoay người rời đi.

Chàng vỗ tay nàng, giọng nói trầm ổn đúng mực: “Nàng yên tâm, ta sẽ xử lý ổn thoả.”

Vệ Uẩn hiểu Sở Du nói cái gì, đúng là hôm nay không phải lúc thích hợp để thông báo quan hệ của họ. Mặc dù chàng tức giận, nhưng không đánh mất lý trí.

Chàng vỗ tay nàng, giọng nói trầm ổn đúng mực: “Nàng yên tâm, ta sẽ xử lý ổn thoả.”

Dứt lời, chàng gọi Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt vẫn luôn canh giữ bên cạnh tới, điềm tĩnh nói: “Đưa phu nhân các ngươi trở về, nấu canh gừng cho nàng uống.”

Dứt lời, Vệ Uẩn xoay người định rời đi, Sở Du chợt giữ chàng lại.

Dứt lời, chàng gọi Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt vẫn luôn canh giữ bên cạnh tới, điềm tĩnh nói: “Đưa phu nhân các ngươi trở về, nấu canh gừng cho nàng uống.”

Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt đáp lời. Vệ Uẩn nhìn Sở Du rời đi, chờ nàng biến mất nơi cuối hành lang, Vệ Uẩn lấy khăn tay trừ trong tay áo ra, nhẹ nhàng lau sạch khoé môi.”

“Gần đây mẫu thân ta đã nói gì với Đại phu nhân…” Chàng nói với ám vệ lẩn trong bóng tối: “Điều tra rõ ràng.”

Lá cây nhẹ nhàng lay động, một người lẳng lặng không một tiếng động lui ra khỏi sân viện.

Vệ Uẩn ngước mắt nhìn đèn đuốc thắp sáng hành lang phía trước nhẹ nhàng đong đưa theo gió, cười khẩy: “Chán sống rồi.”

Sở Du bị chàng hôn đến thở hổn hển, đôi mắt còn mang theo ánh nước trong veo, Vệ Uẩn nhìn mà yết hầu lăn trượt. Nhưng chàng kìm nén lửa giận, giúp nàng kéo lại y sam, lấy khăn trừ trong tay áo ra, tỉ mỉ lau sạch môi nàng, giúp nàng đỡ lại búi tóc, cuối cùng nói: “Lần sau có tức giận thì đừng tự mình chịu đựng, hãy nói với ta. Nếu không, ta không chết trên chiến trường, thì về nhà làm nàng tức chết.”***

“Vậy thì cứ thấy đi!”“Bị người khác thấy…”Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Uẩn: Chưa bao giờ nghĩ lần đầu tiên vợ ta muốn bỏ đi theo người lại là bỏ đi theo phụ nữ…

5 11 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

28 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Lam
Lam
4 Năm Cách đây

Công nhận t cũng k thích SD bị trói buộc tại trạch viện. SD phải Làm 1 ng con gái phóng khoáng cưỡi ngựa cầm roi chạy trên thảo nguyên chứ k phải 1 quả phụ u buồn tự nhục trong trạch viện..

Nguyen Lanh
Nguyen Lanh
4 Năm Cách đây

Thấy mùi gian tình giữa Nguỵ Thanh Bình vầ Thời Nguyệt nha

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Không ngờ Ngụy Thanh Bình lại rủ rê Sở Du bỏ nhà đi đấy?

Hiểu Lam
Hiểu Lam
4 Năm Cách đây

Ý khăn vừa lau môi chị xong anh lại lau lên môi mình a

Meomeomeo
Meomeomeo
4 Năm Cách đây

Cuối cùng cô Thanh Bình quận túa này vẫn là tu ét đây, nhưng là tằng tịu vs sở du =))

Sundomm
Sundomm
3 Năm Cách đây

Thấy Thanh Bình nói cũng hợp lý, Sở Du nên suy nghĩ đó

lee
lee
3 Năm Cách đây

Ủa Vệ uẩn nói ai chán sống rồi nhỉ? Mẫu thân mình á

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Ai nhaa nhưng mà Thanh Bình hợp tính mình quá điiiii

28
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!