Chương 125
Cố Sở Sinh tự bạo(*) trọng sinh
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
(*)Tự bạo: tự làm nổ tung chính mình, tổn thương mình, cũng tổn thương người khác
Vệ Uẩn trở về phòng của mình, thương nghị sơ lược tình hình hiện nay cùng nhóm người Tống Thế Lan và Sở Lâm Dương một chút. Không bao lâu sau, ám vệ cầm một xấp khẩu cung trở về. Vệ Uẩn đều cài cắm cơ sở ngầm trong các phòng ở Vệ gia, hôm nay muốn tra chuyện gì thì đi thẳng đến chỗ cơ sở ngầm đó thu gom tình báo. Ám vệ dâng khẩu cung lên, trầm tĩnh nói: “Chủ tử, lời lão phu nhân nói với Đại phu nhân đều có ghi ở bên trên.” Cái kia tựa như điên bà tử nữ nhân là.
Vệ Uẩn lật khẩu cung, ám vệ nói tiếp: “Trừ Nhị phu nhân và Lục phu nhân, lời nói của tất cả những người gần đây từng tiếp xúc với lão phu nhân cũng đều ở bên trên.” Người nói chuyện tuổi trên dưới năm mươi.
Vệ Uẩn đáp một tiếng, nhanh chóng lật xem. Sau khi xem xong, chàng viết vài cái tên, lãnh đạm nói: “Tra xét Yên Hồng bên cạnh lão phu nhân một lượt, tất cả những người từng tiếp xúc với Yên Hồng đều bắt lại cho ta.” Trung ương tháp Ánh Sáng quang không động đậy.
Ám vệ đáp lời, không bao lâu sau đã bắt một đám người áp giải vào sân viện Vệ Uẩn. Cả Vệ phủ nhốn nháo cả lên, Sở Du ngồi trong phòng nghe thấy động tĩnh thì nhíu mày: “Gì vậy?” Nhưng là pháp điển tư như trước vẻ mặt thập.
Trường Nguyệt lập tức đứng dậy: “Nô tì đi xem thử.”
Không bao lâu sau, Trường Nguyệt trở về báo: “Hầu gia bắt một đám hạ nhân, các phòng đều có, ngay cả Yên Hồng trong phòng lão phu nhân cũng bị bắt rồi.” Hai chữ niệm đi ra, vốn là im lặng tháp.
Yên Hồng là cô nhiốdo một tayỉLiễu Tuyết Dươngệnuôi lớn, rấtềđược yêu thích.ãBắt Yên Hồng,ĩchắc chắn LiễuịTuyết Dương phảiḷầm ĩ lên.ớSở Du suyụnghĩ chốc látἳbèn đứng dậy,ívội vàng chạyụtới viện VệỉUẩn.
Trong viện VệἶUẩn đã quỳ)đầy sân, LiễuởTuyết Dương đứngỉbên cạnh VệĩUẩn, vặn xoắnồkhăn tay, mắtἱngấn lệ, nhìnộYên Hồng bịềbắt bên cạnh.[Một thiếu nữôquỳ bên dưới)Yên Hồng, trôngĩdáng vẻ cũngỳchỉ mười bảyếmười tám tuổi,ɨkhông ngừng kêuìkhóc: “Vương gia,ồoan uổng quá,ựkhông ai saiặkhiến nô tìốcả, thật sựẩlà nô tìýtự nghĩ mà.]Nô tì ngheḹnói Thanh Bìnhệquận chúa làồngười tốt, thuậnậmiệng nói với¹Yên Hồng tỷĭtỷ mà thôi.”ô
Hôm nay VệĮUẩn đã tựĭlập làm Vương,ỉtrên dưới đềuôđổi cách xưngứhô.
Vệ Uẩn ngheỉđối phương khócìlóc kể lể,ìchàng cũng khôngínói nhiều, nhấpđmột ngụm trà,ấvẻ mặt lạnhénhạt: “Vậy ngươiỷnghe ai nóiẵQuận chúa làĪngười tốt?”
“Làữdì Quế…”
“CôĮnói bậy!”
Mộtíphụ nhân đứngạtrong đám ngườiɩgấp gáp xôngẵlên, đánh nhauựvới cô gáiẩkia tại chỗ,jtình cảnh rốiètinh rối mù.ĪSở Du cauúmày nhìn haiộnữ nhân đánhửnhau, trong giây¸lát thiếu nữ,kia cúi đầu,ἴnàng loáng thoáng[nhìn thấy mộtıký hiệu lướtựqua. Sở Duốnhíu mày, bấtọchợt lên tiếng:j“Dừng tay!”
Ngheỳthấy tiếng SởĩDu, thị vệábên cạnh lậpđtức xông lên,¹đè hai ngườiẹlại. Sở Du°bước tới, nhẹfnhàng vạch cổếáo cô gáiíkia ra. Mộtộcon bướm vỗ³cánh chực bayḻlọt vào mắtíSở Du, nàngícau mày.
Con bướmfnày là kýẹhiệu gián điệpưcủa Cố SởἳSinh.
Bọn họ thêuẩở những vịĩtrí khác nhau,ộthường dùng đểỹnhận diện. Từýmàu sắc conơbướm có thể{phân biệt đượcἱphẩm cấp củaựngười này dướiỉtrướng Cố SởìSinh. Màu củaḽngười thiếu nữĩnày là đỏũrực diễm lệ,ẵhẳn là phẩmỷcấp rất cao.
SởỳDu do dựichốc lát, cấtạbước tới bênềcạnh Vệ Uẩn,ặkhom lưng thìỉthầm vài câu.ổVệ Uẩn nhíuịmày, gọi VệồThu đến cănɩdặn xuống.
“Dẫn toànýbộ người trongİphủ, tách riêngİnam nữ, cởiưsạch nghiệm thân,Ītrên người aiĮcó ký hiệuủbươm bướm đềuẽbắt lại hết.”¸
Vệ Thu gậtùđầu đáp lờiórồi lui xuống.ổToàn bộ ngườiừtrong phủ táchàra. Cô gáiἲkia cảm thấyḷkhông ổn, độtἰngột kêu lên:ĩ“Phu nhân!”
SởịDu dừng bước,igiọng nói côīgái kia thốngĬthiết: “Phu nhân,ìtấm lòng chúngἶta đối vớiẹngài có trờiỏđất chứng giám!”ù
Sở Du khôngđlên tiếng, Liễu{Tuyết Dương nhìnổsang. Sở Du,nhẹ nhàng cười[một tiếng, lắcíđầu nói: “Luiɩxuống đi.”
Sauớđó, nàng nhìnľsang Vệ Uẩnằbên cạnh mangÎtheo nghi vấn}trong mắt, lãnhíđạm nói: “Nếuỵkhông phạm sai:lầm lớn, trụcềxuất khỏi phủἰlà được rồi.”ḹ
“Tẩu biết là°ai?” Vệ Uẩnôquả quyết nói,ủSở Du gậtỉđầu, bình tĩnhìđáp: “Ta biết.”ï
Dứt lời, nàngậhành lễ vớiἳLiễu Tuyết Dương,ólui xuống.
Đợi SởÎDu lui ra,ẵLiễu Tuyết Dươngĩcuống quít hỏi:ừ“Tiểu Thất, rốtícuộc con đangòlàm gì vậy?ắCó gian tếễtrà trộn vàoêsao?”
“Mẫu thân.”¹Tiểu Thất xoayỗngười, đỡ lấyờLiễu Tuyết Dương,ửbình tĩnh đáp:‹“Chúng ta vào,trong rồi nói.”ị
Liễu Tuyết DươngÍcó phần thấpỉthỏm. Vệ Uẩnúđỡ bà vàoĨtrong phòng ngồi,ĩcho hạ nhânĨlui, điềm tĩnhểmở miệng: “Nghe°người khác nói]mẫu thân muốn(tìm một thêảtử cho con.”ể
“Hôm nay conỉcũng đã nhượcứquán…” Liễu TuyếtἵDương khẽ thởìdài: “Sớm nênĩlấy vợ rồi,ἷnếu kéo dàiảnữa, e sẽễkhiến người khácìchê cười.”
“Vìốsao lại làẻNguỵ Thanh Bình?”ỉ
“Ban đầu đúngỉlà Yên Hồngɪnói với ta,:nhưng nói gìÎthì nói, quả]thật lời YênĩHồng rất cóỉlý.” Liễu TuyếtìDương vặn xoắnİkhăn, lo lắngẫmở miệng: “Taịcũng gặp ThanhἲBình quận chúa,rồi, đúng làârất tốt, taïrất thích…”
“Conểkhông thích.”
VệĪUẩn thản nhiênḻđáp. Liễu TuyếtịDương sững người,ừngạc nhiên hỏi:ỵ“Ta nghe nóiìnăm đó côâấy từng cứuọcon…”
“Cô ấyḽkhông chỉ cứuợcon, lúc đóİcứu đến haiộngười, con vàỉcòn có tướngïquân Tần ThờiıNguyệt.”
Phụ thânịTần Thời Nguyệtỷvà Vệ giaịlà thế giao.ạLúc trước hắnởtang phụ tangậmẫu, sau đóộđược gửi nuôi)tại Vệ gia,ủtừ nhỏ đãẹnuôi nấng giốngỡnhư công tửỉtrong nhà. Hiện‹nay hắn vốnἳlà gia thầnăVệ gia, làἳthủ hạ đắcủlực nhất củaἴVệ Uẩn. LiễuịTuyết Dương biếtÏngười này, bàếhoang mang hỏi:ỉ“Việc này liênἶquan gì đếnằThời Nguyệt…”
“Nămèđó Quận chúaíđi Thiên Sơn,ỡcứu con chỉ³là tiện tay,ưcô ấy muốnĬgiúp Tần ThờiýNguyệt thôi.”
Lờiἱnày khiến LiễuĺTuyết Dương trợnítròn mắt. Vệ]Uẩn nhấp mộtĺngụm trà, bìnhổtĩnh nói: “Thânồphận Thời Nguyệtỉthấp kém, NguỵîVương sẽ khôngịđồng ý, choảnên bên ngoàiīvẫn luôn nói,là qua lạiâvới con, thậtậra người Quậnìchúa coi trọng}là Thời Nguyệt.”ố
“Nhưng thân phậnḹThời Nguyệt…” LiễuặTuyết Dương nhíuɩmày, có chútớlo lắng. VệìUẩn ngước mắtợnhìn Liễu TuyếtểDương, nhàn nhạtỉnói: “Bất luậníthân phận bọnéhọ thế nào,ἷThời Nguyệt làụhuynh đệ tốt)nhất của con,ĩcon đều sẽĩnghĩ cách giúpĨcậu ấy. Chuyệnἱcon và ThanhủBình quận chúa,ậhi vọng mẫuḽthân đừng nhúngỉtay lung tung,êtránh khiến conảvà Thời Nguyệtỹnảy sinh hiểuílầm. Hiện nayἱlà thời khắcἰgì, con nghĩởchắc mẫu thânɪhiểu rõ.”
“Nhưng¸mà…” Liễu TuyếtẳDương kiên trìînói: “Dù choỷkhông phải ThanhờBình quận chúa,ẩthì con cũngỉnên chọn một¸cô nương chứ.ÎCon đã haiímươi rồi, hôm²nay không lấyẵvợ, cũng khôngộcó con cái,ἲnếu lỡ xảyộra chuyện gì…”ì
Liễu Tuyết Dươngềđỏ mắt: “Taịchỉ có haiḻđứa con làòcon và AêQuân. A Quân‹chẳng để lạiἵgì, nếu conjcó gì bấtãtrắc…”
Vệ Uẩnἵkhông lên tiếng,íchàng nhìn LiễuịTuyết Dương đỏạmắt, thở dài‹một tiếng, bướcĩlên quỳ gốiἶtrước mặt Liễu²Tuyết Dương, nắmừtay Liễu TuyếtļDương, rủ mắtọnói: “Mẫu thân,Įcon đã cóıngười mình thíchḷrồi.”
Liễu TuyếtỉDương ngẩn người,Ïgiống như khôngìphản ứng kịp.ếMột lúc sau,òbà mới hỏi:ợ“Là ai? Taịđi cầu thânĩgiúp con.”
“BâyĬgiờ con cònĩchưa cưới đượcặnàng.” Vệ Uẩn(cười khổ: “Nàngúcòn chưa muốnềlấy con, chờ}sau này nàngĪbằng lòng rồi,Їngười hẳn đifcầu thân.”
“Vậyúít nhất cũngợnói cho taữbiết là aiỉtrước chứ?” LiễuỏTuyết Dương sốtìruột: “Ta giúpếcon xem…”
“Khôngỏcần xem.” VệỳUẩn cười khẽ,ỉđôi mắt ánhilên dịu dàng:õ“Nàng là côốnương rất tốt,ịnhất định ngườiísẽ thích.”
LiễuịTuyết Dương nhìnívẻ mặt VệỏUẩn, trong mắtổtoả ra ấmýáp: “Hẳn làấcon rất thíchínàng phải không?”Ĩ
“Rất thích.” VệɨUẩn ngước mắt,ìgiống như thiếuļniên, nghiêm túc²nói: “Cả đờiỉnày, con chỉờmuốn cưới côơnương ấy thôi.”ấ
“Quả nhiên TiểuôThất nhà taİlớn rồi...” LiễuẹTuyết Dương nhẹínhàng mỉm cười:ệ“Cũng đã cóặcô nương mìnhịthích rồi. Coníkhông nói choưta cô nươngỡkia là ai,ịvậy cũng nêninói cho taḻbiết dáng vẻḽcô nương kiaĩthế nào chứ?”ἴ
Vệ Uẩn không‹lên tiếng, chàngìngẫm nghĩ, lắcàđầu: “Con khôngãbiết miêu tảľthế nào.”
“Chỉİlà…” Chàng ngẩngἰđầu lên, nóiẽmột cách nghiêmềtúc: “Nàng thậtùsự rất, rấtỹđẹp.”
Liễu TuyếtíDương bị chàngIchọc cười. Bàẵgiơ ngón tayἵlên chọc vàoİtrán chàng, bấtíđắc dĩ nói:ụ“Con đấy…”
LiễuÏTuyết Dương lôiìkéo Vệ Uẩn,âVệ Uẩn khôngằchịu nói côỏnương kia làứai. Hai ngườiịbèn thương lượng}đợi nàng đồngễý rồi, LiễuĩTuyết Dương phảiítới cửa cầuĮthân thế nào,íquy cách sínhỡlễ phải nhưịthế nào, nghi°thức phải nhưèthế nào.
Nói mộtἱhồi lâu, LiễuờTuyết Dương thởấdài: “Đến lúcĨđó, không biếtõĐại tẩu conỉcó còn ởờVệ phủ không.°Tuổi nó cũngíđã lớn, conígiúp nó tìmữđối tượng đượcẩchưa?”
“Có rồi.”ẫVệ Uẩn rủêmắt, trong mắtẽẩn chứa dịuặdàng: “Người đóḹcũng rất thíchïtẩu ấy, chờɨchuyện phía chúngạta xong xuôi,Íngười đó sẽèđến cưới nàng.”¹
“Vậy thì tốt.”ỉLiễu Tuyết Dươngịkhẽ thở dài:ổ“Đời này Đạiítẩu con quáỵkhổ rồi, hiịvọng người đóĬbiết thương yêuĬnó.”
“Mẫu thânỉyên tâm.” VệẻUẩn ôn hoà¹nói: “Người đóļsẽ đối tốtấvới tẩu tẩu.”Î
Hai người tán,gẫu một lát,ĩcuối cùng LiễuịTuyết Dương cũngἶnghỉ ngơi. VệḹUẩn chăm sócẳLiễu Tuyết Dươngixong thì raọkhỏi cửa. Gióốlạnh kèm theođmưa tạt vàoĨmặt, thần sắcĪVệ Uẩn lãnhẩđạm, mở miệngẩdò hỏi VệặHạ đằng sau:ĭ“Đại phu nhânḻđâu?”
Vệ HạĬdo dự chốcớlát, cuối cùngởvẫn đáp: “Ởἶchỗ Cố Sở[Sinh.”
Vệ Uẩnļkhông lên tiếng,³chàng nhắm mắtálại, chậm rãiồnói: “Mang dùồtới đây, taớđi đón nàng.”ĩ
Sở Du đãểsớm đi tớiủchỗ Cố SởêSinh.
Ra khỏi sânúviện Vệ Uẩn,ônàng lập tứcἳđi thẳng đếnĩchỗ Cố Sở³Sinh. Hôm nay,ἲđại điển phong}Vương đã kếtẫthúc, rất nhiềuụngười bắt đầuổthu dọn hànhữlý chuẩn bịİrời đi. LúcửSở Du tới,ỷhạ nhân củaồCố Sở SinhĨđang thu xếpêđồ đạc, cònấhắn lại ngồiõtrước bàn nhỏ,ḽnghiêm túc đunịtrà, dường nhưÎđã biết trướcỡSở Du sắpịđến.
Sở Du phấtítay, mọi ngườiúlập tức luiıxuống. Nàng ngồiἶquỳ trước mặtịCố Sở Sinh,ủhắn đẩy tràâvừa mới rótổcho nàng, bìnhĩthản nói: “Trời°lạnh, nàng uốngắchén trà choìấm người.”
SởἱDu không nhậnọtrà, chỉ nói:,“Ngài cài ngườiíbên cạnh lãoỉphu nhân làmữgì?”
“Nói cứồnhư Vệ phủīcác người khôngἰcài người trongἶCố phủ vậy.”ĩCố Sở Sinhἴcười khẽ, SởấDu mím môi,ặkhẳng định: “Làỉngài kích độngĩlão phu nhânýbảo Vệ Uẩn}cưới Nguỵ Thanh}Bình.”
“Không tốtỳà?” Cố SởíSinh ngước mắt:ı“Lời ta nóiệđều là lờièthật, có thể]nói là chỗẩnào cũng suyònghĩ giúp VệĩUẩn. Nguỵ Vươngἴquyền thế, NguỵỏThanh Bình xinhấđẹp, chẳng lẽikhông phải làỉứng tuyển chínhḷthê tốt nhấtýcủa Vệ Uẩnỷsao?”
Sở Duĩkhông lên tiếng,ỷnàng nắm chặtừchén trà, cảmũnhận nhiệt độítruyền từ chénἲsang. Cố SởḻSinh nhìn mưaổthu rơi xuốngḻbên ngoài, từịtốn nói: “Sắpḽvào đông rồi,ἷBạch Lĩnh lạnhḻlẽo, chi bằngộtheo ta vềùHoa Kinh tránhịrét đi.”
Khôngảai đáp lời,ḻCố Sở Sinhàcũng không bấtĩngờ, hắn bình{tĩnh mở miệng:Ї“Thật ra ta,không để ýĩnàng thất thânỷvới hắn, thậmặchí nàng gảỹcho hắn, nàng[mang thai conựcủa hắn, taưđều không đểắý. A Du…”ỉGiữa đôi màyihắn mang theo°ý cười: “Nàngĩở lại bênḽcạnh hắn khôngìbao lâu nữaũđâu.”
“Sao ngài biết?”
“Ta cảm thấy vô cùng êm tai.”
“Sao ngài biết?”
“Là ta bảo người xúi giục lão phu nhân, thế nhưng những lời ta nói có câu nào không phải là thật? A Du, con đường tương lai Vệ Uẩn vẫn còn rất dài, sẽ càng ngày càng khó đi. Chờ lúc hắn gian nan, chờ lúc hắn không còn yêu nàng như vậy nữa, sao nàng biết hắn sẽ không oán trách?”
“Kiếp trước, ta đã từng gả cho ngài.” Sở Du khàn giọng nói, một tay khác của Cố Sở Sinh cũng giơ lên nắm cổ tay nàng, không chịu buông ra: “Vậy kiếp này, nàng cũng gả cho ta đi.”
“Sao nàng biết hắn sẽ không nghĩ nếu như năm đó hắn cưới là Nguỵ Thanh Bình thì hay biết mấy?”
“Cố Sở Sinh.” Vẻ mặt Sở Du bình thản dửng dưng: “Không phải ta chưa từng cho ngài cơ hội, ta đã cho, ta đã thử, nhưng chúng ta không hợp.”
Sở Du không đáp. Cố Sở Sinh uống trà nóng, lẳng lặng chờ Sở Du mở miệng. Một lát sau, nàng chậm rãi nói: “Vậy cũng phải đợi đến lúc đó, đợi đến khi đệ ấy nói câu đó với ta.”
Cố Sở Sinh chậm chạp quỳ xuống, ngẩng mặt nhìn nàng.
Cố Sở Sinh sững sờ, Sở Du vươn tay gỡ ngón tay hắn, từng ngón từng ngón một. Cố Sở Sinh cố chấp nhìn nàng, nước mắt đong đầy trong mắt, ngoan cố không chịu buông tay.
Dứt lời, nàng đặt chén trà xuống, chuẩn bị đứng dậy: “Ta bảo Vệ Uẩn không động đến người của ngài, ngài dẫn về đi. Sau này, ngài đừng theo dõi Vệ gia nữa, trở về chuẩn bị sẵn sàng. Năm tháng sau, ta và Vệ Uẩn tiêu diệt Diêu Dũng, dẫn binh vào kinh.”
“Ta có.”Bỗng một giọng nói điềm tĩnh lãnh đạm vang lên từ cuối hành lang.
Vừa dứt lời, Cố Sở Sinh bắt lấy cổ tay nàng. Hắn bóp rất mạnh, Sở Du cau mày, ngước mắt nhìn hắn.
Cố Sở Sinh gằn giọng: “Ta còn tệ hơn so với nàng nghĩ, ta không làm ác, ta chỉ không buông được nàng.”
Nàng không biết kiếp trước sau khi nàng chết, hắn đã trở nên thế nào. Hắn vốn là con ác thú, nàng là dây cương. Lúc nàng còn sống, hắn sợ nàng khinh thường, sau khi nàng chết, hắn lập tức đi trên con đường không lối về, hoành hành ngang ngược.
“Vì sao không thể là ta?”
Giọng hắn khẽ run, tựa như đang cố gắng kiềm chế chính mình. Hắn ngước mắt nhìn Sở Du, vô số cảm xúc hỗn loạn trong đôi mắt. Sở Du im lặng nhìn hắn, chỉ nói: “Buông tay.”
Cơ thể hắn run rẩy, không biết từ đâu, đột nhiên hắn nổi lên dũng khí.
“Cuộc sống nàng muốn, hắn không cho được. Cuộc đời nàng muốn, hắn cũng không cho nổi.”
“Vì sao không thể là ta?”
“Vậy ngài có thể cho sao?”
“A Du.” Sở Du và Cố Sở Sinh đồng thời nhìn về phía tiếng nói phát ra. Cuối hành lang, nam tử bạch y trường sam, tay cầm dù trúc lục thập tứ cốt(*), vẻ mặt trầm tĩnh. Chàng lẳng lặng nhìn Sở Du, ánh đèn lập loè trong đôi mắt ẩn nhẫn của chàng, vô số cảm xúc cuồn cuộn trong đôi mắt xinh đẹp như lưu ly, nhưng chàng không biểu hiện, không hề buông thả, chàng kiềm chế tất cả cảm xúc, vươn tay ra, bình tĩnh cất tiếng: “Đến bên cạnh ta.”
“Cố Sở Sinh.” Vẻ mặt Sở Du bình thản dửng dưng: “Không phải ta chưa từng cho ngài cơ hội, ta đã cho, ta đã thử, nhưng chúng ta không hợp.”
“Ngài không yêu ta.” Ánh mắt Sở Du rơi xuống bàn tay Cố Sở Sinh nắm lấy nàng: “Ngài chỉ cố chấp thôi. Thời điểm ngài có được, ngài đã chẳng cảm thấy ta tốt như vậy.”
Cố Sở Sinh sững sờ, Sở Du vươn tay gỡ ngón tay hắn, từng ngón từng ngón một. Cố Sở Sinh cố chấp nhìn nàng, nước mắt đong đầy trong mắt, ngoan cố không chịu buông tay.
Cố Sở Sinh không lên tiếng, hắn nhìn dáng vẻ nữ tử cong mày nhẹ nhàng mỉm cười, đột nhiên hắn nhận ra đây hẳn là lần cuối cùng rồi. Hắn đã dốc hết toàn lực, nếu vẫn không thể giữ nổi nàng, vậy đã thật sự không thể giữ nổi nữa.
Sở Du ngây ngẩn nhìn hắn, mạch suy nghĩ trong đầu hỗn loạn.
“Ngài tin có kiếp trước không?”
“Khi đó, ngài không thích ta.” Cuối cùng Sở Du có chút mệt mỏi, động tác của nàng từ từ chậm lại, gian nan cất tiếng: “Ta đã làm rất nhiều, ta gửi thư bỏ trốn cho ngài, ngài không nhận, cho nên ta tự mình lén đi tìm ngài. Ta tìm được ngài, ở với ngài tại Côn Dương, khi đó ngài rất nghèo.” Sở Du ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt ngấn lệ. Cố Sở Sinh sững sờ, nhìn Sở Du ngước mắt lên, trông ra ngoài cửa sổ: “Ở chỗ của ngài, trơi mưa sẽ dột nước, ngài bèn lấy chậu gỗ hứng. Ban đêm ta không ngủ được, ngài ôm ta, hợp cùng tiếng mưa hát cho ta nghe. Ngài nói với ta rằng nàng nghe xem, có phải tiếng mưa này rất êm tai không?”
“Ta tin.”
Sở Du dừng bước, nghe người phía sau khàn giọng nói: “Dù cho kiếp trước, ta cũng thích nàng.”
“Kiếp trước, ta đã từng gả cho ngài.” Sở Du khàn giọng nói, một tay khác của Cố Sở Sinh cũng giơ lên nắm cổ tay nàng, không chịu buông ra: “Vậy kiếp này, nàng cũng gả cho ta đi.”
Bên ngoài mưa lạnh buốt giá, Sở Du nhìn người thanh niên trước mặt. Hắn đã là dáng vẻ Cố Sở Sinh trong trí nhớ của nàng, ánh mắt khí độ không sai một phân. Hắn cũng leo lên vị trí Nội các Đại học sĩ, thậm chí còn sớm hơn đời trước.
“Cho nên ta đã làm rất nhiều chuyện vì ngài… rất, rất nhiều…” Sở Du cười, nhưng nước mắt vẫn không kiềm được mà rơi như mưa.
“Khi đó, ngài không thích ta.” Cuối cùng Sở Du có chút mệt mỏi, động tác của nàng từ từ chậm lại, gian nan cất tiếng: “Ta đã làm rất nhiều, ta gửi thư bỏ trốn cho ngài, ngài không nhận, cho nên ta tự mình lén đi tìm ngài. Ta tìm được ngài, ở với ngài tại Côn Dương, khi đó ngài rất nghèo.” Sở Du ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt ngấn lệ. Cố Sở Sinh sững sờ, nhìn Sở Du ngước mắt lên, trông ra ngoài cửa sổ: “Ở chỗ của ngài, trơi mưa sẽ dột nước, ngài bèn lấy chậu gỗ hứng. Ban đêm ta không ngủ được, ngài ôm ta, hợp cùng tiếng mưa hát cho ta nghe. Ngài nói với ta rằng nàng nghe xem, có phải tiếng mưa này rất êm tai không?”
Đột nhiên hắn nghĩ nếu như năm đó hắn không niên thiếu như vậy, nếu như Sở Du có thể dùng tư thái bình tĩnh nói hết mọi chuyện với hắn như hiện tại, có phải hai người sẽ không có kết cục như thế này không.
(*) Lục thập tứ cốt: 64 xương
“Cuộc sống nàng muốn, hắn không cho được. Cuộc đời nàng muốn, hắn cũng không cho nổi.”
“Ta cảm thấy vô cùng êm tai.”
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Du ngừng khóc, bật cười, Cố Sở Sinh cũng không nhịn được mà cười theo, khàn giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”
Vừa dứt lời, Cố Sở Sinh bắt lấy cổ tay nàng. Hắn bóp rất mạnh, Sở Du cau mày, ngước mắt nhìn hắn.
Giọng hắn khẽ run, tựa như đang cố gắng kiềm chế chính mình. Hắn ngước mắt nhìn Sở Du, vô số cảm xúc hỗn loạn trong đôi mắt. Sở Du im lặng nhìn hắn, chỉ nói: “Buông tay.”
“Cho nên lúc ấy ta nghĩ ngài thích ta, chỉ là tính tình ngài không tốt, nhưng ngài vẫn thích ta.”
“Cho nên ta đã làm rất nhiều chuyện vì ngài… rất, rất nhiều…” Sở Du cười, nhưng nước mắt vẫn không kiềm được mà rơi như mưa.
Nàng nhắc đến những năm đó, hắn cứ thế lẳng lặng lắng nghe.
“Cho nên lúc ấy ta nghĩ ngài thích ta, chỉ là tính tình ngài không tốt, nhưng ngài vẫn thích ta.”
Trước giờ hắn chưa từng nghe nàng nói về những năm tháng ấy. Trong trí nhớ của hắn, nàng những năm đó là dáng vẻ rực rỡ chói lòa, còn về sau chỉ là dáng vẻ đau yếu bệnh tật. Lần đầu tiên hắn nghiêm túc lắng nghe những vui buồn giận hờn khi ấy từ góc độ của nàng.
Cố Sở Sinh ngơ ngác nhìn nàng. Sở Du thở dài, nàng đứng dậy, cầm lấy cây dù bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Sau này, ngài đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa. Cố Sở Sinh, lòng vị tha của con người có hạn. Nếu ngài còn như vậy, không chừng có một ngày…” Nàng hơi nghiêng đầu: “Ta sẽ giết ngày thật đấy.”Nhưng nghe lời hắn nói, Sở Du vẫn không nhịn được mà cười. Nàng nhìn dáng vẻ cứng đầu của người trước mặt, thấp giọng nói: “Cố Sở Sinh, thật ra dù là kiếp trước, ngài cũng không xấu như trong suy nghĩ của ngài. Ta thích ngài, không phải là uổng phí tình cảm.”
Dứt lời, hắn run rẩy vươn tay, nắm lấy tay nàng: “Ta xin nàng… trở về đi…”
Hoá ra cô nương chém giết trên chiến trường cũng sẽ thấp thỏm bất an trong long, hoá ra lúc nàng châm chọc hắn vô dụng cũng chỉ là sự phản công điên cuồng khi bản thân đau lòng đến tận cùng.
“Vậy ngài có thể cho sao?”
Đột nhiên hắn nghĩ nếu như năm đó hắn không niên thiếu như vậy, nếu như Sở Du có thể dùng tư thái bình tĩnh nói hết mọi chuyện với hắn như hiện tại, có phải hai người sẽ không có kết cục như thế này không.
“Kiếp trước, lần đầu tiên gặp nàng…” Nước mắt hắn rơi xuống, khàn giọng: “Ta đã rất, rất thích nàng.”
***
“Ta đã mất cả một đời…” Sở Du khàn giọng: “Ta dùng mạng của Trường Nguyệt, dùng sự suy tàn của Sở gia để cầu xin tình cảm này. Ngài đã từng có được, Cố Sở Sinh…” Giọng điệu nàng bình đạm: “Thế nhưng là chính ngài không cần.”
“Ngài không yêu ta.” Ánh mắt Sở Du rơi xuống bàn tay Cố Sở Sinh nắm lấy nàng: “Ngài chỉ cố chấp thôi. Thời điểm ngài có được, ngài đã chẳng cảm thấy ta tốt như vậy.”
Vệ Uẩn đúng là trưởng thành nhanh hơn tất cả mọi người.
“Nếu như…” Cố Sở Sinh khàn giọng lên tiếng: “Nếu như một kiếp nàng nói là thật, hôm nay gặp ta, vì sao nàng không giết ta?”
Sở Du không lên tiếng. Cố Sở Sinh nhìn nàng đăm đăm: “Ta xấu xa như vậy, ta hại chết Trường Nguyệt, ta hại cả đời nàng, vì sao nàng không giết ta?”
Hoá ra cô nương chém giết trên chiến trường cũng sẽ thấp thỏm bất an trong long, hoá ra lúc nàng châm chọc hắn vô dụng cũng chỉ là sự phản công điên cuồng khi bản thân đau lòng đến tận cùng.
Bên ngoài mưa lạnh buốt giá, Sở Du nhìn người thanh niên trước mặt. Hắn đã là dáng vẻ Cố Sở Sinh trong trí nhớ của nàng, ánh mắt khí độ không sai một phân. Hắn cũng leo lên vị trí Nội các Đại học sĩ, thậm chí còn sớm hơn đời trước.
“A Du.” Hắn khàn giọng nói: “Xin lỗi.”
Nàng lẳng lặng nhìn hắn, lát sau, rốt cuộc lên tiếng: “Thật ra đa phần chuyện kiếp trước đều sai ở ta. Trường Nguyệt là do Sở Cẩm đánh chết, lúc đó ngài cũng không biết. Mà con đường là do ta chọn, ngài chỉ không thích ta mà thôi. Quan trọng nhất chính là chuyện kiếp trước, ta sẽ không kéo đến kiếp này. Kiếp này, ngài chưa làm gì cả.”
***
Cố Sở Sinh cuộn chặt nắm tay, vẻ mặt Sở Du bình thản: “Mặc dù ngài nhiều lần định hãm hại Vệ gia, nhưng cuối cùng đều thu tay. Mặc dù lúc nào ngài cũng định làm chuyện xấu, nhưng cuối cùng đều dừng lại. Mà mấy năm nay, Triệu Nguyệt làm bậy, Vệ Uẩn chinh chiến, ngài ở hậu phương chỉnh lý Hộ bộ, trừng trị tham quan, khuyến khích giao thương mới miễn cưỡng duy trì cân bằng cho Đại Sở. Cố Sở Sinh, những gì ngài làm, ta đều thấy cả. Thật ra ngài không hề xấu như trong tưởng tượng của ngài.”
Sở Du ngừng khóc, bật cười, Cố Sở Sinh cũng không nhịn được mà cười theo, khàn giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Ta có.”
Cố Sở Sinh gằn giọng: “Ta còn tệ hơn so với nàng nghĩ, ta không làm ác, ta chỉ không buông được nàng.”
Nàng không biết kiếp trước sau khi nàng chết, hắn đã trở nên thế nào. Hắn vốn là con ác thú, nàng là dây cương. Lúc nàng còn sống, hắn sợ nàng khinh thường, sau khi nàng chết, hắn lập tức đi trên con đường không lối về, hoành hành ngang ngược.
Nhưng nghe lời hắn nói, Sở Du vẫn không nhịn được mà cười. Nàng nhìn dáng vẻ cứng đầu của người trước mặt, thấp giọng nói: “Cố Sở Sinh, thật ra dù là kiếp trước, ngài cũng không xấu như trong suy nghĩ của ngài. Ta thích ngài, không phải là uổng phí tình cảm.”
Cố Sở Sinh ngơ ngác nhìn nàng. Sở Du thở dài, nàng đứng dậy, cầm lấy cây dù bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Sau này, ngài đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa. Cố Sở Sinh, lòng vị tha của con người có hạn. Nếu ngài còn như vậy, không chừng có một ngày…” Nàng hơi nghiêng đầu: “Ta sẽ giết ngày thật đấy.”
Cố Sở Sinh không lên tiếng, hắn nhìn dáng vẻ nữ tử cong mày nhẹ nhàng mỉm cười, đột nhiên hắn nhận ra đây hẳn là lần cuối cùng rồi. Hắn đã dốc hết toàn lực, nếu vẫn không thể giữ nổi nàng, vậy đã thật sự không thể giữ nổi nữa.
Cơ thể hắn run rẩy, không biết từ đâu, đột nhiên hắn nổi lên dũng khí.
Sở Du khó tin nhìn hắn, nhìn hắn bước tới trước mặt, nhìn hắn nhìn nàng: “Cho nên nàng nói sai rồi.” Hắn khó nhọc nói: “Dù cho có được nàng, ta cũng thích nàng. Chuyện ta thích nàng không phải mười năm, hai mươi năm, mà từ khi ta hai mươi tuổi kiếp trước kéo dài đến kiếp này. Nàng bảo ta buông tay, ta cũng muốn buông, nhưng ta buông không được. Nàng bảo ta đừng quên ước nguyện ban đầu, nhưng ước nguyện ban đầu của ta chính là nàng, ta chưa bao giờ quên.”
Cố Sở Sinh cuộn chặt nắm tay, vẻ mặt Sở Du bình thản: “Mặc dù ngài nhiều lần định hãm hại Vệ gia, nhưng cuối cùng đều thu tay. Mặc dù lúc nào ngài cũng định làm chuyện xấu, nhưng cuối cùng đều dừng lại. Mà mấy năm nay, Triệu Nguyệt làm bậy, Vệ Uẩn chinh chiến, ngài ở hậu phương chỉnh lý Hộ bộ, trừng trị tham quan, khuyến khích giao thương mới miễn cưỡng duy trì cân bằng cho Đại Sở. Cố Sở Sinh, những gì ngài làm, ta đều thấy cả. Thật ra ngài không hề xấu như trong tưởng tượng của ngài.”
Hắn chống người dậy, bất chợt gọi tên nàng: “Sở Du!”
Sở Du dừng bước, nghe người phía sau khàn giọng nói: “Dù cho kiếp trước, ta cũng thích nàng.”
Dứt lời, nàng đặt chén trà xuống, chuẩn bị đứng dậy: “Ta bảo Vệ Uẩn không động đến người của ngài, ngài dẫn về đi. Sau này, ngài đừng theo dõi Vệ gia nữa, trở về chuẩn bị sẵn sàng. Năm tháng sau, ta và Vệ Uẩn tiêu diệt Diêu Dũng, dẫn binh vào kinh.”
Sở Du quay phắt đầu lại, ngây ngốc nhìn người trước mặt. Cố Sở Sinh gian nan bật cười, gương mặt hắn tái nhợt, giơ tay đặt lên ngực mình.
“Kiếp trước, kiếp này…” Hắn chợt oà khóc: “Ta không thể thua, ta thật sự không thể thua.”
“Kiếp trước, lần đầu tiên gặp nàng…” Nước mắt hắn rơi xuống, khàn giọng: “Ta đã rất, rất thích nàng.”
“Nhưng ta không biết.” Hắn chậm rãi bước đến: “Ta khinh thường bản thân mình như vậy, ta rất ghét dáng vẻ cao cao tại thượng của nàng. Ta cảm thấy nàng không nên thích người như ta, nàng nên thích Vệ Quân, thậm chí là Vệ Uẩn. Nàng thích ta, là mắt nàng bị mù.”
Sở Du khó tin nhìn hắn, nhìn hắn bước tới trước mặt, nhìn hắn nhìn nàng: “Cho nên nàng nói sai rồi.” Hắn khó nhọc nói: “Dù cho có được nàng, ta cũng thích nàng. Chuyện ta thích nàng không phải mười năm, hai mươi năm, mà từ khi ta hai mươi tuổi kiếp trước kéo dài đến kiếp này. Nàng bảo ta buông tay, ta cũng muốn buông, nhưng ta buông không được. Nàng bảo ta đừng quên ước nguyện ban đầu, nhưng ước nguyện ban đầu của ta chính là nàng, ta chưa bao giờ quên.”
“Nếu như…” Cố Sở Sinh khàn giọng lên tiếng: “Nếu như một kiếp nàng nói là thật, hôm nay gặp ta, vì sao nàng không giết ta?”
Cố Sở Sinh chậm chạp quỳ xuống, ngẩng mặt nhìn nàng.
“Ta đã mất cả một đời…” Sở Du khàn giọng: “Ta dùng mạng của Trường Nguyệt, dùng sự suy tàn của Sở gia để cầu xin tình cảm này. Ngài đã từng có được, Cố Sở Sinh…” Giọng điệu nàng bình đạm: “Thế nhưng là chính ngài không cần.”
“A Du.” Hắn khàn giọng nói: “Xin lỗi.”
Sở Du quay phắt đầu lại, ngây ngốc nhìn người trước mặt. Cố Sở Sinh gian nan bật cười, gương mặt hắn tái nhợt, giơ tay đặt lên ngực mình.
Dứt lời, hắn run rẩy vươn tay, nắm lấy tay nàng: “Ta xin nàng… trở về đi…”
“Kiếp trước, kiếp này…” Hắn chợt oà khóc: “Ta không thể thua, ta thật sự không thể thua.”
Hắn chống người dậy, bất chợt gọi tên nàng: “Sở Du!”
Sở Du ngây ngẩn nhìn hắn, mạch suy nghĩ trong đầu hỗn loạn.
“Là ta bảo người xúi giục lão phu nhân, thế nhưng những lời ta nói có câu nào không phải là thật? A Du, con đường tương lai Vệ Uẩn vẫn còn rất dài, sẽ càng ngày càng khó đi. Chờ lúc hắn gian nan, chờ lúc hắn không còn yêu nàng như vậy nữa, sao nàng biết hắn sẽ không oán trách?”
Bỗng một giọng nói điềm tĩnh lãnh đạm vang lên từ cuối hành lang.
Giọng chàng như mưa đêm, trong trầm tĩnh mang theo lạnh lẽo thấu xương.
“A Du.” Sở Du và Cố Sở Sinh đồng thời nhìn về phía tiếng nói phát ra. Cuối hành lang, nam tử bạch y trường sam, tay cầm dù trúc lục thập tứ cốt(*), vẻ mặt trầm tĩnh. Chàng lẳng lặng nhìn Sở Du, ánh đèn lập loè trong đôi mắt ẩn nhẫn của chàng, vô số cảm xúc cuồn cuộn trong đôi mắt xinh đẹp như lưu ly, nhưng chàng không biểu hiện, không hề buông thả, chàng kiềm chế tất cả cảm xúc, vươn tay ra, bình tĩnh cất tiếng: “Đến bên cạnh ta.”
“Là ta bảo người xúi giục lão phu nhân, thế nhưng những lời ta nói có câu nào không phải là thật? A Du, con đường tương lai Vệ Uẩn vẫn còn rất dài, sẽ càng ngày càng khó đi. Chờ lúc hắn gian nan, chờ lúc hắn không còn yêu nàng như vậy nữa, sao nàng biết hắn sẽ không oán trách?”Tác giả có lời muốn nói: (*) Lục thập tứ cốt: 64 xương
Nhưng nghe lời hắn nói, Sở Du vẫn không nhịn được mà cười. Nàng nhìn dáng vẻ cứng đầu của người trước mặt, thấp giọng nói: “Cố Sở Sinh, thật ra dù là kiếp trước, ngài cũng không xấu như trong suy nghĩ của ngài. Ta thích ngài, không phải là uổng phí tình cảm.”***
Nàng lẳng lặng nhìn hắn, lát sau, rốt cuộc lên tiếng: “Thật ra đa phần chuyện kiếp trước đều sai ở ta. Trường Nguyệt là do Sở Cẩm đánh chết, lúc đó ngài cũng không biết. Mà con đường là do ta chọn, ngài chỉ không thích ta mà thôi. Quan trọng nhất chính là chuyện kiếp trước, ta sẽ không kéo đến kiếp này. Kiếp này, ngài chưa làm gì cả.”“Cố Sở Sinh.” Vẻ mặt Sở Du bình thản dửng dưng: “Không phải ta chưa từng cho ngài cơ hội, ta đã cho, ta đã thử, nhưng chúng ta không hợp.”Tác giả có lời muốn nói:
“Sao nàng biết hắn sẽ không nghĩ nếu như năm đó hắn cưới là Nguỵ Thanh Bình thì hay biết mấy?”
Vệ Uẩn đúng là trưởng thành nhanh hơn tất cả mọi người.
Sở du đã buông bỏ rồi cố sở sinh cũng buon bỏ luon đi
Vậy cũng coi như là giải quyết xong CSS nhiều lúc m cũng ko rõ CSS kaf yêu thật hay là chấp niệm nữa. Thôi thì phận là nam phụ nên chấp nhận thôi :)))
Có lẽ đây là thời khắc, biết được sự lựa chọn cuối cùng là như thế nào
Haizz, kiếp trước sai rồi kiếp này cungz chẳng thể níu kéo
Nhưng mà Vệ Uẩn thực sự rất rất trưởng thành, thậm chí còn biết rõ chính mình hơn cả người sô g hai kiếp là Sở Du