Sơn Hà Chẩm – Chương 125

Chương 125

Cố Sở Sinh tự bạo(*) trọng sinh

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

(*)Tự bạo: tự làm nổ tung chính mình, tổn thương mình, cũng tổn thương người khác

Vệ Uẩn trở về phòng của mình, thương nghị sơ lược tình hình hiện nay cùng nhóm người Tống Thế Lan và Sở Lâm Dương một chút. Không bao lâu sau, ám vệ cầm một xấp khẩu cung trở về. Vệ Uẩn đều cài cắm cơ sở ngầm trong các phòng ở Vệ gia, hôm nay muốn tra chuyện gì thì đi thẳng đến chỗ cơ sở ngầm đó thu gom tình báo. Ám vệ dâng khẩu cung lên, trầm tĩnh nói: “Chủ tử, lời lão phu nhân nói với Đại phu nhân đều có ghi ở bên trên.” Cái kia tựa như điên bà tử nữ nhân là.

Vệ Uẩn lật khẩu cung, ám vệ nói tiếp: “Trừ Nhị phu nhân và Lục phu nhân, lời nói của tất cả những người gần đây từng tiếp xúc với lão phu nhân cũng đều ở bên trên.” Người nói chuyện tuổi trên dưới năm mươi.

Vệ Uẩn đáp một tiếng, nhanh chóng lật xem. Sau khi xem xong, chàng viết vài cái tên, lãnh đạm nói: “Tra xét Yên Hồng bên cạnh lão phu nhân một lượt, tất cả những người từng tiếp xúc với Yên Hồng đều bắt lại cho ta.” Trung ương tháp Ánh Sáng quang không động đậy.

Ám vệ đáp lời, không bao lâu sau đã bắt một đám người áp giải vào sân viện Vệ Uẩn. Cả Vệ phủ nhốn nháo cả lên, Sở Du ngồi trong phòng nghe thấy động tĩnh thì nhíu mày: “Gì vậy?” Nhưng là pháp điển tư như trước vẻ mặt thập.

Trường Nguyệt lập tức đứng dậy: “Nô tì đi xem thử.”

Không bao lâu sau, Trường Nguyệt trở về báo: “Hầu gia bắt một đám hạ nhân, các phòng đều có, ngay cả Yên Hồng trong phòng lão phu nhân cũng bị bắt rồi.” Hai chữ niệm đi ra, vốn là im lặng tháp.

Yên Hng là cô nhido mt tayLiu Tuyết Dươngnuôi ln, rtđưc yêu thích.ãBt Yên Hng,ĩchc chn LiuTuyết Dương phim ĩ lên.S Du suynghĩ chc látbèn đng dy,ívi vàng chyti vin VUn.

Trong vin VUn đã qu)đy sân, LiuTuyết Dương đngbên cnh VĩUn, vn xonkhăn tay, mtngn l, nhìnYên Hng bbt bên cnh.[Mt thiếu nôqu bên dưi)Yên Hng, trôngĩdáng v cũngch mưi byếmưi tám tui,ɨkhông ngng kêuìkhóc: “Vương gia,oan ung quá,không ai saikhiến nô tìc, tht slà nô tìýt nghĩ mà.]Nô tì nghenói Thanh Bìnhqun chúa làngưi tt, thunming nói vi¹Yên Hng tĭt mà thôi.”ô

Hôm nay VĮUn đã tĭlp làm Vương,trên dưi đuôđi cách xưnghô.

V Un ngheđi phương khócìlóc k l,ìchàng cũng khôngínói nhiu, nhpđmt ngm trà,v mt lnhénht: “Vy ngươinghe ai nóiQun chúa làĪngưi tt?”

Làdì Quế

“CôĮnói by!”

Mtíph nhân đngtrong đám ngưiɩgp gáp xônglên, đánh nhauvi cô gáikia ti ch,jtình cnh riètinh ri mù.ĪS Du cauúmày nhìn hain nhân đánhnhau, trong giây¸lát thiếu n,kia cúi đu,nàng loáng thoáng[nhìn thy mtıký hiu lưtqua. S Dunhíu mày, btcht lên tiếng:j“Dng tay!”

Nghethy tiếng SĩDu, th vábên cnh lpđtc xông lên,¹đè hai ngưili. S Du°bưc ti, nhfnhàng vch cếáo cô gáiíkia ra. Mtcon bưm v³cánh chc baylt vào mtíS Du, nàngícau mày.

Con bưmfnày là kýhiu gián đipưca C SSinh.

Bn h thêu nhng vĩtrí khác nhau,thưng dùng đnhn din. Týmàu sc conơbưm có th{phân bit đưcphm cp cangưi này dưitrưng C SìSinh. Màu cangưi thiếu nĩnày là đũrc dim l,hn là phmcp rt cao.

SDu do dichc lát, ctbưc ti bêncnh V Un,khom lưng thìthm vài câu.V Un nhíumày, gi VThu đến cănɩdn xung.

“Dn toànýb ngưi trongİph, tách riêngİnam n, ciưsch nghim thân,Ītrên ngưi aiĮcó ký hiubươm bưm đubt li hết.”¸

V Thu gtùđu đáp lióri lui xung.Toàn b ngưitrong ph táchàra. Cô gáikia cm thykhông n, đtngt kêu lên:ĩPhu nhân!”

SDu dng bưc,iging nói côīgái kia thngĬthiết: “Phu nhân,ìtm lòng chúngta đi vingài có triđt chng giám!”ù

S Du khôngđlên tiếng, Liu{Tuyết Dương nhìnsang. S Du,nh nhàng cưi[mt tiếng, lcíđu nói: “Luiɩxung đi.”

Sauđó, nàng nhìnľsang V Unbên cnh mangÎtheo nghi vn}trong mt, lãnhíđm nói: “Nếukhông phm sai:lm ln, trcxut khi phlà đưc ri.”

“Tu biết là°ai?” V Unôqu quyết nói,S Du gtđu, bình tĩnhìđáp: “Ta biết.”ï

Dt li, nànghành l viLiu Tuyết Dương,ólui xung.

Đi SÎDu lui ra,Liu Tuyết Dươngĩcung quít hi:“Tiu Tht, rtícuc con đangòlàm gì vy?Có gian tếtrà trn vàoêsao?”

“Mu thân.”¹Tiu Tht xoayngưi, đ lyLiu Tuyết Dương,bình tĩnh đáp:Chúng ta vào,trong ri nói.”

Liu Tuyết DươngÍcó phn thpthm. V Unúđ bà vàoĨtrong phòng ngi,ĩcho h nhânĨlui, đim tĩnhm ming: “Nghe°ngưi khác nói]mu thân mun(tìm mt thêt cho con.”

“Hôm nay concũng đã nhưcquán… Liu TuyếtDương kh thìdài: “Sm nênĩly v ri,nếu kéo dàina, e skhiến ngưi khácìchê cưi.”

Vìsao li làNgu Thanh Bình?”

“Ban đu đúnglà Yên Hngɪnói vi ta,:nhưng nói gìÎthì nói, qu]tht li YênĩHng rt cólý.” Liu TuyếtìDương vn xonİkhăn, lo lngm ming: “Tacũng gp ThanhBình qun chúa,ri, đúng làârt tt, taïrt thích

“Conkhông thích.”

VĪUn thn nhiênđáp. Liu TuyếtDương sng ngưi,ngc nhiên hi:“Ta nghe nóiìnăm đó côây tng cucon…

“Cô ykhông ch cucon, lúc đóİcu đến haingưi, con vàcòn có tưngïquân Tn ThiıNguyt.”

Ph thânTn Thi Nguytvà V gialà thế giao.Lúc trưc hntang ph tangmu, sau đóđưc gi nuôi)ti V gia,t nh đãnuôi nng gingnhư công ttrong nhà. Hinnay hn vnlà gia thnăV gia, làth h đclc nht caV Un. LiuTuyết Dương biếtÏngưi này, bàếhoang mang hi:Vic này liênquan gì đếnThi Nguyt…

“Nămèđó Qun chúaíđi Thiên Sơn,cu con ch³là tin tay,ưcô y munĬgiúp Tn ThiýNguyt thôi.”

Linày khiến LiuĺTuyết Dương trnítròn mt. V]Un nhp mtĺngm trà, bìnhtĩnh nói: “Thânphn Thi Nguytthp kém, NguîVương s khôngđng ý, chonên bên ngoàiīvn luôn nói,là qua liâvi con, thtra ngưi Qunìchúa coi trng}là Thi Nguyt.”

Nhưng thân phnThi Nguyt… LiuTuyết Dương nhíuɩmày, có chútlo lng. VìUn ngưc mtnhìn Liu TuyếtDương, nhàn nhtnói: “Bt luníthân phn bnéh thế nào,Thi Nguyt làhuynh đ tt)nht ca con,ĩcon đu sĩnghĩ cách giúpĨcu y. Chuyncon và ThanhBình qun chúa,hi vng muthân đng nhúngtay lung tung,êtránh khiến convà Thi Nguytny sinh hiuílm. Hin naylà thi khcgì, con nghĩchc mu thânɪhiu rõ.”

Nhưng¸mà Liu TuyếtDương kiên trìînói: “Dù chokhông phi ThanhBình qun chúa,thì con cũngnên chn mt¸cô nương ch.ÎCon đã haiímươi ri, hôm²nay không lyv, cũng khôngcó con cái,nếu l xyra chuyn gìì

Liu Tuyết Dươngđ mt: “Tach có haiđa con làòcon và AêQuân. A Quânchng đ ligì, nếu conjcó gì btãtrc…

V Unkhông lên tiếng,íchàng nhìn LiuTuyết Dương đmt, th dàimt tiếng, bưcĩlên qu gitrưc mt Liu²Tuyết Dương, nmtay Liu TuyếtļDương, r mtnói: “Mu thân,Įcon đã cóıngưi mình thíchri.”

Liu TuyếtDương ngn ngưi,Ïging như khôngìphn ng kp.ếMt lúc sau,òbà mi hi:Là ai? Tađi cu thânĩgiúp con.”

“BâyĬgi con cònĩchưa cưi đưcnàng.” V Un(cưi kh: “Nàngúcòn chưa munly con, ch}sau này nàngĪbng lòng ri,Їngưi hn đifcu thân.”

Vyúít nht cũngnói cho tabiết là aitrưc ch?” LiuTuyết Dương stìrut: “Ta giúpếcon xem…

Khôngcn xem.” VUn cưi kh,đôi mt ánhilên du dàng:õ“Nàng là cônương rt tt,nht đnh ngưiís thích.”

LiuTuyết Dương nhìnív mt VUn, trong mtto ra mýáp: “Hn làcon rt thíchínàng phi không?”Ĩ

“Rt thích.” VɨUn ngưc mt,ìging như thiếuļniên, nghiêm túc²nói: “C đinày, con chmun cưi côơnương y thôi.”

Qu nhiên TiuôTht nhà taİln ri...” LiuTuyết Dương nhínhàng mm cưi:“Cũng đã cócô nương mìnhthích ri. Coníkhông nói choưta cô nươngkia là ai,vy cũng nêninói cho tabiết dáng vcô nương kiaĩthế nào ch?”

V Un khônglên tiếng, chàngìngm nghĩ, lcàđu: “Con khôngãbiết miêu tľthế nào.”

Chİlà Chàng ngngđu lên, nóimt cách nghiêmtúc: “Nàng thtùs rt, rtđp.”

Liu TuyếtíDương b chàngIchc cưi. Bàgiơ ngón taylên chc vàoİtrán chàng, btíđc dĩ nói:“Con đy…

LiuÏTuyết Dương lôiìkéo V Un,âV Un khôngchu nói cônương kia làai. Hai ngưibèn thương lưng}đi nàng đngý ri, LiuĩTuyết Dương phiíti ca cuĮthân thế nào,íquy cách sínhl phi nhưthế nào, nghi°thc phi nhưèthế nào.

Nói mthi lâu, LiuTuyết Dương thdài: “Đến lúcĨđó, không biếtõĐi tu concó còn V ph không.°Tui nó cũngíđã ln, conígiúp nó tìmđi tưng đưcchưa?”

“Có ri.”V Un rêmt, trong mtn cha dudàng: “Ngưi đócũng rt thíchïtu y, chɨchuyn phía chúngta xong xuôi,Íngưi đó sèđến cưi nàng.”¹

Vy thì tt.”Liu Tuyết Dươngkh th dài:Đi này Điítu con quákh ri, hivng ngưi đóĬbiết thương yêuĬnó.”

“Mu thânyên tâm.” VUn ôn hoà¹nói: “Ngưi đóļs đi ttvi tu tu.”Î

Hai ngưi tán,gu mt lát,ĩcui cùng LiuTuyết Dương cũngngh ngơi. VUn chăm sócLiu Tuyết Dươngixong thì rakhi ca. Giólnh kèm theođmưa tt vàoĨmt, thn scĪV Un lãnhđm, m mingdò hi VH đng sau:ĭĐi phu nhânđâu?”

V HĬdo d chclát, cui cùngvn đáp: “ch C S[Sinh.”

V Unļkhông lên tiếng,³chàng nhm mtáli, chm rãinói: “Mang dùti đây, tađi đón nàng.”ĩ

S Du đãsm đi tich C SêSinh.

Ra khi sânúvin V Un,ônàng lp tcđi thng đếnĩch C S³Sinh. Hôm nay,đi đin phong}Vương đã kếtthúc, rt nhiungưi bt đuthu dn hànhlý chun bİri đi. LúcS Du ti,h nhân caC S SinhĨđang thu xếpêđ đc, cònhn li ngiõtrưc bàn nh,nghiêm túc đuntrà, dưng nhưÎđã biết trưcS Du spđến.

S Du phtítay, mi ngưiúlp tc luiıxung. Nàng ngiqu trưc mtC S Sinh,hn đy tràâva mi rótcho nàng, bìnhĩthn nói: “Tri°lnh, nàng ungchén trà choìm ngưi.”

SDu không nhntrà, ch nói:,“Ngài cài ngưiíbên cnh lãophu nhân làmgì?”

“Nói cnhư V phīcác ngưi khôngcài ngưi trongC ph vy.”ĩC S Sinhcưi kh, SDu mím môi,khng đnh: “Làngài kích đngĩlão phu nhânýbo V Un}cưi Ngu Thanh}Bình.”

Không ttà?” C SíSinh ngưc mt:ıLi ta nóiđu là liètht, có th]nói là chnào cũng suyònghĩ giúp VĩUn. Ngu Vươngquyn thế, NguThanh Bình xinhđp, chng likhông phi làng tuyn chínhthê tt nhtýca V Unsao?”

S Duĩkhông lên tiếng,nàng nm chtchén trà, cmũnhn nhit đítruyn t chénsang. C SSinh nhìn mưathu rơi xungbên ngoài, ttn nói: “Spvào đông ri,Bch Lĩnh lnhlo, chi bngtheo ta vùHoa Kinh tránhrét đi.”

Khôngai đáp li,C S Sinhàcũng không btĩng, hn bình{tĩnh m ming:ЇTht ra ta,không đ ýĩnàng tht thânvi hn, thmchí nàng gcho hn, nàng[mang thai conca hn, taưđu không đý. A Du…Gia đôi màyihn mang theo°ý cưi: “Nàngĩ li bêncnh hn khôngìbao lâu naũđâu.”

“Sao ngài biết?”

“Ta cảm thấy vô cùng êm tai.”

“Sao ngài biết?”

“Là ta bảo người xúi giục lão phu nhân, thế nhưng những lời ta nói có câu nào không phải là thật? A Du, con đường tương lai Vệ Uẩn vẫn còn rất dài, sẽ càng ngày càng khó đi. Chờ lúc hắn gian nan, chờ lúc hắn không còn yêu nàng như vậy nữa, sao nàng biết hắn sẽ không oán trách?”

“Kiếp trước, ta đã từng gả cho ngài.” Sở Du khàn giọng nói, một tay khác của Cố Sở Sinh cũng giơ lên nắm cổ tay nàng, không chịu buông ra: “Vậy kiếp này, nàng cũng gả cho ta đi.”

“Sao nàng biết hắn sẽ không nghĩ nếu như năm đó hắn cưới là Nguỵ Thanh Bình thì hay biết mấy?”

“Cố Sở Sinh.” Vẻ mặt Sở Du bình thản dửng dưng: “Không phải ta chưa từng cho ngài cơ hội, ta đã cho, ta đã thử, nhưng chúng ta không hợp.”

Sở Du không đáp. Cố Sở Sinh uống trà nóng, lẳng lặng chờ Sở Du mở miệng. Một lát sau, nàng chậm rãi nói: “Vậy cũng phải đợi đến lúc đó, đợi đến khi đệ ấy nói câu đó với ta.”

Cố Sở Sinh chậm chạp quỳ xuống, ngẩng mặt nhìn nàng.

Cố Sở Sinh sững sờ, Sở Du vươn tay gỡ ngón tay hắn, từng ngón từng ngón một. Cố Sở Sinh cố chấp nhìn nàng, nước mắt đong đầy trong mắt, ngoan cố không chịu buông tay.

Dứt lời, nàng đặt chén trà xuống, chuẩn bị đứng dậy: “Ta bảo Vệ Uẩn không động đến người của ngài, ngài dẫn về đi. Sau này, ngài đừng theo dõi Vệ gia nữa, trở về chuẩn bị sẵn sàng. Năm tháng sau, ta và Vệ Uẩn tiêu diệt Diêu Dũng, dẫn binh vào kinh.”

“Ta có.”Bỗng một giọng nói điềm tĩnh lãnh đạm vang lên từ cuối hành lang.

Vừa dứt lời, Cố Sở Sinh bắt lấy cổ tay nàng. Hắn bóp rất mạnh, Sở Du cau mày, ngước mắt nhìn hắn.

Cố Sở Sinh gằn giọng: “Ta còn tệ hơn so với nàng nghĩ, ta không làm ác, ta chỉ không buông được nàng.”

Nàng không biết kiếp trước sau khi nàng chết, hắn đã trở nên thế nào. Hắn vốn là con ác thú, nàng là dây cương. Lúc nàng còn sống, hắn sợ nàng khinh thường, sau khi nàng chết, hắn lập tức đi trên con đường không lối về, hoành hành ngang ngược.

“Vì sao không thể là ta?”

Giọng hắn khẽ run, tựa như đang cố gắng kiềm chế chính mình. Hắn ngước mắt nhìn Sở Du, vô số cảm xúc hỗn loạn trong đôi mắt. Sở Du im lặng nhìn hắn, chỉ nói: “Buông tay.”

Cơ thể hắn run rẩy, không biết từ đâu, đột nhiên hắn nổi lên dũng khí.

“Cuộc sống nàng muốn, hắn không cho được. Cuộc đời nàng muốn, hắn cũng không cho nổi.”

“Vì sao không thể là ta?”

“Vậy ngài có thể cho sao?”

“A Du.” Sở Du và Cố Sở Sinh đồng thời nhìn về phía tiếng nói phát ra. Cuối hành lang, nam tử bạch y trường sam, tay cầm dù trúc lục thập tứ cốt(*), vẻ mặt trầm tĩnh. Chàng lẳng lặng nhìn Sở Du, ánh đèn lập loè trong đôi mắt ẩn nhẫn của chàng, vô số cảm xúc cuồn cuộn trong đôi mắt xinh đẹp như lưu ly, nhưng chàng không biểu hiện, không hề buông thả, chàng kiềm chế tất cả cảm xúc, vươn tay ra, bình tĩnh cất tiếng: “Đến bên cạnh ta.”

“Cố Sở Sinh.” Vẻ mặt Sở Du bình thản dửng dưng: “Không phải ta chưa từng cho ngài cơ hội, ta đã cho, ta đã thử, nhưng chúng ta không hợp.”

“Ngài không yêu ta.” Ánh mắt Sở Du rơi xuống bàn tay Cố Sở Sinh nắm lấy nàng: “Ngài chỉ cố chấp thôi. Thời điểm ngài có được, ngài đã chẳng cảm thấy ta tốt như vậy.”

Cố Sở Sinh sững sờ, Sở Du vươn tay gỡ ngón tay hắn, từng ngón từng ngón một. Cố Sở Sinh cố chấp nhìn nàng, nước mắt đong đầy trong mắt, ngoan cố không chịu buông tay.

Cố Sở Sinh không lên tiếng, hắn nhìn dáng vẻ nữ tử cong mày nhẹ nhàng mỉm cười, đột nhiên hắn nhận ra đây hẳn là lần cuối cùng rồi. Hắn đã dốc hết toàn lực, nếu vẫn không thể giữ nổi nàng, vậy đã thật sự không thể giữ nổi nữa.

Sở Du ngây ngẩn nhìn hắn, mạch suy nghĩ trong đầu hỗn loạn.

“Ngài tin có kiếp trước không?”

“Khi đó, ngài không thích ta.” Cuối cùng Sở Du có chút mệt mỏi, động tác của nàng từ từ chậm lại, gian nan cất tiếng: “Ta đã làm rất nhiều, ta gửi thư bỏ trốn cho ngài, ngài không nhận, cho nên ta tự mình lén đi tìm ngài. Ta tìm được ngài, ở với ngài tại Côn Dương, khi đó ngài rất nghèo.” Sở Du ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt ngấn lệ. Cố Sở Sinh sững sờ, nhìn Sở Du ngước mắt lên, trông ra ngoài cửa sổ: “Ở chỗ của ngài, trơi mưa sẽ dột nước, ngài bèn lấy chậu gỗ hứng. Ban đêm ta không ngủ được, ngài ôm ta, hợp cùng tiếng mưa hát cho ta nghe. Ngài nói với ta rằng nàng nghe xem, có phải tiếng mưa này rất êm tai không?”

“Ta tin.”

Sở Du dừng bước, nghe người phía sau khàn giọng nói: “Dù cho kiếp trước, ta cũng thích nàng.”

“Kiếp trước, ta đã từng gả cho ngài.” Sở Du khàn giọng nói, một tay khác của Cố Sở Sinh cũng giơ lên nắm cổ tay nàng, không chịu buông ra: “Vậy kiếp này, nàng cũng gả cho ta đi.”

Bên ngoài mưa lạnh buốt giá, Sở Du nhìn người thanh niên trước mặt. Hắn đã là dáng vẻ Cố Sở Sinh trong trí nhớ của nàng, ánh mắt khí độ không sai một phân. Hắn cũng leo lên vị trí Nội các Đại học sĩ, thậm chí còn sớm hơn đời trước.

“Cho nên ta đã làm rất nhiều chuyện vì ngài… rất, rất nhiều…” Sở Du cười, nhưng nước mắt vẫn không kiềm được mà rơi như mưa.

“Khi đó, ngài không thích ta.” Cuối cùng Sở Du có chút mệt mỏi, động tác của nàng từ từ chậm lại, gian nan cất tiếng: “Ta đã làm rất nhiều, ta gửi thư bỏ trốn cho ngài, ngài không nhận, cho nên ta tự mình lén đi tìm ngài. Ta tìm được ngài, ở với ngài tại Côn Dương, khi đó ngài rất nghèo.” Sở Du ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt ngấn lệ. Cố Sở Sinh sững sờ, nhìn Sở Du ngước mắt lên, trông ra ngoài cửa sổ: “Ở chỗ của ngài, trơi mưa sẽ dột nước, ngài bèn lấy chậu gỗ hứng. Ban đêm ta không ngủ được, ngài ôm ta, hợp cùng tiếng mưa hát cho ta nghe. Ngài nói với ta rằng nàng nghe xem, có phải tiếng mưa này rất êm tai không?”

Đột nhiên hắn nghĩ nếu như năm đó hắn không niên thiếu như vậy, nếu như Sở Du có thể dùng tư thái bình tĩnh nói hết mọi chuyện với hắn như hiện tại, có phải hai người sẽ không có kết cục như thế này không.

(*) Lục thập tứ cốt: 64 xương

“Cuộc sống nàng muốn, hắn không cho được. Cuộc đời nàng muốn, hắn cũng không cho nổi.”

“Ta cảm thấy vô cùng êm tai.”

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Du ngừng khóc, bật cười, Cố Sở Sinh cũng không nhịn được mà cười theo, khàn giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”

Vừa dứt lời, Cố Sở Sinh bắt lấy cổ tay nàng. Hắn bóp rất mạnh, Sở Du cau mày, ngước mắt nhìn hắn.

Giọng hắn khẽ run, tựa như đang cố gắng kiềm chế chính mình. Hắn ngước mắt nhìn Sở Du, vô số cảm xúc hỗn loạn trong đôi mắt. Sở Du im lặng nhìn hắn, chỉ nói: “Buông tay.”

“Cho nên lúc ấy ta nghĩ ngài thích ta, chỉ là tính tình ngài không tốt, nhưng ngài vẫn thích ta.”

“Cho nên ta đã làm rất nhiều chuyện vì ngài… rất, rất nhiều…” Sở Du cười, nhưng nước mắt vẫn không kiềm được mà rơi như mưa.

Nàng nhắc đến những năm đó, hắn cứ thế lẳng lặng lắng nghe.

“Cho nên lúc ấy ta nghĩ ngài thích ta, chỉ là tính tình ngài không tốt, nhưng ngài vẫn thích ta.”

Trước giờ hắn chưa từng nghe nàng nói về những năm tháng ấy. Trong trí nhớ của hắn, nàng những năm đó là dáng vẻ rực rỡ chói lòa, còn về sau chỉ là dáng vẻ đau yếu bệnh tật. Lần đầu tiên hắn nghiêm túc lắng nghe những vui buồn giận hờn khi ấy từ góc độ của nàng.

Cố Sở Sinh ngơ ngác nhìn nàng. Sở Du thở dài, nàng đứng dậy, cầm lấy cây dù bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Sau này, ngài đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa. Cố Sở Sinh, lòng vị tha của con người có hạn. Nếu ngài còn như vậy, không chừng có một ngày…” Nàng hơi nghiêng đầu: “Ta sẽ giết ngày thật đấy.”Nhưng nghe lời hắn nói, Sở Du vẫn không nhịn được mà cười. Nàng nhìn dáng vẻ cứng đầu của người trước mặt, thấp giọng nói: “Cố Sở Sinh, thật ra dù là kiếp trước, ngài cũng không xấu như trong suy nghĩ của ngài. Ta thích ngài, không phải là uổng phí tình cảm.”

Dứt lời, hắn run rẩy vươn tay, nắm lấy tay nàng: “Ta xin nàng… trở về đi…”

Hoá ra cô nương chém giết trên chiến trường cũng sẽ thấp thỏm bất an trong long, hoá ra lúc nàng châm chọc hắn vô dụng cũng chỉ là sự phản công điên cuồng khi bản thân đau lòng đến tận cùng.

“Vậy ngài có thể cho sao?”

Đột nhiên hắn nghĩ nếu như năm đó hắn không niên thiếu như vậy, nếu như Sở Du có thể dùng tư thái bình tĩnh nói hết mọi chuyện với hắn như hiện tại, có phải hai người sẽ không có kết cục như thế này không.

“Kiếp trước, lần đầu tiên gặp nàng…” Nước mắt hắn rơi xuống, khàn giọng: “Ta đã rất, rất thích nàng.”

***

“Ta đã mất cả một đời…” Sở Du khàn giọng: “Ta dùng mạng của Trường Nguyệt, dùng sự suy tàn của Sở gia để cầu xin tình cảm này. Ngài đã từng có được, Cố Sở Sinh…” Giọng điệu nàng bình đạm: “Thế nhưng là chính ngài không cần.”

“Ngài không yêu ta.” Ánh mắt Sở Du rơi xuống bàn tay Cố Sở Sinh nắm lấy nàng: “Ngài chỉ cố chấp thôi. Thời điểm ngài có được, ngài đã chẳng cảm thấy ta tốt như vậy.”

Vệ Uẩn đúng là trưởng thành nhanh hơn tất cả mọi người.

“Nếu như…” Cố Sở Sinh khàn giọng lên tiếng: “Nếu như một kiếp nàng nói là thật, hôm nay gặp ta, vì sao nàng không giết ta?”

Sở Du không lên tiếng. Cố Sở Sinh nhìn nàng đăm đăm: “Ta xấu xa như vậy, ta hại chết Trường Nguyệt, ta hại cả đời nàng, vì sao nàng không giết ta?”

Hoá ra cô nương chém giết trên chiến trường cũng sẽ thấp thỏm bất an trong long, hoá ra lúc nàng châm chọc hắn vô dụng cũng chỉ là sự phản công điên cuồng khi bản thân đau lòng đến tận cùng.

Bên ngoài mưa lạnh buốt giá, Sở Du nhìn người thanh niên trước mặt. Hắn đã là dáng vẻ Cố Sở Sinh trong trí nhớ của nàng, ánh mắt khí độ không sai một phân. Hắn cũng leo lên vị trí Nội các Đại học sĩ, thậm chí còn sớm hơn đời trước.

“A Du.” Hắn khàn giọng nói: “Xin lỗi.”

Nàng lẳng lặng nhìn hắn, lát sau, rốt cuộc lên tiếng: “Thật ra đa phần chuyện kiếp trước đều sai ở ta. Trường Nguyệt là do Sở Cẩm đánh chết, lúc đó ngài cũng không biết. Mà con đường là do ta chọn, ngài chỉ không thích ta mà thôi. Quan trọng nhất chính là chuyện kiếp trước, ta sẽ không kéo đến kiếp này. Kiếp này, ngài chưa làm gì cả.”

***

Cố Sở Sinh cuộn chặt nắm tay, vẻ mặt Sở Du bình thản: “Mặc dù ngài nhiều lần định hãm hại Vệ gia, nhưng cuối cùng đều thu tay. Mặc dù lúc nào ngài cũng định làm chuyện xấu, nhưng cuối cùng đều dừng lại. Mà mấy năm nay, Triệu Nguyệt làm bậy, Vệ Uẩn chinh chiến, ngài ở hậu phương chỉnh lý Hộ bộ, trừng trị tham quan, khuyến khích giao thương mới miễn cưỡng duy trì cân bằng cho Đại Sở. Cố Sở Sinh, những gì ngài làm, ta đều thấy cả. Thật ra ngài không hề xấu như trong tưởng tượng của ngài.”

Sở Du ngừng khóc, bật cười, Cố Sở Sinh cũng không nhịn được mà cười theo, khàn giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Ta có.”

Cố Sở Sinh gằn giọng: “Ta còn tệ hơn so với nàng nghĩ, ta không làm ác, ta chỉ không buông được nàng.”

Nàng không biết kiếp trước sau khi nàng chết, hắn đã trở nên thế nào. Hắn vốn là con ác thú, nàng là dây cương. Lúc nàng còn sống, hắn sợ nàng khinh thường, sau khi nàng chết, hắn lập tức đi trên con đường không lối về, hoành hành ngang ngược.

Nhưng nghe lời hắn nói, Sở Du vẫn không nhịn được mà cười. Nàng nhìn dáng vẻ cứng đầu của người trước mặt, thấp giọng nói: “Cố Sở Sinh, thật ra dù là kiếp trước, ngài cũng không xấu như trong suy nghĩ của ngài. Ta thích ngài, không phải là uổng phí tình cảm.”

Cố Sở Sinh ngơ ngác nhìn nàng. Sở Du thở dài, nàng đứng dậy, cầm lấy cây dù bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Sau này, ngài đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa. Cố Sở Sinh, lòng vị tha của con người có hạn. Nếu ngài còn như vậy, không chừng có một ngày…” Nàng hơi nghiêng đầu: “Ta sẽ giết ngày thật đấy.”

Cố Sở Sinh không lên tiếng, hắn nhìn dáng vẻ nữ tử cong mày nhẹ nhàng mỉm cười, đột nhiên hắn nhận ra đây hẳn là lần cuối cùng rồi. Hắn đã dốc hết toàn lực, nếu vẫn không thể giữ nổi nàng, vậy đã thật sự không thể giữ nổi nữa.

Cơ thể hắn run rẩy, không biết từ đâu, đột nhiên hắn nổi lên dũng khí.

Sở Du khó tin nhìn hắn, nhìn hắn bước tới trước mặt, nhìn hắn nhìn nàng: “Cho nên nàng nói sai rồi.” Hắn khó nhọc nói: “Dù cho có được nàng, ta cũng thích nàng. Chuyện ta thích nàng không phải mười năm, hai mươi năm, mà từ khi ta hai mươi tuổi kiếp trước kéo dài đến kiếp này. Nàng bảo ta buông tay, ta cũng muốn buông, nhưng ta buông không được. Nàng bảo ta đừng quên ước nguyện ban đầu, nhưng ước nguyện ban đầu của ta chính là nàng, ta chưa bao giờ quên.”

Cố Sở Sinh cuộn chặt nắm tay, vẻ mặt Sở Du bình thản: “Mặc dù ngài nhiều lần định hãm hại Vệ gia, nhưng cuối cùng đều thu tay. Mặc dù lúc nào ngài cũng định làm chuyện xấu, nhưng cuối cùng đều dừng lại. Mà mấy năm nay, Triệu Nguyệt làm bậy, Vệ Uẩn chinh chiến, ngài ở hậu phương chỉnh lý Hộ bộ, trừng trị tham quan, khuyến khích giao thương mới miễn cưỡng duy trì cân bằng cho Đại Sở. Cố Sở Sinh, những gì ngài làm, ta đều thấy cả. Thật ra ngài không hề xấu như trong tưởng tượng của ngài.”

Hắn chống người dậy, bất chợt gọi tên nàng: “Sở Du!”

Sở Du dừng bước, nghe người phía sau khàn giọng nói: “Dù cho kiếp trước, ta cũng thích nàng.”

Dứt lời, nàng đặt chén trà xuống, chuẩn bị đứng dậy: “Ta bảo Vệ Uẩn không động đến người của ngài, ngài dẫn về đi. Sau này, ngài đừng theo dõi Vệ gia nữa, trở về chuẩn bị sẵn sàng. Năm tháng sau, ta và Vệ Uẩn tiêu diệt Diêu Dũng, dẫn binh vào kinh.”

Sở Du quay phắt đầu lại, ngây ngốc nhìn người trước mặt. Cố Sở Sinh gian nan bật cười, gương mặt hắn tái nhợt, giơ tay đặt lên ngực mình.

“Kiếp trước, kiếp này…” Hắn chợt oà khóc: “Ta không thể thua, ta thật sự không thể thua.”

“Kiếp trước, lần đầu tiên gặp nàng…” Nước mắt hắn rơi xuống, khàn giọng: “Ta đã rất, rất thích nàng.”

“Nhưng ta không biết.” Hắn chậm rãi bước đến: “Ta khinh thường bản thân mình như vậy, ta rất ghét dáng vẻ cao cao tại thượng của nàng. Ta cảm thấy nàng không nên thích người như ta, nàng nên thích Vệ Quân, thậm chí là Vệ Uẩn. Nàng thích ta, là mắt nàng bị mù.”

Sở Du khó tin nhìn hắn, nhìn hắn bước tới trước mặt, nhìn hắn nhìn nàng: “Cho nên nàng nói sai rồi.” Hắn khó nhọc nói: “Dù cho có được nàng, ta cũng thích nàng. Chuyện ta thích nàng không phải mười năm, hai mươi năm, mà từ khi ta hai mươi tuổi kiếp trước kéo dài đến kiếp này. Nàng bảo ta buông tay, ta cũng muốn buông, nhưng ta buông không được. Nàng bảo ta đừng quên ước nguyện ban đầu, nhưng ước nguyện ban đầu của ta chính là nàng, ta chưa bao giờ quên.”

“Nếu như…” Cố Sở Sinh khàn giọng lên tiếng: “Nếu như một kiếp nàng nói là thật, hôm nay gặp ta, vì sao nàng không giết ta?”

Cố Sở Sinh chậm chạp quỳ xuống, ngẩng mặt nhìn nàng.

“Ta đã mất cả một đời…” Sở Du khàn giọng: “Ta dùng mạng của Trường Nguyệt, dùng sự suy tàn của Sở gia để cầu xin tình cảm này. Ngài đã từng có được, Cố Sở Sinh…” Giọng điệu nàng bình đạm: “Thế nhưng là chính ngài không cần.”

“A Du.” Hắn khàn giọng nói: “Xin lỗi.”

Sở Du quay phắt đầu lại, ngây ngốc nhìn người trước mặt. Cố Sở Sinh gian nan bật cười, gương mặt hắn tái nhợt, giơ tay đặt lên ngực mình.

Dứt lời, hắn run rẩy vươn tay, nắm lấy tay nàng: “Ta xin nàng… trở về đi…”

“Kiếp trước, kiếp này…” Hắn chợt oà khóc: “Ta không thể thua, ta thật sự không thể thua.”

Hắn chống người dậy, bất chợt gọi tên nàng: “Sở Du!”

Sở Du ngây ngẩn nhìn hắn, mạch suy nghĩ trong đầu hỗn loạn.

“Là ta bảo người xúi giục lão phu nhân, thế nhưng những lời ta nói có câu nào không phải là thật? A Du, con đường tương lai Vệ Uẩn vẫn còn rất dài, sẽ càng ngày càng khó đi. Chờ lúc hắn gian nan, chờ lúc hắn không còn yêu nàng như vậy nữa, sao nàng biết hắn sẽ không oán trách?”

Bỗng một giọng nói điềm tĩnh lãnh đạm vang lên từ cuối hành lang.

Giọng chàng như mưa đêm, trong trầm tĩnh mang theo lạnh lẽo thấu xương.

“A Du.” Sở Du và Cố Sở Sinh đồng thời nhìn về phía tiếng nói phát ra. Cuối hành lang, nam tử bạch y trường sam, tay cầm dù trúc lục thập tứ cốt(*), vẻ mặt trầm tĩnh. Chàng lẳng lặng nhìn Sở Du, ánh đèn lập loè trong đôi mắt ẩn nhẫn của chàng, vô số cảm xúc cuồn cuộn trong đôi mắt xinh đẹp như lưu ly, nhưng chàng không biểu hiện, không hề buông thả, chàng kiềm chế tất cả cảm xúc, vươn tay ra, bình tĩnh cất tiếng: “Đến bên cạnh ta.”

“Là ta bảo người xúi giục lão phu nhân, thế nhưng những lời ta nói có câu nào không phải là thật? A Du, con đường tương lai Vệ Uẩn vẫn còn rất dài, sẽ càng ngày càng khó đi. Chờ lúc hắn gian nan, chờ lúc hắn không còn yêu nàng như vậy nữa, sao nàng biết hắn sẽ không oán trách?”Tác giả có lời muốn nói: (*) Lục thập tứ cốt: 64 xương

Nhưng nghe lời hắn nói, Sở Du vẫn không nhịn được mà cười. Nàng nhìn dáng vẻ cứng đầu của người trước mặt, thấp giọng nói: “Cố Sở Sinh, thật ra dù là kiếp trước, ngài cũng không xấu như trong suy nghĩ của ngài. Ta thích ngài, không phải là uổng phí tình cảm.”***

Nàng lẳng lặng nhìn hắn, lát sau, rốt cuộc lên tiếng: “Thật ra đa phần chuyện kiếp trước đều sai ở ta. Trường Nguyệt là do Sở Cẩm đánh chết, lúc đó ngài cũng không biết. Mà con đường là do ta chọn, ngài chỉ không thích ta mà thôi. Quan trọng nhất chính là chuyện kiếp trước, ta sẽ không kéo đến kiếp này. Kiếp này, ngài chưa làm gì cả.”“Cố Sở Sinh.” Vẻ mặt Sở Du bình thản dửng dưng: “Không phải ta chưa từng cho ngài cơ hội, ta đã cho, ta đã thử, nhưng chúng ta không hợp.”Tác giả có lời muốn nói:

“Sao nàng biết hắn sẽ không nghĩ nếu như năm đó hắn cưới là Nguỵ Thanh Bình thì hay biết mấy?”

Vệ Uẩn đúng là trưởng thành nhanh hơn tất cả mọi người.

5 6 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

15 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Landai
Landai
4 Năm Cách đây

Sở du đã buông bỏ rồi cố sở sinh cũng buon bỏ luon đi

Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

Vậy cũng coi như là giải quyết xong CSS nhiều lúc m cũng ko rõ CSS kaf yêu thật hay là chấp niệm nữa. Thôi thì phận là nam phụ nên chấp nhận thôi :)))

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Có lẽ đây là thời khắc, biết được sự lựa chọn cuối cùng là như thế nào

Sundomm
Sundomm
3 Năm Cách đây

Haizz, kiếp trước sai rồi kiếp này cungz chẳng thể níu kéo

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Nhưng mà Vệ Uẩn thực sự rất rất trưởng thành, thậm chí còn biết rõ chính mình hơn cả người sô g hai kiếp là Sở Du

15
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!