Chương 126
Ai cũng thích thiếu niên, nhưng con người đều sẽ lớn lên
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
【Nhạc nền: 万讃歌】- Tác giả đề cử vừa đọc vừa nghe bài này, đoạn đầu nhạc khá hay và cảm xúc (đoạn sau hơi ồn, tốt nhất nghe đoạn đầu thôi), khuyến khích nếu có thể các bạn vừa nghe vừa đọc sẽ hay hơn.
***
Đầu óc Sở Du mông lung, nàng ngây ngốc nhìn Vệ Uẩn nơi cuối hành làng. Chàng không nói gì, chỉ im lặng đứng đó, ánh mắt vô hỉ vô bi, nhưng thân hình lại mơ hồ run rẩy. Một đường đi chân trần thải xé gió sương cùng chém.
Cố Sở Sinh nắm tay nàng, một giây trước khi nàng cất bước, hắn đột nhiên ý thức được điều gì. Hắn níu tay nàng thật chặt, khàn giọng khẩn cầu: “A Du, nàng đừng đi, nàng đừng rời khỏi ta.” Nàng vừa mở miệng nói một chữ, người nọ.
Sở Du không lên tiếng, nàng cúi đầu nhìn khuôn mặt đầy rẫy van xin của Cố Sở Sinh.
Thật lâu sau, cuối cùng nàng mới hoàn hồn, khó nhọc mở miệng: “Sao ngài dám?” Nàng chán ghét tư thế như vậy.
Sao hắn dám nói ra? Sao hắn dám nói cho nàng biết?
Lẽ nào hắn cho rằng một câu xin lỗi là có thể xoá sạch tất cả tổn thương. Nàng mở miệng tiếng nói lạnh hơn vài phần.
Một cái quỳ là tất cả đau khổ có thể tan thành mây khói.
Cơ thể nàng run rẩy,ïnước mắt trực¹trào lăn xuống.íNàng muốn rútỉtay ra, nhưngớhắn lại cốịchấp không buông.)Hắn biết nàngồmuốn làm gì,}nhưng hắn khôngởthể để nàngÎlàm được.
Hắn thuaḻsạch tất cảìbài tẩy, hắnẹđã thử hếtịmọi khả năng.ỳNếu nàng điộrồi, hắn thậtïsự sẽ khôngửcòn cách nàoľkhác.
Vì thế, hắnĩchỉ có thểĩvụng về níuỏkéo nàng. SởũDu đau khổÍmuốn rút tayïra, hắn mởứmiệng lặp điïlặp lại: “Taếsai rồi, taạsai thật rồi.ồA Du, taâsẽ không táiũphạm nữa. Taểbiết nàng muốnờgì, ta biếtἷlàm thế nàoịyêu nàng, taữcó thể đốiĭtốt với nàngựhơn bất cứắai. A Du…”f
“Buông ra.” Giọngĩnói Sở Duĩrun run. Nàngữđã cố gắngĩkiềm chế, nhưngἱnhững cảm xúcîbùng nổ kiaĺvẫn vang vọngổtrong lòng nàngìnhư cũ. Nước‹mắt nàng nhỏềxuống, mà ngườiạthanh niên tácêphong trầm tĩnhἴxưa nay ấyídường như đã‹từ bỏ tấtựcả tôn nghiêm.īHắn bám lấyĩkhông buông, đauếkhổ hét lên:ḹ“Ta không buông,ịta không thểửbuông!”
Tiếng mưaľbắt đầu trởļnên lớn hơn.ồDưới ngọn đèn,ổhai người nọạđều hết sứcĬthảm hại.
Vệ Uẩn[đứng cách đó³không xa. Chàngạim lặng nhìnɪbọn họ, chàng,cảm thấy mìnhảđứng rất gần,ẵnhưng nhìn thếũnào cũng đềuĩcảm thấy haiệngười kia rấtáxa xôi. Bọnἶhọ giống như,có một thếịgiới vô hình,Íngăn cách chàng}ra.
Chàng đã sớmìcho hạ nhânılui xuống, dọnệsạch tất cảẳám vệ ngầmìquanh đây, cảữđình viện chỉàcòn lại baἰngười bọn họ.ơXưa nay, chàngḻđược người khác{khen ngợi hữuổdũng hữu mưu,àchàng dư sức:trầm tĩnh đốiἱdiện thiên quânývạn mã, nhưngÏvào giờ khắcấnày chàng lạiīcảm thấy bảnĩthân mình dườngınhư đánh mấtýphương hướng.
Chàng khôngĬbiết phải làmĬgì, vì thếưngoại trừ đứngjđấy, chàng chẳngằlàm được gì.
ChàngЇnhìn hai ngườiểnọ, cảm nhậnọnhững cảm xúcỉtuôn trào giữaỷbọn họ. Thậtỉlâu sau, cuốiἲcùng chàng mớiấcất tiếng: “Cốâđại nhân, đủĨrồi.”
Cố SởíSinh ngẩn người,ỳhắn nhìn VệýUẩn đóng dùơlại, bước tớiưbên cạnh họ.
VệớUẩn giơ tay,ỹnhẹ nhàng đặtìlên tay CốìSở Sinh.
“Cố đạiẵnhân.” Chàng bìnhặtĩnh mở miệng:ò“Mọi việc đềuỉcó giới hạn,‹ngài đã điïđến bước đườngìnày, bước khôngéqua, thì nênἵbuông tay quayợđầu.”
Cố Sở‹Sinh không đáp,ảhắn im lặngânhìn Vệ Uẩn.
“Nàngịlà…” Cố SởỉSinh khó nhọcổnói: “Nàng làĺĐại phu nhânểCố phủ ta.”ỷ
Vệ Uẩn rủữmắt, chàng cầmýtay Cố SởıSinh, không hềĪdùng sức, mởımiệng lặp lại:ĩ“Phiền ngài buôngĩtay.”
“Nàng vàɨta cùng chungɨchăn gối mườiỉhai năm, nhậpạtổ phần Cốặgia ta, làệCố đại phuẹnhân hợp tángờcùng ta.”
“Phiềnữngài buông tay.”ĩ
“Vệ Uẩn.” Rốtợcuộc Cố SởĨSinh cảm giácừđược sức lựcɪtruyền đến cổẵtay hắn, đauįđến hắn phátấrun, nhưng hắnɪvẫn cố chấpľkhông buông. Hắnănhìn chằm chằmệVệ Uẩn, gằnİtừng chữ: “Nàngứlà thê tửècủa ta.”
Bànỏtay Vệ Uẩnởnắm hắn khẽĭlỏng, lông miơchàng run run,ỗsau đó chàngụkhống chế lạiỹsức lực, cốẳgắng kéo tayởCố Sở Sinhũkhỏi người SởİDu từng chútômột.
Cố Sở Sinhíđiên cuồng vùngịvẫy, Vệ Uẩnỡkhông nhúc nhích.ịHắn đấm hắnậđá, Vệ Uẩnfcũng không đánhịtrả, chàng chỉũrút tay hắn{ra từng chút,îtừng chút.
Giống nhướcưỡng ép kéoầtừng tấc tìnhẽcảm của hắnỉra khỏi sinhẵmệnh người kia.
CốἴSở Sinh hoảngἴhốt gào khóc,ÏVệ Uẩn bìnhụtĩnh tự chủ.îCuối cùng CốỉSở Sinh khôngẫnhịn nổi nữa,ữhét lên:
“Ngươi làýcái thá gì?!ậVệ Uẩn, nàng)là tẩu tửởngươi. Kiếp trước,ḹnàng là thêịtử ta cướiõhỏi đàng hoàng.íKiếp này, nàng‹là thê tử²Đại ca ngươiẩcưới hỏi đàngÏhoàng. Ngươi cóÍthân phận gììmà xen vàoĩchuyện của taἰvà nàng?”
VệĩUẩn không lênâtiếng, chàng bảoịhộ Sở Duợsau lưng, nhìnĬCố Sở Sinhưbị chàng đẩyira, bình tĩnhἰnói: “Cố đạiịnhân, trở về}đi, nên làmẹgì thì hãyɪlàm cái đó.”ợ
Cố Sở SinhÍngồi dưới đất,Їthở dốc nhìnỉbọn họ. VệừUẩn nhìn dángıvẻ của CốưSở Sinh, trongImắt ẩn chứaăthương hại, nhưngíkhông biết là¸thương hại hắnỉhay thương hạiìchính mình.
“Trở vềảđi.” Chàng khànỉgiọng nói: “Ngàiìlà Nội cácễĐại học sĩ,ĩthiên hạ nàyÎcòn có rấtủnhiều việc chờĪngài, có rấtïnhiều bách tínhùdựa vào ngài.ứNgài không nênẳở đây quấnịlấy một vịóphụ nhân, chẳngἰra thể thốngígì.”
Nghe vậy,ỗCố Sở Sinhỡbật cười trầmếthấp.
“Vệ Uẩn… Taụthật không ngờịkiếp này lạiêcó thể ngheẩđược hai chữīthể thống từįtrong miệng ngươi.”ễ
Vệ Uẩn khépộhai tay trongἳtay áo, lắngịnghe mưa gió,ợlắng nghe hắnìnói: “Vệ Uẩn,ỡkiếp trước taἵđể ý thểợthống, để ýĩquá nhiều người.ịCái ngày nàngjchết, ta còn[ngồi ở linhẵđường phê duyệtívăn thư.”
“Nhưngĩngươi biết không…”ỡTiếng Cố SởặSinh hoà lẫnùtrong mưa, dầnòdần nhỏ lại:ủ“Sau đó, ngươiẵsẽ phát hiệnýnhuệ khí thiếuíniên của ngươiÎbị mài giũa,íthiếu đi phầnờhoạt bát phongìlưu thế nhânâyêu thích nhất,ɨmọi người sẽ²chỉ càng ngàyẽcàng cách xaângươi. Người yêuịngươi càng ngàyIcàng ít, đườngЇcũng càng ngàyìcàng hẹp. Cuốiùcùng, ngươi đượcἰngười ta cúngỹbái trên tếἷđàn, sống giống}như một tấmớbài vị.”
“Ngươiôcho rằng vììsao ta thua?”‹Cố Sở Sinhỏbật cười, chốngũngười dậy, từètừ đứng lên,ìnhìn chằm chằmứchàng, bật cườiộđiên cuồng: “Taỳkhông phải thuaõngươi, Vệ Uẩn.ởTa thua thờiịgian, thua chínhỉmình. Ta đãἷđi quá nhiềuịnẻo đường…” Hắnảkhàn giọng nói:ỏ“Sự thuần khiết]nàng thích nhất,ïta không có.ạDũng khí, ta{không có. Đơnịthuần, ta cũngẻkhông.”
“Thời điểmἲnàng yêu taúnhất…” Cố Sở°Sinh khàn giọng,ihắn nhìn Sở{Du, đôi mắtĬmang theo mờòmịt: “Thời điểmụnàng yêu taánhất…”
Cũng làựhắn lúc thiếuỷniên.
Hắn vận áoἳđỏ kim quan,}khí phách ngờiỉngời. Hắn đảmýnhiệm Huyện lệnhĩCôn Dương, dẫnįbách tính tịẻnạn; hắn lấyịthân văn thần,íthoăn thoắt trênɪchiến trường.
Thời điểmЇnàng yêu hắnớnhất là lúc¹hắn cưỡi ngựaửmà đến, phóngɩkhoáng rực rỡ;]là lúc hắnỡchở lương thảoớmà đến, dùặcho thương tíchîđầy mình, cũng‹ngẩng đầu nóiờvới nàng: “Nàngấđừng lo chofta, hãy bảojvệ lương thảo.”ộ
“Vệ Uẩn.” Giọngệhắn trầm xuống:í“Ngươi đi conỉđường này đãèđịnh sẵn khôngỉthể bảo vệênàng. Ngươi chỉЇsẽ phí hoàiïnàng, chi bằngĪbuông tay đi.”í
Nghe vậy, VệụUẩn chậm rãiįbật cười.
“Cố SởɪSinh.” Tươi cườiótrên mặt chàngạđều là cayổđắng: “Nàng chưaïbao giờ làêcủa ta, ngàiĩmuốn thì nênõhỏi nàng cóẻbằng lòng hayãkhông, chứ khôngɪphải bảo taỉbuông tay.”
“Khácḷbiệt lớn nhấtígiữa ta vààngài…” Chàng nhìnằCố Sở Sinh,ộgian nan nói:ể“Chính là ngàiạyêu một người,íngài cảm thấyécác người làễcủa nhau, choἲnên đánh mấtỉchính mình. TaĨyêu một người,ἴlại chưa baoừgiờ cảm thấyfnàng thuộc vềỉta, hoặc taḽthuộc về nàng.”ô
“Ta là Vệ‹Uẩn, là TrấnùQuốc Hầu, làểBình Vương củaįhôm nay. Taįcó trách nhiệm,ĭcó con đườngíta muốn đi,ínàng cũng vậy.”ẽ
Sở Du ngheểlời Vệ Uẩnởnói, chầm chậmîngẩng đầu, ngưỡngủvọng người thanhỹniên bên cạnh.
Mưaĩgió tạt vào,ĺvẻ mặt chàngỡtrầm tĩnh thảnẹnhiên. Chàng kiềmỉchế cảm xúc,ểhoàn toàn khácởvới dáng vẻḽthất thố củaênàng và CốũSở Sinh. Chàngàbước đến từưtrong gió mưa,īy sam đã]sớm bị nước‹mưa thấm ướt,ẩnhưng chẳng hềổảnh hưởng chàngểnửa phần. Chàngἷnhìn Cố SởịSinh, giọng nóiĩvững vàng trầmầtĩnh: “Nàng làụSở Du, làĺĐại phu nhânạVệ gia, làụNhất phẩm Cáoốmệnh, cũng làítướng quân BắcïPhượng Cuộc đờiınàng không chỉịcó ta vàẻngài, nàng khôngỉthuộc về ai.ìNàng yêu aiîhay không yêuòai, ta khôngỡcản được; nàngámuốn ở lạiỉVệ gia hayàlà muốn vềửHoa Kinh vớiẽngài, hoặc giảậvân du thiênềhạ, ta cũngờkhông cản được.”ợ
“Ngài bảo taĩbuông tay…” VệïUẩn gian nanľcười: “Là buôngɨtay thế nào?”ặ
“Ngài chưa từngừcho nàng dángệvẻ của mộtîtình cảm nênḻcó.” Vệ Uẩnýlẳng lặng nhìnỡCố Sở Sinh:ἷ“Ngài không đểènàng học đượcİcách tự tinũtự lập trongìtình cảm, chưaìtừng để nàngứcảm nhận đượcỉtình cảm sẽỉlà thành luỹịvững chắc nhấtfcủa nàng. Cho)đến bây giờ,ẳngài cũng khôngôhiểu được muốnἵnói tình cảmÏthì phải làmèmột người tốtĪtrước tiên. Choợnên, ngài đừngódây dưa nữa.”}
Chàng khom lưng,ịcầm lấy chiếcờdù bên cạnh,ínhàn nhạt nói:ị“Trở về đi,ềtrước tiên làmĩmột Cố SởÍSinh cho tốt,ἷrồi hẳn yêuẩmột người.”
Dứtẵlời, chàng vươnİtay, nắm lấyợtay Sở Du.
Tayἳchàng rất ấm,ĩkhoảnh khắc hơi[ấm nơi đó³tỏa ra, nàngôcảm giác bảnỉthân như ngườiúchìm trong nướcĩsâu, bất chợtÍđược người khácɨvớt lên.
Nếu nhưỹtình yêu củaưCố Sở Sinhılà kéo nàngìxuống ao đầmìngạt thở, thìòngười này giốngềnhư con thuyềnấnhỏ, kéo nàng(đi về phíaàbến bờ.
Nàng lẳngãlặng đi theoἲchàng, đi quaểnơi mưa lớn,,chàng hơi nghiêngứdù, ngăn cản¹cơn mưa. Bọnĩhọ về tớiıphòng, chàng bảoứngười chuẩn bịẽtrà gừng, lấyḷy phục cho:nàng, rủ mắtịnói: “Thay đồẹtrước đi, đừngļđể cảm lạnh.”ì
Sở Du thấpẻgiọng đáp, vẻỏmặt của chàngởquá bình thản,ơbình thản đếnộnỗi khiến nàngớcũng bình tĩnhἱlại theo.
Nàng thayậxong y phục,ἶVãn Nguyệt bưngắcanh gừng lên.ḻSở Du bưngïchén canh, VệIUẩn cầm khănảđứng sau lưng°nàng, nhẹ nhàngĩlau khô tóc.
SởẳDu dần bìnhắtĩnh, tìm lạiălý trí từìtrong ấm áp,ἳđộng tác củaàngười sau lưngỹdịu dàng cẩnịthận. Đợi sauýkhi lau khôĩtóc nàng, chàng(cầm lấy chénịcanh nàng đãừuống xong trênítay, nhỏ giọng¹nói: “Ngủ trướcđđi, ta cònỉnhiều việc, trởểvề trước.”
“TiểuýThất.” Rốt cuộcļSở Du cũngfmở miệng: “Đệỉkhông có gìõmuốn hỏi taįsao?”
Vệ Uẩn]đưa lưng vềêphía nàng. Thậtởlâu sau, cuốiìcùng chàng nói:î“Hôm khác đi.”í
Sở Du thấpịgiọng đáp mộtơtiếng. Vệ Uẩnɪđi vài bướcỵra ngoài, rồiḹlại dừng bước.
“AụDu.” Giọng chàngơtrầm khàn. SởļDu ngẩng đầu,ỵnhìn bóng lưngỉchàng, nghe chàngỵnói: “Ta cũngèbiết đau buồn.”[
Dù cho chàng[giả vờ bìnhítĩnh trầm ổnõrất giỏi điỉnữa.
Nhưng dẫu saoẩcon người vẫnỉlà con người.
SởľDu ngây ngốcἰnhìn chàng. Thanhồniên trước mặt²xoay người lại,ἲmỉm cười khóḽnhọc, khàn giọngẻnói: “Nàng cóịthể đến đây…”ìChàng giống nhưĪlúc thiếu niên,Ĭthế nhưng lạiănói những lờiỉnói này mộtıcách khó khănỉchạm chạp: “Nàngớcó thể đến³đây ôm taỳđược không?”
Đểủta biết rằngïtrong tình cảmìnày, không phảiámột mình taἵđang cố gắng.
Để²ta biết rằngịtình cảm nàyḽsẽ có hồiỡđáp.
Sở Du nhìnĩchàng, đối phươngἴđợi chờ giâyửlát, nhưng khôngìđợi được gì.ẫVệ Uẩn cúiỉđầu cười khẽ,ἵdường như khôi[phục lại dángɪvẻ trầm ổn[điềm tĩnh lúcḷthường. Chàng xoayợngười, ôn hoàênói: “Không cóĩgì, ta vềİđây.”
Nhưng lờiἱvừa dứt, chàng]bất ngờ bịímột người bổýtừ đằng sauútới, ôm chặtĨvào lòng.
Sở Duἴđang ở sauẵlưng chàng, kề:trán lên ngườiồchàng, hơi ấmừcủa nàng truyềnĺtừ phía sauỉđến. Vệ Uẩnìthẫn thờ nhìnốngọn đèn đongêđưa ngoài cửa,ửkhông biết tại‹sao nước mắtÏlại rơi.
Sở Duἴở sau lưngăôm chàng. VệïUẩn không dámếquay đầu, khôngïdám chớp mắt.íGiọng chàng khàn[đi, chậm chạpấmở miệng.
“Ta không biết phải làm sao, ta không biết phải làm thế nào cả.”
Nàng hít sâu một hơi, siết chặt cánh tay.
Lần đầu tiên nàng thật sự cảm nhận được Vệ Uẩn càng khó khăn, càng đau khổ hơn so với tưởng tượng của nàng.
“A Du.” Giọng chàng trầm khàn: “Thật ra Cố Sở Sinh nói đúng, người người cũng đều thích thiếu niên. Có lúc ta nghĩ, năm ấy mười lăm tuổi ở Bắc Địch, nàng cõng ta đi qua muôn sông nghìn núi, khi đó ta cảm thấy thế giới vô cùng đẹp đẽ. Khi đó, Vệ Thu và Vệ Hạ sẽ đùa giỡn cùng ta, Thẩm Vô Song cũng nói nhiều hơn bây giờ, mẫu thân đối diện với ta cũng không thấp thỏm bất an. Khi đó, nàng vẫn sẽ ôm ta, gọi ta Tiểu Thất.”
Nhưng chàng đã làm gì sai chứ?
“Nhưng giờ đây, bản thân ta cũng không biết nên nói thế nào nữa.”
Tiếng khóc và nước mắt đan xen trong nụ hôn. Nàng đè Vệ Uẩn dưới thân, luồn ngón tay vào ngón tay chàng, mười ngón giao nhau.
“Nhưng giờ đây, bản thân ta cũng không biết nên nói thế nào nữa.”
Vệ Uẩn nhìn đèn lồng đong đưa, khàn giọng: “Cũng thay đổi.”
“Vệ Thu, Vệ Hạ rất ít nói cười với ta. Thẩm Vô Song cũng bắt đầu trở nên cung kính. Mẫu thân có lời cũng để trong lòng, chưa bao giờ nói với ta. Ngay cả nàng…”
Vậy là đủ rồi.
Vệ Uẩn nhìn đèn lồng đong đưa, khàn giọng: “Cũng thay đổi.”
Ấy… không được rồi, nước mắt tôi dư dả quá…
“Ta tự hỏi mình không làm sai điều gì. Ta cố gắng bảo vệ từng người, ta học cách kiềm chế, nhẫn nại, bao dung, quyết đoán…” Vệ Uẩn chậm rãi nhắm mắt lại, giọng nói thấp thoáng nghẹn ngào: “Nhưng từng người đều vẫn cách ta ngày càng xa, kính mà không yêu, tán thưởng mà không thân thiết. Nhưng ta đã làm gì sai?”
Chàng đã rất cố gắng. Chàng cố gắng muốn để mỗi một người bên cạnh sống tốt, chàng cố gắng muốn ôm ấp người ở sau lưng này. Tất cả sợ hãi, bất an mà nàng lo lắng, chàng đều giải quyết giúp nàng, nhưng thế giới vẫn không hoá thành dáng vẻ chàng muốn.
Nhưng viết đến lúc Vệ Uẩn dừng bước, nói với Sở Du nàng có thể ôm ta không, oà khóc nói “Ta chỉ lớn lên thôi mà”, tôi lại nhớ đến năm đó Vệ Uẩn bạch mã ngân thương chém chết thất tướng, thiếu niên anh hùng, hăng hái rực rỡ, đó hẳn là thời điểm đẹp đẽ nhất trong cuộc đời Vệ Uẩn, thế nhưng đúng là không thể có lại nữa. Bởi vì con người trưởng thành sẽ học cách che giấu vết thương lòng, sẽ học cách nhẫn nại, học cách thận trọng, học dù cho muốn khóc nức nở cũng phải ngồi trên cao đường, phê duyệt từng bức văn thư. Bởi vì không có ai sẽ hỏi sau lưng chàng thế nào, mọi người chỉ biết hỏi: Vương gia, bước tiếp theo phải làm gì.Thật ra Tiểu Thất chưa từng muốn trói buộc A Du, năm đó lúc chàng và Triệu Nguyệt đàm phán, điều kiện thứ hai chính là phong Sở Du làm Nhất phẩm Cáo mệnh, cộng thêm quân công của trận chiến Phượng Lăng Thành, ban cho quân chức.
Giọng Vệ Uẩn run rẩy, dường như chàng hơi không kiềm chế nổi. Cơ thể chàng ở trong lòng Sở Du từ từ còng xuống. Chàng giơ tay bưng lấy mặt mình, bất chợt òa khóc: “Ta chỉ trưởng thành thôi mà.”
Nàng chưa bao giờ phóng túng hôn chàng như vậy, không hề có chút kỹ xảo, vừa thô lỗ lại vừa nồng nhiệt. Vệ Uẩn bên dưới dần nắm chặt tay nàng.
Chàng chỉ trưởng thành thôi mà.
Tác giả có lời muốn nói:
Một người sau khi trưởng thành, mỗi câu người đó nói đều sẽ trở nên ẩn chứa thâm ý, mỗi động cơ đều sẽ bị xem như bao hàm dã tâm.
Sở Du cúi người xuống, tóc rũ xuống cạnh chàng, lẳng lặng nhìn, dịu dàng nói: “Trước đây, ta đối xử với chàng không tốt.”
Chàng đã rất cố gắng. Chàng cố gắng muốn để mỗi một người bên cạnh sống tốt, chàng cố gắng muốn ôm ấp người ở sau lưng này. Tất cả sợ hãi, bất an mà nàng lo lắng, chàng đều giải quyết giúp nàng, nhưng thế giới vẫn không hoá thành dáng vẻ chàng muốn.
“Vậy nên Vệ Uẩn…” Ánh mắt nàng rơi vào mắt chàng, quấn quít giao nhau. Nàng lẳng lặng nhìn chàng, bình tĩnh nói: “Chúng ta bắt đầu lại lần nữa, được không?”
Vệ Uẩn nhìn người ngồi bên trên, cơ thể chàng căng cứng. Chàng có chút sợ hãi lời nàng sắp nói ra. Sở Du im lặng ngưng mắt nhìn người bên dưới, bình tĩnh nói: “Ta từng lấy chồng, từng sinh con.”
Nhưng chàng đã làm gì sai chứ?
“Đừng nói nữa!” Dường như Vệ Uẩn có chút không chịu nổi, chàng muốn đứng dậy. Sở Du giơ tay, bất chợt ấn chàng xuống, nhìn chàng, vẻ mặt trịnh trọng.
Nàng từng trao bản thân tốt đẹp nhất cho Cố Sở Sinh. Nàng có thể buông bỏ tất cả, đêm mưa bỏ trốn đi tìm Cố Sở Sinh. Nàng có thể mang theo can đảm tuyệt không quay đầu để yêu một người sẽ không yêu mình. Sau đó, Cố Sở Sinh làm sai, quỳ xuống cầu xin, còn có thể được nàng mềm lòng thương tiếc.
Mưa ướt lá thu, hành lang lạnh lẽo, bọn họ ôm ấp hôn môi, từ mặt đất đến trên giường, hạnh phúc tràn đầy.
“Không có…” Vệ Uẩn khàn giọng nói: “Là ta đòi hỏi quá nhiều.”
Chàng cẩn thận từng li từng tí trao cho nàng tất cả đẹp đẽ. Chàng vì nàng cầu vị trí Nhất phẩm Cáo mệnh, tướng quân Bắc Phượng với Triệu Nguyệt. Vì theo đuổi nàng, chàng cố gắng trưởng thành, muốn vì nàng che gió che mưa. Nàng không đủ thích chàng, chàng đợi, nhưng nàng vẫn chạy càng ngày càng xa. Chàng không biết làm sao giữ nàng lại, thậm chí chàng không dám mở miệng cầu xin nàng ở lại giống như Cố Sở Sinh.
T.T
Bởi vì chàng biết nếu chàng giữ nàng lại, nàng sẽ ở lại.
Không có chỗ nào không tốt cả.
Vì thế chàng không dám nói gì cả, chàng chỉ có thể ở trong đêm mưa, ở trong lòng nàng, nắm tay nàng, oà khóc.
Nàng không công bằng.
Rất nhiều năm rồi chàng chưa từng khóc như thế. Sở Du ôm siết lấy chàng, đau nhói tuôn trào, cắn chặt khớp hàm.
Vì thế chàng không dám nói gì cả, chàng chỉ có thể ở trong đêm mưa, ở trong lòng nàng, nắm tay nàng, oà khóc.
Lần đầu tiên nàng thật sự cảm nhận được Vệ Uẩn càng khó khăn, càng đau khổ hơn so với tưởng tượng của nàng.
Người chàng run rẩy, ôm ghì lấy nàng.
Chẳng qua có vài người chưa bao giờ phơi bày vết thương cho người khác xem, vì thế dù cho mưng mủ thối rữa, người khác vẫn cho rằng chàng bình thản ung dung.
Cho dù nói thế nào, tôi vĩnh viễn yêu Vệ tiểu tướng quân!
“Vệ Uẩn.” Sở Du thẳng người dậy, nghiêm túc nhìn chàng: “Ta và chàng thẳng thắn, ta đã từng sống qua một kiếp.”
Nàng nhớ tới sa mạc năm năm trước, Vệ Uẩn ngâm mình trong nước thuốc của Thẩm Vô Song. Chàng vùng vẫy, khóc lóc nức nở, ôm nàng, gọi nàng, tẩu tẩu, đệ đau.
Thuở niên thiếu, chàng còn có thể nói ra lời như vậy, sau khi lớn lên, ngay cả hai chữ “đệ đau” cũng đều nói không ra. Ngược lại, chàng chỉ hỏi nàng ta làm không tốt chỗ nào?
“Vừa nãy, ta đã nghe rồi.”
Rất nhiều năm rồi chàng chưa từng khóc như thế. Sở Du ôm siết lấy chàng, đau nhói tuôn trào, cắn chặt khớp hàm.
Không có chỗ nào không tốt cả.
Sở Du cắn răng, nàng lắng nghe tiếng khóc của chàng, nhớ tới chính mình thời niên thiếu.
“Ta không biết phải làm sao, ta không biết phải làm thế nào cả.”
Lúc ý nghĩ này loé lên, nàng cúi đầu, gặm cắn đôi môi người này thật mạnh.
Nàng không công bằng.
Dù cho chàng không nói, nhưng nàng lại nhận thức được rõ ràng rằng trong tình cảm này, nàng rất không công bằng. Nàng mang tất cả vết thương mà Cố Sở Sinh đem đến để lại cho Vệ Uẩn. Cố Sở Sinh trói buộc nàng, nàng bèn lấy tư thái Đại phu nhân Cố gia sống tại Vệ gia, nhưng lại quên rằng năm đó Vệ Uẩn trở về từ Bắc Địch, trong ba điều kiện đề xuất với Triệu Nguyệt, chàng vì nàng mà cầu quân chức. Cố Sở Sinh phụ lòng nàng, nàng bèn thấp thỏm bất an, chờ đợi một ngày Vệ Uẩn phụ lòng nàng, nhưng lại không thấy được Vệ Uẩn đặt tình cảm này trong lòng năm năm, chưa bao giờ phai nhạt nửa phần.
Nàng từng trao bản thân tốt đẹp nhất cho Cố Sở Sinh. Nàng có thể buông bỏ tất cả, đêm mưa bỏ trốn đi tìm Cố Sở Sinh. Nàng có thể mang theo can đảm tuyệt không quay đầu để yêu một người sẽ không yêu mình. Sau đó, Cố Sở Sinh làm sai, quỳ xuống cầu xin, còn có thể được nàng mềm lòng thương tiếc.
“Nếu như là ta năm mười lăm tuổi, ta nhìn trúng chàng…” Nàng giơ tay tháo thắt lưng mình. Vệ Uẩn ngơ ngác nhìn nàng cởi y sam, cúi người xuống: “Nếu chàng thích ta, vậy thì hôm nay có rượu, hôm nay say. Chàng thấy được không?”
Nàng trao bản thân tốt nhất cho Cố Sở Sinh làm sai mọi chuyện, lại trao bản thân tồi tệ nhất cho Vệ Uẩn chẳng làm sai chuyện gì.
Vệ Uẩn sững sờ, dường như chàng vẫn chưa hiểu. Sở Du giơ tay tháo trâm cài trên tóc mình xuống. Tóc đen như thác đổ, mắt nàng vẫn còn đọng hơi nước, nhưng khoé mắt đuôi mày lại ngập tràn ý cười.
Nàng nhớ tới sa mạc năm năm trước, Vệ Uẩn ngâm mình trong nước thuốc của Thẩm Vô Song. Chàng vùng vẫy, khóc lóc nức nở, ôm nàng, gọi nàng, tẩu tẩu, đệ đau.
Dù cho chàng không nói, nhưng nàng lại nhận thức được rõ ràng rằng trong tình cảm này, nàng rất không công bằng. Nàng mang tất cả vết thương mà Cố Sở Sinh đem đến để lại cho Vệ Uẩn. Cố Sở Sinh trói buộc nàng, nàng bèn lấy tư thái Đại phu nhân Cố gia sống tại Vệ gia, nhưng lại quên rằng năm đó Vệ Uẩn trở về từ Bắc Địch, trong ba điều kiện đề xuất với Triệu Nguyệt, chàng vì nàng mà cầu quân chức. Cố Sở Sinh phụ lòng nàng, nàng bèn thấp thỏm bất an, chờ đợi một ngày Vệ Uẩn phụ lòng nàng, nhưng lại không thấy được Vệ Uẩn đặt tình cảm này trong lòng năm năm, chưa bao giờ phai nhạt nửa phần.
Bất luận thế nào một cuộc tình đều sẽ có trắc trở, đau khổ và ngọt ngào đồng hành làm bạn, bao dung và tự do nương tựa gắn bó. Vì nàng, Vệ Uẩn cố gắng trải sẵn tất cả con đường, còn nàng ngay cả cản đảm đi lên cũng không có.
Giọng Vệ Uẩn run rẩy, dường như chàng hơi không kiềm chế nổi. Cơ thể chàng ở trong lòng Sở Du từ từ còng xuống. Chàng giơ tay bưng lấy mặt mình, bất chợt òa khóc: “Ta chỉ trưởng thành thôi mà.”
Nàng hít sâu một hơi, siết chặt cánh tay.
Bởi vì chàng biết nếu chàng giữ nàng lại, nàng sẽ ở lại.
Nàng chợt nghĩ nếu như trở về năm mười lăm tuổi ấy, nếu như nàng chưa từng lấy Cố Sở Sinh, chưa từng trải qua năm tháng bào mòn, gặp được chàng trong năm tháng đẹp đẽ nhất, nàng sẽ làm gì?
Thuở niên thiếu, chàng còn có thể nói ra lời như vậy, sau khi lớn lên, ngay cả hai chữ “đệ đau” cũng đều nói không ra. Ngược lại, chàng chỉ hỏi nàng ta làm không tốt chỗ nào?
Lúc ý nghĩ này loé lên, nàng cúi đầu, gặm cắn đôi môi người này thật mạnh.
Tiếng khóc và nước mắt đan xen trong nụ hôn. Nàng đè Vệ Uẩn dưới thân, luồn ngón tay vào ngón tay chàng, mười ngón giao nhau.
Nàng trao bản thân tốt nhất cho Cố Sở Sinh làm sai mọi chuyện, lại trao bản thân tồi tệ nhất cho Vệ Uẩn chẳng làm sai chuyện gì.
Nàng chưa bao giờ phóng túng hôn chàng như vậy, không hề có chút kỹ xảo, vừa thô lỗ lại vừa nồng nhiệt. Vệ Uẩn bên dưới dần nắm chặt tay nàng.
“Thích.” Tiếng thích này bật ra không hề do dự, lại mang theo nghẹn ngào vào ấm ức. Sở Du thấp giọng cười, cúi đầu, ngậm lấy môi chàng, dịu dàng nói: “Vậy là đủ rồi.”
Chàng ôm nàng, cảm nhận nàng. Trong khoảnh khắc ấy, chàng đột nhiên phát hiện dù cho giờ phút này nàng bảo nàng muốn đi, chàng cũng không sợ hãi.
“Vệ Uẩn.” Sở Du thẳng người dậy, nghiêm túc nhìn chàng: “Ta và chàng thẳng thắn, ta đã từng sống qua một kiếp.”
Tác giả có lời muốn nói:
“Vừa nãy, ta đã nghe rồi.”
Vệ Uẩn nhìn người ngồi bên trên, cơ thể chàng căng cứng. Chàng có chút sợ hãi lời nàng sắp nói ra. Sở Du im lặng ngưng mắt nhìn người bên dưới, bình tĩnh nói: “Ta từng lấy chồng, từng sinh con.”
Chàng chỉ trưởng thành thôi mà.
“Ta biết.”
Bất luận thế nào một cuộc tình đều sẽ có trắc trở, đau khổ và ngọt ngào đồng hành làm bạn, bao dung và tự do nương tựa gắn bó. Vì nàng, Vệ Uẩn cố gắng trải sẵn tất cả con đường, còn nàng ngay cả cản đảm đi lên cũng không có.
Vệ Uẩn rủ mắt, bất giác siết chặt mười ngón tay giao nhau cùng nàng. Nhưng dường như nghĩ đến điều gì đó, chàng lại từ từ buông ra.
Sở Du cúi người xuống, tóc rũ xuống cạnh chàng, lẳng lặng nhìn, dịu dàng nói: “Trước đây, ta đối xử với chàng không tốt.”
Bởi vì chàng biết, Sở Du lúc này thật sự yêu chàng.
“Không có…” Vệ Uẩn khàn giọng nói: “Là ta đòi hỏi quá nhiều.”
“Chàng nên đòi hỏi.” Sở Du giơ tay áp lên mặt chàng, vẻ mặt dịu dàng: “Ta đã từng có dáng vẻ rất rực rỡ, khi đó ta rất dũng cảm. Điều chàng muốn, với tư cách người yêu, ta nên cho chàng. Thế nhưng ta cho người khác, không cho chàng.”
Nàng chợt nghĩ nếu như trở về năm mười lăm tuổi ấy, nếu như nàng chưa từng lấy Cố Sở Sinh, chưa từng trải qua năm tháng bào mòn, gặp được chàng trong năm tháng đẹp đẽ nhất, nàng sẽ làm gì?
Từ rất nhiều năm trước đến hiện tại, Vệ Uẩn đều muốn trao cho Sở Du một vùng trời. Có điều tất cả phụ nữ có thói quen bị trói buộc, Sở Du đảm đương Đại phu nhân Vệ gia, liền nghĩ phải đảm đương Đại phu nhân. Liễu Tuyết Dương, Tưởng Thuần, mỗi một người phụ nữ đều tự cho bản thân mình gông xiềng mà thôi.
“Đừng nói nữa!” Dường như Vệ Uẩn có chút không chịu nổi, chàng muốn đứng dậy. Sở Du giơ tay, bất chợt ấn chàng xuống, nhìn chàng, vẻ mặt trịnh trọng.
“Vậy nên Vệ Uẩn…” Ánh mắt nàng rơi vào mắt chàng, quấn quít giao nhau. Nàng lẳng lặng nhìn chàng, bình tĩnh nói: “Chúng ta bắt đầu lại lần nữa, được không?”
Vệ Uẩn không lên tiếng, ánh mắt chàng dời sang bên cạnh, mấp máy môi, tựa như muốn nói gì đó. Sở Du vươn tay áp lên mái tóc chàng, dịu dàng hỏi: “Chàng có thích ta không?”
Vệ Uẩn sững sờ, dường như chàng vẫn chưa hiểu. Sở Du giơ tay tháo trâm cài trên tóc mình xuống. Tóc đen như thác đổ, mắt nàng vẫn còn đọng hơi nước, nhưng khoé mắt đuôi mày lại ngập tràn ý cười.
Chắc chắn là do dì Cả đến quá dữ dội khiến tôi khóc không ngừng được.
“Nếu như là ta năm mười lăm tuổi, ta nhìn trúng chàng…” Nàng giơ tay tháo thắt lưng mình. Vệ Uẩn ngơ ngác nhìn nàng cởi y sam, cúi người xuống: “Nếu chàng thích ta, vậy thì hôm nay có rượu, hôm nay say. Chàng thấy được không?”
Vệ Uẩn không lên tiếng, ánh mắt chàng dời sang bên cạnh, mấp máy môi, tựa như muốn nói gì đó. Sở Du vươn tay áp lên mái tóc chàng, dịu dàng hỏi: “Chàng có thích ta không?”
Một người sau khi trưởng thành, mỗi câu người đó nói đều sẽ trở nên ẩn chứa thâm ý, mỗi động cơ đều sẽ bị xem như bao hàm dã tâm.
“Thích.” Tiếng thích này bật ra không hề do dự, lại mang theo nghẹn ngào vào ấm ức. Sở Du thấp giọng cười, cúi đầu, ngậm lấy môi chàng, dịu dàng nói: “Vậy là đủ rồi.”
Vậy là đủ rồi.
Mưa ướt lá thu, hành lang lạnh lẽo, bọn họ ôm ấp hôn môi, từ mặt đất đến trên giường, hạnh phúc tràn đầy.
Lúc cao trào chợt tới, chàng ôm chặt lấy nàng, vùi sâu vào cơ thể nàng.
Người chàng run rẩy, ôm ghì lấy nàng.
***
Chàng ôm nàng, cảm nhận nàng. Trong khoảnh khắc ấy, chàng đột nhiên phát hiện dù cho giờ phút này nàng bảo nàng muốn đi, chàng cũng không sợ hãi.
Bởi vì chàng biết, Sở Du lúc này thật sự yêu chàng.
***
Cho dù nói thế nào, tôi vĩnh viễn yêu Vệ tiểu tướng quân!Ấy… không được rồi, nước mắt tôi dư dả quá…Tác giả có lời muốn nói:
Chắc chắn là do dì Cả đến quá dữ dội khiến tôi khóc không ngừng được.
Rõ ràng chương này không ngược mà.
“Ta tự hỏi mình không làm sai điều gì. Ta cố gắng bảo vệ từng người, ta học cách kiềm chế, nhẫn nại, bao dung, quyết đoán…” Vệ Uẩn chậm rãi nhắm mắt lại, giọng nói thấp thoáng nghẹn ngào: “Nhưng từng người đều vẫn cách ta ngày càng xa, kính mà không yêu, tán thưởng mà không thân thiết. Nhưng ta đã làm gì sai?”
Nhưng viết đến lúc Vệ Uẩn dừng bước, nói với Sở Du nàng có thể ôm ta không, oà khóc nói “Ta chỉ lớn lên thôi mà”, tôi lại nhớ đến năm đó Vệ Uẩn bạch mã ngân thương chém chết thất tướng, thiếu niên anh hùng, hăng hái rực rỡ, đó hẳn là thời điểm đẹp đẽ nhất trong cuộc đời Vệ Uẩn, thế nhưng đúng là không thể có lại nữa. Bởi vì con người trưởng thành sẽ học cách che giấu vết thương lòng, sẽ học cách nhẫn nại, học cách thận trọng, học dù cho muốn khóc nức nở cũng phải ngồi trên cao đường, phê duyệt từng bức văn thư. Bởi vì không có ai sẽ hỏi sau lưng chàng thế nào, mọi người chỉ biết hỏi: Vương gia, bước tiếp theo phải làm gì.
Ấy… không được rồi, nước mắt tôi dư dả quá…
Cho dù nói thế nào, tôi vĩnh viễn yêu Vệ tiểu tướng quân!
T.T
Lúc cao trào chợt tới, chàng ôm chặt lấy nàng, vùi sâu vào cơ thể nàng.
Thật ra Tiểu Thất chưa từng muốn trói buộc A Du, năm đó lúc chàng và Triệu Nguyệt đàm phán, điều kiện thứ hai chính là phong Sở Du làm Nhất phẩm Cáo mệnh, cộng thêm quân công của trận chiến Phượng Lăng Thành, ban cho quân chức.
Từ rất nhiều năm trước đến hiện tại, Vệ Uẩn đều muốn trao cho Sở Du một vùng trời. Có điều tất cả phụ nữ có thói quen bị trói buộc, Sở Du đảm đương Đại phu nhân Vệ gia, liền nghĩ phải đảm đương Đại phu nhân. Liễu Tuyết Dương, Tưởng Thuần, mỗi một người phụ nữ đều tự cho bản thân mình gông xiềng mà thôi.
Khóc hết nước mắt, huhu. Khi còn bé VU muốn lớn thật nhanh để có thể bảo vệ người nhà Nhưng chàng k biết rằng lớn lên rồi phải trải qua nhiều chuyện như thế, nên cậu ấy mới tự hỏi cậu ấy chỉ lớn lên thôi mà có gì sai, đau lòng thật sự
Bà tác giả làm tôi đang trong cao trào của ty mà lại động đến gì cả :))))))) tụt luôn cảm xúc :))))
Mong hai người sau chuyện này sẽ hiểu nhau hơn
Đả đảo vụn thịt! Đả đảo vụn thịt!
Yêu một người, chính là cho họ một đôi cánh tự do.
T từng đọc đâu đó thế này: “Nếu cái giá của trưởng thành chính là khổ đau thì đây là kiếp nạn không ai tránh khỏi”, t thấy hợp tình huống lúc này đây
Huhu cảm động quá, cuối cungg sở du cũng giải thoát cho mình đc rùi
Khóc quá nhiều trong một buổi sáng huhu