Sơn Hà Chẩm – Chương 126

Chương 126

Ai cũng thích thiếu niên, nhưng con người đều sẽ lớn lên

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

【Nhạc nền: 万讃歌】- Tác giả đề cử vừa đọc vừa nghe bài này, đoạn đầu nhạc khá hay và cảm xúc (đoạn sau hơi ồn, tốt nhất nghe đoạn đầu thôi), khuyến khích nếu có thể các bạn vừa nghe vừa đọc sẽ hay hơn.

***

Đầu óc Sở Du mông lung, nàng ngây ngốc nhìn Vệ Uẩn nơi cuối hành làng. Chàng không nói gì, chỉ im lặng đứng đó, ánh mắt vô hỉ vô bi, nhưng thân hình lại mơ hồ run rẩy. Một đường đi chân trần thải xé gió sương cùng chém.

Cố Sở Sinh nắm tay nàng, một giây trước khi nàng cất bước, hắn đột nhiên ý thức được điều gì. Hắn níu tay nàng thật chặt, khàn giọng khẩn cầu: “A Du, nàng đừng đi, nàng đừng rời khỏi ta.” Nàng vừa mở miệng nói một chữ, người nọ.

Sở Du không lên tiếng, nàng cúi đầu nhìn khuôn mặt đầy rẫy van xin của Cố Sở Sinh.

Thật lâu sau, cuối cùng nàng mới hoàn hồn, khó nhọc mở miệng: “Sao ngài dám?” Nàng chán ghét tư thế như vậy.

Sao hắn dám nói ra? Sao hắn dám nói cho nàng biết?

Lẽ nào hắn cho rằng một câu xin lỗi là có thể xoá sạch tất cả tổn thương. Nàng mở miệng tiếng nói lạnh hơn vài phần.

Một cái quỳ là tất cả đau khổ có thể tan thành mây khói.

Cơ th nàng run ry,ïnưc mt trc¹trào lăn xung.íNàng mun rúttay ra, nhưnghn li cchp không buông.)Hn biết nàngmun làm gì,}nhưng hn khôngth đ nàngÎlàm đưc.

Hn thuasch tt cìbài ty, hnđã th hếtmi kh năng.Nếu nàng điri, hn thtïs s khôngcòn cách nàoľkhác.

Vì thế, hnĩch có thĩvng v níukéo nàng. SũDu đau khÍmun rút tayïra, hn mming lp điïlp li: “Taếsai ri, tasai tht ri.A Du, taâs không táiũphm na. Tabiết nàng mungì, ta biếtlàm thế nàoyêu nàng, tacó th điĭtt vi nànghơn bt cai. A Du…f

“Buông ra.” Gingĩnói S Duĩrun run. Nàngđã c gngĩkim chế, nhưngnhng cm xúcîbùng n kiaĺvn vang vngtrong lòng nàngìnhư cũ. Nưcmt nàng nhxung, mà ngưithanh niên tácêphong trm tĩnhxưa nay yídưng như đãt b ttc tôn nghiêm.īHn bám lyĩkhông buông, đauếkh hét lên:“Ta không buông,ta không thbuông!”

Tiếng mưaľbt đu trļnên ln hơn.Dưi ngn đèn,hai ngưi nđu hết scĬthm hi.

V Un[đng cách đó³không xa. Chàngim lng nhìnɪbn h, chàng,cm thy mìnhđng rt gn,nhưng nhìn thếũnào cũng đuĩcm thy haingưi kia rtáxa xôi. Bnh ging như,có mt thếgii vô hình,Íngăn cách chàng}ra.

Chàng đã smìcho h nhânılui xung, dnsch tt cám v ngmìquanh đây, cđình vin chàcòn li bangưi bn h.ơXưa nay, chàngđưc ngưi khác{khen ngi hudũng hu mưu,àchàng dư sc:trm tĩnh đidin thiên quânývn mã, nhưngÏvào gi khcnày chàng liīcm thy bnĩthân mình dưngınhư đánh mtýphương hưng.

Chàng khôngĬbiết phi làmĬgì, vì thếưngoi tr đngjđy, chàng chnglàm đưc gì.

ChàngЇnhìn hai ngưin, cm nhnnhng cm xúctuôn trào giabn h. Thtlâu sau, cuicùng chàng mict tiếng: “Câđi nhân, đĨri.”

C SíSinh ngn ngưi,hn nhìn VýUn đóng dùơli, bưc tiưbên cnh h.

VUn giơ tay,nh nhàng đtìlên tay CìS Sinh.

“C đinhân.” Chàng bìnhtĩnh m ming:ò“Mi vic đucó gii hn,ngài đã điïđến bưc đưngìnày, bưc khôngéqua, thì nênbuông tay quayđu.”

C SSinh không đáp,hn im lngânhìn V Un.

“Nànglà C SSinh khó nhcnói: “Nàng làĺĐi phu nhânC ph ta.”

V Un rmt, chàng cmýtay C SıSinh, không hĪdùng sc, mıming lp li:ĩPhin ngài buôngĩtay.”

“Nàng vàɨta cùng chungɨchăn gi mưihai năm, nhpt phn Cgia ta, làC đi phunhân hp tángcùng ta.”

Phinngài buông tay.”ĩ

V Un.” Rtcuc C SĨSinh cm giácđưc sc lcɪtruyn đến ctay hn, đauįđến hn phátrun, nhưng hnɪvn c chpľkhông buông. Hnănhìn chm chmV Un, gnİtng ch: “Nànglà thê tèca ta.”

Bàntay V Unnm hn khĭlng, lông miơchàng run run,sau đó chàngkhng chế lisc lc, cgng kéo tayC S Sinhũkhi ngưi SİDu tng chútômt.

C S Sinhíđiên cung vùngvy, V Unkhông nhúc nhích.Hn đm hnđá, V Unfcũng không đánhtr, chàng chũrút tay hn{ra tng chút,îtng chút.

Ging nhưcưng ép kéotng tc tìnhcm ca hnra khi sinhmnh ngưi kia.

CS Sinh honght gào khóc,ÏV Un bìnhtĩnh t ch.îCui cùng CS Sinh khôngnhn ni na,hét lên:

“Ngươi làýcái thá gì?!V Un, nàng)là tu tngươi. Kiếp trưc,nàng là thêt ta cưiõhi đàng hoàng.íKiếp này, nànglà thê t²Đi ca ngươicưi hi đàngÏhoàng. Ngươi cóÍthân phn gììmà xen vàoĩchuyn ca tavà nàng?”

VĩUn không lênâtiếng, chàng boh S Dusau lưng, nhìnĬC S Sinhưb chàng đyira, bình tĩnhnói: “C đinhân, tr v}đi, nên làmgì thì hãyɪlàm cái đó.”

C S SinhÍngi dưi đt,Їth dc nhìnbn h. VUn nhìn dángıv ca CưS Sinh, trongImt n chaăthương hi, nhưngíkhông biết là¸thương hi hnhay thương hiìchính mình.

Tr vđi.” Chàng khànging nói: “Ngàiìlà Ni cácĐi hc sĩ,ĩthiên h nàyÎcòn có rtnhiu vic chĪngài, có rtïnhiu bách tínhùda vào ngài.Ngài không nên đây qunly mt vóph nhân, chngra th thngígì.”

Nghe vy,C S Sinhbt cưi trmếthp.

V Un… Tatht không ngkiếp này liêcó th ngheđưc hai chīth thng tįtrong ming ngươi.”

V Un khéphai tay trongtay áo, lngnghe mưa gió,lng nghe hnìnói: “V Un,kiếp trưc tađ ý ththng, đ ýĩquá nhiu ngưi.Cái ngày nàngjchết, ta còn[ngi linhđưng phê duytívăn thư.”

Nhưngĩngươi biết không…Tiếng C SSinh hoà lnùtrong mưa, dnòdn nh li:“Sau đó, ngươis phát hinýnhu khí thiếuíniên ca ngươiÎb mài giũa,íthiếu đi phnhot bát phongìlưu thế nhânâyêu thích nht,ɨmi ngưi s²ch càng ngàycàng cách xaângươi. Ngưi yêungươi càng ngàyIcàng ít, đưngЇcũng càng ngàyìcàng hp. Cuiùcùng, ngươi đưcngưi ta cúngbái trên tếđàn, sng ging}như mt tmbài v.”

“Ngươiôcho rng vììsao ta thua?”C S Sinhbt cưi, chngũngưi dy, tèt đng lên,ìnhìn chm chmchàng, bt cưiđiên cung: “Takhông phi thuaõngươi, V Un.Ta thua thigian, thua chínhmình. Ta đãđi quá nhiuno đưng… Hnkhàn ging nói:“S thun khiết]nàng thích nht,ïta không có.Dũng khí, ta{không có. Đơnthun, ta cũngkhông.”

Thi đimnàng yêu taúnht… C S°Sinh khàn ging,ihn nhìn S{Du, đôi mtĬmang theo mòmt: “Thi đimnàng yêu taánht…

Cũng làhn lúc thiếuniên.

Hn vn áođ kim quan,}khí phách ngingi. Hn đmýnhim Huyn lnhĩCôn Dương, dnįbách tính tnn; hn lythân văn thn,íthoăn thot trênɪchiến trưng.

Thi đimЇnàng yêu hnnht là lúc¹hn cưi ngamà đến, phóngɩkhoáng rc r;]là lúc hnch lương thomà đến, dùcho thương tíchîđy mình, cũngngng đu nóivi nàng: “Nàngđng lo chofta, hãy bojv lương tho.”

V Un.” Ginghn trm xung:í“Ngươi đi conđưng này đãèđnh sn khôngth bo vênàng. Ngươi chЇs phí hoàiïnàng, chi bngĪbuông tay đi.”í

Nghe vy, VUn chm rãiįbt cưi.

“C SɪSinh.” Tươi cưiótrên mt chàngđu là cayđng: “Nàng chưaïbao gi làêca ta, ngàiĩmun thì nênõhi nàng cóbng lòng hayãkhông, ch khôngɪphi bo tabuông tay.”

Khácbit ln nhtígia ta vààngài… Chàng nhìnC S Sinh,gian nan nói:Chính là ngàiyêu mt ngưi,íngài cm thyécác ngưi làca nhau, chonên đánh mtchính mình. TaĨyêu mt ngưi,li chưa baogi cm thyfnàng thuc vta, hoc tathuc v nàng.”ô

“Ta là VUn, là TrnùQuc Hu, làBình Vương caįhôm nay. Taįcó trách nhim,ĭcó con đưngíta mun đi,ínàng cũng vy.”

S Du ngheli V Unnói, chm chmîngng đu, ngưngvng ngưi thanhniên bên cnh.

Mưaĩgió tt vào,ĺv mt chàngtrm tĩnh thnnhiên. Chàng kimchế cm xúc,hoàn toàn khácvi dáng vtht th caênàng và CũS Sinh. Chàngàbưc đến tưtrong gió mưa,īy sam đã]sm b nưcmưa thm ưt,nhưng chng hnh hưng chàngna phn. Chàngnhìn C SSinh, ging nóiĩvng vàng trmtĩnh: “Nàng làS Du, làĺĐi phu nhânV gia, làNht phm Cáomnh, cũng làítưng quân BcïPhưng Cuc điınàng không chcó ta vàngài, nàng khôngthuc v ai.ìNàng yêu aiîhay không yêuòai, ta khôngcn đưc; nàngámun liV gia hayàlà mun vHoa Kinh vingài, hoc givân du thiênh, ta cũngkhông cn đưc.”

“Ngài bo taĩbuông tay… VïUn gian nanľcưi: “Là buôngɨtay thế nào?”

“Ngài chưa tngcho nàng dángv ca mtîtình cm nêncó.” V Unýlng lng nhìnC S Sinh:“Ngài không đènàng hc đưcİcách t tinũt lp trongìtình cm, chưaìtng đ nàngcm nhn đưctình cm slà thành luvng chc nhtfca nàng. Cho)đến bây gi,ngài cũng khôngôhiu đưc munnói tình cmÏthì phi làmèmt ngưi ttĪtrưc tiên. Chonên, ngài đngódây dưa na.”}

Chàng khom lưng,cm ly chiếcdù bên cnh,ínhàn nht nói:Tr v đi,trưc tiên làmĩmt C SÍSinh cho tt,ri hn yêumt ngưi.”

Dtli, chàng vươnİtay, nm lytay S Du.

Taychàng rt m,ĩkhonh khc hơi[m nơi đó³ta ra, nàngôcm giác bnthân như ngưiúchìm trong nưcĩsâu, bt chtÍđưc ngưi khácɨvt lên.

Nếu nhưtình yêu caưC S Sinhılà kéo nàngìxung ao đmìngt th, thìòngưi này gingnhư con thuynnh, kéo nàng(đi v phíaàbến b.

Nàng lngãlng đi theochàng, đi quanơi mưa ln,,chàng hơi nghiêngdù, ngăn cn¹cơn mưa. Bnĩh v tiıphòng, chàng bongưi chun btrà gng, lyy phc cho:nàng, r mtnói: “Thay đtrưc đi, đngļđ cm lnh.”ì

S Du thpging đáp, vmt ca chàngquá bình thn,ơbình thn đếnni khiến nàngcũng bình tĩnhli theo.

Nàng thayxong y phc,Vãn Nguyt bưngcanh gng lên.S Du bưngïchén canh, VIUn cm khănđng sau lưng°nàng, nh nhàngĩlau khô tóc.

SDu dn bìnhtĩnh, tìm liălý trí tìtrong m áp,đng tác caàngưi sau lưngdu dàng cnthn. Đi sauýkhi lau khôĩtóc nàng, chàng(cm ly chéncanh nàng đãung xong trênítay, nh ging¹nói: “Ng trưcđđi, ta cònnhiu vic, trv trưc.”

“TiuýTht.” Rt cucļS Du cũngfm ming: “Đkhông có gìõmun hi taįsao?”

V Un]đưa lưng vêphía nàng. Thtlâu sau, cuiìcùng chàng nói:î“Hôm khác đi.”í

S Du thpging đáp mtơtiếng. V Unɪđi vài bưcra ngoài, rili dng bưc.

“ADu.” Ging chàngơtrm khàn. SļDu ngng đu,nhìn bóng lưngchàng, nghe chàngnói: “Ta cũngèbiết đau bun.”[

Dù cho chàng[gi v bìnhítĩnh trm nõrt gii đina.

Nhưng du saocon ngưi vnlà con ngưi.

SľDu ngây ngcnhìn chàng. Thanhniên trưc mt²xoay ngưi li,mm cưi khónhc, khàn gingnói: “Nàng cóth đến đây…ìChàng ging nhưĪlúc thiếu niên,Ĭthế nhưng liănói nhng linói này mtıcách khó khănchm chp: “Nàngcó th đến³đây ôm tađưc không?”

Đta biết rngïtrong tình cmìnày, không phiámt mình tađang c gng.

Đ²ta biết rngtình cm nàys có hiđáp.

S Du nhìnĩchàng, đi phươngđi ch giâylát, nhưng khôngìđi đưc gì.V Un cúiđu cưi kh,dưng như khôi[phc li dángɪv trm n[đim tĩnh lúcthưng. Chàng xoayngưi, ôn hoàênói: “Không cóĩgì, ta vİđây.”

Nhưng liva dt, chàng]bt ng bímt ngưi být đng sauúti, ôm chtĨvào lòng.

S Duđang saulưng chàng, k:trán lên ngưichàng, hơi mca nàng truynĺt phía sauđến. V Unìthn th nhìnngn đèn đongêđưa ngoài ca,không biết tisao nưc mtÏli rơi.

S Du sau lưngăôm chàng. VïUn không dámếquay đu, khôngïdám chp mt.íGing chàng khàn[đi, chm chpm ming.

“Ta không biết phải làm sao, ta không biết phải làm thế nào cả.”

Nàng hít sâu một hơi, siết chặt cánh tay.

Lần đầu tiên nàng thật sự cảm nhận được Vệ Uẩn càng khó khăn, càng đau khổ hơn so với tưởng tượng của nàng.

“A Du.” Giọng chàng trầm khàn: “Thật ra Cố Sở Sinh nói đúng, người người cũng đều thích thiếu niên. Có lúc ta nghĩ, năm ấy mười lăm tuổi ở Bắc Địch, nàng cõng ta đi qua muôn sông nghìn núi, khi đó ta cảm thấy thế giới vô cùng đẹp đẽ. Khi đó, Vệ Thu và Vệ Hạ sẽ đùa giỡn cùng ta, Thẩm Vô Song cũng nói nhiều hơn bây giờ, mẫu thân đối diện với ta cũng không thấp thỏm bất an. Khi đó, nàng vẫn sẽ ôm ta, gọi ta Tiểu Thất.”

Nhưng chàng đã làm gì sai chứ?

“Nhưng giờ đây, bản thân ta cũng không biết nên nói thế nào nữa.”

Tiếng khóc và nước mắt đan xen trong nụ hôn. Nàng đè Vệ Uẩn dưới thân, luồn ngón tay vào ngón tay chàng, mười ngón giao nhau.

“Nhưng giờ đây, bản thân ta cũng không biết nên nói thế nào nữa.”

Vệ Uẩn nhìn đèn lồng đong đưa, khàn giọng: “Cũng thay đổi.”

“Vệ Thu, Vệ Hạ rất ít nói cười với ta. Thẩm Vô Song cũng bắt đầu trở nên cung kính. Mẫu thân có lời cũng để trong lòng, chưa bao giờ nói với ta. Ngay cả nàng…”

Vậy là đủ rồi.

Vệ Uẩn nhìn đèn lồng đong đưa, khàn giọng: “Cũng thay đổi.”

Ấy… không được rồi, nước mắt tôi dư dả quá…

“Ta tự hỏi mình không làm sai điều gì. Ta cố gắng bảo vệ từng người, ta học cách kiềm chế, nhẫn nại, bao dung, quyết đoán…” Vệ Uẩn chậm rãi nhắm mắt lại, giọng nói thấp thoáng nghẹn ngào: “Nhưng từng người đều vẫn cách ta ngày càng xa, kính mà không yêu, tán thưởng mà không thân thiết. Nhưng ta đã làm gì sai?”

Chàng đã rất cố gắng. Chàng cố gắng muốn để mỗi một người bên cạnh sống tốt, chàng cố gắng muốn ôm ấp người ở sau lưng này. Tất cả sợ hãi, bất an mà nàng lo lắng, chàng đều giải quyết giúp nàng, nhưng thế giới vẫn không hoá thành dáng vẻ chàng muốn.

Nhưng viết đến lúc Vệ Uẩn dừng bước, nói với Sở Du nàng có thể ôm ta không, oà khóc nói “Ta chỉ lớn lên thôi mà”, tôi lại nhớ đến năm đó Vệ Uẩn bạch mã ngân thương chém chết thất tướng, thiếu niên anh hùng, hăng hái rực rỡ, đó hẳn là thời điểm đẹp đẽ nhất trong cuộc đời Vệ Uẩn, thế nhưng đúng là không thể có lại nữa. Bởi vì con người trưởng thành sẽ học cách che giấu vết thương lòng, sẽ học cách nhẫn nại, học cách thận trọng, học dù cho muốn khóc nức nở cũng phải ngồi trên cao đường, phê duyệt từng bức văn thư. Bởi vì không có ai sẽ hỏi sau lưng chàng thế nào, mọi người chỉ biết hỏi: Vương gia, bước tiếp theo phải làm gì.Thật ra Tiểu Thất chưa từng muốn trói buộc A Du, năm đó lúc chàng và Triệu Nguyệt đàm phán, điều kiện thứ hai chính là phong Sở Du làm Nhất phẩm Cáo mệnh, cộng thêm quân công của trận chiến Phượng Lăng Thành, ban cho quân chức.

Giọng Vệ Uẩn run rẩy, dường như chàng hơi không kiềm chế nổi. Cơ thể chàng ở trong lòng Sở Du từ từ còng xuống. Chàng giơ tay bưng lấy mặt mình, bất chợt òa khóc: “Ta chỉ trưởng thành thôi mà.”

Nàng chưa bao giờ phóng túng hôn chàng như vậy, không hề có chút kỹ xảo, vừa thô lỗ lại vừa nồng nhiệt. Vệ Uẩn bên dưới dần nắm chặt tay nàng.

Chàng chỉ trưởng thành thôi mà.

Tác giả có lời muốn nói:

Một người sau khi trưởng thành, mỗi câu người đó nói đều sẽ trở nên ẩn chứa thâm ý, mỗi động cơ đều sẽ bị xem như bao hàm dã tâm.

Sở Du cúi người xuống, tóc rũ xuống cạnh chàng, lẳng lặng nhìn, dịu dàng nói: “Trước đây, ta đối xử với chàng không tốt.”

Chàng đã rất cố gắng. Chàng cố gắng muốn để mỗi một người bên cạnh sống tốt, chàng cố gắng muốn ôm ấp người ở sau lưng này. Tất cả sợ hãi, bất an mà nàng lo lắng, chàng đều giải quyết giúp nàng, nhưng thế giới vẫn không hoá thành dáng vẻ chàng muốn.

“Vậy nên Vệ Uẩn…” Ánh mắt nàng rơi vào mắt chàng, quấn quít giao nhau. Nàng lẳng lặng nhìn chàng, bình tĩnh nói: “Chúng ta bắt đầu lại lần nữa, được không?”

Vệ Uẩn nhìn người ngồi bên trên, cơ thể chàng căng cứng. Chàng có chút sợ hãi lời nàng sắp nói ra. Sở Du im lặng ngưng mắt nhìn người bên dưới, bình tĩnh nói: “Ta từng lấy chồng, từng sinh con.”

Nhưng chàng đã làm gì sai chứ?

“Đừng nói nữa!” Dường như Vệ Uẩn có chút không chịu nổi, chàng muốn đứng dậy. Sở Du giơ tay, bất chợt ấn chàng xuống, nhìn chàng, vẻ mặt trịnh trọng.

Nàng từng trao bản thân tốt đẹp nhất cho Cố Sở Sinh. Nàng có thể buông bỏ tất cả, đêm mưa bỏ trốn đi tìm Cố Sở Sinh. Nàng có thể mang theo can đảm tuyệt không quay đầu để yêu một người sẽ không yêu mình. Sau đó, Cố Sở Sinh làm sai, quỳ xuống cầu xin, còn có thể được nàng mềm lòng thương tiếc.

Mưa ướt lá thu, hành lang lạnh lẽo, bọn họ ôm ấp hôn môi, từ mặt đất đến trên giường, hạnh phúc tràn đầy.

“Không có…” Vệ Uẩn khàn giọng nói: “Là ta đòi hỏi quá nhiều.”

Chàng cẩn thận từng li từng tí trao cho nàng tất cả đẹp đẽ. Chàng vì nàng cầu vị trí Nhất phẩm Cáo mệnh, tướng quân Bắc Phượng với Triệu Nguyệt. Vì theo đuổi nàng, chàng cố gắng trưởng thành, muốn vì nàng che gió che mưa. Nàng không đủ thích chàng, chàng đợi, nhưng nàng vẫn chạy càng ngày càng xa. Chàng không biết làm sao giữ nàng lại, thậm chí chàng không dám mở miệng cầu xin nàng ở lại giống như Cố Sở Sinh.

T.T

Bởi vì chàng biết nếu chàng giữ nàng lại, nàng sẽ ở lại.

Không có chỗ nào không tốt cả.

Vì thế chàng không dám nói gì cả, chàng chỉ có thể ở trong đêm mưa, ở trong lòng nàng, nắm tay nàng, oà khóc.

Nàng không công bằng.

Rất nhiều năm rồi chàng chưa từng khóc như thế. Sở Du ôm siết lấy chàng, đau nhói tuôn trào, cắn chặt khớp hàm.

Vì thế chàng không dám nói gì cả, chàng chỉ có thể ở trong đêm mưa, ở trong lòng nàng, nắm tay nàng, oà khóc.

Lần đầu tiên nàng thật sự cảm nhận được Vệ Uẩn càng khó khăn, càng đau khổ hơn so với tưởng tượng của nàng.

Người chàng run rẩy, ôm ghì lấy nàng.

Chẳng qua có vài người chưa bao giờ phơi bày vết thương cho người khác xem, vì thế dù cho mưng mủ thối rữa, người khác vẫn cho rằng chàng bình thản ung dung.

Cho dù nói thế nào, tôi vĩnh viễn yêu Vệ tiểu tướng quân!

“Vệ Uẩn.” Sở Du thẳng người dậy, nghiêm túc nhìn chàng: “Ta và chàng thẳng thắn, ta đã từng sống qua một kiếp.”

Nàng nhớ tới sa mạc năm năm trước, Vệ Uẩn ngâm mình trong nước thuốc của Thẩm Vô Song. Chàng vùng vẫy, khóc lóc nức nở, ôm nàng, gọi nàng, tẩu tẩu, đệ đau.

Thuở niên thiếu, chàng còn có thể nói ra lời như vậy, sau khi lớn lên, ngay cả hai chữ “đệ đau” cũng đều nói không ra. Ngược lại, chàng chỉ hỏi nàng ta làm không tốt chỗ nào?

“Vừa nãy, ta đã nghe rồi.”

Rất nhiều năm rồi chàng chưa từng khóc như thế. Sở Du ôm siết lấy chàng, đau nhói tuôn trào, cắn chặt khớp hàm.

Không có chỗ nào không tốt cả.

Sở Du cắn răng, nàng lắng nghe tiếng khóc của chàng, nhớ tới chính mình thời niên thiếu.

“Ta không biết phải làm sao, ta không biết phải làm thế nào cả.”

Lúc ý nghĩ này loé lên, nàng cúi đầu, gặm cắn đôi môi người này thật mạnh.

Nàng không công bằng.

Dù cho chàng không nói, nhưng nàng lại nhận thức được rõ ràng rằng trong tình cảm này, nàng rất không công bằng. Nàng mang tất cả vết thương mà Cố Sở Sinh đem đến để lại cho Vệ Uẩn. Cố Sở Sinh trói buộc nàng, nàng bèn lấy tư thái Đại phu nhân Cố gia sống tại Vệ gia, nhưng lại quên rằng năm đó Vệ Uẩn trở về từ Bắc Địch, trong ba điều kiện đề xuất với Triệu Nguyệt, chàng vì nàng mà cầu quân chức. Cố Sở Sinh phụ lòng nàng, nàng bèn thấp thỏm bất an, chờ đợi một ngày Vệ Uẩn phụ lòng nàng, nhưng lại không thấy được Vệ Uẩn đặt tình cảm này trong lòng năm năm, chưa bao giờ phai nhạt nửa phần.

Nàng từng trao bản thân tốt đẹp nhất cho Cố Sở Sinh. Nàng có thể buông bỏ tất cả, đêm mưa bỏ trốn đi tìm Cố Sở Sinh. Nàng có thể mang theo can đảm tuyệt không quay đầu để yêu một người sẽ không yêu mình. Sau đó, Cố Sở Sinh làm sai, quỳ xuống cầu xin, còn có thể được nàng mềm lòng thương tiếc.

“Nếu như là ta năm mười lăm tuổi, ta nhìn trúng chàng…” Nàng giơ tay tháo thắt lưng mình. Vệ Uẩn ngơ ngác nhìn nàng cởi y sam, cúi người xuống: “Nếu chàng thích ta, vậy thì hôm nay có rượu, hôm nay say. Chàng thấy được không?”

Nàng trao bản thân tốt nhất cho Cố Sở Sinh làm sai mọi chuyện, lại trao bản thân tồi tệ nhất cho Vệ Uẩn chẳng làm sai chuyện gì.

Vệ Uẩn sững sờ, dường như chàng vẫn chưa hiểu. Sở Du giơ tay tháo trâm cài trên tóc mình xuống. Tóc đen như thác đổ, mắt nàng vẫn còn đọng hơi nước, nhưng khoé mắt đuôi mày lại ngập tràn ý cười.

Nàng nhớ tới sa mạc năm năm trước, Vệ Uẩn ngâm mình trong nước thuốc của Thẩm Vô Song. Chàng vùng vẫy, khóc lóc nức nở, ôm nàng, gọi nàng, tẩu tẩu, đệ đau.

Dù cho chàng không nói, nhưng nàng lại nhận thức được rõ ràng rằng trong tình cảm này, nàng rất không công bằng. Nàng mang tất cả vết thương mà Cố Sở Sinh đem đến để lại cho Vệ Uẩn. Cố Sở Sinh trói buộc nàng, nàng bèn lấy tư thái Đại phu nhân Cố gia sống tại Vệ gia, nhưng lại quên rằng năm đó Vệ Uẩn trở về từ Bắc Địch, trong ba điều kiện đề xuất với Triệu Nguyệt, chàng vì nàng mà cầu quân chức. Cố Sở Sinh phụ lòng nàng, nàng bèn thấp thỏm bất an, chờ đợi một ngày Vệ Uẩn phụ lòng nàng, nhưng lại không thấy được Vệ Uẩn đặt tình cảm này trong lòng năm năm, chưa bao giờ phai nhạt nửa phần.

Bất luận thế nào một cuộc tình đều sẽ có trắc trở, đau khổ và ngọt ngào đồng hành làm bạn, bao dung và tự do nương tựa gắn bó. Vì nàng, Vệ Uẩn cố gắng trải sẵn tất cả con đường, còn nàng ngay cả cản đảm đi lên cũng không có.

Giọng Vệ Uẩn run rẩy, dường như chàng hơi không kiềm chế nổi. Cơ thể chàng ở trong lòng Sở Du từ từ còng xuống. Chàng giơ tay bưng lấy mặt mình, bất chợt òa khóc: “Ta chỉ trưởng thành thôi mà.”

Nàng hít sâu một hơi, siết chặt cánh tay.

Bởi vì chàng biết nếu chàng giữ nàng lại, nàng sẽ ở lại.

Nàng chợt nghĩ nếu như trở về năm mười lăm tuổi ấy, nếu như nàng chưa từng lấy Cố Sở Sinh, chưa từng trải qua năm tháng bào mòn, gặp được chàng trong năm tháng đẹp đẽ nhất, nàng sẽ làm gì?

Thuở niên thiếu, chàng còn có thể nói ra lời như vậy, sau khi lớn lên, ngay cả hai chữ “đệ đau” cũng đều nói không ra. Ngược lại, chàng chỉ hỏi nàng ta làm không tốt chỗ nào?

Lúc ý nghĩ này loé lên, nàng cúi đầu, gặm cắn đôi môi người này thật mạnh.

Tiếng khóc và nước mắt đan xen trong nụ hôn. Nàng đè Vệ Uẩn dưới thân, luồn ngón tay vào ngón tay chàng, mười ngón giao nhau.

Nàng trao bản thân tốt nhất cho Cố Sở Sinh làm sai mọi chuyện, lại trao bản thân tồi tệ nhất cho Vệ Uẩn chẳng làm sai chuyện gì.

Nàng chưa bao giờ phóng túng hôn chàng như vậy, không hề có chút kỹ xảo, vừa thô lỗ lại vừa nồng nhiệt. Vệ Uẩn bên dưới dần nắm chặt tay nàng.

“Thích.” Tiếng thích này bật ra không hề do dự, lại mang theo nghẹn ngào vào ấm ức. Sở Du thấp giọng cười, cúi đầu, ngậm lấy môi chàng, dịu dàng nói: “Vậy là đủ rồi.”

Chàng ôm nàng, cảm nhận nàng. Trong khoảnh khắc ấy, chàng đột nhiên phát hiện dù cho giờ phút này nàng bảo nàng muốn đi, chàng cũng không sợ hãi.

“Vệ Uẩn.” Sở Du thẳng người dậy, nghiêm túc nhìn chàng: “Ta và chàng thẳng thắn, ta đã từng sống qua một kiếp.”

Tác giả có lời muốn nói:

“Vừa nãy, ta đã nghe rồi.”

Vệ Uẩn nhìn người ngồi bên trên, cơ thể chàng căng cứng. Chàng có chút sợ hãi lời nàng sắp nói ra. Sở Du im lặng ngưng mắt nhìn người bên dưới, bình tĩnh nói: “Ta từng lấy chồng, từng sinh con.”

Chàng chỉ trưởng thành thôi mà.

“Ta biết.”

Bất luận thế nào một cuộc tình đều sẽ có trắc trở, đau khổ và ngọt ngào đồng hành làm bạn, bao dung và tự do nương tựa gắn bó. Vì nàng, Vệ Uẩn cố gắng trải sẵn tất cả con đường, còn nàng ngay cả cản đảm đi lên cũng không có.

Vệ Uẩn rủ mắt, bất giác siết chặt mười ngón tay giao nhau cùng nàng. Nhưng dường như nghĩ đến điều gì đó, chàng lại từ từ buông ra.

Sở Du cúi người xuống, tóc rũ xuống cạnh chàng, lẳng lặng nhìn, dịu dàng nói: “Trước đây, ta đối xử với chàng không tốt.”

Bởi vì chàng biết, Sở Du lúc này thật sự yêu chàng.

“Không có…” Vệ Uẩn khàn giọng nói: “Là ta đòi hỏi quá nhiều.”

“Chàng nên đòi hỏi.” Sở Du giơ tay áp lên mặt chàng, vẻ mặt dịu dàng: “Ta đã từng có dáng vẻ rất rực rỡ, khi đó ta rất dũng cảm. Điều chàng muốn, với tư cách người yêu, ta nên cho chàng. Thế nhưng ta cho người khác, không cho chàng.”

Nàng chợt nghĩ nếu như trở về năm mười lăm tuổi ấy, nếu như nàng chưa từng lấy Cố Sở Sinh, chưa từng trải qua năm tháng bào mòn, gặp được chàng trong năm tháng đẹp đẽ nhất, nàng sẽ làm gì?

Từ rất nhiều năm trước đến hiện tại, Vệ Uẩn đều muốn trao cho Sở Du một vùng trời. Có điều tất cả phụ nữ có thói quen bị trói buộc, Sở Du đảm đương Đại phu nhân Vệ gia, liền nghĩ phải đảm đương Đại phu nhân. Liễu Tuyết Dương, Tưởng Thuần, mỗi một người phụ nữ đều tự cho bản thân mình gông xiềng mà thôi.

“Đừng nói nữa!” Dường như Vệ Uẩn có chút không chịu nổi, chàng muốn đứng dậy. Sở Du giơ tay, bất chợt ấn chàng xuống, nhìn chàng, vẻ mặt trịnh trọng.

“Vậy nên Vệ Uẩn…” Ánh mắt nàng rơi vào mắt chàng, quấn quít giao nhau. Nàng lẳng lặng nhìn chàng, bình tĩnh nói: “Chúng ta bắt đầu lại lần nữa, được không?”

Vệ Uẩn không lên tiếng, ánh mắt chàng dời sang bên cạnh, mấp máy môi, tựa như muốn nói gì đó. Sở Du vươn tay áp lên mái tóc chàng, dịu dàng hỏi: “Chàng có thích ta không?”

Vệ Uẩn sững sờ, dường như chàng vẫn chưa hiểu. Sở Du giơ tay tháo trâm cài trên tóc mình xuống. Tóc đen như thác đổ, mắt nàng vẫn còn đọng hơi nước, nhưng khoé mắt đuôi mày lại ngập tràn ý cười.

Chắc chắn là do dì Cả đến quá dữ dội khiến tôi khóc không ngừng được.

“Nếu như là ta năm mười lăm tuổi, ta nhìn trúng chàng…” Nàng giơ tay tháo thắt lưng mình. Vệ Uẩn ngơ ngác nhìn nàng cởi y sam, cúi người xuống: “Nếu chàng thích ta, vậy thì hôm nay có rượu, hôm nay say. Chàng thấy được không?”

Vệ Uẩn không lên tiếng, ánh mắt chàng dời sang bên cạnh, mấp máy môi, tựa như muốn nói gì đó. Sở Du vươn tay áp lên mái tóc chàng, dịu dàng hỏi: “Chàng có thích ta không?”

Một người sau khi trưởng thành, mỗi câu người đó nói đều sẽ trở nên ẩn chứa thâm ý, mỗi động cơ đều sẽ bị xem như bao hàm dã tâm.

“Thích.” Tiếng thích này bật ra không hề do dự, lại mang theo nghẹn ngào vào ấm ức. Sở Du thấp giọng cười, cúi đầu, ngậm lấy môi chàng, dịu dàng nói: “Vậy là đủ rồi.”

Vậy là đủ rồi.

Mưa ướt lá thu, hành lang lạnh lẽo, bọn họ ôm ấp hôn môi, từ mặt đất đến trên giường, hạnh phúc tràn đầy.

Lúc cao trào chợt tới, chàng ôm chặt lấy nàng, vùi sâu vào cơ thể nàng.

Người chàng run rẩy, ôm ghì lấy nàng.

***

Chàng ôm nàng, cảm nhận nàng. Trong khoảnh khắc ấy, chàng đột nhiên phát hiện dù cho giờ phút này nàng bảo nàng muốn đi, chàng cũng không sợ hãi.

Bởi vì chàng biết, Sở Du lúc này thật sự yêu chàng.

***

Cho dù nói thế nào, tôi vĩnh viễn yêu Vệ tiểu tướng quân!Ấy… không được rồi, nước mắt tôi dư dả quá…Tác giả có lời muốn nói:

Chắc chắn là do dì Cả đến quá dữ dội khiến tôi khóc không ngừng được.

Rõ ràng chương này không ngược mà.

“Ta tự hỏi mình không làm sai điều gì. Ta cố gắng bảo vệ từng người, ta học cách kiềm chế, nhẫn nại, bao dung, quyết đoán…” Vệ Uẩn chậm rãi nhắm mắt lại, giọng nói thấp thoáng nghẹn ngào: “Nhưng từng người đều vẫn cách ta ngày càng xa, kính mà không yêu, tán thưởng mà không thân thiết. Nhưng ta đã làm gì sai?”

Nhưng viết đến lúc Vệ Uẩn dừng bước, nói với Sở Du nàng có thể ôm ta không, oà khóc nói “Ta chỉ lớn lên thôi mà”, tôi lại nhớ đến năm đó Vệ Uẩn bạch mã ngân thương chém chết thất tướng, thiếu niên anh hùng, hăng hái rực rỡ, đó hẳn là thời điểm đẹp đẽ nhất trong cuộc đời Vệ Uẩn, thế nhưng đúng là không thể có lại nữa. Bởi vì con người trưởng thành sẽ học cách che giấu vết thương lòng, sẽ học cách nhẫn nại, học cách thận trọng, học dù cho muốn khóc nức nở cũng phải ngồi trên cao đường, phê duyệt từng bức văn thư. Bởi vì không có ai sẽ hỏi sau lưng chàng thế nào, mọi người chỉ biết hỏi: Vương gia, bước tiếp theo phải làm gì.

Ấy… không được rồi, nước mắt tôi dư dả quá…

Cho dù nói thế nào, tôi vĩnh viễn yêu Vệ tiểu tướng quân!

T.T

Lúc cao trào chợt tới, chàng ôm chặt lấy nàng, vùi sâu vào cơ thể nàng.

Thật ra Tiểu Thất chưa từng muốn trói buộc A Du, năm đó lúc chàng và Triệu Nguyệt đàm phán, điều kiện thứ hai chính là phong Sở Du làm Nhất phẩm Cáo mệnh, cộng thêm quân công của trận chiến Phượng Lăng Thành, ban cho quân chức.

Từ rất nhiều năm trước đến hiện tại, Vệ Uẩn đều muốn trao cho Sở Du một vùng trời. Có điều tất cả phụ nữ có thói quen bị trói buộc, Sở Du đảm đương Đại phu nhân Vệ gia, liền nghĩ phải đảm đương Đại phu nhân. Liễu Tuyết Dương, Tưởng Thuần, mỗi một người phụ nữ đều tự cho bản thân mình gông xiềng mà thôi.

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

18 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Đồng xanh
Đồng xanh
4 Năm Cách đây

Khóc hết nước mắt, huhu. Khi còn bé VU muốn lớn thật nhanh để có thể bảo vệ người nhà Nhưng chàng k biết rằng lớn lên rồi phải trải qua nhiều chuyện như thế, nên cậu ấy mới tự hỏi cậu ấy chỉ lớn lên thôi mà có gì sai, đau lòng thật sự

Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

Bà tác giả làm tôi đang trong cao trào của ty mà lại động đến gì cả :))))))) tụt luôn cảm xúc :))))

Landai
Landai
4 Năm Cách đây

Mong hai người sau chuyện này sẽ hiểu nhau hơn

Phương
Phương
4 Năm Cách đây

Đả đảo vụn thịt! Đả đảo vụn thịt!

Đỗ Ngọc
Đỗ Ngọc
4 Năm Cách đây

Yêu một người, chính là cho họ một đôi cánh tự do.

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

T từng đọc đâu đó thế này: “Nếu cái giá của trưởng thành chính là khổ đau thì đây là kiếp nạn không ai tránh khỏi”, t thấy hợp tình huống lúc này đây

Last edited 4 Năm Cách đây by Tô Vân
Sundomm
Sundomm
3 Năm Cách đây

Huhu cảm động quá, cuối cungg sở du cũng giải thoát cho mình đc rùi

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Khóc quá nhiều trong một buổi sáng huhu

18
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!