Chương 127
Thiên hạ khởi loạn
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Một đêm kia rất dài. Kỳ thật còn thật thích như vậy nhu nhược.
Trong trí nhớ của Sở Du, dường như bọn họ không kiêng nể gì, làm hết lần này đến lần khác. Lúc thời khắc cao trào đến, bọn họ sẽ ôm lấy nhau, chìm đắm trong khoái cảm. Bọn họ cùng thở dốc, ôm hôn, cảm giác hơi thở và cơ thể quấn quít, giống như muốn dung hòa đối phương vào thân thể mình. Bộ dạng cái gì đẹp mắt đều hảo.
Đây là phương thức biểu đạt tình yêu nguyên thuỷ nhất của loài người. Nếu như yêu người ấy, bạn sẽ muốn ra sức hòa tan dung nhập vào chàng, sẽ không màng tất cả mà cố gắng tiếp nhận chàng, quấn lấy chàng.
Không hề có bất cứ kỹ xảo nào, chuyển động nhịp nhàng đơn giản nhất của thanh niên cũng có thể khiến nàng cảm thấy vui sướng.
Đợi sau khi làm xong, bọn họ tựa đầu vào nhau, lắng nghe tiếng mưa bên ngoài. Hắn mới có thể là bệnh nhân, cũng có khả.
Sở Du chậm rãi kể cho chàng nghe chuyện đời trước, mỗi một chuyện mà nàng nhớ, nàng đều kể rất cặn kẽ.
“Cho nên kiếp trước, nàng không lấy ca ca ta.” Ở đây hiện tại bỏ nàng, tổng cộng có hơn.
“Ừm.” Sở Du ôm chàng, nhỏ giọng nói: “Khi đó chắc chắn chàng rất ghét ta.”
“Về sau lúc ta gặp chàng…” Sở Du ngượng ngùng: “Chàng đều rất hung dữ.” Người nọ đột nhiên mở miệng, hắn tiếng.
Vệ Uẩn bật cười trầm thấp, Sở Du cau mày: “Chàng cười cái gì?”
“Nghe thấy nàng nói taįăn hiếp nàng…”ịVệ Uẩn thở°dài, lật người,ằnằm ngửa nhìnầnóc giường, gốiếmột tay sauúgáy, cười nói:ò“Ta cảm giácỡnhư báo đượcĨđại thù, cũngẫxem như anἳủi.”
“Đại thùớgì chứ?”
SởỳDu chống tay)sau đầu, nghiêngứngười nhìn chàng.ũVệ Uẩn đónĩlấy ánh mắtỗnàng, cười nói:²“Kiếp này nàngụăn hiếp ta,Ïta lại khôngíthể ăn hiếpınàng, ngẫm lạiàhoá ra đờiỹtrước từng ănặhiếp rồi nênêtrong lòng cũngἴthoải mái hơnἱnhiều.”
Nghe thấyìlời này, SởĩDu lấy tayộđẩy chàng, mấtἷhứng nói: “Này,ıchàng thật toịgan.”
“Không dám,ɨkhông dám.” Vệ,Uẩn vội nắm{tay nàng, cúiỗđầu hôn: “Trướcímặt Đại phuĩnhân, ta nhátégan vô cùng.”{
“Vệ Hoài Du.”ḹSở Du nhìnỏchàng, thong thảịnói: “Không nhậnừra được chàng‹rất biết coĩbiết duỗi đấy.”ỉ
Vệ Uẩn cười:ĩ“Đó là nhờĺphu nhân dạyẵgiỏi.”
Sở Duĩnhất thời khôngĬtiếp được lời.ĬNàng nghĩ cảânửa ngày cũngìkhông nghĩ ra,ídường như ai}nấy người nhàἲVệ cũng đềuơlà hán tửĩkiên cường bấtửkhuất, thà gãyĭkhông cong, saoḹlại đẻ raảmột Vệ Uẩnốranh ma quỷđquyệt như vậy.
NàngĪngẫm nghĩ mộtèhồi, Vệ Uẩnἲnhẹ nhàng tựaỷđầu vào lòngḷnàng, dịu dàngìgọi: “A Du.”ἲ
“Hửm?”
“Ta vốnɪcòn nghĩ tốiÏnay trở vềửta sẽ phảiừchịu đựng thếẽnào.”
Sở Duḽkhông nói, nàng[giơ tay vuốtítóc chàng, lắngụnghe chàng nói:ḷ“Cũng may, nàngĭgiữ ta lại.”í
Sở Du nghe¹vậy, nàng mímămôi, rốt cuộcịmở miệng: “Ngheỷthấy những lờiĺcủa ta vàựCố Sở Sinh,ỏchàng không cảmļthấy hoang đườngưsao?”
“Có gìfhoang đường?”
“Mộtụngười từng sốngỳqua một kiếp,ḽkhông hoang đườngἱsao?”
Vệ Uẩnẩtrầm mặc mộtĬlát, cuối cùng‹đáp: “Thật raạnhững chuyện nàyḽđã có thểíđoán trước rồi,:không phải sao?”ẳ
Dứt lời, chàngḻvươn tay ômἵnàng: “Từ khiẫnàng gả vàoỳVệ gia, biếtĨtrước tai hoạâVệ gia, rồiĮsau này nàng¸chỉ lớn hơnũta một tuổiĩnhưng ta cứặcảm thấy trướcạmặt nàng, taứgiống như mộtỉđứa trẻ. Nhiều¹năm qua, taấluôn đuổi theoἳnàng, vẫn luônắhi vọng ởâtrước mặt nàngįta có thểờmãi mãi khôngớcòn là mộtõđứa trẻ. Nhiềuạkhi ta nghĩ,ĩrốt cuộc nàngjđã trải quaíchuyện gì mớiẩkhiến nàng giốngừnhư ngày hômẽnay, chẳng quaıchỉ là côénương hai mươiļmốt tuổi, nhưngấtrong lòng lạiịcó nhiều vếtộthương như vậy.”ẫ
Chàng giơ tayốđặt lên timɩnàng, nhìn nàng,ïgương mặt khôngĨhề có chútịdục vọng: “Vềïsau chuyện trênĨgiường, nàng quenấthuộc hơn taíquá nhiều, nhưng{rõ ràng nàngầchỉ từng ởịcùng với ta.ỗTa cũng từngằnghĩ vì sao,ặnhưng nàng khôngľnói nên taἲcũng không tìmõhiểu. Vì vậyẹkhi nghe thấy°chuyện đó, taḽkhông cảm thấyĩhoang đường, taỉchỉ cảm thấyặquả nhiên làạthế.”
“Chàng khôngâđể ý sao?”ố
“Ta nên đểĭý cái gì?”ự
Sở Du nhếchơmôi cười: “Taớgià rồi, taữtừng lấy chồng.”ị
Vệ Uẩn dựajvào nàng, giọngἴnói dịu dàng:ợ“Ta không đểỉý, ta chỉỉthấy thương vìốnàng, vui mừng)vì nàng, tiếcănuối vì nàng.”ự
“Thương vì nàngữđã đi con)đường khó khăn:như vậy, vuiừmừng vì đếnễnay nàng vẫnởgiữ tấm lòngớson, tiếc nuốiốvì con đườngìkia, ta khôngêthể đi cùngễnàng.”
Sở Du,nghe vậy, nàngìhạ tay xuống,ốáp lên ngựcềchàng, không nóiỉtiếng nào.
Trời mưaủcả đêm, lúcóSở Du thứcọdậy, trời đã(sáng. Nàng lườiɩnhác gọi ngườiếtiến vào. VãnɨNguyệt và TrườngẹNguyệt mặt khôngícảm xúc thu°dọn phòng ốc,ỉđợi lúc TrườngễNguyệt đi bưngĩnước, Vãn Nguyệtíbước lên, nhỏýgiọng hỏi: “Phuḽnhân, hôm qua‹Vương gia ngủἵlại sao?”
“Ừ.”ửSở Du bìnhỹtĩnh nói: “Sao?”ẽ
Vãn Nguyệt mímỉmôi, nghẹn nửaấngày, cuối cùng¸mới nói: “Bìnhệminh, Vương giaẹmới đi.”
“Ừ.”ìSở Du gậtụđầu, cũng khôngủngoài dự đoán.ἵVãn Nguyệt bướcỉđến, lo lắngónói: “Phu nhân,Įnếu để lãoậphu nhân biếtêđược…”
“Vậy thìịsao?” Sở Duựngước mắt, VãnớNguyệt ngẩn người.ìSở Du bìnhótĩnh nói: “Biếtáthì biết thôi,ơta sợ cáiἷgì?”
Vãn Nguyệtītrầm mặc chốcẹlát, cuối cùngỉnói: “Nếu nhưỉphu nhân đãôquyết định rồi,ĺnô tì cũngĺkhông nhiều lờiḹnữa.”
Sở Du}nghe ra sựữtức giận trongįgiọng nói củaĩVãn Nguyệt, khôngỉnhịn được màịcười. Sở Du)quay đầu lạiãnhìn nàng: “Thếẻnào, tức giậnIà?”
“Phu nhânìnhư vậy làỡlấy danh dựỳmình ra đùa.”ļ
“Danh dự?” SởơDu cười khẽ:ľ“Ngươi cho rằngỡta để ýìdanh dự?”
Nếuợđể ý danhĩdự, năm đóẵsao lại làmỉra chuyện đàoứhôn bỏ trốnịtheo trai?
Vãn Nguyệtỉngẩn người. Mộtílát sau, nàngìkhom lưng khấuủđầu: “Vãn Nguyệtỉxin theo phuịnhân.”
“Sao ngươi(khách khí thế?”éSở Du giơ:tay xoa đầuĩnàng: “Đứng dậyéđi.”
Sau khiítẩy rửa, SởạDu ra khỏiểphòng, đến phòngἱlớn dùng bữaósáng với mọiậngười.
Vừa vào cửa,ậnàng đã nhìnỗthấy Vệ Uẩnưngồi trên bàn.ữChàng đang nóiɩchuyện với LiễuịTuyết Dương bênàcạnh, thấy SởơDu tới, chàngờngẩng đầu lên,°trong mắt mangễtheo ý cườiếrạng rỡ khôngầthể che giấu.
Sở¹Du mỉm cười,‹hành lễ vớiẵLiễu Tuyết Dương,ỹlại chào hỏiḷVương Lam vàỉTưởng Thuần, sauáđó mới ngồiịxuống. Tưởng Thuầnínhìn Sở Du,ɪgắp đồ ănêcho nàng, hỏi:ì“Hôm nay trôngẻA Du khácàhẳn ngày thường,ặsáng chói rựcốrỡ, hẳn làĩcó chuyện vui.”ộ
“Cũng không phảióchuyện vui gì.”ɨSở Du ônéhoà đáp: “Chẳngằqua thấy hômầnay sắc trờiìđẹp, tâm tìnhɨtốt mà thôi.”ḹ
Tưởng Thuần mỉmjcười không nói.ễNàng ngẩng đầuínhìn Vệ Uẩn,ĩlắc đầu, dángĩvẻ có chútÏbất đắc dĩ.
Đợiḷăn xong, VệḽUẩn ngẩng đầuẳnhìn Sở Du,ạnói với nàng:é“Hôm nay tẩuitẩu phải điÎtiễn khách à?”ì
“Hôm nay, đaóphần khách khứaịđều phải rờiọđi rồi.” SởơDu cười, quayẳđầu nhìn TưởngơThuần ngồi quỳẻbên cạnh, mặtếmang theo vẻátrêu chọc: “Khôngibiết A Thuầnĩcó muốn đijcùng chúng taỳkhông?”
“Hai ngườiĩđi được rồi.”ἴVẻ mặt TưởngậThuần điềm tĩnh:ἷ“Liên quan gìỉtới tỷ chứ?”õ
Sở Du mỉmýcười vỗ tay,ịngẩng đầu nhìníVệ Uẩn: “Đượcỡrồi, Vương gia,ìchúng ta đi.ḽHôm nay, Tống(thế tử cũngfphải đi rồi,:chúng ta raỏtiễn.”
Tưởng Thuầnἶkhông tỏ vẻỉgì. Vệ Uẩnébất đắc dĩôcười, đứng dậyàbái biệt LiễuἷTuyết Dương, sauìđó đi theoẻSở Du raìkhỏi phòng.
Sở Duɪđi đứng nhẹịnhàng nhanh nhẹn,ἵtrông tâm trạngľkhông tệ. VệЇUẩn vươn tayẵlên kéo nàng,ḻdịu dàng nói:ΓĐừng hấp tấp,ảcoi chừng té.”ì
“Ta lớn như¸vậy rồi…” SởĩDu ngước mắt¸nhìn chàng: “Saoĺlại té được?”ỉ
Vệ Uẩn mỉmĬcười nhìn nàng:ẵ“Ta mượn cớíkéo nàng thôi,ınàng thấy được]không?”
“Ta thấyẩđược.”
Sở Duầgật đầu, đểịmặc chàng nắm,ɨcũng không rútİtay ra.
Vệ Uẩnờnhếch môi khôngỳnói, dắt ngườiЇlên xe, chàngɨmới sực nhớôra: “Nàng nói²xem Nhị tẩuĩcó đến tiễnḹngười không?”
“Biếtẳvì sao tỷũấy không tớièkhông?”
Sở Duầchống cằm: “Bởiỡvì biết TốngèThế Lan sẽἶđi tìm tỷếấy thôi.”
VệởUẩn ngẩn người:ẽ“Phụ nữ cácìngười, tâm tưἰthật khiến người,ta khó dò.”ỡ
Trong lúc haiḹngười nói chuyện,ẵTưởng Thuần tròóchuyện với LiễuểTuyết Dương mộtЇlát rồi bướcĺra khỏi phòngợcùng với VươngăLam. Vừa mớiỷđi tới hànhĪlang, nàng đãảnghe một tiếngàgọi khẽ: “Nhịúphu nhân.”
TưởngớThuần quay đầu)lại, nhìn thấy°thanh niên áoàxanh ở cuốiḻhành lang. HắnĬchoàng áo khoácịcổ lông cáo,ἵđầu đội phátìquan, nụ cườiợnhàn nhạt ônἲhoà, tựa nhưẽánh nắng ngàyạthu, rực rỡ:mà không chóiĩlóa.
Tưởng Thuần bìnhỉtĩnh nhìn hắn(chốc lát, cuốiỏcùng mới cúiựđầu, kính cẩnỵlễ độ chào:ũ“Tống thế tử.”à
Tống Thế Lanộbước tới trướcỉmặt Tưởng Thuần,]im lặng quanếsát nàng. Látísau, rốt cuộcíhắn mở miệng:í“Ta phải điĭrồi.”
“Vâng.” TưởngậThuần đáp mộtàtiếng, không hềÏnhiều lời. TốngjThế Lan nhìnɩnàng, từ tốnăcười.
“Năm đó taínói với Nhịăphu nhân taĺphải đi rồi,‹Nhị phu nhân{còn hành lễ,ỡchúc ta lênìđường bình an.òHôm nay taộnói với Nhịíphu nhân taêphải đi, Nhịẻphu nhân chỉằđáp lại mộtãtiếng ‘Vâng’, cóễphải là khôngửnỡ không?”
“Ngàiổnói đùa rồi.”ẹGiọng Tưởng Thuầnầbình đạm: “Nếuấngài không cóĩchuyện gì, taĭtrở về chămìsóc Lăng Xuânìtrước.”
“Nhị phu(nhân.” Tống ThếḹLan bất chợtậmở miệng gọiènàng lại. TưởngềThuần cau màyứngước mắt, đậpẳvào mắt làỉkhuôn mặt hàmìtiếu của thanhóniên: “Hôm nay,ềtại hạ đãúhai mươi bảyẻtuổi.”
“Thế tửùnói với taỳnhững chuyện này¹làm gì?”
“Nếuòta lại khôngìthành hôn, eílà sẽ khiếnıngười trong thiênáhạ chê cười.”ă
“Việc này khôngÍliên quan đếnἴta.”
“Nhị phuênhân.” Hắn giơătay lên, nhẹἶnhàng nắm tayĨTưởng Thuần. TưởngẵThuần khẽ run,¹muốn rút tay¹lại. Tống ThếīLan đột nhiênỗdùng sức, nắm¸chặt tay nàng.
“Taïlại đợi nàngìmột năm.” Nóiạxong, Tống ThếÎLan ngẩng đầu,īmặt hắn cười,ỉnhưng trong mắt:lại chất chứaúcay đắng: “Sựỷchờ đợi củaĩcon người luônḻcó điểm cuối,đnếu như lạiľđợi không được…”ấHắn khàn giọngẵnói: “Có lẽỵta chẳng đợiĭđược rồi.”
TưởngệThuần bị hắnỏnắm tay. ThậtĮlâu sau, nàngỵchậm rãi mở:miệng, giọng nóiđhơi khàn: “Nếuóchẳng đợi được,ỹvậy thì đừngệđợi nữa.”
“Thếītử.” Nàng cườiỹkhổ: “A Thúcọđối xử vớiểta rất tốt.”é
“Ta có thểĺđối xử vớiἷnàng tốt hơnểhắn.”
“Ngài khôngđhiểu.” Tưởng Thuầnếlắc đầu: “ChàngIchưa bao giờīphụ ta, taẵkhông thể phụịchàng.”
“Nhưng hắnɩđã chết rồi.”ế
Tống Thế Lanđdồn sức nắm¹tay nàng: “Khôngắphải nàng phụľhắn, phụ hắnílà thế gianớnày! Không aiõphải vì aiứmà chôn vùiìcả đời! DùĨnàng ở góaĩcả đời, hắnõcũng sẽ khôngἲsống lại, nàngđhiểu không?”
TưởngỗThuần không đáp,ávẻ mặt nàng}có phần nhợtỡnhạt. Tống ThếđLan áp sátđnàng, lạnh giọngýnói: “Tưởng Thuần,İnếu ta làứhắn, trong lòngɩta có nàng,ànhìn thấy nàngđsống như vậy,ảta có chếtïcũng không yênἱnghỉ. Chúng taĨthân là võétướng, sống chémĩgiết nửa đờiìchính là vìỏmuốn cầu cácếngười sống bình‹an hạnh phúc,ịdùng tính mạngīchôn thân trênụchiến trận, cuốiỡcùng đổi lạiÏnàng chà đạpủbản thân nhưỗthế sao?”
Thếátử…” Giọng TưởngầThuần run rẩy:ở“Ngài buông tay!”ầ
Tống Thế Laníkhông nói, hắnònhìn nàng chằmóchằm. Lát sau,ìhắn khẽ bật¹cười, buông nàngàra, bình tĩnhỗnhìn nàng: “Mộtɩnăm.”
Trong giọngặnói của hắnìmang theo sựấlạnh lẽo: “Mộtỗnăm, nàng khôngïlấy ta, taịsẽ cầu hônịNguỵ Thanh Bình.”ἰ
Dứt lời, hắnfxoay người bỏЇđi. Cơ thểôTưởng Thuần runἱrẩy, nắm chặtậtay mình. Nàngɩcắn môi, nhắmẵmắt lại.
Còn SởfDu và Vệ[Uẩn đánh hết{nửa ván cờ:ở trong xeỉngựa thì đã]đi tới trướcïcổng thành.
Bọn họởđón khách tớiẹnhư thế nào,ïthì tiễn kháchịđi như thếíấy.
Đợi đến lúcắchạng vạng, SởấDu nhìn thấyἲxe ngựa CốỹSở Sinh từỉxa chạy đến.ĨXe ngựa CốÎSở Sinh dừngếtrước mặt nàng,ìhắn cuốn rèmἷlên, im lặngịnhìn Sở Du)và Vệ Uẩn.
Hai người đứng sóng vai, mỉm cười nhìn hắn. Vệ Uẩn lấy quà tặng bên cạnh giao đến tay Cố Sở Sinh, cười nói: “Cố đại nhân, đi đường bình an.”
Nghe vậy, Vệ Uẩn nhíu mày. Cố Sở Sinh bình tĩnh nói: “Ta sẽ xử lý ổn thoả chuyện này, ngài biết trong lòng là được rồi.”
Nụ cười của chàng giống hệt Sở Du, đều thản nhiên trầm tĩnh, mang theo một chút ấm áp. Bây giờ, hai người bọn họ trở nên càng ngày càng giống nhau. Giờ phút này, chàng và nàng đứng sóng vai, cả hai đều mặc y sam thuỷ lam, giống như hoà vào làm một.
Cố Sở Sinh không nói chuyện, hắn rủ mắt. Vệ Uẩn cười nói: “Cố đại nhân, cuộc đời vẫn còn rất dài, ngài đợi thêm vài năm nữa, nói không chừng quanh co khúc khuỷu rồi lại thấy đường ra thì sao?”
Cố Sở Sinh nghe lời nàng nói, nhìn nữ tử mỉm cười đứng trước mặt, không nhịn được mà đỏ mắt: “Nhưng ta không biết con đường tiếp theo của ta nên đi thế nào.”
Cố Sở Sinh im lặng nhìn bọn họ. Thật lâu sau, hắn khàn giọng mở miệng: “A Du, nàng nói chuyện với ta đi.”
“Tống Thế Lan cũng xưng vương rồi à…” Nàng nhíu mày, sau đó lại thấy rất nhiều tin tức tự lập làm vương. Nàng nâng chén trà, nhất thời trong lòng hỗn tạp.Sở Du ngẩng đầu. Nhìn thấy Vệ Uẩn, nàng không nói một lời. Sau khi uống một hớp, nàng đẩy rượu tới trước mặt Vệ Uẩn: “Chàng cũng uống.”
“Cố đại nhân.” Nàng lấy lễ vật từ trên tay Vệ Uẩn, đưa đến trước mặt Cố Sở Sinh: “Đi đường bình an.”
Sở Du nhảy lên, vòng qua cổ Vệ Uẩn, vui vẻ nói: “Có nặng không?”
Cố Sở Sinh nghe lời nàng nói, nhìn nữ tử mỉm cười đứng trước mặt, không nhịn được mà đỏ mắt: “Nhưng ta không biết con đường tiếp theo của ta nên đi thế nào.”
Vệ Uẩn yên tâm hơn nhiều, gật đầu, hỏi tiếp: “Còn có chuyện gì khác cần chú ý không?”Vì thế Sở Du ngẫm nghĩ, lại hôn thêm một cái, chớp mắt nói: “không giận nữa.”
“Ta làm không tốt, đi cũng không xong.”
Nói đến đây, Cố Sở Sinh đột nhiên phát hiển có lẽ Vệ Uẩn làm tốt hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều.“Có ý nghĩa gì chứ?” Hắn thấp giọng mở miệng: “Nàng không ở bên cạnh ta, vậy thì có ý nghĩa gì?”
“Ta nên làm thế nào?” Hắn rơi nước mắt, nhìn nàng: “Đã cố chấp nhiều năm như vậy, nàng bảo ta phải làm thế nào đây?’
Dứt lời, hắn buông rèm xuống, dựa vào trong xe ngựa.
Sở Du không nói, nàng im lặng nhìn hắn. Hồi lâu sau, rốt cuộc nàng lên tiếng: “Sở Sinh, thế gian này còn có rất nhiều chuyện chờ ngài làm. Ngài còn nhớ tương lai không, thiên tai nhân hoạ, lũ lụt động đất, chiến loạn liên miên. Nếu như ngài thích ta…” Nàng nhẹ nhàng mỉm cười: “Kiếp trước, ngài làm rất tốt, kiếp này hãy làm tốt hơn kiếp trước, vậy là được rồi.”
Xe ngựa chạy được mấy bước, Vệ Uẩn đột nhiên sực nhớ điều gì, bất chợt gọi Cố Sở Sinh lại: “Cố đại nhân!”
Vệ Uẩn: “…”
“Có ý nghĩa gì chứ?” Hắn thấp giọng mở miệng: “Nàng không ở bên cạnh ta, vậy thì có ý nghĩa gì?”
Trưởng công chúa ngồi bên cạnh, bà uống thuốc dưỡng thai, bình tĩnh nói: “Bệ hạ cần gì nổi giận chứ? Dẫn binh thảo phạt một tên, những tên khác sẽ nản chí thôi.”
Nghe vậy, rốt cuộc Vệ Uẩn cũng hiểu tại sao lúc trước Sở Du lại mẫn cảm đối với Nguỵ Thanh Bình như vậy. Vệ Uẩn nhíu mày, lại hỏi tiếp: “Vì sao cưới?”
“Đã điều dưỡng mấy năm rồi.”
“Cố Sở Sinh.” Vệ Uẩn cười: “Ngài đi làm trước đi. Nếu không thể trở thành người nàng thích, thì ít nhất đừng trở thành bộ dạng nàng chán ghét.”
Bạch Lĩnh khôi phục lại ngày thường. Triệu Nguyệt tập hợp đại binh, chuẩn bị tiến cung bất kỳ lúc nào. Vệ Uẩn cũng vội vàng điều binh bố trí canh phòng, còn Sở Du thì giúp đỡ Nguỵ Thanh Bình. Mỗi ngày nàng và Nguỵ Thanh Bình ra ngoài trị bệnh từ thiện, đợi đến trưa thì đi tửu lâu ăn cơm, ban đêm hai người tìm con ngõ nhỏ, gặp được rượu ngon bèn ở phường rượu uống đến nửa đêm, sau đó dìu nhau trở về.
Cố Sở Sinh không nói chuyện, hắn rủ mắt. Vệ Uẩn cười nói: “Cố đại nhân, cuộc đời vẫn còn rất dài, ngài đợi thêm vài năm nữa, nói không chừng quanh co khúc khuỷu rồi lại thấy đường ra thì sao?”
“Đánh với Bắc Địch một trận, nhưng đời này chắc là sẽ không có nữa.”
“Vương gia nói đùa rồi.” Cố Sở Sinh cười khổ, hắn ngẩng đầu nhìn Sở Du, cuối cùng vươn tay cầm lấy lễ vật trên tay nàng.
Dứt lời, hắn khoát tay áo, mệt mỏi nói: “Đi đi.”
“A Du.” Cố Sở Sinh nhìn nàng, gọi tên nàng, nhưng lời còn dư lại chẳng thể nói ra. Hắn lẳng lặng nhìn chăm chú đôi mắt trong veo của người nữ tử trước mặt. Thật lâu sau, hắn nhắm mắt lại, buông tiếng thở dài: “Thế gian này sẽ như nàng mong muốn.”
“Không được.” Vệ Uẩn nghiêm nghị nói: “Phải hôn thêm một cái.”
Dứt lời, hắn buông rèm xuống, dựa vào trong xe ngựa.
Ngày hôm sau, khi Sở Du thức dậy, nàng cảm thấy đau đầu, đau người.
Hắn cầm hộp nhỏ Sở Du đưa, trong hộp nhỏ là một ít món ăn đặc sản Bạch Lĩnh. Hắn kéo ra, nhìn ngắm thật lâu rồi bỏ vào trong tay áo.
“Chuyện Vương quý phi không thể có lần thứ hai.”
“Một tháng sau, Nguyên Thành ở Thanh Châu xảy ra một trận động đất lớn, dư chấn lan đến Lạc Châu. Lúc đó, số dân chúng gặp hoạ lên đến con số trăm vạn.”
Xe ngựa chạy được mấy bước, Vệ Uẩn đột nhiên sực nhớ điều gì, bất chợt gọi Cố Sở Sinh lại: “Cố đại nhân!”
Dứt lời, Vệ Uẩn đuổi theo, nhảy lên xe, cuốn rèm, thấp giọng nói: “Ta muốn hỏi Cố đại nhân một chuyện.”
Vẻ mặt Cố Sở Sinh mệt mỏi, nhưng vẫn đáp: “Ngài nói đi.”
Nàng cảm giác nồng độ rượu đêm hôm qua hơi mạnh.
Vệ Uẩn nhíu mày: “Thời Nguyệt chết thế nào?”
“Ngài có biết kiếp trước ta cưới ai không?”
Sở Du đỏ mặt, lầm bầm: “Toàn nói bậy.”
“Nàng thích ăn đồ ngọt, nhưng cứ kiềm chế, sợ người khác cảm thấy nàng yếu đuối, ngài mua cho nàng nhiều một chút.”
“Nguỵ Thanh Bình.”
Nói cả nửa ngày, hoá ra tiểu bạch mã chính là chàng.Sở Du xoa đầu, sau khi rửa mặt, nàng vừa uống trà, vừa đọc tin tức gián điệp các nơi gửi đến.
Nghe vậy, rốt cuộc Vệ Uẩn cũng hiểu tại sao lúc trước Sở Du lại mẫn cảm đối với Nguỵ Thanh Bình như vậy. Vệ Uẩn nhíu mày, lại hỏi tiếp: “Vì sao cưới?”
“Cô ấy có thai với Tần Thời Nguyệt, hắn vì cứu ngài mà chết. Ngài vì bảo vệ danh dự cho Ngụy Thanh Bình nên mới nhận đứa trẻ này, thành hôn với cô ấy.”
Hắn dặn dò như vậy, đối với ai cũng không hay. Cố Sở Sinh mím môi, cảm thấy dường như bản thân không có bất cứ chỗ nào để chen miệng vào. Một lát sau, hắn khàn giọng nói: “Ừ… như vậy… ta yên tâm rồi.”Sở lâm Dương và Tống Thế Lan đi từ sáng sớm, buổi chiều Nguỵ Vương cũng rời đi, nhưng để Nguỵ Thanh Bình ở lại trong thành. Xưa nay, Nguỵ Thanh Bình vẫn luôn hành tẩu giang hồ, mọi người cũng không cảm thấy kỳ lạ. Đợi sau khi Cố Sở Sinh đi, cuối cùng đại điển này mới kết thúc.
Vệ Uẩn nhíu mày: “Thời Nguyệt chết thế nào?”
“Đánh với Bắc Địch một trận, nhưng đời này chắc là sẽ không có nữa.”
Vệ Uẩn yên tâm hơn nhiều, gật đầu, hỏi tiếp: “Còn có chuyện gì khác cần chú ý không?”
Sở Du vươn tay: “Ta muốn chàng cõng.”“Ừ.”
“Một tháng sau, Nguyên Thành ở Thanh Châu xảy ra một trận động đất lớn, dư chấn lan đến Lạc Châu. Lúc đó, số dân chúng gặp hoạ lên đến con số trăm vạn.”
Nụ cười của chàng giống hệt Sở Du, đều thản nhiên trầm tĩnh, mang theo một chút ấm áp. Bây giờ, hai người bọn họ trở nên càng ngày càng giống nhau. Giờ phút này, chàng và nàng đứng sóng vai, cả hai đều mặc y sam thuỷ lam, giống như hoà vào làm một.
Nghe vậy, Vệ Uẩn nhíu mày. Cố Sở Sinh bình tĩnh nói: “Ta sẽ xử lý ổn thoả chuyện này, ngài biết trong lòng là được rồi.”
Sở Du cúi đầu, nghiêm túc hôn chàng, nghiêm túc dùng đầu lưỡi liếm viền môi chàng, khiến hô hấp người cõng nàng dần dần nặng nề. Chàng cõng nàng về nhà, trên đường hôn hết mấy lượt. Đợi cuối cùng về đến giường, Vệ Uẩn khàn giọng khẽ nói: “Hôn lại lần nữa, ta lập tức hết giận thật.”
“Đa tạ.” Vệ Uẩn chắp tay hành lễ, Cố Sở Sinh gật đầu, không nhiều lời. Vệ Uẩn nhảy xuống xe ngựa, Cố Sở Sinh gọi hắn lại.
Dứt lời, chàng cõng nàng đi xuống lầu. Ánh trăng rất sáng, chàng bước đi trên phiến đá xanh, Sở Du nằm trên lưng chàng, lầm bầm: “Ta có một con tiểu bạch mã, chạy rất nhanh, rất lợi hại!”
“Vệ Uẩn.” Vệ Uẩn quay đầu, Cố Sở Sinh gian nan nói: “Đối xử tốt với nàng.”
“Thể chất nàng âm hàn, không dễ thụ thai, phải điều dưỡng, đừng để nàng bị thương.”
“Ta biết.”
“Tính nàng nóng nảy, ngài nhường nàng một chút, đừng so đo tính toán, nàng miệng mồm vô tâm thôi.”
“Ừ.” Trưởng công chúa dịu dàng đáp: “Nó chắc chắn sẽ là Thái tử.”
“Ta biết.”
Hắn cầm hộp nhỏ Sở Du đưa, trong hộp nhỏ là một ít món ăn đặc sản Bạch Lĩnh. Hắn kéo ra, nhìn ngắm thật lâu rồi bỏ vào trong tay áo.
“Nàng thích ăn đồ ngọt, nhưng cứ kiềm chế, sợ người khác cảm thấy nàng yếu đuối, ngài mua cho nàng nhiều một chút.”
“Ta biết rồi.” Vệ Uẩn kiên nhẫn đáp lời nàng. Không biết Sở Du nghĩ tới cái gì, nàng đột ngột ngồi thẳng đậy, túm lấy cổ áo Vệ Uẩn, cắp hai chân, hô lớn: “Tiểu bạch mã, giá!”
“Hắn nói…” Vệ Uẩn cười: “Nàng thích ăn đồ ngọt.”
“Ừ.”
“Thể chất nàng âm hàn, không dễ thụ thai, phải điều dưỡng, đừng để nàng bị thương.”
“Ta nên làm thế nào?” Hắn rơi nước mắt, nhìn nàng: “Đã cố chấp nhiều năm như vậy, nàng bảo ta phải làm thế nào đây?’
Vệ Uẩn dở khóc dở cười, chàng bước lên trước, ngồi xổm xuống: “Được rồi, ta cõng nàng về.”
“Đã điều dưỡng mấy năm rồi.”
“Không nặng.” Vệ Uẩn lắc đầu: “Còn chẳng nặng bằng kiếm của ta.”
Cuối thu, Nguyên Hoà năm thứ năm, bởi vì sưu cao thuế nặng, chiến loạn liên miên, dân chúng lầm than, Trấn Quốc Hầu Vệ Uẩn bị ép nổi dậy, tự lập làm vương, lấy “Mười sách vấn tội” vấn tội Đế vương, thiên hạ chấn động, chư hầu hưởng ứng.
Nói đến đây, Cố Sở Sinh đột nhiên phát hiển có lẽ Vệ Uẩn làm tốt hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Trưởng công chúa không nói, bà mỉm cười uống một ngụm thuốc dưỡng thai. Triệu Nguyệt quay đầu nhìn về phía Trương Huy bên cạnh, lạnh giọng nói: “Các nương nương trong cung đều đưa ra ngoài rồi?”
Hắn dặn dò như vậy, đối với ai cũng không hay. Cố Sở Sinh mím môi, cảm thấy dường như bản thân không có bất cứ chỗ nào để chen miệng vào. Một lát sau, hắn khàn giọng nói: “Ừ… như vậy… ta yên tâm rồi.”
“Nàng đừng bận tâm những chuyện này.” Triệu Nguyệt khoát tay: “Để trẫm xử lý, nàng hãy chăm sóc con cho tốt.”
Dứt lời, hắn khoát tay áo, mệt mỏi nói: “Đi đi.”
Vệ Uẩn gật đầu, xoay người rời đi. Chàng trở về bên cạnh Sở Du, Sở Du nhìn xe ngựa đi xa, khẽ cười: “Hắn nói gì với chàng thế?”
“Hắn nói…” Vệ Uẩn cười: “Nàng thích ăn đồ ngọt.”
Sở Du đỏ mặt, lầm bầm: “Toàn nói bậy.”
“Ta làm không tốt, đi cũng không xong.”
Sở lâm Dương và Tống Thế Lan đi từ sáng sớm, buổi chiều Nguỵ Vương cũng rời đi, nhưng để Nguỵ Thanh Bình ở lại trong thành. Xưa nay, Nguỵ Thanh Bình vẫn luôn hành tẩu giang hồ, mọi người cũng không cảm thấy kỳ lạ. Đợi sau khi Cố Sở Sinh đi, cuối cùng đại điển này mới kết thúc.
Bạch Lĩnh khôi phục lại ngày thường. Triệu Nguyệt tập hợp đại binh, chuẩn bị tiến cung bất kỳ lúc nào. Vệ Uẩn cũng vội vàng điều binh bố trí canh phòng, còn Sở Du thì giúp đỡ Nguỵ Thanh Bình. Mỗi ngày nàng và Nguỵ Thanh Bình ra ngoài trị bệnh từ thiện, đợi đến trưa thì đi tửu lâu ăn cơm, ban đêm hai người tìm con ngõ nhỏ, gặp được rượu ngon bèn ở phường rượu uống đến nửa đêm, sau đó dìu nhau trở về.
Sở Du uống rượu luôn giữ kẽ, rất ít khi say, Nguỵ Thanh Bình thì không.
“Ta biết.”
Vệ Uẩn nghiêng đầu, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô nương, ngẩng đầu lên, dán môi lên môi nàng, đưa đầu lưỡi qua, cuốn lấy đầu lưỡi nàng.
Tửu lượng kém, nghiện rượu nặng, mỗi lần đều do Sở Du vác trở về. Có lúc hai người uống quá muộn, Vệ Uẩn dẫn Tần Thời Nguyệt tìm tới, để Tần Thời Nguyệt đưa Nguỵ Thanh Bình trở về.
Có một ngày Sở Du và Nguỵ Thanh Bình uống rượu hơi ngọt, kết quả nồng độ rượu quá mạnh, Sở Du cũng chịu không nổi, hai người làm tổ trong tửu quán đến khuya. Lúc Vệ Uẩn trở về, phát hiện không thấy Sở Du, bèn dẫn Tần Thời Nguyệt đi thẳng đến tửu quán. Tần Thời Nguyệt vác Nguỵ Thanh Bình trở về, Vệ Uẩn lại đi khuyên Sở Du đang ngồi trên bệ cửa sổ: “A Du, về nhà thôi.”
“Vương gia nói đùa rồi.” Cố Sở Sinh cười khổ, hắn ngẩng đầu nhìn Sở Du, cuối cùng vươn tay cầm lấy lễ vật trên tay nàng.
Sở Du ngẩng đầu. Nhìn thấy Vệ Uẩn, nàng không nói một lời. Sau khi uống một hớp, nàng đẩy rượu tới trước mặt Vệ Uẩn: “Chàng cũng uống.”
Vệ Uẩn bất đắc dĩ, cầm vò rượu uống một hớp, sau đó nói: “Uống rồi, về nhà nhé?”
“Vệ Uẩn.” Sở Du cúi đầu, ôm chàng: “Giận không?”
Sở Du uống rượu luôn giữ kẽ, rất ít khi say, Nguỵ Thanh Bình thì không.
Hai người đứng sóng vai, mỉm cười nhìn hắn. Vệ Uẩn lấy quà tặng bên cạnh giao đến tay Cố Sở Sinh, cười nói: “Cố đại nhân, đi đường bình an.”
Sở Du vươn tay: “Ta muốn chàng cõng.”
Dứt lời, Vệ Uẩn đuổi theo, nhảy lên xe, cuốn rèm, thấp giọng nói: “Ta muốn hỏi Cố đại nhân một chuyện.”
Tửu lượng kém, nghiện rượu nặng, mỗi lần đều do Sở Du vác trở về. Có lúc hai người uống quá muộn, Vệ Uẩn dẫn Tần Thời Nguyệt tìm tới, để Tần Thời Nguyệt đưa Nguỵ Thanh Bình trở về.
Vệ Uẩn dở khóc dở cười, chàng bước lên trước, ngồi xổm xuống: “Được rồi, ta cõng nàng về.”
“A Du.” Cố Sở Sinh nhìn nàng, gọi tên nàng, nhưng lời còn dư lại chẳng thể nói ra. Hắn lẳng lặng nhìn chăm chú đôi mắt trong veo của người nữ tử trước mặt. Thật lâu sau, hắn nhắm mắt lại, buông tiếng thở dài: “Thế gian này sẽ như nàng mong muốn.”
Sở Du nhảy lên, vòng qua cổ Vệ Uẩn, vui vẻ nói: “Có nặng không?”
“Không nặng.” Vệ Uẩn lắc đầu: “Còn chẳng nặng bằng kiếm của ta.”
“Ấu trĩ.”
Dứt lời, chàng cõng nàng đi xuống lầu. Ánh trăng rất sáng, chàng bước đi trên phiến đá xanh, Sở Du nằm trên lưng chàng, lầm bầm: “Ta có một con tiểu bạch mã, chạy rất nhanh, rất lợi hại!”
“Ta biết rồi.” Vệ Uẩn kiên nhẫn đáp lời nàng. Không biết Sở Du nghĩ tới cái gì, nàng đột ngột ngồi thẳng đậy, túm lấy cổ áo Vệ Uẩn, cắp hai chân, hô lớn: “Tiểu bạch mã, giá!”
Vệ Uẩn: “…”
Nói cả nửa ngày, hoá ra tiểu bạch mã chính là chàng.
“Cố đại nhân.” Nàng lấy lễ vật từ trên tay Vệ Uẩn, đưa đến trước mặt Cố Sở Sinh: “Đi đường bình an.”
“Vệ Uẩn.” Sở Du cúi đầu, ôm chàng: “Giận không?”
“Ấu trĩ.”
Vệ Uẩn bất đắc dĩ, cầm vò rượu uống một hớp, sau đó nói: “Uống rồi, về nhà nhé?”Sở Du không nói, nàng im lặng nhìn hắn. Hồi lâu sau, rốt cuộc nàng lên tiếng: “Sở Sinh, thế gian này còn có rất nhiều chuyện chờ ngài làm. Ngài còn nhớ tương lai không, thiên tai nhân hoạ, lũ lụt động đất, chiến loạn liên miên. Nếu như ngài thích ta…” Nàng nhẹ nhàng mỉm cười: “Kiếp trước, ngài làm rất tốt, kiếp này hãy làm tốt hơn kiếp trước, vậy là được rồi.”
Vệ Uẩn nhếch môi cười khẽ. Sở Du nghiêng đầu, nghiêm túc hôn chàng một cái: “Hôn chàng, hết giận nè!”
“Không được.” Vệ Uẩn nghiêm nghị nói: “Phải hôn thêm một cái.”
Vì thế Sở Du ngẫm nghĩ, lại hôn thêm một cái, chớp mắt nói: “không giận nữa.”
Vệ Uẩn nghiêng đầu, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô nương, ngẩng đầu lên, dán môi lên môi nàng, đưa đầu lưỡi qua, cuốn lấy đầu lưỡi nàng.
Sở Du cúi đầu, nghiêm túc hôn chàng, nghiêm túc dùng đầu lưỡi liếm viền môi chàng, khiến hô hấp người cõng nàng dần dần nặng nề. Chàng cõng nàng về nhà, trên đường hôn hết mấy lượt. Đợi cuối cùng về đến giường, Vệ Uẩn khàn giọng khẽ nói: “Hôn lại lần nữa, ta lập tức hết giận thật.”
Ngày hôm sau, khi Sở Du thức dậy, nàng cảm thấy đau đầu, đau người.
Trong nhất thời, Tống thị Quỳnh Châu, Sở thị Lạc Châu, Vương thị Lan Châu đồng loạt tự lập, gần trăm người nổi dậy, thiên hạ khởi loạn.
Nàng cảm giác nồng độ rượu đêm hôm qua hơi mạnh.
Cố Sở Sinh im lặng nhìn bọn họ. Thật lâu sau, hắn khàn giọng mở miệng: “A Du, nàng nói chuyện với ta đi.”
Sở Du xoa đầu, sau khi rửa mặt, nàng vừa uống trà, vừa đọc tin tức gián điệp các nơi gửi đến.
Có một ngày Sở Du và Nguỵ Thanh Bình uống rượu hơi ngọt, kết quả nồng độ rượu quá mạnh, Sở Du cũng chịu không nổi, hai người làm tổ trong tửu quán đến khuya. Lúc Vệ Uẩn trở về, phát hiện không thấy Sở Du, bèn dẫn Tần Thời Nguyệt đi thẳng đến tửu quán. Tần Thời Nguyệt vác Nguỵ Thanh Bình trở về, Vệ Uẩn lại đi khuyên Sở Du đang ngồi trên bệ cửa sổ: “A Du, về nhà thôi.”
“Tống Thế Lan cũng xưng vương rồi à…” Nàng nhíu mày, sau đó lại thấy rất nhiều tin tức tự lập làm vương. Nàng nâng chén trà, nhất thời trong lòng hỗn tạp.
Bên trong Hoa Kinh, Triệu Nguyệt vứt tấu chương xuống đất: “Một tên hai tên, đều phản cả sao!”
Trưởng công chúa ngồi bên cạnh, bà uống thuốc dưỡng thai, bình tĩnh nói: “Bệ hạ cần gì nổi giận chứ? Dẫn binh thảo phạt một tên, những tên khác sẽ nản chí thôi.”
“Nàng đừng bận tâm những chuyện này.” Triệu Nguyệt khoát tay: “Để trẫm xử lý, nàng hãy chăm sóc con cho tốt.”
Vệ Uẩn gật đầu, xoay người rời đi. Chàng trở về bên cạnh Sở Du, Sở Du nhìn xe ngựa đi xa, khẽ cười: “Hắn nói gì với chàng thế?”
Trưởng công chúa không nói, bà mỉm cười uống một ngụm thuốc dưỡng thai. Triệu Nguyệt quay đầu nhìn về phía Trương Huy bên cạnh, lạnh giọng nói: “Các nương nương trong cung đều đưa ra ngoài rồi?”
“Đưa ra ngoài rồi ạ.” Trương Huy nhỏ giọng đáp: “Diêu quý phi khóc lóc không chịu đi, cũng đưa đi rồi.”
“Chuyện Vương quý phi không thể có lần thứ hai.”
“Ta biết.”
Triệu Nguyệt lạnh giọng. Truơng Huy rủ mắt, cúi đầu đáp vâng. Triệu Nguyệt thong thả bước đến trước mặt Trưởng công chúa, nửa quỳ xuống, vươn tay áp lên bụng bà, tràn đầy thương yêu nói: “Trẫm hi vọng nó là Thái tử.”
“Ừ.” Trưởng công chúa dịu dàng đáp: “Nó chắc chắn sẽ là Thái tử.”
“Ngài có biết kiếp trước ta cưới ai không?”
Cuối thu, Nguyên Hoà năm thứ năm, bởi vì sưu cao thuế nặng, chiến loạn liên miên, dân chúng lầm than, Trấn Quốc Hầu Vệ Uẩn bị ép nổi dậy, tự lập làm vương, lấy “Mười sách vấn tội” vấn tội Đế vương, thiên hạ chấn động, chư hầu hưởng ứng.
Trong nhất thời, Tống thị Quỳnh Châu, Sở thị Lạc Châu, Vương thị Lan Châu đồng loạt tự lập, gần trăm người nổi dậy, thiên hạ khởi loạn.
Cuối cùng thì vẫn cứ phải chiến tranh!
Chiến tranh loan lạc chỉ có dân thường là khổ
Cuối cùng cũng bước vào cảnh dân chúng lầm than.
Haizz hì vọng chiến loạn sớm kết thúc, quốc gia lại bình an
từ giờ chắc ngọt r nhỉ, tình cảm 2ac mấy chg này sóng gió quá 🙂