Sơn Hà Chẩm – Chương 127

Chương 127

Thiên hạ khởi loạn

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Một đêm kia rất dài. Kỳ thật còn thật thích như vậy nhu nhược.

Trong trí nhớ của Sở Du, dường như bọn họ không kiêng nể gì, làm hết lần này đến lần khác. Lúc thời khắc cao trào đến, bọn họ sẽ ôm lấy nhau, chìm đắm trong khoái cảm. Bọn họ cùng thở dốc, ôm hôn, cảm giác hơi thở và cơ thể quấn quít, giống như muốn dung hòa đối phương vào thân thể mình. Bộ dạng cái gì đẹp mắt đều hảo.

Đây là phương thức biểu đạt tình yêu nguyên thuỷ nhất của loài người. Nếu như yêu người ấy, bạn sẽ muốn ra sức hòa tan dung nhập vào chàng, sẽ không màng tất cả mà cố gắng tiếp nhận chàng, quấn lấy chàng.

Không hề có bất cứ kỹ xảo nào, chuyển động nhịp nhàng đơn giản nhất của thanh niên cũng có thể khiến nàng cảm thấy vui sướng.

Đợi sau khi làm xong, bọn họ tựa đầu vào nhau, lắng nghe tiếng mưa bên ngoài. Hắn mới có thể là bệnh nhân, cũng có khả.

Sở Du chậm rãi kể cho chàng nghe chuyện đời trước, mỗi một chuyện mà nàng nhớ, nàng đều kể rất cặn kẽ.

“Cho nên kiếp trước, nàng không lấy ca ca ta.” Ở đây hiện tại bỏ nàng, tổng cộng có hơn.

“Ừm.” Sở Du ôm chàng, nhỏ giọng nói: “Khi đó chắc chắn chàng rất ghét ta.”

“Về sau lúc ta gặp chàng…” Sở Du ngượng ngùng: “Chàng đều rất hung dữ.” Người nọ đột nhiên mở miệng, hắn tiếng.

Vệ Uẩn bật cười trầm thấp, Sở Du cau mày: “Chàng cười cái gì?”

Nghe thy nàng nói taįăn hiếp nàng…V Un th°dài, lt ngưi,nm nga nhìnnóc giưng, giếmt tay sauúgáy, cưi nói:ò“Ta cm giácnhư báo đưcĨđi thù, cũngxem như ani.”

Đi thùgì ch?”

SDu chng tay)sau đu, nghiêngngưi nhìn chàng.ũV Un đónĩly ánh mtnàng, cưi nói:²Kiếp này nàngăn hiếp ta,Ïta li khôngíth ăn hiếpınàng, ngm liàhoá ra đitrưc tng ănhiếp ri nênêtrong lòng cũngthoi mái hơnnhiu.”

Nghe thyìli này, SĩDu ly tayđy chàng, mthng nói: “Này,ıchàng tht togan.”

Không dám,ɨkhông dám.” V,Un vi nm{tay nàng, cúiđu hôn: “Trưcímt Đi phuĩnhân, ta nhátégan vô cùng.”{

V Hoài Du.”S Du nhìnchàng, thong thnói: “Không nhnra đưc chàngrt biết coĩbiết dui đy.”

V Un cưi:ĩĐó là nhĺphu nhân dygii.”

S Duĩnht thi khôngĬtiếp đưc li.ĬNàng nghĩ câna ngày cũngìkhông nghĩ ra,ídưng như ai}ny ngưi nhàV cũng đuơlà hán tĩkiên cưng btkhut, thà gãyĭkhông cong, saoli đ ramt V Unranh ma quđquyt như vy.

NàngĪngm nghĩ mtèhi, V Unnh nhàng tađu vào lòngnàng, du dàngìgi: “A Du.”

“Hm?”

“Ta vnɪcòn nghĩ tiÏnay tr vta s phichu đng thếnào.”

S Dukhông nói, nàng[giơ tay vutítóc chàng, lngnghe chàng nói:“Cũng may, nàngĭgi ta li.”í

S Du nghe¹vy, nàng mímămôi, rt cucm ming: “Nghethy nhng liĺca ta vàC S Sinh,chàng không cmļthy hoang đưngưsao?”

“Có gìfhoang đưng?”

“Mtngưi tng sngqua mt kiếp,không hoang đưngsao?”

V Untrm mc mtĬlát, cui cùngđáp: “Tht ranhng chuyn nàyđã có thíđoán trưc ri,:không phi sao?”

Dt li, chàngvươn tay ômnàng: “T khinàng g vàoV gia, biếtĨtrưc tai hoâV gia, riĮsau này nàng¸ch ln hơnũta mt tuiĩnhưng ta ccm thy trưcmt nàng, taging như mtđa tr. Nhiu¹năm qua, taluôn đui theonàng, vn luônhi vng âtrưc mt nàngįta có thmãi mãi khôngcòn là mtõđa tr. Nhiukhi ta nghĩ,ĩrt cuc nàngjđã tri quaíchuyn gì mikhiến nàng gingnhư ngày hômnay, chng quaıch là côénương hai mươiļmt tui, nhưngtrong lòng licó nhiu vếtthương như vy.”

Chàng giơ tayđt lên timɩnàng, nhìn nàng,ïgương mt khôngĨh có chútdc vng: “Vïsau chuyn trênĨgiưng, nàng quenthuc hơn taíquá nhiu, nhưng{rõ ràng nàngch tng cùng vi ta.Ta cũng tngnghĩ vì sao,nhưng nàng khôngľnói nên tacũng không tìmõhiu. Vì vykhi nghe thy°chuyn đó, takhông cm thyĩhoang đưng, tach cm thyqu nhiên làthế.”

Chàng khôngâđ ý sao?”

“Ta nên đĭý cái gì?”

S Du nhếchơmôi cưi: “Tagià ri, tatng ly chng.”

V Un dajvào nàng, gingnói du dàng:“Ta không đý, ta chthy thương vìnàng, vui mng)vì nàng, tiếcănui vì nàng.”

Thương vì nàngđã đi con)đưng khó khăn:như vy, vuimng vì đếnnay nàng vngi tm lòngson, tiếc nuivì con đưngìkia, ta khôngêth đi cùngnàng.”

S Du,nghe vy, nàngìh tay xung,áp lên ngcchàng, không nóitiếng nào.

Tri mưac đêm, lúcóS Du thcdy, tri đã(sáng. Nàng lưiɩnhác gi ngưiếtiến vào. VãnɨNguyt và TrưngNguyt mt khôngícm xúc thu°dn phòng c,đi lúc TrưngNguyt đi bưngĩnưc, Vãn Nguytíbưc lên, nhýging hi: “Phunhân, hôm quaVương gia ngli sao?”

.”S Du bìnhtĩnh nói: “Sao?”

Vãn Nguyt mímmôi, nghn nangày, cui cùng¸mi nói: “Bìnhminh, Vương giami đi.”

.”ìS Du gtđu, cũng khôngngoài d đoán.Vãn Nguyt bưcđến, lo lngónói: “Phu nhân,Įnếu đ lãophu nhân biếtêđưc…

Vy thìsao?” S Dungưc mt, VãnNguyt ngn ngưi.ìS Du bìnhótĩnh nói: “Biếtáthì biết thôi,ơta s cáigì?”

Vãn Nguytītrm mc chclát, cui cùngnói: “Nếu nhưphu nhân đãôquyết đnh ri,ĺnô tì cũngĺkhông nhiu lina.”

S Du}nghe ra stc gin trongįging nói caĩVãn Nguyt, khôngnhn đưc màcưi. S Du)quay đu liãnhìn nàng: “Thếnào, tc ginIà?”

Phu nhânìnhư vy làly danh dmình ra đùa.”ļ

“Danh d?” SơDu cưi kh:ľ“Ngươi cho rngta đ ýìdanh d?”

Nếuđ ý danhĩd, năm đósao li làmra chuyn đàohôn b trntheo trai?

Vãn Nguytngn ngưi. Mtílát sau, nàngìkhom lưng khuđu: “Vãn Nguytxin theo phunhân.”

“Sao ngươi(khách khí thế?”éS Du giơ:tay xoa đuĩnàng: “Đng dyéđi.”

Sau khiíty ra, SDu ra khiphòng, đến phòngln dùng baósáng vi mingưi.

Va vào ca,nàng đã nhìnthy V Unưngi trên bàn.Chàng đang nóiɩchuyn vi LiuTuyết Dương bênàcnh, thy SơDu ti, chàngngng đu lên,°trong mt mangtheo ý cưiếrng r khôngth che giu.

S¹Du mm cưi,hành l viLiu Tuyết Dương,li chào hiVương Lam vàTưng Thun, sauáđó mi ngixung. Tưng Thunínhìn S Du,ɪgp đ ănêcho nàng, hi:ì“Hôm nay trôngA Du khácàhn ngày thưng,sáng chói rcr, hn làĩcó chuyn vui.”

“Cũng không phióchuyn vui gì.”ɨS Du ônéhoà đáp: “Chngqua thy hômnay sc triìđp, tâm tìnhɨtt mà thôi.”

Tưng Thun mmjcưi không nói.Nàng ngng đuínhìn V Un,ĩlc đu, dángĩv có chútÏbt đc dĩ.

Điăn xong, VUn ngng đunhìn S Du,nói vi nàng:é“Hôm nay tuitu phi điÎtin khách à?”ì

“Hôm nay, đaóphn khách khađu phi riđi ri.” SơDu cưi, quayđu nhìn TưngơThun ngi qubên cnh, mtếmang theo vátrêu chc: “Khôngibiết A Thunĩcó mun đijcùng chúng takhông?”

“Hai ngưiĩđi đưc ri.”V mt TưngThun đim tĩnh:Liên quan gìti t ch?”õ

S Du mmýcưi v tay,ngng đu nhìníV Un: “Đưcri, Vương gia,ìchúng ta đi.Hôm nay, Tng(thế t cũngfphi đi ri,:chúng ta ratin.”

Tưng Thunkhông t vgì. V Unébt đc dĩôcưi, đng dyàbái bit LiuTuyết Dương, sauìđó đi theoS Du raìkhi phòng.

S Duɪđi đng nhnhàng nhanh nhn,trông tâm trngľkhông t. VЇUn vươn taylên kéo nàng,du dàng nói:ÎĐng hp tp,coi chng té.”ì

“Ta ln như¸vy ri… SĩDu ngưc mt¸nhìn chàng: “Saoĺli té đưc?”

V Un mmĬcưi nhìn nàng:“Ta mưn cíkéo nàng thôi,ınàng thy đưc]không?”

“Ta thyđưc.”

S Dugt đu, đmc chàng nm,ɨcũng không rútİtay ra.

V Unnhếch môi khôngnói, dt ngưiЇlên xe, chàngɨmi sc nhôra: “Nàng nói²xem Nh tuĩcó đến tinngưi không?”

“Biếtvì sao tũy không tièkhông?”

S Duchng cm: “Bivì biết TngèThế Lan sđi tìm tếy thôi.”

VUn ngn ngưi:Ph n cácìngưi, tâm tưtht khiến ngưi,ta khó dò.”

Trong lúc haingưi nói chuyn,Tưng Thun tròóchuyn vi LiuTuyết Dương mtЇlát ri bưcĺra khi phòngcùng vi VươngăLam. Va miđi ti hànhĪlang, nàng đãnghe mt tiếngàgi kh: “Nhúphu nhân.”

TưngThun quay đu)li, nhìn thy°thanh niên áoàxanh cuihành lang. HnĬchoàng áo khoácc lông cáo,đu đi phátìquan, n cưinhàn nht ônhoà, ta nhưánh nng ngàythu, rc r:mà không chóiĩlóa.

Tưng Thun bìnhtĩnh nhìn hn(chc lát, cuicùng mi cúiđu, kính cnl đ chào:ũ“Tng thế t.”à

Tng Thế Lanbưc ti trưcmt Tưng Thun,]im lng quanếsát nàng. Látísau, rt cucíhn m ming:í“Ta phi điĭri.”

Vâng.” TưngThun đáp mtàtiếng, không hÏnhiu li. TngjThế Lan nhìnɩnàng, t tnăcưi.

“Năm đó taínói vi Nhăphu nhân taĺphi đi ri,Nh phu nhân{còn hành l,chúc ta lênìđưng bình an.òHôm nay tanói vi Nhíphu nhân taêphi đi, Nhphu nhân chđáp li mtãtiếng ‘Vâng, cóphi là khôngn không?”

“Ngàinói đùa ri.”Ging Tưng Thunbình đm: “Nếungài không cóĩchuyn gì, taĭtr v chămìsóc Lăng Xuânìtrưc.”

Nh phu(nhân.” Tng ThếLan bt chtm ming giènàng li. TưngThun cau màyngưc mt, đpvào mt làkhuôn mt hàmìtiếu ca thanhóniên: “Hôm nay,ti h đãúhai mươi bytui.”

Thế tùnói vi tanhng chuyn này¹làm gì?”

“Nếuòta li khôngìthành hôn, eílà s khiếnıngưi trong thiênáh chê cưi.”ă

Vic này khôngÍliên quan đếnta.”

Nh phuênhân.” Hn giơătay lên, nhnhàng nm tayĨTưng Thun. TưngThun kh run,¹mun rút tay¹li. Tng ThếīLan đt nhiêndùng sc, nm¸cht tay nàng.

“Taïli đi nàngìmt năm.” Nóixong, Tng ThếÎLan ngng đu,īmt hn cưi,nhưng trong mt:li cht chaúcay đng: “Sch đi caĩcon ngưi luôncó đim cui,đnếu như liľđi không đưc…Hn khàn gingnói: “Có lta chng điĭđưc ri.”

TưngThun b hnnm tay. ThtĮlâu sau, nàngchm rãi m:ming, ging nóiđhơi khàn: “Nếuóchng đi đưc,vy thì đngđi na.”

Thếīt.” Nàng cưikh: “A Thúcđi x vita rt tt.”é

“Ta có thĺđi x vinàng tt hơnhn.”

“Ngài khôngđhiu.” Tưng Thunếlc đu: “ChàngIchưa bao giīph ta, takhông th phchàng.”

Nhưng hnɩđã chết ri.”ế

Tng Thế Lanđdn sc nm¹tay nàng: “Khôngphi nàng phľhn, ph hnílà thế giannày! Không aiõphi vì aimà chôn vùiìc đi! DùĨnàng góaĩc đi, hnõcũng s khôngsng li, nàngđhiu không?”

TưngThun không đáp,áv mt nàng}có phn nhtnht. Tng ThếđLan áp sátđnàng, lnh gingýnói: “Tưng Thun,İnếu ta làhn, trong lòngɩta có nàng,ànhìn thy nàngđsng như vy,ta có chếtïcũng không yênngh. Chúng taĨthân là võétưng, sng chémĩgiết na điìchính là vìmun cu cácếngưi sng bìnhan hnh phúc,dùng tính mngīchôn thân trênchiến trn, cuicùng đi liÏnàng chà đpbn thân nhưthế sao?”

Thếát Ging TưngThun run ry:“Ngài buông tay!”

Tng Thế Laníkhông nói, hnònhìn nàng chmóchm. Lát sau,ìhn kh bt¹cưi, buông nàngàra, bình tĩnhnhìn nàng: “Mtɩnăm.”

Trong gingnói ca hnìmang theo slnh lo: “Mtnăm, nàng khôngïly ta, tas cu hônNgu Thanh Bình.”

Dt li, hnfxoay ngưi bЇđi. Cơ thôTưng Thun runry, nm chttay mình. Nàngɩcn môi, nhmmt li.

Còn SfDu và V[Un đánh hết{na ván c: trong xenga thì đã]đi ti trưcïcng thành.

Bn hđón khách tinhư thế nào,ïthì tin kháchđi như thếíy.

Đi đến lúcchng vng, SDu nhìn thyxe nga CS Sinh txa chy đến.ĨXe nga CÎS Sinh dngếtrưc mt nàng,ìhn cun rèmlên, im lngnhìn S Du)và V Un.

Hai người đứng sóng vai, mỉm cười nhìn hắn. Vệ Uẩn lấy quà tặng bên cạnh giao đến tay Cố Sở Sinh, cười nói: “Cố đại nhân, đi đường bình an.”

Nghe vậy, Vệ Uẩn nhíu mày. Cố Sở Sinh bình tĩnh nói: “Ta sẽ xử lý ổn thoả chuyện này, ngài biết trong lòng là được rồi.”

Nụ cười của chàng giống hệt Sở Du, đều thản nhiên trầm tĩnh, mang theo một chút ấm áp. Bây giờ, hai người bọn họ trở nên càng ngày càng giống nhau. Giờ phút này, chàng và nàng đứng sóng vai, cả hai đều mặc y sam thuỷ lam, giống như hoà vào làm một.

Cố Sở Sinh không nói chuyện, hắn rủ mắt. Vệ Uẩn cười nói: “Cố đại nhân, cuộc đời vẫn còn rất dài, ngài đợi thêm vài năm nữa, nói không chừng quanh co khúc khuỷu rồi lại thấy đường ra thì sao?”

Cố Sở Sinh nghe lời nàng nói, nhìn nữ tử mỉm cười đứng trước mặt, không nhịn được mà đỏ mắt: “Nhưng ta không biết con đường tiếp theo của ta nên đi thế nào.”

Cố Sở Sinh im lặng nhìn bọn họ. Thật lâu sau, hắn khàn giọng mở miệng: “A Du, nàng nói chuyện với ta đi.”

“Tống Thế Lan cũng xưng vương rồi à…” Nàng nhíu mày, sau đó lại thấy rất nhiều tin tức tự lập làm vương. Nàng nâng chén trà, nhất thời trong lòng hỗn tạp.Sở Du ngẩng đầu. Nhìn thấy Vệ Uẩn, nàng không nói một lời. Sau khi uống một hớp, nàng đẩy rượu tới trước mặt Vệ Uẩn: “Chàng cũng uống.”

“Cố đại nhân.” Nàng lấy lễ vật từ trên tay Vệ Uẩn, đưa đến trước mặt Cố Sở Sinh: “Đi đường bình an.”

Sở Du nhảy lên, vòng qua cổ Vệ Uẩn, vui vẻ nói: “Có nặng không?”

Cố Sở Sinh nghe lời nàng nói, nhìn nữ tử mỉm cười đứng trước mặt, không nhịn được mà đỏ mắt: “Nhưng ta không biết con đường tiếp theo của ta nên đi thế nào.”

Vệ Uẩn yên tâm hơn nhiều, gật đầu, hỏi tiếp: “Còn có chuyện gì khác cần chú ý không?”Vì thế Sở Du ngẫm nghĩ, lại hôn thêm một cái, chớp mắt nói: “không giận nữa.”

“Ta làm không tốt, đi cũng không xong.”

Nói đến đây, Cố Sở Sinh đột nhiên phát hiển có lẽ Vệ Uẩn làm tốt hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều.“Có ý nghĩa gì chứ?” Hắn thấp giọng mở miệng: “Nàng không ở bên cạnh ta, vậy thì có ý nghĩa gì?”

“Ta nên làm thế nào?” Hắn rơi nước mắt, nhìn nàng: “Đã cố chấp nhiều năm như vậy, nàng bảo ta phải làm thế nào đây?’

Dứt lời, hắn buông rèm xuống, dựa vào trong xe ngựa.

Sở Du không nói, nàng im lặng nhìn hắn. Hồi lâu sau, rốt cuộc nàng lên tiếng: “Sở Sinh, thế gian này còn có rất nhiều chuyện chờ ngài làm. Ngài còn nhớ tương lai không, thiên tai nhân hoạ, lũ lụt động đất, chiến loạn liên miên. Nếu như ngài thích ta…” Nàng nhẹ nhàng mỉm cười: “Kiếp trước, ngài làm rất tốt, kiếp này hãy làm tốt hơn kiếp trước, vậy là được rồi.”

Xe ngựa chạy được mấy bước, Vệ Uẩn đột nhiên sực nhớ điều gì, bất chợt gọi Cố Sở Sinh lại: “Cố đại nhân!”

Vệ Uẩn: “…”

“Có ý nghĩa gì chứ?” Hắn thấp giọng mở miệng: “Nàng không ở bên cạnh ta, vậy thì có ý nghĩa gì?”

Trưởng công chúa ngồi bên cạnh, bà uống thuốc dưỡng thai, bình tĩnh nói: “Bệ hạ cần gì nổi giận chứ? Dẫn binh thảo phạt một tên, những tên khác sẽ nản chí thôi.”

Nghe vậy, rốt cuộc Vệ Uẩn cũng hiểu tại sao lúc trước Sở Du lại mẫn cảm đối với Nguỵ Thanh Bình như vậy. Vệ Uẩn nhíu mày, lại hỏi tiếp: “Vì sao cưới?”

“Đã điều dưỡng mấy năm rồi.”

“Cố Sở Sinh.” Vệ Uẩn cười: “Ngài đi làm trước đi. Nếu không thể trở thành người nàng thích, thì ít nhất đừng trở thành bộ dạng nàng chán ghét.”

Bạch Lĩnh khôi phục lại ngày thường. Triệu Nguyệt tập hợp đại binh, chuẩn bị tiến cung bất kỳ lúc nào. Vệ Uẩn cũng vội vàng điều binh bố trí canh phòng, còn Sở Du thì giúp đỡ Nguỵ Thanh Bình. Mỗi ngày nàng và Nguỵ Thanh Bình ra ngoài trị bệnh từ thiện, đợi đến trưa thì đi tửu lâu ăn cơm, ban đêm hai người tìm con ngõ nhỏ, gặp được rượu ngon bèn ở phường rượu uống đến nửa đêm, sau đó dìu nhau trở về.

Cố Sở Sinh không nói chuyện, hắn rủ mắt. Vệ Uẩn cười nói: “Cố đại nhân, cuộc đời vẫn còn rất dài, ngài đợi thêm vài năm nữa, nói không chừng quanh co khúc khuỷu rồi lại thấy đường ra thì sao?”

“Đánh với Bắc Địch một trận, nhưng đời này chắc là sẽ không có nữa.”

“Vương gia nói đùa rồi.” Cố Sở Sinh cười khổ, hắn ngẩng đầu nhìn Sở Du, cuối cùng vươn tay cầm lấy lễ vật trên tay nàng.

Dứt lời, hắn khoát tay áo, mệt mỏi nói: “Đi đi.”

“A Du.” Cố Sở Sinh nhìn nàng, gọi tên nàng, nhưng lời còn dư lại chẳng thể nói ra. Hắn lẳng lặng nhìn chăm chú đôi mắt trong veo của người nữ tử trước mặt. Thật lâu sau, hắn nhắm mắt lại, buông tiếng thở dài: “Thế gian này sẽ như nàng mong muốn.”

“Không được.” Vệ Uẩn nghiêm nghị nói: “Phải hôn thêm một cái.”

Dứt lời, hắn buông rèm xuống, dựa vào trong xe ngựa.

Ngày hôm sau, khi Sở Du thức dậy, nàng cảm thấy đau đầu, đau người.

Hắn cầm hộp nhỏ Sở Du đưa, trong hộp nhỏ là một ít món ăn đặc sản Bạch Lĩnh. Hắn kéo ra, nhìn ngắm thật lâu rồi bỏ vào trong tay áo.

“Chuyện Vương quý phi không thể có lần thứ hai.”

“Một tháng sau, Nguyên Thành ở Thanh Châu xảy ra một trận động đất lớn, dư chấn lan đến Lạc Châu. Lúc đó, số dân chúng gặp hoạ lên đến con số trăm vạn.”

Xe ngựa chạy được mấy bước, Vệ Uẩn đột nhiên sực nhớ điều gì, bất chợt gọi Cố Sở Sinh lại: “Cố đại nhân!”

Dứt lời, Vệ Uẩn đuổi theo, nhảy lên xe, cuốn rèm, thấp giọng nói: “Ta muốn hỏi Cố đại nhân một chuyện.”

Vẻ mặt Cố Sở Sinh mệt mỏi, nhưng vẫn đáp: “Ngài nói đi.”

Nàng cảm giác nồng độ rượu đêm hôm qua hơi mạnh.

Vệ Uẩn nhíu mày: “Thời Nguyệt chết thế nào?”

“Ngài có biết kiếp trước ta cưới ai không?”

Sở Du đỏ mặt, lầm bầm: “Toàn nói bậy.”

“Nàng thích ăn đồ ngọt, nhưng cứ kiềm chế, sợ người khác cảm thấy nàng yếu đuối, ngài mua cho nàng nhiều một chút.”

“Nguỵ Thanh Bình.”

Nói cả nửa ngày, hoá ra tiểu bạch mã chính là chàng.Sở Du xoa đầu, sau khi rửa mặt, nàng vừa uống trà, vừa đọc tin tức gián điệp các nơi gửi đến.

Nghe vậy, rốt cuộc Vệ Uẩn cũng hiểu tại sao lúc trước Sở Du lại mẫn cảm đối với Nguỵ Thanh Bình như vậy. Vệ Uẩn nhíu mày, lại hỏi tiếp: “Vì sao cưới?”

“Cô ấy có thai với Tần Thời Nguyệt, hắn vì cứu ngài mà chết. Ngài vì bảo vệ danh dự cho Ngụy Thanh Bình nên mới nhận đứa trẻ này, thành hôn với cô ấy.”

Hắn dặn dò như vậy, đối với ai cũng không hay. Cố Sở Sinh mím môi, cảm thấy dường như bản thân không có bất cứ chỗ nào để chen miệng vào. Một lát sau, hắn khàn giọng nói: “Ừ… như vậy… ta yên tâm rồi.”Sở lâm Dương và Tống Thế Lan đi từ sáng sớm, buổi chiều Nguỵ Vương cũng rời đi, nhưng để Nguỵ Thanh Bình ở lại trong thành. Xưa nay, Nguỵ Thanh Bình vẫn luôn hành tẩu giang hồ, mọi người cũng không cảm thấy kỳ lạ. Đợi sau khi Cố Sở Sinh đi, cuối cùng đại điển này mới kết thúc.

Vệ Uẩn nhíu mày: “Thời Nguyệt chết thế nào?”

“Đánh với Bắc Địch một trận, nhưng đời này chắc là sẽ không có nữa.”

Vệ Uẩn yên tâm hơn nhiều, gật đầu, hỏi tiếp: “Còn có chuyện gì khác cần chú ý không?”

Sở Du vươn tay: “Ta muốn chàng cõng.”“Ừ.”

“Một tháng sau, Nguyên Thành ở Thanh Châu xảy ra một trận động đất lớn, dư chấn lan đến Lạc Châu. Lúc đó, số dân chúng gặp hoạ lên đến con số trăm vạn.”

Nụ cười của chàng giống hệt Sở Du, đều thản nhiên trầm tĩnh, mang theo một chút ấm áp. Bây giờ, hai người bọn họ trở nên càng ngày càng giống nhau. Giờ phút này, chàng và nàng đứng sóng vai, cả hai đều mặc y sam thuỷ lam, giống như hoà vào làm một.

Nghe vậy, Vệ Uẩn nhíu mày. Cố Sở Sinh bình tĩnh nói: “Ta sẽ xử lý ổn thoả chuyện này, ngài biết trong lòng là được rồi.”

Sở Du cúi đầu, nghiêm túc hôn chàng, nghiêm túc dùng đầu lưỡi liếm viền môi chàng, khiến hô hấp người cõng nàng dần dần nặng nề. Chàng cõng nàng về nhà, trên đường hôn hết mấy lượt. Đợi cuối cùng về đến giường, Vệ Uẩn khàn giọng khẽ nói: “Hôn lại lần nữa, ta lập tức hết giận thật.”

“Đa tạ.” Vệ Uẩn chắp tay hành lễ, Cố Sở Sinh gật đầu, không nhiều lời. Vệ Uẩn nhảy xuống xe ngựa, Cố Sở Sinh gọi hắn lại.

Dứt lời, chàng cõng nàng đi xuống lầu. Ánh trăng rất sáng, chàng bước đi trên phiến đá xanh, Sở Du nằm trên lưng chàng, lầm bầm: “Ta có một con tiểu bạch mã, chạy rất nhanh, rất lợi hại!”

“Vệ Uẩn.” Vệ Uẩn quay đầu, Cố Sở Sinh gian nan nói: “Đối xử tốt với nàng.”

“Thể chất nàng âm hàn, không dễ thụ thai, phải điều dưỡng, đừng để nàng bị thương.”

“Ta biết.”

“Tính nàng nóng nảy, ngài nhường nàng một chút, đừng so đo tính toán, nàng miệng mồm vô tâm thôi.”

“Ừ.” Trưởng công chúa dịu dàng đáp: “Nó chắc chắn sẽ là Thái tử.”

“Ta biết.”

Hắn cầm hộp nhỏ Sở Du đưa, trong hộp nhỏ là một ít món ăn đặc sản Bạch Lĩnh. Hắn kéo ra, nhìn ngắm thật lâu rồi bỏ vào trong tay áo.

“Nàng thích ăn đồ ngọt, nhưng cứ kiềm chế, sợ người khác cảm thấy nàng yếu đuối, ngài mua cho nàng nhiều một chút.”

“Ta biết rồi.” Vệ Uẩn kiên nhẫn đáp lời nàng. Không biết Sở Du nghĩ tới cái gì, nàng đột ngột ngồi thẳng đậy, túm lấy cổ áo Vệ Uẩn, cắp hai chân, hô lớn: “Tiểu bạch mã, giá!”

“Hắn nói…” Vệ Uẩn cười: “Nàng thích ăn đồ ngọt.”

“Ừ.”

“Thể chất nàng âm hàn, không dễ thụ thai, phải điều dưỡng, đừng để nàng bị thương.”

“Ta nên làm thế nào?” Hắn rơi nước mắt, nhìn nàng: “Đã cố chấp nhiều năm như vậy, nàng bảo ta phải làm thế nào đây?’

Vệ Uẩn dở khóc dở cười, chàng bước lên trước, ngồi xổm xuống: “Được rồi, ta cõng nàng về.”

“Đã điều dưỡng mấy năm rồi.”

“Không nặng.” Vệ Uẩn lắc đầu: “Còn chẳng nặng bằng kiếm của ta.”

Cuối thu, Nguyên Hoà năm thứ năm, bởi vì sưu cao thuế nặng, chiến loạn liên miên, dân chúng lầm than, Trấn Quốc Hầu Vệ Uẩn bị ép nổi dậy, tự lập làm vương, lấy “Mười sách vấn tội” vấn tội Đế vương, thiên hạ chấn động, chư hầu hưởng ứng.

Nói đến đây, Cố Sở Sinh đột nhiên phát hiển có lẽ Vệ Uẩn làm tốt hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều.

Trưởng công chúa không nói, bà mỉm cười uống một ngụm thuốc dưỡng thai. Triệu Nguyệt quay đầu nhìn về phía Trương Huy bên cạnh, lạnh giọng nói: “Các nương nương trong cung đều đưa ra ngoài rồi?”

Hắn dặn dò như vậy, đối với ai cũng không hay. Cố Sở Sinh mím môi, cảm thấy dường như bản thân không có bất cứ chỗ nào để chen miệng vào. Một lát sau, hắn khàn giọng nói: “Ừ… như vậy… ta yên tâm rồi.”

“Nàng đừng bận tâm những chuyện này.” Triệu Nguyệt khoát tay: “Để trẫm xử lý, nàng hãy chăm sóc con cho tốt.”

Dứt lời, hắn khoát tay áo, mệt mỏi nói: “Đi đi.”

Vệ Uẩn gật đầu, xoay người rời đi. Chàng trở về bên cạnh Sở Du, Sở Du nhìn xe ngựa đi xa, khẽ cười: “Hắn nói gì với chàng thế?”

“Hắn nói…” Vệ Uẩn cười: “Nàng thích ăn đồ ngọt.”

Sở Du đỏ mặt, lầm bầm: “Toàn nói bậy.”

“Ta làm không tốt, đi cũng không xong.”

Sở lâm Dương và Tống Thế Lan đi từ sáng sớm, buổi chiều Nguỵ Vương cũng rời đi, nhưng để Nguỵ Thanh Bình ở lại trong thành. Xưa nay, Nguỵ Thanh Bình vẫn luôn hành tẩu giang hồ, mọi người cũng không cảm thấy kỳ lạ. Đợi sau khi Cố Sở Sinh đi, cuối cùng đại điển này mới kết thúc.

Bạch Lĩnh khôi phục lại ngày thường. Triệu Nguyệt tập hợp đại binh, chuẩn bị tiến cung bất kỳ lúc nào. Vệ Uẩn cũng vội vàng điều binh bố trí canh phòng, còn Sở Du thì giúp đỡ Nguỵ Thanh Bình. Mỗi ngày nàng và Nguỵ Thanh Bình ra ngoài trị bệnh từ thiện, đợi đến trưa thì đi tửu lâu ăn cơm, ban đêm hai người tìm con ngõ nhỏ, gặp được rượu ngon bèn ở phường rượu uống đến nửa đêm, sau đó dìu nhau trở về.

Sở Du uống rượu luôn giữ kẽ, rất ít khi say, Nguỵ Thanh Bình thì không.

“Ta biết.”

Vệ Uẩn nghiêng đầu, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô nương, ngẩng đầu lên, dán môi lên môi nàng, đưa đầu lưỡi qua, cuốn lấy đầu lưỡi nàng.

Tửu lượng kém, nghiện rượu nặng, mỗi lần đều do Sở Du vác trở về. Có lúc hai người uống quá muộn, Vệ Uẩn dẫn Tần Thời Nguyệt tìm tới, để Tần Thời Nguyệt đưa Nguỵ Thanh Bình trở về.

Có một ngày Sở Du và Nguỵ Thanh Bình uống rượu hơi ngọt, kết quả nồng độ rượu quá mạnh, Sở Du cũng chịu không nổi, hai người làm tổ trong tửu quán đến khuya. Lúc Vệ Uẩn trở về, phát hiện không thấy Sở Du, bèn dẫn Tần Thời Nguyệt đi thẳng đến tửu quán. Tần Thời Nguyệt vác Nguỵ Thanh Bình trở về, Vệ Uẩn lại đi khuyên Sở Du đang ngồi trên bệ cửa sổ: “A Du, về nhà thôi.”

“Vương gia nói đùa rồi.” Cố Sở Sinh cười khổ, hắn ngẩng đầu nhìn Sở Du, cuối cùng vươn tay cầm lấy lễ vật trên tay nàng.

Sở Du ngẩng đầu. Nhìn thấy Vệ Uẩn, nàng không nói một lời. Sau khi uống một hớp, nàng đẩy rượu tới trước mặt Vệ Uẩn: “Chàng cũng uống.”

Vệ Uẩn bất đắc dĩ, cầm vò rượu uống một hớp, sau đó nói: “Uống rồi, về nhà nhé?”

“Vệ Uẩn.” Sở Du cúi đầu, ôm chàng: “Giận không?”

Sở Du uống rượu luôn giữ kẽ, rất ít khi say, Nguỵ Thanh Bình thì không.

Hai người đứng sóng vai, mỉm cười nhìn hắn. Vệ Uẩn lấy quà tặng bên cạnh giao đến tay Cố Sở Sinh, cười nói: “Cố đại nhân, đi đường bình an.”

Sở Du vươn tay: “Ta muốn chàng cõng.”

Dứt lời, Vệ Uẩn đuổi theo, nhảy lên xe, cuốn rèm, thấp giọng nói: “Ta muốn hỏi Cố đại nhân một chuyện.”

Tửu lượng kém, nghiện rượu nặng, mỗi lần đều do Sở Du vác trở về. Có lúc hai người uống quá muộn, Vệ Uẩn dẫn Tần Thời Nguyệt tìm tới, để Tần Thời Nguyệt đưa Nguỵ Thanh Bình trở về.

Vệ Uẩn dở khóc dở cười, chàng bước lên trước, ngồi xổm xuống: “Được rồi, ta cõng nàng về.”

“A Du.” Cố Sở Sinh nhìn nàng, gọi tên nàng, nhưng lời còn dư lại chẳng thể nói ra. Hắn lẳng lặng nhìn chăm chú đôi mắt trong veo của người nữ tử trước mặt. Thật lâu sau, hắn nhắm mắt lại, buông tiếng thở dài: “Thế gian này sẽ như nàng mong muốn.”

Sở Du nhảy lên, vòng qua cổ Vệ Uẩn, vui vẻ nói: “Có nặng không?”

“Không nặng.” Vệ Uẩn lắc đầu: “Còn chẳng nặng bằng kiếm của ta.”

“Ấu trĩ.”

Dứt lời, chàng cõng nàng đi xuống lầu. Ánh trăng rất sáng, chàng bước đi trên phiến đá xanh, Sở Du nằm trên lưng chàng, lầm bầm: “Ta có một con tiểu bạch mã, chạy rất nhanh, rất lợi hại!”

“Ta biết rồi.” Vệ Uẩn kiên nhẫn đáp lời nàng. Không biết Sở Du nghĩ tới cái gì, nàng đột ngột ngồi thẳng đậy, túm lấy cổ áo Vệ Uẩn, cắp hai chân, hô lớn: “Tiểu bạch mã, giá!”

Vệ Uẩn: “…”

Nói cả nửa ngày, hoá ra tiểu bạch mã chính là chàng.

“Cố đại nhân.” Nàng lấy lễ vật từ trên tay Vệ Uẩn, đưa đến trước mặt Cố Sở Sinh: “Đi đường bình an.”

“Vệ Uẩn.” Sở Du cúi đầu, ôm chàng: “Giận không?”

“Ấu trĩ.”

Vệ Uẩn bất đắc dĩ, cầm vò rượu uống một hớp, sau đó nói: “Uống rồi, về nhà nhé?”Sở Du không nói, nàng im lặng nhìn hắn. Hồi lâu sau, rốt cuộc nàng lên tiếng: “Sở Sinh, thế gian này còn có rất nhiều chuyện chờ ngài làm. Ngài còn nhớ tương lai không, thiên tai nhân hoạ, lũ lụt động đất, chiến loạn liên miên. Nếu như ngài thích ta…” Nàng nhẹ nhàng mỉm cười: “Kiếp trước, ngài làm rất tốt, kiếp này hãy làm tốt hơn kiếp trước, vậy là được rồi.”

Vệ Uẩn nhếch môi cười khẽ. Sở Du nghiêng đầu, nghiêm túc hôn chàng một cái: “Hôn chàng, hết giận nè!”

“Không được.” Vệ Uẩn nghiêm nghị nói: “Phải hôn thêm một cái.”

Vì thế Sở Du ngẫm nghĩ, lại hôn thêm một cái, chớp mắt nói: “không giận nữa.”

Vệ Uẩn nghiêng đầu, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô nương, ngẩng đầu lên, dán môi lên môi nàng, đưa đầu lưỡi qua, cuốn lấy đầu lưỡi nàng.

Sở Du cúi đầu, nghiêm túc hôn chàng, nghiêm túc dùng đầu lưỡi liếm viền môi chàng, khiến hô hấp người cõng nàng dần dần nặng nề. Chàng cõng nàng về nhà, trên đường hôn hết mấy lượt. Đợi cuối cùng về đến giường, Vệ Uẩn khàn giọng khẽ nói: “Hôn lại lần nữa, ta lập tức hết giận thật.”

Ngày hôm sau, khi Sở Du thức dậy, nàng cảm thấy đau đầu, đau người.

Trong nhất thời, Tống thị Quỳnh Châu, Sở thị Lạc Châu, Vương thị Lan Châu đồng loạt tự lập, gần trăm người nổi dậy, thiên hạ khởi loạn.

Nàng cảm giác nồng độ rượu đêm hôm qua hơi mạnh.

Cố Sở Sinh im lặng nhìn bọn họ. Thật lâu sau, hắn khàn giọng mở miệng: “A Du, nàng nói chuyện với ta đi.”

Sở Du xoa đầu, sau khi rửa mặt, nàng vừa uống trà, vừa đọc tin tức gián điệp các nơi gửi đến.

Có một ngày Sở Du và Nguỵ Thanh Bình uống rượu hơi ngọt, kết quả nồng độ rượu quá mạnh, Sở Du cũng chịu không nổi, hai người làm tổ trong tửu quán đến khuya. Lúc Vệ Uẩn trở về, phát hiện không thấy Sở Du, bèn dẫn Tần Thời Nguyệt đi thẳng đến tửu quán. Tần Thời Nguyệt vác Nguỵ Thanh Bình trở về, Vệ Uẩn lại đi khuyên Sở Du đang ngồi trên bệ cửa sổ: “A Du, về nhà thôi.”

“Tống Thế Lan cũng xưng vương rồi à…” Nàng nhíu mày, sau đó lại thấy rất nhiều tin tức tự lập làm vương. Nàng nâng chén trà, nhất thời trong lòng hỗn tạp.

Bên trong Hoa Kinh, Triệu Nguyệt vứt tấu chương xuống đất: “Một tên hai tên, đều phản cả sao!”

Trưởng công chúa ngồi bên cạnh, bà uống thuốc dưỡng thai, bình tĩnh nói: “Bệ hạ cần gì nổi giận chứ? Dẫn binh thảo phạt một tên, những tên khác sẽ nản chí thôi.”

“Nàng đừng bận tâm những chuyện này.” Triệu Nguyệt khoát tay: “Để trẫm xử lý, nàng hãy chăm sóc con cho tốt.”

Vệ Uẩn gật đầu, xoay người rời đi. Chàng trở về bên cạnh Sở Du, Sở Du nhìn xe ngựa đi xa, khẽ cười: “Hắn nói gì với chàng thế?”

Trưởng công chúa không nói, bà mỉm cười uống một ngụm thuốc dưỡng thai. Triệu Nguyệt quay đầu nhìn về phía Trương Huy bên cạnh, lạnh giọng nói: “Các nương nương trong cung đều đưa ra ngoài rồi?”

“Đưa ra ngoài rồi ạ.” Trương Huy nhỏ giọng đáp: “Diêu quý phi khóc lóc không chịu đi, cũng đưa đi rồi.”

“Chuyện Vương quý phi không thể có lần thứ hai.”

“Ta biết.”

Triệu Nguyệt lạnh giọng. Truơng Huy rủ mắt, cúi đầu đáp vâng. Triệu Nguyệt thong thả bước đến trước mặt Trưởng công chúa, nửa quỳ xuống, vươn tay áp lên bụng bà, tràn đầy thương yêu nói: “Trẫm hi vọng nó là Thái tử.”

“Ừ.” Trưởng công chúa dịu dàng đáp: “Nó chắc chắn sẽ là Thái tử.”

“Ngài có biết kiếp trước ta cưới ai không?”

Cuối thu, Nguyên Hoà năm thứ năm, bởi vì sưu cao thuế nặng, chiến loạn liên miên, dân chúng lầm than, Trấn Quốc Hầu Vệ Uẩn bị ép nổi dậy, tự lập làm vương, lấy “Mười sách vấn tội” vấn tội Đế vương, thiên hạ chấn động, chư hầu hưởng ứng.

Trong nhất thời, Tống thị Quỳnh Châu, Sở thị Lạc Châu, Vương thị Lan Châu đồng loạt tự lập, gần trăm người nổi dậy, thiên hạ khởi loạn.

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

15 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

Cuối cùng thì vẫn cứ phải chiến tranh!

Landai
Landai
4 Năm Cách đây

Chiến tranh loan lạc chỉ có dân thường là khổ

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Cuối cùng cũng bước vào cảnh dân chúng lầm than.

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Haizz hì vọng chiến loạn sớm kết thúc, quốc gia lại bình an

Monchan
Monchan
8 Tháng Cách đây

từ giờ chắc ngọt r nhỉ, tình cảm 2ac mấy chg này sóng gió quá 🙂

15
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!