Sơn Hà Chẩm – Chương 128

Chương 128

Vệ thị Sở Du, nghênh chiến!

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Tin tức Sở lâm Dương và Tống Thế Lan khởi nghĩa gần như đến cùng một lượt. Thời điểm Sở Du nhận được tin tức, nàng có phần kinh ngạc. Tỏa sáng , ác lang vậy ánh mắt, bên trong.

Nàng vốn cho rằng Sở Lâm Dương sẽ đứng ngoài cuộc trong chuyện này, nhưng không ngờ lần này Sở Lâm Dương cũng khởi nghĩa theo. Nàng nhận được tin bèn lập tức đi tìm Vệ Uẩn, Vệ Uẩn đang nhìn bàn cát, bàn bạc bố trí canh phòng cùng Tần Thời Nguyệt. Giơ tay lên vừa ra, đó là lôi đình lực.

Hôm nay Triệu Nguyệt muốn đánh Vệ Uẩn, tất nhiên phải đánh từ Hoài Thành đến, cho nên Vệ Uẩn dẫn theo nhóm người Sở Du và Tần Thời Nguyệt đến Hoài Thành chuẩn bị trước. Lúc Sở Du đi vào, Vệ Uẩn và Tần Thời Nguyệt nghe thấy tiếng động, đồng thời ngẩng đầu. Nhìn thư trên tay Sở Du, Tần Thời Nguyệt cúi người nói: “Mạt tướng ra ngoài trước.” Nhưng chỉ có như vậy độ mạnh yếu mang đến.

Vệ Uẩn gật đầu, nhìn về phía Sở Du: “Sao thế?”

“Huynh trưởng ta khởi nghĩa rồi.” Chúng nó trừ bỏ tiếng kêu vì điểu đề.

Vệ Uẩn đáp: “Ta biết.”

“Chàng đã biết trước?” Của nàng trọng kiếm cô linh linh cắm ở thâm.

“Lúc huynh ấy đi đã từng tiết lộ ý đó với ta.”

“Nhưng Đại tẩu và mẫu thân ta…” Nàng thân thủ, mảnh khảnh dài chỉ cầm chuôi kiếm.

Sở Du do dự, Vệ Uẩn bưng trà cho nàng: “Uống nhuận họng trước đã.”

S Du cm chén tràung, nghe VıUn nói tiếp:Ї“Hin nay, Tfgia chia thành[hai phe. Tthái phó dnngưi ri khiT gia, trongđó bao gmngưi trong tcêca Đi tuãnàng, mu thânïnàng và cïNgũ tu.”

Saukhi T Cutr v T¸gia đã táigiá, mt nămtrưc thì hoàly, tr vT gia, sauóđó đ tócóvào đo quánïtu hành. VfUn vn cònįgi nàng làNgũ tu, cóÏl vn cònónh tình xưanghĩa cũ.

S Duíly li tinhòthn, na ngàyìsau mi nhíu}mày: “T gia…c chp vihuyết mch HoàngЇtht như vysao?”

“T thưngthư nguyn trungàthành vi Triuɪth c đi,âdù cho TriuЇNguyt lâm nn,Lý th rũ°lòng thương ôngÏta, nhưng ôngta vn khôngquên ng hĩTriu Nguyt. Nàngcm thy sao?”ľ

Đi vi rtônhiu ngưi trongthiên h này{mà nói, huyếtthng vô cùngéquan trng. SìDu th dài,bt đc dĩ:ĭTrn này phiđánh tht sao?”ũ

Không phi tamun đánh.” VUn bình tĩnhnói: “Đi quânTriu Nguyt đãùsp đến ri.”î

Bi vì đoánïđưc hành đng²ca Triu Nguyt,íV Un đãòchun b snísàng tt c,fnhưng mi thìcũng đến quáđt ngt.

Quân đitiên phong TriuNguyt đêm khuyacông thành. BuiĮti, S Dunghe tháy tiếngýchém giết, nàngưmơ màng mõmt. V Unìgi nàng li,cúi đu hônlên trán nàng:“Ng tiếp đi,fminh binh hndy.”

Dt li,īS Du cmgiác ngưi bên³cnh đng lên,cm kiếm raíngoài. Lúc đi)ra, chàng cònc tình thnh đng tác,ìging như síđánh thc nàng.

S[Du nghe âmthanh chém giếtɩbên ngoài, nghĩíđến dáng vca V Unhn là nmchc nên miõdám nói vinàng như vy.İNàng vn cònɩcm thy hơimt nên dtíkhoát ng xungìđánh mt gicđến bình minh.ÏĐi sáng hômIsau thc gic,đbên ngoài liĩchng có tinítc gì. VãnɨNguyt mc y[phc cho SDu, Trưng Nguytbưng chu nưcđng mt bên.S Du lylàm l hi:á“Sao bên ngoàikhông có tiếngɩđng gì thế?ЇĐánh xong rià?”

Vn chưa.”Trưng Nguyt cưinói: “Bn chúngcông thành đêmĩkhuya cũng khôngcó tiến trinâgì, hin giđng bênngoài khiêu chiến,ľmun kích đngVương gia rangoài nghênh đchđy.”

“Hm?”

SíDu cưi: “Chuyn¸này có gìthú v?”

Chng¸qua hình như¹đi phương mngįrt khó nghe,Їnô tì ngheV H nói(bn chúng màmng na, slà Vương gias ra khithành nghênh chiếnìtht.”

“Sao?”

Lnnày S Duôcó phn kinhngc, vi tính)cách trm tĩnhúca V Un(hin nay màïcó th mngđến xut binh°ư?

S Du nhíu:mày: “Bn chúngmng cái gì?”ĩ

Vãn Nguyt trngTrưng Nguyt, mtTrưng Nguyt lv lúng túng,nghiêng đu nói:¹Ch là myli rt khó¹nghe.”

S Dukhông hi. Nàng²đ Vãn Nguytàbuc xong thtlưng, lp tccm kiếm điv hưng thànhlâu. Va ra³ca, nàng đãnhìn thy NguêThanh Bình ômđàn trên tay,ýtht lưng gitìkiếm. Nàng kinhìngc kính cnhi: “Sao Qunĺchúa li đây?”

“Bây gi,ĩbn h đangĩ trên chiếnìtrưng… Ngu ThanhìBình ngưng ngùng{đáp, nhưng vnnói thng: “Tađi tr oaicho h.”

Nóilà “Bn hĪnhưng S DuÎli biết quantrng nht chĩcó mt mìnhĩTn Thi Nguytýkia mà thôi.Nàng không vchtrn li nóiïca Ngu ThanhBình, ch bo:àVy ta vàQun chúa cùngđi.”

Hai ngưibn h trò³chuyn đi đếnjthành lâu. SĩDu va xuthin, binh línhđã đ dniv phía nàng,trong mt mangđtheo v làl. Sc mtđS Du bìnhthn, đi thngmt đưng lên{thành lâu. Điũđưc mt na,Įnàng bng bıV H vivàng chy xungngăn cn: “Điíphu nhân, saoìngưi li tiđây?”

“Ta khôngti đưc à?”:

S Du bìnhtĩnh cưi, trongЇlòng V Hcung lên, giannan nói: “Hinánay chiến sđã dng, Vươnggia bo ngưinên ngh ngơi,}ngưi không cn…Ï

Tránh ra.”

GingïS Du lãnh°đm, V Hìngn ngưi. Nàngïnâng mí mt:“Ta có théđoán đưc bnchúng mng cái¸gì, đng đta nói lnth hai.”

Liva nói ra,ìV H làïk thc thi,Ínhm mt rt:c tránh ra.

SDu dn NguThanh Bình nângúváy bưc lênthành lâu. Vami lên trên,ònàng đã nghethy ngưi phíaıdưi mng chi:V Un, đángtiếc sáu vîtu tu caãngươi đu khôngī li, nếuìkhông ngươi đúngălà hưng phúcîri. Có điubây gi gili hai ngưicũng không ti,ïnghe nói SìDu đó vncòn là gáitrinh đy. Đêmtân hôn, caIca ngươi chết,ngươi cũng xemînhư giúp caãca ngươi mtjphen đi!”

Đúngvy.”

Mt tưnglĩnh khác cưiÍnga trưc trncũng ph honói: “Năm đó,đta đã tngègp S Duri, vóc ngưimơn mn, dungìmo dim l,³chc hn ngàyđêm sênh ca°vi tiu thúcímình, sung sưngĩlm đây! Ngươiùxem, nãy giV hu giakhông nói gì,fcó phi làĩngm tha nhn}ri không?”

Liva ra, mtđám ngưi cưiln. Ngu ThanhĩBình nhíu mày,lnh lùng mngmt câu: “Bn.”

Mà tưng sĩđng trên thành(lâu cũng siết}cht vũ khítrong tay. V¸Thu có phníkhông nhn đưc:ũVương gia, mttưng thnh chiến!”

V Un khôngnói li nào,ĩchàng cun chtbàn tay trongtay áo thànhqu đm, mtnhìn chm chmthế cc trênása trưng, lnhflùng bình tĩnhļnói: “Không chun.”

Bên dưi vnlà li nóiìô uế nhưicũ, S Duvà Ngu ThanhBình bưc đếnch V Un,Ĭbên cnh đuĩlà tiếng kínhècn hành l.V Un ngngđu nhìn haiĩn t, kimĭchế cm xúc:í“Hai ngưi vơtrưc đi.”

“Ta¹tr v làmĩgì?”

S Ducưi kh, rõràng V Unđang tc gin,ìchàng siết chtnm đm nói::Đi lát naThm Hu ti,ta làm thtếđám ngưi này.”ĺ

Vương gia cnĮgì tc gin.”ĩS Du giơtay lên, quúmt chân xung,}chp hai tayìhưng v phíaơtrưc, v mt¸đim tĩnh: “Mttưng thnh chiến.”

V Un khôngnói, li phíaĨdưi càng mngīcàng khó nghe.S Du bìnhătĩnh nói: “Chlà đánh viătưng quân kiaĬvài hip, Vươnggia không cn,lo lng.”

Vệ Uẩn im lặng nhìn nàng, vẻ mặt nàng trầm tĩnh ung dung, dường như lời bên dưới chẳng hề ảnh hưởng đến nàng chút nào, trong lòng Vệ Uẩn bình tĩnh hơn nhiều. Lát sau, rốt cuộc chàng lên tiếng: “Đợi tiếp một khắc nữa.”

Nàng quay đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Nguỵ Thanh Bình, không nhịn được bật cười.Vệ Uẩn đứng nơi cao im lặng quan sát. Vệ Hạ có phần nóng vội, trách cứ: “Tần tướng quân này sao thế, thấy hai người họ đánh còn không ra tay?”“Tả tiên phong Thẩm Hữu, đến đây xin lĩnh giáo Đại phu nhân!”

Nói xong, chàng ngẩng đầu nhìn về phía trước: “Đợi thêm một khắc nữa, chắc Thẩm Hữu sẽ đến.”

Vệ Uẩn bất giác đứng dậy, chống tay lên tường thành nhìn khuôn mặt tự tin, ánh mắt như sao của Sở Du. Một cái ngẩng đầu, một cái nhướng mày của nữ tử ấy cũng mang theo sức hấp dẫn câu hồn.

Sở Du gật đầu, nàng đứng bên cạnh Vệ Uẩn. Nàng vừa xuất hiện, phía dưới càng ồn ào dữ hơn. Một khắc đồng hồ nhanh chóng trôi qua, Vệ Uẩn đột ngột đứng dậy, bước xuống. Sở Du ngẩn người, vội vã chạy theo sau gọi: “Vương gia!”

Cuối cùng tên đàn ông kia ngã xuống. Sở Du nhún mũi chân, một trước một sau trở lại lưng ngựa với Nguỵ Thanh Bình.

“Tự tay ta làm thịt bọn chúng!”

Dứt lời, tất cả tướng sĩ trong quân đội Vệ gia đều sôi trào nhiệt huyết, đứng đằng sau giơ vũ khí trong tay lên, đồng thanh hô vang: “Đánh! Đánh! Đánh!”

Vệ Uẩn gấp gáp đi xuống thang lầu, Sở Du giữ chàng lại, buồn cười nói: “Thân phận ngài hôm nay mà còn chấp nhặt với bọn chúng à? Ngài còn phải chỉ huy đại quân, ở trên thành lâu quan sát đi, để ta.”

Ba tên tướng lĩnh kia, một người cầm đao, một người cầm chuỳ, một người cầm trường thương, oai phong lẫm liệt. Nhìn thấy hai nữ tử chạy từ hai phía đến, cả ba quát lớn một tiếng rồi xông ra.

“Nhưng mà…”

“Nguỵ thị Thanh Bình.”Máu tươi phun lên mặt Sở Du. Nữ tử bạch y phấp phới trên sa trường, giống như bướm múa hạc bay, tao nhã nhuốm lên màu máu, nhìn mà khiến lòng người chộn rộn.

Hai nữ tử kia lấy hai địch ba nhưng lại không hề dưới cơ. Chiêu thức của Nguỵ Thanh Bình và Sở Du đều linh hoạt nhẹ nhàng. Hai hiệp trôi qua, đối phương chẳng thể chạm nổi vạt áo các nàng.

“Để ta!”

Nàng khẽ cười một tiếng: “Thẩm tướng quân, ta chờ ngài, chờ lâu quá đi.”

Sở Du cao giọng, một lời dứt khoát, Nguỵ Thanh Bình bình tĩnh nói: “Ta cũng đi.”

Tên cầm đầu giận dữ quát: “Hãy báo danh đi!”

“Mạnh miệng lắm!”

Vệ Uẩn mím môi, cuối cùng nói: “Thời Nguyệt, đi theo đi.”

Dứt lời, chàng xoay người trở lên thành lâu, về vị trí ban đầu.

Đang nói chuyện, mọi người bỗng nghe thấy Sở Du quát lớn một tiếng. Nàng bất chợt phản thủ làm công, bổ ngang về phía người đàn ông cầm đao!

Chưa đến một lát, cổng thành chầm chậm mở ra. Vệ Uẩn lập tức nhìn thấy hai nữ tử bạch y cưỡi ngựa song song chạy ra, trong nháy mắt cảnh tượng sục sôi, quân Triệu cười to: “Tới hai nữ tử, quân đội Vệ gia không có người hay sao?”

“Nếu nữ tử còn không thắng được…” Nguỵ Thanh Bình lạnh giọng: “E rằng các ngươi mới là kẻ mất mặt.”

“Vệ thị Sở Du.”

Nguỵ Thanh Bình nghe vậy, ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói: “Không mang rượu theo, thật đáng tiếc.”

“Mạnh miệng lắm!”

“Không cần.” Vệ Uẩn điềm tĩnh mở miệng, Vệ Hạ quay lai, có hơi oán trách: “Vương gia, thân thể Đại phu nhân nghìn vàng, nếu bị đám lỗ mãng này làm bị thương, đến lúc đó người đau lòng còn không phải là ngài sao.”

Tên cầm đầu giận dữ quát: “Hãy báo danh đi!”

“Vệ thị Sở Du.”

“Còn vị anh hùng nào…” Sở Du cầm kiếm, ngồi trên ngựa, giơ tay quệt máu trên mặt, cao giọng hỏi: “Dám đánh một trận với Sở Du?”

“Nguỵ thị Thanh Bình.”

Giọng Sở Du ngừng lại, nàng quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt đan xen giữa người Bắc Địch và Đại Sở kia.

Nhát kiếm của nàng thanh thế cực mạnh, như khuynh đổ Thái Sơn, chấn động đến nỗi trong nháy mắt bàn tay tên cầm đao tê dại.

“Nghênh chiến!”

Vệ Uẩn im lặng nhìn nàng, vẻ mặt nàng trầm tĩnh ung dung, dường như lời bên dưới chẳng hề ảnh hưởng đến nàng chút nào, trong lòng Vệ Uẩn bình tĩnh hơn nhiều. Lát sau, rốt cuộc chàng lên tiếng: “Đợi tiếp một khắc nữa.”

Sở Du cao giọng, một lời dứt khoát, Nguỵ Thanh Bình bình tĩnh nói: “Ta cũng đi.”

Vừa nói, hai người vừa cưỡi ngựa lao tới, rút kiếm ra, tạo thành xu thế bao vây, trực tiếp nhắm vào ba tên tướng lĩnh hô hào ở giữa.

Nhưng Sở Du vẫn không ngừng lại, trường kiếm trong tay mãnh liệt như sấm, vừa ác vừa nhanh. Mà Nguỵ Thanh Bình cũng đồng thời gia nhập, kiếm Sở Du chém rất mạnh, kiếm Nguỵ Thanh Bình lại vừa nhanh vừa luồn lách. Đám đàn ông này vốn sử dụng vũ khí nặng nề, ngay vài hiệp đầu đã tiêu hao thể lực, bây giờ làm gì chịu nổi hành hạ này?

Ba tên tướng lĩnh kia, một người cầm đao, một người cầm chuỳ, một người cầm trường thương, oai phong lẫm liệt. Nhìn thấy hai nữ tử chạy từ hai phía đến, cả ba quát lớn một tiếng rồi xông ra.

Sở Du đứng dưới ánh nắng chói chang, nhìn nghìn người vạn quân, cảm giác gió cuốn theo mùi máu, ánh mặt trời sau giờ ngọ bốc lên mùi tanh tưởi.

Trong đó, hai tên công kích Sở Du, tên còn lại nhắm về phía Nguỵ Thanh Bình. Tần Thời Nguyệt im lặng đứng một bên quan sát, chờ tuỳ thời ra tay.

Nói xong, chàng ngẩng đầu nhìn về phía trước: “Đợi thêm một khắc nữa, chắc Thẩm Hữu sẽ đến.”

Hai nữ tử kia lấy hai địch ba nhưng lại không hề dưới cơ. Chiêu thức của Nguỵ Thanh Bình và Sở Du đều linh hoạt nhẹ nhàng. Hai hiệp trôi qua, đối phương chẳng thể chạm nổi vạt áo các nàng.

Vệ Uẩn đứng nơi cao im lặng quan sát. Vệ Hạ có phần nóng vội, trách cứ: “Tần tướng quân này sao thế, thấy hai người họ đánh còn không ra tay?”

Trong đó, hai tên công kích Sở Du, tên còn lại nhắm về phía Nguỵ Thanh Bình. Tần Thời Nguyệt im lặng đứng một bên quan sát, chờ tuỳ thời ra tay.

“Không cần.” Vệ Uẩn điềm tĩnh mở miệng, Vệ Hạ quay lai, có hơi oán trách: “Vương gia, thân thể Đại phu nhân nghìn vàng, nếu bị đám lỗ mãng này làm bị thương, đến lúc đó người đau lòng còn không phải là ngài sao.”

Nghe vậy, Vệ Uẩn liếc xéo Vệ Hạ: “Ngươi cũng quá xem thường nàng rồi.”

Đang nói chuyện, mọi người bỗng nghe thấy Sở Du quát lớn một tiếng. Nàng bất chợt phản thủ làm công, bổ ngang về phía người đàn ông cầm đao!

Sở Du bật cười. Lúc này, một giọng nói vừa bình tĩnh vừa lạnh lùng từ phía trước truyền tới.

Nhát kiếm của nàng thanh thế cực mạnh, như khuynh đổ Thái Sơn, chấn động đến nỗi trong nháy mắt bàn tay tên cầm đao tê dại.

Nhưng Sở Du vẫn không ngừng lại, trường kiếm trong tay mãnh liệt như sấm, vừa ác vừa nhanh. Mà Nguỵ Thanh Bình cũng đồng thời gia nhập, kiếm Sở Du chém rất mạnh, kiếm Nguỵ Thanh Bình lại vừa nhanh vừa luồn lách. Đám đàn ông này vốn sử dụng vũ khí nặng nề, ngay vài hiệp đầu đã tiêu hao thể lực, bây giờ làm gì chịu nổi hành hạ này?

“Nghênh chiến!”

Chưa đến ba mươi chiêu đã nghe thấy tiếng quát lớn trên chiến trường, Sở Du lại chém một kiếm ngang đầu tướng quân cầm đao. Đầu tên kia đột ngột văng ra, vững vàng rớt xuống ngựa của mình.

Máu tươi phun lên mặt Sở Du. Nữ tử bạch y phấp phới trên sa trường, giống như bướm múa hạc bay, tao nhã nhuốm lên màu máu, nhìn mà khiến lòng người chộn rộn.

Chưa đến ba mươi chiêu đã nghe thấy tiếng quát lớn trên chiến trường, Sở Du lại chém một kiếm ngang đầu tướng quân cầm đao. Đầu tên kia đột ngột văng ra, vững vàng rớt xuống ngựa của mình.

“Nếu nữ tử còn không thắng được…” Nguỵ Thanh Bình lạnh giọng: “E rằng các ngươi mới là kẻ mất mặt.”

Vừa nói, hai người vừa cưỡi ngựa lao tới, rút kiếm ra, tạo thành xu thế bao vây, trực tiếp nhắm vào ba tên tướng lĩnh hô hào ở giữa.

Vệ Uẩn bất giác đứng dậy, chống tay lên tường thành nhìn khuôn mặt tự tin, ánh mắt như sao của Sở Du. Một cái ngẩng đầu, một cái nhướng mày của nữ tử ấy cũng mang theo sức hấp dẫn câu hồn.

Cuối cùng tên đàn ông kia ngã xuống. Sở Du nhún mũi chân, một trước một sau trở lại lưng ngựa với Nguỵ Thanh Bình.

“Còn vị anh hùng nào…” Sở Du cầm kiếm, ngồi trên ngựa, giơ tay quệt máu trên mặt, cao giọng hỏi: “Dám đánh một trận với Sở Du?”

“Muội biết không.” Giọng nàng không lớn, Nguỵ Thanh Bình lại nghe rất rõ ràng: “Năm năm trước, lúc ta trấn thủ Phượng Lăng Thành thường mang theo một vò rượu bên cạnh, rượu mạnh tẩy kiếm, không gì thích hợp hơn.”

Chưa đến một lát, cổng thành chầm chậm mở ra. Vệ Uẩn lập tức nhìn thấy hai nữ tử bạch y cưỡi ngựa song song chạy ra, trong nháy mắt cảnh tượng sục sôi, quân Triệu cười to: “Tới hai nữ tử, quân đội Vệ gia không có người hay sao?”

“Nhưng mà…”

Dứt lời, tất cả tướng sĩ trong quân đội Vệ gia đều sôi trào nhiệt huyết, đứng đằng sau giơ vũ khí trong tay lên, đồng thanh hô vang: “Đánh! Đánh! Đánh!”

Sở Du đứng dưới ánh nắng chói chang, nhìn nghìn người vạn quân, cảm giác gió cuốn theo mùi máu, ánh mặt trời sau giờ ngọ bốc lên mùi tanh tưởi.

Vệ Uẩn gấp gáp đi xuống thang lầu, Sở Du giữ chàng lại, buồn cười nói: “Thân phận ngài hôm nay mà còn chấp nhặt với bọn chúng à? Ngài còn phải chỉ huy đại quân, ở trên thành lâu quan sát đi, để ta.”

Nàng quay đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Nguỵ Thanh Bình, không nhịn được bật cười.

“Muội biết không.” Giọng nàng không lớn, Nguỵ Thanh Bình lại nghe rất rõ ràng: “Năm năm trước, lúc ta trấn thủ Phượng Lăng Thành thường mang theo một vò rượu bên cạnh, rượu mạnh tẩy kiếm, không gì thích hợp hơn.”

Dứt lời, chàng xoay người trở lên thành lâu, về vị trí ban đầu.

Nguỵ Thanh Bình nghe vậy, ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói: “Không mang rượu theo, thật đáng tiếc.”

Sở Du bật cười. Lúc này, một giọng nói vừa bình tĩnh vừa lạnh lùng từ phía trước truyền tới.

“Tả tiên phong Thẩm Hữu, đến đây xin lĩnh giáo Đại phu nhân!”

Giọng Sở Du ngừng lại, nàng quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt đan xen giữa người Bắc Địch và Đại Sở kia.

Nàng khẽ cười một tiếng: “Thẩm tướng quân, ta chờ ngài, chờ lâu quá đi.”

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

13 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Đỗ Ngọc
Đỗ Ngọc
4 Năm Cách đây

2 chị ngầu bá cháy bọ chét

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Cuộc chiến mà hai người xem như cưỡi ngựa dạo chơi thế à. Không ngờ Ngụy Thanh Bình biết võ công đấy nha

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Huhuhu trời ơiiiii ngầu như này ai chơi lại đây ạ huhuhu

13
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!