Chương 128
Vệ thị Sở Du, nghênh chiến!
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tin tức Sở lâm Dương và Tống Thế Lan khởi nghĩa gần như đến cùng một lượt. Thời điểm Sở Du nhận được tin tức, nàng có phần kinh ngạc. Tỏa sáng , ác lang vậy ánh mắt, bên trong.
Nàng vốn cho rằng Sở Lâm Dương sẽ đứng ngoài cuộc trong chuyện này, nhưng không ngờ lần này Sở Lâm Dương cũng khởi nghĩa theo. Nàng nhận được tin bèn lập tức đi tìm Vệ Uẩn, Vệ Uẩn đang nhìn bàn cát, bàn bạc bố trí canh phòng cùng Tần Thời Nguyệt. Giơ tay lên vừa ra, đó là lôi đình lực.
Hôm nay Triệu Nguyệt muốn đánh Vệ Uẩn, tất nhiên phải đánh từ Hoài Thành đến, cho nên Vệ Uẩn dẫn theo nhóm người Sở Du và Tần Thời Nguyệt đến Hoài Thành chuẩn bị trước. Lúc Sở Du đi vào, Vệ Uẩn và Tần Thời Nguyệt nghe thấy tiếng động, đồng thời ngẩng đầu. Nhìn thư trên tay Sở Du, Tần Thời Nguyệt cúi người nói: “Mạt tướng ra ngoài trước.” Nhưng chỉ có như vậy độ mạnh yếu mang đến.
Vệ Uẩn gật đầu, nhìn về phía Sở Du: “Sao thế?”
“Huynh trưởng ta khởi nghĩa rồi.” Chúng nó trừ bỏ tiếng kêu vì điểu đề.
Vệ Uẩn đáp: “Ta biết.”
“Chàng đã biết trước?” Của nàng trọng kiếm cô linh linh cắm ở thâm.
“Lúc huynh ấy đi đã từng tiết lộ ý đó với ta.”
“Nhưng Đại tẩu và mẫu thân ta…” Nàng thân thủ, mảnh khảnh dài chỉ cầm chuôi kiếm.
Sở Du do dự, Vệ Uẩn bưng trà cho nàng: “Uống nhuận họng trước đã.”
Sở Du cầm chén tràỹuống, nghe VệıUẩn nói tiếp:Ї“Hiện nay, Tạfgia chia thành[hai phe. Tạọthái phó dẫnἷngười rời khỏiịTạ gia, trongẽđó bao gồmởngười trong tộcêcủa Đại tẩuãnàng, mẫu thânïnàng và cảïNgũ tẩu.”
Sauỡkhi Tạ Cửuἱtrở về Tạ¸gia đã táiọgiá, một nămḹtrước thì hoàỉly, trở vềựTạ gia, sauóđó để tócóvào đạo quánïtu hành. VệfUẩn vẫn cònįgọi nàng làἱNgũ tẩu, cóÏlẽ vẫn cònónhớ tình xưaẫnghĩa cũ.
Sở Duílấy lại tinhòthần, nửa ngàyìsau mới nhíu}mày: “Tạ gia…ỉcố chấp vớiợhuyết mạch HoàngЇthất như vậyạsao?”
“Tạ thượngἰthư nguyện trungàthành với Triệuɪthị cả đời,âdù cho TriệuЇNguyệt lâm nạn,ờLý thị rũ°lòng thương ôngÏta, nhưng ôngỉta vẫn khôngỉquên ủng hộĩTriệu Nguyệt. Nàngịcảm thấy sao?”ľ
Đối với rấtônhiều người trongẵthiên hạ này{mà nói, huyếtἷthống vô cùngéquan trọng. SởìDu thở dài,ἳbất đắc dĩ:ĭ“Trận này phảiợđánh thật sao?”ũ
“Không phải taỵmuốn đánh.” VệềUẩn bình tĩnhỉnói: “Đại quânủTriệu Nguyệt đãùsắp đến rồi.”î
Bởi vì đoánïđược hành động²của Triệu Nguyệt,íVệ Uẩn đãòchuẩn bị sẵnísàng tất cả,fnhưng mọi thứìcũng đến quáỉđột ngột.
Quân độiớtiên phong TriệuạNguyệt đêm khuyaậcông thành. BuổiĮtối, Sở Duềnghe tháy tiếngýchém giết, nàngưmơ màng mởõmắt. Vệ Uẩnìgiữ nàng lại,ỹcúi đầu hônẻlên trán nàng:ἴ“Ngủ tiếp đi,fminh binh hẳnḽdậy.”
Dứt lời,īSở Du cảmểgiác người bên³cạnh đứng lên,ẹcầm kiếm raíngoài. Lúc đi)ra, chàng cònỏcố tình thảựnhẹ động tác,ìgiống như sợíđánh thức nàng.
Sở[Du nghe âmịthanh chém giếtɩbên ngoài, nghĩíđến dáng vẻảcủa Vệ Uẩnịhẳn là nắmừchắc nên mớiõdám nói vớiἱnàng như vậy.İNàng vẫn cònɩcảm thấy hơiẹmệt nên dứtíkhoát ngả xuốngìđánh một giấcớđến bình minh.ÏĐợi sáng hômIsau thức giấc,đbên ngoài lạiĩchẳng có tinítức gì. VãnɨNguyệt mặc y[phục cho SởừDu, Trường Nguyệtỵbưng chậu nướcịđứng một bên.ḻSở Du lấyḷlàm lạ hỏi:á“Sao bên ngoàiứkhông có tiếngɩđộng gì thế?ЇĐánh xong rồiởà?”
“Vẫn chưa.”ḷTrường Nguyệt cườiộnói: “Bọn chúngớcông thành đêmĩkhuya cũng khôngịcó tiến triểnâgì, hiện giờịđứng ở bênἶngoài khiêu chiến,ľmuốn kích độngạVương gia raộngoài nghênh địchừđấy.”
“Hửm?”
SởíDu cười: “Chuyện¸này có gìἰthú vị?”
“Chẳng¸qua hình như¹đối phương mắngįrất khó nghe,Їnô tì ngheầVệ Hạ nói(bọn chúng màứmắng nữa, sợậlà Vương giaịsẽ ra khỏiỉthành nghênh chiếnìthật.”
“Sao?”
Lầnỏnày Sở Duôcó phần kinhịngạc, với tính)cách trầm tĩnhúcủa Vệ Uẩn(hiện nay màïcó thể mắngẽđến xuất binh°ư?
Sở Du nhíu:mày: “Bọn chúngỉmắng cái gì?”ĩ
Vãn Nguyệt trừngộTrường Nguyệt, mặtỉTrường Nguyệt lộỉvẻ lúng túng,ằnghiêng đầu nói:¹“Chỉ là mấyỡlời rất khó¹nghe.”
Sở Duạkhông hỏi. Nàng²để Vãn Nguyệtàbuộc xong thắtửlưng, lập tứcặcầm kiếm điỉvề hướng thànhềlâu. Vừa ra³cửa, nàng đãẹnhìn thấy NguỵêThanh Bình ômớđàn trên tay,ýthắt lưng giắtìkiếm. Nàng kinhìngạc kính cẩnỡhỏi: “Sao Quậnĺchúa lại ởḽđây?”
“Bây giờ,ĩbọn họ đangĩở trên chiếnìtrường…” Nguỵ ThanhìBình ngượng ngùng{đáp, nhưng vẫnịnói thẳng: “Taἶđi trợ oaiậcho họ.”
Nóiỉlà “Bọn họ”Īnhưng Sở DuÎlại biết quanịtrọng nhất chỉĩcó một mìnhĩTần Thời Nguyệtýkia mà thôi.ỵNàng không vạchỡtrần lời nóiïcủa Nguỵ ThanhổBình, chỉ bảo:à“Vậy ta vàậQuận chúa cùngịđi.”
Hai ngườiḻbọn họ trò³chuyện đi đếnjthành lâu. SởĩDu vừa xuấtỉhiện, binh línhἵđã đổ dồnivề phía nàng,ịtrong mắt mangđtheo vẻ làớlạ. Sắc mặtđSở Du bìnhừthản, đi thẳngậmột đường lên{thành lâu. Điũđược một nửa,Įnàng bỗng bịıVệ Hạ vộiἰvàng chạy xuốngạngăn cản: “Đạiíphu nhân, saoìngười lại tớiỗđây?”
“Ta khôngềtới được à?”:
Sở Du bìnhẽtĩnh cười, trongЇlòng Vệ Hạḽcuống lên, gianỉnan nói: “Hiệnánay chiến sựạđã dừng, Vươngỳgia bảo ngườiủnên nghỉ ngơi,}người không cần…”Ï
“Tránh ra.”
GiọngïSở Du lãnh°đạm, Vệ Hạìngẩn người. Nàngïnâng mí mắt:ἷ“Ta có thểéđoán được bọnỏchúng mắng cái¸gì, đừng đểừta nói lầnẫthứ hai.”
Lờiửvừa nói ra,ìVệ Hạ làïkẻ thức thời,Ínhắm mắt rụt:cổ tránh ra.
SởốDu dẫn NguỵổThanh Bình nângúváy bước lênựthành lâu. Vừaựmới lên trên,ònàng đã ngheỗthấy người phíaıdưới mắng chửi:ồ“Vệ Uẩn, đángổtiếc sáu vịîtẩu tẩu củaãngươi đều khôngīở lại, nếuìkhông ngươi đúngălà hưởng phúcîrồi. Có điềuỵbây giờ giữỉlại hai ngườiỉcũng không tồi,ïnghe nói SởìDu đó vẫnổcòn là gáiẫtrinh đấy. Đêmỗtân hôn, caIca ngươi chết,ụngươi cũng xemînhư giúp caãca ngươi mộtjphen đi!”
“Đúngổvậy.”
Một tướngịlĩnh khác cưỡiÍngựa trước trậnệcũng phụ hoạỳnói: “Năm đó,đta đã từngègặp Sở Duḽrồi, vóc ngườiệmơn mởn, dungìmạo diễm lệ,³chắc hẳn ngàyịđêm sênh ca°với tiểu thúcímình, sung sướngĩlắm đây! Ngươiùxem, nãy giờảVệ hầu giaịkhông nói gì,fcó phải làĩngầm thừa nhận}rồi không?”
Lờiẫvừa ra, mộtἲđám người cườiịlớn. Nguỵ ThanhĩBình nhíu mày,ẳlạnh lùng mắngủmột câu: “Bẩn.”ἵ
Mà tướng sĩἵđứng trên thành(lâu cũng siết}chặt vũ khíớtrong tay. Vệ¸Thu có phầníkhông nhịn được:ũ“Vương gia, mạtỉtướng thỉnh chiến!”ụ
Vệ Uẩn khôngỉnói lời nào,ĩchàng cuộn chặtạbàn tay trongểtay áo thànhổquả đấm, mắtịnhìn chằm chằmἳthế cục trênása trường, lạnhflùng bình tĩnhļnói: “Không chuẩn.”ἲ
Bên dưới vẫnỵlà lời nóiìô uế nhưicũ, Sở Duợvà Nguỵ ThanhἴBình bước đếnỏchỗ Vệ Uẩn,Ĭbên cạnh đềuĩlà tiếng kínhècẩn hành lễ.ệVệ Uẩn ngẩngẽđầu nhìn haiĩnữ tử, kiềmĭchế cảm xúc:í“Hai người vềơtrước đi.”
“Ta¹trở về làmĩgì?”
Sở Duồcười khẽ, rõậràng Vệ Uẩnấđang tức giận,ìchàng siết chặtịnắm đấm nói::“Đợi lát nữaềThẩm Hữu tới,ễta làm thịtếđám người này.”ĺ
“Vương gia cầnĮgì tức giận.”ĩSở Du giơỉtay lên, quỳúmột chân xuống,}chắp hai tayìhướng về phíaơtrước, vẻ mặt¸điềm tĩnh: “Mạtịtướng thỉnh chiến.”ỷ
Vệ Uẩn khôngữnói, lời phíaĨdưới càng mắngīcàng khó nghe.‹Sở Du bìnhătĩnh nói: “Chỉẳlà đánh vớiătướng quân kiaĬvài hiệp, Vươngẩgia không cần,lo lắng.”
Vệ Uẩn im lặng nhìn nàng, vẻ mặt nàng trầm tĩnh ung dung, dường như lời bên dưới chẳng hề ảnh hưởng đến nàng chút nào, trong lòng Vệ Uẩn bình tĩnh hơn nhiều. Lát sau, rốt cuộc chàng lên tiếng: “Đợi tiếp một khắc nữa.”
Nàng quay đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Nguỵ Thanh Bình, không nhịn được bật cười.Vệ Uẩn đứng nơi cao im lặng quan sát. Vệ Hạ có phần nóng vội, trách cứ: “Tần tướng quân này sao thế, thấy hai người họ đánh còn không ra tay?”“Tả tiên phong Thẩm Hữu, đến đây xin lĩnh giáo Đại phu nhân!”
Nói xong, chàng ngẩng đầu nhìn về phía trước: “Đợi thêm một khắc nữa, chắc Thẩm Hữu sẽ đến.”
Vệ Uẩn bất giác đứng dậy, chống tay lên tường thành nhìn khuôn mặt tự tin, ánh mắt như sao của Sở Du. Một cái ngẩng đầu, một cái nhướng mày của nữ tử ấy cũng mang theo sức hấp dẫn câu hồn.
Sở Du gật đầu, nàng đứng bên cạnh Vệ Uẩn. Nàng vừa xuất hiện, phía dưới càng ồn ào dữ hơn. Một khắc đồng hồ nhanh chóng trôi qua, Vệ Uẩn đột ngột đứng dậy, bước xuống. Sở Du ngẩn người, vội vã chạy theo sau gọi: “Vương gia!”
Cuối cùng tên đàn ông kia ngã xuống. Sở Du nhún mũi chân, một trước một sau trở lại lưng ngựa với Nguỵ Thanh Bình.
“Tự tay ta làm thịt bọn chúng!”
Dứt lời, tất cả tướng sĩ trong quân đội Vệ gia đều sôi trào nhiệt huyết, đứng đằng sau giơ vũ khí trong tay lên, đồng thanh hô vang: “Đánh! Đánh! Đánh!”
Vệ Uẩn gấp gáp đi xuống thang lầu, Sở Du giữ chàng lại, buồn cười nói: “Thân phận ngài hôm nay mà còn chấp nhặt với bọn chúng à? Ngài còn phải chỉ huy đại quân, ở trên thành lâu quan sát đi, để ta.”
Ba tên tướng lĩnh kia, một người cầm đao, một người cầm chuỳ, một người cầm trường thương, oai phong lẫm liệt. Nhìn thấy hai nữ tử chạy từ hai phía đến, cả ba quát lớn một tiếng rồi xông ra.
“Nhưng mà…”
“Nguỵ thị Thanh Bình.”Máu tươi phun lên mặt Sở Du. Nữ tử bạch y phấp phới trên sa trường, giống như bướm múa hạc bay, tao nhã nhuốm lên màu máu, nhìn mà khiến lòng người chộn rộn.
Hai nữ tử kia lấy hai địch ba nhưng lại không hề dưới cơ. Chiêu thức của Nguỵ Thanh Bình và Sở Du đều linh hoạt nhẹ nhàng. Hai hiệp trôi qua, đối phương chẳng thể chạm nổi vạt áo các nàng.
“Để ta!”
Nàng khẽ cười một tiếng: “Thẩm tướng quân, ta chờ ngài, chờ lâu quá đi.”
Sở Du cao giọng, một lời dứt khoát, Nguỵ Thanh Bình bình tĩnh nói: “Ta cũng đi.”
Tên cầm đầu giận dữ quát: “Hãy báo danh đi!”
“Mạnh miệng lắm!”
Vệ Uẩn mím môi, cuối cùng nói: “Thời Nguyệt, đi theo đi.”
Dứt lời, chàng xoay người trở lên thành lâu, về vị trí ban đầu.
Đang nói chuyện, mọi người bỗng nghe thấy Sở Du quát lớn một tiếng. Nàng bất chợt phản thủ làm công, bổ ngang về phía người đàn ông cầm đao!
Chưa đến một lát, cổng thành chầm chậm mở ra. Vệ Uẩn lập tức nhìn thấy hai nữ tử bạch y cưỡi ngựa song song chạy ra, trong nháy mắt cảnh tượng sục sôi, quân Triệu cười to: “Tới hai nữ tử, quân đội Vệ gia không có người hay sao?”
“Nếu nữ tử còn không thắng được…” Nguỵ Thanh Bình lạnh giọng: “E rằng các ngươi mới là kẻ mất mặt.”
“Vệ thị Sở Du.”
Nguỵ Thanh Bình nghe vậy, ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói: “Không mang rượu theo, thật đáng tiếc.”
“Mạnh miệng lắm!”
“Không cần.” Vệ Uẩn điềm tĩnh mở miệng, Vệ Hạ quay lai, có hơi oán trách: “Vương gia, thân thể Đại phu nhân nghìn vàng, nếu bị đám lỗ mãng này làm bị thương, đến lúc đó người đau lòng còn không phải là ngài sao.”
Tên cầm đầu giận dữ quát: “Hãy báo danh đi!”
“Vệ thị Sở Du.”
“Còn vị anh hùng nào…” Sở Du cầm kiếm, ngồi trên ngựa, giơ tay quệt máu trên mặt, cao giọng hỏi: “Dám đánh một trận với Sở Du?”
“Nguỵ thị Thanh Bình.”
Giọng Sở Du ngừng lại, nàng quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt đan xen giữa người Bắc Địch và Đại Sở kia.
Nhát kiếm của nàng thanh thế cực mạnh, như khuynh đổ Thái Sơn, chấn động đến nỗi trong nháy mắt bàn tay tên cầm đao tê dại.
“Nghênh chiến!”
Vệ Uẩn im lặng nhìn nàng, vẻ mặt nàng trầm tĩnh ung dung, dường như lời bên dưới chẳng hề ảnh hưởng đến nàng chút nào, trong lòng Vệ Uẩn bình tĩnh hơn nhiều. Lát sau, rốt cuộc chàng lên tiếng: “Đợi tiếp một khắc nữa.”
Sở Du cao giọng, một lời dứt khoát, Nguỵ Thanh Bình bình tĩnh nói: “Ta cũng đi.”
Vừa nói, hai người vừa cưỡi ngựa lao tới, rút kiếm ra, tạo thành xu thế bao vây, trực tiếp nhắm vào ba tên tướng lĩnh hô hào ở giữa.
Nhưng Sở Du vẫn không ngừng lại, trường kiếm trong tay mãnh liệt như sấm, vừa ác vừa nhanh. Mà Nguỵ Thanh Bình cũng đồng thời gia nhập, kiếm Sở Du chém rất mạnh, kiếm Nguỵ Thanh Bình lại vừa nhanh vừa luồn lách. Đám đàn ông này vốn sử dụng vũ khí nặng nề, ngay vài hiệp đầu đã tiêu hao thể lực, bây giờ làm gì chịu nổi hành hạ này?
Ba tên tướng lĩnh kia, một người cầm đao, một người cầm chuỳ, một người cầm trường thương, oai phong lẫm liệt. Nhìn thấy hai nữ tử chạy từ hai phía đến, cả ba quát lớn một tiếng rồi xông ra.
Sở Du đứng dưới ánh nắng chói chang, nhìn nghìn người vạn quân, cảm giác gió cuốn theo mùi máu, ánh mặt trời sau giờ ngọ bốc lên mùi tanh tưởi.
Trong đó, hai tên công kích Sở Du, tên còn lại nhắm về phía Nguỵ Thanh Bình. Tần Thời Nguyệt im lặng đứng một bên quan sát, chờ tuỳ thời ra tay.
Nói xong, chàng ngẩng đầu nhìn về phía trước: “Đợi thêm một khắc nữa, chắc Thẩm Hữu sẽ đến.”
Hai nữ tử kia lấy hai địch ba nhưng lại không hề dưới cơ. Chiêu thức của Nguỵ Thanh Bình và Sở Du đều linh hoạt nhẹ nhàng. Hai hiệp trôi qua, đối phương chẳng thể chạm nổi vạt áo các nàng.
Vệ Uẩn đứng nơi cao im lặng quan sát. Vệ Hạ có phần nóng vội, trách cứ: “Tần tướng quân này sao thế, thấy hai người họ đánh còn không ra tay?”
Trong đó, hai tên công kích Sở Du, tên còn lại nhắm về phía Nguỵ Thanh Bình. Tần Thời Nguyệt im lặng đứng một bên quan sát, chờ tuỳ thời ra tay.
“Không cần.” Vệ Uẩn điềm tĩnh mở miệng, Vệ Hạ quay lai, có hơi oán trách: “Vương gia, thân thể Đại phu nhân nghìn vàng, nếu bị đám lỗ mãng này làm bị thương, đến lúc đó người đau lòng còn không phải là ngài sao.”
Nghe vậy, Vệ Uẩn liếc xéo Vệ Hạ: “Ngươi cũng quá xem thường nàng rồi.”
Đang nói chuyện, mọi người bỗng nghe thấy Sở Du quát lớn một tiếng. Nàng bất chợt phản thủ làm công, bổ ngang về phía người đàn ông cầm đao!
Sở Du bật cười. Lúc này, một giọng nói vừa bình tĩnh vừa lạnh lùng từ phía trước truyền tới.
Nhát kiếm của nàng thanh thế cực mạnh, như khuynh đổ Thái Sơn, chấn động đến nỗi trong nháy mắt bàn tay tên cầm đao tê dại.
Nhưng Sở Du vẫn không ngừng lại, trường kiếm trong tay mãnh liệt như sấm, vừa ác vừa nhanh. Mà Nguỵ Thanh Bình cũng đồng thời gia nhập, kiếm Sở Du chém rất mạnh, kiếm Nguỵ Thanh Bình lại vừa nhanh vừa luồn lách. Đám đàn ông này vốn sử dụng vũ khí nặng nề, ngay vài hiệp đầu đã tiêu hao thể lực, bây giờ làm gì chịu nổi hành hạ này?
“Nghênh chiến!”
Chưa đến ba mươi chiêu đã nghe thấy tiếng quát lớn trên chiến trường, Sở Du lại chém một kiếm ngang đầu tướng quân cầm đao. Đầu tên kia đột ngột văng ra, vững vàng rớt xuống ngựa của mình.
Máu tươi phun lên mặt Sở Du. Nữ tử bạch y phấp phới trên sa trường, giống như bướm múa hạc bay, tao nhã nhuốm lên màu máu, nhìn mà khiến lòng người chộn rộn.
Chưa đến ba mươi chiêu đã nghe thấy tiếng quát lớn trên chiến trường, Sở Du lại chém một kiếm ngang đầu tướng quân cầm đao. Đầu tên kia đột ngột văng ra, vững vàng rớt xuống ngựa của mình.
“Nếu nữ tử còn không thắng được…” Nguỵ Thanh Bình lạnh giọng: “E rằng các ngươi mới là kẻ mất mặt.”
Vừa nói, hai người vừa cưỡi ngựa lao tới, rút kiếm ra, tạo thành xu thế bao vây, trực tiếp nhắm vào ba tên tướng lĩnh hô hào ở giữa.
Vệ Uẩn bất giác đứng dậy, chống tay lên tường thành nhìn khuôn mặt tự tin, ánh mắt như sao của Sở Du. Một cái ngẩng đầu, một cái nhướng mày của nữ tử ấy cũng mang theo sức hấp dẫn câu hồn.
Cuối cùng tên đàn ông kia ngã xuống. Sở Du nhún mũi chân, một trước một sau trở lại lưng ngựa với Nguỵ Thanh Bình.
“Còn vị anh hùng nào…” Sở Du cầm kiếm, ngồi trên ngựa, giơ tay quệt máu trên mặt, cao giọng hỏi: “Dám đánh một trận với Sở Du?”
“Muội biết không.” Giọng nàng không lớn, Nguỵ Thanh Bình lại nghe rất rõ ràng: “Năm năm trước, lúc ta trấn thủ Phượng Lăng Thành thường mang theo một vò rượu bên cạnh, rượu mạnh tẩy kiếm, không gì thích hợp hơn.”
Chưa đến một lát, cổng thành chầm chậm mở ra. Vệ Uẩn lập tức nhìn thấy hai nữ tử bạch y cưỡi ngựa song song chạy ra, trong nháy mắt cảnh tượng sục sôi, quân Triệu cười to: “Tới hai nữ tử, quân đội Vệ gia không có người hay sao?”
“Nhưng mà…”
Dứt lời, tất cả tướng sĩ trong quân đội Vệ gia đều sôi trào nhiệt huyết, đứng đằng sau giơ vũ khí trong tay lên, đồng thanh hô vang: “Đánh! Đánh! Đánh!”
Sở Du đứng dưới ánh nắng chói chang, nhìn nghìn người vạn quân, cảm giác gió cuốn theo mùi máu, ánh mặt trời sau giờ ngọ bốc lên mùi tanh tưởi.
Vệ Uẩn gấp gáp đi xuống thang lầu, Sở Du giữ chàng lại, buồn cười nói: “Thân phận ngài hôm nay mà còn chấp nhặt với bọn chúng à? Ngài còn phải chỉ huy đại quân, ở trên thành lâu quan sát đi, để ta.”
Nàng quay đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Nguỵ Thanh Bình, không nhịn được bật cười.
“Muội biết không.” Giọng nàng không lớn, Nguỵ Thanh Bình lại nghe rất rõ ràng: “Năm năm trước, lúc ta trấn thủ Phượng Lăng Thành thường mang theo một vò rượu bên cạnh, rượu mạnh tẩy kiếm, không gì thích hợp hơn.”
Dứt lời, chàng xoay người trở lên thành lâu, về vị trí ban đầu.
Nguỵ Thanh Bình nghe vậy, ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói: “Không mang rượu theo, thật đáng tiếc.”
Sở Du bật cười. Lúc này, một giọng nói vừa bình tĩnh vừa lạnh lùng từ phía trước truyền tới.
“Tả tiên phong Thẩm Hữu, đến đây xin lĩnh giáo Đại phu nhân!”
Giọng Sở Du ngừng lại, nàng quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt đan xen giữa người Bắc Địch và Đại Sở kia.
Nàng khẽ cười một tiếng: “Thẩm tướng quân, ta chờ ngài, chờ lâu quá đi.”
2 chị ngầu bá cháy bọ chét
Cuộc chiến mà hai người xem như cưỡi ngựa dạo chơi thế à. Không ngờ Ngụy Thanh Bình biết võ công đấy nha
Huhuhu trời ơiiiii ngầu như này ai chơi lại đây ạ huhuhu