Sơn Hà Chẩm – Chương 129

Chương 129

Tả tiên phong Thẩm Hữu, xin hàng!

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Thẩm Hữu nghe vậy thì nâng mí mắt, hắn chẳng nói chẳng rằng đã cầm đại đao cưỡi ngựa lao tới. Sở Du cầm kiếm xông về phía Thẩm Hữu, giữa lúc đao kiếm giao nhau, Sở Du cảm giác được sức lực đối phương vô cùng mạnh mẽ, chỉ một đòn bất ngờ mà đã khiến hai tay nàng phát run. Khả mẹ nó rõ ràng là cái đạn hạt nhân.

Ngựa hí vang, Sở Du bật cười: “Thẩm Hữu, ngươi là đồ bất trung, bất nghĩa, bất nhân, bất hiếu, nhưng võ nghệ cũng không tệ nhỉ!” Đường An đem suy nghĩ theo nhà mình lão.

Thẩm Hữu không nói gì, đòn thứ hai ập tới lần nữa, lần này Sở Du không dám đỡ. Kiếm của nàng không phải là loại binh khí nặng, đại đao Thẩm Hữu lại hết sức thô bạo, lại thêm ngồi ngựa giao chiến, vũ khí dài vốn có ưu thế nhiều hơn. Sở Du căn bản không muốn dây dưa với Thẩm Hữu, vừa né tránh đòn đánh mạnh của Thẩm Hữu, vừa nói: “Thẩm Hữu, ngươi thật sự muốn tận hiến với cẩu tặc như Triệu Nguyệt sao, lẽ nào ngươi không cảm thấy lương tâm cắn rứt à?” Bí đao kinh sợ , hắn ba ba nói.

“Bệ hạ cứu ta lúc nguy nan.” Giọng Thẩm Hữu bình tĩnh: “Ta báo đáp Bệ hạ thì có lỗi gì?” Không có gì thở dốc nàng sau lưng nhất đặng.

“Vì ân tình một người mà mặc kệ người trong thiên hạ, đây là đúng sao?”

Thẩm Hữu không đáp, đao của hắn nhanh hơn một chút, trán Sở Du bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Thẩm Hữu vốn không phải người tầm thường, nếu nàng đánh một chọi một thì còn có thể có cơ thắng, nhưng vừa rồi nàng mới đánh xong một trận, bây giờ đã hơi kiệt sức rồi. Vệ Uẩn đứng bên trên im lặng quan sát bỗng quay đầu lại: “Mời Lục phu nhân đến chưa?” Liệt Phong vững vàng kháp ở Kiêu Điểu

Phu nhân đang trên đưngđến.”

V Hĩdo d, hn(nhìn chiến trưng,mím môi nói:Vương gia, Điphu nhân…

Liīcòn chưa dtđã thy VUn đng dy,Îđi v hưngxung thành lâu,ôra lnh: “Đánhĩchiêng.”

V H:đã đi liĩnày t lâu.ếV Un vaínói, V H}lp tc hô:ïĐánh chiêng! Mauđánh chiêng giĐi phu nhântr v!”

Mtkhác, Vương Lamngi trong xeĬnga, nhìn xenga lc lư,trong lòng vnícòn hơi dod.

Vương gia nói)ln này khuyên)hàng Thm điĭnhân, xin phu,nhân hãy tnĪtâm tn lc,ïthế nhưng cũngĩđng đ mìnhũchu thit, tclà ngưi cɪtu tin nóicái gì đó,ĭc hết scílà đưc.”

VươngíLam không đáp,Ínàng nhìn cngIthành đ sngày càng gn,âtim đp càng)nhanh hơn. Nàngchưa bao gi}đến gn chiếntrưng như vy.íVương Lam khôngĩkhi níu lyírèm xe, giannan nói: “Taãs c hếtsc th xem.”

Trm mc mtùlát, Vương Lamɩli không nhnļđưc hi: “Nếuĩnhư khuyên khôngíđưc thì sao?”

Khuyên không đưc?”İV Thin nhíu¸mày, chm rãiànói: “Chc làs giết, dùsao Thm Hucũng là mtìnhân tài, nếu³không th sdng vì Vươnggia, vy vnnên dit cītn gc miãtt.”

Vương Lamásng s, bngnhiên trong đunàng lưt quaêkhonh khc mtįtháng trưc hnđưa nàng rakhi thành, vén(rèm xe lên.

Nàngcm giác tim{mình chìm vàotrong nưc, nưcèngm vào tim,úkhiến nàng khôngnghe đưc bt}k âm thanhľnào.

Mà trên chiếnítrưng, S DuÎcht nghe thyĩtiếng chiêng trngvang lên, nàngìvi vàng rútơlui, tư thếdĩ nhiên làíchy trn. NhưngÍmáu tươi batên đi tưngătrên ngưi nàngĩva nãy hãycòn chưa khô,nếu Thm Huìđ nàng đi,įe là khôngd ăn nói.İVì thế ThmļHu cưi ngađui theo. SİDu phi nhanhèv hưng cngïthành, Thm Huɩđui sát khôngtha. Ngu ThanhBình và TnThi Nguyt gpgáp chy lênétrưc đón, lpïtc có haiļtưng lĩnh trongquân Triu nhyra qun lyNgu Thanh Bìnhvà Tn ThiếNguyt.

Lúc này trngìtrn đt ngtjđánh vang, cngthành m ra.¹Cùng vi tiếng hô giết,tun mã đíthm ch mtĬtưng quân khôigiáp màu bc,hng anh ngânthương dn binhIlao ra. Tiếngtrng quân Triuīcũng theo đóvang lên, haiquân dưi sĪdn dt catưng lĩnh miõbên xông thngĩv phía đifphương.

Mà trên chiếnĩtrưng, giahai quân, ThmHu nhm spđui kp SDu, hn dtkhoát nhy lên,ơvt nga nhàoâti, cm đaogiáng t trênơtri xung. Ngas hãi hívang, S Duíb ép trngưi lăn dưiđt mt vòng,ìđao th haitheo đó chémļti. Cũng chínhíkhonh khc này,àhng anh thương:phá không màìđến, mang theokhí lnh âmu ép ThmHu vi vàngthi lui, sauđó vng vàngđáp xung trưcmt S Du,lún đt baĬphân.

Chính trong mtkhc trì trànày, thanh niênbch y ngânĬgiáp đã nhanhíchóng xông đếntrưc mt ThmĪHu, mt tayĩrút thương, thuơngpháp như nưcôchy mây trôiếln át vîphía Thm Hu.

ThmīHu b éplùi li. Tcđ đi phươngrt nhanh, sclc li mnh.áThm Hu cgng chng đ,ícm giác gnnhư không thêhô hp.

“Hai mươiôchín năm trưc,]mu thân ngươib bt...” Ging[V Un lnhnht, dưng nhưïtrn kch chiến:này không h]nh hưng chútnào đến chàng:Chu đ lăng]nhc BcĪĐch, tiếp đóđmang thai, sinh)ra ngươi.”

“Câmming…

V mtľThm Hu hơidao đng, đaopháp không khiĩsc bén thêmvài phn. VĩUn nghiêng ngưi,tránh khi đòntn công caĪhn, tiếp tcĨnói: “Lúc ngươimưi tui, ngươiIvà mu thângp sơn phũtrên đưng, chínháTriu Nguyt cungươi, cũng cumu thân ngươi.jVì báo đáphn, ngươi nghetheo li hnľđến bên cnhíDiêu Dũng, trthành t sĩ.Khi đó mcđích ca ngươilà gì, ngươicòn nh không?”ì

Thm Hu khôngĭđáp, đi đaohung hãn chémiti, trưng thươngɪV Un cunly đao ThmHu, đè mnhĬxung. Chàng ngưcmt nhìn hn:“Năm đó, TriuNguyt tng haàvi ngươi scó Đi Sɪthnh thế, BcĐch không cònxâm phm.”

Đánhthì đánh đi,]sao ngài nóiìnhm nhiu vy!”

Thm Hu hítth nng n,rõ ràng hơiЇnóng ny. VImt V Unjthn nhiên, ngaylúc hn đáímt chân ti,chàng va tránhĩva nói tiếp:Ї“Mt na cucЇđi ngươi đuc gng vììđiu đó. NhưngíBch Đế CcÎnăm y, vìïTriu Nguyt màngươi truyn saiítin tc, hiįchết by vntưng sĩ, khiếnľquc th ĐiɩS tht th,)Hoa Kinh suýtb san bng.Thm Hu, ngươiăkhông cm thybun cưi sao?”ă

“Câm ming!”

“Ngươiphí na đingưi, mong cuɩthiên h tháibình, kết quli chính tayIngươi đy ĐiЇS v phíaĪvn kiếp btphc(*), nhìn non³sông Đi Sđiêu linh, báchtích tha hươngcu thc, phãn chu đĪkhut nhc nhưmu thân ngươi,mà ch tTriu Nguyt cangươi đăng cơnhư ý nguyn.Chc ngươi khôngóhi hn đâuĩnh?”

(*) Vn)kiếp bt phc:°Vn kiếp khôngЇth ngóc đuÎlên ni

“Ta khôngcó!” Thm Huĺnghiến răng nói:Í“Ta không còý truyn saitin tc!”

“Hômìnay, ngươi cònjtin chính BcĐch la ngươisao?” V Unbt cưi tràoôphúng: “Vy làmêsao Bc Đchbiết ngươi làgian tế? Làmĭsao Bc Đchtính chun xácíthế cc nhưãvy? Hôm nayvì sao taphn, vì sao)thiên h phn,ngươi còn munït la mìnhįsao?”

Vì Hoàngêv, Quân chmà ngươi tntrung không tiếccu kết viBc Đch làmnhc mu thânngươi năm đó,mưn tay ngươigiết tưng sĩêĐi S ta,îhi bách tínhĐi S ta!ĭThm Hu, ngươicó ti! Ngươiĩthn vi byũvn anh linh,ĺthn vi Vágia ta, thnvi Đi S,cũng thn viýchính mình!”

ThmHu không nóiòli nào, hnİcn răng, tncông điên cungv phía VUn.

Nhưng hôm nayĺhn đã smlà n mnhhết đà, VīUn bt ngđp mt cưc,İtàn nhn đáábay Thm Hu.Bên cnh làtiếng binh línhÍgiao chiến, ThmơHu tr mình,li nhm vphía V Unũln na. VíUn bình tĩnhhi: “Ta nóisai sao? Ngươiđã dùng na³đi mình đũhu hoi ĐiS, ngươi vuikhông?”

“Càng ncìcưi hơn chính[là V UnÏtúm tóc ThmĩHu, đp mnhíc ngưi hnèxung đt, đèhn li, bìnhïtĩnh nói: “Nămđó, Triu Nguytcu ngươi cũngýlà gi. Đámsơn ph đóvn là ngưiíca hn.”

Ngheĺvy, Thm Hudn trn trnghai mt.

Không thïnào…

Không biếtđThm Hu lyđâu ra sclc, hn cm:đao ca mình,ơđt ngt chémíti, gào thét:Không th nào!ɪKhông th nào!”ɨ

Hôm nay, hnũhai mươi támtui, mng tưngln nht tngìcó ca hnchính là khiếnĐi S thoátÏcnh khói la,ĺkhông bao giıxut hin ngưiõnào ging nhưĩmu thân hn.

Nhưngt tay hnchôn vùi điİquân tinh nhunht ca ĐiS, và cũngámt tay hnĩđy Đi Sv phía vnkiếp bt phc.Hn bưc điìtrên đưng, chcó th tĩnói vi chínhmình rng hnăvì báo ân,ìvì tn trung.

Làmngưi không ngoàiıtrung nghĩa, hnđã bt nhânĭbt nghĩa, vyíít nht cũngphi là mtưtrung thn. Nhưngsao hôm nayli có thnói cho hnbiết tt cïđu là gi?

Cáiógi là ântình kia làígi, tt cnhng gì chng¹đ hn đulà gi.

Hn cmđi đao vungýmnh như hágm, trưng thươngùV Un ctqua ngưi nhưngĩhn cũng khôngõcm giác đưc.

Hn b VUn đá văngri li đnglên. Hn bđđp xung đtĭri li đngÎlên.

Mt Thm Huïb máu làmįnhoè đi, xungìquanh dn trnên không rõ,nhưng hn vnýđng lên hết¹ln này đếnln khác, khànging ph nhn:íKhông th nào…

Li mt lnna b đpèxung, hn phunЇmt búng máu,vn tiếp tc)chng ngưi dy,ıđng lên, khónhc nói: “Khôngâth nào…

Xung quanh đều là tiếng chém giết, từng người một ngã xuống. Hắn cảm thấy có cái gì đó trên người mình trôi tuột đi mất, nhưng hắn phải đứng lên, phải gắng gượng.

“Dù cho huynh ấy không chuộc được, ta cũng có thể thay huynh ấy chuộc, đệ giữ lại mạng cho huynh ấy đi.”“Huynh sợ nhận sai đến thế sao?”

“Thẩm Hữu.” Giọng Vệ Uẩn bình đạm: “Ngươi đã làm sai, không biết hối cải thì thôi, còn muốn sai càng thêm sai sao?”

Thẩm Hữu im lặng không nói. Vương Lam xoay đầu lại, nàng giang tay áo khấu đầu: “Vương gia, Vương Lam bằng lòng chết thay Thẩm tướng quân.”

Dứt lời, chàng nâng trường thương lên, chỉ vào ngực Thẩm Hữu: “Đầu hàng đi.”

Hắn chợt nhớ tới đôi mắt ngấn lệ phía sau núi giả. Đó là lần đầu tiên hắn biết được nét đẹp kiều hoa(*) phương Nam.

Cuộc đời này, cái gì là chân thật đây?

Thẩm Hữu mở mắt ra, máu tươi dính lên mắt, hắn gian nan bật cười: “Ngài giết ta đi.”

Vẻ mặt Vệ Uẩn không cảm xúc, trường thương chàng lẳng lặng chỉ vào hắn: “Một lòng muốn chết?”

Vẻ mặt Vệ Uẩn không cảm xúc, trường thương chàng lẳng lặng chỉ vào hắn: “Một lòng muốn chết?”

“Mỗi năm đều đến, mỗi năm đều canh…”

Sao nàng có thể tới!

“Ta sẽ không đầu hàng.”

Chiến trường là nơi thế nào, nàng không biết nguy hiểm lắm sao?

Xung quanh đều là tiếng chém giết, từng người một ngã xuống. Hắn cảm thấy có cái gì đó trên người mình trôi tuột đi mất, nhưng hắn phải đứng lên, phải gắng gượng.

Thẩm Hữu khẽ ho ra máu, trên người hắn đều là vết thương, dường như đã không thể cầm đao nữa. Hắn thở hổn hển, rủ mắt, Vệ Uẩn mím môi, cuối cùng vẫn nâng trường thương. Nhưng cũng chính trong lúc này, tiếng nữ tử hoảng hốt hét lên: “Thẩm Hữu!”

Hắn khẽ bật cười. Một lúc sau, lại nghe thấy nữ tử hỏi: “Thẩm Hữu, ta hỏi huynh lần cuối, đầu …”

Thẩm Hữu ngẩng phắt đầu dậy, hắn nhìn thấy nữ tử mặc trường sam vàng nhạt ở nơi xa. Trên chiến trường, nàng cực kỳ nổi bật, giống như đoá hoa mềm mại rơi xuống lưỡi đao lạnh lẽo, xung quanh đều là gươm giáo thiết mã, chỉ có nàng tay không tấc sắt, nhưng vẫn chạy băng băng về phía hắn.

Giọng Vương Lam run rẩy, rưng rưng nước mắt, khàn giọng nói: “Tiểu Thất, đừng giết huynh ấy…”

Nàng tựa như vô cùng vội vã, bất chấp mọi thứ nâng váy chạy về phía hắn. Thẩm Hữu mở to mắt, phản ứng lại đầu tiên. Hắn cầm đao lên, chạy về phía Vương Lam.

Sao nàng lại tới?

Giữa một đám binh hoang mã loạn, thị vệ đi theo sau lưng Vương Lam cũng khó tránh bảo vệ không chu toàn. Mắt thấy đao sắp chém xuống sau lưng Vương Lam, lòng Thẩm Hữu cuống lên, đột ngột nhào tới, thay nàng chắn một đao. Máu tươi bắn ra đầy mắt Vương Lam, Thẩm Hữu siết đầu vai nàng, gắng gượng, cắn răng nói: “Ta đưa nàng về.”

Sao nàng có thể tới!

Sao nàng lại tới?

Chiến trường là nơi thế nào, nàng không biết nguy hiểm lắm sao?

“Thẩm Hữu.” Giọng Vệ Uẩn bình đạm: “Ngươi đã làm sai, không biết hối cải thì thôi, còn muốn sai càng thêm sai sao?”

Trong lòng Thẩm Hữu nôn nóng, hắn vừa chém binh lính bên cạnh, vừa chạy vội về phía Vương Lam. Cả đời này Vương Lam chưa từng thấy cảnh tượng như vậy.

“Ta đầu hàng.”

Nàng chưa bao giờ mạnh mẽ như vậy. Nàng đứng lên, ra sức kéo cơ thể Thẩm Hữu dậy, đá một cước vào chân hắn, ép hắn quỳ gối trước mặt Vệ Uẩn.

Xung quanh toàn là máu, toàn là thi thể, bất cứ lúc nào đao kiếm cũng có thể chém xuống. Nhưng chính vì như thế cho nên lúc nhìn thấy người kia thương tích đầy mình, nàng bỗng nảy sinh can đảm to lớn, chạy về phía hắn.

Dường như vào giờ phút này, người nữ tử vẫn luôn yếu đuối ấy lại bộc phát ra sức mạnh to lớn vượt qua cả bản thân nàng. Vương Lam đối mặt với mũi thương bén nhọn của Vệ Uẩn, run rẩy cất tiếng: “Nếu đệ khăng khăng giết huynh ấy… vậy hãy giết ta trước đi.”Vô số hình ảnh lướt qua trong đầu hắn, tựa như hắn đã trải qua đường đời rất dài, thế nhưng một bước sai, từng bước sai. Thái bình thịnh thế hắn muốn, tự tay hắn chôn vùi. Trung quân báo ân hắn muốn, lại là người khác tỉ mỉ bày mưu.

Giữa một đám binh hoang mã loạn, thị vệ đi theo sau lưng Vương Lam cũng khó tránh bảo vệ không chu toàn. Mắt thấy đao sắp chém xuống sau lưng Vương Lam, lòng Thẩm Hữu cuống lên, đột ngột nhào tới, thay nàng chắn một đao. Máu tươi bắn ra đầy mắt Vương Lam, Thẩm Hữu siết đầu vai nàng, gắng gượng, cắn răng nói: “Ta đưa nàng về.”

Lời vừa dứt, trường thương của Vệ Uẩn đã đâm từ đằng sau tới. Thẩm Hữu chật vật nghiêng người, lập tức bị một cước đạp ngã xuống đất. Mũi thương màu bạc sắc nhọn đâm tới, nhưng đột nhiên Vương Lam chắn trước mặt Thẩm Hữu.

“Ta không hoang đường.”

(*) Kiều hoa: đoá hoa kiều diễm, để chỉ phụ nữ yếu đuối mềm mại

Động tác Vệ Uẩn khựng lại, chàng nhíu mày: “Lục tẩu…”

Nước mắt Vương Lam lăn xuống: “Nói đến là đến, nói đi là đi, sao có người như huynh chứ?”

Vương Lam không nói chuyện. Nàng chắn trước mặt Thẩm Hữu, cơ thể run rẩy nhưng không hề lùi một bước.

“Đừng giết huynh ấy…”

“Lục tẩu, chớ yêu cầu hoang đường.”

“Lục phu nhân…”

Giọng Vương Lam run rẩy, rưng rưng nước mắt, khàn giọng nói: “Tiểu Thất, đừng giết huynh ấy…”

Vẻ mặt Vệ Uẩn vô cảm, chàng rủ mắt: “Lục tẩu, hắn là tội nhân.”

Nước mắt nàng chảy không ngừng: “Chết còn không sợ, lại sợ nhận sai, sợ chuộc tội, sợ thừa nhận một câu huynh sai rồi sao? Nếu huynh sợ, vậy huynh cũng phải sống cho ta. Ta giúp huynh chuộc tội, ta chết thay huynh, được không?”

“Có tội gì không thể chuộc chứ? Nếu huynh ấy có ý giết người, vậy ta để huynh ấy đền mạng. Nhưng huynh ấy vốn chỉ là con cờ, tội lỗi có lớn thế nào, huynh ấy từ từ trả cả đời không phải được rồi sao?”

“Ta sẽ không đầu hàng.”

Thẩm Hữu mở mắt ra, máu tươi dính lên mắt, hắn gian nan bật cười: “Ngài giết ta đi.”

“Dù cho huynh ấy không chuộc được, ta cũng có thể thay huynh ấy chuộc, đệ giữ lại mạng cho huynh ấy đi.”

“Có tội gì không thể chuộc chứ? Nếu huynh ấy có ý giết người, vậy ta để huynh ấy đền mạng. Nhưng huynh ấy vốn chỉ là con cờ, tội lỗi có lớn thế nào, huynh ấy từ từ trả cả đời không phải được rồi sao?”

“Lục tẩu!” Vệ Uẩn cao giọng: “Tránh ra!”

Vương Lam không nói chuyện. Nàng chắn trước mặt Thẩm Hữu, cơ thể run rẩy nhưng không hề lùi một bước.

Dường như vào giờ phút này, người nữ tử vẫn luôn yếu đuối ấy lại bộc phát ra sức mạnh to lớn vượt qua cả bản thân nàng. Vương Lam đối mặt với mũi thương bén nhọn của Vệ Uẩn, run rẩy cất tiếng: “Nếu đệ khăng khăng giết huynh ấy… vậy hãy giết ta trước đi.”

“Huynh câm miệng!”

“Lục phu nhân…”

Thẩm Hữu khàn giọng: “Nàng để…”

Xung quanh toàn là máu, toàn là thi thể, bất cứ lúc nào đao kiếm cũng có thể chém xuống. Nhưng chính vì như thế cho nên lúc nhìn thấy người kia thương tích đầy mình, nàng bỗng nảy sinh can đảm to lớn, chạy về phía hắn.

“Huynh câm miệng!”

“Lục tẩu!” Vệ Uẩn cao giọng: “Tránh ra!”Trong lòng Thẩm Hữu nôn nóng, hắn vừa chém binh lính bên cạnh, vừa chạy vội về phía Vương Lam. Cả đời này Vương Lam chưa từng thấy cảnh tượng như vậy.

Vương Lam đột ngột quát. Nàng đưa lưng về phía hắn, khàn giọng nói: “Canh giữ ở cổng Vệ phủ năm năm rồi, sao không canh giữ tiếp?”

“Mỗi năm đều đến, mỗi năm đều canh…”

“Đừng giết huynh ấy…”

Nước mắt Vương Lam lăn xuống: “Nói đến là đến, nói đi là đi, sao có người như huynh chứ?”

“Lục phu nhân…”

Vương Lam đột ngột quát. Nàng đưa lưng về phía hắn, khàn giọng nói: “Canh giữ ở cổng Vệ phủ năm năm rồi, sao không canh giữ tiếp?”

Thẩm Hữu siết chặt nắm đấm: “Thẩm mỗ là tội nhân.”

Động tác Vệ Uẩn khựng lại, chàng nhíu mày: “Lục tẩu…”

“Tội nhân thì chuộc tội đi!” Vương Lam xoay đầu nhìn hắn, gằn giọng: “Huynh cho rằng chết đi rồi sẽ có người tha thứ cho huynh sao? Thẩm Hữu, huynh phải sống, dùng cả đời để bồi thường cho ta, đền bù lại cho những người đã chết, như thế mới có giá trị. Huynh chết rồi, chúng ta ôm một bộ thi hài để làm gì?”

Vẻ mặt Vệ Uẩn vô cảm, chàng rủ mắt: “Lục tẩu, hắn là tội nhân.”

“Huynh sợ nhận sai đến thế sao?”

Nước mắt nàng chảy không ngừng: “Chết còn không sợ, lại sợ nhận sai, sợ chuộc tội, sợ thừa nhận một câu huynh sai rồi sao? Nếu huynh sợ, vậy huynh cũng phải sống cho ta. Ta giúp huynh chuộc tội, ta chết thay huynh, được không?”

Thẩm Hữu im lặng không nói. Vương Lam xoay đầu lại, nàng giang tay áo khấu đầu: “Vương gia, Vương Lam bằng lòng chết thay Thẩm tướng quân.”

Thẩm Hữu ngẩng phắt đầu dậy, hắn nhìn thấy nữ tử mặc trường sam vàng nhạt ở nơi xa. Trên chiến trường, nàng cực kỳ nổi bật, giống như đoá hoa mềm mại rơi xuống lưỡi đao lạnh lẽo, xung quanh đều là gươm giáo thiết mã, chỉ có nàng tay không tấc sắt, nhưng vẫn chạy băng băng về phía hắn.

“Lục tẩu, chớ yêu cầu hoang đường.”

Lông mi Thẩm Hữu run run, Vương Lam ngước mắt nhìn hắn: “Huynh thật sự muốn ép chết ta sao?!”

“Ta không hoang đường.”

Vương Lam ngẩng đầu lên, nhìn Vệ Uẩn: “Ta yếu đuối hồ đồ cả đời, thế nhưng chưa có thời khắc nào lại tỉnh táo hơn thời khắc này.”

Thẩm Hữu ở sau lưng nàng khẽ run, hắn cảm giác một bàn tay lạnh băng nắm chặt tay hắn. Nàng kéo hắn, lạnh giọng nói: “Quỳ xuống.”

Lông mi Thẩm Hữu run run, Vương Lam ngước mắt nhìn hắn: “Huynh thật sự muốn ép chết ta sao?!”

Nàng chưa bao giờ mạnh mẽ như vậy. Nàng đứng lên, ra sức kéo cơ thể Thẩm Hữu dậy, đá một cước vào chân hắn, ép hắn quỳ gối trước mặt Vệ Uẩn.

Thẩm Hữu cúi đầu, không nói gì. Vương Lam đột ngột giành lấy kiếm trong tay Vệ Thiển ở đằng sau, kề lên cổ mình.

Nghe thấy lời này, Thẩm Hữu nhắm mắt lại.

“Thẩm Hữu.” Vương Lam ngấn lệ nhìn hắn: “Huynh đầu hàng, ta lấy huynh, huynh không đầu hàng, ta chết thay huynh, đầu hàng hay không?”

“Thẩm Hữu.” Vương Lam ngấn lệ nhìn hắn: “Huynh đầu hàng, ta lấy huynh, huynh không đầu hàng, ta chết thay huynh, đầu hàng hay không?”

Nghe thấy lời này, Thẩm Hữu nhắm mắt lại.

Vô số hình ảnh lướt qua trong đầu hắn, tựa như hắn đã trải qua đường đời rất dài, thế nhưng một bước sai, từng bước sai. Thái bình thịnh thế hắn muốn, tự tay hắn chôn vùi. Trung quân báo ân hắn muốn, lại là người khác tỉ mỉ bày mưu.

(*) Kiều hoa: đoá hoa kiều diễm, để chỉ phụ nữ yếu đuối mềm mại

Vương Lam ngẩng đầu lên, nhìn Vệ Uẩn: “Ta yếu đuối hồ đồ cả đời, thế nhưng chưa có thời khắc nào lại tỉnh táo hơn thời khắc này.”

Cuộc đời này, cái gì là chân thật đây?

Hắn chợt nhớ tới đôi mắt ngấn lệ phía sau núi giả. Đó là lần đầu tiên hắn biết được nét đẹp kiều hoa(*) phương Nam.

Thẩm Hữu khẽ ho ra máu, trên người hắn đều là vết thương, dường như đã không thể cầm đao nữa. Hắn thở hổn hển, rủ mắt, Vệ Uẩn mím môi, cuối cùng vẫn nâng trường thương. Nhưng cũng chính trong lúc này, tiếng nữ tử hoảng hốt hét lên: “Thẩm Hữu!”

Giữa một đám binh hoang mã loạn, thị vệ đi theo sau lưng Vương Lam cũng khó tránh bảo vệ không chu toàn. Mắt thấy đao sắp chém xuống sau lưng Vương Lam, lòng Thẩm Hữu cuống lên, đột ngột nhào tới, thay nàng chắn một đao. Máu tươi bắn ra đầy mắt Vương Lam, Thẩm Hữu siết đầu vai nàng, gắng gượng, cắn răng nói: “Ta đưa nàng về.”(*) Kiều hoa: đoá hoa kiều diễm, để chỉ phụ nữ yếu đuối mềm mại

Hắn khẽ bật cười. Một lúc sau, lại nghe thấy nữ tử hỏi: “Thẩm Hữu, ta hỏi huynh lần cuối, đầu …”

“Ta đầu hàng.”

Dứt lời, chàng nâng trường thương lên, chỉ vào ngực Thẩm Hữu: “Đầu hàng đi.”

Lời còn chưa dứt, người đàn ông đã mở miệng cắt lời nàng. Vương Lam sững sờ, Thẩm Hữu mở mắt ra, đôi mắt mang theo ánh nước. Hắn cúi đầu, quỳ xuống, khàn giọng nói: “Tả tiên phong Thẩm Hữu, xin hàng!”

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

17 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Hoà
Hoà
4 Năm Cách đây

Anh trai này được đấy trời ơi biết co biết duỗi =)) h lấy được vợ rồi 1 công Vệ Uẩn xếp khổ nhục kế =)))

Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân :))))

Landai
Landai
4 Năm Cách đây

Đầu hàng là có vợ đó anh đầu hàng nhanh đi

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Có nhiều người chính là như thế, khuất phục trước tình yêu

Sundomm
Sundomm
3 Năm Cách đây

Haizz, dù Vệ Uẩn có tính kế cũng k nghĩ Vương Lam có thể xông ra giữ mạng cho Thẩm Hữu như vậy. Cuối cùng vẫn lad Thẩm Hữu bằng lòng quay đầu vì người con gái xứng đáng ấy

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Anh trai ơi anh còn phải cảm ơn Vệ Uẩn bày kế nữa đó, nhờ zậy mà mới lấy đựơc vợ đó nhe

Kim
Kim
1 Năm Cách đây

Quá trời mỹ nhân kế khuyên hàng ??

17
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!