Chương 129
Tả tiên phong Thẩm Hữu, xin hàng!
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Thẩm Hữu nghe vậy thì nâng mí mắt, hắn chẳng nói chẳng rằng đã cầm đại đao cưỡi ngựa lao tới. Sở Du cầm kiếm xông về phía Thẩm Hữu, giữa lúc đao kiếm giao nhau, Sở Du cảm giác được sức lực đối phương vô cùng mạnh mẽ, chỉ một đòn bất ngờ mà đã khiến hai tay nàng phát run. Khả mẹ nó rõ ràng là cái đạn hạt nhân.
Ngựa hí vang, Sở Du bật cười: “Thẩm Hữu, ngươi là đồ bất trung, bất nghĩa, bất nhân, bất hiếu, nhưng võ nghệ cũng không tệ nhỉ!” Đường An đem suy nghĩ theo nhà mình lão.
Thẩm Hữu không nói gì, đòn thứ hai ập tới lần nữa, lần này Sở Du không dám đỡ. Kiếm của nàng không phải là loại binh khí nặng, đại đao Thẩm Hữu lại hết sức thô bạo, lại thêm ngồi ngựa giao chiến, vũ khí dài vốn có ưu thế nhiều hơn. Sở Du căn bản không muốn dây dưa với Thẩm Hữu, vừa né tránh đòn đánh mạnh của Thẩm Hữu, vừa nói: “Thẩm Hữu, ngươi thật sự muốn tận hiến với cẩu tặc như Triệu Nguyệt sao, lẽ nào ngươi không cảm thấy lương tâm cắn rứt à?” Bí đao kinh sợ , hắn ba ba nói.
“Bệ hạ cứu ta lúc nguy nan.” Giọng Thẩm Hữu bình tĩnh: “Ta báo đáp Bệ hạ thì có lỗi gì?” Không có gì thở dốc nàng sau lưng nhất đặng.
“Vì ân tình một người mà mặc kệ người trong thiên hạ, đây là đúng sao?”
Thẩm Hữu không đáp, đao của hắn nhanh hơn một chút, trán Sở Du bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Thẩm Hữu vốn không phải người tầm thường, nếu nàng đánh một chọi một thì còn có thể có cơ thắng, nhưng vừa rồi nàng mới đánh xong một trận, bây giờ đã hơi kiệt sức rồi. Vệ Uẩn đứng bên trên im lặng quan sát bỗng quay đầu lại: “Mời Lục phu nhân đến chưa?” Liệt Phong vững vàng kháp ở Kiêu Điểu
“Phu nhân đang trên đườngểđến.”
Vệ Hạĩdo dự, hắn(nhìn chiến trường,ồmím môi nói:ỳ“Vương gia, Đạiớphu nhân…”
Lờiīcòn chưa dứtḹđã thấy VệẫUẩn đứng dậy,Îđi về hướngừxuống thành lâu,ôra lệnh: “Đánhĩchiêng.”
Vệ Hạ:đã đợi lờiĩnày từ lâu.ếVệ Uẩn vừaínói, Vệ Hạ}lập tức hô:ï“Đánh chiêng! Mauỹđánh chiêng gọiốĐại phu nhânổtrở về!”
Mặt‹khác, Vương Lamệngồi trong xeĬngựa, nhìn xeửngựa lắc lư,ặtrong lòng vẫnícòn hơi doẽdự.
“Vương gia nói)lần này khuyên)hàng Thẩm đạiĭnhân, xin phu,nhân hãy tậnĪtâm tận lực,ïthế nhưng cũngĩđừng để mìnhũchịu thiệt, tứcἲlà người cứɪtuỳ tiện nóiἴcái gì đó,ĭcố hết sứcílà được.”
VươngíLam không đáp,Ínàng nhìn cổngIthành đồ sộἷngày càng gần,âtim đập càng)nhanh hơn. Nàngứchưa bao giờ}đến gần chiếnỉtrường như vậy.íVương Lam khôngĩkhỏi níu lấyírèm xe, gianἵnan nói: “Taãsẽ cố hếtḻsức thử xem.”ẵ
Trầm mặc mộtùlát, Vương Lamɩlại không nhịnļđược hỏi: “Nếuĩnhư khuyên khôngíđược thì sao?”ặ
“Khuyên không được?”İVệ Thiển nhíu¸mày, chậm rãiànói: “Chắc làḷsẽ giết, dùịsao Thẩm Hữuἶcũng là mộtìnhân tài, nếu³không thể sửỹdụng vì Vươngỗgia, vậy vẫnổnên diệt cỏītận gốc mớiãtốt.”
Vương Lamásững sờ, bỗngịnhiên trong đầuịnàng lướt quaêkhoảnh khắc mộtįtháng trước hắnờđưa nàng raỳkhỏi thành, vén(rèm xe lên.
Nàngḻcảm giác tim{mình chìm vàoứtrong nước, nướcèngấm vào tim,úkhiến nàng khôngịnghe được bất}kỳ âm thanhľnào.
Mà trên chiếnítrường, Sở DuÎchợt nghe thấyĩtiếng chiêng trốngễvang lên, nàngìvội vàng rútơlui, tư thếểdĩ nhiên làíchạy trốn. NhưngÍmáu tươi baợtên đại tướngătrên người nàngĩvừa nãy hãyḻcòn chưa khô,ỉnếu Thẩm Hữuìđể nàng đi,įe là khôngựdễ ăn nói.İVì thế ThẩmļHữu cưỡi ngựaḻđuổi theo. SởİDu phi nhanhèvề hướng cổngïthành, Thẩm Hữuɩđuổi sát khôngἰtha. Nguỵ ThanhừBình và TầnḽThời Nguyệt gấpễgáp chạy lênétrước đón, lậpïtức có haiļtướng lĩnh trongằquân Triệu nhảyἷra quấn lấyửNguỵ Thanh Bìnhịvà Tần ThờiếNguyệt.
Lúc này trốngìtrận đột ngộtjđánh vang, cổngứthành mở ra.¹Cùng với ḽtiếng hô giết,ἲtuấn mã đỏíthẫm chở mộtĬtướng quân khôiịgiáp màu bạc,ứhồng anh ngânịthương dẫn binhIlao ra. Tiếngửtrống quân Triệuīcũng theo đóḷvang lên, haiἳquân dưới sựĪdẫn dắt củaỉtướng lĩnh mỗiõbên xông thẳngĩvề phía đốifphương.
Mà trên chiếnĩtrường, ở giữaềhai quân, ThẩmḹHữu nhắm sắpỉđuổi kịp SởịDu, hắn dứtỳkhoát nhảy lên,ơvứt ngựa nhàoâtới, cầm đaoỉgiáng từ trênơtrời xuống. Ngựaờsợ hãi híầvang, Sở Duíbị ép trởỷngười lăn dướiἰđất một vòng,ìđao thứ haiḻtheo đó chémļtới. Cũng chínhíkhoảnh khắc này,àhồng anh thương:phá không màìđến, mang theoỷkhí lạnh âmậu ép ThẩmἶHữu vội vàngẹthối lui, sauịđó vững vàngẫđáp xuống trướcἷmặt Sở Du,ợlún đất baĬphân.
Chính trong mộtắkhắc trì trệànày, thanh niênệbạch y ngânĬgiáp đã nhanhíchóng xông đếnỏtrước mặt ThẩmĪHữu, một tayĩrút thương, thuơngḽpháp như nướcôchảy mây trôiếlấn át vềîphía Thẩm Hữu.
ThẩmīHữu bị épửlùi lại. Tốcẽđộ đối phươngḷrất nhanh, sứcằlực lại mạnh.áThẩm Hữu cốịgắng chống đỡ,ícảm giác gầnịnhư không thểêhô hấp.
“Hai mươiôchín năm trước,]mẫu thân ngươiằbị bắt...” Giọng[Vệ Uẩn lạnhựnhạt, dường nhưïtrận kịch chiến:này không hề]ảnh hưởng chútḻnào đến chàng:ở“Chịu đủ lăng]nhục ở BắcĪĐịch, tiếp đóđmang thai, sinh)ra ngươi.”
“Câmẳmiệng…”
Vẻ mặtľThẩm Hữu hơiịdao động, đaoểpháp không khỏiĩsắc bén thêmểvài phần. VệĩUẩn nghiêng người,ậtránh khỏi đònịtấn công củaĪhắn, tiếp tụcĨnói: “Lúc ngươiḹmười tuổi, ngươiIvà mẫu thânẵgặp sơn phỉũtrên đường, chínháTriệu Nguyệt cứuẹngươi, cũng cứuọmẫu thân ngươi.jVì báo đápảhắn, ngươi ngheỹtheo lời hắnľđến bên cạnhíDiêu Dũng, trởỗthành tử sĩ.ốKhi đó mụcịđích của ngươiềlà gì, ngươiạcòn nhớ không?”ì
Thẩm Hữu khôngĭđáp, đại đao‹hung hãn chémitới, trường thươngɪVệ Uẩn cuốnḹlấy đao ThẩmắHữu, đè mạnhĬxuống. Chàng ngước‹mắt nhìn hắn:ẫ“Năm đó, TriệuẳNguyệt từng hứaàvới ngươi sẽḷcó Đại Sởɪthịnh thế, BắcẽĐịch không cònửxâm phạm.”
“Đánhịthì đánh đi,]sao ngài nóiìnhảm nhiều vậy!”ỉ
Thẩm Hữu hítἶthở nặng nề,ḻrõ ràng hơiЇnóng nảy. VẻImặt Vệ Uẩnjthản nhiên, ngayứlúc hắn đáímột chân tới,ệchàng vừa tránhĩvừa nói tiếp:Ї“Một nửa cuộcЇđời ngươi đềuἴcố gắng vììđiều đó. NhưngíBạch Đế CốcÎnăm ấy, vìïTriệu Nguyệt màịngươi truyền saiítin tức, hạiįchết bảy vạnỡtướng sĩ, khiếnľquốc thổ ĐạiɩSở thất thủ,)Hoa Kinh suýtỉbị san bằng.ἳThẩm Hữu, ngươiăkhông cảm thấyặbuồn cười sao?”ă
“Câm miệng!”
“Ngươiữphí nửa đờiỹngười, mong cầuɩthiên hạ tháiầbình, kết quảọlại chính tayIngươi đẩy ĐạiЇSở về phíaĪvạn kiếp bấtἴphục(*), nhìn non³sông Đại Sởỳđiêu linh, báchắtích tha hươngỉcầu thực, phụãnữ chịu đủĪkhuất nhục nhưἳmẫu thân ngươi,ầmà chủ tửẵTriệu Nguyệt củaảngươi đăng cơủnhư ý nguyện.ữChắc ngươi khôngóhối hận đâuĩnhỉ?”
(*) Vạn)kiếp bất phục:°Vạn kiếp khôngЇthể ngóc đầuÎlên nổi
“Ta khôngỏcó!” Thẩm Hữuĺnghiến răng nói:Í“Ta không cốòý truyền saiἰtin tức!”
“Hômìnay, ngươi cònjtin chính BắcớĐịch lừa ngươiịsao?” Vệ Uẩnỉbật cười tràoôphúng: “Vậy làmêsao Bắc Địchễbiết ngươi làữgian tế? Làmĭsao Bắc Địchἴtính chuẩn xácíthế cục nhưãvậy? Hôm nayỷvì sao taỉphản, vì sao)thiên hạ phản,ἵngươi còn muốnïtự lừa mìnhįsao?”
“Vì Hoàngêvị, Quân chủạmà ngươi tậnổtrung không tiếcỹcấu kết vớiịBắc Địch làmậnhục mẫu thânớngươi năm đó,ốmượn tay ngươiấgiết tướng sĩêĐại Sở ta,îhại bách tínhợĐại Sở ta!ĭThẩm Hữu, ngươiẳcó tội! Ngươiĩthẹn với bảyũvạn anh linh,ĺthẹn với Vệágia ta, thẹnụvới Đại Sở,ỉcũng thẹn vớiýchính mình!”
ThẩmỉHữu không nóiòlời nào, hắnİcắn răng, tấn‹công điên cuồngổvề phía VệảUẩn.
Nhưng hôm nayĺhắn đã sớmẻlà nỏ mạnhữhết đà, VệīUẩn bất ngờầđạp một cước,İtàn nhẫn đáábay Thẩm Hữu.ἲBên cạnh làḽtiếng binh línhÍgiao chiến, ThẩmơHữu trở mình,ẳlại nhắm vềḻphía Vệ Uẩnũlần nữa. VệíUẩn bình tĩnhủhỏi: “Ta nóiỹsai sao? Ngươiἵđã dùng nửa³đời mình đểũhuỷ hoại ĐạiấSở, ngươi vuiἰkhông?”
“Càng nựcìcười hơn chính[là…” Vệ UẩnÏtúm tóc ThẩmĩHữu, đập mạnhícả người hắnèxuống đất, đèỵhắn lại, bìnhïtĩnh nói: “Nămịđó, Triệu Nguyệtởcứu ngươi cũngýlà giả. Đámἰsơn phỉ đóỗvốn là ngườiícủa hắn.”
Ngheĺvậy, Thẩm Hữuủdần trợn trừngḽhai mắt.
“Không thểïnào…”
Không biếtđThẩm Hữu lấyỉđâu ra sứcẻlực, hắn cầm:đao của mình,ơđột ngột chémítới, gào thét:ị“Không thể nào!ɪKhông thể nào!”ɨ
Hôm nay, hắnũhai mươi támỳtuổi, mộng tưởngỉlớn nhất từngìcó của hắnẳchính là khiếnỉĐại Sở thoátÏcảnh khói lửa,ĺkhông bao giờıxuất hiện ngườiõnào giống nhưĩmẫu thân hắn.
Nhưngỳtự tay hắnệchôn vùi độiİquân tinh nhuệảnhất của ĐạiởSở, và cũngámột tay hắnĩđẩy Đại Sởἵvề phía vạnỉkiếp bất phục.ẵHắn bước điìtrên đường, chỉầcó thể tựĩnói với chínhệmình rằng hắnăvì báo ân,ìvì tận trung.
Làmửngười không ngoàiıtrung nghĩa, hắnịđã bất nhânĭbất nghĩa, vậyíít nhất cũngởphải là mộtưtrung thần. Nhưngộsao hôm nayộlại có thểἱnói cho hắnụbiết tất cảïđều là giả?
Cáiógọi là ânụtình kia làígiả, tất cảọnhững gì chống¹đỡ hắn đều‹là giả.
Hắn cầmừđại đao vungýmạnh như hổágầm, trường thươngùVệ Uẩn cắtụqua người nhưngĩhắn cũng khôngõcảm giác được.ἲ
Hắn bị VệẩUẩn đá văngọrồi lại đứngịlên. Hắn bịđđập xuống đấtĭrồi lại đứngÎlên.
Mắt Thẩm Hữuïbị máu làmįnhoè đi, xungìquanh dần trởệnên không rõ,ịnhưng hắn vẫnýđứng lên hết¹lần này đếnằlần khác, khànọgiọng phủ nhận:í“Không thể nào…”ḻ
Lại một lầnἵnữa bị đạpèxuống, hắn phunЇmột búng máu,ẳvẫn tiếp tục)chống người dậy,ıđứng lên, khóịnhọc nói: “Khôngâthể nào…”
Xung quanh đều là tiếng chém giết, từng người một ngã xuống. Hắn cảm thấy có cái gì đó trên người mình trôi tuột đi mất, nhưng hắn phải đứng lên, phải gắng gượng.
“Dù cho huynh ấy không chuộc được, ta cũng có thể thay huynh ấy chuộc, đệ giữ lại mạng cho huynh ấy đi.”“Huynh sợ nhận sai đến thế sao?”
“Thẩm Hữu.” Giọng Vệ Uẩn bình đạm: “Ngươi đã làm sai, không biết hối cải thì thôi, còn muốn sai càng thêm sai sao?”
Thẩm Hữu im lặng không nói. Vương Lam xoay đầu lại, nàng giang tay áo khấu đầu: “Vương gia, Vương Lam bằng lòng chết thay Thẩm tướng quân.”
Dứt lời, chàng nâng trường thương lên, chỉ vào ngực Thẩm Hữu: “Đầu hàng đi.”
Hắn chợt nhớ tới đôi mắt ngấn lệ phía sau núi giả. Đó là lần đầu tiên hắn biết được nét đẹp kiều hoa(*) phương Nam.
Cuộc đời này, cái gì là chân thật đây?
Thẩm Hữu mở mắt ra, máu tươi dính lên mắt, hắn gian nan bật cười: “Ngài giết ta đi.”
Vẻ mặt Vệ Uẩn không cảm xúc, trường thương chàng lẳng lặng chỉ vào hắn: “Một lòng muốn chết?”
Vẻ mặt Vệ Uẩn không cảm xúc, trường thương chàng lẳng lặng chỉ vào hắn: “Một lòng muốn chết?”
“Mỗi năm đều đến, mỗi năm đều canh…”
Sao nàng có thể tới!
“Ta sẽ không đầu hàng.”
Chiến trường là nơi thế nào, nàng không biết nguy hiểm lắm sao?
Xung quanh đều là tiếng chém giết, từng người một ngã xuống. Hắn cảm thấy có cái gì đó trên người mình trôi tuột đi mất, nhưng hắn phải đứng lên, phải gắng gượng.
Thẩm Hữu khẽ ho ra máu, trên người hắn đều là vết thương, dường như đã không thể cầm đao nữa. Hắn thở hổn hển, rủ mắt, Vệ Uẩn mím môi, cuối cùng vẫn nâng trường thương. Nhưng cũng chính trong lúc này, tiếng nữ tử hoảng hốt hét lên: “Thẩm Hữu!”
Hắn khẽ bật cười. Một lúc sau, lại nghe thấy nữ tử hỏi: “Thẩm Hữu, ta hỏi huynh lần cuối, đầu …”
Thẩm Hữu ngẩng phắt đầu dậy, hắn nhìn thấy nữ tử mặc trường sam vàng nhạt ở nơi xa. Trên chiến trường, nàng cực kỳ nổi bật, giống như đoá hoa mềm mại rơi xuống lưỡi đao lạnh lẽo, xung quanh đều là gươm giáo thiết mã, chỉ có nàng tay không tấc sắt, nhưng vẫn chạy băng băng về phía hắn.
Giọng Vương Lam run rẩy, rưng rưng nước mắt, khàn giọng nói: “Tiểu Thất, đừng giết huynh ấy…”
Nàng tựa như vô cùng vội vã, bất chấp mọi thứ nâng váy chạy về phía hắn. Thẩm Hữu mở to mắt, phản ứng lại đầu tiên. Hắn cầm đao lên, chạy về phía Vương Lam.
Sao nàng lại tới?
Giữa một đám binh hoang mã loạn, thị vệ đi theo sau lưng Vương Lam cũng khó tránh bảo vệ không chu toàn. Mắt thấy đao sắp chém xuống sau lưng Vương Lam, lòng Thẩm Hữu cuống lên, đột ngột nhào tới, thay nàng chắn một đao. Máu tươi bắn ra đầy mắt Vương Lam, Thẩm Hữu siết đầu vai nàng, gắng gượng, cắn răng nói: “Ta đưa nàng về.”
Sao nàng có thể tới!
Sao nàng lại tới?
Chiến trường là nơi thế nào, nàng không biết nguy hiểm lắm sao?
“Thẩm Hữu.” Giọng Vệ Uẩn bình đạm: “Ngươi đã làm sai, không biết hối cải thì thôi, còn muốn sai càng thêm sai sao?”
Trong lòng Thẩm Hữu nôn nóng, hắn vừa chém binh lính bên cạnh, vừa chạy vội về phía Vương Lam. Cả đời này Vương Lam chưa từng thấy cảnh tượng như vậy.
“Ta đầu hàng.”
Nàng chưa bao giờ mạnh mẽ như vậy. Nàng đứng lên, ra sức kéo cơ thể Thẩm Hữu dậy, đá một cước vào chân hắn, ép hắn quỳ gối trước mặt Vệ Uẩn.
Xung quanh toàn là máu, toàn là thi thể, bất cứ lúc nào đao kiếm cũng có thể chém xuống. Nhưng chính vì như thế cho nên lúc nhìn thấy người kia thương tích đầy mình, nàng bỗng nảy sinh can đảm to lớn, chạy về phía hắn.
Dường như vào giờ phút này, người nữ tử vẫn luôn yếu đuối ấy lại bộc phát ra sức mạnh to lớn vượt qua cả bản thân nàng. Vương Lam đối mặt với mũi thương bén nhọn của Vệ Uẩn, run rẩy cất tiếng: “Nếu đệ khăng khăng giết huynh ấy… vậy hãy giết ta trước đi.”Vô số hình ảnh lướt qua trong đầu hắn, tựa như hắn đã trải qua đường đời rất dài, thế nhưng một bước sai, từng bước sai. Thái bình thịnh thế hắn muốn, tự tay hắn chôn vùi. Trung quân báo ân hắn muốn, lại là người khác tỉ mỉ bày mưu.
Giữa một đám binh hoang mã loạn, thị vệ đi theo sau lưng Vương Lam cũng khó tránh bảo vệ không chu toàn. Mắt thấy đao sắp chém xuống sau lưng Vương Lam, lòng Thẩm Hữu cuống lên, đột ngột nhào tới, thay nàng chắn một đao. Máu tươi bắn ra đầy mắt Vương Lam, Thẩm Hữu siết đầu vai nàng, gắng gượng, cắn răng nói: “Ta đưa nàng về.”
Lời vừa dứt, trường thương của Vệ Uẩn đã đâm từ đằng sau tới. Thẩm Hữu chật vật nghiêng người, lập tức bị một cước đạp ngã xuống đất. Mũi thương màu bạc sắc nhọn đâm tới, nhưng đột nhiên Vương Lam chắn trước mặt Thẩm Hữu.
“Ta không hoang đường.”
(*) Kiều hoa: đoá hoa kiều diễm, để chỉ phụ nữ yếu đuối mềm mại
Động tác Vệ Uẩn khựng lại, chàng nhíu mày: “Lục tẩu…”
Nước mắt Vương Lam lăn xuống: “Nói đến là đến, nói đi là đi, sao có người như huynh chứ?”
Vương Lam không nói chuyện. Nàng chắn trước mặt Thẩm Hữu, cơ thể run rẩy nhưng không hề lùi một bước.
“Đừng giết huynh ấy…”
“Lục tẩu, chớ yêu cầu hoang đường.”
“Lục phu nhân…”
Giọng Vương Lam run rẩy, rưng rưng nước mắt, khàn giọng nói: “Tiểu Thất, đừng giết huynh ấy…”
Vẻ mặt Vệ Uẩn vô cảm, chàng rủ mắt: “Lục tẩu, hắn là tội nhân.”
Nước mắt nàng chảy không ngừng: “Chết còn không sợ, lại sợ nhận sai, sợ chuộc tội, sợ thừa nhận một câu huynh sai rồi sao? Nếu huynh sợ, vậy huynh cũng phải sống cho ta. Ta giúp huynh chuộc tội, ta chết thay huynh, được không?”
“Có tội gì không thể chuộc chứ? Nếu huynh ấy có ý giết người, vậy ta để huynh ấy đền mạng. Nhưng huynh ấy vốn chỉ là con cờ, tội lỗi có lớn thế nào, huynh ấy từ từ trả cả đời không phải được rồi sao?”
“Ta sẽ không đầu hàng.”
Thẩm Hữu mở mắt ra, máu tươi dính lên mắt, hắn gian nan bật cười: “Ngài giết ta đi.”
“Dù cho huynh ấy không chuộc được, ta cũng có thể thay huynh ấy chuộc, đệ giữ lại mạng cho huynh ấy đi.”
“Có tội gì không thể chuộc chứ? Nếu huynh ấy có ý giết người, vậy ta để huynh ấy đền mạng. Nhưng huynh ấy vốn chỉ là con cờ, tội lỗi có lớn thế nào, huynh ấy từ từ trả cả đời không phải được rồi sao?”
“Lục tẩu!” Vệ Uẩn cao giọng: “Tránh ra!”
Vương Lam không nói chuyện. Nàng chắn trước mặt Thẩm Hữu, cơ thể run rẩy nhưng không hề lùi một bước.
Dường như vào giờ phút này, người nữ tử vẫn luôn yếu đuối ấy lại bộc phát ra sức mạnh to lớn vượt qua cả bản thân nàng. Vương Lam đối mặt với mũi thương bén nhọn của Vệ Uẩn, run rẩy cất tiếng: “Nếu đệ khăng khăng giết huynh ấy… vậy hãy giết ta trước đi.”
“Huynh câm miệng!”
“Lục phu nhân…”
Thẩm Hữu khàn giọng: “Nàng để…”
Xung quanh toàn là máu, toàn là thi thể, bất cứ lúc nào đao kiếm cũng có thể chém xuống. Nhưng chính vì như thế cho nên lúc nhìn thấy người kia thương tích đầy mình, nàng bỗng nảy sinh can đảm to lớn, chạy về phía hắn.
“Huynh câm miệng!”
“Lục tẩu!” Vệ Uẩn cao giọng: “Tránh ra!”Trong lòng Thẩm Hữu nôn nóng, hắn vừa chém binh lính bên cạnh, vừa chạy vội về phía Vương Lam. Cả đời này Vương Lam chưa từng thấy cảnh tượng như vậy.
Vương Lam đột ngột quát. Nàng đưa lưng về phía hắn, khàn giọng nói: “Canh giữ ở cổng Vệ phủ năm năm rồi, sao không canh giữ tiếp?”
“Mỗi năm đều đến, mỗi năm đều canh…”
“Đừng giết huynh ấy…”
Nước mắt Vương Lam lăn xuống: “Nói đến là đến, nói đi là đi, sao có người như huynh chứ?”
“Lục phu nhân…”
Vương Lam đột ngột quát. Nàng đưa lưng về phía hắn, khàn giọng nói: “Canh giữ ở cổng Vệ phủ năm năm rồi, sao không canh giữ tiếp?”
Thẩm Hữu siết chặt nắm đấm: “Thẩm mỗ là tội nhân.”
Động tác Vệ Uẩn khựng lại, chàng nhíu mày: “Lục tẩu…”
“Tội nhân thì chuộc tội đi!” Vương Lam xoay đầu nhìn hắn, gằn giọng: “Huynh cho rằng chết đi rồi sẽ có người tha thứ cho huynh sao? Thẩm Hữu, huynh phải sống, dùng cả đời để bồi thường cho ta, đền bù lại cho những người đã chết, như thế mới có giá trị. Huynh chết rồi, chúng ta ôm một bộ thi hài để làm gì?”
Vẻ mặt Vệ Uẩn vô cảm, chàng rủ mắt: “Lục tẩu, hắn là tội nhân.”
“Huynh sợ nhận sai đến thế sao?”
Nước mắt nàng chảy không ngừng: “Chết còn không sợ, lại sợ nhận sai, sợ chuộc tội, sợ thừa nhận một câu huynh sai rồi sao? Nếu huynh sợ, vậy huynh cũng phải sống cho ta. Ta giúp huynh chuộc tội, ta chết thay huynh, được không?”
Thẩm Hữu im lặng không nói. Vương Lam xoay đầu lại, nàng giang tay áo khấu đầu: “Vương gia, Vương Lam bằng lòng chết thay Thẩm tướng quân.”
Thẩm Hữu ngẩng phắt đầu dậy, hắn nhìn thấy nữ tử mặc trường sam vàng nhạt ở nơi xa. Trên chiến trường, nàng cực kỳ nổi bật, giống như đoá hoa mềm mại rơi xuống lưỡi đao lạnh lẽo, xung quanh đều là gươm giáo thiết mã, chỉ có nàng tay không tấc sắt, nhưng vẫn chạy băng băng về phía hắn.
“Lục tẩu, chớ yêu cầu hoang đường.”
Lông mi Thẩm Hữu run run, Vương Lam ngước mắt nhìn hắn: “Huynh thật sự muốn ép chết ta sao?!”
“Ta không hoang đường.”
Vương Lam ngẩng đầu lên, nhìn Vệ Uẩn: “Ta yếu đuối hồ đồ cả đời, thế nhưng chưa có thời khắc nào lại tỉnh táo hơn thời khắc này.”
Thẩm Hữu ở sau lưng nàng khẽ run, hắn cảm giác một bàn tay lạnh băng nắm chặt tay hắn. Nàng kéo hắn, lạnh giọng nói: “Quỳ xuống.”
Lông mi Thẩm Hữu run run, Vương Lam ngước mắt nhìn hắn: “Huynh thật sự muốn ép chết ta sao?!”
Nàng chưa bao giờ mạnh mẽ như vậy. Nàng đứng lên, ra sức kéo cơ thể Thẩm Hữu dậy, đá một cước vào chân hắn, ép hắn quỳ gối trước mặt Vệ Uẩn.
Thẩm Hữu cúi đầu, không nói gì. Vương Lam đột ngột giành lấy kiếm trong tay Vệ Thiển ở đằng sau, kề lên cổ mình.
Nghe thấy lời này, Thẩm Hữu nhắm mắt lại.
“Thẩm Hữu.” Vương Lam ngấn lệ nhìn hắn: “Huynh đầu hàng, ta lấy huynh, huynh không đầu hàng, ta chết thay huynh, đầu hàng hay không?”
“Thẩm Hữu.” Vương Lam ngấn lệ nhìn hắn: “Huynh đầu hàng, ta lấy huynh, huynh không đầu hàng, ta chết thay huynh, đầu hàng hay không?”
Nghe thấy lời này, Thẩm Hữu nhắm mắt lại.
Vô số hình ảnh lướt qua trong đầu hắn, tựa như hắn đã trải qua đường đời rất dài, thế nhưng một bước sai, từng bước sai. Thái bình thịnh thế hắn muốn, tự tay hắn chôn vùi. Trung quân báo ân hắn muốn, lại là người khác tỉ mỉ bày mưu.
(*) Kiều hoa: đoá hoa kiều diễm, để chỉ phụ nữ yếu đuối mềm mại
Vương Lam ngẩng đầu lên, nhìn Vệ Uẩn: “Ta yếu đuối hồ đồ cả đời, thế nhưng chưa có thời khắc nào lại tỉnh táo hơn thời khắc này.”
Cuộc đời này, cái gì là chân thật đây?
Hắn chợt nhớ tới đôi mắt ngấn lệ phía sau núi giả. Đó là lần đầu tiên hắn biết được nét đẹp kiều hoa(*) phương Nam.
Thẩm Hữu khẽ ho ra máu, trên người hắn đều là vết thương, dường như đã không thể cầm đao nữa. Hắn thở hổn hển, rủ mắt, Vệ Uẩn mím môi, cuối cùng vẫn nâng trường thương. Nhưng cũng chính trong lúc này, tiếng nữ tử hoảng hốt hét lên: “Thẩm Hữu!”
Giữa một đám binh hoang mã loạn, thị vệ đi theo sau lưng Vương Lam cũng khó tránh bảo vệ không chu toàn. Mắt thấy đao sắp chém xuống sau lưng Vương Lam, lòng Thẩm Hữu cuống lên, đột ngột nhào tới, thay nàng chắn một đao. Máu tươi bắn ra đầy mắt Vương Lam, Thẩm Hữu siết đầu vai nàng, gắng gượng, cắn răng nói: “Ta đưa nàng về.”(*) Kiều hoa: đoá hoa kiều diễm, để chỉ phụ nữ yếu đuối mềm mại
Hắn khẽ bật cười. Một lúc sau, lại nghe thấy nữ tử hỏi: “Thẩm Hữu, ta hỏi huynh lần cuối, đầu …”
“Ta đầu hàng.”
Dứt lời, chàng nâng trường thương lên, chỉ vào ngực Thẩm Hữu: “Đầu hàng đi.”
Lời còn chưa dứt, người đàn ông đã mở miệng cắt lời nàng. Vương Lam sững sờ, Thẩm Hữu mở mắt ra, đôi mắt mang theo ánh nước. Hắn cúi đầu, quỳ xuống, khàn giọng nói: “Tả tiên phong Thẩm Hữu, xin hàng!”
Anh trai này được đấy trời ơi biết co biết duỗi =)) h lấy được vợ rồi 1 công Vệ Uẩn xếp khổ nhục kế =)))
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân :))))
Đầu hàng là có vợ đó anh đầu hàng nhanh đi
Có nhiều người chính là như thế, khuất phục trước tình yêu
Haizz, dù Vệ Uẩn có tính kế cũng k nghĩ Vương Lam có thể xông ra giữ mạng cho Thẩm Hữu như vậy. Cuối cùng vẫn lad Thẩm Hữu bằng lòng quay đầu vì người con gái xứng đáng ấy
Anh trai ơi anh còn phải cảm ơn Vệ Uẩn bày kế nữa đó, nhờ zậy mà mới lấy đựơc vợ đó nhe
Quá trời mỹ nhân kế khuyên hàng ??