Chương 130
Nghìn năm minh nguyệt bất biến, lòng người lại đổi thay?
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tiếng nói của Thẩm Hữu rất lớn, binh lính bên cạnh ngẩn người, tiếp đó một giọng nói vang lên: “Thẩm tướng quân, ta đi theo ngài!” Hắn mới có thể là bệnh nhân, cũng có khả.
Sau tiếng hô này, kế đến liền nghe thấy Thẩm Hữu hét lớn: “Quân cánh tả nghe lệnh, theo ta vào thành!”
Vừa dứt lời, Thẩm Hữu đứng dậy, xoay người lên ngựa, chạy về phía cổng thành. Sau khi binh lính trên chiến trường do dự một thoáng, liền lục tục có người đi theo Thẩm Hữu. Trong nhất thời, tình cảnh hỗn loạn. Nguyên soái Lý Chiêu ở đằng sau gào rống: “Đào quân(*) xử trảm! Đào quân xử trảm!” Ở đây hiện tại bỏ nàng, tổng cộng có hơn.
(*) Đào quân: quân đào ngũ
Nhưng lúc này đầu trận đã hoàn toàn rối loạn, ngược lại sĩ khí quân Vệ tăng cao, tiếng trống trận vang lên, Vệ Uẩn trở người lên ngựa, dẫn binh nghênh chiến truy kích. Người nọ đột nhiên mở miệng, hắn tiếng.
Hai bên giáp lá cà, một bên sĩ khí suy sụp liên tiếp lùi về sau, còn một bên khí thế ngút trời. Lý Chiêu ngồi trên ngựa, nghiến răng mắng: “Cẩu tặc Thẩm Hữu phá hư đại sư của lão phu!”
Phó tướng bên cạnh vừa ngăn tấn công, vừa nói với Lý Chiêu: “Tướng quân, hôm nay đã loạn rồi, tạm thời lui đi!” Ước chừng nửa phần chung.
Hai quân giao chiến, quyếtủđịnh ở sĩỉkhí. Lòng ngườiἱkhông đồng, chỉĩcần bắt đầu:rối loạn thììdù có nhiềuửbinh lực hơnĩnữa cũng chiaụnăm sẻ bảy.ôHôm nay ThẩmăHữu đã hàng,úhắn dẫn theoĩthân binh củaἱmình rời khỏiớchiến trường, đàoÏbinh càng nhiềuễthêm. Dù choýhôm nay ông,ta dẫn theoĩhai mươi vạnɨđại quân, gấpἳmấy lần VệờUẩn thì LýủChiêu cũng không‹dám cố đấmɪăn xôi.
Lý Chiêuínghiến răng, cuốiẵcùng giơ tayólên đánh chiêng,Įdẫn theo binhâlính rút về.,Vệ Uẩn khôngỏtiếp tục đuổiĩtheo, hôm nayẫtrong thành chỉữcó năm vạnộbinh lính canhЇgiữ. Lý Chiêuếdẫn theo haiḻmươi vạn quân,ũchàng chỉ cầnỉbảo vệ thànhỉlà đủ rồi.
Chiếu}theo ước địnhĩcủa chàng vàìCố Sở Sinh,°trừ chuyện chiếmIlấy Thanh Châuỏcủa Diêu Dũngừra, còn lạiỉtất cả trậnĺđánh, trận nào}có thể khôngɨđánh thì không(cần đánh.
Hôm nayđlà trận chiếnýđầu tiên TriệuúNguyệt đánh choọngười trong thiênỹhạ xem, thắngậđược trận nàyíđã đủ rồi.
Nhìníbinh lính rútÎlui, Vệ Uẩnìthở phào. SởêDu cầm kiếmìđi tới cạnhíchàng, cười nói:ì“Thắng rồi.”
VệưUẩn cũng cườiĺtheo, quan sátánàng một lúc,ềchàng khen ngợi:ἰ“Kiếm pháp đẹpìlắm.”
Binh línhÍbắt đầu dọnởdẹp chiến trường,ĩmọi người đều°đã mệt mỏi.ɨSở Du vàīVệ Uẩn cùng}nhau trở về.ỉLúc về đếnĨphủ, bên trongàđã bận tốiêtăm mặt mày,ìchỗ nào cũngĭlà người bịfthương. Nguỵ ThanhἳBình dẫn theoìđại phu điứchữa trị, SởÎDu và Vệ¸Uẩn thay quầnấáo xong thìḷđến phòng ThẩmễHữu.
Thẩm Hữu nằmỉtrên giường, vết²thương của hắnãđã xử lý,ḻhình như đangỉngủ say, hôầhấp nặng nềḽkéo dài.
Vương Lamìngồi một bên,ịvẫn còn ngâyĪngười. Sở DuĮvà Vệ UẩnÍđi vào, nàng²vẫn còn ngẩnũngơ. Vệ Uẩnịbước tới trướcểmặt Vương Lam,ἲlo lắng gọi:ă“Lục tẩu?”
VươngἶLam hoàn hồn,ẽđứng lên hànhỉlễ với Vệ{Uẩn.
Sở Du bướcătới đỡ nàngÎdậy, quan sátɨchốc lát, loịlắng hỏi: “Khôngἳbị thương chứ?”ấ
Vương Lam lắcêđầu, Sở Duáđỡ nàng ngồiởxuống, cười nói:ậ“Chắc là bịẫdoạ rồi.”
VươngíLam thở dài:ẽ“Đúng là bịỉdoạ thật.”
SởấDu rót trà[cho Vương Lam:ẫ“Tình hình Thẩmìtướng quân thếờnào?”
“Mất máuĩquá nhiều, ngấtơxỉu rồi, nhưngiQuận chúa nóiựkhông có gìịlớn, bảo taĩyên tâm.”
SởĭDu gật đầu,ḹVệ Uẩn đứngἱtrước giường xemļThẩm Hữu mộtỵlát. Sau khiổxác nhận ThẩmýHữu không sao,ịchàng quay đầuĩlại, nhìn VươngịLam hỏi: “Lờiítẩu tẩu nóiõtrên chiến trườngịlà thật sao?”ỷ
Vương Lam ngẩnơngười. Nàng khôngụlên tiếng, VệḻUẩn nhíu mày:ἵ“Đệ hi vọngĩtẩu khuyên hàng,únhưng cũng khôngḽhi vọng tẩuắtẩu lấy hạnhốphục cả đời³mình để đổi…”ĩ
Lời còn chưaīdứt, Vương Lamỡđã nước mắtèlưng tròng. VệİUẩn đờ người,ọSở Du ôn,hoà nói: “Vương¹gia đi nghỉ{trước đi, để[ta ở cùngơA Lam.”
VệìUẩn trầm mặcĪchốc lát, cuốiḻcùng nói: “Làἱđệ lỗ mãng,ļnếu đệ cóđgì nói khôngởđúng, hi vọngḷLục tẩu thứòlỗi.”
Dứt lời,İVệ Uẩn chắpỏtay lễ chàoἳrồi rời điítrước.
Sở Du ngồiẳbên cạnh Vương)Lam, tự cầmḻchén trà, nhẹẹnhàng cười: “Taἶthật không hiểu,Îcô và AἴThuần, một ngườiĩrồi lại haiệngười, sao lại,rắc rối nhưữvậy?”
Vương Lamámím môi khôngīnói, Sở DuĮngước mắt nhìnịnàng: “Cô thíchįhắn?”
Vương Lamịcũng không đáp.ἱSở Du nắmìlấy tay nàng,ḽdịu dàng hỏi:(“Rốt cuộc côựnghĩ thế nào,ốít nhiều gì³cũng nói choắta biết chứ?”ï
“Ta không biết…”ḹNước mắt VươngɨLam rơi xuống:ĩ“Cô hỏi ta,ừta cũng khôngẫbiết. Ta thíchɩhuynh ấy làἴthật, nhưng dùêgì năm đóưcái chết củaἵA Vinh cũngíliên quan đếnợhuynh ấy. Nếuịhuynh ấy làữngười xấu, nămợđó cố ýílàm chuyện nhưĩvậy thì hayềrồi, ta đâmɨmột kiếm giếtầngười là xong,ợnhưng huynh ấy(lại cứ làɪkẻ không biếtỉchuyện gì. Đãỵchết nhiều ngườiợnhư vậy, làmỉsao mấy nămịqua huynh ấyựsống dễ chịu³được?”
Nói xong,ḷVương Lam nắm‹tay Sở Duḽsiết chặt: “Nămổnăm qua, ta]chưa từng gặpõmặt huynh ấyImột lần, khôngḷnói với huynhĺấy một câu.íCó lúc taìnghĩ ta đãìlàm sai chuyệnọgì, A Vinhḹđi rồi, ngườiἳta thích lạiữcứ phải làềngười như vậy,ảđây rốt cuộcữlà trừng phạtĺta hay làắphạt huynh ấy?įThích không thểàthích, buông lạiỳchẳng đặng. Hômìnay nhìn thấyằhuynh ấy suýtìchết trước mặt,Įta cảm thấyờthôi thì cảằhai cùng chếtɪquách đi choéxong.”
“Vậy cô…”ịSở Du vuốtĮchén trà, chậmórãi nói: “Bây°giờ cô tínhãthế nào?”
“Cóỹcái gì màjtính đây?” VươngïLam cười khổ::“Lời đã nóiЇrồi, lấy thìễlấy thôi.”
GiọngãVương Lam dầnậbình tĩnh lại:ẩ“Lấy huynh ấyàrồi, có thểừchết ít baoẽnhiêu hay bấy(nhiêu.”
“Cô lấy‹chồng như vậy,ăcô vui sao?”õ
Lần này, VươngἱLam không đáp.ểLát sau, nàngἲgian nan bậtịcười: “Ta đãẫkhông còn nghĩĩtới vui hayïkhông vui nữa,Ísố mệnh taınhư vậy…” Dứtạlời, nàng hạĺthấp giọng: “Thìfcứ vậy đi,ũtheo huynh ấy,ĩtheo ông trờiđthôi.”
Sở Duἶkhông lên tiếng,}nàng không cóìcách nào mởầmiệng được. Nàngĩkhông phải ngườiỏtrong cuộc, khôngậcó cách nàoớnghĩ thoáng nghĩịthông.
Một lát sau,ỉnàng vỗ tayĩVương Lam, nhẹ[nhàng nói: “Côênghỉ ngơi đi,ĺđừng nghĩ nhiều(nữa.”
Vương Lamợđáp một tiếng,áđứng dậy, trởɪvề phòng mình.
Màătrên giường, ThẩmἰHữu giần giậtắđôi mi, giọtỉlệ lăn khỏiívành mắt.
Sở DuÍnghe thấy hôľhấp Thẩm Hữuịthay đổi, nàngìđứng dậy, bìnhẽtĩnh nói: “Cuộcịđời con ngườiầít nhiều đềuîphạm sai lầm,ócó sai lầmīcó thể quayЇđầu, có saiửlầm không thểởquay đầu. ThẩmổHữu, lỗi của(ngươi không đếnḷmức phải lấyĩcái chết đềnệtội, càng không[đến mức không:thể quay đầu.”ĩNàng thở dài:ẹ“Nếu không phảiễTriệu Nguyệt thìịngươi có lỗiựgì?”
Thẩm Hữuíkhông lên tiếng,[yết hầu hắnụnghẹn ngào. Sở¹Du đặt chénẽtrà xuống, đểổlại một câuỉ“Nghỉ ngơi choìtốt” rồi bướcầra hành lang.
Ra ngoài, quẹo qua ngả rẽ, Sở Du vừa về phòng đã nhìn thấy Vệ Uẩn ở bên trong phê văn thư đợi nàng.
“Thiên hạ đều nhìn vào trận chiến đầu tiên, trận đầu tiên đã thua, sĩ khí thiên hạ đại chấn, dù cho sau này thắng, tất cả cũng đều biết triều đình có khả năng thua rồi. Hiện giờ, số lượng các nơi khởi nghĩa gần trăm, tuy Bệ hạ có đại quân, nhưng khó mà bình định cục diện trăm vương này.”
Lúc Sở Du vào phòng, Vệ Uẩn đang xem tin tức từ các nơi gửi đến. Nghe Sở Du bước vào, chàng bình tĩnh nói: “Hôm nay Bắc Địch có dị động, ta sợ ép Triệu Nguyệt quá, hắn sẽ liên thủ với Tô Tra.”
Hôm nay không ở Bạch Lĩnh, Vệ Uẩn sắp xếp thân binh trong nhà, không cần kiêng kỵ Liễu Tuyết Dương. Chàng giống như đã thành thân, ở hẳn chỗ Sở Du.
“Có điều con người vốn không giống nhau…” Vệ Uẩn tựa cằm lên người nàng, bình tĩnh nói: “Cũng chẳng thể cưỡng cầu. Lục tẩu không buông bỏ được, vậy mối hôn sự này… để ta nói chuyện với Thẩm Hữu một chút.”
Sở Du gật đầu, không nhiều lời.
Lúc Sở Du vào phòng, Vệ Uẩn đang xem tin tức từ các nơi gửi đến. Nghe Sở Du bước vào, chàng bình tĩnh nói: “Hôm nay Bắc Địch có dị động, ta sợ ép Triệu Nguyệt quá, hắn sẽ liên thủ với Tô Tra.”
Cố Sở Sinh cười khẽ: “Tạ thượng thư nghĩ vì sao thuật tung hoành không thành?”
Cố Sở Sinh ngước mắt nhìn hắn.
“Ta không giận chó đánh mèo.” Giọng Vệ Uẩn bình đạm: “Oan có đầu, nợ có chủ, mặc dù trong lòng ta có không vui, nhưng ta không thể chỉ dựa vào tình cảm mà làm việc. Tuy Thẩm Hữu thất trách, nhưng rốt cuộc cũng là người bị hại. Hắn vốn có lòng báo quốc, một thân trí lực như thế lại bị người khác tính toán, ôm đầy hoài bão nhưng ngược lại trở thành tội nhân. Hổ thẹn nhiều năm như vậy… ta cũng buông bỏ rồi.”
Dứt lời, chàng ngẩng đầu, vẫy tay với Sở Du: “Đến đây, ta ôm một lát.”
“Ái khanh nói đúng.” Nghe lời Cố Sở Sinh nói, Triệu Nguyệt cao hứng. Tạ thượng thư hơi không yên tâm: “Nếu bọn chúng liên thủ thì sao?”Giọng Cố Sở Sinh thản nhiên, người tại đó đều yên tâm. Triệu Nguyệt đang định mở miệng khen ngợi, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm. Trương Huy bên cạnh hắn vội vàng đỡ lấy, lo lắng gọi: “Bệ hạ! Mau truyền thái y!”
Sở Du mỉm cười bước tới. Vệ Uẩn một tay ôm nàng, cùng xem văn thư. Chàng nhỏ giọng nói: “Lục tẩu nghĩ thế nào, ta không hiểu.”
(*) Hợp tung liên hoành: là chính sách ngoại giao và quân sự được chiến lược gia thời kỳ Chiến quốc tuyên dương và thúc đẩy. Công Tôn Diễn là người dầu tiên khởi phát, thời đó Tô Tần thuyết phục sáu nước cùng liên hợp kháng Tần. Tần ở phương Tây, sáu nước ở phương Đông, vì vậy sáu nước nối liền Nam Bắc, gọi là hợp tung. Về sau Tần quốc kết giao với chư hầu các nước từ Tây sang Đông, nên gọi là liên hoành. Mục đích của liên hoành là phá hoại hợp tung của sáu nước, cô lập các quốc gia, đập tan từng nước một.
“Dù sao tin tức năm đó là do Thẩm Hữu truyền đi.”
Vệ Uẩn thở dài: “Đứng ở vị trí của mình, Thẩm Hữu đã làm tốt nhất có thể. Chính Triệu Nguyệt bán đứng hắn, tội lỗi của hắn… vốn không quá nặng. Cho dù hắn có tội, những việc hắn làm năm năm nay cũng đã đủ rồi.”
Hắn siết nắm đấm: “Trẫm đối xử với hắn như thế, hắn lại báo đáp trẫm như vậy?!”
“Chàng thật là khoan dung.”
(*) Hợp tung liên hoành: là chính sách ngoại giao và quân sự được chiến lược gia thời kỳ Chiến quốc tuyên dương và thúc đẩy. Công Tôn Diễn là người dầu tiên khởi phát, thời đó Tô Tần thuyết phục sáu nước cùng liên hợp kháng Tần. Tần ở phương Tây, sáu nước ở phương Đông, vì vậy sáu nước nối liền Nam Bắc, gọi là hợp tung. Về sau Tần quốc kết giao với chư hầu các nước từ Tây sang Đông, nên gọi là liên hoành. Mục đích của liên hoành là phá hoại hợp tung của sáu nước, cô lập các quốc gia, đập tan từng nước một.
“Ta không giận chó đánh mèo.” Giọng Vệ Uẩn bình đạm: “Oan có đầu, nợ có chủ, mặc dù trong lòng ta có không vui, nhưng ta không thể chỉ dựa vào tình cảm mà làm việc. Tuy Thẩm Hữu thất trách, nhưng rốt cuộc cũng là người bị hại. Hắn vốn có lòng báo quốc, một thân trí lực như thế lại bị người khác tính toán, ôm đầy hoài bão nhưng ngược lại trở thành tội nhân. Hổ thẹn nhiều năm như vậy… ta cũng buông bỏ rồi.”
“Bệ hạ nói không sai.” Hắn lạnh nhạt nói: “Thần và Thẩm Hữu không giống nhau.”
Hôm nay trận chiến đầu tiên đã thua, không bắt được Vệ Uẩn, anh hào thiên hạ ào ào học theo, còn xử lý thế nào?
“Có điều con người vốn không giống nhau…” Vệ Uẩn tựa cằm lên người nàng, bình tĩnh nói: “Cũng chẳng thể cưỡng cầu. Lục tẩu không buông bỏ được, vậy mối hôn sự này… để ta nói chuyện với Thẩm Hữu một chút.”
Sở Du gật đầu, không nhiều lời.
Dứt lời, chàng ngẩng đầu, vẫy tay với Sở Du: “Đến đây, ta ôm một lát.”
Hôm nay đánh trận mở màn đã thắng, tin tức nhanh chóng truyền đi khắp nơi. Triệu Nguyệt nhận được tin, hắn nhìn chiến báo, vẻ mặt rét lạnh.
Hắn nhỏ giọng nói: “Bệ hạ không cần nói cảm ơn thần.”
“Thẩm Hữu đầu hàng rồi?”
Hắn siết nắm đấm: “Trẫm đối xử với hắn như thế, hắn lại báo đáp trẫm như vậy?!”
Triệu Nguyệt hiểu ý Cố Sở Sinh, hắn lạnh giọng nói: “Tiếp tục.”Đau nhói chỉ chợt thoáng qua, trước mắt Triệu Nguyệt lại sáng trở lại. Cố Sở Sinh đứng cách đó không xa, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Bệ hạ lao lực quá rồi.”
“Bệ hạ.” Giọng Tạ thượng thư bình tĩnh: “Hôm nay không phải lúc chúng ta truy cứu Thẩm Hữu đầu hàng hay không, mà là nên nghĩ xem bước kế tiếp phải làm thế nào.”
Hôm nay trận chiến đầu tiên đã thua, không bắt được Vệ Uẩn, anh hào thiên hạ ào ào học theo, còn xử lý thế nào?
Bởi vì đợi sau này, ngươi sẽ không muốn cảm ơn nữa.
Lời này Triệu Nguyệt tự nói trong lòng, Cố Sở Sinh bên cạnh khép hai tay trong tay áo, im lặng lắng nghe. Triệu Nguyệt quay đầu nhìn về phía Cố Sở Sinh, lạnh giọng hỏi: “Cố ái khanh nghĩ thế nào?”
Tạ thượng thư ngẩn người, thấy Cố Sở Sinh giơ tay chỉ vào tim mình: “Lòng người.”
Hôm nay đánh trận mở màn đã thắng, tin tức nhanh chóng truyền đi khắp nơi. Triệu Nguyệt nhận được tin, hắn nhìn chiến báo, vẻ mặt rét lạnh.
Cố Sở Sinh nghe hỏi, ngước mắt nói: “Hiện nay đánh Vệ Uẩn còn ý nghĩa gì sao?”
Triệu Nguyệt hiểu ý Cố Sở Sinh, hắn lạnh giọng nói: “Tiếp tục.”
“Minh nguyệt nghìn năm bất biến, lòng người lại đổi thay? Tạ thượng thư lo thừa rồi.”
Hắn và Thẩm Hữu cả đời cũng không hiểu mình đang làm gì kia hoàn toàn khác nhau.
“Thiên hạ đều nhìn vào trận chiến đầu tiên, trận đầu tiên đã thua, sĩ khí thiên hạ đại chấn, dù cho sau này thắng, tất cả cũng đều biết triều đình có khả năng thua rồi. Hiện giờ, số lượng các nơi khởi nghĩa gần trăm, tuy Bệ hạ có đại quân, nhưng khó mà bình định cục diện trăm vương này.”
“Toàn nói năng vô nghĩa!” Tạ thượng thư giận dữ quát: “Cục diện hôm nay bất lợi còn cần ngài nói sao?”
“Cho nên…” Giọng Cố Sở Sinh lãnh đạm: “Thay vì đánh tiếp, chi bằng chúng ta tạm thời lui lại giữ mình. Hiện giờ, Bệ hạ tay nắm trọng binh, chư hầu không dám xâm phạm, hậu cần triều đình lại không cấp cho tiền tuyến một đồng bạc, lương thảo quân bị đều phải tự lo. Có vài địa phương sản lương nhiều, lại có vài địa phương binh lính mạnh nhưng sản lương ít. Một khi không có bạc, không cần chúng ta ra tay, tự khắc có phân tranh, chúng ta hà tất cố đánh với bọn chúng?”
Nghe vậy, mọi người đều trầm mặc. Cố Sở Sinh bước tới bàn cát, bình tĩnh nói: “Hôm nay, chúng ta có binh có lương, nếu là thời xuân thu chiến quốc, vậy chúng ta chính là Đại Tần. Nếu những chư hầu khác không có ý hợp tung liên hoành(*), chúng ta châm ngòi khắp nơi, ngồi xem trai cò đánh nhau. Đợi thời cơ thích hợp, chúng ta đánh lẻ từng tên, cục diện ưu thế đều ở Bệ hạ, không biết chư vị có gì lo lắng?”
Cố Sở Sinh nghe hỏi, ngước mắt nói: “Hiện nay đánh Vệ Uẩn còn ý nghĩa gì sao?”
Triệu Nguyệt thở dài, hắn giơ tay lên, nắm lấy tay Cố Sở Sinh, nghiêm túc nói: “Sở Sinh, may mà khanh không giống Thẩm Hữu.”“Có điều con người vốn không giống nhau…” Vệ Uẩn tựa cằm lên người nàng, bình tĩnh nói: “Cũng chẳng thể cưỡng cầu. Lục tẩu không buông bỏ được, vậy mối hôn sự này… để ta nói chuyện với Thẩm Hữu một chút.”(*) Hợp tung liên hoành: là chính sách ngoại giao và quân sự được chiến lược gia thời kỳ Chiến quốc tuyên dương và thúc đẩy. Công Tôn Diễn là người dầu tiên khởi phát, thời đó Tô Tần thuyết phục sáu nước cùng liên hợp kháng Tần. Tần ở phương Tây, sáu nước ở phương Đông, vì vậy sáu nước nối liền Nam Bắc, gọi là hợp tung. Về sau Tần quốc kết giao với chư hầu các nước từ Tây sang Đông, nên gọi là liên hoành. Mục đích của liên hoành là phá hoại hợp tung của sáu nước, cô lập các quốc gia, đập tan từng nước một.
Lời này dùng để làm yên lòng Triệu Nguyệt. Triệu Nguyệt nghe vậy, lòng vốn có chút nghi ngờ bỗng tiêu tan trong nháy mắt. Hắn vỗ tay Cố Sở Sinh, nghiêm túc nói: “Đa tạ khanh, Sở Sinh.”
“Ái khanh nói đúng.” Nghe lời Cố Sở Sinh nói, Triệu Nguyệt cao hứng. Tạ thượng thư hơi không yên tâm: “Nếu bọn chúng liên thủ thì sao?”
Cố Sở Sinh cười khẽ: “Tạ thượng thư nghĩ vì sao thuật tung hoành không thành?”
Lông mi Cố Sở Sinh khẽ run.
Tạ thượng thư ngẩn người, thấy Cố Sở Sinh giơ tay chỉ vào tim mình: “Lòng người.”
“Bệ hạ.” Giọng Tạ thượng thư bình tĩnh: “Hôm nay không phải lúc chúng ta truy cứu Thẩm Hữu đầu hàng hay không, mà là nên nghĩ xem bước kế tiếp phải làm thế nào.”
“Minh nguyệt nghìn năm bất biến, lòng người lại đổi thay? Tạ thượng thư lo thừa rồi.”
“Dù sao tin tức năm đó là do Thẩm Hữu truyền đi.”
Giọng Cố Sở Sinh thản nhiên, người tại đó đều yên tâm. Triệu Nguyệt đang định mở miệng khen ngợi, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm. Trương Huy bên cạnh hắn vội vàng đỡ lấy, lo lắng gọi: “Bệ hạ! Mau truyền thái y!”
Đau nhói chỉ chợt thoáng qua, trước mắt Triệu Nguyệt lại sáng trở lại. Cố Sở Sinh đứng cách đó không xa, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Bệ hạ lao lực quá rồi.”
Vệ Uẩn thở dài: “Đứng ở vị trí của mình, Thẩm Hữu đã làm tốt nhất có thể. Chính Triệu Nguyệt bán đứng hắn, tội lỗi của hắn… vốn không quá nặng. Cho dù hắn có tội, những việc hắn làm năm năm nay cũng đã đủ rồi.”
Triệu Nguyệt thở dài, hắn giơ tay lên, nắm lấy tay Cố Sở Sinh, nghiêm túc nói: “Sở Sinh, may mà khanh không giống Thẩm Hữu.”
Lời này Triệu Nguyệt tự nói trong lòng, Cố Sở Sinh bên cạnh khép hai tay trong tay áo, im lặng lắng nghe. Triệu Nguyệt quay đầu nhìn về phía Cố Sở Sinh, lạnh giọng hỏi: “Cố ái khanh nghĩ thế nào?”
Cố Sở Sinh ngước mắt nhìn hắn.
“Cho nên…” Giọng Cố Sở Sinh lãnh đạm: “Thay vì đánh tiếp, chi bằng chúng ta tạm thời lui lại giữ mình. Hiện giờ, Bệ hạ tay nắm trọng binh, chư hầu không dám xâm phạm, hậu cần triều đình lại không cấp cho tiền tuyến một đồng bạc, lương thảo quân bị đều phải tự lo. Có vài địa phương sản lương nhiều, lại có vài địa phương binh lính mạnh nhưng sản lương ít. Một khi không có bạc, không cần chúng ta ra tay, tự khắc có phân tranh, chúng ta hà tất cố đánh với bọn chúng?”
“Bệ hạ nói không sai.” Hắn lạnh nhạt nói: “Thần và Thẩm Hữu không giống nhau.”
“Thẩm Hữu đầu hàng rồi?”
Hắn và Thẩm Hữu cả đời cũng không hiểu mình đang làm gì kia hoàn toàn khác nhau.
Dứt lời, hắn rủ mắt: “Thần vẫn đang chờ Bệ hạ đánh tan Vệ Uẩn, thay thần tứ hôn với Vệ đại phu nhân.”
Lời này dùng để làm yên lòng Triệu Nguyệt. Triệu Nguyệt nghe vậy, lòng vốn có chút nghi ngờ bỗng tiêu tan trong nháy mắt. Hắn vỗ tay Cố Sở Sinh, nghiêm túc nói: “Đa tạ khanh, Sở Sinh.”
Lông mi Cố Sở Sinh khẽ run.
Hắn nhỏ giọng nói: “Bệ hạ không cần nói cảm ơn thần.”
“Chàng thật là khoan dung.”
Bởi vì đợi sau này, ngươi sẽ không muốn cảm ơn nữa.
Có gì khó hiểu đâu. Vương Lam chỉ cần 1 lý do để đến vs Thẩm Hữu thôi mà
Công nhận sau này nhận ra sự thật, không biết TN tức nổ phổi k
Hai đời Cố Sở Sinh đều ko phụ thiên hạ. Điểm này ko thể phủ nhận được
Cố Sở Sinh mệt não, Vệ Uẩn mệt thân.
Làm hoàng đế vốn đa nghi rồi triệu nguyệt sẽ bất ngờ vì cố sở sinh
Vương lam cũng đã vượt đc chướng ngại tâm lý mà đến vs Thẩm hữu. Giờ chỉ còn Tưởng Thuần thôi.
Chuyện cảm tạ này có,vẻ hơi sớm rồi đấy Triệu Nguyệt à
Thực ra để vượt qua gút mắc trong lòng rất khó, bởi vì không phải người trong cuộc nên chúng ta không có quyền nên tiếng phán xét hay chê trách. Đời ai người nấy sống, đường ai người nấy chọn. Khó khăn gian khổ hay bình yên hạnh phúc thì đều phải tự mình vượt qua. Hi vọng sẽ có kết cục tốt đến cho mọi người