Sơn Hà Chẩm – Chương 130

Chương 130

Nghìn năm minh nguyệt bất biến, lòng người lại đổi thay?

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Tiếng nói của Thẩm Hữu rất lớn, binh lính bên cạnh ngẩn người, tiếp đó một giọng nói vang lên: “Thẩm tướng quân, ta đi theo ngài!” Hắn mới có thể là bệnh nhân, cũng có khả.

Sau tiếng hô này, kế đến liền nghe thấy Thẩm Hữu hét lớn: “Quân cánh tả nghe lệnh, theo ta vào thành!”

Vừa dứt lời, Thẩm Hữu đứng dậy, xoay người lên ngựa, chạy về phía cổng thành. Sau khi binh lính trên chiến trường do dự một thoáng, liền lục tục có người đi theo Thẩm Hữu. Trong nhất thời, tình cảnh hỗn loạn. Nguyên soái Lý Chiêu ở đằng sau gào rống: “Đào quân(*) xử trảm! Đào quân xử trảm!” Ở đây hiện tại bỏ nàng, tổng cộng có hơn.

(*) Đào quân: quân đào ngũ

Nhưng lúc này đầu trận đã hoàn toàn rối loạn, ngược lại sĩ khí quân Vệ tăng cao, tiếng trống trận vang lên, Vệ Uẩn trở người lên ngựa, dẫn binh nghênh chiến truy kích. Người nọ đột nhiên mở miệng, hắn tiếng.

Hai bên giáp lá cà, một bên sĩ khí suy sụp liên tiếp lùi về sau, còn một bên khí thế ngút trời. Lý Chiêu ngồi trên ngựa, nghiến răng mắng: “Cẩu tặc Thẩm Hữu phá hư đại sư của lão phu!”

Phó tướng bên cạnh vừa ngăn tấn công, vừa nói với Lý Chiêu: “Tướng quân, hôm nay đã loạn rồi, tạm thời lui đi!” Ước chừng nửa phần chung.

Hai quân giao chiến, quyếtđnh sĩkhí. Lòng ngưikhông đng, chĩcn bt đu:ri lon thììdù có nhiubinh lc hơnĩna cũng chianăm s by.ôHôm nay ThmăHu đã hàng,úhn dn theoĩthân binh camình ri khichiến trưng, đàoÏbinh càng nhiuthêm. Dù choýhôm nay ông,ta dn theoĩhai mươi vnɨđi quân, gpmy ln VUn thì LýChiêu cũng khôngdám c đmɪăn xôi.

Lý Chiêuínghiến răng, cuicùng giơ tayólên đánh chiêng,Įdn theo binhâlính rút v.,V Un khôngtiếp tc đuiĩtheo, hôm naytrong thành chcó năm vnbinh lính canhЇgi. Lý Chiêuếdn theo haimươi vn quân,ũchàng ch cnbo v thànhlà đ ri.

Chiếu}theo ưc đnhĩca chàng vàìC S Sinh,°tr chuyn chiếmIly Thanh Châuca Diêu Dũngra, còn litt c trnĺđánh, trn nào}có th khôngɨđánh thì không(cn đánh.

Hôm nayđlà trn chiếnýđu tiên TriuúNguyt đánh chongưi trong thiênh xem, thngđưc trn nàyíđã đ ri.

Nhìníbinh lính rútÎlui, V Unìth phào. SêDu cm kiếmìđi ti cnhíchàng, cưi nói:ìThng ri.”

VưUn cũng cưiĺtheo, quan sátánàng mt lúc,chàng khen ngi:Kiếm pháp đpìlm.”

Binh línhÍbt đu dndp chiến trưng,ĩmi ngưi đu°đã mt mi.ɨS Du vàīV Un cùng}nhau tr v.Lúc v đếnĨph, bên trongàđã bn tiêtăm mt mày,ìch nào cũngĭlà ngưi bfthương. Ngu ThanhBình dn theoìđi phu đicha tr, SÎDu và V¸Un thay qunáo xong thìđến phòng ThmHu.

Thm Hu nmtrên giưng, vết²thương ca hnãđã x lý,hình như đangng say, hôhp nng nkéo dài.

Vương Lamìngi mt bên,vn còn ngâyĪngưi. S DuĮvà V UnÍđi vào, nàng²vn còn ngnũngơ. V Unbưc ti trưcmt Vương Lam,lo lng gi:ăLc tu?”

VươngLam hoàn hn,đng lên hànhl vi V{Un.

S Du bưcăti đ nàngÎdy, quan sátɨchc lát, lolng hi: “Khôngb thương ch?”

Vương Lam lcêđu, S Duáđ nàng ngixung, cưi nói:Chc là bdo ri.”

VươngíLam th dài:Đúng là bdo tht.”

SDu rót trà[cho Vương Lam:“Tình hình Thmìtưng quân thếnào?”

“Mt máuĩquá nhiu, ngtơxu ri, nhưngiQun chúa nóikhông có gìln, bo taĩyên tâm.”

SĭDu gt đu,V Un đngtrưc giưng xemļThm Hu mtlát. Sau khixác nhn ThmýHu không sao,chàng quay đuĩli, nhìn VươngLam hi: “Liítu tu nóiõtrên chiến trưnglà tht sao?”

Vương Lam ngnơngưi. Nàng khônglên tiếng, VUn nhíu mày:Đ hi vngĩtu khuyên hàng,únhưng cũng khônghi vng tutu ly hnhphc c đi³mình đ đi…ĩ

Li còn chưaīdt, Vương Lamđã nưc mtèlưng tròng. VİUn đ ngưi,S Du ôn,hoà nói: “Vương¹gia đi ngh{trưc đi, đ[ta cùngơA Lam.”

VìUn trm mcĪchc lát, cuicùng nói: “Làđ l mãng,ļnếu đ cóđgì nói khôngđúng, hi vngLc tu thòli.”

Dt li,İV Un chptay l chàori ri điítrưc.

S Du ngibên cnh Vương)Lam, t cmchén trà, nhnhàng cưi: “Tatht không hiu,Îcô và AThun, mt ngưiĩri li haingưi, sao li,rc ri nhưvy?”

Vương Lamámím môi khôngīnói, S DuĮngưc mt nhìnnàng: “Cô thíchįhn?”

Vương Lamcũng không đáp.S Du nmìly tay nàng,du dàng hi:(“Rt cuc cônghĩ thế nào,ít nhiu gì³cũng nói chota biết ch?”ï

“Ta không biết…Nưc mt VươngɨLam rơi xung:ĩ“Cô hi ta,ta cũng khôngbiết. Ta thíchɩhuynh y làtht, nhưng dùêgì năm đóưcái chết caA Vinh cũngíliên quan đếnhuynh y. Nếuhuynh y làngưi xu, nămđó c ýílàm chuyn nhưĩvy thì hayri, ta đâmɨmt kiếm giếtngưi là xong,nhưng huynh y(li c làɪk không biếtchuyn gì. Đãchết nhiu ngưinhư vy, làmsao my nămqua huynh ysng d chu³đưc?”

Nói xong,Vương Lam nmtay S Dusiết cht: “Nămnăm qua, ta]chưa tng gpõmt huynh yImt ln, khôngnói vi huynhĺy mt câu.íCó lúc taìnghĩ ta đãìlàm sai chuyngì, A Vinhđi ri, ngưita thích lic phi làngưi như vy,đây rt cuclà trng phtĺta hay làpht huynh y?įThích không thàthích, buông lichng đng. Hômìnay nhìn thyhuynh y suýtìchết trưc mt,Įta cm thythôi thì chai cùng chếtɪquách đi choéxong.”

Vy côS Du vutĮchén trà, chmórãi nói: “Bây°gi cô tínhãthế nào?”

“Cócái gì màjtính đây?” VươngïLam cưi kh::Li đã nóiЇri, ly thìly thôi.”

GingãVương Lam dnbình tĩnh li:Ly huynh yàri, có thchết ít baonhiêu hay by(nhiêu.”

“Cô lychng như vy,ăcô vui sao?”õ

Ln này, VươngLam không đáp.Lát sau, nànggian nan btcưi: “Ta đãkhông còn nghĩĩti vui hayïkhông vui na,Ís mnh taınhư vy… Dtli, nàng hĺthp ging: “Thìfc vy đi,ũtheo huynh y,ĩtheo ông triđthôi.”

S Dukhông lên tiếng,}nàng không cóìcách nào mming đưc. Nàngĩkhông phi ngưitrong cuc, khôngcó cách nàonghĩ thoáng nghĩthông.

Mt lát sau,nàng v tayĩVương Lam, nh[nhàng nói: “Côêngh ngơi đi,ĺđng nghĩ nhiu(na.”

Vương Lamđáp mt tiếng,áđng dy, trɪv phòng mình.

Màătrên giưng, ThmHu gin gitđôi mi, gitl lăn khiívành mt.

S DuÍnghe thy hôľhp Thm Huthay đi, nàngìđng dy, bìnhtĩnh nói: “Cucđi con ngưiít nhiu đuîphm sai lm,ócó sai lmīcó th quayЇđu, có sailm không thquay đu. ThmHu, li ca(ngươi không đếnmc phi lyĩcái chết đnti, càng không[đến mc không:th quay đu.”ĩNàng th dài:“Nếu không phiTriu Nguyt thìngươi có ligì?”

Thm Huíkhông lên tiếng,[yết hu hnnghn ngào. S¹Du đt chéntrà xung, đli mt câuNgh ngơi choìtt ri bưcra hành lang.

Ra ngoài, quẹo qua ngả rẽ, Sở Du vừa về phòng đã nhìn thấy Vệ Uẩn ở bên trong phê văn thư đợi nàng.

“Thiên hạ đều nhìn vào trận chiến đầu tiên, trận đầu tiên đã thua, sĩ khí thiên hạ đại chấn, dù cho sau này thắng, tất cả cũng đều biết triều đình có khả năng thua rồi. Hiện giờ, số lượng các nơi khởi nghĩa gần trăm, tuy Bệ hạ có đại quân, nhưng khó mà bình định cục diện trăm vương này.”

Lúc Sở Du vào phòng, Vệ Uẩn đang xem tin tức từ các nơi gửi đến. Nghe Sở Du bước vào, chàng bình tĩnh nói: “Hôm nay Bắc Địch có dị động, ta sợ ép Triệu Nguyệt quá, hắn sẽ liên thủ với Tô Tra.”

Hôm nay không ở Bạch Lĩnh, Vệ Uẩn sắp xếp thân binh trong nhà, không cần kiêng kỵ Liễu Tuyết Dương. Chàng giống như đã thành thân, ở hẳn chỗ Sở Du.

“Có điều con người vốn không giống nhau…” Vệ Uẩn tựa cằm lên người nàng, bình tĩnh nói: “Cũng chẳng thể cưỡng cầu. Lục tẩu không buông bỏ được, vậy mối hôn sự này… để ta nói chuyện với Thẩm Hữu một chút.”

Sở Du gật đầu, không nhiều lời.

Lúc Sở Du vào phòng, Vệ Uẩn đang xem tin tức từ các nơi gửi đến. Nghe Sở Du bước vào, chàng bình tĩnh nói: “Hôm nay Bắc Địch có dị động, ta sợ ép Triệu Nguyệt quá, hắn sẽ liên thủ với Tô Tra.”

Cố Sở Sinh cười khẽ: “Tạ thượng thư nghĩ vì sao thuật tung hoành không thành?”

Cố Sở Sinh ngước mắt nhìn hắn.

“Ta không giận chó đánh mèo.” Giọng Vệ Uẩn bình đạm: “Oan có đầu, nợ có chủ, mặc dù trong lòng ta có không vui, nhưng ta không thể chỉ dựa vào tình cảm mà làm việc. Tuy Thẩm Hữu thất trách, nhưng rốt cuộc cũng là người bị hại. Hắn vốn có lòng báo quốc, một thân trí lực như thế lại bị người khác tính toán, ôm đầy hoài bão nhưng ngược lại trở thành tội nhân. Hổ thẹn nhiều năm như vậy… ta cũng buông bỏ rồi.”

Dứt lời, chàng ngẩng đầu, vẫy tay với Sở Du: “Đến đây, ta ôm một lát.”

“Ái khanh nói đúng.” Nghe lời Cố Sở Sinh nói, Triệu Nguyệt cao hứng. Tạ thượng thư hơi không yên tâm: “Nếu bọn chúng liên thủ thì sao?”Giọng Cố Sở Sinh thản nhiên, người tại đó đều yên tâm. Triệu Nguyệt đang định mở miệng khen ngợi, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm. Trương Huy bên cạnh hắn vội vàng đỡ lấy, lo lắng gọi: “Bệ hạ! Mau truyền thái y!”

Sở Du mỉm cười bước tới. Vệ Uẩn một tay ôm nàng, cùng xem văn thư. Chàng nhỏ giọng nói: “Lục tẩu nghĩ thế nào, ta không hiểu.”

(*) Hợp tung liên hoành: là chính sách ngoại giao và quân sự được chiến lược gia thời kỳ Chiến quốc tuyên dương và thúc đẩy. Công Tôn Diễn là người dầu tiên khởi phát, thời đó Tô Tần thuyết phục sáu nước cùng liên hợp kháng Tần. Tần ở phương Tây, sáu nước ở phương Đông, vì vậy sáu nước nối liền Nam Bắc, gọi là hợp tung. Về sau Tần quốc kết giao với chư hầu các nước từ Tây sang Đông, nên gọi là liên hoành. Mục đích của liên hoành là phá hoại hợp tung của sáu nước, cô lập các quốc gia, đập tan từng nước một.

“Dù sao tin tức năm đó là do Thẩm Hữu truyền đi.”

Vệ Uẩn thở dài: “Đứng ở vị trí của mình, Thẩm Hữu đã làm tốt nhất có thể. Chính Triệu Nguyệt bán đứng hắn, tội lỗi của hắn… vốn không quá nặng. Cho dù hắn có tội, những việc hắn làm năm năm nay cũng đã đủ rồi.”

Hắn siết nắm đấm: “Trẫm đối xử với hắn như thế, hắn lại báo đáp trẫm như vậy?!”

“Chàng thật là khoan dung.”

(*) Hợp tung liên hoành: là chính sách ngoại giao và quân sự được chiến lược gia thời kỳ Chiến quốc tuyên dương và thúc đẩy. Công Tôn Diễn là người dầu tiên khởi phát, thời đó Tô Tần thuyết phục sáu nước cùng liên hợp kháng Tần. Tần ở phương Tây, sáu nước ở phương Đông, vì vậy sáu nước nối liền Nam Bắc, gọi là hợp tung. Về sau Tần quốc kết giao với chư hầu các nước từ Tây sang Đông, nên gọi là liên hoành. Mục đích của liên hoành là phá hoại hợp tung của sáu nước, cô lập các quốc gia, đập tan từng nước một.

“Ta không giận chó đánh mèo.” Giọng Vệ Uẩn bình đạm: “Oan có đầu, nợ có chủ, mặc dù trong lòng ta có không vui, nhưng ta không thể chỉ dựa vào tình cảm mà làm việc. Tuy Thẩm Hữu thất trách, nhưng rốt cuộc cũng là người bị hại. Hắn vốn có lòng báo quốc, một thân trí lực như thế lại bị người khác tính toán, ôm đầy hoài bão nhưng ngược lại trở thành tội nhân. Hổ thẹn nhiều năm như vậy… ta cũng buông bỏ rồi.”

“Bệ hạ nói không sai.” Hắn lạnh nhạt nói: “Thần và Thẩm Hữu không giống nhau.”

 Hôm nay trận chiến đầu tiên đã thua, không bắt được Vệ Uẩn, anh hào thiên hạ ào ào học theo, còn xử lý thế nào?

“Có điều con người vốn không giống nhau…” Vệ Uẩn tựa cằm lên người nàng, bình tĩnh nói: “Cũng chẳng thể cưỡng cầu. Lục tẩu không buông bỏ được, vậy mối hôn sự này… để ta nói chuyện với Thẩm Hữu một chút.”

Sở Du gật đầu, không nhiều lời.

Dứt lời, chàng ngẩng đầu, vẫy tay với Sở Du: “Đến đây, ta ôm một lát.”

Hôm nay đánh trận mở màn đã thắng, tin tức nhanh chóng truyền đi khắp nơi. Triệu Nguyệt nhận được tin, hắn nhìn chiến báo, vẻ mặt rét lạnh.

Hắn nhỏ giọng nói: “Bệ hạ không cần nói cảm ơn thần.”

“Thẩm Hữu đầu hàng rồi?”

Hắn siết nắm đấm: “Trẫm đối xử với hắn như thế, hắn lại báo đáp trẫm như vậy?!”

Triệu Nguyệt hiểu ý Cố Sở Sinh, hắn lạnh giọng nói: “Tiếp tục.”Đau nhói chỉ chợt thoáng qua, trước mắt Triệu Nguyệt lại sáng trở lại. Cố Sở Sinh đứng cách đó không xa, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Bệ hạ lao lực quá rồi.”

“Bệ hạ.” Giọng Tạ thượng thư bình tĩnh: “Hôm nay không phải lúc chúng ta truy cứu Thẩm Hữu đầu hàng hay không, mà là nên nghĩ xem bước kế tiếp phải làm thế nào.”

 Hôm nay trận chiến đầu tiên đã thua, không bắt được Vệ Uẩn, anh hào thiên hạ ào ào học theo, còn xử lý thế nào?

Bởi vì đợi sau này, ngươi sẽ không muốn cảm ơn nữa.

Lời này Triệu Nguyệt tự nói trong lòng, Cố Sở Sinh bên cạnh khép hai tay trong tay áo, im lặng lắng nghe. Triệu Nguyệt quay đầu nhìn về phía Cố Sở Sinh, lạnh giọng hỏi: “Cố ái khanh nghĩ thế nào?”

Tạ thượng thư ngẩn người, thấy Cố Sở Sinh giơ tay chỉ vào tim mình: “Lòng người.”

Hôm nay đánh trận mở màn đã thắng, tin tức nhanh chóng truyền đi khắp nơi. Triệu Nguyệt nhận được tin, hắn nhìn chiến báo, vẻ mặt rét lạnh.

Cố Sở Sinh nghe hỏi, ngước mắt nói: “Hiện nay đánh Vệ Uẩn còn ý nghĩa gì sao?”

Triệu Nguyệt hiểu ý Cố Sở Sinh, hắn lạnh giọng nói: “Tiếp tục.”

“Minh nguyệt nghìn năm bất biến, lòng người lại đổi thay? Tạ thượng thư lo thừa rồi.”

Hắn và Thẩm Hữu cả đời cũng không hiểu mình đang làm gì kia hoàn toàn khác nhau.

“Thiên hạ đều nhìn vào trận chiến đầu tiên, trận đầu tiên đã thua, sĩ khí thiên hạ đại chấn, dù cho sau này thắng, tất cả cũng đều biết triều đình có khả năng thua rồi. Hiện giờ, số lượng các nơi khởi nghĩa gần trăm, tuy Bệ hạ có đại quân, nhưng khó mà bình định cục diện trăm vương này.”

“Toàn nói năng vô nghĩa!” Tạ thượng thư giận dữ quát: “Cục diện hôm nay bất lợi còn cần ngài nói sao?”

“Cho nên…” Giọng Cố Sở Sinh lãnh đạm: “Thay vì đánh tiếp, chi bằng chúng ta tạm thời lui lại giữ mình. Hiện giờ, Bệ hạ tay nắm trọng binh, chư hầu không dám xâm phạm, hậu cần triều đình lại không cấp cho tiền tuyến một đồng bạc, lương thảo quân bị đều phải tự lo. Có vài địa phương sản lương nhiều, lại có vài địa phương binh lính mạnh nhưng sản lương ít. Một khi không có bạc, không cần chúng ta ra tay, tự khắc có phân tranh, chúng ta hà tất cố đánh với bọn chúng?”

Nghe vậy, mọi người đều trầm mặc. Cố Sở Sinh bước tới bàn cát, bình tĩnh nói: “Hôm nay, chúng ta có binh có lương, nếu là thời xuân thu chiến quốc, vậy chúng ta chính là Đại Tần. Nếu những chư hầu khác không có ý hợp tung liên hoành(*), chúng ta châm ngòi khắp nơi, ngồi xem trai cò đánh nhau. Đợi thời cơ thích hợp, chúng ta đánh lẻ từng tên, cục diện ưu thế đều ở Bệ hạ, không biết chư vị có gì lo lắng?”

Cố Sở Sinh nghe hỏi, ngước mắt nói: “Hiện nay đánh Vệ Uẩn còn ý nghĩa gì sao?”

Triệu Nguyệt thở dài, hắn giơ tay lên, nắm lấy tay Cố Sở Sinh, nghiêm túc nói: “Sở Sinh, may mà khanh không giống Thẩm Hữu.”“Có điều con người vốn không giống nhau…” Vệ Uẩn tựa cằm lên người nàng, bình tĩnh nói: “Cũng chẳng thể cưỡng cầu. Lục tẩu không buông bỏ được, vậy mối hôn sự này… để ta nói chuyện với Thẩm Hữu một chút.”(*) Hợp tung liên hoành: là chính sách ngoại giao và quân sự được chiến lược gia thời kỳ Chiến quốc tuyên dương và thúc đẩy. Công Tôn Diễn là người dầu tiên khởi phát, thời đó Tô Tần thuyết phục sáu nước cùng liên hợp kháng Tần. Tần ở phương Tây, sáu nước ở phương Đông, vì vậy sáu nước nối liền Nam Bắc, gọi là hợp tung. Về sau Tần quốc kết giao với chư hầu các nước từ Tây sang Đông, nên gọi là liên hoành. Mục đích của liên hoành là phá hoại hợp tung của sáu nước, cô lập các quốc gia, đập tan từng nước một.

Lời này dùng để làm yên lòng Triệu Nguyệt. Triệu Nguyệt nghe vậy, lòng vốn có chút nghi ngờ bỗng tiêu tan trong nháy mắt. Hắn vỗ tay Cố Sở Sinh, nghiêm túc nói: “Đa tạ khanh, Sở Sinh.”

“Ái khanh nói đúng.” Nghe lời Cố Sở Sinh nói, Triệu Nguyệt cao hứng. Tạ thượng thư hơi không yên tâm: “Nếu bọn chúng liên thủ thì sao?”

Cố Sở Sinh cười khẽ: “Tạ thượng thư nghĩ vì sao thuật tung hoành không thành?”

Lông mi Cố Sở Sinh khẽ run.

Tạ thượng thư ngẩn người, thấy Cố Sở Sinh giơ tay chỉ vào tim mình: “Lòng người.”

“Bệ hạ.” Giọng Tạ thượng thư bình tĩnh: “Hôm nay không phải lúc chúng ta truy cứu Thẩm Hữu đầu hàng hay không, mà là nên nghĩ xem bước kế tiếp phải làm thế nào.”

“Minh nguyệt nghìn năm bất biến, lòng người lại đổi thay? Tạ thượng thư lo thừa rồi.”

“Dù sao tin tức năm đó là do Thẩm Hữu truyền đi.”

Giọng Cố Sở Sinh thản nhiên, người tại đó đều yên tâm. Triệu Nguyệt đang định mở miệng khen ngợi, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm. Trương Huy bên cạnh hắn vội vàng đỡ lấy, lo lắng gọi: “Bệ hạ! Mau truyền thái y!”

Đau nhói chỉ chợt thoáng qua, trước mắt Triệu Nguyệt lại sáng trở lại. Cố Sở Sinh đứng cách đó không xa, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Bệ hạ lao lực quá rồi.”

Vệ Uẩn thở dài: “Đứng ở vị trí của mình, Thẩm Hữu đã làm tốt nhất có thể. Chính Triệu Nguyệt bán đứng hắn, tội lỗi của hắn… vốn không quá nặng. Cho dù hắn có tội, những việc hắn làm năm năm nay cũng đã đủ rồi.”

Triệu Nguyệt thở dài, hắn giơ tay lên, nắm lấy tay Cố Sở Sinh, nghiêm túc nói: “Sở Sinh, may mà khanh không giống Thẩm Hữu.”

Lời này Triệu Nguyệt tự nói trong lòng, Cố Sở Sinh bên cạnh khép hai tay trong tay áo, im lặng lắng nghe. Triệu Nguyệt quay đầu nhìn về phía Cố Sở Sinh, lạnh giọng hỏi: “Cố ái khanh nghĩ thế nào?”

Cố Sở Sinh ngước mắt nhìn hắn.

“Cho nên…” Giọng Cố Sở Sinh lãnh đạm: “Thay vì đánh tiếp, chi bằng chúng ta tạm thời lui lại giữ mình. Hiện giờ, Bệ hạ tay nắm trọng binh, chư hầu không dám xâm phạm, hậu cần triều đình lại không cấp cho tiền tuyến một đồng bạc, lương thảo quân bị đều phải tự lo. Có vài địa phương sản lương nhiều, lại có vài địa phương binh lính mạnh nhưng sản lương ít. Một khi không có bạc, không cần chúng ta ra tay, tự khắc có phân tranh, chúng ta hà tất cố đánh với bọn chúng?”

“Bệ hạ nói không sai.” Hắn lạnh nhạt nói: “Thần và Thẩm Hữu không giống nhau.”

“Thẩm Hữu đầu hàng rồi?”

Hắn và Thẩm Hữu cả đời cũng không hiểu mình đang làm gì kia hoàn toàn khác nhau.

Dứt lời, hắn rủ mắt: “Thần vẫn đang chờ Bệ hạ đánh tan Vệ Uẩn, thay thần tứ hôn với Vệ đại phu nhân.”

Lời này dùng để làm yên lòng Triệu Nguyệt. Triệu Nguyệt nghe vậy, lòng vốn có chút nghi ngờ bỗng tiêu tan trong nháy mắt. Hắn vỗ tay Cố Sở Sinh, nghiêm túc nói: “Đa tạ khanh, Sở Sinh.”

Lông mi Cố Sở Sinh khẽ run.

Hắn nhỏ giọng nói: “Bệ hạ không cần nói cảm ơn thần.”

“Chàng thật là khoan dung.”

Bởi vì đợi sau này, ngươi sẽ không muốn cảm ơn nữa.

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

8 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Aloha!!
Aloha!!
4 Năm Cách đây

Có gì khó hiểu đâu. Vương Lam chỉ cần 1 lý do để đến vs Thẩm Hữu thôi mà

Ngọc Anh
Ngọc Anh
4 Năm Cách đây

Công nhận sau này nhận ra sự thật, không biết TN tức nổ phổi k

Nguyen Minh
Nguyen Minh
4 Năm Cách đây

Hai đời Cố Sở Sinh đều ko phụ thiên hạ. Điểm này ko thể phủ nhận được

Hạnh Lê
Hạnh Lê
4 Năm Cách đây

Cố Sở Sinh mệt não, Vệ Uẩn mệt thân.

Bông Bông
Bông Bông
4 Năm Cách đây

Làm hoàng đế vốn đa nghi rồi triệu nguyệt sẽ bất ngờ vì cố sở sinh

Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

Vương lam cũng đã vượt đc chướng ngại tâm lý mà đến vs Thẩm hữu. Giờ chỉ còn Tưởng Thuần thôi.

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Chuyện cảm tạ này có,vẻ hơi sớm rồi đấy Triệu Nguyệt à

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Thực ra để vượt qua gút mắc trong lòng rất khó, bởi vì không phải người trong cuộc nên chúng ta không có quyền nên tiếng phán xét hay chê trách. Đời ai người nấy sống, đường ai người nấy chọn. Khó khăn gian khổ hay bình yên hạnh phúc thì đều phải tự mình vượt qua. Hi vọng sẽ có kết cục tốt đến cho mọi người

8
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!