Sơn Hà Chẩm – Chương 131

Chương 131

Người thiếu niên không biết tiết chế

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Trận đầu tiên đã thua, trong lòng mọi người đều hiểu cục xương cứng Vệ Uẩn này không dễ gặm, lá gan các nơi đều lớn hơn. Vệ Uẩn, Sở Lâm Dương, Tống Thế Lan đồng loạt điều chỉnh thuế má các nơi. Vệ Uẩn và Sở Lâm Dương mua mảnh đất lớn ở Lạc Châu. Lạc Châu sản xuất lương thực, nuôi ngựa chiến, Côn Châu nhiều mỏ quặng, hai nơi mua bán qua lại, giải quyết được vấn đề lương thảo quân bị. Mà chính là trong chớp nhoáng này trì đốn.

Triệu Nguyệt nghe theo lời Cố Sở Sinh án binh bất động, gọi Lý Chiêu lui về. Trong nhất thời, thiên hạ thái bình trở lại.

Vết thương của Thẩm Hữu nghỉ ngơi nửa tháng sau mới khỏi. Chuyện đầu tiên hắn làm sau khi xuống giường là tới đại đường của Vệ Uẩn. Vệ Uẩn đang phê văn thư, thấy Thẩm Hữu tới, chàng ngẩng đầu mỉm cười: Tới đây, ngồi đi.” Khả mẹ nó rõ ràng là cái đạn hạt nhân.

Thẩm Hữu không nói gì. Hắn quỳ xuống, khấu đầu thật mạnh.

Mặc dù hắn không nói gì, Vệ Uẩn lại hiểu được ý của hắn. Chàng thở dài: “Đứng dậy đi.” Đường An đem suy nghĩ theo nhà mình lão.

“Chuyện đã qua, ta cũng buông xuống rồi, hi vọng ngươi cũng có thể buông bỏ.”

“Vương gia…” Yết hầu Thẩm Hữu trượt, Vệ Uẩn đổi đề tài: “Thương thế tốt hơn chưa?” Bí đao kinh sợ , hắn ba ba nói.

“Đã gần lành rồi.”

“Sau này ngươi có dự định gì?” Không có gì thở dốc nàng sau lưng nhất đặng.

Vệ Uẩn nhấp một ngụm trà, vẻ mặt lãnh đạm, giống như hoàn toàn không để tâm. Trong mắt Thẩm Hữu hiện lên tia mờ mịt, hắn có phần không dám chắc: “Nếu ta ở lại quân đội Vệ gia…”

“Có thể.” Liệt Phong vững vàng kháp ở Kiêu Điểu

V Un nh nhàng đáp¹mt câu khiếnfThm Hu yêntâm. Hn trmmc không nói,V Un sĩhoa văn trêntay áo, cntrng hi: “Hômđó trên chiếntrưng, ta vnơkhông nên xenvào chuyn ngươiívà Lc tu,ũnhưng…

Thm Hu,hiu.”

Thm Huïbt cht lêntiếng. V Unngn ngưi, chàngínhìn Thm Hu,àli thy ngưiinày kh scưi: “Trên chiếntrưng, phu nhânícũng ch vìlo lng choìtưng sĩ báchtính, mc dùThm Hu làík vô s,nhưng cũng không{đến mc hiếpèngưi quá đáng.ɩThm Hu khôngínghĩ li Lc,phu nhân làtht, cũng mongVương gia đngĮnghĩ là tht.”

V Un gõbàn, gt đu:áTht ra taıch hi vngLc tu cóth nghe theoĩlòng mình, haingưi nói chuynĨlà đưc.”

KhôngĪcn nói chuyn.”ìThm Hu th²dài: “Ti nghitchưa sch, saocó mt mũigp nàng?”

Điăkhi nào tacó th trongsch Thm Huicưi kh: “Thìli đi gpnàng.”

Nghe vy,V Un trmímc không nói,fvn đây cũngļchng phi chuynchàng nên qun.

Haingưi bàn tính²thế cc mtphen, sau đóThm Hu luiïra ngoài.

Đi đến¸chiu ti, VfUn tr vphòng. S Duvà Ngu ThanhīBình đang chơixúc xc.

Ngu ThanhBình b TnÎThi Nguyt raòlnh kiêng rưu.Ngu Thanh Bìnhkhông ung, SDu thiếu bnrưu nên btïđc dĩ cũngýkhông th ung.

Hômnay đã làjmùa đông, lúcV Un đến,íthan la trongóphòng m ápdt dào. Chàngcòn chưa vàoti trong phòngìđã nghe thyãtiếng cưi cahai cô gái.}V Un bt°giác cong khoéİmôi, chàng rĩvào, cưi nói:Đang chơi cáiīgì vui vthế?”

V Un,chàng đến đây.”ÍS Du dán¹giy đy đu,úcau mày nói:“Sao ta lc¸mãi mà khôngếthng đưc ThiNguyt.”

V Unbưc vào, nhìn}thy đi dinãS Du làTn Thi Nguytmt lnh. VUn ci áoíngoài, ngi saulưng S Du,(n n cưitrong tro, ômnàng vào lòng,giơ tay lên)cm cc lcxúc xc.

Ánh mtTn Thi Nguytlm lét, VUn cm ccálên lc, lp]tc cm thybt thưng. Sauưmt hi lc,íchàng đt ccxung, ôm SDu, cưi hípmt nhìn TnÏThi Nguyt vàNgu Thanh Bình.

Ănhiếp ngưi tht{thà như vy…V Un nhìn°Tn Thi Nguyt,³mm cưi: “Thdin đâu h?”

Tn Thi Nguytho kh mttiếng. V mtS Du nghchra, V Unngng lên ĩnhìn đu nàngđy giy dán,ĩbun cưi nói:“Nàng thua nhiuĪnhư thế màЇkhông cm thycc lc cóõvn đ sao?”à

“Có vn đ?”é

S Du ngn}ngưi, sau đóvi vàng cmècc lc xíngu quan sáttrên tay.

V Unth dài, cmxúc xc lên,giơ tay nìv. Sau khiưS Du thylõi xúc xcămàu đen, rtcuc nàng mibng tnh, výbàn nói: “Đưclm, hai ngưiĩcác ngưi…

“Taíđt nhiên nhra còn cóİbnh nhân.” MtNgu Thanh Bìnhtnh bơ đngdy, kéo TnáThi Nguyt lênɪnói: “Đi thôi,Ĭđi thôi.”

Haingưi chy nhưtrn ra ngoài.S Du cònùtính đui theo,òV Un nghiêng¹ngưi da vàoícan lan, mmâcưi nhìn nàng.

Vîmt tràn đycưng chiu vàìdu dàng kia¹khiến S Duthoáng ngưng ngùng.Nàng quay vtrưc mt VUn, s mũiónói: “Chàng cưi:cái gì?”

V¹Un kéo nàngĭngi xung, vươntay nht mnhôgiy trên đuìnàng, cưi bo:ó“Con ngưi ThiNguyt này rtâgian xo, nàngúđng trông hnhin lành, trongbng toàn giantrá đy. Saunày nàng bt)nt Ngu ThanhľBình thì đưc,Įđng đi so)đo vi TnThi Nguyt làmgì.”

Nghe thyêli này, SDu hơi hnghi: “Hn làùloi ngưi nàyà?”

.” VUn nht mnhgiy cui cùngòxung: “Ta laínàng ln nàoīchưa?”

Hình nhưũlà chưa tht,ínhưng S DuĬc cm thyìnhng li nàyòca V Unkhông đúng lm,ging như ttc đàn ônghin nay chàng¸tng tiếp xúcáđu có mtãhai vn đ.

VUn nhìn S)Du không nóiìli nào. Thanla trong phòngnóng hng hc,²S Du mcīkhông dày, chx mt chiếcáo mng gingɩđu thu.

Tay VìUn vut vet tay áorng lên trêncánh tay SDu, cúi đuĩhôn xung cnàng, nh gingnói: “Thi tiếtìthế này, saonàng không mcÏnhiu hơn?”

Dtɪli, tay chàngđã men theoìtay áo, lunõvào trong ngưi.S Du ngi,trong lòng chàng,Înói chuyn tnhóbơ, ging nhưchng xy rachuyn gì. Nàngìxoay đu nhìnìmưa nh rơiíxung ngoài caòs: “Không raíngoài, trong phòngm.”

V Unábt cưi kheĩkh, h nhânxung quanh đuàthc thi luiĩxung. Hơi thÏca chàng ph,lên c nàng,ìmang đến cmàgiác tê dik l.

Hôm nayđchiến s ,ti Hoài Thànhxa xôi đãÏn đnh, chcn V Unrnh ri đuê cùng nàng,ging như muníbù đp hết)tt c ca³trưc đây.

Thanh niênòmi nếm tráiìcm, dù chogi v chínchn kim chếįnhư V UnЇcũng không khiótht th. Nhưngđa phn đóđu là banđêm, hôm nayvn còn đangbui chiu. SDu nhn raý đ caīchàng, hơi ngưng,ngùng nói: “Triâcòn sáng…

“Muthân gi thươri.” V Uniqut gió thiála, mơ hĬnói: “Chm nhtlà ngày maiЇchúng ta phiưv Bch Lĩnh.”ĩ

V mt SDu ng hng,cúi đu đápɪmt tiếng “m:.

Có nhng liìnày, không cnİV Un nhiuïli, nàng cũnghiu ý chàng.

Vệ Uẩn đặt nàng lên sập nhỏ, vừa chuyển động vừa thở dốc: “A Du, rốt cuộc đến lúc này thì ta mới có thể lấy nàng? Ta có hơi nhịn không nổi rồi.”

“Được chưa?”. Vệ Uẩn hỏi dò, vẻ mặt Sở Du không mấy dễ coi: “Không cho phép có lần sau.”

Chàng siết chặt nàng, khiến Sở Du có ảo giác giống như người này đang xả giận, muốn hoà tan mình vào xương tuỷ.

Sở Du ôm cổ chàng, lý trí rời rạc, nhưng một tia sáng cuối cùng vẫn nhắc nhở nàng: “Đợi thế cục ổn định đã.”

Sở Du nhận ra hiện tại Vương Lam đang lo lắng cho vết thương Thẩm Hữu. Lát sau, nàng ngẩng đầu nói: “Đợi chút nữa nghỉ ngơi, nhờ Thanh Bình đi xem Thẩm Hữu đi.”

Vệ Uẩn cúi đầu hôn Sở Du, chàng hôn vừa mạnh lại vừa sâu, phối hợp với tần suất động tác, không cho nàng một chút ngơi nghỉ.

“Hôm qua Đại phu nhân và Vương gia nghị sự hơi muộn…” Vệ Hạ vội nói: “E là phải ngủ bù.”

Chàng siết chặt nàng, khiến Sở Du có ảo giác giống như người này đang xả giận, muốn hoà tan mình vào xương tuỷ.

Nguỵ Thanh Bình cúi đầu đọc sách thuốc nên không nhận ra hành động của Vương Lam, ngược lại Sở Du ngẩng đầu nhìn lướt qua, không nói gì nhiều.

Sở Du cũng không biết có phải Vệ Uẩn tức giận hay không, từ xế chiều đến trưa hôm sau, hai người đều không ra khỏi phòng. Nàng chỉ cảm giác được bản thân mơ màng tỉnh lại, rồi lập tức bị Vệ Uẩn kéo trở về, tiếp tục ngủ mê man, cứ lặp đi lặp lại như thế đến trưa. Mọi người đã bắt đầu dùng bữa, Sở Du và Vệ Uẩn đều không xuất hiện, Vương Lam không khỏi ngạc nhiên: “Tiểu Thất và A Du sao thế? Sao đều không đến dùng cơm?”

Vương Lam gật đầu, nhưng vẫn lấy làm lạ: “Đại sự nhiều cỡ nào mà phải nói lâu như vậy?”

“Hôm qua Đại phu nhân và Vương gia nghị sự hơi muộn…” Vệ Hạ vội nói: “E là phải ngủ bù.”

Vệ Uẩn sáp tới, tựa đầu lên người nàng để bản thân hoàn toàn tỉnh táo sau giấc ngủ dài, cuối cùng mới đứng dậy, gọi người bên ngoài chuẩn bị nước rửa mặt.

Vương Lam gật đầu, nhưng vẫn lấy làm lạ: “Đại sự nhiều cỡ nào mà phải nói lâu như vậy?”

Lời còn chưa dứt, Sở Du đánh một cái lên tay chàng, giận dỗi nói: “Sớm muộn gì ta cũng phải làm thịt chàng.”

“Chuyện này tiểu nhân cũng không rõ.”

Vệ Hạ gượng cười.

Sau khi hai người rửa mặt xong, Sở Du mặc quần áo vào mới phát hiện trên cổ lưu lại dấu vết. Vệ Uẩn đang ăn cơm bên cạnh, thấy sắc mặt nàng nhìn chàng không tốt, bèn đi tới sau lưng nàng, cúi đầu hỏi: “Sao thế?”

Đợi mọi người ăn cơm xong, Sở Du mơ màng tỉnh lại, cảm giác đói như con sói. Nàng đá vào chân Vệ Uẩn cho hả giận, Vệ Uẩn bèn vươn tay ra kéo nàng. Sở Du vội nói: “Đủ rồi, chàng đừng quá đáng.”

Nhưng ngoài mặt chàng vẫn điềm nhiên, giơ tay định chạm lên dấu vết kia: “Ta cũng không nhớ làm sao…”

Nguỵ Thanh Bình ngước mắt, nhìn Vương Lam, cúi đầu đáp: “Ừ.”

Vệ Uẩn sáp tới, tựa đầu lên người nàng để bản thân hoàn toàn tỉnh táo sau giấc ngủ dài, cuối cùng mới đứng dậy, gọi người bên ngoài chuẩn bị nước rửa mặt.

Chuyện Thẩm Hữu không muốn cưới đã nói với Vương Lam. Vương Lam chỉ thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không nói gì nhiều.

Sau khi hai người rửa mặt xong, Sở Du mặc quần áo vào mới phát hiện trên cổ lưu lại dấu vết. Vệ Uẩn đang ăn cơm bên cạnh, thấy sắc mặt nàng nhìn chàng không tốt, bèn đi tới sau lưng nàng, cúi đầu hỏi: “Sao thế?”

Sở Du cũng không biết có phải Vệ Uẩn tức giận hay không, từ xế chiều đến trưa hôm sau, hai người đều không ra khỏi phòng. Nàng chỉ cảm giác được bản thân mơ màng tỉnh lại, rồi lập tức bị Vệ Uẩn kéo trở về, tiếp tục ngủ mê man, cứ lặp đi lặp lại như thế đến trưa. Mọi người đã bắt đầu dùng bữa, Sở Du và Vệ Uẩn đều không xuất hiện, Vương Lam không khỏi ngạc nhiên: “Tiểu Thất và A Du sao thế? Sao đều không đến dùng cơm?”

Vương Lam ngẩng đầu nhìn. Sở Du đang ngủ, đầu nàng hơi rịn mồ hôi, chắc là nóng. Vương Lam tới gần, định cởi áo khoác giúp nàng, nhưng vừa mới kéo áo khoác, dấu vết trên cổ bất chợt lọt vào mắt Vương Lam.

“Chắc là vậy.”

Tiếp đó, chàng nhìn thấy dấu vết lưu lại trên cổ Sở Du. Vệ Uẩn ngẩn người, bỗng dâng lên cảm giác kỳ lạ.

Chàng chợt phát hiện, nhìn thấy dấu vết của mình để lại trên người Sở Du, nhất là kiểu để lộ ra cho người khác thấy, bỗng lòng chàng có cảm giác hưng phấn sung sướng khó tả.

Chàng chợt phát hiện, nhìn thấy dấu vết của mình để lại trên người Sở Du, nhất là kiểu để lộ ra cho người khác thấy, bỗng lòng chàng có cảm giác hưng phấn sung sướng khó tả.

Nhưng ngoài mặt chàng vẫn điềm nhiên, giơ tay định chạm lên dấu vết kia: “Ta cũng không nhớ làm sao…”

Tiếp đó, chàng nhìn thấy dấu vết lưu lại trên cổ Sở Du. Vệ Uẩn ngẩn người, bỗng dâng lên cảm giác kỳ lạ.

Đợi mọi người ăn cơm xong, Sở Du mơ màng tỉnh lại, cảm giác đói như con sói. Nàng đá vào chân Vệ Uẩn cho hả giận, Vệ Uẩn bèn vươn tay ra kéo nàng. Sở Du vội nói: “Đủ rồi, chàng đừng quá đáng.”

Lời còn chưa dứt, Sở Du đánh một cái lên tay chàng, giận dỗi nói: “Sớm muộn gì ta cũng phải làm thịt chàng.”

Xe ngựa dọc đường lắc lư, Sở Du cảm thấy buồn chán, ngả đầu ngủ mất. Đoàn xe ngựa dừng lại nghỉ ngơi chỉnh đốn, Nguỵ Thanh Bình xuống xe xem Thẩm Hữu, chỉ còn lại Vương Lam và Sở Du trên xe ngựa.

Vệ Uẩn cười khẽ. Đợi sau khi Sở Du đứng lên, chàng cầm áo khoác đến, tự mình mặc cho Sở Du. Buộc dây xong, lông thú trên cổ áo lập tức che đi cổ nàng.

“Được chưa?”. Vệ Uẩn hỏi dò, vẻ mặt Sở Du không mấy dễ coi: “Không cho phép có lần sau.”

“Chuyện này tiểu nhân cũng không rõ.”

Vệ Uẩn hơi bất đắc dĩ, chỉ đáp: “Ta sẽ cố gắng.”

Dấu vết Vệ Uẩn gây ra hơi đậm, đợi lúc lên đường về Bạch Lĩnh cũng chưa tan hết. Sở Du, Vương Lam và Ngụy Thanh Bình đi chung xe ngựa. Suốt đường đi, nàng đều khoác áo ngoài, trông có vẻ rất sợ lạnh, Vương Lam không khỏi cảm thấy kỳ lạ: “Mặc dù thể chất A Du không tốt, nhưng cũng không đến mức độ này. Chẳng lẽ hôm trước mất quá nhiều sức lực trên chiến trường sao?”

“Chắc là vậy.”

Sở Du nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xưa nay nàng không hay nói dối. Vương Lam thở dài, cuốn rèm, nhìn ra ngoài.

“Nút thắt này của cô khó coi quá.” Nhịp tim nàng đập cực nhanh, trực giác cho thấy dường như mình đã biết được bí mật khủng khiếp nào đó, nhưng nàng phải giả vờ không biết gì cả, thế nên nàng nói tiếp: “Ta buộc lại giúp cô nhé?”

Thẩm Hữu đang ngồi trên ngựa nơi xa  đúng lúc lọt vào tầm mắt nàng. Vương Lam ngẩn người, sau đó bèn buông rèm xuống, không nói thêm gì.

Vệ Hạ gượng cười.

Nguỵ Thanh Bình cúi đầu đọc sách thuốc nên không nhận ra hành động của Vương Lam, ngược lại Sở Du ngẩng đầu nhìn lướt qua, không nói gì nhiều.

Chuyện Thẩm Hữu không muốn cưới đã nói với Vương Lam. Vương Lam chỉ thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không nói gì nhiều.

Sở Du nhận ra hiện tại Vương Lam đang lo lắng cho vết thương Thẩm Hữu. Lát sau, nàng ngẩng đầu nói: “Đợi chút nữa nghỉ ngơi, nhờ Thanh Bình đi xem Thẩm Hữu đi.”

Đúng lúc Sở Du tỉnh lại, Vương Lam cuống quít buông áo ra. Sở Du mơ màng hỏi: “A Lam?”

Vệ Uẩn hơi bất đắc dĩ, chỉ đáp: “Ta sẽ cố gắng.”

Nguỵ Thanh Bình ngước mắt, nhìn Vương Lam, cúi đầu đáp: “Ừ.”

Dấu vết Vệ Uẩn gây ra hơi đậm, đợi lúc lên đường về Bạch Lĩnh cũng chưa tan hết. Sở Du, Vương Lam và Ngụy Thanh Bình đi chung xe ngựa. Suốt đường đi, nàng đều khoác áo ngoài, trông có vẻ rất sợ lạnh, Vương Lam không khỏi cảm thấy kỳ lạ: “Mặc dù thể chất A Du không tốt, nhưng cũng không đến mức độ này. Chẳng lẽ hôm trước mất quá nhiều sức lực trên chiến trường sao?”

Xe ngựa dọc đường lắc lư, Sở Du cảm thấy buồn chán, ngả đầu ngủ mất. Đoàn xe ngựa dừng lại nghỉ ngơi chỉnh đốn, Nguỵ Thanh Bình xuống xe xem Thẩm Hữu, chỉ còn lại Vương Lam và Sở Du trên xe ngựa.

Vương Lam gượng cười.

Vương Lam ngẩng đầu nhìn. Sở Du đang ngủ, đầu nàng hơi rịn mồ hôi, chắc là nóng. Vương Lam tới gần, định cởi áo khoác giúp nàng, nhưng vừa mới kéo áo khoác, dấu vết trên cổ bất chợt lọt vào mắt Vương Lam.

Đúng lúc Sở Du tỉnh lại, Vương Lam cuống quít buông áo ra. Sở Du mơ màng hỏi: “A Lam?”

Vệ Uẩn cười khẽ. Đợi sau khi Sở Du đứng lên, chàng cầm áo khoác đến, tự mình mặc cho Sở Du. Buộc dây xong, lông thú trên cổ áo lập tức che đi cổ nàng.

Vương Lam gượng cười.

“Nút thắt này của cô khó coi quá.” Nhịp tim nàng đập cực nhanh, trực giác cho thấy dường như mình đã biết được bí mật khủng khiếp nào đó, nhưng nàng phải giả vờ không biết gì cả, thế nên nàng nói tiếp: “Ta buộc lại giúp cô nhé?”

4.8 10 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

13 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Thao Tran
Thao Tran
4 Năm Cách đây

Thì ra kiếp trước VU cưới NTB vì trả ơn TTN, kiếp này NTB và TTN đẹp đôi rồi. Hùa nhau bắt nạt aDu nữa chứ hihi

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Không biết là người thân sau khi pbats hiện ra tjif có chấp nhận không nhỉ?

Monchan
Monchan
8 Tháng Cách đây

bí mật kinh thiên động địa=))

13
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!