Chương 131
Người thiếu niên không biết tiết chế
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Trận đầu tiên đã thua, trong lòng mọi người đều hiểu cục xương cứng Vệ Uẩn này không dễ gặm, lá gan các nơi đều lớn hơn. Vệ Uẩn, Sở Lâm Dương, Tống Thế Lan đồng loạt điều chỉnh thuế má các nơi. Vệ Uẩn và Sở Lâm Dương mua mảnh đất lớn ở Lạc Châu. Lạc Châu sản xuất lương thực, nuôi ngựa chiến, Côn Châu nhiều mỏ quặng, hai nơi mua bán qua lại, giải quyết được vấn đề lương thảo quân bị. Mà chính là trong chớp nhoáng này trì đốn.
Triệu Nguyệt nghe theo lời Cố Sở Sinh án binh bất động, gọi Lý Chiêu lui về. Trong nhất thời, thiên hạ thái bình trở lại.
Vết thương của Thẩm Hữu nghỉ ngơi nửa tháng sau mới khỏi. Chuyện đầu tiên hắn làm sau khi xuống giường là tới đại đường của Vệ Uẩn. Vệ Uẩn đang phê văn thư, thấy Thẩm Hữu tới, chàng ngẩng đầu mỉm cười: Tới đây, ngồi đi.” Khả mẹ nó rõ ràng là cái đạn hạt nhân.
Thẩm Hữu không nói gì. Hắn quỳ xuống, khấu đầu thật mạnh.
Mặc dù hắn không nói gì, Vệ Uẩn lại hiểu được ý của hắn. Chàng thở dài: “Đứng dậy đi.” Đường An đem suy nghĩ theo nhà mình lão.
“Chuyện đã qua, ta cũng buông xuống rồi, hi vọng ngươi cũng có thể buông bỏ.”
“Vương gia…” Yết hầu Thẩm Hữu trượt, Vệ Uẩn đổi đề tài: “Thương thế tốt hơn chưa?” Bí đao kinh sợ , hắn ba ba nói.
“Đã gần lành rồi.”
“Sau này ngươi có dự định gì?” Không có gì thở dốc nàng sau lưng nhất đặng.
Vệ Uẩn nhấp một ngụm trà, vẻ mặt lãnh đạm, giống như hoàn toàn không để tâm. Trong mắt Thẩm Hữu hiện lên tia mờ mịt, hắn có phần không dám chắc: “Nếu ta ở lại quân đội Vệ gia…”
“Có thể.” Liệt Phong vững vàng kháp ở Kiêu Điểu
Vệ Uẩn nhẹ nhàng đáp¹một câu khiếnfThẩm Hữu yênẹtâm. Hắn trầmỉmặc không nói,ởVệ Uẩn sờĩhoa văn trênịtay áo, cẩnἰtrọng hỏi: “Hômệđó trên chiếnờtrường, ta vốnơkhông nên xenửvào chuyện ngươiívà Lục tẩu,ũnhưng…”
“Thẩm Hữu,hiểu.”
Thẩm Hữuïbất chợt lênửtiếng. Vệ Uẩnờngẩn người, chàngínhìn Thẩm Hữu,àlại thấy ngườiinày khổ sởἳcười: “Trên chiếnịtrường, phu nhânícũng chỉ vìấlo lắng choìtướng sĩ báchậtính, mặc dùἷThẩm Hữu làíkẻ vô sỉ,ỵnhưng cũng không{đến mức hiếpèngười quá đáng.ɩThẩm Hữu khôngínghĩ lời Lục,phu nhân làịthật, cũng mongẹVương gia đừngĮnghĩ là thật.”ả
Vệ Uẩn gõảbàn, gật đầu:á“Thật ra taıchỉ hi vọngḽLục tẩu cóậthể nghe theoĩlòng mình, haiịngười nói chuyệnĨlà được.”
“KhôngĪcần nói chuyện.”ìThẩm Hữu thở²dài: “Tội nghiệtặchưa sạch, saoỳcó mặt mũiἲgặp nàng?”
“Đợiăkhi nào taἶcó thể trongἶsạch…” Thẩm Hữuicười khổ: “Thìổlại đi gặpấnàng.”
Nghe vậy,ẽVệ Uẩn trầmímặc không nói,fvốn đây cũngļchẳng phải chuyệnứchàng nên quản.
Haiḷngười bàn tính²thế cục mộtἶphen, sau đóḻThẩm Hữu luiïra ngoài.
Đợi đến¸chiều tối, VệfUẩn trở vềứphòng. Sở Duệvà Nguỵ ThanhīBình đang chơiịxúc xắc.
Nguỵ ThanhấBình bị TầnÎThời Nguyệt raòlệnh kiêng rượu.ụNguỵ Thanh Bìnhἶkhông uống, SởịDu thiếu bạnởrượu nên bấtïđắc dĩ cũngýkhông thể uống.
Hômứnay đã làjmùa đông, lúcửVệ Uẩn đến,íthan lửa trongóphòng ấm ápἲdạt dào. Chàngẫcòn chưa vàoἱtới trong phòngìđã nghe thấyãtiếng cười củaứhai cô gái.}Vệ Uẩn bất°giác cong khoéİmôi, chàng rẽĩvào, cười nói:ự“Đang chơi cáiīgì vui vẻἳthế?”
“Vệ Uẩn,ἶchàng đến đây.”ÍSở Du dán¹giấy đầy đầu,úcau mày nói:ị“Sao ta lắc¸mãi mà khôngếthắng được ThờiịNguyệt.”
Vệ Uẩnỉbước vào, nhìn}thấy đối diệnãSở Du làẻTần Thời Nguyệtỉmặt lạnh. VệừUẩn cởi áoíngoài, ngồi sauứlưng Sở Du,(nở nụ cườiịtrong trẻo, ômỡnàng vào lòng,ịgiơ tay lên)cầm cốc lắcỉxúc xắc.
Ánh mắtịTần Thời Nguyệtịlấm lét, VệểUẩn cầm cốcálên lắc, lập]tức cảm thấyẳbất thường. Sauưmột hồi lắc,íchàng đặt cốcỉxuống, ôm SởảDu, cười hípờmắt nhìn TầnÏThời Nguyệt vàỉNguỵ Thanh Bình.
“Ănἶhiếp người thật{thà như vậy…”ắVệ Uẩn nhìn°Tần Thời Nguyệt,³mỉm cười: “Thểấdiện đâu hả?”ẩ
Tần Thời Nguyệtἵho khẽ mộtỉtiếng. Vẻ mặtẽSở Du nghệchổra, Vệ Uẩnệngẩng lên ĩnhìn đầu nàngứđầy giấy dán,ĩbuồn cười nói:ỉ“Nàng thua nhiềuĪnhư thế màЇkhông cảm thấyἷcốc lắc cóõvấn đề sao?”à
“Có vấn đề?”é
Sở Du ngẩn}người, sau đóẽvội vàng cầmècốc lắc xíẳngầu quan sátừtrên tay.
Vệ Uẩnễthở dài, cầmọxúc xắc lên,ịgiơ tay ấnìvỡ. Sau khiưSở Du thấy‹lõi xúc xắcămàu đen, rốtỉcuộc nàng mớiẻbừng tỉnh, vỗýbàn nói: “Đượcḹlắm, hai ngườiĩcác người…”
“Taíđột nhiên nhớờra còn cóİbệnh nhân.” MặtởNguỵ Thanh Bìnhἷtỉnh bơ đứng‹dậy, kéo TầnáThời Nguyệt lênɪnói: “Đi thôi,Ĭđi thôi.”
Haiỗngười chạy nhưổtrốn ra ngoài.ỵSở Du cònùtính đuổi theo,òVệ Uẩn nghiêng¹người dựa vàoícan lan, mỉmâcười nhìn nàng.
Vẻîmặt tràn đầyỉcưng chiều vàìdịu dàng kia¹khiến Sở Duẳthoáng ngượng ngùng.ỗNàng quay vềẹtrước mặt VệẳUẩn, sờ mũiónói: “Chàng cười:cái gì?”
Vệ¹Uẩn kéo nàngĭngồi xuống, vươnẫtay nhặt mảnhôgiấy trên đầuìnàng, cười bảo:ó“Con người ThờiảNguyệt này rấtâgian xảo, nàngúđừng trông hắnἲhiền lành, trongủbụng toàn gianửtrá đấy. Sauẻnày nàng bắt)nạt Nguỵ ThanhľBình thì được,Įđừng đi so)đo với TầnụThời Nguyệt làmỉgì.”
Nghe thấyêlời này, SởỉDu hơi hồỉnghi: “Hắn làùloại người nàyẩà?”
“Ừ.” VệọUẩn nhặt mảnhỉgiấy cuối cùngòxuống: “Ta lừaínàng lần nàoīchưa?”
Hình nhưũlà chưa thật,ínhưng Sở DuĬcứ cảm thấyìnhững lời nàyòcủa Vệ Uẩnẩkhông đúng lắm,ựgiống như tấtồcả đàn ôngặhiện nay chàng¸từng tiếp xúcáđều có mộtãhai vấn đề.
VệủUẩn nhìn Sở)Du không nóiìlời nào. Thanằlửa trong phòngặnóng hừng hực,²Sở Du mặcīkhông dày, chỉỗxỏ một chiếcửáo mỏng giốngɩđầu thu.
Tay VệìUẩn vuốt veởtừ tay áoỗrộng lên trênụcánh tay SởẵDu, cúi đầuĩhôn xuống cổịnàng, nhỏ giọngἵnói: “Thời tiếtìthế này, saoịnàng không mặcÏnhiều hơn?”
Dứtɪlời, tay chàngἶđã men theoìtay áo, luồnõvào trong người.ặSở Du ngồi,trong lòng chàng,Înói chuyện tỉnhóbơ, giống nhưỉchẳng xảy raḷchuyện gì. Nàngìxoay đầu nhìnìmưa nhỏ rơiíxuống ngoài cửaòsổ: “Không raíngoài, trong phòngữấm.”
Vệ Uẩnábật cười kheĩkhẽ, hạ nhânựxung quanh đềuàthức thời luiĩxuống. Hơi thởÏcủa chàng phả,lên cổ nàng,ìmang đến cảmàgiác tê dạiἳkỳ lạ.
Hôm nayđchiến sự ở,tại Hoài Thànhấxa xôi đãÏổn định, chỉộcần Vệ Uẩnỉrảnh rỗi đềuêở cùng nàng,ḷgiống như muốníbù đắp hết)tất cả của³trước đây.
Thanh niênòmới nếm tráiìcấm, dù choẹgiả vờ chínḻchắn kiềm chếįnhư Vệ UẩnЇcũng không khỏióthất thố. Nhưngứđa phần đóỷđều là banắđêm, hôm nayḷvẫn còn đangḷbuổi chiều. SởỉDu nhận raἰý đồ củaīchàng, hơi ngượng,ngùng nói: “Trờiâcòn sáng…”
“Mẫuầthân gửi thươrồi.” Vệ Uẩniquạt gió thổiálửa, mơ hồĬnói: “Chậm nhấtịlà ngày maiЇchúng ta phảiưvề Bạch Lĩnh.”ĩ
Vẻ mặt SởặDu ửng hồng,ềcúi đầu đápɪmột tiếng “Ừm”:.
Có những lờiìnày, không cầnİVệ Uẩn nhiềuïlời, nàng cũngốhiểu ý chàng.
Vệ Uẩn đặt nàng lên sập nhỏ, vừa chuyển động vừa thở dốc: “A Du, rốt cuộc đến lúc này thì ta mới có thể lấy nàng? Ta có hơi nhịn không nổi rồi.”
“Được chưa?”. Vệ Uẩn hỏi dò, vẻ mặt Sở Du không mấy dễ coi: “Không cho phép có lần sau.”
Chàng siết chặt nàng, khiến Sở Du có ảo giác giống như người này đang xả giận, muốn hoà tan mình vào xương tuỷ.
Sở Du ôm cổ chàng, lý trí rời rạc, nhưng một tia sáng cuối cùng vẫn nhắc nhở nàng: “Đợi thế cục ổn định đã.”
Sở Du nhận ra hiện tại Vương Lam đang lo lắng cho vết thương Thẩm Hữu. Lát sau, nàng ngẩng đầu nói: “Đợi chút nữa nghỉ ngơi, nhờ Thanh Bình đi xem Thẩm Hữu đi.”
Vệ Uẩn cúi đầu hôn Sở Du, chàng hôn vừa mạnh lại vừa sâu, phối hợp với tần suất động tác, không cho nàng một chút ngơi nghỉ.
“Hôm qua Đại phu nhân và Vương gia nghị sự hơi muộn…” Vệ Hạ vội nói: “E là phải ngủ bù.”
Chàng siết chặt nàng, khiến Sở Du có ảo giác giống như người này đang xả giận, muốn hoà tan mình vào xương tuỷ.
Nguỵ Thanh Bình cúi đầu đọc sách thuốc nên không nhận ra hành động của Vương Lam, ngược lại Sở Du ngẩng đầu nhìn lướt qua, không nói gì nhiều.
Sở Du cũng không biết có phải Vệ Uẩn tức giận hay không, từ xế chiều đến trưa hôm sau, hai người đều không ra khỏi phòng. Nàng chỉ cảm giác được bản thân mơ màng tỉnh lại, rồi lập tức bị Vệ Uẩn kéo trở về, tiếp tục ngủ mê man, cứ lặp đi lặp lại như thế đến trưa. Mọi người đã bắt đầu dùng bữa, Sở Du và Vệ Uẩn đều không xuất hiện, Vương Lam không khỏi ngạc nhiên: “Tiểu Thất và A Du sao thế? Sao đều không đến dùng cơm?”
Vương Lam gật đầu, nhưng vẫn lấy làm lạ: “Đại sự nhiều cỡ nào mà phải nói lâu như vậy?”
“Hôm qua Đại phu nhân và Vương gia nghị sự hơi muộn…” Vệ Hạ vội nói: “E là phải ngủ bù.”
Vệ Uẩn sáp tới, tựa đầu lên người nàng để bản thân hoàn toàn tỉnh táo sau giấc ngủ dài, cuối cùng mới đứng dậy, gọi người bên ngoài chuẩn bị nước rửa mặt.
Vương Lam gật đầu, nhưng vẫn lấy làm lạ: “Đại sự nhiều cỡ nào mà phải nói lâu như vậy?”
Lời còn chưa dứt, Sở Du đánh một cái lên tay chàng, giận dỗi nói: “Sớm muộn gì ta cũng phải làm thịt chàng.”
“Chuyện này tiểu nhân cũng không rõ.”
Vệ Hạ gượng cười.
Sau khi hai người rửa mặt xong, Sở Du mặc quần áo vào mới phát hiện trên cổ lưu lại dấu vết. Vệ Uẩn đang ăn cơm bên cạnh, thấy sắc mặt nàng nhìn chàng không tốt, bèn đi tới sau lưng nàng, cúi đầu hỏi: “Sao thế?”
Đợi mọi người ăn cơm xong, Sở Du mơ màng tỉnh lại, cảm giác đói như con sói. Nàng đá vào chân Vệ Uẩn cho hả giận, Vệ Uẩn bèn vươn tay ra kéo nàng. Sở Du vội nói: “Đủ rồi, chàng đừng quá đáng.”
Nhưng ngoài mặt chàng vẫn điềm nhiên, giơ tay định chạm lên dấu vết kia: “Ta cũng không nhớ làm sao…”
Nguỵ Thanh Bình ngước mắt, nhìn Vương Lam, cúi đầu đáp: “Ừ.”
Vệ Uẩn sáp tới, tựa đầu lên người nàng để bản thân hoàn toàn tỉnh táo sau giấc ngủ dài, cuối cùng mới đứng dậy, gọi người bên ngoài chuẩn bị nước rửa mặt.
Chuyện Thẩm Hữu không muốn cưới đã nói với Vương Lam. Vương Lam chỉ thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không nói gì nhiều.
Sau khi hai người rửa mặt xong, Sở Du mặc quần áo vào mới phát hiện trên cổ lưu lại dấu vết. Vệ Uẩn đang ăn cơm bên cạnh, thấy sắc mặt nàng nhìn chàng không tốt, bèn đi tới sau lưng nàng, cúi đầu hỏi: “Sao thế?”
Sở Du cũng không biết có phải Vệ Uẩn tức giận hay không, từ xế chiều đến trưa hôm sau, hai người đều không ra khỏi phòng. Nàng chỉ cảm giác được bản thân mơ màng tỉnh lại, rồi lập tức bị Vệ Uẩn kéo trở về, tiếp tục ngủ mê man, cứ lặp đi lặp lại như thế đến trưa. Mọi người đã bắt đầu dùng bữa, Sở Du và Vệ Uẩn đều không xuất hiện, Vương Lam không khỏi ngạc nhiên: “Tiểu Thất và A Du sao thế? Sao đều không đến dùng cơm?”
Vương Lam ngẩng đầu nhìn. Sở Du đang ngủ, đầu nàng hơi rịn mồ hôi, chắc là nóng. Vương Lam tới gần, định cởi áo khoác giúp nàng, nhưng vừa mới kéo áo khoác, dấu vết trên cổ bất chợt lọt vào mắt Vương Lam.
“Chắc là vậy.”
Tiếp đó, chàng nhìn thấy dấu vết lưu lại trên cổ Sở Du. Vệ Uẩn ngẩn người, bỗng dâng lên cảm giác kỳ lạ.
Chàng chợt phát hiện, nhìn thấy dấu vết của mình để lại trên người Sở Du, nhất là kiểu để lộ ra cho người khác thấy, bỗng lòng chàng có cảm giác hưng phấn sung sướng khó tả.
Chàng chợt phát hiện, nhìn thấy dấu vết của mình để lại trên người Sở Du, nhất là kiểu để lộ ra cho người khác thấy, bỗng lòng chàng có cảm giác hưng phấn sung sướng khó tả.
Nhưng ngoài mặt chàng vẫn điềm nhiên, giơ tay định chạm lên dấu vết kia: “Ta cũng không nhớ làm sao…”
Tiếp đó, chàng nhìn thấy dấu vết lưu lại trên cổ Sở Du. Vệ Uẩn ngẩn người, bỗng dâng lên cảm giác kỳ lạ.
Đợi mọi người ăn cơm xong, Sở Du mơ màng tỉnh lại, cảm giác đói như con sói. Nàng đá vào chân Vệ Uẩn cho hả giận, Vệ Uẩn bèn vươn tay ra kéo nàng. Sở Du vội nói: “Đủ rồi, chàng đừng quá đáng.”
Lời còn chưa dứt, Sở Du đánh một cái lên tay chàng, giận dỗi nói: “Sớm muộn gì ta cũng phải làm thịt chàng.”
Xe ngựa dọc đường lắc lư, Sở Du cảm thấy buồn chán, ngả đầu ngủ mất. Đoàn xe ngựa dừng lại nghỉ ngơi chỉnh đốn, Nguỵ Thanh Bình xuống xe xem Thẩm Hữu, chỉ còn lại Vương Lam và Sở Du trên xe ngựa.
Vệ Uẩn cười khẽ. Đợi sau khi Sở Du đứng lên, chàng cầm áo khoác đến, tự mình mặc cho Sở Du. Buộc dây xong, lông thú trên cổ áo lập tức che đi cổ nàng.
“Được chưa?”. Vệ Uẩn hỏi dò, vẻ mặt Sở Du không mấy dễ coi: “Không cho phép có lần sau.”
“Chuyện này tiểu nhân cũng không rõ.”
Vệ Uẩn hơi bất đắc dĩ, chỉ đáp: “Ta sẽ cố gắng.”
Dấu vết Vệ Uẩn gây ra hơi đậm, đợi lúc lên đường về Bạch Lĩnh cũng chưa tan hết. Sở Du, Vương Lam và Ngụy Thanh Bình đi chung xe ngựa. Suốt đường đi, nàng đều khoác áo ngoài, trông có vẻ rất sợ lạnh, Vương Lam không khỏi cảm thấy kỳ lạ: “Mặc dù thể chất A Du không tốt, nhưng cũng không đến mức độ này. Chẳng lẽ hôm trước mất quá nhiều sức lực trên chiến trường sao?”
“Chắc là vậy.”
Sở Du nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xưa nay nàng không hay nói dối. Vương Lam thở dài, cuốn rèm, nhìn ra ngoài.
“Nút thắt này của cô khó coi quá.” Nhịp tim nàng đập cực nhanh, trực giác cho thấy dường như mình đã biết được bí mật khủng khiếp nào đó, nhưng nàng phải giả vờ không biết gì cả, thế nên nàng nói tiếp: “Ta buộc lại giúp cô nhé?”
Thẩm Hữu đang ngồi trên ngựa nơi xa đúng lúc lọt vào tầm mắt nàng. Vương Lam ngẩn người, sau đó bèn buông rèm xuống, không nói thêm gì.
Vệ Hạ gượng cười.
Nguỵ Thanh Bình cúi đầu đọc sách thuốc nên không nhận ra hành động của Vương Lam, ngược lại Sở Du ngẩng đầu nhìn lướt qua, không nói gì nhiều.
Chuyện Thẩm Hữu không muốn cưới đã nói với Vương Lam. Vương Lam chỉ thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không nói gì nhiều.
Sở Du nhận ra hiện tại Vương Lam đang lo lắng cho vết thương Thẩm Hữu. Lát sau, nàng ngẩng đầu nói: “Đợi chút nữa nghỉ ngơi, nhờ Thanh Bình đi xem Thẩm Hữu đi.”
Đúng lúc Sở Du tỉnh lại, Vương Lam cuống quít buông áo ra. Sở Du mơ màng hỏi: “A Lam?”
Vệ Uẩn hơi bất đắc dĩ, chỉ đáp: “Ta sẽ cố gắng.”
Nguỵ Thanh Bình ngước mắt, nhìn Vương Lam, cúi đầu đáp: “Ừ.”
Dấu vết Vệ Uẩn gây ra hơi đậm, đợi lúc lên đường về Bạch Lĩnh cũng chưa tan hết. Sở Du, Vương Lam và Ngụy Thanh Bình đi chung xe ngựa. Suốt đường đi, nàng đều khoác áo ngoài, trông có vẻ rất sợ lạnh, Vương Lam không khỏi cảm thấy kỳ lạ: “Mặc dù thể chất A Du không tốt, nhưng cũng không đến mức độ này. Chẳng lẽ hôm trước mất quá nhiều sức lực trên chiến trường sao?”
Xe ngựa dọc đường lắc lư, Sở Du cảm thấy buồn chán, ngả đầu ngủ mất. Đoàn xe ngựa dừng lại nghỉ ngơi chỉnh đốn, Nguỵ Thanh Bình xuống xe xem Thẩm Hữu, chỉ còn lại Vương Lam và Sở Du trên xe ngựa.
Vương Lam gượng cười.
Vương Lam ngẩng đầu nhìn. Sở Du đang ngủ, đầu nàng hơi rịn mồ hôi, chắc là nóng. Vương Lam tới gần, định cởi áo khoác giúp nàng, nhưng vừa mới kéo áo khoác, dấu vết trên cổ bất chợt lọt vào mắt Vương Lam.
Đúng lúc Sở Du tỉnh lại, Vương Lam cuống quít buông áo ra. Sở Du mơ màng hỏi: “A Lam?”
Vệ Uẩn cười khẽ. Đợi sau khi Sở Du đứng lên, chàng cầm áo khoác đến, tự mình mặc cho Sở Du. Buộc dây xong, lông thú trên cổ áo lập tức che đi cổ nàng.
Vương Lam gượng cười.
“Nút thắt này của cô khó coi quá.” Nhịp tim nàng đập cực nhanh, trực giác cho thấy dường như mình đã biết được bí mật khủng khiếp nào đó, nhưng nàng phải giả vờ không biết gì cả, thế nên nàng nói tiếp: “Ta buộc lại giúp cô nhé?”
Thì ra kiếp trước VU cưới NTB vì trả ơn TTN, kiếp này NTB và TTN đẹp đôi rồi. Hùa nhau bắt nạt aDu nữa chứ hihi
Không biết là người thân sau khi pbats hiện ra tjif có chấp nhận không nhỉ?
bí mật kinh thiên động địa=))