Sơn Hà Chẩm – Chương 133 (1)

Chương 133 (1)

Chàng và Sở Du chiến tranh lạnh suốt ba canh giờ

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Người tên Yên Vân Lãng này vốn là lãng tử nổi danh ở Bạch Châu. Ánh Sáng thượng quang thực an toàn.

Hắn xuất thân từ danh môn Yên gia ở Bạch Châu, vốn là trưởng tử Yên gia. Thuở nhỏ, cầm kỳ thư hoạ, không gì không giỏi, mười sáu tuổi liên Trung Tam Nguyên(*), hai mươi tuổi giữ chức Thái thú Bạch Châu, lý lịch này không thể nói là không đẹp. Đàn ông tài hoa như vậy nhưng lại cứ không hứng thú với con đường làm quan. Trước giờ, hắn làm quan đều làm việc đúng phận sự, còn chuyện nữ nhân lại cực kỳ quan tâm. Câu nói nổi tiếng nhất của Yên Vân Lãng là —— Chuyện nhà, chuyện nước, chuyện thiên hạ, tất cả không bằng chuyện mỹ nhân. Hắn yêu tất cả nữ tử xinh đẹp. Đối với những nữ tử quen biết, bất luận già trẻ, hắn đều vô cùng quan tâm săn sóc. Nhưng công tử có một biệt hiệu như vậy bên ngoài lại không có nữ tử nào ghét được, bởi vì mặc dù Yên Vân Lãng phong lưu nhưng không hạ lưu, chỉ để ý trái tim nữ tử, lại hiếm khi thật sự kết đôi với ai. Mỗi đi vào một cái thế giới, duy hộ sư.

(*) Liên Trung Tam Nguyên: chỉ việc thi Hương, thi Hội, Thi Đình liên tiếp giành được Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên thời xưa.

Lúc V ph đưa thipíđến, Yên VânĨLãng đang cưinga tr vt ph hoa.ĭTrưng sam màuúthiên thanh tungĩbay php phi,ïnhóm n tvui mng hòreo, ném khănv phía YênVân Lãng. Hn¸giơ tay đónĩly khăn caîcô nương đpnht, đt dưichóp mũi khngi, ri ngng³đu nhìn vìphía cô nươngákia, liếc mtīđưa tình, thâmtình n trongĩđôi mt kiaĺkhiến n txu h lptc đ mt.Yên Vân Lãngbt cưi sangjsng, không hchm tr màcưi nga trv Yên ph.

Vami vào ca,°ph thân YênĩVân Lãng làYên Chương Túđã vi viívàng vàng chy²t trong nhàra, st ruténói: “Mùi sonphn đy ngưi,con li điîđâu na đy?!ĩTiu t tông,hôm nay làđlúc nào h?Bây gi Vvương gia chiếmïlĩnh Bch Châu,õngài không phichúa đt, gnđây tém témóli đi!”

Phãthân nói đùa.”Yên Vân Lãng,mm cưi, bưcèvào trong nhà.Lúc th nĺphc v giúpúci y phcxung, hn tjtn nói: “Conãvn đang làmvic dưi quynVương gia, làmtt chuyn ca³mình là đưc,Īl nào VươngЇgia còn xen]vào chuyn conthích vài cônương?”

“Nếu làtrưc đây đươngnhiên mc k,nhưng hôm nayV ph đưathip đến ri!”î

“Hm?”

Yên VânĺLãng bưc vàoíthùng nưc, cáchbình phong, hĩhng hi: “Đưaìthip ti làmígì?”

“Con cònnh Đi phuĺnhân V Sth ca Vıph không?”

Nghevy, Yên VânÏLãng ngn ngưi.Hn chưa tngìgp S Du,ļnhưng ngưng mdành cho nàngtrưc gi chưaÎbao gi ngngngh. Năm đó,,Bch Châu bi,éhn thân làİThái thú BchChâu b épùdn bách tínhĨchy trn. LúcDiêu Thành bİbao vây, hn:vn đnh tùvn đ đnn nưc, nhưngbng nhiên hnĩnghe thy chuyn,S Du lyáthân n t°trn th PhưngļLăng Thành, vìɩthế hn cnĪrăng trn thýDiêu Thành. Saunày, hn vnĩluôn mun gpĩS Du mtĩln, nhưng thân¸phn S Duícao quý, li Hoa Kinhơxa xôi. Hnìthân là TháiĬthú Bch Châu,ïkhông có s{cho phép caHoàng đế, hnĨkhông th tuftin vào kinh,vì vy vnchưa tng gpmt. Đt nhiênnghe thy tênS Du, hnìkim chế cmòxúc, hi: “Phthân nói chuynnày làm gì?”

“Năm nay, VS th kiaàđã sp haimươi hai, vnluôn th tiết,nghe nói đav cô taó V phcc k cao.ĮNếu có thcưi cô talàm v, không,phi quan hca chúng taĺvà V giafs càng mtơthiết hơn sao?Cho nên tatn s tinln mua chuch nhân Vgia, bo ngưiđó giúp chúng¹ta bc cu.Hôm nay Vlão phu nhân]gi thiếp micho nhà ta,con cũng khôngngm li xem¸đây là ýàgì?”

Yên VânLãng không lênĺtiếng, hn lyЇkhăn lau ngưi.ÎYên Chương Túïthy bên trongľkhông lên tiếng,ếvi vã khuyên:ĩ“Con cũng đngchê cô tatái giá. Đngbo ta khôngĪthương con, tađã hi thămãhết ri, ngày)cô ta gếvào, Thế týcũng chết ri,fbây gi vnlà thân toàníbích

Đng nóimy li khnkiếp đó!”

Khănca Yên VânLãng bay vèoìt trong bìnhphong ra, trúngngay mt YênChương Tú: “Nɪt như côùy không phingưi có thkhi nhc.”

YênChương Tú bĩhn ném khănđến choáng váng,ígim chân mng:ЇThng nhãi tiuđvương bát caot(*), ngay cìông mà cũngdám ném!”

(*)İVương bát caoīt: là mtcâu mng chi,fnghĩa đen làĩcon ca rùaĩđen, nghĩa bónglà con cangưi đàn ôngb v cmũsng, tương đươngvi “son ofĨa bitch trongtiếng Anh, mìnhnghĩ nó tươngđương vi câuĩđ* m màyĩhoc “đ chóđđ trong tiếng{Vit. Còn khiįmng Tiu vươngįbát cao tĩthì thưng mang[theo chút hàihưc, không mngnng lm.

“Con làõtiu vương bátcao t...” YênIVân Lãng kéodài thanh âm:Ph thân, ngàilà cái gì?”

“Con… con…

YênChương Tú hítth không thông,ãnhưng trưc giîông vn cưngchiu Yên VânıLãng, nghn cIna ngày miìnói mt câu:ľ“Ngày mai đàngơhoàng chút chota!”

Ln này,ĮYên Vân Lãngìngoan ngoãn đápĩli, ngưc liõkhiến Yên ChươngìTú cm thyk quái. Nhưngõcon trai nghiêmîtúc cũng làíchuyn tt, ôngóliếc nhìn bìnhphong ri xoayĩngưi b đi.

Điđến hôm sau,Yên Vân LãngĪthay mt béhoa phc màuútím, đu đingc quan, tônlên khuôn mtétri sinh tunnhã, trái liónhìn vào khiếnýngưi khác hếtļsc có cmĨtình.

Hn theo YênïChương Tú vàoïcng, đưc hnhân dn tiđi snh. LiuTuyết Dương ngitrên cao, đangnói chuyn viQuế ma ma.Yên Vân Lãngtrút b tưếthái phóng đãng,ľcung kính thnhĬan Liu Tuyết,Dương.

Mc dù hnĭkhông tun mnhư C SĭSinh, nhưng cũngăxem như tunĬtú lch s,hơn na tư²thái đoan chính,li thêm có[đôi mt hàmétiếu, lão nhân}gia va nhìnđã thích. LiuTuyết Dương thyèhn không lÍmãng, trái licc k hài[lòng, bèn bongưi mi SïDu ti.

S Dunghe thy Liu{Tuyết Dương ginàng tiếp kháchthì cũng không]ly làm l.ĨNàng là Điphu nhân Vph, xưa nayùkhách quý tiđu do nàngítiếp đón. Nàngĭhi thăm ngưiıđến, nghi hochi: “Sao đtİnhiên lão phunhân li mibn h? Yênph và Văph là cgiao sao?”

Khôngĭai tr liđưc câu hinày, S Duăch đành tɨmình đi. Hôm]nay thi tiếtkhá đp, SDu mc mtjchiếc áo đơnmàu trng, bênngoài khoác hoa(bào màu xanhlá thêu hoa]trng, li phthêm áo khoáclông cáo, tuơtin bi mtɩkiu tóc rira tin đưng.

Lúcnày, Yên VânLãng đang nóichuyn vui vvi Liu TuyếtDương. Hn luônÎbiết cách giaoếtiếp vi phn, bt kgià tr lnăbé. Đang kàđến chuyn lýthú ca hní Bch Châu,Ībng nghe thyîtiếng mt nĬt vang lên:“Mu thân.”

Gingănói ngưi nákia rt chngýchc, hàm chaý cưi. YênĩVân Lãng ngngđu lên, lp{tc nhìn thymt n tbưc vào.

Hai tayn t kiaékhép trong tay°áo, khí chtsáng trong nhưnguyt. Yên VânLãng chưa baoĮgi gp đưcÏbt k mt[n t nàocó khí chtïung dung phóngkhoáng như vytrên ngưi. Lúcènàng đi vào,ĩmi mt bưcòđi đu nhìngn, váy dàiìnhp nhô trưtïtheo bưc chânnàng, là tưíthế bưc điđtiêu chun nhtĩca quý tcíHoa Kinh, caoquý tao nhã,không h cóchút sai sót.

Sáng như trăng, thẳng như tùng, bước chân đạp sen, tay áo thơm hương.

“Không sao.”

Sở Du và Yên Vân Lãng đang trò chuyện vui vẻ, bèn thoải mái nói: “Yến công tử, mời.”

Yên Vân Lãng nhìn người nọ bước lên thềm mà đến, bỗng nhớ lại năm đó lúc hắn tử thủ Diêu Thành, nghe kể chuyện của Sở Du mà mường tượng ra dáng vẻ của nàng.

Hắn nhìn dáng vẻ hai người, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường, nhưng lại không nói ra được chỗ nào, may mà xưa nay hắn luôn khéo miệng, bèn cười nói: “Cũng được, đến lúc đó Vương gia đừng cảm thấy hạ quan nhiều chuyện.”

“Chẳng phải tại đi dạo với ngươi sao?”

Đột nhiên hắn phát hiện nữ tử kia còn đẹp hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Sáng như trăng, thẳng như tùng, bước chân đạp sen, tay áo thơm hương.

Yên Vân Lãng âm thầm điều chỉnh hô hấp, thấy Sở Du nhìn hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, lễ chào hắn và Yên Chương Tú: “Yên đại nhân, Yên công tử.”

Yên Chương Tú dẫn Yên Vân Lãng lễ chào lại, Sở Du bèn ngồi xuống.Vệ Uẩn lạnh lùng đáp, sau đó cúi đầu nhìn Sở Du, rốt cuộc trong giọng nói cũng tỏa ra chút ấm áp: “Lò sưởi tay đâu? Ra ngoài sao không cầm trên tay?”

Nếu là tiệc nhà, Sở Du cũng không xưng hô theo quan trường.

Yên Chương Tú dẫn Yên Vân Lãng lễ chào lại, Sở Du bèn ngồi xuống.

Nàng không phải người tuỳ tiện nói chuyện, nhưng Yên Vân Lãng là người biết ăn nói. Sở Du cũng không muốn làm khó ai, vì vậy chưa đến một lúc, bầu không khí trở nên thân thiện hơn nhiều. Sở Du không ngờ Yên Vân Lãng lại là người thẳng thắn như thế, ngược lại cảm thấy có phần đáng yêu.

Nàng không phải người tuỳ tiện nói chuyện, nhưng Yên Vân Lãng là người biết ăn nói. Sở Du cũng không muốn làm khó ai, vì vậy chưa đến một lúc, bầu không khí trở nên thân thiện hơn nhiều. Sở Du không ngờ Yên Vân Lãng lại là người thẳng thắn như thế, ngược lại cảm thấy có phần đáng yêu.

Liễu Tuyết Dương thấy hai người trò chuyện vui vẻ, bèn nói với Sở Du: “Đám người trẻ các con ngồi đây bức bí, hay là A Du dẫn Yên công tử đi dạo sân vườn một lát đi.”

Yên Vân Lãng mỉm cười đứng dậy, không còn lão nhân gia bên cạnh, đề tài của hai người cũng mở rộng hơn. Yên Vân Lãng cực kỳ am hiểu cách khiến phụ nữ vui lòng, hai ba lần đều bắt được đề tài Sở Du thích, vì vậy cứ thế mà nói tới.

Sở Du và Yên Vân Lãng đang trò chuyện vui vẻ, bèn thoải mái nói: “Yến công tử, mời.”

Yên Vân Lãng có hơi hoang mang nhìn Sở Du đứng sau lưng Vệ Uẩn.

Yên Vân Lãng mỉm cười đứng dậy, không còn lão nhân gia bên cạnh, đề tài của hai người cũng mở rộng hơn. Yên Vân Lãng cực kỳ am hiểu cách khiến phụ nữ vui lòng, hai ba lần đều bắt được đề tài Sở Du thích, vì vậy cứ thế mà nói tới.

Sở Du đang định trả lời, Vệ Uẩn đã vén rèm bước vào. Yên Vân Lãng và Sở Du đồng thời nhìn qua, trông thấy sắc mặt ẩm ương của Vệ Uẩn đứng ở cửa. Yên Vân Lãng sững người, trái lại phản ứng trước tiên, mỉm cười hành lễ: “Vương gia.”Yên Vân Lãng âm thầm điều chỉnh hô hấp, thấy Sở Du nhìn hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, lễ chào hắn và Yên Chương Tú: “Yên đại nhân, Yên công tử.”

Vệ Uẩn trở về phủ. Vừa đến cửa, người Vệ Hạ sắp xếp ở trong phủ bước tới, nhỏ giọng báo: “Vương gia, Đại phu nhân dẫn Yến công tử đến hậu hoa viên rồi.”

Hiện giờ Yên Vân Lãng vẫn còn ở bên cạnh, đột nhiên Vệ Uẩn hỏi một câu thân mật như vậy, Sở Du đành ho khẽ, đáp: “Không sao, hôm nay thời tiết tốt.”

Vẻ mặt Vệ Uẩn không cảm xúc, chàng quay đầu đi về phía hậu hoa viên. Đợi lúc nhìn thấy hai người, bọn họ đang đứng bên nhà thuỷ tạ. Sở Du đang kể cảnh tượng thả đèn trời ở Sa Thành Bắc Địch cho Yên Vân Lãng. Vệ Uẩn đi trên hành lang đã nghe thấy tiếng Sở Du, giọng nói nàng mang theo sự hoài niệm: “Cảnh tượng đó đúng là rất đẹp…”

“Nghe Đại phu nhân nói thế, Yên Vân Lãng không khỏi động lòng.”

“Nghe Đại phu nhân nói thế, Yên Vân Lãng không khỏi động lòng.”

Vệ Uẩn trở về phủ. Vừa đến cửa, người Vệ Hạ sắp xếp ở trong phủ bước tới, nhỏ giọng báo: “Vương gia, Đại phu nhân dẫn Yến công tử đến hậu hoa viên rồi.”

Yên Vân Lãng cười: “Nếu sau này Yên mỗ có cơ hội đến Bắc Địch, không biết Đại phu nhân có thể làm người dẫn đường, chỉ dẫn một chút?”

Sở Du đang định trả lời, Vệ Uẩn đã vén rèm bước vào. Yên Vân Lãng và Sở Du đồng thời nhìn qua, trông thấy sắc mặt ẩm ương của Vệ Uẩn đứng ở cửa. Yên Vân Lãng sững người, trái lại phản ứng trước tiên, mỉm cười hành lễ: “Vương gia.”

Vẻ mặt Vệ Uẩn không cảm xúc, chàng quay đầu đi về phía hậu hoa viên. Đợi lúc nhìn thấy hai người, bọn họ đang đứng bên nhà thuỷ tạ. Sở Du đang kể cảnh tượng thả đèn trời ở Sa Thành Bắc Địch cho Yên Vân Lãng. Vệ Uẩn đi trên hành lang đã nghe thấy tiếng Sở Du, giọng nói nàng mang theo sự hoài niệm: “Cảnh tượng đó đúng là rất đẹp…”

Dứt lời, Sở Du quay đầu nhìn về phía Yên Vân Lãng: “Yên công tử, dù sao hôm nay trời cũng lạnh, hay là chúng ta về trước nhé?”

Vệ Uẩn lạnh nhạt liếc hắn một cái, gật đầu, sau đó bước tới bên cạnh Sở Du, hờ hững nói: “Bổn vương cũng từng xem lễ thả đèn trời Bắc Địch, nếu có chuyện, chi bằng Thái thú trực tiếp đến tìm bổn Vương, bổn Vương còn có thể tìm người Bắc Địch dẫn đường, dắt thẳng ngươi đến đó.”

Vệ Uẩn lạnh nhạt liếc hắn một cái, gật đầu, sau đó bước tới bên cạnh Sở Du, hờ hững nói: “Bổn vương cũng từng xem lễ thả đèn trời Bắc Địch, nếu có chuyện, chi bằng Thái thú trực tiếp đến tìm bổn Vương, bổn Vương còn có thể tìm người Bắc Địch dẫn đường, dắt thẳng ngươi đến đó.”

Yên Vân Lãng cười: “Nếu sau này Yên mỗ có cơ hội đến Bắc Địch, không biết Đại phu nhân có thể làm người dẫn đường, chỉ dẫn một chút?”

Yên Vân Lãng có hơi hoang mang nhìn Sở Du đứng sau lưng Vệ Uẩn.

Vệ Uẩn vừa tới, bầu không khí bất giác trở nên áp lực. Ban đầu, Yên Vân Lãng còn cố nói vài lời với Sở Du, sau đó không biết tại sao mọi người đều mất hứng, dọc đường im lặng trở về đại sảnh.

Hắn nhìn dáng vẻ hai người, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường, nhưng lại không nói ra được chỗ nào, may mà xưa nay hắn luôn khéo miệng, bèn cười nói: “Cũng được, đến lúc đó Vương gia đừng cảm thấy hạ quan nhiều chuyện.”

“Không sao.”

Nếu là tiệc nhà, Sở Du cũng không xưng hô theo quan trường.

Vệ Uẩn lạnh lùng đáp, sau đó cúi đầu nhìn Sở Du, rốt cuộc trong giọng nói cũng tỏa ra chút ấm áp: “Lò sưởi tay đâu? Ra ngoài sao không cầm trên tay?”

Hiện giờ Yên Vân Lãng vẫn còn ở bên cạnh, đột nhiên Vệ Uẩn hỏi một câu thân mật như vậy, Sở Du đành ho khẽ, đáp: “Không sao, hôm nay thời tiết tốt.”

Sở Du mỉm cười nhìn hắn. Nàng chưa bao giờ thấy người đàn ông nào mà trong mắt cứ như luôn ngậm nước như vậy, giống như nhìn ai cũng thâm tình. Nàng nghĩ đây hẳn là đôi mắt đa tình trời sinh, không khỏi nhìn thêm vài lần. Vệ Uẩn lẳng lặng giơ tay đặt lên thanh đao bên hông, không nói câu nào.

Dứt lời, Sở Du quay đầu nhìn về phía Yên Vân Lãng: “Yên công tử, dù sao hôm nay trời cũng lạnh, hay là chúng ta về trước nhé?”

“Cũng được.” Yên Vân Lãng nhìn dáng dấp mảnh mai của Sở Du, trong mắt ánh lên vẻ dịu dàng: “Đa phần nữ tử đều sợ lạnh, Đại phu nhân phải tự biết chăm sóc bản thân.”

Yên Vân Lãng nhìn người nọ bước lên thềm mà đến, bỗng nhớ lại năm đó lúc hắn tử thủ Diêu Thành, nghe kể chuyện của Sở Du mà mường tượng ra dáng vẻ của nàng.

“Chẳng phải tại đi dạo với ngươi sao?”

Liễu Tuyết Dương thấy hai người trò chuyện vui vẻ, bèn nói với Sở Du: “Đám người trẻ các con ngồi đây bức bí, hay là A Du dẫn Yên công tử đi dạo sân vườn một lát đi.”

Vệ Uẩn oán giận một câu. Yên Vân Lãng không nhịn được lại liếc nhìn Vệ Uẩn, cứ cảm thấy Vệ vương gia hôm nay hơi quái quái. Hắn dời mắt, thở dài, ánh mắt nhìn Sở Du trìu mến: “Hôm Đại phu nhân vất vả rồi.”

Sở Du mỉm cười nhìn hắn. Nàng chưa bao giờ thấy người đàn ông nào mà trong mắt cứ như luôn ngậm nước như vậy, giống như nhìn ai cũng thâm tình. Nàng nghĩ đây hẳn là đôi mắt đa tình trời sinh, không khỏi nhìn thêm vài lần. Vệ Uẩn lẳng lặng giơ tay đặt lên thanh đao bên hông, không nói câu nào.

Vệ Uẩn vừa tới, bầu không khí bất giác trở nên áp lực. Ban đầu, Yên Vân Lãng còn cố nói vài lời với Sở Du, sau đó không biết tại sao mọi người đều mất hứng, dọc đường im lặng trở về đại sảnh.

5 6 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

14 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Thao Tran
Thao Tran
4 Năm Cách đây

Ổng ghen cũng thấy cưng nữa chài ?

Sundomm
Sundomm
4 Năm Cách đây

:))) haha

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Phải thủ sẵn đao bên người, ai mà dám le ve vợ là chém luôn ?

yukiyuhana4231
yukiyuhana4231
1 Năm Cách đây

Đọc tên chương hồi hộp quá trời ai dè trớt quớt há há

14
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!