Chương 133 (1)
Chàng và Sở Du chiến tranh lạnh suốt ba canh giờ
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Người tên Yên Vân Lãng này vốn là lãng tử nổi danh ở Bạch Châu. Ánh Sáng thượng quang thực an toàn.
Hắn xuất thân từ danh môn Yên gia ở Bạch Châu, vốn là trưởng tử Yên gia. Thuở nhỏ, cầm kỳ thư hoạ, không gì không giỏi, mười sáu tuổi liên Trung Tam Nguyên(*), hai mươi tuổi giữ chức Thái thú Bạch Châu, lý lịch này không thể nói là không đẹp. Đàn ông tài hoa như vậy nhưng lại cứ không hứng thú với con đường làm quan. Trước giờ, hắn làm quan đều làm việc đúng phận sự, còn chuyện nữ nhân lại cực kỳ quan tâm. Câu nói nổi tiếng nhất của Yên Vân Lãng là —— Chuyện nhà, chuyện nước, chuyện thiên hạ, tất cả không bằng chuyện mỹ nhân. Hắn yêu tất cả nữ tử xinh đẹp. Đối với những nữ tử quen biết, bất luận già trẻ, hắn đều vô cùng quan tâm săn sóc. Nhưng công tử có một biệt hiệu như vậy bên ngoài lại không có nữ tử nào ghét được, bởi vì mặc dù Yên Vân Lãng phong lưu nhưng không hạ lưu, chỉ để ý trái tim nữ tử, lại hiếm khi thật sự kết đôi với ai. Mỗi đi vào một cái thế giới, duy hộ sư.
(*) Liên Trung Tam Nguyên: chỉ việc thi Hương, thi Hội, Thi Đình liên tiếp giành được Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên thời xưa.
Lúc Vệ phủ đưa thiệpíđến, Yên VânĨLãng đang cưỡiễngựa trở vềầtừ phố hoa.ĭTrường sam màuúthiên thanh tungĩbay phấp phới,ïnhóm nữ tửạvui mừng hòảreo, ném khănổvề phía YênụVân Lãng. Hắn¸giơ tay đónĩlấy khăn củaîcô nương đẹpỗnhất, đặt dướiḽchóp mũi khẽἴngửi, rồi ngẩng³đầu nhìn vềìphía cô nươngákia, liếc mắtīđưa tình, thâmịtình ẩn trongĩđôi mắt kiaĺkhiến nữ tửỡxấu hổ lậpầtức đỏ mặt.ẫYên Vân Lãngỳbật cười sangjsảng, không hềụchậm trễ màἶcưỡi ngựa trởỉvề Yên phủ.
Vừaẩmới vào cửa,°phụ thân YênĩVân Lãng làỗYên Chương Túẩđã vội vộiívàng vàng chạy²từ trong nhà‹ra, sốt ruộténói: “Mùi sonộphấn đầy người,ἵcon lại điîđâu nữa đấy?!ĩTiểu tổ tông,ẳhôm nay làđlúc nào hả?ẹBây giờ Vệỗvương gia chiếmïlĩnh Bạch Châu,õngài không phảiịchúa đất, gầnạđây tém témólại đi!”
“Phụãthân nói đùa.”ἴYên Vân Lãng,mỉm cười, bướcèvào trong nhà.ἲLúc thị nữĺphục vụ giúpúcởi y phụcịxuống, hắn từjtốn nói: “Conãvốn đang làmờviệc dưới quyềnữVương gia, làmốtốt chuyện của³mình là được,Īlẽ nào VươngЇgia còn xen]vào chuyện conộthích vài côἰnương?”
“Nếu làẽtrước đây đươngἲnhiên mặc kệ,ἴnhưng hôm nayịVệ phủ đưaảthiệp đến rồi!”î
“Hửm?”
Yên VânĺLãng bước vàoíthùng nước, cáchịbình phong, hờĩhững hỏi: “Đưaìthiệp tới làmígì?”
“Con cònầnhớ Đại phuĺnhân Vệ Sởầthị của Vệıphủ không?”
Ngheἷvậy, Yên VânÏLãng ngẩn người.ậHắn chưa từngìgặp Sở Du,ļnhưng ngưỡng mộịdành cho nàngợtrước giờ chưaÎbao giờ ngừngữnghỉ. Năm đó,,Bạch Châu bại,éhắn thân làİThái thú BạchỉChâu bị épùdẫn bách tínhĨchạy trốn. Lúc‹Diêu Thành bịİbao vây, hắn:vốn định tựùvẫn để đềnứnợ nước, nhưngờbỗng nhiên hắnĩnghe thấy chuyện,Sở Du lấyáthân nữ tử°trấn thủ PhượngļLăng Thành, vìɩthế hắn cắnĪrăng trấn thủýDiêu Thành. Sauểnày, hắn vẫnĩluôn muốn gặpĩSở Du mộtĩlần, nhưng thân¸phận Sở Duícao quý, lạiỗở Hoa Kinhơxa xôi. Hắnìthân là TháiĬthú Bạch Châu,ïkhông có sự{cho phép củaỗHoàng đế, hắnĨkhông thể tuỳftiện vào kinh,ỉvì vậy vẫnỡchưa từng gặpẫmặt. Đột nhiênấnghe thấy tênụSở Du, hắnìkiềm chế cảmòxúc, hỏi: “Phụἵthân nói chuyệnỉnày làm gì?”ừ
“Năm nay, VệặSở thị kiaàđã sắp haiἳmươi hai, vẫnễluôn thủ tiết,ừnghe nói địaọvị cô taóở Vệ phủỉcực kỳ cao.ĮNếu có thểứcưới cô taỉlàm vợ, không,phải quan hệấcủa chúng taĺvà Vệ giafsẽ càng mậtơthiết hơn sao?ἲCho nên taằtốn số tiềnẩlớn mua chuộcḹhạ nhân Vệἱgia, bảo ngườiửđó giúp chúng¹ta bắc cầu.ằHôm nay Vệộlão phu nhân]gửi thiếp mờiἷcho nhà ta,ậcon cũng khôngẹngẫm lại xem¸đây là ýàgì?”
Yên VânỵLãng không lênĺtiếng, hắn lấyЇkhăn lau người.ÎYên Chương Túïthấy bên trongľkhông lên tiếng,ếvội vã khuyên:ĩ“Con cũng đừngẻchê cô taẵtái giá. Đừngầbảo ta khôngĪthương con, taḽđã hỏi thămãhết rồi, ngày)cô ta gảếvào, Thế tửýcũng chết rồi,fbây giờ vẫnẳlà thân toàníbích…”
“Đừng nóiỉmấy lời khốnỉkiếp đó!”
Khănỗcủa Yên VânẳLãng bay vèoìtừ trong bìnhẵphong ra, trúngạngay mặt YênửChương Tú: “Nữɪtử như côùấy không phảiốngười có thểẫkhi nhục.”
YênốChương Tú bịĩhắn ném khănỉđến choáng váng,ígiậm chân mắng:Ї“Thằng nhãi tiểuđvương bát caoỉtử(*), ngay cảìông mà cũngỉdám ném!”
(*)İVương bát caoītử: là mộtỡcâu mắng chửi,fnghĩa đen làĩcon của rùaĩđen, nghĩa bóngỗlà con củaịngười đàn ôngἴbị vợ cắmũsừng, tương đươngἱvới “son ofĨa bitch” trongịtiếng Anh, mìnhềnghĩ nó tươngỉđương với câuĩ“đ* mẹ mày”ĩhoặc “đồ chóđđẻ” trong tiếng{Việt. Còn khiįmắng Tiểu vươngįbát cao tửĩthì thường mang[theo chút hàiầhước, không mắngỏnặng lắm.
“Con làõtiểu vương bátợcao tử...” YênIVân Lãng kéoựdài thanh âm:ả“Phụ thân, ngàiἳlà cái gì?”ị
“Con… con…”
YênờChương Tú hítỹthở không thông,ãnhưng trước giờîông vẫn cưngốchiều Yên VânıLãng, nghẹn cảInửa ngày mớiìnói một câu:ľ“Ngày mai đàngơhoàng chút choằta!”
Lần này,ĮYên Vân Lãngìngoan ngoãn đápĩlời, ngược lạiõkhiến Yên ChươngìTú cảm thấyḻkỳ quái. Nhưngõcon trai nghiêmîtúc cũng làíchuyện tốt, ôngóliếc nhìn bìnhỉphong rồi xoayĩngười bỏ đi.
Đợiổđến hôm sau,ờYên Vân LãngĪthay một bộéhoa phục màuútím, đầu độiổngọc quan, tônḹlên khuôn mặtétrời sinh tuấnờnhã, trái lạiónhìn vào khiếnýngười khác hếtļsức có cảmĨtình.
Hắn theo YênïChương Tú vàoïcổng, được hạừnhân dẫn tớiἳđại sảnh. LiễuềTuyết Dương ngồiọtrên cao, đangḽnói chuyện vớiḻQuế ma ma.ựYên Vân Lãng‹trút bỏ tưếthái phóng đãng,ľcung kính thỉnhĬan Liễu Tuyết,Dương.
Mặc dù hắnĭkhông tuấn mỹịnhư Cố SởĭSinh, nhưng cũngăxem như tuấnĬtú lịch sự,ốhơn nữa tư²thái đoan chính,ỉlại thêm có[đôi mắt hàmétiếu, lão nhân}gia vừa nhìnắđã thích. LiễuỵTuyết Dương thấyèhắn không lỗÍmãng, trái lạiịcực kỳ hài[lòng, bèn bảoẹngười mời SởïDu tới.
Sở Duḷnghe thấy Liễu{Tuyết Dương gọiỹnàng tiếp kháchịthì cũng không]lấy làm lạ.ĨNàng là Đạiịphu nhân Vệẻphủ, xưa nayùkhách quý tớiịđều do nàngítiếp đón. Nàngĭhỏi thăm ngườiıđến, nghi hoặcḽhỏi: “Sao độtİnhiên lão phuịnhân lại mờiọbọn họ? Yênộphủ và Vệăphủ là cốἰgiao sao?”
Khôngĭai trả lờiỷđược câu hỏiụnày, Sở Duăchỉ đành tựɨmình đi. Hôm]nay thời tiếtḹkhá đẹp, SởḹDu mặc mộtjchiếc áo đơnẻmàu trắng, bênẵngoài khoác hoa(bào màu xanhịlá thêu hoa]trắng, lại phủọthêm áo khoácỡlông cáo, tuỳơtiện bới mộtɩkiểu tóc rồiồra tiền đường.
Lúcềnày, Yên VânἷLãng đang nóiịchuyện vui vẻỳvới Liễu TuyếtạDương. Hắn luônÎbiết cách giaoếtiếp với phụịnữ, bất kểữgià trẻ lớnăbé. Đang kểàđến chuyện lýἷthú của hắníở Bạch Châu,Ībỗng nghe thấyîtiếng một nữĬtử vang lên:ἲ“Mẫu thân.”
Giọngănói người nữákia rất chữngýchạc, hàm chứaảý cười. YênĩVân Lãng ngẩngễđầu lên, lập{tức nhìn thấyọmột nữ tửỏbước vào.
Hai tayἵnữ tử kiaékhép trong tay°áo, khí chấtἲsáng trong nhưửnguyệt. Yên VânấLãng chưa baoĮgiờ gặp đượcÏbất kỳ một[nữ tử nàoạcó khí chấtïung dung phóngọkhoáng như vậyứtrên người. Lúcènàng đi vào,ĩmỗi một bướcòđi đều nhỏìngắn, váy dàiìnhấp nhô trượtïtheo bước chânἰnàng, là tưíthế bước điđtiêu chuẩn nhấtĩcủa quý tộcíHoa Kinh, caoởquý tao nhã,ứkhông hề cóịchút sai sót.
Sáng như trăng, thẳng như tùng, bước chân đạp sen, tay áo thơm hương.
“Không sao.”
Sở Du và Yên Vân Lãng đang trò chuyện vui vẻ, bèn thoải mái nói: “Yến công tử, mời.”
Yên Vân Lãng nhìn người nọ bước lên thềm mà đến, bỗng nhớ lại năm đó lúc hắn tử thủ Diêu Thành, nghe kể chuyện của Sở Du mà mường tượng ra dáng vẻ của nàng.
Hắn nhìn dáng vẻ hai người, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường, nhưng lại không nói ra được chỗ nào, may mà xưa nay hắn luôn khéo miệng, bèn cười nói: “Cũng được, đến lúc đó Vương gia đừng cảm thấy hạ quan nhiều chuyện.”
“Chẳng phải tại đi dạo với ngươi sao?”
Đột nhiên hắn phát hiện nữ tử kia còn đẹp hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Sáng như trăng, thẳng như tùng, bước chân đạp sen, tay áo thơm hương.
Yên Vân Lãng âm thầm điều chỉnh hô hấp, thấy Sở Du nhìn hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, lễ chào hắn và Yên Chương Tú: “Yên đại nhân, Yên công tử.”
Yên Chương Tú dẫn Yên Vân Lãng lễ chào lại, Sở Du bèn ngồi xuống.Vệ Uẩn lạnh lùng đáp, sau đó cúi đầu nhìn Sở Du, rốt cuộc trong giọng nói cũng tỏa ra chút ấm áp: “Lò sưởi tay đâu? Ra ngoài sao không cầm trên tay?”
Nếu là tiệc nhà, Sở Du cũng không xưng hô theo quan trường.
Yên Chương Tú dẫn Yên Vân Lãng lễ chào lại, Sở Du bèn ngồi xuống.
Nàng không phải người tuỳ tiện nói chuyện, nhưng Yên Vân Lãng là người biết ăn nói. Sở Du cũng không muốn làm khó ai, vì vậy chưa đến một lúc, bầu không khí trở nên thân thiện hơn nhiều. Sở Du không ngờ Yên Vân Lãng lại là người thẳng thắn như thế, ngược lại cảm thấy có phần đáng yêu.
Nàng không phải người tuỳ tiện nói chuyện, nhưng Yên Vân Lãng là người biết ăn nói. Sở Du cũng không muốn làm khó ai, vì vậy chưa đến một lúc, bầu không khí trở nên thân thiện hơn nhiều. Sở Du không ngờ Yên Vân Lãng lại là người thẳng thắn như thế, ngược lại cảm thấy có phần đáng yêu.
Liễu Tuyết Dương thấy hai người trò chuyện vui vẻ, bèn nói với Sở Du: “Đám người trẻ các con ngồi đây bức bí, hay là A Du dẫn Yên công tử đi dạo sân vườn một lát đi.”
Yên Vân Lãng mỉm cười đứng dậy, không còn lão nhân gia bên cạnh, đề tài của hai người cũng mở rộng hơn. Yên Vân Lãng cực kỳ am hiểu cách khiến phụ nữ vui lòng, hai ba lần đều bắt được đề tài Sở Du thích, vì vậy cứ thế mà nói tới.
Sở Du và Yên Vân Lãng đang trò chuyện vui vẻ, bèn thoải mái nói: “Yến công tử, mời.”
Yên Vân Lãng có hơi hoang mang nhìn Sở Du đứng sau lưng Vệ Uẩn.
Yên Vân Lãng mỉm cười đứng dậy, không còn lão nhân gia bên cạnh, đề tài của hai người cũng mở rộng hơn. Yên Vân Lãng cực kỳ am hiểu cách khiến phụ nữ vui lòng, hai ba lần đều bắt được đề tài Sở Du thích, vì vậy cứ thế mà nói tới.
Sở Du đang định trả lời, Vệ Uẩn đã vén rèm bước vào. Yên Vân Lãng và Sở Du đồng thời nhìn qua, trông thấy sắc mặt ẩm ương của Vệ Uẩn đứng ở cửa. Yên Vân Lãng sững người, trái lại phản ứng trước tiên, mỉm cười hành lễ: “Vương gia.”Yên Vân Lãng âm thầm điều chỉnh hô hấp, thấy Sở Du nhìn hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, lễ chào hắn và Yên Chương Tú: “Yên đại nhân, Yên công tử.”
Vệ Uẩn trở về phủ. Vừa đến cửa, người Vệ Hạ sắp xếp ở trong phủ bước tới, nhỏ giọng báo: “Vương gia, Đại phu nhân dẫn Yến công tử đến hậu hoa viên rồi.”
Hiện giờ Yên Vân Lãng vẫn còn ở bên cạnh, đột nhiên Vệ Uẩn hỏi một câu thân mật như vậy, Sở Du đành ho khẽ, đáp: “Không sao, hôm nay thời tiết tốt.”
Vẻ mặt Vệ Uẩn không cảm xúc, chàng quay đầu đi về phía hậu hoa viên. Đợi lúc nhìn thấy hai người, bọn họ đang đứng bên nhà thuỷ tạ. Sở Du đang kể cảnh tượng thả đèn trời ở Sa Thành Bắc Địch cho Yên Vân Lãng. Vệ Uẩn đi trên hành lang đã nghe thấy tiếng Sở Du, giọng nói nàng mang theo sự hoài niệm: “Cảnh tượng đó đúng là rất đẹp…”
“Nghe Đại phu nhân nói thế, Yên Vân Lãng không khỏi động lòng.”
“Nghe Đại phu nhân nói thế, Yên Vân Lãng không khỏi động lòng.”
Vệ Uẩn trở về phủ. Vừa đến cửa, người Vệ Hạ sắp xếp ở trong phủ bước tới, nhỏ giọng báo: “Vương gia, Đại phu nhân dẫn Yến công tử đến hậu hoa viên rồi.”
Yên Vân Lãng cười: “Nếu sau này Yên mỗ có cơ hội đến Bắc Địch, không biết Đại phu nhân có thể làm người dẫn đường, chỉ dẫn một chút?”
Sở Du đang định trả lời, Vệ Uẩn đã vén rèm bước vào. Yên Vân Lãng và Sở Du đồng thời nhìn qua, trông thấy sắc mặt ẩm ương của Vệ Uẩn đứng ở cửa. Yên Vân Lãng sững người, trái lại phản ứng trước tiên, mỉm cười hành lễ: “Vương gia.”
Vẻ mặt Vệ Uẩn không cảm xúc, chàng quay đầu đi về phía hậu hoa viên. Đợi lúc nhìn thấy hai người, bọn họ đang đứng bên nhà thuỷ tạ. Sở Du đang kể cảnh tượng thả đèn trời ở Sa Thành Bắc Địch cho Yên Vân Lãng. Vệ Uẩn đi trên hành lang đã nghe thấy tiếng Sở Du, giọng nói nàng mang theo sự hoài niệm: “Cảnh tượng đó đúng là rất đẹp…”
Dứt lời, Sở Du quay đầu nhìn về phía Yên Vân Lãng: “Yên công tử, dù sao hôm nay trời cũng lạnh, hay là chúng ta về trước nhé?”
Vệ Uẩn lạnh nhạt liếc hắn một cái, gật đầu, sau đó bước tới bên cạnh Sở Du, hờ hững nói: “Bổn vương cũng từng xem lễ thả đèn trời Bắc Địch, nếu có chuyện, chi bằng Thái thú trực tiếp đến tìm bổn Vương, bổn Vương còn có thể tìm người Bắc Địch dẫn đường, dắt thẳng ngươi đến đó.”
Vệ Uẩn lạnh nhạt liếc hắn một cái, gật đầu, sau đó bước tới bên cạnh Sở Du, hờ hững nói: “Bổn vương cũng từng xem lễ thả đèn trời Bắc Địch, nếu có chuyện, chi bằng Thái thú trực tiếp đến tìm bổn Vương, bổn Vương còn có thể tìm người Bắc Địch dẫn đường, dắt thẳng ngươi đến đó.”
Yên Vân Lãng cười: “Nếu sau này Yên mỗ có cơ hội đến Bắc Địch, không biết Đại phu nhân có thể làm người dẫn đường, chỉ dẫn một chút?”
Yên Vân Lãng có hơi hoang mang nhìn Sở Du đứng sau lưng Vệ Uẩn.
Vệ Uẩn vừa tới, bầu không khí bất giác trở nên áp lực. Ban đầu, Yên Vân Lãng còn cố nói vài lời với Sở Du, sau đó không biết tại sao mọi người đều mất hứng, dọc đường im lặng trở về đại sảnh.
Hắn nhìn dáng vẻ hai người, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường, nhưng lại không nói ra được chỗ nào, may mà xưa nay hắn luôn khéo miệng, bèn cười nói: “Cũng được, đến lúc đó Vương gia đừng cảm thấy hạ quan nhiều chuyện.”
“Không sao.”
Nếu là tiệc nhà, Sở Du cũng không xưng hô theo quan trường.
Vệ Uẩn lạnh lùng đáp, sau đó cúi đầu nhìn Sở Du, rốt cuộc trong giọng nói cũng tỏa ra chút ấm áp: “Lò sưởi tay đâu? Ra ngoài sao không cầm trên tay?”
Hiện giờ Yên Vân Lãng vẫn còn ở bên cạnh, đột nhiên Vệ Uẩn hỏi một câu thân mật như vậy, Sở Du đành ho khẽ, đáp: “Không sao, hôm nay thời tiết tốt.”
Sở Du mỉm cười nhìn hắn. Nàng chưa bao giờ thấy người đàn ông nào mà trong mắt cứ như luôn ngậm nước như vậy, giống như nhìn ai cũng thâm tình. Nàng nghĩ đây hẳn là đôi mắt đa tình trời sinh, không khỏi nhìn thêm vài lần. Vệ Uẩn lẳng lặng giơ tay đặt lên thanh đao bên hông, không nói câu nào.
Dứt lời, Sở Du quay đầu nhìn về phía Yên Vân Lãng: “Yên công tử, dù sao hôm nay trời cũng lạnh, hay là chúng ta về trước nhé?”
“Cũng được.” Yên Vân Lãng nhìn dáng dấp mảnh mai của Sở Du, trong mắt ánh lên vẻ dịu dàng: “Đa phần nữ tử đều sợ lạnh, Đại phu nhân phải tự biết chăm sóc bản thân.”
Yên Vân Lãng nhìn người nọ bước lên thềm mà đến, bỗng nhớ lại năm đó lúc hắn tử thủ Diêu Thành, nghe kể chuyện của Sở Du mà mường tượng ra dáng vẻ của nàng.
“Chẳng phải tại đi dạo với ngươi sao?”
Liễu Tuyết Dương thấy hai người trò chuyện vui vẻ, bèn nói với Sở Du: “Đám người trẻ các con ngồi đây bức bí, hay là A Du dẫn Yên công tử đi dạo sân vườn một lát đi.”
Vệ Uẩn oán giận một câu. Yên Vân Lãng không nhịn được lại liếc nhìn Vệ Uẩn, cứ cảm thấy Vệ vương gia hôm nay hơi quái quái. Hắn dời mắt, thở dài, ánh mắt nhìn Sở Du trìu mến: “Hôm Đại phu nhân vất vả rồi.”
Sở Du mỉm cười nhìn hắn. Nàng chưa bao giờ thấy người đàn ông nào mà trong mắt cứ như luôn ngậm nước như vậy, giống như nhìn ai cũng thâm tình. Nàng nghĩ đây hẳn là đôi mắt đa tình trời sinh, không khỏi nhìn thêm vài lần. Vệ Uẩn lẳng lặng giơ tay đặt lên thanh đao bên hông, không nói câu nào.
Vệ Uẩn vừa tới, bầu không khí bất giác trở nên áp lực. Ban đầu, Yên Vân Lãng còn cố nói vài lời với Sở Du, sau đó không biết tại sao mọi người đều mất hứng, dọc đường im lặng trở về đại sảnh.
Ổng ghen cũng thấy cưng nữa chài ?
:))) haha
Phải thủ sẵn đao bên người, ai mà dám le ve vợ là chém luôn ?
Đọc tên chương hồi hộp quá trời ai dè trớt quớt há há