Chương 133 (2)
Chàng và Sở Du chiến tranh lạnh suốt ba canh giờ
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Đến đại sảnh, Liễu Tuyết Dương thấy Vệ Uẩn, không khỏi lấy làm lạ: “Sao Vương gia về rồi?” Trường hợp trong khoảng thời gian ngắn.
Thấy Liễu Tuyết Dương, Vệ Uẩn liền mở miệng cười, bước lên kính cẩn nói: “Mẫu thân thiết yến, con nghĩ trong nhà đều là nữ quyến, không tiện tiếp khách, bèn cố ý vội vã trở về chiêu đãi.” Chính là như vậy một người, mạc danh kỳ.
Một câu nói này đã khiến Liễu Tuyết Dương và Yên Chương Tú tại đó suýt nữa nghẹn chết. Vệ Yên không phải thế giao, Liễu Tuyết Dương thiết yến như vậy đúng là không hợp quy củ. Nhưng bây giờ chiến loạn liên miên, rất nhiều chuyện đã lược bỏ lễ tiết từ lâu, lại thêm Liễu Tuyết Dương vốn có ý làm mai nên bỏ qua quy tắc này. Hôm nay, Vệ Uẩn nói thẳng như vậy khiến Sở Du có phần kinh ngạc. Vệ Uẩn nói thế tức là Vệ gia và Yên gia không hề quen thuộc. Khả người nọ lại cực vì bình tĩnh hơi hơi.
Sở Du nhìn biểu cảm của Liễu Tuyết Dương, trong lòng bèn rõ đại khái, không khỏi ngẩng đầu nhìn Yên Vân Lãng, liền thấy hắn đang uống trà. Nhận ra ánh mắt nàng, hắn quay đầu, cong cong đôi mày.
Sở Du ngẩn người, độtĪnhiên cảm thấyăcông tử nàyỉđúng là mộtἴngười thú vị.
VệỷUẩn nói lờiÍnày, Liễu TuyếtốDương chỉ cóỏthể lúng túngẳnói: “Thế cũngỉtốt, vậy conủvà Yên đạiỗnhân nói vàiįlời đi…”
VệḽUẩn mỉm cườiểđáp vâng, đứngἶdậy đi đếnưcái bàn bênḷcạnh Sở Du,ửsau đó chủíđộng tán gẫuộvới Yên VânÎLãng.
Nhưng hômốnay, chẳng aiẻmuốn nói chuyệnầvới Vệ Uẩn.ờVì thế chưaỳnói được mấyỗcâu, Yên ChươngİTú đã chủừđộng cáo từ,ỉdẫn Yên VânợLãng rời đi.
VệâUẩn đích thânựra cửa tiễnấchân phụ tửỹYên gia, lễÎtiết vẫn kháĩchu toàn. Đợiìchàng trở vềụđại sảnh, SởἳDu đã vềἳphòng, chỉ cònḽLiễu Tuyết Dươngỳở lại. LiễuịTuyết Dương vỗờbàn, giận dữénói: “Con đúngữlà đứa trẻúhồ đồ, suýtỉnữa phá hưíchuyện tẩu tửửcon rồi!”
Vẻἷmặt Vệ Uẩnẳlạnh lùng, ngồiîvào bên cạnh¸Liễu Tuyết Dương:ỹ“Con trai khôngĩbiết chuyện mẫuĨthân nói là‹chuyện gì?”
“Nhìnậcon thông minh,Īsao lại không]hiểu chứ? HômÍnay ta thiết³yến mời phụitử Yên giaľlàm cái gì,ịcòn không phải:là muốn choĩtẩu tẩu conīxem mặt sao?”¹
“Xem mặt?” VệếUẩn cười khẩy:ḷ“Dựa vào YênứVân Lãng hắn?”ỉ
“Cái gì màỏgọi là dựaἳvào Yên Vân]Lãng hắn? Hômĺnay ta nhìnɩtrúng Yên VânįLãng, người taừcũng là danh¸môn quý tộc,ỗcon người lạiĮthông minh cầuịtiến, mặt màyἲtuấn tú, tínhịcách cũng khiếnểtẩu tử conũyêu thích, conẻnói với taổxem cậu taẫkhông tốt chỗứnào?”
“Chỉ dựaĭvào thanh danhạlãng tử củaũhắn, con sẽ‹không để tẩuἰtẩu lấy hắn!”ỗ
“Chọn chọn chọn!ĩCon chỉ biếtíchọn rồi lạiɪchọn! Con tìmọra mối nàoἳtốt cho taàchưa? Năm đó,ụta nói CốẳSở Sinh tốt,Ĭcon nói thân}phận Cố SởĬSinh thấp kém,ịhôm nay ngườiÍta đã làfNội các Đạiỹhọc sĩ, con¸vẫn không đểĨngười ta vào³mắt. Rốt cuộcịcon nói vớiỳta xem conĩnhìn trúng ai?ìTẩu tử con[đã bao nhiêuịtuổi? Mấy nămọnữa, nó sinh)con lại nguyốhiểm. Trước đây,ẳta đã bảoìcon để ýèrồi, vậy màệmấy năm qua,àngay cả cáiíbóng cũng khôngÍthấy! Con địnhḷđể tẩu tửĩcon thủ tiếtĩcả đời à?!”{
Vệ Uẩn mímếmôi không nói,ấmắt Liễu TuyếtỏDương ngấn lệ:ú“Tiểu Thất à,ìta biết conịthiên vị ca}ca, nhưng conángười không thểộkhông có lươngítâm. A Duĩđối xử vớiἰVệ gia khôngẳbạc, con cũngĩkhông thể cóâý bắt nóịthủ tiết cảĭđời.”
“Mẫu thân,ĩcon không cóìý này…” Ngheừthấy tiếng khócfcủa Liễu Tuyết²Dương, nghĩ đếnĩLiễu Tuyết DươngIcũng khổ tâm,ịVệ Uẩn đànhfnhỏ nhẹ lại,ễbất đắc dĩ‹nói: “Nhưng khôngòthể gấp gápẻchọn lựa lungɪtung, con đãỉđể ý ngườiằcho tẩu tửùrồi, mẫu thânùđừng tìm lungótung nữa. YênɪVân Lãng nàyìvừa nhìn đãἷthấy không phảiệngười tốt, ngườiỵkhông thể đẩyítẩu tử vàoõhố lửa.”
“CáiÍgì gọi là¸đẩy vào hốἳlửa? Đàn ôngẵnào không phongílưu một lần?ìTrước giờ, VânĬLãng cũng khôngớgây ra chuyệnẩgì lớn, soởvới đám côngảtử ăn chơiàkia đã coiĬnhư giữ mìnhểtrong sạch lắm,rồi. Con tưởngíai cũng nhưĩcon, thủ thânứnhư ngọc giốngἱcô nương vậyìà. Đúng rồi,ỡkhông nói đếnḽtẩu tẩu con,ẩnói đến conứđi…”
Đề tàiưchuyển lên người¸Vệ Uẩn. Chàngἱlại bị LiễuľTuyết Dương tómồlấy xả mộtìtrận. Vệ Uẩnòđơ người ngồiằnghe Liễu TuyếtậDương mắng, sauởđó chàng phátĭhiện, mấy nămọnày năng lựcịmắng người của‹Liễu Tuyết Dươngọđúng là càngíngày càng đángèsợ.
Đợi ban đêmửtrở về phòng,Įcả người VệįUẩn đều mệtĩrũ. Chàng nằmụtrên giường, nhưngįmệt đến chẳngìcòn hơi sức.õSở Du nghiêng{người chống đầu,Ikhông khỏi cười:ề“Vẻ mặt chánũchường đó củađchàng là sao?ủMẫu thân nóiἱgì chàng à?”ớ
“Phụ nữ giụcɩcưới thật đángữsợ.” Vệ Uẩnỉxoay người, kéoĺnàng vào lòng,ữbuồn bực nói:ắ“Nàng kiếm chútĪchuyện cho mẫuỷthân làm đi,İđừng để mỗiồngày bà cứ¹nhìn chằm chằmữvào hôn sựỉchúng ta.”
“LãoЇnhân gia không]nghĩ mấy cáiìnày thì nghĩỳcái gì?”
SởıDu vuốt tócĪchàng, thấp giọngἱdỗ dành. VệiUẩn trầm mặcĩmột lát, tựa²như mất hứng.ơSở Du cúiĬđầu nhìn chàng:³“Sao thế? Bịômẫu thân mắngầnên không vuiỡsao?”
“Ta ngheễnói…” Vệ Uẩnịdo dự chốcỉlát, cuối cùngἵvẫn mở miệng:ī“Nàng và YênįVân Lãng nóiḹchuyện không tồi.”ḽ
“Ừ.” Sở Duỉnhớ tới vị,công tử buổiĩsáng, không khỏiịcười: “Là mộtīngười thú vị.”â
Vệ Uẩn khôngЇnói, tay ômîSở Du chặtốhơn một chút.íSở Du nghiİhoặc: “Sao?”
VệἱUẩn vùi mặtõvào lòng nàng,ãnhỏ giọng nói:ī“Có phải taékhông khéo miệngọkhông?”
“Cái gì[mà không khéoïmiệng?” Sở Duákhó hiểu.
“Ta cảmăthấy…” Vệ Uẩnẻhơi không cam}lòng thừa nhận:ἲ“Hình như taɩkhông biết cáchịlàm cho nàngừvui vẻ nhưỗhắn.”
Nghe thấyịlời này, SởɨDu khẽ cười:ỷ“Chàng nói bậyĮbạ gì đấy,îcả nhà VệÏgia các ngườiìthẳng như ruộtýngựa, chỉ cóằchàng là biếtỏăn nói nhấtɨđấy.”
Vệ Uẩn nghe vậy cứ cảm thấy quái quái, không cảm giác được Sở Du đang khen mình. Lúc này, Sở Du mới bừng tỉnh, ôm chàng hỏi: “Ghen à?”
Sống hai đời, lần đầu tiên nàng được người ta theo đuổi như vậy. Bấy giờ, Vệ Uẩn nhận ra Sở Du vẫn chưa quay lại giường, chàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Sở Du đang cúi đầu mỉm cười xem một tờ giấy .Đốt thư xong, chàng vẫn còn cảm thấy ấm ức trong lòng. Nhìn dáng vẻ Sở Du, chàng lại không đành lòng đánh thức, vì thế tự mình quay người đi, chiến tranh lạnh với Sở Du suốt một buổi tối.Vệ Uẩn không đáp. Sở Du buông tay ra, rúc vào ổ chăn, luồn tay vào y phục đối phương, cười hỏi: “Ghen thật rồi?”
Vệ Uẩn: Nàng ngủ.“Nàng nghiêm túc chút đi.”
Hỏi xong, chàng đã nhìn thấy bài thơ tình và lạc khoản hình con chim én kia.
Sở Du: Cái gì? Sao ta không biết có chuyện này?Vệ Uẩn kéo tay Sở Du ra, nghiêm nghị nói: “Nàng hứa với ta, sau này cách xa hắn một chút.”
出来后便睡了
“Sao lại nhỏ nhen như vậy?”
Tác giả có lời muốn nói:Sở Du: “…”Tay Sở Du bị bắt lại, nàng bèn giơ chân lên trêu chọc chàng. Vệ Uẩn đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Đừng quấy, nói chuyện nghiêm chỉnh.”
“Được rồi.” Chàng cúi đầu hôn lên môi nàng, khàn giọng nói: “Có thể không nghiêm chỉnh rồi.”
Thấy Vệ Uẩn sắp tức giận, rốt cuộc Sở Du cũng ngừng tay, nghiêm túc nói: “Được được được, ta đùa chàng thôi. Chàng yên tâm, chàng không nói, sau này ta cũng sẽ cách xa hắn một chút.”
Nàng biết ngay mà, giả bộ gì chứ.Nghe thấy lời này, rốt cuộc Vệ Uẩn cũng yên tâm phần nào. Chàng thả tay nàng ra, đặt về lại vị trí cũ.
Thấy Vệ Uẩn sắp tức giận, rốt cuộc Sở Du cũng ngừng tay, nghiêm túc nói: “Được được được, ta đùa chàng thôi. Chàng yên tâm, chàng không nói, sau này ta cũng sẽ cách xa hắn một chút.”“Được rồi.” Chàng cúi đầu hôn lên môi nàng, khàn giọng nói: “Có thể không nghiêm chỉnh rồi.”
(*) Chim én: tiếng Hán Việt là Yên/Yến
Sở Du: “…”
“Nàng nghiêm túc chút đi.”Nàng biết ngay mà, giả bộ gì chứ.
Ban ngày Vệ Uẩn bị Liễu Tuyết Dương quở mắng đến mệt rã người, buổi tối hai người cũng không quá mức càn quấy, sau khi xuất ra thì đi ngủ(*).
Sở Du:…Vệ Uẩn nghe vậy cứ cảm thấy quái quái, không cảm giác được Sở Du đang khen mình. Lúc này, Sở Du mới bừng tỉnh, ôm chàng hỏi: “Ghen à?”(*)Nguyên văn nó là “Được rồi.” Chàng cúi đầu hôn lên môi nàng, khàn giọng nói: “Có thể không nghiêm chỉnh rồi.”Tác giả có lời muốn nói:Vệ Uẩn không đáp. Sở Du buông tay ra, rúc vào ổ chăn, luồn tay vào y phục đối phương, cười hỏi: “Ghen thật rồi?”出来后便睡了Sống hai đời, lần đầu tiên nàng được người ta theo đuổi như vậy. Bấy giờ, Vệ Uẩn nhận ra Sở Du vẫn chưa quay lại giường, chàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Sở Du đang cúi đầu mỉm cười xem một tờ giấy ., một câu không đầu không đuôi, mình chỉ dịch sát thôi, ai đầu óc đen tối ráng chịu =))(*) Chim én: tiếng Hán Việt là Yên/Yến, một câu không đầu không đuôi, mình chỉ dịch sát thôi, ai đầu óc đen tối ráng chịu =))
Mùi trên que thơm này rất đặc biệt, vừa nhìn là biết điều chế riêng, đúng là có lòng. Sở Du cúi đầu ngửi mùi hương, không khỏi mỉm cười.
Hai người nghỉ ngơi rất sớm. Đợi đến giờ Tý(*), Sở Du loáng thoáng nghe thấy tiếng chim bồ câu. Nàng mơ màng mở mắt, nhìn thấy một con bồ câu đậu ngay cửa sổ, dưới chân còn đeo một que thơm.
Tay Sở Du bị bắt lại, nàng bèn giơ chân lên trêu chọc chàng. Vệ Uẩn đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Đừng quấy, nói chuyện nghiêm chỉnh.”
(*)Nguyên văn nó là 出来后便睡了, một câu không đầu không đuôi, mình chỉ dịch sát thôi, ai đầu óc đen tối ráng chịu =))Đốt thư xong, chàng vẫn còn cảm thấy ấm ức trong lòng. Nhìn dáng vẻ Sở Du, chàng lại không đành lòng đánh thức, vì thế tự mình quay người đi, chiến tranh lạnh với Sở Du suốt một buổi tối.Sở Du đáp một tiếng, cũng không nghĩ nhiều, lập tức đi ngủ. Đợi Sở Du ngủ rồi, Vệ Uẩn mở mắt, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà đứng dậy, vứt thư vào than lửa đốt.(*) Giờ Tý: 23h – 1h sáng
***
Sở Du cảm thấy con chim bồ câu này là lạ, bèn đứng dậy, tháo tờ giấy trong que thơm xuống, chim bồ câu lập tức vỗ cánh bay đi. Sở Du cúi đầu đọc, là một bài thơ tình, tài văn chương rất tốt, chữ cũng viết rất đẹp, lạc khoản(*) là một con chim én(*), vẽ cũng đẹp nốt.
Sở Du trong giấc ngủ say hoàn toàn không hề hay biết trận chiến tranh lạnh Vệ Uẩn khơi mào. Đợi hôm sau nàng thức giấc, Vệ Uẩn đã đơn phương chấm dứt cuộc chiến.Hỏi xong, chàng đã nhìn thấy bài thơ tình và lạc khoản hình con chim én kia.Vệ Uẩn: QAQ, trừ làm cho đỡ tức thì ta còn có thể làm gì chứ?(*) Lạc khoản: phần đề tên trên thư hoặc bức tranh.
Sở Du đáp một tiếng, cũng không nghĩ nhiều, lập tức đi ngủ. Đợi Sở Du ngủ rồi, Vệ Uẩn mở mắt, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà đứng dậy, vứt thư vào than lửa đốt.
Chàng đã tính rồi, chiến tranh lạnh đủ ba canh giờ đấy!(*) Chim én: tiếng Hán Việt là Yên/Yến
“Sao lại nhỏ nhen như vậy?”
Sở Du: Cuộc chiến này bắt đầu khi nào?Mùi trên que thơm này rất đặc biệt, vừa nhìn là biết điều chế riêng, đúng là có lòng. Sở Du cúi đầu ngửi mùi hương, không khỏi mỉm cười.
Sống hai đời, lần đầu tiên nàng được người ta theo đuổi như vậy. Bấy giờ, Vệ Uẩn nhận ra Sở Du vẫn chưa quay lại giường, chàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Sở Du đang cúi đầu mỉm cười xem một tờ giấy .
, một câu không đầu không đuôi, mình chỉ dịch sát thôi, ai đầu óc đen tối ráng chịu =))
Trong nháy mắt, Vệ Uẩn tỉnh ráo. Chàng gấp gáp bước từ trên giường xuống, đi đến sau lưng Sở Du, mắt dán lên tay nàng, không kiềm được nôn nóng hỏi: “Đây là gì?”
(*) Giờ Tý: 23h – 1h sángHỏi xong, chàng đã nhìn thấy bài thơ tình và lạc khoản hình con chim én kia.
Trái lại, lần này Vệ Uẩn rất bình tĩnh. Sở Du ngẩng đầu nhìn chàng, thấy ánh mắt lạnh băng của Vệ Uẩn, nàng vội khoát tay: “Không liên quan đến ta, vừa rồi bồ câu đưa tới.”
Sở Du: Khi nào chấm dứt?
“Ta biết.”
Vệ Uẩn cười khẩy: “Tên vương bát cao tử này đúng là không phụ tiếng tăm lẫy lừng.”
“Mặc kệ hắn.” Vệ Uẩn ôm ngang Sở Du về: “Ngoài trời lạnh lẽo, mau ngủ đi.”
Sở Du đáp một tiếng, cũng không nghĩ nhiều, lập tức đi ngủ. Đợi Sở Du ngủ rồi, Vệ Uẩn mở mắt, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà đứng dậy, vứt thư vào than lửa đốt.
Ban ngày Vệ Uẩn bị Liễu Tuyết Dương quở mắng đến mệt rã người, buổi tối hai người cũng không quá mức càn quấy, sau khi xuất ra thì đi ngủ(*).
Đốt thư xong, chàng vẫn còn cảm thấy ấm ức trong lòng. Nhìn dáng vẻ Sở Du, chàng lại không đành lòng đánh thức, vì thế tự mình quay người đi, chiến tranh lạnh với Sở Du suốt một buổi tối.
Sở Du trong giấc ngủ say hoàn toàn không hề hay biết trận chiến tranh lạnh Vệ Uẩn khơi mào. Đợi hôm sau nàng thức giấc, Vệ Uẩn đã đơn phương chấm dứt cuộc chiến.
“Ta biết.”Vệ Uẩn ngẫm nghĩ, đây hẳn là lần chiến tranh lạnh thành công nhất kể từ khi chàng và Sở Du yêu nhau đến nay.
“Mặc kệ hắn.” Vệ Uẩn ôm ngang Sở Du về: “Ngoài trời lạnh lẽo, mau ngủ đi.”Có ý nghĩa gì không anh bạn?
Chàng đã tính rồi, chiến tranh lạnh đủ ba canh giờ đấy!
***
(*) Lạc khoản: phần đề tên trên thư hoặc bức tranh.
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Uẩn: Sau khi nàng ngủ.Vệ Uẩn: Ta đã phát động một cuộc chiến tranh đáng sợ. Tối hôm qua, ta quyết định chiến tranh lạnh với nàng, ta sẽ không nói với nàng một câu nào, sẽ không thèm để ý nàng. Nàng là nàng, mà ta là ta.
Vệ Uẩn: Trước khi nàng dậy.Sở Du: Cái gì? Sao ta không biết có chuyện này?
Vệ Uẩn: Nàng ngủ.
Sở Du: Cuộc chiến này bắt đầu khi nào?
Hai người nghỉ ngơi rất sớm. Đợi đến giờ Tý(*), Sở Du loáng thoáng nghe thấy tiếng chim bồ câu. Nàng mơ màng mở mắt, nhìn thấy một con bồ câu đậu ngay cửa sổ, dưới chân còn đeo một que thơm.
Vệ Uẩn: Sau khi nàng ngủ.
Sở Du: Khi nào chấm dứt?
(*)Nguyên văn nó là
Vệ Uẩn: Trước khi nàng dậy.
Sở Du cảm thấy con chim bồ câu này là lạ, bèn đứng dậy, tháo tờ giấy trong que thơm xuống, chim bồ câu lập tức vỗ cánh bay đi. Sở Du cúi đầu đọc, là một bài thơ tình, tài văn chương rất tốt, chữ cũng viết rất đẹp, lạc khoản(*) là một con chim én(*), vẽ cũng đẹp nốt.
Sở Du:…
(*) Giờ Tý: 23h – 1h sángChàng đã tính rồi, chiến tranh lạnh đủ ba canh giờ đấy!Có ý nghĩa gì không anh bạn?
Tác giả có lời muốn nói:Vệ Uẩn: QAQ, trừ làm cho đỡ tức thì ta còn có thể làm gì chứ?
Vệ uẩn này ghen cũng tức cười ghê chiến tranh lạnh hẳn ba canh giờ lúc nàng ngủ nữa chứ
Mắc cười vs cuộc chiến tranh lạnh của anh zai quá. Haha
Nghị lực bay đâu hết rồi Tiểu Thất ơi, chờii ơii em tui ^^
T sợ cái chiến tranh lạnh này của anh quá rồi? Đã thế còn nghĩ là mình thành công nữa chứ. Phục anh luôn đấy?
Yên Vân Lãng đúng là cao thủ tán gái mà
Trời mẹ ơi, ổng tự khơi mào, tự chấm dứt, tự cho là thành công lun. Tui chết cười mái má ôi ???
:)))) chiến tranh to quá, tự a đánh tự a xin hàng haha
Đọc tên chương còn tưởng là gây cấn thế nào??
Vậy là chiến tránh lạnh dữ chưa ạ Uẩn ???