Chương 134
Bảo người theo dõi bên phía Đại phu nhân và Vương gia
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Vệ Uẩn tự chiến tranh lạnh với mình hết một đêm, đến nỗi khiến mình cảm lạnh.
Sáng sớm thức dậy, chàng nhảy mũi hết cái này đến cái kia. Khi Sở Du nhìn thấy, nàng không khỏi lấy làm lạ, xưa nay thân thể Vệ Uẩn khoẻ mạnh, sao bây giờ lại bệnh rồi? Nàng thân thủ, mảnh khảnh dài chỉ cầm chuôi kiếm.
Nhưng mọi người đang thảo luận chuyện tấn công Thanh Châu, Sở Du không tiện hỏi chàng, vì thế mọi người cứ nhìn Vệ Uẩn nói chuyện, thỉnh thoảng lại hắt xì một cái.
“Triệu Nguyệt gửi tin cho Lưu Dung, bảo muốn mượn binh để hắn tấn công Thạch Hổ. Lưu Dung tin tưởng, đã chỉnh đốn binh lính chuẩn bị ra tay. Chúng ta mặc kệ sao?” Nàng muốn lấy toàn bộ kiên nghị tâm trí.
Tần Thời Nguyệt chỉ vào một vị trí, mang tin tức mình lấy được ra xin ý kiến Vệ Uẩn.
Hiện nay, các nơi vừa khởi nghĩa chưa được một tháng. Triệu Nguyệt không ra tay, trông có vẻ bình tĩnh, từng người bắt đầu cắn xé nhau giống như Cố Sở Sinh dự đoán. Đây là duy hộ sư rèn luyện hàng ngày.
Triệu Nguyệt vốn là kẻừgiỏi gây sự,ịchỗ này xúiộgiục, chỗ kiaỉhứa lương. HômÍnay, rất nhiềuởngười chỉ muốnìthừa cơ loạnílạc kiếm chácõđã sớm đánhỷnhau cả rồi.ìCá nhỏ ăn°tôm nhỏ, nếuẹcó anh hùngắdẫn đường, sợểsẽ lớn mạnhộthành thế lựcḹmột phương. Đợiívề sau, VệἱUẩn lại phảiĩđau đầu, choïnên Tần ThờiéNguyệt mới hỏiĩthêm câu này,ếmuốn biết suyưnghĩ Vệ Uẩn¹hôm nay thếọnào.
Nhưng Vệ Uẩnãkhoát tay, chỉènhìn chằm chằmĬThanh Châu: “Bâyİgiờ, Thanh Châuởvà Bạch Châuágiáp nhau mườiãthành, trong đóÏsáu thành đều¸ở vùng núi,ẻhai thành ThanhởTửu và DươngíTúc dễ thủẻkhó công, hơnừnữa bây giờìDiêu Dũng đãátăng cường binhẫlính canh giữ.íChúng ta chọnímột trong haiựtoà thành làấVận Thành vàóHuệ Thành để²tấn công, chưậvị cảm thấy¸cái nào thíchÍhợp?”
Mọi ngườiĬtại đó suyảnghĩ. Một látăsau, Sở Duìgiơ tay chỉẵHuệ Thành: “Tấnìcông từ HuệĭThành đi.”
Sở{Du ngẩng đầuốnhìn nàng, SởỳDu nói tiếp:Í“Huệ Thành vốnệlà thượng nguồnIBạch Đầu Giang,‹mạch nước chínhỗcủa Thanh Châuửlà Bạch Đầu{Giang, chiếm đượcểHuệ Thành cóềlợi hơn.”
Ngheếlý do này,íĐào Tuyền gậtóđầu: “Lão phuìcho rằng Đạiìphu nhân nóiἳcó lý.”
Vệ,Uẩn nhíu mày,ưmuốn nói gìἳđó, nhưng nhớẳđến gần đâyìSở Du vẫnúluôn thu mua]dược liệu thìἵlập tức hiểuủý nàng.
Từ HuệiThành vào biênảgiới Thanh Châu,İthành kế tiếpủchính là Nguyênỉthành. Không baoỳlâu sau, độngĩđất sẽ bắtìđầu từ NguyênỉThành, lan đếnỗLạc Châu. Dựaïcách nói củaɩCố Sở Sinh,ìtình hình thiên°tai chắc chắcévô cùng nghiêmõtrọng. Sở Duâmuốn lấy Huệ[Thành, quan trọngữnhất là đểĩtính chuyện cứuỡtrợ sau thiênùtai.
Thật ra soọvới Vận Thành,³Huệ Thành càngḽkhó tấn côngíhơn, nhưng hiểuịđược ý củaâSở Du, chàngệcũng không nhiềuỉlời, cứ quyếtĩđịnh chuyện nàyẽnhư vậy.
Đợi haiỳngười cùng vềĪVệ phủ, Sở°Du và chàngảbước trên hànhốlang, đột nhiênļSở Du dừngốbước. Vệ Uẩnfkhông hiểu SởêDu đang làmỹgì, bỗng thấyÏnàng áp tayợlên trán chàngἵkiểm tra, cườiἲnói: “Có phải(đêm qua ta¹cướp chăn, đểẩchàng bị lạnhékhông?”
Nghe thấyḷcâu hỏi SởḷDu, nhớ đếnẵhành động đêmỉqua, Vệ Uẩnỷthoáng ngượng ngùng,ềnhỏ giọng đáp:ớ“Không, chắc do]gần đây taỹnhiều việc, không[nghỉ ngơi tốt.”ļ
Sở Du thởĺdài, nâng tayỏnắm lấy tayĨchàng, đau lòngệnói: “Chàng cựcẫkhổ rồi.”
VệỳUẩn không dámĪnhìn nàng, mắtẵliếc ra bêníngoài. Nghĩ tớiồnghĩ lui, chàngἴcảm thấy chuyệnúnày phải trách[Yên Vân Lãng.
Nếuằkhông tại hắn,ísao chàng lạiἵgiận dỗi SởýDu, chiến tranhổlạnh cả mộtẩđêm?
Trong lòng chàngỉnghĩ đến YênḷVân Lãng, nhưngốngoài mặt lạiíkhông tỏ vẻïgì, quay đầuởlại nói vớiİnàng: “Ta biếtãtrong lòng nàngɨlo lắng chuyệnúsau động đất.ỉCó điều đếnỉlúc đó, chuyệnềnày hãy để]ta giải quyết,ơnàng đừng đi.”ἲ
“Tại sao?”
SởĬDu mỉm cười,ἶquay đầu nhìnìchàng. Vệ Uẩnịhơi bất anἱnói: “Dù saoícũng là thiênẳtai, trong lòngĩta sợ hãi.”ì
“Ta không sợớcướp người vớiỏkẻ khác, nhưngùcướp người vớiạông trời…” VệἷUẩn cười khổ:ĺ“Ta vẫn sợ.”ộ
Sở Du ngẩn³người, bỗng cóıhơi ngượng ngùng.íNàng quay đầuĩđi, nhỏ giọngịnói: “Ta làm(sao có chuyệnἷđược?”
Hai ngườiơăn cơm ởĬVệ phủ. VệíUẩn đi với‹Tần Thời Nguyệtãsắp xếp chuyệnủxuất chinh. SởĬDu một mình}ngồi trong phòngîkiểm kê vậtởtư chuẩn bịụcho trận độngỉđất lần này.(Chưa được mộtạlúc, Sở Duêbỗng nghe thấyἰmột tiếng sáo.ɨNàng ngẩn người,ịtiếng sáo kiaỵtrầm thấp, thao²thức, buồn bã,ľvừa nghe làãbiết công tửànhà nào đangệtrêu chọc côínương. Sở Dujlắng nghe mộtἳhồi, cảm giácĺtiếng sáo kiaỡở bên ngoài,înàng không nhịnἰđược bước ra,‹lập tức nhìnĮthấy thanh niênộngồi trên ngọn³cây, tay cầmỉsáo trúc, áoẵtím tung bay.
Ánhìtrăng rất sáng,ỉthanh niên ngồiḹdưới ánh trăng,îvô cùng tuấn:tú. Sở Duơtựa cửa, ngheẽngười nọ thổiẵsáo.
Hắn biết nàngĺđã tới, nhưngỉkhông hề quayỉđầu nhìn mộtἴlần, tiếp tụcỳtự mình thổiÏsáo, có điềuftiếng sáo trầmíthấp bỗng nhiênìbiến đổi, mangɨtheo tiếng sátἷphạt hùng hồn.ạTrong một thoángἰchốc, Sở Duĩbất giác nhớựlại thuở thiếuờthời. Nàng khôngãnhịn được màừmỉm cười, cănỉdặn Trường Nguyệtựchuẩn bị rượu}trong đình viện,įcất tiếng gọi:ì“Yên công tửἲthổi sáo cựcăkhổ, một chénɪrượu nhạt, xemἶnhư báo đáp.”ă
Tiếng sáo khôngádừng mà hoànêchỉnh thổi xongàkhúc nhạc kia.ẽSau đó, côngἳtử nọ nhảyἴtừ trên ngọnồcây xuống đìnhộviện, thản nhiênôngồi vào chỗ,ịuống một hơiícạn sạch rượu.{Công tử nọíngẩng đầu cười,ìkhen ngợi: “Rượuậngon.”
“Đào hoaètiếu chôn mườiừtám năm đấy.”j
Sở Du đứng,trên hành lang,ấkhông hề bướcờxuống, khoanh tayĺnói: “Xứng vớiụnhân vật tiêuòsái như Yênɨcông tử.”
“Trướcỉsau nào thấyἳbóng người, hoa¸đào năm ngoáiİcòn cười gióữđông(*).” Yên VânòLãng thở dài:ổ“Nếu sớm biếtãrượu này làíĐào Hoa Tiếu,íYên mỗ đãăkhông uống rồi.”ỏ
(*) Một câuựthơ của Thôi}Hộ thời nhàỉĐường, được NguyễnìDu dịch vàẳdùng trong TruyệnịKiều, tham khảoòthêm về ý‹nghĩa bài thơɪtại đây >>> Link
Dứtắlời, Yên VânɨLãng ngẩng đầuốlên, mỉm cườiữnhìn về phía}Sở Du: “NếuịĐại phu nhânớcảm thấy tiếngésáo Yên mỗứhay, ngày maiỉhoa mai viênớnở rộ, khôngửbiết Đại phuễnhân có bằngôlòng đi cùng?”ỗ
“Tiếng sáo rấtĮhay.” Sở Duẻgật đầu, thảnἴnhiên nói: “Cóáđiều lòng taĺđã có chủ.”ĩ
Yên Vân Lãngịngẩn người, nhìnÍthấy Sở DuĬbước từ trêníhành lang xuống,ïđi tới đốiếdiện Yên VânìLãng, tự mình‹rót rượu, ungἶdung nói tiếp:ụ“Yên công tửầlà người phongầlưu, ta kínhăcông tử mộtíchén. Ta vàủcông tử cóắthể làm bạnữtốt, nhưng sợĩlà những cáiḷkhác không thể.”,
Yên Vân Lãngínghe thấy lờiỏnày thì khẽícười, cụng chénįvới Sở Du:ẩ“Tình cảm namỉnữ vốn làỉchuyện vui vẻ,ĩYên mỗ ái}mộ Đại phuânhân là chuyện(vui của Yênịmỗ, Đại phuínhân không cầnἵphiền não. Chén[rượu này, Yênảmỗ kính người.”ọ
Dứt lời, YênĮVân Lãng nâng²chén rượu uốngĩcạn, rồi lậpĩtức nhảy lêníđứng trên ngọnỉcây, cao giọng‹nói: “Đại phuĩnhân, Yên mỗỗnhận ba chénýrượu của người,Ĭta lại thổiἶthêm một khúcènữa đi.”
SởàDu dở khócĩdở cười, lầnìnày Yên VânợLãng thổi mộtĩkhúc nhạc tìnhỳý triền miên.
Bấyἲgiờ, Vệ Uẩnḷcũng về đếnÎnhà. Chàng vừaîvào cửa đãúnghe thấy tiếngừsáo, tiếng sáoẹkia rõ ràngýlà khúc nhạcủcầu ái, vậy{mà Vệ Uẩnỡlại cau màyíhỏi: “Ban đêmọban hôm, aifđi thổi tàãâm này trongἱphủ?”
Dứt lời,ằVệ Uẩn điứtới hành langịchợt nghe thấyínha hoàn thìêthầm: “Mặc dùÍYên công tửơkhông tuấn túĩnhư Vương gia,ĩnhưng đúng làĬanh chàng đaitình. Nếu taịlà Đại phuḹnhân, ta lậpḹtức chịu ngay!”ó
Nghe nói thế,ễbước chân VệἷUẩn khựng lại,ăkhông biết tạiỳsao chàng đứngờtại chỗ, ngheἲlén hai nhaốđầu kia nóiẹchuyện. Một ngườiẻkhác lên tiếng:ị“Cô tưởng Đạiĩphu nhân làİcô à? Người]thận trọng nhưòĐại phu nhânýđương nhiên phải³khảo nghiệm rồi.”ộ
“Khảo nghiệm thìẻkhảo nghiệm…” Nha{hoàn lúc nãyımở miệng: “Cóỉđiều Yên côngătử theo đuổi,như vậy, nữ(tử nào chẳngḽđộng lòng?”
VệıUẩn nghe chẳngĭlọt tai, nhưngăbảo chàng rănἷdạy hai nhaíhoàn thì lạiìthấy hơi mấtồmặt. Vì vậyèchàng xoay ngườiıbỏ đi, đổiùsang đường khác.ốĐi được mộtinửa, Vệ Uẩn[quay đầu nóiẫvới Vệ Thu:à“Ngươi dẫn ngườiổném hắn điıcho ta, nếuóngày mai cònỷtới, thấy lầnănào đánh lầnệđó.”
Vệ Thu đáp vâng. Một lát sau, tiếng sáo ngưng bặt.
Vệ Uẩn nghẹn nửa ngày, cuối cùng nói: “Chuyện đó… A Du, đến lúc đó ta sẽ dạy dỗ bọn trẻ thật tốt.”
Được Sở Du dỗ dành, mặc dù nàng không nói thẳng, nhưng Vệ Uẩn đã tiêu tan cơn tức, không nổi giận với Yên Vân Lãng nữa.
Không có tiếng sáo kia, trong lòng Vệ Uẩn mới thoải mái một chút. Chàng trở về phòng mình, âm thầm vòng qua sân viện. Đến sân Sở Du, chàng thấy nàng đang ngồi một mình trong đình viện nghịch chén rượu, đối diện có một chén khác, trong đó còn nửa ngụm rượu, rõ ràng vừa rồi có người đối ẩm với nàng.
“Đến lúc đó, chàng có thời gian học đàn rồi.” Ánh mắt Sở Du dừng trên tay chàng: “Chàng có thể giống như những công tử quý tộc Hoa Kinh kia, học đàn, học vẽ, học chế hương…”
Vệ Uẩn: Lạnh như mùa đông không đắp chăn vậy.
Vệ Uẩn thật không biết nên tức giận cái gì cho phải. Chàng nhìn bốn bề vắng lặng, bước tới trước mặt Sở Du, nghẹn cả nửa ngày, cuối cùng mới mở miệng: “Ta biết đánh đàn.”
Vệ Uẩn thật không biết nên tức giận cái gì cho phải. Chàng nhìn bốn bề vắng lặng, bước tới trước mặt Sở Du, nghẹn cả nửa ngày, cuối cùng mới mở miệng: “Ta biết đánh đàn.”
Sở Du ngớ người, ngẩng đầu lên, lấy làm lạ hỏi: “Sao cơ?”
Sở Du ngớ người, ngẩng đầu lên, lấy làm lạ hỏi: “Sao cơ?”
【
“Ừ?”Nhưng Yên Vân Lãng lại là kẻ cố chấp, mỗi tối hắn đều tới. Hôm nay thổi sáo bị xua đuổi, ngày mai lại đốt đèn Khổng Minh ở đằng xa, trên đó còn viết chữ “Du” trong Sở Du. Vệ Uẩn tức đến bắn gần cả trăm mũi tên, bắn rớt tất cả đèn Khổng Minh.
“Nếu nàng thích những thứ này, ta có thể đàn cho nàng nghe.”
Vở kịch nhỏ
Vệ Uẩn nhỏ giọng, hơi chột dạ: “Nếu hắn lại đến, nàng đuổi hắn đi là được.”
“Nếu nàng thích những thứ này, ta có thể đàn cho nàng nghe.”
“Vừa rồi đuổi theo Yên Vân Lãng là người của chàng?”
“Chờ sau này, chàng đi theo ta nhé?”***
Sở Du bừng tỉnh, nàng vẫy tay, Vệ Uẩn ngồi xuống bên cạnh nàng, không nói tiếng nào.
“Vừa rồi đuổi theo Yên Vân Lãng là người của chàng?”Vệ Uẩn mím môi, lại nghe Sở Du hỏi: “Biết thật à?”
Sở Du nắm tay chàng, nhẹ nhàng vuốt ve. Tay chàng có rất nhiều vết thương và vết chai, hoàn toàn khác với những công tử quý tộc Hoa Kinh. Rất khó tưởng tượng một đôi bàn tay như vậy lại ở trên người của một thanh niên tuấn nhã như chàng, càng khó tưởng tượng được một đôi tay như thế này cũng biết làm chuyện phong nhã như gảy đàn chế hương.
Vệ Uẩn giơ tay lên che trán, cúi đầu cười khẽ: “Ta nghĩ đến sau này ở bên cạnh nàng, cảm thấy vui vẻ.”
Nói đến đây, Liễu Tuyết Dương lại không nói tiếp được nữa. Có một số việc không nói thì không cảm thấy, nói ra rồi lại cứ cảm giác có gì đó không ổn. Bà ngẫm nghĩ, cuối cùng căn dặn Quế ma ma: “Bà sai người lén theo dõi hai bên Đại phu nhân và Vương gia đi.”
Có điều dù gì Vệ Uẩn cũng xuất thân cao môn, mặc dù thuở nhỏ ngoại trừ tập võ thì chẳng thích cái nào, nhưng ít nhiều lục nghệ cũng học một chút. Năm đó, Vệ Quân là Thế tử nên yêu cầu đối với bản thân rất cao, vì vậy đối với người đệ đệ này càng quản lý nghiêm khắc hơn, dù phải đánh tới học thì cũng phải đánh. Có điều thuở nhỏ Vệ Uẩn quá bướng bỉnh, chàng một mực không thích những thứ thuộc về công tử quý tộc kia, nhất là làm thơ viết văn, chàng thà bị Vệ Quân đánh cũng không chịu học.
Sở Du nhướng mày: “Chẳng lẽ chàng gạt ta?”Nói đến đây, Quế ma ma và Liễu Tuyết Dương đều biến sắc. Liễu Tuyết Dương ho khẽ một tiếng, quay đầu nói: “Ta đúng là hồ đồ, tính ra Tiểu Thất cũng do một tay A Du nuôi lớn. Mặc dù A Du chỉ lớn hơn Tiểu Thất một tuổi, thế nhưng trưởng tẩu như mẹ, mấy năm nay Vệ phủ toàn dựa vào con bé chống đỡ…”
Bất quá có Vệ Quân kèm cặp, Vệ Uẩn lại thông minh, ít nhiều vẫn học được một chút. Nhưng sau năm mười lăm tuổi, chàng không có thời gian nữa. Sau mười lăm tuổi, chàng luyện được một tay viết chữ đẹp, không để triều thần nhạo báng, học cách viết văn chương đấu khẩu với đám văn thần, trường thương trên tay không hề rời thân, nhưng lại chưa từng sờ đàn một lần, chế hương một lần.
Chàng không thể so với công tử phong lưu lớn lên vô ưu vô lo như Yên Vân Lãng, thế giới của chàng quá tàn nhẫn.
Sở Du xoa tay chàng, cười nói: “Chàng so những thứ này với hắn làm gì?”
Liễu Tuyết Dương càng nói càng thấy bất thường. Dứt lời, bà đột nhiên hỏi: “Bà nói xem có phải Tiểu Thất và A Du thân thiết quá rồi không?”
Vệ Uẩn mím môi, lại nghe Sở Du hỏi: “Biết thật à?”
】Sở Du: Cảm giác chiến tranh lạnh thế nào?
Vệ Uẩn do dự đáp: “Lâu rồi… không luyện.”
Sở Du tựa lên vai chàng, nghe tiếng đàn ngày càng trôi chảy. Nàng nhìn đôi tay kia, dịu dàng nói: “Hoài Du.”
Sở Du bật cười, nàng gọi Vãn Nguyệt đứng bên cạnh: “Ngươi vào phòng mang đàn ra đây.”
Trong lòng Quế ma ma hơi hoảng, nhưng dù sao cũng đã theo Liễu Tuyết Dương lâu năm, bà bèn nhỏ giọng đáp: “Vâng.”
Sở Du xoa tay chàng, cười nói: “Chàng so những thứ này với hắn làm gì?”
Vãn Nguyệt đáp một tiếng, đi lấy đàn ra. Vệ Uẩn thấy đàn, lập tức đau khổ: “Muốn… muốn nghe thật à?”
Vệ Uẩn: Rất lạnh.
Sở Du nhướng mày: “Chẳng lẽ chàng gạt ta?”
Vãn Nguyệt đáp một tiếng, đi lấy đàn ra. Vệ Uẩn thấy đàn, lập tức đau khổ: “Muốn… muốn nghe thật à?”
“Không có.” Vệ Uẩn lập tức nói: “Sao ta lại gạt nàng?”
Chàng không nhịn được cong khoé môi, muốn dằn nụ cười xuống, nhưng lại phát hiện hoàn toàn không dằn nổi. Sở Du giơ tay lên chọc đầu chàng: “Cười ngốc nghếch gì đấy?”
Dứt lời, chàng cầm đàn qua, sờ dây đàn, nghiêm túc nhớ lại năm đó mình đã học như thế nào.
Sở Du bừng tỉnh, nàng vẫy tay, Vệ Uẩn ngồi xuống bên cạnh nàng, không nói tiếng nào.
Chàng vốn theo học bậc thầy, chẳng qua năm đó quá bướng bỉnh, nhưng vẫn còn nhớ kiến thức cơ bản.
Chàng vốn theo học bậc thầy, chẳng qua năm đó quá bướng bỉnh, nhưng vẫn còn nhớ kiến thức cơ bản.
Vệ Thu đáp vâng. Một lát sau, tiếng sáo ngưng bặt.
Chàng rủ mắt nhìn đàn, đặt tay bên trên, nhẹ nhàng gảy.
Quả thật là lâu rồi chàng không đàn, âm thanh không được trôi chảy lắm.
Nhưng chàng đàn rất nghiêm túc. Tư thế ngồi và động tác tay đều cho thấy chàng từng được dạy dỗ tốt thế nào.
Sở Du tựa lên vai chàng, nghe tiếng đàn ngày càng trôi chảy. Nàng nhìn đôi tay kia, dịu dàng nói: “Hoài Du.”
Vệ Uẩn thở phào trong lòng, sau đó chàng bỗng nhiên sực nhớ.
“Ừ?”
Bất quá có Vệ Quân kèm cặp, Vệ Uẩn lại thông minh, ít nhiều vẫn học được một chút. Nhưng sau năm mười lăm tuổi, chàng không có thời gian nữa. Sau mười lăm tuổi, chàng luyện được một tay viết chữ đẹp, không để triều thần nhạo báng, học cách viết văn chương đấu khẩu với đám văn thần, trường thương trên tay không hề rời thân, nhưng lại chưa từng sờ đàn một lần, chế hương một lần.Dứt lời, Liễu Tuyết Dương đứng trong đình viện, cau mày, chắp tay khấn vái: “Bồ Tát phù hộ.”
“Chờ sau này, chàng đi theo ta nhé?”
“Ừ.”
Sở Du nghe thấy lời Vệ Uẩn, suy nghĩ rồi gật đầu nói: “Cũng đúng, đến lúc đó còn phải dạy bọn trẻ nữa.”
“Không hỏi xem đi đâu sao?” Sở Du không khỏi mỉm cười, Vệ Uẩn bình tĩnh đáp: “Nàng luôn là người có trách nhiệm, đương nhiên lúc nàng muốn đi cũng là lúc thiên hạ thái bình, ta không có gì vướng bận. Nàng muốn đi đâu, ta đi theo nàng là được.”
Tiếng đàn Vệ Uẩn ồ ạt. Sở Du ngẩng đầu lên: “Có phải cảm thấy rất vui không?”
“Đến lúc đó, chàng có thời gian học đàn rồi.” Ánh mắt Sở Du dừng trên tay chàng: “Chàng có thể giống như những công tử quý tộc Hoa Kinh kia, học đàn, học vẽ, học chế hương…”
Tiếng đàn Vệ Uẩn ồ ạt. Sở Du ngẩng đầu lên: “Có phải cảm thấy rất vui không?”
Vệ Uẩn không đáp, Sở Du nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”
Vệ Uẩn nghẹn nửa ngày, cuối cùng nói: “Chuyện đó… A Du, đến lúc đó ta sẽ dạy dỗ bọn trẻ thật tốt.”
Sở Du bật cười, nàng gọi Vãn Nguyệt đứng bên cạnh: “Ngươi vào phòng mang đàn ra đây.”【 Vở kịch nhỏ】
Khó khăn lắm mới thoát khỏi giày vò, Sở Du thích thì giày vò bọn trẻ đi!!!
Nhưng chàng đàn rất nghiêm túc. Tư thế ngồi và động tác tay đều cho thấy chàng từng được dạy dỗ tốt thế nào.
Sở Du nghe thấy lời Vệ Uẩn, suy nghĩ rồi gật đầu nói: “Cũng đúng, đến lúc đó còn phải dạy bọn trẻ nữa.”
Chàng không thể so với công tử phong lưu lớn lên vô ưu vô lo như Yên Vân Lãng, thế giới của chàng quá tàn nhẫn.
Vệ Uẩn thở phào trong lòng, sau đó chàng bỗng nhiên sực nhớ.
“Ừ.”
Đây là lần hiếm hoi duy nhất mà Sở Du bàn chuyện tương lai với chàng.
Không có tiếng sáo kia, trong lòng Vệ Uẩn mới thoải mái một chút. Chàng trở về phòng mình, âm thầm vòng qua sân viện. Đến sân Sở Du, chàng thấy nàng đang ngồi một mình trong đình viện nghịch chén rượu, đối diện có một chén khác, trong đó còn nửa ngụm rượu, rõ ràng vừa rồi có người đối ẩm với nàng.
Chàng không nhịn được cong khoé môi, muốn dằn nụ cười xuống, nhưng lại phát hiện hoàn toàn không dằn nổi. Sở Du giơ tay lên chọc đầu chàng: “Cười ngốc nghếch gì đấy?”
Vệ Uẩn giơ tay lên che trán, cúi đầu cười khẽ: “Ta nghĩ đến sau này ở bên cạnh nàng, cảm thấy vui vẻ.”
Được Sở Du dỗ dành, mặc dù nàng không nói thẳng, nhưng Vệ Uẩn đã tiêu tan cơn tức, không nổi giận với Yên Vân Lãng nữa.
Nhưng Yên Vân Lãng lại là kẻ cố chấp, mỗi tối hắn đều tới. Hôm nay thổi sáo bị xua đuổi, ngày mai lại đốt đèn Khổng Minh ở đằng xa, trên đó còn viết chữ “Du” trong Sở Du. Vệ Uẩn tức đến bắn gần cả trăm mũi tên, bắn rớt tất cả đèn Khổng Minh.
Yên Vân Lãng ồn ào như vậy, đương nhiên Liễu Tuyết Dương cũng biết. Biết được hành động của Yên Vân Lãng, đương nhiên cũng biết Vệ Uẩn bảo người ngăn cản Yên Vân Lãng. Bà không khỏi cảm thấy kỳ lạ: “Bà nói xem A Du là tẩu tử nó, một tiểu thúc như nó sao cứ xen vào chuyện hôn sự của tẩu tử như thế? Nếu Yên công tử là kẻ tệ hại thì cũng đành, bên ngoài gửi thư tới hẹn đều bị Tiểu Thất chặn, thả đèn Khổng Minh thì bị Tiểu Thất bắn rớt. Gần đây, mỗi ngày nó đều trở về phủ rất sớm, giống như đề phòng Yên công tử vậy…”
Khó khăn lắm mới thoát khỏi giày vò, Sở Du thích thì giày vò bọn trẻ đi!!!
Liễu Tuyết Dương càng nói càng thấy bất thường. Dứt lời, bà đột nhiên hỏi: “Bà nói xem có phải Tiểu Thất và A Du thân thiết quá rồi không?”
Nói đến đây, Quế ma ma và Liễu Tuyết Dương đều biến sắc. Liễu Tuyết Dương ho khẽ một tiếng, quay đầu nói: “Ta đúng là hồ đồ, tính ra Tiểu Thất cũng do một tay A Du nuôi lớn. Mặc dù A Du chỉ lớn hơn Tiểu Thất một tuổi, thế nhưng trưởng tẩu như mẹ, mấy năm nay Vệ phủ toàn dựa vào con bé chống đỡ…”
Nói đến đây, Liễu Tuyết Dương lại không nói tiếp được nữa. Có một số việc không nói thì không cảm thấy, nói ra rồi lại cứ cảm giác có gì đó không ổn. Bà ngẫm nghĩ, cuối cùng căn dặn Quế ma ma: “Bà sai người lén theo dõi hai bên Đại phu nhân và Vương gia đi.”
Vệ Uẩn nhỏ giọng, hơi chột dạ: “Nếu hắn lại đến, nàng đuổi hắn đi là được.”
Trong lòng Quế ma ma hơi hoảng, nhưng dù sao cũng đã theo Liễu Tuyết Dương lâu năm, bà bèn nhỏ giọng đáp: “Vâng.”
Dứt lời, Liễu Tuyết Dương đứng trong đình viện, cau mày, chắp tay khấn vái: “Bồ Tát phù hộ.”
Đây là lần hiếm hoi duy nhất mà Sở Du bàn chuyện tương lai với chàng.
***
Sở Du tựa lên vai chàng, nghe tiếng đàn ngày càng trôi chảy. Nàng nhìn đôi tay kia, dịu dàng nói: “Hoài Du.”Vệ Uẩn nghẹn nửa ngày, cuối cùng nói: “Chuyện đó… A Du, đến lúc đó ta sẽ dạy dỗ bọn trẻ thật tốt.”Vệ Uẩn giơ tay lên che trán, cúi đầu cười khẽ: “Ta nghĩ đến sau này ở bên cạnh nàng, cảm thấy vui vẻ.”【】Bất quá có Vệ Quân kèm cặp, Vệ Uẩn lại thông minh, ít nhiều vẫn học được một chút. Nhưng sau năm mười lăm tuổi, chàng không có thời gian nữa. Sau mười lăm tuổi, chàng luyện được một tay viết chữ đẹp, không để triều thần nhạo báng, học cách viết văn chương đấu khẩu với đám văn thần, trường thương trên tay không hề rời thân, nhưng lại chưa từng sờ đàn một lần, chế hương một lần. Vở kịch nhỏKhông có tiếng sáo kia, trong lòng Vệ Uẩn mới thoải mái một chút. Chàng trở về phòng mình, âm thầm vòng qua sân viện. Đến sân Sở Du, chàng thấy nàng đang ngồi một mình trong đình viện nghịch chén rượu, đối diện có một chén khác, trong đó còn nửa ngụm rượu, rõ ràng vừa rồi có người đối ẩm với nàng.】
Sở Du: Cảm giác chiến tranh lạnh thế nào?
Vệ Uẩn: Rất lạnh.
Sở Du: Lạnh cỡ nào?
Vệ Uẩn: Lạnh như mùa đông không đắp chăn vậy.
TÌnh yêu của hai người chắc chắn sẽ khó khăn hơn bình thường, hi vọng mọi việc sẽ ổn
Bé uẩn có tình địch thú vị vãi ???