Sơn Hà Chẩm – Chương 134

Chương 134

Bảo người theo dõi bên phía Đại phu nhân và Vương gia

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Vệ Uẩn tự chiến tranh lạnh với mình hết một đêm, đến nỗi khiến mình cảm lạnh.

Sáng sớm thức dậy, chàng nhảy mũi hết cái này đến cái kia. Khi Sở Du nhìn thấy, nàng không khỏi lấy làm lạ, xưa nay thân thể Vệ Uẩn khoẻ mạnh, sao bây giờ lại bệnh rồi? Nàng thân thủ, mảnh khảnh dài chỉ cầm chuôi kiếm.

Nhưng mọi người đang thảo luận chuyện tấn công Thanh Châu, Sở Du không tiện hỏi chàng, vì thế mọi người cứ nhìn Vệ Uẩn nói chuyện, thỉnh thoảng lại hắt xì một cái.

“Triệu Nguyệt gửi tin cho Lưu Dung, bảo muốn mượn binh để hắn tấn công Thạch Hổ. Lưu Dung tin tưởng, đã chỉnh đốn binh lính chuẩn bị ra tay. Chúng ta mặc kệ sao?” Nàng muốn lấy toàn bộ kiên nghị tâm trí.

Tần Thời Nguyệt chỉ vào một vị trí, mang tin tức mình lấy được ra xin ý kiến Vệ Uẩn.

Hiện nay, các nơi vừa khởi nghĩa chưa được một tháng. Triệu Nguyệt không ra tay, trông có vẻ bình tĩnh, từng người bắt đầu cắn xé nhau giống như Cố Sở Sinh dự đoán. Đây là duy hộ sư rèn luyện hàng ngày.

Triu Nguyt vn là kgii gây s,ch này xúigic, ch kiaha lương. HômÍnay, rt nhiungưi ch munìtha cơ lonílc kiếm chácõđã sm đánhnhau c ri.ìCá nh ăn°tôm nh, nếucó anh hùngdn đưng, ss ln mnhthành thế lcmt phương. Điív sau, VUn li phiĩđau đu, choïnên Tn ThiéNguyt mi hiĩthêm câu này,ếmun biết suyưnghĩ V Un¹hôm nay thếnào.

Nhưng V Unãkhoát tay, chènhìn chm chmĬThanh Châu: “Bâyİgi, Thanh Châuvà Bch Châuágiáp nhau mưiãthành, trong đóÏsáu thành đu¸ vùng núi,hai thành ThanhTu và DươngíTúc d thkhó công, hơnna bây giìDiêu Dũng đãátăng cưng binhlính canh gi.íChúng ta chnímt trong haitoà thành làVn Thành vàóHu Thành đ²tn công, chưv cm thy¸cái nào thíchÍhp?”

Mi ngưiĬti đó suynghĩ. Mt látăsau, S Duìgiơ tay chHu Thành: “Tnìcông t HuĭThành đi.”

S{Du ngng đunhìn nàng, SDu nói tiếp:Í“Hu Thành vnlà thưng ngunIBch Đu Giang,mch nưc chínhca Thanh Châulà Bch Đu{Giang, chiếm đưcHu Thành cóli hơn.”

Ngheếlý do này,íĐào Tuyn gtóđu: “Lão phuìcho rng Điìphu nhân nóicó lý.”

V,Un nhíu mày,ưmun nói gìđó, nhưng nhđến gn đâyìS Du vnúluôn thu mua]dưc liu thìlp tc hiuý nàng.

T HuiThành vào biêngii Thanh Châu,İthành kế tiếpchính là Nguyênthành. Không baolâu sau, đngĩđt s btìđu t NguyênThành, lan đếnLc Châu. Daïcách nói caɩC S Sinh,ìtình hình thiên°tai chc chcévô cùng nghiêmõtrng. S Duâmun ly Hu[Thành, quan trngnht là đĩtính chuyn cutr sau thiênùtai.

Tht ra sovi Vn Thành,³Hu Thành càngkhó tn côngíhơn, nhưng hiuđưc ý caâS Du, chàngcũng không nhiuli, c quyếtĩđnh chuyn nàynhư vy.

Đi haingưi cùng vĪV ph, S°Du và chàngbưc trên hànhlang, đt nhiênļS Du dngbưc. V Unfkhông hiu SêDu đang làmgì, bng thyÏnàng áp taylên trán chàngkim tra, cưinói: “Có phi(đêm qua ta¹cưp chăn, đchàng b lnhékhông?”

Nghe thycâu hi SDu, nh đếnhành đng đêmqua, V Unthoáng ngưng ngùng,nh ging đáp:Không, chc do]gn đây tanhiu vic, không[ngh ngơi tt.”ļ

S Du thĺdài, nâng taynm ly tayĨchàng, đau lòngnói: “Chàng cckh ri.”

VUn không dámĪnhìn nàng, mtliếc ra bêníngoài. Nghĩ tinghĩ lui, chàngcm thy chuynúnày phi trách[Yên Vân Lãng.

Nếukhông ti hn,ísao chàng ligin di SýDu, chiến tranhlnh c mtđêm?

Trong lòng chàngnghĩ đến YênVân Lãng, nhưngngoài mt liíkhông t vïgì, quay đuli nói viİnàng: “Ta biếtãtrong lòng nàngɨlo lng chuynúsau đng đt.Có điu đếnlúc đó, chuynnày hãy đ]ta gii quyết,ơnàng đng đi.”

“Ti sao?”

SĬDu mm cưi,quay đu nhìnìchàng. V Unhơi bt annói: “Dù saoícũng là thiêntai, trong lòngĩta s hãi.”ì

“Ta không scưp ngưi vik khác, nhưngùcưp ngưi viông tri… VUn cưi kh:ĺ“Ta vn s.”

S Du ngn³ngưi, bng cóıhơi ngưng ngùng.íNàng quay đuĩđi, nh gingnói: “Ta làm(sao có chuynđưc?”

Hai ngưiơăn cơm ĬV ph. VíUn đi viTn Thi Nguytãsp xếp chuynxut chinh. SĬDu mt mình}ngi trong phòngîkim kê vttư chun bcho trn đngđt ln này.(Chưa đưc mtlúc, S Duêbng nghe thymt tiếng sáo.ɨNàng ngn ngưi,tiếng sáo kiatrm thp, thao²thc, bun bã,ľva nghe làãbiết công tànhà nào đangtrêu chc côínương. S Dujlng nghe mthi, cm giácĺtiếng sáo kia bên ngoài,înàng không nhnđưc bưc ra,lp tc nhìnĮthy thanh niênngi trên ngn³cây, tay cmsáo trúc, áotím tung bay.

Ánhìtrăng rt sáng,thanh niên ngidưi ánh trăng,îvô cùng tun:tú. S Duơta ca, nghengưi n thisáo.

Hn biết nàngĺđã ti, nhưngkhông h quayđu nhìn mtln, tiếp tct mình thiÏsáo, có điuftiếng sáo trmíthp bng nhiênìbiến đi, mangɨtheo tiếng sátpht hùng hn.Trong mt thoángchc, S Duĩbt giác nhli thu thiếuthi. Nàng khôngãnhn đưc màmm cưi, căndn Trưng Nguytchun b rưu}trong đình vin,įct tiếng gi:ì“Yên công tthi sáo ccăkh, mt chénɪrưu nht, xemnhư báo đáp.”ă

Tiếng sáo khôngádng mà hoànêchnh thi xongàkhúc nhc kia.Sau đó, côngt n nhyt trên ngncây xung đìnhvin, thn nhiênôngi vào ch,ung mt hơiícn sch rưu.{Công t níngng đu cưi,ìkhen ngi: “Rưungon.”

Đào hoaètiếu chôn mưitám năm đy.”j

S Du đng,trên hành lang,không h bưcxung, khoanh tayĺnói: “Xng vinhân vt tiêuòsái như Yênɨcông t.”

Trưcsau nào thybóng ngưi, hoa¸đào năm ngoáiİcòn cưi gióđông(*).” Yên VânòLãng th dài:“Nếu sm biếtãrưu này làíĐào Hoa Tiếu,íYên m đãăkhông ung ri.”

(*) Mt câuthơ ca Thôi}H thi nhàĐưng, đưc NguynìDu dch vàdùng trong TruynKiu, tham khoòthêm v ýnghĩa bài thơɪti đây >>> Link

Dtli, Yên VânɨLãng ngng đulên, mm cưinhìn v phía}S Du: “NếuĐi phu nhâncm thy tiếngésáo Yên mhay, ngày maihoa mai viênn r, khôngbiết Đi phunhân có bngôlòng đi cùng?”

“Tiếng sáo rtĮhay.” S Dugt đu, thnnhiên nói: “Cóáđiu lòng taĺđã có ch.”ĩ

Yên Vân Lãngngn ngưi, nhìnÍthy S DuĬbưc t trêníhành lang xung,ïđi ti điếdin Yên VânìLãng, t mìnhrót rưu, ungdung nói tiếp:“Yên công tlà ngưi phonglưu, ta kínhăcông t mtíchén. Ta vàcông t cóth làm bntt, nhưng sĩlà nhng cáikhác không th.”,

Yên Vân Lãngínghe thy linày thì khícưi, cng chénįvi S Du:“Tình cm namn vn làchuyn vui v,ĩYên m ái}m Đi phuânhân là chuyn(vui ca Yênm, Đi phuínhân không cnphin não. Chén[rưu này, Yênm kính ngưi.”

Dt li, YênĮVân Lãng nâng²chén rưu ungĩcn, ri lpĩtc nhy lêníđng trên ngncây, cao gingnói: “Đi phuĩnhân, Yên mnhn ba chénýrưu ca ngưi,Ĭta li thithêm mt khúcèna đi.”

SàDu d khócĩd cưi, lnìnày Yên VânLãng thi mtĩkhúc nhc tìnhý trin miên.

Bygi, V Uncũng v đếnÎnhà. Chàng vaîvào ca đãúnghe thy tiếngsáo, tiếng sáokia rõ ràngýlà khúc nhccu ái, vy{mà V Unli cau màyíhi: “Ban đêmban hôm, aifđi thi tàãâm này trongph?”

Dt li,V Un điti hành langcht nghe thyínha hoàn thìêthm: “Mc dùÍYên công tơkhông tun túĩnhư Vương gia,ĩnhưng đúng làĬanh chàng đaitình. Nếu talà Đi phunhân, ta lptc chu ngay!”ó

Nghe nói thế,bưc chân VUn khng li,ăkhông biết tisao chàng đngti ch, nghelén hai nhađu kia nóichuyn. Mt ngưikhác lên tiếng:“Cô tưng Điĩphu nhân làİcô à? Ngưi]thn trng nhưòĐi phu nhânýđương nhiên phi³kho nghim ri.”

Kho nghim thìkho nghim… Nha{hoàn lúc nãyım ming: “Cóđiu Yên côngăt theo đui,như vy, n(t nào chngđng lòng?”

VıUn nghe chngĭlt tai, nhưngăbo chàng răndy hai nhaíhoàn thì liìthy hơi mtmt. Vì vyèchàng xoay ngưiıb đi, điùsang đưng khác.Đi đưc mtina, V Un[quay đu nóivi V Thu:à“Ngươi dn ngưiném hn điıcho ta, nếuóngày mai cònti, thy lnănào đánh lnđó.”

Vệ Thu đáp vâng. Một lát sau, tiếng sáo ngưng bặt.

Vệ Uẩn nghẹn nửa ngày, cuối cùng nói: “Chuyện đó… A Du, đến lúc đó ta sẽ dạy dỗ bọn trẻ thật tốt.”

Được Sở Du dỗ dành, mặc dù nàng không nói thẳng, nhưng Vệ Uẩn đã tiêu tan cơn tức, không nổi giận với Yên Vân Lãng nữa.

Không có tiếng sáo kia, trong lòng Vệ Uẩn mới thoải mái một chút. Chàng trở về phòng mình, âm thầm vòng qua sân viện. Đến sân Sở Du, chàng thấy nàng đang ngồi một mình trong đình viện nghịch chén rượu, đối diện có một chén khác, trong đó còn nửa ngụm rượu, rõ ràng vừa rồi có người đối ẩm với nàng.

“Đến lúc đó, chàng có thời gian học đàn rồi.” Ánh mắt Sở Du dừng trên tay chàng: “Chàng có thể giống như những công tử quý tộc Hoa Kinh kia, học đàn, học vẽ, học chế hương…”

Vệ Uẩn: Lạnh như mùa đông không đắp chăn vậy.

Vệ Uẩn thật không biết nên tức giận cái gì cho phải. Chàng nhìn bốn bề vắng lặng, bước tới trước mặt Sở Du, nghẹn cả nửa ngày, cuối cùng mới mở miệng: “Ta biết đánh đàn.”

Vệ Uẩn thật không biết nên tức giận cái gì cho phải. Chàng nhìn bốn bề vắng lặng, bước tới trước mặt Sở Du, nghẹn cả nửa ngày, cuối cùng mới mở miệng: “Ta biết đánh đàn.”

Sở Du ngớ người, ngẩng đầu lên, lấy làm lạ hỏi: “Sao cơ?”

Sở Du ngớ người, ngẩng đầu lên, lấy làm lạ hỏi: “Sao cơ?”

“Ừ?”Nhưng Yên Vân Lãng lại là kẻ cố chấp, mỗi tối hắn đều tới. Hôm nay thổi sáo bị xua đuổi, ngày mai lại đốt đèn Khổng Minh ở đằng xa, trên đó còn viết chữ “Du” trong Sở Du. Vệ Uẩn tức đến bắn gần cả trăm mũi tên, bắn rớt tất cả đèn Khổng Minh.

“Nếu nàng thích những thứ này, ta có thể đàn cho nàng nghe.”

Vở kịch nhỏ

Vệ Uẩn nhỏ giọng, hơi chột dạ: “Nếu hắn lại đến, nàng đuổi hắn đi là được.”

“Nếu nàng thích những thứ này, ta có thể đàn cho nàng nghe.”

“Vừa rồi đuổi theo Yên Vân Lãng là người của chàng?”

“Chờ sau này, chàng đi theo ta nhé?”***

Sở Du bừng tỉnh, nàng vẫy tay, Vệ Uẩn ngồi xuống bên cạnh nàng, không nói tiếng nào.

“Vừa rồi đuổi theo Yên Vân Lãng là người của chàng?”Vệ Uẩn mím môi, lại nghe Sở Du hỏi: “Biết thật à?”

Sở Du nắm tay chàng, nhẹ nhàng vuốt ve. Tay chàng có rất nhiều vết thương và vết chai, hoàn toàn khác với những công tử quý tộc Hoa Kinh. Rất khó tưởng tượng một đôi bàn tay như vậy lại ở trên người của một thanh niên tuấn nhã như chàng, càng khó tưởng tượng được một đôi tay như thế này cũng biết làm chuyện phong nhã như gảy đàn chế hương.

Vệ Uẩn giơ tay lên che trán, cúi đầu cười khẽ: “Ta nghĩ đến sau này ở bên cạnh nàng, cảm thấy vui vẻ.”

Nói đến đây, Liễu Tuyết Dương lại không nói tiếp được nữa. Có một số việc không nói thì không cảm thấy, nói ra rồi lại cứ cảm giác có gì đó không ổn. Bà ngẫm nghĩ, cuối cùng căn dặn Quế ma ma: “Bà sai người lén theo dõi hai bên Đại phu nhân và Vương gia đi.”

Có điều dù gì Vệ Uẩn cũng xuất thân cao môn, mặc dù thuở nhỏ ngoại trừ tập võ thì chẳng thích cái nào, nhưng ít nhiều lục nghệ cũng học một chút. Năm đó, Vệ Quân là Thế tử nên yêu cầu đối với bản thân rất cao, vì vậy đối với người đệ đệ này càng quản lý nghiêm khắc hơn, dù phải đánh tới học thì cũng phải đánh. Có điều thuở nhỏ Vệ Uẩn quá bướng bỉnh, chàng một mực không thích những thứ thuộc về công tử quý tộc kia, nhất là làm thơ viết văn, chàng thà bị Vệ Quân đánh cũng không chịu học.

Sở Du nhướng mày: “Chẳng lẽ chàng gạt ta?”Nói đến đây, Quế ma ma và Liễu Tuyết Dương đều biến sắc. Liễu Tuyết Dương ho khẽ một tiếng, quay đầu nói: “Ta đúng là hồ đồ, tính ra Tiểu Thất cũng do một tay A Du nuôi lớn. Mặc dù A Du chỉ lớn hơn Tiểu Thất một tuổi, thế nhưng trưởng tẩu như mẹ, mấy năm nay Vệ phủ toàn dựa vào con bé chống đỡ…”

Bất quá có Vệ Quân kèm cặp, Vệ Uẩn lại thông minh, ít nhiều vẫn học được một chút. Nhưng sau năm mười lăm tuổi, chàng không có thời gian nữa. Sau mười lăm tuổi, chàng luyện được một tay viết chữ đẹp, không để triều thần nhạo báng, học cách viết văn chương đấu khẩu với đám văn thần, trường thương trên tay không hề rời thân, nhưng lại chưa từng sờ đàn một lần, chế hương một lần.

Chàng không thể so với công tử phong lưu lớn lên vô ưu vô lo như Yên Vân Lãng, thế giới của chàng quá tàn nhẫn.

Sở Du xoa tay chàng, cười nói: “Chàng so những thứ này với hắn làm gì?”

Liễu Tuyết Dương càng nói càng thấy bất thường. Dứt lời, bà đột nhiên hỏi: “Bà nói xem có phải Tiểu Thất và A Du thân thiết quá rồi không?”

Vệ Uẩn mím môi, lại nghe Sở Du hỏi: “Biết thật à?”

Sở Du: Cảm giác chiến tranh lạnh thế nào?

Vệ Uẩn do dự đáp: “Lâu rồi… không luyện.”

Sở Du tựa lên vai chàng, nghe tiếng đàn ngày càng trôi chảy. Nàng nhìn đôi tay kia, dịu dàng nói: “Hoài Du.”

Sở Du bật cười, nàng gọi Vãn Nguyệt đứng bên cạnh: “Ngươi vào phòng mang đàn ra đây.”

Trong lòng Quế ma ma hơi hoảng, nhưng dù sao cũng đã theo Liễu Tuyết Dương lâu năm, bà bèn nhỏ giọng đáp: “Vâng.”

Sở Du xoa tay chàng, cười nói: “Chàng so những thứ này với hắn làm gì?”

Vãn Nguyệt đáp một tiếng, đi lấy đàn ra. Vệ Uẩn thấy đàn, lập tức đau khổ: “Muốn… muốn nghe thật à?”

Vệ Uẩn: Rất lạnh.

Sở Du nhướng mày: “Chẳng lẽ chàng gạt ta?”

Vãn Nguyệt đáp một tiếng, đi lấy đàn ra. Vệ Uẩn thấy đàn, lập tức đau khổ: “Muốn… muốn nghe thật à?”

“Không có.” Vệ Uẩn lập tức nói: “Sao ta lại gạt nàng?”

Chàng không nhịn được cong khoé môi, muốn dằn nụ cười xuống, nhưng lại phát hiện hoàn toàn không dằn nổi. Sở Du giơ tay lên chọc đầu chàng: “Cười ngốc nghếch gì đấy?”

Dứt lời, chàng cầm đàn qua, sờ dây đàn, nghiêm túc nhớ lại năm đó mình đã học như thế nào.

Sở Du bừng tỉnh, nàng vẫy tay, Vệ Uẩn ngồi xuống bên cạnh nàng, không nói tiếng nào.

Chàng vốn theo học bậc thầy, chẳng qua năm đó quá bướng bỉnh, nhưng vẫn còn nhớ kiến thức cơ bản.

Chàng vốn theo học bậc thầy, chẳng qua năm đó quá bướng bỉnh, nhưng vẫn còn nhớ kiến thức cơ bản.

Vệ Thu đáp vâng. Một lát sau, tiếng sáo ngưng bặt.

Chàng rủ mắt nhìn đàn, đặt tay bên trên, nhẹ nhàng gảy.

Quả thật là lâu rồi chàng không đàn, âm thanh không được trôi chảy lắm.

Nhưng chàng đàn rất nghiêm túc. Tư thế ngồi và động tác tay đều cho thấy chàng từng được dạy dỗ tốt thế nào.

Sở Du tựa lên vai chàng, nghe tiếng đàn ngày càng trôi chảy. Nàng nhìn đôi tay kia, dịu dàng nói: “Hoài Du.”

Vệ Uẩn thở phào trong lòng, sau đó chàng bỗng nhiên sực nhớ.

“Ừ?”

Bất quá có Vệ Quân kèm cặp, Vệ Uẩn lại thông minh, ít nhiều vẫn học được một chút. Nhưng sau năm mười lăm tuổi, chàng không có thời gian nữa. Sau mười lăm tuổi, chàng luyện được một tay viết chữ đẹp, không để triều thần nhạo báng, học cách viết văn chương đấu khẩu với đám văn thần, trường thương trên tay không hề rời thân, nhưng lại chưa từng sờ đàn một lần, chế hương một lần.Dứt lời, Liễu Tuyết Dương đứng trong đình viện, cau mày, chắp tay khấn vái: “Bồ Tát phù hộ.”

“Chờ sau này, chàng đi theo ta nhé?”

“Ừ.”

Sở Du nghe thấy lời Vệ Uẩn, suy nghĩ rồi gật đầu nói: “Cũng đúng, đến lúc đó còn phải dạy bọn trẻ nữa.”

“Không hỏi xem đi đâu sao?” Sở Du không khỏi mỉm cười, Vệ Uẩn bình tĩnh đáp: “Nàng luôn là người có trách nhiệm, đương nhiên lúc nàng muốn đi cũng là lúc thiên hạ thái bình, ta không có gì vướng bận. Nàng muốn đi đâu, ta đi theo nàng là được.”

Tiếng đàn Vệ Uẩn ồ ạt. Sở Du ngẩng đầu lên: “Có phải cảm thấy rất vui không?”

“Đến lúc đó, chàng có thời gian học đàn rồi.” Ánh mắt Sở Du dừng trên tay chàng: “Chàng có thể giống như những công tử quý tộc Hoa Kinh kia, học đàn, học vẽ, học chế hương…”

Tiếng đàn Vệ Uẩn ồ ạt. Sở Du ngẩng đầu lên: “Có phải cảm thấy rất vui không?”

Vệ Uẩn không đáp, Sở Du nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”

Vệ Uẩn nghẹn nửa ngày, cuối cùng nói: “Chuyện đó… A Du, đến lúc đó ta sẽ dạy dỗ bọn trẻ thật tốt.”

Sở Du bật cười, nàng gọi Vãn Nguyệt đứng bên cạnh: “Ngươi vào phòng mang đàn ra đây.”【 Vở kịch nhỏ】

Khó khăn lắm mới thoát khỏi giày vò, Sở Du thích thì giày vò bọn trẻ đi!!!

Nhưng chàng đàn rất nghiêm túc. Tư thế ngồi và động tác tay đều cho thấy chàng từng được dạy dỗ tốt thế nào.

Sở Du nghe thấy lời Vệ Uẩn, suy nghĩ rồi gật đầu nói: “Cũng đúng, đến lúc đó còn phải dạy bọn trẻ nữa.”

Chàng không thể so với công tử phong lưu lớn lên vô ưu vô lo như Yên Vân Lãng, thế giới của chàng quá tàn nhẫn.

Vệ Uẩn thở phào trong lòng, sau đó chàng bỗng nhiên sực nhớ.

“Ừ.”

Đây là lần hiếm hoi duy nhất mà Sở Du bàn chuyện tương lai với chàng.

Không có tiếng sáo kia, trong lòng Vệ Uẩn mới thoải mái một chút. Chàng trở về phòng mình, âm thầm vòng qua sân viện. Đến sân Sở Du, chàng thấy nàng đang ngồi một mình trong đình viện nghịch chén rượu, đối diện có một chén khác, trong đó còn nửa ngụm rượu, rõ ràng vừa rồi có người đối ẩm với nàng.

Chàng không nhịn được cong khoé môi, muốn dằn nụ cười xuống, nhưng lại phát hiện hoàn toàn không dằn nổi. Sở Du giơ tay lên chọc đầu chàng: “Cười ngốc nghếch gì đấy?”

Vệ Uẩn giơ tay lên che trán, cúi đầu cười khẽ: “Ta nghĩ đến sau này ở bên cạnh nàng, cảm thấy vui vẻ.”

Được Sở Du dỗ dành, mặc dù nàng không nói thẳng, nhưng Vệ Uẩn đã tiêu tan cơn tức, không nổi giận với Yên Vân Lãng nữa.

Nhưng Yên Vân Lãng lại là kẻ cố chấp, mỗi tối hắn đều tới. Hôm nay thổi sáo bị xua đuổi, ngày mai lại đốt đèn Khổng Minh ở đằng xa, trên đó còn viết chữ “Du” trong Sở Du. Vệ Uẩn tức đến bắn gần cả trăm mũi tên, bắn rớt tất cả đèn Khổng Minh.

Yên Vân Lãng ồn ào như vậy, đương nhiên Liễu Tuyết Dương cũng biết. Biết được hành động của Yên Vân Lãng, đương nhiên cũng biết Vệ Uẩn bảo người ngăn cản Yên Vân Lãng. Bà không khỏi cảm thấy kỳ lạ: “Bà nói xem A Du là tẩu tử nó, một tiểu thúc như nó sao cứ xen vào chuyện hôn sự của tẩu tử như thế? Nếu Yên công tử là kẻ tệ hại thì cũng đành, bên ngoài gửi thư tới hẹn đều bị Tiểu Thất chặn, thả đèn Khổng Minh thì bị Tiểu Thất bắn rớt. Gần đây, mỗi ngày nó đều trở về phủ rất sớm, giống như đề phòng Yên công tử vậy…”

Khó khăn lắm mới thoát khỏi giày vò, Sở Du thích thì giày vò bọn trẻ đi!!!

Liễu Tuyết Dương càng nói càng thấy bất thường. Dứt lời, bà đột nhiên hỏi: “Bà nói xem có phải Tiểu Thất và A Du thân thiết quá rồi không?”

Nói đến đây, Quế ma ma và Liễu Tuyết Dương đều biến sắc. Liễu Tuyết Dương ho khẽ một tiếng, quay đầu nói: “Ta đúng là hồ đồ, tính ra Tiểu Thất cũng do một tay A Du nuôi lớn. Mặc dù A Du chỉ lớn hơn Tiểu Thất một tuổi, thế nhưng trưởng tẩu như mẹ, mấy năm nay Vệ phủ toàn dựa vào con bé chống đỡ…”

Nói đến đây, Liễu Tuyết Dương lại không nói tiếp được nữa. Có một số việc không nói thì không cảm thấy, nói ra rồi lại cứ cảm giác có gì đó không ổn. Bà ngẫm nghĩ, cuối cùng căn dặn Quế ma ma: “Bà sai người lén theo dõi hai bên Đại phu nhân và Vương gia đi.”

Vệ Uẩn nhỏ giọng, hơi chột dạ: “Nếu hắn lại đến, nàng đuổi hắn đi là được.”

Trong lòng Quế ma ma hơi hoảng, nhưng dù sao cũng đã theo Liễu Tuyết Dương lâu năm, bà bèn nhỏ giọng đáp: “Vâng.”

Dứt lời, Liễu Tuyết Dương đứng trong đình viện, cau mày, chắp tay khấn vái: “Bồ Tát phù hộ.”

Đây là lần hiếm hoi duy nhất mà Sở Du bàn chuyện tương lai với chàng.

***

Sở Du tựa lên vai chàng, nghe tiếng đàn ngày càng trôi chảy. Nàng nhìn đôi tay kia, dịu dàng nói: “Hoài Du.”Vệ Uẩn nghẹn nửa ngày, cuối cùng nói: “Chuyện đó… A Du, đến lúc đó ta sẽ dạy dỗ bọn trẻ thật tốt.”Vệ Uẩn giơ tay lên che trán, cúi đầu cười khẽ: “Ta nghĩ đến sau này ở bên cạnh nàng, cảm thấy vui vẻ.”Bất quá có Vệ Quân kèm cặp, Vệ Uẩn lại thông minh, ít nhiều vẫn học được một chút. Nhưng sau năm mười lăm tuổi, chàng không có thời gian nữa. Sau mười lăm tuổi, chàng luyện được một tay viết chữ đẹp, không để triều thần nhạo báng, học cách viết văn chương đấu khẩu với đám văn thần, trường thương trên tay không hề rời thân, nhưng lại chưa từng sờ đàn một lần, chế hương một lần. Vở kịch nhỏKhông có tiếng sáo kia, trong lòng Vệ Uẩn mới thoải mái một chút. Chàng trở về phòng mình, âm thầm vòng qua sân viện. Đến sân Sở Du, chàng thấy nàng đang ngồi một mình trong đình viện nghịch chén rượu, đối diện có một chén khác, trong đó còn nửa ngụm rượu, rõ ràng vừa rồi có người đối ẩm với nàng.

Sở Du: Cảm giác chiến tranh lạnh thế nào?

Vệ Uẩn: Rất lạnh.

Sở Du: Lạnh cỡ nào?

Vệ Uẩn: Lạnh như mùa đông không đắp chăn vậy.

5 3 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

12 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

TÌnh yêu của hai người chắc chắn sẽ khó khăn hơn bình thường, hi vọng mọi việc sẽ ổn

Kim
Kim
1 Năm Cách đây

Bé uẩn có tình địch thú vị vãi ???

12
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!