Chương 135
Ta thích nàng, xem nàng như thê tử
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Yên Vân Lãng cảm thấy cả đời mình sẽ không cưới một ai. Nếu như muốn cưới, vậy phải cưới một người độc nhất vô nhị đương thời. Liệt Phong vững vàng kháp ở Kiêu Điểu
Thật ra hắn cũng không cảm thấy mình có bao nhiêu tình cảm sâu nặng với Sở Du, chẳng qua đời này trên tình trường đều thuận lợi suôn sẻ, lần đầu tiên bị người ta từ chối, ngược lại có chút hứng thú. Vì thế, hắn hết sức nghiêm túc, hết sức kiên trì theo đuổi Sở Du.
Hắn biết Vệ Uẩn không đồng ý mối hôn sự này, thế nhưng chẳng sao cả, chỉ cần Sở Du đồng ý, dù cho không lấy được nàng, hắn vẫn cảm thấy không hối tiếc. Cái tay kia tái nhợt đáng sợ, nhưng độ mạnh.
Hẳn do họ Yên đều là lãng tử, huống chi tên của hắn vốn dĩ còn mang theo Lãng(*).
(*) Lãng: làn sóng, phóng túng, không bị trói buộc. Bọn họ ở này cứu người của chính mình.
Vệ Uẩn ngăn cản rấtĩdữ, thủ đoạnìcủa hắn cứÍliên tiếp tungÏra. Hôm nayihắn lấy bồịcâu đưa thư,ángày mai thảjđèn Khổng Minhâgửi tình, cuốiĩcùng còn thuêđhai đứa trẻịđứng trước cửaịVệ gia hát]đồng dao cầu³ái mà hắnẻviết cho SởïDu. Những đứaẵtrẻ kia khôngЇhiểu mình hátặcái gì, VệớUẩn nghe thấyịmà phát phiền.
Cóἲmột đêm, VệḻUẩn và SởìDu đang sayfgiấc, bỗng nhiên:nghe thấy tiếngữngâm thơ bênỉngoài. Chàng khôngỡnhịn được ngồiịdậy xách kiếmõlên, cảm thấyĩtối nay nhấtựđịnh phải chémỉchết tên háoẫsắc kia. Mayἲmà Sở Duầcòn giữ lýởtrí, chứ đểểngười ta thấyíhơn nửa đêmìmà Vệ Uẩnỏchạy từ phòngỡmình ra thìjcũng quá hoangìđường. Nàng vộiɪvàng bảo ámívệ đi đuổiIngười.
Tới tới luiĬlui như thế,íYên Vân Lãngἲtheo đuổi SởỉDu hết sứcívui vẻ, SởẻDu cũng xemịYên Vân Lãngằlàm trò, chỉẳkhổ Vệ Uẩn,ằban ngày làmầviệc, ban đêmịphòng trộm. Mắtùthấy chàng sắpợphải xuất chinh,ἲVệ Uẩn thậtísự không yênẹlòng, chàng bìnhİtâm suy nghĩ,Îcuối cùng bảoĨThẩm Vô Songỉchuẩn bị mườiữmấy ca cơỹtuyệt sắc, sauἵđó mời YênùVân Lãng đếnưThính Vũ Lâu.
ThínhặVũ Lâu làựtrà lâu phongἴnhã nhất BạchấLĩnh, Vệ Uẩnáthuê nhã gianḽtầng thượng, saiúngười đi đưaɨtin cho YênỉVân Lãng.
Yên Vân°Lãng nhận được¹lời mời củaõVệ Uẩn thìḹlấy làm lạ,ềnhưng cuối cùngậvẫn đồng ýứtới.
Mà chuyện VệἶUẩn thuê phòngỵở Thính VũảLâu nhanh chóngḽtruyền đến taièLiễu Tuyết Dương.ĨBà cau màyịnghĩ chốc lát,ựcuối cùng nóiốvới Quế maÏma: “Bà đếnẵThính Vũ Lâu,âthay ta thuêàmột nhã gianỷkhác ở tầngúthượng , đừngílấy tên ta.”Ї
Quế ma maỹkhó hiểu nhìnîLiễu Tuyết Dương,{nhưng cuối cùngɪvẫn đi loĺliệu.
Hôm sau, LiễuọTuyết Dương tớiềThính Vũ Lâuósớm một chút.ểĐợi đến giờīhẹn của VệļUẩn và YênĭVân Lãng, bà:nghe thấy bênậngoài có giọngἱnữ tử. LiễuũTuyết Dương đãÍsớm bảo ngườiɪđục một lỗềnhỏ trên váchĨtường, tiếng độngõtruyền từ trongìlỗ ra kháḽrõ.
Bà nghe thấy(cách vách mởĺcửa, có ngườiălục tục điũvào, sau đóụlại có tiếngỡchâm trà.
Qua mộtălát, tiếng bước³chân của mộtènam tử vangÎlên, là YênĩVân Lãng đến.
YênIVân Lãng chỉ{mang hai tuỳịtùng, đều đểïbọn họ đứngẩbên ngoài. Hắnỉđẩy cửa vào,)thấy Vệ Uẩnụđã ngồi ởíbên trên, cúiấđầu uống trà.ïHắn mỉm cười,ḽhành lễ: “Vươngịgia.”
Vệ Uẩnỗthấp giọng đápỉmột tiếng, chỉ°vào chỗ ngồi:ἵ“Yên thái thú,ἴmời ngồi.”
YênỷVân Lãng mỉmêcười ngồi xuống,ẫthan lửa trongıphòng đốt kháἰnhiều, không hềĩcó chút lạnhīlẽo của mùaĬđông, ngược lạiἶkhiến người taổcảm thấy nóngἱnực. Yên VânỹLãng phe phẩyểquạt, nghe VệỵUẩn nói: “Chắcìhẳn Yên tháiἷthú biết chuyệnồvài ngày nữa{bổn Vương phảiữxuất chinh.”
“Hạáquan đã nhậnáđược tin tức.”ịYên Vân Lãngįcười híp mắt:ể“Vương gia yênừtâm, ta sẽἶtrông chừng chuyệnľđiều động lươngùthảo Bạch Châu…”ả
Lời còn chưaĩdứt, Vệ Uẩnİđã khoát tayĩáo: “Không phảiậta muốn nói¸chuyện này vớiẳngươi.”
Yên Vân[Lãng ngẩn người,‹Vệ Uẩn lãnhồđạm nói: “Nhữngỵviệc công này,ẻta đã nóiỵở phủ nhaậrồi, không cầnọphải nói lại.ịTa mời Yênốthái thú đếnôlà có mộtɨchuyện muốn thỉnhỉcầu.”
“Không biếtầVương gia muốnɩnói chuyện gì?”ẳÁnh mắt YênýVân Lãng daoἳđộng, nhẹɪnhàng gõ quạtìvào lòng bànỏtay. Vệ Uẩnủngước mắt nhìnỹhắn, ánh mắtôbiến đổi: “Bổn¸vương biết danhitiếng phong lưuècủa Yên tháiíthú, cũng biếtĩYên thái thúếthích mỹ nhân,écó điều mỹÎsắc trên đời‹tuy nhiều, nhưngớkhông phải cáiἰnào cũng cóἴthể mặc quâníhái.”
Nghe vậy,ẵYên Vân Lãng²nhướng mày. VệĺUẩn giơ tayỹlên vỗ, rèmỉvẫn luôn khép³bên cạnh bỗngắbị người kéoịra, mười mấyìvị mỹ nhânãđứng đầu xuấtỉhiện trước tầmễmắt hai người.ựTrong mắt YênĬVân Lãng mangạtheo vẻ tánfthưởng, những nữýtử kia đạpổbước mây trôiịtrật tự vàoẳhàng. Tiếp đó,ứtiếng đàn sáoôtấu nhạc đột(nhiên vang lên,ổtrong phòng khinhờca mạn vũ(*),ìnữ tử lầnḻlượt xuất hiệnɩtrước mắt YênìVân Lãng giốngἳnhư để hắnἵlựa chọn.
(*) Khinhờca mạn vũ:ínhạc êm dịu,ýmúa uyển chuyển
Những nữ tử này đều cực kỳ xinh đẹp, đẹp mỗi người mỗi vẻ, giơ tay nhấc chân đếu mang trong mình sự dạy dỗ kỹ lưỡng, rõ ràng được cố ý đào tạo. Mỗi một ca cơ như vậy ở bên ngoài đều giá trị nghìn vàng, hôm nay mười mấy người đồng loạt xuất hiện trước mắt, nếu là người thường, e đã sớm trố mắt.
Chàng và nàng đã sớm có chuyện phu thê, nếu như không phải thời cơ không thích hợp…
Yên Vân Lãng trầm mặc chốc lát, gõ quạt trong lòng bàn tay, dường như hắn nhận ra điều gì, lại có chút không tin nổi.
Nhưng dù sao Yên Vân Lãng cũng là người phong lưu, đối diện với tình cảnh như vậy, hắn chỉ mỉm cười, quay đầu hỏi: “Vương gia có ý gì?”
Vệ Uẩn không nói.
“Ta thích nàng.” Nghe thế, Yên Vân Lãng ngẩng phắt đầu lên, bỗng thấy Vệ Uẩn rút dao găm ra, đột ngột cắm xuống bàn. Chàng im lặng nhìn Yên Vân Lãng, vẻ mặt nghiêm túc: “Ta xem nàng như thê tử, không cho phép kẻ khác mơ tưởng chạm vào. Lý do này đã đủ chưa?”
“Lý do?”
“Những ca cơ này đều là ca cơ hàng đầu được ta sai người tìm kiếm khắp nơi, hôm nay tặng tất cả cho Đại công tử, chỉ xin Yên thái thú sau này…” Chàng ngẩng đầu nhìn Yên Vân Lãng, ánh mắt loé lên cảnh cáo: “Cách xa tẩu tẩu ta một chút!”
Vệ Uẩn đứng thẳng lên, bước tới trước mặt Yên Vân Lãng, gập một chân, quỳ một gối, ngồi bên cạnh Yên Vân Lãng, bình tĩnh cất tiếng: “Ngươi muốn lý do, ta cho ngươi lý do.”
Chàng chỉ là tiểu thúc Sở Du, dựa vào đâu mà xen vào chuyện của nàng.Yên Vân Lãng sững người, sau đó bật cười.
Yên Vân Lãng sững người, sau đó bật cười.
Yên Vân Lãng chấn kinh nhìn Vệ Uẩn, không thốt nên lời.
Dù hoà nhã thế nào, rốt cuộc hắn vẫn là nam tử, theo đuổi một người lại bị người ta ngăn cản nhiều lần, rốt cuộc hắn vẫn không kiềm được tức giận, giọng nói có phần lạnh lẽo: “Yên mỗ không hiểu, Vương gia có ý gì. Yên mỗ theo đuổi Đại phu nhân, đó là chuyện giữa Yên mỗ và Đại phu nhân. Vương gia ngài chẳng qua chỉ là tiểu thúc, hôm nay xen vào chuyện này làm gì?”
Mà tại phòng khác, Liễu Tuyết Dương bịt miệng lại, ngay cả hít thở cũng cảm thấy dư thừa.
Đời chàng ghét nhất chính là câu này.
Vệ Uẩn không nói.
Những nữ tử này đều cực kỳ xinh đẹp, đẹp mỗi người mỗi vẻ, giơ tay nhấc chân đếu mang trong mình sự dạy dỗ kỹ lưỡng, rõ ràng được cố ý đào tạo. Mỗi một ca cơ như vậy ở bên ngoài đều giá trị nghìn vàng, hôm nay mười mấy người đồng loạt xuất hiện trước mắt, nếu là người thường, e đã sớm trố mắt.
Nhưng dù sao Yên Vân Lãng cũng là người phong lưu, đối diện với tình cảnh như vậy, hắn chỉ mỉm cười, quay đầu hỏi: “Vương gia có ý gì?”
Đời chàng ghét nhất chính là câu này.
Trong đầu bà chỉ có một suy nghĩ ——
Chàng chỉ là tiểu thúc Sở Du, dựa vào đâu mà xen vào chuyện của nàng.
Thế nhưng tại sao không thể?
Thế nhưng tại sao không thể?
Nghịch tử này quá hoang đường!
Chàng và nàng đã sớm có chuyện phu thê, nếu như không phải thời cơ không thích hợp…
Ánh mắt Vệ Uẩn thẫm xuống, Yên Vân Lãng bên cạnh cũng nhận ra, hắn cau mày: “Vương gia, rốt cuộc tại sao ngài xen vào nhiều như vậy? Ngài ngăn cản hạ quan và Đại phu nhân thì cũng phải cho ta lý do chứ?”
Hoang đường.
“Lý do?”
Vệ Uẩn ngước mắt nhìn Yên Vân Lãng, mỉm cười: “Ta cho ngươi biết lý do, ngươi sẽ dừng tay sao?”
Dù hoà nhã thế nào, rốt cuộc hắn vẫn là nam tử, theo đuổi một người lại bị người ta ngăn cản nhiều lần, rốt cuộc hắn vẫn không kiềm được tức giận, giọng nói có phần lạnh lẽo: “Yên mỗ không hiểu, Vương gia có ý gì. Yên mỗ theo đuổi Đại phu nhân, đó là chuyện giữa Yên mỗ và Đại phu nhân. Vương gia ngài chẳng qua chỉ là tiểu thúc, hôm nay xen vào chuyện này làm gì?”
Yên Vân Lãng trầm mặc chốc lát, gõ quạt trong lòng bàn tay, dường như hắn nhận ra điều gì, lại có chút không tin nổi.
Vệ Uẩn đứng thẳng lên, bước tới trước mặt Yên Vân Lãng, gập một chân, quỳ một gối, ngồi bên cạnh Yên Vân Lãng, bình tĩnh cất tiếng: “Ngươi muốn lý do, ta cho ngươi lý do.”
“Ta thích nàng.” Nghe thế, Yên Vân Lãng ngẩng phắt đầu lên, bỗng thấy Vệ Uẩn rút dao găm ra, đột ngột cắm xuống bàn. Chàng im lặng nhìn Yên Vân Lãng, vẻ mặt nghiêm túc: “Ta xem nàng như thê tử, không cho phép kẻ khác mơ tưởng chạm vào. Lý do này đã đủ chưa?”
Yên Vân Lãng chấn kinh nhìn Vệ Uẩn, không thốt nên lời.
Mà tại phòng khác, Liễu Tuyết Dương bịt miệng lại, ngay cả hít thở cũng cảm thấy dư thừa.
Trong đầu bà chỉ có một suy nghĩ ——
Hoang đường.
Ánh mắt Vệ Uẩn thẫm xuống, Yên Vân Lãng bên cạnh cũng nhận ra, hắn cau mày: “Vương gia, rốt cuộc tại sao ngài xen vào nhiều như vậy? Ngài ngăn cản hạ quan và Đại phu nhân thì cũng phải cho ta lý do chứ?”
Nghịch tử này quá hoang đường!
Huhuhu đây này không biết sẽ phải đối mặt với cái gì nữa, ??
tèn tén ten bị phát hiện rồi