Sơn Hà Chẩm – Chương 135

Chương 135

Ta thích nàng, xem nàng như thê tử

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Yên Vân Lãng cảm thấy cả đời mình sẽ không cưới một ai. Nếu như muốn cưới, vậy phải cưới một người độc nhất vô nhị đương thời. Liệt Phong vững vàng kháp ở Kiêu Điểu

Thật ra hắn cũng không cảm thấy mình có bao nhiêu tình cảm sâu nặng với Sở Du, chẳng qua đời này trên tình trường đều thuận lợi suôn sẻ, lần đầu tiên bị người ta từ chối, ngược lại có chút hứng thú. Vì thế, hắn hết sức nghiêm túc, hết sức kiên trì theo đuổi Sở Du.

Hắn biết Vệ Uẩn không đồng ý mối hôn sự này, thế nhưng chẳng sao cả, chỉ cần Sở Du đồng ý, dù cho không lấy được nàng, hắn vẫn cảm thấy không hối tiếc. Cái tay kia tái nhợt đáng sợ, nhưng độ mạnh.

Hẳn do họ Yên đều là lãng tử, huống chi tên của hắn vốn dĩ còn mang theo Lãng(*).

(*) Lãng: làn sóng, phóng túng, không bị trói buộc. Bọn họ ở này cứu người của chính mình.

V Un ngăn cn rtĩd, th đonìca hn cÍliên tiếp tungÏra. Hôm nayihn ly bcâu đưa thư,ángày mai thjđèn Khng Minhâgi tình, cuiĩcùng còn thuêđhai đa trđng trưc caV gia hát]đng dao cu³ái mà hnviết cho SïDu. Nhng đatr kia khôngЇhiu mình hátcái gì, VUn nghe thymà phát phin.

Cómt đêm, VUn và SìDu đang sayfgic, bng nhiên:nghe thy tiếngngâm thơ bênngoài. Chàng khôngnhn đưc ngidy xách kiếmõlên, cm thyĩti nay nhtđnh phi chémchết tên háosc kia. Maymà S Ducòn gi lýtrí, ch đngưi ta thyíhơn na đêmìmà V Unchy t phòngmình ra thìjcũng quá hoangìđưng. Nàng viɪvàng bo ámív đi đuiIngưi.

Ti ti luiĬlui như thế,íYên Vân Lãngtheo đui SDu hết scívui v, SDu cũng xemYên Vân Lãnglàm trò, chkh V Un,ban ngày làmvic, ban đêmphòng trm. Mtùthy chàng spphi xut chinh,V Un thtís không yênlòng, chàng bìnhİtâm suy nghĩ,Îcui cùng boĨThm Vô Songchun b mưimy ca cơtuyt sc, sauđó mi YênùVân Lãng đếnưThính Vũ Lâu.

ThínhVũ Lâu làtrà lâu phongnhã nht BchLĩnh, V Unáthuê nhã giantng thưng, saiúngưi đi đưaɨtin cho YênVân Lãng.

Yên Vân°Lãng nhn đưc¹li mi caõV Un thìly làm l,nhưng cui cùngvn đng ýti.

Mà chuyn VUn thuê phòng Thính VũLâu nhanh chóngtruyn đến taièLiu Tuyết Dương.ĨBà cau màynghĩ chc lát,cui cùng nóivi Quế maÏma: “Bà đếnThính Vũ Lâu,âthay ta thuêàmt nhã giankhác tngúthưng , đngíly tên ta.”Ї

Quế ma makhó hiu nhìnîLiu Tuyết Dương,{nhưng cui cùngɪvn đi loĺliu.

Hôm sau, LiuTuyết Dương tiThính Vũ Lâuósm mt chút.Đi đến giīhn ca VļUn và YênĭVân Lãng, bà:nghe thy bênngoài có gingn t. LiuũTuyết Dương đãÍsm bo ngưiɪđc mt lnh trên váchĨtưng, tiếng đngõtruyn t trongìl ra khárõ.

Bà nghe thy(cách vách mĺca, có ngưiălc tc điũvào, sau đóli có tiếngchâm trà.

Qua mtălát, tiếng bưc³chân ca mtènam t vangÎlên, là YênĩVân Lãng đến.

YênIVân Lãng ch{mang hai tutùng, đu đïbn h đngbên ngoài. Hnđy ca vào,)thy V Unđã ngi íbên trên, cúiđu ung trà.ïHn mm cưi,hành l: “Vươnggia.”

V Unthp ging đápmt tiếng, ch°vào ch ngi:“Yên thái thú,mi ngi.”

YênVân Lãng mmêcưi ngi xung,than la trongıphòng đt khánhiu, không hĩcó chút lnhīlo ca mùaĬđông, ngưc likhiến ngưi tacm thy nóngnc. Yên VânLãng phe phyqut, nghe VUn nói: “Chcìhn Yên tháithú biết chuynvài ngày na{bn Vương phixut chinh.”

“Háquan đã nhnáđưc tin tc.”Yên Vân Lãngįcưi híp mt:Vương gia yêntâm, ta strông chng chuynľđiu đng lươngùtho Bch Châu…

Li còn chưaĩdt, V Unİđã khoát tayĩáo: “Không phita mun nói¸chuyn này vingươi.”

Yên Vân[Lãng ngn ngưi,V Un lãnhđm nói: “Nhngvic công này,ta đã nói ph nhari, không cnphi nói li.Ta mi Yênthái thú đếnôlà có mtɨchuyn mun thnhcu.”

Không biếtVương gia munɩnói chuyn gì?”Ánh mt YênýVân Lãng daođng, nhɪnhàng gõ qutìvào lòng bàntay. V Unngưc mt nhìnhn, ánh mtôbiến đi: “Bn¸vương biết danhitiếng phong lưuèca Yên tháiíthú, cũng biếtĩYên thái thúếthích m nhân,écó điu mÎsc trên đituy nhiu, nhưngkhông phi cáinào cũng cóth mc quâníhái.”

Nghe vy,Yên Vân Lãng²nhưng mày. VĺUn giơ taylên v, rèmvn luôn khép³bên cnh bngb ngưi kéora, mưi myìv m nhânãđng đu xuthin trưc tmmt hai ngưi.Trong mt YênĬVân Lãng mangtheo v tánfthưng, nhng nýt kia đpbưc mây trôitrt t vàohàng. Tiếp đó,tiếng đàn sáoôtu nhc đt(nhiên vang lên,trong phòng khinhca mn vũ(*),ìn t lnlưt xut hinɩtrưc mt YênìVân Lãng gingnhư đ hnla chn.

(*) Khinhca mn vũ:ínhc êm du,ýmúa uyn chuyn

Những nữ tử này đều cực kỳ xinh đẹp, đẹp mỗi người mỗi vẻ, giơ tay nhấc chân đếu mang trong mình sự dạy dỗ kỹ lưỡng, rõ ràng được cố ý đào tạo. Mỗi một ca cơ như vậy ở bên ngoài đều giá trị nghìn vàng, hôm nay mười mấy người đồng loạt xuất hiện trước mắt, nếu là người thường, e đã sớm trố mắt.

Chàng và nàng đã sớm có chuyện phu thê, nếu như không phải thời cơ không thích hợp…

Yên Vân Lãng trầm mặc chốc lát, gõ quạt trong lòng bàn tay, dường như hắn nhận ra điều gì, lại có chút không tin nổi.

Nhưng dù sao Yên Vân Lãng cũng là người phong lưu, đối diện với tình cảnh như vậy, hắn chỉ mỉm cười, quay đầu hỏi: “Vương gia có ý gì?”

Vệ Uẩn không nói.

“Ta thích nàng.” Nghe thế, Yên Vân Lãng ngẩng phắt đầu lên, bỗng thấy Vệ Uẩn rút dao găm ra, đột ngột cắm xuống bàn. Chàng im lặng nhìn Yên Vân Lãng, vẻ mặt nghiêm túc: “Ta xem nàng như thê tử, không cho phép kẻ khác mơ tưởng chạm vào. Lý do này đã đủ chưa?”

“Lý do?”

“Những ca cơ này đều là ca cơ hàng đầu được ta sai người tìm kiếm khắp nơi, hôm nay tặng tất cả cho Đại công tử, chỉ xin Yên thái thú sau này…” Chàng ngẩng đầu nhìn Yên Vân Lãng, ánh mắt loé lên cảnh cáo: “Cách xa tẩu tẩu ta một chút!”

Vệ Uẩn đứng thẳng lên, bước tới trước mặt Yên Vân Lãng, gập một chân, quỳ một gối, ngồi bên cạnh Yên Vân Lãng, bình tĩnh cất tiếng: “Ngươi muốn lý do, ta cho ngươi lý do.”

Chàng chỉ là tiểu thúc Sở Du, dựa vào đâu mà xen vào chuyện của nàng.Yên Vân Lãng sững người, sau đó bật cười.

Yên Vân Lãng sững người, sau đó bật cười.

Yên Vân Lãng chấn kinh nhìn Vệ Uẩn, không thốt nên lời.

Dù hoà nhã thế nào, rốt cuộc hắn vẫn là nam tử, theo đuổi một người lại bị người ta ngăn cản nhiều lần, rốt cuộc hắn vẫn không kiềm được tức giận, giọng nói có phần lạnh lẽo: “Yên mỗ không hiểu, Vương gia có ý gì. Yên mỗ theo đuổi Đại phu nhân, đó là chuyện giữa Yên mỗ và Đại phu nhân. Vương gia ngài chẳng qua chỉ là tiểu thúc, hôm nay xen vào chuyện này làm gì?”

Mà tại phòng khác, Liễu Tuyết Dương bịt miệng lại, ngay cả hít thở cũng cảm thấy dư thừa.

Đời chàng ghét nhất chính là câu này.

Vệ Uẩn không nói.

Những nữ tử này đều cực kỳ xinh đẹp, đẹp mỗi người mỗi vẻ, giơ tay nhấc chân đếu mang trong mình sự dạy dỗ kỹ lưỡng, rõ ràng được cố ý đào tạo. Mỗi một ca cơ như vậy ở bên ngoài đều giá trị nghìn vàng, hôm nay mười mấy người đồng loạt xuất hiện trước mắt, nếu là người thường, e đã sớm trố mắt.

Nhưng dù sao Yên Vân Lãng cũng là người phong lưu, đối diện với tình cảnh như vậy, hắn chỉ mỉm cười, quay đầu hỏi: “Vương gia có ý gì?”

Đời chàng ghét nhất chính là câu này.

Trong đầu bà chỉ có một suy nghĩ  ——

Chàng chỉ là tiểu thúc Sở Du, dựa vào đâu mà xen vào chuyện của nàng.

Thế nhưng tại sao không thể?

Thế nhưng tại sao không thể?

Nghịch tử này quá hoang đường!

Chàng và nàng đã sớm có chuyện phu thê, nếu như không phải thời cơ không thích hợp…

Ánh mắt Vệ Uẩn thẫm xuống, Yên Vân Lãng bên cạnh cũng nhận ra, hắn cau mày: “Vương gia, rốt cuộc tại sao ngài xen vào nhiều như vậy? Ngài ngăn cản hạ quan và Đại phu nhân thì cũng phải cho ta lý do chứ?”

Hoang đường.

“Lý do?”

Vệ Uẩn ngước mắt nhìn Yên Vân Lãng, mỉm cười: “Ta cho ngươi biết lý do, ngươi sẽ dừng tay sao?”

Dù hoà nhã thế nào, rốt cuộc hắn vẫn là nam tử, theo đuổi một người lại bị người ta ngăn cản nhiều lần, rốt cuộc hắn vẫn không kiềm được tức giận, giọng nói có phần lạnh lẽo: “Yên mỗ không hiểu, Vương gia có ý gì. Yên mỗ theo đuổi Đại phu nhân, đó là chuyện giữa Yên mỗ và Đại phu nhân. Vương gia ngài chẳng qua chỉ là tiểu thúc, hôm nay xen vào chuyện này làm gì?”

Yên Vân Lãng trầm mặc chốc lát, gõ quạt trong lòng bàn tay, dường như hắn nhận ra điều gì, lại có chút không tin nổi.

Vệ Uẩn đứng thẳng lên, bước tới trước mặt Yên Vân Lãng, gập một chân, quỳ một gối, ngồi bên cạnh Yên Vân Lãng, bình tĩnh cất tiếng: “Ngươi muốn lý do, ta cho ngươi lý do.”

“Ta thích nàng.” Nghe thế, Yên Vân Lãng ngẩng phắt đầu lên, bỗng thấy Vệ Uẩn rút dao găm ra, đột ngột cắm xuống bàn. Chàng im lặng nhìn Yên Vân Lãng, vẻ mặt nghiêm túc: “Ta xem nàng như thê tử, không cho phép kẻ khác mơ tưởng chạm vào. Lý do này đã đủ chưa?”

Yên Vân Lãng chấn kinh nhìn Vệ Uẩn, không thốt nên lời.

Mà tại phòng khác, Liễu Tuyết Dương bịt miệng lại, ngay cả hít thở cũng cảm thấy dư thừa.

Trong đầu bà chỉ có một suy nghĩ  ——

Hoang đường.

Ánh mắt Vệ Uẩn thẫm xuống, Yên Vân Lãng bên cạnh cũng nhận ra, hắn cau mày: “Vương gia, rốt cuộc tại sao ngài xen vào nhiều như vậy? Ngài ngăn cản hạ quan và Đại phu nhân thì cũng phải cho ta lý do chứ?”

Nghịch tử này quá hoang đường!

5 5 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

12 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Huhuhu đây này không biết sẽ phải đối mặt với cái gì nữa, ??

Monchan
Monchan
8 Tháng Cách đây

tèn tén ten bị phát hiện rồi

12
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!