Chương 136
Những chuyện khác mặc kệ, chạy trước rồi nói
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Liễu Tuyết Dương bịt miệng mình lại, không cho bản thân phát ra bất kỳ âm thanh nào. Vệ Uẩn nhận thấy cách vách có người, nhưng chàng cũng không quan tâm. Đến chính sẽ công đạo ở trong này thời điểm.
Người có thể đến tầng thượng của Thính Vũ Lâu thường là quan lớn quý tộc, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, những người đó còn rõ hơn chàng.
Vệ Uẩn nhìn chằm chằm Yên Vân Lãng, sau khi hắn ta trải qua cơn chấn kinh thì dần dần bình tĩnh lại. Chiều dài dài nhất chùm tia sáng mặt trên.
Thật ra lời Vệ Uẩn nói đã sớm có manh mối, Yên Vân Lãng vốn cũng đoán ra một ít, chẳng qua hắn không ngờ Vệ Uẩn lại thẳng thắn thừa nhận như vậy. Hắn không khỏi cười nói: “Vương gia đúng là dám nói thật đấy.”
“Ta có gì không dám?” Toàn bộ thái dương chùm tia sáng.
Vệ Uẩn cười khẽ, Yên Vân Lãng cầm lấy chén bên cạnh, nhấp một ngụm: “Vương gia không sợ ta nói ra à?”
“Người thông minh như Yên thái thú, chắc chắn sẽ không làm chuyện như vậy.” Nhưng nếu là huy trong lời nói, liền.
Vệ Uẩn ngồi xuống, giọngỉthản nhiên. YênİVân Lãng nhướngìmày: “Nếu taểnói thì sao?”ı
“Nếu ngươi nói‹cho người khác…”ìVệ Uẩn cườiIkhẽ: “Vậy taựcưới nàng sớmảlà xong, sớmĩmuộn gì mọi}người cũng phảiẩbiết chuyện ta:thích nàng.”
“Hẳnớlà ngài ướcĩgì cả thiênẵhạ đều biếtfnhỉ?”
Yên VânùLãng bật cười,ổVệ Uẩn cũngẳkhông phủ nhận.
Đươngẽnhiên trong lòngìchàng ước gìốngười khắp thiênĮhạ đều biết,ìthế nhưng mộtỹlà lúc nàyưkhông thích hợp,úhai là SởịDu chưa chắcấbằng lòng nóiἱra việc này,ἵcho nên chàng]tạm thời nhẫn‹nại. Nhưng đốiídiện với kẻ³khiêu khích nhưḻYên Vân Lãng,īchàng chắc chắnísẽ không bỏịqua.
Trong lòng YênàVân Lãng đãịrõ, hắn thở[dài nói: “Sauinày ngài sẽflấy nàng sao?”í
“Đương nhiên.”
“Vậyởđến lúc đó,ũlời bịa đặtáphỉ báng…”
“Taíthích nàng, taịcưỡng cầu theo{đuổi nàng, việcỉnày có liênἴquan gì nàng?”:Vệ Uẩn ngướcĩmắt nhìn YênếVân Lãng: “Tẩuằtử ta vốnɩlà người đoanùchính, mọi chuyệnắđều là ýỉcủa ta, mọiἳngười nên đồngẳtình vì nàngíbị ta ứcἰhiếp mới đúng,ɪcó cái gìứđể nói?”
YênổVân Lãng ngheĪvậy thì cười,khổ: “Vương gia,únước bẩn trênóđời này đềuịhắt lên ngườiīphụ nữ.”
VệỹUẩn trầm mặc,,nhất thời chàngḹcũng không biếtỳphải đáp thếônào. Sao chàngưlại không hiểuĬlời Yên VânïLãng nói, thếồnhưng lẽ nàoễchàng phải vìÎlời người trong}thiên hạ màɪlén lút vớifSở Du cảɪđời?
Một lát sau,ľrốt cuộc chàngẵlên tiếng: “Ngườiáđời nói thếựnào, ta khôngãquản được. Kẻĩnào ở trướcùmặt nàng khiếnổnàng khó xử,ἷta làm thịtἷkẻ đó.”
“Nhữngìlời ngươi nói,ỉcả đời này,ộnàng cũng sẽjkhông nghe thấy.”ỉ
Yên Vân Lãngἳbật cười khôngénói. Vệ Uẩnỉvươn tay rútÍdao ra, bìnhįtĩnh mở miệng:đ“Nói đến đâyļrồi, ngươi hẳnợlà đã biếtỉta nghĩ thếìnào. Yên VânồLãng, nếu ngươiḹthật sự mangỉnàng đi…” Vệ¹Uẩn lạnh mắtẵnhìn qua: “Mốiềthù cướp thê,ıngươi chắc chứ?”í
Yên Vân Lãngịnhìn vẻ mặtịVệ Uẩn, trongựlòng chỉ doɪdự một lúc,Їcuối cùng vẫnĩgiơ tay lên,ἷchắp tay nói:ợ“Vương gia nặngḹlời rồi, VânɩLãng cũng chỉíđùa giỡn màũthôi. Sau này,ỳta tuyệt đốiἰsẽ không quấyợrầy Đại phuănhân nữa.”
VệẫUẩn nghe vậy,jmỉm cười nói:ἱ“Yên thái thúihiểu lý lẽ,íVệ mỗ cảmítạ tại đây.”(
Sau khi VệẽUẩn và YêníVân Lãng chào}nhau một phen,ểVệ Uẩn trởủvề trước, đểưYên Vân Lãngứngồi lại trong[phòng xem caẳcơ nhảy múa.
YênụVân Lãng uốngḹmột ngụm rượu,ùbuông tiếng thởjdài.
Tiếc thì cóátiếc, nhưng hắnỏcũng chỉ có³tiếc nuối đốiĨvới Sở Duĩmà thôi. Nếuảnhư thật sựẽvì Sở Duẹmà đối đầuívới Vệ Uẩn,ìhắn cũng khôngãvui vẻ gì.
CònĩVệ Uẩn sauìkhi xuống lầu,ichàng ngoảnh đầuòlại nhìn mộtấgian khác trongìnhã gian tầngĬthượng của ThínhîTuyết Lâu, thấpἲgiọng ra lệnhịcho Vệ Thu:ị“Đi điều traầxem cách váchọlà ai.”
VệéThu đáp mộtẵtiếng, lập tứcĺđi lên.
Liễu TuyếtểDương ngồi trongỗphòng mất nửaİngày mới hoànăhồn, cho đếnḹkhi Vệ AnhIbên cạnh bàἷlên tiếng: “LãoÍphu nhân, cóḹlẽ Vương giaἶđã phát hiệnЇrồi. Vệ Thu‹đang dẫn ngườiợtới chỗ chúngẩta.”
Vệ Anhḹlà một trongủnhững đại ámÍvệ kiệt xuấtἴnhất của Vệìgia, tính raïđám người Vệ²Thu Vệ Hạícòn phải gọiɪông một tiếngịsư phụ. Sau(khi Trấn QuốcịHầu Vệ Trungờchết, Vệ Anhódựa theo cănἵdặn của TrấnàQuốc Hầu khiịcòn sống ởịlại Vệ gia,ɩchỉ nghe theoḻlệnh của LiễuİTuyết Dương. LiễuíTuyết Dương ngheóthấy lời VệýAnh thì hoảngốhốt, gấp gápịnói: “Mau giấuỳđi! Không thểîđể Tiểu ThấtĬbiết ta từngĩtới!”
Vệ Anhỉđáp vâng, bìnhờtĩnh nói: “PhiềnĪphu nhân vàoÏgian trong.”
LiễuịTuyết Dương dẫnựQuế ma maἳđứng dậy điἱvào nội thất.ịVệ Anh Dẫnìhai ám vệỏkhác, lấy raḹthuốc độc đãỉchuẩn bị sẵn,ữđổ vào rượu.ứSau khi VệđThu gõ cửa,ịám vệ nguỵòtrang thành gãĩsai vặt bướcÍlên mở cửa.
VệìThu ngẩng đầuĮnhìn. Thấy bênẫtrong là hai¹phú thương đangìngồi, kinh ngạcẽnhìn qua, Vệ²Thu nhanh chóngồquét mắt mộtổlượt, rồi nói:ụ“Xin lỗi, nhầmồphòng.”
Dứt lời,ĬVệ Thu điÎxuống lầu, tìmưông chủ ThínhìVũ Lâu điềuãtra người, làẹmột vị phúḽthương họ Lụcìở thành đông{đặt phòng.
Vệ Thuἶxác minh xongítất cả tinìtức, sau khiùchắc chắn khôngànhầm lẫn gìầmới trở vềấbáo cáo Vệ‹Uẩn. Vệ UẩnĨgật đầu, cũng(không để ýạnhiều.
Nếu chỉ làỡphú thương bìnhềthường uống trà,[chưa nói đếnÏcách âm củaìThính Vũ Lâu,²hẳn là khôngįnghe thấy, choidù là nghefcũng chẳng sao.
ĐợiúVệ Uẩn hoànưtoàn đi rồi,õVệ Anh bảoḻngười đi kiểmḻtra, lúc nàyẽmới dẫn LiễuểTuyết Dương trởỡvề nhà. LiễuịTuyết Dương ngồiĩtrong xe ngựa,ĺcả người đềuằđờ đẫn, bàôcố gắng tiêuẳhoá lời nói}vừa rồi củaửVệ Uẩn. Đợiúvề đến nhà,ặlúc Quế maíma chải đầu,ịbà mới từḻtừ hoàn hồn,ủkhó nhọc mởímiệng: “Tiểu Thấtỉthích A Du?”ẵ
Tay Quế maİma run lên,³sau đó mớiủtrấn tĩnh lại.
Quếima ma xuất(thân thôn quê.ềỞ chỗ họ,ăchuyện như vậyợcũng không hiếmÎlạ. Gia đìnhἶnghèo khổ, mấyúhuynh đệ cướiớmột vợ cũngầcó, càng miễn}bàn sau khiọhuynh trưởng chết,ắvì tiết kiệmìsính lễ mà°tiếp tục sốngÎchung với tẩuỹtử. Quế maềma bình tĩnhḹhơn Liễu TuyếtĩDương nhiều, bàIkhông đoán đượcẫsuy nghĩ củaẹLiễu Tuyết Dương,ểchỉ có thểènói: “Nghe trongổý của Vươngẻgia có lẽổlà thế.”
“Vậyἲchúng nó… chúngẵnó…”
Liễu TuyếtĪDương gấp đếnÏnỗi lời phíaẳsau chẳng thểÏnào nói raĩđược.
Rốt cuộcḻchỉ là thích,ἴhay là đãđxảy ra chuyện}gì?
Liễu Tuyết Dươngĩkhông dám chắc.ỗQua một lúc,ộbà mới bìnhùtĩnh lại.
Vệ Uẩnủnói Vệ Uẩnɪthích Sở Du,{vậy có thểįchuyện này còn]chưa bắt đầu,íchỉ cần chưaîbắt đầu thìЇsẽ cơ hộiặthay đổi.
Chuyện tìnhİcảm này khôngĩthể ngăn được,ấVệ Uẩn thíchİSở Du, chỉứcần Sở Duứkhông đáp lại,ỷtình cảm thiếuiniên chôn giấuıtrong lòng, aiícũng không biếtĮlà đủ rồi.
LiễuḻTuyết Dương nghĩἵrõ ràng điểmônày, bà ngướcấmắt nhìn raợngoài cửa sổ,ờchậm rãi nói:ư“Ngày mai TiểuỵThất phải xuấtỉchinh à?”
“Vâng.”ἱQuế ma maãkhông đoán đượcìsuy nghĩ củaậLiễu Tuyết Dươngíhiện giờ, doḷdự hỏi: “Lãoỉphu nhân muốnúđi thăm Vươngớgia sao?”
LiễuẻTuyết Dương gậtịđầu, lập tứcľđi tìm VệìUẩn.
Lúc này VệẩUẩn đang ở,trong thư phòng,ìbàn bạc côngỉviệc cụ thểɪngày mai xuấtữchinh. Sở Duİở bên cạnh)vừa lắng nghe,ẵvừa nhẩm tínhồngày.
Hôm nay đãửtrôi qua rấtìnhiều năm, nàngḷkhông còn nhớĮthời gian cụĩthể của trậnἳđộng đất, chẳngỉqua đã sắpỷgần một thángệrồi, Sở Duìkhông khỏi loốlắng trong lòng.
Nhưngἳchiến sự khôngĮthể gấp gáp,ễmặc dù nàngЇlo lắng nhưngệcũng không dámằhối thúc VệỉUẩn, bèn yênïlặng ngồi mộtúbên nghe chàngývà đám ngườiỏTần Thời Nguyệtìbàn bạc chiếnỉsự, thỉnh thoảngằchen vào một(câu.
Lúc nhóm ngườiẻđang nói chuyện,ớbên ngoài báoịLiễu Tuyết Dương]tới. Sở Duậvà Vệ Uẩnãnhìn nhau, hơi:không hiểu hômἰnay Liễu TuyếtửDương đến đâyḹlàm gì, nhưngủvẫn kính cẩnứmời bà vào.
Sauêkhi Liễu TuyếtĪDương vào, ánhímắt bà lướtíqua người SởìDu. Trước đâyjbà biết SởíDu và VệÎUẩn thường nghịìsự với nhauừcũng không cảmầgiác gì, hômẩnay nhìn thấy,Ĩtrong lòng bỗngɪkhông khỏi nghĩỗnhiều thêm. Liễu¸Tuyết Dương khôngịphải là ngườiĭbiết che giấu,ètrên mặt cóêthay đổi, SởỉDu và VệἷUẩn lập tức:phát hiện ra.ốVệ Uẩn đỡỉLiễu Tuyết Dươngıvào phòng, cườiỉnói: “Sao mẫuìthân đến đây?”í
“Ngày mai conĺxuất chinh, taữđến thăm con.”í
Ánh mắt LiễufTuyết Dương dừngἵtrên người VệĭUẩn, quan sátđtrên dưới mộtîlát: “Trên chiếnítrường đừng quáìnóng vội, thắng)thua tự cóĪmệnh trời, khôngãnên cưỡng cầu.”ĩ
“Hài nhi biếtủrồi.”
Vệ Uẩnùngồi quỳ đốiếdiện Liễu TuyếtẻDương. Sở Duỉbước lên châmỉtrà, những ngườiἳkhác nhìn nhauÎrồi đồng loạtềđi ra.
Liễu Tuyết,Dương nhìn SởđDu, cứng nhắcĩnói: “Lần này,âA Du cũngểphải đi à?”ī
Sở Du ngẩnúngười, trong lòngắkhông khỏi quétđqua một tiaễlo lắng. Xưajnay, Liễu TuyếtḷDương mặc kệẵsự đời, saoļhôm nay lạiõhỏi những chuyệnἲnày?
Nhưng ngoài mặtľnàng vẫn điềmĩnhiên, cười nói:Ĭ“Con làm Tảềtiên phong choЇVương gia.”
“Vậy…”ễLiễu Tuyết Dươngịmở miệng, dườngỉnhư hơi doÍdự. Vệ Uẩnἰnhận ra bà¸có lời muốnĨnói: “Mẫu thân¸có ý kiếnđgì?”
“Ta… chỉ là ta cảm thấy vừa mới đến Bạch Lĩnh, hôm nay A Du không ở đây, trong phủ bừa bộn, lòng ta không yên…”
Sở Du: Tại sao ta phải chạy?Lời này là muốn giữ Sở Du lại.
Nói xong, Sở Du cáo lui với Liễu Tuyết Dương, một mình xoay người đi đến sân viện Nguỵ Thanh Bình.Sở Du nhận ra, Vệ Uẩn cũng nhận ra, chàng nghi hoặc hỏi: “Không phải việc vặt trong nhà đều do Nhị tẩu xử lý hay sao?”
Nguỵ Thanh Bình: “…”Sở Du bốc một nắm hạt dưa, nghiêng người tựa vào mép bàn, cắn hạt: “Thanh bình, muội có phải tỷ muội của ta không?”“Nhị tẩu con cũng chỉ xử lý chút chuyện vặt vãnh, đại sự trong nhà vẫn cần tới A Du…” Liễu Tuyết Dương nói lắp ba lắp bắp, bà hơi chột dạ: “Gần đây ta không được khoẻ, A Thuần còn phải chăm sóc ta, sợ là không có nhiều thời gian như vậy…”
Hôm nay ở chung với Sở Du lâu ngày, nàng đã hiểu rõ tính tình của Sở Du. Bộ dạng này của Sở Du rõ ràng là sắp làm gì đó.
Nói đến đây, Vệ Uẩn trầm mặc, dường như hơi không vui. Sở Du mỉm cười, ngước mắt nhìn Vệ Uẩn nói: “Nếu thân thể mẫu thân khó chịu, vậy để ta ở lại hầu hạ là được, hay là Vương gia cân nhắc điều Tiền Dũng tới?”
Sở Du nhận ra, Vệ Uẩn cũng nhận ra, chàng nghi hoặc hỏi: “Không phải việc vặt trong nhà đều do Nhị tẩu xử lý hay sao?”Nếu Liễu Tuyết Dương không cố ý giữ nàng, bà nghe nói vậy sẽ biết ngay mình làm trễ nãi sắp xếp của Vệ Uẩn, sẽ lập tức đổi ý.
Lông mi Sở Du khẽ run, nàng hiểu ý trong câu nói của Liễu Tuyết Dương. Nàng không đáp, Liễu Tuyết Dương cho rằng nàng không hiểu, bèn nói tiếp: “Ta vẫn luôn muốn tìm một gia đình tốt cho con, tìm một mối hôn sự mà con thích, để con cả đời vô lo. Ta già rồi, đời này, ta chẳng còn gì, chỉ còn lại một đứa con trai là Tiểu Thất. Ta không có mong ước nào khác, chỉ hi vọng được thấy con và Tiểu Thất có thể tìm được hạnh phúc cả đời, có thể thấy con lập gia đình, nó lấy vợ, sống cuộc đời yên ổn, không đi đường nghiêng lối ngã. A Du, lão bà ta đã đi qua rất nhiều con đường, nhìn thấy rất nhiều chuyện, có vài con đường không thể đi, đi rồi thì chính là vách núi vạn trượng, con có biết không?”
Nhưng Liễu Tuyết Dương không hề mở miệng, lòng Sở Du bỗng nặng nề hơn.
Vệ Uẩn không nói gì, dường như chàng đang nghiêm túc suy nghĩ. Sở Du biết chàng không muốn để nàng lại, nhất là trong tình huống Liễu Tuyết Dương khác thường như thế.
Nhưng nếu Vệ Uẩn không vâng lời, e là lại có một phen tranh chấp. Sở Du ngẫm nghĩ, cười nói: “Vương gia, ta cũng cảm thấy chiến trường cực khổ, vốn không muốn đi. Hiện nay mẫu thân đề lý do này vừa đúng ý ta.”
“Ta cũng không còn chuyện gì khác, vậy ta đi trước đây.”“Chàng là tiểu thúc ta.”“Tẩu tẩu.”
Vệ Uẩn cau mày, lời nói mang theo ý không tán đồng. Sở Du giơ tay lên nói: “Cứ như vậy đi, ta ở lại chăm sóc mẫu thân, điều Tiền Dũng lên thay vị trí của ta. Ta sẽ kiểm kê lương thảo, sau khi Vương gia ra tiền tuyến, ta sẽ bảo Tiền Dũng đến.”
Nguỵ Thanh Bình nhíu mày, ngẩng đầu khỏi trang sách, lãnh đạm hỏi: “Tỷ muốn làm gì?”
“Tỷ phạm tội gì?”Vệ Uẩn mím môi, Sở Du đã nói như vậy, chàng cố cưỡng cầu sẽ có hơi kỳ quặc. Liễu Tuyết Dương len lén quan sát vẻ mặt Sở Du, thấy mặt nàng không tức giận, lòng thoáng buông lỏng một chút.
“Ta cũng không còn chuyện gì khác, vậy ta đi trước đây.”
“Tẩu tẩu.”
Sở Du: Chết dưới hoa mẫu đơn, thành ma cũng phong lưu.
Tim Nguỵ Thanh Bình giật thót, cảm thấy không tốt. Nhưng nàng tự nói với bản thân, trong thời khắc quan trọng này, nàng thân là bạn bè thì không thể lùi bước. Vì vậy, nàng nói: “Ta giúp tỷ…”Sau một lúc trầm mặc, Liễu Tuyết Dương cũng cảm thấy lúng túng. Bà đứng dậy, lại không nhịn được mà nhìn Sở Du. Sở Du hiểu ý Liễu Tuyết Dương, chủ động đứng lên đỡ bà, ôn hoà nói: “Mẫu thân, con đưa người về.”
Nguỵ Thanh Bình đang đọc sách. Nàng nuôi một con vẹt trong sân viện, Sở Du vừa vào tới, nó đã bắt đầu kêu lên: “Mỹ nhân tới rồi! Mỹ nhân tới rồi!”
Nguỵ Thanh Bình ngẩn người, rồi vẫn thành thật gật đầu.
Liễu Tuyết Dương vỗ tay Sở Du, tựa như cảm kích. Nàng dìu bà ra ngoài. Hôm nay đã là mùa đông giá rét, nước mưa đều kết thành viên băng, lúc rơi xuống, băng đập lên dù lộp bộp vang dội.
Nhưng Liễu Tuyết Dương không hề mở miệng, lòng Sở Du bỗng nặng nề hơn.
Liễu Tuyết Dương và Sở Du bước trên hành lang, nàng rủ mắt quan sát. Đi một lúc, nàng mới nghe Liễu Tuyết Dương nói: “A Du, trong lòng ta, con vẫn luôn là đứa trẻ ngoan.”
Vệ Uẩn không nói gì, dường như chàng đang nghiêm túc suy nghĩ. Sở Du biết chàng không muốn để nàng lại, nhất là trong tình huống Liễu Tuyết Dương khác thường như thế.
“Ta vẫn luôn lấy làm tiếc cho con, cô nương tốt như con gả đến đây, vậy mà A Quân lại không có phúc… Nhiều năm qua, ta vẫn luôn xem con như con gái ta…” Liễu Tuyết Dương nắm tay nàng, giọng nói dường như xen lẫn nghẹn ngào. Sở Du ngước mắt nhìn bà, Liễu Tuyết Dương đỏ mắt, khẽ nức nở: “Mấy năm nay, con giúp đỡ Tiểu Thất, giúp đỡ Vệ gia, nếu Tiểu Thất có một tỷ tỷ, e là cũng giống như con vậy.”
“Ta đã ngủ với một người đàn ông.”
Tỷ tỷ.
“Ta… chỉ là ta cảm thấy vừa mới đến Bạch Lĩnh, hôm nay A Du không ở đây, trong phủ bừa bộn, lòng ta không yên…”
Lông mi Sở Du khẽ run, nàng hiểu ý trong câu nói của Liễu Tuyết Dương. Nàng không đáp, Liễu Tuyết Dương cho rằng nàng không hiểu, bèn nói tiếp: “Ta vẫn luôn muốn tìm một gia đình tốt cho con, tìm một mối hôn sự mà con thích, để con cả đời vô lo. Ta già rồi, đời này, ta chẳng còn gì, chỉ còn lại một đứa con trai là Tiểu Thất. Ta không có mong ước nào khác, chỉ hi vọng được thấy con và Tiểu Thất có thể tìm được hạnh phúc cả đời, có thể thấy con lập gia đình, nó lấy vợ, sống cuộc đời yên ổn, không đi đường nghiêng lối ngã. A Du, lão bà ta đã đi qua rất nhiều con đường, nhìn thấy rất nhiều chuyện, có vài con đường không thể đi, đi rồi thì chính là vách núi vạn trượng, con có biết không?”
【
Sở Du hơi hé môi.
Nàng thong thả nói: “Đều là ta đoán thôi, chờ mẫu thân đánh tới cửa rồi chạy cũng không muộn.”
Sở Du mở miệng, Nguỵ Thanh Bình đơ người. Nàng biết quan hệ giữa Sở Du và Vệ Uẩn, với tính tình của Vệ Uẩn, ngủ với đàn ông ngay dưới mí mắt của hắn…
Trong một khoảnh khắc, gần như nàng muốn mở miệng hỏi cái gì là vách núi vạn trượng?
Sở Du: Ta ngủ với Vệ Uẩn, mẫu thân chàng biết rồi.
Nói đến đây, Vệ Uẩn trầm mặc, dường như hơi không vui. Sở Du mỉm cười, ngước mắt nhìn Vệ Uẩn nói: “Nếu thân thể mẫu thân khó chịu, vậy để ta ở lại hầu hạ là được, hay là Vương gia cân nhắc điều Tiền Dũng tới?”Là miệng đời, hay là sự xa lánh của kẻ khác?
Trong một khoảnh khắc, gần như nàng muốn mở miệng hỏi cái gì là vách núi vạn trượng?
Thế nhưng nàng không thể hỏi, nàng chỉ có thể giả vờ không biết chuyện gì, mỉm cười dìu Liễu Tuyết Dương vào phòng, dịu dàng nói: “Sao hôm nay mẫu thân lại nghĩ nhiều như vậy?”
Nếu Liễu Tuyết Dương không cố ý giữ nàng, bà nghe nói vậy sẽ biết ngay mình làm trễ nãi sắp xếp của Vệ Uẩn, sẽ lập tức đổi ý.Cố Sở Sinh: Ha ha, nàng còn từng khen ta sắc nước hương trời nữa kìa.
“Đừng nghĩ nữa.” Sở Du vỗ tay bà, mỉm cười khuyên nhủ: “Sức khoẻ người hư nhược, đừng nghĩ quá nhiều, hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
Nguỵ Thanh Bình: “…”
Vậy không phải là Vệ Uẩn sao?
Nói xong, Sở Du cáo lui với Liễu Tuyết Dương, một mình xoay người đi đến sân viện Nguỵ Thanh Bình.
Sở Du thở dài, ngẩng đầu lên, ai oán nhìn Nguỵ Thanh Bình: “Bị mẫu thân chàng biết.”
Nguỵ Thanh Bình đang đọc sách. Nàng nuôi một con vẹt trong sân viện, Sở Du vừa vào tới, nó đã bắt đầu kêu lên: “Mỹ nhân tới rồi! Mỹ nhân tới rồi!”
Sở Du nghe thế liền cười. Nàng sải chân vào phòng, xoay người ngồi thẳng xuống đất, nhấc ấm trà bên cạnh tự rót cho mình.
Liễu Tuyết Dương và Sở Du bước trên hành lang, nàng rủ mắt quan sát. Đi một lúc, nàng mới nghe Liễu Tuyết Dương nói: “A Du, trong lòng ta, con vẫn luôn là đứa trẻ ngoan.”】
Nguỵ Thanh Bình nhíu mày, ngẩng đầu khỏi trang sách, lãnh đạm hỏi: “Tỷ muốn làm gì?”
Hôm nay ở chung với Sở Du lâu ngày, nàng đã hiểu rõ tính tình của Sở Du. Bộ dạng này của Sở Du rõ ràng là sắp làm gì đó.
Ngụy Thanh Bình thở phào, cảm thấy Sở Du tìm nàng nói đùa, liền bảo: “Đây mà là chuyện lớn gì…”
Sở Du bốc một nắm hạt dưa, nghiêng người tựa vào mép bàn, cắn hạt: “Thanh bình, muội có phải tỷ muội của ta không?”
“Tạm thời đừng chạy nhanh thế.”Nguỵ Thanh Bình ngẩn người, rồi vẫn thành thật gật đầu.
Một lát sau, Nguỵ Thanh Bình đứng dậy, bình tĩnh nói: “Bây giờ ta thu dọn hành lý, tỷ nhanh lên, chúng ta ra khỏi thành trong đêm, những chuyện khác mặc kệ, chạy trước rồi nói.”
Sở Du thở dài, nàng ngẩng đầu lên, ưu sầu nói: “Ta phạm phải một tội, đến lúc đó chạy trốn, muội phải giúp ta.”
Tỷ tỷ.
Vệ Uẩn cau mày, lời nói mang theo ý không tán đồng. Sở Du giơ tay lên nói: “Cứ như vậy đi, ta ở lại chăm sóc mẫu thân, điều Tiền Dũng lên thay vị trí của ta. Ta sẽ kiểm kê lương thảo, sau khi Vương gia ra tiền tuyến, ta sẽ bảo Tiền Dũng đến.”“Tỷ phạm tội gì?”
Nguỵ Thanh Bình cảm thấy kỳ quái, vẻ mặt Sở Du nghiêm trọng giống như bản thân phạm phải tội lớn tày trời. Nguỵ Thanh Bình không khỏi có chút sợ hãi, cau mày nói: “Chuyện thương thiên hại lý, ta không thể tha cho tỷ.”
“Ta đã ngủ với một người đàn ông.”
Nguỵ Thanh Bình: Huynh đệ, nghe lời ta, chạy trước rồi nói.Sở Du mở miệng, Nguỵ Thanh Bình đơ người. Nàng biết quan hệ giữa Sở Du và Vệ Uẩn, với tính tình của Vệ Uẩn, ngủ với đàn ông ngay dưới mí mắt của hắn…
Nguỵ Thanh Bình: “…”
Tim Nguỵ Thanh Bình giật thót, cảm thấy không tốt. Nhưng nàng tự nói với bản thân, trong thời khắc quan trọng này, nàng thân là bạn bè thì không thể lùi bước. Vì vậy, nàng nói: “Ta giúp tỷ…”
Nguỵ Thanh Bình: Nếu tỷ chết, vậy chắc chắn là tự tỷ tự tìm đường chết.
Sở Du hơi hé môi.“Chàng là tiểu thúc ta.”
Nguỵ Thanh Bình: “…”
Vậy không phải là Vệ Uẩn sao?
Sở Du vỗ tay, phủi sạch hạt dưa.
Ngụy Thanh Bình thở phào, cảm thấy Sở Du tìm nàng nói đùa, liền bảo: “Đây mà là chuyện lớn gì…”
Sở Du thở dài, ngẩng đầu lên, ai oán nhìn Nguỵ Thanh Bình: “Bị mẫu thân chàng biết.”
Nguỵ Thanh Bình: Tỷ cảm thấy mẫu thân Vệ Uẩn biết tỷ ăn sạch con trai như hoa như ngọc của bà, bà sẽ nghĩ gì?Thế nhưng nàng không thể hỏi, nàng chỉ có thể giả vờ không biết chuyện gì, mỉm cười dìu Liễu Tuyết Dương vào phòng, dịu dàng nói: “Sao hôm nay mẫu thân lại nghĩ nhiều như vậy?”Nguỵ Thanh Bình: “…”
Sở Du thở dài, nàng ngẩng đầu lên, ưu sầu nói: “Ta phạm phải một tội, đến lúc đó chạy trốn, muội phải giúp ta.”Một lát sau, Nguỵ Thanh Bình đứng dậy, bình tĩnh nói: “Bây giờ ta thu dọn hành lý, tỷ nhanh lên, chúng ta ra khỏi thành trong đêm, những chuyện khác mặc kệ, chạy trước rồi nói.”
Là miệng đời, hay là sự xa lánh của kẻ khác?
Sở Du vỗ tay, phủi sạch hạt dưa.
Sở Du: Ta muốn ngủ thêm một đêm…
“Tạm thời đừng chạy nhanh thế.”
Nàng thong thả nói: “Đều là ta đoán thôi, chờ mẫu thân đánh tới cửa rồi chạy cũng không muộn.”
Nguỵ Thanh Bình: “…”
Sở Du nghe thế liền cười. Nàng sải chân vào phòng, xoay người ngồi thẳng xuống đất, nhấc ấm trà bên cạnh tự rót cho mình.Lời này là muốn giữ Sở Du lại.
***
“Ta vẫn luôn lấy làm tiếc cho con, cô nương tốt như con gả đến đây, vậy mà A Quân lại không có phúc… Nhiều năm qua, ta vẫn luôn xem con như con gái ta…” Liễu Tuyết Dương nắm tay nàng, giọng nói dường như xen lẫn nghẹn ngào. Sở Du ngước mắt nhìn bà, Liễu Tuyết Dương đỏ mắt, khẽ nức nở: “Mấy năm nay, con giúp đỡ Tiểu Thất, giúp đỡ Vệ gia, nếu Tiểu Thất có một tỷ tỷ, e là cũng giống như con vậy.”
【“Tỷ phạm tội gì?”【Sở Du hơi hé môi. Vở kịch nhỏ Vở kịch nhỏ 】】
Sở Du: Ta ngủ với Vệ Uẩn, mẫu thân chàng biết rồi.
Nguỵ Thanh Bình: Huynh đệ, nghe lời ta, chạy trước rồi nói.
Vở kịch nhỏ
Sở Du: Tại sao ta phải chạy?
Nguỵ Thanh Bình: Tỷ cảm thấy mẫu thân Vệ Uẩn biết tỷ ăn sạch con trai như hoa như ngọc của bà, bà sẽ nghĩ gì?
Nguỵ Thanh Bình cảm thấy kỳ quái, vẻ mặt Sở Du nghiêm trọng giống như bản thân phạm phải tội lớn tày trời. Nguỵ Thanh Bình không khỏi có chút sợ hãi, cau mày nói: “Chuyện thương thiên hại lý, ta không thể tha cho tỷ.”
Sở Du: Cải trắng bà trồng… bị heo ủi?
“Đừng nghĩ nữa.” Sở Du vỗ tay bà, mỉm cười khuyên nhủ: “Sức khoẻ người hư nhược, đừng nghĩ quá nhiều, hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
Sở Du: Cải trắng bà trồng… bị heo ủi?Nguỵ Thanh Bình: Hiểu chưa? Chạy nhé?
Sở Du: Ta muốn ngủ thêm một đêm…
Nguỵ Thanh Bình: Nếu tỷ chết, vậy chắc chắn là tự tỷ tự tìm đường chết.
Sở Du: Chết dưới hoa mẫu đơn, thành ma cũng phong lưu.
Vệ Uẩn: Tẩu tẩu khen ta là hoa mẫu đơn > <
Cố Sở Sinh: Ha ha, nàng còn từng khen ta sắc nước hương trời nữa kìa.
Liễu Tuyết Dương vỗ tay Sở Du, tựa như cảm kích. Nàng dìu bà ra ngoài. Hôm nay đã là mùa đông giá rét, nước mưa đều kết thành viên băng, lúc rơi xuống, băng đập lên dù lộp bộp vang dội.Sở Du: …Tuổi nhỏ không hiểu chuyện, đừng nói nữa.
Quá trời chị e tốt ???