Sơn Hà Chẩm – Chương 136

Chương 136

Những chuyện khác mặc kệ, chạy trước rồi nói

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Liễu Tuyết Dương bịt miệng mình lại, không cho bản thân phát ra bất kỳ âm thanh nào. Vệ Uẩn nhận thấy cách vách có người, nhưng chàng cũng không quan tâm. Đến chính sẽ công đạo ở trong này thời điểm.

Người có thể đến tầng thượng của Thính Vũ Lâu thường là quan lớn quý tộc, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, những người đó còn rõ hơn chàng.

Vệ Uẩn nhìn chằm chằm Yên Vân Lãng, sau khi hắn ta trải qua cơn chấn kinh thì dần dần bình tĩnh lại. Chiều dài dài nhất chùm tia sáng mặt trên.

Thật ra lời Vệ Uẩn nói đã sớm có manh mối, Yên Vân Lãng vốn cũng đoán ra một ít, chẳng qua hắn không ngờ Vệ Uẩn lại thẳng thắn thừa nhận như vậy. Hắn không khỏi cười nói: “Vương gia đúng là dám nói thật đấy.”

“Ta có gì không dám?” Toàn bộ thái dương chùm tia sáng.

Vệ Uẩn cười khẽ, Yên Vân Lãng cầm lấy chén bên cạnh, nhấp một ngụm: “Vương gia không sợ ta nói ra à?”

“Người thông minh như Yên thái thú, chắc chắn sẽ không làm chuyện như vậy.” Nhưng nếu là huy trong lời nói, liền.

V Un ngi xung, gingthn nhiên. YênİVân Lãng nhưngìmày: “Nếu tanói thì sao?”ı

“Nếu ngươi nóicho ngưi khác…ìV Un cưiIkh: “Vy tacưi nàng smlà xong, smĩmun gì mi}ngưi cũng phibiết chuyn ta:thích nàng.”

“Hnlà ngài ưcĩgì c thiênh đu biếtfnh?”

Yên VânùLãng bt cưi,V Un cũngkhông ph nhn.

Đươngnhiên trong lòngìchàng ưc gìngưi khp thiênĮh đu biết,ìthế nhưng mtlà lúc nàyưkhông thích hp,úhai là SDu chưa chcbng lòng nóira vic này,cho nên chàng]tm thi nhnni. Nhưng điídin vi k³khiêu khích nhưYên Vân Lãng,īchàng chc chnís không bqua.

Trong lòng YênàVân Lãng đãrõ, hn th[dài nói: “Sauinày ngài sfly nàng sao?”í

Đương nhiên.”

Vyđến lúc đó,ũli ba đtáph báng…

“Taíthích nàng, tacưng cu theo{đui nàng, vicnày có liênquan gì nàng?”:V Un ngưcĩmt nhìn YênếVân Lãng: “Tut ta vnɩlà ngưi đoanùchính, mi chuynđu là ýca ta, mingưi nên đngtình vì nàngíb ta chiếp mi đúng,ɪcó cái gìđ nói?”

YênVân Lãng ngheĪvy thì cưi,kh: “Vương gia,únưc bn trênóđi này đuht lên ngưiīph n.”

VUn trm mc,,nht thi chàngcũng không biếtphi đáp thếônào. Sao chàngưli không hiuĬli Yên VânïLãng nói, thếnhưng l nàochàng phi vìÎli ngưi trong}thiên h màɪlén lút vifS Du cɪđi?

Mt lát sau,ľrt cuc chànglên tiếng: “Ngưiáđi nói thếnào, ta khôngãqun đưc. Kĩnào trưcùmt nàng khiếnnàng khó x,ta làm thtk đó.”

Nhngìli ngươi nói,c đi này,nàng cũng sjkhông nghe thy.”

Yên Vân Lãngbt cưi khôngénói. V Unvươn tay rútÍdao ra, bìnhįtĩnh m ming:đ“Nói đến đâyļri, ngươi hnlà đã biếtta nghĩ thếìnào. Yên VânLãng, nếu ngươitht s mangnàng đi… V¹Un lnh mtnhìn qua: “Mithù cưp thê,ıngươi chc ch?”í

Yên Vân Lãngnhìn v mtV Un, tronglòng ch doɪd mt lúc,Їcui cùng vnĩgiơ tay lên,chp tay nói:Vương gia nngli ri, VânɩLãng cũng chíđùa gin màũthôi. Sau này,ta tuyt đis không quyry Đi phuănhân na.”

VUn nghe vy,jmm cưi nói:“Yên thái thúihiu lý l,íV m cmít ti đây.”(

Sau khi VUn và YêníVân Lãng chào}nhau mt phen,V Un trv trưc, đưYên Vân Lãngngi li trong[phòng xem cacơ nhy múa.

YênVân Lãng ungmt ngm rưu,ùbuông tiếng thjdài.

Tiếc thì cóátiếc, nhưng hncũng ch có³tiếc nui điĨvi S Duĩmà thôi. Nếunhư tht svì S Dumà đi đuívi V Un,ìhn cũng khôngãvui v gì.

CònĩV Un sauìkhi xung lu,ichàng ngonh đuòli nhìn mtgian khác trongìnhã gian tngĬthưng ca ThínhîTuyết Lâu, thpging ra lnhcho V Thu:Đi điu traxem cách váchlà ai.”

VéThu đáp mttiếng, lp tcĺđi lên.

Liu TuyếtDương ngi trongphòng mt naİngày mi hoànăhn, cho đếnkhi V AnhIbên cnh bàlên tiếng: “LãoÍphu nhân, cól Vương giađã phát hinЇri. V Thuđang dn ngưiti ch chúngta.”

V Anhlà mt trongnhng đi ámÍv kit xutnht ca Vìgia, tính raïđám ngưi V²Thu V Hícòn phi giɪông mt tiếngsư ph. Sau(khi Trn QucHu V Trungchết, V Anhóda theo căndn ca TrnàQuc Hu khicòn sng li V gia,ɩch nghe theolnh ca LiuİTuyết Dương. LiuíTuyết Dương ngheóthy li VýAnh thì honght, gp gápnói: “Mau giuđi! Không thîđ Tiu ThtĬbiết ta tngĩti!”

V Anhđáp vâng, bìnhtĩnh nói: “PhinĪphu nhân vàoÏgian trong.”

LiuTuyết Dương dnQuế ma mađng dy đivào ni tht.V Anh Dnìhai ám vkhác, ly rathuc đc đãchun b sn,đ vào rưu.Sau khi VđThu gõ ca,ám v nguòtrang thành gãĩsai vt bưcÍlên m ca.

VìThu ngng đuĮnhìn. Thy bêntrong là hai¹phú thương đangìngi, kinh ngcnhìn qua, V²Thu nhanh chóngquét mt mtlưt, ri nói:“Xin li, nhmphòng.”

Dt li,ĬV Thu điÎxung lu, tìmưông ch ThínhìVũ Lâu điuãtra ngưi, làmt v phúthương h Lcì thành đông{đt phòng.

V Thuxác minh xongítt c tinìtc, sau khiùchc chn khôngànhm ln gìmi tr vbáo cáo VUn. V UnĨgt đu, cũng(không đ ýnhiu.

Nếu ch làphú thương bìnhthưng ung trà,[chưa nói đếnÏcách âm caìThính Vũ Lâu,²hn là khôngįnghe thy, choidù là nghefcũng chng sao.

ĐiúV Un hoànưtoàn đi ri,õV Anh bongưi đi kimtra, lúc nàymi dn LiuTuyết Dương trv nhà. LiuTuyết Dương ngiĩtrong xe nga,ĺc ngưi đuđ đn, bàôc gng tiêuhoá li nói}va ri caV Un. Điúv đến nhà,lúc Quế maíma chi đu,bà mi tt hoàn hn,khó nhc míming: “Tiu Thtthích A Du?”

Tay Quế maİma run lên,³sau đó mitrn tĩnh li.

Quếima ma xut(thân thôn quê. ch h,ăchuyn như vycũng không hiếmÎl. Gia đìnhnghèo kh, myúhuynh đ cưimt v cũngcó, càng min}bàn sau khihuynh trưng chết,vì tiết kimìsính l mà°tiếp tc sngÎchung vi tut. Quế mama bình tĩnhhơn Liu TuyếtĩDương nhiu, bàIkhông đoán đưcsuy nghĩ caLiu Tuyết Dương,ch có thènói: “Nghe trongý ca Vươnggia có llà thế.”

Vychúng nóchúngnó

Liu TuyếtĪDương gp đếnÏni li phíasau chng thÏnào nói raĩđưc.

Rt cucch là thích,hay là đãđxy ra chuyn}gì?

Liu Tuyết Dươngĩkhông dám chc.Qua mt lúc,bà mi bìnhùtĩnh li.

V Unnói V Unɪthích S Du,{vy có thįchuyn này còn]chưa bt đu,ích cn chưaîbt đu thìЇs cơ hithay đi.

Chuyn tìnhİcm này khôngĩth ngăn đưc,V Un thíchİS Du, chcn S Dukhông đáp li,tình cm thiếuiniên chôn giuıtrong lòng, aiícũng không biếtĮlà đ ri.

LiuTuyết Dương nghĩrõ ràng đimônày, bà ngưcmt nhìn rangoài ca s,chm rãi nói:ư“Ngày mai TiuTht phi xutchinh à?”

Vâng.”Quế ma maãkhông đoán đưcìsuy nghĩ caLiu Tuyết Dươngíhin gi, dod hi: “Lãophu nhân munúđi thăm Vươnggia sao?”

LiuTuyết Dương gtđu, lp tcľđi tìm VìUn.

Lúc này VUn đang ,trong thư phòng,ìbàn bc côngvic c thɪngày mai xutchinh. S Duİ bên cnh)va lng nghe,va nhm tínhngày.

Hôm nay đãtrôi qua rtìnhiu năm, nàngkhông còn nhĮthi gian cĩth ca trnđng đt, chngqua đã spgn mt thángri, S Duìkhông khi lolng trong lòng.

Nhưngchiến s khôngĮth gp gáp,mc dù nàngЇlo lng nhưngcũng không dámhi thúc VUn, bèn yênïlng ngi mtúbên nghe chàngývà đám ngưiTn Thi Nguytìbàn bc chiếns, thnh thongchen vào mt(câu.

Lúc nhóm ngưiđang nói chuyn,bên ngoài báoLiu Tuyết Dương]ti. S Duvà V Unãnhìn nhau, hơi:không hiu hômnay Liu TuyếtDương đến đâylàm gì, nhưngvn kính cnmi bà vào.

Sauêkhi Liu TuyếtĪDương vào, ánhímt bà lưtíqua ngưi SìDu. Trưc đâyjbà biết SíDu và VÎUn thưng nghìs vi nhaucũng không cmgiác gì, hômnay nhìn thy,Ĩtrong lòng bngɪkhông khi nghĩnhiu thêm. Liu¸Tuyết Dương khôngphi là ngưiĭbiết che giu,ètrên mt cóêthay đi, SDu và VUn lp tc:phát hin ra.V Un đLiu Tuyết Dươngıvào phòng, cưinói: “Sao muìthân đến đây?”í

“Ngày mai conĺxut chinh, tađến thăm con.”í

Ánh mt LiufTuyết Dương dngtrên ngưi VĭUn, quan sátđtrên dưi mtîlát: “Trên chiếnítrưng đng quáìnóng vi, thng)thua t cóĪmnh tri, khôngãnên cưng cu.”ĩ

“Hài nhi biếtri.”

V Unùngi qu điếdin Liu TuyếtDương. S Dubưc lên châmtrà, nhng ngưikhác nhìn nhauÎri đng lotđi ra.

Liu Tuyết,Dương nhìn SđDu, cng nhcĩnói: “Ln này,âA Du cũngphi đi à?”ī

S Du ngnúngưi, trong lòngkhông khi quétđqua mt tialo lng. Xưajnay, Liu TuyếtDương mc ks đi, saoļhôm nay liõhi nhng chuynnày?

Nhưng ngoài mtľnàng vn đimĩnhiên, cưi nói:Ĭ“Con làm Ttiên phong choЇVương gia.”

Vy…Liu Tuyết Dươngm ming, dưngnhư hơi doÍd. V Unnhn ra bà¸có li munĨnói: “Mu thân¸có ý kiếnđgì?”

“Ta… chỉ là ta cảm thấy vừa mới đến Bạch Lĩnh, hôm nay A Du không ở đây, trong phủ bừa bộn, lòng ta không yên…”

Sở Du: Tại sao ta phải chạy?

Lời này là muốn giữ Sở Du lại.

Nói xong, Sở Du cáo lui với Liễu Tuyết Dương, một mình xoay người đi đến sân viện Nguỵ Thanh Bình.

Sở Du nhận ra, Vệ Uẩn cũng nhận ra, chàng nghi hoặc hỏi: “Không phải việc vặt trong nhà đều do Nhị tẩu xử lý hay sao?”

Nguỵ Thanh Bình: “…”Sở Du bốc một nắm hạt dưa, nghiêng người tựa vào mép bàn, cắn hạt: “Thanh bình, muội có phải tỷ muội của ta không?”

“Nhị tẩu con cũng chỉ xử lý chút chuyện vặt vãnh, đại sự trong nhà vẫn cần tới A Du…” Liễu Tuyết Dương nói lắp ba lắp bắp, bà hơi chột dạ: “Gần đây ta không được khoẻ, A Thuần còn phải chăm sóc ta, sợ là không có nhiều thời gian như vậy…”

Hôm nay ở chung với Sở Du lâu ngày, nàng đã hiểu rõ tính tình của Sở Du. Bộ dạng này của Sở Du rõ ràng là sắp làm gì đó.

Nói đến đây, Vệ Uẩn trầm mặc, dường như hơi không vui. Sở Du mỉm cười, ngước mắt nhìn Vệ Uẩn nói: “Nếu thân thể mẫu thân khó chịu, vậy để ta ở lại hầu hạ là được, hay là Vương gia cân nhắc điều Tiền Dũng tới?”

Sở Du nhận ra, Vệ Uẩn cũng nhận ra, chàng nghi hoặc hỏi: “Không phải việc vặt trong nhà đều do Nhị tẩu xử lý hay sao?”

Nếu Liễu Tuyết Dương không cố ý giữ nàng, bà nghe nói vậy sẽ biết ngay mình làm trễ nãi sắp xếp của Vệ Uẩn, sẽ lập tức đổi ý.

Lông mi Sở Du khẽ run, nàng hiểu ý trong câu nói của Liễu Tuyết Dương. Nàng không đáp, Liễu Tuyết Dương cho rằng nàng không hiểu, bèn nói tiếp: “Ta vẫn luôn muốn tìm một gia đình tốt cho con, tìm một mối hôn sự mà con thích, để con cả đời vô lo. Ta già rồi, đời này, ta chẳng còn gì, chỉ còn lại một đứa con trai là Tiểu Thất. Ta không có mong ước nào khác, chỉ hi vọng được thấy con và Tiểu Thất có thể tìm được hạnh phúc cả đời, có thể thấy con lập gia đình, nó lấy vợ, sống cuộc đời yên ổn, không đi đường nghiêng lối ngã. A Du, lão bà ta đã đi qua rất nhiều con đường, nhìn thấy rất nhiều chuyện, có vài con đường không thể đi, đi rồi thì chính là vách núi vạn trượng, con có biết không?”

Nhưng Liễu Tuyết Dương không hề mở miệng, lòng Sở Du bỗng nặng nề hơn.

Vệ Uẩn không nói gì, dường như chàng đang nghiêm túc suy nghĩ. Sở Du biết chàng không muốn để nàng lại, nhất là trong tình huống Liễu Tuyết Dương khác thường như thế.

Nhưng nếu Vệ Uẩn không vâng lời, e là lại có một phen tranh chấp. Sở Du ngẫm nghĩ, cười nói: “Vương gia, ta cũng cảm thấy chiến trường cực khổ, vốn không muốn đi. Hiện nay mẫu thân đề lý do này vừa đúng ý ta.”

“Ta cũng không còn chuyện gì khác, vậy ta đi trước đây.”“Chàng là tiểu thúc ta.”

“Tẩu tẩu.”

Vệ Uẩn cau mày, lời nói mang theo ý không tán đồng. Sở Du giơ tay lên nói: “Cứ như vậy đi, ta ở lại chăm sóc mẫu thân, điều Tiền Dũng lên thay vị trí của ta. Ta sẽ kiểm kê lương thảo, sau khi Vương gia ra tiền tuyến, ta sẽ bảo Tiền Dũng đến.”

Nguỵ Thanh Bình nhíu mày, ngẩng đầu khỏi trang sách, lãnh đạm hỏi: “Tỷ muốn làm gì?”

“Tỷ phạm tội gì?”

Vệ Uẩn mím môi, Sở Du đã nói như vậy, chàng cố cưỡng cầu sẽ có hơi kỳ quặc. Liễu Tuyết Dương len lén quan sát vẻ mặt Sở Du, thấy mặt nàng không tức giận, lòng thoáng buông lỏng một chút.

“Ta cũng không còn chuyện gì khác, vậy ta đi trước đây.”

“Tẩu tẩu.”

Sở Du: Chết dưới hoa mẫu đơn, thành ma cũng phong lưu.

Tim Nguỵ Thanh Bình giật thót, cảm thấy không tốt. Nhưng nàng tự nói với bản thân, trong thời khắc quan trọng này, nàng thân là bạn bè thì không thể lùi bước. Vì vậy, nàng nói: “Ta giúp tỷ…”

Sau một lúc trầm mặc, Liễu Tuyết Dương cũng cảm thấy lúng túng. Bà đứng dậy, lại không nhịn được mà nhìn Sở Du. Sở Du hiểu ý Liễu Tuyết Dương, chủ động đứng lên đỡ bà, ôn hoà nói: “Mẫu thân, con đưa người về.”

Nguỵ Thanh Bình đang đọc sách. Nàng nuôi một con vẹt trong sân viện, Sở Du vừa vào tới, nó đã bắt đầu kêu lên: “Mỹ nhân tới rồi! Mỹ nhân tới rồi!”

Nguỵ Thanh Bình ngẩn người, rồi vẫn thành thật gật đầu.

Liễu Tuyết Dương vỗ tay Sở Du, tựa như cảm kích. Nàng dìu bà ra ngoài. Hôm nay đã là mùa đông giá rét, nước mưa đều kết thành viên băng, lúc rơi xuống, băng đập lên dù lộp bộp vang dội.

Nhưng Liễu Tuyết Dương không hề mở miệng, lòng Sở Du bỗng nặng nề hơn.

Liễu Tuyết Dương và Sở Du bước trên hành lang, nàng rủ mắt quan sát. Đi một lúc, nàng mới nghe Liễu Tuyết Dương nói: “A Du, trong lòng ta, con vẫn luôn là đứa trẻ ngoan.”

Vệ Uẩn không nói gì, dường như chàng đang nghiêm túc suy nghĩ. Sở Du biết chàng không muốn để nàng lại, nhất là trong tình huống Liễu Tuyết Dương khác thường như thế.

“Ta vẫn luôn lấy làm tiếc cho con, cô nương tốt như con gả đến đây, vậy mà A Quân lại không có phúc… Nhiều năm qua, ta vẫn luôn xem con như con gái ta…” Liễu Tuyết Dương nắm tay nàng, giọng nói dường như xen lẫn nghẹn ngào. Sở Du ngước mắt nhìn bà, Liễu Tuyết Dương đỏ mắt, khẽ nức nở: “Mấy năm nay, con giúp đỡ Tiểu Thất, giúp đỡ Vệ gia, nếu Tiểu Thất có một tỷ tỷ, e là cũng giống như con vậy.”

“Ta đã ngủ với một người đàn ông.”

Tỷ tỷ.

“Ta… chỉ là ta cảm thấy vừa mới đến Bạch Lĩnh, hôm nay A Du không ở đây, trong phủ bừa bộn, lòng ta không yên…”

Lông mi Sở Du khẽ run, nàng hiểu ý trong câu nói của Liễu Tuyết Dương. Nàng không đáp, Liễu Tuyết Dương cho rằng nàng không hiểu, bèn nói tiếp: “Ta vẫn luôn muốn tìm một gia đình tốt cho con, tìm một mối hôn sự mà con thích, để con cả đời vô lo. Ta già rồi, đời này, ta chẳng còn gì, chỉ còn lại một đứa con trai là Tiểu Thất. Ta không có mong ước nào khác, chỉ hi vọng được thấy con và Tiểu Thất có thể tìm được hạnh phúc cả đời, có thể thấy con lập gia đình, nó lấy vợ, sống cuộc đời yên ổn, không đi đường nghiêng lối ngã. A Du, lão bà ta đã đi qua rất nhiều con đường, nhìn thấy rất nhiều chuyện, có vài con đường không thể đi, đi rồi thì chính là vách núi vạn trượng, con có biết không?”

Sở Du hơi hé môi.

Nàng thong thả nói: “Đều là ta đoán thôi, chờ mẫu thân đánh tới cửa rồi chạy cũng không muộn.”

Sở Du mở miệng, Nguỵ Thanh Bình đơ người. Nàng biết quan hệ giữa Sở Du và Vệ Uẩn, với tính tình của Vệ Uẩn, ngủ với đàn ông ngay dưới mí mắt của hắn…

Trong một khoảnh khắc, gần như nàng muốn mở miệng hỏi cái gì là vách núi vạn trượng?

Sở Du: Ta ngủ với Vệ Uẩn, mẫu thân chàng biết rồi.

Nói đến đây, Vệ Uẩn trầm mặc, dường như hơi không vui. Sở Du mỉm cười, ngước mắt nhìn Vệ Uẩn nói: “Nếu thân thể mẫu thân khó chịu, vậy để ta ở lại hầu hạ là được, hay là Vương gia cân nhắc điều Tiền Dũng tới?”

Là miệng đời, hay là sự xa lánh của kẻ khác?

Trong một khoảnh khắc, gần như nàng muốn mở miệng hỏi cái gì là vách núi vạn trượng?

Thế nhưng nàng không thể hỏi, nàng chỉ có thể giả vờ không biết chuyện gì, mỉm cười dìu Liễu Tuyết Dương vào phòng, dịu dàng nói: “Sao hôm nay mẫu thân lại nghĩ nhiều như vậy?”

Nếu Liễu Tuyết Dương không cố ý giữ nàng, bà nghe nói vậy sẽ biết ngay mình làm trễ nãi sắp xếp của Vệ Uẩn, sẽ lập tức đổi ý.

Cố Sở Sinh: Ha ha, nàng còn từng khen ta sắc nước hương trời nữa kìa.

“Đừng nghĩ nữa.” Sở Du vỗ tay bà, mỉm cười khuyên nhủ: “Sức khoẻ người hư nhược, đừng nghĩ quá nhiều, hãy nghỉ ngơi thật tốt.”

Nguỵ Thanh Bình: “…”

Vậy không phải là Vệ Uẩn sao?

Nói xong, Sở Du cáo lui với Liễu Tuyết Dương, một mình xoay người đi đến sân viện Nguỵ Thanh Bình.

Sở Du thở dài, ngẩng đầu lên, ai oán nhìn Nguỵ Thanh Bình: “Bị mẫu thân chàng biết.”

Nguỵ Thanh Bình đang đọc sách. Nàng nuôi một con vẹt trong sân viện, Sở Du vừa vào tới, nó đã bắt đầu kêu lên: “Mỹ nhân tới rồi! Mỹ nhân tới rồi!”

Sở Du nghe thế liền cười. Nàng sải chân vào phòng, xoay người ngồi thẳng xuống đất, nhấc ấm trà bên cạnh tự rót cho mình.

Liễu Tuyết Dương và Sở Du bước trên hành lang, nàng rủ mắt quan sát. Đi một lúc, nàng mới nghe Liễu Tuyết Dương nói: “A Du, trong lòng ta, con vẫn luôn là đứa trẻ ngoan.”

Nguỵ Thanh Bình nhíu mày, ngẩng đầu khỏi trang sách, lãnh đạm hỏi: “Tỷ muốn làm gì?”

Hôm nay ở chung với Sở Du lâu ngày, nàng đã hiểu rõ tính tình của Sở Du. Bộ dạng này của Sở Du rõ ràng là sắp làm gì đó.

Ngụy Thanh Bình thở phào, cảm thấy Sở Du tìm nàng nói đùa, liền bảo: “Đây mà là chuyện lớn gì…”

Sở Du bốc một nắm hạt dưa, nghiêng người tựa vào mép bàn, cắn hạt: “Thanh bình, muội có phải tỷ muội của ta không?”

“Tạm thời đừng chạy nhanh thế.”

Nguỵ Thanh Bình ngẩn người, rồi vẫn thành thật gật đầu.

Một lát sau, Nguỵ Thanh Bình đứng dậy, bình tĩnh nói: “Bây giờ ta thu dọn hành lý, tỷ nhanh lên, chúng ta ra khỏi thành trong đêm, những chuyện khác mặc kệ, chạy trước rồi nói.”

Sở Du thở dài, nàng ngẩng đầu lên, ưu sầu nói: “Ta phạm phải một tội, đến lúc đó chạy trốn, muội phải giúp ta.”

Tỷ tỷ.

Vệ Uẩn cau mày, lời nói mang theo ý không tán đồng. Sở Du giơ tay lên nói: “Cứ như vậy đi, ta ở lại chăm sóc mẫu thân, điều Tiền Dũng lên thay vị trí của ta. Ta sẽ kiểm kê lương thảo, sau khi Vương gia ra tiền tuyến, ta sẽ bảo Tiền Dũng đến.”

“Tỷ phạm tội gì?”

Nguỵ Thanh Bình cảm thấy kỳ quái, vẻ mặt Sở Du nghiêm trọng giống như bản thân phạm phải tội lớn tày trời. Nguỵ Thanh Bình không khỏi có chút sợ hãi, cau mày nói: “Chuyện thương thiên hại lý, ta không thể tha cho tỷ.”

“Ta đã ngủ với một người đàn ông.”

Nguỵ Thanh Bình: Huynh đệ, nghe lời ta, chạy trước rồi nói.

Sở Du mở miệng, Nguỵ Thanh Bình đơ người. Nàng biết quan hệ giữa Sở Du và Vệ Uẩn, với tính tình của Vệ Uẩn, ngủ với đàn ông ngay dưới mí mắt của hắn…

Nguỵ Thanh Bình: “…”

Tim Nguỵ Thanh Bình giật thót, cảm thấy không tốt. Nhưng nàng tự nói với bản thân, trong thời khắc quan trọng này, nàng thân là bạn bè thì không thể lùi bước. Vì vậy, nàng nói: “Ta giúp tỷ…”

Nguỵ Thanh Bình: Nếu tỷ chết, vậy chắc chắn là tự tỷ tự tìm đường chết.

Sở Du hơi hé môi.

“Chàng là tiểu thúc ta.”

Nguỵ Thanh Bình: “…”

Vậy không phải là Vệ Uẩn sao?

Sở Du vỗ tay, phủi sạch hạt dưa.

Ngụy Thanh Bình thở phào, cảm thấy Sở Du tìm nàng nói đùa, liền bảo: “Đây mà là chuyện lớn gì…”

Sở Du thở dài, ngẩng đầu lên, ai oán nhìn Nguỵ Thanh Bình: “Bị mẫu thân chàng biết.”

Nguỵ Thanh Bình: Tỷ cảm thấy mẫu thân Vệ Uẩn biết tỷ ăn sạch con trai như hoa như ngọc của bà, bà sẽ nghĩ gì?Thế nhưng nàng không thể hỏi, nàng chỉ có thể giả vờ không biết chuyện gì, mỉm cười dìu Liễu Tuyết Dương vào phòng, dịu dàng nói: “Sao hôm nay mẫu thân lại nghĩ nhiều như vậy?”

Nguỵ Thanh Bình: “…”

Sở Du thở dài, nàng ngẩng đầu lên, ưu sầu nói: “Ta phạm phải một tội, đến lúc đó chạy trốn, muội phải giúp ta.”

Một lát sau, Nguỵ Thanh Bình đứng dậy, bình tĩnh nói: “Bây giờ ta thu dọn hành lý, tỷ nhanh lên, chúng ta ra khỏi thành trong đêm, những chuyện khác mặc kệ, chạy trước rồi nói.”

Là miệng đời, hay là sự xa lánh của kẻ khác?

Sở Du vỗ tay, phủi sạch hạt dưa.

Sở Du: Ta muốn ngủ thêm một đêm…

“Tạm thời đừng chạy nhanh thế.”

Nàng thong thả nói: “Đều là ta đoán thôi, chờ mẫu thân đánh tới cửa rồi chạy cũng không muộn.”

Nguỵ Thanh Bình: “…”

Sở Du nghe thế liền cười. Nàng sải chân vào phòng, xoay người ngồi thẳng xuống đất, nhấc ấm trà bên cạnh tự rót cho mình.

Lời này là muốn giữ Sở Du lại.

***

“Ta vẫn luôn lấy làm tiếc cho con, cô nương tốt như con gả đến đây, vậy mà A Quân lại không có phúc… Nhiều năm qua, ta vẫn luôn xem con như con gái ta…” Liễu Tuyết Dương nắm tay nàng, giọng nói dường như xen lẫn nghẹn ngào. Sở Du ngước mắt nhìn bà, Liễu Tuyết Dương đỏ mắt, khẽ nức nở: “Mấy năm nay, con giúp đỡ Tiểu Thất, giúp đỡ Vệ gia, nếu Tiểu Thất có một tỷ tỷ, e là cũng giống như con vậy.”

“Tỷ phạm tội gì?”Sở Du hơi hé môi. Vở kịch nhỏ Vở kịch nhỏ

Sở Du: Ta ngủ với Vệ Uẩn, mẫu thân chàng biết rồi.

Nguỵ Thanh Bình: Huynh đệ, nghe lời ta, chạy trước rồi nói.

Vở kịch nhỏ

Sở Du: Tại sao ta phải chạy?

Nguỵ Thanh Bình: Tỷ cảm thấy mẫu thân Vệ Uẩn biết tỷ ăn sạch con trai như hoa như ngọc của bà, bà sẽ nghĩ gì?

Nguỵ Thanh Bình cảm thấy kỳ quái, vẻ mặt Sở Du nghiêm trọng giống như bản thân phạm phải tội lớn tày trời. Nguỵ Thanh Bình không khỏi có chút sợ hãi, cau mày nói: “Chuyện thương thiên hại lý, ta không thể tha cho tỷ.”

Sở Du: Cải trắng bà trồng… bị heo ủi?

“Đừng nghĩ nữa.” Sở Du vỗ tay bà, mỉm cười khuyên nhủ: “Sức khoẻ người hư nhược, đừng nghĩ quá nhiều, hãy nghỉ ngơi thật tốt.”

Sở Du: Cải trắng bà trồng… bị heo ủi?

Nguỵ Thanh Bình: Hiểu chưa? Chạy nhé?

Sở Du: Ta muốn ngủ thêm một đêm…

Nguỵ Thanh Bình: Nếu tỷ chết, vậy chắc chắn là tự tỷ tự tìm đường chết.

Sở Du: Chết dưới hoa mẫu đơn, thành ma cũng phong lưu.

Vệ Uẩn: Tẩu tẩu khen ta là hoa mẫu đơn > <

Cố Sở Sinh: Ha ha, nàng còn từng khen ta sắc nước hương trời nữa kìa.

Liễu Tuyết Dương vỗ tay Sở Du, tựa như cảm kích. Nàng dìu bà ra ngoài. Hôm nay đã là mùa đông giá rét, nước mưa đều kết thành viên băng, lúc rơi xuống, băng đập lên dù lộp bộp vang dội.

Sở Du: …Tuổi nhỏ không hiểu chuyện, đừng nói nữa.

5 3 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

11 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Kim
Kim
1 Năm Cách đây

Quá trời chị e tốt ???

11
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!