Chương 137
Nếu lấy được Huệ Thành, ta lập tức đến nhà nàng cầu thân
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Thấy vẻ mặt một lời khó nói hết của Nguỵ Thanh Bình, Sở Du không nhịn được mà bật cười lớn. Nguỵ Thanh Bình bất đắc dĩ, mím môi, nửa ngày mới mở miệng: “Làm sao tỷ biết mẫu thân ngài ấy đã biết?” Ở nàng một thước tiền địa phương.
“Bà ấy không phải là người biết che giấu.” Sở Du hờ hững nói: “Trước đây bà mặc kệ chuyện trong nhà, hôm nay lại cố ý đến ngăn cản ta, không cho ta và Tiểu Thất cùng ra tiền tuyến. Nếu không phải đã nghe thấy gì thì làm sao bà ấy có ý nghĩ như vậy?” Người nọ ngay sau đó kể lại về phía.
Nghe thế, Nguỵ Thanh Bình dè dặt hỏi: “Có phải có hiểu lầm gì không?”
“Cho nên ta cũng chẳng gấp đi.” Sở Du bình tĩnh nói: “Tạm thời xem như không xảy ra chuyện gì, chúng ta quan sát trước đã.”
“Nếu lần này không phải hiểu lầm thì sao?” Nguỵ Thanh Bình nhíu mày: “Chẳng lẽ tỷ định bỏ đi với ta thật à?” Ánh Sáng thượng quang thực an toàn.
Nguỵ Thanh Bình ở lạiẻnơi này, mộtủlà vì TầnἲThời Nguyệt, cònἷlại là vìễSở Du bảoļcó một việcđmuốn nhờ cậyĩnàng, đến lúcḽđó cần nàngìgiúp đỡ. NguỵíThanh Bình biếtḽsớm muộn gìẩmình cũng phảiỉrời đi, nhưng}Sở Du thìữsao?
Nàng là ĐạiIphu nhân Vệắphủ, nếu nàngĭrời khỏi Vệ,gia, đối vớiỉVệ gia màỉnói chính làóchấn động cựcệlớn.
Nhưng chuyện quanḹtrọng như vậy,èSở Du lạiớgiống như bôngIđùa: “Ta khôngĩđi còn ởĩlại làm gì?ḽĐể bị khinhịbỉ à?”
“Ngàyửđó, Cố SởīSinh đi, taễđã biết…” Vẻẫmặt Sở Duờbình tĩnh: “Taἷvà chàng ởľbên nhau, thìikhông cần thiếtḷlo được loỷmất. Hai ngườiɪở bên nhau[là vì sống:tốt hơn, ởĩbên chàng taicảm thấy hạnhịphúc, vậy chúngồta cùng nhau³tiến về phíaĩtrước. Nếu LiễuḹTuyết Dương khiếnÍta chịu ấmịức, vậy taļsẽ rời đi.”ũ
Nguỵ Thanh Bìnhỉngẩn người, ánhímắt nàng hiệnἲlên vẻ khôngỏđành lòng: “Nhưng(mà Vệ vươngẳgia… cũng chẳngềlàm gì sai.”ầ
“Cho nên taụchỉ rời khỏiễVệ gia, khôngìphải rời khỏiửchàng.” Sở DuÏcười khẽ: “Mỗiặmột cuộc tìnhõđều phải cóἳtrả giá vàìkiên trì, taĮkhông phải chỉẵmuốn hưởng thụľhạnh phúc cùngơchàng. Mẫu thânɩchàng không đồngứý, ta cũngếkhông muốn ởĬbên cạnh mẫuẽthân chàng chịuĮđựng khinh bỉ,úvì vậy taĩrời khỏi Vệàphủ. Một năm,ôhai năm, thếỉnào cũng đợiẵđược ngày mẫuỡthân chàng đồngùý.”
“Nếu giữaóchừng… ngài ấyịlấy vợ thìỵsao?”
Sở Duĭnghe thấy lờiẩnày thì sữngỉngười. Một lát(sau, nàng khẽɩbật cười: “Vậy°xem như duyênἷđã tận, taễlại đi tìmĩngười yêu khácìlà được.”
“Khôngĩai quy địnhɨmột người phảiốyêu ai đóïcả đời.” GiọngḻSở Du bìnhởđạm: “Thời điểmẩhai người ởệbên nhau hạnhiphúc, vậy đãúđủ rồi.”
Nghe}thấy lời này,ữNguỵ Thanh Bìnhɨkhông hề trảĬlời. Nàng cúièđầu đáp mộtĩtiếng, Sở Duísực nhớ: “Bênỉnày, ta đãýchuẩn bị thảoếdược xong xuôi,àmuội xem danhẳsách thống kêfcòn cần thêmỳgì nữa không?èNếu đến lúcἶđó động đấtľlũ lụt, chắcįchắn sẽ có[ôn dịch. Trừụdược liệu, cóẩphải chúng taụcòn cần chuẩnưbị…”
Nguỵ ThanhậBình nghe tớiịchính sự thìếlập tức xốcItinh thần lại,úcùng bàn tínhổvới Sở Du.
Haiỹngười nói chuyệnỳđến tối, bênốngoài vang lênịtiếng thông truyền¹Vệ Uẩn đến.ưSở Du ngẩng,đầu, nhìn thấyíVệ Uẩn đứngừở cửa.”
Thanhĺniên mặc hoaấbào màu ánh:trăng, đầu độiăkim quan, bênỉngoài khoác áoầchoàng viền lôngḻcáo trắng, haijtay khép trongâtay áo, mỉmảcười đứng đấyĬnhìn nàng. SởἱDu quay đầu(lại, thấy ngườiĩdưới ánh đèn,ɩbèn cười: “Vềứrồi à?”
“Ừ.”íGiọng Vệ Uẩnẫôn hoà, giốngïnhư nói toểsẽ quấy rầyệđến ai đó.ɩChàng dịu giọngịnói: “Đến đónỡnàng.”
Sở Duựnói hai câuấcuối cùng vớiἷNguỵ Thanh Bìnhẳrồi đứng dậy,ửbước tới bênềcạnh Vệ Uẩn,ỗtự nhiên khoác‹lấy tay chàng,ịngẩng lên nhìn,ếcười nói: “Điıthôi.”
Vệ UẩnÏđáp một tiếng,đcùng Sở Duềra khỏi phòng.ẹTần Thời Nguyệtủđi theo sauIlưng Vệ Uẩn.ẳĐột nhiên VệἳUẩn sực nhớữtới chuyện gì,ìchàng dừng chânjnói: “Ngày maiľxuất chinh, ngươiửở lại vớiḷQuận chúa đi.”ơ
Nghe nói vậy,ịTần Thời NguyệtĬsững người. Vệ]Uẩn nhìn hắn,ĺnhớ đến CốỹSở Sinh từngànói năm đóứTần Thời Nguyệt‹chết trận saítrường.
Lòng chàng thắtằlại, thở dài:,“Thời Nguyệt, đờiɩngười không dài,âmỗi một khắcặđều phải trânỡtrọng, mỗi mộtềngười đều phảiItrân quý, ngươiòhiểu không?”
TầnẹThời Nguyệt mímįmôi, không biếtÏlà hiểu hayịlà không hiểu.ủHắn vẫn chỉẵchắp tay giốngἰnhư trước đây,¸đáp: “Vâng.”
Dứtôlời, Vệ Uẩnịdẫn Sở Duểrời đi. TầnỗThời Nguyệt quayỏđầu lại, nhìnìnữ tử vẻịmặt trong trẻoïlạnh lùng đứngàở cửa. Hắnịcầm đao, chẳngïnói câu nào.ịHồi lâu sau,įrốt cuộc hắnụmới lên tiếng:ý“Ngài mai taửđi rồi, nàngịcó muốn cáiɪgì không?”
NguỵãThanh Bình khôngĨđáp, chỉ bấtjngờ bổ nhàoívề phía hắn,ểôm chặt lấy.
Lờiínàng gãy gọn°dứt khoát giốngînhư chính conỏngười nàng: “Taἴmuốn chàng.”
TầnĩThời Nguyệt ngẩnịngười. Hắn rủịmắt, thật lâuịsau, cuối cùngİmới giơ tayìlên ôm lấyἷngười trong lòng.
VệĩUẩn dắt SởằDu đi trênịhành lang, rủĺmắt nói: “Taéđều bảo thuộcẽhạ thanh lọcɪngười quanh đâyìrồi, nàng đừngἲlo lắng.”
“Ýẫcủa mẫu thânùhôm nay, chàngĭnghe hiểu không?”:
Sở Du thấy[chàng nói vậy,Íkhông khỏi bậtàcười. Vẻ mặtỉVệ Uẩn bìnhịthản, chỉ nói:ļ“Ta không biếtơbà nghĩ thếînào, nếu bàừthật sự biếtἶrồi, hôm nayứbà không nóiẻthì cũng sẽ°không xé ráchỳmặt mà nói.áNgày mai sauêkhi ta xuấtỉchinh, nàng tránhĩmặt bà mộtạchút, nếu bàЇấy hỏi cáiịgì, nàng cứЇgiả vờ khôngĬbiết cho qua,ịđừng xung độtỗvới bà.”
“Taầbiết.”
Sở Du(cười khẽ: “Taịsẽ không chọcờtức bà.”
“Khôngἲphải ta sợ}nàng chọc tứcíbà.” Vệ Uẩnẻdừng bước, chàngủngước mắt nhìnơnàng, vẻ mặtḹbình đạm: “Taịsợ là bàạkhiến nàng uấtủức.”
Sở Duĺsững sờ. VệɩUẩn rủ mắt,ḷnắm lấy tay¹nàng: “Ta hiểuỳtính tình củafnàng, nếu bà(nói cái gìỷthật, nàng cũngầsẽ không soêđo với bà.ịSóng to gióởlớn trên đờiἳnày, nàng cũngủkhông sợ, nhưngïchuyện của mẫuỉta, nàng cũngầhết cách. Taữkhông ở đây…”ửGiọng chàng ẩnÍchứa lo âu:ầ“Ta sợ nàngộchịu thiệt.”
“Vốn dĩ ta cũng sợ như vậy…” Sở Du nghe thấy lời Vệ Uẩn thì mỉm cười: “Nhưng nghe chàng nói vậy, ta lại không sợ nữa. Nếu bà khiến ta chịu ấm ức, chàng về, ta sẽ ra sức hành hạ chàng.”
Vóc người Vệ Uẩn rất đẹp, gầy nhưng rắn rỏi, chàng không phải kiểu cường tráng vũ phu, chỉ là mỗi một bắp thịt đều hết sức săn chắc, trông là đã thấy vô cùng mạnh mẽ, lại còn mang theo vẻ đẹp thanh thoát cân đối.
“Ừ.” Vệ Uẩn cười khẽ: “Vậy nàng phải chờ ta trở về.”
Chàng thích tư thế có thể áp sát nàng, bất luận là trước đây hay sau này, chàng đều thích áp sát nàng, ôm ấp nàng, khiến cả cơ thể không còn kẽ hở. Cho đến tận lúc cao trào, chàng mới tách ra, phóng túng bản thân, cũng phóng túng nàng.
Sở Du mỉm cười không đáp, dẫn Vệ Uẩn về phòng mình. Trường Nguyệt đã chuẩn bị sẵn nước, Sở Du tắm rửa qua loa trước, sau đó đến Vệ Uẩn. Nàng vừa lau tóc, vừa ngồi bên trên múc nước cho chàng.
Sở Du mỉm cười không đáp, dẫn Vệ Uẩn về phòng mình. Trường Nguyệt đã chuẩn bị sẵn nước, Sở Du tắm rửa qua loa trước, sau đó đến Vệ Uẩn. Nàng vừa lau tóc, vừa ngồi bên trên múc nước cho chàng.
Sở Du không khỏi bật cười.“Vậy chàng muốn nghe ta nói gì?”
Vóc người Vệ Uẩn rất đẹp, gầy nhưng rắn rỏi, chàng không phải kiểu cường tráng vũ phu, chỉ là mỗi một bắp thịt đều hết sức săn chắc, trông là đã thấy vô cùng mạnh mẽ, lại còn mang theo vẻ đẹp thanh thoát cân đối.
Chàng tựa lên ngực nàng, nhắm mắt lại, giọng hơi khàn.
Hẳn là do đêm trước xuất chinh, mặc dù phỏng chừng thời gian đi không dài, nhưng Vệ Uẩn vẫn phóng túng bản thân đến sung sướng ngập tràn, mà Sở Du cũng không hề rụt rè giữ kẽ. Mãi cho đến khuya, hai người mới dừng lại, nằm trên giường thở dốc.
Sở Du ngồi một bên, xoa bồ kết lên tóc cho chàng, giọng điệu điềm tĩnh: “Hôm nay nhìn thấy mẫu thân chàng, ta hơi chột dạ, luôn có cảm giác mình cuỗm mất con trai bà. Ta nghĩ chắc chắn mẫu thân chàng không thích ta, hẳn bà cảm thấy phải nữ tử như Thanh Bình mới xứng với chàng. Đến lúc đó nếu thật sự nói ra, ta có cả đống tội phải chịu.”
Sở Du sững sờ. Nàng nhìn thấy Vệ Uẩn ngẩng đầu, vẻ mặt xen giữa khẩn cầu và kiên định, chậm rãi nói: “A Du, chờ ta lấy được Huệ Thành trở về đúng hạn, ta sẽ nói rõ mọi chuyện với mẫu thân, sau đó đến nhà nàng cầu thân, được không?”
“Sao nàng lại nhắc đến những chuyện này?” Vệ Uẩn không nhịn được cười: “Ta cứ nghĩ chuyện Quận chúa đã bỏ qua rồi.”
Chàng vẫn còn ở trong cơ thể nàng, không hề có ý lui ra. Sở Du ngước mắt nhìn chàng, nói khẽ: “Tiền Dũng vốn ở vị trí Tả tiên phong, chàng đã dùng quen rồi, đột ngột thay ta cũng không vấn đề gì. Đúng lúc ta có thể ở hậu phương chuẩn bị lương thảo, nếu không đủ, lúc đó ta đi mượn cũng tiện.”
Tim nàng đập rất trầm ổn, vang lên trong đêm tối hết sức yên bình.
“Ta chỉ muốn để chàng biết…” Sở Du ngước mắt: “Vì ngủ với chàng, ta phải bỏ ra bao nhiêu công sức.”
Trong chuyện này, Vệ Uẩn có một loại cố chấp và cường thế khiến người ta kinh ngạc. Khát vọng của chàng đối với nàng giống như dòng nước chảy xiết bị kìm nén lâu ngày mà phun trào mạnh mẽ.
Có lúc Vệ Uẩn cảm thấy tình cảm cũng giống như thế, không đi đến mức độ tin tưởng tuyệt đối thì sẽ cố gắng sử dụng mọi phương thức bên ngoài để ôm ấp trói buộc lo được lo mất. Nhưng nếu thật sự đi tới bước cuối cùng kia, tất cả mọi thứ bên ngoài đều không còn quan trọng.
Vệ Uẩn: “…”
Sở Du ngồi một bên, xoa bồ kết lên tóc cho chàng, giọng điệu điềm tĩnh: “Hôm nay nhìn thấy mẫu thân chàng, ta hơi chột dạ, luôn có cảm giác mình cuỗm mất con trai bà. Ta nghĩ chắc chắn mẫu thân chàng không thích ta, hẳn bà cảm thấy phải nữ tử như Thanh Bình mới xứng với chàng. Đến lúc đó nếu thật sự nói ra, ta có cả đống tội phải chịu.”
Vệ Uẩn không đáp.
Dứt lời, Sở Du xối nước lên gội đầu cho Vệ Uẩn, nước làm nhòe tầm mắt chàng. Sở Du chuyển khăn cho chàng, Vệ Uẩn lau mắt, Sở Du rửa tay. Đợi Vệ Uẩn lau xong, Sở Du bưng mặt chàng, vỗ nhẹ: “Nếu không phải vì khuôn mặt như hoa như ngọc này của chàng, ta cần gì phải thế?”
Vệ Uẩn ngẩn người, chàng dở khóc dở cười, không biết phải đáp trả thế nào.
Vệ Uẩn nghe vậy, không nhịn được mà càng cười tươi hơn, nhưng chàng vẫn ho khẽ một tiếng, nắm tay Sở Du: “Đừng mở miệng là nói những chuyện này, thô lỗ.”
Người khác luôn khen chàng thông minh nhạy bén, nhưng có lúc chàng ghét mình nhất lại là điểm thông minh nhạy bén này.
Sở Du nghe vậy thì cười khẽ, nàng đứng dậy: “Rồi rồi rồi, ta thô lỗ…” Nói đến đây, nàng dừng bước, quay đầu, bật cười nói: “Nhưng chàng thích mà.”
Vệ Uẩn ngẩn người, chàng dở khóc dở cười, không biết phải đáp trả thế nào.
Vệ Uẩn cảm thấy trong lòng ấm áp dạt dào. Nhìn người trước mặt cười đến chẳng thèm che giấu, chẳng thèm giữ kẽ, chàng nhận ra sự thay đổi của nàng. Chàng cảm thấy dường như người trước mặt dần dần thò móng vuốt từ trong bóng tối ra, nhẹ nhàng đặt vào tay chàng.
Nghĩ đến đây, Vệ Uẩn có một loại ham muốn cấp thiết, cấp thiết muốn ôm nàng, muốn hoà tan làm một với nàng, muốn để máu xương của nàng đều dung nhập vào chàng, để chứng minh tình cảm của mình, cảm nhận tình yêu của nàng.
“Ta chỉ muốn để chàng biết…” Sở Du ngước mắt: “Vì ngủ với chàng, ta phải bỏ ra bao nhiêu công sức.”
Trong chuyện này, Vệ Uẩn có một loại cố chấp và cường thế khiến người ta kinh ngạc. Khát vọng của chàng đối với nàng giống như dòng nước chảy xiết bị kìm nén lâu ngày mà phun trào mạnh mẽ.
“Ta muốn nghe nàng nói: Hoài Du, chờ chàng trở về, ta sẽ gả cho chàng.”
Chàng thích tư thế có thể áp sát nàng, bất luận là trước đây hay sau này, chàng đều thích áp sát nàng, ôm ấp nàng, khiến cả cơ thể không còn kẽ hở. Cho đến tận lúc cao trào, chàng mới tách ra, phóng túng bản thân, cũng phóng túng nàng.
“Nếu như…” Giọng điệu nàng không hề có cảm xúc: “Mẫu chàng đồng ý, chờ chàng lấy được Thanh Châu, hãy đến nhà ta cầu thân.”
Có lúc Vệ Uẩn cảm thấy tình cảm cũng giống như thế, không đi đến mức độ tin tưởng tuyệt đối thì sẽ cố gắng sử dụng mọi phương thức bên ngoài để ôm ấp trói buộc lo được lo mất. Nhưng nếu thật sự đi tới bước cuối cùng kia, tất cả mọi thứ bên ngoài đều không còn quan trọng.
Sở Du không lên tiếng. Nàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay vuốt tóc chàng. Hồi lâu sau, rốt cuộc nàng mở miệng: “Được.”
Hẳn là do đêm trước xuất chinh, mặc dù phỏng chừng thời gian đi không dài, nhưng Vệ Uẩn vẫn phóng túng bản thân đến sung sướng ngập tràn, mà Sở Du cũng không hề rụt rè giữ kẽ. Mãi cho đến khuya, hai người mới dừng lại, nằm trên giường thở dốc.
Vệ Uẩn cảm thấy trong lòng ấm áp dạt dào. Nhìn người trước mặt cười đến chẳng thèm che giấu, chẳng thèm giữ kẽ, chàng nhận ra sự thay đổi của nàng. Chàng cảm thấy dường như người trước mặt dần dần thò móng vuốt từ trong bóng tối ra, nhẹ nhàng đặt vào tay chàng.
Hai người họ trán kề trán, tay nắm tay, mặt đối mặt.
Chàng vẫn còn ở trong cơ thể nàng, không hề có ý lui ra. Sở Du ngước mắt nhìn chàng, nói khẽ: “Tiền Dũng vốn ở vị trí Tả tiên phong, chàng đã dùng quen rồi, đột ngột thay ta cũng không vấn đề gì. Đúng lúc ta có thể ở hậu phương chuẩn bị lương thảo, nếu không đủ, lúc đó ta đi mượn cũng tiện.”
“Vốn dĩ ta cũng sợ như vậy…” Sở Du nghe thấy lời Vệ Uẩn thì mỉm cười: “Nhưng nghe chàng nói vậy, ta lại không sợ nữa. Nếu bà khiến ta chịu ấm ức, chàng về, ta sẽ ra sức hành hạ chàng.”
“Ta không muốn nghe nàng nói những thứ này.” Nghe nàng nói những chuyện đó ngay lúc này, Vệ Uẩn bỗng có chút không vui. Chàng giống như một đứa trẻ xoay người đè lên nàng, áp lên ngực nàng, nghe tim nàng đập.
Sở Du không khỏi bật cười.
“Vậy chàng muốn nghe ta nói gì?”
Vệ Uẩn không đáp.
Tim nàng đập rất trầm ổn, vang lên trong đêm tối hết sức yên bình.
Vệ Uẩn nhớ đến vẻ mặt ban sáng của Liễu Tuyết Dương, nhớ đến năm mười lăm tuổi, chàng ôm kiếm khom người nói câu xin lỗi ca ca, nhớ đến dáng vẻ Cố Sở Sinh quỳ gối trước mặt Sở Du rơi nước mắt khóc lóc nức nở.
Bỗng dưng trong lòng chàng có một tia sợ hãi.
Sở Du nghe vậy thì cười khẽ, nàng đứng dậy: “Rồi rồi rồi, ta thô lỗ…” Nói đến đây, nàng dừng bước, quay đầu, bật cười nói: “Nhưng chàng thích mà.”
Người khác luôn khen chàng thông minh nhạy bén, nhưng có lúc chàng ghét mình nhất lại là điểm thông minh nhạy bén này.
Chàng tựa lên ngực nàng, nhắm mắt lại, giọng hơi khàn.
“Ta muốn nghe nàng nói: Hoài Du, chờ chàng trở về, ta sẽ gả cho chàng.”
Vệ Uẩn nhớ đến vẻ mặt ban sáng của Liễu Tuyết Dương, nhớ đến năm mười lăm tuổi, chàng ôm kiếm khom người nói câu xin lỗi ca ca, nhớ đến dáng vẻ Cố Sở Sinh quỳ gối trước mặt Sở Du rơi nước mắt khóc lóc nức nở.
Sở Du sững sờ. Nàng nhìn thấy Vệ Uẩn ngẩng đầu, vẻ mặt xen giữa khẩn cầu và kiên định, chậm rãi nói: “A Du, chờ ta lấy được Huệ Thành trở về đúng hạn, ta sẽ nói rõ mọi chuyện với mẫu thân, sau đó đến nhà nàng cầu thân, được không?”
Sở Du không lên tiếng. Nàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay vuốt tóc chàng. Hồi lâu sau, rốt cuộc nàng mở miệng: “Được.”
Dứt lời, Sở Du xối nước lên gội đầu cho Vệ Uẩn, nước làm nhòe tầm mắt chàng. Sở Du chuyển khăn cho chàng, Vệ Uẩn lau mắt, Sở Du rửa tay. Đợi Vệ Uẩn lau xong, Sở Du bưng mặt chàng, vỗ nhẹ: “Nếu không phải vì khuôn mặt như hoa như ngọc này của chàng, ta cần gì phải thế?”
Bỗng dưng trong lòng chàng có một tia sợ hãi.
“Nếu như…” Giọng điệu nàng không hề có cảm xúc: “Mẫu chàng đồng ý, chờ chàng lấy được Thanh Châu, hãy đến nhà ta cầu thân.”
Ngọt ngào quá, người đến sau chưa chắc đã thiệt thòi mà sẽ trọn vẹn 🙂
Câu cuối Sở Du nói cứ như là điềm báo cho sự chia li sắp tới.
Uh, thì thà có tan để rồi có hợp. Còn hơn cả đời chỉ có thể đứng nhìn nhau từ hai điểm của con đường.
Giông tố ập đến? Ko lẽ 2 người chia xa
Ngẫm lại LYD lo lắng cũng đúng thôi. Mình vẫn thấy cách của A Du hợp lý. Rời Vệ gia 1 tg rồi để A Thất đến cầu thân.
Chỉ sợ sở du lại bỏ đi mà thôi
Khó khăn rồi sẽ qua đi thôi. Chờ một ngày nắng lên?
Sao đọc đến chương này lại có dự cảm chẳng lành, đưbvf có nói là hai người bị ngược nhé nếu không êm sẽ mang đao đến nhà Đại Bạch