Sơn Hà Chẩm – Chương 137

Chương 137

Nếu lấy được Huệ Thành, ta lập tức đến nhà nàng cầu thân

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Thấy vẻ mặt một lời khó nói hết của Nguỵ Thanh Bình, Sở Du không nhịn được mà bật cười lớn. Nguỵ Thanh Bình bất đắc dĩ, mím môi, nửa ngày mới mở miệng: “Làm sao tỷ biết mẫu thân ngài ấy đã biết?” Ở nàng một thước tiền địa phương.

“Bà ấy không phải là người biết che giấu.” Sở Du hờ hững nói: “Trước đây bà mặc kệ chuyện trong nhà, hôm nay lại cố ý đến ngăn cản ta, không cho ta và Tiểu Thất cùng ra tiền tuyến. Nếu không phải đã nghe thấy gì thì làm sao bà ấy có ý nghĩ như vậy?” Người nọ ngay sau đó kể lại về phía.

Nghe thế, Nguỵ Thanh Bình dè dặt hỏi: “Có phải có hiểu lầm gì không?”

“Cho nên ta cũng chẳng gấp đi.” Sở Du bình tĩnh nói: “Tạm thời xem như không xảy ra chuyện gì, chúng ta quan sát trước đã.”

“Nếu lần này không phải hiểu lầm thì sao?” Nguỵ Thanh Bình nhíu mày: “Chẳng lẽ tỷ định bỏ đi với ta thật à?” Ánh Sáng thượng quang thực an toàn.

Ngu Thanh Bình linơi này, mtlà vì TnThi Nguyt, cònli là vìS Du boļcó mt vicđmun nh cyĩnàng, đến lúcđó cn nàngìgiúp đ. NguíThanh Bình biếtsm mun gìmình cũng phiri đi, nhưng}S Du thìsao?

Nàng là ĐiIphu nhân Vph, nếu nàngĭri khi V,gia, đi viV gia mànói chính làóchn đng ccln.

Nhưng chuyn quantrng như vy,èS Du liging như bôngIđùa: “Ta khôngĩđi còn ĩli làm gì?Đ b khinhb à?”

“Ngàyđó, C SīSinh đi, tađã biết… Vmt S Dubình tĩnh: “Tavà chàng ľbên nhau, thìikhông cn thiếtlo đưc lomt. Hai ngưiɪ bên nhau[là vì sng:tt hơn, ĩbên chàng taicm thy hnhphúc, vy chúngta cùng nhau³tiến v phíaĩtrưc. Nếu LiuTuyết Dương khiếnÍta chu mc, vy taļs ri đi.”ũ

Ngu Thanh Bìnhngn ngưi, ánhímt nàng hinlên v khôngđành lòng: “Nhưng(mà V vươnggia… cũng chnglàm gì sai.”

Cho nên tach ri khiV gia, khôngìphi ri khichàng.” S DuÏcưi kh: “Mimt cuc tìnhõđu phi cótr giá vàìkiên trì, taĮkhông phi chmun hưng thľhnh phúc cùngơchàng. Mu thânɩchàng không đngý, ta cũngếkhông mun Ĭbên cnh muthân chàng chuĮđng khinh b,úvì vy taĩri khi Vàph. Mt năm,ôhai năm, thếnào cũng điđưc ngày muthân chàng đngùý.”

“Nếu giaóchng… ngài yly v thìsao?”

S Duĭnghe thy linày thì sngngưi. Mt lát(sau, nàng khɩbt cưi: “Vy°xem như duyênđã tn, tali đi tìmĩngưi yêu khácìlà đưc.”

Khôngĩai quy đnhɨmt ngưi phiyêu ai đóïc đi.” GingS Du bìnhđm: “Thi đimhai ngưi bên nhau hnhiphúc, vy đãúđ ri.”

Nghe}thy li này,Ngu Thanh Bìnhɨkhông h trĬli. Nàng cúièđu đáp mtĩtiếng, S Duísc nh: “Bênnày, ta đãýchun b thoếdưc xong xuôi,àmui xem danhsách thng kêfcòn cn thêmgì na không?èNếu đến lúcđó đng đtľlũ lt, chcįchn s có[ôn dch. Trdưc liu, cóphi chúng tacòn cn chunưb

Ngu ThanhBình nghe tichính s thìếlp tc xcItinh thn li,úcùng bàn tínhvi S Du.

Haingưi nói chuynđến ti, bênngoài vang lêntiếng thông truyn¹V Un đến.ưS Du ngng,đu, nhìn thyíV Un đng ca.”

Thanhĺniên mc hoabào màu ánh:trăng, đu điăkim quan, bênngoài khoác áochoàng vin lôngcáo trng, haijtay khép trongâtay áo, mmcưi đng đyĬnhìn nàng. SDu quay đu(li, thy ngưiĩdưi ánh đèn,ɩbèn cưi: “Vri à?”

.”íGing V Unôn hoà, gingïnhư nói tos quy ryđến ai đó.ɩChàng du gingnói: “Đến đónnàng.”

S Dunói hai câucui cùng viNgu Thanh Bìnhri đng dy,bưc ti bêncnh V Un,t nhiên khoácly tay chàng,ngng lên nhìn,ếcưi nói: “Điıthôi.”

V UnÏđáp mt tiếng,đcùng S Dura khi phòng.Tn Thi Nguytđi theo sauIlưng V Un.Đt nhiên VUn sc nhti chuyn gì,ìchàng dng chânjnói: “Ngày maiľxut chinh, ngươi li viQun chúa đi.”ơ

Nghe nói vy,Tn Thi NguytĬsng ngưi. V]Un nhìn hn,ĺnh đến CS Sinh tngànói năm đóTn Thi Nguytchết trn saítrưng.

Lòng chàng thtli, th dài:,Thi Nguyt, điɩngưi không dài,âmi mt khcđu phi trântrng, mi mtngưi đu phiItrân quý, ngươiòhiu không?”

TnThi Nguyt mímįmôi, không biếtÏlà hiu haylà không hiu.Hn vn chchp tay gingnhư trưc đây,¸đáp: “Vâng.”

Dtôli, V Undn S Duri đi. TnThi Nguyt quayđu li, nhìnìn t vmt trong troïlnh lùng đngà ca. Hncm đao, chngïnói câu nào.Hi lâu sau,įrt cuc hnmi lên tiếng:ý“Ngài mai tađi ri, nàngcó mun cáiɪgì không?”

NguãThanh Bình khôngĨđáp, ch btjng b nhàoív phía hn,ôm cht ly.

Liínàng gãy gn°dt khoát gingînhư chính conngưi nàng: “Tamun chàng.”

TnĩThi Nguyt ngnngưi. Hn rmt, tht lâusau, cui cùngİmi giơ tayìlên ôm lyngưi trong lòng.

VĩUn dt SDu đi trênhành lang, rĺmt nói: “Taéđu bo thuch thanh lcɪngưi quanh đâyìri, nàng đnglo lng.”

Ýca mu thânùhôm nay, chàngĭnghe hiu không?”:

S Du thy[chàng nói vy,Íkhông khi btàcưi. V mtV Un bìnhthn, ch nói:ļ“Ta không biếtơbà nghĩ thếînào, nếu bàtht s biếtri, hôm naybà không nóithì cũng s°không xé ráchmt mà nói.áNgày mai sauêkhi ta xutchinh, nàng tránhĩmt bà mtchút, nếu bàЇy hi cáigì, nàng cЇgi v khôngĬbiết cho qua,đng xung đtvi bà.”

“Tabiết.”

S Du(cưi kh: “Tas không chctc bà.”

Khôngphi ta s}nàng chc tcíbà.” V Undng bưc, chàngngưc mt nhìnơnàng, v mtbình đm: “Tas là bàkhiến nàng utc.”

S Duĺsng s. VɩUn r mt,nm ly tay¹nàng: “Ta hiutính tình cafnàng, nếu bà(nói cái gìtht, nàng cũngs không soêđo vi bà.Sóng to gióln trên đinày, nàng cũngkhông s, nhưngïchuyn ca muta, nàng cũnghết cách. Takhông đây…Ging chàng nÍcha lo âu:“Ta s nàngchu thit.”

“Vốn dĩ ta cũng sợ như vậy…” Sở Du nghe thấy lời Vệ Uẩn thì mỉm cười: “Nhưng nghe chàng nói vậy, ta lại không sợ nữa. Nếu bà khiến ta chịu ấm ức, chàng về, ta sẽ ra sức hành hạ chàng.”

Vóc người Vệ Uẩn rất đẹp, gầy nhưng rắn rỏi, chàng không phải kiểu cường tráng vũ phu, chỉ là mỗi một bắp thịt đều hết sức săn chắc, trông là đã thấy vô cùng mạnh mẽ, lại còn mang theo vẻ đẹp thanh thoát cân đối.

“Ừ.” Vệ Uẩn cười khẽ: “Vậy nàng phải chờ ta trở về.”

Chàng thích tư thế có thể áp sát nàng, bất luận là trước đây hay sau này, chàng đều thích áp sát nàng, ôm ấp nàng, khiến cả cơ thể không còn kẽ hở. Cho đến tận lúc cao trào, chàng mới tách ra, phóng túng bản thân, cũng phóng túng nàng.

Sở Du mỉm cười không đáp, dẫn Vệ Uẩn về phòng mình. Trường Nguyệt đã chuẩn bị sẵn nước, Sở Du tắm rửa qua loa trước, sau đó đến Vệ Uẩn. Nàng vừa lau tóc, vừa ngồi bên trên múc nước cho chàng.

Sở Du mỉm cười không đáp, dẫn Vệ Uẩn về phòng mình. Trường Nguyệt đã chuẩn bị sẵn nước, Sở Du tắm rửa qua loa trước, sau đó đến Vệ Uẩn. Nàng vừa lau tóc, vừa ngồi bên trên múc nước cho chàng.

Sở Du không khỏi bật cười.“Vậy chàng muốn nghe ta nói gì?”

Vóc người Vệ Uẩn rất đẹp, gầy nhưng rắn rỏi, chàng không phải kiểu cường tráng vũ phu, chỉ là mỗi một bắp thịt đều hết sức săn chắc, trông là đã thấy vô cùng mạnh mẽ, lại còn mang theo vẻ đẹp thanh thoát cân đối.

Chàng tựa lên ngực nàng, nhắm mắt lại, giọng hơi khàn.

Hẳn là do đêm trước xuất chinh, mặc dù phỏng chừng thời gian đi không dài, nhưng Vệ Uẩn vẫn phóng túng bản thân đến sung sướng ngập tràn, mà Sở Du cũng không hề rụt rè giữ kẽ. Mãi cho đến khuya, hai người mới dừng lại, nằm trên giường thở dốc.

Sở Du ngồi một bên, xoa bồ kết lên tóc cho chàng, giọng điệu điềm tĩnh: “Hôm nay nhìn thấy mẫu thân chàng, ta hơi chột dạ, luôn có cảm giác mình cuỗm mất con trai bà. Ta nghĩ chắc chắn mẫu thân chàng không thích ta, hẳn bà cảm thấy phải nữ tử như Thanh Bình mới xứng với chàng. Đến lúc đó nếu thật sự nói ra, ta có cả đống tội phải chịu.”

Sở Du sững sờ. Nàng nhìn thấy Vệ Uẩn ngẩng đầu, vẻ mặt xen giữa khẩn cầu và kiên định, chậm rãi nói: “A Du, chờ ta lấy được Huệ Thành trở về đúng hạn, ta sẽ nói rõ mọi chuyện với mẫu thân, sau đó đến nhà nàng cầu thân, được không?”

“Sao nàng lại nhắc đến những chuyện này?” Vệ Uẩn không nhịn được cười: “Ta cứ nghĩ chuyện Quận chúa đã bỏ qua rồi.”

Chàng vẫn còn ở trong cơ thể nàng, không hề có ý lui ra. Sở Du ngước mắt nhìn chàng, nói khẽ: “Tiền Dũng vốn ở vị trí Tả tiên phong, chàng đã dùng quen rồi, đột ngột thay ta cũng không vấn đề gì. Đúng lúc ta có thể ở hậu phương chuẩn bị lương thảo, nếu không đủ, lúc đó ta đi mượn cũng tiện.”

Tim nàng đập rất trầm ổn, vang lên trong đêm tối hết sức yên bình.

“Ta chỉ muốn để chàng biết…” Sở Du ngước mắt: “Vì ngủ với chàng, ta phải bỏ ra bao nhiêu công sức.”

Trong chuyện này, Vệ Uẩn có một loại cố chấp và cường thế khiến người ta kinh ngạc. Khát vọng của chàng đối với nàng giống như dòng nước chảy xiết bị kìm nén lâu ngày mà phun trào mạnh mẽ.

Có lúc Vệ Uẩn cảm thấy tình cảm cũng giống như thế, không đi đến mức độ tin tưởng tuyệt đối thì sẽ cố gắng sử dụng mọi phương thức bên ngoài để ôm ấp trói buộc lo được lo mất. Nhưng nếu thật sự đi tới bước cuối cùng kia, tất cả mọi thứ bên ngoài đều không còn quan trọng.

Vệ Uẩn: “…”

Sở Du ngồi một bên, xoa bồ kết lên tóc cho chàng, giọng điệu điềm tĩnh: “Hôm nay nhìn thấy mẫu thân chàng, ta hơi chột dạ, luôn có cảm giác mình cuỗm mất con trai bà. Ta nghĩ chắc chắn mẫu thân chàng không thích ta, hẳn bà cảm thấy phải nữ tử như Thanh Bình mới xứng với chàng. Đến lúc đó nếu thật sự nói ra, ta có cả đống tội phải chịu.”

Vệ Uẩn không đáp.

Dứt lời, Sở Du xối nước lên gội đầu cho Vệ Uẩn, nước làm nhòe tầm mắt chàng. Sở Du chuyển khăn cho chàng, Vệ Uẩn lau mắt, Sở Du rửa tay. Đợi Vệ Uẩn lau xong, Sở Du bưng mặt chàng, vỗ nhẹ: “Nếu không phải vì khuôn mặt như hoa như ngọc này của chàng, ta cần gì phải thế?”

Vệ Uẩn ngẩn người, chàng dở khóc dở cười, không biết phải đáp trả thế nào.

Vệ Uẩn nghe vậy, không nhịn được mà càng cười tươi hơn, nhưng chàng vẫn ho khẽ một tiếng, nắm tay Sở Du: “Đừng mở miệng là nói những chuyện này, thô lỗ.”

Người khác luôn khen chàng thông minh nhạy bén, nhưng có lúc chàng ghét mình nhất lại là điểm thông minh nhạy bén này.

Sở Du nghe vậy thì cười khẽ, nàng đứng dậy: “Rồi rồi rồi, ta thô lỗ…” Nói đến đây, nàng dừng bước, quay đầu, bật cười nói: “Nhưng chàng thích mà.”

Vệ Uẩn ngẩn người, chàng dở khóc dở cười, không biết phải đáp trả thế nào.

Vệ Uẩn cảm thấy trong lòng ấm áp dạt dào. Nhìn người trước mặt cười đến chẳng thèm che giấu, chẳng thèm giữ kẽ, chàng nhận ra sự thay đổi của nàng. Chàng cảm thấy dường như người trước mặt dần dần thò móng vuốt từ trong bóng tối ra, nhẹ nhàng đặt vào tay chàng.

Nghĩ đến đây, Vệ Uẩn có một loại ham muốn cấp thiết, cấp thiết muốn ôm nàng, muốn hoà tan làm một với nàng, muốn để máu xương của nàng đều dung nhập vào chàng, để chứng minh tình cảm của mình, cảm nhận tình yêu của nàng.

“Ta chỉ muốn để chàng biết…” Sở Du ngước mắt: “Vì ngủ với chàng, ta phải bỏ ra bao nhiêu công sức.”

Trong chuyện này, Vệ Uẩn có một loại cố chấp và cường thế khiến người ta kinh ngạc. Khát vọng của chàng đối với nàng giống như dòng nước chảy xiết bị kìm nén lâu ngày mà phun trào mạnh mẽ.

“Ta muốn nghe nàng nói: Hoài Du, chờ chàng trở về, ta sẽ gả cho chàng.”

Chàng thích tư thế có thể áp sát nàng, bất luận là trước đây hay sau này, chàng đều thích áp sát nàng, ôm ấp nàng, khiến cả cơ thể không còn kẽ hở. Cho đến tận lúc cao trào, chàng mới tách ra, phóng túng bản thân, cũng phóng túng nàng.

“Nếu như…” Giọng điệu nàng không hề có cảm xúc: “Mẫu chàng đồng ý, chờ chàng lấy được Thanh Châu, hãy đến nhà ta cầu thân.”

Có lúc Vệ Uẩn cảm thấy tình cảm cũng giống như thế, không đi đến mức độ tin tưởng tuyệt đối thì sẽ cố gắng sử dụng mọi phương thức bên ngoài để ôm ấp trói buộc lo được lo mất. Nhưng nếu thật sự đi tới bước cuối cùng kia, tất cả mọi thứ bên ngoài đều không còn quan trọng.

Sở Du không lên tiếng. Nàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay vuốt tóc chàng. Hồi lâu sau, rốt cuộc nàng mở miệng: “Được.”

Hẳn là do đêm trước xuất chinh, mặc dù phỏng chừng thời gian đi không dài, nhưng Vệ Uẩn vẫn phóng túng bản thân đến sung sướng ngập tràn, mà Sở Du cũng không hề rụt rè giữ kẽ. Mãi cho đến khuya, hai người mới dừng lại, nằm trên giường thở dốc.

Vệ Uẩn cảm thấy trong lòng ấm áp dạt dào. Nhìn người trước mặt cười đến chẳng thèm che giấu, chẳng thèm giữ kẽ, chàng nhận ra sự thay đổi của nàng. Chàng cảm thấy dường như người trước mặt dần dần thò móng vuốt từ trong bóng tối ra, nhẹ nhàng đặt vào tay chàng.

Hai người họ trán kề trán, tay nắm tay, mặt đối mặt.

Chàng vẫn còn ở trong cơ thể nàng, không hề có ý lui ra. Sở Du ngước mắt nhìn chàng, nói khẽ: “Tiền Dũng vốn ở vị trí Tả tiên phong, chàng đã dùng quen rồi, đột ngột thay ta cũng không vấn đề gì. Đúng lúc ta có thể ở hậu phương chuẩn bị lương thảo, nếu không đủ, lúc đó ta đi mượn cũng tiện.”

“Vốn dĩ ta cũng sợ như vậy…” Sở Du nghe thấy lời Vệ Uẩn thì mỉm cười: “Nhưng nghe chàng nói vậy, ta lại không sợ nữa. Nếu bà khiến ta chịu ấm ức, chàng về, ta sẽ ra sức hành hạ chàng.”

“Ta không muốn nghe nàng nói những thứ này.” Nghe nàng nói những chuyện đó ngay lúc này, Vệ Uẩn bỗng có chút không vui. Chàng giống như một đứa trẻ xoay người đè lên nàng, áp lên ngực nàng, nghe tim nàng đập.

Sở Du không khỏi bật cười.

“Vậy chàng muốn nghe ta nói gì?”

Vệ Uẩn không đáp.

Tim nàng đập rất trầm ổn, vang lên trong đêm tối hết sức yên bình.

Vệ Uẩn nhớ đến vẻ mặt ban sáng của Liễu Tuyết Dương, nhớ đến năm mười lăm tuổi, chàng ôm kiếm khom người nói câu xin lỗi ca ca, nhớ đến dáng vẻ Cố Sở Sinh quỳ gối trước mặt Sở Du rơi nước mắt khóc lóc nức nở.

Bỗng dưng trong lòng chàng có một tia sợ hãi.

Sở Du nghe vậy thì cười khẽ, nàng đứng dậy: “Rồi rồi rồi, ta thô lỗ…” Nói đến đây, nàng dừng bước, quay đầu, bật cười nói: “Nhưng chàng thích mà.”

Người khác luôn khen chàng thông minh nhạy bén, nhưng có lúc chàng ghét mình nhất lại là điểm thông minh nhạy bén này.

Chàng tựa lên ngực nàng, nhắm mắt lại, giọng hơi khàn.

“Ta muốn nghe nàng nói: Hoài Du, chờ chàng trở về, ta sẽ gả cho chàng.”

Vệ Uẩn nhớ đến vẻ mặt ban sáng của Liễu Tuyết Dương, nhớ đến năm mười lăm tuổi, chàng ôm kiếm khom người nói câu xin lỗi ca ca, nhớ đến dáng vẻ Cố Sở Sinh quỳ gối trước mặt Sở Du rơi nước mắt khóc lóc nức nở.

Sở Du sững sờ. Nàng nhìn thấy Vệ Uẩn ngẩng đầu, vẻ mặt xen giữa khẩn cầu và kiên định, chậm rãi nói: “A Du, chờ ta lấy được Huệ Thành trở về đúng hạn, ta sẽ nói rõ mọi chuyện với mẫu thân, sau đó đến nhà nàng cầu thân, được không?”

Sở Du không lên tiếng. Nàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay vuốt tóc chàng. Hồi lâu sau, rốt cuộc nàng mở miệng: “Được.”

Dứt lời, Sở Du xối nước lên gội đầu cho Vệ Uẩn, nước làm nhòe tầm mắt chàng. Sở Du chuyển khăn cho chàng, Vệ Uẩn lau mắt, Sở Du rửa tay. Đợi Vệ Uẩn lau xong, Sở Du bưng mặt chàng, vỗ nhẹ: “Nếu không phải vì khuôn mặt như hoa như ngọc này của chàng, ta cần gì phải thế?”

Bỗng dưng trong lòng chàng có một tia sợ hãi.

“Nếu như…” Giọng điệu nàng không hề có cảm xúc: “Mẫu chàng đồng ý, chờ chàng lấy được Thanh Châu, hãy đến nhà ta cầu thân.”

5 4 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

7 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Rose
Rose
4 Năm Cách đây

Ngọt ngào quá, người đến sau chưa chắc đã thiệt thòi mà sẽ trọn vẹn 🙂

Hạnh Lê
Hạnh Lê
4 Năm Cách đây

Câu cuối Sở Du nói cứ như là điềm báo cho sự chia li sắp tới.
Uh, thì thà có tan để rồi có hợp. Còn hơn cả đời chỉ có thể đứng nhìn nhau từ hai điểm của con đường.

Bông Bông
Bông Bông
4 Năm Cách đây

Giông tố ập đến? Ko lẽ 2 người chia xa

Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

Ngẫm lại LYD lo lắng cũng đúng thôi. Mình vẫn thấy cách của A Du hợp lý. Rời Vệ gia 1 tg rồi để A Thất đến cầu thân.

Landai
Landai
4 Năm Cách đây

Chỉ sợ sở du lại bỏ đi mà thôi

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Khó khăn rồi sẽ qua đi thôi. Chờ một ngày nắng lên?

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Sao đọc đến chương này lại có dự cảm chẳng lành, đưbvf có nói là hai người bị ngược nhé nếu không êm sẽ mang đao đến nhà Đại Bạch

7
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!