Sơn Hà Chẩm – Chương 138

Chương 138

Ta không gây chuyện, nhưng ta cũng không sợ chuyện

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sáng hôm sau, Vệ Uẩn đi rất sớm. Hắn cả người khí chất, ký âm trầm lại lãnh liệt.

Thậm chí chàng không đánh thức Sở Du, đợi lúc nàng thức dậy, người cũng đã đi rồi. Sở Du khép hai tay trong tay áo, đứng ở cửa ngẩn ngơ nhìn bên ngoài thật lâu, cho đến khi Trường Nguyệt gọi nàng “Đại phu nhân”, Sở Du mới sực tỉnh. Nàng hoàn hồn, thấp giọng đáp một tiếng rồi xoay người trở vào phòng. “Cách ta xa một chút.”

Sau khi Vệ Uẩn đi, toàn bộ trên dưới Bạch Lĩnh đều giao cho Sở Du. Vệ Uẩn ở tiền tuyến, Sở Du phụ trách quản lý hậu phương. Thật ra nàng không am hiểu những thứ này lắm, nhưng năm đó đi theo Cố Sở Sinh lâu ngày, nhìn thấy nhiều, tự nhiên cũng biết một vài ngõ.

Thật ra phức tạp nhất ở hậu phương là đối nhân xử thế. Lương thảo, binh khí, vật tư quân đội, từ đâu đến, làm sao đưa đi, tất cả đều cần có phương pháp. Một địa phương chiến tranh thì thuế má trưng thu thế nào, làm sao khuyến khích giao thương, chính sách ra sao mới có thể duy trì tình trạng quân tư mà không nhiễu loạn dân chúng. Đó đều là vấn đề mà Sở Du cần phải quan tâm. Ở đây nhân lại bởi vì này căn bản.

Xưa nay Đi S xemình thương nhân,nhưng thái đéS Du liíkhác. Nàng raísc thúc đyígiao thương, thmchí khuyến khíchthương nhân đuɨtư tin bc:vào sn xutnông sn. Nhngthương nhân nàythông minh hơnõS Du nhiu,nếu bn h¸bng lòng nhúngtay vào thìcó rt nhiuícách đ tăngngun thu.

V Unĩra ngoài mưimy ngày, SơDu gn nhưĬkhông v Vơph, trc tiếpɪng li phânha. Mt làĨnàng không dámgp Liu TuyếtDương, hai làùnàng tht sɩkhông có thigian.

Có đôi khi¹nàng s nhìV Un, lúcnh chàng, nàngús viết thưgi đi. Thanhìniên hi âmrt nhanh, gnjnhư mi ngàyđđu có thư,chàng gi v.Khi đó sìkhiến S Dunh đến lúctrưc chàng đitheo V Quânxut chính, thayïV Quân viếtīthư. S Duóct k bcIthư V Unviết cho nàngvào mt cáiïhp, đóng lik càng, đtcnh tay mình.

Mingày lúc làmávic, nh chàng,nàng s ngngúđu nhìn nhngbc thư kia,cm giác nhưĩngưi y vn¸còn bênưcnh mình.

Mà V[Un tinìtuyến cũng nhưthế.

Chàng t mgp thư SDu li, đtítrong ngc mình.Mi ln raİchiến trưng, chàngđu s giơtay s nhngbc thư kiaómt ln, cmígiác như ngưiy vn sau lưng, nóivi chàng mtícâu —— Hoài°Du, đi sm:v sm.

Có th[do ni nhquá da diết,V Un đánhtrn này rtùnhanh. Lúc chàngĩchuyn mũi thươngt Bc Đchõsang ni lon)Đi S, mingưi mi biếtônăng lc tưngđtài ca ngưithanh niên nàychưa bao giÏlà khoác lác.

Toànũb Hu Thànhêngưng tr, tĪtn công đếnİlúc toàn thànhìtht th chÍvn vn naĩngày.

Tc đ tnɩcông nhanh nhưchp ngay lptc chn đngtoàn b ĐiS. Mà thưhôm đó SùDu nhn đưccũng ch cómt câu ——ãta sp trv.

S Du đctin không nhnÏđưc cưi. Nàngfhiu ý VɨUn, chàng đánhưgp như thếóch là bivì rt muntr v.

Nàng đnhìrăn dy chàng,ìnhưng li nghĩlúc này hnĭngưi kia đang}rt kiêu ngo]và cũng rtvi vàng, hìnhơnhư răn dyinhư vy khôngđúng lúc lm.Vì thế nàngɨsuy nghĩ hilâu, nhưng châtr li mtcâu: , chĩchàng tr v.

LiuòTuyết Dương nhníđưc tin tcV Un sptr v gnnhư cùng mtlưt vi SDu.

Chuyn SDu liph nha khiếnLiu Tuyết Dươnghơi bt an.ɩBà không biếtíS Du nghĩũthế nào, myưln Liu TuyếtĩDương mun tìmįS Du nóióchuyn, nhưng liálo lng. Bàs l nhưS Du khôngĩbiết chuyn này,ìnếu phơi bàyátình cm nàyra thì khôngĮkhi quá mckhó x. Bàìcòn s SDu biết chuynìnày… vy nàngcàng khó xvi V gia.

Nhưng cui cùnggì chuyn cũngvn phi giiquyết, Liu TuyếtDương nôn nóngɪmun biết SDu và VUn đã phátïtrin đến mcЇđ nào ri.ɪBà vn cònđang suy nghĩ,nhưng tin tcV Un sp,tr v nàyli ép bàphi đưa raìquyết đnh.

Bà hiutính con traiếbà, nếu munìra bt kquyết đnh gìthì phi làmtrưc khi VìUn tr v.ĩLiu Tuyết Dươngsuy đi nghĩli, lo đếnĮđêm không yênơgic. Quế mama nhìn thy,cui cùng nói:ɩPhu nhân cngì giày vòÍbn thân nhưvy? Hay lààhi nhng ngưiâkhác th xem?”

“Hi cái gìîđây?” Liu TuyếtĭDương th dài:L nào taíđi tuyên cáođchuyn cho miýngưi biết hếtîhay sao?”

Phuľnhân cn gìínói rõ rach?” Quế mama đ xutiý kiến: “Trưctiên, ngưi điítìm Nh phu[nhân, Lc phuènhân hi thmt câu. Ngưicũng đng nóiɪrõ quá, ch,đ cp mtít, xem thphn ng haiv phu nhânthế nào. Nếunhư có phnng khác thưng,jvy ngưi li,g hi, đàoăsâu thêm, ngưiİthy sao?”

LiuɪTuyết Dương khôngânói.

Xét v đicc, bà tht{s không đưcíxem là chmu tt, nhưng hu trchínhiu năm, bàìcũng chng phiık ngc tht.Trưc đây bàkhông thích qunòs, nhưng hômnay dính đếncon trai duy°nht ca bà,bà không thĬtiếp tc mcìk. Liu TuyếtáDương gn nhưvt hết toànĩb cht xámc đi vàochuyn này. Bàhít sâu mthơi, ngm nghĩ{ri bo ngưigi Vương Lamđến trưc.

Bà biếtírõ tính tìnhİTưng Thun, nếuìTưng Thun biếtíchuyn này mà{li giu giếmľlâu như vy,đương nhiên làđã đưa rala chn, nàngĮs không nóibt c cáigì cho bàɩbiết. Cô condâu này làngưi cc kthông minh, nếukhông muôn nóithì mt chcũng g khôngıra. Ngưc li,Vương Lam làmt ngưi khôngquá thông minh.

LiuTuyết Dương suynghĩ lát na,nên nói cái{gì. Đi saukhi Vương Lam{đưc dn vào,ngoài mt bàkhông biu hingì, ch nói:“Tiu Tht githư bo sp°tr v. Tiqua, ta nmmơ thy ácmng, hơi khóng nên boêcon đến tròchuyn mt lát.”

Vương Lam lylàm l, không:hiu vì saoLiu Tuyết Dươngmơ thy ácmng li munɩgi nàng đến.íNhưng xưa nayĮnàng vn luôníhiếu tho, bènkhéo léo khuyênnh vài câu.ĩLiu Tuyết Dươngth dài, ngoàiɩmt lo lngĮnói: “Ti quatrong gic mơ,ĩta mơ thyĩph thân conưvà các v{công t, tronglòng đau bun.”

Nghe thy liínày, Vương Lamthp thm trongĩlòng. Nàng khôngìnhn đưc nghĩɩcó phi LiuTuyết Dương biếtchuyn Thm Hufnên ma maifnàng chăng. NhưngâLiu Tuyết Dươngèch th dài,}nói tiếp: “Thtìra trong myjđa con, tađau lòng nhtálà A Quân.]T nh nóđã hiu chuyn,ban đu nóĪkhông thích mihôn s viA Du lm,ınhưng sau nàyòcũng bình thnchp nhn. Hômánay, ta thyìA Du làfmt cô nươngíquá tt, ta(nghĩ nếu AQuân còn sng,ìbiết tính tìnhA Du như°vy, hn nós rt thích.Phu thê bn]nó chc srt hoà thun.”

Vương Lam nghethy li này,bt đu hiuđi khái, tuynhiên nhp timïli không kimЇđưc mà nhanhếhơn.

Nàng xonĩkhăn tay, nghĩxem rt cucùLiu Tuyết Dươngbiết đưc baoýnhiêu. Hôm naybà gi nàngįđến, cui cùngjlà mun hi²cái gì.

Tính nàngkhông biết chegiu, hành đngìnày đu ltĩvào mt LiuìTuyết Dương vàQuế ma ma.Trong lòng LiuTuyết Dương lpĭtc biết, slà Vương Lamcũng nhn raìđiu gì.

Bà siếtcht tay, cưiànói: “A Lam,trong lòng taĬrt thích ADu. Hôm nayta có mtsuy nghĩ, munįbàn bc viĪcon mt chút.”ư

“Sao… sao cơ?”ú

Vương Lam nóinăng lp bp,fLiu Tuyết Dươngòkim chế cmxúc trong lòng,ngoài mt giv t ái:ɩ“Ta nghĩ đaính A Dunày tt nhưvy, Tiu Thtli chưa v,ism mun gìéA Du cũngphi lp gia(đình, chi bngg cho TiuTht, như vy)nó có thămãi mãi li V ph.Con thy thếĩnào?”

Nghe thyli này, VươngLam hoàn toànЇchc chn LiuTuyết Dương đãbiết ri!

Nàng chyÎm hôi lnhĮròng ròng, khôngbiết nên haykhông nên nói.Liu Tuyết Dươngónhm mt li,ãđt ngt vălên tay ghế,àgin d quát:Đến bây giõmà con còn[mun bao chegiu giếm nhưvy à?! Làmısao con biết,ãbiết đưc baoÎnhiêu, nói hết(cho ta!”

“Mu]thân!”

Vương Lam vội vàng quỳ xuống, nôn nóng nói: “Chuyện này… chuyện này… con cũng không biết phải nói thế nào nữa.”

Vương Lam vội vàng quỳ xuống, nôn nóng nói: “Chuyện này… chuyện này… con cũng không biết phải nói thế nào nữa.”

“Ta đã biết đại khái thế nào.” Liễu Tuyết Dương lạnh giọng: “Con kể những gì con biết là được.”

Bà nhất định phải làm rõ chuyện này, bà nhất định phải biết rốt cuộc giữa hai người là Vệ Uẩn đơn phương tình nguyện hay là đã sớm qua lại từ lâu.Bà có tổng cộng hai đứa con trai, một đứa giữ mình trong sạch, từ năm chín tuổi đến hai mươi bốn tuổi để đợi người phụ nữ này. Nhưng người phụ nữ này lại không biết liêm sỉ, dụ dỗ đứa con trai duy nhất còn lại của bà.

Vương Lam do dự chốc lát, Liễu Tuyết Dương giận dữ đứng dậy: “Con còn muốn lừa ta sao?”

Sở Du chưa ngủ, đang bàn bạc lộ tuyến cứu tế đến Nguyên Thành với Nguỵ Thanh Bình. Mặc dù Nguỵ Thanh Bình không biết tại sao Sở Du khẳng định Thanh Châu sẽ xảy ra thiên tai, nhưng trước giờ nàng không hề nghi ngờ bằng hữu, chỉ im lặng lắng nghe Sở Du nói.

Thế nhưng dù cho trong đầu có vô số suy đoán về cuộc tình xấu xa này, Liễu Tuyết Dương vẫn nhớ như in cảnh tượng năm đó Sở Du nắm lấy tay bà, nói với bà “Thân là Vệ gia phụ, sinh tử đều là người của Vệ gia”Liễu Tuyết Dương không nói, bà siết chặt nắm tay, cả người run rẩy.

“Mẫu thân bớt giận!”

Bà không thể dễ dàng phán tội một người, nếu như đổ oan, vậy thật khiến người khác lạnh lòng.Ngụy Thanh Bình bị hành động của nàng làm cho ngớ người. Đợi lúc Sở Du đi tới rìa hành làng thay guốc mộc, nàng mới bừng tỉnh, lo lắng hỏi: “Bây giờ tỷ trở về à? Liễu Tuyết Dương kia rõ ràng là muốn tìm tỷ kiếm chuyện đấy!”Nhưng vẻ mặt Sở Du vẫn bình thản, dường như nàng chẳng bất ngờ đối với hành động của Liễu Tuyết Dương chút nào, thậm chí nàng còn điềm tĩnh cuộn lại bản đồ lại, giao cho Nguỵ Thanh Bình, lãnh đạm nói: “Muội nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai lên đường, càng nhanh càng tốt, ta sẽ đuổi theo.”

Vương Lam thấy Liễu Tuyết Dương tức giận, nghĩ cũng chẳng thể giấu giếm nổi nữa, bèn kể lại đầu đuôi những gì nhìn thấy trên xe ngựa, lo lắng nói: “Dẫu sao con dâu cũng không nhìn thấy những chuyện khác, tất cả chỉ là suy đoán mà thôi. Đại phu nhân có người khác cũng không chừng, vì vậy con dâu không dám lắm mồm.”

Ánh mắt Liễu Tuyết Dương đỏ ngầu, nghĩ đến khả năng này, nghĩ đến đứa con trai lớn đã chết thuở tráng niên, bà không thể kiềm chế nổi bản thân.

Tuỳ tiện xông vào phòng một người đúng là vũ nhục rất lớn.

Cơ thể bà run rẩy, mùi máu cuộn trào trong lồng ngực.

Liễu Tuyết Dương không nói, bà siết chặt nắm tay, cả người run rẩy.

Bà đột nhiên cảm thấy tất cả đều trở nên vô cùng bẩn thỉu ghê tởm. Bà cuộn chặt nắm tay, thở dốc, nhớ lại năm đó Sở Du vừa mới gả vào, thề son sắt với bà sẽ không rời khỏi Vệ gia. Lúc trước, bà cảm thấy Sở Du có tấm lòng thuần khiết lương thiện, nhưng hôm nay…

Quế ma ma thấy thế vội vàng nói: “Lục phu nhân, người trở về nghỉ ngơi trước đi, lão phu nhân mệt rồi. Lời hôm nay đừng nói lại với người khác.”

Bà vội vàng xông ra ngoài, gọi tất cả người Vệ Trung để lại cho mình, đi thẳng về phía sân viện Sở Du. Sau khi vào phòng, Liễu Tuyết Dương bảo người đóng cửa lại, đỏ mắt nói: “Tìm, tất cả đồ đạc liên quan đến đàn ông đều lôi hết ra đây!”

Vương Lam đã muốn đi từ lâu, nghe thấy lời này, nàng nói vài câu bảo trọng sức khoẻ với Liễu Tuyết Dương rồi đứng dậy, vội vàng chạy ra ngoài. Sau khi đi ra, nàng cũng không biết phải xử lý thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, nàng gấp gáp chạy về phía phòng Tưởng Thuần.

Mà lúc này, trong khi Liễu Tuyết Dương đến viện Sở Du thì Tưởng Thuần đã nhanh chân bảo người đi mời Sở Du.

Đợi Vương Lam đi rồi, Liễu Tuyết Dương gạt mạnh tay áo lên mặt bàn, trong nháy mắt đồ đạc rơi đầy đất.

Dứt lời, nàng đứng dậy, sửa sang lại y sam, dự định ra ngoài.

Rõ ràng là nàng muốn huỷ hoại Vệ Uẩn, huỷ hoại Vệ gia mà!

Liễu Tuyết Dương run người, lặp đi lặp lại: “Không biết liêm sỉ… không biết liêm sỉ…”

Quế ma ma thấy thế vội vàng nói: “Lục phu nhân, người trở về nghỉ ngơi trước đi, lão phu nhân mệt rồi. Lời hôm nay đừng nói lại với người khác.”

Nhưng nói đến đây, bà lại chẳng biết là đang mắng ai.

Lúc gã sai vặt đến, Sở Du đã bàn bạc gần xong. Gã sai vặt nôn nóng chạy vào phòng, quỳ xuống đất nói: “Đại phu nhân, Nhị phu nhân phái nô tài đến báo lão phu nhân dẫn người lục soát phòng Đại phu nhân, bảo người nhanh chóng trở về, sớm chuẩn bị trước!”

Bà đột nhiên cảm thấy tất cả đều trở nên vô cùng bẩn thỉu ghê tởm. Bà cuộn chặt nắm tay, thở dốc, nhớ lại năm đó Sở Du vừa mới gả vào, thề son sắt với bà sẽ không rời khỏi Vệ gia. Lúc trước, bà cảm thấy Sở Du có tấm lòng thuần khiết lương thiện, nhưng hôm nay…

Nàng mặc trường sam tay rộng màu xanh nhạt, áo đơn bên trong màu trắng, mép tay áo in hoa văn mây cuộn. Dây buộc tóc màu trắng tuỳ tiện cột sau lưng, thấm hơi ẩm buổi đêm, rũ xuống trên tóc nàng.“Ta đã biết đại khái thế nào.” Liễu Tuyết Dương lạnh giọng: “Con kể những gì con biết là được.”

“Bọn nó qua lại từ khi nào?”

Vệ Uẩn thường qua đêm ở chỗ Sở Du nên sẽ còn sót lại một vài vật dụng Sở Du chuẩn bị cho chàng. Quế ma ma mang đồ đến, Liễu Tuyết Dương giơ tay lên sờ từng tấc một, xác định đây đúng là của Vệ Uẩn.

Liễu Tuyết Dương vội vàng mở miệng: “Là sau khi A Quân đi… hay là…”

Vương Lam thấy Liễu Tuyết Dương tức giận, nghĩ cũng chẳng thể giấu giếm nổi nữa, bèn kể lại đầu đuôi những gì nhìn thấy trên xe ngựa, lo lắng nói: “Dẫu sao con dâu cũng không nhìn thấy những chuyện khác, tất cả chỉ là suy đoán mà thôi. Đại phu nhân có người khác cũng không chừng, vì vậy con dâu không dám lắm mồm.”

Hay là trước đó đã có qua lại, cho nên dù Vệ Quân mất, nàng cũng không chịu rời khỏi Vệ gia, ngược lại ở lại Vệ gia, không màng sinh tử nhiều năm như vậy.

Nghe vậy, Nguỵ Thanh Bình sững người, đột ngột phản ứng kịp, tức giận quát: “Bà ta dám làm vậy?!”

Nếu thật sự là trước khi Vệ Quân chết…

Mưa nhỏ tí tách, Sở Du ngước mắt, đôi mắt loé lên một tia lạnh lẽo.

Liễu Tuyết Dương vội vàng mở miệng: “Là sau khi A Quân đi… hay là…”

Vậy khi đó Vệ Uẩn… Vệ Uẩn chỉ mới mười bốn tuổi thôi!

Đợi Vương Lam đi rồi, Liễu Tuyết Dương gạt mạnh tay áo lên mặt bàn, trong nháy mắt đồ đạc rơi đầy đất.

Còn Vệ Quân đợi nàng nhiều năm như vậy…

Nhưng nói đến đây, bà lại chẳng biết là đang mắng ai.“Bọn nó qua lại từ khi nào?”

Ánh mắt Liễu Tuyết Dương đỏ ngầu, nghĩ đến khả năng này, nghĩ đến đứa con trai lớn đã chết thuở tráng niên, bà không thể kiềm chế nổi bản thân.

Liễu Tuyết Dương vừa nhìn là đã nhận ra kiểu chữ độc đáo khác người của Vệ Uẩn năm đó, nhìn thời gian lạc khoản, cả người bà đều run lên.

Bà nhất định phải làm rõ chuyện này, bà nhất định phải biết rốt cuộc giữa hai người là Vệ Uẩn đơn phương tình nguyện hay là đã sớm qua lại từ lâu.

Bà vội vàng xông ra ngoài, gọi tất cả người Vệ Trung để lại cho mình, đi thẳng về phía sân viện Sở Du. Sau khi vào phòng, Liễu Tuyết Dương bảo người đóng cửa lại, đỏ mắt nói: “Tìm, tất cả đồ đạc liên quan đến đàn ông đều lôi hết ra đây!”

Ám vệ nhận lệnh, bắt đầu nhanh chóng lục lọi.

Hộc tủ Sở Du giấu đồ đã khoá, ám vệ moi ra, Liễu Tuyết Dương liền bảo người cạy mở.

Vậy khi đó Vệ Uẩn… Vệ Uẩn chỉ mới mười bốn tuổi thôi!

Sau khi cạy xong, bên trong đặt rải rác vài món đồ, mặc dù không nhận ra chủ nhân, nhưng lại thấy được là vật có liên quan đến tình cảm. Bên phía dưới những đồ đạc này là vài phong thư, Liễu Tuyết Dương mở thư xem, là thư từ qua lại năm đó Vệ Uẩn viết thay Vệ Quân gửi cho Sở Du.

Vương Lam đã muốn đi từ lâu, nghe thấy lời này, nàng nói vài câu bảo trọng sức khoẻ với Liễu Tuyết Dương rồi đứng dậy, vội vàng chạy ra ngoài. Sau khi đi ra, nàng cũng không biết phải xử lý thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, nàng gấp gáp chạy về phía phòng Tưởng Thuần.

Liễu Tuyết Dương vừa nhìn là đã nhận ra kiểu chữ độc đáo khác người của Vệ Uẩn năm đó, nhìn thời gian lạc khoản, cả người bà đều run lên.

Sở Du không ngoảnh đầu lại, hai tay khép trong tay áo, giọng nói mang theo sự trầm tĩnh, bình đạm: “Nếu bà đã vào phòng ta, đương nhiên là định ngả bài với ta. Có một số việc, ta muốn nói rõ với bà.”

Quế ma ma cầm y phục bước tới.

Dứt lời, nàng đột ngột giơ tay căng dù, bước vào màn mưa.

Vệ Uẩn thường qua đêm ở chỗ Sở Du nên sẽ còn sót lại một vài vật dụng Sở Du chuẩn bị cho chàng. Quế ma ma mang đồ đến, Liễu Tuyết Dương giơ tay lên sờ từng tấc một, xác định đây đúng là của Vệ Uẩn.

Cơ thể bà run rẩy, mùi máu cuộn trào trong lồng ngực.

Bà có tổng cộng hai đứa con trai, một đứa giữ mình trong sạch, từ năm chín tuổi đến hai mươi bốn tuổi để đợi người phụ nữ này. Nhưng người phụ nữ này lại không biết liêm sỉ, dụ dỗ đứa con trai duy nhất còn lại của bà.

Sở Du không đáp.

Rõ ràng là nàng muốn huỷ hoại Vệ Uẩn, huỷ hoại Vệ gia mà!

Nếu thật sự là trước khi Vệ Quân chết…

Thế nhưng dù cho trong đầu có vô số suy đoán về cuộc tình xấu xa này, Liễu Tuyết Dương vẫn nhớ như in cảnh tượng năm đó Sở Du nắm lấy tay bà, nói với bà “Thân là Vệ gia phụ, sinh tử đều là người của Vệ gia”

Bà hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, lạnh giọng nói: “Mời Đại phu nhân về đây.”

Bà không thể dễ dàng phán tội một người, nếu như đổ oan, vậy thật khiến người khác lạnh lòng.

Bà hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, lạnh giọng nói: “Mời Đại phu nhân về đây.”

Mà lúc này, trong khi Liễu Tuyết Dương đến viện Sở Du thì Tưởng Thuần đã nhanh chân bảo người đi mời Sở Du.

Sở Du chưa ngủ, đang bàn bạc lộ tuyến cứu tế đến Nguyên Thành với Nguỵ Thanh Bình. Mặc dù Nguỵ Thanh Bình không biết tại sao Sở Du khẳng định Thanh Châu sẽ xảy ra thiên tai, nhưng trước giờ nàng không hề nghi ngờ bằng hữu, chỉ im lặng lắng nghe Sở Du nói.

Ám vệ nhận lệnh, bắt đầu nhanh chóng lục lọi.

Lúc gã sai vặt đến, Sở Du đã bàn bạc gần xong. Gã sai vặt nôn nóng chạy vào phòng, quỳ xuống đất nói: “Đại phu nhân, Nhị phu nhân phái nô tài đến báo lão phu nhân dẫn người lục soát phòng Đại phu nhân, bảo người nhanh chóng trở về, sớm chuẩn bị trước!”

Nghe vậy, Nguỵ Thanh Bình sững người, đột ngột phản ứng kịp, tức giận quát: “Bà ta dám làm vậy?!”

Tuỳ tiện xông vào phòng một người đúng là vũ nhục rất lớn.

Nhưng vẻ mặt Sở Du vẫn bình thản, dường như nàng chẳng bất ngờ đối với hành động của Liễu Tuyết Dương chút nào, thậm chí nàng còn điềm tĩnh cuộn lại bản đồ lại, giao cho Nguỵ Thanh Bình, lãnh đạm nói: “Muội nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai lên đường, càng nhanh càng tốt, ta sẽ đuổi theo.”

Dứt lời, nàng đứng dậy, sửa sang lại y sam, dự định ra ngoài.

“Ta không gây chuyện, nhưng nếu chuyện đến, ta cũng không sợ chuyện.”

Ngụy Thanh Bình bị hành động của nàng làm cho ngớ người. Đợi lúc Sở Du đi tới rìa hành làng thay guốc mộc, nàng mới bừng tỉnh, lo lắng hỏi: “Bây giờ tỷ trở về à? Liễu Tuyết Dương kia rõ ràng là muốn tìm tỷ kiếm chuyện đấy!”

Sở Du không đáp.

Còn Vệ Quân đợi nàng nhiều năm như vậy…

Nàng mặc trường sam tay rộng màu xanh nhạt, áo đơn bên trong màu trắng, mép tay áo in hoa văn mây cuộn. Dây buộc tóc màu trắng tuỳ tiện cột sau lưng, thấm hơi ẩm buổi đêm, rũ xuống trên tóc nàng.

Sở Du không ngoảnh đầu lại, hai tay khép trong tay áo, giọng nói mang theo sự trầm tĩnh, bình đạm: “Nếu bà đã vào phòng ta, đương nhiên là định ngả bài với ta. Có một số việc, ta muốn nói rõ với bà.”

Mưa nhỏ tí tách, Sở Du ngước mắt, đôi mắt loé lên một tia lạnh lẽo.

“Ta không gây chuyện, nhưng nếu chuyện đến, ta cũng không sợ chuyện.”

Dứt lời, nàng đột ngột giơ tay căng dù, bước vào màn mưa.

Thần thái trầm tĩnh như nước, tư thái tự dẫn phong lưu.

5 5 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

12 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Cố lên Du tỷ ơi, đừng lo gì cả nhé em tin tưởng vào tình cảm của hai người nếu mà có chuyện gì xảy ra với hai người em sẽ cầm đao tìm Đại Bạch

12
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!