Chương 138
Ta không gây chuyện, nhưng ta cũng không sợ chuyện
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sáng hôm sau, Vệ Uẩn đi rất sớm. Hắn cả người khí chất, ký âm trầm lại lãnh liệt.
Thậm chí chàng không đánh thức Sở Du, đợi lúc nàng thức dậy, người cũng đã đi rồi. Sở Du khép hai tay trong tay áo, đứng ở cửa ngẩn ngơ nhìn bên ngoài thật lâu, cho đến khi Trường Nguyệt gọi nàng “Đại phu nhân”, Sở Du mới sực tỉnh. Nàng hoàn hồn, thấp giọng đáp một tiếng rồi xoay người trở vào phòng. “Cách ta xa một chút.”
Sau khi Vệ Uẩn đi, toàn bộ trên dưới Bạch Lĩnh đều giao cho Sở Du. Vệ Uẩn ở tiền tuyến, Sở Du phụ trách quản lý hậu phương. Thật ra nàng không am hiểu những thứ này lắm, nhưng năm đó đi theo Cố Sở Sinh lâu ngày, nhìn thấy nhiều, tự nhiên cũng biết một vài ngõ.
Thật ra phức tạp nhất ở hậu phương là đối nhân xử thế. Lương thảo, binh khí, vật tư quân đội, từ đâu đến, làm sao đưa đi, tất cả đều cần có phương pháp. Một địa phương chiến tranh thì thuế má trưng thu thế nào, làm sao khuyến khích giao thương, chính sách ra sao mới có thể duy trì tình trạng quân tư mà không nhiễu loạn dân chúng. Đó đều là vấn đề mà Sở Du cần phải quan tâm. Ở đây nhân lại bởi vì này căn bản.
Xưa nay Đại Sở xemìnhẹ thương nhân,ễnhưng thái độéSở Du lạiíkhác. Nàng raísức thúc đẩyígiao thương, thậmụchí khuyến khíchἶthương nhân đầuɨtư tiền bạc:vào sản xuấtữnông sản. Nhữngờthương nhân nàyỷthông minh hơnõSở Du nhiều,ấnếu bọn họ¸bằng lòng nhúngỹtay vào thìẽcó rất nhiềuícách để tăngẻnguồn thu.
Vệ Uẩnĩra ngoài mườiờmấy ngày, SởơDu gần nhưĬkhông về Vệơphủ, trực tiếpɪngủ lại phủânha. Một làĨnàng không dámἲgặp Liễu TuyếtồDương, hai làùnàng thật sựɩkhông có thờiậgian.
Có đôi khi¹nàng sẽ nhớìVệ Uẩn, lúcỷnhớ chàng, nàngúsẽ viết thưḽgửi đi. Thanhìniên hồi âmẵrất nhanh, gầnjnhư mỗi ngàyđđều có thư,chàng gửi về.ẻKhi đó sẽìkhiến Sở Duịnhớ đến lúcḻtrước chàng điỳtheo Vệ Quânồxuất chính, thayïVệ Quân viếtīthư. Sở Duócất kỹ bứcIthư Vệ Uẩnổviết cho nàngụvào một cáiïhộp, đóng lạiḻkỹ càng, đặtọcạnh tay mình.
Mỗiồngày lúc làmáviệc, nhớ chàng,ẻnàng sẽ ngẩngúđầu nhìn nhữngỡbức thư kia,ỵcảm giác nhưĩngười ấy vẫn¸còn ở bênưcạnh mình.
Mà Vệ[Uẩn ở tiềnìtuyến cũng nhưἵthế.
Chàng tỉ mỉἴgấp thư SởứDu lại, đặtítrong ngực mình.ấMỗi lần raİchiến trường, chàngỉđều sẽ giơữtay sờ nhữngạbức thư kiaómột lần, cảmígiác như ngườiỉấy vẫn ởἶsau lưng, nóiểvới chàng mộtícâu —— Hoài°Du, đi sớm:về sớm.
Có thể[do nỗi nhớởquá da diết,ẫVệ Uẩn đánhộtrận này rấtùnhanh. Lúc chàngĩchuyển mũi thươngụtừ Bắc Địchõsang nội loạn)Đại Sở, mọiẳngười mới biếtônăng lực tướngđtài của ngườiửthanh niên nàyồchưa bao giờÏlà khoác lác.
Toànũbộ Huệ Thànhêngưng trệ, từĪtấn công đếnİlúc toàn thànhìthất thủ chỉÍvẻn vẹn nửaĩngày.
Tốc độ tấnɩcông nhanh nhưỉchớp ngay lậpậtức chấn độngἲtoàn bộ ĐạiẽSở. Mà thưἵhôm đó SởùDu nhận đượcắcũng chỉ cóệmột câu ——ãta sắp trởềvề.
Sở Du đọcổtin không nhịnÏđược cười. Nàngfhiểu ý VệɨUẩn, chàng đánhưgấp như thếóchỉ là bởiἱvì rất muốnỉtrở về.
Nàng địnhìrăn dạy chàng,ìnhưng lại nghĩứlúc này hẳnĭngười kia đang}rất kiêu ngạo]và cũng rấtịvội vàng, hìnhơnhư răn dạyinhư vậy khôngịđúng lúc lắm.ậVì thế nàngɨsuy nghĩ hồiἴlâu, nhưng chỉâtrả lời mộtἷcâu: Ừ, chờĩchàng trở về.
LiễuòTuyết Dương nhậníđược tin tứcḻVệ Uẩn sắpộtrở về gầnẹnhư cùng mộtấlượt với SởặDu.
Chuyện SởẳDu ở lạiἳphủ nha khiếnỗLiễu Tuyết Dươngἰhơi bất an.ɩBà không biếtíSở Du nghĩũthế nào, mấyưlần Liễu TuyếtĩDương muốn tìmįSở Du nóióchuyện, nhưng lạiálo lắng. Bàḷsợ lỡ nhưἱSở Du khôngĩbiết chuyện này,ìnếu phơi bàyátình cảm nàyἴra thì khôngĮkhỏi quá mứcụkhó xử. Bàìcòn sợ SởặDu biết chuyệnìnày… vậy nàngḷcàng khó xửẫvới Vệ gia.ị
Nhưng cuối cùngễgì chuyện cũngằvẫn phải giảiἶquyết, Liễu TuyếtịDương nôn nóngɪmuốn biết SởầDu và VệḽUẩn đã phátïtriển đến mứcЇđộ nào rồi.ɪBà vốn cònạđang suy nghĩ,ḻnhưng tin tức‹Vệ Uẩn sắp,trở về nàyầlại ép bàἵphải đưa raìquyết định.
Bà hiểuộtính con traiếbà, nếu muốnìra bất kỳềquyết định gìạthì phải làmủtrước khi VệìUẩn trở về.ĩLiễu Tuyết Dươngἳsuy đi nghĩẩlại, lo đếnĮđêm không yênơgiấc. Quế maợma nhìn thấy,ỉcuối cùng nói:ɩ“Phu nhân cầnịgì giày vòÍbản thân nhưứvậy? Hay lààhỏi những ngườiâkhác thử xem?”ἰ
“Hỏi cái gìîđây?” Liễu TuyếtĭDương thở dài:ớ“Lẽ nào taíđi tuyên cáođchuyện cho mọiýngười biết hếtîhay sao?”
“Phuľnhân cần gìínói rõ raịchứ?” Quế maềma đề xuấtiý kiến: “Trướcỹtiên, người điítìm Nhị phu[nhân, Lục phuènhân hỏi thửỉmột câu. Ngườiḻcũng đừng nóiɪrõ quá, chỉ,đề cập mộtἲít, xem thửịphản ứng haiỉvị phu nhânỏthế nào. Nếuởnhư có phản‹ứng khác thường,jvậy người lại,gạ hỏi, đàoăsâu thêm, ngườiİthấy sao?”
LiễuɪTuyết Dương khôngânói.
Xét về đạiẩcục, bà thật{sự không đượcíxem là chủễmẫu tốt, nhưngịở hậu trạchínhiều năm, bàìcũng chẳng phảiıkẻ ngốc thật.ửTrước đây bàệkhông thích quảnòsự, nhưng hômờnay dính đếnịcon trai duy°nhất của bà,ộbà không thểĬtiếp tục mặcìkệ. Liễu TuyếtáDương gần nhưồvắt hết toànĩbộ chất xámặcả đời vàoặchuyện này. Bàỉhít sâu mộtỏhơi, ngẫm nghĩ{rồi bảo ngườiỉgọi Vương Lamḻđến trước.
Bà biếtírõ tính tìnhİTưởng Thuần, nếuìTưởng Thuần biếtíchuyện này mà{lại giấu giếmľlâu như vậy,ẻđương nhiên làổđã đưa raầlựa chọn, nàngĮsẽ không nóiảbất cứ cáiỗgì cho bàɩbiết. Cô conảdâu này làịngười cực kỳịthông minh, nếuịkhông muôn nóiẹthì một chữảcũng gạ khôngıra. Ngược lại,ḷVương Lam làẻmột người khôngἵquá thông minh.
LiễuịTuyết Dương suyḹnghĩ lát nữa,nên nói cái{gì. Đợi sauḹkhi Vương Lam{được dẫn vào,ἶngoài mặt bàằkhông biểu hiệnầgì, chỉ nói:ọ“Tiểu Thất gửiịthư bảo sắp°trở về. Tốiἱqua, ta nằmộmơ thấy ácệmộng, hơi khóỵngủ nên bảoêcon đến tròẫchuyện một lát.”ἷ
Vương Lam lấyἰlàm lạ, không:hiểu vì saoỏLiễu Tuyết Dươngẻmơ thấy ácẫmộng lại muốnɩgọi nàng đến.íNhưng xưa nayĮnàng vẫn luôníhiếu thảo, bènấkhéo léo khuyênựnhủ vài câu.ĩLiễu Tuyết Dươngặthở dài, ngoàiɩmặt lo lắngĮnói: “Tối quaỳtrong giấc mơ,ĩta mơ thấyĩphụ thân conưvà các vị{công tử, trongữlòng đau buồn.”ỉ
Nghe thấy lờiínày, Vương Lamẽthấp thỏm trongĩlòng. Nàng khôngìnhịn được nghĩɩcó phải LiễuỵTuyết Dương biếtἶchuyện Thẩm Hữufnên mỉa maifnàng chăng. NhưngâLiễu Tuyết Dươngèchỉ thở dài,}nói tiếp: “Thậtìra trong mấyjđứa con, taἴđau lòng nhấtálà A Quân.]Từ nhỏ nóἲđã hiểu chuyện,ỉban đầu nóĪkhông thích mốiảhôn sự vớiẩA Du lắm,ınhưng sau nàyòcũng bình thảnḷchấp nhận. Hômánay, ta thấyìA Du làfmột cô nươngíquá tốt, ta(nghĩ nếu AửQuân còn sống,ìbiết tính tìnhửA Du như°vậy, hẳn nóỵsẽ rất thích.ớPhu thê bọn]nó chắc sẽểrất hoà thuận.”ỉ
Vương Lam ngheἶthấy lời này,ấbắt đầu hiểuạđại khái, tuyễnhiên nhịp timïlại không kiềmЇđược mà nhanhếhơn.
Nàng xoắnĩkhăn tay, nghĩủxem rốt cuộcùLiễu Tuyết Dươngỷbiết được baoýnhiêu. Hôm nayửbà gọi nàngįđến, cuối cùngjlà muốn hỏi²cái gì.
Tính nàngậkhông biết cheỡgiấu, hành độngìnày đều lọtĩvào mắt LiễuìTuyết Dương vàỉQuế ma ma.ẹTrong lòng LiễuἴTuyết Dương lậpĭtức biết, sợḹlà Vương Lamịcũng nhận raìđiều gì.
Bà siếtἶchặt tay, cườiànói: “A Lam,ậtrong lòng taĬrất thích AḻDu. Hôm nayḷta có mộtừsuy nghĩ, muốnįbàn bạc vớiĪcon một chút.”ư
“Sao… sao cơ?”ú
Vương Lam nóiềnăng lắp bắp,fLiễu Tuyết Dươngòkiềm chế cảmảxúc trong lòng,ἷngoài mặt giảỳvờ từ ái:ɩ“Ta nghĩ đứaínhỏ A Duἶnày tốt nhưỉvậy, Tiểu Thấtἶlại chưa vợ,isớm muộn gìéA Du cũngịphải lập gia(đình, chi bằngỉgả cho TiểuẽThất, như vậy)nó có thểămãi mãi ởἷlại Vệ phủ.ằCon thấy thếĩnào?”
Nghe thấyẻlời này, VươngẹLam hoàn toànЇchắc chắn LiễuọTuyết Dương đãọbiết rồi!
Nàng chảyÎmồ hôi lạnhĮròng ròng, khôngỵbiết nên hayểkhông nên nói.ệLiễu Tuyết Dươngónhắm mắt lại,ãđột ngột vỗălên tay ghế,àgiận dữ quát:ḷ“Đến bây giờõmà con còn[muốn bao cheỏgiấu giếm nhưỉvậy à?! Làmısao con biết,ãbiết được baoÎnhiêu, nói hết(cho ta!”
“Mẫu]thân!”
Vương Lam vội vàng quỳ xuống, nôn nóng nói: “Chuyện này… chuyện này… con cũng không biết phải nói thế nào nữa.”
Vương Lam vội vàng quỳ xuống, nôn nóng nói: “Chuyện này… chuyện này… con cũng không biết phải nói thế nào nữa.”
“Ta đã biết đại khái thế nào.” Liễu Tuyết Dương lạnh giọng: “Con kể những gì con biết là được.”
Bà nhất định phải làm rõ chuyện này, bà nhất định phải biết rốt cuộc giữa hai người là Vệ Uẩn đơn phương tình nguyện hay là đã sớm qua lại từ lâu.Bà có tổng cộng hai đứa con trai, một đứa giữ mình trong sạch, từ năm chín tuổi đến hai mươi bốn tuổi để đợi người phụ nữ này. Nhưng người phụ nữ này lại không biết liêm sỉ, dụ dỗ đứa con trai duy nhất còn lại của bà.Vương Lam do dự chốc lát, Liễu Tuyết Dương giận dữ đứng dậy: “Con còn muốn lừa ta sao?”
Sở Du chưa ngủ, đang bàn bạc lộ tuyến cứu tế đến Nguyên Thành với Nguỵ Thanh Bình. Mặc dù Nguỵ Thanh Bình không biết tại sao Sở Du khẳng định Thanh Châu sẽ xảy ra thiên tai, nhưng trước giờ nàng không hề nghi ngờ bằng hữu, chỉ im lặng lắng nghe Sở Du nói.
Thế nhưng dù cho trong đầu có vô số suy đoán về cuộc tình xấu xa này, Liễu Tuyết Dương vẫn nhớ như in cảnh tượng năm đó Sở Du nắm lấy tay bà, nói với bà “Thân là Vệ gia phụ, sinh tử đều là người của Vệ gia”Liễu Tuyết Dương không nói, bà siết chặt nắm tay, cả người run rẩy.“Mẫu thân bớt giận!”
Bà không thể dễ dàng phán tội một người, nếu như đổ oan, vậy thật khiến người khác lạnh lòng.Ngụy Thanh Bình bị hành động của nàng làm cho ngớ người. Đợi lúc Sở Du đi tới rìa hành làng thay guốc mộc, nàng mới bừng tỉnh, lo lắng hỏi: “Bây giờ tỷ trở về à? Liễu Tuyết Dương kia rõ ràng là muốn tìm tỷ kiếm chuyện đấy!”Nhưng vẻ mặt Sở Du vẫn bình thản, dường như nàng chẳng bất ngờ đối với hành động của Liễu Tuyết Dương chút nào, thậm chí nàng còn điềm tĩnh cuộn lại bản đồ lại, giao cho Nguỵ Thanh Bình, lãnh đạm nói: “Muội nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai lên đường, càng nhanh càng tốt, ta sẽ đuổi theo.”Vương Lam thấy Liễu Tuyết Dương tức giận, nghĩ cũng chẳng thể giấu giếm nổi nữa, bèn kể lại đầu đuôi những gì nhìn thấy trên xe ngựa, lo lắng nói: “Dẫu sao con dâu cũng không nhìn thấy những chuyện khác, tất cả chỉ là suy đoán mà thôi. Đại phu nhân có người khác cũng không chừng, vì vậy con dâu không dám lắm mồm.”
Ánh mắt Liễu Tuyết Dương đỏ ngầu, nghĩ đến khả năng này, nghĩ đến đứa con trai lớn đã chết thuở tráng niên, bà không thể kiềm chế nổi bản thân.
Tuỳ tiện xông vào phòng một người đúng là vũ nhục rất lớn.
Cơ thể bà run rẩy, mùi máu cuộn trào trong lồng ngực.Liễu Tuyết Dương không nói, bà siết chặt nắm tay, cả người run rẩy.
Bà đột nhiên cảm thấy tất cả đều trở nên vô cùng bẩn thỉu ghê tởm. Bà cuộn chặt nắm tay, thở dốc, nhớ lại năm đó Sở Du vừa mới gả vào, thề son sắt với bà sẽ không rời khỏi Vệ gia. Lúc trước, bà cảm thấy Sở Du có tấm lòng thuần khiết lương thiện, nhưng hôm nay…
Quế ma ma thấy thế vội vàng nói: “Lục phu nhân, người trở về nghỉ ngơi trước đi, lão phu nhân mệt rồi. Lời hôm nay đừng nói lại với người khác.”
Bà vội vàng xông ra ngoài, gọi tất cả người Vệ Trung để lại cho mình, đi thẳng về phía sân viện Sở Du. Sau khi vào phòng, Liễu Tuyết Dương bảo người đóng cửa lại, đỏ mắt nói: “Tìm, tất cả đồ đạc liên quan đến đàn ông đều lôi hết ra đây!”
Vương Lam đã muốn đi từ lâu, nghe thấy lời này, nàng nói vài câu bảo trọng sức khoẻ với Liễu Tuyết Dương rồi đứng dậy, vội vàng chạy ra ngoài. Sau khi đi ra, nàng cũng không biết phải xử lý thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, nàng gấp gáp chạy về phía phòng Tưởng Thuần.
Mà lúc này, trong khi Liễu Tuyết Dương đến viện Sở Du thì Tưởng Thuần đã nhanh chân bảo người đi mời Sở Du.
Đợi Vương Lam đi rồi, Liễu Tuyết Dương gạt mạnh tay áo lên mặt bàn, trong nháy mắt đồ đạc rơi đầy đất.
Dứt lời, nàng đứng dậy, sửa sang lại y sam, dự định ra ngoài.
Rõ ràng là nàng muốn huỷ hoại Vệ Uẩn, huỷ hoại Vệ gia mà!
Liễu Tuyết Dương run người, lặp đi lặp lại: “Không biết liêm sỉ… không biết liêm sỉ…”
Quế ma ma thấy thế vội vàng nói: “Lục phu nhân, người trở về nghỉ ngơi trước đi, lão phu nhân mệt rồi. Lời hôm nay đừng nói lại với người khác.”Nhưng nói đến đây, bà lại chẳng biết là đang mắng ai.
Bà đột nhiên cảm thấy tất cả đều trở nên vô cùng bẩn thỉu ghê tởm. Bà cuộn chặt nắm tay, thở dốc, nhớ lại năm đó Sở Du vừa mới gả vào, thề son sắt với bà sẽ không rời khỏi Vệ gia. Lúc trước, bà cảm thấy Sở Du có tấm lòng thuần khiết lương thiện, nhưng hôm nay…
Nàng mặc trường sam tay rộng màu xanh nhạt, áo đơn bên trong màu trắng, mép tay áo in hoa văn mây cuộn. Dây buộc tóc màu trắng tuỳ tiện cột sau lưng, thấm hơi ẩm buổi đêm, rũ xuống trên tóc nàng.“Ta đã biết đại khái thế nào.” Liễu Tuyết Dương lạnh giọng: “Con kể những gì con biết là được.”“Bọn nó qua lại từ khi nào?”
Vệ Uẩn thường qua đêm ở chỗ Sở Du nên sẽ còn sót lại một vài vật dụng Sở Du chuẩn bị cho chàng. Quế ma ma mang đồ đến, Liễu Tuyết Dương giơ tay lên sờ từng tấc một, xác định đây đúng là của Vệ Uẩn.
Liễu Tuyết Dương vội vàng mở miệng: “Là sau khi A Quân đi… hay là…”
Vương Lam thấy Liễu Tuyết Dương tức giận, nghĩ cũng chẳng thể giấu giếm nổi nữa, bèn kể lại đầu đuôi những gì nhìn thấy trên xe ngựa, lo lắng nói: “Dẫu sao con dâu cũng không nhìn thấy những chuyện khác, tất cả chỉ là suy đoán mà thôi. Đại phu nhân có người khác cũng không chừng, vì vậy con dâu không dám lắm mồm.”
Hay là trước đó đã có qua lại, cho nên dù Vệ Quân mất, nàng cũng không chịu rời khỏi Vệ gia, ngược lại ở lại Vệ gia, không màng sinh tử nhiều năm như vậy.
Nghe vậy, Nguỵ Thanh Bình sững người, đột ngột phản ứng kịp, tức giận quát: “Bà ta dám làm vậy?!”
Nếu thật sự là trước khi Vệ Quân chết…
Mưa nhỏ tí tách, Sở Du ngước mắt, đôi mắt loé lên một tia lạnh lẽo.
Liễu Tuyết Dương vội vàng mở miệng: “Là sau khi A Quân đi… hay là…”Vậy khi đó Vệ Uẩn… Vệ Uẩn chỉ mới mười bốn tuổi thôi!
Đợi Vương Lam đi rồi, Liễu Tuyết Dương gạt mạnh tay áo lên mặt bàn, trong nháy mắt đồ đạc rơi đầy đất.Còn Vệ Quân đợi nàng nhiều năm như vậy…
Nhưng nói đến đây, bà lại chẳng biết là đang mắng ai.“Bọn nó qua lại từ khi nào?”Ánh mắt Liễu Tuyết Dương đỏ ngầu, nghĩ đến khả năng này, nghĩ đến đứa con trai lớn đã chết thuở tráng niên, bà không thể kiềm chế nổi bản thân.
Liễu Tuyết Dương vừa nhìn là đã nhận ra kiểu chữ độc đáo khác người của Vệ Uẩn năm đó, nhìn thời gian lạc khoản, cả người bà đều run lên.Bà nhất định phải làm rõ chuyện này, bà nhất định phải biết rốt cuộc giữa hai người là Vệ Uẩn đơn phương tình nguyện hay là đã sớm qua lại từ lâu.
Bà vội vàng xông ra ngoài, gọi tất cả người Vệ Trung để lại cho mình, đi thẳng về phía sân viện Sở Du. Sau khi vào phòng, Liễu Tuyết Dương bảo người đóng cửa lại, đỏ mắt nói: “Tìm, tất cả đồ đạc liên quan đến đàn ông đều lôi hết ra đây!”
Ám vệ nhận lệnh, bắt đầu nhanh chóng lục lọi.
Hộc tủ Sở Du giấu đồ đã khoá, ám vệ moi ra, Liễu Tuyết Dương liền bảo người cạy mở.
Vậy khi đó Vệ Uẩn… Vệ Uẩn chỉ mới mười bốn tuổi thôi!Sau khi cạy xong, bên trong đặt rải rác vài món đồ, mặc dù không nhận ra chủ nhân, nhưng lại thấy được là vật có liên quan đến tình cảm. Bên phía dưới những đồ đạc này là vài phong thư, Liễu Tuyết Dương mở thư xem, là thư từ qua lại năm đó Vệ Uẩn viết thay Vệ Quân gửi cho Sở Du.
Vương Lam đã muốn đi từ lâu, nghe thấy lời này, nàng nói vài câu bảo trọng sức khoẻ với Liễu Tuyết Dương rồi đứng dậy, vội vàng chạy ra ngoài. Sau khi đi ra, nàng cũng không biết phải xử lý thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, nàng gấp gáp chạy về phía phòng Tưởng Thuần.Liễu Tuyết Dương vừa nhìn là đã nhận ra kiểu chữ độc đáo khác người của Vệ Uẩn năm đó, nhìn thời gian lạc khoản, cả người bà đều run lên.
Sở Du không ngoảnh đầu lại, hai tay khép trong tay áo, giọng nói mang theo sự trầm tĩnh, bình đạm: “Nếu bà đã vào phòng ta, đương nhiên là định ngả bài với ta. Có một số việc, ta muốn nói rõ với bà.”Quế ma ma cầm y phục bước tới.
Dứt lời, nàng đột ngột giơ tay căng dù, bước vào màn mưa.Vệ Uẩn thường qua đêm ở chỗ Sở Du nên sẽ còn sót lại một vài vật dụng Sở Du chuẩn bị cho chàng. Quế ma ma mang đồ đến, Liễu Tuyết Dương giơ tay lên sờ từng tấc một, xác định đây đúng là của Vệ Uẩn.
Cơ thể bà run rẩy, mùi máu cuộn trào trong lồng ngực.
Bà có tổng cộng hai đứa con trai, một đứa giữ mình trong sạch, từ năm chín tuổi đến hai mươi bốn tuổi để đợi người phụ nữ này. Nhưng người phụ nữ này lại không biết liêm sỉ, dụ dỗ đứa con trai duy nhất còn lại của bà.
Sở Du không đáp.
Rõ ràng là nàng muốn huỷ hoại Vệ Uẩn, huỷ hoại Vệ gia mà!
Nếu thật sự là trước khi Vệ Quân chết…Thế nhưng dù cho trong đầu có vô số suy đoán về cuộc tình xấu xa này, Liễu Tuyết Dương vẫn nhớ như in cảnh tượng năm đó Sở Du nắm lấy tay bà, nói với bà “Thân là Vệ gia phụ, sinh tử đều là người của Vệ gia”
Bà hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, lạnh giọng nói: “Mời Đại phu nhân về đây.”
Bà không thể dễ dàng phán tội một người, nếu như đổ oan, vậy thật khiến người khác lạnh lòng.
Bà hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, lạnh giọng nói: “Mời Đại phu nhân về đây.”
Mà lúc này, trong khi Liễu Tuyết Dương đến viện Sở Du thì Tưởng Thuần đã nhanh chân bảo người đi mời Sở Du.
Sở Du chưa ngủ, đang bàn bạc lộ tuyến cứu tế đến Nguyên Thành với Nguỵ Thanh Bình. Mặc dù Nguỵ Thanh Bình không biết tại sao Sở Du khẳng định Thanh Châu sẽ xảy ra thiên tai, nhưng trước giờ nàng không hề nghi ngờ bằng hữu, chỉ im lặng lắng nghe Sở Du nói.
Ám vệ nhận lệnh, bắt đầu nhanh chóng lục lọi.Lúc gã sai vặt đến, Sở Du đã bàn bạc gần xong. Gã sai vặt nôn nóng chạy vào phòng, quỳ xuống đất nói: “Đại phu nhân, Nhị phu nhân phái nô tài đến báo lão phu nhân dẫn người lục soát phòng Đại phu nhân, bảo người nhanh chóng trở về, sớm chuẩn bị trước!”
Nghe vậy, Nguỵ Thanh Bình sững người, đột ngột phản ứng kịp, tức giận quát: “Bà ta dám làm vậy?!”
Tuỳ tiện xông vào phòng một người đúng là vũ nhục rất lớn.
Nhưng vẻ mặt Sở Du vẫn bình thản, dường như nàng chẳng bất ngờ đối với hành động của Liễu Tuyết Dương chút nào, thậm chí nàng còn điềm tĩnh cuộn lại bản đồ lại, giao cho Nguỵ Thanh Bình, lãnh đạm nói: “Muội nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai lên đường, càng nhanh càng tốt, ta sẽ đuổi theo.”
Dứt lời, nàng đứng dậy, sửa sang lại y sam, dự định ra ngoài.
“Ta không gây chuyện, nhưng nếu chuyện đến, ta cũng không sợ chuyện.”
Ngụy Thanh Bình bị hành động của nàng làm cho ngớ người. Đợi lúc Sở Du đi tới rìa hành làng thay guốc mộc, nàng mới bừng tỉnh, lo lắng hỏi: “Bây giờ tỷ trở về à? Liễu Tuyết Dương kia rõ ràng là muốn tìm tỷ kiếm chuyện đấy!”
Sở Du không đáp.
Còn Vệ Quân đợi nàng nhiều năm như vậy…Nàng mặc trường sam tay rộng màu xanh nhạt, áo đơn bên trong màu trắng, mép tay áo in hoa văn mây cuộn. Dây buộc tóc màu trắng tuỳ tiện cột sau lưng, thấm hơi ẩm buổi đêm, rũ xuống trên tóc nàng.
Sở Du không ngoảnh đầu lại, hai tay khép trong tay áo, giọng nói mang theo sự trầm tĩnh, bình đạm: “Nếu bà đã vào phòng ta, đương nhiên là định ngả bài với ta. Có một số việc, ta muốn nói rõ với bà.”
Mưa nhỏ tí tách, Sở Du ngước mắt, đôi mắt loé lên một tia lạnh lẽo.
“Ta không gây chuyện, nhưng nếu chuyện đến, ta cũng không sợ chuyện.”
Dứt lời, nàng đột ngột giơ tay căng dù, bước vào màn mưa.
Thần thái trầm tĩnh như nước, tư thái tự dẫn phong lưu.
Cố lên Du tỷ ơi, đừng lo gì cả nhé em tin tưởng vào tình cảm của hai người nếu mà có chuyện gì xảy ra với hai người em sẽ cầm đao tìm Đại Bạch