Chương 139
Từ khi lấy được thư phóng thê, ta đã không còn là Thiếu phu nhân Vệ phủ
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Khi Sở Du về đến Vệ phủ, đang là lúc mưa gió tầm tã nhất. Liễu Tuyết Dương ổn định tâm trạng, ngồi ở đại sảnh đợi nàng. Người mù rốt cuộc theo trên người nàng ly khai.
Liễu Tuyết Dương không làm kinh động người khác, bà không dám làm ầm ĩ chuyện này. Sau khi bình tĩnh lại, cuối cùng bà quyết định phải nói chuyện đàng hoàng với Sở Du một lần.
Bà bảo Quế ma ma chuẩn bị trà bánh, vừa uống trà, vừa đợi Sở Du. Mấy năm nay, sức khoẻ bà càng ngày càng không tốt, sau này hiếm khi thức khuya như vậy. Hắn như trước bộ màu đen rộng thùng thình vu bào.
Cuộc đời bà lúc nào cũng yếu đuối trốn sau lưng người khác, chưa từng cứng rắn thế này. Năm đó, khi Vệ Trung còn sống, Vệ Trung che chở bà. Sau khi Vệ Trung chết, Sở Du chống đỡ gia đình. Mặc dù cả đời bà trải qua sóng gió nhưng đây lại là lần đầu tiên sóng gió to lớn kia kia đánh lên mặt bà. Nàng lấy bốn mươi lăm góc độ tà vọng đi qua.
Đợi lúc Sở Du đi vào, Liễu Tuyết Dương đã bình tĩnh không ít. Bà ngẩng đầu, im lặng quan sát nữ tử che dù, bước từ cuối hành lang đến.
Nàng đã không còn dángệvẻ mười lămôtuổi lúc mớiἵgả vào, vócÎdáng nàng caoịgầy, khuôn mặtẫnảy nở, mắtḻsáng răng trắng,ỉnhan sắc mỹìlệ, đang làľđộ xinh đẹpơnhất của ngườiįphụ nữ.
Khuônỡmặt nàng bìnhİthản, giữa đôiợmày không hềỉthấy vẻ diễmừtục. Từ gócἴđộ một ngườiỵđàn ông màìnói, nàng đúngèlà một giaiɨnhân đáng kính.
LiễuỉTuyết Dương im}lặng chăm chúľnhìn nàng, thấyìSở Du đóngđdù lại, bướcộtới trước mặtổbà, kính cẩnéhành lễ: “Mẫu]thân.”
Trên hànhălang không cóẹngười khác, LiễuЇTuyết Dương kiềmĨchế cảm xúcỏcủa mình, rủãmắt, mệt mỏiınói: “Ngồi xuốngïtrước đi.”
SởổDu đáp mộtỏtiếng, bình tĩnhờngồi xuống, giốngÍnhư chẳng hềĩbiết gì. NhưngọLiễu Tuyết Dươngịlại biết rõưmấy năm nayịSở Du cắmịrễ ở Vệớgia, hành độngἰcủa bà lớn,như vậy, saoĺSở Du lại°không biết?
Nàng biếtẻnhưng dáng vẻìvẫn điềm nhiênınhư cũ, đâyễchẳng qua là(vì nàng khôngẩthèm để ýômà thôi.
Liễu TuyếtịDương ngước mắtḹnhìn Sở Du,ùcười khổ: “Côạbiết chuyện taıđi lục soátíphòng cô chứ?”ộ
“Biết.”
“Vậy đốiữmặt với ta,ĩcô không cóầgì muốn nóiẹsao?”
Sở Du)không đáp, nàngİim lặng quanỉsát Liễu TuyếtỏDương. Một látỉsau, nàng lạiạhỏi: “Lời nàyíta nên hỏiỡngười, người khôngởcó gì muốnἴhỏi sao?”
LiễuɩTuyết Dương hítẽsâu, lấy mộtĭhộp gỗ từỏbên cạnh ra.ĩHộp gỗ kiajlà đồ đạcẽSở Du cấtệgiấu, tay LiễuЇTuyết Dương khẽýrun, khó nhọcĩnói: “Những thứẹnày…” Bà ngướcἵmắt lên, trongìmắt có ánhἳnước: “Cô cóímuốn giải thíchívới ta mộtĩchút không?”
SởứDu ngẩn người,Īkhông nghĩ LiễuĩTuyết Dương lạiịlục soát triệtôđể như vậy,đngay cả nhữngằvật xưa cũđnày cũng lôiỡra.
Liễu Tuyết Dươngấthấy Sở DuÏkhông nói lờiẩnào, cho rằngInàng không dámònói, bèn trực²tiếp hỏi: “Taâchỉ hỏi côãmột câu, cóịphải cô vàừTiểu Thất cóĩtư tình hayἶkhông?”
Sở Duɩđón lấy ánh‹mắt Liễu TuyếtỵDương, không hềồtránh né, bìnhïtĩnh đáp: “Phải.”ỉ
Hô hấp LiễuĩTuyết Dương dồnḽdập, bà siếtÏchặt tay, runẽrẩy hỏi: “Bắtḷđầu khi nào?ḽLà khi AïQuân… A Quân…”ị
Bà chưa nóièra, nước mắtồđã rơi xuống.[Sở Du ngẩnơngười, sau đóămới chợt nhậnàra bà đangḷnghĩ cái gì,évội đáp: “Taἶcũng chỉ biết¸chuyện Vệ Uẩnứthích ta lúcọchàng về HoaịKinh đợt trước.ứKhi ta lấyưVệ thế tửĩhoàn toàn thanhḻbạch, không hềĩtư tình vớiùVệ Uẩn! NhữngÏbức thư kiaýlà năm đóĩVệ Uẩn viếtİthay ca caìchàng, sở dĩ{ta cất giữầcũng vì đóìlà một trongụsố ít đồĮvật Vệ thếìtử để lạiôcho ta. Liễujphu nhân…” GiọngiSở Du trầmỵxuống: “Ta vàÍVệ Uẩn cóÎtình cảm làẫđúng, nhưng nếuἷVệ Quân cònìsống, ta tuyệtĩđối sẽ khôngựđể chuyện nàyľxảy ra. Tìnhỉcảm giữa taạvà Vệ Uẩnỗcó lẽ thế,tục bất dung,ũnhưng không hềĩbẩn thỉu, khóếchấp nhận nhưảvậy.”
Vô hình³trung xưng hôọcủa nàng đã°đổi thành Liễuıphu nhân. NhưngêLiễu Tuyết DươngÏkhông chú ýụđến, bà ngheìthấy lời nàyɩthì chỉ thầmầthở phào trongởlòng. Bà ngẩngõđầu nhìn SởḻDu, trong mắtịcất chứa ưu¸tư, khàn giọngɪnói: “Nếu côắbiết thế đạoíbất dung, vậyɪsao cô khôngỉdừng lại?”
MặtứLiễu Tuyết DươngĮlộ vẻ mệtĩmỏi, bà cúiớđầu nhìn chiếchộpɨkia, rủ mắt:ù“A Du, từìtrước đến nayĩcô đều hiểujchuyện hơn TiểuặThất. Tiểu Thấtitrông thông minh,Înhưng rốt cuộcἲvẫn là đứaổtrẻ. Mặc dùẽcô chỉ lớnềhơn nó một)tuổi, nhưng trongἳlòng ta hiểuîcô chín chắnậhơn nó rấtĩnhiều.”
Dứt lời,ẽLiễu Tuyết Dương)ngẩng đầu nhìn°nàng, ánh mắt}mang theo sựḹchân thành quanấtâm: “Có nhữngìcon đường màằcô phải trưởngớthành rồi, đi)qua nhân sinhẫthật dài, nhìnĩthấy thật nhiều,¹cô mới hiểuàđược, đừng điâcon đường khôngịthể đi. Nămụđó, ta giaoểtoàn quyền Vệ¸gia cho côïlà vì coiẫtrọng phẩm tính¹của cô. Sao¹cô cũng cùngõnó làm bậyốnhư thế?”
SởẫDu không nóiụgì, lời LiễuểTuyết Dương nói,ïnàng hiểu.
Ban đầu,ầnàng luôn khángfcự tình cảmĩnày cũng làĨvì những lờiĩLiễu Tuyết Dương¹nói, con ngườiổsống lâu rồi,thì sẽ biếtằnhững con đường}đặc biệt khóăđi.
Nhưng hôm nayỹnàng đã bướcãlên rồi, thìàsẽ không nghĩĩquay đầu lại.jVì thế nàngễmỉm cười, chỉIđáp: “Những lờiếLiễu phu nhânũnói, ta đềuưđã nghĩ tới.ẹLúc trước, khiÎVệ Uẩn tỏètình với ta,‹ta không đồngúý cũng vì}nghĩ như thế.”ă
“Thế nhưng…” SởīDu nhẹ nhàngícười: “Chuyện tìnhḹcảm này cóỉngăn cũng ngănịkhông nổi. Nhữngỵgì Vệ Uẩnủlàm vì ta,óta đều thấy°cả. Chàng thíchớta, ta thíchẩchàng, vậy chúngÏta ở bênơnhau, có gìĪkhông thể?”
“Ýļcô là…” LiễuỉTuyết Dương hítọthở dồn dập:į“Là nó bámĮlấy cô sao?”ờ
Vẻ mặt SởìDu toát lênúchút lạnh lẽo,‹nàng cầm chénởtrà lên, hỡầhững nói: “Làíta cho phépɨchàng bám lấyâta.”
“Hoang đường!”ἷLiễu Tuyết Dươngịkhông thể kiềmíchế nổi nữa,ấbà đứng bật,dậy, cao giọngìnói: “Bây giờ,ĩVệ Uẩn làữthân phận gì,İcô là thânềphận gì, côĭkhông rõ hayắsao? Các ngườiéđang lúc khởiịnghĩa, người cóĬtài trong thiênfhạ này coiítrọng nhất làđgì? Là thanh¹danh! Các ngườiỵmắng Triệu Nguyệtỵkhông biết liêmẩsỉ, vậy chuyệnổcác người truyềnɨra ngoài thìἵlại là cáiĪgì? Thúc tẩuItư thông… Dùếcho ta tinĩcác người nảyễsinh tình cảmãsau khi AìQuân chết nhiềuἷnăm, nhưng ngườiìkhác thì sao?ậTrên đời này,ýthứ chạy nhanhļnhất chính làɪtin đồn bịaẩđặt…” Giọng LiễuíTuyết Dương runIrẩy: “Sở Du,ícô còn cần³thanh danh không?”ỉ
Nghe thấy lờiīnày, Sở DuÏkhe khẽ bậtÏcười: “Liễu phuínhân.” Sở Duựchâm trà, bình}tĩnh nói: “Taởvì chàng, ngayĮcả mạng cũngẳkhông cần, cònầcần thanh danhỉlàm gì?”
“Vậyènó thì sao?”ẩ
Liễu Tuyết Dươngỏsiết chặt tay:ỏ“Vệ Uẩn conìta, cả đờiùchưa hề cóļmột vết nhơănào.Vệ gia taécao môn, trướcửgiờ đều làĩdòng dõi caoỉquý. Cô muốnẩkhiến nó, khiến)Vệ gia bởiĬvì một mìnhýcô mà hổễthẹn hay sao?!”ù
“Cô không thèmĩđể ý, vậyộnên cô choỉrằng nó cũngḽkhông thèm đểộý, Vệ giaủta cũng khôngỉthèm để ýưsao?!”
Sở Duḹkhông nói, tayànàng bóp chặtἲchén trà. Hồi‹lâu sau, nàngỳuống một hơiậcạn chén, ngẩngɩđầu, vẻ mặtđđiềm tĩnh nói:ê“Cho nên taịchẳng nói gìẽcả, không phảiổsao?”
Liễu TuyếtốDương ngây người,Ĩbà nhìn SởìDu đứng lên,)bình tĩnh nói:ỉ“ Ta biếtổhiện giờ đangálúc khởi nghĩa,ậta biết Vệ³Uẩn cần thanhỉdanh, ta cũngỵbiết Vệ giaỡkhông chấp nhậníchuyện này, choỏnên từ đầuĨđến cuối, taíđều chưa từngɪmuốn cái gì,ýchưa từng nóiĭcái gì, khôngıphải sao?”
Lời)Sở Du hòaïvào màn mưa,àvẻ mặt nàngfkhông hề cóỵnửa phần oánìtrách, ôn hoàỉnói: “Liễu phuḻnhân, người nóiọđúng, ta vàɩTiểu Thất khôngỉgiống nhau. Chàngἰmuốn một cuộcỉtình, không màngḽđối kháng vớiẹngười khắp thiênľhạ. Mà taịmuốn một cuộc:tình, sao nỡɩđể chàng đốiïmặt với sựЇchỉ trỏ củaơngười đời. Choénên chàng muốnîcái gì, taécho cái đó.ĩChàng muốn ta³đáp lại, taīđáp lại. Chàngĺmuốn yêu giống}như một đôiètình nhân bìnhĭthường, ta cốặgắng cho chàng,ínhưng trước giờỉta chưa từngộđòi hỏi cáiégì. Tam môiơlục sính, taồkhông cần; mộtļđời một kiếp,}ta không cần;ícông khai tìnhIcảm này trướcẹcông chúng, ta)cũng không cần.”ệ
“Cái người lo lắng, cũng chính là cái ta lo lắng. Tình cảm của ta đối với Tiểu Thất có lẽ không so được với tình cảm sâu sắc của người làm mẫu thân như người, thế nhưng lúc nào ta cũng mong chàng sống tốt.”
Mà lúc này, Vệ Uẩn đang trên đường chạy về Vệ phủ.Đúng là nàng thích Vệ Uẩn, nhưng trừ tình yêu, trong lòng nàng còn có rất nhiều. Nàng thích con người Vệ Uẩn, không phải thích Vệ phủ.
“A Du…” Nghe thấy lời nói điềm tĩnh của Sở Du, yết hầu Liễu Tuyết Dương nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống. Bà nắm tay Sở Du, khàn giọng nói: “Một cuộc tình uất ức như vậy, cô cần gì chứ? Cô đổi con đường, đổi một người, không phải tốt rồi sao?”
“Không sao!” Giọng Vệ Uẩn bình thản: “Về đến nhà sẽ ổn thôi!”
Sở Du thở dài: “Năm đó ta ở lại Vệ gia là vì Vệ gia mưa gió trùng trùng. Ta không nỡ nhìn dòng dõi anh hùng như Vệ gia bị người khác nhục nhã. Khi đó, ta từng nghĩ đợi một ngày Vệ gia chấn hưng, đó là lúc Sở Du rời đi. Nói cho chính xác thì ta và Vệ Uẩn không phải là thúc tẩu bất luân, mà là vô môi cẩu hợp(*), mặc dù trong mắt người là đồi phong bại tục, nhưng chúng ta không hề quấy nhiễu bất cứ ai. Ta thích chàng, nguyện ở bên chàng, ta không cảm thấy tình cảm này có lỗi với người nào. Nói một câu này có thể khiến ngài nghe khó chịu…” Sở Du ngước mắt nhìn bà, ánh mắt mang theo ý cười: “Trong lòng ta không có lễ giáo, chỉ có đạo lý. Ta làm việc chỉ hỏi có tổn thương người khác hay không, nếu tình cảm này chưa từng tổn thương ai, vậy ta làm sai cái gì?”
Sở Du không đáp, nàng bật cười không thành tiếng: “Phu nhân, đổi một người thì sẽ thuận buồm xuôi gió hay sao? Một cuộc tình luôn có trắc trở, Vệ Uẩn chưa bao giờ chịu từ bỏ, sao ta có thể tuỳ tiện từ bỏ đây?”
(*) Vô môi cẩu hợp: nam nữ ở với nhau mà chưa cưới hỏi
“Vậy cô…” Liễu Tuyết Dương ngây ngốc ngẩng đầu: “Cô muốn thế nào?”
“Không cần!” Chàng mở miệng: “Sắp đến rồi!”
Tay Liễu Tuyết Dương run rẩy, Sở Du khẽ cười: “Năm năm trước, thời điểm Vệ Uẩn thay ca ca viết thư phóng thê, ta đã không còn là Thiếu phu nhân Vệ phủ nữa.”
Sở Du không nói, nàng cúi đầu nhìn người bà. Dường như Liễu Tuyết Dương hiểu ra cái gì, bà đột ngột lùi bước, nôn nóng nói: “Ta tuyệt đối sẽ không đồng ý hôn sự của cô và Tiểu Thất!”
Sở Du cười không thành tiếng, thở dài, ôn hoà nói: “Người không đồng ý, vậy thì thôi.”
“Vậy cô…” Liễu Tuyết Dương ngây ngốc ngẩng đầu: “Cô muốn thế nào?”“Lúc ta bỏ công, chưa từng nghĩ muốn đền đáp. Nếu như ta muốn đền đáp, chắc đã không bỏ công.”
Năm đó, nàng cố chấp ở lại bên cạnh Cố Sở Sinh là bởi vì nàng cảm thấy khi đó Cố Sở Sinh không thể tách khỏi nàng. Nhưng hôm nay, nàng không cảm thấy Vệ Uẩn có cái gì không thể tách khỏi nàng.
Dứt lời, nàng nhìn sắc trời, ngồi lại vị trí, tự rót trà cho mình.
Dứt lời, nàng nhìn sắc trời, ngồi lại vị trí, tự rót trà cho mình.
Liễu Tuyết Dương ngơ ngác nhìn nàng làm hết chuyện, sau đó nhìn chàng nâng chén trà, ôn hoà nói: “Mẫu thân, ta kính người chén trà cuối cùng này.”
Vì thế nàng không nói gì, nâng chén ngửa đầu uống cạn, sau đó nói: “Liễu phu nhân, bảo trọng.”
“Cô… có ý gì?”
Tay Liễu Tuyết Dương run rẩy, Sở Du khẽ cười: “Năm năm trước, thời điểm Vệ Uẩn thay ca ca viết thư phóng thê, ta đã không còn là Thiếu phu nhân Vệ phủ nữa.”
“Vương gia!” Vệ Hạ chạy bên cạnh chàng. Mưa lớn xen lẫn gió to tạt vào mặt hắn đau rát, hắn khó hiểu hỏi: “Ngài chạy gấp như thế làm gì? Thẩm đại phu nói rồi, vết thương của ngài cần tịnh dưỡng!”
“Ta không nói chuyện này…” Liễu Tuyết Dương bật khóc: “Trong lòng cô, cái ta lo lắng hôm nay là những thứ này sao?”
Liễu Tuyết Dương ngơ ngác nhìn nàng làm hết chuyện, sau đó nhìn chàng nâng chén trà, ôn hoà nói: “Mẫu thân, ta kính người chén trà cuối cùng này.”
Nàng nhắc lại chuyện xa xưa, đầu óc Liễu Tuyết Dương nổ ầm một tiếng. Bà hoảng hốt nhớ lại dường như năm đó Sở Du cũng đã lấy được thư phóng thê do chính tay Vệ Uẩn viết.
Lời nói vừa bộc trực lại vừa giản đơn, giống như chính tình cảm của chàng.
Sở Du thở dài: “Năm đó ta ở lại Vệ gia là vì Vệ gia mưa gió trùng trùng. Ta không nỡ nhìn dòng dõi anh hùng như Vệ gia bị người khác nhục nhã. Khi đó, ta từng nghĩ đợi một ngày Vệ gia chấn hưng, đó là lúc Sở Du rời đi. Nói cho chính xác thì ta và Vệ Uẩn không phải là thúc tẩu bất luân, mà là vô môi cẩu hợp(*), mặc dù trong mắt người là đồi phong bại tục, nhưng chúng ta không hề quấy nhiễu bất cứ ai. Ta thích chàng, nguyện ở bên chàng, ta không cảm thấy tình cảm này có lỗi với người nào. Nói một câu này có thể khiến ngài nghe khó chịu…” Sở Du ngước mắt nhìn bà, ánh mắt mang theo ý cười: “Trong lòng ta không có lễ giáo, chỉ có đạo lý. Ta làm việc chỉ hỏi có tổn thương người khác hay không, nếu tình cảm này chưa từng tổn thương ai, vậy ta làm sai cái gì?”
Nàng nhắc lại chuyện xa xưa, đầu óc Liễu Tuyết Dương nổ ầm một tiếng. Bà hoảng hốt nhớ lại dường như năm đó Sở Du cũng đã lấy được thư phóng thê do chính tay Vệ Uẩn viết.
Chẳng qua bà đã sớm quen có Sở Du ở Vệ phủ, bà không biết Vệ phủ không có Sở Du sẽ trở nên thế nào.Lát sau, cuối cùng chàng không nhịn được, ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên ý cười. Tình cảm không thể kiềm chế nổi ấy nghiêng tràn ra khỏi đôi mắt xinh đẹp của chàng. Nụ cười của chàng trong mưa mang theo ấm áp, chàng lớn tiếng trả lời Vệ Hạ.(*) Vô môi cẩu hợp: nam nữ ở với nhau mà chưa cưới hỏi
“Vương gia!” Vệ Hạ thở dài: “Rốt cuộc là ngài định làm gì?”
Ánh mắt nàng trong trẻo sáng ngời, lòng Liễu Tuyết Dương dao động, nghe nàng nói tiếp: “Đi tới ngày hôm nay, ta không hề hối hận, có điều hôm nay cũng đã đến lúc phải đi rồi.”
Sở Du cười không thành tiếng, thở dài, ôn hoà nói: “Người không đồng ý, vậy thì thôi.”
“A Du, không được!” Liễu Tuyết Dương bật thốt lên, nhưng sau khi nói xong những lời này, chính bà cũng không biết không được cái gì?
Sở Du không nói, nàng cúi đầu nhìn người bà. Dường như Liễu Tuyết Dương hiểu ra cái gì, bà đột ngột lùi bước, nôn nóng nói: “Ta tuyệt đối sẽ không đồng ý hôn sự của cô và Tiểu Thất!”“A Du…” Nghe thấy lời nói điềm tĩnh của Sở Du, yết hầu Liễu Tuyết Dương nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống. Bà nắm tay Sở Du, khàn giọng nói: “Một cuộc tình uất ức như vậy, cô cần gì chứ? Cô đổi con đường, đổi một người, không phải tốt trồi sao?”
Chẳng qua bà đã sớm quen có Sở Du ở Vệ phủ, bà không biết Vệ phủ không có Sở Du sẽ trở nên thế nào.
Mà Sở Du dường như cũng hiểu Liễu Tuyết Dương đang nghĩ gì, nàng mỉm cười nói: “Hôm nay việc vặt trong phù gần như đều do Nhị phu nhân xử lý. Đại đa phần quan hệ xã giao bình thường bên ngoài, ta đều đã bàn giao, sổ sách trong nhà cũng đã kiểm kê xong. Mặc dù Sở Du đi, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến Vệ phủ. Mẫu thân cứ yên tâm.”
Sở Du ngước mắt nhìn người phụ nhân khóc đến không dừng được này, khẽ thở dài. Nàng biết rõ không phải Liễu Tuyết Dương không có tình cảm với nàng, nhưng tình cảm này lại hoàn toàn không thể so sánh với Vệ Uẩn.
“Ta không nói chuyện này…” Liễu Tuyết Dương bật khóc: “Trong lòng cô, cái ta lo lắng hôm nay là những thứ này sao?”
“Cô… có ý gì?”
Sở Du ngước mắt nhìn người phụ nhân khóc đến không dừng được này, khẽ thở dài. Nàng biết rõ không phải Liễu Tuyết Dương không có tình cảm với nàng, nhưng tình cảm này lại hoàn toàn không thể so sánh với Vệ Uẩn.
Bà cảm thấy Sở Du tốt, nhưng rốt cuộc Sở Du cũng là một người ngoài, một người ngoài có khả năng làm hại chính con trai mình. Trừ khi nàng hoàn toàn từ bỏ Vệ Uẩn, nếu không mâu thuẫn giữa Liễu Tuyết Dương và nàng căn bản không thể giải hoà .
Dứt lời, nàng chợt nhớ đến điều gì: “Còn nữa, Liễu phu nhân.” Nàng mang theo ý cười nói: “Lần sau, bất cứ lúc nào cũng đừng tuỳ tiện chạm vào đồ người khác.”
Vệ Uẩn không đáp, chàng nhếch môi.
Đúng là nàng thích Vệ Uẩn, nhưng trừ tình yêu, trong lòng nàng còn có rất nhiều. Nàng thích con người Vệ Uẩn, không phải thích Vệ phủ.
Năm đó, nàng cố chấp ở lại bên cạnh Cố Sở Sinh là bởi vì nàng cảm thấy khi đó Cố Sở Sinh không thể tách khỏi nàng. Nhưng hôm nay, nàng không cảm thấy Vệ Uẩn có cái gì không thể tách khỏi nàng.
Vì thế nàng không nói gì, nâng chén ngửa đầu uống cạn, sau đó nói: “Liễu phu nhân, bảo trọng.”
Ánh mắt nàng trong trẻo sáng ngời, lòng Liễu Tuyết Dương dao động, nghe nàng nói tiếp: “Đi tới ngày hôm nay, ta không hề hối hận, có điều hôm nay cũng đã đến lúc phải đi rồi.”
Dứt lời, nàng đứng dậy, lấy lại hộp gỗ trên bàn, xoay người ra ngoài. Liễu Tuyết Dương nhìn người nữ tử kia căng dù mà đi, đột ngột gọi: “A Du.”
Dứt lời, nàng đứng dậy, lấy lại hộp gỗ trên bàn, xoay người ra ngoài. Liễu Tuyết Dương nhìn người nữ tử kia căng dù mà đi, đột ngột gọi: “A Du.”“A Du, không được!” Liễu Tuyết Dương bật thốt lên, nhưng sau khi nói xong những lời này, chính bà cũng không biết không được cái gì?
Sở Du dừng bước, nàng xoay người nhìn Liễu Tuyết Dương run rẩy cơ thể, kính cẩn quỳ xuống. Hai bàn tay bà đặt trước thân, khấu đầu thật sâu, khàn giọng nói: “Mấy năm qua, Vệ phủ đa tạ.”
Sở Du ngẩn người. Lát sau, nàng khẽ bật tiếng cười.
“Lúc ta bỏ công, chưa từng nghĩ muốn đền đáp. Nếu như ta muốn đền đáp, chắc đã không bỏ công.”
Dứt lời, nàng chợt nhớ đến điều gì: “Còn nữa, Liễu phu nhân.” Nàng mang theo ý cười nói: “Lần sau, bất cứ lúc nào cũng đừng tuỳ tiện chạm vào đồ người khác.”
Liễu Tuyết Dương không ngờ Sở Du sẽ nói câu này. Nàng không nhiều lời, xoay người đi về hướng phòng mình.
Mà lúc này, Vệ Uẩn đang trên đường chạy về Vệ phủ.
Ban đêm, mưa như trút nước, Vệ Hạ lo lắng nói: “Vương gia, trên người ngài còn thương tích, nghỉ ngơi đi!”
“Không cần!” Chàng mở miệng: “Sắp đến rồi!”
Mà Sở Du dường như cũng hiểu Liễu Tuyết Dương đang nghĩ gì, nàng mỉm cười nói: “Hôm nay việc vặt trong phù gần như đều do Nhị phu nhân xử lý. Đại đa phần quan hệ xã giao bình thường bên ngoài, ta đều đã bàn giao, sổ sách trong nhà cũng đã kiểm kê xong. Mặc dù Sở Du đi, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến Vệ phủ. Mẫu thân cứ yên tâm.”
“Vương gia!” Vệ Hạ chạy bên cạnh chàng. Mưa lớn xen lẫn gió to tạt vào mặt hắn đau rát, hắn khó hiểu hỏi: “Ngài chạy gấp như thế làm gì? Thẩm đại phu nói rồi, vết thương của ngài cần tịnh dưỡng!”
Sở Du ngẩn người. Lát sau, nàng khẽ bật tiếng cười.
“Không sao!” Giọng Vệ Uẩn bình thản: “Về đến nhà sẽ ổn thôi!”
“Cái người lo lắng, cũng chính là cái ta lo lắng. Tình cảm của ta đối với Tiểu Thất có lẽ không so được với tình cảm sâu sắc của người làm mẫu thân như người, thế nhưng lúc nào ta cũng mong chàng sống tốt.”
“Vương gia!” Vệ Hạ thở dài: “Rốt cuộc là ngài định làm gì?”
Chẳng qua bà đã sớm quen có Sở Du ở Vệ phủ, bà không biết Vệ phủ không có Sở Du sẽ trở nên thế nào.
Vệ Uẩn không đáp, chàng nhếch môi.
Lát sau, cuối cùng chàng không nhịn được, ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên ý cười. Tình cảm không thể kiềm chế nổi ấy nghiêng tràn ra khỏi đôi mắt xinh đẹp của chàng. Nụ cười của chàng trong mưa mang theo ấm áp, chàng lớn tiếng trả lời Vệ Hạ.
“Ta nhớ nàng rồi!”
“Ta nhớ nàng rồi!”
Sở Du không đáp, nàng bật cười không thành tiếng: “Phu nhân, đổi một người thì sẽ thuận buồm xuôi gió hay sao? Một cuộc tình luôn có trắc trở, Vệ Uẩn chưa bao giờ chịu từ bỏ, sao ta có thể tuỳ tiện từ bỏ đây?”
Vệ Hạ ngẩn người. Hắn nhìn người thanh niên mang theo khí chất thiếu niên, nghe chàng tươi cười lặp lại một lần nữa: “Ta muốn gặp nàng, không đợi được nữa!”
Trước giờ đều là thẳng thắn nghiêm túc, không hề vòng vo.
Lời nói vừa bộc trực lại vừa giản đơn, giống như chính tình cảm của chàng.
Sở Du dừng bước, nàng xoay người nhìn Liễu Tuyết Dương run rẩy cơ thể, kính cẩn quỳ xuống. Hai bàn tay bà đặt trước thân, khấu đầu thật sâu, khàn giọng nói: “Mấy năm qua, Vệ phủ đa tạ.”
Trước giờ đều là thẳng thắn nghiêm túc, không hề vòng vo.
Bao năm công sức bộ 1 cái quỳ tạ ơn là xong đó hả trời. SD cũng tính hết cho ngày hôm nay rồi. Nên mọi thứ k có nàng cũng vẫn ổn
Chỉ vì đoạn tình này mà tình cảm SD và LTD có chút mẻ, hy vọng mọi việc chóng qua cho nhẹ lòng
Người nàng yêu muốn gì nàng đáp ứng cái nấy. Nàng có thể hy sinh mọi thứ, sẵn sàng che mưa gió và làm tất cả những gì tốt nhất cho người mình yêu. Nhưng ngoài Vệ Uẩn nàng còn nhiều thứ lắm. Không có chàng nàng vẫn có mục tiêu để sống và để cống hiến.
Huhu về nhà có kịp ko
Sở Du vẫn kiên cường như vậy. Nàng dù chìm trong ái tình vẫn chưa hề đánh mất bản thân
Ông trời cứ trái ngang vậy đó :((
Sở Du là 1 trong những nữ 9 t khâm phục nhất, nàng ko phụ bất kỳ ai trong thiên hạ này, cho dù những đau khổ của kiếp thì kiếp này nàng vẫn hy sinh ko từ. Là ng xứng đáng được hạnh phúc nhất
Mấy năm qua chị đã làm tốt lắm rồi. Đến hào sảng như thế nào thì rời đi cũng nên hào sảng như vậy…
Trời ơi bực quá, uất thay Sở Du mà. Để xem lúc vệ uẩn về Liễu phu nhân có hiểu chuyện hơn ko
Không thẹn với lòng là được, tư tưởng của Du tỷ tiến bộ lắm luôn, chỉ cần không phạm phải đạo lý là được quan tâm chi lễ giáo phong kiến khắc nghiệt