Sơn Hà Chẩm – Chương 139

Chương 139

Từ khi lấy được thư phóng thê, ta đã không còn là Thiếu phu nhân Vệ phủ

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Khi Sở Du về đến Vệ phủ, đang là lúc mưa gió tầm tã nhất. Liễu Tuyết Dương ổn định tâm trạng, ngồi ở đại sảnh đợi nàng. Người mù rốt cuộc theo trên người nàng ly khai.

Liễu Tuyết Dương không làm kinh động người khác, bà không dám làm ầm ĩ chuyện này. Sau khi bình tĩnh lại, cuối cùng bà quyết định phải nói chuyện đàng hoàng với Sở Du một lần.

Bà bảo Quế ma ma chuẩn bị trà bánh, vừa uống trà, vừa đợi Sở Du. Mấy năm nay, sức khoẻ bà càng ngày càng không tốt, sau này hiếm khi thức khuya như vậy. Hắn như trước bộ màu đen rộng thùng thình vu bào.

Cuộc đời bà lúc nào cũng yếu đuối trốn sau lưng người khác, chưa từng cứng rắn thế này. Năm đó, khi Vệ Trung còn sống, Vệ Trung che chở bà. Sau khi Vệ Trung chết, Sở Du chống đỡ gia đình. Mặc dù cả đời bà trải qua sóng gió nhưng đây lại là lần đầu tiên sóng gió to lớn kia kia đánh lên mặt bà. Nàng lấy bốn mươi lăm góc độ tà vọng đi qua.

Đợi lúc Sở Du đi vào, Liễu Tuyết Dương đã bình tĩnh không ít. Bà ngẩng đầu, im lặng quan sát nữ tử che dù, bước từ cuối hành lang đến.

Nàng đã không còn dángv mưi lămôtui lúc mig vào, vócÎdáng nàng caogy, khuôn mtny n, mtsáng răng trng,nhan sc mìl, đang làľđ xinh đpơnht ca ngưiįph n.

Khuônmt nàng bìnhİthn, gia đôimày không hthy v dimtc. T gócđ mt ngưiđàn ông màìnói, nàng đúngèlà mt giaiɨnhân đáng kính.

LiuTuyết Dương im}lng chăm chúľnhìn nàng, thyìS Du đóngđdù li, bưcti trưc mtbà, kính cnéhành l: “Mu]thân.”

Trên hànhălang không cóngưi khác, LiuЇTuyết Dương kimĨchế cm xúcca mình, rãmt, mt miınói: “Ngi xungïtrưc đi.”

SDu đáp mttiếng, bình tĩnhngi xung, gingÍnhư chng hĩbiết gì. NhưngLiu Tuyết Dươngli biết rõưmy năm nayS Du cmr Vgia, hành đngca bà ln,như vy, saoĺS Du li°không biết?

Nàng biếtnhưng dáng vìvn đim nhiênınhư cũ, đâychng qua là(vì nàng khôngthèm đ ýômà thôi.

Liu TuyếtDương ngưc mtnhìn S Du,ùcưi kh: “Côbiết chuyn taıđi lc soátíphòng cô ch?”

“Biết.”

Vy đimt vi ta,ĩcô không cógì mun nóisao?”

S Du)không đáp, nàngİim lng quansát Liu TuyếtDương. Mt látsau, nàng lihi: “Li nàyíta nên hingưi, ngưi khôngcó gì munhi sao?”

LiuɩTuyết Dương hítsâu, ly mtĭhp g tbên cnh ra.ĩHp g kiajlà đ đcS Du ctgiu, tay LiuЇTuyết Dương khýrun, khó nhcĩnói: “Nhng thnày… Bà ngưcmt lên, trongìmt có ánhnưc: “Cô cóímun gii thíchívi ta mtĩchút không?”

SDu ngn ngưi,Īkhông nghĩ LiuĩTuyết Dương lilc soát tritôđ như vy,đngay c nhngvt xưa cũđnày cũng lôira.

Liu Tuyết Dươngthy S DuÏkhông nói linào, cho rngInàng không dámònói, bèn trc²tiếp hi: “Taâch hi côãmt câu, cóphi cô vàTiu Tht cóĩtư tình haykhông?”

S Duɩđón ly ánhmt Liu TuyếtDương, không htránh né, bìnhïtĩnh đáp: “Phi.”

Hô hp LiuĩTuyết Dương dndp, bà siếtÏcht tay, runry hi: “Btđu khi nào?Là khi AïQuân… A Quân…

Bà chưa nóièra, nưc mtđã rơi xung.[S Du ngnơngưi, sau đóămi cht nhnàra bà đangnghĩ cái gì,évi đáp: “Tacũng ch biết¸chuyn V Unthích ta lúcchàng v HoaKinh đt trưc.Khi ta lyưV thế tĩhoàn toàn thanhbch, không hĩtư tình viùV Un! NhngÏbc thư kiaýlà năm đóĩV Un viếtİthay ca caìchàng, s dĩ{ta ct gicũng vì đóìlà mt trongs ít đĮvt V thếìt đ liôcho ta. Liujphu nhân… GingiS Du trmxung: “Ta vàÍV Un cóÎtình cm làđúng, nhưng nếuV Quân cònìsng, ta tuytĩđi s khôngđ chuyn nàyľxy ra. Tìnhcm gia tavà V Uncó l thế,tc bt dung,ũnhưng không hĩbn thu, khóếchp nhn nhưvy.”

Vô hình³trung xưng hôca nàng đã°đi thành Liuıphu nhân. NhưngêLiu Tuyết DươngÏkhông chú ýđến, bà ngheìthy li nàyɩthì ch thmth phào tronglòng. Bà ngngõđu nhìn SDu, trong mtct cha ưu¸tư, khàn gingɪnói: “Nếu côbiết thế đoíbt dung, vyɪsao cô khôngdng li?”

MtLiu Tuyết DươngĮl v mtĩmi, bà cúiđu nhìn chiếchpɨkia, r mt:ù“A Du, tìtrưc đến nayĩcô đu hiujchuyn hơn TiuTht. Tiu Thtitrông thông minh,Înhưng rt cucvn là đatr. Mc dùcô ch lnhơn nó mt)tui, nhưng tronglòng ta hiuîcô chín chnhơn nó rtĩnhiu.”

Dt li,Liu Tuyết Dương)ngng đu nhìn°nàng, ánh mt}mang theo schân thành quantâm: “Có nhngìcon đưng màcô phi trưngthành ri, đi)qua nhân sinhtht dài, nhìnĩthy tht nhiu,¹cô mi hiuàđưc, đng điâcon đưng khôngth đi. Nămđó, ta giaotoàn quyn V¸gia cho côïlà vì coitrng phm tính¹ca cô. Sao¹cô cũng cùngõnó làm bynhư thế?”

SDu không nóigì, li LiuTuyết Dương nói,ïnàng hiu.

Ban đu,nàng luôn khángfc tình cmĩnày cũng làĨvì nhng liĩLiu Tuyết Dương¹nói, con ngưisng lâu ri,thì s biếtnhng con đưng}đc bit khóăđi.

Nhưng hôm naynàng đã bưcãlên ri, thìàs không nghĩĩquay đu li.jVì thế nàngmm cưi, chIđáp: “Nhng liếLiu phu nhânũnói, ta đuưđã nghĩ ti.Lúc trưc, khiÎV Un tètình vi ta,ta không đngúý cũng vì}nghĩ như thế.”ă

Thế nhưng… SīDu nh nhàngícưi: “Chuyn tìnhcm này cóngăn cũng ngănkhông ni. Nhnggì V Unlàm vì ta,óta đu thy°c. Chàng thíchta, ta thíchchàng, vy chúngÏta bênơnhau, có gìĪkhông th?”

Ýļcô là LiuTuyết Dương hítth dn dp:įLà nó bámĮly cô sao?”

V mt SìDu toát lênúchút lnh lo,nàng cm chéntrà lên, hhng nói: “Làíta cho phépɨchàng bám lyâta.”

“Hoang đưng!”Liu Tuyết Dươngkhông th kimíchế ni na,bà đng bt,dy, cao gingìnói: “Bây gi,ĩV Un làthân phn gì,İcô là thânphn gì, côĭkhông rõ haysao? Các ngưiéđang lúc khinghĩa, ngưi cóĬtài trong thiênfh này coiítrng nht làđgì? Là thanh¹danh! Các ngưimng Triu Nguytkhông biết liêms, vy chuyncác ngưi truynɨra ngoài thìli là cáiĪgì? Thúc tuItư thông… Dùếcho ta tinĩcác ngưi nysinh tình cmãsau khi AìQuân chết nhiunăm, nhưng ngưiìkhác thì sao?Trên đi này,ýth chy nhanhļnht chính làɪtin đn bađt… Ging LiuíTuyết Dương runIry: “S Du,ícô còn cn³thanh danh không?”

Nghe thy liīnày, S DuÏkhe kh btÏcưi: “Liu phuínhân.” S Duchâm trà, bình}tĩnh nói: “Tavì chàng, ngayĮc mng cũngkhông cn, còncn thanh danhlàm gì?”

Vyènó thì sao?”

Liu Tuyết Dươngsiết cht tay:V Un conìta, c điùchưa h cóļmt vết nhơănào.V gia taécao môn, trưcgi đu làĩdòng dõi caoquý. Cô munkhiến nó, khiến)V gia biĬvì mt mìnhýcô mà hthn hay sao?!”ù

“Cô không thèmĩđ ý, vynên cô chorng nó cũngkhông thèm đý, V giata cũng khôngthèm đ ýưsao?!”

S Dukhông nói, tayànàng bóp chtchén trà. Hilâu sau, nàngung mt hơicn chén, ngngɩđu, v mtđđim tĩnh nói:êCho nên tachng nói gìc, không phisao?”

Liu TuyếtDương ngây ngưi,Ĩbà nhìn SìDu đng lên,)bình tĩnh nói:“ Ta biếthin gi đangálúc khi nghĩa,ta biết V³Un cn thanhdanh, ta cũngbiết V giakhông chp nhníchuyn này, chonên t đuĨđến cui, taíđu chưa tngɪmun cái gì,ýchưa tng nóiĭcái gì, khôngıphi sao?”

Li)S Du hòaïvào màn mưa,àv mt nàngfkhông h cóna phn oánìtrách, ôn hoànói: “Liu phunhân, ngưi nóiđúng, ta vàɩTiu Tht khôngging nhau. Chàngmun mt cuctình, không màngđi kháng vingưi khp thiênľh. Mà tamun mt cuc:tình, sao nɩđ chàng điïmt vi sЇch tr caơngưi đi. Choénên chàng munîcái gì, taécho cái đó.ĩChàng mun ta³đáp li, taīđáp li. Chàngĺmun yêu ging}như mt đôiètình nhân bìnhĭthưng, ta cgng cho chàng,ínhưng trưc gita chưa tngđòi hi cáiégì. Tam môiơlc sính, takhông cn; mtļđi mt kiếp,}ta không cn;ícông khai tìnhIcm này trưccông chúng, ta)cũng không cn.”

“Cái người lo lắng, cũng chính là cái ta lo lắng. Tình cảm của ta đối với Tiểu Thất có lẽ không so được với tình cảm sâu sắc của người làm mẫu thân như người, thế nhưng lúc nào ta cũng mong chàng sống tốt.”

Mà lúc này, Vệ Uẩn đang trên đường chạy về Vệ phủ.Đúng là nàng thích Vệ Uẩn, nhưng trừ tình yêu, trong lòng nàng còn có rất nhiều. Nàng thích con người Vệ Uẩn, không phải thích Vệ phủ.

“A Du…” Nghe thấy lời nói điềm tĩnh của Sở Du, yết hầu Liễu Tuyết Dương nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống. Bà nắm tay Sở Du, khàn giọng nói: “Một cuộc tình uất ức như vậy, cô cần gì chứ? Cô đổi con đường, đổi một người, không phải tốt rồi sao?”

“Không sao!” Giọng Vệ Uẩn bình thản: “Về đến nhà sẽ ổn thôi!”

Sở Du thở dài: “Năm đó ta ở lại Vệ gia là vì Vệ gia mưa gió trùng trùng. Ta không nỡ nhìn dòng dõi anh hùng như Vệ gia bị người khác nhục nhã. Khi đó, ta từng nghĩ đợi một ngày Vệ gia chấn hưng, đó là lúc Sở Du rời đi. Nói cho chính xác thì ta và Vệ Uẩn không phải là thúc tẩu bất luân, mà là vô môi cẩu hợp(*), mặc dù trong mắt người là đồi phong bại tục, nhưng chúng ta không hề quấy nhiễu bất cứ ai. Ta thích chàng, nguyện ở bên chàng, ta không cảm thấy tình cảm này có lỗi với người nào. Nói một câu này có thể khiến ngài nghe khó chịu…” Sở Du ngước mắt nhìn bà, ánh mắt mang theo ý cười: “Trong lòng ta không có lễ giáo, chỉ có đạo lý. Ta làm việc chỉ hỏi có tổn thương người khác hay không, nếu tình cảm này chưa từng tổn thương ai, vậy ta làm sai cái gì?”

Sở Du không đáp, nàng bật cười không thành tiếng: “Phu nhân, đổi một người thì sẽ thuận buồm xuôi gió hay sao? Một cuộc tình luôn có trắc trở, Vệ Uẩn chưa bao giờ chịu từ bỏ, sao ta có thể tuỳ tiện từ bỏ đây?”

(*) Vô môi cẩu hợp: nam nữ ở với nhau mà chưa cưới hỏi

“Vậy cô…” Liễu Tuyết Dương ngây ngốc ngẩng đầu: “Cô muốn thế nào?”

“Không cần!” Chàng mở miệng: “Sắp đến rồi!”

Tay Liễu Tuyết Dương run rẩy, Sở Du khẽ cười: “Năm năm trước, thời điểm Vệ Uẩn thay ca ca viết thư phóng thê, ta đã không còn là Thiếu phu nhân Vệ phủ nữa.”

Sở Du không nói, nàng cúi đầu nhìn người bà. Dường như Liễu Tuyết Dương hiểu ra cái gì, bà đột ngột lùi bước, nôn nóng nói: “Ta tuyệt đối sẽ không đồng ý hôn sự của cô và Tiểu Thất!”

Sở Du cười không thành tiếng, thở dài, ôn hoà nói: “Người không đồng ý, vậy thì thôi.”

“Vậy cô…” Liễu Tuyết Dương ngây ngốc ngẩng đầu: “Cô muốn thế nào?”“Lúc ta bỏ công, chưa từng nghĩ muốn đền đáp. Nếu như ta muốn đền đáp, chắc đã không bỏ công.”

Năm đó, nàng cố chấp ở lại bên cạnh Cố Sở Sinh là bởi vì nàng cảm thấy khi đó Cố Sở Sinh không thể tách khỏi nàng. Nhưng hôm nay, nàng không cảm thấy Vệ Uẩn có cái gì không thể tách khỏi nàng.

Dứt lời, nàng nhìn sắc trời, ngồi lại vị trí, tự rót trà cho mình.

Dứt lời, nàng nhìn sắc trời, ngồi lại vị trí, tự rót trà cho mình.

Liễu Tuyết Dương ngơ ngác nhìn nàng làm hết chuyện, sau đó nhìn chàng nâng chén trà, ôn hoà nói: “Mẫu thân, ta kính người chén trà cuối cùng này.”

Vì thế nàng không nói gì, nâng chén ngửa đầu uống cạn, sau đó nói: “Liễu phu nhân, bảo trọng.”

“Cô… có ý gì?”

Tay Liễu Tuyết Dương run rẩy, Sở Du khẽ cười: “Năm năm trước, thời điểm Vệ Uẩn thay ca ca viết thư phóng thê, ta đã không còn là Thiếu phu nhân Vệ phủ nữa.”

“Vương gia!” Vệ Hạ chạy bên cạnh chàng. Mưa lớn xen lẫn gió to tạt vào mặt hắn đau rát, hắn khó hiểu hỏi: “Ngài chạy gấp như thế làm gì? Thẩm đại phu nói rồi, vết thương của ngài cần tịnh dưỡng!”

“Ta không nói chuyện này…” Liễu Tuyết Dương bật khóc: “Trong lòng cô, cái ta lo lắng hôm nay là những thứ này sao?”

Liễu Tuyết Dương ngơ ngác nhìn nàng làm hết chuyện, sau đó nhìn chàng nâng chén trà, ôn hoà nói: “Mẫu thân, ta kính người chén trà cuối cùng này.”

Nàng nhắc lại chuyện xa xưa, đầu óc Liễu Tuyết Dương nổ ầm một tiếng. Bà hoảng hốt nhớ lại dường như năm đó Sở Du cũng đã lấy được thư phóng thê do chính tay Vệ Uẩn viết.

Lời nói vừa bộc trực lại vừa giản đơn, giống như chính tình cảm của chàng.

Sở Du thở dài: “Năm đó ta ở lại Vệ gia là vì Vệ gia mưa gió trùng trùng. Ta không nỡ nhìn dòng dõi anh hùng như Vệ gia bị người khác nhục nhã. Khi đó, ta từng nghĩ đợi một ngày Vệ gia chấn hưng, đó là lúc Sở Du rời đi. Nói cho chính xác thì ta và Vệ Uẩn không phải là thúc tẩu bất luân, mà là vô môi cẩu hợp(*), mặc dù trong mắt người là đồi phong bại tục, nhưng chúng ta không hề quấy nhiễu bất cứ ai. Ta thích chàng, nguyện ở bên chàng, ta không cảm thấy tình cảm này có lỗi với người nào. Nói một câu này có thể khiến ngài nghe khó chịu…” Sở Du ngước mắt nhìn bà, ánh mắt mang theo ý cười: “Trong lòng ta không có lễ giáo, chỉ có đạo lý. Ta làm việc chỉ hỏi có tổn thương người khác hay không, nếu tình cảm này chưa từng tổn thương ai, vậy ta làm sai cái gì?”

Nàng nhắc lại chuyện xa xưa, đầu óc Liễu Tuyết Dương nổ ầm một tiếng. Bà hoảng hốt nhớ lại dường như năm đó Sở Du cũng đã lấy được thư phóng thê do chính tay Vệ Uẩn viết.

Chẳng qua bà đã sớm quen có Sở Du ở Vệ phủ, bà không biết Vệ phủ không có Sở Du sẽ trở nên thế nào.Lát sau, cuối cùng chàng không nhịn được, ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên ý cười. Tình cảm không thể kiềm chế nổi ấy nghiêng tràn ra khỏi đôi mắt xinh đẹp của chàng. Nụ cười của chàng trong mưa mang theo ấm áp, chàng lớn tiếng trả lời Vệ Hạ.(*) Vô môi cẩu hợp: nam nữ ở với nhau mà chưa cưới hỏi

“Vương gia!” Vệ Hạ thở dài: “Rốt cuộc là ngài định làm gì?”

Ánh mắt nàng trong trẻo sáng ngời, lòng Liễu Tuyết Dương dao động, nghe nàng nói tiếp: “Đi tới ngày hôm nay, ta không hề hối hận, có điều hôm nay cũng đã đến lúc phải đi rồi.”

Sở Du cười không thành tiếng, thở dài, ôn hoà nói: “Người không đồng ý, vậy thì thôi.”

“A Du, không được!” Liễu Tuyết Dương bật thốt lên, nhưng sau khi nói xong những lời này, chính bà cũng không biết không được cái gì?

Sở Du không nói, nàng cúi đầu nhìn người bà. Dường như Liễu Tuyết Dương hiểu ra cái gì, bà đột ngột lùi bước, nôn nóng nói: “Ta tuyệt đối sẽ không đồng ý hôn sự của cô và Tiểu Thất!”“A Du…” Nghe thấy lời nói điềm tĩnh của Sở Du, yết hầu Liễu Tuyết Dương nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống. Bà nắm tay Sở Du, khàn giọng nói: “Một cuộc tình uất ức như vậy, cô cần gì chứ? Cô đổi con đường, đổi một người, không phải tốt trồi sao?”

Chẳng qua bà đã sớm quen có Sở Du ở Vệ phủ, bà không biết Vệ phủ không có Sở Du sẽ trở nên thế nào.

Mà Sở Du dường như cũng hiểu Liễu Tuyết Dương đang nghĩ gì, nàng mỉm cười nói: “Hôm nay việc vặt trong phù gần như đều do Nhị phu nhân xử lý. Đại đa phần quan hệ xã giao bình thường bên ngoài, ta đều đã bàn giao, sổ sách trong nhà cũng đã kiểm kê xong. Mặc dù Sở Du đi, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến Vệ phủ. Mẫu thân cứ yên tâm.”

Sở Du ngước mắt nhìn người phụ nhân khóc đến không dừng được này, khẽ thở dài. Nàng biết rõ không phải Liễu Tuyết Dương không có tình cảm với nàng, nhưng tình cảm này lại hoàn toàn không thể so sánh với Vệ Uẩn.

“Ta không nói chuyện này…” Liễu Tuyết Dương bật khóc: “Trong lòng cô, cái ta lo lắng hôm nay là những thứ này sao?”

“Cô… có ý gì?”

Sở Du ngước mắt nhìn người phụ nhân khóc đến không dừng được này, khẽ thở dài. Nàng biết rõ không phải Liễu Tuyết Dương không có tình cảm với nàng, nhưng tình cảm này lại hoàn toàn không thể so sánh với Vệ Uẩn.

Bà cảm thấy Sở Du tốt, nhưng rốt cuộc Sở Du cũng là một người ngoài, một người ngoài có khả năng làm hại chính con trai mình. Trừ khi nàng hoàn toàn từ bỏ Vệ Uẩn, nếu không mâu thuẫn giữa Liễu Tuyết Dương và nàng căn bản không thể giải hoà .

Dứt lời, nàng chợt nhớ đến điều gì: “Còn nữa, Liễu phu nhân.” Nàng mang theo ý cười nói: “Lần sau, bất cứ lúc nào cũng đừng tuỳ tiện chạm vào đồ người khác.”

Vệ Uẩn không đáp, chàng nhếch môi.

Đúng là nàng thích Vệ Uẩn, nhưng trừ tình yêu, trong lòng nàng còn có rất nhiều. Nàng thích con người Vệ Uẩn, không phải thích Vệ phủ.

Năm đó, nàng cố chấp ở lại bên cạnh Cố Sở Sinh là bởi vì nàng cảm thấy khi đó Cố Sở Sinh không thể tách khỏi nàng. Nhưng hôm nay, nàng không cảm thấy Vệ Uẩn có cái gì không thể tách khỏi nàng.

Vì thế nàng không nói gì, nâng chén ngửa đầu uống cạn, sau đó nói: “Liễu phu nhân, bảo trọng.”

Ánh mắt nàng trong trẻo sáng ngời, lòng Liễu Tuyết Dương dao động, nghe nàng nói tiếp: “Đi tới ngày hôm nay, ta không hề hối hận, có điều hôm nay cũng đã đến lúc phải đi rồi.”

Dứt lời, nàng đứng dậy, lấy lại hộp gỗ trên bàn, xoay người ra ngoài. Liễu Tuyết Dương nhìn người nữ tử kia căng dù mà đi, đột ngột gọi: “A Du.”

Dứt lời, nàng đứng dậy, lấy lại hộp gỗ trên bàn, xoay người ra ngoài. Liễu Tuyết Dương nhìn người nữ tử kia căng dù mà đi, đột ngột gọi: “A Du.”“A Du, không được!” Liễu Tuyết Dương bật thốt lên, nhưng sau khi nói xong những lời này, chính bà cũng không biết không được cái gì?

Sở Du dừng bước, nàng xoay người nhìn Liễu Tuyết Dương run rẩy cơ thể, kính cẩn quỳ xuống. Hai bàn tay bà đặt trước thân, khấu đầu thật sâu, khàn giọng nói: “Mấy năm qua, Vệ phủ đa tạ.”

Sở Du ngẩn người. Lát sau, nàng khẽ bật tiếng cười.

“Lúc ta bỏ công, chưa từng nghĩ muốn đền đáp. Nếu như ta muốn đền đáp, chắc đã không bỏ công.”

Dứt lời, nàng chợt nhớ đến điều gì: “Còn nữa, Liễu phu nhân.” Nàng mang theo ý cười nói: “Lần sau, bất cứ lúc nào cũng đừng tuỳ tiện chạm vào đồ người khác.”

Liễu Tuyết Dương không ngờ Sở Du sẽ nói câu này. Nàng không nhiều lời, xoay người đi về hướng phòng mình.

Mà lúc này, Vệ Uẩn đang trên đường chạy về Vệ phủ.

Ban đêm, mưa như trút nước, Vệ Hạ lo lắng nói: “Vương gia, trên người ngài còn  thương tích, nghỉ ngơi đi!”

“Không cần!” Chàng mở miệng: “Sắp đến rồi!”

Mà Sở Du dường như cũng hiểu Liễu Tuyết Dương đang nghĩ gì, nàng mỉm cười nói: “Hôm nay việc vặt trong phù gần như đều do Nhị phu nhân xử lý. Đại đa phần quan hệ xã giao bình thường bên ngoài, ta đều đã bàn giao, sổ sách trong nhà cũng đã kiểm kê xong. Mặc dù Sở Du đi, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến Vệ phủ. Mẫu thân cứ yên tâm.”

“Vương gia!” Vệ Hạ chạy bên cạnh chàng. Mưa lớn xen lẫn gió to tạt vào mặt hắn đau rát, hắn khó hiểu hỏi: “Ngài chạy gấp như thế làm gì? Thẩm đại phu nói rồi, vết thương của ngài cần tịnh dưỡng!”

Sở Du ngẩn người. Lát sau, nàng khẽ bật tiếng cười.

“Không sao!” Giọng Vệ Uẩn bình thản: “Về đến nhà sẽ ổn thôi!”

“Cái người lo lắng, cũng chính là cái ta lo lắng. Tình cảm của ta đối với Tiểu Thất có lẽ không so được với tình cảm sâu sắc của người làm mẫu thân như người, thế nhưng lúc nào ta cũng mong chàng sống tốt.”

“Vương gia!” Vệ Hạ thở dài: “Rốt cuộc là ngài định làm gì?”

Chẳng qua bà đã sớm quen có Sở Du ở Vệ phủ, bà không biết Vệ phủ không có Sở Du sẽ trở nên thế nào.

Vệ Uẩn không đáp, chàng nhếch môi.

Lát sau, cuối cùng chàng không nhịn được, ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên ý cười. Tình cảm không thể kiềm chế nổi ấy nghiêng tràn ra khỏi đôi mắt xinh đẹp của chàng. Nụ cười của chàng trong mưa mang theo ấm áp, chàng lớn tiếng trả lời Vệ Hạ.

“Ta nhớ nàng rồi!”

“Ta nhớ nàng rồi!”

Sở Du không đáp, nàng bật cười không thành tiếng: “Phu nhân, đổi một người thì sẽ thuận buồm xuôi gió hay sao? Một cuộc tình luôn có trắc trở, Vệ Uẩn chưa bao giờ chịu từ bỏ, sao ta có thể tuỳ tiện từ bỏ đây?”

Vệ Hạ ngẩn người. Hắn nhìn người thanh niên mang theo khí chất thiếu niên, nghe chàng tươi cười lặp lại một lần nữa: “Ta muốn gặp nàng, không đợi được nữa!”

Trước giờ đều là thẳng thắn nghiêm túc, không hề vòng vo.

Lời nói vừa bộc trực lại vừa giản đơn, giống như chính tình cảm của chàng.

Sở Du dừng bước, nàng xoay người nhìn Liễu Tuyết Dương run rẩy cơ thể, kính cẩn quỳ xuống. Hai bàn tay bà đặt trước thân, khấu đầu thật sâu, khàn giọng nói: “Mấy năm qua, Vệ phủ đa tạ.”

Trước giờ đều là thẳng thắn nghiêm túc, không hề vòng vo.

5 5 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

10 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Ngọc Anh
Ngọc Anh
4 Năm Cách đây

Bao năm công sức bộ 1 cái quỳ tạ ơn là xong đó hả trời. SD cũng tính hết cho ngày hôm nay rồi. Nên mọi thứ k có nàng cũng vẫn ổn

Rose
Rose
4 Năm Cách đây

Chỉ vì đoạn tình này mà tình cảm SD và LTD có chút mẻ, hy vọng mọi việc chóng qua cho nhẹ lòng

Hạnh Lê
Hạnh Lê
4 Năm Cách đây

Người nàng yêu muốn gì nàng đáp ứng cái nấy. Nàng có thể hy sinh mọi thứ, sẵn sàng che mưa gió và làm tất cả những gì tốt nhất cho người mình yêu. Nhưng ngoài Vệ Uẩn nàng còn nhiều thứ lắm. Không có chàng nàng vẫn có mục tiêu để sống và để cống hiến.

Bông Bông
Bông Bông
4 Năm Cách đây

Huhu về nhà có kịp ko

Nguyen Minh
Nguyen Minh
4 Năm Cách đây

Sở Du vẫn kiên cường như vậy. Nàng dù chìm trong ái tình vẫn chưa hề đánh mất bản thân

Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

Ông trời cứ trái ngang vậy đó :((

Lam
Lam
4 Năm Cách đây

Sở Du là 1 trong những nữ 9 t khâm phục nhất, nàng ko phụ bất kỳ ai trong thiên hạ này, cho dù những đau khổ của kiếp thì kiếp này nàng vẫn hy sinh ko từ. Là ng xứng đáng được hạnh phúc nhất

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Mấy năm qua chị đã làm tốt lắm rồi. Đến hào sảng như thế nào thì rời đi cũng nên hào sảng như vậy…

Sundomm
Sundomm
4 Năm Cách đây

Trời ơi bực quá, uất thay Sở Du mà. Để xem lúc vệ uẩn về Liễu phu nhân có hiểu chuyện hơn ko

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Không thẹn với lòng là được, tư tưởng của Du tỷ tiến bộ lắm luôn, chỉ cần không phạm phải đạo lý là được quan tâm chi lễ giáo phong kiến khắc nghiệt

10
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!