Chương 140
A Du, ta trở về rồi
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du trở lại phòng mình, trong phòng đã một mảng hỗn độn. Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt đang thu dọn đồ đạc, mặt Trường Nguyệt tỏ vẻ phẫn nộ. Thấy Sở Du tới, nàng lập tức bước lên, đột ngột quăng đồ xuống đất, cả giận nói: “Tiểu thư, chúng ta về Sở phủ đi!” Tần Trà chính là vỗ vỗ hắn bả vai
“Trường Nguyệt!” Vãn Nguyệt bước lên kéo Trường Nguyệt lại, nháy mắt với nàng. Sở Du nhìn căn phòng, bước tới trước bàn đọc sách, nhặt một quyển thoại bản rớt dưới đất phủi bụi.
“Tiểu thư.” Vãn Nguyệt bước tới sau lưng nàng, kính cẩn hỏi: “Bây giờ tính thế nào?” Một cái phía sau lục tục theo trong tháp.
Vãn Nguyệt gọi tiểu thư theo Trường Nguyệt, cũng là tỏ rõ thái độ của nàng. Sở Du mỉm cười, nâng mắt nói: “Thu dọn đồ đạc, chi phí và đồ nữ trang thường ngày đi, tạm thời Trường Nguyệt trở về chỗ Đại ca ta, Vãn Nguyệt theo ta đến Thanh Châu với Nguỵ quận chúa.” Nghiêu Tửu trơ mắt nhìn Tần Trà cấp tự.
“Muội đã bảo nhất định tiểu thư sẽ đi mà!”
Trường Nguyệt nghe căn dặn như vậy thì thở phào, đắc ý nhìn Vãn Nguyệt: “Chỉ có tỷ lề mề, còn bảo cái gì mà đợi tiểu thư căn dặn.” Nàng thân mạnh mẽ, tốc độ rất nhanh.
Vãn Nguyệt bất đắc dĩ mỉm cười, thu dọn đồ đạc cùng Trường Nguyệt.
Sở Du không có gìíđể thu dọn,ἵđồ nàng trânjquý đều đểỹtrong hộp gỗ{kia. Ban đầu,únàng cũng chỉỉmuốn lưu lạiýmột chút dấuἰvết của VệịQuân, dù saofđây cũng làợtrượng phu đầuýtiên mà nàngềkính trọng nhất,ỗmặc dù khôngíyêu, nhưng cóἲkính ngưỡng. Tuyịnhiên về sau,áđồ cất trongđhộp gỗ này[đều hoá thành¹Vệ Uẩn.
Sở Duịcúi đầu lấyẽmột phong “Thưỡphóng thê” từẹtrong đống thưЇtín kia, nhìnỉnét chữ nonἲnớt của VệỵUẩn, nàng lẳngălặng bật cười.
Thậtâra nàng chưaótừng nghĩ sẽỷcó ngày dùngĭđến nó. Nămĩấy, nàng đãἶtừng thật lòngithật dạ muốnɨan tâm ởẵlại phủ đệỹnày cả đời.
Dùịcho lúc đốiĺdiện Liễu TuyếtîDương, nàng nóiíchuyện trầm tĩnhἱcỡ nào, nhưngἲnăm năm công³sức hoá thànhḽmột mớ hỗnỉđộn trong phòng,ểnàng không phảiìkhông hề đauềlòng.
Lúc nàng đangĺthu dọn hànhắtrang, Tưởng Thuầnạgấp gáp chạyỉđến, dường nhưĮnàng ấy đãĺđợi rất lâu,ầsốt ruột hỏi:ớ“Mẫu thân nóiἷthế nào?”
Lời³vừa dứt, Tưởng¸Thuần nhìn TrườngỗNguyệt và VãnĮNguyệt thu dọnắđồ nữ trang,ĩngay lập tứcĬsắc mặt táiẵđi, nàng runịrẩy cánh môi,ớngẩng đầu lên,ìkhó tin hỏi:ặ“Muội muốn đi?”į
Sở Du gậtủđầu, ôn hoàãnói: “Muội đãỵnói với bàẽấy rồi, bàịấy không chấpἲnhận, nên muộiéđi thôi.”
TưởngủThuần không nói,(nàng im lặngữnhìn Sở Du,}yết hầu nghẹnángào. Nàng muốnứnói gì đó,ïnhưng không dámļmở miệng, kiềmôchế cảm xúcĪcủa mình. Hồiẻlâu sau, TưởngíThuần mới khànđgiọng lên tiếng:ı“Có thể đừngửđi không?”
SởIDu bất ngờ,ĩlộ ra vẻẩmặt kinh ngạc.ḹNhưng nói xongỉcâu này, Tưởng²Thuần liền nhắmểmắt, khổ sởịnói: “Tỷ đùaịthôi, muội đừngĩđể ý.”
“Lúcĭnày rồi…” Sở¹Du cười khẽ:ợ“Tỷ còn đùaịvới muội hayĪsao?”
Tưởng Thuầnítrầm mặc. Hồiừlâu sau, nàngậgian nan bậtЇcười: “Muội biết}không, năm nămítrước, lần đầuửtiên Tiểu Thấtỵnói với tỷ{rằng đệ ấyẽthích muội, tỷíđã lo lắngụngày này.”
“Tỷĭkhông có giaýđình, là AïThúc cho tỷứgia đình. Sauỉkhi chàng đi,ftỷ vốn khôngẵnơi để đi,ἵkhông nơi đểĮvề, là muộiêcho tỷ sinhľmệnh, cho tỷởmột mái nhàḻlần nữa.”
Nóiɩđến đây, TưởngïThuần đỏ vành]mắt. Nàng tựaơnhư không kiềmìchế nổi, gianănan bật cười,Îlấy khăn lauănước mắt: “Tỷḹnói mấy chuyệnẩkỳ quặc này,ỡkhiến muội chêἲcười rồi.”
SởfDu im lặngìnhìn nàng vộiἵlau nước mắt,ἱnghe giọng nàngĩrun rẩy: “Tỷữvốn không phảiẹngười kiên cường,ἷtỷ phải tìmĮcái gì dựaĺdẫm thì mớiớcó thể đứngÍđược. Muội tới,{tỷ liền cảmỉthấy chúng taỵlà người mộtĭnhà, người mộtónhà ở bênĭnhau, bất luậnămưa gió đềuἰcó thể vượtἱqua. Thế nhưngấlúc Tiểu Thấtẳnói với tỷãnhững lời kia,(tỷ đã biếtìsớm muộn gìɨcũng sẽ cóɩngày này.”
TưởngèThuần đã rấtįcố gắng, nhưngựgiọng nói củaìnàng vẫn trởĺnên lắp bắp,Inước mắt cũngЇngày càng nhiều.ľDường như nàngİquá đau khổ,°cơ thể cũngìhơi còng xuống.ậSở Du bướcìtới bên ngườijnàng, ôm nàngữvào lòng, buôngỷtiếng thở dài.
“AĩThuần, muội vẫnïluôn là ngườiưthân của tỷ.”Ĩ
Tưởng Thuần ngheỹvậy thì khôngἷkìm nén nổiýnữa, cả ngườiíđều dựa vàoÏlực cánh tayIcủa Sở Duẽmà đứng, oàợkhóc nức nở.
“Thờiìđiểm gian nanịnhất đều đãệvượt qua, vìÎsao hôm nayἷmọi người yênếổn thì phảiễtan chứ?”
“Chúng(ta vượt quaỗsinh tử, vượtỉqua quốc phá,ľsao hôm nayìlại không thểĩvượt qua?”
TưởngĮThuần thở dốc²từng hơi, nàngểnắm chặt cổầtay Sở Du,âdường như đãữđau khổ đến¸cùng cực.
Trước giờ,ìnàng đều nhẫnἵnhịn, nhưng dườngõnhư tất cảúcảm xúc đềuἴbộc phát ởịmột khắc này.ịSở Du rủìmắt, chậm rãiýnói: “Hẳn làįbởi vì cáiệkhó vượt quaḹnhất trên đờiíchính là lòngỗngười.”
“Tỷ cóỉthể đọ sứcơvới mãnh hổ,ìnhưng rất khóĩchịu được conõkiến cắn nuốt.ĩBởi vì đôiỉkhi, tỷ thậmắchí còn khôngợbiết một đònἳđánh ra phảiЇđánh lên ngườiờai?”
Tưởng Thuầnĩkhông đáp, nàngổthở dồn dập,ẩđau khổ khépỹmi.
“Tỷ biết.”
Nàngặlặp lại: “Tỷľbiết.”
Nàng lặpĪlại, không biếtílà đang thuyếtỷphục ai. Choɨđến khi giọngiVãn Nguyệt vangịlên: “Tiểu thư,ộđồ đạc thuỉdọn xong rồi.”ó
Sở Du đápįmột tiếng. TưởngằThuần dần dầnjhồi phục tinhèthần, nàng gianļnan đứng thẳngẫlại, im lặngẫnhìn Sở Du.
SởđDu không nóiảgì, lát sau:vẫn là TưởngɪThuần lên tiếngἲtrước.
“Ta tiễn muộiĩđi.”
Giọng nàngềkhàn khan, mangÍtheo chút run)rẩy. Sở Duỉđáp một tiếng,ἳsau đó buôngơnàng ra, dẫnĩTrường Nguyệt và(Vãn Nguyệt raìngoài.
Tưởng Thuần vàơLiễu Tuyết Dươngỉđều đã đuổiỵhết người, đaẽphần trong phủĬkhông biết chuyệnìgì xảy ra.
LúcýSở Du tớiἳchỉ dẫn theoịTrường Nguyệt vàừVãn Nguyệt, hômỹnay nàng điụcũng không mangḻtheo bao nhiêuỉđồ.
Nàng bảo ngườiÍdắt xe ngựa,ậtự mình lênÍxe, Tưởng Thuầnứlên cùng nàng,ýnhỏ giọng nói:ọ“Ta tiễn muộiἶra thành.”
“Ừm.”ɨ
Sở Du đápịlời, không nóijgì nhiều.
Xe ngựaầlắc lư, SởỉDu vén rèm,ἳnhìn bảng hiệuḻVệ phủ trong)mưa gió. Dướijánh đèn, dòngếchữ vàng nhànẵnhạt bóng loáng,ɩvô cùng quý]khí.
Sở Du nhìnìhai chữ kiaểhoàn toàn biếtỡmất trong tầmἵmắt mình, cảmễgiác như cóígì đó dầnádần tan biếnấtrong lòng.
Nàng chậmЇrãi buông rèm,ểnghe Tưởng Thuầnữhỏi: “Sau nàyộmuội định điỉđâu?”
“Đến ThanhẳChâu.”
“Vậy TiểuọThất thì sao?”ạ
Sở Du sữngỹngười. Lát sau,ẽnàng lẳng lặngăcười: “Cứ vậyìthôi, muội cóìviệc thì điếlàm việc củaậmình, muội nhớ,chàng thì điỏgặp chàng. Muộiùchỉ vứt bỏîthân phận Vệỉđại phu nhân…”}Sở Du rủἳmắt, che khuấtḹcảm xúc trongơmắt mình: “Khôngãphải vứt bỏỏchàng.”
Lúc nóiứchuyện, xe ngựaìđã đến trướcýcổng thành. SởìDu ngẩng đầuẽnhìn sắc trờiẵbên ngoài, thởùdài: “Hôm nayímưa lớn, tỷjkhông cần tiễnĬthêm nữa. Nếuỷngày nào đóếmuội đi ngangèBạch Lĩnh, muộiếsẽ đến tìmÎtỷ uống rượu.”²
Nghe vậy, rốt(cuộc Tưởng Thuầnícũng bật cười.ấMắt nàng cònỷngấn lệ, dịuẹdàng nói: “Tỷịchờ muội.”
SởìDu gật đầu,įôn hoà nói:ơ“Đi thôi.”
TưởngếThuần trầm mặcẩchốc lát, cuốiĬcùng chỉ cầmếtay nàng, sauãđó đứng dậyĬxuống xe.
Đợi sauèkhi Tưởng Thuầnĩđi rồi, SởịDu ngồi trongjxe ngựa, vuốt‹ve ngọc bộiũnăm xưa Vệỹphủ đính hôn,đưa tới, khôngánói lời nào.
Lúc¸Sở Du xuấtɨhành từ cửaổĐông, Vệ Uẩnởgiơ roi thúcìngựa vừa vềἳđến Vệ phủ.]Chàng vui mừngỵđích thân bướcḻlên gõ cửa.đLúc người gácácổng mở ra,įnhìn thấy dángủvẻ Vệ Uẩnăthì sợ ngâyĩngười, sau đóḷhắn phản ứngilại, căng thẳngùhỏi: “Vương giaìvề rồi ư?”ἰ
“Ừ.”
“Danh dự?”
Chàng bước vào nhà, trực tiếp đi thẳng vào đại sảnh, hào hứng nói: “Ta về sớm. Mẫu thân đâu? Đại tẩu đâu?”
Liễu Tuyết Dương không đáp, đối thoại với Sở Du đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của bà. Giờ phút này đối diện với Vệ Uẩn đỏ mắt, bà đã không còn bất cứ sức lực nào ngăn cản chàng.“Mẫu thân?”
Dứt lời, chàng cảm thấy mình hỏi quá trực tiếp nên nói thêm vào: “Nhị tẩu và Lục tẩu nữa?”
Vẻ mặt bà mỏi mệt, mắt khóc đến sưng đỏ. Vệ Uẩn sững sờ, sau đó nhìn thấy xung quanh lần lượt thắp đèn.
“Con xấc xược!”
Người gác cổng không đáp. Vệ Uẩn đi hai bước, trực giác mách bảo chàng có gì đó bất thường.
Có gì quan trọng hơn thanh danh, quan trọng hơn danh dự?
“Ta ở đây.”
Dường như tối nay Vệ phủ quá yên tĩnh.
Dứt lời, chàng cảm thấy mình hỏi quá trực tiếp nên nói thêm vào: “Nhị tẩu và Lục tẩu nữa?”
Chàng dừng bước, nhíu mày, đột ngột xoay người, nghiêm giọng hỏi: “Đại phu nhân đâu?”
“Mẫu thân.” Giọng Vệ Uẩn lạnh xuống, lần đầu tiên chàng đánh mất lý trí, không muốn kiềm chế cân bằng gì nữa. Chàng bình tĩnh nhìn Liễu Tuyết Dương, mỉa mai: “Hành động của người như vậy có khác gì đám tiểu nhân vong ân phụ nghĩa?!”
Người gác cổng sợ đến đột ngột quỳ mọp xuống. Trực giác Vệ Uẩn cảm thấy không ổn, chàng rút trường kiếm ra, kề lên cổ người gác cổng, giận dữ quát: “Nói! Đại phu nhân và mẫu thân ta đâu?!”
Nhưng trong nháy mắt chàng bước đi, gậy trong tay thị vệ đột ngột đập mạnh xuống, đánh lên lưng Vệ Uẩn. Vệ Uẩn bị đánh đến lảo đảo, suýt nữa quỵ xuống. Vệ Hạ nôn nóng lên tiếng: “Lão phu nhân, Vương gia vừa mới bị thương!”
“Ta ở đây.”
Trước đây, lúc Vệ gia thi hành gia pháp thường sử dụng những trường côn này, nhiều năm rồi Vệ gia chưa từng dùng đến gia pháp. Liễu Tuyết Dương nghe thấy người tới, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Ta không thể dung túng các người huỷ hoại danh dự Vệ gia.”Hai người họ lẳng lặng nhìn nhau trong đêm tối, ánh sáng ngọn đèn nhỏ trên góc mui xe ngựa lập loè dưới mưa. Vệ Uẩn nhìn khuôn mặt bình thản thuần khiết của người kia. Thật lâu sau, chàng khàn giọng lên tiếng.
Vệ Uẩn nắm chặt dây cương, phóng từ trên sườn núi xuống.
Một giọng nói mệt mỏi truyền đến. Vệ Uẩn quay phắt đầu lại, nhìn thấy Liễu Tuyết Dương ngồi quỳ ở trên chính tọa.
Chàng bước vào nhà, trực tiếp đi thẳng vào đại sảnh, hào hứng nói: “Ta về sớm. Mẫu thân đâu? Đại tẩu đâu?”
Bà không dám nhìn chàng, chỉ có thể rủ mắt, khàn giọng nói: “Không được đi là không được đi. Ta là mẫu thân con, lẽ nào con còn muốn ra tay với người của ta sao?”
Vẻ mặt bà mỏi mệt, mắt khóc đến sưng đỏ. Vệ Uẩn sững sờ, sau đó nhìn thấy xung quanh lần lượt thắp đèn.
Chàng dừng bước, nhíu mày, đột ngột xoay người, nghiêm giọng hỏi: “Đại phu nhân đâu?”
Y sam chàng xộc xệch, bên trên còn dính máu.
“Mẫu thân?”
Chàng chỉ nghe tiếng mưa to tầm tã rơi xuống rào rào. Tiếp đó, chàng nhìn thấy Tưởng Thuần vừa mới trở về, ngây ngốc nhìn chàng, sau đó đột ngột phản ứng kịp, vội vàng nói: “Muội ấy đến Thanh Châu rồi, đi từ cửa Đông!”
Chàng cảm thấy tầm mắt mơ hồ, hô hấp cũng đau. Đoạn đường sau đó, chàng tự mình bò ra.
Vệ Uẩn nghi hoặc: “Người làm gì vậy?”
Dứt lời, trong lòng chàng bỗng dưng sợ hãi, theo bản năng hỏi: “Tẩu tẩu đâu?”
Chàng im lặng nhìn nàng, vô số cảm xúc lẫn lộn trong đôi mắt xinh đẹp.
“Con hỏi A Du à?”
“Ta trở về rồi.”
Liễu Tuyết Dương khàn giọng lên tiếng, Vệ Uẩn còn chưa kịp nghĩ lời này có ý gì thì đã nghe Liễu Tuyết Dương nói: “Nó đi rồi.”
Nghe thấy lời này, Vệ Uẩn mở to hai mắt. Một lát sau, chàng lập tức phản ứng lại, xoay người chạy về hướng cổng lớn.
“Con đã nghe những lời này quá nhiều rồi!”
Liễu Tuyết Dương cao giọng, giận dữ quát: “Đứng lại!”
Vệ Uẩn dừng bước, nghe thấy Liễu Tuyết Dương nói: “Nó đi rồi, đi rồi! Nếu con thật sự nghĩ cho nó, có một chút lòng liêm sỉ thì hôm nay trở về nghỉ ngơi đi!”
Liễu Tuyết Dương cao giọng, giận dữ quát: “Đứng lại!”
Liễu Tuyết Dương giận dữ quát: “Đừng nói bậy nói bạ nữa, trở về phòng cho ta!”
Vệ Uẩn không nói, chàng quay lưng về phía Liễu Tuyết Dương, khàn giọng mở miệng: “Lúc con đi, con từng dặn nàng đừng xung đột với người.”
Vệ Uẩn chẳng kịp đáp lại, chàng dựa theo bản năng xoay người lên ngựa, sau đó lập tức nhắm về hướng cửa Đông mà chạy.
Tay Liễu Tuyết Dương khẽ run, sau đó nhắm mắt lại, khó nhọc nói: “Tiểu Thất, con còn nhỏ.”
Chẳng qua chỉ là tình cảm thiếu niên, vài năm là quên, lại qua một thời gian nữa là tan, cần gì cố chấp như thế?
“Con sẽ không về.”
“Con đã nghe những lời này quá nhiều rồi!”
Tay Liễu Tuyết Dương khẽ run, sau đó nhắm mắt lại, khó nhọc nói: “Tiểu Thất, con còn nhỏ.”
Vệ Uẩn quay đầu lại, khuôn mặt mang theo vẻ mệt mỏi: “Cố Sở Sinh nói, Nhị tẩu nói, A Du nói, Thẩm Vô Song nói… Rất nhiều người đều nói với con những lời này. Nhưng con tuổi nhỏ thì thế nào? Con tuổi nhỏ cho nên con yêu một người cũng không phải là yêu, cho nên con muốn cái gì, các người bảo không cho thì không cho, phải không?!”
Bà không lên tiếng, người chấp hành gia pháp cũng sẽ không ngừng. Mỗi một bước Vệ Uẩn đi về phía trước, thị vệ hai bên sẽ đập đại côn xuống.
Liễu Tuyết Dương không đáp, đối thoại với Sở Du đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của bà. Giờ phút này đối diện với Vệ Uẩn đỏ mắt, bà đã không còn bất cứ sức lực nào ngăn cản chàng.
Chàng siết chặt dây cương, phóng thẳng một đường ra khỏi Bạch Lĩnh. Trên quan đạo, Vệ Uẩn nhẩm tính đường đi của Sở Du, sau đó quay đầu lên núi, chọn đường gần nhất gấp gáp đuổi theo.
Bà không dám nhìn chàng, chỉ có thể rủ mắt, khàn giọng nói: “Không được đi là không được đi. Ta là mẫu thân con, lẽ nào con còn muốn ra tay với người của ta sao?”
Vệ Thu và Vệ Hạ đuổi theo đằng sau. Vệ Uẩn đánh ngựa rất nhanh, dường như hoàn toàn quên mất bản thân mình là người bị thương. Hồi lâu sau, một chiếc xe ngựa lắc lư xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Trong lúc nói chuyện, người của Liễu Tuyết Dương đã chạy từ hành lang hai bên đến, đứng hai bên Vệ Uẩn, tay cầm trường côn cao bằng người, ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng.
“Ừ.”Dứt lời, Vệ Uẩn lập tức cất bước ra ngoài.
Trước đây, lúc Vệ gia thi hành gia pháp thường sử dụng những trường côn này, nhiều năm rồi Vệ gia chưa từng dùng đến gia pháp. Liễu Tuyết Dương nghe thấy người tới, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Ta không thể dung túng các người huỷ hoại danh dự Vệ gia.”
Trong lúc nói chuyện, người của Liễu Tuyết Dương đã chạy từ hành lang hai bên đến, đứng hai bên Vệ Uẩn, tay cầm trường côn cao bằng người, ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng.
Liễu Tuyết Dương không nói, bà cắn chặt môi dưới, nước mắt lã chã.
“Danh dự?”
Vệ Uẩn nghe vậy, không nhịn được bật cười: “Nếu không có nàng, ngay cả mạng cũng không còn. Người còn cơ hội đứng tại đây nhắc danh dự gì chứ?”
Dường như tối nay Vệ phủ quá yên tĩnh.
Người gác cổng sợ đến đột ngột quỳ mọp xuống. Trực giác Vệ Uẩn cảm thấy không ổn, chàng rút trường kiếm ra, kề lên cổ người gác cổng, giận dữ quát: “Nói! Đại phu nhân và mẫu thân ta đâu?!”
“Mẫu thân.” Giọng Vệ Uẩn lạnh xuống, lần đầu tiên chàng đánh mất lý trí, không muốn kiềm chế cân bằng gì nữa. Chàng bình tĩnh nhìn Liễu Tuyết Dương, mỉa mai: “Hành động của người như vậy có khác gì đám tiểu nhân vong ân phụ nghĩa?!”
“Con xấc xược!”
Liễu Tuyết Dương giận dữ quát: “Đừng nói bậy nói bạ nữa, trở về phòng cho ta!”
“Con sẽ không về.”
Vệ Uẩn quay đầu lại, khuôn mặt mang theo vẻ mệt mỏi: “Cố Sở Sinh nói, Nhị tẩu nói, A Du nói, Thẩm Vô Song nói… Rất nhiều người đều nói với con những lời này. Nhưng con tuổi nhỏ thì thế nào? Con tuổi nhỏ cho nên con yêu một người cũng không phải là yêu, cho nên con muốn cái gì, các người bảo không cho thì không cho, phải không?!”
Vệ Uẩn không nói, chàng quay lưng về phía Liễu Tuyết Dương, khàn giọng mở miệng: “Lúc con đi, con từng dặn nàng đừng xung đột với người.”
Vệ Uẩn xoay người, bình tĩnh nói: “Trừ phi hôm nay người đánh chết con, nếu không con sẽ đi tìm nàng.”
Dứt lời, Vệ Uẩn lập tức cất bước ra ngoài.
Nhưng trong nháy mắt chàng bước đi, gậy trong tay thị vệ đột ngột đập mạnh xuống, đánh lên lưng Vệ Uẩn. Vệ Uẩn bị đánh đến lảo đảo, suýt nữa quỵ xuống. Vệ Hạ nôn nóng lên tiếng: “Lão phu nhân, Vương gia vừa mới bị thương!”
Cả người chàng nằm rạp trên ngựa, cảm giác khoang ngực đau đến phát run.Vệ Uẩn nghi hoặc: “Người làm gì vậy?”Vệ Uẩn xoay người, bình tĩnh nói: “Trừ phi hôm nay người đánh chết con, nếu không con sẽ đi tìm nàng.”
Liễu Tuyết Dương không nói, bà cắn chặt môi dưới, nước mắt lã chã.
Bà không hiểu.
Bà thật sự không hiểu.
Chẳng qua chỉ là tình cảm thiếu niên, vài năm là quên, lại qua một thời gian nữa là tan, cần gì cố chấp như thế?
Có gì quan trọng hơn thanh danh, quan trọng hơn danh dự?
Bà không lên tiếng, người chấp hành gia pháp cũng sẽ không ngừng. Mỗi một bước Vệ Uẩn đi về phía trước, thị vệ hai bên sẽ đập đại côn xuống.
Chàng không chịu nổi, ngã gục xuống đất, rồi lại gắng gượng đứng dậy.
Nghe thấy lời này, Vệ Uẩn mở to hai mắt. Một lát sau, chàng lập tức phản ứng lại, xoay người chạy về hướng cổng lớn.
Đại côn đánh xuống lần nữa, chàng tiếp tục bị đánh ngã xuống đất, nhưng vẫn muốn đứng lên.
Ngựa vững vàng đáp xuống trước mặt xe ngựa, ép xe ngừng lại đột ngột. Sở Du ngồi trên xe, lòng thắt lại. Nàng cuốn rèm lên, nhìn thấy người ngồi trên lưng ngựa.
Chàng cảm thấy tầm mắt mơ hồ, hô hấp cũng đau. Đoạn đường sau đó, chàng tự mình bò ra.
Chàng nghe thấy tiếng Vệ Hạ cầu xin, nghe thấy tiếng Vệ Thu tranh luận. Đợi lúc sau, thời điểm chàng bò qua từng bậc thang Vệ gia, thở dốc đứng lên, chàng đã chẳng nghe thấy gì nữa.
Đại côn đánh xuống lần nữa, chàng tiếp tục bị đánh ngã xuống đất, nhưng vẫn muốn đứng lên.
Chàng không chịu nổi, ngã gục xuống đất, rồi lại gắng gượng đứng dậy.
Chàng chỉ nghe tiếng mưa to tầm tã rơi xuống rào rào. Tiếp đó, chàng nhìn thấy Tưởng Thuần vừa mới trở về, ngây ngốc nhìn chàng, sau đó đột ngột phản ứng kịp, vội vàng nói: “Muội ấy đến Thanh Châu rồi, đi từ cửa Đông!”
Vệ Uẩn chẳng kịp đáp lại, chàng dựa theo bản năng xoay người lên ngựa, sau đó lập tức nhắm về hướng cửa Đông mà chạy.
Cả người chàng nằm rạp trên ngựa, cảm giác khoang ngực đau đến phát run.
Chàng siết chặt dây cương, phóng thẳng một đường ra khỏi Bạch Lĩnh. Trên quan đạo, Vệ Uẩn nhẩm tính đường đi của Sở Du, sau đó quay đầu lên núi, chọn đường gần nhất gấp gáp đuổi theo.
Dứt lời, trong lòng chàng bỗng dưng sợ hãi, theo bản năng hỏi: “Tẩu tẩu đâu?”
Vệ Thu và Vệ Hạ đuổi theo đằng sau. Vệ Uẩn đánh ngựa rất nhanh, dường như hoàn toàn quên mất bản thân mình là người bị thương. Hồi lâu sau, một chiếc xe ngựa lắc lư xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Vệ Uẩn nắm chặt dây cương, phóng từ trên sườn núi xuống.
Ngựa vững vàng đáp xuống trước mặt xe ngựa, ép xe ngừng lại đột ngột. Sở Du ngồi trên xe, lòng thắt lại. Nàng cuốn rèm lên, nhìn thấy người ngồi trên lưng ngựa.
Y sam chàng xộc xệch, bên trên còn dính máu.
Chàng im lặng nhìn nàng, vô số cảm xúc lẫn lộn trong đôi mắt xinh đẹp.
Hai người họ lẳng lặng nhìn nhau trong đêm tối, ánh sáng ngọn đèn nhỏ trên góc mui xe ngựa lập loè dưới mưa. Vệ Uẩn nhìn khuôn mặt bình thản thuần khiết của người kia. Thật lâu sau, chàng khàn giọng lên tiếng.
“Ta trở về rồi.”
A Du, ta trở về rồi.
Thực ra thì ai cũng cóa cái lý riêng của mình, đối với cả Vệ Uẩn và Du tỷ thì tình cảm của họ không có gì đáng xấu hổ nhưng đối với LTD thì thanh danh quan trọng hơn tất cả bởi vì cả đời bà đều bảo vệ nó và Vệ phủ. Thôi thì mong sao cho sóng gió sẽ mau qua đi vậy và cũng mong là tình yêu của hai người sẽ đựơc mọi người đón nhận ???