Sơn Hà Chẩm – Chương 140

Chương 140

A Du, ta trở về rồi

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Du trở lại phòng mình, trong phòng đã một mảng hỗn độn. Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt đang thu dọn đồ đạc, mặt Trường Nguyệt tỏ vẻ phẫn nộ. Thấy Sở Du tới, nàng lập tức bước lên, đột ngột quăng đồ xuống đất, cả giận nói: “Tiểu thư, chúng ta về Sở phủ đi!” Tần Trà chính là vỗ vỗ hắn bả vai

“Trường Nguyệt!” Vãn Nguyệt bước lên kéo Trường Nguyệt lại, nháy mắt với nàng. Sở Du nhìn căn phòng, bước tới trước bàn đọc sách, nhặt một quyển thoại bản rớt dưới đất phủi bụi.

“Tiểu thư.” Vãn Nguyệt bước tới sau lưng nàng, kính cẩn hỏi: “Bây giờ tính thế nào?” Một cái phía sau lục tục theo trong tháp.

Vãn Nguyệt gọi tiểu thư theo Trường Nguyệt, cũng là tỏ rõ thái độ của nàng. Sở Du mỉm cười, nâng mắt nói: “Thu dọn đồ đạc, chi phí và đồ nữ trang thường ngày đi, tạm thời Trường Nguyệt trở về chỗ Đại ca ta, Vãn Nguyệt theo ta đến Thanh Châu với Nguỵ quận chúa.” Nghiêu Tửu trơ mắt nhìn Tần Trà cấp tự.

“Muội đã bảo nhất định tiểu thư sẽ đi mà!”

Trường Nguyệt nghe căn dặn như vậy thì thở phào, đắc ý nhìn Vãn Nguyệt: “Chỉ có tỷ lề mề, còn bảo cái gì mà đợi tiểu thư căn dặn.” Nàng thân mạnh mẽ, tốc độ rất nhanh.

Vãn Nguyệt bất đắc dĩ mỉm cười, thu dọn đồ đạc cùng Trường Nguyệt.

S Du không có gìíđ thu dn,đ nàng trânjquý đu đtrong hp g{kia. Ban đu,únàng cũng chmun lưu liýmt chút duvết ca VQuân, dù saofđây cũng làtrưng phu đuýtiên mà nàngkính trng nht,mc dù khôngíyêu, nhưng cókính ngưng. Tuynhiên v sau,áđ ct trongđhp g này[đu hoá thành¹V Un.

S Ducúi đu lymt phong “Thưphóng thê ttrong đng thưЇtín kia, nhìnnét ch nonnt ca VUn, nàng lngălng bt cưi.

Thtâra nàng chưaótng nghĩ scó ngày dùngĭđến nó. Nămĩy, nàng đãtng tht lòngitht d munɨan tâm li ph đnày c đi.

Dùcho lúc điĺdin Liu TuyếtîDương, nàng nóiíchuyn trm tĩnhc nào, nhưngnăm năm công³sc hoá thànhmt m hnđn trong phòng,nàng không phiìkhông h đaulòng.

Lúc nàng đangĺthu dn hànhtrang, Tưng Thungp gáp chyđến, dưng nhưĮnàng y đãĺđi rt lâu,st rut hi:“Mu thân nóithế nào?”

Li³va dt, Tưng¸Thun nhìn TrưngNguyt và VãnĮNguyt thu dnđ n trang,ĩngay lp tcĬsc mt táiđi, nàng runry cánh môi,ngng đu lên,ìkhó tin hi:“Mui mun đi?”į

S Du gtđu, ôn hoàãnói: “Mui đãnói vi bày ri, bày không chpnhn, nên muiéđi thôi.”

TưngThun không nói,(nàng im lngnhìn S Du,}yết hu nghnángào. Nàng munnói gì đó,ïnhưng không dámļm ming, kimôchế cm xúcĪca mình. Hilâu sau, TưngíThun mi khànđging lên tiếng:ı“Có th đngđi không?”

SIDu bt ng,ĩl ra vmt kinh ngc.Nhưng nói xongcâu này, Tưng²Thun lin nhmmt, kh snói: “T đùathôi, mui đngĩđ ý.”

Lúcĭnày ri… S¹Du cưi kh:“T còn đùavi mui hayĪsao?”

Tưng Thunítrm mc. Hilâu sau, nànggian nan btЇcưi: “Mui biết}không, năm nămítrưc, ln đutiên Tiu Thtnói vi t{rng đ ythích mui, tíđã lo lngngày này.”

“Tĭkhông có giaýđình, là AïThúc cho tgia đình. Saukhi chàng đi,ft vn khôngnơi đ đi,không nơi đĮv, là muiêcho t sinhľmnh, cho tmt mái nhàln na.”

Nóiɩđến đây, TưngïThun đ vành]mt. Nàng taơnhư không kimìchế ni, gianănan bt cưi,Îly khăn lauănưc mt: “Tnói my chuynk quc này,khiến mui chêcưi ri.”

SfDu im lngìnhìn nàng vilau nưc mt,nghe ging nàngĩrun ry: “Tvn không phingưi kiên cưng,t phi tìmĮcái gì daĺdm thì micó th đngÍđưc. Mui ti,{t lin cmthy chúng talà ngưi mtĭnhà, ngưi mtónhà bênĭnhau, bt lunămưa gió đucó th vưtqua. Thế nhưnglúc Tiu Thtnói vi tãnhng li kia,(t đã biếtìsm mun gìɨcũng s cóɩngày này.”

TưngèThun đã rtįc gng, nhưngging nói caìnàng vn trĺnên lp bp,Inưc mt cũngЇngày càng nhiu.ľDưng như nàngİquá đau kh,°cơ th cũngìhơi còng xung.S Du bưcìti bên ngưijnàng, ôm nàngvào lòng, buôngtiếng th dài.

“AĩThun, mui vnïluôn là ngưiưthân ca t.”Ĩ

Tưng Thun nghevy thì khôngkìm nén niýna, c ngưiíđu da vàoÏlc cánh tayIca S Dumà đng, oàkhóc nc n.

Thiìđim gian nannht đu đãvưt qua, vìÎsao hôm naymi ngưi yênến thì phitan ch?”

Chúng(ta vưt quasinh t, vưtqua quc phá,ľsao hôm nayìli không thĩvưt qua?”

TưngĮThun th dc²tng hơi, nàngnm cht ctay S Du,âdưng như đãđau kh đến¸cùng cc.

Trưc gi,ìnàng đu nhnnhn, nhưng dưngõnhư tt cúcm xúc đubc phát mt khc này.S Du rìmt, chm rãiýnói: “Hn làįbi vì cáikhó vưt quanht trên điíchính là lòngngưi.”

“T cóth đ scơvi mãnh h,ìnhưng rt khóĩchu đưc conõkiến cn nut.ĩBi vì đôikhi, t thmchí còn khôngbiết mt đònđánh ra phiЇđánh lên ngưiai?”

Tưng Thunĩkhông đáp, nàngth dn dp,đau kh khépmi.

“T biết.”

Nànglp li: “Tľbiết.”

Nàng lpĪli, không biếtílà đang thuyếtphc ai. Choɨđến khi gingiVãn Nguyt vanglên: “Tiu thư,đ đc thudn xong ri.”ó

S Du đápįmt tiếng. TưngThun dn dnjhi phc tinhèthn, nàng gianļnan đng thngli, im lngnhìn S Du.

SđDu không nóigì, lát sau:vn là TưngɪThun lên tiếngtrưc.

“Ta tin muiĩđi.”

Ging nàngkhàn khan, mangÍtheo chút run)ry. S Duđáp mt tiếng,sau đó buôngơnàng ra, dnĩTrưng Nguyt và(Vãn Nguyt raìngoài.

Tưng Thun vàơLiu Tuyết Dươngđu đã đuihết ngưi, đaphn trong phĬkhông biết chuynìgì xy ra.

LúcýS Du tich dn theoTrưng Nguyt vàVãn Nguyt, hômnay nàng đicũng không mangtheo bao nhiêuđ.

Nàng bo ngưiÍdt xe nga,t mình lênÍxe, Tưng Thunlên cùng nàng,ýnh ging nói:“Ta tin muira thành.”

m.”ɨ

S Du đápli, không nóijgì nhiu.

Xe ngalc lư, SDu vén rèm,nhìn bng hiuV ph trong)mưa gió. Dưijánh đèn, dòngếch vàng nhànnht bóng loáng,ɩvô cùng quý]khí.

S Du nhìnìhai ch kiahoàn toàn biếtmt trong tmmt mình, cmgiác như cóígì đó dnádn tan biếntrong lòng.

Nàng chmЇrãi buông rèm,nghe Tưng Thunhi: “Sau nàymui đnh điđâu?”

Đến ThanhChâu.”

Vy TiuTht thì sao?”

S Du sngngưi. Lát sau,nàng lng lngăcưi: “C vyìthôi, mui cóìvic thì điếlàm vic camình, mui nh,chàng thì đigp chàng. Muiùch vt bîthân phn Vđi phu nhân…}S Du rmt, che khutcm xúc trongơmt mình: “Khôngãphi vt bchàng.”

Lúc nóichuyn, xe ngaìđã đến trưcýcng thành. SìDu ngng đunhìn sc tribên ngoài, thùdài: “Hôm nayímưa ln, tjkhông cn tinĬthêm na. Nếungày nào đóếmui đi ngangèBch Lĩnh, muiếs đến tìmÎt ung rưu.”²

Nghe vy, rt(cuc Tưng Thunícũng bt cưi.Mt nàng cònngn l, dudàng nói: “Tch mui.”

SìDu gt đu,įôn hoà nói:ơĐi thôi.”

TưngếThun trm mcchc lát, cuiĬcùng ch cmếtay nàng, sauãđó đng dyĬxung xe.

Đi sauèkhi Tưng Thunĩđi ri, SDu ngi trongjxe nga, vutve ngc biũnăm xưa Vph đính hôn,đưa ti, khôngánói li nào.

Lúc¸S Du xutɨhành t caĐông, V Ungiơ roi thúcìnga va vđến V ph.]Chàng vui mngđích thân bưclên gõ ca.đLúc ngưi gácácng m ra,įnhìn thy dángv V Unăthì s ngâyĩngưi, sau đóhn phn ngili, căng thngùhi: “Vương giaìv ri ư?”

“Ừ.”

“Danh dự?”

Chàng bước vào nhà, trực tiếp đi thẳng vào đại sảnh, hào hứng nói: “Ta về sớm. Mẫu thân đâu? Đại tẩu đâu?”

Liễu Tuyết Dương không đáp, đối thoại với Sở Du đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của bà. Giờ phút này đối diện với Vệ Uẩn đỏ mắt, bà đã không còn bất cứ sức lực nào ngăn cản chàng.“Mẫu thân?”

Dứt lời, chàng cảm thấy mình hỏi quá trực tiếp nên nói thêm vào: “Nhị tẩu và Lục tẩu nữa?”

Vẻ mặt bà mỏi mệt, mắt khóc đến sưng đỏ. Vệ Uẩn sững sờ, sau đó nhìn thấy xung quanh lần lượt thắp đèn.

“Con xấc xược!”

Người gác cổng không đáp. Vệ Uẩn đi hai bước, trực giác mách bảo chàng có gì đó bất thường.

Có gì quan trọng hơn thanh danh, quan trọng hơn danh dự?

“Ta ở đây.”

Dường như tối nay Vệ phủ quá yên tĩnh.

Dứt lời, chàng cảm thấy mình hỏi quá trực tiếp nên nói thêm vào: “Nhị tẩu và Lục tẩu nữa?”

Chàng dừng bước, nhíu mày, đột ngột xoay người, nghiêm giọng hỏi: “Đại phu nhân đâu?”

“Mẫu thân.” Giọng Vệ Uẩn lạnh xuống, lần đầu tiên chàng đánh mất lý trí, không muốn kiềm chế cân bằng gì nữa. Chàng bình tĩnh nhìn Liễu Tuyết Dương, mỉa mai: “Hành động của người như vậy có khác gì đám tiểu nhân vong ân phụ nghĩa?!”

Người gác cổng sợ đến đột ngột quỳ mọp xuống. Trực giác Vệ Uẩn cảm thấy không ổn, chàng rút trường kiếm ra, kề lên cổ người gác cổng, giận dữ quát: “Nói! Đại phu nhân và mẫu thân ta đâu?!”

Nhưng trong nháy mắt chàng bước đi, gậy trong tay thị vệ đột ngột đập mạnh xuống, đánh lên lưng Vệ Uẩn. Vệ Uẩn bị đánh đến lảo đảo, suýt nữa quỵ xuống. Vệ Hạ nôn nóng lên tiếng: “Lão phu nhân, Vương gia vừa mới bị thương!”

“Ta ở đây.”

Trước đây, lúc Vệ gia thi hành gia pháp thường sử dụng những trường côn này, nhiều năm rồi Vệ gia chưa từng dùng đến gia pháp. Liễu Tuyết Dương nghe thấy người tới, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Ta không thể dung túng các người huỷ hoại danh dự Vệ gia.”Hai người họ lẳng lặng nhìn nhau trong đêm tối, ánh sáng ngọn đèn nhỏ trên góc mui xe ngựa lập loè dưới mưa. Vệ Uẩn nhìn khuôn mặt bình thản thuần khiết của người kia. Thật lâu sau, chàng khàn giọng lên tiếng.

Vệ Uẩn nắm chặt dây cương, phóng từ trên sườn núi xuống.

Một giọng nói mệt mỏi truyền đến. Vệ Uẩn quay phắt đầu lại, nhìn thấy Liễu Tuyết Dương ngồi quỳ ở trên chính tọa.

Chàng bước vào nhà, trực tiếp đi thẳng vào đại sảnh, hào hứng nói: “Ta về sớm. Mẫu thân đâu? Đại tẩu đâu?”

Bà không dám nhìn chàng, chỉ có thể rủ mắt, khàn giọng nói: “Không được đi là không được đi. Ta là mẫu thân con, lẽ nào con còn muốn ra tay với người của ta sao?”

Vẻ mặt bà mỏi mệt, mắt khóc đến sưng đỏ. Vệ Uẩn sững sờ, sau đó nhìn thấy xung quanh lần lượt thắp đèn.

Chàng dừng bước, nhíu mày, đột ngột xoay người, nghiêm giọng hỏi: “Đại phu nhân đâu?”

Y sam chàng xộc xệch, bên trên còn dính máu.

“Mẫu thân?”

Chàng chỉ nghe tiếng mưa to tầm tã rơi xuống rào rào. Tiếp đó, chàng nhìn thấy Tưởng Thuần vừa mới trở về, ngây ngốc nhìn chàng, sau đó đột ngột phản ứng kịp, vội vàng nói: “Muội ấy đến Thanh Châu rồi, đi từ cửa Đông!”

Chàng cảm thấy tầm mắt mơ hồ, hô hấp cũng đau. Đoạn đường sau đó, chàng tự mình bò ra.

Vệ Uẩn nghi hoặc: “Người làm gì vậy?”

Dứt lời, trong lòng chàng bỗng dưng sợ hãi, theo bản năng hỏi: “Tẩu tẩu đâu?”

Chàng im lặng nhìn nàng, vô số cảm xúc lẫn lộn trong đôi mắt xinh đẹp.

“Con hỏi A Du à?”

“Ta trở về rồi.”

Liễu Tuyết Dương khàn giọng lên tiếng, Vệ Uẩn còn chưa kịp nghĩ lời này có ý gì thì đã nghe Liễu Tuyết Dương nói: “Nó đi rồi.”

Nghe thấy lời này, Vệ Uẩn mở to hai mắt. Một lát sau, chàng lập tức phản ứng lại, xoay người chạy về hướng cổng lớn.

“Con đã nghe những lời này quá nhiều rồi!”

Liễu Tuyết Dương cao giọng, giận dữ quát: “Đứng lại!”

Vệ Uẩn dừng bước, nghe thấy Liễu Tuyết Dương nói: “Nó đi rồi, đi rồi! Nếu con thật sự nghĩ cho nó, có một chút lòng liêm sỉ thì hôm nay trở về nghỉ ngơi đi!”

Liễu Tuyết Dương cao giọng, giận dữ quát: “Đứng lại!”

Liễu Tuyết Dương giận dữ quát: “Đừng nói bậy nói bạ nữa, trở về phòng cho ta!”

Vệ Uẩn không nói, chàng quay lưng về phía Liễu Tuyết Dương, khàn giọng mở miệng: “Lúc con đi, con từng dặn nàng đừng xung đột với người.”

Vệ Uẩn chẳng kịp đáp lại, chàng dựa theo bản năng xoay người lên ngựa, sau đó lập tức nhắm về hướng cửa Đông mà chạy.

Tay Liễu Tuyết Dương khẽ run, sau đó nhắm mắt lại, khó nhọc nói: “Tiểu Thất, con còn nhỏ.”

Chẳng qua chỉ là tình cảm thiếu niên, vài năm là quên, lại qua một thời gian nữa là tan, cần gì cố chấp như thế?

“Con sẽ không về.”

“Con đã nghe những lời này quá nhiều rồi!”

Tay Liễu Tuyết Dương khẽ run, sau đó nhắm mắt lại, khó nhọc nói: “Tiểu Thất, con còn nhỏ.”

Vệ Uẩn quay đầu lại, khuôn mặt mang theo vẻ mệt mỏi: “Cố Sở Sinh nói, Nhị tẩu nói, A Du nói, Thẩm Vô Song nói… Rất nhiều người đều nói với con những lời này. Nhưng con tuổi nhỏ thì thế nào? Con tuổi nhỏ cho nên con yêu một người cũng không phải là yêu, cho nên con muốn cái gì, các người bảo không cho thì không cho, phải không?!”

Bà không lên tiếng, người chấp hành gia pháp cũng sẽ không ngừng. Mỗi một bước Vệ Uẩn đi về phía trước, thị vệ hai bên sẽ đập đại côn xuống.

Liễu Tuyết Dương không đáp, đối thoại với Sở Du đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của bà. Giờ phút này đối diện với Vệ Uẩn đỏ mắt, bà đã không còn bất cứ sức lực nào ngăn cản chàng.

Chàng siết chặt dây cương, phóng thẳng một đường ra khỏi Bạch Lĩnh. Trên quan đạo, Vệ Uẩn nhẩm tính đường đi của Sở Du, sau đó quay đầu lên núi, chọn đường gần nhất gấp gáp đuổi theo.

Bà không dám nhìn chàng, chỉ có thể rủ mắt, khàn giọng nói: “Không được đi là không được đi. Ta là mẫu thân con, lẽ nào con còn muốn ra tay với người của ta sao?”

Vệ Thu và Vệ Hạ đuổi theo đằng sau. Vệ Uẩn đánh ngựa rất nhanh, dường như hoàn toàn quên mất bản thân mình là người bị thương. Hồi lâu sau, một chiếc xe ngựa lắc lư xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.

Trong lúc nói chuyện, người của Liễu Tuyết Dương đã chạy từ hành lang hai bên đến, đứng hai bên Vệ Uẩn, tay cầm trường côn cao bằng người, ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng.

“Ừ.”Dứt lời, Vệ Uẩn lập tức cất bước ra ngoài.

Trước đây, lúc Vệ gia thi hành gia pháp thường sử dụng những trường côn này, nhiều năm rồi Vệ gia chưa từng dùng đến gia pháp. Liễu Tuyết Dương nghe thấy người tới, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Ta không thể dung túng các người huỷ hoại danh dự Vệ gia.”

Trong lúc nói chuyện, người của Liễu Tuyết Dương đã chạy từ hành lang hai bên đến, đứng hai bên Vệ Uẩn, tay cầm trường côn cao bằng người, ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng.

Liễu Tuyết Dương không nói, bà cắn chặt môi dưới, nước mắt lã chã.

“Danh dự?”

Vệ Uẩn nghe vậy, không nhịn được bật cười: “Nếu không có nàng, ngay cả mạng cũng không còn. Người còn cơ hội đứng tại đây nhắc danh dự gì chứ?”

Dường như tối nay Vệ phủ quá yên tĩnh.

Người gác cổng sợ đến đột ngột quỳ mọp xuống. Trực giác Vệ Uẩn cảm thấy không ổn, chàng rút trường kiếm ra, kề lên cổ người gác cổng, giận dữ quát: “Nói! Đại phu nhân và mẫu thân ta đâu?!”

“Mẫu thân.” Giọng Vệ Uẩn lạnh xuống, lần đầu tiên chàng đánh mất lý trí, không muốn kiềm chế cân bằng gì nữa. Chàng bình tĩnh nhìn Liễu Tuyết Dương, mỉa mai: “Hành động của người như vậy có khác gì đám tiểu nhân vong ân phụ nghĩa?!”

“Con xấc xược!”

Liễu Tuyết Dương giận dữ quát: “Đừng nói bậy nói bạ nữa, trở về phòng cho ta!”

“Con sẽ không về.”

Vệ Uẩn quay đầu lại, khuôn mặt mang theo vẻ mệt mỏi: “Cố Sở Sinh nói, Nhị tẩu nói, A Du nói, Thẩm Vô Song nói… Rất nhiều người đều nói với con những lời này. Nhưng con tuổi nhỏ thì thế nào? Con tuổi nhỏ cho nên con yêu một người cũng không phải là yêu, cho nên con muốn cái gì, các người bảo không cho thì không cho, phải không?!”

Vệ Uẩn không nói, chàng quay lưng về phía Liễu Tuyết Dương, khàn giọng mở miệng: “Lúc con đi, con từng dặn nàng đừng xung đột với người.”

Vệ Uẩn xoay người, bình tĩnh nói: “Trừ phi hôm nay người đánh chết con, nếu không con sẽ đi tìm nàng.”

Dứt lời, Vệ Uẩn lập tức cất bước ra ngoài.

Nhưng trong nháy mắt chàng bước đi, gậy trong tay thị vệ đột ngột đập mạnh xuống, đánh lên lưng Vệ Uẩn. Vệ Uẩn bị đánh đến lảo đảo, suýt nữa quỵ xuống. Vệ Hạ nôn nóng lên tiếng: “Lão phu nhân, Vương gia vừa mới bị thương!”

Cả người chàng nằm rạp trên ngựa, cảm giác khoang ngực đau đến phát run.Vệ Uẩn nghi hoặc: “Người làm gì vậy?”Vệ Uẩn xoay người, bình tĩnh nói: “Trừ phi hôm nay người đánh chết con, nếu không con sẽ đi tìm nàng.”

Liễu Tuyết Dương không nói, bà cắn chặt môi dưới, nước mắt lã chã.

Bà không hiểu.

Bà thật sự không hiểu.

Chẳng qua chỉ là tình cảm thiếu niên, vài năm là quên, lại qua một thời gian nữa là tan, cần gì cố chấp như thế?

Có gì quan trọng hơn thanh danh, quan trọng hơn danh dự?

Bà không lên tiếng, người chấp hành gia pháp cũng sẽ không ngừng. Mỗi một bước Vệ Uẩn đi về phía trước, thị vệ hai bên sẽ đập đại côn xuống.

Chàng không chịu nổi, ngã gục xuống đất, rồi lại gắng gượng đứng dậy.

Nghe thấy lời này, Vệ Uẩn mở to hai mắt. Một lát sau, chàng lập tức phản ứng lại, xoay người chạy về hướng cổng lớn.

Đại côn đánh xuống lần nữa, chàng tiếp tục bị đánh ngã xuống đất, nhưng vẫn muốn đứng lên.

Ngựa vững vàng đáp xuống trước mặt xe ngựa, ép xe ngừng lại đột ngột. Sở Du ngồi trên xe, lòng thắt lại. Nàng cuốn rèm lên, nhìn thấy người ngồi trên lưng ngựa.

Chàng cảm thấy tầm mắt mơ hồ, hô hấp cũng đau. Đoạn đường sau đó, chàng tự mình bò ra.

Chàng nghe thấy tiếng Vệ Hạ cầu xin, nghe thấy tiếng Vệ Thu tranh luận. Đợi lúc sau, thời điểm chàng bò qua từng bậc thang Vệ gia, thở dốc đứng lên, chàng đã chẳng nghe thấy gì nữa.

Đại côn đánh xuống lần nữa, chàng tiếp tục bị đánh ngã xuống đất, nhưng vẫn muốn đứng lên.

Chàng không chịu nổi, ngã gục xuống đất, rồi lại gắng gượng đứng dậy.

Chàng chỉ nghe tiếng mưa to tầm tã rơi xuống rào rào. Tiếp đó, chàng nhìn thấy Tưởng Thuần vừa mới trở về, ngây ngốc nhìn chàng, sau đó đột ngột phản ứng kịp, vội vàng nói: “Muội ấy đến Thanh Châu rồi, đi từ cửa Đông!”

Vệ Uẩn chẳng kịp đáp lại, chàng dựa theo bản năng xoay người lên ngựa, sau đó lập tức nhắm về hướng cửa Đông mà chạy.

Cả người chàng nằm rạp trên ngựa, cảm giác khoang ngực đau đến phát run.

Chàng siết chặt dây cương, phóng thẳng một đường ra khỏi Bạch Lĩnh. Trên quan đạo, Vệ Uẩn nhẩm tính đường đi của Sở Du, sau đó quay đầu lên núi, chọn đường gần nhất gấp gáp đuổi theo.

Dứt lời, trong lòng chàng bỗng dưng sợ hãi, theo bản năng hỏi: “Tẩu tẩu đâu?”

Vệ Thu và Vệ Hạ đuổi theo đằng sau. Vệ Uẩn đánh ngựa rất nhanh, dường như hoàn toàn quên mất bản thân mình là người bị thương. Hồi lâu sau, một chiếc xe ngựa lắc lư xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.

Vệ Uẩn nắm chặt dây cương, phóng từ trên sườn núi xuống.

Ngựa vững vàng đáp xuống trước mặt xe ngựa, ép xe ngừng lại đột ngột. Sở Du ngồi trên xe, lòng thắt lại. Nàng cuốn rèm lên, nhìn thấy người ngồi trên lưng ngựa.

Y sam chàng xộc xệch, bên trên còn dính máu.

Chàng im lặng nhìn nàng, vô số cảm xúc lẫn lộn trong đôi mắt xinh đẹp.

Hai người họ lẳng lặng nhìn nhau trong đêm tối, ánh sáng ngọn đèn nhỏ trên góc mui xe ngựa lập loè dưới mưa. Vệ Uẩn nhìn khuôn mặt bình thản thuần khiết của người kia. Thật lâu sau, chàng khàn giọng lên tiếng.

“Ta trở về rồi.”

A Du, ta trở về rồi.

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

11 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Thực ra thì ai cũng cóa cái lý riêng của mình, đối với cả Vệ Uẩn và Du tỷ thì tình cảm của họ không có gì đáng xấu hổ nhưng đối với LTD thì thanh danh quan trọng hơn tất cả bởi vì cả đời bà đều bảo vệ nó và Vệ phủ. Thôi thì mong sao cho sóng gió sẽ mau qua đi vậy và cũng mong là tình yêu của hai người sẽ đựơc mọi người đón nhận ???

11
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!