Chương 141
Chàng dám cưới, ta dám gả
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du im lặng nhìn chàng, khoảnh khắc nghe chàng nói câu nói kia, tay nàng không khỏi khẽ run. Thế nhưng nàng kiềm chế bản thân, chỉ mỉm cười, dịu dàng nói: “Sao chàng trở về sớm thế?” Nhìn Hứa Âm Âm thập phần không đồng.
“Ta nhớ nàng.”
Vệ Uẩn gian nan bật cười, nước mưa thấm ướt áo, giội rửa vết máu trên người chàng. Vệ Uẩn khàn giọng cất tiếng: “Chiến sự vừa nghỉ, ta đã nhớ nàng, cho nên ta không ngủ không nghỉ, gấp gáp trở về.” Ta không phải ta ca, Âm Âm tỷ.
“Ta muốn nhìn thấy nàng sớm một chút.” Vệ Uẩn đỏ mắt, chàng gượng cười: “Nàng xem, không phải ta đã gặp được rồi sao?”
Sở Du không đáp, nàng nhìn chàng trai gượng cười, im lặng chờ nàng. Cuối cùng, dường như chàng cũng không gắng được nữa, giọng run run, chậm rãi nói: “A Du, tối nay mưa lớn quá, nàng trở về đi nhé?” Tinh thần duy hộ sư là cái cao ngụy.
Nhưng vừa nói xong câu đó, chàng đã bật khóc trước tiên.
Chàng giơ tay bưng mặtĩmình, nằm rạpâxuống ngựa, bậtẵra tiếng khóc)trầm thấp. Thậtịra chàng khôngÍcần câu trảớlời của nàng,‹lúc nghe thấyĩnàng rời đi,ĭchàng cũng đãòbiết câu trả¹lời của nàng.
Chàngíbiết rõ tínhỉtình Sở Du,inàng đi rồiĩsẽ không quayıđầu lại. Nếuỉnhư muốn quayɩđầu, nàng sẽ¹không ra đi.
Thế°nhưng chàng vẫnjđuổi theo, vẫnἷmuốn nói raẹnhững lời này,ĩdù cho khôngịđược đáp lại,ếthậm chí bịởtừ chối, chàngắvẫn muốn nóiậcho nàng biết.
Chàngἰmuốn nàng ởălại, chàng khôngЇmuốn nàng đi.
SởấDu nhìn dángivẻ Vệ Uẩn,ïcó phần khôngįbiết làm sao:ἵ“Nếu ta thật}sự ở lạiỉvì chàng, chàngĩsẽ để taẵở lại sao?”ἵ
Vệ Uẩn sữngỉsờ, chàng khôngḷnhúc nhích, ngheểSở Du dịuígiọng nói: “Taìsẽ ở lạiĺVệ phủ, mỗiỡngày chịu sựồkhinh bỉ củaἷmẫu thân chàng.ặBởi vì bàỉlà trưởng bối,ɪta kính trọngồbà, sẽ khôngịngỗ nghịch vớiịbà, cho nênḻta sẽ chịuìhết ấm ứcἶở trong lòng.ĩMột ngày, hai[ngày, một năm,Ïhai năm…”
“HoàiỡDu.” Sở Duụkhẽ cười: “Cuộc¸sống như thế,ốkiếp trước taἱđã trải quaírồi. Tình cảmÍđẹp đẽ cỡἰnào, nếu phí{hoài ở nơiénhư thế thìjrồi cũng sẽĬbiến chất. Taụrất thích chàngộbây giờ, taÍcũng rất thíchọmình bây giờ.}Ta không hềìrời khỏi chàng,đHoài Du.”
Giọngἰnàng dịu dàng:,“Ta chỉ muốnἰđổi một cáchờkhác để yêuíđương với chàngủmà thôi.”
VệừUẩn không đáp,ấchàng chậm rãiịngẩng đầu lên,ḷđỏ mắt nhìnônàng.
Sở Du nhìnịchàng chăm chú,ềtừ tốn nói:ở“Được không?”
Nàngókhông đợi câuįtrả lời, chỉḷđành thở dài,ẳhạ rèm xuống,Înói với phuổxe: “Lên đườngếđi.”
Xe ngựaïlắc lư, ngayìkhoảnh khắc lướtìqua Vệ Uẩn,,chàng đột ngộtĩquay đầu, nhảyílên xe ngựa.
Ngựaậbị thất kinh¹phóng lên thậtïcao. Vệ Uẩn(xông vào xeļngựa, bắt lấyỗcổ tay SởἰDu. Sở DuÍngẩng đầu cauặmày, lời rănệdạy còn ở:trong miệng, nàngἱđã nghe thấyóVệ Uẩn khànấgiọng nói: “Dẫnỳta đi đi.”ỵ
Sở Du mở¸to mắt, mặtìlộ vẻ kinh)ngạc. Vệ Uẩn{nắm tay nàngḻkhẽ run, chàngãnhìn nàng chăm:chú, ra sứcÍnắm cổ tayínàng, cố gắngĩkiềm chế cảmằxúc của mình:¸“Nàng không ởílại được, vậyấnàng dẫn taİđi đi.”
“Khôngḷcần hai châuἰBạch Côn nữa?”ị
“Không cần.”
“Khôngýcần Vệ giaònữa?”
“Không cần.”á
“Vậy chàng theoḷta đi đâuỉđây?”
“Nàng ở³đâu, ta ởḻđó.”
“Vệ Uẩn.”íSở Du cười³khẽ: “Chàng như‹vậy là ởîrể, chàng biếtớkhông?”
“Ừ.” VệđUẩn nhìn nàngɪchằm chằm, nghiêmàtúc mở miệng:ứ“Ta ở rể.”ư
Sở Du sữngúsờ. Lát sau,ɩnàng đẩy nhẹỹđầu chàng mộtứcái, bất đắcîdĩ nói: “Lạiįnói nhảm rồi.”}
“Vậy ta có[thể làm sao°đây?” Vệ Uẩnἶnhìn nàng đămíđăm, run rẩyịcất tiếng: “Nàngèmuốn ta phải{làm thế nàoóđây?!”
“A Du.”ỗVệ Uẩn vùiìmặt vào tayĨnàng, quỳ gốiđtrước mặt nàng.ĺNước mắt chàngịrơi xuống lòngļbàn tay SởốDu, thiêu đốtỵđến khiến nàngâkhông khỏi rụtỉlại một cái.ἴVệ Uẩn khànẻgiọng nói: “Yêu)một người thìĩsẽ vấn vương,ộsẽ muốn ởἷcùng nàng, muốnặở cạnh nàng.¹Ta biết tạiởsao nàng đi,íta cũng biếtíkhông phải nàngÍbỏ ta, nhưngằta sợ…” Cơɩthể Vệ Uẩn°khẽ run, chàngḻnắm lấy tayệnàng, cảm nhậnầvô số sứcìmạnh dâng lên.ềChàng ngẩng đầuỗnhìn Sở Du,ởkhàn giọng nói:í“Nàng đồng ýềvới ta…”
Dứtỗlời, Vệ Uẩnìchăm chú nhìnἴnàng : “Nàngἲđồng ý vớiẵta, ta sẽỏtin nàng.”
“Đồngữý cái gì?”ự
“Nàng đồng ýıvới ta…” VệìUẩn nghiêm túcἳmở miệng: “Nàngỏsẽ chờ ta.”ù
Nghe vậy, SởỉDu khe khẽỏbật cười.
“Đương nhiênâta sẽ chờIchàng.”
Sở Du}giơ tay lênĩvuốt tóc VệĬUẩn. Chàng ởằtrong lòng nàng,ẻlắng nghe hơiĩthở trên ngườiļnàng, nghe giọngἵđiệu ung dungịbình thản của)nàng: “Hoài Du,ĩta vốn dĩẵcũng là ngườiủkhông nên ở,lại nội trạch.ảĐợi chờ đềuìlà song phương,jchàng chờ ta,úta cũng sẽèchờ chàng.”
“Lúcặnhớ chàng, taîsẽ đến gặpĭchàng.
Nàng giống nhưÍcội nguồn củaỉsự ấm áp,ἶcho chàng vôịsố sức mạnhưtrấn an. VệỵUẩn nhắm mắtïlại, nghe nàngìdịu giọng nói:ì“Lúc chàng nhớɩta, chàng cũngớcó thể đếnỏtìm ta. Chuyệnâta thích chàngổsẽ không cóἷbất cứ thayịđổi nào.”
Khôngἴmột ai lênătiếng, chàng yênỗlặng ôm nàng.¸Một lát sau,ầcuối cùng chàngỹkhàn giọng nói:i“Được.”
Dứt lời,ơdường như chàngìsợ mình hốiốhận, đột ngộtịđứng dậy, vạch[màn xe bướcľra. Sở Duĩnghe thấy tiếngḷngựa hí, phiúnhanh bên ngoài.³Hồi sau, rốtỵcuộc nàng cứngẫnhắc hỏi: “Ngườiủđi rồi à?”İ
Không có aiặđáp lời, SởЇDu lấy làmẳlạ. Nàng cuốnỳrèm xe lên,ậnhưng chỉ trongầnháy mắt đó,ếmột sức lựcìmạnh mẽ từảbên ngoài túmúlấy tay nàng,ặđột ngột kéoònàng ra. Tiếpỡtheo, một đôiúmôi ấm ápợấn xuống, chàng[ngồi trên ngựa,ớáp xuống đầuἱnàng, vừa triềnἳmiên lại vừaįthô bạo hônịnàng.
Mặc kệ xungẳquanh có baoἷnhiêu người, mặcèkệ trời đangĩmưa to tầmôtã, nước mưaįthấm ướt đôiỗmi, nàng nhắmàmắt lại, cảmĩnhận tất cảĺsức lực củaẫchàng, cảm nhận°nước mắt vàîsự không nỡốở giữa răngịmôi. Một lúc³sau, đến khiĩnàng cảm thấyâmôi hơi đau,ìchàng mới buôngĺnàng ra, thởỉdốc, tựa tránélên trán nàng,)nghiêm túc nói:²“Sở Du, taủhứa với nàng——”ứGiọng chàng trầmɪkhàn: “Ngày nàoīđó ta vàoÏHoa Kinh, tấtỉsẽ mười dặmơhồng trang, đếnỉcửa cầu hôn.”Į
Sở Du mởĺmắt, đôi mắtịsâu thẳm. VệưUẩn nhìn nàng:chăm chú, khànỉgiọng mở miệng:í“Nói di.”
“Nóiĩcái gì?”
“Đượcíhay không, nàngɩnói đi.”
“Nếuảchàng dám đến…”ẩSở Du mỉmầcười: “Ta dámữgả.”
“Được.” VệjUẩn nhìn nụɪcười của nàng,ịgiọng dịu lại:è“Vậy cứ chờjxem.”
Dứt lời,}Vệ Uẩn giơïtay áp lênìkhuôn mặt nàng,ợchàng mỉm cườiờnhưng trong mắtĩđều là khôngἷnỡ: “Nàng yênótâm…” Chàng khànủgiọng mở miệng:ï“Lúc nàng trởỳvề, những loÏlắng của nàng,ịta đều sẽigiải quyết xong.”ẳ
Nếu như khôngjthể cho nàng,một tương laiĬyên ổn, làmÎsao chàng dámìcầu hôn?
Nói xong lời này, Vệ Uẩn nhìn sắc trời, sợ trì hoãn tiếp thì bản thân mình thật sự không bỏ đi được. Chàng nhắm mắt lại, nói một câu “Bảo trọng”, sau đó thật sự xoay người, giơ roi thúc ngựa, phi nhanh rời đi.
Mặc dù rõ ràng từng khóc, nhưng giờ phút này, trên mặt chàng chẳng hề có bất cứ cảm xúc gì, bình tĩnh như vậy khiến Liễu Tuyết Dương sợ hãi. Tiếng bà run run, khàn giọng gọi: “Tiểu Thất…”Liễu Tuyết Dương không lên tiếng, Vệ Uẩn cười khẽ.
Ông vốn là ám vệ của Vệ Trung, sau khi Vệ Trung chết thì ở lại bên cạnh Liễu Tuyết Dương, tính ra là người thuộc vai vế thúc thúc của Vệ Uẩn. Mặc dù là gia thần, nhưng thường ngày Vệ Uẩn vẫn nể mặc ông.
Sở Du ngồi ở mép xe ngựa, ngoảnh đầu nhìn người thanh niên không còn quay đầu trong đêm. Lát sau, nàng giơ tay lau nước mưa trên mặt, xoay vào trong xe.
Vẻ mặt Vệ Uẩn vô cảm, chỉ nói: “Kéo phu nhân ra.”
Nàng nhắm mắt, bình tĩnh nói: “Đi.”
“Vong ân phụ nghĩa là lỗi của ta.”
Tưởng Thuần không nói gì, nàng rủ mắt, giữ chặt Liễu Tuyết Dương, nhìn Vệ Uẩn quất xong chín mươi chín roi.
Mà Vệ Uẩn vừa về đến nhà đã nhìn thấy Vệ Anh đứng ở cửa chờ chàng.
Giọng Liễu Tuyết Dương hơi khàn, Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Con biết người cảm thấy con và A Du sai trái. Người là mẫu thân, con không thể không nghe theo người, thế nhưng con cũng không thể không nghe theo trái tim mình. Con phạm sai lầm thì đáng chịu phạt, sau khi phạt xong, xin mẫu thân…” Chàng khấu đầu, khàn giọng nói: “Hãy bỏ qua cho.”
Ông vốn là ám vệ của Vệ Trung, sau khi Vệ Trung chết thì ở lại bên cạnh Liễu Tuyết Dương, tính ra là người thuộc vai vế thúc thúc của Vệ Uẩn. Mặc dù là gia thần, nhưng thường ngày Vệ Uẩn vẫn nể mặc ông.
“Lựa chọn cái gì!”Dường như ông đã đợi rất lâu, Vệ Uẩn vừa vào cửa, ông đã ngẩng đầu, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Lão phu nhân khóc đến ngất đi rồi.”
Nàng nhắm mắt, bình tĩnh nói: “Đi.”“Không những vì đòi lại công bằng cho nàng…” Chàng ngoảnh đầu nhìn về phương xa, giọng điệu nhẹ nhàng hờ hững giống như đang nói một chuyện chẳng quan trọng, nhưng sức nặng của lời nói kia lại khiến mọi người trầm mặc.Vệ Uẩn sững người. Lát sau, chàng bình tĩnh lại, lập tức xoay người đi về phía gian phòng của Liễu Tuyết Dương. Bà đang nằm trên giường để Quế ma ma đút thuốc.
Không có Liễu Tuyết Dương, Vệ Uẩn rủ mắt, nói tiếp: “Thích nhưng không thể kiềm chế, muốn quấy nhiều nàng, đây là tội thứ hai.”
Liễu Tuyết Dương run rẩy cơ thể. Hồi lâu sau, bà rút cây roi bên cạnh, đột ngột quất lên người mình!
Lúc Vệ Uẩn đi vào, trên tay chàng cầm một cây roi. Thấy Vệ Uẩn đến, bà vùng vẫy ngồi dậy, sốt ruột hỏi: “A Du nó…”
Lúc Vệ Uẩn đi vào, trên tay chàng cầm một cây roi. Thấy Vệ Uẩn đến, bà vùng vẫy ngồi dậy, sốt ruột hỏi: “A Du nó…”Năm đó, lúc Vệ Trung còn sống từng đặt ra quy định, chín mươi chín roi là hình phạt nặng nhất trong gia pháp dành cho các vị công tử Vệ gia bọn họ.
Nhưng giọng bà khựng lại trước vẻ mặt Vệ Uẩn.
Người bên cạnh sợ hãi thét lên, Liễu Tuyết Dương cắn răng, mở to mắt.Vẻ mặt Vệ Uẩn rất bình tĩnh.
Ánh mắt Liễu Tuyết Dương toát lên sự sợ hãi, vẻ mặt Vệ Uẩn lạnh nhạt: “Tình cảm của con và Sở Du, sai đều tại con, nếu muốn phạt, thì cũng là phạt con.”“Tiểu Thất… con định làm gì?”Mặc dù rõ ràng từng khóc, nhưng giờ phút này, trên mặt chàng chẳng hề có bất cứ cảm xúc gì, bình tĩnh như vậy khiến Liễu Tuyết Dương sợ hãi. Tiếng bà run run, khàn giọng gọi: “Tiểu Thất…”
“Nói với ai.”
Vệ Uẩn không để ý đến bà, tay chàng cầm roi, đi tới trước mặt Liễu Tuyết Dương.
“Tiểu Thất… con định làm gì?”
Liễu Tuyết Dương thường nghe người khác nói Vệ Uẩn tàn nhẫn, nhưng đây là lần đầu tiên bà phát hiện hoá ra con trai mình tàn nhẫn thật.
Giọng Liễu Tuyết Dương hơi khàn, Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Con biết người cảm thấy con và A Du sai trái. Người là mẫu thân, con không thể không nghe theo người, thế nhưng con cũng không thể không nghe theo trái tim mình. Con phạm sai lầm thì đáng chịu phạt, sau khi phạt xong, xin mẫu thân…” Chàng khấu đầu, khàn giọng nói: “Hãy bỏ qua cho.”
“Là con có lỗi với Đại ca, con thích nàng trước, đây là tội thứ nhất.”
“Rốt cuộc con muốn làm gì…”
Chàng gật đầu, xoay người bỏ đi.Ánh mắt Liễu Tuyết Dương toát lên sự sợ hãi, vẻ mặt Vệ Uẩn lạnh nhạt: “Tình cảm của con và Sở Du, sai đều tại con, nếu muốn phạt, thì cũng là phạt con.”
Chàng nói từng câu một, roi quất từng nhát một, y phục trên người chàng rách bươm, lộ ra máu thịt, vết thương dữ tợn, máu tươi đầm đìa. Sắc mặc chàng trắng bệch, Liễu Tuyết Dương ở bên cạnh nhìn mà gào khóc không ngừng, thế nhưng Tưởng Thuần lại giữ chặt bà, vẻ mặt điềm tĩnh nói: “Mẫu thân, đây là lựa chọn của Tiểu Thất.”“Là con có lỗi với Đại ca, con thích nàng trước, đây là tội thứ nhất.”
“Năm đó, phụ thân từng nói…” Mặt chàng đượm vẻ thê lương: “Sai không quan trọng, đáng sợ là không biết mình sai, càng đáng sợ hơn là biết sai mà không sửa. Vệ gia chúng ta không có người như vậy, người là lão phu nhân Vệ gia…” Ngữ điệu Vệ Uẩn điềm tĩnh: “Người không nên làm gương sao?”Dứt lời, Vệ Uẩn đột ngột giơ roi đánh lên người mình. Liễu Tuyết Dương trợn trừng mắt, hoảng hốt kéo chàng: “Con làm cái gì vậy?!
Không tam môi lục sính cưới nàng là sai, muốn ẩn nhẫn là sai…
Vệ Thu và Vệ Hạ thoáng do dự. Vệ Hạ bước lên, nhân mã hai bên lập tức rút kiếm giương cung. Lúc này, Tưởng Thuần hầu hạ bên cạnh Liễu Tuyết Dương đứng lên, nắm tay bà, kéo trở về.
Vẻ mặt Vệ Uẩn vô cảm, chỉ nói: “Kéo phu nhân ra.”
Vệ Thu và Vệ Hạ thoáng do dự. Vệ Hạ bước lên, nhân mã hai bên lập tức rút kiếm giương cung. Lúc này, Tưởng Thuần hầu hạ bên cạnh Liễu Tuyết Dương đứng lên, nắm tay bà, kéo trở về.
Dứt lời, Vệ Uẩn đột ngột giơ roi đánh lên người mình. Liễu Tuyết Dương trợn trừng mắt, hoảng hốt kéo chàng: “Con làm cái gì vậy?!
Không có Liễu Tuyết Dương, Vệ Uẩn rủ mắt, nói tiếp: “Thích nhưng không thể kiềm chế, muốn quấy nhiều nàng, đây là tội thứ hai.”
Thế nhưng yêu nàng lại chẳng sai.Dứt lời, roi đột ngột quất lên thân thể chàng. Vệ Uẩn đếm từng tội danh một.
Quấy nhiễu nàng là sai, ép nàng là sai, khiến nàng thích chàng cũng là sai, vụng trộm che giấu bà là sai.
Vệ Uẩn từng bước ép sát, Liễu Tuyết Dương siết chặt roi, nói rõ từng chữ một: “Sở Du.”
Mà Vệ Uẩn vừa về đến nhà đã nhìn thấy Vệ Anh đứng ở cửa chờ chàng.Không tam môi lục sính cưới nàng là sai, muốn ẩn nhẫn là sai…
Chàng có nghìn sai vạn sai.
Thế nhưng yêu nàng lại chẳng sai.
Chàng nói từng câu một, roi quất từng nhát một, y phục trên người chàng rách bươm, lộ ra máu thịt, vết thương dữ tợn, máu tươi đầm đìa. Sắc mặc chàng trắng bệch, Liễu Tuyết Dương ở bên cạnh nhìn mà gào khóc không ngừng, thế nhưng Tưởng Thuần lại giữ chặt bà, vẻ mặt điềm tĩnh nói: “Mẫu thân, đây là lựa chọn của Tiểu Thất.”
Chàng nói: “Cũng là để đường đường chính chính yêu nàng.”
Chàng có nghìn sai vạn sai.
“Lựa chọn cái gì!”
Liễu Tuyết Dương quay phắt đầu lại, bà đau khổ kêu lên: “Nó như vậy mà là nhận sai sao? Nó như vậy rõ ràng là đang phạt ta!”
Máu thịt lẫn lộn rơi dưới đất, chàng thở hổn hển, gắng gượng bản thân, chậm rãi đứng dậy.Dường như ông đã đợi rất lâu, Vệ Uẩn vừa vào cửa, ông đã ngẩng đầu, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Lão phu nhân khóc đến ngất đi rồi.”Chàng biết mình là con trai duy nhất của bà, biết mình là ý nghĩ duy nhất trong sinh mạng của bà. Chàng không thể ra tay với bà, bèn dùng cách hại mình bảy phần, đả thương người ba phần.
Nhưng giọng bà khựng lại trước vẻ mặt Vệ Uẩn.Quấy nhiễu nàng là sai, ép nàng là sai, khiến nàng thích chàng cũng là sai, vụng trộm che giấu bà là sai.
Liễu Tuyết Dương thường nghe người khác nói Vệ Uẩn tàn nhẫn, nhưng đây là lần đầu tiên bà phát hiện hoá ra con trai mình tàn nhẫn thật.
Tưởng Thuần không nói gì, nàng rủ mắt, giữ chặt Liễu Tuyết Dương, nhìn Vệ Uẩn quất xong chín mươi chín roi.
Năm đó, lúc Vệ Trung còn sống từng đặt ra quy định, chín mươi chín roi là hình phạt nặng nhất trong gia pháp dành cho các vị công tử Vệ gia bọn họ.
Đánh xong chín mươi chín roi, Vệ Uẩn đã không còn bất cứ sức lực nào.
“Lỗi của con, con nhận.” Chàng ngẩng đầu nhìn Liễu Tuyết Dương: “Con đã nhận lỗi của con…” Chàng im lặng nhìn Liễu Tuyết Dương: “Có phải mẫu thân cũng nên nhận sai hay không?”
Nghe thế, Vệ Uẩn mỉm cười.
Máu thịt lẫn lộn rơi dưới đất, chàng thở hổn hển, gắng gượng bản thân, chậm rãi đứng dậy.
“Lỗi của con, con nhận.” Chàng ngẩng đầu nhìn Liễu Tuyết Dương: “Con đã nhận lỗi của con…” Chàng im lặng nhìn Liễu Tuyết Dương: “Có phải mẫu thân cũng nên nhận sai hay không?”
Liễu Tuyết Dương không lên tiếng, Vệ Uẩn cười khẽ.
Vệ Uẩn không để ý đến bà, tay chàng cầm roi, đi tới trước mặt Liễu Tuyết Dương.
“Năm đó, phụ thân từng nói…” Mặt chàng đượm vẻ thê lương: “Sai không quan trọng, đáng sợ là không biết mình sai, càng đáng sợ hơn là biết sai mà không sửa. Vệ gia chúng ta không có người như vậy, người là lão phu nhân Vệ gia…” Ngữ điệu Vệ Uẩn điềm tĩnh: “Người không nên làm gương sao?”
Liễu Tuyết Dương run rẩy cơ thể. Hồi lâu sau, bà rút cây roi bên cạnh, đột ngột quất lên người mình!
Người bên cạnh sợ hãi thét lên, Liễu Tuyết Dương cắn răng, mở to mắt.
“Vong ân phụ nghĩa là lỗi của ta.”
Nói xong lời này, Vệ Uẩn nhìn sắc trời, sợ trì hoãn tiếp thì bản thân mình thật sự không bỏ đi được. Chàng nhắm mắt lại, nói một câu “Bảo trọng”, sau đó thật sự xoay người, giơ roi thúc ngựa, phi nhanh rời đi.
“Ta nên nói tiếng xin lỗi với cô ấy.”
“Nói với ai.”
Vệ Uẩn sững người. Lát sau, chàng bình tĩnh lại, lập tức xoay người đi về phía gian phòng của Liễu Tuyết Dương. Bà đang nằm trên giường để Quế ma ma đút thuốc.Vệ Uẩn từng bước ép sát, Liễu Tuyết Dương siết chặt roi, nói rõ từng chữ một: “Sở Du.”
Vệ Uẩn dừng bước, quay đầu nhìn Liễu Tuyết Dương.Nghe xong lời này, Vệ Uẩn giống như bỗng cạn kiệt sức lực.
Đánh xong chín mươi chín roi, Vệ Uẩn đã không còn bất cứ sức lực nào.
Chàng gật đầu, xoay người bỏ đi.
Vẻ mặt Vệ Uẩn rất bình tĩnh.
Liễu Tuyết Dương ngây ngốc nhìn Vệ Uẩn bước ra, lúc sắp rẽ ngoặc rời khỏi mép cửa, rốt cuộc bà không kiềm chế được, mở miệng gọi chàng: “Tiểu Thất!”Chàng không nói câu nào, không làm bất cứ hành động nào, chỉ xoay người, mệt mỏi nhếch nhác đi ra ngoài.
“Ta nên nói tiếng xin lỗi với cô ấy.”Mọi người đều không ngờ chàng có thể làm vậy, như vậy giống như tất cả những gì chàng làm vừa rồi đều chỉ vì đòi lại một câu xin lỗi cho Sở Du.
Liễu Tuyết Dương ngây ngốc nhìn Vệ Uẩn bước ra, lúc sắp rẽ ngoặc rời khỏi mép cửa, rốt cuộc bà không kiềm chế được, mở miệng gọi chàng: “Tiểu Thất!”
Vệ Uẩn dừng bước, quay đầu nhìn Liễu Tuyết Dương.
Nghe xong lời này, Vệ Uẩn giống như bỗng cạn kiệt sức lực.
“Con làm những chuyện này…” Liễu Tuyết Dương khàn giọng: “Chỉ vì đòi lại công bằng cho A Du sao?”
Nghe thế, Vệ Uẩn mỉm cười.
“Không những vì đòi lại công bằng cho nàng…” Chàng ngoảnh đầu nhìn về phương xa, giọng điệu nhẹ nhàng hờ hững giống như đang nói một chuyện chẳng quan trọng, nhưng sức nặng của lời nói kia lại khiến mọi người trầm mặc.
Chàng nói: “Cũng là để đường đường chính chính yêu nàng.”
“Quá khứ làm sai, con đã chịu trách nhiệm…” Vệ Uẩn ngước mắt nhìn Liễu Tuyết Dương: “Thế nhưng mẫu thân, bắt đầu từ hôm nay, chuyện con yêu nàng sẽ đường đường chính chính, quang mình chính đại.”
Chàng biết mình là con trai duy nhất của bà, biết mình là ý nghĩ duy nhất trong sinh mạng của bà. Chàng không thể ra tay với bà, bèn dùng cách hại mình bảy phần, đả thương người ba phần.
“Ai cũng không thể ngăn cản, người cũng không thể.”
Ngàn sai vạn sai chỉ có yêu nàng là không sai ?????