Sơn Hà Chẩm – Chương 142

Chương 142

Động đất rồi!

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Nói xong câu này, Vệ Uẩn tựa như cảm thấy rã rời. Chàng mệt mỏi ra cửa, bản thân gắng gượng đi về phía sân viện Sở Du. Chàng không hề gọi người đỡ, đợi đến cửa phòng Sở Du, chàng bảo người ở lại bên ngoài, tự mình đi vào. “Cách ta xa một chút.”

Trong phòng vẫn còn cảnh tượng bừa bãi từng bị lục tung, chàng ngồi dưới bậc thềm trước giường, im lặng không nói.

Chàng không biết mình phải nói gì, cũng không biết mình muốn làm gì, chàng lẳng lặng nhìn ánh trăng trong phòng đêm khuya. Thật lâu sau, chàng chật vật trèo lên giường, tựa như Sở Du đang nằm bên cạnh mình, nhắm mắt lại, vươn tay ra, cứ như đang ôm ai đó. Nhưng qua một lát sau, rốt cuộc chàng vẫn không kiềm được mà cuộn người, bật khóc vô thanh. Ở đây nhân lại bởi vì này căn bản.

Vệ Thu và Vệ Hạ đứng ngoài cửa. Vệ Hạ không nhịn được nhỏ giọng nói: “Hay là chúng ta khuyên nhủ Vương gia băng bó vết thương trước…”

Vệ Thu nâng mắt nhìn Vệ Hạ, bình tĩnh mở miệng: “Cậu đi đi.” Nàng khẽ nâng đầu, mắt vĩ hơi chút đảo.

“Tên khốn nhà huynh, mọi chuyện khó khăn đều muốn đẩy cho ta!”

Vệ Hạ thấp giọng mắng một câu, vẻ mặt Vệ Thu tỉnh bơ. Cuối cùng Vệ Hạ cũng hết chịu nổi, hắn phẩy tay áo đi tìm Thẩm Vô Song. Đợi lúc Thẩm Vô Song chạy tới, Vệ Uẩn đã ngất trên giường. Thẩm Vô Song thầm rủa một tiếng: “Ta đây tạo nghiệt gì mà lại nhận cậu ta làm chủ chứ?!” Nàng khẽ nâng đầu, mắt vĩ hơi chút đảo.

Dt li, Thm Vô Songĩlp tc châm(kim. Vt vãc đêm, cui{cùng V Unmi dn dntnh li. LiuìTuyết Dương ngibên mép giưng,êkhóc lóc nói:“Con làm vyílà sao? ConĮt ly mình°ra đ épĩta sao?”

VUn mt mi²nhm mt li,ôchng nói mtïli.

Thy dáng vũnày ca V]Un, Liu TuyếtDương biết giĮphút này chàngkhông mun gpmình. Bà cnmôi, xoay ngưiđi ra ngoài.

Đisau khi LiuĩTuyết Dương riđkhi, cui cùngĬV Un mim ming, nhưngIli là hiãThm Vô Song:ĮPhi dưng thươngbao lâu?”

“Bthương ngoài da,không có chuynìgì ln.” ThmVô Song đãquen vi sóngõto gió ln,ïh hng nói:Nhưng tt nhtúđiu dưng bên,trong mt chút,îcu li hitht đy, chínįmươi chín roi,không t đánhîchết mình à?”Ĭ

“Ta t đánh,:t biết.” GingũV Un th{ơ, quay đu(nhìn V H:Chun b mtchút, ngày maiïchúng ta lênđưng đến HuThành.”

Vương gia!”è

Rt cuc VíH không nhnni na, quxung nói: “NgàiЇphi ngh ngơiđi!”

V Unıtrm mc, látɩsau nói: “Khôngcn gp rútĩlên đưng, taj trong xenga dưng thương.ìHu Thành vaĩchiếm xong, khôngîth lơ là.fTa và CúS Sinh cóhn, trong vòngnăm tháng phichiếm đưc ThanháChâu, bt giđDiêu Dũng, khôngth kéo dài.”ľ

Li này nóiíra khiến miơngưi đu trmmc. Thm VôSong mm cưi,khoe hàm răngưtrng bóng: “Đngļlo, Vương giacác ngươi khonhư vâm, lihi lm, chơichín mươi chínroi na cònêđưc!”

Dt li,Thm Vô Songôđng dy, phytay áo bđi.

Ra ca khôngđưc my bưcİđã nghe hnmng to: “Ông[đây không loãna, thích chếtthì chết đi!”í

V Un nmtrên giưng, cóphn u oi.V H dod hi: “Vương°gia…

Lát nahuynh y sv thôi, cácíngươi nên làmЇgì thì làmđi, ngày mailên đưng.”

LúcV Un nmİtrên giưng nghngơi, S Duîđã đui theoNgu Thanh Bình.

NguįThanh Bình cũngÍkhông c ýİchy chm điĬnàng, vì thếlúc S Duɩđui kp NguThanh Bình thìơcũng đã gn:đến ngoi ôõThanh Thu Trn.Thanh Thu TrnĨcách Nguyên Thànhkhông xa, tngcng chng mtngày đưng. V(trí trn nmtrong sơn cc(*),là mt trnônh ngăn cáchbên ngoài, cũngĭlà con đưngphi qua đđến Nguyên Thành.

(*)đSơn cc: thungɪlũng

Ngu Thanh Bìnhtùy tin chnmt quán trà,įung trà nóngsưi m. Không³ng lúc nàngõung trà, SDu đã đếnri. Ngu ThanhBình nhìn xeïnga S Du¸phóng nhanh ti.Đi S Du¸xung nga, bưcti trưc mt,nàng ta nhưđã biết trưcS Du spíđến, rót tràcho S Du:Đi lát na,ĩt dn chúngta vào thànhà?”

Hin giNguyên Thành vnilà đa bànįca Diêu Dũng,S Du chunb thân phnmi, đúng lúcđcó th dùng.

Ngu³Thanh Bình thyìnàng đáp li,įli ngng đunhìn nàng, thyísc mt nàng[không tt, khôngkhi hi: “Tngi xe ngagp rút lênđưng, không thyõdn xóc sao?”ĩ

Đ đc nhiu.”S Du btđc dĩ nói:Không có cáchɨnào t cưiênga, v lit cưi ngacũng chưa chctt hơn.”

Dtīli, S Ducm chén trà,Ïcúi đu nhpmt ngm.

Hôm nayđã gn cuiđông, rt nhanhIs đến mùaìxuân, quán tràkhông đông ngưilm, nhưng ngưiâca S Duõvà Ngu ThanhBình va đếnĩđã cht níchľc quán trà,ông ch đíchɩthân tiếp đónếbn h.

S Dunhìn ông chbn rn, khôngìkhi nói: “SpÎđến mùa xuânòri, chúng taìcn phi đếnĩđó sm miđưc.”

Ngu ThanhéBình thp gingđáp mt tiếng.Ông ch mangđ ăn lên,nghe bn hïnói chuyn bènnói: “Gn đâyįcó nhiu quýĪnhân đến, khôngbiết xy raìchuyn gì, haiv cô nươngphi cn thn³đy.”

Nghe thy{li này, NguThanh Bình vàS Du đưamt nhìn nhau.Ngu Thanh Bìnhm ming trưc:Quý nhân gì?”ý

Không biết na.”Ông ch cúiđu nói: “Haiĩngày trưc cóémt nhóm ngưiHoa Kinh ti,vi vi vàngvàng, ung xongĮmt ngm là]chy ti NguyênThành ri.”

SDu suy nghĩưchc lát, hiưtiếp: “Ngưi cmĩđu có phiãlà mt vcông t áoЇđ tun túkhông?”

“Sao côɩbiết?” Ông chkinh ngc. S³Du mm cưi,đáp li “Cnhân thôi,ĩri đui ôngch đi.

Đi sau°khi ông chđi ri, Ngu:Thanh Bình nhíumày hi: “NgưiĩHoa Kinh ti,đây làm gì?”ï

Không sao.” SĮDu h hngíđáp: “Chc làiC S Sinh.”î

“C S Sinh?”

Ln này Ngu¹Thanh Bình hơiìnghi hoc: “Hnóti nơi đâyìlàm gì?”

ChcĮlà S Du¸do d chcìlát, rt cucnói ra suyĩđoán: “Hn đếnãcu tr thiênįtai.”

Năm đó,ìchuyn này domt tay CýS Sinh xlý, C SăSinh nm rõýchi tiết víđng đt hơnjnàng.

Hin ti, ThanhôChâu thuc vDiêu Dũng, vìvy cũng thucv Triu Nguyt,Ïđương nhiên CíS Sinh phiÏđến bo v.Bo v xongíri, nói khôngýchng Triu Nguytcòn cho hnthăng quan phátítài.

Hơn na tronglòng C SSinh, lúc nàodân chúng cũngưcó trng lưng.Nếu hn cũng¸trng sinh, hnkhông th nàoátrơ mt nhìnĮdân chúng gpìho.

Đi vi câutr li caīS Du, mcdù Ngu ThanhjBình cm thyđk l nhưngívn lng nghe.Hai ngưi litán gu nhngchuyn khác, riílên đưng điv phía ThanhThu Trn. Bâygi đã gnũchp ti, theo,lý mà nóiĨgi này nênlà thi gianìmi ngưi vônhà. Nhưng SDu li nhìnthy có ngưilc tc điưt Thanh ThuýTrn ra, đaphn bn hđu mang vácɩhành lý, điđng vi vàng,:trông thy đámngưi S Du)thì đng lotném sang ánhêmt k quái.

Banđu gp vàingưi, S Duɪvà Ngu ThanhBình còn cmthy l. Điđến khi tiĩđnh núi, nhìnthy mt đámđông đu thuàdn hành lý,ìb quan binhxua đui, SãDu mi rađlnh dng li,t mình bưclên hi mt[v thôn dân:Đi nương, nhómquan binh nàyí đây làmÏgì vy?”

“Côơkhông biết đóóthôi.”

Ngưi phn ln tuikia m cánói: “Mi ngưiàđang nhàýlàm rung, tĩnhiên có ngưiyêu cu chúngta đi, bo,là đa longsp chuyn mình.Nhưng nơi nàyca chúng taĩyên n, trưc[gi chưa tng[có đa long²chuyn mình, aibiết đám quangia kia munólàm gì? Sàlà tính cưplương thc vàĭđt đai, kiếm¸c mà thôi.”

Ngưi ph n]này nghĩ thế,ínhng ngưi khác{cũng s nghĩínhư thế. Binhilính phía sauũđang cãi vđm ĩ viũmt vài thôndân trai tráng,ưcon đưng chenchúc thành mtľđoàn. S Du¹nghe vy thìinhíu mày, ngngđu nhìn hìnhĩdáng ngn núi.

Nămđó, c th(tình hình thiênjtai Thanh Châunghiêm trng đếnmc nào vnluôn là bímt triu đình.ÎNhưng theo nhưíli nn dânÏgp đưc trongdân gian, thiêntai to nênt trn đngđt Thanh Châuõlà trưc gichưa tng có.)Thanh Thu Trnlin k khuìvc chu thiênètai nng nht,ca Nguyên Thànhnăm đó, hơnfna nơi nàyÏcòn là sơncc, nếu thts xy rađng đt, eílà hu qukhông th tưngôtưng đưc. Cól C SSinh biết trưcđng đt, chcĭhn nhóm binhlính này làngưi mà CăS Sinh pháiti. Chuyn đngļđt năm đóÎdo mt tay,hn x lý,àhn biết rtrõ. Hôm nay,ìnếu hn đãphái ngưi đến,ļvy đương nhiênThanh Thu Trnlà khu vcchu thit hiĮnng n.

Vì vậy Sở Du cúi đầu nói: “Đại nương, ta từ Hoa Kinh đến, nói thật với bà là hôm nay sắp có biến rồi.”

Trong nháy mắt trời long đất lở, đất núi rung chuyển, chẳng ai còn để ý tới ai, chỉ thấy tất cả bùn đất trút xuống, núi lở như con nước chảy xiết, ồ ạt đổ về phía thôn xóm dưới chân núi. Đám người sợ hãi kêu lên, thoáng chốc giống như đến ngày tận thế. Nguỵ Thanh Bình chạy như điên, mãi đến khi tới đất bằng, nàng quay đầu nhìn thấy nửa bên núi đã sụp mới đột ngột nhớ ra.

“Có biến?”

Nghe vậy, tim Sở Du rét lạnh.

Sở Du quay đầu lại căn dặn, sau đó nói: “Một nhóm khác giúp đỡ ta và những binh lính này sơ tán dân chúng.”

Đại nương ngẩn người, Sở Du nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Tế ti trong Hoa Kinh nói nơi này sẽ xảy ra đại hoạ, nếu được thì mau chạy đi, đừng cho nhiều người biết, đến lúc đó bà chạy không kịp đâu.”

Sở Du vẫn còn ở đó!

Nguỵ Thanh Bình nhíu mày, Sở Du cười nói: “Muội cứ chờ xem.”

Vì vậy Sở Du cúi đầu nói: “Đại nương, ta từ Hoa Kinh đến, nói thật với bà là hôm nay sắp có biến rồi.”

Nghe vậy, đại nương lập tức biến sắc.

Sở Du vừa dứt lời, đã nghe binh lính nói: “Đến giờ rồi, đi thôi!”

Đại nương ngẩn người, Sở Du nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Tế ti trong Hoa Kinh nói nơi này sẽ xảy ra đại hoạ, nếu được thì mau chạy đi, đừng cho nhiều người biết, đến lúc đó bà chạy không kịp đâu.”

So với mấy lời quan phủ nói, lời quỷ thần do tế ti nói ra càng khiến thôn dân tin tưởng hơn, hơn nữa càng xì xào bàn tán càng tăng thêm phần tin cậy. Đại nương gật đầu như giã tỏi, sau khi tách khỏi Sở Du, đại nương lập tức tìm đệ đệ mình, nhỏ giọng nói: “Đi mau lên, tỷ vừa gặp một quý nhân, cô ấy nói lần này thật sự xảy ra chuyện lớn đấy!”

So với mấy lời quan phủ nói, lời quỷ thần do tế ti nói ra càng khiến thôn dân tin tưởng hơn, hơn nữa càng xì xào bàn tán càng tăng thêm phần tin cậy. Đại nương gật đầu như giã tỏi, sau khi tách khỏi Sở Du, đại nương lập tức tìm đệ đệ mình, nhỏ giọng nói: “Đi mau lên, tỷ vừa gặp một quý nhân, cô ấy nói lần này thật sự xảy ra chuyện lớn đấy!”

Sở Du nói chuyện với đại nương xong, Nguỵ Thanh Bình cũng đi tới cạnh nàng, nhỏ giọng nói: “Xảy ra chuyện gì sao?”

“Tỷ định làm gì?”

“Tạm thời bảo một nhóm người rút khỏi đây, đến chỗ trống trải đi.

“Biết rồi!”

Âm thành này vang lên làm chấn kinh tất cả mọi người, tiếp đó lập tức nghe thấy có người hô hoán: “Chạy đi! Động đất rồi, chạy nhanh đi!”Dứt lời, Nguỵ Thanh Bình đã nhìn thấy Sở Du chạy về một đầu khác của ngọn núi. Nhóm dân chúng kia vẫn cố thủ không chịu đi, lớn tiếng quát tháo: “Đám quan binh này có lúc nào mà không gạt người? Ta cũng không tin…”

Sở Du quay đầu lại căn dặn, sau đó nói: “Một nhóm khác giúp đỡ ta và những binh lính này sơ tán dân chúng.”

“Có biến?”“Tạm thời bảo một nhóm người rút khỏi đây, đến chỗ trống trải đi.

Sở Du vừa dứt lời, đã nghe binh lính nói: “Đến giờ rồi, đi thôi!”

Sở Du đứng ở đỉnh núi đối diện, dưới chân là một cái hố to, khối đá lớn vừa rồi là do nàng cạy ra. Nàng nhìn đám người sơ tán đằng xa, Nguỵ Thanh Bình nhìn nàng, hô to: “Đừng quậy nữa, trở về đi!”

Dứt lời, cả sơn cốc đều vang vọng tiếng binh lính báo nhau: “Đến giờ rồi, đi thôi!”

Nghe vậy, tim Sở Du rét lạnh.

Cố Sở Sinh cho bọn họ thời gian cụ thể rút lui, chứng tỏ sau thời gian này sẽ gặp phải nguy hiểm!

Mà lúc này còn vài dân chúng đang dây dưa với binh lính, binh lính không kiên nhẫn quát: “Các người muốn chết thì cứ ở lại đi, chúng ta đi trước đây!”

Là đất lở!

Dứt lời, đám binh lính ra sức muốn đi ra ngoài. Sở Du nhìn thôn dân còn sót lại, quay đầu nói với Nguỵ Thanh Bình: “Đợi lát nữa bọn họ loạn lên, muội dẫn đầu đưa họ trật tự chạy ra ngoài.”

Sở Du đáp lại một tiếng. Nhưng cũng chính lúc này, mặt đất nhanh chóng rung chuyển. Sắc mặt Nguỵ Thanh Bình và Sở Du tái đi, Sở Du hét lên một tiếng: “Chạy!!!”

“Tỷ định làm gì?”

Dứt lời, cả sơn cốc đều vang vọng tiếng binh lính báo nhau: “Đến giờ rồi, đi thôi!”

Nguỵ Thanh Bình nhíu mày, Sở Du cười nói: “Muội cứ chờ xem.”

Mà lúc này còn vài dân chúng đang dây dưa với binh lính, binh lính không kiên nhẫn quát: “Các người muốn chết thì cứ ở lại đi, chúng ta đi trước đây!”

Dứt lời, Nguỵ Thanh Bình đã nhìn thấy Sở Du chạy về một đầu khác của ngọn núi. Nhóm dân chúng kia vẫn cố thủ không chịu đi, lớn tiếng quát tháo: “Đám quan binh này có lúc nào mà không gạt người? Ta cũng không tin…”

Lời còn chưa dứt, bỗng nghe một tiếng ầm lớn, là một tảng đá to lăn từ trên núi xuống!

Cố Sở Sinh cho bọn họ thời gian cụ thể rút lui, chứng tỏ sau thời gian này sẽ gặp phải nguy hiểm!

Âm thành này vang lên làm chấn kinh tất cả mọi người, tiếp đó lập tức nghe thấy có người hô hoán: “Chạy đi! Động đất rồi, chạy nhanh đi!”

Đám người hoảng hốt, bắt đầu sợ hãi bắt đầu tìm đường thoát thân. Lúc này xem như Nguỵ Thanh Bình đã biết chiêu trò của Sở Du, nàng vội vàng xông lên, dẫn thị vệ xếp thành hai hàng hai bên, lớn tiếng hét: “Đi theo ta, đừng rối loạn, xếp thành hàng!”

Có người không nghe, lập tức bị cưỡng ép đẩy về phía sau. Đội ngũ nhanh chóng có trật tự, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.

Sở Du đứng ở đỉnh núi đối diện, dưới chân là một cái hố to, khối đá lớn vừa rồi là do nàng cạy ra. Nàng nhìn đám người sơ tán đằng xa, Nguỵ Thanh Bình nhìn nàng, hô to: “Đừng quậy nữa, trở về đi!”

“Biết rồi!”

Sở Du đáp lại một tiếng. Nhưng cũng chính lúc này, mặt đất nhanh chóng rung chuyển. Sắc mặt Nguỵ Thanh Bình và Sở Du tái đi, Sở Du hét lên một tiếng: “Chạy!!!”

Trong nháy mắt trời long đất lở, đất núi rung chuyển, chẳng ai còn để ý tới ai, chỉ thấy tất cả bùn đất trút xuống, núi lở như con nước chảy xiết, ồ ạt đổ về phía thôn xóm dưới chân núi. Đám người sợ hãi kêu lên, thoáng chốc giống như đến ngày tận thế. Nguỵ Thanh Bình chạy như điên, mãi đến khi tới đất bằng, nàng quay đầu nhìn thấy nửa bên núi đã sụp mới đột ngột nhớ ra.

Là đất lở!

Sở Du vẫn còn ở đó!

5 3 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

6 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Hạnh Lê
Hạnh Lê
4 Năm Cách đây

Hic…. diễn biến nhanh quá! Sở Du mới tới thôi chưa chuẩn bị được gì mà động đất đã xảy ra. May mà Sở Du nhanh trí lấy quỷ thần tế ti ra nói nên cũng đỡ phần nào.

Bông Bông
Bông Bông
4 Năm Cách đây

mình rất mâu thuẫn về nhân vật Cố sở sinh: trong tình cảm là tra nam, nhưng đối thiên hạ là người quan tốt.. haiz

Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

A Du à :((((( còn chưa kịp đau buồn vì chia xa A Thất mà đã dồn dập chuyện thiên tai :(((( thương A Du

Landai
Landai
4 Năm Cách đây

Nguy hiểm quá không biết sở du chạy ra kịp không

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Sở Du ở đó, thì anh sẽ đến thôi

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Trời oiii đừng xảy ra chuyện gì nữa huhu em hết nước mắt rồi đây này

6
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!