Chương 142
Động đất rồi!
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Nói xong câu này, Vệ Uẩn tựa như cảm thấy rã rời. Chàng mệt mỏi ra cửa, bản thân gắng gượng đi về phía sân viện Sở Du. Chàng không hề gọi người đỡ, đợi đến cửa phòng Sở Du, chàng bảo người ở lại bên ngoài, tự mình đi vào. “Cách ta xa một chút.”
Trong phòng vẫn còn cảnh tượng bừa bãi từng bị lục tung, chàng ngồi dưới bậc thềm trước giường, im lặng không nói.
Chàng không biết mình phải nói gì, cũng không biết mình muốn làm gì, chàng lẳng lặng nhìn ánh trăng trong phòng đêm khuya. Thật lâu sau, chàng chật vật trèo lên giường, tựa như Sở Du đang nằm bên cạnh mình, nhắm mắt lại, vươn tay ra, cứ như đang ôm ai đó. Nhưng qua một lát sau, rốt cuộc chàng vẫn không kiềm được mà cuộn người, bật khóc vô thanh. Ở đây nhân lại bởi vì này căn bản.
Vệ Thu và Vệ Hạ đứng ngoài cửa. Vệ Hạ không nhịn được nhỏ giọng nói: “Hay là chúng ta khuyên nhủ Vương gia băng bó vết thương trước…”
Vệ Thu nâng mắt nhìn Vệ Hạ, bình tĩnh mở miệng: “Cậu đi đi.” Nàng khẽ nâng đầu, mắt vĩ hơi chút đảo.
“Tên khốn nhà huynh, mọi chuyện khó khăn đều muốn đẩy cho ta!”
Vệ Hạ thấp giọng mắng một câu, vẻ mặt Vệ Thu tỉnh bơ. Cuối cùng Vệ Hạ cũng hết chịu nổi, hắn phẩy tay áo đi tìm Thẩm Vô Song. Đợi lúc Thẩm Vô Song chạy tới, Vệ Uẩn đã ngất trên giường. Thẩm Vô Song thầm rủa một tiếng: “Ta đây tạo nghiệt gì mà lại nhận cậu ta làm chủ chứ?!” Nàng khẽ nâng đầu, mắt vĩ hơi chút đảo.
Dứt lời, Thẩm Vô Songĩlập tức châm(kim. Vật vãịcả đêm, cuối{cùng Vệ Uẩnổmới dần dầnἱtỉnh lại. LiễuìTuyết Dương ngồiửbên mép giường,êkhóc lóc nói:ấ“Con làm vậyílà sao? ConĮtự lấy mình°ra để épĩta sao?”
VệἶUẩn mệt mỏi²nhắm mắt lại,ôchẳng nói mộtïlời.
Thấy dáng vẻũnày của Vệ]Uẩn, Liễu TuyếtửDương biết giờĮphút này chàngầkhông muốn gặpỉmình. Bà cắnớmôi, xoay ngườiỉđi ra ngoài.
Đợiḷsau khi LiễuĩTuyết Dương rờiđkhỏi, cuối cùngĬVệ Uẩn mớiἴmở miệng, nhưngIlại là hỏiãThẩm Vô Song:Į“Phải dưỡng thươngỳbao lâu?”
“Bịặthương ngoài da,ộkhông có chuyệnìgì lớn.” ThẩmờVô Song đãằquen với sóngõto gió lớn,ïhờ hững nói:ἳ“Nhưng tốt nhấtúđiều dưỡng bên,trong một chút,îcậu lợi hạiựthật đấy, chínįmươi chín roi,ạkhông tự đánhîchết mình à?”Ĭ
“Ta tự đánh,:tự biết.” GiọngũVệ Uẩn thờ{ơ, quay đầu(nhìn Vệ Hạ:ổ“Chuẩn bị mộtἱchút, ngày maiïchúng ta lênỉđường đến HuệốThành.”
“Vương gia!”è
Rốt cuộc VệíHạ không nhịnἲnổi nữa, quỳảxuống nói: “NgàiЇphải nghỉ ngơiἱđi!”
Vệ Uẩnıtrầm mặc, látɩsau nói: “Khôngệcần gấp rútĩlên đường, tajở trong xeảngựa dưỡng thương.ìHuệ Thành vừaĩchiếm xong, khôngîthể lơ là.fTa và CốúSở Sinh cóẵhẹn, trong vòngừnăm tháng phải‹chiếm được ThanháChâu, bắt giữđDiêu Dũng, khôngấthể kéo dài.”ľ
Lời này nóiíra khiến mọiơngười đều trầmởmặc. Thẩm VôἰSong mỉm cười,ἵkhoe hàm răngưtrắng bóng: “Đừngļlo, Vương giaểcác ngươi khoẻỉnhư vâm, lợiằhại lắm, chơiảchín mươi chínồroi nữa cònêđược!”
Dứt lời,ểThẩm Vô Songôđứng dậy, phẩyửtay áo bỏẽđi.
Ra cửa khôngờđược mấy bướcİđã nghe hắnụmắng to: “Ông[đây không loãnữa, thích chếtữthì chết đi!”í
Vệ Uẩn nằmỉtrên giường, cóữphần uể oải.ịVệ Hạ doἱdự hỏi: “Vương°gia…”
“Lát nữaằhuynh ấy sẽởvề thôi, cácíngươi nên làmЇgì thì làmạđi, ngày maiạlên đường.”
LúcỹVệ Uẩn nằmİtrên giường nghỉẽngơi, Sở Duîđã đuổi theoừNguỵ Thanh Bình.
NguỵįThanh Bình cũngÍkhông cố ýİchạy chậm đợiĬnàng, vì thếἲlúc Sở Duɩđuổi kịp NguỵḷThanh Bình thìơcũng đã gần:đến ngoại ôõThanh Thuỷ Trấn.ḻThanh Thuỷ TrấnĨcách Nguyên Thànhổkhông xa, tổngềcộng chừng mộtẻngày đường. Vị(trí trấn nằmợtrong sơn cốc(*),ἳlà một trấnônhỏ ngăn cáchịbên ngoài, cũngĭlà con đườngậphải qua đểồđến Nguyên Thành.
(*)đSơn cốc: thungɪlũng
Nguỵ Thanh Bìnhẵtùy tiện chọnựmột quán trà,įuống trà nóngịsưởi ấm. Không³ngờ lúc nàngõuống trà, SởệDu đã đếnữrồi. Nguỵ ThanhốBình nhìn xeïngựa Sở Du¸phóng nhanh tới.ẽĐợi Sở Du¸xuống ngựa, bướcỗtới trước mặt,ẫnàng tựa nhưữđã biết trướcểSở Du sắpíđến, rót tràẽcho Sở Du:ἰ“Đợi lát nữa,ĩtỷ dẫn chúngổta vào thànhằà?”
Hiện giờấNguyên Thành vẫnilà địa bànįcủa Diêu Dũng,ἲSở Du chuẩnửbị thân phậnịmới, đúng lúcđcó thể dùng.
Nguỵ³Thanh Bình thấyìnàng đáp lời,įlại ngẩng đầuổnhìn nàng, thấyísắc mặt nàng[không tốt, khôngỉkhỏi hỏi: “Tỷỹngồi xe ngựaịgấp rút lênửđường, không thấyõdằn xóc sao?”ĩ
“Đồ đạc nhiều.”ẻSở Du bấtựđắc dĩ nói:ừ“Không có cáchɨnào tự cưỡiêngựa, vả lạiậtự cưỡi ngựaỉcũng chưa chắcἳtốt hơn.”
Dứtīlời, Sở Duἴcầm chén trà,Ïcúi đầu nhấpứmột ngụm.
Hôm nayẵđã gần cuốiốđông, rất nhanhIsẽ đến mùaìxuân, quán tràựkhông đông ngườiịlắm, nhưng ngườiâcủa Sở Duõvà Nguỵ ThanhợBình vừa đếnĩđã chật níchľcả quán trà,ἲông chủ đíchɩthân tiếp đónếbọn họ.
Sở Duἴnhìn ông chủứbận rộn, khôngìkhỏi nói: “SắpÎđến mùa xuânòrồi, chúng taìcần phải đếnĩđó sớm mớiốđược.”
Nguỵ ThanhéBình thấp giọngẻđáp một tiếng.‹Ông chủ mangệđồ ăn lên,ảnghe bọn họïnói chuyện bènứnói: “Gần đâyįcó nhiều quýĪnhân đến, khôngệbiết xảy raìchuyện gì, haiạvị cô nươngẹphải cẩn thận³đấy.”
Nghe thấy{lời này, NguỵḹThanh Bình vàẹSở Du đưaἶmắt nhìn nhau.ỉNguỵ Thanh Bìnhềmở miệng trước:ợ“Quý nhân gì?”ý
“Không biết nữa.”ịÔng chủ cúiịđầu nói: “Haiĩngày trước cóémột nhóm ngườiἲHoa Kinh tới,ốvội vội vàngḽvàng, uống xongĮmột ngụm là]chạy tới NguyênằThành rồi.”
SởịDu suy nghĩưchốc lát, hỏiưtiếp: “Người cầmĩđầu có phảiãlà một vịỡcông tử áoЇđỏ tuấn túảkhông?”
“Sao côɩbiết?” Ông chủἷkinh ngạc. Sở³Du mỉm cười,ổđáp lời “Cốịnhân thôi” ,ĩrồi đuổi ôngởchủ đi.
Đợi sau°khi ông chủỉđi rồi, Nguỵ:Thanh Bình nhíuẽmày hỏi: “NgườiĩHoa Kinh tới,đây làm gì?”ï
“Không sao.” SởĮDu hờ hữngíđáp: “Chắc làiCố Sở Sinh.”î
“Cố Sở Sinh?”ằ
Lần này Nguỵ¹Thanh Bình hơiìnghi hoặc: “Hắnótới nơi đâyìlàm gì?”
“ChắcĮlà…” Sở Du¸do dự chốcìlát, rốt cuộcἵnói ra suyĩđoán: “Hắn đếnãcứu trợ thiênįtai.”
Năm đó,ìchuyện này doẳmột tay CốýSở Sinh xửễlý, Cố SởăSinh nắm rõýchi tiết vềíđộng đất hơnjnàng.
Hiện tại, ThanhôChâu thuộc vềἴDiêu Dũng, vìḻvậy cũng thuộcậvề Triệu Nguyệt,Ïđương nhiên CốíSở Sinh phảiÏđến bảo vệ.ẵBảo vệ xongírồi, nói khôngýchừng Triệu Nguyệtἶcòn cho hắnừthăng quan phátítài.
Hơn nữa trongḽlòng Cố SởỹSinh, lúc nàoờdân chúng cũngưcó trọng lượng.ỷNếu hắn cũng¸trọng sinh, hắnἰkhông thể nàoátrơ mắt nhìnĮdân chúng gặpìhoạ.
Đối với câuểtrả lời củaīSở Du, mặcἴdù Nguỵ ThanhjBình cảm thấyđkỳ lạ nhưngívẫn lắng nghe.ẳHai người lạiịtán gẫu nhữngἴchuyện khác, rồiílên đường điỷvề phía ThanhἳThuỷ Trấn. Bâyẳgiờ đã gầnũchập tối, theo,lý mà nóiĨgiờ này nênắlà thời gianìmọi người vềônhà. Nhưng SởḻDu lại nhìnắthấy có ngườiịlục tục điưtừ Thanh ThuỷýTrấn ra, đaḹphần bọn họἶđều mang vácɩhành lý, điẻđứng vội vàng,:trông thấy đámữngười Sở Du)thì đồng loạtổném sang ánhêmắt kỳ quái.
Banớđầu gặp vàiợngười, Sở Duɪvà Nguỵ ThanhổBình còn cảmỗthấy lạ. Đợiἷđến khi tớiĩđỉnh núi, nhìnẹthấy một đámộđông đều thuàdọn hành lý,ìbị quan binhủxua đuổi, SởãDu mới rađlệnh dừng lại,ụtự mình bướcắlên hỏi một[vị thôn dân:ử“Đại nương, nhómỉquan binh nàyíở đây làmÏgì vậy?”
“Côơkhông biết đóóthôi.”
Người phụἱnữ lớn tuổiẩkia ấm ứcánói: “Mọi ngườiàđang ở nhàýlàm ruộng, tựĩnhiên có ngườiỉyêu cầu chúngỳta đi, bảo,là địa long‹sắp chuyển mình.ẳNhưng nơi nàyἲcủa chúng taĩyên ổn, trước[giờ chưa từng[có địa long²chuyển mình, aiỉbiết đám quanỉgia kia muốnólàm gì? Sợàlà tính cướpịlương thực vàĭđất đai, kiếm¸cớ mà thôi.”ằ
Người phụ nữ]này nghĩ thế,ínhững người khác{cũng sẽ nghĩínhư thế. Binhilính phía sauũđang cãi vảđầm ĩ vớiũmột vài thônổdân trai tráng,ưcon đường chenậchúc thành mộtľđoàn. Sở Du¹nghe vậy thìinhíu mày, ngẩngẳđầu nhìn hìnhĩdáng ngọn núi.
Năm‹đó, cụ thể(tình hình thiênjtai Thanh Châuủnghiêm trọng đếnἴmức nào vẫnểluôn là bíẻmật triều đình.ÎNhưng theo nhưílời nạn dânÏgặp được trongἵdân gian, thiênợtai tạo nênộtừ trận độngỉđất Thanh Châuõlà trước giờịchưa từng có.)Thanh Thuỷ Trấnἰliền kề khuìvực chịu thiênètai nặng nhất,của Nguyên Thànhịnăm đó, hơnfnữa nơi nàyÏcòn là sơnểcốc, nếu thậtỗsự xảy raḹđộng đất, eílà hậu quảẻkhông thể tưởngôtượng được. Cóảlẽ Cố SởỡSinh biết trướcủđộng đất, chắcĭhẳn nhóm binhỉlính này làặngười mà CốăSở Sinh pháiềtới. Chuyện độngļđất năm đóÎdo một tay,hắn xử lý,àhắn biết rấtồrõ. Hôm nay,ìnếu hắn đãằphái người đến,ļvậy đương nhiênộThanh Thuỷ Trấnỷlà khu vựcầchịu thiệt hạiĮnặng nề.
Vì vậy Sở Du cúi đầu nói: “Đại nương, ta từ Hoa Kinh đến, nói thật với bà là hôm nay sắp có biến rồi.”
Trong nháy mắt trời long đất lở, đất núi rung chuyển, chẳng ai còn để ý tới ai, chỉ thấy tất cả bùn đất trút xuống, núi lở như con nước chảy xiết, ồ ạt đổ về phía thôn xóm dưới chân núi. Đám người sợ hãi kêu lên, thoáng chốc giống như đến ngày tận thế. Nguỵ Thanh Bình chạy như điên, mãi đến khi tới đất bằng, nàng quay đầu nhìn thấy nửa bên núi đã sụp mới đột ngột nhớ ra.
“Có biến?”
Nghe vậy, tim Sở Du rét lạnh.
Sở Du quay đầu lại căn dặn, sau đó nói: “Một nhóm khác giúp đỡ ta và những binh lính này sơ tán dân chúng.”
Đại nương ngẩn người, Sở Du nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Tế ti trong Hoa Kinh nói nơi này sẽ xảy ra đại hoạ, nếu được thì mau chạy đi, đừng cho nhiều người biết, đến lúc đó bà chạy không kịp đâu.”
Sở Du vẫn còn ở đó!
Nguỵ Thanh Bình nhíu mày, Sở Du cười nói: “Muội cứ chờ xem.”
Vì vậy Sở Du cúi đầu nói: “Đại nương, ta từ Hoa Kinh đến, nói thật với bà là hôm nay sắp có biến rồi.”
Nghe vậy, đại nương lập tức biến sắc.
Sở Du vừa dứt lời, đã nghe binh lính nói: “Đến giờ rồi, đi thôi!”
Đại nương ngẩn người, Sở Du nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Tế ti trong Hoa Kinh nói nơi này sẽ xảy ra đại hoạ, nếu được thì mau chạy đi, đừng cho nhiều người biết, đến lúc đó bà chạy không kịp đâu.”
So với mấy lời quan phủ nói, lời quỷ thần do tế ti nói ra càng khiến thôn dân tin tưởng hơn, hơn nữa càng xì xào bàn tán càng tăng thêm phần tin cậy. Đại nương gật đầu như giã tỏi, sau khi tách khỏi Sở Du, đại nương lập tức tìm đệ đệ mình, nhỏ giọng nói: “Đi mau lên, tỷ vừa gặp một quý nhân, cô ấy nói lần này thật sự xảy ra chuyện lớn đấy!”
So với mấy lời quan phủ nói, lời quỷ thần do tế ti nói ra càng khiến thôn dân tin tưởng hơn, hơn nữa càng xì xào bàn tán càng tăng thêm phần tin cậy. Đại nương gật đầu như giã tỏi, sau khi tách khỏi Sở Du, đại nương lập tức tìm đệ đệ mình, nhỏ giọng nói: “Đi mau lên, tỷ vừa gặp một quý nhân, cô ấy nói lần này thật sự xảy ra chuyện lớn đấy!”
Sở Du nói chuyện với đại nương xong, Nguỵ Thanh Bình cũng đi tới cạnh nàng, nhỏ giọng nói: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Tỷ định làm gì?”
“Tạm thời bảo một nhóm người rút khỏi đây, đến chỗ trống trải đi.
“Biết rồi!”
Âm thành này vang lên làm chấn kinh tất cả mọi người, tiếp đó lập tức nghe thấy có người hô hoán: “Chạy đi! Động đất rồi, chạy nhanh đi!”Dứt lời, Nguỵ Thanh Bình đã nhìn thấy Sở Du chạy về một đầu khác của ngọn núi. Nhóm dân chúng kia vẫn cố thủ không chịu đi, lớn tiếng quát tháo: “Đám quan binh này có lúc nào mà không gạt người? Ta cũng không tin…”
Sở Du quay đầu lại căn dặn, sau đó nói: “Một nhóm khác giúp đỡ ta và những binh lính này sơ tán dân chúng.”
“Có biến?”“Tạm thời bảo một nhóm người rút khỏi đây, đến chỗ trống trải đi.
Sở Du vừa dứt lời, đã nghe binh lính nói: “Đến giờ rồi, đi thôi!”
Sở Du đứng ở đỉnh núi đối diện, dưới chân là một cái hố to, khối đá lớn vừa rồi là do nàng cạy ra. Nàng nhìn đám người sơ tán đằng xa, Nguỵ Thanh Bình nhìn nàng, hô to: “Đừng quậy nữa, trở về đi!”
Dứt lời, cả sơn cốc đều vang vọng tiếng binh lính báo nhau: “Đến giờ rồi, đi thôi!”
Nghe vậy, tim Sở Du rét lạnh.
Cố Sở Sinh cho bọn họ thời gian cụ thể rút lui, chứng tỏ sau thời gian này sẽ gặp phải nguy hiểm!
Mà lúc này còn vài dân chúng đang dây dưa với binh lính, binh lính không kiên nhẫn quát: “Các người muốn chết thì cứ ở lại đi, chúng ta đi trước đây!”
Là đất lở!
Dứt lời, đám binh lính ra sức muốn đi ra ngoài. Sở Du nhìn thôn dân còn sót lại, quay đầu nói với Nguỵ Thanh Bình: “Đợi lát nữa bọn họ loạn lên, muội dẫn đầu đưa họ trật tự chạy ra ngoài.”
Sở Du đáp lại một tiếng. Nhưng cũng chính lúc này, mặt đất nhanh chóng rung chuyển. Sắc mặt Nguỵ Thanh Bình và Sở Du tái đi, Sở Du hét lên một tiếng: “Chạy!!!”
“Tỷ định làm gì?”
Dứt lời, cả sơn cốc đều vang vọng tiếng binh lính báo nhau: “Đến giờ rồi, đi thôi!”
Nguỵ Thanh Bình nhíu mày, Sở Du cười nói: “Muội cứ chờ xem.”
Mà lúc này còn vài dân chúng đang dây dưa với binh lính, binh lính không kiên nhẫn quát: “Các người muốn chết thì cứ ở lại đi, chúng ta đi trước đây!”
Dứt lời, Nguỵ Thanh Bình đã nhìn thấy Sở Du chạy về một đầu khác của ngọn núi. Nhóm dân chúng kia vẫn cố thủ không chịu đi, lớn tiếng quát tháo: “Đám quan binh này có lúc nào mà không gạt người? Ta cũng không tin…”
Lời còn chưa dứt, bỗng nghe một tiếng ầm lớn, là một tảng đá to lăn từ trên núi xuống!
Cố Sở Sinh cho bọn họ thời gian cụ thể rút lui, chứng tỏ sau thời gian này sẽ gặp phải nguy hiểm!
Âm thành này vang lên làm chấn kinh tất cả mọi người, tiếp đó lập tức nghe thấy có người hô hoán: “Chạy đi! Động đất rồi, chạy nhanh đi!”
Đám người hoảng hốt, bắt đầu sợ hãi bắt đầu tìm đường thoát thân. Lúc này xem như Nguỵ Thanh Bình đã biết chiêu trò của Sở Du, nàng vội vàng xông lên, dẫn thị vệ xếp thành hai hàng hai bên, lớn tiếng hét: “Đi theo ta, đừng rối loạn, xếp thành hàng!”
Có người không nghe, lập tức bị cưỡng ép đẩy về phía sau. Đội ngũ nhanh chóng có trật tự, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.
Sở Du đứng ở đỉnh núi đối diện, dưới chân là một cái hố to, khối đá lớn vừa rồi là do nàng cạy ra. Nàng nhìn đám người sơ tán đằng xa, Nguỵ Thanh Bình nhìn nàng, hô to: “Đừng quậy nữa, trở về đi!”
“Biết rồi!”
Sở Du đáp lại một tiếng. Nhưng cũng chính lúc này, mặt đất nhanh chóng rung chuyển. Sắc mặt Nguỵ Thanh Bình và Sở Du tái đi, Sở Du hét lên một tiếng: “Chạy!!!”
Trong nháy mắt trời long đất lở, đất núi rung chuyển, chẳng ai còn để ý tới ai, chỉ thấy tất cả bùn đất trút xuống, núi lở như con nước chảy xiết, ồ ạt đổ về phía thôn xóm dưới chân núi. Đám người sợ hãi kêu lên, thoáng chốc giống như đến ngày tận thế. Nguỵ Thanh Bình chạy như điên, mãi đến khi tới đất bằng, nàng quay đầu nhìn thấy nửa bên núi đã sụp mới đột ngột nhớ ra.
Là đất lở!
Sở Du vẫn còn ở đó!
Hic…. diễn biến nhanh quá! Sở Du mới tới thôi chưa chuẩn bị được gì mà động đất đã xảy ra. May mà Sở Du nhanh trí lấy quỷ thần tế ti ra nói nên cũng đỡ phần nào.
mình rất mâu thuẫn về nhân vật Cố sở sinh: trong tình cảm là tra nam, nhưng đối thiên hạ là người quan tốt.. haiz
A Du à :((((( còn chưa kịp đau buồn vì chia xa A Thất mà đã dồn dập chuyện thiên tai :(((( thương A Du
Nguy hiểm quá không biết sở du chạy ra kịp không
Sở Du ở đó, thì anh sẽ đến thôi
Trời oiii đừng xảy ra chuyện gì nữa huhu em hết nước mắt rồi đây này