Chương 143
Ơ, Cố Sở Sinh, là ngài à
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Lúc động đất mới bắt đầu, Cố Sở Sinh đã cố gắng sắp xếp dân chúng đến nơi an trí. Nhưng thời điểm mặt đất bắt đầu chấn động, đám người vẫn hốt hoảng cả lên. Cố Sở Sinh được thị vệ bao quanh, hắn cảm nhận sức mạnh đến từ thiên nhiên, tim đập nhanh hơn.
Cố Sở Sinh dám đánh cược, nhưng không phải không sợ chết. Hắn còn có rất nhiều chuyện chưa làm, trọng sinh trở về, hắn còn có một người chưa buông bỏ được. Của nàng trực giác nói cho nàng, kia người mù.
Hắn không cam tâm chết.
Người đã từng trải qua sống chết một lần như hắn còn cảm thấy như thế, càng không cần nói đến những bá tánh thường dân kia. Trong chớp mắt, tiếng khóc, tiếng sợ hãi kêu la, tiếng động vật gào rống chôn vùi cả thị thành. Như vậy biến thái địa phương trừ bỏ cái kia biến thái.
Cố Sở Sinh đứng giữa đám người, siết chặt nắm tay, hít thật sâu.
Đột nhiên, mặt đất cắt ra một khe nứt, người đứng bên trên bất chợt rơi xuống, tiếng sợ hãi vang lên càng lớn. Nàng xem liếc mắt một cái phía sau lục tục.
Sinh tử trở nên rõ ràng, tay Cố Sở Sinh không khỏi khẽ run.
Thời gian động đất rất ngắn, nhưng đối với mỗi một người mà nói lại dài đằng đẵng. Trên người nàng mang theo mật hoa quả thật rất.
Đợi đến khi kết thúc, rất nhiều người rệu rã ngồi bệt xuống, có vài người ôm nhau khóc lóc nức nở. mặt Cố Sở Sinh hơi tái, thị vệ bên cạnh cũng sợ hãi, run rẩy gọi: “Đại nhân…”
“Căn dặn xuống, tối nayỳkhông thể vàoởthành, vẫn cònạdư chấn. Ngươi³bảo nhóm Giápỵdẫn đội ngũĩđại phu đi}khám cho ngườiἶbị thương, nhóméẤt thống kêúnhân số thươngívong và sốằngười cần cứuờtrợ.”
Giọng nóiìCố Sở Sinhởtrấn tĩnh, tựaɩmột cây Địnhịhải thần châmđtrong đêm tối,ἲkhiến mọi ngườiủdần dần bìnhĭtĩnh lại.
Thị vệīdựa theo cănɩdặn của CốỉSở Sinh điỹthông báo choìmọi người. Tấtícả đều khôngЇdám trở vàoīthành, Cố SởἶSinh ngồi giữaìđám đông, lắngĬnghe tiếng khócĩcủa người cóửthân nhân bịỉthương hoặc tửửvong phát ra.ẩHắn cảm giácıbản thân giốngÏnhư đang ởľtrong luyện ngục,ĩthần không độẽchúng sinh, phật:không độ chúngớsỉnh, chỉ cóftự thân chúngỳsinh lấy máuîlấy mạng mà,độ, vượt qua)bể khổ vôògián.
Đêm hôm đó,ợThanh Châu, LạcỳChâu lần lượtẻđại chấn, xungồquanh đều cóòcảm giác rungềlắc, trên dướiḻĐại Sở chìmệvào nỗi sợẵhãi khổng lồ.
Bách}tính lén lútïđồn đãi “Đứcĩkhông xứng vị,ặtrời giáng taiậương” .
Còn VệḹUẩn vừa mớiậđến Huệ Thành,ḹnơi này cũngịlà khu vựcỵchịu thiên tai,ỉchàng đã sớmídẫn toàn bộ[người ra ngoài.ộHôm sau, chàngÏbảo người kiểmếkê nhân sốẫbị nạn, bắtẹđầu tính toánỉsố lượng lươngõthảo và dượcđliệu với ĐàoỳTuyền.
Thương tích daἷthịt trên ngườiéchàng đã tốtọhơn nhiều, cănăbản không cóẽảnh hưởng gìõlớn, chỉ làỳvẫn còn kếtЇvảy. Đào Tuyềnỉcăn dặn chàngỉphân phát vậtưtư xong, ôngïthở dài nói:ḻ“Mọi việc đãựđược chuẩn bị¹từ sớm, Vươngỉgia không cầnélo lắng qúa,ĩdưỡng thương quan]trọng hơn.”
Lúcởđang nói chuyện,ôVệ Thu gấp]gáp chạy từấngoài vào: “Vương‹gia, xảy ra{chuyện rồi.”
GiọngīVệ Thu runộrẩy: “Tối hômıqua Thanh ThuỷợTrấn có núiĮlở, cả trấnỡđều bị chônìvùi.”
“Tử thươngậbao nhiêu?”
VệơUẩn nhíu mày,ựVệ Thu quỳỏmột chân xuống,ưgian nan nói:ẹ“Thống kê tạmặthời không cóúnhân số thươngằvong, nhưng Đạiìphu nhân đangìở đó.”
VệỡUẩn điếng người.đLát sau, chàngậkhó tin hỏi:ì“Ngươi nói thậtọkhông?”
“Đêm quaợngười của chúng³ta chạy trởưvề báo. Bọnụhọ nói lúc{động đất, Đạiàphu nhân đangằcứu nạn ởЇThanh Thuỷ Trấn,ịdân chúng đềuἵđã ra ngoài,ἲĐại phu nhânỉkhông chạy kịp…”i
Lời còn chưaЇdứt, Vệ Uẩnĩđã xông ra:ngoài, gấp gápįra lệnh: “Chuẩnḽbị ngựa, dẫnịtheo Thẩm VôìSong, chọn nhómἷngười chữ ThiênĨđi theo ta!”ị
“Vương gia.”
ĐàoâTuyền vội vãἶchạy ra, tốcḷđộ nói rấtấnhanh: “Vương gia,ôchuyện này khôngıthể gấp. Hiệnἴnay, Nguyên Thànhộvẫn là địaĩbàn của DiêufDũng. Thân thểìngài quan trọng…”ợ
“Đào tiên sinh.”ỉVệ Uẩn quayìđầu, nắm chặtỗtay Đào Tuyền,ẳnghiêm túc nói:²“Ta giao Huệ¸Thành cho ngài,ļta phải đíchỳthân đi tìmịnàng.”
Vẻ mặtýVệ Uẩn quáỉnghiêm túc, ĐàoḹTuyền ngẩn người.}Sau đó, ôngởta thở dài,ẹchắp tay nói:ỉ“Thần lĩnh mệnh.”(
Dứt lời, VệỏHạ đã kéoờngựa tới, ThẩmÍVô Song cũngÏđeo hòm thuốcìchạy qua, thởígấp nói: “Chậmímột chút!”
NhưngỡVệ Uẩn đãïkhông đợi bọnảhọ, chàng xoayởngười chạy raĪkhỏi hành lang,ἶtrở người cưỡiảngựa, cấp tốcἲchạy ra ngoài.
Màĩtrước lúc đó,ồrốt cuộc CốịSở Sinh cũngïgặp được NguỵỉThanh Bình.
Nguỵ ThanhốBình chạy lộĩtrình suốt mộtựđêm, cuối cùngỹcũng tới NguyênịThành. Nàng đểḽlại người điêtìm Sở Du.ặNgụy Thanh Bìnhἶkhông có kinhinghiệm trong chuyệnổnày, hiện tạiInơi gần nhấtặcó hi vọng]tăng thêm nhânĩlực chính làíCố Sở Sinh.ĺVì thế nàngểkhông hề doἷdự chạy đếnâNguyên Thành, từủxa đã nhìn³thấy Cố SởíSinh.
Nàng sốt ruộtồchạy tới trướcểmặt hắn, lớnđtiếng gọi: “CốèSở Sinh!”
CốľSở Sinh đangḻlắng nghe thuộcıhạ báo tìnhổhình tổn thất,ìnghe thấy tiếngɪNguỵ Thanh Bình,ễhắn kinh ngạcổngẩng đầu: “ThanhἳBình quận chúa?”ỉ
“Bên ngài đủãngười dùng không?”ḻ
Nguỵ Thanh Bìnhềthở hồng hộc:Ī“Ta muốn mượn¸ngài vài ngườiậcó năng lựcờtìm kiếm cứuúnạn.”
“Người QuậnĬchúa muốn tìmẹlà…”
Cố Sở‹Sinh hơi chầnfchờ, Nguỵ ThanhưBình không rõỉquan hệ giữaĨhắn và SởỉDu, chỉ nghĩđgiữa hắn vàἵVệ Uẩn cóithoả thuận, bènànhỏ giọng nói:ĩ“Vệ đại phuínhân.”
Cố SởỷSinh ngẩng phắtệđầu dậy, nhìnẫchằm chằm NguỵịThanh Bình, giọng:run run: “Quậníchúa nói ai?”ổ
“Vệ đại phuđnhân, Sở Du.”ἴNguỵ Thanh Bìnhềnhỏ giọng nói:¸“Đêm qua tỷĭấy và ta°cứu nạn tạiậThanh Thuỷ Trấn…”ḽ
Lời còn chưaởdứt, Cố SởỉSinh đã némḻsổ sách trênụtay vào tayḹthị vệ, gọi,người tới. Sauàkhi kiểm kêĩngười, sắp xếpỉxong công việc,ỉhắn chạy thẳngịvề hướng ThanhЇThuỷ Trấn.
Nguỵ ThanhịBình phải ởílại dẫn dắtảcứu trợ. CốíSở Sinh mang°theo người cóổmặt tại đóỷchạy đến chỗỳSở Du mấtịtích.
Bấy giờ, nơiÍnày đã bịἰđất đá vùiặlấp, khắp nơiįmột mảng hỗnïđộn. Cố SởìSinh đứng trongựsơn cốc khôngïmột bóng người,ẵcất tiếng gọiưto: “Sở Du!”ơ
Giọng của hắn vang vọng trong sơn cốc. Nơi này giống như một nghĩa địa khổng lồ, không hề có bất kỳ người nào đáp lại.
Cố Sở Sinh lẩm bẩm những lời này, hắn nhìn sơn cốc đã biến dạng, thôn xóm dưới chân núi bị bùn đất vùi lấp.
Hổ thẹn và tuyệt vọng cùng tuôn ra, Cố Sở Sinh đau đến oằn cả người.
Bởi vì hắn không ở bên cạnh nàng, hắn lo cho nhiều người, nhưng chỉ riêng nàng lại không.
Người tìm kiếm cứu nạn bắt đầu dẫn chó dò tìm từng tấc đất. Cố Sở Sinh đi theo bên cạnh họ, gọi tên Sở Du từng hồi.
Cố Sở Sinh nhanh chóng rơi xuống. Dường như hắn đột ngột va phải cái gì, bèn dùng cánh tay và chân bảo vệ mình theo bản năng, chỉ nghe thấy một tiếng “Răng rắc”, hắn lại tiếp tục rơi xuống.
Người tìm kiếm cứu nạn bên cạnh không đành lòng nhìn tiếp, có một cụ già lớn tuổi thở dài lên tiếng: “Cố đại nhân, gặp phải thiên tai này, sống sót đều là may rủi, ngài đừng quá để trong lòng.”
“May rủi?” Giọng Cố Sở Sinh khàn khàn, hắn đã hét quá lâu, cổ họng cũng khản đặc. Một đêm chưa ngủ, trong mắt hắn hằn tia máu, nhìn chăm chú cụ già: “Nguyên Thành kia nhiều người sống sót như vậy, Thanh Thuỷ Trấn nhiều người sống sót như vậy, mọi người đều sống sót qua trận động đất này, sao đến lượt nàng lại là may rủi chứ?”
“May rủi?” Giọng Cố Sở Sinh khàn khàn, hắn đã hét quá lâu, cổ họng cũng khản đặc. Một đêm chưa ngủ, trong mắt hắn hằn tia máu, nhìn chăm chú cụ già: “Nguyên Thành kia nhiều người sống sót như vậy, Thanh Thuỷ Trấn nhiều người sống sót như vậy, mọi người đều sống sót qua trận động đất này, sao đến lượt nàng lại là may rủi chứ?”
Thật ra trong rận động đất này, tâm chấn là ở Thanh Thuỷ Trấn. Năm đó, nơi xảy ra tai họa nghiêm trọng nhất cũng chính là Thanh Thuỷ Trấn. Trên dưới nơi này có hơn năm trăm gia đình, gần như tất cả đều chôn vùi dưới đất đá.
“Nàng nên sống.”
Bởi vì cả trấn gặp nạn tuyệt hậu, cho nên căn bản năm đó triều đình không hề cứu trợ thiên tai, bởi vì không cần phải cứu, và cũng không có cách cứu. Ngược lại Nguyên Thành chịu thiên tai nhẹ hơn, là địa phương cứu nạn chủ chốt, bởi vì chí ít nơi này còn có thể cứu sống vài người.
Cố Sở Sinh mờ mịt: “Người tốt như nàng, dù ai chết, nàng cũng không nên chết. Kẻ đáng chết là ta…”
Người tìm kiếm cứu nạn bên cạnh không đành lòng nhìn tiếp, có một cụ già lớn tuổi thở dài lên tiếng: “Cố đại nhân, gặp phải thiên tai này, sống sót đều là may rủi, ngài đừng quá để trong lòng.”
Hắn siết nắm đấm, bàn tay run rẩy: “Kẻ đáng chết là người như ta…”
Lúc đất đá sạt lở, nếu muốn chạy thoát thân thì chắc chắn phải chạy sang hai bên. Cố Sở Sinh đi về ngọn núi bên phải cao hơn một chút, thị vệ bên cạnh lo lắng nhắc nhở: “Đại nhân, ngài đừng đi xa quá…”
“Cố đại nhân…” Ông cụ kia nhìn dáng vẻ của hắn, không đành lòng nói: “Chúng ta sống sót là vì có ngài ở đây, đều nhờ phúc của ngài…”
Hẳn là nàng đã chạy thoát rồi.
Phía bên đó là vách đá, Cố Sở Sinh lăn đến rìa vách, bám chặt lấy tảng đá.
“Bởi vì ta ở đây…”
Cô nương kia mặc váy đen, tay áo xắn lên, trở thành kính trang gọn gàng. Nàng đứng ở nơi cao, gương mặt còn lấm lem bùn đất, trông có phần nhếch nhác, nhưng nụ cười lại rạng rỡ như mặt trời mọc xua tan mây mù, nhìn mà khiến lòng người bừng sáng trong nháy mắt.Cố Sở Sinh mờ mịt: “Người tốt như nàng, dù ai chết, nàng cũng không nên chết. Kẻ đáng chết là ta…”
Cố Sở Sinh lẩm bẩm những lời này, hắn nhìn sơn cốc đã biến dạng, thôn xóm dưới chân núi bị bùn đất vùi lấp.
Người tìm kiếm cứu nạn bắt đầu dẫn chó dò tìm từng tấc đất. Cố Sở Sinh đi theo bên cạnh họ, gọi tên Sở Du từng hồi.
“Nàng nên sống.”
Thật ra trong rận động đất này, tâm chấn là ở Thanh Thuỷ Trấn. Năm đó, nơi xảy ra tai họa nghiêm trọng nhất cũng chính là Thanh Thuỷ Trấn. Trên dưới nơi này có hơn năm trăm gia đình, gần như tất cả đều chôn vùi dưới đất đá.
Bởi vì cả trấn gặp nạn tuyệt hậu, cho nên căn bản năm đó triều đình không hề cứu trợ thiên tai, bởi vì không cần phải cứu, và cũng không có cách cứu. Ngược lại Nguyên Thành chịu thiên tai nhẹ hơn, là địa phương cứu nạn chủ chốt, bởi vì chí ít nơi này còn có thể cứu sống vài người.
Mọi người bắt đầu chạy tán loạn theo bản năng, muốn tìm một nơi an toàn.
Vào giờ phút này, hắn đứng tại nơi năm đó bị triều đình và hắn vứt bỏ, suy nghĩ xem người ấy có chạy thoát hay không.
Người năm đó đều sống, nhưng nàng lại không thể.
Bởi vì hắn không ở bên cạnh nàng, hắn lo cho nhiều người, nhưng chỉ riêng nàng lại không.
Người năm đó đều sống, nhưng nàng lại không thể.
Hổ thẹn và tuyệt vọng cùng tuôn ra, Cố Sở Sinh đau đến oằn cả người.
Hẳn là nàng đã chạy thoát rồi.
Tảng đá trong tay hắn rung chuyển theo mặt đất, Cố Sở Sinh cắn răng, muốn bắt lấy càng nhiều thứ hơn.
Cố Sở Sinh tự an ủi bản thân. Nàng là người có phúc như vậy, lợi hại như vậy. Nàng đã vô số lần lâm vào tuyệt cảnh, lại vô số lần bò ra.
Đau đớn dữ dội truyền từ chân lên, trong nháy mắt sắp chạm đất, một chiếc roi ngựa đột ngột cuốn lấy thắt lưng, có người giữ hắn lại giữa không trung. Cố Sở Sinh thở hổn hển ngẩng đầu, nhìn thấy cô nương một tay cầm roi, một tay nắm chuôi kiếm. Kiếm bị cắm thẳng vào vách núi, nàng giẫm lên hai tảng đá, cười híp mắt nhìn Cố Sở Sinh.
Suy nghĩ này xuất hiện, Cố Sở Sinh đứng bật dậy, đi về phía hai bên đất lở.
Lúc đất đá sạt lở, nếu muốn chạy thoát thân thì chắc chắn phải chạy sang hai bên. Cố Sở Sinh đi về ngọn núi bên phải cao hơn một chút, thị vệ bên cạnh lo lắng nhắc nhở: “Đại nhân, ngài đừng đi xa quá…”
Hắn siết nắm đấm, bàn tay run rẩy: “Kẻ đáng chết là người như ta…”
“A Du…”
Cũng lúc này, mặt đất bỗng nhiên bắt đầu rung chuyển. Cố Sở Sinh không hề do dự, gần như là dựa theo bản năng mà chạy về chỗ đất cao gần nhất!
Cố Sở Sinh vừa mới trèo lên chỗ đất cao, đợt chấn động dữ dội thứ hai đúng lúc ập đến, chân hắn mất thăng bằng, lăn long lóc xuống sườn dốc!
Mọi người bắt đầu chạy tán loạn theo bản năng, muốn tìm một nơi an toàn.
Nhưng cũng chính lúc này, cuối cùng tảng đá không thể chịu nổi trọng lượng của hắn, hoàn toàn nứt ra.
Cũng lúc này, mặt đất bỗng nhiên bắt đầu rung chuyển. Cố Sở Sinh không hề do dự, gần như là dựa theo bản năng mà chạy về chỗ đất cao gần nhất!
Cố Sở Sinh vừa mới trèo lên chỗ đất cao, đợt chấn động dữ dội thứ hai đúng lúc ập đến, chân hắn mất thăng bằng, lăn long lóc xuống sườn dốc!
Phía bên đó là vách đá, Cố Sở Sinh lăn đến rìa vách, bám chặt lấy tảng đá.
Ống tay áo của hắn giắt lên cành cây, cả người treo lơ lửng giữa không trung.
Tảng đá trong tay hắn rung chuyển theo mặt đất, Cố Sở Sinh cắn răng, muốn bắt lấy càng nhiều thứ hơn.
Giọng của hắn vang vọng trong sơn cốc. Nơi này giống như một nghĩa địa khổng lồ, không hề có bất kỳ người nào đáp lại.
Nhưng cũng chính lúc này, cuối cùng tảng đá không thể chịu nổi trọng lượng của hắn, hoàn toàn nứt ra.
Cố Sở Sinh nhanh chóng rơi xuống. Dường như hắn đột ngột va phải cái gì, bèn dùng cánh tay và chân bảo vệ mình theo bản năng, chỉ nghe thấy một tiếng “Răng rắc”, hắn lại tiếp tục rơi xuống.
Đau đớn dữ dội truyền từ chân lên, trong nháy mắt sắp chạm đất, một chiếc roi ngựa đột ngột cuốn lấy thắt lưng, có người giữ hắn lại giữa không trung. Cố Sở Sinh thở hổn hển ngẩng đầu, nhìn thấy cô nương một tay cầm roi, một tay nắm chuôi kiếm. Kiếm bị cắm thẳng vào vách núi, nàng giẫm lên hai tảng đá, cười híp mắt nhìn Cố Sở Sinh.
Cô nương kia mặc váy đen, tay áo xắn lên, trở thành kính trang gọn gàng. Nàng đứng ở nơi cao, gương mặt còn lấm lem bùn đất, trông có phần nhếch nhác, nhưng nụ cười lại rạng rỡ như mặt trời mọc xua tan mây mù, nhìn mà khiến lòng người bừng sáng trong nháy mắt.
“A Du…”
“Bởi vì ta ở đây…”
Cố Sở Sinh mở to mắt, Sở Du bật cười: “Ơ, Cố Sở Sinh, là ngài à.”
Nghe răng rắc tự nhiên thấy đau cho nam phụ quá. Cb ngồi xe lăn
Bình dấm to đang trên đường đến 😀
Sở Du như thế ai có thể kháng cự nổi yêu nàng được. Ta nói…… yêu Sở Du chết đi được.
ôi tội cố sở sinh
Người ta lo muốn chết :((((( đau đớn quằn quại các kiểu :))) nàng thì hay r :)))) vẫn còn cười đc :)))))
Mình thấy thương cho nam phụ rồi mọi người ơi
Thời thế này rồi mà nàng vẫn hào sảng như xưa. Soái tỷ quá đi?
:)) đang tâm trạng lo lắng cho Sở Du, tự nhiên đoạn cuối lại phụt cười
Hu hu CSS đừng có mà bị làm sao nhà dù em ghét anh nhưng mà anh không đựơc bịblamf sao huhuu khóc lóc