Sơn Hà Chẩm – Chương 143

Chương 143

Ơ, Cố Sở Sinh, là ngài à

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Lúc động đất mới bắt đầu, Cố Sở Sinh đã cố gắng sắp xếp dân chúng đến nơi an trí. Nhưng thời điểm mặt đất bắt đầu chấn động, đám người vẫn hốt hoảng cả lên. Cố Sở Sinh được thị vệ bao quanh, hắn cảm nhận sức mạnh đến từ thiên nhiên, tim đập nhanh hơn.

Cố Sở Sinh dám đánh cược, nhưng không phải không sợ chết. Hắn còn có rất nhiều chuyện chưa làm, trọng sinh trở về, hắn còn có một người chưa buông bỏ được. Của nàng trực giác nói cho nàng, kia người mù.

Hắn không cam tâm chết.

Người đã từng trải qua sống chết một lần như hắn còn cảm thấy như thế, càng không cần nói đến những bá tánh thường dân kia. Trong chớp mắt, tiếng khóc, tiếng sợ hãi kêu la, tiếng động vật gào rống chôn vùi cả thị thành. Như vậy biến thái địa phương trừ bỏ cái kia biến thái.

Cố Sở Sinh đứng giữa đám người, siết chặt nắm tay, hít thật sâu.

Đột nhiên, mặt đất cắt ra một khe nứt, người đứng bên trên bất chợt rơi xuống, tiếng sợ hãi vang lên càng lớn. Nàng xem liếc mắt một cái phía sau lục tục.

Sinh tử trở nên rõ ràng, tay Cố Sở Sinh không khỏi khẽ run.

Thời gian động đất rất ngắn, nhưng đối với mỗi một người mà nói lại dài đằng đẵng. Trên người nàng mang theo mật hoa quả thật rất.

Đợi đến khi kết thúc, rất nhiều người rệu rã ngồi bệt xuống, có vài người ôm nhau khóc lóc nức nở. mặt Cố Sở Sinh hơi tái, thị vệ bên cạnh cũng sợ hãi, run rẩy gọi: “Đại nhân…”

“Căn dn xung, ti naykhông th vàothành, vn còndư chn. Ngươi³bo nhóm Giápdn đi ngũĩđi phu đi}khám cho ngưib thương, nhómét thng kêúnhân s thươngívong và sngưi cn cutr.”

Ging nóiìC S Sinhtrn tĩnh, taɩmt cây Đnhhi thn châmđtrong đêm ti,khiến mi ngưidn dn bìnhĭtĩnh li.

Th vīda theo cănɩdn ca CS Sinh đithông báo choìmi ngưi. Ttíc đu khôngЇdám tr vàoīthành, C SSinh ngi giaìđám đông, lngĬnghe tiếng khócĩca ngưi cóthân nhân bthương hoc tvong phát ra.Hn cm giácıbn thân gingÏnhư đang ľtrong luyn ngc,ĩthn không đchúng sinh, pht:không đ chúngsnh, ch cóft thân chúngsinh ly máuîly mng mà,đ, vưt qua)b kh vôògián.

Đêm hôm đó,Thanh Châu, LcChâu ln lưtđi chn, xungquanh đu cóòcm giác runglc, trên dưiĐi S chìmvào ni shãi khng l.

Bách}tính lén lútïđn đãi “Đcĩkhông xng v,tri giáng taiương.

Còn VUn va miđến Hu Thành,nơi này cũnglà khu vcchu thiên tai,chàng đã smídn toàn b[ngưi ra ngoài.Hôm sau, chàngÏbo ngưi kimếkê nhân sb nn, btđu tính toáns lưng lươngõtho và dưcđliu vi ĐàoTuyn.

Thương tích datht trên ngưiéchàng đã tthơn nhiu, cănăbn không cónh hưng gìõln, ch làvn còn kếtЇvy. Đào Tuyncăn dn chàngphân phát vtưtư xong, ôngïth dài nói:“Mi vic đãđưc chun b¹t sm, Vươnggia không cnélo lng qúa,ĩdưng thương quan]trng hơn.”

Lúcđang nói chuyn,ôV Thu gp]gáp chy tngoài vào: “Vươnggia, xy ra{chuyn ri.”

GingīV Thu runry: “Ti hômıqua Thanh ThuTrn có núiĮl, c trnđu b chônìvùi.”

“T thươngbao nhiêu?”

VơUn nhíu mày,V Thu qumt chân xung,ưgian nan nói:Thng kê tmthi không cóúnhân s thươngvong, nhưng Điìphu nhân đangì đó.”

VUn điếng ngưi.đLát sau, chàngkhó tin hi:ì“Ngươi nói thtkhông?”

Đêm quangưi ca chúng³ta chy trưv báo. Bnh nói lúc{đng đt, Điàphu nhân đangcu nn ЇThanh Thu Trn,dân chúng đuđã ra ngoài,Đi phu nhânkhông chy kp…i

Li còn chưaЇdt, V Unĩđã xông ra:ngoài, gp gápįra lnh: “Chunb nga, dntheo Thm VôìSong, chn nhómngưi ch ThiênĨđi theo ta!”

Vương gia.”

ĐàoâTuyn vi vãchy ra, tcđ nói rtnhanh: “Vương gia,ôchuyn này khôngıth gp. Hinnay, Nguyên Thànhvn là đaĩbàn ca DiêufDũng. Thân thìngài quan trng…

Đào tiên sinh.”V Un quayìđu, nm chttay Đào Tuyn,nghiêm túc nói:²“Ta giao Hu¸Thành cho ngài,ļta phi đíchthân đi tìmnàng.”

V mtýV Un quánghiêm túc, ĐàoTuyn ngn ngưi.}Sau đó, ôngta th dài,chp tay nói:Thn lĩnh mnh.”(

Dt li, VH đã kéonga ti, ThmÍVô Song cũngÏđeo hòm thucìchy qua, thígp nói: “Chmímt chút!”

NhưngV Un đãïkhông đi bnh, chàng xoayngưi chy raĪkhi hành lang,tr ngưi cưinga, cp tcchy ra ngoài.

Màĩtrưc lúc đó,rt cuc CS Sinh cũngïgp đưc NguThanh Bình.

Ngu ThanhBình chy lĩtrình sut mtđêm, cui cùngcũng ti NguyênThành. Nàng đli ngưi điêtìm S Du.Ngy Thanh Bìnhkhông có kinhinghim trong chuynnày, hin tiInơi gn nhtcó hi vng]tăng thêm nhânĩlc chính làíC S Sinh.ĺVì thế nàngkhông h dod chy đếnâNguyên Thành, txa đã nhìn³thy C SíSinh.

Nàng st rutchy ti trưcmt hn, lnđtiếng gi: “CèS Sinh!”

CľS Sinh đanglng nghe thucıh báo tìnhhình tn tht,ìnghe thy tiếngɪNgu Thanh Bình,hn kinh ngcngng đu: “ThanhBình qun chúa?”

“Bên ngài đãngưi dùng không?”

Ngu Thanh Bìnhth hng hc:Ī“Ta mun mưn¸ngài vài ngưicó năng lctìm kiếm cuúnn.”

“Ngưi QunĬchúa mun tìmlà

C SSinh hơi chnfch, Ngu ThanhưBình không rõquan h giaĨhn và SDu, ch nghĩđgia hn vàV Un cóitho thun, bènành ging nói:ĩV đi phuínhân.”

C SSinh ngng phtđu dy, nhìnchm chm NguThanh Bình, ging:run run: “Quníchúa nói ai?”

V đi phuđnhân, S Du.”Ngu Thanh Bìnhnh ging nói:¸Đêm qua tĭy và ta°cu nn tiThanh Thu Trn…

Li còn chưadt, C SSinh đã néms sách trêntay vào tayth v, gi,ngưi ti. Sauàkhi kim kêĩngưi, sp xếpxong công vic,hn chy thngv hưng ThanhЇThu Trn.

Ngu ThanhBình phi íli dn dtcu tr. CíS Sinh mang°theo ngưi cómt ti đóchy đến chS Du mttích.

By gi, nơiÍnày đã bđt đá vùilp, khp nơiįmt mng hnïđn. C SìSinh đng trongsơn cc khôngïmt bóng ngưi,ct tiếng giưto: “S Du!”ơ

Giọng của hắn vang vọng trong sơn cốc. Nơi này giống như một nghĩa địa khổng lồ, không hề có bất kỳ người nào đáp lại.

Cố Sở Sinh lẩm bẩm những lời này, hắn nhìn sơn cốc đã biến dạng, thôn xóm dưới chân núi bị bùn đất vùi lấp.

Hổ thẹn và tuyệt vọng cùng tuôn ra, Cố Sở Sinh đau đến oằn cả người.

Bởi vì hắn không ở bên cạnh nàng, hắn lo cho nhiều người, nhưng chỉ riêng nàng lại không.

Người tìm kiếm cứu nạn bắt đầu dẫn chó dò tìm từng tấc đất. Cố Sở Sinh đi theo bên cạnh họ, gọi tên Sở Du từng hồi.

Cố Sở Sinh nhanh chóng rơi xuống. Dường như hắn đột ngột va phải cái gì, bèn dùng cánh tay và chân bảo vệ mình theo bản năng, chỉ nghe thấy một tiếng  “Răng rắc”, hắn lại tiếp tục rơi xuống.

Người tìm kiếm cứu nạn bên cạnh không đành lòng nhìn tiếp, có một cụ già lớn tuổi thở dài lên tiếng: “Cố đại nhân, gặp phải thiên tai này, sống sót đều là may rủi, ngài đừng quá để trong lòng.”

“May rủi?” Giọng Cố Sở Sinh khàn khàn, hắn đã hét quá lâu, cổ họng cũng khản đặc. Một đêm chưa ngủ, trong mắt hắn hằn tia máu, nhìn chăm chú cụ già: “Nguyên Thành kia nhiều người sống sót như vậy, Thanh Thuỷ Trấn nhiều người sống sót như vậy, mọi người đều sống sót qua trận động đất này, sao đến lượt nàng lại là may rủi chứ?”

“May rủi?” Giọng Cố Sở Sinh khàn khàn, hắn đã hét quá lâu, cổ họng cũng khản đặc. Một đêm chưa ngủ, trong mắt hắn hằn tia máu, nhìn chăm chú cụ già: “Nguyên Thành kia nhiều người sống sót như vậy, Thanh Thuỷ Trấn nhiều người sống sót như vậy, mọi người đều sống sót qua trận động đất này, sao đến lượt nàng lại là may rủi chứ?”

Thật ra trong rận động đất này, tâm chấn là ở Thanh Thuỷ Trấn. Năm đó, nơi xảy ra tai họa nghiêm trọng nhất cũng chính là Thanh Thuỷ Trấn. Trên dưới nơi này có hơn năm trăm gia đình, gần như tất cả đều chôn vùi dưới đất đá.

“Nàng nên sống.”

Bởi vì cả trấn gặp nạn tuyệt hậu, cho nên căn bản năm đó triều đình không hề cứu trợ thiên tai, bởi vì không cần phải cứu, và cũng không có cách cứu. Ngược lại Nguyên Thành chịu thiên tai nhẹ hơn, là địa phương cứu nạn chủ chốt, bởi vì chí ít nơi này còn có thể cứu sống vài người.

Cố Sở Sinh mờ mịt: “Người tốt như nàng, dù ai chết, nàng cũng không nên chết. Kẻ đáng chết là ta…”

Người tìm kiếm cứu nạn bên cạnh không đành lòng nhìn tiếp, có một cụ già lớn tuổi thở dài lên tiếng: “Cố đại nhân, gặp phải thiên tai này, sống sót đều là may rủi, ngài đừng quá để trong lòng.”

Hắn siết nắm đấm, bàn tay run rẩy: “Kẻ đáng chết là người như ta…”

Lúc đất đá sạt lở, nếu muốn chạy thoát thân thì chắc chắn phải chạy sang hai bên. Cố Sở Sinh đi về ngọn núi bên phải cao hơn một chút, thị vệ bên cạnh lo lắng nhắc nhở: “Đại nhân, ngài đừng đi xa quá…”

“Cố đại nhân…” Ông cụ kia nhìn dáng vẻ của hắn, không đành lòng nói: “Chúng ta sống sót là vì có ngài ở đây, đều nhờ phúc của ngài…”

Hẳn là nàng đã chạy thoát rồi.

Phía bên đó là vách đá, Cố Sở Sinh lăn đến rìa vách, bám chặt lấy tảng đá.

“Bởi vì ta ở đây…”

Cô nương kia mặc váy đen, tay áo xắn lên, trở thành kính trang gọn gàng. Nàng đứng ở nơi cao, gương mặt còn lấm lem bùn đất, trông có phần nhếch nhác, nhưng nụ cười lại rạng rỡ như mặt trời mọc xua tan mây mù, nhìn mà khiến lòng người bừng sáng trong nháy mắt.Cố Sở Sinh mờ mịt: “Người tốt như nàng, dù ai chết, nàng cũng không nên chết. Kẻ đáng chết là ta…”

Cố Sở Sinh lẩm bẩm những lời này, hắn nhìn sơn cốc đã biến dạng, thôn xóm dưới chân núi bị bùn đất vùi lấp.

Người tìm kiếm cứu nạn bắt đầu dẫn chó dò tìm từng tấc đất. Cố Sở Sinh đi theo bên cạnh họ, gọi tên Sở Du từng hồi.

“Nàng nên sống.”

Thật ra trong rận động đất này, tâm chấn là ở Thanh Thuỷ Trấn. Năm đó, nơi xảy ra tai họa nghiêm trọng nhất cũng chính là Thanh Thuỷ Trấn. Trên dưới nơi này có hơn năm trăm gia đình, gần như tất cả đều chôn vùi dưới đất đá.

Bởi vì cả trấn gặp nạn tuyệt hậu, cho nên căn bản năm đó triều đình không hề cứu trợ thiên tai, bởi vì không cần phải cứu, và cũng không có cách cứu. Ngược lại Nguyên Thành chịu thiên tai nhẹ hơn, là địa phương cứu nạn chủ chốt, bởi vì chí ít nơi này còn có thể cứu sống vài người.

Mọi người bắt đầu chạy tán loạn theo bản năng, muốn tìm một nơi an toàn.

Vào giờ phút này, hắn đứng tại nơi năm đó bị triều đình và hắn vứt bỏ, suy nghĩ xem người ấy có chạy thoát hay không.

Người năm đó đều sống, nhưng nàng lại không thể.

Bởi vì hắn không ở bên cạnh nàng, hắn lo cho nhiều người, nhưng chỉ riêng nàng lại không.

Người năm đó đều sống, nhưng nàng lại không thể.

Hổ thẹn và tuyệt vọng cùng tuôn ra, Cố Sở Sinh đau đến oằn cả người.

Hẳn là nàng đã chạy thoát rồi.

Tảng đá trong tay hắn rung chuyển theo mặt đất, Cố Sở Sinh cắn răng, muốn bắt lấy càng nhiều thứ hơn.

Cố Sở Sinh tự an ủi bản thân. Nàng là người có phúc như vậy, lợi hại như vậy. Nàng đã vô số lần lâm vào tuyệt cảnh, lại vô số lần bò ra.

Đau đớn dữ dội truyền từ chân lên, trong nháy mắt sắp chạm đất, một chiếc roi ngựa đột ngột cuốn lấy thắt lưng, có người giữ hắn lại giữa không trung. Cố Sở Sinh thở hổn hển ngẩng đầu, nhìn thấy cô nương một tay cầm roi, một tay nắm chuôi kiếm. Kiếm bị cắm thẳng vào vách núi, nàng giẫm lên hai tảng đá, cười híp mắt nhìn Cố Sở Sinh.

Suy nghĩ này xuất hiện, Cố Sở Sinh đứng bật dậy, đi về phía hai bên đất lở.

Lúc đất đá sạt lở, nếu muốn chạy thoát thân thì chắc chắn phải chạy sang hai bên. Cố Sở Sinh đi về ngọn núi bên phải cao hơn một chút, thị vệ bên cạnh lo lắng nhắc nhở: “Đại nhân, ngài đừng đi xa quá…”

Hắn siết nắm đấm, bàn tay run rẩy: “Kẻ đáng chết là người như ta…”

“A Du…”

Cũng lúc này, mặt đất bỗng nhiên bắt đầu rung chuyển. Cố Sở Sinh không hề do dự, gần như là dựa theo bản năng mà chạy về chỗ đất cao gần nhất!

Cố Sở Sinh vừa mới trèo lên chỗ đất cao, đợt chấn động dữ dội thứ hai đúng lúc ập đến, chân hắn mất thăng bằng, lăn long lóc xuống sườn dốc!

Mọi người bắt đầu chạy tán loạn theo bản năng, muốn tìm một nơi an toàn.

Nhưng cũng chính lúc này, cuối cùng tảng đá không thể chịu nổi trọng lượng của hắn, hoàn toàn nứt ra.

Cũng lúc này, mặt đất bỗng nhiên bắt đầu rung chuyển. Cố Sở Sinh không hề do dự, gần như là dựa theo bản năng mà chạy về chỗ đất cao gần nhất!

Cố Sở Sinh vừa mới trèo lên chỗ đất cao, đợt chấn động dữ dội thứ hai đúng lúc ập đến, chân hắn mất thăng bằng, lăn long lóc xuống sườn dốc!

Phía bên đó là vách đá, Cố Sở Sinh lăn đến rìa vách, bám chặt lấy tảng đá.

Ống tay áo của hắn giắt lên cành cây, cả người treo lơ lửng giữa không trung.

Tảng đá trong tay hắn rung chuyển theo mặt đất, Cố Sở Sinh cắn răng, muốn bắt lấy càng nhiều thứ hơn.

Giọng của hắn vang vọng trong sơn cốc. Nơi này giống như một nghĩa địa khổng lồ, không hề có bất kỳ người nào đáp lại.

Nhưng cũng chính lúc này, cuối cùng tảng đá không thể chịu nổi trọng lượng của hắn, hoàn toàn nứt ra.

Cố Sở Sinh nhanh chóng rơi xuống. Dường như hắn đột ngột va phải cái gì, bèn dùng cánh tay và chân bảo vệ mình theo bản năng, chỉ nghe thấy một tiếng  “Răng rắc”, hắn lại tiếp tục rơi xuống.

Đau đớn dữ dội truyền từ chân lên, trong nháy mắt sắp chạm đất, một chiếc roi ngựa đột ngột cuốn lấy thắt lưng, có người giữ hắn lại giữa không trung. Cố Sở Sinh thở hổn hển ngẩng đầu, nhìn thấy cô nương một tay cầm roi, một tay nắm chuôi kiếm. Kiếm bị cắm thẳng vào vách núi, nàng giẫm lên hai tảng đá, cười híp mắt nhìn Cố Sở Sinh.

Cô nương kia mặc váy đen, tay áo xắn lên, trở thành kính trang gọn gàng. Nàng đứng ở nơi cao, gương mặt còn lấm lem bùn đất, trông có phần nhếch nhác, nhưng nụ cười lại rạng rỡ như mặt trời mọc xua tan mây mù, nhìn mà khiến lòng người bừng sáng trong nháy mắt.

“A Du…”

“Bởi vì ta ở đây…”

Cố Sở Sinh mở to mắt, Sở Du bật cười: “Ơ, Cố Sở Sinh, là ngài à.”

5 6 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

9 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Ngọc Anh
Ngọc Anh
4 Năm Cách đây

Nghe răng rắc tự nhiên thấy đau cho nam phụ quá. Cb ngồi xe lăn

Rose
Rose
4 Năm Cách đây

Bình dấm to đang trên đường đến 😀

Hạnh Lê
Hạnh Lê
4 Năm Cách đây

Sở Du như thế ai có thể kháng cự nổi yêu nàng được. Ta nói…… yêu Sở Du chết đi được.

Bông Bông
Bông Bông
4 Năm Cách đây

ôi tội cố sở sinh

Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

Người ta lo muốn chết :((((( đau đớn quằn quại các kiểu :))) nàng thì hay r :)))) vẫn còn cười đc :)))))

Trà Hoa Cúc
Trà Hoa Cúc
4 Năm Cách đây

Mình thấy thương cho nam phụ rồi mọi người ơi

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Thời thế này rồi mà nàng vẫn hào sảng như xưa. Soái tỷ quá đi?

Sundomm
Sundomm
3 Năm Cách đây

:)) đang tâm trạng lo lắng cho Sở Du, tự nhiên đoạn cuối lại phụt cười

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Hu hu CSS đừng có mà bị làm sao nhà dù em ghét anh nhưng mà anh không đựơc bịblamf sao huhuu khóc lóc

9
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!