Chương 144 (1)
Trên đời này, ta thích chàng nhất, chỉ thích một mình chàng
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Dứt lời, Sở Du nới roi ra, để Cố Sở Sinh rơi xuống đất. Nàng nhảy từ trên cao xuống, quấn roi lại giữa eo: “Sao ngài tới đây?” Người kia đặt ở nàng, nàng mặt hướng.
Mặt Cố Sở Sinh tái nhợt, Sở Du nửa ngồi xuống, nhìn hắn bịt đầu gối mình, lo lắng hỏi: “Bị thương ở đâu?”
“Cẳng chân.” Bọn họ ở này cứu người của chính mình.
Cố Sở Sinh hít một hơi, sau đó nói tiếp: “Chúng ta đi nhanh lên, nơi này nguy hiểm.”
Sở Du đáp một tiếng, cõng người, nhanh nhẹn chạy về nơi thoáng đãng. Loại này xé rách đau đớn làm cho Tần Trà.
Động tác Sở Du mạnh mẽ có lực, Cố Sở Sinh biết nàng không có chuyện gì thì liền yên tâm. Sở Du cõng hắn đi về hướng bờ sông xa xa, đồng thời hỏi: “Đáng lý ngài nên cứu nạn ở Nguyên Thành mới đúng chứ? Tới đây làm gì?”
“Nguỵ Thanh Bình tìm ta, nói nàng xảy ra chuyện.” Giọng Cố Sở Sinh điềm tĩnh, không cảm giác được ảnh hưởng của vết thương này đối với hắn. Hắn lấy làm lạ hỏi: “Sao nàng lại ở đây?” Nghiêu Tửu buông ra thủ tháp trung úy cổ áo.
“Thời điểm động đất, đúng lúc ta đứng trên đỉnh núi.” Sở Du mỉm cười: “Khi ấy, đỉnh núi đổ sụp xuống, ta tránh né chỗ sạt lở mà chạy, kết quả chạy đến chỗ vách đá dựng này. Ta hết cách, đành bám dây mây vừa nhảy vừa trèo mà đáp xuống đây.” Sau đó Nghiêu Tửu không đợi Tần Trà.
Cố Sở Sinh nghe vậy, mệt mỏi đáp: “Nàng không sao là tốt rồi.”
Lời này khiến Sở Duộkhông có cách[nào tiếp lời.ếNàng trầm mặcỵhồi lâu, cuốiầcùng nói: “Thậtỉra ngài khôngЇcần đích thânỹđến tìm ta.ịNếu ngài xảyìra chuyện, aiềxử lý nhữngờchuyện cứu trợïthiên tai vềùsau?”
“Lúc nàyớmà nàng cònữbận tâm nhữngɨchuyện đó…” CốĩSở Sinh mỉaỉmai: “Đại phuấnhân thật làĩlo cho dânĩcho nước.”
SởḷDu im lặng,ỳCố Sở Sinh]nói xong lờiỳnày lại thấyìhơi hối hận.ỉHắn mệt mỏiftựa lên lưngỗSở Du, látìsau mới mởImiệng lần nữa:ô“Ta nghe nóiĨnàng đã rờiọkhỏi Vệ phủ.”ỹ
“Ừ.”
Sở Duêđáp một tiếng,ẵđi tới bênЇnguồn nước. Nàngḻđặt hắn xuống,ỏsau đó nói:ì“Ta đi tìmỗnhánh cây cố¸định chân choòngài trước, ngàiỉđói bụng không,¸ta bắt cáìcho ngài ănđnhé?”
Cố SởjSinh cúi đầuÎkhông đáp, SởìDu ngẩng đầuìnhìn bốn phía,ínói tiếp: “Cứõvậy đi, ănɨxong, ta lạiĪcõng ngài điởtheo hướng nguồnợnước, đi mộtἵđoạn chắc làísẽ thấy thônĩlàng.”
Nói xong,ìSở Du điởtìm nhánh cây.óNàng cầm nhánhểcây trở về,ľlấy dao gămổrạch ống quầnɨhắn, xem xétἳthương tích, sauẻđó cúi đầuờlấy nhánh câyácố định vếtũthương cho hắn.
CốỷSở Sinh imũlặng quan sát.ỳSuốt cả quáìtrình, vẻ mặt³Sở Du bìnhđthản vô tư,ếkhông hề cóêchút nhỏ nhen³hẹp hòi. Nàngờcũng không dịuễdàng, tựa nhưắđối diện với{một bằng hữuẫbình thường. Hắnìbị thương, nàngểgiúp hắn, khôngÍhơn.
“Nàng không hận²ta sao?”
Lầnồđầu gặp lạiỉsau khi chiafly, rốt cuộcầhắn cũng mởímiệng hỏi nàngữvấn đề này.íSở Du sữngĪngười, lát sau,ḻnàng rủ mắt:ἱ“Lúc vừa sống°lại, ta cũngênghĩ nếu cóếmột ngày gặpÍlại ngài, taéchắc chắn giếtấngài.”
“Tại saoỏkhông giết?”
CốἱSở Sinh cuộnỉchặt nắm tay,ỵSở Du lấyìy phục buộcἴcành cây choịhắn, ngẫm nghĩİrồi đáp: “Bởiỉvì không muốnfgiết nữa.”
“Taἳmuốn giết ngàiἷlà bởi khiḷđó ta cảmìthấy vì ngàiịmà ta chịuỏtổn thương rấtịlớn, lòng taếđau khổ, giếtìngài cho hả²giận.” Sở Du{bật cười, giốngínhư bông đùa:ủ“Nhưng hôm nayĩlòng ta đã²viên mãn, khôngểcảm thấy đauïkhổ nữa. CốùSở Sinh, thậtâra cẩn thậnổngẫm lại, nếuấnăm đó taĮkhông thích ngài,įcon người ngàiãcũng không tínhốlà quá tệ.ẳMặc dù khôngἷchú trọng tiểuòtiết, nhưng ngàiἰlà người tốt.”¸
Dứt lời, SởịDu đứng dậy,ľbước tới bờĭsông: “Ta điãbắt cá.”
CốịSở Sinh khôngĮlên tiếng, ánhḻmắt hắn dánẩlên người nàng,ínhìn nàng điẻsang một bên,ỡlấy dao gămЇvót nhọn cànhịcây, biến thànhīđồ xiên cá.ἴHắn lẳng lặngἵnhìn nàng, độtầnhiên phát hiệnḹnàng đã bướcἵra thật rồi.
Trongỳcuộc tình này,ịnàng đã thoátỡthân một cáchằsạch sẽ, thậm{chí ngay cảấoán hận cũng,không còn. Dườngïnhư giữa nàngývà hắn đãòkhông còn bấtẽcứ liên quanịgì, chỉ cònờmột mình hắnầđứng yên tạiíchỗ, mua dâyẩbuộc mình.
Sở Duẽbắt cá lên,īnhóm lửa nướngậcá cho hắn.³Cố Sở Sinhỗim lặng ngắmỉnhìn, không nóiỉmột lời.
Đợi sauỉkhi cá nướngỹxong, Sở DuÍđưa cá choịhắn, ngước mắtĺnói: “Sau khiặta chết, ngàiîcó khoẻ không?”ử
Tay cầm xiênừcá của CốľSở Sinh khẽἴrun, sau đóļrủ mắt, bậtļcười trào phúng:â“Nếu như sốngİtốt, sao taơlại ở đây?”ļ
Sở Du sữngɩsờ, sau đóɪcười: “Làm sao¹ngài đến đượcũđây?”
“Sau khiỉbị Vệ Uẩnìgiết, ta mởἷmắt ra thìýđã mười sáuỉtuổi.”
Giọng CốẫSở Sinh bình{đạm, Sở Duĩlại tò mò:à“Ngài bị Vệ¹Uẩn giết?”
“Ừ.”ïCố Sở Sinhĩcũng chưa từngđcảm thấy khó°chịu: “Sau khiệnàng chết, taìsống thêm haiđmươi năm. Cuối³cùng, ta khôngẻchịu đựng nổiởnữa, cũng chẳngḽbiết sống cóiý nghĩa gì.ĩHoàng đế nguđxuẩn, Vệ Uẩn}ý đồ mưuìphản, ta raếsức bảo vệìBệ hạ, bịýhắn giết chết.”ĩ
Sở Du cũngýchẳng lấy làm,lạ việc Cố°Sở Sinh bảoĪvệ Hoàng đế³mà chết. Cốįgia bọn họÍluôn trung thànhúvới Hoàng thất,ũmặc dù CốỉSở Sinh khôngḹgiống người Cốígia, nhưng trongıxương vẫn làốphái bảo hoàngìchính tông.
Sở Duốnhíu mày: “Vậyứmà bây giờ,ểngài lại muốnĭphản Triệu Nguyệt?”ó
Cố Sở Sinhềkhông đáp, hắnânhìn ngọn lửa,bập bùng, vẻīmặt lạnh nhạt.
“AĩDu, sự trungựthành của taẩkhông phải khôngềcó giới hạn.”ỳ
“Hơn nữa, vìẵtriều đình, vìïHoàng gia bọnİhọ, ta đã,cố gắng mộtịđời rồi.” Hắn³ngước mắt nhìnẫnàng: “Lúc taἴsống lại đãỉnghĩ, đời nàyỵta chỉ vìònàng.”
Sở Duỡngẩn người, nàngỉrủ mắt, xoay²cá vẫn đangúnướng trên tay.ĭLát sau, rốt¸cuộc nàng lênỹtiếng: “Sở Sinh,ἲcuộc đời một)người chưa baoịgiờ là vìĩmột người khác,ãmà là vìũchính mình.”
“Ngàiἲsống…” Sở Dujngước mắt nhìnỉhắn: “Thì nênữhọc sống choơchính mình.”
“Mộtùngười có mongĩước, nhưng cũngicó trách nhiệm}phải gánh. Ngàiígánh vác tráchặnhiệm của mình,ịkhông làm tổnêthương người khác.ữSau khi làmưđược hai chuyệnînày, ngài cóẳthể theo đuổiíthứ ngài mong²ước, thích cáiỉgì thì làmìcái đó.”
“Taờthích nàng.”
Cố)Sở Sinh cốởchấp nhìn SởịDu: “Vậy taổphải làm sao?”ồ
Sở Du ngheỉthấy lời này,ïngước mắt nhìnốhắn: “Vậy ngàiẩcứ thích đi,ịnhưng ngài nênĩbiết tình cảmɩnày sẽ khôngọthay đổi bấtậcứ điều gì.íNgài vẫn làđCố Sở Sinhứnhư cũ, mơỵước của ngài,¸trách nhiệm củaỏngài, chuyện ngàiởnên làm, chuyệníngài không nênílàm đều sẽļkhông vì taḽmà có thayỉđổi nào. Tìnhỉcảm là mộtăchuyện rất thuầnớkhiết, ta khôngẳđể ý ngàiứthích ta. CốệSở Sinh, cóĩđiều ngài phảiáhiểu ngài nênỉđặt tình cảmônày trong giớiạhạn của ngài,óta sẽ khôngữđáp lại ngài,ắngài cũng khôngòthể cưỡng ép²ta. Mà ngài,cũng sẽ khôngývì ta màÎthay đổi cuộcỡđời ngài, ngàiếvẫn là ngàiịnhư cũ.”
“Vậy mà là thích gì chứ?”
Cố Sở Sinh từ tốn kể chuyện đời trước, Sở Du lắng nghe.
“Ngài biết tại sao ta rời khỏi Vệ phủ không?”
Sức mạnh thiên nhiên còn đáng sợ hơn bất cứ đội quân nào, ngay cả khả năng nhìn thấy hài cốt cũng không còn. Vệ Hạ không nhịn được nói: “Vương gia… thế này…”
“Vương gia, để nô tài đi.” Vệ Thu vội vàng lên tiếng, Vệ Uẩn ngước mắt nhìn hắn. Vệ Thu lập tức hiểu ý chàng, hắn cau mày, nhưng cũng không dám nói.
“Cũng không khác mấy.” Cố Sở Sinh nhắm mắt: “Bắc Địch bị Vệ Uẩn đánh đến diệt tộc, bọn chúng đi về phía Tây, thành lập một đất nước mới, về sau liên kết với Trần Quốc, đánh ngược trở lại. Có người khởi nghĩa, có người làm phản, quốc gia cứ thế đánh tới đánh lui, không hề ngừng nghỉ.”
“Tại sao?”
Dứt lời, nàng đứng dậy, cõng Cố Sở Sinh lên, điềm nhiên nói: “Đi thôi, ta cõng ngài ra ngoài.”
Lúc hai người men theo hạ lưu con sông, Vệ Uẩn cũng đã chạy đến Thanh Thuỷ Trấn.
“Bởi vì chí của Sở Du không ở hậu trạch, lại càng sẽ không vì ai mà cúi đầu. Ta thích Vệ Uẩn, không sai, nhưng ta sẽ không vì chàng mà ép dạ cầu toàn, thay đổi cái gì. Cố Sở Sinh, ngài thích ai, không thích ai, chuyện này không liên quan đến ta…” Sở Du mỉm cười: “Nhưng dù gì cũng quen biết nhiều năm, ta hi vọng ngài sống tốt.”
Chàng nhìn cành cây gãy dưới vách núi, quay đầu nói với Vệ Hạ: “Vệ Thu, ngươi dẫn chó săn đi từ chỗ này tìm người, nếu như có dư chấn thì nhanh chóng rút lui. Vệ Hạ, ngươi dẫn người đi tìm lối ra bên dưới vách đá này ở đâu, đứng tại đó chờ ta.”
Bây giờ nơi này đã sớm bị bùn đất chôn vùi, căn bản không thấy được bất cứ dấu vết người sống nào. Mọi người đứng trên bùn đất đều cảm thấy sợ hãi.Cố Sở Sinh tựa lên lưng nàng, nghe tiếng tim nàng đập. Hắn nhớ khi còn niên thiếu, rất nhiều lần đều là nàng cõng hắn thế này.
Cố Sở Sinh không đáp, hắn nhìn Sở Du. Một lúc sau, hắn chỉ nói: “Thế nhưng trừ nàng ra, ta không còn mong muốn nào khác.”
Cố Sở Sinh không đáp, hắn nhìn Sở Du. Một lúc sau, hắn chỉ nói: “Thế nhưng trừ nàng ra, ta không còn mong muốn nào khác.”
“Về sau, hắn giúp ấu đế lên ngôi, ta và hắn cùng nhiếp chính, rốt cuộc cũng bình yên được vài năm. Nhưng ấu đế nhanh chóng trưởng thành, bị hoạn quan xúi giục, muốn tự mình chấp chính. Sau khi Vệ Uẩn trả lại quyên lực thì tiểu Hoàng đế bắt đầu tự tìm đường chết. Giang sơn khó khăn lắm mới yên ổn lại trở nên rối ren, Vệ Uẩn khởi nghĩa.”
Sở Du cười: “Đợi sau này, ngài lại nói với ta những lời ấy đi.”
“Kiếp trước, sau khi ta chết đã xảy ra chuyện gì?”
Cố gia hắn vốn truyền thống thư hương. Hắn từng học qua lục nghệ cưỡi ngựa, bắn cung, múa kiếm, nhưng đánh đẹp mắt thì được, chứ hoàn toàn không thể so với Sở Du đã được rèn giũa từ nhỏ. Năm đó, hắn làm Huyện lệnh ở Côn Dương, có quá nhiều kẻ thù, vô số lần bị đuổi giết, mỗi lần hắn bị thương đều do Sở Du cõng hắn như vậy. Nàng vừa cõng vừa mắng, mắng hắn gây sự, mắng hắn tự tìm phiền phức cho mình.
Dứt lời, nàng đứng dậy, cõng Cố Sở Sinh lên, điềm nhiên nói: “Đi thôi, ta cõng ngài ra ngoài.”
Khi đó bất luận nàng mắng thế nào, thời điểm hắn được nàng cõng đều sẽ biết mình đã an toàn.
Cố Sở Sinh tựa lên lưng nàng, nghe tiếng tim nàng đập. Hắn nhớ khi còn niên thiếu, rất nhiều lần đều là nàng cõng hắn thế này.
Vệ Hạ không nói ra lời, nhưng mọi người đều hiểu ý hắn.
Trên vách đá có dây leo, chàng bám lấy dây leo và đá, dựa vào khinh công mà nhanh chóng nhảy xuống dưới. Chưa tới một khắc đồng hồ, chàng đã chạm đến đáy vực. Cái đầu tiên chàng nhìn thấy là vết kiếm Sở Du đâm trên vách núi, chàng kiềm chế kích động. Sau khi đến đáy vực, Vệ Uẩn lần theo dấu chân mà tìm, đuổi theo chừng nửa ngày đường, cuối cùng cũng thấy một bóng lưng. Dường như người nọ còn cõng một người, đang nói gì đó. Vệ Uẩn kêu lên: “A Du!”
Cố gia hắn vốn truyền thống thư hương. Hắn từng học qua lục nghệ cưỡi ngựa, bắn cung, múa kiếm, nhưng đánh đẹp mắt thì được, chứ hoàn toàn không thể so với Sở Du đã được rèn giũa từ nhỏ. Năm đó, hắn làm Huyện lệnh ở Côn Dương, có quá nhiều kẻ thù, vô số lần bị đuổi giết, mỗi lần hắn bị thương đều do Sở Du cõng hắn như vậy. Nàng vừa cõng vừa mắng, mắng hắn gây sự, mắng hắn tự tìm phiền phức cho mình.
“Ngài biết tại sao ta rời khỏi Vệ phủ không?”
Khi đó bất luận nàng mắng thế nào, thời điểm hắn được nàng cõng đều sẽ biết mình đã an toàn.
Vệ Uẩn chờ người lấy dây thừng đến, cột lên người mình, rồi lại cột vào một cây đại thụ gần đó, men theo vách đá trèo xuống.
“Tại sao?”
Sở Du chưa bao giờ phản bội hắn, cũng sẽ không bỏ hắn xuống.
“Bởi vì chí của Sở Du không ở hậu trạch, lại càng sẽ không vì ai mà cúi đầu. Ta thích Vệ Uẩn, không sai, nhưng ta sẽ không vì chàng mà ép dạ cầu toàn, thay đổi cái gì. Cố Sở Sinh, ngài thích ai, không thích ai, chuyện này không liên quan đến ta…” Sở Du mỉm cười: “Nhưng dù gì cũng quen biết nhiều năm, ta hi vọng ngài sống tốt.”
Nhưng hôm nay, nàng cõng hắn, lại không mắng hắn nữa. Cố Sở Sinh bất giác nắm chặt tay, mở miệng: “A Du, nàng nói chuyện đi.”
“Kiếp trước, sau khi ta chết đã xảy ra chuyện gì?”
Sở Du cười: “Đợi sau này, ngài lại nói với ta những lời ấy đi.”
Sở Du thuận miệng hỏi: “Có khác hôm nay lắm không?”
“Chờ ngài?”
“Cũng không khác mấy.” Cố Sở Sinh nhắm mắt: “Bắc Địch bị Vệ Uẩn đánh đến diệt tộc, bọn chúng đi về phía Tây, thành lập một đất nước mới, về sau liên kết với Trần Quốc, đánh ngược trở lại. Có người khởi nghĩa, có người làm phản, quốc gia cứ thế đánh tới đánh lui, không hề ngừng nghỉ.”
“Thật ra Đại Sở vốn đã suy yếu lâu ngày, nếu không nhờ Vệ Uẩn cố gắng chống đỡ thì đã tiêu tùng lâu rồi.”
Thế này còn cứu được sao?
“Về sau, hắn giúp ấu đế lên ngôi, ta và hắn cùng nhiếp chính, rốt cuộc cũng bình yên được vài năm. Nhưng ấu đế nhanh chóng trưởng thành, bị hoạn quan xúi giục, muốn tự mình chấp chính. Sau khi Vệ Uẩn trả lại quyên lực thì tiểu Hoàng đế bắt đầu tự tìm đường chết. Giang sơn khó khăn lắm mới yên ổn lại trở nên rối ren, Vệ Uẩn khởi nghĩa.”
Vệ Uẩn không đáp, chạy thẳng một đường đến đỉnh núi, cẩn thận quan sát dấu chân hỗn độn, cuối cùng đi tới nơi vách đá mà Cố Sở Sinh rơi xuống.
Cố Sở Sinh từ tốn kể chuyện đời trước, Sở Du lắng nghe.
Dứt lời, chàng xoay người, lập tức chạy về hướng chỗ đất cao tìm kiếm. Vệ Thu gấp gáp nói: “Vương gia! Ngài chạy đi đâu đấy?”
Lúc hai người men theo hạ lưu con sông, Vệ Uẩn cũng đã chạy đến Thanh Thuỷ Trấn.
Bây giờ nơi này đã sớm bị bùn đất chôn vùi, căn bản không thấy được bất cứ dấu vết người sống nào. Mọi người đứng trên bùn đất đều cảm thấy sợ hãi.
Sức mạnh thiên nhiên còn đáng sợ hơn bất cứ đội quân nào, ngay cả khả năng nhìn thấy hài cốt cũng không còn. Vệ Hạ không nhịn được nói: “Vương gia… thế này…”
Sở Du chưa bao giờ phản bội hắn, cũng sẽ không bỏ hắn xuống.
Sở Du thuận miệng hỏi: “Có khác hôm nay lắm không?”
Thế này còn cứu được sao?
Vệ Hạ không nói ra lời, nhưng mọi người đều hiểu ý hắn.
Vệ Uẩn im lặng nhìn sơn cốc, lại nói: “Nàng còn sống.”
Dứt lời, chàng xoay người, lập tức chạy về hướng chỗ đất cao tìm kiếm. Vệ Thu gấp gáp nói: “Vương gia! Ngài chạy đi đâu đấy?”
Vệ Uẩn không đáp, chạy thẳng một đường đến đỉnh núi, cẩn thận quan sát dấu chân hỗn độn, cuối cùng đi tới nơi vách đá mà Cố Sở Sinh rơi xuống.
Chàng nhìn cành cây gãy dưới vách núi, quay đầu nói với Vệ Hạ: “Vệ Thu, ngươi dẫn chó săn đi từ chỗ này tìm người, nếu như có dư chấn thì nhanh chóng rút lui. Vệ Hạ, ngươi dẫn người đi tìm lối ra bên dưới vách đá này ở đâu, đứng tại đó chờ ta.”
“Chờ ngài?”
Vệ Hạ ngẩn người, sau đó nghe Vệ Uẩn nói: “Tìm dây thừng đến đây, ta xuống đó xem thử.”
“Vương gia, để nô tài đi.” Vệ Thu vội vàng lên tiếng, Vệ Uẩn ngước mắt nhìn hắn. Vệ Thu lập tức hiểu ý chàng, hắn cau mày, nhưng cũng không dám nói.
Vệ Uẩn chờ người lấy dây thừng đến, cột lên người mình, rồi lại cột vào một cây đại thụ gần đó, men theo vách đá trèo xuống.
Vệ Uẩn im lặng nhìn sơn cốc, lại nói: “Nàng còn sống.”
Trên vách đá có dây leo, chàng bám lấy dây leo và đá, dựa vào khinh công mà nhanh chóng nhảy xuống dưới. Chưa tới một khắc đồng hồ, chàng đã chạm đến đáy vực. Cái đầu tiên chàng nhìn thấy là vết kiếm Sở Du đâm trên vách núi, chàng kiềm chế kích động. Sau khi đến đáy vực, Vệ Uẩn lần theo dấu chân mà tìm, đuổi theo chừng nửa ngày đường, cuối cùng cũng thấy một bóng lưng. Dường như người nọ còn cõng một người, đang nói gì đó. Vệ Uẩn kêu lên: “A Du!”
Bình dấm lại sắp nổ rồi chời ơi. Bạn CSS sắp bị giấm hun chết
Kỳ này là bình dấm bốc mùi khắp nơi, tiếp xúc thân mật vậy mà 😀 😀
Đọc chương này cảm thấy nhẹ nhỏm hẳn. Có lẽ Cố Sở Sinh rồi cũng sẽ hiểu ra và yêu một cách nhẹ nhàng hơn.
Còn Vệ Uẩn a, ôm bình dấm chua hoài cũng chẳng tốt đâu nha.
Ghen nữa dồi
Dấm chua sắp đến
A Du có sở trường là cõng người quá :))))) khoẻ nhỉ :)))) từ đầu đến cuối toàn là cõng mấy đấng nam nhi :)))))
Cuối cùng chàng cũng đến rồi.
Ghen bể bình (giấm) chớ hông phải tình bể bình ?
Bình Dấm Đại Sở đã đuổi đến rồi hehehe