Sơn Hà Chẩm – Chương 144 (1)

Chương 144 (1)

Trên đời này, ta thích chàng nhất, chỉ thích một mình chàng

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Dứt lời, Sở Du nới roi ra, để Cố Sở Sinh rơi xuống đất. Nàng nhảy từ trên cao xuống, quấn roi lại giữa eo: “Sao ngài tới đây?” Người kia đặt ở nàng, nàng mặt hướng.

Mặt Cố Sở Sinh tái nhợt, Sở Du nửa ngồi xuống, nhìn hắn bịt đầu gối mình, lo lắng hỏi: “Bị thương ở đâu?”

“Cẳng chân.” Bọn họ ở này cứu người của chính mình.

Cố Sở Sinh hít một hơi, sau đó nói tiếp: “Chúng ta đi nhanh lên, nơi này nguy hiểm.”

Sở Du đáp một tiếng, cõng người, nhanh nhẹn chạy về nơi thoáng đãng. Loại này xé rách đau đớn làm cho Tần Trà.

Động tác Sở Du mạnh mẽ có lực, Cố Sở Sinh biết nàng không có chuyện gì thì liền yên tâm. Sở Du cõng hắn đi về hướng bờ sông xa xa, đồng thời hỏi: “Đáng lý ngài nên cứu nạn ở Nguyên Thành mới đúng chứ? Tới đây làm gì?”

“Nguỵ Thanh Bình tìm ta, nói nàng xảy ra chuyện.” Giọng Cố Sở Sinh điềm tĩnh, không cảm giác được ảnh hưởng của vết thương này đối với hắn. Hắn lấy làm lạ hỏi: “Sao nàng lại ở đây?” Nghiêu Tửu buông ra thủ tháp trung úy cổ áo.

“Thời điểm động đất, đúng lúc ta đứng trên đỉnh núi.” Sở Du mỉm cười: “Khi ấy, đỉnh núi đổ sụp xuống, ta tránh né chỗ sạt lở mà chạy, kết quả chạy đến chỗ vách đá dựng này. Ta hết cách, đành bám dây mây vừa nhảy vừa trèo mà đáp xuống đây.” Sau đó Nghiêu Tửu không đợi Tần Trà.

Cố Sở Sinh nghe vậy, mệt mỏi đáp: “Nàng không sao là tốt rồi.”

Li này khiến S Dukhông có cách[nào tiếp li.ếNàng trm mchi lâu, cuicùng nói: “Thtra ngài khôngЇcn đích thânđến tìm ta.Nếu ngài xyìra chuyn, aix lý nhngchuyn cu trïthiên tai vùsau?”

Lúc nàymà nàng cònbn tâm nhngɨchuyn đó CĩS Sinh mamai: “Đi phunhân tht làĩlo cho dânĩcho nưc.”

SDu im lng,C S Sinh]nói xong linày li thyìhơi hi hn.Hn mt mifta lên lưngS Du, látìsau mi mIming ln na:ô“Ta nghe nóiĨnàng đã rikhi V ph.”

.”

S Duêđáp mt tiếng,đi ti bênЇngun nưc. Nàngđt hn xung,sau đó nói:ì“Ta đi tìmnhánh cây c¸đnh chân choòngài trưc, ngàiđói bng không,¸ta bt cáìcho ngài ănđnhé?”

C SjSinh cúi đuÎkhông đáp, SìDu ngng đuìnhìn bn phía,ínói tiếp: “Cõvy đi, ănɨxong, ta liĪcõng ngài đitheo hưng ngunnưc, đi mtđon chc làís thy thônĩlàng.”

Nói xong,ìS Du đitìm nhánh cây.óNàng cm nhánhcây tr v,ľly dao gămrch ng qunɨhn, xem xétthương tích, sauđó cúi đuly nhánh câyác đnh vếtũthương cho hn.

CS Sinh imũlng quan sát.Sut c quáìtrình, v mt³S Du bìnhđthn vô tư,ếkhông h cóêchút nh nhen³hp hòi. Nàngcũng không dudàng, ta nhưđi din vi{mt bng hubình thưng. Hnìb thương, nànggiúp hn, khôngÍhơn.

“Nàng không hn²ta sao?”

Lnđu gp lisau khi chiafly, rt cuchn cũng míming hi nàngvn đ này.íS Du sngĪngưi, lát sau,nàng r mt:Lúc va sng°li, ta cũngênghĩ nếu cóếmt ngày gpÍli ngài, taéchc chn giếtngài.”

“Ti saokhông giết?”

CS Sinh cuncht nm tay,S Du lyìy phc buccành cây chohn, ngm nghĩİri đáp: “Bivì không munfgiết na.”

“Tamun giết ngàilà bi khiđó ta cmìthy vì ngàimà ta chutn thương rtln, lòng taếđau kh, giếtìngài cho h²gin.” S Du{bt cưi, gingínhư bông đùa:Nhưng hôm nayĩlòng ta đã²viên mãn, khôngcm thy đauïkh na. CùS Sinh, thtâra cn thnngm li, nếunăm đó taĮkhông thích ngài,įcon ngưi ngàiãcũng không tínhlà quá t.Mc dù khôngchú trng tiuòtiết, nhưng ngàilà ngưi tt.”¸

Dt li, SDu đng dy,ľbưc ti bĭsông: “Ta điãbt cá.”

CS Sinh khôngĮlên tiếng, ánhmt hn dánlên ngưi nàng,ínhìn nàng đisang mt bên,ly dao gămЇvót nhn cànhcây, biến thànhīđ xiên cá.Hn lng lngnhìn nàng, đtnhiên phát hinnàng đã bưcra tht ri.

Trongcuc tình này,nàng đã thoátthân mt cáchsch s, thm{chí ngay coán hn cũng,không còn. Dưngïnhư gia nàngývà hn đãòkhông còn btc liên quangì, ch cònmt mình hnđng yên tiích, mua dâybuc mình.

S Dubt cá lên,īnhóm la nưngcá cho hn.³C S Sinhim lng ngmnhìn, không nóimt li.

Đi saukhi cá nưngxong, S DuÍđưa cá chohn, ngưc mtĺnói: “Sau khita chết, ngàiîcó kho không?”

Tay cm xiêncá ca CľS Sinh khrun, sau đóļr mt, btļcưi trào phúng:â“Nếu như sngİtt, sao taơli đây?”ļ

S Du sngɩs, sau đóɪcưi: “Làm sao¹ngài đến đưcũđây?”

“Sau khib V Unìgiết, ta mmt ra thìýđã mưi sáutui.”

Ging CS Sinh bình{đm, S Duĩli tò mò:à“Ngài b V¹Un giết?”

.”ïC S Sinhĩcũng chưa tngđcm thy khó°chu: “Sau khinàng chết, taìsng thêm haiđmươi năm. Cui³cùng, ta khôngchu đng nina, cũng chngbiết sng cóiý nghĩa gì.ĩHoàng đế nguđxun, V Un}ý đ mưuìphn, ta raếsc bo vìB h, býhn giết chết.”ĩ

S Du cũngýchng ly làm,l vic C°S Sinh boĪv Hoàng đế³mà chết. Cįgia bn hÍluôn trung thànhúvi Hoàng tht,ũmc dù CS Sinh khôngging ngưi Cígia, nhưng trongıxương vn làphái bo hoàngìchính tông.

S Dunhíu mày: “Vymà bây gi,ngài li munĭphn Triu Nguyt?”ó

C S Sinhkhông đáp, hnânhìn ngn la,bp bùng, vīmt lnh nht.

“AĩDu, s trungthành ca takhông phi khôngcó gii hn.”

“Hơn na, vìtriu đình, vìïHoàng gia bnİh, ta đã,c gng mtđi ri.” Hn³ngưc mt nhìnnàng: “Lúc tasng li đãnghĩ, đi nàyta ch vìònàng.”

S Dungn ngưi, nàngr mt, xoay²cá vn đangúnưng trên tay.ĭLát sau, rt¸cuc nàng lêntiếng: “S Sinh,cuc đi mt)ngưi chưa baogi là vìĩmt ngưi khác,ãmà là vìũchính mình.”

“Ngàisng… S Dujngưc mt nhìnhn: “Thì nênhc sng choơchính mình.”

“Mtùngưi có mongĩưc, nhưng cũngicó trách nhim}phi gánh. Ngàiígánh vác tráchnhim ca mình,không làm tnêthương ngưi khác.Sau khi làmưđưc hai chuynînày, ngài cóth theo đuiíth ngài mong²ưc, thích cáigì thì làmìcái đó.”

“Tathích nàng.”

C)S Sinh cchp nhìn SDu: “Vy taphi làm sao?”

S Du nghethy li này,ïngưc mt nhìnhn: “Vy ngàic thích đi,nhưng ngài nênĩbiết tình cmɩnày s khôngthay đi btc điu gì.íNgài vn làđC S Sinhnhư cũ, mơưc ca ngài,¸trách nhim cangài, chuyn ngàinên làm, chuyníngài không nênílàm đu sļkhông vì tamà có thayđi nào. Tìnhcm là mtăchuyn rt thunkhiết, ta khôngđ ý ngàithích ta. CS Sinh, cóĩđiu ngài phiáhiu ngài nênđt tình cmônày trong giihn ca ngài,óta s khôngđáp li ngài,ngài cũng khôngòth cưng ép²ta. Mà ngài,cũng s khôngývì ta màÎthay đi cucđi ngài, ngàiếvn là ngàinhư cũ.”

“Vậy mà là thích gì chứ?”

Cố Sở Sinh từ tốn kể chuyện đời trước, Sở Du lắng nghe.

“Ngài biết tại sao ta rời khỏi Vệ phủ không?”

Sức mạnh thiên nhiên còn đáng sợ hơn bất cứ đội quân nào, ngay cả khả năng nhìn thấy hài cốt cũng không còn. Vệ Hạ không nhịn được nói: “Vương gia… thế này…”

“Vương gia, để nô tài đi.” Vệ Thu vội vàng lên tiếng, Vệ Uẩn ngước mắt nhìn hắn. Vệ Thu lập tức hiểu ý chàng, hắn cau mày, nhưng cũng không dám nói.

“Cũng không khác mấy.” Cố Sở Sinh nhắm mắt: “Bắc Địch bị Vệ Uẩn đánh đến diệt tộc, bọn chúng đi về phía Tây, thành lập một đất nước mới, về sau liên kết với Trần Quốc, đánh ngược trở lại. Có người khởi nghĩa, có người làm phản, quốc gia cứ thế đánh tới đánh lui, không hề ngừng nghỉ.”

“Tại sao?”

Dứt lời, nàng đứng dậy, cõng Cố Sở Sinh lên, điềm nhiên nói: “Đi thôi, ta cõng ngài ra ngoài.”

Lúc hai người men theo hạ lưu con sông, Vệ Uẩn cũng đã chạy đến Thanh Thuỷ Trấn.

“Bởi vì chí của Sở Du không ở hậu trạch, lại càng sẽ không vì ai mà cúi đầu. Ta thích Vệ Uẩn, không sai, nhưng ta sẽ không vì chàng mà ép dạ cầu toàn, thay đổi cái gì. Cố Sở Sinh, ngài thích ai, không thích ai, chuyện này không liên quan đến ta…” Sở Du mỉm cười: “Nhưng dù gì cũng quen biết nhiều năm, ta hi vọng ngài sống tốt.”

Chàng nhìn cành cây gãy dưới vách núi, quay đầu nói với Vệ Hạ: “Vệ Thu, ngươi dẫn chó săn đi từ chỗ này tìm người, nếu như có dư chấn thì nhanh chóng rút lui. Vệ Hạ, ngươi dẫn người đi tìm lối ra bên dưới vách đá này ở đâu, đứng tại đó chờ ta.”

Bây giờ nơi này đã sớm bị bùn đất chôn vùi, căn bản không thấy được bất cứ dấu vết người sống nào. Mọi người đứng trên bùn đất đều cảm thấy sợ hãi.Cố Sở Sinh tựa lên lưng nàng, nghe tiếng tim nàng đập. Hắn nhớ khi còn niên thiếu, rất nhiều lần đều là nàng cõng hắn thế này.

Cố Sở Sinh không đáp, hắn nhìn Sở Du. Một lúc sau, hắn chỉ nói: “Thế nhưng trừ nàng ra, ta không còn mong muốn nào khác.”

Cố Sở Sinh không đáp, hắn nhìn Sở Du. Một lúc sau, hắn chỉ nói: “Thế nhưng trừ nàng ra, ta không còn mong muốn nào khác.”

“Về sau, hắn giúp ấu đế lên ngôi, ta và hắn cùng nhiếp chính, rốt cuộc cũng bình yên được vài năm. Nhưng ấu đế nhanh chóng trưởng thành, bị hoạn quan xúi giục, muốn tự mình chấp chính. Sau khi Vệ Uẩn trả lại quyên lực thì tiểu Hoàng đế bắt đầu tự tìm đường chết. Giang sơn khó khăn lắm mới yên ổn lại trở nên rối ren, Vệ Uẩn khởi nghĩa.”

Sở Du cười: “Đợi sau này, ngài lại nói với ta những lời ấy đi.”

“Kiếp trước, sau khi ta chết đã xảy ra chuyện gì?”

Cố gia hắn vốn truyền thống thư hương. Hắn từng học qua lục nghệ cưỡi ngựa, bắn cung, múa kiếm, nhưng đánh đẹp mắt thì được, chứ hoàn toàn không thể so với Sở Du đã được rèn giũa từ nhỏ. Năm đó, hắn làm Huyện lệnh ở Côn Dương, có quá nhiều kẻ thù, vô số lần bị đuổi giết, mỗi lần hắn bị thương đều do Sở Du cõng hắn như vậy. Nàng vừa cõng vừa mắng, mắng hắn gây sự, mắng hắn tự tìm phiền phức cho mình.

Dứt lời, nàng đứng dậy, cõng Cố Sở Sinh lên, điềm nhiên nói: “Đi thôi, ta cõng ngài ra ngoài.”

Khi đó bất luận nàng mắng thế nào, thời điểm hắn được nàng cõng đều sẽ biết mình đã an toàn.

Cố Sở Sinh tựa lên lưng nàng, nghe tiếng tim nàng đập. Hắn nhớ khi còn niên thiếu, rất nhiều lần đều là nàng cõng hắn thế này.

Vệ Hạ không nói ra lời, nhưng mọi người đều hiểu ý hắn.

Trên vách đá có dây leo, chàng bám lấy dây leo và đá, dựa vào khinh công mà nhanh chóng nhảy xuống dưới. Chưa tới một khắc đồng hồ, chàng đã chạm đến đáy vực. Cái đầu tiên chàng nhìn thấy là vết kiếm Sở Du đâm trên vách núi, chàng kiềm chế kích động. Sau khi đến đáy vực, Vệ Uẩn lần theo dấu chân mà tìm, đuổi theo chừng nửa ngày đường, cuối cùng cũng thấy một bóng lưng. Dường như người nọ còn cõng một người, đang nói gì đó. Vệ Uẩn kêu lên: “A Du!”

Cố gia hắn vốn truyền thống thư hương. Hắn từng học qua lục nghệ cưỡi ngựa, bắn cung, múa kiếm, nhưng đánh đẹp mắt thì được, chứ hoàn toàn không thể so với Sở Du đã được rèn giũa từ nhỏ. Năm đó, hắn làm Huyện lệnh ở Côn Dương, có quá nhiều kẻ thù, vô số lần bị đuổi giết, mỗi lần hắn bị thương đều do Sở Du cõng hắn như vậy. Nàng vừa cõng vừa mắng, mắng hắn gây sự, mắng hắn tự tìm phiền phức cho mình.

“Ngài biết tại sao ta rời khỏi Vệ phủ không?”

Khi đó bất luận nàng mắng thế nào, thời điểm hắn được nàng cõng đều sẽ biết mình đã an toàn.

Vệ Uẩn chờ người lấy dây thừng đến, cột lên người mình, rồi lại cột vào một cây đại thụ gần đó, men theo vách đá trèo xuống.

“Tại sao?”

Sở Du chưa bao giờ phản bội hắn, cũng sẽ không bỏ hắn xuống.

“Bởi vì chí của Sở Du không ở hậu trạch, lại càng sẽ không vì ai mà cúi đầu. Ta thích Vệ Uẩn, không sai, nhưng ta sẽ không vì chàng mà ép dạ cầu toàn, thay đổi cái gì. Cố Sở Sinh, ngài thích ai, không thích ai, chuyện này không liên quan đến ta…” Sở Du mỉm cười: “Nhưng dù gì cũng quen biết nhiều năm, ta hi vọng ngài sống tốt.”

Nhưng hôm nay, nàng cõng hắn, lại không mắng hắn nữa. Cố Sở Sinh bất giác nắm chặt tay, mở miệng: “A Du, nàng nói chuyện đi.”

“Kiếp trước, sau khi ta chết đã xảy ra chuyện gì?”

Sở Du cười: “Đợi sau này, ngài lại nói với ta những lời ấy đi.”

Sở Du thuận miệng hỏi: “Có khác hôm nay lắm không?”

“Chờ ngài?”

“Cũng không khác mấy.” Cố Sở Sinh nhắm mắt: “Bắc Địch bị Vệ Uẩn đánh đến diệt tộc, bọn chúng đi về phía Tây, thành lập một đất nước mới, về sau liên kết với Trần Quốc, đánh ngược trở lại. Có người khởi nghĩa, có người làm phản, quốc gia cứ thế đánh tới đánh lui, không hề ngừng nghỉ.”

“Thật ra Đại Sở vốn đã suy yếu lâu ngày, nếu không nhờ Vệ Uẩn cố gắng chống đỡ thì đã tiêu tùng lâu rồi.”

Thế này còn cứu được sao?

“Về sau, hắn giúp ấu đế lên ngôi, ta và hắn cùng nhiếp chính, rốt cuộc cũng bình yên được vài năm. Nhưng ấu đế nhanh chóng trưởng thành, bị hoạn quan xúi giục, muốn tự mình chấp chính. Sau khi Vệ Uẩn trả lại quyên lực thì tiểu Hoàng đế bắt đầu tự tìm đường chết. Giang sơn khó khăn lắm mới yên ổn lại trở nên rối ren, Vệ Uẩn khởi nghĩa.”

Vệ Uẩn không đáp, chạy thẳng một đường đến đỉnh núi, cẩn thận quan sát dấu chân hỗn độn, cuối cùng đi tới nơi vách đá mà Cố Sở Sinh rơi xuống.

Cố Sở Sinh từ tốn kể chuyện đời trước, Sở Du lắng nghe.

Dứt lời, chàng xoay người, lập tức chạy về hướng chỗ đất cao tìm kiếm. Vệ Thu gấp gáp nói: “Vương gia! Ngài chạy đi đâu đấy?”

Lúc hai người men theo hạ lưu con sông, Vệ Uẩn cũng đã chạy đến Thanh Thuỷ Trấn.

Bây giờ nơi này đã sớm bị bùn đất chôn vùi, căn bản không thấy được bất cứ dấu vết người sống nào. Mọi người đứng trên bùn đất đều cảm thấy sợ hãi.

Sức mạnh thiên nhiên còn đáng sợ hơn bất cứ đội quân nào, ngay cả khả năng nhìn thấy hài cốt cũng không còn. Vệ Hạ không nhịn được nói: “Vương gia… thế này…”

Sở Du chưa bao giờ phản bội hắn, cũng sẽ không bỏ hắn xuống.

Sở Du thuận miệng hỏi: “Có khác hôm nay lắm không?”

Thế này còn cứu được sao?

Vệ Hạ không nói ra lời, nhưng mọi người đều hiểu ý hắn.

Vệ Uẩn im lặng nhìn sơn cốc, lại nói: “Nàng còn sống.”

Dứt lời, chàng xoay người, lập tức chạy về hướng chỗ đất cao tìm kiếm. Vệ Thu gấp gáp nói: “Vương gia! Ngài chạy đi đâu đấy?”

Vệ Uẩn không đáp, chạy thẳng một đường đến đỉnh núi, cẩn thận quan sát dấu chân hỗn độn, cuối cùng đi tới nơi vách đá mà Cố Sở Sinh rơi xuống.

Chàng nhìn cành cây gãy dưới vách núi, quay đầu nói với Vệ Hạ: “Vệ Thu, ngươi dẫn chó săn đi từ chỗ này tìm người, nếu như có dư chấn thì nhanh chóng rút lui. Vệ Hạ, ngươi dẫn người đi tìm lối ra bên dưới vách đá này ở đâu, đứng tại đó chờ ta.”

“Chờ ngài?”

Vệ Hạ ngẩn người, sau đó nghe Vệ Uẩn nói: “Tìm dây thừng đến đây, ta xuống đó xem thử.”

“Vương gia, để nô tài đi.” Vệ Thu vội vàng lên tiếng, Vệ Uẩn ngước mắt nhìn hắn. Vệ Thu lập tức hiểu ý chàng, hắn cau mày, nhưng cũng không dám nói.

Vệ Uẩn chờ người lấy dây thừng đến, cột lên người mình, rồi lại cột vào một cây đại thụ gần đó, men theo vách đá trèo xuống.

Vệ Uẩn im lặng nhìn sơn cốc, lại nói: “Nàng còn sống.”

Trên vách đá có dây leo, chàng bám lấy dây leo và đá, dựa vào khinh công mà nhanh chóng nhảy xuống dưới. Chưa tới một khắc đồng hồ, chàng đã chạm đến đáy vực. Cái đầu tiên chàng nhìn thấy là vết kiếm Sở Du đâm trên vách núi, chàng kiềm chế kích động. Sau khi đến đáy vực, Vệ Uẩn lần theo dấu chân mà tìm, đuổi theo chừng nửa ngày đường, cuối cùng cũng thấy một bóng lưng. Dường như người nọ còn cõng một người, đang nói gì đó. Vệ Uẩn kêu lên: “A Du!”

5 5 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

9 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Ngọc Anh
Ngọc Anh
4 Năm Cách đây

Bình dấm lại sắp nổ rồi chời ơi. Bạn CSS sắp bị giấm hun chết

Rose
Rose
4 Năm Cách đây

Kỳ này là bình dấm bốc mùi khắp nơi, tiếp xúc thân mật vậy mà 😀 😀

Hạnh Lê
Hạnh Lê
4 Năm Cách đây

Đọc chương này cảm thấy nhẹ nhỏm hẳn. Có lẽ Cố Sở Sinh rồi cũng sẽ hiểu ra và yêu một cách nhẹ nhàng hơn.
Còn Vệ Uẩn a, ôm bình dấm chua hoài cũng chẳng tốt đâu nha.

Bông Bông
Bông Bông
4 Năm Cách đây

Ghen nữa dồi

Nguyen Minh
Nguyen Minh
4 Năm Cách đây

Dấm chua sắp đến

Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

A Du có sở trường là cõng người quá :))))) khoẻ nhỉ :)))) từ đầu đến cuối toàn là cõng mấy đấng nam nhi :)))))

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Cuối cùng chàng cũng đến rồi.

Thao Tran
Thao Tran
4 Năm Cách đây

Ghen bể bình (giấm) chớ hông phải tình bể bình ?

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Bình Dấm Đại Sở đã đuổi đến rồi hehehe

9
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!