Sơn Hà Chẩm – Chương 144 (2)

Chương 144 (2)

Trên đời này, ta thích chàng nhất, chỉ thích một mình chàng

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Du dừng bước, quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Vệ Uẩn đứng trước mắt nàng. Nhân còn tại trung ương tháp Ánh Sáng.

Y phục trên người chàng bị móc rách bươm, ngoài áo khoác toàn lá cây, tóc tai rối bù, trông thảm hại vô cùng.

Lúc nhìn thấy nàng, đôi mắt chàng ngập tràn vui vẻ. Sở Du nhẹ nhàng mỉm cười, dịu dàng hỏi: “Sao chàng cũng tới đây?” Nơi này trang trọng mà lại tráng lệ.

Dứt lời, nàng đặt Cố Sở Sinh xuống, đứng thẳng người dậy, nhìn Vệ Uẩn hỏi: “Chàng…”

Lời còn chưa dứt, thanh niên đã sải chân bước tới, bất chợt ôm người vào lòng. Nghiêu Tửu là cái hai mươi lăm 6 tuổi.

Chàng không nói gì, nhưng động tác ôm nàng rất chặt, dồn sức giống như buông ra là người này sẽ biến mất. Sở Du ở trong lòng chàng, cuối cùng giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ về lưng chàng, dịu dọng nói: “Ta không sao.” Nàng chỉ có thể nhìn nhìn thấy hắn sườn mặt.

Vệ Uẩn không đáp, Sở Du lặp lại: “Ta vẫn ổn, ta không sao, chàng đừng sợ.”

Dưới sự dỗ dành nhiều lần của nàng, chàng mới ngừng run rẩy, chậm rãi buông nàng ra. Gầy yếu thành cái dạng này!!!

Chàng nhìn nàng từ trên xuống dưới, sau đó mới thở phào một hơi. Dường như chàng muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn quay đầu về phía Cố Sở Sinh, kinh ngạc hỏi: “Cố đại nhân?”

Cố Sở Sinh ngồi dưới đất, nhắm mắt lại. Nghe Vệ Uẩn gọi tên, hắn mới chậm rãi mở mắt ra, bình tĩnh gọi: “Vệ vương gia.” Còn có thể đột phá thật mạnh vây quanh.

Vệ Uẩn định hỏi tại sao hắn lại ở đây, nhưng lời sắp ra khỏi miệng lại sực nhớ.

C S Sinh đích thânĪđến Nguyên Thànhìcu tr thiên¹tai, bn thânchàng HuThành còn đến,hung chi làC S Sinhí Nguyên Thành?

VÎUn mím môi,cui cùng nói:ï“Ta cõng Cđi nhân trđv.”

C SìSinh không lênètiếng. V Unbưc lên cõng¹C S Sinh,quay đu nói²vi S Du:V H đangé ngoài chchúng ta, chúngÎta đi thôi.”ò

S Du mmcưi, đi theobên cnh V¸Un, không nén¸đưc n cưiùtrên môi: “ChàngЇchy t Hu¹Thành đến à?”

.” V Uncưi kh: “Nghenói nàng xyra chuyn nênđến.”

“Hu Thànhn không?”

Vnìn.” V Uníđáp đúng stht: “Ta đãêchun b tìtrưc, thương vong¹không quá ln.”ì

Ch là li°nói bình thưng,ľnhưng không biếtívì sao haiêngưi nói xongIli cm thyâvô cùng vuiɩv. S Dusc nh: “SaoC đi nhânôli đích thânIđến cu trđthiên tai?”

Nghethy S Duīhi, C S]Sinh m mtįra, bình tĩnhÍnói: “Ta s¹ta không đíchìthân đến, ngưibên dưi khôngơnghe li. Hơnna, nếu TriuÏNguyt biết tìnhìhình thiên tai,Is là sÏép các ngươiưkhông th cu¹tr, cho nênta mang lươngđthc đến đâyìtrưc.”

“Ngài mang:lương thc đến?”ɪ

S Du kinhngc hi, CıS Sinh gtđu: “Ta lyquân lương caĮDiêu Dũng đếnđây.”

Vy ngàigii quyết thếnào?” V Unơnhíu mày: “Ngàilàm như vy,âTriu Nguyt sákhông b quaĩcho ngài.”

“Hnĩcó th làmÏgì ta?” CS Sinh cưikhy: “Giết taįsao? Ta ápti quân lương,gia đưng cufnn, ta cóĩgì sai?”

“Cũngìkhông sai… SiDu hơi lo°lng: “Nhưng erng sau nàyTriu Nguyt sđ phòng ngài.”

“Bây gi hnókhông đ phòngĺta sao?”

GingíC S Sinhlnh lùng: “Ngưiĩnhư hn, cđi này cótng tin ai?”ì

Nht thi V³Un và SİDu im lng.õC S Sinhìnhm mt li,ínói tiếp: “Hnách tin liÍích.”

Đưc ri,ưđng nghĩ nhiuna.”

S Duth dài: “Ngàingh ngơi trưcóđi.”

C SļSinh mím môi,không nói gì.V Un cõngîhn, s làmìn đến hnnên cũng khôngínói nhiu viS Du, yênđlng đi rangoài.

Đưng xa hơnso vi tưngđtưng, bn hĨđi đến xếáchiu vn khônggp V H,trái li nhìn:thy mt cănênhà tranh đng xa. VıUn xem sctri, nói viS Du: “Sľlà có mưa,chúng ta ngh[ngơi trưc đi.”

S Du gtđu, cùng điìvào vi VUn. Ba ngưiìgõ ca, mtông c bưcЇra m.

Ông cĩtóc trng nhưátuyết, trông dángv tám chínįmươi tui. VUn kính cnk rõ mcđích đến, ligi ông cìbc. Ông cóthy bc thìlc đu nói:“Cô cu vàoîđi, giúp ôngénu ba cơmlà đưc ri.

Bangưi luôn mingnói cm ơn°ri bưc vàonhà tranh.

Dáng ngưiông lão còngĭxung, V Univào trong nuđcơm, S Duľthu xếp cho¸C S Sinh,ìngi nói chuyn}phiếm vi ôngíc.

Căn nhà khôngăln, ging ôngc truyn vào}bếp rt rõơràng.

Ông h Lý,tên là LýÍMc. Trưc đây[ông làm rung ngoi ôNguyên Thành. Ôngícó ba contrai, tám cháutrai, còn cóècht trai, ln(tui ri, khôngÍnh rõ na.”ơ

Vy bn hêdâu?” S Duítò mò, ônglão th dài,không nói. CS Sinh nhíumày: “Chng lh vt bông? Bn… Cháu²s đi tìmh, nht đnhphi x lýļtheo lut!”

Vtīb?” Lý Mưu{ngn ngưi, sauìđó nhanh chóngĩkhoát tay: “Khôngkhông, không phiông b vtb, là ông:t nguyn raêđi.”

Ông sngéquá lâu ri.”Lý Mưu th¹dài: “Tám cháuítrai ca ông:thì có nămİđa sung quân,bo là munİgy dng tương[lai cho chúngta. Cht traiìcũng đi ri,trong nhà chcòn li nquyến và ngưiògià. Con ôngcũng đã hơnsáu mươi, khôngcòn sc lcígì. Ông ưnhà làm gì{ch? Thuế mánng, ngày ngàyđánh nhau, lũtr trong nhàăcòn ăn khôngâno, cho mtЇlão già như:ông ăn cáiìgì?”

Ông khôngmun làm phinbn nh LýMưu cưi kh:ò“Dù sao ôngchết cũng khôngcó gì tiếcìnui, cho nênt mình tiđây. Ông cũngЇkhông biết cănìnhà này caai, t chiếmư thôi. Ôngìvn làm vicđơn gin đưc,bên ngoài trngít rau, ngàyïngày ch đếnlúc chết, nhưngch hoài chngthy chết.”

“Bnh không ti¹thăm ông sao?”iC S Sinhnhíu mày, LýMưu ngn ngưi.âLát sau, ôngícưi kh: “Binhhoang mã lon,thăm làm cáigì? Chúng thưngixuyên đến thăm,ũl như lúcènào không ti[na, trong lòngông còn khóchu hơn. Chiìbng chúng nóĩkhông ti, cho°dù có ngàytht s khôngİti đưc na…àÔng c thĨdài: “Ông cũngìkhông cm thyđau bun.”

Ngheìthy li này,tay xào đăăn trong bếpìca V Unơkhng li. Chàngnhìn sc triĩti tăm bênngoài, tht lâucũng không nhúcnhích.

Mà C SSinh và SâDu cũng trmmc. Ông c¹li bt cưi:IĐám ngưi trtui cô cu,ìcó chút chuynmà cũng mt mày chau.Đây không phiýlà chuyn gìln … Lý)Mưu v vaiôC S Sinh,³đng lên nói:í“Ngoi tr sinht, mi thìđu chng phichuyn ln. Dùêcho là sinhìt, trênưthế gian nàycũng đu làth vô tămưvô tích mà(thôi.”

Li nóiɩy cũng khôngan i đưcơba ngưi, lúcêăn cơm, cba đu trmfmc.

Ba cơm nàycó cá SìDu bt, ôngįc ăn rtngon lành, liênơtc nói lâuiri chưa đưcăn tht.

Đi đếnđêm ng, biɪvì ch cóľhai phòng nênìC S Sinh¹ng mt phòng,ông c ngmt phòng. VUn và SDu vào phòngkhách, tri áoíkhoác xung đtnm ng.

Ban đêmĩhơi lnh, VĬUn khoác áoɨcho S Du,íôm nàng vàolòng.

Lúc hai ngưiásp ng, VɨUn đt nhiênÎlên tiếng: “Taìhi vng trnĩnày đánh nhanhmt chút.”

Sở Du không nói, nàng vươn tay ôm chàng vào lòng.

Sở Du thấp giọng đáp một tiếng, xoay người đi về phía xe ngựa.

Sở Du sững sờ. Nàng nở nụ cười, nghiêm túc đáp: “Được thôi.”

Vệ Uẩn khàn giọng, nghiêm túc nói: “Ta hi vọng trận chiến sớm ngày chấm dứt, hi vọng có một triều đình yên ổn. Ta không quan tâm ai làm Hoàng đế, ta chỉ hi vọng kẻ đó có thể trị vì thái bình. Ta hi vọng bách tính thiên hạ đều có cơm ăn, hi vọng con cháu gia đình ông cụ sống sót, hi vọng bọn họ có thể đón ông trở về, sẽ không vì thiếu lương thực mà khiến ông ấy lựa chọn vào núi. Bọn họ có thể mỗi ngày muốn gặp thì gặp, không cần lo lắng ngày nào đó không còn gặp lại.”

Trong mắt chàng rõ ràng chất chứa nhớ nhung và cầu xin, nhưng chàng vẫn dằn xuống tất cả, kiềm chế tình cảm của mình, không hề có bất cứ tuỳ hứng nào, cũng không hề yêu cầu nàng thoả hiệp.

Dùng đôi mắt của nàng, linh hồn của nàng, dẫn ta đi xem sau khi ra khỏi vòng tròn tự mình vẽ ra, thế gian vốn dĩ có bộ dạng thế nào.Sở Du nhắm mắt, nàng sưởi ấm cho chàng: “Tiểu Thất, sắp rồi.”

“Ta hi vọng bọn họ có thể sống tốt.” Vệ Uẩn ôm chặt Sở Du: “Chúng ta cũng sống tốt.”

Sở Du không nói, nàng vươn tay ôm chàng vào lòng.

“Sắp rồi.”

Sở Du nhắm mắt, nàng sưởi ấm cho chàng: “Tiểu Thất, sắp rồi.”

Hắn cầm dưa cải trên tay, chợt cất tiếng gọi: “A Du.”

Vệ Uẩn lẳng lặng dõi theo bóng lưng nàng. Sở Du đi về phía trước mấy bước thì bỗng nhiên dừng lại.

Hắn nhìn cô gái đỏ mặt, đôi mắt sáng ngời giống như tiểu cô nương, cảm thấy nàng toát lên sự xinh đẹp mà trước nay chưa từng có. Nếu như nói kiếp trước nàng sống dè dặt vô tri, mở đầu kiếp này một cách âm trầm đè nén, vậy giờ phút này, nàng khéo léo dung hòa sự hào sảng của kiếp trước và sự thông minh bao dung sau khi trải qua bể dâu lại với nhau.

Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau, ba người lại tiếp tục lên đường. Ông cụ đưa tiễn ba người, còn tặng ba người một ít đồ ăn. Cố Sở Sinh liên tục từ chối, ông cụ vẫn đẩy vào tay hắn, vui vẻ nói: “Công tử, cậu trở về thôn Trường Nhạc gần Nguyên Thành, tìm người nhà có chủ hộ tên là Lý Nhạc, nói với bọn họ rằng ta vẫn khoẻ, bảo bọn họ đừng lo lắng, nhé?”

“Ta muốn giúp Cố Sở Sinh cứu trợ thiên tai. Hắn cắt lương thảo Diêu Dũng để cứu trợ, sợ rằng sau này có hung hiểm.”

Cố Sở Sinh do dự một lát, rồi gật đầu đáp: “Ông lão, ông yên tâm, cháu nhất định sẽ giúp gia đình các người có đủ lương thực, đến lúc đó cháu sẽ bảo họ tới đón ông.”

Sở Du ở trong lòng chàng rủ mắt, nghe chàng nói: “Nàng không muốn, sao ta có thể ép nàng? Nàng muốn đi đâu cũng được. A Du…” Lời chàng khựng lại, rốt cuộc nói: “Chỉ cần nàng nhớ trở về.”

Mà Sở Du đã vào trong xe ngựa, cảm giác tim đập rất nhanh. Nàng dựa lên xe, giơ tay quạt khuôn mặt nóng bừng của mình. Cố Sở Sinh cúi đầu nhìn cải xanh trên tay, lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Sở Du.

“Không cần đâu.” Lý Mưu thở dài: “Hoàng đế không tốt, trở về rồi, không bao lâu sau, ta lại phải tự đi tiếp. Công tử…” Lý Mưu vỗ tay Cố Sở Sinh, chân thành nói: “Loạn thế, bảo trọng nhé.”

Vệ Uẩn khàn giọng, nghiêm túc nói: “Ta hi vọng trận chiến sớm ngày chấm dứt, hi vọng có một triều đình yên ổn. Ta không quan tâm ai làm Hoàng đế, ta chỉ hi vọng kẻ đó có thể trị vì thái bình. Ta hi vọng bách tính thiên hạ đều có cơm ăn, hi vọng con cháu gia đình ông cụ sống sót, hi vọng bọn họ có thể đón ông trở về, sẽ không vì thiếu lương thực mà khiến ông ấy lựa chọn vào núi. Bọn họ có thể mỗi ngày muốn gặp thì gặp, không cần lo lắng ngày nào đó không còn gặp lại.”

Vệ Uẩn lắc đầu, xoay người hỏi: “Có xe ngựa không? Cố đại nhân bị thương, e là không cưỡi ngựa được.”

Cố Sở Sinh không đáp, hắn cầm dưa cải trên tay, đột nhiên cảm thấy nặng nghìn cân.

Sau đó, nàng đột ngột quay đầu, nhào về phía chàng, ôm cổ, ghì chàng đến khom lưng. Kế tiếp, Vệ Uẩn liền cảm thấy đôi môi ấm áp của nàng hôn một cái thật kêu lên má chàng. Sở Du ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn, nghiêm túc nói: “Vệ Uẩn, trên đời này, ta thích chàng nhất, chỉ thích một mình chàng.”

Vệ Uẩn cõng Cố Sở Sinh, dẫn theo Sở Du đi thật lâu, sau đó chợt nghe thấy tiếng người. Vệ Uẩn ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy đám người Vệ Hạ cưỡi ngựa đến.

Đợi sau khi Cố Sở Sinh lên xe, Vệ Uẩn và Vệ Hạ xác nhận tình huống một chút. Đi tiếp về phía trước chính là Nguyên Thành, chàng mím môi, quay đầu nhìn Sở Du. Hồi lâu sau, chàng đột nhiên cười, vươn tay nắm lấy tay Sở Du, dịu giọng nói: “Ta phải trở về rồi.”

Vệ Uẩn thở phào. Vệ Hạ chạy tới, lo lắng hỏi: “Vương gia, mọi người không sao chứ?”

Sở Du sững người, nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt kia.

“Không sao.”

Sở Du rủ mắt, nhìn chàng nắm tay mình. Nàng vốn cho rằng Vệ Uẩn sẽ đề nghị nàng đi cùng, nhưng lại nghe thấy chàng hỏi: “Sắp tới, nàng định thế nào?”

Vệ Uẩn lắc đầu, xoay người hỏi: “Có xe ngựa không? Cố đại nhân bị thương, e là không cưỡi ngựa được.”

Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau, ba người lại tiếp tục lên đường. Ông cụ đưa tiễn ba người, còn tặng ba người một ít đồ ăn. Cố Sở Sinh liên tục từ chối, ông cụ vẫn đẩy vào tay hắn, vui vẻ nói: “Công tử, cậu trở về thôn Trường Nhạc gần Nguyên Thành, tìm người nhà có chủ hộ tên là Lý Nhạc, nói với bọn họ rằng ta vẫn khoẻ, bảo bọn họ đừng lo lắng, nhé?”

“Có.” Vệ Hạ nhanh chóng chạy đi gọi Thẩm Vô Song tới trị thương cho Cố Sở Sinh, rồi bảo người đỡ hắn lên xe ngựa.

Cố Sở Sinh do dự một lát, rồi gật đầu đáp: “Ông lão, ông yên tâm, cháu nhất định sẽ giúp gia đình các người có đủ lương thực, đến lúc đó cháu sẽ bảo họ tới đón ông.”

Đợi sau khi Cố Sở Sinh lên xe, Vệ Uẩn và Vệ Hạ xác nhận tình huống một chút. Đi tiếp về phía trước chính là Nguyên Thành, chàng mím môi, quay đầu nhìn Sở Du. Hồi lâu sau, chàng đột nhiên cười, vươn tay nắm lấy tay Sở Du, dịu giọng nói: “Ta phải trở về rồi.”

“Ừ.”

“Ta hi vọng bọn họ có thể sống tốt.” Vệ Uẩn ôm chặt Sở Du: “Chúng ta cũng sống tốt.”

“Có.” Vệ Hạ nhanh chóng chạy đi gọi Thẩm Vô Song tới trị thương cho Cố Sở Sinh, rồi bảo người đỡ hắn lên xe ngựa.

Sở Du rủ mắt, nhìn chàng nắm tay mình. Nàng vốn cho rằng Vệ Uẩn sẽ đề nghị nàng đi cùng, nhưng lại nghe thấy chàng hỏi: “Sắp tới, nàng định thế nào?”

“Đừng nói vậy.” Sở Du cười: “Chàng nói cứ như ta ăn chơi trác táng bên ngoài, chàng là chính thất một mình canh phòng trống vậy.”

“Ta muốn giúp Cố Sở Sinh cứu trợ thiên tai. Hắn cắt lương thảo Diêu Dũng để cứu trợ, sợ rằng sau này có hung hiểm.”

Vệ Uẩn không đáp. Chàng nắm tay nàng, lát sau, ngước mắt nhìn nàng, trong mắt mang theo sự bất đắc dĩ: “Vậy nàng hãy tự bảo trọng, đừng dính vào nguy hiểm khiến ta sợ hãi như vậy nữa.”

Sở Du sững người, nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt kia.

Trong mắt chàng rõ ràng chất chứa nhớ nhung và cầu xin, nhưng chàng vẫn dằn xuống tất cả, kiềm chế tình cảm của mình, không hề có bất cứ tuỳ hứng nào, cũng không hề yêu cầu nàng thoả hiệp.

Sở Du dè dặt hỏi: “Chàng… không dẫn ta về sao?”

Vệ Uẩn không đáp. Chàng nắm tay nàng, lát sau, ngước mắt nhìn nàng, trong mắt mang theo sự bất đắc dĩ: “Vậy nàng hãy tự bảo trọng, đừng dính vào nguy hiểm khiến ta sợ hãi như vậy nữa.”

Vệ Uẩn cõng Cố Sở Sinh, dẫn theo Sở Du đi thật lâu, sau đó chợt nghe thấy tiếng người. Vệ Uẩn ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy đám người Vệ Hạ cưỡi ngựa đến.

“Nếu nàng bằng lòng, ta muốn dẫn nàng về ngay lập tức.” Vệ Uẩn vươn tay ôm chặt nàng vào lòng, nhắm mắt lại: “Sao ta lại không muốn dẫn nàng về chứ? Ta cũng muốn bắt nàng về, nhưng mà A Du, ta biết nàng không muốn.”

Sở Du ở trong lòng chàng rủ mắt, nghe chàng nói: “Nàng không muốn, sao ta có thể ép nàng? Nàng muốn đi đâu cũng được. A Du…” Lời chàng khựng lại, rốt cuộc nói: “Chỉ cần nàng nhớ trở về.”

Dứt lời, nàng buông chàng ra, quyết đoán quay vào xe ngựa. Vệ Uẩn nhìn xe ngựa lắc lư lên đường, chàng ngẩn ngơ áp tay lên gò má bị hôn. Thật lâu sau, chàng cúi đầu, nhếch môi cười rộ.

“Đừng nói vậy.” Sở Du cười: “Chàng nói cứ như ta ăn chơi trác táng bên ngoài, chàng là chính thất một mình canh phòng trống vậy.”

Vệ Uẩn bị nàng chọc cười. Chàng buông nàng ra, vươn tay chỉnh trâm cài trên tóc nàng, sau đó khép hai tay vào tay áo, dịu dàng nhìn nàng: “Đi đi, ta tiễn nàng rồi ta mới đi.”

Sở Du thấp giọng đáp một tiếng, xoay người đi về phía xe ngựa.

Vệ Uẩn lẳng lặng dõi theo bóng lưng nàng. Sở Du đi về phía trước mấy bước thì bỗng nhiên dừng lại.

Sau đó, nàng đột ngột quay đầu, nhào về phía chàng, ôm cổ, ghì chàng đến khom lưng. Kế tiếp, Vệ Uẩn liền cảm thấy đôi môi ấm áp của nàng hôn một cái thật kêu lên má chàng. Sở Du ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn, nghiêm túc nói: “Vệ Uẩn, trên đời này, ta thích chàng nhất, chỉ thích một mình chàng.”

“Sắp rồi.”

Dứt lời, nàng buông chàng ra, quyết đoán quay vào xe ngựa. Vệ Uẩn nhìn xe ngựa lắc lư lên đường, chàng ngẩn ngơ áp tay lên gò má bị hôn. Thật lâu sau, chàng cúi đầu, nhếch môi cười rộ.

Mà Sở Du đã vào trong xe ngựa, cảm giác tim đập rất nhanh. Nàng dựa lên xe, giơ tay quạt khuôn mặt nóng bừng của mình. Cố Sở Sinh cúi đầu nhìn cải xanh trên tay, lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Sở Du.

Hắn nhìn cô gái đỏ mặt, đôi mắt sáng ngời giống như tiểu cô nương, cảm thấy nàng toát lên sự xinh đẹp mà trước nay chưa từng có. Nếu như nói kiếp trước nàng sống dè dặt vô tri, mở đầu kiếp này một cách âm trầm đè nén, vậy giờ phút này, nàng khéo léo dung hòa sự hào sảng của kiếp trước và sự thông minh bao dung sau khi trải qua bể dâu lại với nhau.

“Nếu nàng bằng lòng, ta muốn dẫn nàng về ngay lập tức.” Vệ Uẩn vươn tay ôm chặt nàng vào lòng, nhắm mắt lại: “Sao ta lại không muốn dẫn nàng về chứ? Ta cũng muốn bắt nàng về, nhưng mà A Du, ta biết nàng không muốn.”

“Không cần đâu.” Lý Mưu thở dài: “Hoàng đế không tốt, trở về rồi, không bao lâu sau, ta lại phải tự đi tiếp. Công tử…” Lý Mưu vỗ tay Cố Sở Sinh, chân thành nói: “Loạn thế, bảo trọng nhé.”

Đó là sự thiện lương khi đã đi qua thiên sơn vạn thuỷ, cũng là ánh sáng khi đã vượt qua tối tăm tuyệt vọng.

Cố Sở Sinh mang theo nhiệt huyết thiếu niên, lại mang theo sự lắng đọng của thời gian sẽ có bộ dáng thế nào.

Hắn đột nhiên rất muốn biết nếu như mình có thể bước qua, buông bỏ, viên mãn giống như Sở Du, vậy bản thân mình sẽ trở nên thế nào?

Đó là sự thiện lương khi đã đi qua thiên sơn vạn thuỷ, cũng là ánh sáng khi đã vượt qua tối tăm tuyệt vọng.

Cố Sở Sinh mang theo nhiệt huyết thiếu niên, lại mang theo sự lắng đọng của thời gian sẽ có bộ dáng thế nào.

Hắn cầm dưa cải trên tay, chợt cất tiếng gọi: “A Du.”

Vệ Uẩn bị nàng chọc cười. Chàng buông nàng ra, vươn tay chỉnh trâm cài trên tóc nàng, sau đó khép hai tay vào tay áo, dịu dàng nhìn nàng: “Đi đi, ta tiễn nàng rồi ta mới đi.”

Sở Du ngẩng đầu nhìn hắn, lại nghe Cố Sở Sinh nói: “Nàng có thể dẫn ta đi xem bộ dạng thế giới này ra sao không?

Vệ Uẩn thở phào. Vệ Hạ chạy tới, lo lắng hỏi: “Vương gia, mọi người không sao chứ?”

Dùng đôi mắt của nàng, linh hồn của nàng, dẫn ta đi xem sau khi ra khỏi vòng tròn tự mình vẽ ra, thế gian vốn dĩ có bộ dạng thế nào.

Sở Du sững sờ. Nàng nở nụ cười, nghiêm túc đáp: “Được thôi.”

5 6 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

11 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
tieugianhan
tieugianhan
4 Năm Cách đây

Á á! Tự nhiên mong CSS làm vua, vì hắn yêu dân thương dân. Còn Uẩn Du cùng nhau ngao du sơn thủy, sống hạnh phúc bên nhau đến già ☺️

Rose
Rose
4 Năm Cách đây

Thấy tội Cố Sở Sinh gì đâu á, mà sao tác giá không viết Sở Du hỏi về con trai mình ở kiếp trước, con là máu mủ liền thân.

Thao Tran
Thao Tran
Reply to  Rose
4 Năm Cách đây

Mình nhớ lúc đầu nói kiếp trước con Sở Du là con gái, mấy chương sau lại chuyển thành con trai. Ko bit tác giả có nhầm ko nữa

Hạnh Lê
Hạnh Lê
4 Năm Cách đây

Hahaha….. Tiểu Thất đóng vai cô vợ nhỏ đạt ghê. Sở Du muốn đi đâu thì đi. Chỉ là nhớ về nhà vì ở đó cia Tiểu Thất đang chờ. ???

Phuong Duong
Phuong Duong
4 Năm Cách đây

Thật sự hi vọng có 1 ngày CSS cũng sẽ như SD tìm được 1 người thương yêu mình thật lòng, tìm lại 1 CSS đầy nhiệt huyết!

Bông Bông
Bông Bông
4 Năm Cách đây

Tội Cố sở sinh, hắn ta sinh ra là dành cho thiên hạ, còn trong tình yêu thì thất bại

Nguyen Minh
Nguyen Minh
4 Năm Cách đây

Bất ngờ nga, ko có dấm kìa

Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

Có ý định buông bỏ thì nhất định sẽ làm được. Rốt cuộc kiếp này mọi chuyện đều tốt hơn kiếp trước rất nhiều!

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Buông bỏ được chính là lối thoát. Mong sao Cố Sở Sinh có thể làm được điều đó, để có thể thấy cái tốt đẹp của thế giới ?

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Đã bảo rồi, đời người không chỉ có tình yêu mà, nếu CSS vượt qua đựơc cuộc tình này thì hẳn sẽ là một người không chỉ tốt thôi đâu

Sachichi
Sachichi
1 Năm Cách đây

T cảm thấy nếu ko dính vào vòng tròn tình yêu rựk lửa ngang trái thì 3 người này sẽ là bộ trio best friend suốt ngày cạnh khoé đấm nhau nhưng vẫn rất thưn nhau =))))))

11
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!