Chương 144 (2)
Trên đời này, ta thích chàng nhất, chỉ thích một mình chàng
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du dừng bước, quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Vệ Uẩn đứng trước mắt nàng. Nhân còn tại trung ương tháp Ánh Sáng.
Y phục trên người chàng bị móc rách bươm, ngoài áo khoác toàn lá cây, tóc tai rối bù, trông thảm hại vô cùng.
Lúc nhìn thấy nàng, đôi mắt chàng ngập tràn vui vẻ. Sở Du nhẹ nhàng mỉm cười, dịu dàng hỏi: “Sao chàng cũng tới đây?” Nơi này trang trọng mà lại tráng lệ.
Dứt lời, nàng đặt Cố Sở Sinh xuống, đứng thẳng người dậy, nhìn Vệ Uẩn hỏi: “Chàng…”
Lời còn chưa dứt, thanh niên đã sải chân bước tới, bất chợt ôm người vào lòng. Nghiêu Tửu là cái hai mươi lăm 6 tuổi.
Chàng không nói gì, nhưng động tác ôm nàng rất chặt, dồn sức giống như buông ra là người này sẽ biến mất. Sở Du ở trong lòng chàng, cuối cùng giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ về lưng chàng, dịu dọng nói: “Ta không sao.” Nàng chỉ có thể nhìn nhìn thấy hắn sườn mặt.
Vệ Uẩn không đáp, Sở Du lặp lại: “Ta vẫn ổn, ta không sao, chàng đừng sợ.”
Dưới sự dỗ dành nhiều lần của nàng, chàng mới ngừng run rẩy, chậm rãi buông nàng ra. Gầy yếu thành cái dạng này!!!
Chàng nhìn nàng từ trên xuống dưới, sau đó mới thở phào một hơi. Dường như chàng muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn quay đầu về phía Cố Sở Sinh, kinh ngạc hỏi: “Cố đại nhân?”
Cố Sở Sinh ngồi dưới đất, nhắm mắt lại. Nghe Vệ Uẩn gọi tên, hắn mới chậm rãi mở mắt ra, bình tĩnh gọi: “Vệ vương gia.” Còn có thể đột phá thật mạnh vây quanh.
Vệ Uẩn định hỏi tại sao hắn lại ở đây, nhưng lời sắp ra khỏi miệng lại sực nhớ.
Cố Sở Sinh đích thânĪđến Nguyên Thànhìcứu trợ thiên¹tai, bản thânḽchàng ở HuệầThành còn đến,ịhuống chi làỉCố Sở Sinhíở Nguyên Thành?
VệÎUẩn mím môi,ịcuối cùng nói:ï“Ta cõng Cốảđại nhân trởđvề.”
Cố SởìSinh không lênètiếng. Vệ Uẩnẫbước lên cõng¹Cố Sở Sinh,ằquay đầu nói²với Sở Du:ể“Vệ Hạ đangéở ngoài chờốchúng ta, chúngÎta đi thôi.”ò
Sở Du mỉmἶcười, đi theoảbên cạnh Vệ¸Uẩn, không nén¸được nụ cườiùtrên môi: “ChàngЇchạy từ Huệ¹Thành đến à?”ḻ
“Ừ.” Vệ Uẩnἷcười khổ: “Ngheầnói nàng xảyỵra chuyện nênẻđến.”
“Huệ Thànhởổn không?”
“Vẫnìổn.” Vệ Uẩníđáp đúng sựẳthật: “Ta đãêchuẩn bị từìtrước, thương vong¹không quá lớn.”ì
Chỉ là lời°nói bình thường,ľnhưng không biếtívì sao haiêngười nói xongIlại cảm thấyâvô cùng vuiɩvẻ. Sở Duịsực nhớ: “SaoụCố đại nhânôlại đích thânIđến cứu trợđthiên tai?”
Ngheỉthấy Sở Duīhỏi, Cố Sở]Sinh mở mắtįra, bình tĩnhÍnói: “Ta sợ¹ta không đíchìthân đến, ngườiỵbên dưới khôngơnghe lời. Hơnἵnữa, nếu TriệuÏNguyệt biết tìnhìhình thiên tai,Isợ là sẽÏép các ngươiưkhông thể cứu¹trợ, cho nênẹta mang lươngđthực đến đâyìtrước.”
“Ngài mang:lương thực đến?”ɪ
Sở Du kinhậngạc hỏi, CốıSở Sinh gậtἴđầu: “Ta lấyịquân lương củaĮDiêu Dũng đếnằđây.”
“Vậy ngàiịgiải quyết thếỉnào?” Vệ Uẩnơnhíu mày: “Ngàiựlàm như vậy,âTriệu Nguyệt sẽákhông bỏ quaĩcho ngài.”
“Hắnĩcó thể làmÏgì ta?” CốỉSở Sinh cườiầkhẩy: “Giết taįsao? Ta ápẳtải quân lương,ềgiữa đường cứufnạn, ta cóĩgì sai?”
“Cũngìkhông sai…” SởiDu hơi lo°lắng: “Nhưng eịrằng sau nàyổTriệu Nguyệt sẽừđề phòng ngài.”ḽ
“Bây giờ hắnókhông đề phòngĺta sao?”
GiọngíCố Sở Sinhộlạnh lùng: “Ngườiĩnhư hắn, cảỗđời này cóἱtừng tin ai?”ì
Nhất thời Vệ³Uẩn và SởİDu im lặng.õCố Sở Sinhìnhắm mắt lại,ínói tiếp: “Hắnáchỉ tin lợiÍích.”
“Được rồi,ưđừng nghĩ nhiềuữnữa.”
Sở Duờthở dài: “Ngàiụnghỉ ngơi trướcóđi.”
Cố SởļSinh mím môi,ἰkhông nói gì.ịVệ Uẩn cõngîhắn, sợ làmìồn đến hắnửnên cũng khôngínói nhiều vớiἲSở Du, yênđlặng đi raịngoài.
Đường xa hơnỉso với tưởngđtượng, bọn họĨđi đến xếáchiều vẫn không‹gặp Vệ Hạ,ịtrái lại nhìn:thấy một cănênhà tranh ởἳđằng xa. VệıUẩn xem sắcỉtrời, nói vớiồSở Du: “Sợľlà có mưa,ỏchúng ta nghỉ[ngơi trước đi.”ỉ
Sở Du gậtỏđầu, cùng điìvào với VệạUẩn. Ba ngườiìgõ cửa, mộtớông cụ bướcЇra mở.
Ông cụĩtóc trắng nhưátuyết, trông dángἰvẻ tám chínįmươi tuổi. VệởUẩn kính cẩnḷkể rõ mụcẩđích đến, lạiỡgửi ông cụìbạc. Ông cụóthấy bạc thìỉlắc đầu nói:ἴ“Cô cậu vàoîđi, giúp ôngénấu bữa cơmổlà được rồi.
Baởngười luôn miệngềnói cảm ơn°rồi bước vàoằnhà tranh.
Dáng ngườiỉông lão còngĭxuống, Vệ Uẩnivào trong nấuđcơm, Sở Duľthu xếp cho¸Cố Sở Sinh,ìngồi nói chuyện}phiếm với ôngícụ.
Căn nhà khôngălớn, giọng ôngẻcụ truyền vào}bếp rất rõơràng.
“Ông họ Lý,ịtên là LýÍMục. Trước đây[ông làm ruộngỷở ngoại ôễNguyên Thành. Ôngícó ba conḻtrai, tám cháuẳtrai, còn cóèchắt trai, lớn(tuổi rồi, khôngÍnhớ rõ nữa.”ơ
“Vậy bọn họêdâu?” Sở Duítò mò, ôngễlão thở dài,ợkhông nói. CốἵSở Sinh nhíuỡmày: “Chẳng lẽἰhọ vứt bỏởông? Bản… Cháu²sẽ đi tìmẽhọ, nhất địnhừphải xử lýļtheo luật!”
“Vứtībỏ?” Lý Mưu{ngẩn người, sauìđó nhanh chóngĩkhoát tay: “Khôngỉkhông, không phảiặông bị vứtẵbỏ, là ông:tự nguyện raêđi.”
“Ông sốngéquá lâu rồi.”ỉLý Mưu thở¹dài: “Tám cháuítrai của ông:thì có nămİđứa sung quân,ỡbảo là muốnİgầy dựng tương[lai cho chúng‹ta. Chắt traiìcũng đi rồi,ỉtrong nhà chỉửcòn lại nữἳquyến và ngườiògià. Con ôngỉcũng đã hơnỉsáu mươi, khôngộcòn sức lựcígì. Ông ởưnhà làm gì{chứ? Thuế máἲnặng, ngày ngàyốđánh nhau, lũởtrẻ trong nhàăcòn ăn khôngâno, cho mộtЇlão già như:ông ăn cáiìgì?”
“Ông khôngỡmuốn làm phiềnἵbọn nhỏ…” LýứMưu cười khổ:ò“Dù sao ôngồchết cũng khôngỷcó gì tiếcìnuối, cho nênịtự mình tớiờđây. Ông cũngЇkhông biết cănìnhà này củaἱai, tự chiếmưở thôi. Ôngìvẫn làm việcỉđơn giản được,ỳbên ngoài trồngụít rau, ngàyïngày chờ đếnịlúc chết, nhưngịchờ hoài chẳngằthấy chết.”
“Bọnấhọ không tới¹thăm ông sao?”iCố Sở Sinhốnhíu mày, LýẹMưu ngẩn người.âLát sau, ôngícười khổ: “Binhớhoang mã loạn,ểthăm làm cáiầgì? Chúng thườngixuyên đến thăm,ũlỡ như lúcènào không tới[nữa, trong lòngịông còn khóịchịu hơn. Chiìbằng chúng nóĩkhông tới, cho°dù có ngàyềthật sự khôngİtới được nữa…”àÔng cụ thởĨdài: “Ông cũngìkhông cảm thấyịđau buồn.”
Ngheìthấy lời này,ềtay xào đồăăn trong bếpìcủa Vệ Uẩnơkhựng lại. Chàngắnhìn sắc trờiĩtối tăm bênớngoài, thật lâuổcũng không nhúcẹnhích.
Mà Cố SởẫSinh và SởâDu cũng trầmỡmặc. Ông cụ¹lại bật cười:I“Đám người trẻặtuổi cô cậu,ìcó chút chuyệnảmà cũng mặt‹ủ mày chau.ỏĐây không phảiýlà chuyện gìỉlớn …” Lý)Mưu vỗ vaiôCố Sở Sinh,³đứng lên nói:í“Ngoại trừ sinhἵtử, mọi thứìđều chẳng phảiụchuyện lớn. Dùêcho là sinhìtử, ở trênưthế gian nàyợcũng đều làḽthứ vô tămưvô tích mà(thôi.”
Lời nóiɩấy cũng khôngậan ủi đượcơba người, lúcêăn cơm, cảệba đều trầmfmặc.
Bữa cơm nàyἱcó cá SởìDu bắt, ôngįcụ ăn rấtἷngon lành, liênơtục nói lâuirồi chưa đượcḹăn thịt.
Đợi đếnỵđêm ngủ, bởiɪvì chỉ cóľhai phòng nênìCố Sở Sinh¹ngủ một phòng,ỉông cụ ngủịmột phòng. VệḷUẩn và SởậDu vào phòngảkhách, trải áoíkhoác xuống đấtổnằm ngủ.
Ban đêmĩhơi lạnh, VệĬUẩn khoác áoɨcho Sở Du,íôm nàng vàoứlòng.
Lúc hai ngườiásắp ngủ, VệɨUẩn đột nhiênÎlên tiếng: “Taìhi vọng trậnĩnày đánh nhanhổmột chút.”
Sở Du không nói, nàng vươn tay ôm chàng vào lòng.
Sở Du thấp giọng đáp một tiếng, xoay người đi về phía xe ngựa.
Sở Du sững sờ. Nàng nở nụ cười, nghiêm túc đáp: “Được thôi.”
Vệ Uẩn khàn giọng, nghiêm túc nói: “Ta hi vọng trận chiến sớm ngày chấm dứt, hi vọng có một triều đình yên ổn. Ta không quan tâm ai làm Hoàng đế, ta chỉ hi vọng kẻ đó có thể trị vì thái bình. Ta hi vọng bách tính thiên hạ đều có cơm ăn, hi vọng con cháu gia đình ông cụ sống sót, hi vọng bọn họ có thể đón ông trở về, sẽ không vì thiếu lương thực mà khiến ông ấy lựa chọn vào núi. Bọn họ có thể mỗi ngày muốn gặp thì gặp, không cần lo lắng ngày nào đó không còn gặp lại.”
Trong mắt chàng rõ ràng chất chứa nhớ nhung và cầu xin, nhưng chàng vẫn dằn xuống tất cả, kiềm chế tình cảm của mình, không hề có bất cứ tuỳ hứng nào, cũng không hề yêu cầu nàng thoả hiệp.
Dùng đôi mắt của nàng, linh hồn của nàng, dẫn ta đi xem sau khi ra khỏi vòng tròn tự mình vẽ ra, thế gian vốn dĩ có bộ dạng thế nào.Sở Du nhắm mắt, nàng sưởi ấm cho chàng: “Tiểu Thất, sắp rồi.”
“Ta hi vọng bọn họ có thể sống tốt.” Vệ Uẩn ôm chặt Sở Du: “Chúng ta cũng sống tốt.”
Sở Du không nói, nàng vươn tay ôm chàng vào lòng.
“Sắp rồi.”
Sở Du nhắm mắt, nàng sưởi ấm cho chàng: “Tiểu Thất, sắp rồi.”
Hắn cầm dưa cải trên tay, chợt cất tiếng gọi: “A Du.”
Vệ Uẩn lẳng lặng dõi theo bóng lưng nàng. Sở Du đi về phía trước mấy bước thì bỗng nhiên dừng lại.
Hắn nhìn cô gái đỏ mặt, đôi mắt sáng ngời giống như tiểu cô nương, cảm thấy nàng toát lên sự xinh đẹp mà trước nay chưa từng có. Nếu như nói kiếp trước nàng sống dè dặt vô tri, mở đầu kiếp này một cách âm trầm đè nén, vậy giờ phút này, nàng khéo léo dung hòa sự hào sảng của kiếp trước và sự thông minh bao dung sau khi trải qua bể dâu lại với nhau.
Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau, ba người lại tiếp tục lên đường. Ông cụ đưa tiễn ba người, còn tặng ba người một ít đồ ăn. Cố Sở Sinh liên tục từ chối, ông cụ vẫn đẩy vào tay hắn, vui vẻ nói: “Công tử, cậu trở về thôn Trường Nhạc gần Nguyên Thành, tìm người nhà có chủ hộ tên là Lý Nhạc, nói với bọn họ rằng ta vẫn khoẻ, bảo bọn họ đừng lo lắng, nhé?”
“Ta muốn giúp Cố Sở Sinh cứu trợ thiên tai. Hắn cắt lương thảo Diêu Dũng để cứu trợ, sợ rằng sau này có hung hiểm.”
Cố Sở Sinh do dự một lát, rồi gật đầu đáp: “Ông lão, ông yên tâm, cháu nhất định sẽ giúp gia đình các người có đủ lương thực, đến lúc đó cháu sẽ bảo họ tới đón ông.”
Sở Du ở trong lòng chàng rủ mắt, nghe chàng nói: “Nàng không muốn, sao ta có thể ép nàng? Nàng muốn đi đâu cũng được. A Du…” Lời chàng khựng lại, rốt cuộc nói: “Chỉ cần nàng nhớ trở về.”
Mà Sở Du đã vào trong xe ngựa, cảm giác tim đập rất nhanh. Nàng dựa lên xe, giơ tay quạt khuôn mặt nóng bừng của mình. Cố Sở Sinh cúi đầu nhìn cải xanh trên tay, lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Sở Du.
“Không cần đâu.” Lý Mưu thở dài: “Hoàng đế không tốt, trở về rồi, không bao lâu sau, ta lại phải tự đi tiếp. Công tử…” Lý Mưu vỗ tay Cố Sở Sinh, chân thành nói: “Loạn thế, bảo trọng nhé.”
Vệ Uẩn khàn giọng, nghiêm túc nói: “Ta hi vọng trận chiến sớm ngày chấm dứt, hi vọng có một triều đình yên ổn. Ta không quan tâm ai làm Hoàng đế, ta chỉ hi vọng kẻ đó có thể trị vì thái bình. Ta hi vọng bách tính thiên hạ đều có cơm ăn, hi vọng con cháu gia đình ông cụ sống sót, hi vọng bọn họ có thể đón ông trở về, sẽ không vì thiếu lương thực mà khiến ông ấy lựa chọn vào núi. Bọn họ có thể mỗi ngày muốn gặp thì gặp, không cần lo lắng ngày nào đó không còn gặp lại.”
Vệ Uẩn lắc đầu, xoay người hỏi: “Có xe ngựa không? Cố đại nhân bị thương, e là không cưỡi ngựa được.”
Cố Sở Sinh không đáp, hắn cầm dưa cải trên tay, đột nhiên cảm thấy nặng nghìn cân.
Sau đó, nàng đột ngột quay đầu, nhào về phía chàng, ôm cổ, ghì chàng đến khom lưng. Kế tiếp, Vệ Uẩn liền cảm thấy đôi môi ấm áp của nàng hôn một cái thật kêu lên má chàng. Sở Du ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn, nghiêm túc nói: “Vệ Uẩn, trên đời này, ta thích chàng nhất, chỉ thích một mình chàng.”
Vệ Uẩn cõng Cố Sở Sinh, dẫn theo Sở Du đi thật lâu, sau đó chợt nghe thấy tiếng người. Vệ Uẩn ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy đám người Vệ Hạ cưỡi ngựa đến.
Đợi sau khi Cố Sở Sinh lên xe, Vệ Uẩn và Vệ Hạ xác nhận tình huống một chút. Đi tiếp về phía trước chính là Nguyên Thành, chàng mím môi, quay đầu nhìn Sở Du. Hồi lâu sau, chàng đột nhiên cười, vươn tay nắm lấy tay Sở Du, dịu giọng nói: “Ta phải trở về rồi.”
Vệ Uẩn thở phào. Vệ Hạ chạy tới, lo lắng hỏi: “Vương gia, mọi người không sao chứ?”
Sở Du sững người, nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt kia.
“Không sao.”
Sở Du rủ mắt, nhìn chàng nắm tay mình. Nàng vốn cho rằng Vệ Uẩn sẽ đề nghị nàng đi cùng, nhưng lại nghe thấy chàng hỏi: “Sắp tới, nàng định thế nào?”
Vệ Uẩn lắc đầu, xoay người hỏi: “Có xe ngựa không? Cố đại nhân bị thương, e là không cưỡi ngựa được.”
Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau, ba người lại tiếp tục lên đường. Ông cụ đưa tiễn ba người, còn tặng ba người một ít đồ ăn. Cố Sở Sinh liên tục từ chối, ông cụ vẫn đẩy vào tay hắn, vui vẻ nói: “Công tử, cậu trở về thôn Trường Nhạc gần Nguyên Thành, tìm người nhà có chủ hộ tên là Lý Nhạc, nói với bọn họ rằng ta vẫn khoẻ, bảo bọn họ đừng lo lắng, nhé?”
“Có.” Vệ Hạ nhanh chóng chạy đi gọi Thẩm Vô Song tới trị thương cho Cố Sở Sinh, rồi bảo người đỡ hắn lên xe ngựa.
Cố Sở Sinh do dự một lát, rồi gật đầu đáp: “Ông lão, ông yên tâm, cháu nhất định sẽ giúp gia đình các người có đủ lương thực, đến lúc đó cháu sẽ bảo họ tới đón ông.”
Đợi sau khi Cố Sở Sinh lên xe, Vệ Uẩn và Vệ Hạ xác nhận tình huống một chút. Đi tiếp về phía trước chính là Nguyên Thành, chàng mím môi, quay đầu nhìn Sở Du. Hồi lâu sau, chàng đột nhiên cười, vươn tay nắm lấy tay Sở Du, dịu giọng nói: “Ta phải trở về rồi.”
“Ừ.”
“Ta hi vọng bọn họ có thể sống tốt.” Vệ Uẩn ôm chặt Sở Du: “Chúng ta cũng sống tốt.”
“Có.” Vệ Hạ nhanh chóng chạy đi gọi Thẩm Vô Song tới trị thương cho Cố Sở Sinh, rồi bảo người đỡ hắn lên xe ngựa.
Sở Du rủ mắt, nhìn chàng nắm tay mình. Nàng vốn cho rằng Vệ Uẩn sẽ đề nghị nàng đi cùng, nhưng lại nghe thấy chàng hỏi: “Sắp tới, nàng định thế nào?”
“Đừng nói vậy.” Sở Du cười: “Chàng nói cứ như ta ăn chơi trác táng bên ngoài, chàng là chính thất một mình canh phòng trống vậy.”
“Ta muốn giúp Cố Sở Sinh cứu trợ thiên tai. Hắn cắt lương thảo Diêu Dũng để cứu trợ, sợ rằng sau này có hung hiểm.”
Vệ Uẩn không đáp. Chàng nắm tay nàng, lát sau, ngước mắt nhìn nàng, trong mắt mang theo sự bất đắc dĩ: “Vậy nàng hãy tự bảo trọng, đừng dính vào nguy hiểm khiến ta sợ hãi như vậy nữa.”
Sở Du sững người, nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt kia.
Trong mắt chàng rõ ràng chất chứa nhớ nhung và cầu xin, nhưng chàng vẫn dằn xuống tất cả, kiềm chế tình cảm của mình, không hề có bất cứ tuỳ hứng nào, cũng không hề yêu cầu nàng thoả hiệp.
Sở Du dè dặt hỏi: “Chàng… không dẫn ta về sao?”
Vệ Uẩn không đáp. Chàng nắm tay nàng, lát sau, ngước mắt nhìn nàng, trong mắt mang theo sự bất đắc dĩ: “Vậy nàng hãy tự bảo trọng, đừng dính vào nguy hiểm khiến ta sợ hãi như vậy nữa.”
Vệ Uẩn cõng Cố Sở Sinh, dẫn theo Sở Du đi thật lâu, sau đó chợt nghe thấy tiếng người. Vệ Uẩn ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy đám người Vệ Hạ cưỡi ngựa đến.
“Nếu nàng bằng lòng, ta muốn dẫn nàng về ngay lập tức.” Vệ Uẩn vươn tay ôm chặt nàng vào lòng, nhắm mắt lại: “Sao ta lại không muốn dẫn nàng về chứ? Ta cũng muốn bắt nàng về, nhưng mà A Du, ta biết nàng không muốn.”
Sở Du ở trong lòng chàng rủ mắt, nghe chàng nói: “Nàng không muốn, sao ta có thể ép nàng? Nàng muốn đi đâu cũng được. A Du…” Lời chàng khựng lại, rốt cuộc nói: “Chỉ cần nàng nhớ trở về.”
Dứt lời, nàng buông chàng ra, quyết đoán quay vào xe ngựa. Vệ Uẩn nhìn xe ngựa lắc lư lên đường, chàng ngẩn ngơ áp tay lên gò má bị hôn. Thật lâu sau, chàng cúi đầu, nhếch môi cười rộ.
“Đừng nói vậy.” Sở Du cười: “Chàng nói cứ như ta ăn chơi trác táng bên ngoài, chàng là chính thất một mình canh phòng trống vậy.”
Vệ Uẩn bị nàng chọc cười. Chàng buông nàng ra, vươn tay chỉnh trâm cài trên tóc nàng, sau đó khép hai tay vào tay áo, dịu dàng nhìn nàng: “Đi đi, ta tiễn nàng rồi ta mới đi.”
Sở Du thấp giọng đáp một tiếng, xoay người đi về phía xe ngựa.
Vệ Uẩn lẳng lặng dõi theo bóng lưng nàng. Sở Du đi về phía trước mấy bước thì bỗng nhiên dừng lại.
Sau đó, nàng đột ngột quay đầu, nhào về phía chàng, ôm cổ, ghì chàng đến khom lưng. Kế tiếp, Vệ Uẩn liền cảm thấy đôi môi ấm áp của nàng hôn một cái thật kêu lên má chàng. Sở Du ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn, nghiêm túc nói: “Vệ Uẩn, trên đời này, ta thích chàng nhất, chỉ thích một mình chàng.”
“Sắp rồi.”
Dứt lời, nàng buông chàng ra, quyết đoán quay vào xe ngựa. Vệ Uẩn nhìn xe ngựa lắc lư lên đường, chàng ngẩn ngơ áp tay lên gò má bị hôn. Thật lâu sau, chàng cúi đầu, nhếch môi cười rộ.
Mà Sở Du đã vào trong xe ngựa, cảm giác tim đập rất nhanh. Nàng dựa lên xe, giơ tay quạt khuôn mặt nóng bừng của mình. Cố Sở Sinh cúi đầu nhìn cải xanh trên tay, lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Sở Du.
Hắn nhìn cô gái đỏ mặt, đôi mắt sáng ngời giống như tiểu cô nương, cảm thấy nàng toát lên sự xinh đẹp mà trước nay chưa từng có. Nếu như nói kiếp trước nàng sống dè dặt vô tri, mở đầu kiếp này một cách âm trầm đè nén, vậy giờ phút này, nàng khéo léo dung hòa sự hào sảng của kiếp trước và sự thông minh bao dung sau khi trải qua bể dâu lại với nhau.
“Nếu nàng bằng lòng, ta muốn dẫn nàng về ngay lập tức.” Vệ Uẩn vươn tay ôm chặt nàng vào lòng, nhắm mắt lại: “Sao ta lại không muốn dẫn nàng về chứ? Ta cũng muốn bắt nàng về, nhưng mà A Du, ta biết nàng không muốn.”
“Không cần đâu.” Lý Mưu thở dài: “Hoàng đế không tốt, trở về rồi, không bao lâu sau, ta lại phải tự đi tiếp. Công tử…” Lý Mưu vỗ tay Cố Sở Sinh, chân thành nói: “Loạn thế, bảo trọng nhé.”
Đó là sự thiện lương khi đã đi qua thiên sơn vạn thuỷ, cũng là ánh sáng khi đã vượt qua tối tăm tuyệt vọng.
Cố Sở Sinh mang theo nhiệt huyết thiếu niên, lại mang theo sự lắng đọng của thời gian sẽ có bộ dáng thế nào.
Hắn đột nhiên rất muốn biết nếu như mình có thể bước qua, buông bỏ, viên mãn giống như Sở Du, vậy bản thân mình sẽ trở nên thế nào?
Đó là sự thiện lương khi đã đi qua thiên sơn vạn thuỷ, cũng là ánh sáng khi đã vượt qua tối tăm tuyệt vọng.
Cố Sở Sinh mang theo nhiệt huyết thiếu niên, lại mang theo sự lắng đọng của thời gian sẽ có bộ dáng thế nào.
Hắn cầm dưa cải trên tay, chợt cất tiếng gọi: “A Du.”
Vệ Uẩn bị nàng chọc cười. Chàng buông nàng ra, vươn tay chỉnh trâm cài trên tóc nàng, sau đó khép hai tay vào tay áo, dịu dàng nhìn nàng: “Đi đi, ta tiễn nàng rồi ta mới đi.”
Sở Du ngẩng đầu nhìn hắn, lại nghe Cố Sở Sinh nói: “Nàng có thể dẫn ta đi xem bộ dạng thế giới này ra sao không?
Vệ Uẩn thở phào. Vệ Hạ chạy tới, lo lắng hỏi: “Vương gia, mọi người không sao chứ?”
Dùng đôi mắt của nàng, linh hồn của nàng, dẫn ta đi xem sau khi ra khỏi vòng tròn tự mình vẽ ra, thế gian vốn dĩ có bộ dạng thế nào.
Sở Du sững sờ. Nàng nở nụ cười, nghiêm túc đáp: “Được thôi.”
Á á! Tự nhiên mong CSS làm vua, vì hắn yêu dân thương dân. Còn Uẩn Du cùng nhau ngao du sơn thủy, sống hạnh phúc bên nhau đến già ☺️
Thấy tội Cố Sở Sinh gì đâu á, mà sao tác giá không viết Sở Du hỏi về con trai mình ở kiếp trước, con là máu mủ liền thân.
Mình nhớ lúc đầu nói kiếp trước con Sở Du là con gái, mấy chương sau lại chuyển thành con trai. Ko bit tác giả có nhầm ko nữa
Hahaha….. Tiểu Thất đóng vai cô vợ nhỏ đạt ghê. Sở Du muốn đi đâu thì đi. Chỉ là nhớ về nhà vì ở đó cia Tiểu Thất đang chờ. ???
Thật sự hi vọng có 1 ngày CSS cũng sẽ như SD tìm được 1 người thương yêu mình thật lòng, tìm lại 1 CSS đầy nhiệt huyết!
Tội Cố sở sinh, hắn ta sinh ra là dành cho thiên hạ, còn trong tình yêu thì thất bại
Bất ngờ nga, ko có dấm kìa
Có ý định buông bỏ thì nhất định sẽ làm được. Rốt cuộc kiếp này mọi chuyện đều tốt hơn kiếp trước rất nhiều!
Buông bỏ được chính là lối thoát. Mong sao Cố Sở Sinh có thể làm được điều đó, để có thể thấy cái tốt đẹp của thế giới ?
Đã bảo rồi, đời người không chỉ có tình yêu mà, nếu CSS vượt qua đựơc cuộc tình này thì hẳn sẽ là một người không chỉ tốt thôi đâu
T cảm thấy nếu ko dính vào vòng tròn tình yêu rựk lửa ngang trái thì 3 người này sẽ là bộ trio best friend suốt ngày cạnh khoé đấm nhau nhưng vẫn rất thưn nhau =))))))