Sơn Hà Chẩm – Chương 145

Chương 145

Yêu đương không bao giờ là muộn

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

“Thật ra lúc ngài mười ba tuổi là một người rất mềm lòng.” Ngọn nến bảo tồn thập phần cẩn thận.

Sở Du ngồi trên xe ngựa, nheo mắt nhớ lại năm đó: “Khi ấy ta rất nghịch ngợm. Ta nhớ có một năm ta và Sở Cẩm đến nhà các người làm khách, ta phát hiện một ổ kiến, thế là ngồi dưới gốc cây chọt nó. Ngài chạy tới nói với ta, bảo ta tha cho bọn chúng, nếu bọn chúng đã sống trên thế giới này thì nên có một con đường sống.”

“Thật sao?” Nàng cấp ngọn nến điểm hỏa, mờ nhạt.

Cố Sở Sinh nghe vậy, hắn cảm thấy những ký ức này dường như đã quá xa xôi.

Hắn loáng thoáng nhớ lại những ký ức đó, đại khái hắn bắt đầu quên cũng là từ năm mười sáu tuổi. Vô cùng đơn giản trần thiết, trong phòng.

Năm đó Cố gia lâm nạn, vì bảo vệ Cố gia, hắn đích thân giải phụ thân vào cung, tiễn lên đoạn đầu đài. Nàng nhìn kỹ xem cái trạc,“Bất Nhật thành”.

Buổi tối hôm phụ thân bị chém trong cung, hắn quỳ gối trước mặt Thuần Đức Đế, mặt nở nụ cười, cúi đầu xưng thần. Nhưng trên đường về nhà, một mình hắn trốn trong xe ngựa, ngay cả khóc cũng không dám khóc thành tiếng.

Bắt đầu khi đó, hắn tự nói với bản thân mình làm người không thể bỏ ra quá nhiều tình cảm. Hắn cũng không biết một ngày nào đó phải phản bội, một ngày nào đó phải mất đi, làm người phải lạnh lùng một chút. Nhưng nếu là huy trong lời nói, liền có.

Không bỏ ra tình cảm, xem bản thân mình quan trọng nhất, như vậy mới có thể sống thật tốt. Nàng quản hạt khu vực là ở thành nam.

Dù sao hắn vốn chính là người như vậy.

Một nghiệt tử có thể đẩy phụ thân lên đoạn đầu đài, cuộc đời này còn nói gì đến nhân nghĩa? Trương tứ, nam, ba mươi chín tuổi.

Hn nh li thu niênĺthiếu, cm thyúvô cùng xaêxôi, thi gianídài đng đng,thm chí hnľcó phn khôngõnh rõ rtcuc là triqua tui trĪnhư thế nàoɨmi khiến hnđi đến ngàyêhôm nay. Hayhn vn chính³là ngưi như¸vy, cho nên:mi có quáÏkh như vy.

Xeánga lc lư,cui cùng bnh cũng đếnNguyên Thành. S°Du cúi đunhìn dưa citrên tay hn,İcưi hi: “Ngài(có mun tìmòngưi nhà vlão bá đóīkhông?”

C SSinh ngn ngưi,Ïhn do d{chc lát. SĨDu li quyếtđnh thay hn:²Đi tìm đi.”

Dt li, SDu vén rèmìgiúp hn. Ánhùnng nóng cháy{ca Nguyên Thànhlt vào xenga, S Duquay đu nhìn)hn, du dàngnói: “Ta điítìm vi ngài.”

C S Sinhkhông nói gì.íLát sau, hnmi gt đu,lên tiếng đáp:{.”

Chân CS Sinh bthương, nh thv cõng hn³đi ra. SDu theo CS Sinh vàoúph nha, lúcĮnày dư chnđã gn hết,ĩdân chúng lcĪtc tr vàofthành.

Nhà ca trong{thành, cái thìsp, cái thìhư, mc dù(s ngưi thươngĩvong không ln,ânhưng cũng cóíbách tính khócïlóc nc ntrên sân vưnnhà mình.

Thế đoİnày vn đãkhông d sng,mc dù thiênátai ch tnãtht tin ca,nhưng hôm nayítin còn quýhơn mng. Điívi vài ngưimà nói, đâyéchính là điĩnn.

S Du đicùng C SSinh trên quanđo, nghe tiếngīkhóc dy trica dân chúng.S Du buôngĩtiếng th dài,ļánh mt dngli trên ngưibách tính, gianİnan nói: “Cjđi nhân, hãyìth lng nghe,nhng tiếng khócĬnày mt chútđi.”

C SSinh không đáp,hn im lngìlng nghe nhngįâm thanh kia.Trưc nay, hnıchưa bao ginghiêm túc lngĪnghe tiếng khóc°trăm h, biđvì hn chưabao gi dámônghe. Hn súna đêm tnhgic nh liInhng âm thanhĮđó s không:có cách nàoêyên gic.

Nhưng hômĭnay lng nghe,hn li pháthin tiếng khócnày không gingívi tiếng khócxé gan oánjhn như trongÍtưng tưng cafhn, mà làás tuyt vngvà bt lcɪsâu tn xươngtu.

Trưc mt qucɪgia, trưc mtÏs phn, sc°lc nhng báchítính này thts quá nhãbé, quá mngìmanh. Bn hĩkhông cách nàofkim soát thiênìtai, không cáchínào biết trưcīnhân ho. Lnđu tiên CĪS Sinh phát²hin hoá raĩso vi bnıh, bn thânmình đã smàtrưng thành trthành mt ngưitay cm lưi}dao sc bén.

BnIh ch cóíth kêu khóc,còn hn đãcó tư cáchIđu tranh.

Hn điti ph nha,Ngu Thanh Bìnhíđã đâym cha tr)t thin. Mcdù thương vongkhông nghiêm trng,nhưng vn cóĭrt nhiu ngưib thương vìrung chn. Ngưib thương xếpýhàng tiếp nhncha tr, NguưThanh Bình đangt chc ngưiïthăm khám cótrt t, Thv C SSinh bưc lên,ɨnôn nóng nói:òQun chúa, ngưiếxem giúp Đinhân chúng ta…

Đi phân loiÏchn tr trưcĩđi.” Ngu ThanhBình chng thèmngng đu, trctiếp nói: “Sinhmng không cótôn ti, bínng tr trưc.”Í

Qun chúa!”

“Cīvy đi.”

CòS Sinh lênátiếng, hn mmcưi, bình tĩnhnói: “Đi phânIloi chn trđi.”

Nghe thyli C SìSinh, th vócũng đành chu,ébèn cõng CīS Sinh đếnênơi phân loichn tr.

Thương tíchca C SíSinh không tínhlà nng, hnɩngi ch mtbên. Trong lúcch đi, thucĪh báo cáo tình hìnhthiên tai choìhn. C SâSinh im lngũlng nghe, likhông nhn đưcmà nhíu mày.S Du nhnra hn caumày, bưc đếnnh ging hi:ΓSao thế?”

CS Sinh lcđu, đáp: “Khôngôcó gì.”

SɩDu gt đu,íbèn nói: “Taira ngoài giúpđ.”

C SSinh đáp mttiếng, rõ ràngíđang suy nghĩìcái gì đó.S Du giúptrn áp hnlon, thng kêýlương thc. Điâđến ti, nàngđang chun b²ng thì thyàcó ngưi tiíbáo: “S đitiu thư, Cìđi nhân cóchuyn cho mi.”é

S Du ngnngưi, nàng nhìnĩsc tri, vnđnh t chi,ínhưng nh đếnv mt hômЇnay ca CS Sinh, linbiết chc làɨhn có gìđó khó nóiítrưc mt miãngưi.

Nàng do dmt lát, cuiúcùng đng lên,theo ngưi huđi qua.

Chân CS Sinh bâygi đã dungĩthanh np cđnh, phi vihoa sam trênngưi trông kháăhài hưc. SíDu bưc ti,nhìn thanh npédưi chân, btìcưi: “Không gãyfđó ch?”

Nhphúc ca nàng…(C S Sinhìcũng cưi, lcđu: “Không gãy,ɨngh ngơi natháng là lành.”

Dt li, CЇS Sinh đưa°mt quyn síti tay S³Du. S Duļnhn ly, hoangãmang hi: “Saovy?”

Đây làtr lương caĺNguyên Thành hinti.”

C SSinh nói xong,ăS Du mɩs ra, rtínhanh cũng caumày. Bên trênviết tng sĺlương thc NguyênThành hin tiàcùng vi tìnhɪhình thiên tai Nguyên Thành.

Kholương Nguyên Thànhgn như trngĩrng.” C SSinh th dài:Lương thc đub Diêu DũngĪch đi ri,bây gi hnĩlà tr thànhéquân dng ãThanh Thành. Lươngthc ta mangĮđến có thícu tế mt³Nguyên Thành, nhưngĨcu tế mtĩThanh Châu thì

C S Sinhru rĩ, SèDu im lngíxem. Thanh Châuĩlà nơi gpĬnn nghiêm trngnht. Bch Châu,Côn Châu, Lc,Châu tiếp giápɪđu có mcíđ rung chnkhác nhau, nhưngìkhông đến mcđ tai haĩnhư Thanh Châu.ĩThế nhưng nếuàch thiên taiưthì Thanh Châukhông đến mcânày.

Kho lương cɪthành đu bídn sch SDu tc quá)bt cưi: “DiêuãDũng gii tht.”ĩ

Dt li, nàngnhanh chóng scính: “Vy TriuNguyt thì sao?ưNgài có viết(thư không? Hnmc k ThanhĭChâu ư?”

“Hn¸s lo sao?”fC S Sinhngưc mt, cưikhy: “Hn khôngļto thêm chúttai ha đãlà không tri.”

S Duêkhông nói gì,dưng như CS Sinh cũngvô cùng tcgin. S Duítrm mc chclát, cui cùngĮnói: “Ta điımưn lương.”

“Bâyìgi ai chonàng mưn lương?”ùC S Sinhnhíu mày: “Nàngcũng không thbo V Unvà ca nàngơcho nàng mưn)lương. Hin ti,mi ngưi đuõnhìn ra đưcĬTriu Nguyt dđnh ly Thanh¹Châu đ làm¸hao tn cácìngưi. Lương thcưbây gi làmng… C SãSinh cau cht°mày: “Vn nênnghĩ cách khácíđi.”

“Nếu chỉ dựa vào ca ta và Vệ Uẩn thì đúng là miễn cưỡng.” Sở Du bật cười: “Nếu như mấy trăm chư hầu tự lập làm Vương hiện nay, mỗi người cho một ít thì sao? Phần lương thực của Diêu Dũng mà ngài lấy từ trong tay Triệu Nguyệt xem như Triệu Nguyệt góp. Ta và ca ta, Vệ Uẩn, Tống Thế Lan, mỗi người góp một phần, còn lại ta sẽ nghĩ cách.”

Tác giả có lời muốn nói:

Sau khi viết thư xong, nàng áp thư vào ngực, rốt cuộc cũng cảm thấy yên tâm, nhắm mắt đi ngủ.

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng lẳng lặng nhìn nàng. Sở Du ngồi dậy, lấy làm lạ hỏi: “Sao chàng tới nhanh thế?”

“Nàng có cách gì?”

Lời vừa nói ra, hai người đều sững sờ. Sở Du nhìn hắn rồi phá lên cười: “Có chút giống trước đây rồi.”

Cố Sở Sinh cau mày, Sở Du khoát tay: “Văn nhân như ngài đừng quan tâm, ta có rất nhiều cách. Ngài chỉ cần thống kê số lượng cho ta, cần bao nhiêu lương thực cứ nói.”

Sở Du đi hai bước, đột nhiên sực nhớ: “À đúng rồi, Diêu Dũng không tới gây sự chứ?”

***

Cố Sở Sinh bị nàng chặn đến nói không nên lời, nghẹn cả nửa ngày, rốt cuộc mới không nhịn được mà mở miệng: “Nàng đừng tự giày vò chết mình đấy!”

Nguỵ Thanh Bình nghiêm túc suy nghĩ, đứng dậy nói: “Thôi, ta đi đây, còn có rất nhiều người chờ ta…”

Sở Du có hơi mông lung, Vệ Uẩn ở Huệ Thành, đánh đến Nguyên Thành… cũng là chuyện bình thường mà?

Lời vừa nói ra, hai người đều sững sờ. Sở Du nhìn hắn rồi phá lên cười: “Có chút giống trước đây rồi.”

“Không phải, Vệ Uẩn vừa tới, người của Diêu Dũng đều chạy, đám chưa chạy còn lại cũng bị Cố Sở Sinh bắt giữ. Cố Sở Sinh mở cổng thành cho Vệ Uẩn, bây giờ Vệ Uẩn sắp tới rồi. Tỷ sửa soạn trang điểm mau lên, tỷ định như vậy đi gặp người yêu hả?!”

Cố Sở Sinh không đáp. Sở Du đứng dậy, khoát tay: “Thôi, không nói với ngài, ta đi ngủ trước, ngày mai lên đường.”

Ngủ thẳng đến hôm sau, Sở Du bị Nguỵ Thanh Bình đánh thức: “Đừng ngủ nữa, mau dậy đi, công thành rồi!”

Sở Du đi hai bước, đột nhiên sực nhớ: “À đúng rồi, Diêu Dũng không tới gây sự chứ?”

Cố Sở Sinh cau mày, Sở Du khoát tay: “Văn nhân như ngài đừng quan tâm, ta có rất nhiều cách. Ngài chỉ cần thống kê số lượng cho ta, cần bao nhiêu lương thực cứ nói.”

“Gây sự cái gì?” Cố Sở Sinh cười khẩy: “Nếu ông ta dám tới, ta lập tức quỳ xuống cầu xin ông ta cứu lấy dân chúng. Để ta xem ông ta không biết xấu hổ hay là ta không biết xấu hổ!”

Cố Sở Sinh bị nàng chặn đến nói không nên lời, nghẹn cả nửa ngày, rốt cuộc mới không nhịn được mà mở miệng: “Nàng đừng tự giày vò chết mình đấy!”

“Ấy, khoan đã!”

Mặc dù Diêu Dũng dọn sạch lương thực Nguyên Thành, nhưng với tư cách thủ lĩnh quân Thanh Châu, Thanh Châu lại là nơi mẫu tộc của ông ta. Nếu ông ta thật sự bỏ mặc không màng thì đúng là quá khó coi.

“Nếu chỉ dựa vào ca ta và Vệ Uẩn thì đúng là miễn cưỡng.” Sở Du bật cười: “Nếu như mấy trăm chư hầu tự lập làm Vương hiện nay, mỗi người cho một ít thì sao? Phần lương thực của Diêu Dũng mà ngài lấy từ trong tay Triệu Nguyệt xem như Triệu Nguyệt góp. Ta và ca ta, Vệ Uẩn, Tống Thế Lan, mỗi người góp một phần, còn lại ta sẽ nghĩ cách.”

“Yêu đương không bao giờ là muộn.”

Nhưng Sở Du vẫn không yên lòng, cau mày hỏi: “Nếu ông ta thật sự không biết xấu hổ như ngài nói thì sao?”

“Yên tâm đi.” Cố Sở Sinh không đùa với nàng nữa, chỉ nói: “Triệu Nguyệt sẽ không cho ông ta tới. Hôm nay chắc chắn Triệu Nguyệt sẽ buông tay mặc kệ Thanh Châu, bởi vì hắn biết các người sẽ lo.”

Sở Du không đáp. Lát sau, nàng thở dài: “Người tốt khó làm.”

“Ngài dưỡng thương đi.”

Sở Du: Moah~

Sở Du không quay đầu, xoay người rời đi.

“Thừa dịp Cố Sở Sinh vẫn còn kiểm soát thế cục ở Nguyên Thành, ta bèn nhanh chóng đến đây.”

Cố Sở Sinh ngồi trong phòng, ngửi thấy mùi hương nàng lưu lại. Hồi lâu sau, hắn bất đắc dĩ bật cười, cúi đầu bắt đầu thống kê số lượng cần dùng cho nàng.

“Gây sự cái gì?” Cố Sở Sinh cười khẩy: “Nếu ông ta dám tới, ta lập tức quỳ xuống cầu xin ông ta cứu lấy dân chúng. Để ta xem ông ta không biết xấu hổ hay là ta không biết xấu hổ!”

Sở Du về đến phòng vẫn không ngủ, suy nghĩ một hồi, nàng bèn bò dậy viết thư cho Vệ Uẩn.

Vệ Uẩn: Nhớ nàng rồi.

Hiện nay, thư từ qua lại bất tiện, nàng cũng không biết khi nào có thể gửi những bức thư này, nhưng nàng vẫn viết rất nhiều, không phân chuyện lớn chuyện nhỏ, dường như mỗi một điểm mỗi một giọt đều muốn chia sẻ với chàng.

Sở Du không đáp. Lát sau, nàng thở dài: “Người tốt khó làm.”Quần chúng ăn dưa: Đủ rồi nha!

Sau khi viết thư xong, nàng áp thư vào ngực, rốt cuộc cũng cảm thấy yên tâm, nhắm mắt đi ngủ.

Sở Du gật đầu, bây giờ Nguyên Thành vừa mới động đất, quân đội lơ là, tường thành tổn hại, Vệ Uẩn tới là hợp lý. Chàng giơ tay lên, lấy ngón tay chải tóc cho nàng: “Đương nhiên còn có một chuyện nữa, chính là…” Chàng bật cười: “Ta nhớ nàng rồi.”

Ngủ thẳng đến hôm sau, Sở Du bị Nguỵ Thanh Bình đánh thức: “Đừng ngủ nữa, mau dậy đi, công thành rồi!”

Sở Du mê mê tỉnh tỉnh: “Công… công thành?”

Sở Du mê mê tỉnh tỉnh: “Công… công thành?”

Nguỵ Thanh Bình vỗ một phát lên đầu nàng, sốt ruột nói: “Vệ Uẩn nhà tỷ đánh đến rồi.”

Trong lúc nói chuyện, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân. Nguỵ Thanh Bình hờ hững đáp: “Chắc không kịp rồi.”

Sở Du có hơi mông lung, Vệ Uẩn ở Huệ Thành, đánh đến Nguyên Thành… cũng là chuyện bình thường mà?

“Vệ Uẩn đánh tới đây…” Sở Du ngáp một cái, ngồi dậy: “Chúng ta gấp cái gì?”

Sở Du về đến phòng vẫn không ngủ, suy nghĩ một hồi, nàng bèn bò dậy viết thư cho Vệ Uẩn.

“Vệ Uẩn đánh tới đây…” Sở Du ngáp một cái, ngồi dậy: “Chúng ta gấp cái gì?”

“Không phải, Vệ Uẩn vừa tới, người của Diêu Dũng đều chạy, đám chưa chạy còn lại cũng bị Cố Sở Sinh bắt giữ. Cố Sở Sinh mở cổng thành cho Vệ Uẩn, bây giờ Vệ Uẩn sắp tới rồi. Tỷ sửa soạn trang điểm mau lên, tỷ định như vậy đi gặp người yêu hả?!”

Hiện nay, thư từ qua lại bất tiện, nàng cũng không biết khi nào có thể gửi những bức thư này, nhưng nàng vẫn viết rất nhiều, không phân chuyện lớn chuyện nhỏ, dường như mỗi một điểm mỗi một giọt đều muốn chia sẻ với chàng.

Sở Du ngẩn người, nàng quay đầu nhìn về phía Nguỵ Thanh Bình, quan sát từ trên xuống dưới, phát hiện trên đầu Nguỵ Thanh Bình đã cài trâm, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, rõ ràng đã chỉnh trang một lượt. Sở Du ngây người chốc lát, chỉ về phía nàng nói: “Đã lúc nào rồi mà muội còn có tâm trạng nói chuyện yêu đương…”

“Yêu đương không bao giờ là muộn.”

Tác giả có lời muốn nói:

Nguỵ Thanh Bình nghiêm túc suy nghĩ, đứng dậy nói: “Thôi, ta đi đây, còn có rất nhiều người chờ ta…”

“Ấy, khoan đã!”

Sở Du túm lấy Nguỵ Thanh Bình. Nguỵ Thanh Bình quay đầu lại, nhìn Sở Du mặt tỉnh bơ nói: “Cho mượn hộp son đi.”

Sở Du ngẩn người, nàng quay đầu nhìn về phía Nguỵ Thanh Bình, quan sát từ trên xuống dưới, phát hiện trên đầu Nguỵ Thanh Bình đã cài trâm, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, rõ ràng đã chỉnh trang một lượt. Sở Du ngây người chốc lát, chỉ về phía nàng nói: “Đã lúc nào rồi mà muội còn có tâm trạng nói chuyện yêu đương…”

Trong lúc nói chuyện, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân. Nguỵ Thanh Bình hờ hững đáp: “Chắc không kịp rồi.”

Vừa dứt lời, tiếng bước chân dừng lại. Thanh niên áo xanh lông cáo đứng trước cửa, hai tay khép trong tay áo, mỉm cười nhìn vào trong phòng. Sở Du lấy tay áo Nguỵ Thanh Bình che mặt, Nguỵ Thanh Bình giật tay áo ra. Sở Du lập tức lăn sang một bên, bưng mặt không nói.

Nguỵ Thanh Bình vỗ một phát lên đầu nàng, sốt ruột nói: “Vệ Uẩn nhà tỷ đánh đến rồi.”

Người xung quanh đều lui xuống, Vệ Uẩn bước vào, im lặng ngồi ở mép giường. Sở Du ngồi một hồi không nghe thấy động tĩnh, bèn quay đầu qua, lập tức nhìn thấy đôi mắt hàm tiếu của Vệ Uẩn.

Mặc dù Diêu Dũng dọn sạch lương thực Nguyên Thành, nhưng với tư cách thủ lĩnh quân Thanh Châu, Thanh Châu lại là nơi mẫu tộc của ông ta. Nếu ông ta thật sự bỏ mặc không màng thì đúng là quá khó coi.

Sở Du túm lấy Nguỵ Thanh Bình. Nguỵ Thanh Bình quay đầu lại, nhìn Sở Du mặt tỉnh bơ nói: “Cho mượn hộp son đi.”

Nàng sững sờ, sau đó giơ tay lên vỗ đầu mình, chán nản nói: “Haiz, tiểu nhân Nguỵ Thanh Bình, lúc này gọi ta có tác dụng gì!”

Cố Sở Sinh không đáp. Sở Du đứng dậy, khoát tay: “Thôi, không nói với ngài, ta đi ngủ trước, ngày mai lên đường.”

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng lẳng lặng nhìn nàng. Sở Du ngồi dậy, lấy làm lạ hỏi: “Sao chàng tới nhanh thế?”

“Thừa dịp Cố Sở Sinh vẫn còn kiểm soát thế cục ở Nguyên Thành, ta bèn nhanh chóng đến đây.”

Sở Du gật đầu, bây giờ Nguyên Thành vừa mới động đất, quân đội lơ là, tường thành tổn hại, Vệ Uẩn tới là hợp lý. Chàng giơ tay lên, lấy ngón tay chải tóc cho nàng: “Đương nhiên còn có một chuyện nữa, chính là…” Chàng bật cười: “Ta nhớ nàng rồi.”

***

Cố Sở Sinh cau mày, Sở Du khoát tay: “Văn nhân như ngài đừng quan tâm, ta có rất nhiều cách. Ngài chỉ cần thống kê số lượng cho ta, cần bao nhiêu lương thực cứ nói.”Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Uẩn: Nhớ nàng rồi.

Sở Du: Moah~

Quần chúng ăn dưa: Đủ rồi nha!

5 3 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

12 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Ô hay sao bảo ngụy quận chúa cốt cách thanh cao tiên khi cơ mà sao lại đang gêu như này hehehhe cònCSS nữa tháng ngày ăn cơm cho của anh sắp bắt đầu rùi heheh

Kim
Kim
1 Năm Cách đây

Quận chúa cưng nhỉ ❤

12
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!