Chương 145
Yêu đương không bao giờ là muộn
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
“Thật ra lúc ngài mười ba tuổi là một người rất mềm lòng.” Ngọn nến bảo tồn thập phần cẩn thận.
Sở Du ngồi trên xe ngựa, nheo mắt nhớ lại năm đó: “Khi ấy ta rất nghịch ngợm. Ta nhớ có một năm ta và Sở Cẩm đến nhà các người làm khách, ta phát hiện một ổ kiến, thế là ngồi dưới gốc cây chọt nó. Ngài chạy tới nói với ta, bảo ta tha cho bọn chúng, nếu bọn chúng đã sống trên thế giới này thì nên có một con đường sống.”
“Thật sao?” Nàng cấp ngọn nến điểm hỏa, mờ nhạt.
Cố Sở Sinh nghe vậy, hắn cảm thấy những ký ức này dường như đã quá xa xôi.
Hắn loáng thoáng nhớ lại những ký ức đó, đại khái hắn bắt đầu quên cũng là từ năm mười sáu tuổi. Vô cùng đơn giản trần thiết, trong phòng.
Năm đó Cố gia lâm nạn, vì bảo vệ Cố gia, hắn đích thân giải phụ thân vào cung, tiễn lên đoạn đầu đài. Nàng nhìn kỹ xem cái trạc,“Bất Nhật thành”.
Buổi tối hôm phụ thân bị chém trong cung, hắn quỳ gối trước mặt Thuần Đức Đế, mặt nở nụ cười, cúi đầu xưng thần. Nhưng trên đường về nhà, một mình hắn trốn trong xe ngựa, ngay cả khóc cũng không dám khóc thành tiếng.
Bắt đầu khi đó, hắn tự nói với bản thân mình làm người không thể bỏ ra quá nhiều tình cảm. Hắn cũng không biết một ngày nào đó phải phản bội, một ngày nào đó phải mất đi, làm người phải lạnh lùng một chút. Nhưng nếu là huy trong lời nói, liền có.
Không bỏ ra tình cảm, xem bản thân mình quan trọng nhất, như vậy mới có thể sống thật tốt. Nàng quản hạt khu vực là ở thành nam.
Dù sao hắn vốn chính là người như vậy.
Một nghiệt tử có thể đẩy phụ thân lên đoạn đầu đài, cuộc đời này còn nói gì đến nhân nghĩa? Trương tứ, nam, ba mươi chín tuổi.
Hắn nhớ lại thuở niênĺthiếu, cảm thấyúvô cùng xaêxôi, thời gianídài đằng đẵng,ớthậm chí hắnľcó phần khôngõnhớ rõ rốtịcuộc là trảiửqua tuổi trẻĪnhư thế nàoɨmới khiến hắnḻđi đến ngàyêhôm nay. Hayỵhắn vốn chính³là người như¸vậy, cho nên:mới có quáÏkhứ như vậy.
Xeángựa lắc lư,ậcuối cùng bọnịhọ cũng đếnỷNguyên Thành. Sở°Du cúi đầuớnhìn dưa cảiồtrên tay hắn,İcười hỏi: “Ngài(có muốn tìmòngười nhà vịἵlão bá đóīkhông?”
Cố Sở‹Sinh ngẩn người,Ïhắn do dự{chốc lát. SởĨDu lại quyếtỉđịnh thay hắn:²“Đi tìm đi.”ờ
Dứt lời, SởởDu vén rèmìgiúp hắn. Ánhùnắng nóng cháy{của Nguyên Thànhẩlọt vào xeấngựa, Sở Duỉquay đầu nhìn)hắn, dịu dàngἲnói: “Ta điítìm với ngài.”ể
Cố Sở Sinhửkhông nói gì.íLát sau, hắnựmới gật đầu,ẻlên tiếng đáp:{“Ừ.”
Chân CốẫSở Sinh bịằthương, nhờ thịễvệ cõng hắn³đi ra. SởỹDu theo CốửSở Sinh vàoúphủ nha, lúcĮnày dư chấnễđã gần hết,ĩdân chúng lụcĪtục trở vàofthành.
Nhà cửa trong{thành, cái thìỉsập, cái thìḹhư, mặc dù(số người thươngĩvong không lớn,ânhưng cũng cóíbách tính khócïlóc nức nởủtrên sân vườnễnhà mình.
Thế đạoİnày vốn đãẩkhông dễ sống,ỉmặc dù thiênátai chỉ tổnãthất tiền của,‹nhưng hôm nayítiền còn quýẵhơn mạng. Đốiívới vài ngườiềmà nói, đâyéchính là đạiĩnạn.
Sở Du điỳcùng Cố SởẹSinh trên quanởđạo, nghe tiếngīkhóc dậy trờiịcủa dân chúng.ộSở Du buôngĩtiếng thở dài,ļánh mắt dừngịlại trên ngườiểbách tính, gianİnan nói: “Cốjđại nhân, hãyìthử lắng nghe,những tiếng khócĬnày một chútẳđi.”
Cố SởỉSinh không đáp,ἵhắn im lặngìlắng nghe nhữngįâm thanh kia.ỏTrước nay, hắnıchưa bao giờẽnghiêm túc lắngĪnghe tiếng khóc°trăm họ, bởiđvì hắn chưaặbao giờ dámônghe. Hắn sợúnửa đêm tỉnhắgiấc nhớ lạiInhững âm thanhĮđó sẽ không:có cách nàoêyên giấc.
Nhưng hômĭnay lắng nghe,ἵhắn lại phátỉhiện tiếng khócọnày không giốngívới tiếng khócậxé gan oánjhận như trongÍtưởng tượng củafhắn, mà làásự tuyệt vọngỡvà bất lựcɪsâu tận xươngḷtuỷ.
Trước mặt quốcɪgia, trước mặtÏsố phận, sức°lực những báchítính này thậtỷsự quá nhỏãbé, quá mỏngìmanh. Bọn họĩkhông cách nàofkiểm soát thiênìtai, không cáchínào biết trướcīnhân hoạ. Lầnẵđầu tiên CốĪSở Sinh phát²hiện hoá raĩso với bọnıhọ, bản thânỏmình đã sớmàtrưởng thành trởọthành một ngườiợtay cầm lưỡi}dao sắc bén.
BọnIhọ chỉ cóíthể kêu khóc,ịcòn hắn đãựcó tư cáchIđấu tranh.
Hắn điỏtới phủ nha,ữNguỵ Thanh Bìnhíđã ở đâyἷmở chữa trị)từ thiện. Mặcọdù thương vongỷkhông nghiêm trọng,ịnhưng vẫn cóĭrất nhiều ngườiựbị thương vìịrung chấn. Ngườiềbị thương xếpýhàng tiếp nhậnữchữa trị, NguỵưThanh Bình đangịtổ chức ngườiïthăm khám cóỹtrật tự, Thịợvệ Cố SởịSinh bước lên,ɨnôn nóng nói:ò“Quận chúa, ngườiếxem giúp Đạiịnhân chúng ta…”ạ
“Đi phân loạiÏchẩn trị trướcĩđi.” Nguỵ ThanhỉBình chẳng thèmổngẩng đầu, trựcằtiếp nói: “Sinhḽmạng không cóớtôn ti, bịínặng trị trước.”Í
“Quận chúa!”
“Cứīvậy đi.”
CốòSở Sinh lênátiếng, hắn mỉmồcười, bình tĩnhἲnói: “Đi phânIloại chẩn trịềđi.”
Nghe thấyềlời Cố SởìSinh, thị vệócũng đành chịu,ébèn cõng CốīSở Sinh đếnênơi phân loạiẫchẩn trị.
Thương tíchẳcủa Cố SởíSinh không tínhấlà nặng, hắnɩngồi chờ mộtἵbên. Trong lúcỏchờ đợi, thuộcĪhạ báo cáoἶ tình hìnhἶthiên tai choìhắn. Cố SởâSinh im lặngũlắng nghe, lạiỷkhông nhịn đượcịmà nhíu mày.ịSở Du nhậnỉra hắn cauỉmày, bước đếnạnhỏ giọng hỏi:ΓSao thế?”
CốἵSở Sinh lắcắđầu, đáp: “Khôngôcó gì.”
SởɩDu gật đầu,íbèn nói: “Taira ngoài giúpựđỡ.”
Cố SởẵSinh đáp mộtỳtiếng, rõ ràngíđang suy nghĩìcái gì đó.ụSở Du giúpựtrấn áp hỗnỉloạn, thống kêýlương thực. Đợiâđến tối, nàngỉđang chuẩn bị²ngủ thì thấyàcó người tớiíbáo: “Sở đạiợtiểu thư, Cốìđại nhân cóἰchuyện cho mời.”é
Sở Du ngẩnấngười, nàng nhìnĩsắc trời, vốnồđịnh từ chối,ínhưng nhớ đếnửvẻ mặt hômЇnay của CốốSở Sinh, liềnỉbiết chắc làɨhắn có gìờđó khó nóiítrước mặt mọiãngười.
Nàng do dựắmột lát, cuốiúcùng đứng lên,ḹtheo người hầuỳđi qua.
Chân CốắSở Sinh bâyờgiờ đã dungĩthanh nẹp cốỏđịnh, phối vớiớhoa sam trênệngười trông kháăhài hước. SởíDu bước tới,ḹnhìn thanh nẹpédưới chân, bậtìcười: “Không gãyfđó chứ?”
“Nhờậphúc của nàng…”(Cố Sở Sinhìcũng cười, lắcủđầu: “Không gãy,ɨnghỉ ngơi nửaỉtháng là lành.”ἵ
Dứt lời, CốЇSở Sinh đưa°một quyển sổítới tay Sở³Du. Sở Duļnhận lấy, hoangãmang hỏi: “Saoỗvậy?”
“Đây làểtrữ lương củaĺNguyên Thành hiệnằtại.”
Cố SởỉSinh nói xong,ăSở Du mởɩsổ ra, rấtínhanh cũng cauừmày. Bên trênẵviết tống sốĺlương thực NguyênầThành hiện tạiàcùng với tìnhɪhình thiên taiẩở Nguyên Thành.
“Khoḷlương Nguyên Thànhἱgần như trốngĩrỗng.” Cố SởẻSinh thở dài:ử“Lương thực đều‹bị Diêu DũngĪchở đi rồi,ỡbây giờ hẳnĩlà trở thànhéquân dụng ởãThanh Thành. Lương‹thực ta mangĮđến có thểícứu tế một³Nguyên Thành, nhưngĨcứu tế mộtĩThanh Châu thì…”ẽ
Cố Sở Sinhậrầu rĩ, SởèDu im lặngíxem. Thanh Châuĩlà nơi gặpĬnạn nghiêm trọngạnhất. Bạch Châu,ấCôn Châu, Lạc,Châu tiếp giápɪđều có mứcíđộ rung chấnẹkhác nhau, nhưngìkhông đến mứcẽđộ tai họaĩnhư Thanh Châu.ĩThế nhưng nếuàchỉ thiên taiưthì Thanh Châuồkhông đến mứcânày.
“Kho lương cảɪthành đều bịídọn sạch…” SởẳDu tức quá)bật cười: “DiêuãDũng giỏi thật.”ĩ
Dứt lời, nàngệnhanh chóng sựcínhớ: “Vậy TriệuẵNguyệt thì sao?ưNgài có viết(thư không? Hắnụmặc kệ ThanhĭChâu ư?”
“Hắn¸sẽ lo sao?”fCố Sở Sinhḽngước mắt, cườiẫkhẩy: “Hắn khôngļtạo thêm chút‹tai họa đãẻlà không tệỉrồi.”
Sở Duêkhông nói gì,ễdường như CốứSở Sinh cũngớvô cùng tứcảgiận. Sở Duítrầm mặc chốcỉlát, cuối cùngĮnói: “Ta điımượn lương.”
“Bâyìgiờ ai choỷnàng mượn lương?”ùCố Sở Sinhồnhíu mày: “Nàngủcũng không thểịbảo Vệ Uẩnảvà ca nàngơcho nàng mượn)lương. Hiện tại,ựmọi người đềuõnhìn ra đượcĬTriệu Nguyệt dựἱđịnh lấy Thanh¹Châu để làm¸hao tổn cácìngười. Lương thựcưbây giờ làịmạng…” Cố SởãSinh cau chặt°mày: “Vẫn nênỉnghĩ cách khácíđi.”
“Nếu chỉ dựa vào ca ta và Vệ Uẩn thì đúng là miễn cưỡng.” Sở Du bật cười: “Nếu như mấy trăm chư hầu tự lập làm Vương hiện nay, mỗi người cho một ít thì sao? Phần lương thực của Diêu Dũng mà ngài lấy từ trong tay Triệu Nguyệt xem như Triệu Nguyệt góp. Ta và ca ta, Vệ Uẩn, Tống Thế Lan, mỗi người góp một phần, còn lại ta sẽ nghĩ cách.”
Tác giả có lời muốn nói:
Sau khi viết thư xong, nàng áp thư vào ngực, rốt cuộc cũng cảm thấy yên tâm, nhắm mắt đi ngủ.
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng lẳng lặng nhìn nàng. Sở Du ngồi dậy, lấy làm lạ hỏi: “Sao chàng tới nhanh thế?”
“Nàng có cách gì?”
Lời vừa nói ra, hai người đều sững sờ. Sở Du nhìn hắn rồi phá lên cười: “Có chút giống trước đây rồi.”
Cố Sở Sinh cau mày, Sở Du khoát tay: “Văn nhân như ngài đừng quan tâm, ta có rất nhiều cách. Ngài chỉ cần thống kê số lượng cho ta, cần bao nhiêu lương thực cứ nói.”
Sở Du đi hai bước, đột nhiên sực nhớ: “À đúng rồi, Diêu Dũng không tới gây sự chứ?”
***
Cố Sở Sinh bị nàng chặn đến nói không nên lời, nghẹn cả nửa ngày, rốt cuộc mới không nhịn được mà mở miệng: “Nàng đừng tự giày vò chết mình đấy!”
Nguỵ Thanh Bình nghiêm túc suy nghĩ, đứng dậy nói: “Thôi, ta đi đây, còn có rất nhiều người chờ ta…”
Sở Du có hơi mông lung, Vệ Uẩn ở Huệ Thành, đánh đến Nguyên Thành… cũng là chuyện bình thường mà?
Lời vừa nói ra, hai người đều sững sờ. Sở Du nhìn hắn rồi phá lên cười: “Có chút giống trước đây rồi.”
“Không phải, Vệ Uẩn vừa tới, người của Diêu Dũng đều chạy, đám chưa chạy còn lại cũng bị Cố Sở Sinh bắt giữ. Cố Sở Sinh mở cổng thành cho Vệ Uẩn, bây giờ Vệ Uẩn sắp tới rồi. Tỷ sửa soạn trang điểm mau lên, tỷ định như vậy đi gặp người yêu hả?!”
Cố Sở Sinh không đáp. Sở Du đứng dậy, khoát tay: “Thôi, không nói với ngài, ta đi ngủ trước, ngày mai lên đường.”
Ngủ thẳng đến hôm sau, Sở Du bị Nguỵ Thanh Bình đánh thức: “Đừng ngủ nữa, mau dậy đi, công thành rồi!”
Sở Du đi hai bước, đột nhiên sực nhớ: “À đúng rồi, Diêu Dũng không tới gây sự chứ?”
Cố Sở Sinh cau mày, Sở Du khoát tay: “Văn nhân như ngài đừng quan tâm, ta có rất nhiều cách. Ngài chỉ cần thống kê số lượng cho ta, cần bao nhiêu lương thực cứ nói.”
“Gây sự cái gì?” Cố Sở Sinh cười khẩy: “Nếu ông ta dám tới, ta lập tức quỳ xuống cầu xin ông ta cứu lấy dân chúng. Để ta xem ông ta không biết xấu hổ hay là ta không biết xấu hổ!”
Cố Sở Sinh bị nàng chặn đến nói không nên lời, nghẹn cả nửa ngày, rốt cuộc mới không nhịn được mà mở miệng: “Nàng đừng tự giày vò chết mình đấy!”
“Ấy, khoan đã!”
Mặc dù Diêu Dũng dọn sạch lương thực Nguyên Thành, nhưng với tư cách thủ lĩnh quân Thanh Châu, Thanh Châu lại là nơi mẫu tộc của ông ta. Nếu ông ta thật sự bỏ mặc không màng thì đúng là quá khó coi.
“Nếu chỉ dựa vào ca ta và Vệ Uẩn thì đúng là miễn cưỡng.” Sở Du bật cười: “Nếu như mấy trăm chư hầu tự lập làm Vương hiện nay, mỗi người cho một ít thì sao? Phần lương thực của Diêu Dũng mà ngài lấy từ trong tay Triệu Nguyệt xem như Triệu Nguyệt góp. Ta và ca ta, Vệ Uẩn, Tống Thế Lan, mỗi người góp một phần, còn lại ta sẽ nghĩ cách.”
“Yêu đương không bao giờ là muộn.”
Nhưng Sở Du vẫn không yên lòng, cau mày hỏi: “Nếu ông ta thật sự không biết xấu hổ như ngài nói thì sao?”
“Yên tâm đi.” Cố Sở Sinh không đùa với nàng nữa, chỉ nói: “Triệu Nguyệt sẽ không cho ông ta tới. Hôm nay chắc chắn Triệu Nguyệt sẽ buông tay mặc kệ Thanh Châu, bởi vì hắn biết các người sẽ lo.”
Sở Du không đáp. Lát sau, nàng thở dài: “Người tốt khó làm.”
“Ngài dưỡng thương đi.”
Sở Du: Moah~
Sở Du không quay đầu, xoay người rời đi.
“Thừa dịp Cố Sở Sinh vẫn còn kiểm soát thế cục ở Nguyên Thành, ta bèn nhanh chóng đến đây.”
Cố Sở Sinh ngồi trong phòng, ngửi thấy mùi hương nàng lưu lại. Hồi lâu sau, hắn bất đắc dĩ bật cười, cúi đầu bắt đầu thống kê số lượng cần dùng cho nàng.
“Gây sự cái gì?” Cố Sở Sinh cười khẩy: “Nếu ông ta dám tới, ta lập tức quỳ xuống cầu xin ông ta cứu lấy dân chúng. Để ta xem ông ta không biết xấu hổ hay là ta không biết xấu hổ!”
Sở Du về đến phòng vẫn không ngủ, suy nghĩ một hồi, nàng bèn bò dậy viết thư cho Vệ Uẩn.
Vệ Uẩn: Nhớ nàng rồi.
Hiện nay, thư từ qua lại bất tiện, nàng cũng không biết khi nào có thể gửi những bức thư này, nhưng nàng vẫn viết rất nhiều, không phân chuyện lớn chuyện nhỏ, dường như mỗi một điểm mỗi một giọt đều muốn chia sẻ với chàng.
Sở Du không đáp. Lát sau, nàng thở dài: “Người tốt khó làm.”Quần chúng ăn dưa: Đủ rồi nha!
Sau khi viết thư xong, nàng áp thư vào ngực, rốt cuộc cũng cảm thấy yên tâm, nhắm mắt đi ngủ.
Sở Du gật đầu, bây giờ Nguyên Thành vừa mới động đất, quân đội lơ là, tường thành tổn hại, Vệ Uẩn tới là hợp lý. Chàng giơ tay lên, lấy ngón tay chải tóc cho nàng: “Đương nhiên còn có một chuyện nữa, chính là…” Chàng bật cười: “Ta nhớ nàng rồi.”
Ngủ thẳng đến hôm sau, Sở Du bị Nguỵ Thanh Bình đánh thức: “Đừng ngủ nữa, mau dậy đi, công thành rồi!”
Sở Du mê mê tỉnh tỉnh: “Công… công thành?”
Sở Du mê mê tỉnh tỉnh: “Công… công thành?”
Nguỵ Thanh Bình vỗ một phát lên đầu nàng, sốt ruột nói: “Vệ Uẩn nhà tỷ đánh đến rồi.”
Trong lúc nói chuyện, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân. Nguỵ Thanh Bình hờ hững đáp: “Chắc không kịp rồi.”
Sở Du có hơi mông lung, Vệ Uẩn ở Huệ Thành, đánh đến Nguyên Thành… cũng là chuyện bình thường mà?
“Vệ Uẩn đánh tới đây…” Sở Du ngáp một cái, ngồi dậy: “Chúng ta gấp cái gì?”
Sở Du về đến phòng vẫn không ngủ, suy nghĩ một hồi, nàng bèn bò dậy viết thư cho Vệ Uẩn.
“Vệ Uẩn đánh tới đây…” Sở Du ngáp một cái, ngồi dậy: “Chúng ta gấp cái gì?”
“Không phải, Vệ Uẩn vừa tới, người của Diêu Dũng đều chạy, đám chưa chạy còn lại cũng bị Cố Sở Sinh bắt giữ. Cố Sở Sinh mở cổng thành cho Vệ Uẩn, bây giờ Vệ Uẩn sắp tới rồi. Tỷ sửa soạn trang điểm mau lên, tỷ định như vậy đi gặp người yêu hả?!”
Hiện nay, thư từ qua lại bất tiện, nàng cũng không biết khi nào có thể gửi những bức thư này, nhưng nàng vẫn viết rất nhiều, không phân chuyện lớn chuyện nhỏ, dường như mỗi một điểm mỗi một giọt đều muốn chia sẻ với chàng.
Sở Du ngẩn người, nàng quay đầu nhìn về phía Nguỵ Thanh Bình, quan sát từ trên xuống dưới, phát hiện trên đầu Nguỵ Thanh Bình đã cài trâm, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, rõ ràng đã chỉnh trang một lượt. Sở Du ngây người chốc lát, chỉ về phía nàng nói: “Đã lúc nào rồi mà muội còn có tâm trạng nói chuyện yêu đương…”
“Yêu đương không bao giờ là muộn.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nguỵ Thanh Bình nghiêm túc suy nghĩ, đứng dậy nói: “Thôi, ta đi đây, còn có rất nhiều người chờ ta…”
“Ấy, khoan đã!”
Sở Du túm lấy Nguỵ Thanh Bình. Nguỵ Thanh Bình quay đầu lại, nhìn Sở Du mặt tỉnh bơ nói: “Cho mượn hộp son đi.”
Sở Du ngẩn người, nàng quay đầu nhìn về phía Nguỵ Thanh Bình, quan sát từ trên xuống dưới, phát hiện trên đầu Nguỵ Thanh Bình đã cài trâm, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, rõ ràng đã chỉnh trang một lượt. Sở Du ngây người chốc lát, chỉ về phía nàng nói: “Đã lúc nào rồi mà muội còn có tâm trạng nói chuyện yêu đương…”
Trong lúc nói chuyện, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân. Nguỵ Thanh Bình hờ hững đáp: “Chắc không kịp rồi.”
Vừa dứt lời, tiếng bước chân dừng lại. Thanh niên áo xanh lông cáo đứng trước cửa, hai tay khép trong tay áo, mỉm cười nhìn vào trong phòng. Sở Du lấy tay áo Nguỵ Thanh Bình che mặt, Nguỵ Thanh Bình giật tay áo ra. Sở Du lập tức lăn sang một bên, bưng mặt không nói.
Nguỵ Thanh Bình vỗ một phát lên đầu nàng, sốt ruột nói: “Vệ Uẩn nhà tỷ đánh đến rồi.”
Người xung quanh đều lui xuống, Vệ Uẩn bước vào, im lặng ngồi ở mép giường. Sở Du ngồi một hồi không nghe thấy động tĩnh, bèn quay đầu qua, lập tức nhìn thấy đôi mắt hàm tiếu của Vệ Uẩn.
Mặc dù Diêu Dũng dọn sạch lương thực Nguyên Thành, nhưng với tư cách thủ lĩnh quân Thanh Châu, Thanh Châu lại là nơi mẫu tộc của ông ta. Nếu ông ta thật sự bỏ mặc không màng thì đúng là quá khó coi.
Sở Du túm lấy Nguỵ Thanh Bình. Nguỵ Thanh Bình quay đầu lại, nhìn Sở Du mặt tỉnh bơ nói: “Cho mượn hộp son đi.”
Nàng sững sờ, sau đó giơ tay lên vỗ đầu mình, chán nản nói: “Haiz, tiểu nhân Nguỵ Thanh Bình, lúc này gọi ta có tác dụng gì!”
Cố Sở Sinh không đáp. Sở Du đứng dậy, khoát tay: “Thôi, không nói với ngài, ta đi ngủ trước, ngày mai lên đường.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng lẳng lặng nhìn nàng. Sở Du ngồi dậy, lấy làm lạ hỏi: “Sao chàng tới nhanh thế?”
“Thừa dịp Cố Sở Sinh vẫn còn kiểm soát thế cục ở Nguyên Thành, ta bèn nhanh chóng đến đây.”
Sở Du gật đầu, bây giờ Nguyên Thành vừa mới động đất, quân đội lơ là, tường thành tổn hại, Vệ Uẩn tới là hợp lý. Chàng giơ tay lên, lấy ngón tay chải tóc cho nàng: “Đương nhiên còn có một chuyện nữa, chính là…” Chàng bật cười: “Ta nhớ nàng rồi.”
***
Cố Sở Sinh cau mày, Sở Du khoát tay: “Văn nhân như ngài đừng quan tâm, ta có rất nhiều cách. Ngài chỉ cần thống kê số lượng cho ta, cần bao nhiêu lương thực cứ nói.”Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Uẩn: Nhớ nàng rồi.
Sở Du: Moah~
Quần chúng ăn dưa: Đủ rồi nha!
Ô hay sao bảo ngụy quận chúa cốt cách thanh cao tiên khi cơ mà sao lại đang gêu như này hehehhe cònCSS nữa tháng ngày ăn cơm cho của anh sắp bắt đầu rùi heheh
Quận chúa cưng nhỉ ❤