Chương 146
Chàng hung dữ với ta!
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Chàng nói lời này một cách hợp tình hợp lý, Sở Du lại ngẩn người. Vệ Uẩn đứng dậy, tìm y phục cho nàng, vừa tìm vừa nói: “Trước tiên, nàng dậy ăn sáng đã, vừa rồi Cố Sở Sinh đã kể tình hình trong thành với ta. Hắn nói nàng có cách khiến người khác giao lương thực, nàng có cách gì?” Nàng tìm không thấy ta làm sao bây giờ?
“Ta?” Sở Du lười nhác ngồi dậy, Vệ Uẩn khoác áo giúp nàng. Sở Du giang hai tay để Vệ Uẩn mặc y phục, chẳng hề cảm thấy có chút ngại ngùng nào. Nàng nói thẳng: “Ta không thông minh như các người, bọn họ không cho thì ta cướp.” Bất Nhật thành địa hình rắc rối phức tạp.
“Ta còn tưởng nàng có mưu kế gì hay ho.” Vệ Uẩn giúp nàng thắt dây lưng, bất đắc dĩ cười: “Nhiều người như vậy, nàng cướp được sao?” Bọn họ đối phó Kiêu Điểu biện pháp.
“Chúng ta không cần cướpẹnhiều người thế,{chàng liên kếtẹvới ca taîvà Tống ThếįLan phát điấmột văn thư,¹yêu cầu mọiẳngười đưa lương‹thực đến đây,ἵhơn nữa cònưviết rõ ràngằđích danh vàísố lượng mỗiḹngười đưa đến.ἰLương thực này,ăchàng không thểặbảo bọn họàđưa quá nhiều,Ïchỉ là sốùlượng bỏ tiềnítiêu tai thôi,Їkhông đủ khiếnfbọn họ tiếcầcủa. Chàng chiaìthành bốn lượt²đưa, mỗi lượtờlại kèm theoâmột cái danhãsách, quy địnhỵnhững người trongἶlượt đó phảiêchuyển lương thựcḽđến đây. Sauḻđó các người[đặt ra quy[định, bất kỳíchư hầu nào:trong lượt đóỉđến cuối cùngâhoặc là khôngỷđến, chúng taἷsẽ dẫn binhÍthảo phạt hànhỡvi bất nghĩaỵnày. Số lượngíngười lượt đầuἱđừng quá nhiều,ĺta cướp củajbọn họ mộtễphen, thế làíđược kha kháĭrồi.”
Đây khôngḹthể xem nhưíbiện pháp thôngỗminh.
Nhưng Vệ Uẩn¸ngẫm lại, hiểuìđược đây làĩcách trực tiếpớmà hữu hiệuõnhất.
Bây giờ trongícác chư hầu,ậbinh lương củajchàng và SởếLâm Dương, TốngļThế Lan làênhiều nhất. Nếuýbọn họ liên{thủ, đối vớiẩbất kỳ chưịhầu nào màỗnói cũng làịtai hoạ ngậpẵđầu. Hiện tại,Îbọn họ tươngằđương một thanhékiếm treo trênàđầu đám chưЇhầu này. Nếuïbọn họ giaoẫlương, thanh kiếmịnày sẽ khôngırơi, còn nếuíkhông giao, mặcỏdù thanh kiếm}này không thểẳsan bằng bọnốhọ, thế nhưngĩngười bình thườngïđều chẳng dámἲđánh cược. Nếuủnhư đòi quájnhiều lương thực,ặcó lẽ bọn[họ còn muốnĩđánh cược mộtỏphen, nhưng nếuèchỉ một vừa¹hai phải, vậyἰsẽ đa sốἴsẽ chọn bỏftiền tiêu tai.
Đâyỹlà một vánẹcờ, một ngườiìđánh có thểịsẽ có thuaỷcó thắng, nhưngđmột đám ngườiÏđánh thì mỗiỳngười đều sẽìchọn ra nướcɪcờ có lợi,cho mình, cuốiãcùng trở thànhẳlựa chọn quầnụthể tệ hạiứnhất.
Vệ Uẩn suyệnghĩ lời củaỉSở Du. Nàngậở bên cạnhỉrửa mặt, rồiãlại đi quaểđứng cạnh chàng,ḽngượng ngùng hỏi:ơ“Khụ, chàng muốnèở lại NguyênļThành bao lâu?”ỵ
“Sẽ không lâu.”{Vệ Uẩn vươnįtay ra, vôícùng tự nhiênïkéo lấy tayỷSở Du, quay}đầu chậm rãiɨdẫn nàng đi{ra ngoài, giọngÏnói bình thản:ô“Sau khi sắpĬxếp Nguyên Thànhớxong, ta dựỷđịnh đánh tiếpἱTửu Thành. Hơnềnữa chúng taẵcòn phải chuẩnļbị bước kếịtiếp, nếu chúngỳta lấy đượcìlương thực, eḻlà Triệu Nguyệtộsẽ không dễïdàng dừng tayõnhư vậy.”
“NhưngıCố Sở Sinhấnói…”
“Hôm nayíhắn đã ở(đây rồi…” VệľUẩn lắc đầu:ĩ“Bắt đầu từựgiây phút hắnờcướp lương thảoĪđi đến Nguyên‹Thành, đối vớiÏTriệu Nguyệt màľnói hắn đãÍlà quân cờứchết.”
“Chẳng quaạhắn còn cóừtác dụng của³hắn.” Vệ Uẩnẩnhẹ nhàng mỉmỉcười: “Hiện nay,ửkhắp nơi trongủHoa Kinh đềuḻlà người củaĩCố Sở Sinh,ḹTriệu Nguyệt khôngụdám tuỳ tiện]thả hắn đi,îhễ có bấtỵcứ cơ hộiînào giành lấyĭCố Sở Sinh,ểTriệu Nguyệt cũngỗsẽ không bỏɨqua.”
“Vậy bâyfgiờ phải sắpḽxếp Cố Sở]Sinh thế nào?”iSở Du nhíuÎmày: “Hắn đểịNguyên Thành đầuửhàng rồi, cũngἶchẳng thể đểĩhắn cứ thếẹhồi kinh…”
“Sángònay lúc côngἳthành, ta và¸Cố Sở Sinh‹đã diễn mộtịvở kịch. CốĩSở Sinh khôngἲđầu hàng, mà:là để một{thuộc hạ mởỉcổng thành. Bảnđthân hắn thìíhiên ngang lẫmìliệt nói muốnớđồng sinh cộngἵtử với NguyênɩThành, bây giờựđang là tùỵbình bị taầbắt. Lát nữa,Îchúng ta viếtằmột phong thưígửi cho TriệuïNguyệt, bảo hắnìlấy lương thảoĩđổi vị ‘trungặthần’ này.”
“TriệuìNguyệt sẽ đổiÍsao?” Sở Duỗbật cười, VệòUẩn cười khẽ:ì“Cố Sở Sinhícòn đích thânãviết một bứcỏhuyết thư trungÎthần, đúng là°người nghe thương¹tâm, người đọcẩrơi lệ. Đếnἳlúc đó, TriệuīNguyệt không cứuİhắn thì lại³cõng một tiếngẽxấu, đổi khôngĨđược lương thựcúthì mắng hắnờcũng sướng rồi.”ĩ
“Các người thậtḷlà…” Sở Duịdở khóc dở‹cười. Đột nhiên‹nàng cảm thấyĭloại người nhườVệ Uẩn vàửCố Sở Sinhĩlà khó đốiổphó nhất. Nàngḽdù sao cũngḷchỉ động đaoêđộng thương, cònẳnhững người nàyẩthì miệng mồmấlà một câyîđao, sau nàyêróc một lớpÎda, lại cưỡiìbạch mã ngânïthương đâm ngườiởta một nhát.
Haiíngười dắt tayínhau đến đạiỳsảnh. Cố SởĩSinh đang vừaìxử lý côngỉvụ vừa đợiìbọn họ. Lúcíngẩng đầu lênớnhìn thấy haiịngười nắm tayĮnhau, hắn sữngļsờ, mím môi,ļsau đó cúiệđầu, tiếp tục¸xem công vănâcủa mình.
Bên trênứvăn thư làểthuốc men thiếuỷhụt. Sáng sớmềhắn đã đếnỏchỗ Nguỵ Thanh}Bình kiểm tra,ỷnơi đó đâu]đâu cũng làửtiếng người thanửkhóc và tiếngḷkêu rên, vìỹthế những conằchữ này đềuíhoá thành sinhĩmạng. Trong nháyımắt nhìn thấyắnhững thứ này,ĩtất cả đốềkỵ và khôngổcam lòng đồngổloạt bị dằn°xuống, hắn nhanhàchóng bình tĩnhỹlại, dặn dòợthuộc hạ chuyệnâcần làm.
Vệ Uẩnồdẫn Sở Duéngồi xuống, kínhẹcẩn gọi một,tiếng: “Cố đạiínhân.”
Cố SởếSinh dặn dòĩthuộc hạ mộtểcâu cuối cùng,ἲđặt sổ sáchìxuống, ngẩng đầuílên, khẽ gật¸đầu với VệợUẩn: “Vệ vươngựgia.”
“Vừa rồiýta và Sởăđại tiểu thưἲbàn tính chuyệnfmượn lương, cóĩvài chuyện cầnỉCố đại nhânógiúp đỡ.” Dứtἱlời, chàng nhanhốchóng kể rõịý tưởng của‹Sở Du, sauẩđó nói: “Taựmuốn bàn bạcăvới Cố đạiẹnhân một chút,ỉsản lương ởįmỗi địa phươngĩđều khác nhau,ộmượn một ngườiụbao nhiêu, mượnềcái gì, nên:quyết định thếỉnào?”
Cố SởľSinh đảm nhiệmãvị trí Hộỉbộ Thượng thưĩnhiều năm, quanhἲnăm xử lý‹chuyện liên quanjđến dân sinh,ìnắm rõ thuếîthu sản lươngểcác nơi nhất.ẻHắn gật đầu:ẫ“Ta sẽ nhanhờchóng thu xếpẫchuyện này, cóĩđiều trận nàyọnên để aiầlãnh binh?”
Tướngılĩnh có thểḻkhiến Tống ThếợLan và Sởổlâm Dương đồngỉthời cho mượn²binh, lại cóốthể cơ độngìchạy khắp nơi…
MọiÍngười đang suyĩnghĩ, bỗng nghe²thấy tiếng chénÎtrà nhẹ nhàngļđặt xuống, SởộDu cười nói:ặ“Ta nè.”
Haiĩngười trầm mặc.ἳLát sau, CốỡSở Sinh doũdự nói: “Dùígì cũng làĨchuyện khổ cực…”I
“Lời này của²Cố đại nhânăkhông xuôi tai}lắm.” Sở Duểmỉm cười: “Đờiīngười, quyền lợiìcàng lớn thì¸trách nhiệm càngềcao, làm gìỉcó chuyện ngàyĩngày ngồi khôngàmà hưởng. Vừaệmuốn tự do,ứvừa muốn quyềnờlợi, muốn đượcítôn trọng, lạiìchẳng muốn bỏỉcông, sao cóἴchuyện tốt nhưửvậy?”
“Ta rấtḽvui khi có]thể làm được¸điều gì.” GiọngỗSở Du ônêhoà, tay bất[giác nắm lấy¹dao găm trênậthắt lưng: “Nhưɪthế ta mớiễcảm thấy khôngỉuổng phí cuộcễđời này.”
CốôSở Sinh khôngõnói, hắn lẳngịlặng nhìn nàng.
Hắnɨquan sát tiađsáng rải rácýtrên người Sở²Du, cảm giácἳcó thứ gìỉđó vô hìnhfbao quanh chínhĬmình. Vệ Uẩnìim lặng nhấpđmột ngụm trà,àchậm rãi nói:ỹ“Ta sẽ viếtɪthư cho Sởİđại ca vàỵThế Lan huynh.}Hôm nay, ta¹sẽ viết xongẵSách chinh lương(*),ἳkhông biết khiinào Cố đại(nhân có thểẵtính xong sốữlượng?”
(*)Sách chinh]lương: bản kêuìgọi thu gomịlương thực
Cố SởòSinh nheo mắt:đ“Trưa mai.”
VệľUẩn gật đầu,īchắp tay: “HoàiÎDu xin đợi.”ỉ
Cố Sở Sinhốnghe thấy cáiằtên này thìỡsững người. Hắnỹmấp mấy môiũnhưng thật lâujsau cũng chẳngânói gì, chỉễcúi đầu bảo:ẫ“Nếu không cònũchuyện gì khác,ỹVương gia hãyíđi làm việc{đi. Bây giờôNguyên Thành rốiọren, e làíVương gia phảiibận bịu rồi.”ẵ
Vệ Uẩn đápưmột tiếng. Sauùkhi cáo biệtõCố Sở Sinh,ăchàng đứng dậy,ìquay đầu nóiivới Sở Du:ụ“Hành trình hômỳnay của Đại,tiểu thư dựỡtính thế nào?”¸
“Ta ở lạiúgiúp Cố đạiĩnhân.” Sở Duờdo dự chốcĨlát, Vệ Uẩn}rủ mắt, khôngἵhề nhiều lời,ígật đầu nói:î“Vậy ta điầtrước.”
Dứt lời,ɩchàng xoay ngườiíđi ra ngoài,ậSở Du đếnЇbên cạnh CốïSở Sinh, vỗἶvai hắn nói:²“Ta ở lạiìgiúp ngài, đủìnghĩa khí rồiỉchứ?”
Cố SởỉSinh ngước mắt,ḷlẳng lặng nhìnẳnàng chốc lát,ịcuối cùng nói:ĩ“Đi đi, lấyạsổ sách xếpồthứ tư hàngḽthứ ba bênἷtrên đến đây…”Ї
Nàng giúp đỡảCố Sở Sinhýtính số lượngİlương thực, bấtítri bất giácọđã đến khuya.ἶĐợi khi SởĩDu về phòng,ỉtrong phòng vẫnõcòn thắp đèn.ớVệ Uẩn ngồiâbên trong, nghiêmîtúc viết cáiềgì đó, Sở]Du đi tớiḹsau lưng chàng,ἳnhìn nét ngangỹgập phẩy mácịtrong chữ viếtỏmang theo khí(khái kia.
Chàng đangìviết “Sách chinhįlương” , mởỉđầu đã ghiêđại nghĩa khắpîthiên hạ(*), nhìnļmà khiến ngườiɪngười dâng trànồnhiệt huyết, cũngằkhông biết đâyĺlà luồng nhiệtựhuyết tự nhiên°của người nọãlưu lại thếìgian, hay thậtòsự là lời)nói của chàng.
(*))Đại nghĩa khắp:thiên hạ: theoìmình tra trênἱmạng thì đâyflà một cụmıtrong câu nóiìcủa Lưu Bịítự giới thiệuậbản thân khiĪgặp Gia CátữLượng, ý củaḷLưu Bị trongờcâu này làiông muốn mở,rộng đại nghĩaỵra khắp thiênèhạ
Sở Du đứng im lặng một lúc, Vệ Uẩn giơ tay chấm mực mới phát hiện bóng người phủ xuống tờ giấy. Bút chàng khựng lại trên nghiên mực, ngẩng đầu cười hỏi: “Về rồi à?”
Sở Du ngồi xuống, giơ tay mài mực giúp Vệ Uẩn, nhìn chữ viết chàng: “Chữ của Hoài Du nhà ta đẹp quá.”
Sở Du không đáp, nàng nghĩ đến hành trình sắp tới, phát hiện có hơi bất tiện, bèn ngoan ngoan gật đầu. Vệ Uẩn yên tâm nằm xuống, có điều vừa nằm xuống, Sở Du đã trở mình, vắt cả cơ thể lên người chàng, cọ tới cọ lui: “Ca ca yêu dấu, cho dù không muốn cục cưng, chúng ta cũng có rất nhiều chuyện có thể làm mà.”
“Để chàng đợi lâu rồi.”
Sở Du tỉnh táo một chút khỏi cơn mơ màng, nàng tựa đầu vào ngực chàng, nghe tim chàng đập, chậm rãi hỏi: “Hoài Du, chàng đang nghĩ gì đấy?”
Sở Du: Xin lỗi, ta không phải là người dè dặt.
Sở Du ngồi xuống, giơ tay mài mực giúp Vệ Uẩn, nhìn chữ viết chàng: “Chữ của Hoài Du nhà ta đẹp quá.”
Tay Vệ Uẩn vuốt tóc nàng, cúi đầu nhìn nàng, dịu dàng nói: “Cái đêm nàng đi, ta ngủ trong phòng nàng suy nghĩ rất nhiều. A Du, ta nghĩ chắc hẳn nàng rất ấm ức.”
Tác giả có lời muốn nói: Nàng giơ tay lên vỗ khuôn mặt Vệ Uẩn: “Chỉ với tư sắc này của ngài, cho dù là duyên sớm nở tối tàn, ta cũng vô cùng vui vẻ.”
Vệ Uẩn cúi đầu cười: “Cũng đâu thể lấy chữ giống chó bò như khi còn nhỏ mà đi gặp người.”
Dứt lời, chàng mở mắt, nắm tay Sở Du, gian nan bật cười: “Bị ta của hiện tại thích, ta thật thương cho nàng.”
Nghe thấy lời chàng nói, Sở Du bèn ngẩng đầu lên. Khuôn mặt thanh niên giống như được bút mực miêu tả, được ánh đèn dìu dịu họa nên đường viền, dung hợp cùng ánh sáng, vừa ôn hòa lại vừa sáng ngời. Vệ Uẩn nhận ra nàng nhìn mình chăm chú, bèn ngước mắt lên nói: “Nàng đi ngủ đi, nàng nhìn ta như vậy, ta không viết được.”
Vệ Uẩn do dự chốc lát, cuối cùng vẫn quay về, nghiêm chỉnh lên giường. Chàng nằm ngửa bên cạnh nàng, Sở Du áp sát, vắt cả cơ thể lên người chàng, lầm bầm nói: “Sao chàng không ôm ta?”
Vệ Uẩn mỉm cười bất đắc dĩ, nghiêng người, ôm nàng vào lòng, thấp giọng nói: “Ngủ đi.”
“Vậy ta không nhìn chàng nữa.” Sở Du vội vàng dời mắt, đứng dậy, lấy một quyển sách nhỏ bên cạnh, gối lên đùi Vệ Uẩn, giơ sách lên nói: “Ta đọc sách chờ chàng.”
Nghe thấy lời chàng nói, Sở Du bèn ngẩng đầu lên. Khuôn mặt thanh niên giống như được bút mực miêu tả, được ánh đèn dìu dịu họa nên đường viền, dung hợp cùng ánh sáng, vừa ôn hòa lại vừa sáng ngời. Vệ Uẩn nhận ra nàng nhìn mình chăm chú, bèn ngước mắt lên nói: “Nàng đi ngủ đi, nàng nhìn ta như vậy, ta không viết được.”
Vệ Uẩn do dự chốc lát, mím môi, kiềm chế nụ cười nói: “Ừ.”
Vệ Uẩn: “…”
Thật ra Sở Du cũng mệt rồi, lật chưa được mấy tờ, sách đã rơi “bịch” xuống mặt, sau đó cứ thế nhắm mắt ngủ luôn.
Sở Du dừng động tác, ngước mắt nhìn chàng: “Vì tốt cho ta? Ta không vui cũng là vì muốn tốt cho ta?”
Vệ Uẩn bất đắc dĩ vươn tay nhặt sách lên giúp nàng. Ánh đèn chiếu vào gương mặt Sở Du, nàng cau mày khó chịu. Vệ Uẩn bèn giơ tay che mắt nàng.
Sở Du vỗ giường cười to. Vệ Uẩn bất đắc dĩ, đang định kéo nàng, chẳng ngờ nữ tử đột nhiên trở mình, đè chàng xuống, áp lên người chàng: “Vệ vương gia, ta nói thật.”
Hơi ấm trên tay và bóng đêm khiến nàng an giấc trở lại. Vệ Uẩn vừa giữ tư thế giúp nàng che sáng, vừa viết “Sách chinh lương”. Đợi lúc viết xong cũng không biết đã là giờ nào, Vệ Uẩn cúi đầu nhìn cô nương ngủ say trong lòng, rốt cuộc vẫn không kiềm được mà cúi đầu hôn lên trán nàng. Sau đó, chàng bế nàng lên, cẩn thận ôm đến bên giường.
Vệ Uẩn không đáp, chàng nhắm mắt, tựa vào lòng Sở Du. Thật lâu sau, chàng bình tĩnh nói: “Thật ra lúc trước, nàng, Cố Sở Sinh và Nhị tẩu đều nói đúng, rốt cuộc ta vẫn còn quá trẻ.”
Vệ Uẩn ngẩn người. Lát sau, chàng ngượng ngùng nói: “Nàng nói lung tung gì đấy…”
Chàng giúp nàng đắp chăn, buông rèm, dự định rời đi. Sở Du bỗng chụp lấy tay áo chàng, mơ màng nói: “Ngủ đi.”
“Chàng hung dữ với ta!”
Vệ Uẩn giơ tay lên bắt lấy nàng, lo lắng nói: “Ta cũng vì muốn tốt cho nàng.”
Vệ Uẩn do dự chốc lát, cuối cùng vẫn quay về, nghiêm chỉnh lên giường. Chàng nằm ngửa bên cạnh nàng, Sở Du áp sát, vắt cả cơ thể lên người chàng, lầm bầm nói: “Sao chàng không ôm ta?”
Vệ Uẩn mỉm cười bất đắc dĩ, nghiêng người, ôm nàng vào lòng, thấp giọng nói: “Ngủ đi.”
Sở Du nghĩ không ra, nàng bị vấn đề bất ngờ này làm thanh tỉnh. Nàng ngước mắt nhìn chàng trong đêm, tìm kiếm đáp án.
“Khi đó ta cứ sợ nàng bỏ đi.” Chàng vùi đầu vào cổ nàng, giọng nói nghẹn ngào: “Ta quá nôn nóng muốn bắt lấy nàng, vì thế ta chỉ hận không thể vĩnh viễn ở bên cạnh nàng. Tất cả những chuyện để có thể ở bên cạnh nàng, ta đều muốn làm. Ta cảm thấy đời này không có chuyện gì mà ta làm không tốt. Chờ sau khi nàng đi, ta mới phát hiện rất nhiều phong ba đều do nàng thay ta cản lại.”
Sở Du tỉnh táo một chút khỏi cơn mơ màng, nàng tựa đầu vào ngực chàng, nghe tim chàng đập, chậm rãi hỏi: “Hoài Du, chàng đang nghĩ gì đấy?”
Sao đột nhiên nghiêm chỉnh như vậy?
Dứt lời, Vệ Uẩn giơ tay vén tóc Sở Du: “Đừng quậy nữa, hửm?”
Sao đột nhiên xa cách như thế?
Sao đột nhiên nghiêm chỉnh như vậy?
Sở Du nghĩ không ra, nàng bị vấn đề bất ngờ này làm thanh tỉnh. Nàng ngước mắt nhìn chàng trong đêm, tìm kiếm đáp án.
Vệ Uẩn đỏ mặt: “Nàng không ở Vệ phủ, lỡ mang thai thì phải làm sao?”
Tay Vệ Uẩn vuốt tóc nàng, cúi đầu nhìn nàng, dịu dàng nói: “Cái đêm nàng đi, ta ngủ trong phòng nàng suy nghĩ rất nhiều. A Du, ta nghĩ chắc hẳn nàng rất ấm ức.”
Sở Du ngẩn người, vẻ mặt Vệ Uẩn mang theo cay đắng: “Ta luôn nói muốn đem tất cả những thứ tốt nhất trên đời này cho nàng, nhưng lại vẫn xem nhẹ. Nàng và ta không giống nhau, dù sao nàng cũng là một cô gái, rất nhiều chuyện là ta quá liều lĩnh, vô tri, lỗ mãng.”
Sở Du ngẩn người, vẻ mặt Vệ Uẩn mang theo cay đắng: “Ta luôn nói muốn đem tất cả những thứ tốt nhất trên đời này cho nàng, nhưng lại vẫn xem nhẹ. Nàng và ta không giống nhau, dù sao nàng cũng là một cô gái, rất nhiều chuyện là ta quá liều lĩnh, vô tri, lỗ mãng.”
“Khi đó ta cứ sợ nàng bỏ đi.” Chàng vùi đầu vào cổ nàng, giọng nói nghẹn ngào: “Ta quá nôn nóng muốn bắt lấy nàng, vì thế ta chỉ hận không thể vĩnh viễn ở bên cạnh nàng. Tất cả những chuyện để có thể ở bên cạnh nàng, ta đều muốn làm. Ta cảm thấy đời này không có chuyện gì mà ta làm không tốt. Chờ sau khi nàng đi, ta mới phát hiện rất nhiều phong ba đều do nàng thay ta cản lại.”
“Để chàng đợi lâu rồi.”
“Ta…”
Chàng giúp nàng đắp chăn, buông rèm, dự định rời đi. Sở Du bỗng chụp lấy tay áo chàng, mơ màng nói: “Ngủ đi.”***
“Ta nên cưới nàng.”
Giọng chàng khẽ run: “Ta nên để nàng quang minh chính đại rời khỏi Vệ phủ, sau đó lấy tam môi lục sính, mười dặm hồng trang chính thức nâng nàng trở về Vệ phủ. Ta không nên để danh dự nàng bị tổn hại, lại càng không nên vì nàng dung túng mà hồ đồ vô tri.”
“Ta nên cưới nàng.”
“Nếu chàng không thích ta, ta mới thương cho chính ta.” Sở Du nắm ngược lại chàng, bật cười thành tiếng. Vệ Uẩn lắc đầu, nghiêm túc nói: “Sẽ không bao giờ, từ năm mười lăm tuổi ta đã bắt đầu thích nàng. Ta vẫn sẽ mãi mãi thích nàng, thích nàng đến khi ta năm mươi tuổi, đến khi ta thành một ông già. Ta bây giờ chưa đủ tốt…” Chàng rủ mắt, giọng nói mang theo áy náy: “Nếu như chờ ta lớn lên một chút, có thể thấu hiểu khúc chiết của lòng người trên thế gian, sau đó lại thích nàng, hẳn nàng sẽ không chịu nhiều ấm ức như vậy.”
“Lúc trước ta cứ sợ nàng rời khỏi Vệ phủ thì sẽ không trở về, cứ lần lừa nói với bản thân chưa phải thời cơ thích hợp. Nhưng hôm nay nghĩ lại, làm gì có thời cơ thích hợp hay không …” Chàng ngẩng đầu, gian nan bật cười: “Chủ yếu là xem trong lòng nàng nghĩ thế nào, muốn thế nào. Hôm nay nàng rời khỏi Vệ gia rồi, thiên hạ đều biết, giờ phải làm sao đây?”
Vệ Uẩn: “…”
Sở Du không nói. Lát sau, nàng buông tiếng thở dài, ôm người vào lòng, dịu dàng nói: “Con đường này do chính ta chọn. Tiểu Thất, thật ra ta đi rất vui vẻ. Ta vốn cho rằng con đường này sẽ vô cùng gian nan, nhưng ta không ngờ chàng lại tốt như vậy. Đời người có bỏ ra và có mất đi, ta không hối hận chuyện thích chàng, ở cạnh chàng ta rất vui. Lúc lựa chọn chàng, ta đã không quan tâm danh dự gì rồi, chàng cũng đừng nghĩ nhiều…” Nàng cúi đầu hôn chàng: “Chàng đã làm rất tốt rồi.”
Vệ Uẩn không đáp, chàng nhắm mắt, tựa vào lòng Sở Du. Thật lâu sau, chàng bình tĩnh nói: “Thật ra lúc trước, nàng, Cố Sở Sinh và Nhị tẩu đều nói đúng, rốt cuộc ta vẫn còn quá trẻ.”
Dứt lời, chàng mở mắt, nắm tay Sở Du, gian nan bật cười: “Bị ta của hiện tại thích, ta thật thương cho nàng.”
Vệ Uẩn sững người. Lát sau, chàng ngây ngô nói: “Cũng đúng…”
“Nếu chàng không thích ta, ta mới thương cho chính ta.” Sở Du nắm ngược lại chàng, bật cười thành tiếng. Vệ Uẩn lắc đầu, nghiêm túc nói: “Sẽ không bao giờ, từ năm mười lăm tuổi ta đã bắt đầu thích nàng. Ta vẫn sẽ mãi mãi thích nàng, thích nàng đến khi ta năm mươi tuổi, đến khi ta thành một ông già. Ta bây giờ chưa đủ tốt…” Chàng rủ mắt, giọng nói mang theo áy náy: “Nếu như chờ ta lớn lên một chút, có thể thấu hiểu khúc chiết của lòng người trên thế gian, sau đó lại thích nàng, hẳn nàng sẽ không chịu nhiều ấm ức như vậy.”
Một tay Sở Du ấn tay chàng xuống, một tay khéo léo cởi áo chàng, dịu dàng nói: “Con người trên đời này đúng là kỳ lạ quá, xem ngủ một giấc còn quan trọng hơn cả tính mạng, vậy mà hôn nhân cả đời lại có thể hợp bát tự là xong. Nhưng ta không giống vậy, ta thích ai thì ở cùng với người đó, không thích thì chính là không thích.”
Mặt chàng không cảm xúc, kéo tay Sở Du xuống, xoay người ôm chặt nàng vào lòng, kiềm chế động tác của nàng, trầm giọng nói: “Đi ngủ!”
Nghe thế, Sở Du không nhịn được cười.
“Vậy sao ta không thích Cố Sở Sinh cho rồi?”
Vệ Uẩn sững người. Lát sau, chàng ngây ngô nói: “Cũng đúng…”
“Vậy ta không nhìn chàng nữa.” Sở Du vội vàng dời mắt, đứng dậy, lấy một quyển sách nhỏ bên cạnh, gối lên đùi Vệ Uẩn, giơ sách lên nói: “Ta đọc sách chờ chàng.”
Sở Du vỗ giường cười to. Vệ Uẩn bất đắc dĩ, đang định kéo nàng, chẳng ngờ nữ tử đột nhiên trở mình, đè chàng xuống, áp lên người chàng: “Vệ vương gia, ta nói thật.”
Nàng giơ tay lên vỗ khuôn mặt Vệ Uẩn: “Chỉ với tư sắc này của ngài, cho dù là duyên sớm nở tối tàn, ta cũng vô cùng vui vẻ.”
Vệ Uẩn ngẩn người. Lát sau, chàng ngượng ngùng nói: “Nàng nói lung tung gì đấy…”
Một tay Sở Du ấn tay chàng xuống, một tay khéo léo cởi áo chàng, dịu dàng nói: “Con người trên đời này đúng là kỳ lạ quá, xem ngủ một giấc còn quan trọng hơn cả tính mạng, vậy mà hôn nhân cả đời lại có thể hợp bát tự là xong. Nhưng ta không giống vậy, ta thích ai thì ở cùng với người đó, không thích thì chính là không thích.”
“Nàng đừng quậy…”
Vệ Uẩn do dự chốc lát, mím môi, kiềm chế nụ cười nói: “Ừ.”
Vệ Uẩn: Không được, A Du, buông ta ra (trong lòng thích chết đi được).
Vệ Uẩn giơ tay lên bắt lấy nàng, lo lắng nói: “Ta cũng vì muốn tốt cho nàng.”
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Du dừng động tác, ngước mắt nhìn chàng: “Vì tốt cho ta? Ta không vui cũng là vì muốn tốt cho ta?”
Vệ Uẩn đỏ mặt: “Nàng không ở Vệ phủ, lỡ mang thai thì phải làm sao?”
Sở Du ngây ngốc, lẽ nào nàng mang thai ở Vệ phủ thì sẽ tốt hơn? Vệ Uẩn biết nàng nghĩ gì, kéo nàng từ trên người xuống, lấy chăn ép chặt người nàng. Sở Du chớp chớp mắt nhìn Vệ Uẩn ,chàng thở dài: “Bây giờ, nàng chạy lung tung khắp nơi bên ngoài, ta không yên tâm. Nếu nàng có thai, ta muốn luôn ở bên cạnh nàng, chăm sóc nàng.”
Dứt lời, Vệ Uẩn giơ tay vén tóc Sở Du: “Đừng quậy nữa, hửm?”
Giọng chàng khẽ run: “Ta nên để nàng quang minh chính đại rời khỏi Vệ phủ, sau đó lấy tam môi lục sính, mười dặm hồng trang chính thức nâng nàng trở về Vệ phủ. Ta không nên để danh dự nàng bị tổn hại, lại càng không nên vì nàng dung túng mà hồ đồ vô tri.”
Sở Du không đáp, nàng nghĩ đến hành trình sắp tới, phát hiện có hơi bất tiện, bèn ngoan ngoan gật đầu. Vệ Uẩn yên tâm nằm xuống, có điều vừa nằm xuống, Sở Du đã trở mình, vắt cả cơ thể lên người chàng, cọ tới cọ lui: “Ca ca yêu dấu, cho dù không muốn cục cưng, chúng ta cũng có rất nhiều chuyện có thể làm mà.”
Hơi ấm trên tay và bóng đêm khiến nàng an giấc trở lại. Vệ Uẩn vừa giữ tư thế giúp nàng che sáng, vừa viết “Sách chinh lương”. Đợi lúc viết xong cũng không biết đã là giờ nào, Vệ Uẩn cúi đầu nhìn cô nương ngủ say trong lòng, rốt cuộc vẫn không kiềm được mà cúi đầu hôn lên trán nàng. Sau đó, chàng bế nàng lên, cẩn thận ôm đến bên giường.
Vệ Uẩn: “…”
Sở Du đứng im lặng một lúc, Vệ Uẩn giơ tay chấm mực mới phát hiện bóng người phủ xuống tờ giấy. Bút chàng khựng lại trên nghiên mực, ngẩng đầu cười hỏi: “Về rồi à?”
Mặt chàng không cảm xúc, kéo tay Sở Du xuống, xoay người ôm chặt nàng vào lòng, kiềm chế động tác của nàng, trầm giọng nói: “Đi ngủ!”
Sở Du không nói. Lát sau, nàng buông tiếng thở dài, ôm người vào lòng, dịu dàng nói: “Con đường này do chính ta chọn. Tiểu Thất, thật ra ta đi rất vui vẻ. Ta vốn cho rằng con đường này sẽ vô cùng gian nan, nhưng ta không ngờ chàng lại tốt như vậy. Đời người có bỏ ra và có mất đi, ta không hối hận chuyện thích chàng, ở cạnh chàng ta rất vui. Lúc lựa chọn chàng, ta đã không quan tâm danh dự gì rồi, chàng cũng đừng nghĩ nhiều…” Nàng cúi đầu hôn chàng: “Chàng đã làm rất tốt rồi.”
“Chàng hung dữ với ta!”
Vệ Uẩn: “…”
“Vậy sao ta không thích Cố Sở Sinh cho rồi?”
***
Một tay Sở Du ấn tay chàng xuống, một tay khéo léo cởi áo chàng, dịu dàng nói: “Con người trên đời này đúng là kỳ lạ quá, xem ngủ một giấc còn quan trọng hơn cả tính mạng, vậy mà hôn nhân cả đời lại có thể hợp bát tự là xong. Nhưng ta không giống vậy, ta thích ai thì ở cùng với người đó, không thích thì chính là không thích.”Thật ra Sở Du cũng mệt rồi, lật chưa được mấy tờ, sách đã rơi “bịch” xuống mặt, sau đó cứ thế nhắm mắt ngủ luôn.Nghe thấy lời chàng nói, Sở Du bèn ngẩng đầu lên. Khuôn mặt thanh niên giống như được bút mực miêu tả, được ánh đèn dìu dịu họa nên đường viền, dung hợp cùng ánh sáng, vừa ôn hòa lại vừa sáng ngời. Vệ Uẩn nhận ra nàng nhìn mình chăm chú, bèn ngước mắt lên nói: “Nàng đi ngủ đi, nàng nhìn ta như vậy, ta không viết được.”Tác giả có lời muốn nói:
Sở Du: Xin lỗi, ta không phải là người dè dặt.
Vệ Uẩn: Không được, A Du, buông ta ra (trong lòng thích chết đi được).
***
P/s (Zens Zens): Cuối chương này, tác giả còn nói thêm nguyên nhân đổi tên truyện từ “Trưởng tẩu làm vợ” thành “Sơn hà chẩm” là vì có nhiều người đọc tên truyện cứ nhầm là truyện 18+
Tg đúng là hay có mấy cái tên truyện phèn phèn, kiểu Bạn trai cũ là kiếm tiên, vi phu là long ngạo thiên, rồi trg tẩu làm vợ=))) Trg Phong Độ ngày xưa cx tên là Gả ăn chơi trác táng thì phải