Sơn Hà Chẩm – Chương 146

Chương 146

Chàng hung dữ với ta!

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Chàng nói lời này một cách hợp tình hợp lý, Sở Du lại ngẩn người. Vệ Uẩn đứng dậy, tìm y phục cho nàng, vừa tìm vừa nói: “Trước tiên, nàng dậy ăn sáng đã, vừa rồi Cố Sở Sinh đã kể tình hình trong thành với ta. Hắn nói nàng có cách khiến người khác giao lương thực, nàng có cách gì?” Nàng tìm không thấy ta làm sao bây giờ?

“Ta?” Sở Du lười nhác ngồi dậy, Vệ Uẩn khoác áo giúp nàng. Sở Du giang hai tay để Vệ Uẩn mặc y phục, chẳng hề cảm thấy có chút ngại ngùng nào. Nàng nói thẳng: “Ta không thông minh như các người, bọn họ không cho thì ta cướp.” Bất Nhật thành địa hình rắc rối phức tạp.

“Ta còn tưởng nàng có mưu kế gì hay ho.” Vệ Uẩn giúp nàng thắt dây lưng, bất đắc dĩ cười: “Nhiều người như vậy, nàng cướp được sao?” Bọn họ đối phó Kiêu Điểu biện pháp.

Chúng ta không cn cưpnhiu ngưi thế,{chàng liên kếtvi ca taîvà Tng ThếįLan phát đimt văn thư,¹yêu cu mingưi đưa lươngthc đến đây,hơn na cònưviết rõ ràngđích danh vàís lưng mingưi đưa đến.Lương thc này,ăchàng không thbo bn hàđưa quá nhiu,Ïch là sùlưng b tinítiêu tai thôi,Їkhông đ khiếnfbn h tiếcca. Chàng chiaìthành bn lưt²đưa, mi lưtli kèm theoâmt cái danhãsách, quy đnhnhng ngưi tronglưt đó phiêchuyn lương thcđến đây. Sauđó các ngưi[đt ra quy[đnh, bt kíchư hu nào:trong lưt đóđến cui cùngâhoc là khôngđến, chúng tas dn binhÍtho pht hànhvi bt nghĩanày. S lưngíngưi lưt đuđng quá nhiu,ĺta cưp cajbn h mtphen, thế làíđưc kha kháĭri.”

Đây khôngth xem nhưíbin pháp thôngminh.

Nhưng V Un¸ngm li, hiuìđưc đây làĩcách trc tiếpmà hu hiuõnht.

Bây gi trongícác chư hu,binh lương cajchàng và SếLâm Dương, TngļThế Lan làênhiu nht. Nếuýbn h liên{th, đi vibt k chưhu nào mànói cũng làtai ho ngpđu. Hin ti,Îbn h tươngđương mt thanhékiếm treo trênàđu đám chưЇhu này. Nếuïbn h giaolương, thanh kiếmnày s khôngırơi, còn nếuíkhông giao, mcdù thanh kiếm}này không thsan bng bnh, thế nhưngĩngưi bình thưngïđu chng dámđánh cưc. Nếunhư đòi quájnhiu lương thc,có l bn[h còn munĩđánh cưc mtphen, nhưng nếuèch mt va¹hai phi, vys đa ss chn bftin tiêu tai.

Đâylà mt vánc, mt ngưiìđánh có ths có thuacó thng, nhưngđmt đám ngưiÏđánh thì mingưi đu sìchn ra nưcɪc có li,cho mình, cuiãcùng tr thànhla chn qunth t hinht.

V Un suynghĩ li caS Du. Nàng bên cnhra mt, riãli đi quađng cnh chàng,ngưng ngùng hi:ơKh, chàng munè li NguyênļThành bao lâu?”

“S không lâu.”{V Un vươnįtay ra, vôícùng t nhiênïkéo ly tayS Du, quay}đu chm rãiɨdn nàng đi{ra ngoài, gingÏnói bình thn:ô“Sau khi spĬxếp Nguyên Thànhxong, ta dđnh đánh tiếpTu Thành. Hơnna chúng tacòn phi chunļb bưc kếtiếp, nếu chúngta ly đưcìlương thc, elà Triu Nguyts không dïdàng dng tayõnhư vy.”

NhưngıC S Sinhnói…

“Hôm nayíhn đã (đây ri… VľUn lc đu:ĩ“Bt đu tgiây phút hncưp lương thoĪđi đến NguyênThành, đi viÏTriu Nguyt màľnói hn đãÍlà quân cchết.”

Chng quahn còn cótác dng ca³hn.” V Unnh nhàng mmcưi: “Hin nay,khp nơi trongHoa Kinh đulà ngưi caĩC S Sinh,Triu Nguyt khôngdám tu tin]th hn đi,îh có btc cơ hiînào giành lyĭC S Sinh,Triu Nguyt cũngs không bɨqua.”

Vy bâyfgi phi spxếp C S]Sinh thế nào?”iS Du nhíuÎmày: “Hn đNguyên Thành đuhàng ri, cũngchng th đĩhn c thếhi kinh

“Sángònay lúc côngthành, ta và¸C S Sinhđã din mtv kch. CĩS Sinh khôngđu hàng, mà:là đ mt{thuc h mcng thành. Bnđthân hn thìíhiên ngang lmìlit nói munđng sinh cngt vi NguyênɩThành, bây giđang là tùbình b tabt. Lát na,Îchúng ta viếtmt phong thưígi cho TriuïNguyt, bo hnìly lương thoĩđi v ‘trungthn này.”

TriuìNguyt s điÍsao?” S Dubt cưi, VòUn cưi kh:ì“C S Sinhícòn đích thânãviết mt bchuyết thư trungÎthn, đúng là°ngưi nghe thương¹tâm, ngưi đcrơi l. Đếnlúc đó, TriuīNguyt không cuİhn thì li³cõng mt tiếngxu, đi khôngĨđưc lương thcúthì mng hncũng sưng ri.”ĩ

“Các ngưi thtlà S Dud khóc dcưi. Đt nhiênnàng cm thyĭloi ngưi nhưV Un vàC S Sinhĩlà khó điphó nht. Nàngdù sao cũngch đng đaoêđng thương, cònnhng ngưi nàythì ming mmlà mt câyîđao, sau nàyêróc mt lpÎda, li cưiìbch mã ngânïthương đâm ngưita mt nhát.

Haiíngưi dt tayínhau đến đisnh. C SĩSinh đang vaìx lý côngv va điìbn h. Lúcíngng đu lênnhìn thy haingưi nm tayĮnhau, hn sngļs, mím môi,ļsau đó cúiđu, tiếp tc¸xem công vănâca mình.

Bên trênvăn thư làthuc men thiếuht. Sáng smhn đã đếnch Ngu Thanh}Bình kim tra,nơi đó đâu]đâu cũng làtiếng ngưi thankhóc và tiếngkêu rên, vìthế nhng conch này đuíhoá thành sinhĩmng. Trong nháyımt nhìn thynhng th này,ĩtt c đk và khôngcam lòng đnglot b dn°xung, hn nhanhàchóng bình tĩnhli, dn dòthuc h chuynâcn làm.

V Undn S Duéngi xung, kínhcn gi mt,tiếng: “C điínhân.”

C SếSinh dn dòĩthuc h mtcâu cui cùng,đt s sáchìxung, ngng đuílên, kh gt¸đu vi VUn: “V vươnggia.”

Va riýta và Săđi tiu thưbàn tính chuynfmưn lương, cóĩvài chuyn cnC đi nhânógiúp đ.” Dtli, chàng nhanhchóng k rõý tưng caS Du, sauđó nói: “Tamun bàn bcăvi C đinhân mt chút,sn lương įmi đa phươngĩđu khác nhau,mưn mt ngưibao nhiêu, mưncái gì, nên:quyết đnh thếnào?”

C SľSinh đm nhimãv trí Hb Thưng thưĩnhiu năm, quanhnăm x lýchuyn liên quanjđến dân sinh,ìnm rõ thuếîthu sn lươngcác nơi nht.Hn gt đu:“Ta s nhanhchóng thu xếpchuyn này, cóĩđiu trn nàynên đ ailãnh binh?”

Tưngılĩnh có thkhiến Tng ThếLan và Slâm Dương đngthi cho mưn²binh, li cóth cơ đngìchy khp nơi…

MiÍngưi đang suyĩnghĩ, bng nghe²thy tiếng chénÎtrà nh nhàngļđt xung, SDu cưi nói:“Ta nè.”

Haiĩngưi trm mc.Lát sau, CS Sinh doũd nói: “Dùígì cũng làĨchuyn kh cc…I

Li này ca²C đi nhânăkhông xuôi tai}lm.” S Dumm cưi: “Điīngưi, quyn liìcàng ln thì¸trách nhim càngcao, làm gìcó chuyn ngàyĩngày ngi khôngàmà hưng. Vamun t do,va mun quynli, mun đưcítôn trng, liìchng mun bcông, sao cóchuyn tt nhưvy?”

“Ta rtvui khi có]th làm đưc¸điu gì.” GingS Du ônêhoà, tay bt[giác nm ly¹dao găm trêntht lưng: “Nhưɪthế ta micm thy khôngung phí cucđi này.”

CôS Sinh khôngõnói, hn lnglng nhìn nàng.

Hnɨquan sát tiađsáng ri rácýtrên ngưi S²Du, cm giáccó th gìđó vô hìnhfbao quanh chínhĬmình. V Unìim lng nhpđmt ngm trà,àchm rãi nói:“Ta s viếtɪthư cho Sİđi ca vàThế Lan huynh.}Hôm nay, ta¹s viết xongSách chinh lương(*),không biết khiinào C đi(nhân có thtính xong slưng?”

(*)Sách chinh]lương: bn kêuìgi thu gomlương thc

C SòSinh nheo mt:đTrưa mai.”

VľUn gt đu,īchp tay: “HoàiÎDu xin đi.”

C S Sinhnghe thy cáitên này thìsng ngưi. Hnmp my môiũnhưng tht lâujsau cũng chngânói gì, chcúi đu bo:“Nếu không cònũchuyn gì khác,Vương gia hãyíđi làm vic{đi. Bây giôNguyên Thành riren, e làíVương gia phiibn bu ri.”

V Un đápưmt tiếng. Sauùkhi cáo bitõC S Sinh,ăchàng đng dy,ìquay đu nóiivi S Du:“Hành trình hômnay ca Đi,tiu thư dtính thế nào?”¸

“Ta liúgiúp C điĩnhân.” S Dudo d chcĨlát, V Un}r mt, khôngh nhiu li,ígt đu nói:îVy ta đitrưc.”

Dt li,ɩchàng xoay ngưiíđi ra ngoài,S Du đếnЇbên cnh CïS Sinh, vvai hn nói:²“Ta liìgiúp ngài, đìnghĩa khí rich?”

C SSinh ngưc mt,lng lng nhìnnàng chc lát,cui cùng nói:ĩĐi đi, lys sách xếpth tư hàngth ba bêntrên đến đây…Ї

Nàng giúp đC S Sinhýtính s lưngİlương thc, btítri bt giácđã đến khuya.Đi khi SĩDu v phòng,trong phòng vnõcòn thp đèn.V Un ngiâbên trong, nghiêmîtúc viết cáigì đó, S]Du đi tisau lưng chàng,nhìn nét nganggp phy máctrong ch viếtmang theo khí(khái kia.

Chàng đangìviết “Sách chinhįlương, mđu đã ghiêđi nghĩa khpîthiên h(*), nhìnļmà khiến ngưiɪngưi dâng trànnhit huyết, cũngkhông biết đâyĺlà lung nhithuyết t nhiên°ca ngưi nãlưu li thếìgian, hay thtòs là li)nói ca chàng.

(*))Đi nghĩa khp:thiên h: theoìmình tra trênmng thì đâyflà mt cmıtrong câu nóiìca Lưu Bít gii thiubn thân khiĪgp Gia CátLưng, ý caLưu B trongcâu này làiông mun m,rng đi nghĩara khp thiênèh

Sở Du đứng im lặng một lúc, Vệ Uẩn giơ tay chấm mực mới phát hiện bóng người phủ xuống tờ giấy. Bút chàng khựng lại trên nghiên mực, ngẩng đầu cười hỏi: “Về rồi à?”

Sở Du ngồi xuống, giơ tay mài mực giúp Vệ Uẩn, nhìn chữ viết chàng: “Chữ của Hoài Du nhà ta đẹp quá.”

Sở Du không đáp, nàng nghĩ đến hành trình sắp tới, phát hiện có hơi bất tiện, bèn ngoan ngoan gật đầu. Vệ Uẩn yên tâm nằm xuống, có điều vừa nằm xuống, Sở Du đã trở mình, vắt cả cơ thể lên người chàng, cọ tới cọ lui: “Ca ca yêu dấu, cho dù không muốn cục cưng, chúng ta cũng có rất nhiều chuyện có thể làm mà.”

“Để chàng đợi lâu rồi.”

Sở Du tỉnh táo một chút khỏi cơn mơ màng, nàng tựa đầu vào ngực chàng, nghe tim chàng đập, chậm rãi hỏi: “Hoài Du, chàng đang nghĩ gì đấy?”

Sở Du: Xin lỗi, ta không phải là người dè dặt.

Sở Du ngồi xuống, giơ tay mài mực giúp Vệ Uẩn, nhìn chữ viết chàng: “Chữ của Hoài Du nhà ta đẹp quá.”

Tay Vệ Uẩn vuốt tóc nàng, cúi đầu nhìn nàng, dịu dàng nói: “Cái đêm nàng đi, ta ngủ trong phòng nàng suy nghĩ rất nhiều. A Du, ta nghĩ chắc hẳn nàng rất ấm ức.”

Tác giả có lời muốn nói: Nàng giơ tay lên vỗ khuôn mặt Vệ Uẩn: “Chỉ với tư sắc này của ngài, cho dù là duyên sớm nở tối tàn, ta cũng vô cùng vui vẻ.”

Vệ Uẩn cúi đầu cười: “Cũng đâu thể lấy chữ giống chó bò như khi còn nhỏ mà đi gặp người.”

Dứt lời, chàng mở mắt, nắm tay Sở Du, gian nan bật cười: “Bị ta của hiện tại thích, ta thật thương cho nàng.”

Nghe thấy lời chàng nói, Sở Du bèn ngẩng đầu lên. Khuôn mặt thanh niên giống như được bút mực miêu tả, được ánh đèn dìu dịu họa nên đường viền, dung hợp cùng ánh sáng, vừa ôn hòa lại vừa sáng ngời. Vệ Uẩn nhận ra nàng nhìn mình chăm chú, bèn ngước mắt lên nói: “Nàng đi ngủ đi, nàng nhìn ta như vậy, ta không viết được.”

Vệ Uẩn do dự chốc lát, cuối cùng vẫn quay về, nghiêm chỉnh lên giường. Chàng nằm ngửa bên cạnh nàng, Sở Du áp sát, vắt cả cơ thể lên người chàng, lầm bầm nói: “Sao chàng không ôm ta?”

Vệ Uẩn mỉm cười bất đắc dĩ, nghiêng người, ôm nàng vào lòng, thấp giọng nói: “Ngủ đi.”

“Vậy ta không nhìn chàng nữa.” Sở Du vội vàng dời mắt, đứng dậy, lấy một quyển sách nhỏ bên cạnh, gối lên đùi Vệ Uẩn, giơ sách lên nói: “Ta đọc sách chờ chàng.”

Nghe thấy lời chàng nói, Sở Du bèn ngẩng đầu lên. Khuôn mặt thanh niên giống như được bút mực miêu tả, được ánh đèn dìu dịu họa nên đường viền, dung hợp cùng ánh sáng, vừa ôn hòa lại vừa sáng ngời. Vệ Uẩn nhận ra nàng nhìn mình chăm chú, bèn ngước mắt lên nói: “Nàng đi ngủ đi, nàng nhìn ta như vậy, ta không viết được.”

Vệ Uẩn do dự chốc lát, mím môi, kiềm chế nụ cười nói: “Ừ.”

Vệ Uẩn: “…”

Thật ra Sở Du cũng mệt rồi, lật chưa được mấy tờ, sách đã rơi “bịch” xuống mặt, sau đó cứ thế nhắm mắt ngủ luôn.

Sở Du dừng động tác, ngước mắt nhìn chàng: “Vì tốt cho ta? Ta không vui cũng là vì muốn tốt cho ta?”

Vệ Uẩn bất đắc dĩ vươn tay nhặt sách lên giúp nàng. Ánh đèn chiếu vào gương mặt Sở Du, nàng cau mày khó chịu. Vệ Uẩn bèn giơ tay che mắt nàng.

Sở Du vỗ giường cười to. Vệ Uẩn bất đắc dĩ, đang định kéo nàng, chẳng ngờ nữ tử đột nhiên trở mình, đè chàng xuống, áp lên người chàng: “Vệ vương gia, ta nói thật.”

Hơi ấm trên tay và bóng đêm khiến nàng an giấc trở lại. Vệ Uẩn vừa giữ tư thế giúp nàng che sáng, vừa viết “Sách chinh lương”. Đợi lúc viết xong cũng không biết đã là giờ nào, Vệ Uẩn cúi đầu nhìn cô nương ngủ say trong lòng, rốt cuộc vẫn không kiềm được mà cúi đầu hôn lên trán nàng. Sau đó, chàng bế nàng lên, cẩn thận ôm đến bên giường.

Vệ Uẩn không đáp, chàng nhắm mắt, tựa vào lòng Sở Du. Thật lâu sau, chàng bình tĩnh nói: “Thật ra lúc trước, nàng, Cố Sở Sinh và Nhị tẩu đều nói đúng, rốt cuộc ta vẫn còn quá trẻ.”

Vệ Uẩn ngẩn người. Lát sau, chàng ngượng ngùng nói: “Nàng nói lung tung gì đấy…”

Chàng giúp nàng đắp chăn, buông rèm, dự định rời đi. Sở Du bỗng chụp lấy tay áo chàng, mơ màng nói: “Ngủ đi.”

“Chàng hung dữ với ta!”

Vệ Uẩn giơ tay lên bắt lấy nàng, lo lắng nói: “Ta cũng vì muốn tốt cho nàng.”

Vệ Uẩn do dự chốc lát, cuối cùng vẫn quay về, nghiêm chỉnh lên giường. Chàng nằm ngửa bên cạnh nàng, Sở Du áp sát, vắt cả cơ thể lên người chàng, lầm bầm nói: “Sao chàng không ôm ta?”

Vệ Uẩn mỉm cười bất đắc dĩ, nghiêng người, ôm nàng vào lòng, thấp giọng nói: “Ngủ đi.”

Sở Du nghĩ không ra, nàng bị vấn đề bất ngờ này làm thanh tỉnh. Nàng ngước mắt nhìn chàng trong đêm, tìm kiếm đáp án.

“Khi đó ta cứ sợ nàng bỏ đi.” Chàng vùi đầu vào cổ nàng, giọng nói nghẹn ngào: “Ta quá nôn nóng muốn bắt lấy nàng, vì thế ta chỉ hận không thể vĩnh viễn ở bên cạnh nàng. Tất cả những chuyện để có thể ở bên cạnh nàng, ta đều muốn làm. Ta cảm thấy đời này không có chuyện gì mà ta làm không tốt. Chờ sau khi nàng đi, ta mới phát hiện rất nhiều phong ba đều do nàng thay ta cản lại.”

Sở Du tỉnh táo một chút khỏi cơn mơ màng, nàng tựa đầu vào ngực chàng, nghe tim chàng đập, chậm rãi hỏi: “Hoài Du, chàng đang nghĩ gì đấy?”

Sao đột nhiên nghiêm chỉnh như vậy?

Dứt lời, Vệ Uẩn giơ tay vén tóc Sở Du: “Đừng quậy nữa, hửm?”

Sao đột nhiên xa cách như thế?

Sao đột nhiên nghiêm chỉnh như vậy?

Sở Du nghĩ không ra, nàng bị vấn đề bất ngờ này làm thanh tỉnh. Nàng ngước mắt nhìn chàng trong đêm, tìm kiếm đáp án.

Vệ Uẩn đỏ mặt: “Nàng không ở Vệ phủ, lỡ mang thai thì phải làm sao?”

Tay Vệ Uẩn vuốt tóc nàng, cúi đầu nhìn nàng, dịu dàng nói: “Cái đêm nàng đi, ta ngủ trong phòng nàng suy nghĩ rất nhiều. A Du, ta nghĩ chắc hẳn nàng rất ấm ức.”

Sở Du ngẩn người, vẻ mặt Vệ Uẩn mang theo cay đắng: “Ta luôn nói muốn đem tất cả những thứ tốt nhất trên đời này cho nàng, nhưng lại vẫn xem nhẹ. Nàng và ta không giống nhau, dù sao nàng cũng là một cô gái, rất nhiều chuyện là ta quá liều lĩnh, vô tri, lỗ mãng.”

Sở Du ngẩn người, vẻ mặt Vệ Uẩn mang theo cay đắng: “Ta luôn nói muốn đem tất cả những thứ tốt nhất trên đời này cho nàng, nhưng lại vẫn xem nhẹ. Nàng và ta không giống nhau, dù sao nàng cũng là một cô gái, rất nhiều chuyện là ta quá liều lĩnh, vô tri, lỗ mãng.”

“Khi đó ta cứ sợ nàng bỏ đi.” Chàng vùi đầu vào cổ nàng, giọng nói nghẹn ngào: “Ta quá nôn nóng muốn bắt lấy nàng, vì thế ta chỉ hận không thể vĩnh viễn ở bên cạnh nàng. Tất cả những chuyện để có thể ở bên cạnh nàng, ta đều muốn làm. Ta cảm thấy đời này không có chuyện gì mà ta làm không tốt. Chờ sau khi nàng đi, ta mới phát hiện rất nhiều phong ba đều do nàng thay ta cản lại.”

“Để chàng đợi lâu rồi.”

“Ta…”

Chàng giúp nàng đắp chăn, buông rèm, dự định rời đi. Sở Du bỗng chụp lấy tay áo chàng, mơ màng nói: “Ngủ đi.”***

“Ta nên cưới nàng.”

Giọng chàng khẽ run: “Ta nên để nàng quang minh chính đại rời khỏi Vệ phủ, sau đó lấy tam môi lục sính, mười dặm hồng trang chính thức nâng nàng trở về Vệ phủ. Ta không nên để danh dự nàng bị tổn hại, lại càng không nên vì nàng dung túng mà hồ đồ vô tri.”

“Ta nên cưới nàng.”

“Nếu chàng không thích ta, ta mới thương cho chính ta.” Sở Du nắm ngược lại chàng, bật cười thành tiếng. Vệ Uẩn lắc đầu, nghiêm túc nói: “Sẽ không bao giờ, từ năm mười lăm tuổi ta đã bắt đầu thích nàng. Ta vẫn sẽ mãi mãi thích nàng, thích nàng đến khi ta năm mươi tuổi, đến khi ta thành một ông già. Ta bây giờ chưa đủ tốt…” Chàng rủ mắt, giọng nói mang theo áy náy: “Nếu như chờ ta lớn lên một chút, có thể thấu hiểu khúc chiết của lòng người trên thế gian, sau đó lại thích nàng, hẳn nàng sẽ không chịu nhiều ấm ức như vậy.”

“Lúc trước ta cứ sợ nàng rời khỏi Vệ phủ thì sẽ không trở về, cứ lần lừa nói với bản thân chưa phải thời cơ thích hợp. Nhưng hôm nay nghĩ lại, làm gì có thời cơ thích hợp hay không …” Chàng ngẩng đầu, gian nan bật cười: “Chủ yếu là xem trong lòng nàng nghĩ thế nào, muốn thế nào. Hôm nay nàng rời khỏi Vệ gia rồi, thiên hạ đều biết, giờ phải làm sao đây?”

Vệ Uẩn: “…”

Sở Du không nói. Lát sau, nàng buông tiếng thở dài, ôm người vào lòng, dịu dàng nói: “Con đường này do chính ta chọn. Tiểu Thất, thật ra ta đi rất vui vẻ. Ta vốn cho rằng con đường này sẽ vô cùng gian nan, nhưng ta không ngờ chàng lại tốt như vậy. Đời người có bỏ ra và có mất đi, ta không hối hận chuyện thích chàng, ở cạnh chàng ta rất vui. Lúc lựa chọn chàng, ta đã không quan tâm danh dự gì rồi, chàng cũng đừng nghĩ nhiều…” Nàng cúi đầu hôn chàng: “Chàng đã làm rất tốt rồi.”

Vệ Uẩn không đáp, chàng nhắm mắt, tựa vào lòng Sở Du. Thật lâu sau, chàng bình tĩnh nói: “Thật ra lúc trước, nàng, Cố Sở Sinh và Nhị tẩu đều nói đúng, rốt cuộc ta vẫn còn quá trẻ.”

Dứt lời, chàng mở mắt, nắm tay Sở Du, gian nan bật cười: “Bị ta của hiện tại thích, ta thật thương cho nàng.”

Vệ Uẩn sững người. Lát sau, chàng ngây ngô nói: “Cũng đúng…”

“Nếu chàng không thích ta, ta mới thương cho chính ta.” Sở Du nắm ngược lại chàng, bật cười thành tiếng. Vệ Uẩn lắc đầu, nghiêm túc nói: “Sẽ không bao giờ, từ năm mười lăm tuổi ta đã bắt đầu thích nàng. Ta vẫn sẽ mãi mãi thích nàng, thích nàng đến khi ta năm mươi tuổi, đến khi ta thành một ông già. Ta bây giờ chưa đủ tốt…” Chàng rủ mắt, giọng nói mang theo áy náy: “Nếu như chờ ta lớn lên một chút, có thể thấu hiểu khúc chiết của lòng người trên thế gian, sau đó lại thích nàng, hẳn nàng sẽ không chịu nhiều ấm ức như vậy.”

Một tay Sở Du ấn tay chàng xuống, một tay khéo léo cởi áo chàng, dịu dàng nói: “Con người trên đời này đúng là kỳ lạ quá, xem ngủ một giấc còn quan trọng hơn cả tính mạng, vậy mà hôn nhân cả đời lại có thể hợp bát tự là xong. Nhưng ta không giống vậy, ta thích ai thì ở cùng với người đó, không thích thì chính là không thích.”

Mặt chàng không cảm xúc, kéo tay Sở Du xuống, xoay người ôm chặt nàng vào lòng, kiềm chế động tác của nàng, trầm giọng nói: “Đi ngủ!”

Nghe thế, Sở Du không nhịn được cười.

“Vậy sao ta không thích Cố Sở Sinh cho rồi?”

Vệ Uẩn sững người. Lát sau, chàng ngây ngô nói: “Cũng đúng…”

“Vậy ta không nhìn chàng nữa.” Sở Du vội vàng dời mắt, đứng dậy, lấy một quyển sách nhỏ bên cạnh, gối lên đùi Vệ Uẩn, giơ sách lên nói: “Ta đọc sách chờ chàng.”

Sở Du vỗ giường cười to. Vệ Uẩn bất đắc dĩ, đang định kéo nàng, chẳng ngờ nữ tử đột nhiên trở mình, đè chàng xuống, áp lên người chàng: “Vệ vương gia, ta nói thật.”

Nàng giơ tay lên vỗ khuôn mặt Vệ Uẩn: “Chỉ với tư sắc này của ngài, cho dù là duyên sớm nở tối tàn, ta cũng vô cùng vui vẻ.”

Vệ Uẩn ngẩn người. Lát sau, chàng ngượng ngùng nói: “Nàng nói lung tung gì đấy…”

Một tay Sở Du ấn tay chàng xuống, một tay khéo léo cởi áo chàng, dịu dàng nói: “Con người trên đời này đúng là kỳ lạ quá, xem ngủ một giấc còn quan trọng hơn cả tính mạng, vậy mà hôn nhân cả đời lại có thể hợp bát tự là xong. Nhưng ta không giống vậy, ta thích ai thì ở cùng với người đó, không thích thì chính là không thích.”

“Nàng đừng quậy…”

Vệ Uẩn do dự chốc lát, mím môi, kiềm chế nụ cười nói: “Ừ.”

Vệ Uẩn: Không được, A Du, buông ta ra (trong lòng thích chết đi được).

Vệ Uẩn giơ tay lên bắt lấy nàng, lo lắng nói: “Ta cũng vì muốn tốt cho nàng.”

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Du dừng động tác, ngước mắt nhìn chàng: “Vì tốt cho ta? Ta không vui cũng là vì muốn tốt cho ta?”

Vệ Uẩn đỏ mặt: “Nàng không ở Vệ phủ, lỡ mang thai thì phải làm sao?”

Sở Du ngây ngốc, lẽ nào nàng mang thai ở Vệ phủ thì sẽ tốt hơn? Vệ Uẩn biết nàng nghĩ gì, kéo nàng từ trên người xuống, lấy chăn ép chặt người nàng. Sở Du chớp chớp mắt nhìn Vệ Uẩn ,chàng thở dài: “Bây giờ, nàng chạy lung tung khắp nơi bên ngoài, ta không yên tâm. Nếu nàng có thai, ta muốn luôn ở bên cạnh nàng, chăm sóc nàng.”

Dứt lời, Vệ Uẩn giơ tay vén tóc Sở Du: “Đừng quậy nữa, hửm?”

Giọng chàng khẽ run: “Ta nên để nàng quang minh chính đại rời khỏi Vệ phủ, sau đó lấy tam môi lục sính, mười dặm hồng trang chính thức nâng nàng trở về Vệ phủ. Ta không nên để danh dự nàng bị tổn hại, lại càng không nên vì nàng dung túng mà hồ đồ vô tri.”

Sở Du không đáp, nàng nghĩ đến hành trình sắp tới, phát hiện có hơi bất tiện, bèn ngoan ngoan gật đầu. Vệ Uẩn yên tâm nằm xuống, có điều vừa nằm xuống, Sở Du đã trở mình, vắt cả cơ thể lên người chàng, cọ tới cọ lui: “Ca ca yêu dấu, cho dù không muốn cục cưng, chúng ta cũng có rất nhiều chuyện có thể làm mà.”

Hơi ấm trên tay và bóng đêm khiến nàng an giấc trở lại. Vệ Uẩn vừa giữ tư thế giúp nàng che sáng, vừa viết “Sách chinh lương”. Đợi lúc viết xong cũng không biết đã là giờ nào, Vệ Uẩn cúi đầu nhìn cô nương ngủ say trong lòng, rốt cuộc vẫn không kiềm được mà cúi đầu hôn lên trán nàng. Sau đó, chàng bế nàng lên, cẩn thận ôm đến bên giường.

Vệ Uẩn: “…”

Sở Du đứng im lặng một lúc, Vệ Uẩn giơ tay chấm mực mới phát hiện bóng người phủ xuống tờ giấy. Bút chàng khựng lại trên nghiên mực, ngẩng đầu cười hỏi: “Về rồi à?”

Mặt chàng không cảm xúc, kéo tay Sở Du xuống, xoay người ôm chặt nàng vào lòng, kiềm chế động tác của nàng, trầm giọng nói: “Đi ngủ!”

Sở Du không nói. Lát sau, nàng buông tiếng thở dài, ôm người vào lòng, dịu dàng nói: “Con đường này do chính ta chọn. Tiểu Thất, thật ra ta đi rất vui vẻ. Ta vốn cho rằng con đường này sẽ vô cùng gian nan, nhưng ta không ngờ chàng lại tốt như vậy. Đời người có bỏ ra và có mất đi, ta không hối hận chuyện thích chàng, ở cạnh chàng ta rất vui. Lúc lựa chọn chàng, ta đã không quan tâm danh dự gì rồi, chàng cũng đừng nghĩ nhiều…” Nàng cúi đầu hôn chàng: “Chàng đã làm rất tốt rồi.”

“Chàng hung dữ với ta!”

Vệ Uẩn: “…”

“Vậy sao ta không thích Cố Sở Sinh cho rồi?”

***

Một tay Sở Du ấn tay chàng xuống, một tay khéo léo cởi áo chàng, dịu dàng nói: “Con người trên đời này đúng là kỳ lạ quá, xem ngủ một giấc còn quan trọng hơn cả tính mạng, vậy mà hôn nhân cả đời lại có thể hợp bát tự là xong. Nhưng ta không giống vậy, ta thích ai thì ở cùng với người đó, không thích thì chính là không thích.”Thật ra Sở Du cũng mệt rồi, lật chưa được mấy tờ, sách đã rơi “bịch” xuống mặt, sau đó cứ thế nhắm mắt ngủ luôn.Nghe thấy lời chàng nói, Sở Du bèn ngẩng đầu lên. Khuôn mặt thanh niên giống như được bút mực miêu tả, được ánh đèn dìu dịu họa nên đường viền, dung hợp cùng ánh sáng, vừa ôn hòa lại vừa sáng ngời. Vệ Uẩn nhận ra nàng nhìn mình chăm chú, bèn ngước mắt lên nói: “Nàng đi ngủ đi, nàng nhìn ta như vậy, ta không viết được.”Tác giả có lời muốn nói:

Sở Du: Xin lỗi, ta không phải là người dè dặt.

Vệ Uẩn: Không được, A Du, buông ta ra (trong lòng thích chết đi được).

***

P/s (Zens Zens): Cuối chương này, tác giả còn nói thêm nguyên nhân đổi tên truyện từ “Trưởng tẩu làm vợ” thành “Sơn hà chẩm” là vì có nhiều người đọc tên truyện cứ nhầm là truyện 18+

=)))))))))

5 5 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

11 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Monchan
Monchan
8 Tháng Cách đây

Tg đúng là hay có mấy cái tên truyện phèn phèn, kiểu Bạn trai cũ là kiếm tiên, vi phu là long ngạo thiên, rồi trg tẩu làm vợ=))) Trg Phong Độ ngày xưa cx tên là Gả ăn chơi trác táng thì phải

11
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!