Sơn Hà Chẩm – Chương 147

Chương 147

Năm đó, Vệ Quân đưa sính lấy ra hơn một nửa Vệ phủ. Lần này, chàng đưa sính liền giao toàn bộ Vệ phủ cho nàng

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sau khi Vệ Uẩn và Sở Du thức dậy, hai người cùng ăn điểm tâm, rồi chàng dẫn nàng ra thao trường, chọn binh mã cho nàng.

Lần trước ở Bạch Lĩnh, Sở Du và quân đội Vệ gia từng qua lại, đa phần đều quen thuộc. Lần này Vệ Uẩn phân Tả tiên phong Tôn Nghệ cho nàng dẫn đầu. Mà chính là trong chớp nhoáng này trì đốn.

Tôn Nghệ được Vệ Hạ dẫn đến trước mặt Sở Du. Nhìn thấy Sở Du, Tôn Nghệ kích động gọi: “Đại…”

Nhưng còn chưa nói hết, Vệ Uẩn đã thờ ơ nhìn qua. Lời Tôn Nghệ lập tức ngưng bặt, gian nan sửa miệng: “Đại tiểu thư.” Khả mẹ nó rõ ràng là cái đạn hạt nhân.

Sở Du nhếch môi cười, lấy roi vỗ hắn: “Đi thôi, nếu lần này ta dẫn quân thì gọi ta là tướng quân đi.”

“Vâng.” Tôn Nghệ chắp tay, vui vẻ gọi: “Tướng quân!” Đường An đem suy nghĩ theo nhà mình lão.

Sở Du gật đầu, quay mặt nói với Vệ Uẩn: “Vương gia đi làm chuyện của mình trước đi, ta và bọn họ làm quen một chút.”

V Un đáp mt tiếng,ècũng không nóiIgì nhiu, dndò nàng mycâu ri xoayũngưi ra thaotrưng.

V H hơiɨkhông yên tâm,nh ging nói:Vương gia, ngài(không đâyjtheo dõi, đámnhóc này tophn thì philàm sao?”

“Nếuįbn h munìto phn, thìīc to phní đây đi.”V Un bìnhïtĩnh nói: “đây b ápɨchế, mà rachiến trưng tophn thì đóìmi là cóchuyn tht.”

VH ngn ngưi,sau đó lptc hiu ra,gt đu nói:ăVương gia nóiïphi.”

V Unkhông lo lngchuyn S Duluyn binh, chàngtr v phnha. C SįSinh đến tìmchàng, mt miɨhi: “A Duĭđâu?”

“Nàng đangluyn binh.” V:Un thu ttc chiến báo.ľLn này chàngphái ra baínhóm binh mãèđng thi tncông Thanh Châu,bên phía ThmìHu đã giítin chiến thngđến. V Un°ngng đu nhìnļC S Sinh:“C đi nhân)đến đưa sũlưng lương thofsao?”

C SSinh gt đu,ìđưc ngưi đįt trên cfkiu xung đt.îHn giao mtīxp giy choV Un, bìnhtĩnh nói: “Lnàđu tiên đòiilương, ta chnĮvài cây đinhĩcng, s lưngkhông nhiu, nhưngIđu là nhânvt có tiếng¸tăm gn đây,binh cưng mãítráng, chc chnÍcó vài kkhông phc. AõDu cưp ttc lương thcìđến đây hnlà có thchng chi mtĩthi gian. Hơnna bn hcách đây cũngìgn, sau khiìđánh xong thìįtrc tiếp sápĪnhp dưi danhănghĩa ca ngài.Ngài tng mtĺít tin tàiơcho Tng ThếLan và S,Lâm Dương, chcchn bn hīs không nghiăng.”

V Unònhìn lưt qua³danh sách, gtĩđu, sau đóÍgiao cho VìH, ra lnh:ĭ“Mang Sách chinhılương b cáoếthiên h, chuynthúc lương cũngìchiếu theo đâyĬmà làm. Trongvòng năm ngày,ta phi thyìbn h đưalương thc đến.”f

V H lêntiếng đáp vângíri đi raãngoài, trong phòngch còn liC S Sinhvà V Un.ìV Un đíchthân pha tràĩcho C SSinh, C SSinh nhp nhmt ngm, liànói: “Ngài thnnhiên vi taíquá nh?”

“Cđi nhân còncó th đimtĩnh thn nhiên…íV Un thiĩlá trà lơ³lng trong chén,¸v mt btébiến: “Sao tali không th?”Į

C S Sinhĩkhông đáp, látsau rt cuchn m ming:Khi nào ngàiđến S gia[đưa sính?”

Trưcíđây, hn choļrng c đimình s khôngbao gi nóiÎra nhng liînhư vy.

Hoc làđlúc nói ra{nhng li này,Їhn s cmơthy sng khôngêbng chết, tuytvng cùng cc.

Nhưngĩđi lúc thts nói ra{nhng li này,đt nhiên hnİphát hin chuynĮcũng không khókhăn đến vy.Hn ging nhưíếch b nuũtrong nưc m,ãt t riicũng phát hin)mi bi thươngįtrên đu đuís quen dn.)

C S SinhÍkhông biết rtɩcuc là biÍvì quen dnvi đau đnĪnày, hay thts bây gihn đã quámt mi.

Lâu rihn không đưc}ng ngon, cmãi x lýcông v, xungɩquanh vn luôn[là tiếng khóc,ĩkhông ngng cónhân s thươngvong báo lên.

NguyênThành còn may,Înhng nơi khôngïcó hn đíchĩthân đến, quanviên lưi nhác,hn nhìn nhânĬs thương vongmà đau lòng,mc dù đãtt hơn điítrưc rt nhiu.Thi đim lúcìhn đến cuɪtr thiên tai{kiếp trưc, quanìviên đã chôn(vùi nhng ththi nát, bnéthu, tanh tưinày t lâu,làm gì cònÏtrn tri nhưĨhôm nay?

“Sau khiĮthương tích lành,ta phi nhanh²chóng đi riđi. Hin gi,rt nhiu thtrn nh bĺDiêu Dũng bũmc, ta phiЇđến đó.”

.”

Bên V Unơcũng có báoļcáo thương vong,chàng trm mcchc lát, cuicùng nâng chén³gi: “C đinhân.” Chàng trânĩtrng nói: “Ngàivn là boìvt quc gia,hãy t quýtrng.”

C SSinh ngưc mtũnhìn hn, ánh²mt phc tp.{Lát sau, hnìnâng chén, nhnhàng cng vàochén V Un,úly trà thayrưu, bình tĩnhnói: “V vươnggia, ngài cũngvy.”

Hai ngưiung trà, CS Sinh luiíxung, V Unòngi trong phòng.Mt lát sau,¸chàng gi VĩH vào.

“Ngươi bojV Thin trv Chàng doơd, rt cucĮvn nói: “ĐiÏtìm Nh tu,bo tu yÏbây gi bt,đu giúp tachun b VUn thoáng doăd, cui cùngli nói: “Màìthôi đi.”

VIH ly làmúl: “Vương gia,ìngài mun làmĩgì?”

V Unımím môi, ngmìnghĩ, cui cùngnói: “Ta munđưa sính.”

Vệ Hạ ngẩn người, không hiểu sao đột nhiên Vệ Uẩn lại có ý nghĩ này, càng không hiểu vì sao có rồi lại không làm. Thế là hắn hỏi thẳng: “Vậy sao ngài không đưa đi?”

Vệ Uẩn trừng mắt nhìn hắn, tức giận bảo: “Không có tiền.”Bây giờ binh hoang mã loạn, chàng đi đâu kiếm nhiều tiền như vậy.

Vệ Uẩn trừng mắt nhìn hắn, tức giận bảo: “Không có tiền.”

Vốn dĩ Vệ Uẩn không nghĩ chuyện này sớm như thế, nhưng hôm nay Cố Sở Sinh vừa hỏi, chàng cảm thấy trong lòng có hơi gấp.

Hiện giờ, lương thực còn phải ra ngoài cướp, làm gì còn tiền đưa sính lễ rình rang cho Sở Du ?

Giọng Vệ Uẩn rầu rĩ: “Tạm thời ta đưa sính lệ, quyết định chuyện này trước đã, đợi trước lúc thành hôn, ta sẽ nghĩ cách thuyết phục bà.”Hiện giờ, lương thực còn phải ra ngoài cướp, làm gì còn tiền đưa sính lễ rình rang cho Sở Du ?

Chàng nghĩ, chỉ dựa vào lời này của nàng, chàng phải cho nàng những thứ tốt nhất.

Vốn dĩ Vệ Uẩn không nghĩ chuyện này sớm như thế, nhưng hôm nay Cố Sở Sinh vừa hỏi, chàng cảm thấy trong lòng có hơi gấp.

Vệ Uẩn nhíu mày, Sở Du thấp thỏm hỏi: “Chẳng lẽ bây giờ chàng mới nhớ lôi chuyện cũ ra?”

Vệ Uẩn nôn nóng, nhưng ngoài mặt không hiện, chàng đã học được cách kiềm chế cảm xúc của mình rất tốt. Đợi buổi tối Sở Du trở về, nàng cũng không nhận ra điều gì.

“Thôi.” Sở Du vội nói: “Đến lúc đó không thuyết phục được bà, lại còn phải từ hôn, đừng làm tốn công mọi người.”

Ban ngày Sở Du ở thao trường quần thảo cả ngày, tâm tình khá tốt, ban đêm nói nhiều hơn một chút. Sau đó, nàng bỗng phát hiện hình như Vệ Uẩn đột nhiên kiệm lời. Vì thế, nàng không khỏi hỏi: “Chàng đang nghĩ gì đấy? Sao nói ít vậy?”

“…”

Ban ngày Sở Du ở thao trường quần thảo cả ngày, tâm tình khá tốt, ban đêm nói nhiều hơn một chút. Sau đó, nàng bỗng phát hiện hình như Vệ Uẩn đột nhiên kiệm lời. Vì thế, nàng không khỏi hỏi: “Chàng đang nghĩ gì đấy? Sao nói ít vậy?”

“Được rồi.” Sở Du nhìn một hồi, bèn nằm xuống ôm chàng: “Ta đùa chàng đấy, ta cần gì sính lễ chứ? Thời buổi bây giờ…” Nàng tựa đầu vào lưng chàng, dịu giọng nói: “Chàng bình an là đủ rồi.”

Vệ Uẩn xoay người, ngẫm nghĩ, nhỏ giọng hỏi: “Kiếp trước, lúc Cố Sở Sinh đưa sính lễ cho nàng đã đưa bao nhiêu?”

“Nàng lo mẫu thân à?”

Sở Du nghe vậy thì ngẩn người, sau đó ngượng ngùng đáp: “Ta và hắn… làm gì có đưa sính lễ? Ta cầm kiếm đã chạy theo đến Côn Dương rồi…”

Sở Du nghe vậy thì ngẩn người, sau đó ngượng ngùng đáp: “Ta và hắn… làm gì có đưa sính lễ? Ta cầm kiếm đã chạy theo đến Côn Dương rồi…”

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng vươn tay nắm bàn tay ôm lấy thắt lưng chàng của nàng.

Vệ Uẩn nhíu mày, Sở Du thấp thỏm hỏi: “Chẳng lẽ bây giờ chàng mới nhớ lôi chuyện cũ ra?”

“Vậy…” Vệ Uẩn mím môi: “Lúc trước, ca ta đưa cho nàng bao nhiêu sính lễ?”

“Vậy…” Vệ Uẩn mím môi: “Lúc trước, ca ta đưa cho nàng bao nhiêu sính lễ?”

Sở Du ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng bừng tỉnh, xoay người níu lấy chàng, vui vẻ hỏi: “Không phải chàng muốn đưa sính cho ta đấy chứ?”

Khi ấy, Vệ gia đang lúc hưng thịnh, ra tay hào phóng, gánh đưa sính lễ khiêng dài cả một con phố, giống như nước chảy chảy vào Sở phủ. Tính ra thì chuyện dẫn sính lễ này còn là do Vệ Uẩn đích thân làm, có điều lúc đó Vệ Uẩn không để trong lòng nên cũng mặc kệ bao nhiêu. Chàng chỉ nhớ sính lễ rất nhiều, chàng đứng ở cửa đợi đến mất kiên nhẫn.

Sở Du vui vẻ bật cười: “Ôi trời, không phải chuyện này còn sớm quá sao, chàng nghĩ nhiều vậy, mẫu thân chàng đồng ý rồi à?”

Thật ra Sở Du cũng không nhớ có bao nhiêu, nàng hồi tưởng lại: “Gia đình chàng rất hào phóng, bạc trắng thì có mười vạn lượng, một cái mũ phượng mạ vàng đính mười hai viên trân châu, khuyên tai…”

“Không có gì.” Vệ Uẩn kéo chăn cho nàng, lãnh đạm nói: “Ngủ đi.”

“Không phải.”

Sở Du bấm ngón tay liệt kê, sắc mặt Vệ Uẩn càng nghe càng kém. Đợi sau khi Sở Du nói xong, Vệ Uẩn đã bình tĩnh lại. Lúc này Sở Du mới nhớ ra: “Chàng hỏi chuyện này làm gì?”

Vệ Hạ ngẩn người, không hiểu sao đột nhiên Vệ Uẩn lại có ý nghĩ này, càng không hiểu vì sao có rồi lại không làm. Thế là hắn hỏi thẳng: “Vậy sao ngài không đưa đi?”Năm đó, Vệ Quân đưa sính lấy ra hơn một nửa Vệ phủ. Lần này, chàng đưa sính, liền giao toàn bộ Vệ phủ cho nàng.

“Không có gì.” Vệ Uẩn kéo chăn cho nàng, lãnh đạm nói: “Ngủ đi.”

Dứt lời, chàng xoay người, quay mặt vào vách, mở to mắt, bắt đầu suy nghĩ.

Khi ấy, Vệ gia đang lúc hưng thịnh, ra tay hào phóng, gánh đưa sính lễ khiêng dài cả một con phố, giống như nước chảy chảy vào Sở phủ. Tính ra thì chuyện dẫn sính lễ này còn là do Vệ Uẩn đích thân làm, có điều lúc đó Vệ Uẩn không để trong lòng nên cũng mặc kệ bao nhiêu. Chàng chỉ nhớ sính lễ rất nhiều, chàng đứng ở cửa đợi đến mất kiên nhẫn.

“Ái chà, Vệ Uẩn chàng là nguỵ quân tử nói một đằng, nghĩ một nẻo, chàng còn không thừa nhận!”

Bây giờ binh hoang mã loạn, chàng đi đâu kiếm nhiều tiền như vậy.

Dứt lời, chàng xoay người, quay mặt vào vách, mở to mắt, bắt đầu suy nghĩ.

Sở Du ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng bừng tỉnh, xoay người níu lấy chàng, vui vẻ hỏi: “Không phải chàng muốn đưa sính cho ta đấy chứ?”

Vệ Uẩn đưa lưng về phía nàng, thấp giọng đáp một tiếng “Ừ”.

Sở Du vui vẻ bật cười: “Ôi trời, không phải chuyện này còn sớm quá sao, chàng nghĩ nhiều vậy, mẫu thân chàng đồng ý rồi à?”

Vệ Uẩn nôn nóng, nhưng ngoài mặt không hiện, chàng đã học được cách kiềm chế cảm xúc của mình rất tốt. Đợi buổi tối Sở Du trở về, nàng cũng không nhận ra điều gì.

“Nàng lo mẫu thân à?”

Giọng Vệ Uẩn rầu rĩ: “Tạm thời ta đưa sính lệ, quyết định chuyện này trước đã, đợi trước lúc thành hôn, ta sẽ nghĩ cách thuyết phục bà.”

“Thôi.” Sở Du vội nói: “Đến lúc đó không thuyết phục được bà, lại còn phải từ hôn, đừng làm tốn công mọi người.”

Vệ Uẩn không nói lời nào. Lát sau, chàng thấp giọng nói: “Vậy thì không thành thân, dù sao ta cũng sẽ không thoái hôn.”

Sở Du bị chàng chọc cười, nàng ngẫm nghĩ, khom lưng ghé vào tai chàng trêu chọc: “Có phải Cố Sở Sinh chọc tức chàng không?”

Sở Du bấm ngón tay liệt kê, sắc mặt Vệ Uẩn càng nghe càng kém. Đợi sau khi Sở Du nói xong, Vệ Uẩn đã bình tĩnh lại. Lúc này Sở Du mới nhớ ra: “Chàng hỏi chuyện này làm gì?”

“Không phải.”

“Ái chà, Vệ Uẩn chàng là nguỵ quân tử nói một đằng, nghĩ một nẻo, chàng còn không thừa nhận!”

Sở Du bị chàng chọc cười, nàng ngẫm nghĩ, khom lưng ghé vào tai chàng trêu chọc: “Có phải Cố Sở Sinh chọc tức chàng không?”

“…”

“Được rồi.” Sở Du nhìn một hồi, bèn nằm xuống ôm chàng: “Ta đùa chàng đấy, ta cần gì sính lễ chứ? Thời buổi bây giờ…” Nàng tựa đầu vào lưng chàng, dịu giọng nói: “Chàng bình an là đủ rồi.”

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng vươn tay nắm bàn tay ôm lấy thắt lưng chàng của nàng.

Vệ Uẩn xoay người, ngẫm nghĩ, nhỏ giọng hỏi: “Kiếp trước, lúc Cố Sở Sinh đưa sính lễ cho nàng đã đưa bao nhiêu?”

Chàng nghĩ, chỉ dựa vào lời này của nàng, chàng phải cho nàng những thứ tốt nhất.

Vệ Uẩn không nói lời nào. Lát sau, chàng thấp giọng nói: “Vậy thì không thành thân, dù sao ta cũng sẽ không thoái hôn.”

Năm đó, Vệ Quân đưa sính lấy ra hơn một nửa Vệ phủ. Lần này, chàng đưa sính, liền giao toàn bộ Vệ phủ cho nàng.

4.9 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

10 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Ngọc Anh
Ngọc Anh
4 Năm Cách đây

VQ ca ca trên trời sáid. Ta sắp là Bạch Nguyệt Quang để đệ đệ so sánh sao.

Nguyễn Duyên
Nguyễn Duyên
4 Năm Cách đây

Vương gia k có tiền lấy vợ ??

Hạnh Lê
Hạnh Lê
4 Năm Cách đây

Coi bộ muốn rước A Du về lắm rồi nên bai nhiêu vốn liếng cũng có thể bỏ ra một cách quyết liệt như vậy.

Bông Bông
Bông Bông
4 Năm Cách đây

Vương Gia nhà nghèo đòi cưới vợ
Du ca said: đưa người cho ta được rồi, khỏi sính

Nguyen Minh
Nguyen Minh
4 Năm Cách đây

Cố Sở Sinh lo cho dân cho nước là thật, ko thể ko vỗ tay cho tấm lòng đó

NHL
NHL
4 Năm Cách đây

Đại tiểu thư Sở gia ức hiếp dân nghèo 🙁

Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

Cả Vệ phủ còn bao nhiều người :)))) đem đưa hết cho A Du rồi sau này ăn cơm mềm nhé A Thất :))))

Nhật Minh
Nhật Minh
4 Năm Cách đây

Vệ Uẩn ơi là Vệ Uẩn, sao anh nghèo quá vậy =))

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Ngài lo kiếm tiền cưới vợ đi nào?

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Vệ cưa cưa: nhưng là nàng đi theo ta sẽ chịu khổ hiện giờ ta còn không có đủ tiền đưa sính
Sở đại hiệp: không sao chỉ cần gương mặt nàt của chàng là đủ rồi ?

10
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!