Chương 147
Năm đó, Vệ Quân đưa sính lấy ra hơn một nửa Vệ phủ. Lần này, chàng đưa sính liền giao toàn bộ Vệ phủ cho nàng
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sau khi Vệ Uẩn và Sở Du thức dậy, hai người cùng ăn điểm tâm, rồi chàng dẫn nàng ra thao trường, chọn binh mã cho nàng.
Lần trước ở Bạch Lĩnh, Sở Du và quân đội Vệ gia từng qua lại, đa phần đều quen thuộc. Lần này Vệ Uẩn phân Tả tiên phong Tôn Nghệ cho nàng dẫn đầu. Mà chính là trong chớp nhoáng này trì đốn.
Tôn Nghệ được Vệ Hạ dẫn đến trước mặt Sở Du. Nhìn thấy Sở Du, Tôn Nghệ kích động gọi: “Đại…”
Nhưng còn chưa nói hết, Vệ Uẩn đã thờ ơ nhìn qua. Lời Tôn Nghệ lập tức ngưng bặt, gian nan sửa miệng: “Đại tiểu thư.” Khả mẹ nó rõ ràng là cái đạn hạt nhân.
Sở Du nhếch môi cười, lấy roi vỗ hắn: “Đi thôi, nếu lần này ta dẫn quân thì gọi ta là tướng quân đi.”
“Vâng.” Tôn Nghệ chắp tay, vui vẻ gọi: “Tướng quân!” Đường An đem suy nghĩ theo nhà mình lão.
Sở Du gật đầu, quay mặt nói với Vệ Uẩn: “Vương gia đi làm chuyện của mình trước đi, ta và bọn họ làm quen một chút.”
Vệ Uẩn đáp một tiếng,ècũng không nóiIgì nhiều, dặnỳdò nàng mấyỉcâu rồi xoayũngười ra thaoỉtrường.
Vệ Hạ hơiɨkhông yên tâm,ỗnhỏ giọng nói:ἵ“Vương gia, ngài(không ở đâyjtheo dõi, đámἵnhóc này tạoἴphản thì phảiịlàm sao?”
“Nếuįbọn họ muốnìtạo phản, thìīcứ tạo phảníở đây đi.”ọVệ Uẩn bìnhïtĩnh nói: “Ởảđây bị ápɨchế, mà raửchiến trường tạoἰphản thì đóìmới là cóứchuyện thật.”
VệẵHạ ngẩn người,ἱsau đó lậpốtức hiểu ra,ỉgật đầu nói:ă“Vương gia nóiïphải.”
Vệ Uẩnẽkhông lo lắngịchuyện Sở Duịluyện binh, chàngỉtrở về phủỹnha. Cố SởįSinh đến tìmỳchàng, mệt mỏiɨhỏi: “A Duĭđâu?”
“Nàng đangụluyện binh.” Vệ:Uẩn thu tấtầcả chiến báo.ľLần này chàngỗphái ra baínhóm binh mãèđồng thời tấnịcông Thanh Châu,ἰbên phía ThẩmìHữu đã gửiítin chiến thắngềđến. Vệ Uẩn°ngẩng đầu nhìnļCố Sở Sinh:ự“Cố đại nhân)đến đưa sốũlượng lương thảofsao?”
Cố SởỗSinh gật đầu,ìđược người đỡįtừ trên cỗfkiệu xuống đất.îHắn giao mộtīxấp giấy choỉVệ Uẩn, bìnhỉtĩnh nói: “Lầnàđầu tiên đòiilương, ta chọnĮvài cây đinhĩcứng, số lượngựkhông nhiều, nhưngIđều là nhânữvật có tiếng¸tăm gần đây,ửbinh cường mãítráng, chắc chắnÍcó vài kẻởkhông phục. AõDu cướp tấtịcả lương thựcìđến đây hẳnừlà có thểậchống chọi mộtĩthời gian. Hơnḹnữa bọn họắcách đây cũngìgần, sau khiìđánh xong thìįtrực tiếp sápĪnhập dưới danhănghĩa của ngài.ỡNgài tặng mộtĺít tiền tàiơcho Tống ThếἷLan và Sở,Lâm Dương, chắcἳchắn bọn họīsẽ không nghiăngờ.”
Vệ Uẩnònhìn lướt qua³danh sách, gậtĩđầu, sau đóÍgiao cho VệìHạ, ra lệnh:ĭ“Mang Sách chinhılương bố cáoếthiên hạ, chuyệnủthúc lương cũngìchiếu theo đâyĬmà làm. Trongἰvòng năm ngày,ẳta phải thấyìbọn họ đưaἰlương thực đến.”f
Vệ Hạ lênủtiếng đáp vângírồi đi raãngoài, trong phòngịchỉ còn lạiợCố Sở Sinhἴvà Vệ Uẩn.ìVệ Uẩn đíchẽthân pha tràĩcho Cố SởọSinh, Cố SởộSinh nhấp nhẹẩmột ngụm, lạiànói: “Ngài thảnỗnhiên với taíquá nhỉ?”
“Cốộđại nhân cònỹcó thể điềmỉtĩnh thản nhiên…”íVệ Uẩn thổiĩlá trà lơ³lửng trong chén,¸vẻ mặt bấtébiến: “Sao taỉlại không thể?”Į
Cố Sở Sinhĩkhông đáp, látẫsau rốt cuộcịhắn mở miệng:ỷ“Khi nào ngàiịđến Sở gia[đưa sính?”
Trướcíđây, hắn choļrằng cả đờiἶmình sẽ khôngỡbao giờ nóiÎra những lờiînhư vậy.
Hoặc làđlúc nói ra{những lời này,Їhắn sẽ cảmơthấy sống khôngêbằng chết, tuyệtỏvọng cùng cực.
Nhưngĩđợi lúc thậtỉsự nói ra{những lời này,ẵđột nhiên hắnİphát hiện chuyệnĮcũng không khóợkhăn đến vậy.ἲHắn giống nhưíếch bị nấuũtrong nước ấm,ãtừ từ rồiicũng phát hiện)mọi bi thươngįtrên đều đềuísẽ quen dần.)
Cố Sở SinhÍkhông biết rốtɩcuộc là bởiÍvì quen dầnịvới đau đớnĪnày, hay thậtἳsự bây giờỉhắn đã quáịmệt mỏi.
Lâu rồiẽhắn không được}ngủ ngon, cứἱmãi xử lýấcông vụ, xungɩquanh vẫn luôn[là tiếng khóc,ĩkhông ngừng cóẵnhân số thươngộvong báo lên.
NguyênặThành còn may,Înhững nơi khôngïcó hắn đíchĩthân đến, quanứviên lười nhác,ịhắn nhìn nhânĬsố thương vongỉmà đau lòng,ịmặc dù đãẩtốt hơn đờiítrước rất nhiều.ỉThời điểm lúcìhắn đến cứuɪtrợ thiên tai{kiếp trước, quanìviên đã chôn(vùi những thứầthối nát, bẩnéthỉu, tanh tưởiỉnày từ lâu,ἷlàm gì cònÏtrần trụi nhưĨhôm nay?
“Sau khiĮthương tích lành,ỗta phải nhanh²chóng đi rờiễđi. Hiện giờ,ửrất nhiều thịợtrấn nhỏ bịĺDiêu Dũng bỏũmặc, ta phảiЇđến đó.”
“Ừ.”ἵ
Bên Vệ Uẩnơcũng có báoļcáo thương vong,ỵchàng trầm mặcắchốc lát, cuốiọcùng nâng chén³gọi: “Cố đạiửnhân.” Chàng trânĩtrọng nói: “Ngàiừvốn là bảoìvật quốc gia,ữhãy tự quýẹtrọng.”
Cố Sở‹Sinh ngước mắtũnhìn hắn, ánh²mắt phức tạp.{Lát sau, hắnìnâng chén, nhẹởnhàng cụng vàoỷchén Vệ Uẩn,úlấy trà thayớrượu, bình tĩnhệnói: “Vệ vươngộgia, ngài cũngỵvậy.”
Hai ngườiịuống trà, CốẳSở Sinh luiíxuống, Vệ Uẩnòngồi trong phòng.ỉMột lát sau,¸chàng gọi VệĩHạ vào.
“Ngươi bảojVệ Thiển trởịvề…” Chàng doơdự, rốt cuộcĮvẫn nói: “ĐiÏtìm Nhị tẩu,ἱbảo tẩu ấyÏbây giờ bắt,đầu giúp taἴchuẩn bị…” VệỳUẩn thoáng doădự, cuối cùngởlại nói: “Màìthôi đi.”
VệIHạ lấy làmúlạ: “Vương gia,ìngài muốn làmĩgì?”
Vệ Uẩnımím môi, ngẫmìnghĩ, cuối cùngựnói: “Ta muốnốđưa sính.”
Vệ Hạ ngẩn người, không hiểu sao đột nhiên Vệ Uẩn lại có ý nghĩ này, càng không hiểu vì sao có rồi lại không làm. Thế là hắn hỏi thẳng: “Vậy sao ngài không đưa đi?”
Vệ Uẩn trừng mắt nhìn hắn, tức giận bảo: “Không có tiền.”Bây giờ binh hoang mã loạn, chàng đi đâu kiếm nhiều tiền như vậy.
Vệ Uẩn trừng mắt nhìn hắn, tức giận bảo: “Không có tiền.”
Vốn dĩ Vệ Uẩn không nghĩ chuyện này sớm như thế, nhưng hôm nay Cố Sở Sinh vừa hỏi, chàng cảm thấy trong lòng có hơi gấp.
Hiện giờ, lương thực còn phải ra ngoài cướp, làm gì còn tiền đưa sính lễ rình rang cho Sở Du ?
Giọng Vệ Uẩn rầu rĩ: “Tạm thời ta đưa sính lệ, quyết định chuyện này trước đã, đợi trước lúc thành hôn, ta sẽ nghĩ cách thuyết phục bà.”Hiện giờ, lương thực còn phải ra ngoài cướp, làm gì còn tiền đưa sính lễ rình rang cho Sở Du ?
Chàng nghĩ, chỉ dựa vào lời này của nàng, chàng phải cho nàng những thứ tốt nhất.
Vốn dĩ Vệ Uẩn không nghĩ chuyện này sớm như thế, nhưng hôm nay Cố Sở Sinh vừa hỏi, chàng cảm thấy trong lòng có hơi gấp.
Vệ Uẩn nhíu mày, Sở Du thấp thỏm hỏi: “Chẳng lẽ bây giờ chàng mới nhớ lôi chuyện cũ ra?”
Vệ Uẩn nôn nóng, nhưng ngoài mặt không hiện, chàng đã học được cách kiềm chế cảm xúc của mình rất tốt. Đợi buổi tối Sở Du trở về, nàng cũng không nhận ra điều gì.
“Thôi.” Sở Du vội nói: “Đến lúc đó không thuyết phục được bà, lại còn phải từ hôn, đừng làm tốn công mọi người.”
Ban ngày Sở Du ở thao trường quần thảo cả ngày, tâm tình khá tốt, ban đêm nói nhiều hơn một chút. Sau đó, nàng bỗng phát hiện hình như Vệ Uẩn đột nhiên kiệm lời. Vì thế, nàng không khỏi hỏi: “Chàng đang nghĩ gì đấy? Sao nói ít vậy?”
“…”
Ban ngày Sở Du ở thao trường quần thảo cả ngày, tâm tình khá tốt, ban đêm nói nhiều hơn một chút. Sau đó, nàng bỗng phát hiện hình như Vệ Uẩn đột nhiên kiệm lời. Vì thế, nàng không khỏi hỏi: “Chàng đang nghĩ gì đấy? Sao nói ít vậy?”
“Được rồi.” Sở Du nhìn một hồi, bèn nằm xuống ôm chàng: “Ta đùa chàng đấy, ta cần gì sính lễ chứ? Thời buổi bây giờ…” Nàng tựa đầu vào lưng chàng, dịu giọng nói: “Chàng bình an là đủ rồi.”
Vệ Uẩn xoay người, ngẫm nghĩ, nhỏ giọng hỏi: “Kiếp trước, lúc Cố Sở Sinh đưa sính lễ cho nàng đã đưa bao nhiêu?”
“Nàng lo mẫu thân à?”
Sở Du nghe vậy thì ngẩn người, sau đó ngượng ngùng đáp: “Ta và hắn… làm gì có đưa sính lễ? Ta cầm kiếm đã chạy theo đến Côn Dương rồi…”
Sở Du nghe vậy thì ngẩn người, sau đó ngượng ngùng đáp: “Ta và hắn… làm gì có đưa sính lễ? Ta cầm kiếm đã chạy theo đến Côn Dương rồi…”
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng vươn tay nắm bàn tay ôm lấy thắt lưng chàng của nàng.
Vệ Uẩn nhíu mày, Sở Du thấp thỏm hỏi: “Chẳng lẽ bây giờ chàng mới nhớ lôi chuyện cũ ra?”
“Vậy…” Vệ Uẩn mím môi: “Lúc trước, ca ta đưa cho nàng bao nhiêu sính lễ?”
“Vậy…” Vệ Uẩn mím môi: “Lúc trước, ca ta đưa cho nàng bao nhiêu sính lễ?”
Sở Du ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng bừng tỉnh, xoay người níu lấy chàng, vui vẻ hỏi: “Không phải chàng muốn đưa sính cho ta đấy chứ?”
Khi ấy, Vệ gia đang lúc hưng thịnh, ra tay hào phóng, gánh đưa sính lễ khiêng dài cả một con phố, giống như nước chảy chảy vào Sở phủ. Tính ra thì chuyện dẫn sính lễ này còn là do Vệ Uẩn đích thân làm, có điều lúc đó Vệ Uẩn không để trong lòng nên cũng mặc kệ bao nhiêu. Chàng chỉ nhớ sính lễ rất nhiều, chàng đứng ở cửa đợi đến mất kiên nhẫn.
Sở Du vui vẻ bật cười: “Ôi trời, không phải chuyện này còn sớm quá sao, chàng nghĩ nhiều vậy, mẫu thân chàng đồng ý rồi à?”
Thật ra Sở Du cũng không nhớ có bao nhiêu, nàng hồi tưởng lại: “Gia đình chàng rất hào phóng, bạc trắng thì có mười vạn lượng, một cái mũ phượng mạ vàng đính mười hai viên trân châu, khuyên tai…”
“Không có gì.” Vệ Uẩn kéo chăn cho nàng, lãnh đạm nói: “Ngủ đi.”
“Không phải.”
Sở Du bấm ngón tay liệt kê, sắc mặt Vệ Uẩn càng nghe càng kém. Đợi sau khi Sở Du nói xong, Vệ Uẩn đã bình tĩnh lại. Lúc này Sở Du mới nhớ ra: “Chàng hỏi chuyện này làm gì?”
Vệ Hạ ngẩn người, không hiểu sao đột nhiên Vệ Uẩn lại có ý nghĩ này, càng không hiểu vì sao có rồi lại không làm. Thế là hắn hỏi thẳng: “Vậy sao ngài không đưa đi?”Năm đó, Vệ Quân đưa sính lấy ra hơn một nửa Vệ phủ. Lần này, chàng đưa sính, liền giao toàn bộ Vệ phủ cho nàng.
“Không có gì.” Vệ Uẩn kéo chăn cho nàng, lãnh đạm nói: “Ngủ đi.”
Dứt lời, chàng xoay người, quay mặt vào vách, mở to mắt, bắt đầu suy nghĩ.
Khi ấy, Vệ gia đang lúc hưng thịnh, ra tay hào phóng, gánh đưa sính lễ khiêng dài cả một con phố, giống như nước chảy chảy vào Sở phủ. Tính ra thì chuyện dẫn sính lễ này còn là do Vệ Uẩn đích thân làm, có điều lúc đó Vệ Uẩn không để trong lòng nên cũng mặc kệ bao nhiêu. Chàng chỉ nhớ sính lễ rất nhiều, chàng đứng ở cửa đợi đến mất kiên nhẫn.
“Ái chà, Vệ Uẩn chàng là nguỵ quân tử nói một đằng, nghĩ một nẻo, chàng còn không thừa nhận!”
Bây giờ binh hoang mã loạn, chàng đi đâu kiếm nhiều tiền như vậy.
Dứt lời, chàng xoay người, quay mặt vào vách, mở to mắt, bắt đầu suy nghĩ.
Sở Du ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng bừng tỉnh, xoay người níu lấy chàng, vui vẻ hỏi: “Không phải chàng muốn đưa sính cho ta đấy chứ?”
Vệ Uẩn đưa lưng về phía nàng, thấp giọng đáp một tiếng “Ừ”.
Sở Du vui vẻ bật cười: “Ôi trời, không phải chuyện này còn sớm quá sao, chàng nghĩ nhiều vậy, mẫu thân chàng đồng ý rồi à?”
Vệ Uẩn nôn nóng, nhưng ngoài mặt không hiện, chàng đã học được cách kiềm chế cảm xúc của mình rất tốt. Đợi buổi tối Sở Du trở về, nàng cũng không nhận ra điều gì.
“Nàng lo mẫu thân à?”
Giọng Vệ Uẩn rầu rĩ: “Tạm thời ta đưa sính lệ, quyết định chuyện này trước đã, đợi trước lúc thành hôn, ta sẽ nghĩ cách thuyết phục bà.”
“Thôi.” Sở Du vội nói: “Đến lúc đó không thuyết phục được bà, lại còn phải từ hôn, đừng làm tốn công mọi người.”
Vệ Uẩn không nói lời nào. Lát sau, chàng thấp giọng nói: “Vậy thì không thành thân, dù sao ta cũng sẽ không thoái hôn.”
Sở Du bị chàng chọc cười, nàng ngẫm nghĩ, khom lưng ghé vào tai chàng trêu chọc: “Có phải Cố Sở Sinh chọc tức chàng không?”
Sở Du bấm ngón tay liệt kê, sắc mặt Vệ Uẩn càng nghe càng kém. Đợi sau khi Sở Du nói xong, Vệ Uẩn đã bình tĩnh lại. Lúc này Sở Du mới nhớ ra: “Chàng hỏi chuyện này làm gì?”
“Không phải.”
“Ái chà, Vệ Uẩn chàng là nguỵ quân tử nói một đằng, nghĩ một nẻo, chàng còn không thừa nhận!”
Sở Du bị chàng chọc cười, nàng ngẫm nghĩ, khom lưng ghé vào tai chàng trêu chọc: “Có phải Cố Sở Sinh chọc tức chàng không?”
“…”
“Được rồi.” Sở Du nhìn một hồi, bèn nằm xuống ôm chàng: “Ta đùa chàng đấy, ta cần gì sính lễ chứ? Thời buổi bây giờ…” Nàng tựa đầu vào lưng chàng, dịu giọng nói: “Chàng bình an là đủ rồi.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng vươn tay nắm bàn tay ôm lấy thắt lưng chàng của nàng.
Vệ Uẩn xoay người, ngẫm nghĩ, nhỏ giọng hỏi: “Kiếp trước, lúc Cố Sở Sinh đưa sính lễ cho nàng đã đưa bao nhiêu?”
Chàng nghĩ, chỉ dựa vào lời này của nàng, chàng phải cho nàng những thứ tốt nhất.
Vệ Uẩn không nói lời nào. Lát sau, chàng thấp giọng nói: “Vậy thì không thành thân, dù sao ta cũng sẽ không thoái hôn.”
Năm đó, Vệ Quân đưa sính lấy ra hơn một nửa Vệ phủ. Lần này, chàng đưa sính, liền giao toàn bộ Vệ phủ cho nàng.
VQ ca ca trên trời sáid. Ta sắp là Bạch Nguyệt Quang để đệ đệ so sánh sao.
Vương gia k có tiền lấy vợ ??
Coi bộ muốn rước A Du về lắm rồi nên bai nhiêu vốn liếng cũng có thể bỏ ra một cách quyết liệt như vậy.
Vương Gia nhà nghèo đòi cưới vợ
Du ca said: đưa người cho ta được rồi, khỏi sính
Cố Sở Sinh lo cho dân cho nước là thật, ko thể ko vỗ tay cho tấm lòng đó
Đại tiểu thư Sở gia ức hiếp dân nghèo 🙁
Cả Vệ phủ còn bao nhiều người :)))) đem đưa hết cho A Du rồi sau này ăn cơm mềm nhé A Thất :))))
Vệ Uẩn ơi là Vệ Uẩn, sao anh nghèo quá vậy =))
Ngài lo kiếm tiền cưới vợ đi nào?
Vệ cưa cưa: nhưng là nàng đi theo ta sẽ chịu khổ hiện giờ ta còn không có đủ tiền đưa sính
Sở đại hiệp: không sao chỉ cần gương mặt nàt của chàng là đủ rồi ?