Chương 148
Lại giết thêm mấy nhà, bọn họ sẽ an phận thôi
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sau khi Vệ Uẩn công bố Sách chinh lương, Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan hưởng ứng đầu tiên, đồng thời treo Sách chinh lương lên, gióng trống khua chiêng đưa lương thảo ra ngoài. Toàn bộ thái dương chùm tia sáng.
Chư hầu chấn động, thiên hạ đều kinh, mà lúc này đã đến thời điểm nhóm chư hầu đầu tiên bị chỉ đích danh giao lương.
Ngày đó, Vệ Uẩn dựng cờ ở thành Nguyên Thành. Sở Du và chàng cùng ngồi bên dưới, chờ chư hầu đến. Nhưng nếu là huy trong lời nói, liền.
Tổng cộng có bảy nhà, bảy nhà này đều cách Nguyên Thành không xa. Lúc mặt trời mọc, hai người đã ngồi dưới ngọn cờ, trên tay mỗi người cầm một chén trà. Sở Du mặc áo đỏ bên trong, bên ngoài khoác giáp nhẹ, buộc tóc đuôi ngựa, tư thế hiên ngang. Vệ Uẩn chỉ mặc một hoa phục màu ánh trăng, khoác áo ngoài, ngọc quan khảm châu, toát lên sự thanh nhã. Tần Trà cái trạc nghiên cứu một hồi lâu nhi.
Hai người ngồi đó, thỉnhĬthoảng ngẩng đầuĮtrò chuyện đôiỏcâu. Dân chúngỉđến vây xemọkhông khỏi kinhḷngạc, người khôngíhiểu nhỏ giọngỉhỏi: “Vị kiaìlà Vệ vươngἶgia sao? Nữľtử bên cạnhèngài ấy làìai?”
Có ngườiịnói là Đạiẹtiểu thư Sở,gia.
Nhưng cũng lạiḷcó người nói:ổ“Đại tiểu thưḽSở gia? Đóẵkhông phải làẹVệ đại phuἶnhân sao?”
Quanèhệ này quá¸phức tạp, dân(chúng âm thầmộbàn tán xônīxao, cuối cùngîcó người biếtưchuyện đứng raἲnhỏ giọng nói:ỉ“Vị kia vốnἴlà Đại phu]nhân Vệ gia,ồlà thê tửếVệ thế tử.òNửa tháng trước,Ícô ấy đãẽrời khỏi Vệîgia, trở vềἲSở gia rồi.ốCó điều côỹấy vẫn làútướng quân BắcɩPhượng trong quânịđội Vệ gia,ỉcho nên hômĩnay vẫn cònẽtrong quân.”
Lờiïnày càng khiếnémọi người thêmíkhó hiểu: “Đãİhoà ly vềịnhà, bây giờïcòn quan hệẩthân thiết vớiỉVương gia nhưĮvậy sao?”
Người¹biết chuyện bày²ra nụ cườiẫkhông có ýìtốt: “Thủ tiếtểcũng thủ nhiềuừnăm rồi, bâyĩgiờ Vệ vươngĺgia đã nhượcİquán, lại cònệxưng vương, độtìngột rời khỏiếVệ gia nhưọvậy để làmắgì, không phảiểquá rõ rồiịsao?”
“Hiện nay,ễai có thểÏthay huynh trưởngẫviết thư phóngĩthê? Còn khôngãphải là vịíngồi trên kiaIsao? Hôm nayɨtại sao lạiÍviết, e làổchỉ có trongỷlòng vị ngồiătrên kia biếtằrõ.”
Đám ngườiứbuông tiếng cảmỳkhái, có ngườiἴcau mày, cóìngười hiện lênɨánh mắt khinhĩbỉ, có ngườiôliên tục thởἴdài, cũng cóívài thanh niênẳkhông hiểu chuyệnìsẽ cảm thánạmột câu: “Trông°hai người họữthật xứng đôi.”ἷ
Hai người đợiătừ sáng sớmîđến tối trời.ĨMặt trời lặn,ỉbọn họ thuἶđược tổng cộngóbốn nhà.
Còn lạiíba nhà là:Hầu Dịch ởóHoài Dương, Giang[Vĩnh ở Tân)Thành, Trần Hoàiìở Lạc Hàḻchưa đưa lươngỉthực đến. Vệ]Uẩn quay đầuïnhìn Sở Duầcười: “Chắc lààphải phiền nàngĩrồi.”
“Không sao.”ủ
Sở Du khoátấtay, chỉ nói:ộ“Số lương thựcìnày đã đủỉchưa?”
“Đủ cứuứtrợ thiên taiựgần đây rồi.”ἴ
Vệ Uẩn nhíu)mày, ngước mắtợnhìn về phíaĩVĩnh Thành, lãnhɨđạm nói: “Giờẹchỉ xem DiêuɩDũng có nguĩxuẩn hay khôngìthôi.”
Hôm nayibình tĩnh nhìn}lại, nếu bâyùgiờ lấy NguyêniThành làm ranhỗgiới, Diêu Dũngúvà Vệ Uẩnîchia đất đốiἷkháng, thì nơiừgặp hoạ nghiêmẹtrọng nhất ởậngay tại bênìtrong địa phậnỉDiêu Dũng. Bọnἱhọ đã lấyïđược lương thực,ĺnếu Diêu DũngĪkhông chịu cứuịnạn, vậy bọnỷhọ cũng hếtủcách.
Nếu bọn họỉmuốn vào cứuịtrợ thì chỉỳcó thể đểĩngười mình đi,ắgiao cho DiêuậDũng là khôngIcó khả năng.ãLương thực mà°giao cho DiêuɩDũng chẳng khácἲgì bánh baoẹthịt đánh chó,đnhưng nếu một:số lượng lớnìngười của bọn)họ đến địaìbàn Diêu Dũng,èông ta cũngĨkhông thể khôngơlo lắng mà)cho qua.
“Nếu DiêuợDũng thật sựựkhông định cứuftrợ thì phảiĬlàm sao?”
SởĩDu hơi loĩlắng, Vệ Uẩnẽnhấp một ngụmétrà. Lát sau,°chàng chậm rãiìđáp: “Nếu DiêuἷDũng làm thếúthật, ta còn[mừng.”
“Sao?”
“Nếuỏông ta khôngứcứu nạn, nàngợnghĩ những nạnἱdân cùng đườngổkia sẽ làmỹgì?”
Vệ Uẩnồngước mắt nhìnẹSở Du, Sở‹Du lập tứcĪbừng tỉnh.
Diêu Dũngìkhông dám khôngἵcứu.
Hiện nay, đạiọbinh Vệ UẩnÎáp sát biên¸giới Thanh Châu.ìNếu như dânìchúng bên trongếThanh Châu nộiịứng ngoại hợp,ằxảy ra hỗnḷloạn, vậy DiêuìDũng phải chịu¹hai mặt thụịđịch.
Thật ra VệìUẩn hoàn toànũcó thể khôngìcứu trợ, khôngẳgiao lương, épýDiêu Dũng.
Có điềuốkhổ là nhữngábách tính này,°chung quy Uẩnἳcũng không phải]loại người xemḹdân chúng làừđao như DiêuἵDũng và TriệuơNguyệt.
Biết rõ đườngịtắt nhưng khôngỳđi, biết đườngîphía trước cóἷhổ nhưng vẫnỵtiến tới.
Sở Duẫlẳng lặng nhìnĩchàng, Vệ Uẩnɪquay đầu, nghiĩhoặc hỏi: “Nàngỹnhìn ta chằmἰchằm làm gì?”i
“Tiểu Thất.” Nàngơcong mày: “Taīthật sự cảmḷthấy chàng cònĭtốt hơn taỉtưởng tượng.”
VệıUẩn ngẩn người.ũMột lát sau,ôchàng mới hiểu:nàng đang nóiừgì.
“Làm quan làmìtướng…” Giọng chàng]bình đạm: “Nênỉvì bách tính,trước tiên.”
Dứtốlời, chàng vươnḽtay kéo SởịDu, chuyển đềètài: “Ngày maiốnàng xuất phát?”ậ
Bọn họ đãîxác định gâyĺsự với baɨnhà, vậy phảiẫlựa chọn thờiốgian xuất phát.ôSở Du điïtheo chàng, lắcÎđầu: “Không, lậpἲtức xuất phát.”ị
“Lập tức?” VệïUẩn kinh ngạc.
Sắcἲtrời bây giờ°đã tối, trênἲphố người quaằkẻ lại.
Sở Duỳnhìn thấy vẻ²mặt kinh ngạcīcủa Vệ Uẩn,ụnhếch môi cười:j“Ta đã chuẩnứbị lương thảoïvà quân bịõxong hết rồi,ôbinh lính cũngủđã đóng ởἰngoại thành. Khôngổlẽ chàng nghĩ¸hôm nay taímặc áo giápồđến đây làḽđể bày vẻ)oai phong à?”ĩ
Vệ Uẩn vẫnỉcòn chưa tiếpĨnhận được, chàngđngây ngốc nhìnừSở Du, mấtủnửa ngày, cuốiécùng mới nói:ế“Chuyện này… gấpɩthế sao?”
“Binhậtrọng thần tốc.”ìSở Du giảiòthích: “Hôm nay,ịba nhà họúbiết ta muốnềđến gây sự,ɪchắc chắn đềuἲđang chuẩn bịĩchiến đấu. TrầnîHoài cách chúngĨta xa nhấtỉtrong nhóm người(được thông báo,ềhẳn hắn sẽđcho rằng taỉđánh hắn cuốiỹcùng, bây giờíđang lơ làỉnhất. Tối nay,īta dẫn khinhikỵ binh xuấtìphát, không mang}lương thảo, cấpọtốc chạy theo¸đường núi trongặđêm, trước tờểmờ sáng làýcó thể đếnữLạc Hà. Taủđánh cược vớifchàng…” Thần sắcữSở Du sángjngời: “Ngày maiửlúc mặt trờiừmọc, ta chắcỵchắn sẽ biếnđLạc Hà thànhỗđất của Vệìgia.”
Nghe vậy,ỗVệ Uẩn chỉỉcười nhìn nàng,ĭhỏi ngược lại:ổ“Sao không phảiốlà đất củaἷSở gia?”
SởầDu nghệch mặt.)Vệ Uẩn bật]cười sang sảng.ɩNàng hiểu ra,ềhơi ngượng ngùng,ἴxoay người nói:ɨ“Ta đi đây.”ḹ
“Khoan đã.”
VệấUẩn gọi nàngìlại, Sở Duἱquay đầu nhìnèchàng. Nhưng chỉợtrong nháy mắtíđó, đôi môi:ấm áp lướtïqua gương mặtịnàng, Sở Duócứng đờ tạiìchỗ, nhìn VệằUẩn khép haiítay vào tayỵáo, đứng thẳngểngười dậy, hàmđtiếu nói: “Lần¸trước nàng hônĩta, hôm nay²ta trả lại.”ậ
Lần trước lúcủly biệt, nàngẵbất ngờ quayêlại thơm chàng,]chàng vẫn cònĩnhớ.
Sở Du hơiÎđỏ mặt, ho‹khẽ: “Chàng đừngúso đo nhưừthế chứ.”
Nóiàxong, nàng khoátἱtay áo, quayấđầu nói: “Taợđi thật đây.”‹
Vệ Uẩn dõiỉmắt nhìn nàngÏrời khỏi. Côẹnương chạy điỉdưới ánh đèn,²cầm roi xoayĺngười lên ngựa,Îphi nhanh rađkhỏi thành.
Đợi bóngữnàng biến mấtĩhồi lâu, Vệ‹Uẩn mới hoàn¸hồn. Vệ Thuỗbước đến, nhỏỉgiọng nói: “Vươngἵgia, Diêu Dũngừphái người đưaἶthư tới, hẹnɨngài ngày maiứở trước cổng(Nguyên Thành, côngἶkhai yến đàm.”ï
Kế Nguyên Thànhịlà Tống Thành,ùhiện giờ DiêuảDũng đã chạyẳtới Tống Thành.áBên ngoài NguyênĩThành là mảnhἰđất bình nguyênịtrống trải, khôngɩcó bất cứ,vật cản nào.úDiêu Dũng yêuỷcầu thiết yếnἱở đó, hẳnἱlà ông taợsợ Vệ Uẩnímai phục.
Vệ Uẩnổbiết ý DiêuớDũng, cười khẩy:ắ“Lá gan gàĪcủa ông taɨđúng là suốtìđời chẳng đổi,İthế thì cứõđồng ý đi.”đ
Dứt lời, mắtìchàng toát lênļtrào phúng: “Nếuẽta thiết yếnİtại Nguyên Thành,ĩta sợ ôngãta có đem}theo mười vạnɪbinh mã cũngêkhông dám vào.”ẵ
Vệ Thu đápúmột tiếng, bảoįngười đi truyềnἱlời.
Mà sau khiừSở Du cưỡiằngựa ra khỏiễthành liền nhìnỳthấy một chiếcïxe ngựa dừngḹở ngoại thành.ĪNàng đánh ngựaồđến gần, nhìnÏngười trong xeỗvén rèm lên,ĩlẳng lặng nhìnủnàng.
Ánh mắt hắnơbình tĩnh lạiínghiêm túc, không²cần lời cũngụđã nói hếtótất cả loọlắng. Sở Duòkhoát tay, nhướng¹mày, cười đắcЇý một tiếng.ừQuý công tửìngồi trong xeầngẩn người, sau:đó lắc đầu,Íbất đắc dĩẽhạ rèm xuống.
“TínhÍtình cả đờiôđều bộp chộpịnhư vậy.”
Cố¹Sở Sinh cười,ìmắng thầm mộtặcâu, sau đóýngẩng đầu nóiívới thị vệįngoài xe ngựa:ì“Diêu Dũng gửiểtin cho VệâUẩn rồi phảiủkhông?”
“Đại nhâníđoán không sai.”ợThị vệ khẽḻnói: “Hôm nayĩlương thảo vừaấđến, người củaàDiêu Dũng đãểtới.”
“Ta biếtḽngay…” Cố SởiSinh cười khẩy:¸“Triệu Nguyệt ngồiúhết nổi rồi.”³
Sở Du chàoếtừ biệt CốằSở Sinh xong,ơnàng ra roiãthúc ngựa, mộtįlúc sau đã¹đuổi kịp TônằNghệ ra khỏiľthành trước.
Nàng dặn trước Tôn Nghệ, sau khi xác định ai không giao lương thì sẽ chọn nơi xa nhất mà chạy thẳng tới đó. Mặc dù hôm nay đều là khinh kỵ binh, nhưng ngựa bọn họ không khoẻ bằng ngựa Sở Du, cho dù đi trước cũng bị Sở Du bắt kịp.
“Ta biết.”
Lòng quân đã tan, binh lính không ai chỉ huy lập tức chia năm sẻ bảy. Sở Du dẫn theo binh mã xông vào Lạc Vương Phủ. Trần Hoài đã bị người của Tôn Nghệ ấn quỳ dưới đất.
Sở Du đi song song Tôn Nghệ, lớn tiếng hỏi: “Có mang theo đồ đạc Hàn tiên sinh đưa ngươi không?”
Một chữ “Du” thật lớn giương cao dưới ánh mặt trời.
“Ngươi nhớ kỹ một chuyện.” Giọng Sở Du điềm tĩnh: “Chuyện là do ta làm, không liên quan đến bất kỳ người nào, bao gồm cả Vệ Uẩn. Cắm đầu thành là Sở Du kỳ, không phải bất cứ nhà nào khác.”
“Đã mang!” Tôn Nghệ lớn tiếng đáp: “Dựa theo lời dặn của Tướng quân, mỗi người mang theo một gói.”
Đoàn quân hành quân thần tốc theo lối tắt trong đêm, không hề ngơi nghỉ. Khi sao mai ló dạng, nhóm người đã đến Lạc Thuỷ. Sở Du bảo đội ngũ ở lại trong rừng chỉnh đốn một khắc đồng hồ, sau đó đứng lên, cho quân đánh trống giương cờ.“Được rồi.” Sở Du gật đầu: “Đến lúc đó, các người nghe theo lệnh của ta!”
***
Cả đội ngũ toàn là khinh kỵ binh, mỗi người đều mang theo thuốc nổ do Hàn Tú phân phát. Số thuốc nổ này gần như khoắng sạch một nửa số thuốc nổ mà Hàn Tú chuẩn bị trong nhiều năm. Cái Sở Du muốn là một trận vang danh, nàng muốn lấy tốc độ nhanh nhất, trong lúc toàn bộ Đại Sở chưa kịp chuẩn bị sẽ đánh sập thành trì mà đám người kia cho rằng khó công phá nhất.
“Bọn họ đang làm gì vậy?!”Nàng dặn trước Tôn Nghệ, sau khi xác định ai không giao lương thì sẽ chọn nơi xa nhất mà chạy thẳng tới đó. Mặc dù hôm nay đều là khinh kỵ binh, nhưng ngựa bọn họ không khoẻ bằng ngựa Sở Du, cho dù đi trước cũng bị Sở Du bắt kịp.Cho nên nàng không mang lương thảo, tất cả dùng khinh kỵ binh. Mọi người đều biết rõ nếu trận này không thể đánh nhanh thắng nhanh, bọn họ không có lương thảo, chắc chắn sẽ thất bại.
Tôn Nghệ hét lớn, trong nháy mắt lập tức nhìn thấy mười mấy người từ trong nhóm cưỡi ngựa chạy tới. Sở Du dẫn theo mười mấy người nhảy xuống ngựa, nhanh nhẹn chạy về phía cổng thành.Đoàn quân hành quân thần tốc theo lối tắt trong đêm, không hề ngơi nghỉ. Khi sao mai ló dạng, nhóm người đã đến Lạc Thuỷ. Sở Du bảo đội ngũ ở lại trong rừng chỉnh đốn một khắc đồng hồ, sau đó đứng lên, cho quân đánh trống giương cờ.
Cho đến lúc này, binh thủ thành trên thành lâu mới nhận ra bất thường.
Theo một tiếng hô “Giết”, toàn bộ ba nghìn binh mã nhắm thẳng về phía Lạc Thuỷ Thành vẫn chưa có bất kỳ chuẩn bị nào.
Sở Du cười khẽ.“Bảo động! Báo động!”“Bảo động! Báo động!”
Quân đội Sở Du vừa xuất hiện, bính lính trên Lạc Thuỷ Thành đã nhận ra, lập tức đánh chuông lớn.
“Đại phu nhân… người mang thanh danh bất nghĩa như vậy…”
Cửa thành bị nổ ra một lỗ hổng. Sở Du lệnh người sau khi xông vào, lập tức giết người giữ cửa, hạ cổng thành xuống.
Nhưng đội ngũ Sở Du toàn là kỵ binh, tốc độ tấn công nhanh hơn bọn chúng dự đoán. Binh lính vừa mới lên thành lâu, Sở Du đã chạy đến phạm vi tầm bắn. Nàng cất tiếng hô to: “Tên lửa!”
Cố Sở Sinh: Haha.Quân phòng thủ Lạc Thuỷ Thành còn chưa phản ứng kịp đã nhìn thấy Sở Du dẫn theo binh lính đội thứ nhất xông vào thành giống như ma quỷ.Tiếng vừa phát ra, lập tức nhìn thấy tên lửa như như mưa bắn về phía thành lâu, mà cảnh tượng kia như ánh lửa sao băng chiếu sáng ngoại thành Lạc Thuỷ. Nữ tử với đôi mắt toả sáng dẫn theo kỵ binh ngân giáp như thuỷ triều ập đến. Sở Du nhìn thấy vũ tiễn trên thành lâu bắn xuống liền quát lớn: “Tôn Nghệ, đội thứ nhất đi theo ta! Đội còn lại giương khiên xông tới!”
“Sở Du ta làm việc là không có nguyên tắc như vậy.” Ánh mắt Sở Du dừng trên người Trần Hoài: “Đừng xem ta tốt tính như Vệ vương gia mà đánh lừa!”Sở Du cầm kiếm đi tới, bình tĩnh nói: “Ta đến vì chuyện gì, hẳn ông đã biết.”“Đội thứ nhất! Đội thứ nhất đi!”
Sở Du: Ta cảm thấy Vệ Uẩn lo ngoài, Cố Sở Sinh lo trong rất tốt.
Cho nên nàng không mang lương thảo, tất cả dùng khinh kỵ binh. Mọi người đều biết rõ nếu trận này không thể đánh nhanh thắng nhanh, bọn họ không có lương thảo, chắc chắn sẽ thất bại.
Tôn Nghệ hét lớn, trong nháy mắt lập tức nhìn thấy mười mấy người từ trong nhóm cưỡi ngựa chạy tới. Sở Du dẫn theo mười mấy người nhảy xuống ngựa, nhanh nhẹn chạy về phía cổng thành.
Đội binh lính này đều là người có khinh công, khéo léo tránh né mũi tên, chẳng mấy chốc đã đến dưới cổng thành. Mỗi người đặt thuốc nổ của mình xuống, sau đó mau chóng lui về.
Nhưng đội ngũ Sở Du toàn là kỵ binh, tốc độ tấn công nhanh hơn bọn chúng dự đoán. Binh lính vừa mới lên thành lâu, Sở Du đã chạy đến phạm vi tầm bắn. Nàng cất tiếng hô to: “Tên lửa!”Mặt Trần Hoài lộ vẻ hiểm ác: “Sở Du, các người làm chuyện như thế là trái với thiên đạo! Các người cần lương, ta cho lương. Ta không cho thì các người giết. Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, các người có khác gì Triệu Nguyệt?!”
“Bọn họ đang làm gì vậy?!”
Tác giả có lời muốn nói:
Cho đến lúc này, binh thủ thành trên thành lâu mới nhận ra bất thường.
Tác giả có lời muốn nói:
Đội binh lính này đều là người có khinh công, khéo léo tránh né mũi tên, chẳng mấy chốc đã đến dưới cổng thành. Mỗi người đặt thuốc nổ của mình xuống, sau đó mau chóng lui về.Nhưng mọi chuyện đã không còn kịp, chỉ thấy nữ tử dưới thành lâu đột ngột vội vàng thoái lui, kéo trường cung, đốt mũi tên, đột ngột bắn cung.
Tên lửa rơi vào đống thuốc nổ, chỉ nghe một tiếng “Ầm” thật lớn, toàn bộ thành lâu rúng động.
Nhưng mọi chuyện đã không còn kịp, chỉ thấy nữ tử dưới thành lâu đột ngột vội vàng thoái lui, kéo trường cung, đốt mũi tên, đột ngột bắn cung.
“Đội thứ nhất! Đội thứ nhất đi!”
“Chạy! Chạy mau!”
“Đấy là cái gì…”
Tiếng vừa phát ra, lập tức nhìn thấy tên lửa như như mưa bắn về phía thành lâu, mà cảnh tượng kia như ánh lửa sao băng chiếu sáng ngoại thành Lạc Thuỷ. Nữ tử với đôi mắt toả sáng dẫn theo kỵ binh ngân giáp như thuỷ triều ập đến. Sở Du nhìn thấy vũ tiễn trên thành lâu bắn xuống liền quát lớn: “Tôn Nghệ, đội thứ nhất đi theo ta! Đội còn lại giương khiên xông tới!”Hôm nay người tự lập làm Vương nhiều vô số kể, Trần Hoài của Lạc Thuỷ Thành này là một trong số đó.
Quân phòng thủ Lạc Thuỷ Thành còn chưa phản ứng kịp đã nhìn thấy Sở Du dẫn theo binh lính đội thứ nhất xông vào thành giống như ma quỷ.
Cửa thành bị nổ ra một lỗ hổng. Sở Du lệnh người sau khi xông vào, lập tức giết người giữ cửa, hạ cổng thành xuống.
“Đã mang!” Tôn Nghệ lớn tiếng đáp: “Dựa theo lời dặn của Tướng quân, mỗi người mang theo một gói.”
Quân Vệ hò hét ùa vào. Thấy tình cảnh này, không biết là ai lớn tiếng gào lên: “Thành phá rồi!”
“Được rồi.” Sở Du gật đầu: “Đến lúc đó, các người nghe theo lệnh của ta!”“Tướng quân…”
“Chạy! Chạy mau!”
Sở Du đi song song Tôn Nghệ, lớn tiếng hỏi: “Có mang theo đồ đạc Hàn tiên sinh đưa ngươi không?”
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng kêu khóc thất kinh dậy trời, Sở Du cõng cờ chạy lên thành lâu. Tôn Nghệ dẫn theo binh lính chém giết tàn binh. Tia nắng từ sau ngọn núi chiếu đến, Sở Du tháo cờ xí trên lưng xuống, giật mở.
Quân đội Sở Du vừa xuất hiện, bính lính trên Lạc Thuỷ Thành đã nhận ra, lập tức đánh chuông lớn.Một chữ “Du” thật lớn giương cao dưới ánh mặt trời.
“Hời cho chàng rồi.”Sở Du cười khẽ.
Tôn Nghệ ngơ ngác ngẩng đầu, Sở Du ngồi xuống tự rót trà cho mình: “Hôm nay bọn họ ăn hiếp Vương gia các người chính nhân quân tử đấy. Dù thế nào cũng phải có người làm kẻ xấu, chúng ta ‘giết’ thêm vài nhà…” Sở Du nhấp ngụm trà: “Bọn họ sẽ an phận thôi.”
“Hời cho chàng rồi.”
Sở Du đột ngột cao giọng: “Trong lòng chúng ta có bách tính, các người thì không, đây là khác biệt lớn nhất! Ông cho rằng ta cần lương làm gì?”Dứt lời, Sở Du đứng dậy, đá một cước văng ông ta, đi từ bên trong ra ngoài, bình tĩnh ra lệnh: “Bắt giam Lạc vương gia và gia quyến ông ta lại, không được để lộ bất kỳ tin tức nào, chuyển sạch toàn bộ kho lương Lạc Thuỷ Thành.” Sở Du dừng bước, quay đầu nhìn về phía Trần Hoài: “Truyền tin tức ra ngoài, trên dưới toàn gia Lạc Vương không chừa một mống.”Dứt lời, nàng giơ tay ném binh lính cố gắng xông tới xuống lầu.
Sau đó Sở Du xoay người, đánh thẳng một mạch xuống dưới cống thành, dẫn người chạy thẳng đến Lạc Vương Phủ.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng kêu khóc thất kinh dậy trời, Sở Du cõng cờ chạy lên thành lâu. Tôn Nghệ dẫn theo binh lính chém giết tàn binh. Tia nắng từ sau ngọn núi chiếu đến, Sở Du tháo cờ xí trên lưng xuống, giật mở.Hôm nay người tự lập làm Vương nhiều vô số kể, Trần Hoài của Lạc Thuỷ Thành này là một trong số đó.
Lòng quân đã tan, binh lính không ai chỉ huy lập tức chia năm sẻ bảy. Sở Du dẫn theo binh mã xông vào Lạc Vương Phủ. Trần Hoài đã bị người của Tôn Nghệ ấn quỳ dưới đất.
Dứt lời, nàng giơ tay ném binh lính cố gắng xông tới xuống lầu.Sở Du cầm kiếm đi tới, bình tĩnh nói: “Ta đến vì chuyện gì, hẳn ông đã biết.”
Tôn Nghệ hơi do dự: “Chuyện này mà truyền ra sẽ không tốt cho quân đội Vệ gia lắm…”
“Ta biết.”
Mặt Trần Hoài lộ vẻ hiểm ác: “Sở Du, các người làm chuyện như thế là trái với thiên đạo! Các người cần lương, ta cho lương. Ta không cho thì các người giết. Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, các người có khác gì Triệu Nguyệt?!”
Nghe thế, con ngươi Lạc Vương đột ngột co chặt. Ông ta giận dữ quát: “Sở Du, cô táng tận lương tâm! Con ta chỉ mới hai tuổi…”“Đương nhiên có khác.”
Cả đội ngũ toàn là khinh kỵ binh, mỗi người đều mang theo thuốc nổ do Hàn Tú phân phát. Số thuốc nổ này gần như khoắng sạch một nửa số thuốc nổ mà Hàn Tú chuẩn bị trong nhiều năm. Cái Sở Du muốn là một trận vang danh, nàng muốn lấy tốc độ nhanh nhất, trong lúc toàn bộ Đại Sở chưa kịp chuẩn bị sẽ đánh sập thành trì mà đám người kia cho rằng khó công phá nhất.Sở Du đột ngột cao giọng: “Trong lòng chúng ta có bách tính, các người thì không, đây là khác biệt lớn nhất! Ông cho rằng ta cần lương làm gì?”
Sau đó Sở Du xoay người, đánh thẳng một mạch xuống dưới cống thành, dẫn người chạy thẳng đến Lạc Vương Phủ.Nàng túm tóc Trần Hoài, ép hắn nhìn nàng. Trần Hoài ra sức vùng vẫy, Sở Du lạnh giọng nói: “Ta là vì cứu người, còn các người giữ lương là vì cái gì?”
Sở Du tát một bạt tai vào mặt Trần Hoài: “Là vì giết người.”
Dứt lời, Sở Du đứng dậy, đá một cước văng ông ta, đi từ bên trong ra ngoài, bình tĩnh ra lệnh: “Bắt giam Lạc vương gia và gia quyến ông ta lại, không được để lộ bất kỳ tin tức nào, chuyển sạch toàn bộ kho lương Lạc Thuỷ Thành.” Sở Du dừng bước, quay đầu nhìn về phía Trần Hoài: “Truyền tin tức ra ngoài, trên dưới toàn gia Lạc Vương không chừa một mống.”
Nghe thế, con ngươi Lạc Vương đột ngột co chặt. Ông ta giận dữ quát: “Sở Du, cô táng tận lương tâm! Con ta chỉ mới hai tuổi…”
“Nếu ông biết vậy…” Sở Du lạnh giọng: “Thì còn liên luỵ bọn họ làm gì!”
“Tướng quân…”
Đợi sau khi kéo Trần Hoài xuống, Sở Du nhìn vẻ mặt khó coi của Tôn Nghệ thì nhướng mày, nói: “Tôn tướng quân vẫn còn buồn bã cái gì?”
Tôn Nghệ hơi do dự: “Chuyện này mà truyền ra sẽ không tốt cho quân đội Vệ gia lắm…”
“Ngươi nhớ kỹ một chuyện.” Giọng Sở Du điềm tĩnh: “Chuyện là do ta làm, không liên quan đến bất kỳ người nào, bao gồm cả Vệ Uẩn. Cắm đầu thành là Sở Du kỳ, không phải bất cứ nhà nào khác.”
“Sở Du ta làm việc là không có nguyên tắc như vậy.” Ánh mắt Sở Du dừng trên người Trần Hoài: “Đừng xem ta tốt tính như Vệ vương gia mà đánh lừa!”
Nghe thế, Tôn Nghệ đơ ra tại chỗ. Mà lúc này, Vãn Nguyệt cũng đã hiểu ý Sở Du, nàng dẫn người bước lên kéo Trần Hoài xuống.
Vệ Uẩn: Mau ngủ đi.
Đợi sau khi kéo Trần Hoài xuống, Sở Du nhìn vẻ mặt khó coi của Tôn Nghệ thì nhướng mày, nói: “Tôn tướng quân vẫn còn buồn bã cái gì?”
Nghe thế, Tôn Nghệ đơ ra tại chỗ. Mà lúc này, Vãn Nguyệt cũng đã hiểu ý Sở Du, nàng dẫn người bước lên kéo Trần Hoài xuống.“Đại phu nhân… người mang thanh danh bất nghĩa như vậy…”
Tôn Nghệ hơi khó xử, Sở Du cười khẽ: “Ta cũng chẳng giết ông ta thật, đợi sau này chuyện thành lại thả ông ta ra, ta còn thanh danh bất nghĩa gì chứ?”
Tôn Nghệ ngơ ngác ngẩng đầu, Sở Du ngồi xuống tự rót trà cho mình: “Hôm nay bọn họ ăn hiếp Vương gia các người chính nhân quân tử đấy. Dù thế nào cũng phải có người làm kẻ xấu, chúng ta ‘giết’ thêm vài nhà…” Sở Du nhấp ngụm trà: “Bọn họ sẽ an phận thôi.”
Sở Du tát một bạt tai vào mặt Trần Hoài: “Là vì giết người.”***
Sau đó Sở Du xoay người, đánh thẳng một mạch xuống dưới cống thành, dẫn người chạy thẳng đến Lạc Vương Phủ.Vệ Uẩn: Mau ngủ đi.Tác giả có lời muốn nói:
Sở Du: Ta cảm thấy Vệ Uẩn lo ngoài, Cố Sở Sinh lo trong rất tốt.
Vệ Uẩn: Mau ngủ đi.
Cố Sở Sinh: Haha.
Chuyện nhỏ phía dưới sao lại làm tui suy nghĩ. Sở Hoàng thượng có 2 bà vợ hoàng hậu VU quý phi CSS. Hoàng hậu đối ngoại. Quý phi lo chỉnh đốn hậu cung
Trên đời này tìm đâu ra được một người phụ nữ tuyệt vời như Sở Du nữa chứ.
Mình đồng ý vơi bạn Ngọc Anh. Sở Du tung hoành bên ngoài, ở nhà có Tiểu Thất với A Sinh chăm lo hậu trạch. Hahaha…….
huhu chi Du menly quá, gánh tiếng xấu cho tiểu thất 🙁
Kiếp này Tiểu Thất có Sở Du quả là may mắn. Cô nương ấy vẫn 1 lòng lo lắng cho người thương ko màng hư danh
Tưởng bắt nạt đc Vệ bảo bối trong lòng Sở đại tiểu thư mà dễ à =)))
:)))) lưu manh :))))))) A Du mà thu đc hết 2 cô vợ nhỏ thì viên mãn quá rồi :))))))
Ai chà chà, chị nhà đừng biến t từ thẳng thành cong nữa được không?
Hôn quân Sở Du trong một lần thiết yến vù uống rượu say nên đã ngả ngớn mà trêu đùa hoàng hậu vệ Uẩn, sau đó bị nhốt ngoài tẩm điện không cho vào. Quân thần truyền nhau là do hoàng đế không biết ăn nói dám bảo hoàng hậu đối ngoại, quý phi Cố đối nội, còn bản thân thì đối ẩm. Hahah
Chị Du như kiểu 2 vợ í : VU và CSS 2 ẻm trong ngoài đối nội/ngoại???