Sơn Hà Chẩm – Chương 148

Chương 148

Lại giết thêm mấy nhà, bọn họ sẽ an phận thôi

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sau khi Vệ Uẩn công bố Sách chinh lương, Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan hưởng ứng đầu tiên, đồng thời treo Sách chinh lương lên, gióng trống khua chiêng đưa lương thảo ra ngoài. Toàn bộ thái dương chùm tia sáng.

Chư hầu chấn động, thiên hạ đều kinh, mà lúc này đã đến thời điểm nhóm chư hầu đầu tiên bị chỉ đích danh giao lương.

Ngày đó, Vệ Uẩn dựng cờ ở thành Nguyên Thành. Sở Du và chàng cùng ngồi bên dưới, chờ chư hầu đến. Nhưng nếu là huy trong lời nói, liền.

Tổng cộng có bảy nhà, bảy nhà này đều cách Nguyên Thành không xa. Lúc mặt trời mọc, hai người đã ngồi dưới ngọn cờ, trên tay mỗi người cầm một chén trà. Sở Du mặc áo đỏ bên trong, bên ngoài khoác giáp nhẹ, buộc tóc đuôi ngựa, tư thế hiên ngang. Vệ Uẩn chỉ mặc một hoa phục màu ánh trăng, khoác áo ngoài, ngọc quan khảm châu, toát lên sự thanh nhã. Tần Trà cái trạc nghiên cứu một hồi lâu nhi.

Hai ngưi ngi đó, thnhĬthong ngng đuĮtrò chuyn đôicâu. Dân chúngđến vây xemkhông khi kinhngc, ngưi khôngíhiu nh ginghi: “V kiaìlà V vươnggia sao? Nľt bên cnhèngài y làìai?”

Có ngưinói là Đitiu thư S,gia.

Nhưng cũng licó ngưi nói:Đi tiu thưS gia? Đókhông phi làV đi phunhân sao?”

Quanèh này quá¸phc tp, dân(chúng âm thmbàn tán xônīxao, cui cùngîcó ngưi biếtưchuyn đng ranh ging nói:V kia vnlà Đi phu]nhân V gia,là thê tếV thế t.òNa tháng trưc,Ícô y đãri khi Vîgia, tr vS gia ri.Có điu côy vn làútưng quân BcɩPhưng trong quânđi V gia,cho nên hômĩnay vn còntrong quân.”

Liïnày càng khiếnémi ngưi thêmíkhó hiu: “Đãİhoà ly vnhà, bây giïcòn quan hthân thiết viVương gia nhưĮvy sao?”

Ngưi¹biết chuyn bày²ra n cưikhông có ýìtt: “Th tiếtcũng th nhiunăm ri, bâyĩgi V vươngĺgia đã nhưcİquán, li cònxưng vương, đtìngt ri khiếV gia nhưvy đ làmgì, không phiquá rõ risao?”

“Hin nay,ai có thÏthay huynh trưngviết thư phóngĩthê? Còn khôngãphi là víngi trên kiaIsao? Hôm nayɨti sao liÍviết, e làch có tronglòng v ngiătrên kia biếtrõ.”

Đám ngưibuông tiếng cmkhái, có ngưicau mày, cóìngưi hin lênɨánh mt khinhĩb, có ngưiôliên tc thdài, cũng cóívài thanh niênkhông hiu chuynìs cm thánmt câu: “Trông°hai ngưi htht xng đôi.”

Hai ngưi điăt sáng smîđến ti tri.ĨMt tri ln,bn h thuđưc tng cngóbn nhà.

Còn liíba nhà là:Hu Dch óHoài Dương, Giang[Vĩnh Tân)Thành, Trn Hoàiì Lc Hàchưa đưa lươngthc đến. V]Un quay đuïnhìn S Ducưi: “Chc lààphi phin nàngĩri.”

Không sao.”

S Du khoáttay, ch nói:“S lương thcìnày đã đchưa?”

Đ cutr thiên taign đây ri.”

V Un nhíu)mày, ngưc mtnhìn v phíaĩVĩnh Thành, lãnhɨđm nói: “Gich xem DiêuɩDũng có nguĩxun hay khôngìthôi.”

Hôm nayibình tĩnh nhìn}li, nếu bâyùgi ly NguyêniThành làm ranhgii, Diêu Dũngúvà V Unîchia đt đikháng, thì nơigp ho nghiêmtrng nht ngay ti bênìtrong đa phnDiêu Dũng. Bnh đã lyïđưc lương thc,ĺnếu Diêu DũngĪkhông chu cunn, vy bnh cũng hếtcách.

Nếu bn hmun vào cutr thì chcó th đĩngưi mình đi,giao cho DiêuDũng là khôngIcó kh năng.ãLương thc mà°giao cho DiêuɩDũng chng khácgì bánh baotht đánh chó,đnhưng nếu mt:s lưng lnìngưi ca bn)h đến đaìbàn Diêu Dũng,èông ta cũngĨkhông th khôngơlo lng mà)cho qua.

“Nếu DiêuDũng tht skhông đnh cuftr thì phiĬlàm sao?”

SĩDu hơi loĩlng, V Unnhp mt ngmétrà. Lát sau,°chàng chm rãiìđáp: “Nếu DiêuDũng làm thếútht, ta còn[mng.”

“Sao?”

“Nếuông ta khôngcu nn, nàngnghĩ nhng nndân cùng đưngkia s làmgì?”

V Unngưc mt nhìnS Du, SDu lp tcĪbng tnh.

Diêu Dũngìkhông dám khôngcu.

Hin nay, đibinh V UnÎáp sát biên¸gii Thanh Châu.ìNếu như dânìchúng bên trongếThanh Châu ning ngoi hp,xy ra hnlon, vy DiêuìDũng phi chu¹hai mt thđch.

Tht ra VìUn hoàn toànũcó th khôngìcu tr, khônggiao lương, épýDiêu Dũng.

Có điukh là nhngábách tính này,°chung quy Uncũng không phi]loi ngưi xemdân chúng làđao như DiêuDũng và TriuơNguyt.

Biết rõ đưngtt nhưng khôngđi, biết đưngîphía trưc cóh nhưng vntiến ti.

S Dulng lng nhìnĩchàng, V Unɪquay đu, nghiĩhoc hi: “Nàngnhìn ta chmchm làm gì?”i

“Tiu Tht.” Nàngơcong mày: “Taītht s cmthy chàng cònĭtt hơn tatưng tưng.”

VıUn ngn ngưi.ũMt lát sau,ôchàng mi hiu:nàng đang nóigì.

Làm quan làmìtưng… Ging chàng]bình đm: “Nênvì bách tính,trưc tiên.”

Dtli, chàng vươntay kéo SDu, chuyn đètài: “Ngày mainàng xut phát?”

Bn h đãîxác đnh gâyĺs vi baɨnhà, vy phila chn thigian xut phát.ôS Du điïtheo chàng, lcÎđu: “Không, lptc xut phát.”

Lp tc?” VïUn kinh ngc.

Sctri bây gi°đã ti, trênph ngưi quak li.

S Dunhìn thy v²mt kinh ngcīca V Un,nhếch môi cưi:j“Ta đã chunb lương thoïvà quân bõxong hết ri,ôbinh lính cũngđã đóng ngoi thành. Khôngl chàng nghĩ¸hôm nay taímc áo giápđến đây làđ bày v)oai phong à?”ĩ

V Un vncòn chưa tiếpĨnhn đưc, chàngđngây ngc nhìnS Du, mtna ngày, cuiécùng mi nói:ếChuyn này… gpɩthế sao?”

“Binhtrng thn tc.”ìS Du giiòthích: “Hôm nay,ba nhà húbiết ta munđến gây s,ɪchc chn đuđang chun bĩchiến đu. TrnîHoài cách chúngĨta xa nhttrong nhóm ngưi(đưc thông báo,hn hn sđcho rng tađánh hn cuicùng, bây giíđang lơ lànht. Ti nay,īta dn khinhik binh xutìphát, không mang}lương tho, cptc chy theo¸đưng núi trongđêm, trưc tm sáng làýcó th đếnLc Hà. Tađánh cưc vifchàng… Thn scS Du sángjngi: “Ngày mailúc mt trimc, ta chcchn s biếnđLc Hà thànhđt ca Vìgia.”

Nghe vy,V Un chcưi nhìn nàng,ĭhi ngưc li:“Sao không philà đt caS gia?”

SDu nghch mt.)V Un bt]cưi sang sng.ɩNàng hiu ra,hơi ngưng ngùng,xoay ngưi nói:ɨ“Ta đi đây.”

Khoan đã.”

VUn gi nàngìli, S Duquay đu nhìnèchàng. Nhưng chtrong nháy mtíđó, đôi môi:m áp lưtïqua gương mtnàng, S Duócng đ tiìch, nhìn VUn khép haiítay vào tayáo, đng thngngưi dy, hàmđtiếu nói: “Ln¸trưc nàng hônĩta, hôm nay²ta tr li.”

Ln trưc lúcly bit, nàngbt ng quayêli thơm chàng,]chàng vn cònĩnh.

S Du hơiÎđ mt, hokh: “Chàng đngúso đo nhưthế ch.”

Nóiàxong, nàng khoáttay áo, quayđu nói: “Tađi tht đây.”

V Un dõimt nhìn nàngÏri khi. Cônương chy đidưi ánh đèn,²cm roi xoayĺngưi lên nga,Îphi nhanh rađkhi thành.

Đi bóngnàng biến mtĩhi lâu, VUn mi hoàn¸hn. V Thubưc đến, nhging nói: “Vươnggia, Diêu Dũngphái ngưi đưathư ti, hnɨngài ngày mai trưc cng(Nguyên Thành, côngkhai yến đàm.”ï

Kế Nguyên Thànhlà Tng Thành,ùhin gi DiêuDũng đã chyti Tng Thành.áBên ngoài NguyênĩThành là mnhđt bình nguyêntrng tri, khôngɩcó bt c,vt cn nào.úDiêu Dũng yêucu thiết yến đó, hnlà ông tas V Unímai phc.

V Unbiết ý DiêuDũng, cưi khy:Lá gan gàĪca ông taɨđúng là sutìđi chng đi,İthế thì cõđng ý đi.”đ

Dt li, mtìchàng toát lênļtrào phúng: “Nếuta thiết yếnİti Nguyên Thành,ĩta s ôngãta có đem}theo mưi vnɪbinh mã cũngêkhông dám vào.”

V Thu đápúmt tiếng, boįngưi đi truynli.

Mà sau khiS Du cưinga ra khithành lin nhìnthy mt chiếcïxe nga dng ngoi thành.ĪNàng đánh ngađến gn, nhìnÏngưi trong xevén rèm lên,ĩlng lng nhìnnàng.

Ánh mt hnơbình tĩnh liínghiêm túc, không²cn li cũngđã nói hếtótt c lolng. S Duòkhoát tay, nhưng¹mày, cưi đcЇý mt tiếng.Quý công tìngi trong xengn ngưi, sau:đó lc đu,Íbt đc dĩh rèm xung.

“TínhÍtình c điôđu bp chpnhư vy.”

C¹S Sinh cưi,ìmng thm mtcâu, sau đóýngng đu nóiívi th vįngoài xe nga:ì“Diêu Dũng gitin cho VâUn ri phikhông?”

Đi nhâníđoán không sai.”Th v khnói: “Hôm nayĩlương tho vađến, ngưi caàDiêu Dũng đãti.”

“Ta biếtngay… C SiSinh cưi khy:¸Triu Nguyt ngiúhết ni ri.”³

S Du chàoết bit CS Sinh xong,ơnàng ra roiãthúc nga, mtįlúc sau đã¹đui kp TônNgh ra khiľthành trưc.

Nàng dặn trước Tôn Nghệ, sau khi xác định ai không giao lương thì sẽ chọn nơi xa nhất mà chạy thẳng tới đó. Mặc dù hôm nay đều là khinh kỵ binh, nhưng ngựa bọn họ không khoẻ bằng ngựa Sở Du, cho dù đi trước cũng bị Sở Du bắt kịp.

“Ta biết.”

Lòng quân đã tan, binh lính không ai chỉ huy lập tức chia năm sẻ bảy. Sở Du dẫn theo binh mã xông vào Lạc Vương Phủ. Trần Hoài đã bị người của Tôn Nghệ ấn quỳ dưới đất.

Sở Du đi song song Tôn Nghệ, lớn tiếng hỏi: “Có mang theo đồ đạc Hàn tiên sinh đưa ngươi không?”

Một chữ “Du” thật lớn giương cao dưới ánh mặt trời.

“Ngươi nhớ kỹ một chuyện.” Giọng Sở Du điềm tĩnh: “Chuyện là do ta làm, không liên quan đến bất kỳ người nào, bao gồm cả Vệ Uẩn. Cắm đầu thành là Sở Du kỳ, không phải bất cứ nhà nào khác.”

“Đã mang!” Tôn Nghệ lớn tiếng đáp: “Dựa theo lời dặn của Tướng quân, mỗi người mang theo một gói.”

Đoàn quân hành quân thần tốc theo lối tắt trong đêm, không hề ngơi nghỉ. Khi sao mai ló dạng, nhóm người đã đến Lạc Thuỷ. Sở Du bảo đội ngũ ở lại trong rừng chỉnh đốn một khắc đồng hồ, sau đó đứng lên, cho quân đánh trống giương cờ.

“Được rồi.” Sở Du gật đầu: “Đến lúc đó, các người nghe theo lệnh của ta!”

***

Cả đội ngũ toàn là khinh kỵ binh, mỗi người đều mang theo thuốc nổ do Hàn Tú phân phát. Số thuốc nổ này gần như khoắng sạch một nửa số thuốc nổ mà Hàn Tú chuẩn bị trong nhiều năm. Cái Sở Du muốn là một trận vang danh, nàng muốn lấy tốc độ nhanh nhất, trong lúc toàn bộ Đại Sở chưa kịp chuẩn bị sẽ đánh sập thành trì mà đám người kia cho rằng khó công phá nhất.

“Bọn họ đang làm gì vậy?!”Nàng dặn trước Tôn Nghệ, sau khi xác định ai không giao lương thì sẽ chọn nơi xa nhất mà chạy thẳng tới đó. Mặc dù hôm nay đều là khinh kỵ binh, nhưng ngựa bọn họ không khoẻ bằng ngựa Sở Du, cho dù đi trước cũng bị Sở Du bắt kịp.

Cho nên nàng không mang lương thảo, tất cả dùng khinh kỵ binh. Mọi người đều biết rõ nếu trận này không thể đánh nhanh thắng nhanh, bọn họ không có lương thảo, chắc chắn sẽ thất bại.

Tôn Nghệ hét lớn, trong nháy mắt lập tức nhìn thấy mười mấy người từ trong nhóm cưỡi ngựa chạy tới. Sở Du dẫn theo mười mấy người nhảy xuống ngựa, nhanh nhẹn chạy về phía cổng thành.

Đoàn quân hành quân thần tốc theo lối tắt trong đêm, không hề ngơi nghỉ. Khi sao mai ló dạng, nhóm người đã đến Lạc Thuỷ. Sở Du bảo đội ngũ ở lại trong rừng chỉnh đốn một khắc đồng hồ, sau đó đứng lên, cho quân đánh trống giương cờ.

Cho đến lúc này, binh thủ thành trên thành lâu mới nhận ra bất thường.

Theo một tiếng hô “Giết”, toàn bộ ba nghìn binh mã nhắm thẳng về phía Lạc Thuỷ Thành vẫn chưa có bất kỳ chuẩn bị nào.

Sở Du cười khẽ.“Bảo động! Báo động!”

“Bảo động! Báo động!”

Quân đội Sở Du vừa xuất hiện, bính lính trên Lạc Thuỷ Thành đã nhận ra, lập tức đánh chuông lớn.

“Đại phu nhân… người mang thanh danh bất nghĩa như vậy…”

Cửa thành bị nổ ra một lỗ hổng. Sở Du lệnh người sau khi xông vào, lập tức giết người giữ cửa, hạ cổng thành xuống.

Nhưng đội ngũ Sở Du toàn là kỵ binh, tốc độ tấn công nhanh hơn bọn chúng dự đoán. Binh lính vừa mới lên thành lâu, Sở Du đã chạy đến phạm vi tầm bắn. Nàng cất tiếng hô to: “Tên lửa!”

Cố Sở Sinh: Haha.Quân phòng thủ Lạc Thuỷ Thành còn chưa phản ứng kịp đã nhìn thấy Sở Du dẫn theo binh lính đội thứ nhất xông vào thành giống như ma quỷ.

Tiếng vừa phát ra, lập tức nhìn thấy tên lửa như như mưa bắn về phía thành lâu, mà cảnh tượng kia như ánh lửa sao băng chiếu sáng ngoại thành Lạc Thuỷ. Nữ tử với đôi mắt toả sáng dẫn theo kỵ binh ngân giáp như thuỷ triều ập đến. Sở Du nhìn thấy vũ tiễn trên thành lâu bắn xuống liền quát lớn: “Tôn Nghệ, đội thứ nhất đi theo ta! Đội còn lại giương khiên xông tới!”

“Sở Du ta làm việc là không có nguyên tắc như vậy.” Ánh mắt Sở Du dừng trên người Trần Hoài: “Đừng xem ta tốt tính như Vệ vương gia mà đánh lừa!”Sở Du cầm kiếm đi tới, bình tĩnh nói: “Ta đến vì chuyện gì, hẳn ông đã biết.”

“Đội thứ nhất! Đội thứ nhất đi!”

Sở Du: Ta cảm thấy Vệ Uẩn lo ngoài, Cố Sở Sinh lo trong rất tốt.

Cho nên nàng không mang lương thảo, tất cả dùng khinh kỵ binh. Mọi người đều biết rõ nếu trận này không thể đánh nhanh thắng nhanh, bọn họ không có lương thảo, chắc chắn sẽ thất bại.

Tôn Nghệ hét lớn, trong nháy mắt lập tức nhìn thấy mười mấy người từ trong nhóm cưỡi ngựa chạy tới. Sở Du dẫn theo mười mấy người nhảy xuống ngựa, nhanh nhẹn chạy về phía cổng thành.

Đội binh lính này đều là người có khinh công, khéo léo tránh né mũi tên, chẳng mấy chốc đã đến dưới cổng thành. Mỗi người đặt thuốc nổ của mình xuống, sau đó mau chóng lui về.

Nhưng đội ngũ Sở Du toàn là kỵ binh, tốc độ tấn công nhanh hơn bọn chúng dự đoán. Binh lính vừa mới lên thành lâu, Sở Du đã chạy đến phạm vi tầm bắn. Nàng cất tiếng hô to: “Tên lửa!”

Mặt Trần Hoài lộ vẻ hiểm ác: “Sở Du, các người làm chuyện như thế là trái với thiên đạo! Các người cần lương, ta cho lương. Ta không cho thì các người giết. Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, các người có khác gì Triệu Nguyệt?!”

“Bọn họ đang làm gì vậy?!”

Tác giả có lời muốn nói:

Cho đến lúc này, binh thủ thành trên thành lâu mới nhận ra bất thường.

Tác giả có lời muốn nói:

Đội binh lính này đều là người có khinh công, khéo léo tránh né mũi tên, chẳng mấy chốc đã đến dưới cổng thành. Mỗi người đặt thuốc nổ của mình xuống, sau đó mau chóng lui về.

Nhưng mọi chuyện đã không còn kịp, chỉ thấy nữ tử dưới thành lâu đột ngột vội vàng thoái lui, kéo trường cung, đốt mũi tên, đột ngột bắn cung.

Tên lửa rơi vào đống thuốc nổ, chỉ nghe một tiếng “Ầm” thật lớn, toàn bộ thành lâu rúng động.

Nhưng mọi chuyện đã không còn kịp, chỉ thấy nữ tử dưới thành lâu đột ngột vội vàng thoái lui, kéo trường cung, đốt mũi tên, đột ngột bắn cung.

“Đội thứ nhất! Đội thứ nhất đi!”

“Chạy! Chạy mau!”

“Đấy là cái gì…”

Tiếng vừa phát ra, lập tức nhìn thấy tên lửa như như mưa bắn về phía thành lâu, mà cảnh tượng kia như ánh lửa sao băng chiếu sáng ngoại thành Lạc Thuỷ. Nữ tử với đôi mắt toả sáng dẫn theo kỵ binh ngân giáp như thuỷ triều ập đến. Sở Du nhìn thấy vũ tiễn trên thành lâu bắn xuống liền quát lớn: “Tôn Nghệ, đội thứ nhất đi theo ta! Đội còn lại giương khiên xông tới!”

Hôm nay người tự lập làm Vương nhiều vô số kể, Trần Hoài của Lạc Thuỷ Thành này là một trong số đó.

Quân phòng thủ Lạc Thuỷ Thành còn chưa phản ứng kịp đã nhìn thấy Sở Du dẫn theo binh lính đội thứ nhất xông vào thành giống như ma quỷ.

Cửa thành bị nổ ra một lỗ hổng. Sở Du lệnh người sau khi xông vào, lập tức giết người giữ cửa, hạ cổng thành xuống.

“Đã mang!” Tôn Nghệ lớn tiếng đáp: “Dựa theo lời dặn của Tướng quân, mỗi người mang theo một gói.”

Quân Vệ hò hét ùa vào. Thấy tình cảnh này, không biết là ai lớn tiếng gào lên: “Thành phá rồi!”

“Được rồi.” Sở Du gật đầu: “Đến lúc đó, các người nghe theo lệnh của ta!”

“Tướng quân…”

“Chạy! Chạy mau!”

Sở Du đi song song Tôn Nghệ, lớn tiếng hỏi: “Có mang theo đồ đạc Hàn tiên sinh đưa ngươi không?”

Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng kêu khóc thất kinh dậy trời, Sở Du cõng cờ chạy lên thành lâu. Tôn Nghệ dẫn theo binh lính chém giết tàn binh. Tia nắng từ sau ngọn núi chiếu đến, Sở Du tháo cờ xí trên lưng xuống, giật mở.

Quân đội Sở Du vừa xuất hiện, bính lính trên Lạc Thuỷ Thành đã nhận ra, lập tức đánh chuông lớn.

Một chữ “Du” thật lớn giương cao dưới ánh mặt trời.

“Hời cho chàng rồi.”

Sở Du cười khẽ.

Tôn Nghệ ngơ ngác ngẩng đầu, Sở Du ngồi xuống tự rót trà cho mình: “Hôm nay bọn họ ăn hiếp Vương gia các người chính nhân quân tử đấy. Dù thế nào cũng phải có người làm kẻ xấu, chúng ta ‘giết’ thêm vài nhà…” Sở Du nhấp ngụm trà: “Bọn họ sẽ an phận thôi.”

“Hời cho chàng rồi.”

Sở Du đột ngột cao giọng: “Trong lòng chúng ta có bách tính, các người thì không, đây là khác biệt lớn nhất! Ông cho rằng ta cần lương làm gì?”Dứt lời, Sở Du đứng dậy, đá một cước văng ông ta, đi từ bên trong ra ngoài, bình tĩnh ra lệnh: “Bắt giam Lạc vương gia và gia quyến ông ta lại, không được để lộ bất kỳ tin tức nào, chuyển sạch toàn bộ kho lương Lạc Thuỷ Thành.” Sở Du dừng bước, quay đầu nhìn về phía Trần Hoài: “Truyền tin tức ra ngoài, trên dưới toàn gia Lạc Vương không chừa một mống.”

Dứt lời, nàng giơ tay ném binh lính cố gắng xông tới xuống lầu.

Sau đó Sở Du xoay người, đánh thẳng một mạch xuống dưới cống thành, dẫn người chạy thẳng đến Lạc Vương Phủ.

Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng kêu khóc thất kinh dậy trời, Sở Du cõng cờ chạy lên thành lâu. Tôn Nghệ dẫn theo binh lính chém giết tàn binh. Tia nắng từ sau ngọn núi chiếu đến, Sở Du tháo cờ xí trên lưng xuống, giật mở.

Hôm nay người tự lập làm Vương nhiều vô số kể, Trần Hoài của Lạc Thuỷ Thành này là một trong số đó.

Lòng quân đã tan, binh lính không ai chỉ huy lập tức chia năm sẻ bảy. Sở Du dẫn theo binh mã xông vào Lạc Vương Phủ. Trần Hoài đã bị người của Tôn Nghệ ấn quỳ dưới đất.

Dứt lời, nàng giơ tay ném binh lính cố gắng xông tới xuống lầu.

Sở Du cầm kiếm đi tới, bình tĩnh nói: “Ta đến vì chuyện gì, hẳn ông đã biết.”

Tôn Nghệ hơi do dự: “Chuyện này mà truyền ra sẽ không tốt cho quân đội Vệ gia lắm…”

“Ta biết.”

Mặt Trần Hoài lộ vẻ hiểm ác: “Sở Du, các người làm chuyện như thế là trái với thiên đạo! Các người cần lương, ta cho lương. Ta không cho thì các người giết. Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, các người có khác gì Triệu Nguyệt?!”

Nghe thế, con ngươi Lạc Vương đột ngột co chặt. Ông ta giận dữ quát: “Sở Du, cô táng tận lương tâm! Con ta chỉ mới hai tuổi…”

“Đương nhiên có khác.”

Cả đội ngũ toàn là khinh kỵ binh, mỗi người đều mang theo thuốc nổ do Hàn Tú phân phát. Số thuốc nổ này gần như khoắng sạch một nửa số thuốc nổ mà Hàn Tú chuẩn bị trong nhiều năm. Cái Sở Du muốn là một trận vang danh, nàng muốn lấy tốc độ nhanh nhất, trong lúc toàn bộ Đại Sở chưa kịp chuẩn bị sẽ đánh sập thành trì mà đám người kia cho rằng khó công phá nhất.

Sở Du đột ngột cao giọng: “Trong lòng chúng ta có bách tính, các người thì không, đây là khác biệt lớn nhất! Ông cho rằng ta cần lương làm gì?”

Sau đó Sở Du xoay người, đánh thẳng một mạch xuống dưới cống thành, dẫn người chạy thẳng đến Lạc Vương Phủ.

Nàng túm tóc Trần Hoài, ép hắn nhìn nàng. Trần Hoài ra sức vùng vẫy, Sở Du lạnh giọng nói: “Ta là vì cứu người, còn các người giữ lương là vì cái gì?”

Sở Du tát một bạt tai vào mặt Trần Hoài: “Là vì giết người.”

Dứt lời, Sở Du đứng dậy, đá một cước văng ông ta, đi từ bên trong ra ngoài, bình tĩnh ra lệnh: “Bắt giam Lạc vương gia và gia quyến ông ta lại, không được để lộ bất kỳ tin tức nào, chuyển sạch toàn bộ kho lương Lạc Thuỷ Thành.” Sở Du dừng bước, quay đầu nhìn về phía Trần Hoài: “Truyền tin tức ra ngoài, trên dưới toàn gia Lạc Vương không chừa một mống.”

Nghe thế, con ngươi Lạc Vương đột ngột co chặt. Ông ta giận dữ quát: “Sở Du, cô táng tận lương tâm! Con ta chỉ mới hai tuổi…”

“Nếu ông biết vậy…” Sở Du lạnh giọng: “Thì còn liên luỵ bọn họ làm gì!”

“Tướng quân…”

Đợi sau khi kéo Trần Hoài xuống, Sở Du nhìn vẻ mặt khó coi của Tôn Nghệ thì nhướng mày, nói: “Tôn tướng quân vẫn còn buồn bã cái gì?”

Tôn Nghệ hơi do dự: “Chuyện này mà truyền ra sẽ không tốt cho quân đội Vệ gia lắm…”

“Ngươi nhớ kỹ một chuyện.” Giọng Sở Du điềm tĩnh: “Chuyện là do ta làm, không liên quan đến bất kỳ người nào, bao gồm cả Vệ Uẩn. Cắm đầu thành là Sở Du kỳ, không phải bất cứ nhà nào khác.”

“Sở Du ta làm việc là không có nguyên tắc như vậy.” Ánh mắt Sở Du dừng trên người Trần Hoài: “Đừng xem ta tốt tính như Vệ vương gia mà đánh lừa!”

Nghe thế, Tôn Nghệ đơ ra tại chỗ. Mà lúc này, Vãn Nguyệt cũng đã hiểu ý Sở Du, nàng dẫn người bước lên kéo Trần Hoài xuống.

Vệ Uẩn: Mau ngủ đi.

Đợi sau khi kéo Trần Hoài xuống, Sở Du nhìn vẻ mặt khó coi của Tôn Nghệ thì nhướng mày, nói: “Tôn tướng quân vẫn còn buồn bã cái gì?”

Nghe thế, Tôn Nghệ đơ ra tại chỗ. Mà lúc này, Vãn Nguyệt cũng đã hiểu ý Sở Du, nàng dẫn người bước lên kéo Trần Hoài xuống.

“Đại phu nhân… người mang thanh danh bất nghĩa như vậy…”

Tôn Nghệ hơi khó xử, Sở Du cười khẽ: “Ta cũng chẳng giết ông ta thật, đợi sau này chuyện thành lại thả ông ta ra, ta còn thanh danh bất nghĩa gì chứ?”

Tôn Nghệ ngơ ngác ngẩng đầu, Sở Du ngồi xuống tự rót trà cho mình: “Hôm nay bọn họ ăn hiếp Vương gia các người chính nhân quân tử đấy. Dù thế nào cũng phải có người làm kẻ xấu, chúng ta ‘giết’ thêm vài nhà…” Sở Du nhấp ngụm trà: “Bọn họ sẽ an phận thôi.”

Sở Du tát một bạt tai vào mặt Trần Hoài: “Là vì giết người.”

***

Sau đó Sở Du xoay người, đánh thẳng một mạch xuống dưới cống thành, dẫn người chạy thẳng đến Lạc Vương Phủ.Vệ Uẩn: Mau ngủ đi.Tác giả có lời muốn nói:

Sở Du: Ta cảm thấy Vệ Uẩn lo ngoài, Cố Sở Sinh lo trong rất tốt.

Vệ Uẩn: Mau ngủ đi.

Cố Sở Sinh: Haha.

5 4 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

10 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Ngọc Anh
Ngọc Anh
4 Năm Cách đây

Chuyện nhỏ phía dưới sao lại làm tui suy nghĩ. Sở Hoàng thượng có 2 bà vợ hoàng hậu VU quý phi CSS. Hoàng hậu đối ngoại. Quý phi lo chỉnh đốn hậu cung

Phan Thị Tú Oanh
Phan Thị Tú Oanh
4 Năm Cách đây

Trên đời này tìm đâu ra được một người phụ nữ tuyệt vời như Sở Du nữa chứ.

Hạnh Lê
Hạnh Lê
4 Năm Cách đây

Mình đồng ý vơi bạn Ngọc Anh. Sở Du tung hoành bên ngoài, ở nhà có Tiểu Thất với A Sinh chăm lo hậu trạch. Hahaha…….

Bông Bông
Bông Bông
4 Năm Cách đây

huhu chi Du menly quá, gánh tiếng xấu cho tiểu thất 🙁

Nguyen Minh
Nguyen Minh
4 Năm Cách đây

Kiếp này Tiểu Thất có Sở Du quả là may mắn. Cô nương ấy vẫn 1 lòng lo lắng cho người thương ko màng hư danh

NHL
NHL
4 Năm Cách đây

Tưởng bắt nạt đc Vệ bảo bối trong lòng Sở đại tiểu thư mà dễ à =)))

Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

:)))) lưu manh :))))))) A Du mà thu đc hết 2 cô vợ nhỏ thì viên mãn quá rồi :))))))

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Ai chà chà, chị nhà đừng biến t từ thẳng thành cong nữa được không?

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Hôn quân Sở Du trong một lần thiết yến vù uống rượu say nên đã ngả ngớn mà trêu đùa hoàng hậu vệ Uẩn, sau đó bị nhốt ngoài tẩm điện không cho vào. Quân thần truyền nhau là do hoàng đế không biết ăn nói dám bảo hoàng hậu đối ngoại, quý phi Cố đối nội, còn bản thân thì đối ẩm. Hahah

Kim
Kim
1 Năm Cách đây

Chị Du như kiểu 2 vợ í : VU và CSS 2 ẻm trong ngoài đối nội/ngoại???

10
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!