Chương 149
Một trăm cái tát, tự mình đánh
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tôn nghệ đã hiểu chữ “Giết” này của Sở Du. Mỗi đi vào một cái thế giới, duy hộ sư.
Nàng cũng chẳng phải người tàn bạo, không phải bất đắc dĩ sẽ không thể làm ra chuyện giết cả nhà người ta thật. Vì thế, hắn lên tiếng đáp: “Người yên tâm, ta sẽ làm tốt chuyện này.” Ở vừa tới đến trong thời gian, bọn họ.
Lúc Sở Du đánh chiếm Lạc Thuỷ Thành, Vệ Uẩn đã bảo người trói Cố Sở Sinh, chờ ở địa điểm Diêu Dũng hẹn.
Vết thương trên chân Cố Sở Sinh đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn chưa thích hợp để quỳ. Có điều hôm nay bọn họ phải gặp Diêu Dũng, nếu đối tốt với Cố Sở Sinh trước mặt nhiều người như vậy, Cố Sở Sinh sẽ thật sự không có lý do trở về nữa. Đối phương sau khi rời khỏi.
Nhưng hôm nay, vây cánh của Cố Sở Sinh ở Hoa Kinh đông đảo, hắn không đi, sợ rằng không lâu sau lòng người bất ổn, mọi thứ hắn bố trí ở Hoa Kinh sẽ thất bại trong gang tấc. Huống chi còn là vì chuyện cứu nạn, hắn vẫn phải trở về.
Vì thế, Cố Sở Sinh quyết đoán nói: “Ta quỳ, bộ dạng hôm nay của ta càng thảm càng tốt.” Ngọn nến bảo tồn thập phần cẩn thận.
Vệ Uẩn gật đầu, cau mày nói: “Sợ là quỳ sẽ tổn thương xương cốt, đến lúc đó phục hồi không dễ…” Nàng cấp ngọn nến điểm hỏa, mờ nhạt.
“Ngài không cần vì ta mà…”
“Hay là treo lên đi.” Vô cùng đơn giản trần thiết, trong phòng.
Cố Sở Sinh ngẩng đầuinhìn Vệ Uẩn,ẻtrong mắt VệıUẩn không hềễcó chút áyḻnáy. Lát sau,ứCố Sở Sinhĩmặt không cảmỗxúc hỏi: “Ngàiľsuy nghĩ việcđnày lâu lắmărồi nhỉ?”
VệểUẩn thở dài:ụ“Sao Cố đạiầnhân có thểỡnghĩ ta nhưểthế?”
“Người bụngũdạ hẹp hòiồnhư ngài…” CốἷSở Sinh cườiàkhẩy: “Tưởng tafkhông biết à?”ĩ
Vệ Uẩn cúiềđầu, mặt tỏẳvẻ đau lòng.ḹCố Sở SinhĨcho rằng VệịUẩn muốn phủènhận, ai ngờỏchàng lại bấtỵđắc dĩ đáp:ĩ“Lại để ngàiĺnhìn ra rồi,ớthôi ta cũngắkhông giấu nữa.”áDứt lời, VệậUẩn cong mày:ỗ“Thấy ngài bịḷtreo, ta vuiĨchết đi được.”ă
“Cố Sở Sinh:ỹ“…”
Tuy lờiáVệ Uẩn nóijkhông dễ nghe,ἲnhưng Cố SởệSinh cũng khôngĪmuốn trở thànhưngười què, vìἳvậy đợi lúcỉDiêu Dũng đếnɨlập tức nhìnẩthấy Cố SởɩSinh bị ngườiệta treo caoắtrên giá ngayĩtại sa trường.ἶVẻ mặt hắnảnhợt nhạt, giống°như chịu đủígiày vò. DiêuỡDũng vừa thấyủCố Sở Sinhĩđã vội vàngắbước nhanh tới,ĩlo lắng gọi:ἱ“Cố đại nhân!”ỹ
Dứt lời, DiêuìDũng quay đầuỉlại, giận dữậquát Vệ Uẩn:²“Vệ tiểu tặc,ềCố đại nhân(là rường cộtănước nhà, ngươiilại đối xửèvới ngài ấyẳnhư thế, ngươiḽcòn chút đạo²đức nào không!”ơ
Vệ Uẩn khôngɨnói, ngược lạiấVệ Hạ đứngộphía sau chàngủ“phì” cười, mởîmiệng hỏi: “Diêuọđại nhân nóiễchuyện thật hàiùhước. Hai quânígiao chiến, chúngịta không giếtắthần tử quânúđịch đã làjkhông tệ rồi,ôông còn muốnĨthế nào?”
DiêufDũng lạnh mặt,ãông ta lạnhĺlùng nhìn VệựUẩn: “Vệ Uẩn,íngươi phản thậtjsao?”
Vệ Uẩnígiơ tay tự²châm trà cho³mình, thờ ơĩnói: “Ngồi.”
Sắcẹmặt Diêu Dũngἱkhông dễ coi,ơông ta cứngἰnhắc ngồi xuốngịđối diện VệỉUẩn.
Vệ Uẩn mặcầáo khoác tayễrộng, tuy độngỗtác phức tạpĩlúc châm tràìkhông thể soẫvới đám quýīcông tử trong¹kinh, nhưng lạiÎcó sự taoínhã cao quýįchỉ thuộc vềờchàng, trông hoànẽtoàn không giốngứngười chung đường‹với một đámÍbinh lính hổ¸lang.
Nhưng Vệ Uẩnícàng bình thản,ịDiêu Dũng càng¹căng thẳng.
Nếu nhưỉnói Vệ gia,có người nào,khiến Diêu Dũngísợ nhất, vậy:đó chắc chắnỳlà Vệ Uẩn.ốĐối với DiêuỉDũng, những ngườiíVệ gia khácịđều thuộc nhómìthẳng tính, duyĩchỉ có VệặUẩn, mặc dùỡđã nhiều nămỉnhưng ông taỡcảm thấy bảnĩthân ông hoặcỉThuần Đức Đế,ỷthậm chí làỗTriệu Nguyệt đềuĩchưa từng thậtòsự nhìn thấuḹngười trước mặtõnày.
Vệ Uẩn bìnhἶtĩnh nhấp một¹ngụm trà, ngẩngẩđầu nhìn DiêuĨDũng mặt màyânghiêm túc ởĩđối diện, kinh)ngạc hỏi: “SaoỉDiêu tướng quâníkhông uống trà?”ἵ
“Không cần.”
DiêuļDũng lạnh giọng:ê“Hôm nay taữđến để bànībạc chuyện cứuớtrợ thiên taiủvới ngươi.”
Vệ Uẩnígật đầu, hờἲhững đáp: “Đúng:rồi, hiện nayḽThanh Châu gặpệnạn, triều đình°không cấp lương.ùDiêu tướng quânủkhông đành lòngãlấy lương củaổmình, có phảiỏlà muốn mượnồlương Vệ mỗ(không?”
“Đó làộlương thực củaỉngươi sao?” DiêuẻDũng hừ lạnh:ầ“Ngươi lấy lương]thiên hạ, nhữngãlương thực kiaấqua tay ngươiírồi lại đếnỏtay ta, khôngộbiết còn dưĺlại bao nhiêu.[Ngươi tưởng taẹkhông biết tínhİtoán nhỏ nhặtỷcủa ngươi sao?”Ï
“Đừng nhiều lờiầvô nghĩa nữa.”ỡDiêu Dũng nghiêmồmặt nói: “Nhóm)lương thực đầuêtiên đã đến,ơhôm nay ngươiỳgiao ra, taìmang trở vềļcho bách tính.”ẹ
Vệ Uẩn không°nói, chàng cúiợđầu thổi láἷtrà. Diêu Dũngưlạnh mặt hỏi:ê“Ngươi có ýἴgì?”
“Diêu tướngẽquân.” Vệ Uẩnổngước mắt nhìnỗông ta, đôiĪmôi hàm tiếu:ỉ“Ông như vậyļmà là tớiỷmượn lương vớiЇbổn Vương? ThanhóChâu là địaốphận của ông,ứta cho ôngɪmượn là tìnhἴnghĩa, lẽ nàoìông thật sự¸cho rằng taïcầu ông chắc?”ỉ
Diêu Dũng khôngúnhúc nhích, bứcḻthư Triệu Nguyệtĩloé lên trongịđầu ông ta.
TriệuļNguyệt nói rấtírõ ràng, chắcìchắn Vệ UẩnĪsẽ lo lắngềcho dân chúng,ăvì vậy ôngìta phải épềchàng, không thểÍđáp ứng bấtɩcứ điều kiệnêgì.
Vì thế, ôngẽta đứng dậy,ĩlạnh giọng nói:}“Ngươi làm như[ta quan tâmïtính mạng đámựgiun dế đóịvậy? Vệ vươngÍgia không choɨmượn thì thôi,Īta đây trởḻvề, để đámìngười kia tựềsinh tự diệt.”ỗ
Dứt lời, DiêuľDũng xoay ngườiἵbỏ đi.
Lúc này,áCố Sở Sinhịlập tức lênỵtiếng, giọng nóiļsuy yếu: “Diêuἵtướng quân, khôngịthể được.”
Diêu³Dũng dừng bước,ẳông ta quayýđầu, nghiến răngľnói: “Cố đạiḻnhân, hôm nayạkhông phải Diêuưmỗ không muốnĮcứu dân chúng,ốlà do VệửUẩn quá đáng³hận!”
“Diêu tướngịquân.” Cố SởệSinh thở dốc:ễ“Nếu hôm nayũông không lấyỉđược lương thực,áta sợ rằngἵThanh Châu ắtïloạn, sau nàyĩông phải ănộnói thế nàoívới Bệ hạ?”ú
Diêu Dũng khựng{lại, Cố SởĪSinh nói tiếp:ì“Đại nhân…” Mặtòhắn lộ vẻờđau xót: “Hãyécân nhắc!”
Tiếngịcân nhắc nàyἶbao hàm rấtỉnhiều ý chưaợnói. Đôi mắtồCố Sở Sinhềtràn đầy ílo âu, khôngÍcần hắn nói,ỉông ta cũng(hiểu.
Nếu hôm nayiông ta khôngļlấy được lươngЇthực, vậy tươngĩđương cho khôngĩVệ Uẩn lươngửthực này. Còníbản thân ôngìta trở vềĭthì phải tựụlấy lương thựcộcủa mình cứuitrợ thiên tai.ảNếu không, đếnĩlúc đó nạnứdân nổi dậy,ínội ứng ngoạiễhợp với VệỉUẩn, e làíThanh Châu khôngõxong.
Hôm nay, VệìUẩn vẫn bằngɨlòng cứu ngườiổđã là đạoơđức cao thượng.
DiêuìDũng trầm mặc.ừCố Sở Sinhîvội nói: “VươngÎgia, ngài muốnẩgì cứ việcỉnói thẳng. Diêuãtướng quân khôngĨphải người xemợdân chúng nhưẹcon giun conẳdế, chỉ cầnệcó thể làmḽđược, Diêu tướngôquân chắc chắnỡsẽ đồng ý!”ï
Mới vừa rồi Diêu Dũng nói câu “tính mạng giun dế” kia, giờ phút này Cố Sở Sinh nói vậy rõ ràng là đang trào phúng. Sắc mặt Diêu Dũng không tốt lắm, ánh mắt Vệ Uẩn dừng trên khuôn mặt ông ta, bình đạm nói: “Ta muốn phái năm trăm người hộ tống Thanh Bình quận chúa và lương thảo đến Thanh Châu cứu trợ thiên tai. Ông phải cho phép Quận chúa công khai kiểm tra sổ sách.”
Bọn họ đặt một hàng bài vị trên chỗ ngồi. Vệ Uẩn đứng một bên, Diêu Dũng nhìn từng hàng danh tự kia, mấp máy môi nhưng cuối cùng lại chẳng nói nên lời.
“Vệ vương gia không tin tưởng ta?”
Phụ thân, ca ca.
“Ông quên mất chuyện mình từng làm rồi sao?” Ánh mắt Vệ Uẩn toát lên lạnh lẽo, chàng im lặng nhìn Diêu Dũng, giọng nói điềm tĩnh nhưng lại giống như một thanh kiếm sắc bén róc bỏ da mặt ông ta: “Ông còn mặt mũi nói tin tưởng với ta?”
Diêu Dũng không đáp, ông ta ngây ra nhìn Vệ Uẩn quyết đoán xoay người đi về hướng cổng thành.
Diêu Dũng ngẩn người, ông ta sực nhớ người ngồi trước mặt này là người Vệ gia.
“Đánh.”
Dứt lời, Vệ Uẩn xoay người đi về hướng cổng thành. Diêu Dũng thấy dáng vẻ dứt khoát của chàng thì sốt ruột la lên: “Sao Vệ Trung lại sinh ra đứa con trai như ngươi chứ?! Ngươi xem ngươi như vậy là đang làm cái gì!”
Lát sau, chàng quay đầu nói với Vệ Hạ: “Đi mang phụ huynh ta ra đây.”
Là người mà sáu năm trước cả nhà bị giết, bởi vì ông ta sợ sệt lui binh, bởi vì lòng riêng bản thân ông ta.
“Vừa rồi chỉ là điều kiện đầu tiên. Đó là việc công, ông muốn ta đưa lương thì còn phải thực hiện điều kiện thứ hai.
Diêu Dũng cuộn chặt nắm đấm, lòng đầy khuất nhục: “Ngươi muốn ta quỳ thế nào?”
Vệ Uẩn đứng dậy, động tác tao nhã thản nhiên, nhưng tim Diêu Dũng lại nhảy tọt lên cổ họng.
Vệ Uẩn mở miệng, Diêu Dũng giơ tay lên tát mình một bạt tai. Vệ Uẩn hờ hững nói: “Mạnh lên.”
“Vừa rồi chỉ là điều kiện đầu tiên. Đó là việc công, ông muốn ta đưa lương thì còn phải thực hiện điều kiện thứ hai.
Diêu Dũng ra sức đấu tranh tư tưởng, mắt thấy Vệ Uẩn sắp vào thành, cuối cùng ông ta cũng không thể đắn đo được nữa, bèn hô lớn: “Được!”“Diêu tướng quân đợi một lát đã.”
“Ngươi muốn gì?”
Vệ Hạ đáp lời. Vệ Uẩn quay lại chỗ ngồi, nhìn vẻ mặt phẫn hận của Diêu Dũng, lãnh đạm nói: “Ta đã cho người đi kiểm kê lương thực, Diêu tướng quân hãy chờ một lát.”
Diêu Dũng giả vờ trấn tĩnh, Vệ Uẩn hờ hững nói: “Quỳ xuống, đánh một trăm bạt tai đến ra máu.”
Từng tiếng bạt tai lần lượt vang lên, Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn trời.
“Ngươi…”
Mới vừa rồi Diêu Dũng nói câu “tính mạng giun dế” kia, giờ phút này Cố Sở Sinh nói vậy rõ ràng là đang trào phúng. Sắc mặt Diêu Dũng không tốt lắm, ánh mắt Vệ Uẩn dừng trên khuôn mặt ông ta, bình đạm nói: “Ta muốn phái năm trăm người hộ tống Thanh Bình quận chúa và lương thảo đến Thanh Châu cứu trợ thiên tai. Ông phải cho phép Quận chúa công khai kiểm tra sổ sách.”
“Diêu đại nhân.” Cố Sở Sinh bình tĩnh lên tiếng: “Chớ xúc động.”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Diêu Dũng trở nên cực kỳ khó coi. Cố Sở Sinh bị treo ở trên cao, tay đau như sắp gãy. Hắn nheo mắt trong gió, nhìn Diêu Dũng đi về phía những bài vị kia, chầm chậm quỳ xuống.
Diêu Dũng thở hổn hển, ông ta nhìn chằm chằm Vệ Uẩn. Vệ Uẩn lẳng lặng ngưng mắt nhìn ông ta, không hề có chút nhượng bộ.
Ông ta nhất định phải lấy lương thảo, nhưng phải để năm trăm người của Vệ Uẩn hộ tống Thanh Bình quận chúa vào Thanh Châu, hơn nữa còn phải quỳ xuống…
Lại một tiếng “Chát”, Vệ Uẩn chợt cao giọng: “Mạnh nữa!”
“Lời, ta đã nói rồi. Trước khi ta vào cổng thành, ông hãy cho ta câu trả lời . Cửa đóng rồi, ta sẽ xem như Diêu đại nhân dự định tự mình giải quyết chuyện Thanh Châu.”
“Vệ vương gia không tin tưởng ta?”Vệ Uẩn không thèm để ý đám dân chúng kia.
Dứt lời, Vệ Uẩn xoay người đi về hướng cổng thành. Diêu Dũng thấy dáng vẻ dứt khoát của chàng thì sốt ruột la lên: “Sao Vệ Trung lại sinh ra đứa con trai như ngươi chứ?! Ngươi xem ngươi như vậy là đang làm cái gì!”
Vệ Uẩn dừng bước, chàng quay đầu, bình tĩnh nhìn ông ta, giọng nói lạnh băng: “Trước khi hỏi ta làm gì, ông hãy ngẫm lại xem ông đã làm gì. Ông và Triệu Nguyệt đừng cho rằng ta mang danh Vệ gia thì chắc chắn sẽ giúp ông.”
Dứt lời, chàng cong khoé môi: “Diêu Dũng, ta còn sống đến nay, đã là hoàn toàn khác với những người đã chết kia rồi.”
Diêu Dũng không nói, lòng ông ta rối như tơ vò.
“Diêu đại nhân.” Cố Sở Sinh bình tĩnh lên tiếng: “Chớ xúc động.”
Diêu Dũng không đáp, ông ta ngây ra nhìn Vệ Uẩn quyết đoán xoay người đi về hướng cổng thành.
Vệ Uẩn không thèm để ý đám dân chúng kia.
“Ngươi…”
Vệ Uẩn hoàn toàn khác Vệ Trung, Vệ Quân và tất cả những người Vệ gia mà ông ta từng toan tính. Cái tên Vệ Uẩn này… chẳng hề khác biệt bọn họ.
Quả nhiên khí khái Đại Sở đã không còn, sống lưng Đại Sở đã đứt rồi.
Vệ Uẩn giơ tay ra hiệu ngừng động tác của ông ta lại. Lát sau, Diêu Dũng nhìn thấy bảy binh lính Vệ gia nâng bài vị màu đen chầm chậm bước đến.
Diêu Dũng nói không ra cảm xúc của mình là gì, có một chớp mắt, ông ta cảm thấy hơi hối hận. Nhưng đó chỉ là trong thoáng chốc, mấy năm nay ông ta sống quá sướng, làm quá nhiều, thiếu niên năm đó bị đuổi ra hậu phương đếm rơm rạ thì nay cũng đã trưởng thành, làm chư hầu một phương, ông ta đã không có bất cứ cơ hội gì để hối hận.
Ông ta chỉ có thể nhìn bóng lưng Vệ Uẩn, nghe Cố Sở Sinh gào lên: “Diêu Dũng, ông bị ngốc sao? Hắn ta ước gì ông từ chối để lương thực nghiễm nhiên vào tay hắn! Hiện nay, Bệ hạ chỉ còn lại hai châu Thanh Yến, ông đánh mất Thanh Châu, Diêu Dũng ông lấy gì đền cho Bệ hạ!”
Diêu Dũng không nói, lòng ông ta rối như tơ vò.
Diêu Dũng ngẩn người, ông ta sực nhớ người ngồi trước mặt này là người Vệ gia.
Ông ta nhất định phải lấy lương thảo, nhưng phải để năm trăm người của Vệ Uẩn hộ tống Thanh Bình quận chúa vào Thanh Châu, hơn nữa còn phải quỳ xuống…
Vệ Uẩn dừng bước, chàng quay đầu, bình tĩnh nhìn ông ta, giọng nói lạnh băng: “Trước khi hỏi ta làm gì, ông hãy ngẫm lại xem ông đã làm gì. Ông và Triệu Nguyệt đừng cho rằng ta mang danh Vệ gia thì chắc chắn sẽ giúp ông.”
Diêu Dũng ra sức đấu tranh tư tưởng, mắt thấy Vệ Uẩn sắp vào thành, cuối cùng ông ta cũng không thể đắn đo được nữa, bèn hô lớn: “Được!”
“Lời, ta đã nói rồi. Trước khi ta vào cổng thành, ông hãy cho ta câu trả lời . Cửa đóng rồi, ta sẽ xem như Diêu đại nhân dự định tự mình giải quyết chuyện Thanh Châu.”
Vệ Uẩn quay đầu, bình tĩnh nhìn Diêu Dũng.
“Chát, chát, chát…”
Lát sau, chàng quay đầu nói với Vệ Hạ: “Đi mang phụ huynh ta ra đây.”
Vệ Hạ đáp lời. Vệ Uẩn quay lại chỗ ngồi, nhìn vẻ mặt phẫn hận của Diêu Dũng, lãnh đạm nói: “Ta đã cho người đi kiểm kê lương thực, Diêu tướng quân hãy chờ một lát.”
Ông ta chỉ có thể nhìn bóng lưng Vệ Uẩn, nghe Cố Sở Sinh gào lên: “Diêu Dũng, ông bị ngốc sao? Hắn ta ước gì ông từ chối để lương thực nghiễm nhiên vào tay hắn! Hiện nay, Bệ hạ chỉ còn lại hai châu Thanh Yến, ông đánh mất Thanh Châu, Diêu Dũng ông lấy gì đền cho Bệ hạ!”
Vệ Uẩn nâng chén, hướng về phía bảy tấm bài vị đổ trà, cất tiếng: “Phụ thân, ca ca…” Giọng chàng trở nên dịu dàng: “Hài nhi đã bắt Diêu Dũng đến tạ tội với mọi người.”
Diêu Dũng cuộn chặt nắm đấm, lòng đầy khuất nhục: “Ngươi muốn ta quỳ thế nào?”
Diêu Dũng giả vờ trấn tĩnh, Vệ Uẩn hờ hững nói: “Quỳ xuống, đánh một trăm bạt tai đến ra máu.”
“Diêu tướng quân đợi một lát đã.”
Diêu Dũng thở hổn hển, ông ta nhìn chằm chằm Vệ Uẩn. Vệ Uẩn lẳng lặng ngưng mắt nhìn ông ta, không hề có chút nhượng bộ.
Vệ Uẩn giơ tay ra hiệu ngừng động tác của ông ta lại. Lát sau, Diêu Dũng nhìn thấy bảy binh lính Vệ gia nâng bài vị màu đen chầm chậm bước đến.
Bọn họ đặt một hàng bài vị trên chỗ ngồi. Vệ Uẩn đứng một bên, Diêu Dũng nhìn từng hàng danh tự kia, mấp máy môi nhưng cuối cùng lại chẳng nói nên lời.
Vệ Uẩn nâng chén, hướng về phía bảy tấm bài vị đổ trà, cất tiếng: “Phụ thân, ca ca…” Giọng chàng trở nên dịu dàng: “Hài nhi đã bắt Diêu Dũng đến tạ tội với mọi người.”
Là người mà sáu năm trước cả nhà bị giết, bởi vì ông ta sợ sệt lui binh, bởi vì lòng riêng bản thân ông ta.
Dứt lời, chàng cong khoé môi: “Diêu Dũng, ta còn sống đến nay, đã là hoàn toàn khác với những người đã chết kia rồi.”
Quả nhiên khí khái Đại Sở đã không còn, sống lưng Đại Sở đã đứt rồi.
Nghe thấy lời này, sắc mặt Diêu Dũng trở nên cực kỳ khó coi. Cố Sở Sinh bị treo ở trên cao, tay đau như sắp gãy. Hắn nheo mắt trong gió, nhìn Diêu Dũng đi về phía những bài vị kia, chầm chậm quỳ xuống.
“Đánh.”
Vệ Uẩn mở miệng, Diêu Dũng giơ tay lên tát mình một bạt tai. Vệ Uẩn hờ hững nói: “Mạnh lên.”
Diêu Dũng nói không ra cảm xúc của mình là gì, có một chớp mắt, ông ta cảm thấy hơi hối hận. Nhưng đó chỉ là trong thoáng chốc, mấy năm nay ông ta sống quá sướng, làm quá nhiều, thiếu niên năm đó bị đuổi ra hậu phương đếm rơm rạ thì nay cũng đã trưởng thành, làm chư hầu một phương, ông ta đã không có bất cứ cơ hội gì để hối hận.
Lại một tiếng “Chát”, Vệ Uẩn chợt cao giọng: “Mạnh nữa!”
“Ông quên mất chuyện mình từng làm rồi sao?” Ánh mắt Vệ Uẩn toát lên lạnh lẽo, chàng im lặng nhìn Diêu Dũng, giọng nói điềm tĩnh nhưng lại giống như một thanh kiếm sắc bén róc bỏ da mặt ông ta: “Ông còn mặt mũi nói tin tưởng với ta?”
“Chát, chát, chát…”
Từng tiếng bạt tai lần lượt vang lên, Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn trời.
Thiên không xanh biếc như tẩy, có diều hâu bay lượn vòng quanh.
Phụ thân, ca ca.
Vệ Uẩn nghĩ, sớm muộn gì cũng có một ngày, chàng khiến tất cả những tội nhân kia đưa đầu đến gặp.
Công nhận lại nhớ lần trước VU gõ hư bánh xe nhà CSS. Ấu trĩ dễ sợ
Đánh xong 100 bạt tai tay Cố Sở Sinh có bị phế luôn hông ta? Cái này có thể coi như một mũi tên bắn trúng hai con nhạn của Tiểu Thất không ta? ???
Đọc mà buồn ghê! Lại nhớ tới anh chàng VQ lấy vợ lại gọi vợ là Sở cô nương, còn nói lắp! Nếu chàng ko hi sinh thì con chàng cũng biết đọc tam tự kinh rồi…
Mỗi lần đọc đến phụ huynh ca ca vệ gia lại muốn khóc..
Tình thế nước sôi lửa bỏng mà 2 anh còn khịa nhau chi làm tui thích quá
như này chỉ là làm yên ổn lòng người thôi 🙁 người đã chết dù sao cũng ko thể sống lại 🙁
Đoạn đối thoại của Vệ Uẩn và Cố Sở Sinh càng ngày càng hài rồi đấy?
Mỗi lúc nhắc đến Vệ giá mình lại thấy buồn thay chi một gia tộc trung nghĩa, lấy máu xương để mang lại phồn hoa mà cuối cùng lại bị bạch nhãn lang cắn ngược lại đến không gượng dậy đựoc?
Đợi bố này tát xong chắc CSS dù ko què chân nhưng sẽ phế 2 tay mất=))