Sơn Hà Chẩm – Chương 149

Chương 149

Một trăm cái tát, tự mình đánh

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Tôn nghệ đã hiểu chữ “Giết” này của Sở Du. Mỗi đi vào một cái thế giới, duy hộ sư.

Nàng cũng chẳng phải người tàn bạo, không phải bất đắc dĩ sẽ không thể làm ra chuyện giết cả nhà người ta thật. Vì thế, hắn lên tiếng đáp: “Người yên tâm, ta sẽ làm tốt chuyện này.” Ở vừa tới đến trong thời gian, bọn họ.

Lúc Sở Du đánh chiếm Lạc Thuỷ Thành, Vệ Uẩn đã bảo người trói Cố Sở Sinh, chờ ở địa điểm Diêu Dũng hẹn.

Vết thương trên chân Cố Sở Sinh đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn chưa thích hợp để quỳ. Có điều hôm nay bọn họ phải gặp Diêu Dũng, nếu đối tốt với Cố Sở Sinh trước mặt nhiều người như vậy, Cố Sở Sinh sẽ thật sự không có lý do trở về nữa. Đối phương sau khi rời khỏi.

Nhưng hôm nay, vây cánh của Cố Sở Sinh ở Hoa Kinh đông đảo, hắn không đi, sợ rằng không lâu sau lòng người bất ổn, mọi thứ hắn bố trí ở Hoa Kinh sẽ thất bại trong gang tấc. Huống chi còn là vì chuyện cứu nạn, hắn vẫn phải trở về.

Vì thế, Cố Sở Sinh quyết đoán nói: “Ta quỳ, bộ dạng hôm nay của ta càng thảm càng tốt.” Ngọn nến bảo tồn thập phần cẩn thận.

Vệ Uẩn gật đầu, cau mày nói: “Sợ là quỳ sẽ tổn thương xương cốt, đến lúc đó phục hồi không dễ…” Nàng cấp ngọn nến điểm hỏa, mờ nhạt.

“Ngài không cần vì ta mà…”

“Hay là treo lên đi.” Vô cùng đơn giản trần thiết, trong phòng.

C S Sinh ngng đuinhìn V Un,trong mt VıUn không hcó chút áynáy. Lát sau,C S Sinhĩmt không cmxúc hi: “Ngàiľsuy nghĩ vicđnày lâu lmări nh?”

VUn th dài:“Sao C đinhân có thnghĩ ta nhưthế?”

“Ngưi bngũd hp hòinhư ngài… CS Sinh cưiàkhy: “Tưng tafkhông biết à?”ĩ

V Un cúiđu, mt tv đau lòng.C S SinhĨcho rng VUn mun phènhn, ai ngchàng li btđc dĩ đáp:ĩLi đ ngàiĺnhìn ra ri,thôi ta cũngkhông giu na.”áDt li, VUn cong mày:Thy ngài btreo, ta vuiĨchết đi đưc.”ă

“C S Sinh:“…

Tuy liáV Un nóijkhông d nghe,nhưng C SSinh cũng khôngĪmun tr thànhưngưi què, vìvy đi lúcDiêu Dũng đếnɨlp tc nhìnthy C SɩSinh b ngưita treo caotrên giá ngayĩti sa trưng.V mt hnnht nht, ging°như chu đígiày vò. DiêuDũng va thyC S Sinhĩđã vi vàngbưc nhanh ti,ĩlo lng gi:“C đi nhân!”

Dt li, DiêuìDũng quay đuli, gin dquát V Un:²V tiu tc,C đi nhân(là rưng ctănưc nhà, ngươiili đi xèvi ngài ynhư thế, ngươicòn chút đo²đc nào không!”ơ

V Un khôngɨnói, ngưc liV H đngphía sau chàngphì cưi, mîming hi: “Diêuđi nhân nóichuyn tht hàiùhưc. Hai quânígiao chiến, chúngta không giếtthn t quânúđch đã làjkhông t ri,ôông còn munĨthế nào?”

DiêufDũng lnh mt,ãông ta lnhĺlùng nhìn VUn: “V Un,íngươi phn thtjsao?”

V Unígiơ tay t²châm trà cho³mình, th ơĩnói: “Ngi.”

Scmt Diêu Dũngkhông d coi,ơông ta cngnhc ngi xungđi din VUn.

V Un mcáo khoác tayrng, tuy đngtác phc tpĩlúc châm tràìkhông th sovi đám quýīcông t trong¹kinh, nhưng liÎcó s taoínhã cao quýįch thuc vchàng, trông hoàntoàn không gingngưi chung đưngvi mt đámÍbinh lính h¸lang.

Nhưng V Unícàng bình thn,Diêu Dũng càng¹căng thng.

Nếu nhưnói V gia,có ngưi nào,khiến Diêu Dũngís nht, vy:đó chc chnlà V Un.Đi vi DiêuDũng, nhng ngưiíV gia khácđu thuc nhómìthng tính, duyĩch có VUn, mc dùđã nhiu nămnhưng ông tacm thy bnĩthân ông hocThun Đc Đế,thm chí làTriu Nguyt đuĩchưa tng thtòs nhìn thungưi trưc mtõnày.

V Un bìnhtĩnh nhp mt¹ngm trà, ngngđu nhìn DiêuĨDũng mt màyânghiêm túc ĩđi din, kinh)ngc hi: “SaoDiêu tưng quâníkhông ung trà?”

Không cn.”

DiêuļDũng lnh ging:ê“Hôm nay tađến đ bànībc chuyn cutr thiên taivi ngươi.”

V Unígt đu, hhng đáp: “Đúng:ri, hin nayThanh Châu gpnn, triu đình°không cp lương.ùDiêu tưng quânkhông đành lòngãly lương camình, có philà mun mưnlương V m(không?”

Đó làlương thc cangươi sao?” DiêuDũng h lnh:“Ngươi ly lương]thiên h, nhngãlương thc kiaqua tay ngươiíri li đếntay ta, khôngbiết còn dưĺli bao nhiêu.[Ngươi tưng takhông biết tínhİtoán nh nhtca ngươi sao?”Ï

Đng nhiu livô nghĩa na.”Diêu Dũng nghiêmmt nói: “Nhóm)lương thc đuêtiên đã đến,ơhôm nay ngươigiao ra, taìmang tr vļcho bách tính.”

V Un không°nói, chàng cúiđu thi látrà. Diêu Dũngưlnh mt hi:ê“Ngươi có ýgì?”

“Diêu tưngquân.” V Unngưc mt nhìnông ta, đôiĪmôi hàm tiếu:Ông như vyļmà là timưn lương viЇbn Vương? ThanhóChâu là đaphn ca ông,ta cho ôngɪmưn là tìnhnghĩa, l nàoìông tht s¸cho rng taïcu ông chc?”

Diêu Dũng khôngúnhúc nhích, bcthư Triu Nguytĩloé lên trongđu ông ta.

TriuļNguyt nói rtírõ ràng, chcìchn V UnĪs lo lngcho dân chúng,ăvì vy ôngìta phi épchàng, không thÍđáp ng btɩc điu kinêgì.

Vì thế, ôngta đng dy,ĩlnh ging nói:}“Ngươi làm như[ta quan tâmïtính mng đámgiun dế đóvy? V vươngÍgia không choɨmưn thì thôi,Īta đây trv, đ đámìngưi kia tsinh t dit.”

Dt li, DiêuľDũng xoay ngưib đi.

Lúc này,áC S Sinhlp tc lêntiếng, ging nóiļsuy yếu: “Diêutưng quân, khôngth đưc.”

Diêu³Dũng dng bưc,ông ta quayýđu, nghiến răngľnói: “C đinhân, hôm naykhông phi Diêuưm không munĮcu dân chúng,là do VUn quá đáng³hn!”

“Diêu tưngquân.” C SSinh th dc:“Nếu hôm nayũông không lyđưc lương thc,áta s rngThanh Châu tïlon, sau nàyĩông phi ănnói thế nàoívi B h?”ú

Diêu Dũng khng{li, C SĪSinh nói tiếp:ìĐi nhân… Mtòhn l vđau xót: “Hãyécân nhc!”

Tiếngcân nhc nàybao hàm rtnhiu ý chưanói. Đôi mtC S Sinhtràn đy ílo âu, khôngÍcn hn nói,ông ta cũng(hiu.

Nếu hôm nayiông ta khôngļly đưc lươngЇthc, vy tươngĩđương cho khôngĩV Un lươngthc này. Còníbn thân ôngìta tr vĭthì phi tly lương thcca mình cuitr thiên tai.Nếu không, đếnĩlúc đó nndân ni dy,íni ng ngoihp vi VUn, e làíThanh Châu khôngõxong.

Hôm nay, VìUn vn bngɨlòng cu ngưiđã là đoơđc cao thưng.

DiêuìDũng trm mc.C S Sinhîvi nói: “VươngÎgia, ngài mungì c vicnói thng. Diêuãtưng quân khôngĨphi ngưi xemdân chúng nhưcon giun condế, ch cncó th làmđưc, Diêu tưngôquân chc chns đng ý!”ï

Mới vừa rồi Diêu Dũng nói câu “tính mạng giun dế” kia, giờ phút này Cố Sở Sinh nói vậy rõ ràng là đang trào phúng. Sắc mặt Diêu Dũng không tốt lắm, ánh mắt Vệ Uẩn dừng trên khuôn mặt ông ta, bình đạm nói: “Ta muốn phái năm trăm người hộ tống Thanh Bình quận chúa và lương thảo đến Thanh Châu cứu trợ thiên tai. Ông phải cho phép Quận chúa công khai kiểm tra sổ sách.”

Bọn họ đặt một hàng bài vị trên chỗ ngồi. Vệ Uẩn đứng một bên, Diêu Dũng nhìn từng hàng danh tự kia, mấp máy môi nhưng cuối cùng lại chẳng nói nên lời.

“Vệ vương gia không tin tưởng ta?”

Phụ thân, ca ca.

“Ông quên mất chuyện mình từng làm rồi sao?” Ánh mắt Vệ Uẩn toát lên lạnh lẽo, chàng im lặng nhìn Diêu Dũng, giọng nói điềm tĩnh nhưng lại giống như một thanh kiếm sắc bén róc bỏ da mặt ông ta: “Ông còn mặt mũi nói tin tưởng với ta?”

Diêu Dũng không đáp, ông ta ngây ra nhìn Vệ Uẩn quyết đoán xoay người đi về hướng cổng thành.

Diêu Dũng ngẩn người, ông ta sực nhớ người ngồi trước mặt này là người Vệ gia.

“Đánh.”

Dứt lời, Vệ Uẩn xoay người đi về hướng cổng thành. Diêu Dũng thấy dáng vẻ dứt khoát của chàng thì sốt ruột la lên: “Sao Vệ Trung lại sinh ra đứa con trai như ngươi chứ?! Ngươi xem ngươi như vậy là đang làm cái gì!”

Lát sau, chàng quay đầu nói với Vệ Hạ: “Đi mang phụ huynh ta ra đây.”

Là người mà sáu năm trước cả nhà bị giết, bởi vì ông ta sợ sệt lui binh, bởi vì lòng riêng bản thân ông ta.

“Vừa rồi chỉ là điều kiện đầu tiên. Đó là việc công, ông muốn ta đưa lương thì còn phải thực hiện điều kiện thứ hai.

Diêu Dũng cuộn chặt nắm đấm, lòng đầy khuất nhục: “Ngươi muốn ta quỳ thế nào?”

Vệ Uẩn đứng dậy, động tác tao nhã thản nhiên, nhưng tim Diêu Dũng lại nhảy tọt lên cổ họng.

Vệ Uẩn mở miệng, Diêu Dũng giơ tay lên tát mình một bạt tai. Vệ Uẩn hờ hững nói: “Mạnh lên.”

“Vừa rồi chỉ là điều kiện đầu tiên. Đó là việc công, ông muốn ta đưa lương thì còn phải thực hiện điều kiện thứ hai.

Diêu Dũng ra sức đấu tranh tư tưởng, mắt thấy Vệ Uẩn sắp vào thành, cuối cùng ông ta cũng không thể đắn đo được nữa, bèn hô lớn: “Được!”“Diêu tướng quân đợi một lát đã.”

“Ngươi muốn gì?”

Vệ Hạ đáp lời. Vệ Uẩn quay lại chỗ ngồi, nhìn vẻ mặt phẫn hận của Diêu Dũng, lãnh đạm nói: “Ta đã cho người đi kiểm kê lương thực, Diêu tướng quân hãy chờ một lát.”

Diêu Dũng giả vờ trấn tĩnh, Vệ Uẩn hờ hững nói: “Quỳ xuống, đánh một trăm bạt tai đến ra máu.”

Từng tiếng bạt tai lần lượt vang lên, Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn trời.

“Ngươi…”

Mới vừa rồi Diêu Dũng nói câu “tính mạng giun dế” kia, giờ phút này Cố Sở Sinh nói vậy rõ ràng là đang trào phúng. Sắc mặt Diêu Dũng không tốt lắm, ánh mắt Vệ Uẩn dừng trên khuôn mặt ông ta, bình đạm nói: “Ta muốn phái năm trăm người hộ tống Thanh Bình quận chúa và lương thảo đến Thanh Châu cứu trợ thiên tai. Ông phải cho phép Quận chúa công khai kiểm tra sổ sách.”

“Diêu đại nhân.” Cố Sở Sinh bình tĩnh lên tiếng: “Chớ xúc động.”

Nghe thấy lời này, sắc mặt Diêu Dũng trở nên cực kỳ khó coi. Cố Sở Sinh bị treo ở trên cao, tay đau như sắp gãy. Hắn nheo mắt trong gió, nhìn Diêu Dũng đi về phía những bài vị kia, chầm chậm quỳ xuống.

Diêu Dũng thở hổn hển, ông ta nhìn chằm chằm Vệ Uẩn. Vệ Uẩn lẳng lặng ngưng mắt nhìn ông ta, không hề có chút nhượng bộ.

Ông ta nhất định phải lấy lương thảo, nhưng phải để năm trăm người của Vệ Uẩn hộ tống Thanh Bình quận chúa vào Thanh Châu, hơn nữa còn phải quỳ xuống…

Lại một tiếng “Chát”, Vệ Uẩn chợt cao giọng: “Mạnh nữa!”

“Lời, ta đã nói rồi. Trước khi ta vào cổng thành, ông hãy cho ta câu trả lời . Cửa đóng rồi, ta sẽ xem như Diêu đại nhân dự định tự mình giải quyết chuyện Thanh Châu.”

“Vệ vương gia không tin tưởng ta?”Vệ Uẩn không thèm để ý đám dân chúng kia.

Dứt lời, Vệ Uẩn xoay người đi về hướng cổng thành. Diêu Dũng thấy dáng vẻ dứt khoát của chàng thì sốt ruột la lên: “Sao Vệ Trung lại sinh ra đứa con trai như ngươi chứ?! Ngươi xem ngươi như vậy là đang làm cái gì!”

Vệ Uẩn dừng bước, chàng quay đầu, bình tĩnh nhìn ông ta, giọng nói lạnh băng: “Trước khi hỏi ta làm gì, ông hãy ngẫm lại xem ông đã làm gì. Ông và Triệu Nguyệt đừng cho rằng ta mang danh Vệ gia thì chắc chắn sẽ giúp ông.”

Dứt lời, chàng cong khoé môi: “Diêu Dũng, ta còn sống đến nay, đã là hoàn toàn khác với những người đã chết kia rồi.”

Diêu Dũng không nói, lòng ông ta rối như tơ vò.

“Diêu đại nhân.” Cố Sở Sinh bình tĩnh lên tiếng: “Chớ xúc động.”

Diêu Dũng không đáp, ông ta ngây ra nhìn Vệ Uẩn quyết đoán xoay người đi về hướng cổng thành.

Vệ Uẩn không thèm để ý đám dân chúng kia.

“Ngươi…”

Vệ Uẩn hoàn toàn khác Vệ Trung, Vệ Quân và tất cả những người Vệ gia mà ông ta từng toan tính. Cái tên Vệ Uẩn này… chẳng hề khác biệt bọn họ.

Quả nhiên khí khái Đại Sở đã không còn, sống lưng Đại Sở đã đứt rồi.

Vệ Uẩn giơ tay ra hiệu ngừng động tác của ông ta lại. Lát sau, Diêu Dũng nhìn thấy bảy binh lính Vệ gia nâng bài vị màu đen chầm chậm bước đến.

Diêu Dũng nói không ra cảm xúc của mình là gì, có một chớp mắt, ông ta cảm thấy hơi hối hận. Nhưng đó chỉ là trong thoáng chốc, mấy năm nay ông ta sống quá sướng, làm quá nhiều, thiếu niên năm đó bị đuổi ra hậu phương đếm rơm rạ thì nay cũng đã trưởng thành, làm chư hầu một phương, ông ta đã không có bất cứ cơ hội gì để hối hận.

Ông ta chỉ có thể nhìn bóng lưng Vệ Uẩn, nghe Cố Sở Sinh gào lên: “Diêu Dũng, ông bị ngốc sao? Hắn ta ước gì ông từ chối để lương thực nghiễm nhiên vào tay hắn! Hiện nay, Bệ hạ chỉ còn lại hai châu Thanh Yến, ông đánh mất Thanh Châu, Diêu Dũng ông lấy gì đền cho Bệ hạ!”

Diêu Dũng không nói, lòng ông ta rối như tơ vò.

Diêu Dũng ngẩn người, ông ta sực nhớ người ngồi trước mặt này là người Vệ gia.

Ông ta nhất định phải lấy lương thảo, nhưng phải để năm trăm người của Vệ Uẩn hộ tống Thanh Bình quận chúa vào Thanh Châu, hơn nữa còn phải quỳ xuống…

Vệ Uẩn dừng bước, chàng quay đầu, bình tĩnh nhìn ông ta, giọng nói lạnh băng: “Trước khi hỏi ta làm gì, ông hãy ngẫm lại xem ông đã làm gì. Ông và Triệu Nguyệt đừng cho rằng ta mang danh Vệ gia thì chắc chắn sẽ giúp ông.”

Diêu Dũng ra sức đấu tranh tư tưởng, mắt thấy Vệ Uẩn sắp vào thành, cuối cùng ông ta cũng không thể đắn đo được nữa, bèn hô lớn: “Được!”

“Lời, ta đã nói rồi. Trước khi ta vào cổng thành, ông hãy cho ta câu trả lời . Cửa đóng rồi, ta sẽ xem như Diêu đại nhân dự định tự mình giải quyết chuyện Thanh Châu.”

Vệ Uẩn quay đầu, bình tĩnh nhìn Diêu Dũng.

“Chát, chát, chát…”

Lát sau, chàng quay đầu nói với Vệ Hạ: “Đi mang phụ huynh ta ra đây.”

Vệ Hạ đáp lời. Vệ Uẩn quay lại chỗ ngồi, nhìn vẻ mặt phẫn hận của Diêu Dũng, lãnh đạm nói: “Ta đã cho người đi kiểm kê lương thực, Diêu tướng quân hãy chờ một lát.”

Ông ta chỉ có thể nhìn bóng lưng Vệ Uẩn, nghe Cố Sở Sinh gào lên: “Diêu Dũng, ông bị ngốc sao? Hắn ta ước gì ông từ chối để lương thực nghiễm nhiên vào tay hắn! Hiện nay, Bệ hạ chỉ còn lại hai châu Thanh Yến, ông đánh mất Thanh Châu, Diêu Dũng ông lấy gì đền cho Bệ hạ!”

Vệ Uẩn nâng chén, hướng về phía bảy tấm bài vị đổ trà, cất tiếng: “Phụ thân, ca ca…” Giọng chàng trở nên dịu dàng: “Hài nhi đã bắt Diêu Dũng đến tạ tội với mọi người.”

Diêu Dũng cuộn chặt nắm đấm, lòng đầy khuất nhục: “Ngươi muốn ta quỳ thế nào?”

Diêu Dũng giả vờ trấn tĩnh, Vệ Uẩn hờ hững nói: “Quỳ xuống, đánh một trăm bạt tai đến ra máu.”

“Diêu tướng quân đợi một lát đã.”

Diêu Dũng thở hổn hển, ông ta nhìn chằm chằm Vệ Uẩn. Vệ Uẩn lẳng lặng ngưng mắt nhìn ông ta, không hề có chút nhượng bộ.

Vệ Uẩn giơ tay ra hiệu ngừng động tác của ông ta lại. Lát sau, Diêu Dũng nhìn thấy bảy binh lính Vệ gia nâng bài vị màu đen chầm chậm bước đến.

Bọn họ đặt một hàng bài vị trên chỗ ngồi. Vệ Uẩn đứng một bên, Diêu Dũng nhìn từng hàng danh tự kia, mấp máy môi nhưng cuối cùng lại chẳng nói nên lời.

Vệ Uẩn nâng chén, hướng về phía bảy tấm bài vị đổ trà, cất tiếng: “Phụ thân, ca ca…” Giọng chàng trở nên dịu dàng: “Hài nhi đã bắt Diêu Dũng đến tạ tội với mọi người.”

Là người mà sáu năm trước cả nhà bị giết, bởi vì ông ta sợ sệt lui binh, bởi vì lòng riêng bản thân ông ta.

Dứt lời, chàng cong khoé môi: “Diêu Dũng, ta còn sống đến nay, đã là hoàn toàn khác với những người đã chết kia rồi.”

Quả nhiên khí khái Đại Sở đã không còn, sống lưng Đại Sở đã đứt rồi.

Nghe thấy lời này, sắc mặt Diêu Dũng trở nên cực kỳ khó coi. Cố Sở Sinh bị treo ở trên cao, tay đau như sắp gãy. Hắn nheo mắt trong gió, nhìn Diêu Dũng đi về phía những bài vị kia, chầm chậm quỳ xuống.

“Đánh.”

Vệ Uẩn mở miệng, Diêu Dũng giơ tay lên tát mình một bạt tai. Vệ Uẩn hờ hững nói: “Mạnh lên.”

Diêu Dũng nói không ra cảm xúc của mình là gì, có một chớp mắt, ông ta cảm thấy hơi hối hận. Nhưng đó chỉ là trong thoáng chốc, mấy năm nay ông ta sống quá sướng, làm quá nhiều, thiếu niên năm đó bị đuổi ra hậu phương đếm rơm rạ thì nay cũng đã trưởng thành, làm chư hầu một phương, ông ta đã không có bất cứ cơ hội gì để hối hận.

Lại một tiếng “Chát”, Vệ Uẩn chợt cao giọng: “Mạnh nữa!”

“Ông quên mất chuyện mình từng làm rồi sao?” Ánh mắt Vệ Uẩn toát lên lạnh lẽo, chàng im lặng nhìn Diêu Dũng, giọng nói điềm tĩnh nhưng lại giống như một thanh kiếm sắc bén róc bỏ da mặt ông ta: “Ông còn mặt mũi nói tin tưởng với ta?”

“Chát, chát, chát…”

Từng tiếng bạt tai lần lượt vang lên, Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn trời.

Thiên không xanh biếc như tẩy, có diều hâu bay lượn vòng quanh.

Phụ thân, ca ca.

Vệ Uẩn nghĩ, sớm muộn gì cũng có một ngày, chàng khiến tất cả những tội nhân kia đưa đầu đến gặp.

4.9 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

9 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Ngọc Anh
Ngọc Anh
4 Năm Cách đây

Công nhận lại nhớ lần trước VU gõ hư bánh xe nhà CSS. Ấu trĩ dễ sợ

Hạnh Lê
Hạnh Lê
4 Năm Cách đây

Đánh xong 100 bạt tai tay Cố Sở Sinh có bị phế luôn hông ta? Cái này có thể coi như một mũi tên bắn trúng hai con nhạn của Tiểu Thất không ta? ???

Phuong Duong
Phuong Duong
4 Năm Cách đây

Đọc mà buồn ghê! Lại nhớ tới anh chàng VQ lấy vợ lại gọi vợ là Sở cô nương, còn nói lắp! Nếu chàng ko hi sinh thì con chàng cũng biết đọc tam tự kinh rồi…

Bông Bông
Bông Bông
4 Năm Cách đây

Mỗi lần đọc đến phụ huynh ca ca vệ gia lại muốn khóc..

Nguyen Minh
Nguyen Minh
4 Năm Cách đây

Tình thế nước sôi lửa bỏng mà 2 anh còn khịa nhau chi làm tui thích quá

Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

như này chỉ là làm yên ổn lòng người thôi 🙁 người đã chết dù sao cũng ko thể sống lại 🙁

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Đoạn đối thoại của Vệ Uẩn và Cố Sở Sinh càng ngày càng hài rồi đấy?

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Mỗi lúc nhắc đến Vệ giá mình lại thấy buồn thay chi một gia tộc trung nghĩa, lấy máu xương để mang lại phồn hoa mà cuối cùng lại bị bạch nhãn lang cắn ngược lại đến không gượng dậy đựoc?

Monchan
Monchan
8 Tháng Cách đây

Đợi bố này tát xong chắc CSS dù ko què chân nhưng sẽ phế 2 tay mất=))

9
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!