Chương 150
Tình cảm này không phụ lòng đối phương, cũng không xử tệ chính mình
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Diêu Dũng tát từng cái lên mặt, mép môi dần rướm máu.
Vệ Uẩn bình tĩnh đứng nhìn, mọi người tại đó đều biết rõ những bạt tai này của Diêu Dũng từ đâu mà ra. Lúc trước, Vệ Uẩn đánh trống kêu oan ở Hoa Kinh đã khiến cả thiên hạ đều biết chuyện xưa năm đó. Diêu Dũng từng làm gì, Triệu Nguyệt từng làm gì, hôm nay đã chẳng phải bí mật ở Đại Sở. Nàng tìm không thấy ta làm sao bây giờ?
Không có người nào dám ra mặt ngăn cản, càng không có ai dám bước lên nói một câu “Vệ vương gia, bỏ qua đi”. Vì vậy bạt tai này cứ thế đánh xuống từng cái một, cho đến cuối cùng khoé môi Diêu Dũng chảy máu, mặt cũng sưng vù. Ông ta cuộn chặt nắm đấm, cắn răng nhìn Vệ Uẩn, kiềm chế lửa giận của mính, chậm rãi hỏi: “Vệ vương gia, đủ chưa?” Bất Nhật thành địa hình rắc rối phức tạp.
Vệ Uẩn không đáp, chàng khom lưng cầm bài vị Vệ Trung và Vệ Quân lên, xoay người nói: “Ông kiểm kê lương thảo đi. Vì bách tính, ta không giết Cố đại nhân, dẫn hắn về đi.”
Có những lời này, Vệ Thu bước lên trước, gọi người hạ Cố Sở Sinh xuống. Bọn họ đối phó Kiêu Điểu biện pháp.
Cố Sở Sinh suy yếu đến đứng cũng không vững, mưu sĩ sau lưng Diêu Dũng vội vàng bước lên đỡ Cố Sở Sinh, lo lắng hỏi: “Cố đại nhân, ngài vẫn ổn chứ? Ngài vì nước vì dân, Vệ tặc lại đối xử với ngài như vậy, đúng là làm lạnh lòng bách tính thiên hạ mà!”
Rõ ràng mưu sĩ này²biết nhìn thờiİthế hơn DiêuểDũng. Cố SởóSinh ngước mắtịnhìn đối phương,Ïmỉm cười. Dường¹như quá mệtớmỏi, hắn khôngígật đầu cũngúkhông lắc đầu,ụthở dài nói:İ“Diêu tướng quânỹcủa chúng taọđã đợi lâufrồi.”
Trong lúc³nói chuyện, VệạUẩn đã dẫn¹người đi xa.ļBinh lĩnh thápἲtùng Nguỵ ThanhỉBình và lươngẵthảo đã raỉtới ngoại thành.ỉNguỵ Thanh Bìnhồvốn là conḽgái của NguỵíVương, hiện nayìNguỵ Vương vẫnứđứng trung lập,ĩnếu như động:đến Nguỵ ThanhЇBình thì tứcịlà ép NguỵềVương đi vềăphía bên kia.ỗCũng vì suyĩnghĩ này, NguỵèThanh Bình mớiổtrở thành ngườiẫđi cứu trợẹthiên tai ThanhìChâu.
Nguỵ Thanh Bìnhĭdẫn theo binhốlính đi tớiốtrước cổng thành,ìnhìn lướt quaἳCố Sở Sinh.ồNàng vươn tayểđặt lên cổọtay hắn, cauımày hỏi: “Saoằlại hành hạ¸thành thế nàyờrồi?”
Cố SởặSinh mỉm cười¸khó nhọc: “PhiềnéQuận chúa loĩlắng.”
Nguỵ ThanhẫBình chẩn mạch¹cho hắn, sauĩkhi xác nhậnİkhông thành vấnĪđề, nàng gậtừđầu nói: “Đi°thôi, chúng taīlên đường.”
Ngheỡthấy câu này,ồDiêu Dũng nhanh{chóng bảo ngườiɩxuất phát.
Còn Vệ{Uẩn sau khiỉtrở vào thành,ḽchàng quay đầuạhỏi Tần Thời]Nguyệt: “Nhân mãổchuẩn bị xongễchưa?”
“Đã xong.”:
Tần Thời Nguyệtãbình tĩnh đáp:ậ“Đợi Vương gia}hạ lệnh.”
“Đuổiậtheo đi.”
VệờUẩn lãnh đạmụnói: “Ngươi lãnhìbinh đuổi theo{đánh Diêu Dũng,¹lần lượt quấyïnhiễu, không cần(tấn công trựcáđiện. Ta dẫnỵquân chủ lựcíđi tấn công‹Thanh Nam.”
“Vâng.”ể
Tần Thời Nguyệtἷđiềm tĩnh đáp.įVệ Uẩn cũngẽkhông nhiều lời,ịgật đầu, xoayẽngười trở vềľnhà.
Thói quen dùngîbinh của chàng¹và Sở Duɩkhông giống nhau,ễnếu nói SởứDu chú trọngïtốc độ, vậyâchàng lại chú:trọng bất ngờ.
Hiện(nay, chàng dựľđịnh bề ngoàiébảo Tần ThờiỡNguyệt đi đánhắDiêu Dũng, bên}trong lại âmĨthầm chiếm lấyẫThanh Nam từầphía Nam. Bâyẳgiờ Thanh Bắc]đã bị Thẩm²Hữu nắm giữ,ằđợi lấy đượcìThanh Nam, bọnứhọ có thểỏđồng thời giápfcông Du Thuỷ(ở giữa. DuíThuỷ là nơiằkhó công pháḻnhất của ThanhỉChâu, một khi)Du Thuỷ phá,ễThanh Châu tựa°như đi trênóđất bằng.
Tần ThờiINguyệt dẫn theoựphần lớn binhЇlính quấy nhiễuíDiêu Dũng, đươngẳnhiên Diêu Dũngịsẽ điều độngậbinh lực đếnỡtrấn thủ ở)Dung Thành củaìmình. Chỉ cần³ông ta điềuἷđộng một phần³lính canh của}Thanh Nam, Vệ}Uẩn lập tứcỹdẫn quân chủἰlục thật sựItấn công ThanhìNam. Đến lúcửđó, Thanh Namἷgiống như lấy³đồ trong túi.
Màἳđiểm quyết địnhЇcủa mọi chuyệnờlà chàng cóẳthể tranh thủīthời gian suýtìsoát kia hayĨkhông.
Diêu Dũng khôngảphải đồ ngốc,}ban đầu quấyằnhiễu, chàng chắcἴchắn phải lấyỉquân chủ lực)thật sự. Đợiọsau khi DiêuịDũng phát lệnhỳđiều động, chàngãphải làm saoồkịp thời dẫnìquân chủ lựcíđi trước khiỉDiêu Dũng phát²hiện đuổi theo,ắđấy chính là²điểm mấu chốt.
VệîUẩn quan sátâcon đường, lúcễtrước đến NguyênịThành, chàng đãổsai người mởạđường núi điắtừ Nguyên Thànhïđến Thanh Nam.{Ban đầu chỗἱđó vốn làĩmột cánh rừngἴrậm, không dễɩhành quân, đaỉphần chỉ cóḹthợ săn điịlại, nhưng quảằthật là mộtẵcon đường tắt.ἶHôm nay, VệíUẩn tạm thờiỹcho người dọnũsạch con đườngồđó, tiện bềẫđể ngựa vàἱvật tư vậnũchuyển. Bây giờĮphần lớn con¹đường đã thông{suốt, chỉ đợiêVệ Uẩn xuấtắphát.
Phía Tần ThờiīNguyệt được VệiUẩn ra lệnh,ặlập tức đuổiơtheo Diêu Dũng.áDiêu Dũng điĩđược một nửaἶđường về mới,cảm thấy mặtĩđất chấn động.ἱÔng ta quay[đầu liền thấyũkhói bụi mịtỏmù đằng xa,ẫlà Tần ThờiởNguyệt dẫn ngườiỷđánh tới!
“Tiểu nhânIVệ Uẩn nóiởkhông giữ lời!”ı
Diêu Dũng giậnễdữ quát lên.ýNhưng mắng xong,ìông ta mớiứnhớ Vệ Uẩnįchưa bao giờɩnói sẽ khôngfnhân cơ hộiỉtấn công. Tuyĩnhiên lúc này,Ĭông ta cũngjkhông còn thờiɨgian suy nghĩĬnhiều, đành caoỉgiọng hét lên:‹“Rút quân! Mau)trở về DungìThành!”
Quân đội(tuân lệnh, chạy²nhanh về hướngỡDung Thành. TầnạThời Nguyệt nhanhЇchóng đuổi theo.ẫSau khi chémễmột đám đào¸binh ở đằngâsau, nhìn thấyἲDiêu Dũng đến[trước cổng thành,ïhắn mới dừng°lại, tiếp đóḽhạ trại ngayẽtại cổng DungḽThành.
Diêu Dũng bịỏtruy đuổi đếnĩnhếch nhác, ôngễta vốn mangjthương tích, ởĨsau cổng thànhỉthở hổn hển,ộlòng đầy phẫn¹nộ.
“Thằng nhãi này…ỉThằng nhãi này…”,
Ông ta tìmἷtừ để diễnđtả, nhưng cả]nửa ngày lạiểchẳng biết nênímắng thế nào.ïCố Sở SinhЇđứng bên cạnhôbình tĩnh nói:Ĩ“Diêu tướng quânɩkhông cần loýlắng, thành trìἶDung Thành kiênẽcố, chỉ cầnậDiêu tướng quânἱtử thủ, lươngἲthảo bọn họıcạn kiệt thì]sẽ lui binh)mà thôi.”
DiêuḷDũng không đáp,ïông ta nhìnɨCố Sở Sinh,ỉtrong lòng cânḷnhắc lời hắnìnói.
Trước khi ông¸ta đến, TriệuổNguyệt đã từngủdặn lời CốİSở Sinh nóiếphải cân nhắcỡnhiều lần. Hômãnay ông taỉkhông dám tuỳỗtiện đáp lời,înhưng bản thânĺcũng cảm thấy,Cố Sở Sinhïnói không sai,ẩchỉ cần ôngïta không bịévây thành, mọiôthứ đều dễĪgiải quyết.
Vì thếịông ta gọiễtướng sĩ đến,ỷlệnh: “Ngươi lênỵthành trì xem{thử bên ngoàiḽcó bao nhiêuôngười.”
Tướng sĩ¸đáp lời, chạyílên thành lâu.
Lúcἵnày đã vềĩđêm, lều bạtİcó ánh lửa,ĩlốm đốm đằngḻxa một vùngịrộng lớn. Sauồkhi tướng sĩữnghiêm túc đếmĩmột hồi, hắnăkhẽ thì thầmÎvới Diêu Dũng:í“Tướng quân, sợjlà có ít]nhất tám vạnũquân ở đây.”ẫ
Nghe thấy conẽsố này, DiêuÍDũng nghiêm túcụsuy nghĩ chốcįlát, nhíu màyἴnói: “Chắc hẳnÍquân chủ lựcĩcủa Vệ Uẩnİđều ở đây.ĩNếu hắn muốnávây thành, đúngỉlà ta khôngỉphá nổi. Khôngợđược…” Diêu Dũngẹđứng lên nói:ỡ“Ngươi lập tứcïra ngoài, điều}binh từ cácỉnơi đến đâyícho ta.”
Tướngồsĩ đáp mộtĩtiếng. Ngày hômềsau, hắn taỗsốt ruột báo:ế“Tướng quân, quânáVệ gia… quânĩVệ gia vâyọthành rồi!”
DiêuỳDũng hít mộtíhơi lạnh, khôngãkhỏi cảm thấyímay mắn, mayĭmà đêm quaíđã phái ngườiĪra ngoài cầujviện.
Ông ta ngồiİtại chỗ lauímồ hôi, giơítay lên nói:ò“Tử thủ, tuyệtẹđối không đượcừmở cổng thành,¹mặc kệ bọnõchúng!”
Cuộc chiến giữa Diêu Dũng và Vệ Uẩn chẳng ảnh hưởng gì đến Nguỵ Thanh Bình và Cố Sở Sinh. Bọn họ vừa vào Dung thành là đã tự động bắt đầu công việc cứu trợ.
Tình cảm đi đến đây đã được viên mãn >, <Quan đạo này là con đường thông từ Nguyên Thành đến Thanh Nam bắt buộc phải qua. Hiện giờ Vệ Uẩn đang bao vây Diêu Dũng, quân đội đi trên đường này là ai?Người nọ tựa như ngầm hiểu. Bọn họ giẫm lên bùn đất phủ đầy băng tuyết, sau đó ghìm cương cùng một lúc.Dung Thành không có Cố Sở Sinh trấn giữ, tình hình thiên tai còn nghiêm trọng hơn Nguyên Thành rất nhiều, mà Diêu Dũng gần như không có bất kỳ biện pháp hữu hiệu nào. Lúc hai người đến, tiếng kêu than đã dậy khắp đất trời, cũng may hai người mang đủ lương thực. Cố Sở Sinh phụ trách phân phát lương thực, Nguỵ Thanh Bình phụ trách chẩn trị.
Cố Sở Sinh đã từng cho rằng nỗi đau khổ mất đi Sở Du sẽ cắn nuốt hắn không còn manh giáp. Nhưng khi ở Dung Thành, hắn bận đến nỗi cơm cũng chẳng kịp ăn, không có bất cứ người nào kịp chuẩn bị cơm canh đàng hoàng cho hắn. Thời điểm hắn chỉ có thể ngồi trong lều bạt húp cháo cùng nạn dân, hắn bỗng phát hiện đã lâu mình không nhớ đến sự đau khổ kia nữa.
Nhưng chốc lát trầm mặc này đều khiến Vệ Uẩn cảm thấy lãng phí, vì thế chàng đánh ngựa lên trước, đột ngột ôm chặt lấy nàng.Nàng đại khái nhận ra đối phương định làm gì. Giờ phút này, nàng vội vàng đi Hoài Dương, đối phương vội vàng đi Thanh Nam. Nàng biết lúc này mình không nên làm trễ nải đối phương, nhưng trái tim nhảy nhót kia lại liều mình ngăn nàng.Thậm chí ý nghĩ đó cũng là lúc đêm khuya vắng người, hắn ngủ trên ván giường cứng ngắc mới hốt hoảng nhớ tới.
Dứt lời, Sở Du cảm thấy đằng xa có tiếng vó ngựa. Nàng nhíu mày, ngẩng đầu, nhìn thấy phía trước là một quan đạo khác.
“Ừm.”Tin tức Vệ Uẩn bao vây Dung Thành nhanh chóng truyền ra ngoài, cùng lúc đó truyền đi khắp thiên hạ còn có thanh danh tàn bạo của Sở Du.
Tác giả có lời muốn nói:
Nàng không những liên tiếp giải quyết hang ổ hai nhà Tân Thành ở Giang Vĩnh và Trần Hoài ở Lạc Hà, thậm chí ngay cả gia quyến đối phương cũng không tha. Nơi nàng đi qua, không chỉ lương thực không còn một mảnh, mà cả người cũng không còn.
“Ta biết.”
Hành vi tàn bạo bất nghĩa như vậy lập tức khiến cho thiên hạ công khai lên án. Nhưng sau khi công khai lên án, nhà cuối cùng trong ba nhà không chịu giao lương còn lại là Hầu Dịch ở Hoài Dương vẫn phải đích thân đưa lương đến Nguyên Thành.
Nàng chạy không bao lâu, xa xa đã thấy thanh niên khải giáp bạc chạy về phía nàng.Mà lúc Hầu Dịch trên đường đến Nguyên Thành, Vệ Uẩn lại dẫn người chạy đến Thanh Nam.
Nàng không những liên tiếp giải quyết hang ổ hai nhà Tân Thành ở Giang Vĩnh và Trần Hoài ở Lạc Hà, thậm chí ngay cả gia quyến đối phương cũng không tha. Nơi nàng đi qua, không chỉ lương thực không còn một mảnh, mà cả người cũng không còn.Bấy giờ, Sở Du đang trên đường chạy đến Hoài Dương, Tôn Nghệ đi theo sau lưng nàng khó hiểu hỏi: “Tướng quân, hầu Dịch đã đi giao lương rồi, chúng ta vẫn phải tấn công Hoài Dương sao?”
“Hắn không giao lương đúng hạn thì nên trả giá đắt. Ngươi nghĩ tại sao chúng ta đánh ba nhà này?”
“Ta biết.”Hai người đồng thời mở miệng, sau đó liền sững sờ. Vệ Uẩn buông nàng ra, nâng tay vén tóc nàng ra sau tai, tựa trán lên trán nàng, lát sau, chàng hít sâu một hơi.
“Để lập uy?”
Tôn Nghệ ngẫm nghĩ, Sở Du không quay đầu, đánh ngựa lên trước: “Đúng thế, cho nên nếu không giao lương đúng hạn, chỉ cần giao bù là xong, vậy những chư hầu khác đều trì hoãn, còn gì là lập uy? Chỉ cần nói Hầu Dịch đã đi đến Nguyên Thành, vì vậy ta không động đến người nhà của của hắn.”
Cuộc chiến giữa Diêu Dũng và Vệ Uẩn chẳng ảnh hưởng gì đến Nguỵ Thanh Bình và Cố Sở Sinh. Bọn họ vừa vào Dung thành là đã tự động bắt đầu công việc cứu trợ.
Sau đó, nàng xoay người, đánh ngựa rời đi.Dứt lời, Sở Du cảm thấy đằng xa có tiếng vó ngựa. Nàng nhíu mày, ngẩng đầu, nhìn thấy phía trước là một quan đạo khác.
Tin tức Vệ Uẩn bao vây Dung Thành nhanh chóng truyền ra ngoài, cùng lúc đó truyền đi khắp thiên hạ còn có thanh danh tàn bạo của Sở Du.Quan đạo này là con đường thông từ Nguyên Thành đến Thanh Nam bắt buộc phải qua. Hiện giờ Vệ Uẩn đang bao vây Diêu Dũng, quân đội đi trên đường này là ai?
“Chờ ta trở về.”
Sở Du cảnh giác trong lòng, nhưng khi chu tước bao quanh chữ “Vệ” kia đập vào mắt nàng, Sở Du không khỏi trợn tròn hai mắt.
“Ta cũng vậy.
Cỏ dại phủ tuyết đông ngăn cách hai con đường ngược lối. Sở Du nhìn đằng xa, thanh niên khải giáp ngân bạch, tay cầm trường thương, phi ngựa lao nhanh. Nàng đứng cách đồng hoang, tựa như thấy đối phương mỉm cười.
Hai bên nhân mã đều giành giật từng giây, gấp rút lên đường, nhịp tim Sở Du đập như trống bỏi.
Nàng nhoẻn miệng cười, giơ roi ngựa lên, tăng tốc.
Nàng đại khái nhận ra đối phương định làm gì. Giờ phút này, nàng vội vàng đi Hoài Dương, đối phương vội vàng đi Thanh Nam. Nàng biết lúc này mình không nên làm trễ nải đối phương, nhưng trái tim nhảy nhót kia lại liều mình ngăn nàng.
Mà lúc Hầu Dịch trên đường đến Nguyên Thành, Vệ Uẩn lại dẫn người chạy đến Thanh Nam.
“Chờ ta trở về.”Nhìn một cái thôi.
Dù cho ngược lối, nhưng đôi tim cùng hướng, không phụ lòng đối phương, cũng không xử tệ chính mình.Nàng nghĩ, chỉ nhìn một cái thôi.
Sở Du đột ngột siết chặt dây cương, nói với Tôn Nghệ: “Các ngươi đi trước đi, mặc kệ ta, ta đi rồi đuổi theo!”Nếu như là trước đây, có lẽ nàng còn kiềm chế, nhưng nàng không biết bản thân hôm nay bị làm sao, cứ cảm thấy máu nóng trong người sôi trào. Nàng giống như một thiếu niên, muốn làm cái gì là không thể kiềm được.
Nàng nghĩ, chỉ nhìn một cái thôi.Sở Du đột ngột siết chặt dây cương, nói với Tôn Nghệ: “Các ngươi đi trước đi, mặc kệ ta, ta đi rồi đuổi theo!”
Sở Du ngước mắt nhìn chàng, ánh mắt kia của nàng vô cùng tham lam, tựa như muốn khắc sâu người này vào xương tuỷ.Dứt lời, nàng lập tức quay đầu ngựa, chạy về hướng quân đội Vệ Uẩn.
Nói xong câu này, hai người đều trầm mặc chốc lát. Dường như bọn họ có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng thời gian quá gấp gáp, bọn họ phải tìm thứ quan trọng nhất, cấp thiết nhất để nói với đối phương.Nàng chạy không bao lâu, xa xa đã thấy thanh niên khải giáp bạc chạy về phía nàng.
“Để lập uy?”Sở Du cảnh giác trong lòng, nhưng khi chu tước bao quanh chữ “Vệ” kia đập vào mắt nàng, Sở Du không khỏi trợn tròn hai mắt.Nàng nhoẻn miệng cười, giơ roi ngựa lên, tăng tốc.
Nhìn một cái thôi.Người nọ tựa như ngầm hiểu. Bọn họ giẫm lên bùn đất phủ đầy băng tuyết, sau đó ghìm cương cùng một lúc.
Hai bên nhân mã đều giành giật từng giây, gấp rút lên đường, nhịp tim Sở Du đập như trống bỏi.
Nàng khẽ thở dốc, nhanh chóng nói: “Ta phải đi Hoài Dương, chuyện Hầu Dịch không thể bỏ qua như thế.”
“Ta biết.”
Thậm chí ý nghĩ đó cũng là lúc đêm khuya vắng người, hắn ngủ trên ván giường cứng ngắc mới hốt hoảng nhớ tới.Nếu như là trước đây, có lẽ nàng còn kiềm chế, nhưng nàng không biết bản thân hôm nay bị làm sao, cứ cảm thấy máu nóng trong người sôi trào. Nàng giống như một thiếu niên, muốn làm cái gì là không thể kiềm được.
Miệng Vệ Uẩn thở ra hơi ấm, ngưng tụ thành sương trắng ở trong không khí . Chàng cũng nói: “Ta phải đi Thanh Nam, chiếm lấy Thanh Nam, giáp công Du Thuỷ với Thẩm Hữu.”
Cỏ dại phủ tuyết đông ngăn cách hai con đường ngược lối. Sở Du nhìn đằng xa, thanh niên khải giáp ngân bạch, tay cầm trường thương, phi ngựa lao nhanh. Nàng đứng cách đồng hoang, tựa như thấy đối phương mỉm cười.
“Ta biết.”
Tôn Nghệ ngẫm nghĩ, Sở Du không quay đầu, đánh ngựa lên trước: “Đúng thế, cho nên nếu không giao lương đúng hạn, chỉ cần giao bù là xong, vậy những chư hầu khác đều trì hoãn, còn gì là lập uy? Chỉ cần nói Hầu Dịch đã đi đến Nguyên Thành, vì vậy ta không động đến người nhà của của hắn.”
Miệng Vệ Uẩn thở ra hơi ấm, ngưng tụ thành sương trắng ở trong không khí . Chàng cũng nói: “Ta phải đi Thanh Nam, chiếm lấy Thanh Nam, giáp công Du Thuỷ với Thẩm Hữu.”
Nói xong câu này, hai người đều trầm mặc chốc lát. Dường như bọn họ có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng thời gian quá gấp gáp, bọn họ phải tìm thứ quan trọng nhất, cấp thiết nhất để nói với đối phương.
Dứt lời, nàng lập tức quay đầu ngựa, chạy về hướng quân đội Vệ Uẩn.
Nhưng chốc lát trầm mặc này đều khiến Vệ Uẩn cảm thấy lãng phí, vì thế chàng đánh ngựa lên trước, đột ngột ôm chặt lấy nàng.
Nàng khẽ thở dốc, nhanh chóng nói: “Ta phải đi Hoài Dương, chuyện Hầu Dịch không thể bỏ qua như thế.”
Bấy giờ, Sở Du đang trên đường chạy đến Hoài Dương, Tôn Nghệ đi theo sau lưng nàng khó hiểu hỏi: “Tướng quân, hầu Dịch đã đi giao lương rồi, chúng ta vẫn phải tấn công Hoài Dương sao?”
Chàng dồn hết sức mình ôm rất chặt. Hơi ấm của chàng khiến cuối đông trở nên nóng cháy. Sở Du cảm thấy hơi nóng bốc lên, thôi thúc hốc mắt nàng bỏng rát.
Nàng đến một cách quyết đoán, mà đi cũng nhanh như gió. Vệ Uẩn nhìn bóng lưng nàng xa dần. Lát sau, chàng cũng xoay người, phi nhanh rời đi.
“Ta rất nhớ nàng.”
“Ta cũng vậy.
“Chờ ta trở về.”
Cố Sở Sinh đã từng cho rằng nỗi đau khổ mất đi Sở Du sẽ cắn nuốt hắn không còn manh giáp. Nhưng khi ở Dung Thành, hắn bận đến nỗi cơm cũng chẳng kịp ăn, không có bất cứ người nào kịp chuẩn bị cơm canh đàng hoàng cho hắn. Thời điểm hắn chỉ có thể ngồi trong lều bạt húp cháo cùng nạn dân, hắn bỗng phát hiện đã lâu mình không nhớ đến sự đau khổ kia nữa.“Chờ ta trở về.”
Hai người đồng thời mở miệng, sau đó liền sững sờ. Vệ Uẩn buông nàng ra, nâng tay vén tóc nàng ra sau tai, tựa trán lên trán nàng, lát sau, chàng hít sâu một hơi.
“Nàng đi trước đi.”
“Ừm.”
Sở Du ngước mắt nhìn chàng, ánh mắt kia của nàng vô cùng tham lam, tựa như muốn khắc sâu người này vào xương tuỷ.
Sau đó, nàng xoay người, đánh ngựa rời đi.
Nàng đến một cách quyết đoán, mà đi cũng nhanh như gió. Vệ Uẩn nhìn bóng lưng nàng xa dần. Lát sau, chàng cũng xoay người, phi nhanh rời đi.
“Hắn không giao lương đúng hạn thì nên trả giá đắt. Ngươi nghĩ tại sao chúng ta đánh ba nhà này?”Dù cho ngược lối, nhưng đôi tim cùng hướng, không phụ lòng đối phương, cũng không xử tệ chính mình.
Dung Thành không có Cố Sở Sinh trấn giữ, tình hình thiên tai còn nghiêm trọng hơn Nguyên Thành rất nhiều, mà Diêu Dũng gần như không có bất kỳ biện pháp hữu hiệu nào. Lúc hai người đến, tiếng kêu than đã dậy khắp đất trời, cũng may hai người mang đủ lương thực. Cố Sở Sinh phụ trách phân phát lương thực, Nguỵ Thanh Bình phụ trách chẩn trị.
***
Nàng nhoẻn miệng cười, giơ roi ngựa lên, tăng tốc.Người nọ tựa như ngầm hiểu. Bọn họ giẫm lên bùn đất phủ đầy băng tuyết, sau đó ghìm cương cùng một lúc.Tác giả có lời muốn nói:
Tình cảm đi đến đây đã được viên mãn >, <
…. ” Cho dù ngược lối, nhưng đôi tim cùng hướng. Không phụ lòng đối phương, cũng không phụ lòng chính mình.”
Sao mà tác giả lạu cis thể viết ra những câu nói hợp ý và chuẩn thế không biết. Bắn ngàn tim cho tác giả và Zens luôn. Ahihi…
VU mượn việc công báo thù riêng nha :)))) tội anh Cố đã phải cay đắng ăn cẩu lương mà cũng ko đc tha cho thân xác ốm o gầy còm :))
hành quân còn hẹn hò
kgoong ai lãng mạn hơn 2 anh chị đâu
Thích quá hà. Hai người cùng hướng về nhau, rồi cùng tách ra nhưng trái tim họ đã giao cùng 1 chỗ
Hai người này yêu nhau vừa khổ vừa buồn cười :)))) nhìn cái cho đỡ nhớ rồi đi :))) chiến tranh nhanh kết thúc để anh chị còn đoàn tụ nào :))))
Yêu chính làđể cho người mình yêu làm những gì mình thích mà không cản trở nàng lúc nào cũng dõi theo nàng khó có ai được như vệ uẩn
Mỗi người đều có việc mình nên làm, nhưng trong tim đều có đối phương, thế là đủ rồi?
Hahah cuối cùng cũng đến ngày này em đã chờ lâu lắm rùi
Soft nhỉ ❤❤