Sơn Hà Chẩm – Chương 150

Chương 150

Tình cảm này không phụ lòng đối phương, cũng không xử tệ chính mình

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Diêu Dũng tát từng cái lên mặt, mép môi dần rướm máu.

Vệ Uẩn bình tĩnh đứng nhìn, mọi người tại đó đều biết rõ những bạt tai này của Diêu Dũng từ đâu mà ra. Lúc trước, Vệ Uẩn đánh trống kêu oan ở Hoa Kinh đã khiến cả thiên hạ đều biết chuyện xưa năm đó. Diêu Dũng từng làm gì, Triệu Nguyệt từng làm gì, hôm nay đã chẳng phải bí mật ở Đại Sở. Nàng tìm không thấy ta làm sao bây giờ?

Không có người nào dám ra mặt ngăn cản, càng không có ai dám bước lên nói một câu “Vệ vương gia, bỏ qua đi”. Vì vậy bạt tai này cứ thế đánh xuống từng cái một, cho đến cuối cùng khoé môi Diêu Dũng chảy máu, mặt cũng sưng vù. Ông ta cuộn chặt nắm đấm, cắn răng nhìn Vệ Uẩn, kiềm chế lửa giận của mính, chậm rãi hỏi: “Vệ vương gia, đủ chưa?” Bất Nhật thành địa hình rắc rối phức tạp.

Vệ Uẩn không đáp, chàng khom lưng cầm bài vị Vệ Trung và Vệ Quân lên, xoay người nói: “Ông kiểm kê lương thảo đi. Vì bách tính, ta không giết Cố đại nhân, dẫn hắn về đi.”

Có những lời này, Vệ Thu bước lên trước, gọi người hạ Cố Sở Sinh xuống. Bọn họ đối phó Kiêu Điểu biện pháp.

Cố Sở Sinh suy yếu đến đứng cũng không vững, mưu sĩ sau lưng Diêu Dũng vội vàng bước lên đỡ Cố Sở Sinh, lo lắng hỏi: “Cố đại nhân, ngài vẫn ổn chứ? Ngài vì nước vì dân, Vệ tặc lại đối xử với ngài như vậy, đúng là làm lạnh lòng bách tính thiên hạ mà!”

Rõ ràng mưu sĩ này²biết nhìn thiİthế hơn DiêuDũng. C SóSinh ngưc mtnhìn đi phương,Ïmm cưi. Dưng¹như quá mtmi, hn khôngígt đu cũngúkhông lc đu,th dài nói:İ“Diêu tưng quânca chúng tađã đi lâufri.”

Trong lúc³nói chuyn, VUn đã dn¹ngưi đi xa.ļBinh lĩnh tháptùng Ngu ThanhBình và lươngtho đã rati ngoi thành.Ngu Thanh Bìnhvn là congái ca NguíVương, hin nayìNgu Vương vnđng trung lp,ĩnếu như đng:đến Ngu ThanhЇBình thì tclà ép NguVương đi văphía bên kia.Cũng vì suyĩnghĩ này, NguèThanh Bình mitr thành ngưiđi cu trthiên tai ThanhìChâu.

Ngu Thanh Bìnhĭdn theo binhlính đi titrưc cng thành,ìnhìn lưt quaC S Sinh.Nàng vươn tayđt lên ctay hn, cauımày hi: “Saoli hành h¸thành thế nàyri?”

C SSinh mm cưi¸khó nhc: “PhinéQun chúa loĩlng.”

Ngu ThanhBình chn mch¹cho hn, sauĩkhi xác nhnİkhông thành vnĪđ, nàng gtđu nói: “Đi°thôi, chúng taīlên đưng.”

Nghethy câu này,Diêu Dũng nhanh{chóng bo ngưiɩxut phát.

Còn V{Un sau khitr vào thành,chàng quay đuhi Tn Thi]Nguyt: “Nhân mãchun b xongchưa?”

Đã xong.”:

Tn Thi Nguytãbình tĩnh đáp:Đi Vương gia}h lnh.”

Đuitheo đi.”

VUn lãnh đmnói: “Ngươi lãnhìbinh đui theo{đánh Diêu Dũng,¹ln lưt quyïnhiu, không cn(tn công trcáđin. Ta dnquân ch lcíđi tn côngThanh Nam.”

Vâng.”

Tn Thi Nguytđim tĩnh đáp.įV Un cũngkhông nhiu li,gt đu, xoayngưi tr vľnhà.

Thói quen dùngîbinh ca chàng¹và S Duɩkhông ging nhau,nếu nói SDu chú trngïtc đ, vyâchàng li chú:trng bt ng.

Hin(nay, chàng dľđnh b ngoàiébo Tn ThiNguyt đi đánhDiêu Dũng, bên}trong li âmĨthm chiếm lyThanh Nam tphía Nam. Bâygi Thanh Bc]đã b Thm²Hu nm gi,đi ly đưcìThanh Nam, bnh có thđng thi giápfcông Du Thu( gia. DuíThu là nơikhó công phánht ca ThanhChâu, mt khi)Du Thu phá,Thanh Châu ta°như đi trênóđt bng.

Tn ThiINguyt dn theophn ln binhЇlính quy nhiuíDiêu Dũng, đươngnhiên Diêu Dũngs điu đngbinh lc đếntrn th )Dung Thành caìmình. Ch cn³ông ta điuđng mt phn³lính canh ca}Thanh Nam, V}Un lp tcdn quân chlc tht sItn công ThanhìNam. Đến lúcđó, Thanh Namging như ly³đ trong túi.

Màđim quyết đnhЇca mi chuynlà chàng cóth tranh thīthi gian suýtìsoát kia hayĨkhông.

Diêu Dũng khôngphi đ ngc,}ban đu quynhiu, chàng chcchn phi lyquân ch lc)tht s. Đisau khi DiêuDũng phát lnhđiu đng, chàngãphi làm saokp thi dnìquân ch lcíđi trưc khiDiêu Dũng phát²hin đui theo,đy chính là²đim mu cht.

VîUn quan sátâcon đưng, lúctrưc đến NguyênThành, chàng đãsai ngưi mđưng núi đit Nguyên Thànhïđến Thanh Nam.{Ban đu chđó vn làĩmt cánh rngrm, không dɩhành quân, đaphn ch cóth săn đili, nhưng qutht là mtcon đưng tt.Hôm nay, VíUn tm thicho ngưi dnũsch con đưngđó, tin bđ nga vàvt tư vnũchuyn. Bây giĮphn ln con¹đưng đã thông{sut, ch điêV Un xutphát.

Phía Tn ThiīNguyt đưc ViUn ra lnh,lp tc đuiơtheo Diêu Dũng.áDiêu Dũng điĩđưc mt nađưng v mi,cm thy mtĩđt chn đng.Ông ta quay[đu lin thyũkhói bi mtmù đng xa,là Tn ThiNguyt dn ngưiđánh ti!

“Tiu nhânIV Un nóikhông gi li!”ı

Diêu Dũng gind quát lên.ýNhưng mng xong,ìông ta minh V Unįchưa bao giɩnói s khôngfnhân cơ hitn công. Tuyĩnhiên lúc này,Ĭông ta cũngjkhông còn thiɨgian suy nghĩĬnhiu, đành caoging hét lên:“Rút quân! Mau)tr v DungìThành!”

Quân đi(tuân lnh, chy²nhanh v hưngDung Thành. TnThi Nguyt nhanhЇchóng đui theo.Sau khi chémmt đám đào¸binh đngâsau, nhìn thyDiêu Dũng đến[trưc cng thành,ïhn mi dng°li, tiếp đóh tri ngayti cng DungThành.

Diêu Dũng btruy đui đếnĩnhếch nhác, ôngta vn mangjthương tích, Ĩsau cng thànhth hn hn,lòng đy phn¹n.

Thng nhãi này…Thng nhãi này…,

Ông ta tìmt đ dinđt, nhưng c]na ngày lichng biết nênímng thế nào.ïC S SinhЇđng bên cnhôbình tĩnh nói:Ĩ“Diêu tưng quânɩkhông cn loýlng, thành trìDung Thành kiênc, ch cnDiêu tưng quânt th, lươngtho bn hıcn kit thì]s lui binh)mà thôi.”

DiêuDũng không đáp,ïông ta nhìnɨC S Sinh,trong lòng cânnhc li hnìnói.

Trưc khi ông¸ta đến, TriuNguyt đã tngdn li CİS Sinh nóiếphi cân nhcnhiu ln. Hômãnay ông takhông dám tutin đáp li,înhưng bn thânĺcũng cm thy,C S Sinhïnói không sai,ch cn ôngïta không bévây thành, miôth đu dĪgii quyết.

Vì thếông ta gitưng sĩ đến,lnh: “Ngươi lênthành trì xem{th bên ngoàicó bao nhiêuôngưi.”

Tưng sĩ¸đáp li, chyílên thành lâu.

Lúcnày đã vĩđêm, lu btİcó ánh la,ĩlm đm đngxa mt vùngrng ln. Saukhi tưng sĩnghiêm túc đếmĩmt hi, hnăkh thì thmÎvi Diêu Dũng:í“Tưng quân, sjlà có ít]nht tám vnũquân đây.”

Nghe thy cons này, DiêuÍDũng nghiêm túcsuy nghĩ chcįlát, nhíu màynói: “Chc hnÍquân ch lcĩca V Unİđu đây.ĩNếu hn munávây thành, đúnglà ta khôngphá ni. Khôngđưc… Diêu Dũngđng lên nói:“Ngươi lp tcïra ngoài, điu}binh t cácnơi đến đâyícho ta.”

Tưngsĩ đáp mtĩtiếng. Ngày hômsau, hn tast rut báo:ế“Tưng quân, quânáV gia… quânĩV gia vâythành ri!”

DiêuDũng hít mtíhơi lnh, khôngãkhi cm thyímay mn, mayĭmà đêm quaíđã phái ngưiĪra ngoài cujvin.

Ông ta ngiİti ch lauím hôi, giơítay lên nói:ò“T th, tuytđi không đưcm cng thành,¹mc k bnõchúng!”

Cuộc chiến giữa Diêu Dũng và Vệ Uẩn chẳng ảnh hưởng gì đến Nguỵ Thanh Bình và Cố Sở Sinh. Bọn họ vừa vào Dung thành là đã tự động bắt đầu công việc cứu trợ.

Tình cảm đi đến đây đã được viên mãn >, <Quan đạo này là con đường thông từ Nguyên Thành đến Thanh Nam bắt buộc phải qua. Hiện giờ Vệ Uẩn đang bao vây Diêu Dũng, quân đội đi trên đường này là ai?Người nọ tựa như ngầm hiểu. Bọn họ giẫm lên bùn đất phủ đầy băng tuyết, sau đó ghìm cương cùng một lúc.

Dung Thành không có Cố Sở Sinh trấn giữ, tình hình thiên tai còn nghiêm trọng hơn Nguyên Thành rất nhiều, mà Diêu Dũng gần như không có bất kỳ biện pháp hữu hiệu nào. Lúc hai người đến, tiếng kêu than đã dậy khắp đất trời, cũng may hai người mang đủ lương thực. Cố Sở Sinh phụ trách phân phát lương thực, Nguỵ Thanh Bình phụ trách chẩn trị.

Cố Sở Sinh đã từng cho rằng nỗi đau khổ mất đi Sở Du sẽ cắn nuốt hắn không còn manh giáp. Nhưng khi ở Dung Thành, hắn bận đến nỗi cơm cũng chẳng kịp ăn, không có bất cứ người nào kịp chuẩn bị cơm canh đàng hoàng cho hắn. Thời điểm hắn chỉ có thể ngồi trong lều bạt húp cháo cùng nạn dân, hắn bỗng phát hiện đã lâu mình không nhớ đến sự đau khổ kia nữa.

Nhưng chốc lát trầm mặc này đều khiến Vệ Uẩn cảm thấy lãng phí, vì thế chàng đánh ngựa lên trước, đột ngột ôm chặt lấy nàng.Nàng đại khái nhận ra đối phương định làm gì. Giờ phút này, nàng vội vàng đi Hoài Dương, đối phương vội vàng đi Thanh Nam. Nàng biết lúc này mình không nên làm trễ nải đối phương, nhưng trái tim nhảy nhót kia lại liều mình ngăn nàng.

Thậm chí ý nghĩ đó cũng là lúc đêm khuya vắng người, hắn ngủ trên ván giường cứng ngắc mới hốt hoảng nhớ tới.

Dứt lời, Sở Du cảm thấy đằng xa có tiếng vó ngựa. Nàng nhíu mày, ngẩng đầu, nhìn thấy phía trước là một quan đạo khác.

“Ừm.”

Tin tức Vệ Uẩn bao vây Dung Thành nhanh chóng truyền ra ngoài, cùng lúc đó truyền đi khắp thiên hạ còn có thanh danh tàn bạo của Sở Du.

Tác giả có lời muốn nói:

Nàng không những liên tiếp giải quyết hang ổ hai nhà Tân Thành ở Giang Vĩnh và Trần Hoài ở Lạc Hà, thậm chí ngay cả gia quyến đối phương cũng không tha. Nơi nàng đi qua, không chỉ lương thực không còn một mảnh, mà cả người cũng không còn.

“Ta biết.”

Hành vi tàn bạo bất nghĩa như vậy lập tức khiến cho thiên hạ công khai lên án. Nhưng sau khi công khai lên án, nhà cuối cùng trong ba nhà không chịu giao lương còn lại là Hầu Dịch ở Hoài Dương vẫn phải đích thân đưa lương đến Nguyên Thành.

Nàng chạy không bao lâu, xa xa đã thấy thanh niên khải giáp bạc chạy về phía nàng.

Mà lúc Hầu Dịch trên đường đến Nguyên Thành, Vệ Uẩn lại dẫn người chạy đến Thanh Nam.

Nàng không những liên tiếp giải quyết hang ổ hai nhà Tân Thành ở Giang Vĩnh và Trần Hoài ở Lạc Hà, thậm chí ngay cả gia quyến đối phương cũng không tha. Nơi nàng đi qua, không chỉ lương thực không còn một mảnh, mà cả người cũng không còn.

Bấy giờ, Sở Du đang trên đường chạy đến Hoài Dương, Tôn Nghệ đi theo sau lưng nàng khó hiểu hỏi: “Tướng quân, hầu Dịch đã đi giao lương rồi, chúng ta vẫn phải tấn công Hoài Dương sao?”

“Hắn không giao lương đúng hạn thì nên trả giá đắt. Ngươi nghĩ tại sao chúng ta đánh ba nhà này?”

“Ta biết.”

Hai người đồng thời mở miệng, sau đó liền sững sờ. Vệ Uẩn buông nàng ra, nâng tay vén tóc nàng ra sau tai, tựa trán lên trán nàng, lát sau, chàng hít sâu một hơi.

“Để lập uy?”

Tôn Nghệ ngẫm nghĩ, Sở Du không quay đầu, đánh ngựa lên trước: “Đúng thế, cho nên nếu không giao lương đúng hạn, chỉ cần giao bù là xong, vậy những chư hầu khác đều trì hoãn, còn gì là lập uy? Chỉ cần nói Hầu Dịch đã đi đến Nguyên Thành, vì vậy ta không động đến người nhà của của hắn.”

Cuộc chiến giữa Diêu Dũng và Vệ Uẩn chẳng ảnh hưởng gì đến Nguỵ Thanh Bình và Cố Sở Sinh. Bọn họ vừa vào Dung thành là đã tự động bắt đầu công việc cứu trợ.

Sau đó, nàng xoay người, đánh ngựa rời đi.

Dứt lời, Sở Du cảm thấy đằng xa có tiếng vó ngựa. Nàng nhíu mày, ngẩng đầu, nhìn thấy phía trước là một quan đạo khác.

Tin tức Vệ Uẩn bao vây Dung Thành nhanh chóng truyền ra ngoài, cùng lúc đó truyền đi khắp thiên hạ còn có thanh danh tàn bạo của Sở Du.

Quan đạo này là con đường thông từ Nguyên Thành đến Thanh Nam bắt buộc phải qua. Hiện giờ Vệ Uẩn đang bao vây Diêu Dũng, quân đội đi trên đường này là ai?

“Chờ ta trở về.”

Sở Du cảnh giác trong lòng, nhưng khi chu tước bao quanh chữ “Vệ” kia đập vào mắt nàng, Sở Du không khỏi trợn tròn hai mắt.

“Ta cũng vậy.

Cỏ dại phủ tuyết đông ngăn cách hai con đường ngược lối. Sở Du nhìn đằng xa, thanh niên khải giáp ngân bạch, tay cầm trường thương, phi ngựa lao nhanh. Nàng đứng cách đồng hoang, tựa như thấy đối phương mỉm cười.

Hai bên nhân mã đều giành giật từng giây, gấp rút lên đường, nhịp tim Sở Du đập như trống bỏi.

Nàng nhoẻn miệng cười, giơ roi ngựa lên, tăng tốc.

Nàng đại khái nhận ra đối phương định làm gì. Giờ phút này, nàng vội vàng đi Hoài Dương, đối phương vội vàng đi Thanh Nam. Nàng biết lúc này mình không nên làm trễ nải đối phương, nhưng trái tim nhảy nhót kia lại liều mình ngăn nàng.

Mà lúc Hầu Dịch trên đường đến Nguyên Thành, Vệ Uẩn lại dẫn người chạy đến Thanh Nam.

“Chờ ta trở về.”

Nhìn một cái thôi.

Dù cho ngược lối, nhưng đôi tim cùng hướng, không phụ lòng đối phương, cũng không xử tệ chính mình.

Nàng nghĩ, chỉ nhìn một cái thôi.

Sở Du đột ngột siết chặt dây cương, nói với Tôn Nghệ: “Các ngươi đi trước đi, mặc kệ ta, ta đi rồi đuổi theo!”

Nếu như là trước đây, có lẽ nàng còn kiềm chế, nhưng nàng không biết bản thân hôm nay bị làm sao, cứ cảm thấy máu nóng trong người sôi trào. Nàng giống như một thiếu niên, muốn làm cái gì là không thể kiềm được.

Nàng nghĩ, chỉ nhìn một cái thôi.

Sở Du đột ngột siết chặt dây cương, nói với Tôn Nghệ: “Các ngươi đi trước đi, mặc kệ ta, ta đi rồi đuổi theo!”

Sở Du ngước mắt nhìn chàng, ánh mắt kia của nàng vô cùng tham lam, tựa như muốn khắc sâu người này vào xương tuỷ.

Dứt lời, nàng lập tức quay đầu ngựa, chạy về hướng quân đội Vệ Uẩn.

Nói xong câu này, hai người đều trầm mặc chốc lát. Dường như bọn họ có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng thời gian quá gấp gáp, bọn họ phải tìm thứ quan trọng nhất, cấp thiết nhất để nói với đối phương.

Nàng chạy không bao lâu, xa xa đã thấy thanh niên khải giáp bạc chạy về phía nàng.

“Để lập uy?”Sở Du cảnh giác trong lòng, nhưng khi chu tước bao quanh chữ “Vệ” kia đập vào mắt nàng, Sở Du không khỏi trợn tròn hai mắt.

Nàng nhoẻn miệng cười, giơ roi ngựa lên, tăng tốc.

Nhìn một cái thôi.

Người nọ tựa như ngầm hiểu. Bọn họ giẫm lên bùn đất phủ đầy băng tuyết, sau đó ghìm cương cùng một lúc.

Hai bên nhân mã đều giành giật từng giây, gấp rút lên đường, nhịp tim Sở Du đập như trống bỏi.

Nàng khẽ thở dốc, nhanh chóng nói: “Ta phải đi Hoài Dương, chuyện Hầu Dịch không thể bỏ qua như thế.”

“Ta biết.”

Thậm chí ý nghĩ đó cũng là lúc đêm khuya vắng người, hắn ngủ trên ván giường cứng ngắc mới hốt hoảng nhớ tới.

Nếu như là trước đây, có lẽ nàng còn kiềm chế, nhưng nàng không biết bản thân hôm nay bị làm sao, cứ cảm thấy máu nóng trong người sôi trào. Nàng giống như một thiếu niên, muốn làm cái gì là không thể kiềm được.

Miệng Vệ Uẩn thở ra hơi ấm, ngưng tụ thành sương trắng ở trong không khí . Chàng cũng nói: “Ta phải đi Thanh Nam, chiếm lấy Thanh Nam, giáp công Du Thuỷ với Thẩm Hữu.”

Cỏ dại phủ tuyết đông ngăn cách hai con đường ngược lối. Sở Du nhìn đằng xa, thanh niên khải giáp ngân bạch, tay cầm trường thương, phi ngựa lao nhanh. Nàng đứng cách đồng hoang, tựa như thấy đối phương mỉm cười.

“Ta biết.”

Tôn Nghệ ngẫm nghĩ, Sở Du không quay đầu, đánh ngựa lên trước: “Đúng thế, cho nên nếu không giao lương đúng hạn, chỉ cần giao bù là xong, vậy những chư hầu khác đều trì hoãn, còn gì là lập uy? Chỉ cần nói Hầu Dịch đã đi đến Nguyên Thành, vì vậy ta không động đến người nhà của của hắn.”

Miệng Vệ Uẩn thở ra hơi ấm, ngưng tụ thành sương trắng ở trong không khí . Chàng cũng nói: “Ta phải đi Thanh Nam, chiếm lấy Thanh Nam, giáp công Du Thuỷ với Thẩm Hữu.”

Nói xong câu này, hai người đều trầm mặc chốc lát. Dường như bọn họ có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng thời gian quá gấp gáp, bọn họ phải tìm thứ quan trọng nhất, cấp thiết nhất để nói với đối phương.

Dứt lời, nàng lập tức quay đầu ngựa, chạy về hướng quân đội Vệ Uẩn.

Nhưng chốc lát trầm mặc này đều khiến Vệ Uẩn cảm thấy lãng phí, vì thế chàng đánh ngựa lên trước, đột ngột ôm chặt lấy nàng.

Nàng khẽ thở dốc, nhanh chóng nói: “Ta phải đi Hoài Dương, chuyện Hầu Dịch không thể bỏ qua như thế.”

Bấy giờ, Sở Du đang trên đường chạy đến Hoài Dương, Tôn Nghệ đi theo sau lưng nàng khó hiểu hỏi: “Tướng quân, hầu Dịch đã đi giao lương rồi, chúng ta vẫn phải tấn công Hoài Dương sao?”

Chàng dồn hết sức mình ôm rất chặt. Hơi ấm của chàng khiến cuối đông trở nên nóng cháy. Sở Du cảm thấy hơi nóng bốc lên, thôi thúc hốc mắt nàng bỏng rát.

Nàng đến một cách quyết đoán, mà đi cũng nhanh như gió. Vệ Uẩn nhìn bóng lưng nàng xa dần. Lát sau, chàng cũng xoay người, phi nhanh rời đi.

“Ta rất nhớ nàng.”

“Ta cũng vậy.

“Chờ ta trở về.”

Cố Sở Sinh đã từng cho rằng nỗi đau khổ mất đi Sở Du sẽ cắn nuốt hắn không còn manh giáp. Nhưng khi ở Dung Thành, hắn bận đến nỗi cơm cũng chẳng kịp ăn, không có bất cứ người nào kịp chuẩn bị cơm canh đàng hoàng cho hắn. Thời điểm hắn chỉ có thể ngồi trong lều bạt húp cháo cùng nạn dân, hắn bỗng phát hiện đã lâu mình không nhớ đến sự đau khổ kia nữa.

“Chờ ta trở về.”

Hai người đồng thời mở miệng, sau đó liền sững sờ. Vệ Uẩn buông nàng ra, nâng tay vén tóc nàng ra sau tai, tựa trán lên trán nàng, lát sau, chàng hít sâu một hơi.

“Nàng đi trước đi.”

“Ừm.”

Sở Du ngước mắt nhìn chàng, ánh mắt kia của nàng vô cùng tham lam, tựa như muốn khắc sâu người này vào xương tuỷ.

Sau đó, nàng xoay người, đánh ngựa rời đi.

Nàng đến một cách quyết đoán, mà đi cũng nhanh như gió. Vệ Uẩn nhìn bóng lưng nàng xa dần. Lát sau, chàng cũng xoay người, phi nhanh rời đi.

“Hắn không giao lương đúng hạn thì nên trả giá đắt. Ngươi nghĩ tại sao chúng ta đánh ba nhà này?”

Dù cho ngược lối, nhưng đôi tim cùng hướng, không phụ lòng đối phương, cũng không xử tệ chính mình.

Dung Thành không có Cố Sở Sinh trấn giữ, tình hình thiên tai còn nghiêm trọng hơn Nguyên Thành rất nhiều, mà Diêu Dũng gần như không có bất kỳ biện pháp hữu hiệu nào. Lúc hai người đến, tiếng kêu than đã dậy khắp đất trời, cũng may hai người mang đủ lương thực. Cố Sở Sinh phụ trách phân phát lương thực, Nguỵ Thanh Bình phụ trách chẩn trị.

***

Nàng nhoẻn miệng cười, giơ roi ngựa lên, tăng tốc.Người nọ tựa như ngầm hiểu. Bọn họ giẫm lên bùn đất phủ đầy băng tuyết, sau đó ghìm cương cùng một lúc.Tác giả có lời muốn nói:

Tình cảm đi đến đây đã được viên mãn >, <

5 5 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

9 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Hạnh Lê
Hạnh Lê
4 Năm Cách đây

…. ” Cho dù ngược lối, nhưng đôi tim cùng hướng. Không phụ lòng đối phương, cũng không phụ lòng chính mình.”
Sao mà tác giả lạu cis thể viết ra những câu nói hợp ý và chuẩn thế không biết. Bắn ngàn tim cho tác giả và Zens luôn. Ahihi…

Quỳnh Hoa Các
Quỳnh Hoa Các
4 Năm Cách đây

VU mượn việc công báo thù riêng nha :)))) tội anh Cố đã phải cay đắng ăn cẩu lương mà cũng ko đc tha cho thân xác ốm o gầy còm :))

Bông Bông
Bông Bông
4 Năm Cách đây

hành quân còn hẹn hò
kgoong ai lãng mạn hơn 2 anh chị đâu

Nguyen Minh
Nguyen Minh
4 Năm Cách đây

Thích quá hà. Hai người cùng hướng về nhau, rồi cùng tách ra nhưng trái tim họ đã giao cùng 1 chỗ

Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

Hai người này yêu nhau vừa khổ vừa buồn cười :)))) nhìn cái cho đỡ nhớ rồi đi :))) chiến tranh nhanh kết thúc để anh chị còn đoàn tụ nào :))))

Landai
Landai
4 Năm Cách đây

Yêu chính làđể cho người mình yêu làm những gì mình thích mà không cản trở nàng lúc nào cũng dõi theo nàng khó có ai được như vệ uẩn

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Mỗi người đều có việc mình nên làm, nhưng trong tim đều có đối phương, thế là đủ rồi?

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Hahah cuối cùng cũng đến ngày này em đã chờ lâu lắm rùi

Kim
Kim
1 Năm Cách đây

Soft nhỉ ❤❤

9
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!