Sơn Hà Chẩm – Chương 151

Chương 151

Giữa Vệ Uẩn và trẫm phải chết một người

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Đông mạt(*), Nguyên Hoà năm thứ năm, Thanh Châu động đất, Lạc Châu và Bạch Châu cũng có rung chấn. Ba nhà Vệ Sở Tống liên hợp phát đi “Sách chinh lương”, cầu lương cứu trợ thiên tai khắp thiên hạ, lệnh tướng quân Bắc Phượng Sở Du dẫn quân thảo phạt người từ chối giao nộp. Trong vòng nửa tháng, Sở Du tiêu diệt ba nhà Hầu Dịch ở Hoài Dương, Trần Hoài ở Lạc Hà, Giang Vĩnh ở Tân Thành, thiên hạ chấn kinh, từ đó không còn ai dám từ chối giao lương. Lúc này, Vệ Uẩn dẫn binh đến Thanh Châu, chiếm Thanh Nam và Thanh Bắc. Sở Lâm Dương chiếm Lâm Ấp của Tạ gia, Tống Thế Lan chiếm ba thành của Vương thị. Nàng mở miệng tiếng nói lạnh hơn vài phần.

(*) Đông mạt: cuối đông

Mùa đông năm đó, trời rất lạnh. Động đất và giá rét xảy ra cùng một lượt, tình hình thiên tai ở càng Thanh Châu trầm trọng hơn, may mà lương thực không quá thiết hụt, cuối cùng Thanh Châu cũng trụ vững. Hắn nói chuyện luôn luôn loại chậm rãi hương vị.

Ngày tấu chương Thanh Châu ổn định gửi đến Hoa Kinh, Triệu Nguyệt ngồi trong Ngự thư phòng, để Thái y khám bệnh.

Gần đây, hắn cứ cảm thấy mệt mỏi. Hắn là người cẩn thận nên đổi rất nhiều Ngự y đến xem. Hắn thân thủ sờ soạng tin tức ở nàng bên tai vị trí.

Trương Huy bên cạnh đọc tấu chương Thanh Châu cho hắn, cuối cùng nói: “Hiện giờ, đám người Vệ Uẩn cứu trợ thiên tai Thanh Châu nên danh vọng trong dân chúng ngày càng cao. Bọn họ cầu lương thiên hạ, còn mình không bỏ ra bao nhiêu. Bệ hạ, ngài xem bên chúng ta có cần đánh tiếng hễ ai cho bọn chúng lương thì chúng ta đánh người đó không?” Tuy rằng ngươi luôn thích chạy trốn.

Vệ Uẩn, Tống Thế Lan, Sở Lâm Dương là mấy cục xương cứng khó gặm, nhưng đánh đám tiểu gia tộc kia thì lại chẳng thành vấn đề.

Triệu Nguyệt xoa đầu, nhắm mắt nói: “Cố Sở Sinh có định trở về không?”

“Diêu tướng quân chưa báo.” Mà nguyên bản bị vây nhẫn nại giai đoạn.

Triu Nguyt thp ging đápìmt tiếng, rijnói tiếp: “Dùïsao Thanh Châucũng là đaĭbàn Diêu Dũng,Iphá ri hoànĩtoàn Thanh Châuéthì cui cùng{phin phc vnlà Diêu Dũng,mi vic khôngénên quá tuyttình, bn hİmun cu thìc cu đi.êCó điu ôngviết b cáothiên h, nóiĪrng V Uncưp lương cuâtr thiên taiɨca chúng ta,tm thi mngíhn mt trn.”

Nghe thy liïnày, Trương Huyngn ngưi, sauđó lp tchiu ra.

Suy choũcùng Triu Nguyt)là triu đình,àThanh Châu gp¹nn, đáng lýļtriu đình phiĨcu tr trưctiên. Nhưng hinnay triu đìnhĮkhông cp lương(thc, cho nênưmi ép VUn phi cutr. Nếu chuynthun bum xuôigió như thế,[danh tiếng caýtriu đình trongòdân chúng cũngâtiêu tùng.

Bây gi,bn h qut²ngưc li, borng V Uncưp lương cuđtr thiên tai.đMt là cóíth t rõvi bách tínhúlà bn thâncũng đang gp,gáp cu tr,ícu vãn lòng]dân. Hai là{có th biếníhành đng cuĩtr thiên taiâca V Unthành hành vigi to.

Trương Huyihiu ý TriuİNguyt, lin cưi:įVn là BЇh cao minh.”ă

Triu Nguyt khôngnói, hn cm¹thy đu rtđau: “Va ricó phi ôngnói cái thônnào BchChâu b ôndch không?”

Làithôn làng gnThanh Châu, tênìĐng Gia Thôn.Nơi này bĺnhim ôn dchrt mnh, hinôti thôn làng kế bênThanh Châu cũngđã nhim bnh.òDiêu tưng quânũđang gii quyết.”

Ông đưa bnđ cho trm.”Î

Triu Nguyt mmt, có phnìmt mi. TrươngHuy đi lybn đ đến,įch cho TriuNguyt xem: “Bh, ngài xem,úchính là chònày.”

Triu Nguyt³nhìn chm chmĐng Gia ThônÎkia mt lúc,t tn nói:f“Bên cnh nó)hình như làNam Giang.”

NamGiang là consông dài chyqua Bch Châuãvà Hoa Châu,³khi ngun t¸Bch Châu, đếnHoa Châu thìđ ra bin,xem như làcon sông huyết°mch ca HoaChâu.

Trương Huy khôngĮhiu ý caTriu Nguyt, ch¸đáp: “Đúng vy,Giang Bch Thành ngay bêntrên nó.”

Nghe²thy li này,Triu Nguyt không)nói gì.

Hn nhìnchm chm Giang¹Bch Thành. Thtlâu sau, hnmi đt ngt³nói: “Lp tcùđiu binh tiếpvin Diêu Dũng,)bt c giáïnào cũng phigi vng GiangBch.

“B h?”

TrươngIHuy không rõjý ca Triu¹Nguyt, Giang Bchìchng phi nơiĩyếu đa, liũkhông có vtÏgì đc thù,Įông ta hoànĭtoàn không hiuɩvì sao cnİtrng binh canhgi Giang Bch.

“Mtìkhác điu haimươi vn binht Yến Châu…Triu Nguyt gõtay vn, tiếptc ra lnh:Vòng qua CuThành, trc tiếpáp sát BchãThành.”

“B h.”óTrương Huy nhíuàmày: “Nếu ngàiĭkhông đánh CuThành mà chyïthng ti BchĩLĩnh, đến lúcľđó V Unôdn binh trív, phi hpíbinh mã CuThành giáp côngıBch Lĩnh, sĩlà không n.”

“Sau khi đánhBch Lĩnh thìíkhông cn li… Triu Nguytxoa đu: “Btơngưi nhà VUn dn đi.”

Va nghe vy,Trương Huy đãôhiu.

V Đế vươngİnày không philà ngưi cóĪtài quân s,Ínhưng li rttho th đon[him đc. Chưa°bao gi hnĩgiành mt thànhtrì vì nơiìđó là yếuɩđa quân shoc có vtítư thế nào,mà đơn ginÎlà vì nơiđó có ngưimà ch tưngíđi phương quan:tâm.

Năm xưa, hngiúp Bc Đchđánh thng Vògia ti BchĩĐế Cc, lidng s nhunhưc ca DiêuDũng và schính trc caV gia, hôm°nay chuyn hnmun làm cũngy như vy.ï

Trương Huy nhnįlnh, lp tcèan bài xung.

Đi[sau khi TrươngĩHuy đi ra,Triu Nguyt mmt, nhìn Tháiĩy qu gijbên cnh btĨmch cho hn:â“Cao thái y,có kết quchưa?”

“B hĩCao thái y}thp thm nói:ĪĐi khái làngài lo nghĩquá nhiu…

“Gnđđây trm cthy mt mi.”

Qu tht là(ngài quá mtơmi ri.”

TriuNguyt trm mcchc lát, cuicùng hn đngilên, đi vhưng ni cungca Trưng côngâchúa.

Lúc hn đến,Trưng công chúađang ch huyngưi đào đtïdưi gc mai.

Hômnay phn lnãhoa mai đãİrng, ch cònli vài gcăcây lác đácn trong rng.]Hn nhìn Trưngcông chúa txa, khuôn mtɪbà đim tĩnhch huy ngưióđào đt, sauđó đt vàihũ rưu vào.

TriuìNguyt vn luônòkhông lên tiếng,ếđi sau khiìTrưng công chúaïchôn rưu xong,ľngưi bên cnhİmi nhc nhbà: “Nương nương,B h ìbên kia.”

TrưngÏcông chúa ngngđu lên, nhìnTriu Nguyt đngİbên gc cây.Thy nàng phátīhin ra mình,įTriu Nguyt mibưc đến trưcmt bà, giúpĩbà chnh liy sam, dudàng hi: “Nànglàm gì đy?”ī

“Ta chôn vàihũ rưu.” TrưngĮcông chúa mmİcưi: “Đi mùaĮđông sang nămlà có thđào lên ungđri.

Triu Nguyt vươnɨtay nm lyĩtay bà. Mùaiđông, tay bàging như đóngábăng. Triu Nguytİbao bc taybà, cưi: “Sangnăm con biếtínói ri, trmľung vi nàng.”

Trưng công chúaìmm cưi imlng. Triu Nguytdn bà điĨvào cung đin,mt mi nói:ế“Bây gi, thiênh đu lon.V Un, TngđThế Lan, SáLâm Dương… khôngĩtên nào khiếnta bt lo.”

Hn dn Trưngcông chúa vàojphòng ngi, giếngưi bưng nưcnóng đến, ttay lau choũbà, nh gingnói: “Có điuĩnàng cũng đngquá lo lng,trm đã spĩxếp hết ri.ĭĐi con chúngĺta ln lên…Triu Nguyt ngng[đu, nhìn bàmm cưi: “Trmás trao mtĨHoàng v vngchc vào tay{nó.”

“Nàng sũlà Hoàng hu,ísau này slà Thái hu…ĩTriu Nguyt giơ²tay áp lênmái tóc bà,v mt mangĩtheo s du[dàng và trnhtrng: “C đijnàng vĩnh vins là ngưiph n tôn²quý nht thiên(h, không phichu mt chútm c nào.”ı

Nghe thy linày, tim Trưngôcông chúa khrun. Bà rmt nhìn tayèmình, hi lâusau, cui cùngêmi thp gingđáp mt tiếng:m.”

Đin h.”Hn nh nhàngta lên đuôvai bà gingênhư phĩCông chúa trưckia: “Trm làmôgì cũng đuɨvì nàng vàɪcon, nàng đng,trách trm.”

Trưngľcông chúa khôngnói, bà cmnhn hơi mïnơi đu vai.Gn đây tinhıthn ca hnıcàng ngày càngikhông tt, thnhthong li cm)giác mt m.

Bàïbiết là vìcái gì, bàýcm nhn đưchn suy yếu,)ý thc rõsc sng cahn đang trôidn. Bà nmcht tay hn,ĩmang theo skhoan dung hiếmįcó mà chmrãi nói: “ANguyt, cuc điľcon ngưi phiìnói đến phúcphn. Chàng vìĭta và conjmà tích chútđc đi.”

TriuNguyt da vàoìbà. Lát sau,{hn chm rãiĺđáp: “Nàng đnglo.”

Hn ôm{bà, kh cưitrm thp: “DùЇtrm xung đangc, nàng vàfcon vn s(sng.”

“A Nguyt…ĩTrưng công chúaùnm tay hn:í“Cn gì ch

“Xuân Hoa.” TriuNguyt cm nhnós bt an(ca bà, hnīngng đu lên,nhìn Trưng côngchúa, ánh mtĩcht cha chayùđng: “Có nhngcon đưng, trmíđã đi rithì không thãquay đu. V:Un s khôngÍb qua cho)trm, nàng cóùhiu không?”

Trưngcông chúa ngâyngc nhìn hn,ļTriu Nguyt kimơchế cm xúc,úgian nan nói::“Bt đu tkhonh khc trmèvì báo thùômà bc tЇV gia, trmđã không quayíđu đưc na.”

“Gia trm vàV Un… TriuýNguyt dn lãnhïtĩnh: “Phi cóïmt ngưi chết.Có điu nàngyên tâm… Hnnm tay bà,ɨbình thn nói:õ“Ngưi đó sɨkhông phi làtrm.”

Lúc mnhlnh ca TriuNguyt truyn xung,V Un cũngjva chiếm đưcâThanh Nam. Chàngõtm thi tr°v Bch Lĩnh,sp xếp côngvic mt phen°ri li liênĩh Thm Hu,chun b liên}th giáp côngíDu Thu. Mtưkhi ly đưcîDu Thu, chuynsan bng ThanhChâu ch trongïtm tay.

Lúc này, Sở Du vừa về Nguyên Thành. Tin tức Vệ Uẩn chiếm được Thanh Nam vừa truyền đến. Tôn Nghệ được cắt cử làm tướng quân trấn giữ Nguyên Thành. Sở Du bèn bảo Tôn Nghệ viết thư về, hỏi thăm hiện nay Vệ Uẩn đang làm gì.

Trên đường đi, Sở Du và phụ nhân này trò chuyện mới biết nàng tên là Trần Cửu Nhi. Lý Nhạc mà Cố Sở Sinh đang tìm là cha chồng của nàng, nàng là thê tử con trai thứ ba của Lý Nhạc.

Nhưng binh hoang mã loạn, lại gặp động đất, ba đứa bé thì hai đứa bệnh chết, cuối cùng chỉ còn lại đứa nhỏ nhất mà nàng mới sinh chưa được bao lâu, không biết có thể chịu được mấy ngày.

Tôn Nghệ lấy làm lạ, bèn hỏi: “Tướng quân, sao người không tự hỏi đi?”

(*) Lư: ngôi nhà sơ sài, đơn sơ

Người phụ nhân kia nhìn thấy Sở Du liền bước lên định quỳ lạy, Sở Du vội đỡ nàng ta dậy. Sau khi hai người hỏi han một phen, phụ nhân kia nói: “Không giấu gì người, không phải thiếp thân muốn tìm Cố đại nhân, mà là có người nói cho thiếp thân biết Cố đại nhân đang tìm thiếp thân.”

Sở Du hơi ngượng ngùng, khoát tay: “Bảo ngươi hỏi thì hỏi đi, sao nhiều chuyện vậy?”

Thời điểm Sở Du đến Tuyền Dũng Thành, nàng nhìn thấy hoang tàn đổ nát, thi thể bị người lấy xe đẩy chở đi, thống nhất đưa đi hoả táng dựa theo chỉ dẫn của Nguỵ Thanh Bình. Nơi này hoàn toàn khác với những thành trấn khác, cả trấn đều vô cùng tĩnh lặng, toát lên sự u ám khó nói thành lời, đè nén đến lòng người nặng nề. 

Tôn Nghệ vừa viết thư theo yêu cầu của Sở Du, vừa nói: “Người đúng là kỳ lạ, theo lý mà nói thì dù là thân phận chủ tướng chiến sự lần này hay là người yêu thì việc ngài viết thư cho Vương gia là chuyện hiển nhiên. Người ngại ngùng như vậy làm gì?”

(*) Lư: ngôi nhà sơ sài, đơn sơ

“Không sao.”

“Ta ngại ngùng chỗ nào?” Sở Du cuối cùng nói: “Không phải ta đang nghĩ cho chàng sao?”

Sở Du ngẩn ra, hiện này Cố Sở Sinh đã rời Nguyên Thành nhiều ngày, còn có ai đến tìm hắn chứ?

“Nghĩ?” Tôn Nghệ hơi khó hiểu, Sở Du thở dài, ngồi xếp bằng trên bàn, chống cằm nói: “Ta viết thư rồi, chắc chắn chàng biết ta nhớ chàng. Chàng biết ta nhớ chàng, chàng cũng nhớ ta, không phải lại ngày nhớ đêm mong đến gặp ta sao? Cứ trông mong gặp ta như vậy thì trận này làm sao đánh?”

Cố Sở Sinh chậm rãi quay đầu, hắn ngẩng mặt nhìn nữ tử bên cạnh.

Cố Sở Sinh nghe lời nàng nói, thật lâu sau mới hoàn hồn.

Nhưng cuối cùng ông lão cũng từ từ không còn hơi thở, dù cho Cố Sở Sinh dốc hết toàn lực, ông lão vẫn nhắm hai mắt lại.

Lời nói bộc trực như vậy khiến Tôn Nghệ đơ ra, hắn mất nửa ngày mới hoàn hồn. Giọng Vãn Nguyệt truyền từ bên ngoài đến: “Tiểu Thư, bên ngoài có người cầu kiến, bảo là tìm Cố đại nhân.”

Sở Du quan sát hắn từ trên xuống dưới, nói tiếp: “Nghe bảo ngài đang tìm Lý Nhạc, đây là con dâu của Lý Nhạc, ta dẫn người đến cho ngài gặp.”

Sở Du ngẩn ra, hiện này Cố Sở Sinh đã rời Nguyên Thành nhiều ngày, còn có ai đến tìm hắn chứ?

Cố Sở Sinh vừa thuần thục vừa run rẩy rút kim ra, châm lên huyệt vị mà Nguỵ Thanh Bình từng chữa trị cho hắn, đồng thời chụp lấy thuốc mà y đồng bên cạnh đưa đến, đút vào miệng đối phương.

Nhưng Sở Du cũng không nghĩ nhiều, nàng đứng dậy, nói: “Đi, ta đi xem thử.”

Hắn chậm rãi cười, gọi tên nàng: “A Du.”

Dứt lời, Sở Du bảo quan binh dẫn đường, áp tải lương thực.

Sở Du dẫn người ra cửa, nhìn thấy một phụ nhân đứng ở cửa. Phụ nhân kia trông rất trẻ tuổi, mặc y sam rách rưới, tay ôm một đứa trẻ. Sở Du đánh giá phụ nhân kia từ trên xuống dưới, bước lên kính cẩn hỏi: “Cô tìm Cố đại nhân?”

Nhưng bệnh nhân quá nhiều, Nguỵ Thanh Bình còn đang châm kim cho một người khác ở bên kia.

Người phụ nhân kia nhìn thấy Sở Du liền bước lên định quỳ lạy, Sở Du vội đỡ nàng ta dậy. Sau khi hai người hỏi han một phen, phụ nhân kia nói: “Không giấu gì người, không phải thiếp thân muốn tìm Cố đại nhân, mà là có người nói cho thiếp thân biết Cố đại nhân đang tìm thiếp thân.”

(*) Trưng binh: triệu tập trai tráng đến tuổi đi lính thời phong kiến.Cố Sở Sinh chỉ nhìn nàng ta là đã hiểu đại khái xảy ra chuyện gì.

“Cô là?”

Nhà Lý Nhạc có hai con trai và một con gái, ngày trước trưng binh(*), con trai lớn đã ra chiến trường rồi không trở về. Sau này sưu thuế quá nặng, bởi vì năm đó thu hoạch không tốt, không thể nộp thuế theo  yêu cầu mà trượng phu Trần Cửu Nhi bị quan binh đánh tàn nhẫn, sau đó chết trên giường bệnh. Đứa con gái cuối cùng bởi vì nhà nghèo nên đã bán thân vào phủ một phú thương làm nô, hiện nay không biết đã đi về đâu, chỉ còn lại Trần Cửu Nhi chăm sóc ba đứa bé còn lại.

Sở Du nhíu mày, người phụ nữ kia thở dài: “Thiếp thân vốn là người Lý gia, nghe nói Cố đại nhân đang tìm cha chồng Lý Nhạc của mình, thiếp thân bèn tìm đến đây.”

Sở Du dẫn phụ nhân kia đi năm ngày đường mới đến Tuyền Dũng.

Tôn Nghệ lấy làm lạ, bèn hỏi: “Tướng quân, sao người không tự hỏi đi?”

Sở Du ngẫm nghĩ một hồi, đã lâu nàng không gặp Nguỵ Thanh Bình và Cố Sở Sinh, không biết tình hình thiên tai nơi bọn họ ở thế nào rồi. Hiện giờ, lương thực đều chuyển từ Nguyên Thành vào Thanh Châu, nàng ngẫm nghĩ rồi cho người thông báo Tôn Nghệ, tự mình dẫn phụ nhân kia đến Thanh Châu.

Tôn Nghệ vừa viết thư theo yêu cầu của Sở Du, vừa nói: “Người đúng là kỳ lạ, theo lý mà nói thì dù là thân phận chủ tướng chiến sự lần này hay là người yêu thì việc ngài viết thư cho Vương gia là chuyện hiển nhiên. Người ngại ngùng như vậy làm gì?”

Lúc này Cố Sở Sinh và Nguỵ Thanh Bình đang cứu trợ tại một nơi tên là tiểu trấn Tuyền Dũng.

Dựa theo chỉ dẫn của người đi đường, hiện tại đa số người đều ở tại y lư(*), Sở Du dẫn theo Trần Cửu Nhi đến đó. Lúc gần đến y lư, bọn họ bỗng nghe thấy tiếng người kêu rên, tiếng khóc, hoảng hốt bên trong.

Sở Du dẫn phụ nhân kia đi năm ngày đường mới đến Tuyền Dũng.

Nàng mặc kính trang màu đen, thắt lưng đeo roi da, tóc buộc cao, nhìn vừa dày dạn lại vừa tự tin, nhưng trong nụ cười lại ẩn chứa sự dịu dàng khoan dung chỉ khi trải qua năm tháng bể dâu, vẻ mặt mang theo sự an ủi: “Cố đại nhân, nghỉ ngơi một lát đi.”

Trên đường đi, Sở Du và phụ nhân này trò chuyện mới biết nàng tên là Trần Cửu Nhi. Lý Nhạc mà Cố Sở Sinh đang tìm là cha chồng của nàng, nàng là thê tử con trai thứ ba của Lý Nhạc.

“Ừ.”

Nhà Lý Nhạc có hai con trai và một con gái, ngày trước trưng binh(*), con trai lớn đã ra chiến trường rồi không trở về. Sau này sưu thuế quá nặng, bởi vì năm đó thu hoạch không tốt, không thể nộp thuế theo  yêu cầu mà trượng phu Trần Cửu Nhi bị quan binh đánh tàn nhẫn, sau đó chết trên giường bệnh. Đứa con gái cuối cùng bởi vì nhà nghèo nên đã bán thân vào phủ một phú thương làm nô, hiện nay không biết đã đi về đâu, chỉ còn lại Trần Cửu Nhi chăm sóc ba đứa bé còn lại.

Từ xa, Sở Du đã nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ, đầu hắn đội bố quan(*), hoa phục dính đầy bùn đất. Hắn mặc dược thường(*), tay bưng chén thuốc, vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt một ông lão. Ban đầu, hắn vẫn còn rất nhẫn nại mớm thuốc cho đối phương, nhưng không biết tại sao đối phương bắt đầu ho khan, máu tươi trào từ trong miệng ra. Cố Sở Sinh hoảng hốt kêu lên: “Nguỵ Thanh Bình! Nguỵ Thanh Bình!”

(*) Dược thường: chắc là loại váy của những người hành y hay mặcSở Du dẫn phụ nhân kia đi năm ngày đường mới đến Tuyền Dũng.(*) Trưng binh: triệu tập trai tráng đến tuổi đi lính thời phong kiến.

Nhưng Sở Du cũng không nghĩ nhiều, nàng đứng dậy, nói: “Đi, ta đi xem thử.”

Nhưng binh hoang mã loạn, lại gặp động đất, ba đứa bé thì hai đứa bệnh chết, cuối cùng chỉ còn lại đứa nhỏ nhất mà nàng mới sinh chưa được bao lâu, không biết có thể chịu được mấy ngày.

Lúc gặp được Sở Du, Trần Cửu Nhi đã không có sữa, đứa trẻ chỉ uống chút cháo lỏng được phân phát cứu trợ. Nhờ trên đường đi đến trấn Tuyền Dũng, Trần Cửu Nhi ăn chút thịt nên cuối cùng mới có sữa.

Tuyền Dũng Thành là thành trấn cứu trợ cuối cùng hiện nay.

Thật ra Tuyền Dũng bị nạn rất nghiêm trọng, nhưng quan viên không báo. Đợi lúc  Cố Sở Sinh biết thì đã tới quá muộn.

(*) Trưng binh: triệu tập trai tráng đến tuổi đi lính thời phong kiến.Lúc này Cố Sở Sinh và Nguỵ Thanh Bình đang cứu trợ tại một nơi tên là tiểu trấn Tuyền Dũng.

Thời điểm Sở Du đến Tuyền Dũng Thành, nàng nhìn thấy hoang tàn đổ nát, thi thể bị người lấy xe đẩy chở đi, thống nhất đưa đi hoả táng dựa theo chỉ dẫn của Nguỵ Thanh Bình. Nơi này hoàn toàn khác với những thành trấn khác, cả trấn đều vô cùng tĩnh lặng, toát lên sự u ám khó nói thành lời, đè nén đến lòng người nặng nề. 

Cố Sở Sinh quỳ tại chỗ, ngây ngốc nhìn ông lão kia.

Trần Cửu Nhi ôm con đi theo sau lưng Sở Du, sợ sệt gọi: “Đại nhân…”

“Cô là?”Dân số Tuyền Dũng rất ít, thậm chí Sở Du đến nơi cất lương thực cũng không có ai giúp nàng dỡ xuống, Sở Du chỉ đành tự mình dỡ hàng. Sau đó, nàng tìm người hỏi thăm đến chỗ Cố Sở Sinh đang ở.

“Không sao.”

“Ta ngại ngùng chỗ nào?” Sở Du cuối cùng nói: “Không phải ta đang nghĩ cho chàng sao?”

Sở Du lãnh đạm nói: “Cô cứ đi theo ta là được.”

Sở Du lãnh đạm nói: “Cô cứ đi theo ta là được.”

Sở Du hơi ngượng ngùng, khoát tay: “Bảo ngươi hỏi thì hỏi đi, sao nhiều chuyện vậy?”

Dứt lời, Sở Du bảo quan binh dẫn đường, áp tải lương thực.

Dân số Tuyền Dũng rất ít, thậm chí Sở Du đến nơi cất lương thực cũng không có ai giúp nàng dỡ xuống, Sở Du chỉ đành tự mình dỡ hàng. Sau đó, nàng tìm người hỏi thăm đến chỗ Cố Sở Sinh đang ở.

Dứt lời, hắn giơ tay để y đồng bên cạnh đỡ dậy. Người của hắn cũng đã đến, bắt đầu thu xếp cho ông lão. Cố Sở Sinh không nhìn ông cụ, đưa lưng về phía thi thể, nói với Sở Du: “Đã lâu không gặp.”

Dựa theo chỉ dẫn của người đi đường, hiện tại đa số người đều ở tại y lư(*), Sở Du dẫn theo Trần Cửu Nhi đến đó. Lúc gần đến y lư, bọn họ bỗng nghe thấy tiếng người kêu rên, tiếng khóc, hoảng hốt bên trong.

Sở Du lãnh đạm nói: “Cô cứ đi theo ta là được.”(*) Lư: ngôi nhà sơ sài, đơn sơ

Lúc này, Sở Du vừa về Nguyên Thành. Tin tức Vệ Uẩn chiếm được Thanh Nam vừa truyền đến. Tôn Nghệ được cắt cử làm tướng quân trấn giữ Nguyên Thành. Sở Du bèn bảo Tôn Nghệ viết thư về, hỏi thăm hiện nay Vệ Uẩn đang làm gì.

Sở Du bước vào y lư, nhìn thấy từng dãy bệnh nhân xếp thành hàng, rất nhiều người đi qua đi lại thoăn thoắt giữa những người này, thay họ băng bó, mớm thuốc.

Sở Du nhíu mày, người phụ nữ kia thở dài: “Thiếp thân vốn là người Lý gia, nghe nói Cố đại nhân đang tìm cha chồng Lý Nhạc của mình, thiếp thân bèn tìm đến đây.”

Từ xa, Sở Du đã nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ, đầu hắn đội bố quan(*), hoa phục dính đầy bùn đất. Hắn mặc dược thường(*), tay bưng chén thuốc, vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt một ông lão. Ban đầu, hắn vẫn còn rất nhẫn nại mớm thuốc cho đối phương, nhưng không biết tại sao đối phương bắt đầu ho khan, máu tươi trào từ trong miệng ra. Cố Sở Sinh hoảng hốt kêu lên: “Nguỵ Thanh Bình! Nguỵ Thanh Bình!”

“Ông cố lên…” Giọng hắn run run: “Ông lão, ông cố lên, con trai ông sắp trở về rồi, ông nhất định phải cố lên!”(*) Bố quan: mũ bằng vải bố

Lúc gặp được Sở Du, Trần Cửu Nhi đã không có sữa, đứa trẻ chỉ uống chút cháo lỏng được phân phát cứu trợ. Nhờ trên đường đi đến trấn Tuyền Dũng, Trần Cửu Nhi ăn chút thịt nên cuối cùng mới có sữa.(*) Dược thường: chắc là loại váy của những người hành y hay mặc(*) Bố quan: mũ bằng vải bố

Cố Sở Sinh chậm rãi quay đầu, hắn ngẩng mặt nhìn nữ tử bên cạnh.(*) Dược thường: chắc là loại váy của những người hành y hay mặc

Nhưng bệnh nhân quá nhiều, Nguỵ Thanh Bình còn đang châm kim cho một người khác ở bên kia.

(*) Dược thường: chắc là loại váy của những người hành y hay mặcSở Du ngẫm nghĩ một hồi, đã lâu nàng không gặp Nguỵ Thanh Bình và Cố Sở Sinh, không biết tình hình thiên tai nơi bọn họ ở thế nào rồi. Hiện giờ, lương thực đều chuyển từ Nguyên Thành vào Thanh Châu, nàng ngẫm nghĩ rồi cho người thông báo Tôn Nghệ, tự mình dẫn phụ nhân kia đến Thanh Châu.

Cố Sở Sinh vừa thuần thục vừa run rẩy rút kim ra, châm lên huyệt vị mà Nguỵ Thanh Bình từng chữa trị cho hắn, đồng thời chụp lấy thuốc mà y đồng bên cạnh đưa đến, đút vào miệng đối phương.

“Ông cố lên…” Giọng hắn run run: “Ông lão, ông cố lên, con trai ông sắp trở về rồi, ông nhất định phải cố lên!”

“Ông cố lên…” Giọng hắn run run: “Ông lão, ông cố lên, con trai ông sắp trở về rồi, ông nhất định phải cố lên!”

Dường như hắn rất hoảng hốt, Sở Du chậm rãi đi tới, thấy hắn cố gắng cứu ông lão đang ói ra máu.

“Cố đại nhân.” Nàng thấp giọng mở miệng: “Người đã đi rồi.”

Trần Cửu Nhi ôm con đi theo sau lưng Sở Du, sợ sệt gọi: “Đại nhân…”

Nhưng cuối cùng ông lão cũng từ từ không còn hơi thở, dù cho Cố Sở Sinh dốc hết toàn lực, ông lão vẫn nhắm hai mắt lại.

Ánh mắt Cố Sở Sinh chuyển sang người phụ nhân ôm con sau lưng Sở Du, đối phương cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn hắn.

Cố Sở Sinh quỳ tại chỗ, ngây ngốc nhìn ông lão kia.

Hồi lâu sau, Sở Du vươn tay vỗ vai hắn.

“Cố đại nhân.” Nàng thấp giọng mở miệng: “Người đã đi rồi.”

Hắn nắm chặt tay. Lát sau, hắn hít sâu một hơi, gian nan mở miệng: “Trong nhà còn những ai?”

Cố Sở Sinh chậm rãi quay đầu, hắn ngẩng mặt nhìn nữ tử bên cạnh.

Lời nói bộc trực như vậy khiến Tôn Nghệ đơ ra, hắn mất nửa ngày mới hoàn hồn. Giọng Vãn Nguyệt truyền từ bên ngoài đến: “Tiểu Thư, bên ngoài có người cầu kiến, bảo là tìm Cố đại nhân.”

Nàng mặc kính trang màu đen, thắt lưng đeo roi da, tóc buộc cao, nhìn vừa dày dạn lại vừa tự tin, nhưng trong nụ cười lại ẩn chứa sự dịu dàng khoan dung chỉ khi trải qua năm tháng bể dâu, vẻ mặt mang theo sự an ủi: “Cố đại nhân, nghỉ ngơi một lát đi.”

Cố Sở Sinh nghe lời nàng nói, thật lâu sau mới hoàn hồn.

Hắn chậm rãi cười, gọi tên nàng: “A Du.”

Dứt lời, hắn giơ tay để y đồng bên cạnh đỡ dậy. Người của hắn cũng đã đến, bắt đầu thu xếp cho ông lão. Cố Sở Sinh không nhìn ông cụ, đưa lưng về phía thi thể, nói với Sở Du: “Đã lâu không gặp.”

“Ừ.”

Sở Du quan sát hắn từ trên xuống dưới, nói tiếp: “Nghe bảo ngài đang tìm Lý Nhạc, đây là con dâu của Lý Nhạc, ta dẫn người đến cho ngài gặp.”

Hồi lâu sau, Sở Du vươn tay vỗ vai hắn.

Sở Du bước vào y lư, nhìn thấy từng dãy bệnh nhân xếp thành hàng, rất nhiều người đi qua đi lại thoăn thoắt giữa những người này, thay họ băng bó, mớm thuốc.

Ánh mắt Cố Sở Sinh chuyển sang người phụ nhân ôm con sau lưng Sở Du, đối phương cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn hắn.

Cố Sở Sinh chỉ nhìn nàng ta là đã hiểu đại khái xảy ra chuyện gì.

Hắn nắm chặt tay. Lát sau, hắn hít sâu một hơi, gian nan mở miệng: “Trong nhà còn những ai?”

5 4 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

5 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Ngọc Anh
Ngọc Anh
4 Năm Cách đây

Dạo này CSS đam mê cv hơn bất cứ thứ gì rồi. Dần dần mình cũng cảm thấy CSS thực ra rất dịu dàng

Last edited 4 Năm Cách đây by Ngọc Anh
Hạnh Lê
Hạnh Lê
4 Năm Cách đây

Chiến tranh lầm than, đói kém, bệnh tật,……. Chỉ có một chữ KHỔ!!!

Bông Bông
Bông Bông
4 Năm Cách đây

làm hoàng đế mà lòng ko rộng mở, tối ngày cứ âm mưu hiểm độc như ở hậu viện, ti bỉ ..

Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

Chiến tranh lầm than 🙁 chỉ có dân chúng khổ sở. Chả có cái lí do gì có thể hiện hộ đc cho TN. Sai lại càng sai 🙁

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Đang đếm từng ngày ông Nguyệt ngủm đây?

5
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!