Chương 151
Giữa Vệ Uẩn và trẫm phải chết một người
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Đông mạt(*), Nguyên Hoà năm thứ năm, Thanh Châu động đất, Lạc Châu và Bạch Châu cũng có rung chấn. Ba nhà Vệ Sở Tống liên hợp phát đi “Sách chinh lương”, cầu lương cứu trợ thiên tai khắp thiên hạ, lệnh tướng quân Bắc Phượng Sở Du dẫn quân thảo phạt người từ chối giao nộp. Trong vòng nửa tháng, Sở Du tiêu diệt ba nhà Hầu Dịch ở Hoài Dương, Trần Hoài ở Lạc Hà, Giang Vĩnh ở Tân Thành, thiên hạ chấn kinh, từ đó không còn ai dám từ chối giao lương. Lúc này, Vệ Uẩn dẫn binh đến Thanh Châu, chiếm Thanh Nam và Thanh Bắc. Sở Lâm Dương chiếm Lâm Ấp của Tạ gia, Tống Thế Lan chiếm ba thành của Vương thị. Nàng mở miệng tiếng nói lạnh hơn vài phần.
(*) Đông mạt: cuối đông
Mùa đông năm đó, trời rất lạnh. Động đất và giá rét xảy ra cùng một lượt, tình hình thiên tai ở càng Thanh Châu trầm trọng hơn, may mà lương thực không quá thiết hụt, cuối cùng Thanh Châu cũng trụ vững. Hắn nói chuyện luôn luôn loại chậm rãi hương vị.
Ngày tấu chương Thanh Châu ổn định gửi đến Hoa Kinh, Triệu Nguyệt ngồi trong Ngự thư phòng, để Thái y khám bệnh.
Gần đây, hắn cứ cảm thấy mệt mỏi. Hắn là người cẩn thận nên đổi rất nhiều Ngự y đến xem. Hắn thân thủ sờ soạng tin tức ở nàng bên tai vị trí.
Trương Huy bên cạnh đọc tấu chương Thanh Châu cho hắn, cuối cùng nói: “Hiện giờ, đám người Vệ Uẩn cứu trợ thiên tai Thanh Châu nên danh vọng trong dân chúng ngày càng cao. Bọn họ cầu lương thiên hạ, còn mình không bỏ ra bao nhiêu. Bệ hạ, ngài xem bên chúng ta có cần đánh tiếng hễ ai cho bọn chúng lương thì chúng ta đánh người đó không?” Tuy rằng ngươi luôn thích chạy trốn.
Vệ Uẩn, Tống Thế Lan, Sở Lâm Dương là mấy cục xương cứng khó gặm, nhưng đánh đám tiểu gia tộc kia thì lại chẳng thành vấn đề.
Triệu Nguyệt xoa đầu, nhắm mắt nói: “Cố Sở Sinh có định trở về không?”
“Diêu tướng quân chưa báo.” Mà nguyên bản bị vây nhẫn nại giai đoạn.
Triệu Nguyệt thấp giọng đápìmột tiếng, rồijnói tiếp: “Dùïsao Thanh Châuẹcũng là địaĭbàn Diêu Dũng,Iphá rối hoànĩtoàn Thanh Châuéthì cuối cùng{phiền phức vẫnừlà Diêu Dũng,ἴmọi việc khôngénên quá tuyệtửtình, bọn họİmuốn cứu thìẩcứ cứu đi.êCó điều ôngỉviết bố cáoẩthiên hạ, nóiĪrằng Vệ Uẩnἷcướp lương cứuâtrợ thiên taiɨcủa chúng ta,ịtạm thời mắngíhắn một trận.”ḽ
Nghe thấy lờiïnày, Trương Huyịngẩn người, sauỗđó lập tứcḹhiểu ra.
Suy choũcùng Triệu Nguyệt)là triều đình,àThanh Châu gặp¹nạn, đáng lýļtriều đình phảiĨcứu trợ trướcữtiên. Nhưng hiệnἴnay triều đìnhĮkhông cấp lương(thực, cho nênưmới ép VệộUẩn phải cứuἳtrợ. Nếu chuyệnẩthuận buồm xuôiỷgió như thế,[danh tiếng củaýtriều đình trongòdân chúng cũngâtiêu tùng.
Bây giờ,ấbọn họ quật²ngược lại, bảoấrằng Vệ Uẩnỗcướp lương cứuđtrợ thiên tai.đMột là cóíthể tỏ rõổvới bách tínhúlà bản thânấcũng đang gấp,gáp cứu trợ,ícứu vãn lòng]dân. Hai là{có thể biếníhành động cứuĩtrợ thiên taiâcủa Vệ Uẩnệthành hành viἰgiả tạo.
Trương Huyihiểu ý TriệuİNguyệt, liền cười:į“Vẫn là BệЇhạ cao minh.”ă
Triệu Nguyệt khôngốnói, hắn cảm¹thấy đầu rấtậđau: “Vừa rồiỉcó phải ôngửnói cái thônứnào ở BạchừChâu bị ônỳdịch không?”
“Làithôn làng gầnẩThanh Châu, tênìĐổng Gia Thôn.ịNơi này bịĺnhiễm ôn dịchửrất mạnh, hiệnôtại thôn làngἵở kế bênỗThanh Châu cũngệđã nhiễm bệnh.òDiêu tướng quânũđang giải quyết.”ổ
“Ông đưa bảnểđồ cho trẫm.”Î
Triệu Nguyệt mởồmắt, có phầnìmệt mỏi. TrươngịHuy đi lấyḻbản đồ đến,įchỉ cho TriệuẻNguyệt xem: “Bệắhạ, ngài xem,úchính là chỗònày.”
Triệu Nguyệt³nhìn chằm chằmịĐổng Gia ThônÎkia một lúc,ớtừ tốn nói:f“Bên cạnh nó)hình như làợNam Giang.”
NamἱGiang là conἱsông dài chảyậqua Bạch Châuãvà Hoa Châu,³khởi nguồn từ¸Bạch Châu, đếnắHoa Châu thìỷđổ ra biển,ḽxem như làụcon sông huyết°mạch của HoaịChâu.
Trương Huy khôngĮhiểu ý củaễTriệu Nguyệt, chỉ¸đáp: “Đúng vậy,ợGiang Bạch Thànhặở ngay bênἲtrên nó.”
Nghe²thấy lời này,ễTriệu Nguyệt không)nói gì.
Hắn nhìnặchằm chằm Giang¹Bạch Thành. Thậtẳlâu sau, hắnộmới đột ngột³nói: “Lập tứcùđiều binh tiếpἴviện Diêu Dũng,)bất cứ giáïnào cũng phảiἰgiữ vững GiangợBạch.
“Bệ hạ?”
TrươngIHuy không rõjý của Triệu¹Nguyệt, Giang Bạchìchẳng phải nơiĩyếu địa, lạiũkhông có vậtÏgì đặc thù,Įông ta hoànĭtoàn không hiểuɩvì sao cầnİtrọng binh canhụgiữ Giang Bạch.
“Mặtìkhác điều haiỉmươi vạn binhểtừ Yến Châu…”ἶTriệu Nguyệt gõἳtay vịn, tiếpἰtục ra lệnh:ố“Vòng qua CửuἷThành, trực tiếpἰáp sát BạchãThành.”
“Bệ hạ.”óTrương Huy nhíuàmày: “Nếu ngàiĭkhông đánh CửuỗThành mà chạyïthẳng tới BạchĩLĩnh, đến lúcľđó Vệ Uẩnôdẫn binh trởívề, phối hợpíbinh mã CửuớThành giáp côngıBạch Lĩnh, sợĩlà không ổn.”ἱ
“Sau khi đánhầBạch Lĩnh thìíkhông cần ởẹlại…” Triệu Nguyệtắxoa đầu: “Bắtơngười nhà VệằUẩn dẫn đi.”ỉ
Vừa nghe vậy,ạTrương Huy đãôhiểu.
Vị Đế vươngİnày không phảiḽlà người cóĪtài quân sự,Ínhưng lại rấtẵthạo thủ đoạn[hiểm độc. Chưa°bao giờ hắnĩgiành một thànhẩtrì vì nơiìđó là yếuɩđịa quân sựậhoặc có vậtítư thế nào,ứmà đơn giảnÎlà vì nơiỉđó có ngườiộmà chủ tướngíđối phương quan:tâm.
Năm xưa, hắnịgiúp Bắc Địchẵđánh thắng Vệògia tại BạchĩĐế Cốc, lợiἶdụng sự nhuỉnhược của DiêuểDũng và sựỹchính trực củaổVệ gia, hôm°nay chuyện hắnẩmuốn làm cũngḽy như vậy.ï
Trương Huy nhậnįlệnh, lập tứcèan bài xuống.
Đợi[sau khi TrươngĩHuy đi ra,ạTriệu Nguyệt mởụmắt, nhìn Tháiĩy quỳ gốijbên cạnh bắtĨmạch cho hắn:â“Cao thái y,ịcó kết quảỳchưa?”
“Bệ hạ…”ĩCao thái y}thấp thỏm nói:Ī“Đại khái làễngài lo nghĩấquá nhiều…”
“Gầnđđây trẫm cứịthấy mệt mỏi.”ễ
“Quả thật là(ngài quá mệtơmỏi rồi.”
TriệuẻNguyệt trầm mặcịchốc lát, cuốiệcùng hắn đứngilên, đi vềἲhướng nội cungồcủa Trưởng côngâchúa.
Lúc hắn đến,ứTrưởng công chúaắđang chỉ huy‹người đào đấtïdưới gốc mai.
Hômἲnay phần lớnãhoa mai đãİrụng, chỉ cònởlại vài gốcăcây lác đácỉnở trong rừng.]Hắn nhìn Trưởngỳcông chúa từểxa, khuôn mặtɪbà điềm tĩnhẹchỉ huy ngườióđào đất, sauḻđó đặt vàiịhũ rượu vào.
TriệuìNguyệt vẫn luônòkhông lên tiếng,ếđợi sau khiìTrưởng công chúaïchôn rượu xong,ľngười bên cạnhİmới nhắc nhởỉbà: “Nương nương,ḷBệ hạ ởìbên kia.”
TrưởngÏcông chúa ngẩngừđầu lên, nhìnằTriệu Nguyệt đứngİbên gốc cây.ứThấy nàng phátīhiện ra mình,įTriệu Nguyệt mớiἳbước đến trướcἶmặt bà, giúpĩbà chỉnh lạiẻy sam, dịuọdàng hỏi: “Nàngủlàm gì đấy?”ī
“Ta chôn vàiệhũ rượu.” TrưởngĮcông chúa mỉmİcười: “Đợi mùaĮđông sang nămḽlà có thểἰđào lên uốngđrồi.
Triệu Nguyệt vươnɨtay nắm lấyĩtay bà. Mùaiđông, tay bàữgiống như đóngábăng. Triệu Nguyệtİbao bọc tayịbà, cười: “Sangốnăm con biếtínói rồi, trẫmľuống với nàng.”ỷ
Trưởng công chúaìmỉm cười imễlặng. Triệu Nguyệtừdẫn bà điĨvào cung điện,ỉmệt mỏi nói:ế“Bây giờ, thiênẹhạ đều loạn.ḻVệ Uẩn, TốngđThế Lan, SởáLâm Dương… khôngĩtên nào khiếnữta bớt lo.”ờ
Hắn dẫn Trưởngứcông chúa vàojphòng ngồi, gọiếngười bưng nướcẫnóng đến, tựềtay lau choũbà, nhỏ giọngỏnói: “Có điềuĩnàng cũng đừngỉquá lo lắng,ỳtrẫm đã sắpĩxếp hết rồi.ĭĐợi con chúngĺta lớn lên…”ựTriệu Nguyệt ngẩng[đầu, nhìn bàồmỉm cười: “Trẫmásẽ trao mộtĨHoàng vị vữngἰchắc vào tay{nó.”
“Nàng sẽũlà Hoàng hậu,ísau này sẽậlà Thái hậu…”ĩTriệu Nguyệt giơ²tay áp lênịmái tóc bà,ầvẻ mặt mangĩtheo sự dịu[dàng và trịnhềtrọng: “Cả đờijnàng vĩnh viễnỉsẽ là ngườiủphụ nữ tôn²quý nhất thiên(hạ, không phảiờchịu một chútầấm ức nào.”ı
Nghe thấy lờiửnày, tim Trưởngôcông chúa khẽắrun. Bà rủạmắt nhìn tayèmình, hồi lâuởsau, cuối cùngêmới thấp giọngἱđáp một tiếng:ỳ“Ừm.”
“Điện hạ.”ḷHắn nhẹ nhàngấtựa lên đầuôvai bà giốngênhư ở phủĩCông chúa trướcỉkia: “Trẫm làmôgì cũng đềuɨvì nàng vàɪcon, nàng đừng,trách trẫm.”
Trưởngľcông chúa khôngỳnói, bà cảmặnhận hơi ấmïnơi đầu vai.ửGần đây tinhıthần của hắnıcàng ngày càngikhông tốt, thỉnhởthoảng lại cảm)giác mắt mờ.
Bàïbiết là vìḻcái gì, bàýcảm nhận đượcồhắn suy yếu,)ý thức rõọsức sống củaảhắn đang trôiảdần. Bà nắmἴchặt tay hắn,ĩmang theo sựạkhoan dung hiếmįcó mà chậmỉrãi nói: “AạNguyệt, cuộc đờiľcon người phảiìnói đến phúcạphận. Chàng vìĭta và conjmà tích chútịđức đi.”
TriệuἵNguyệt dựa vàoìbà. Lát sau,{hắn chậm rãiĺđáp: “Nàng đừngẵlo.”
Hắn ôm{bà, khẽ cườiệtrầm thấp: “DùЇtrẫm xuống địaắngục, nàng vàfcon vẫn sẽ(sống.”
“A Nguyệt…”ĩTrưởng công chúaùnắm tay hắn:í“Cần gì chứ…”ḹ
“Xuân Hoa.” TriệuἳNguyệt cảm nhậnósự bất an(của bà, hắnīngẩng đầu lên,ỏnhìn Trưởng côngểchúa, ánh mắtĩchất chứa chayùđắng: “Có nhữngịcon đường, trẫmíđã đi rồiổthì không thểãquay đầu. Vệ:Uẩn sẽ khôngÍbỏ qua cho)trẫm, nàng cóùhiểu không?”
Trưởngẹcông chúa ngâyẽngốc nhìn hắn,ļTriệu Nguyệt kiềmơchế cảm xúc,úgian nan nói::“Bắt đầu từẫkhoảnh khắc trẫmèvì báo thùômà bức tửЇVệ gia, trẫmỉđã không quayíđầu được nữa.”ị
“Giữa trẫm vàἷVệ Uẩn…” TriệuýNguyệt dần lãnhïtĩnh: “Phải cóïmột người chết.ἰCó điều nàngἳyên tâm…” Hắnỹnắm tay bà,ɨbình thản nói:õ“Người đó sẽɨkhông phải làἷtrẫm.”
Lúc mệnhặlệnh của TriệuừNguyệt truyền xuống,ỉVệ Uẩn cũngjvừa chiếm đượcâThanh Nam. Chàngõtạm thời trở°về Bạch Lĩnh,ỷsắp xếp côngẹviệc một phen°rồi lại liênĩhệ Thẩm Hữu,ừchuẩn bị liên}thủ giáp côngíDu Thuỷ. Mộtưkhi lấy đượcîDu Thuỷ, chuyệnừsan bằng ThanhἴChâu chỉ trongïtầm tay.
Lúc này, Sở Du vừa về Nguyên Thành. Tin tức Vệ Uẩn chiếm được Thanh Nam vừa truyền đến. Tôn Nghệ được cắt cử làm tướng quân trấn giữ Nguyên Thành. Sở Du bèn bảo Tôn Nghệ viết thư về, hỏi thăm hiện nay Vệ Uẩn đang làm gì.
Trên đường đi, Sở Du và phụ nhân này trò chuyện mới biết nàng tên là Trần Cửu Nhi. Lý Nhạc mà Cố Sở Sinh đang tìm là cha chồng của nàng, nàng là thê tử con trai thứ ba của Lý Nhạc.Nhưng binh hoang mã loạn, lại gặp động đất, ba đứa bé thì hai đứa bệnh chết, cuối cùng chỉ còn lại đứa nhỏ nhất mà nàng mới sinh chưa được bao lâu, không biết có thể chịu được mấy ngày.
Tôn Nghệ lấy làm lạ, bèn hỏi: “Tướng quân, sao người không tự hỏi đi?”
(*) Lư: ngôi nhà sơ sài, đơn sơ
Người phụ nhân kia nhìn thấy Sở Du liền bước lên định quỳ lạy, Sở Du vội đỡ nàng ta dậy. Sau khi hai người hỏi han một phen, phụ nhân kia nói: “Không giấu gì người, không phải thiếp thân muốn tìm Cố đại nhân, mà là có người nói cho thiếp thân biết Cố đại nhân đang tìm thiếp thân.”Sở Du hơi ngượng ngùng, khoát tay: “Bảo ngươi hỏi thì hỏi đi, sao nhiều chuyện vậy?”
Thời điểm Sở Du đến Tuyền Dũng Thành, nàng nhìn thấy hoang tàn đổ nát, thi thể bị người lấy xe đẩy chở đi, thống nhất đưa đi hoả táng dựa theo chỉ dẫn của Nguỵ Thanh Bình. Nơi này hoàn toàn khác với những thành trấn khác, cả trấn đều vô cùng tĩnh lặng, toát lên sự u ám khó nói thành lời, đè nén đến lòng người nặng nề.Tôn Nghệ vừa viết thư theo yêu cầu của Sở Du, vừa nói: “Người đúng là kỳ lạ, theo lý mà nói thì dù là thân phận chủ tướng chiến sự lần này hay là người yêu thì việc ngài viết thư cho Vương gia là chuyện hiển nhiên. Người ngại ngùng như vậy làm gì?”
(*) Lư: ngôi nhà sơ sài, đơn sơ
“Không sao.”
“Ta ngại ngùng chỗ nào?” Sở Du cuối cùng nói: “Không phải ta đang nghĩ cho chàng sao?”
Sở Du ngẩn ra, hiện này Cố Sở Sinh đã rời Nguyên Thành nhiều ngày, còn có ai đến tìm hắn chứ?“Nghĩ?” Tôn Nghệ hơi khó hiểu, Sở Du thở dài, ngồi xếp bằng trên bàn, chống cằm nói: “Ta viết thư rồi, chắc chắn chàng biết ta nhớ chàng. Chàng biết ta nhớ chàng, chàng cũng nhớ ta, không phải lại ngày nhớ đêm mong đến gặp ta sao? Cứ trông mong gặp ta như vậy thì trận này làm sao đánh?”
Cố Sở Sinh chậm rãi quay đầu, hắn ngẩng mặt nhìn nữ tử bên cạnh.
Cố Sở Sinh nghe lời nàng nói, thật lâu sau mới hoàn hồn.
Nhưng cuối cùng ông lão cũng từ từ không còn hơi thở, dù cho Cố Sở Sinh dốc hết toàn lực, ông lão vẫn nhắm hai mắt lại.Lời nói bộc trực như vậy khiến Tôn Nghệ đơ ra, hắn mất nửa ngày mới hoàn hồn. Giọng Vãn Nguyệt truyền từ bên ngoài đến: “Tiểu Thư, bên ngoài có người cầu kiến, bảo là tìm Cố đại nhân.”
Sở Du quan sát hắn từ trên xuống dưới, nói tiếp: “Nghe bảo ngài đang tìm Lý Nhạc, đây là con dâu của Lý Nhạc, ta dẫn người đến cho ngài gặp.”Sở Du ngẩn ra, hiện này Cố Sở Sinh đã rời Nguyên Thành nhiều ngày, còn có ai đến tìm hắn chứ?
Cố Sở Sinh vừa thuần thục vừa run rẩy rút kim ra, châm lên huyệt vị mà Nguỵ Thanh Bình từng chữa trị cho hắn, đồng thời chụp lấy thuốc mà y đồng bên cạnh đưa đến, đút vào miệng đối phương.Nhưng Sở Du cũng không nghĩ nhiều, nàng đứng dậy, nói: “Đi, ta đi xem thử.”
Hắn chậm rãi cười, gọi tên nàng: “A Du.”Dứt lời, Sở Du bảo quan binh dẫn đường, áp tải lương thực.
Sở Du dẫn người ra cửa, nhìn thấy một phụ nhân đứng ở cửa. Phụ nhân kia trông rất trẻ tuổi, mặc y sam rách rưới, tay ôm một đứa trẻ. Sở Du đánh giá phụ nhân kia từ trên xuống dưới, bước lên kính cẩn hỏi: “Cô tìm Cố đại nhân?”
Nhưng bệnh nhân quá nhiều, Nguỵ Thanh Bình còn đang châm kim cho một người khác ở bên kia.Người phụ nhân kia nhìn thấy Sở Du liền bước lên định quỳ lạy, Sở Du vội đỡ nàng ta dậy. Sau khi hai người hỏi han một phen, phụ nhân kia nói: “Không giấu gì người, không phải thiếp thân muốn tìm Cố đại nhân, mà là có người nói cho thiếp thân biết Cố đại nhân đang tìm thiếp thân.”
(*) Trưng binh: triệu tập trai tráng đến tuổi đi lính thời phong kiến.Cố Sở Sinh chỉ nhìn nàng ta là đã hiểu đại khái xảy ra chuyện gì.“Cô là?”
Nhà Lý Nhạc có hai con trai và một con gái, ngày trước trưng binh(*), con trai lớn đã ra chiến trường rồi không trở về. Sau này sưu thuế quá nặng, bởi vì năm đó thu hoạch không tốt, không thể nộp thuế theo yêu cầu mà trượng phu Trần Cửu Nhi bị quan binh đánh tàn nhẫn, sau đó chết trên giường bệnh. Đứa con gái cuối cùng bởi vì nhà nghèo nên đã bán thân vào phủ một phú thương làm nô, hiện nay không biết đã đi về đâu, chỉ còn lại Trần Cửu Nhi chăm sóc ba đứa bé còn lại.
Sở Du nhíu mày, người phụ nữ kia thở dài: “Thiếp thân vốn là người Lý gia, nghe nói Cố đại nhân đang tìm cha chồng Lý Nhạc của mình, thiếp thân bèn tìm đến đây.”
Sở Du dẫn phụ nhân kia đi năm ngày đường mới đến Tuyền Dũng.
Tôn Nghệ lấy làm lạ, bèn hỏi: “Tướng quân, sao người không tự hỏi đi?”Sở Du ngẫm nghĩ một hồi, đã lâu nàng không gặp Nguỵ Thanh Bình và Cố Sở Sinh, không biết tình hình thiên tai nơi bọn họ ở thế nào rồi. Hiện giờ, lương thực đều chuyển từ Nguyên Thành vào Thanh Châu, nàng ngẫm nghĩ rồi cho người thông báo Tôn Nghệ, tự mình dẫn phụ nhân kia đến Thanh Châu.
Tôn Nghệ vừa viết thư theo yêu cầu của Sở Du, vừa nói: “Người đúng là kỳ lạ, theo lý mà nói thì dù là thân phận chủ tướng chiến sự lần này hay là người yêu thì việc ngài viết thư cho Vương gia là chuyện hiển nhiên. Người ngại ngùng như vậy làm gì?”
Lúc này Cố Sở Sinh và Nguỵ Thanh Bình đang cứu trợ tại một nơi tên là tiểu trấn Tuyền Dũng.
Dựa theo chỉ dẫn của người đi đường, hiện tại đa số người đều ở tại y lư(*), Sở Du dẫn theo Trần Cửu Nhi đến đó. Lúc gần đến y lư, bọn họ bỗng nghe thấy tiếng người kêu rên, tiếng khóc, hoảng hốt bên trong.Sở Du dẫn phụ nhân kia đi năm ngày đường mới đến Tuyền Dũng.
Nàng mặc kính trang màu đen, thắt lưng đeo roi da, tóc buộc cao, nhìn vừa dày dạn lại vừa tự tin, nhưng trong nụ cười lại ẩn chứa sự dịu dàng khoan dung chỉ khi trải qua năm tháng bể dâu, vẻ mặt mang theo sự an ủi: “Cố đại nhân, nghỉ ngơi một lát đi.”
Trên đường đi, Sở Du và phụ nhân này trò chuyện mới biết nàng tên là Trần Cửu Nhi. Lý Nhạc mà Cố Sở Sinh đang tìm là cha chồng của nàng, nàng là thê tử con trai thứ ba của Lý Nhạc.
“Ừ.”Nhà Lý Nhạc có hai con trai và một con gái, ngày trước trưng binh(*), con trai lớn đã ra chiến trường rồi không trở về. Sau này sưu thuế quá nặng, bởi vì năm đó thu hoạch không tốt, không thể nộp thuế theo yêu cầu mà trượng phu Trần Cửu Nhi bị quan binh đánh tàn nhẫn, sau đó chết trên giường bệnh. Đứa con gái cuối cùng bởi vì nhà nghèo nên đã bán thân vào phủ một phú thương làm nô, hiện nay không biết đã đi về đâu, chỉ còn lại Trần Cửu Nhi chăm sóc ba đứa bé còn lại.
Từ xa, Sở Du đã nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ, đầu hắn đội bố quan(*), hoa phục dính đầy bùn đất. Hắn mặc dược thường(*), tay bưng chén thuốc, vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt một ông lão. Ban đầu, hắn vẫn còn rất nhẫn nại mớm thuốc cho đối phương, nhưng không biết tại sao đối phương bắt đầu ho khan, máu tươi trào từ trong miệng ra. Cố Sở Sinh hoảng hốt kêu lên: “Nguỵ Thanh Bình! Nguỵ Thanh Bình!”
(*) Dược thường: chắc là loại váy của những người hành y hay mặcSở Du dẫn phụ nhân kia đi năm ngày đường mới đến Tuyền Dũng.(*) Trưng binh: triệu tập trai tráng đến tuổi đi lính thời phong kiến.
Nhưng Sở Du cũng không nghĩ nhiều, nàng đứng dậy, nói: “Đi, ta đi xem thử.”
Nhưng binh hoang mã loạn, lại gặp động đất, ba đứa bé thì hai đứa bệnh chết, cuối cùng chỉ còn lại đứa nhỏ nhất mà nàng mới sinh chưa được bao lâu, không biết có thể chịu được mấy ngày.
Lúc gặp được Sở Du, Trần Cửu Nhi đã không có sữa, đứa trẻ chỉ uống chút cháo lỏng được phân phát cứu trợ. Nhờ trên đường đi đến trấn Tuyền Dũng, Trần Cửu Nhi ăn chút thịt nên cuối cùng mới có sữa.
Tuyền Dũng Thành là thành trấn cứu trợ cuối cùng hiện nay.
Thật ra Tuyền Dũng bị nạn rất nghiêm trọng, nhưng quan viên không báo. Đợi lúc Cố Sở Sinh biết thì đã tới quá muộn.
(*) Trưng binh: triệu tập trai tráng đến tuổi đi lính thời phong kiến.Lúc này Cố Sở Sinh và Nguỵ Thanh Bình đang cứu trợ tại một nơi tên là tiểu trấn Tuyền Dũng.Thời điểm Sở Du đến Tuyền Dũng Thành, nàng nhìn thấy hoang tàn đổ nát, thi thể bị người lấy xe đẩy chở đi, thống nhất đưa đi hoả táng dựa theo chỉ dẫn của Nguỵ Thanh Bình. Nơi này hoàn toàn khác với những thành trấn khác, cả trấn đều vô cùng tĩnh lặng, toát lên sự u ám khó nói thành lời, đè nén đến lòng người nặng nề.
Cố Sở Sinh quỳ tại chỗ, ngây ngốc nhìn ông lão kia.
Trần Cửu Nhi ôm con đi theo sau lưng Sở Du, sợ sệt gọi: “Đại nhân…”
“Cô là?”Dân số Tuyền Dũng rất ít, thậm chí Sở Du đến nơi cất lương thực cũng không có ai giúp nàng dỡ xuống, Sở Du chỉ đành tự mình dỡ hàng. Sau đó, nàng tìm người hỏi thăm đến chỗ Cố Sở Sinh đang ở.“Không sao.”
“Ta ngại ngùng chỗ nào?” Sở Du cuối cùng nói: “Không phải ta đang nghĩ cho chàng sao?”
Sở Du lãnh đạm nói: “Cô cứ đi theo ta là được.”
Sở Du lãnh đạm nói: “Cô cứ đi theo ta là được.”
Sở Du hơi ngượng ngùng, khoát tay: “Bảo ngươi hỏi thì hỏi đi, sao nhiều chuyện vậy?”Dứt lời, Sở Du bảo quan binh dẫn đường, áp tải lương thực.
Dân số Tuyền Dũng rất ít, thậm chí Sở Du đến nơi cất lương thực cũng không có ai giúp nàng dỡ xuống, Sở Du chỉ đành tự mình dỡ hàng. Sau đó, nàng tìm người hỏi thăm đến chỗ Cố Sở Sinh đang ở.
Dứt lời, hắn giơ tay để y đồng bên cạnh đỡ dậy. Người của hắn cũng đã đến, bắt đầu thu xếp cho ông lão. Cố Sở Sinh không nhìn ông cụ, đưa lưng về phía thi thể, nói với Sở Du: “Đã lâu không gặp.”
Dựa theo chỉ dẫn của người đi đường, hiện tại đa số người đều ở tại y lư(*), Sở Du dẫn theo Trần Cửu Nhi đến đó. Lúc gần đến y lư, bọn họ bỗng nghe thấy tiếng người kêu rên, tiếng khóc, hoảng hốt bên trong.
Sở Du lãnh đạm nói: “Cô cứ đi theo ta là được.”(*) Lư: ngôi nhà sơ sài, đơn sơ
Lúc này, Sở Du vừa về Nguyên Thành. Tin tức Vệ Uẩn chiếm được Thanh Nam vừa truyền đến. Tôn Nghệ được cắt cử làm tướng quân trấn giữ Nguyên Thành. Sở Du bèn bảo Tôn Nghệ viết thư về, hỏi thăm hiện nay Vệ Uẩn đang làm gì.Sở Du bước vào y lư, nhìn thấy từng dãy bệnh nhân xếp thành hàng, rất nhiều người đi qua đi lại thoăn thoắt giữa những người này, thay họ băng bó, mớm thuốc.
Sở Du nhíu mày, người phụ nữ kia thở dài: “Thiếp thân vốn là người Lý gia, nghe nói Cố đại nhân đang tìm cha chồng Lý Nhạc của mình, thiếp thân bèn tìm đến đây.”Từ xa, Sở Du đã nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ, đầu hắn đội bố quan(*), hoa phục dính đầy bùn đất. Hắn mặc dược thường(*), tay bưng chén thuốc, vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt một ông lão. Ban đầu, hắn vẫn còn rất nhẫn nại mớm thuốc cho đối phương, nhưng không biết tại sao đối phương bắt đầu ho khan, máu tươi trào từ trong miệng ra. Cố Sở Sinh hoảng hốt kêu lên: “Nguỵ Thanh Bình! Nguỵ Thanh Bình!”
“Ông cố lên…” Giọng hắn run run: “Ông lão, ông cố lên, con trai ông sắp trở về rồi, ông nhất định phải cố lên!”(*) Bố quan: mũ bằng vải bố
Lúc gặp được Sở Du, Trần Cửu Nhi đã không có sữa, đứa trẻ chỉ uống chút cháo lỏng được phân phát cứu trợ. Nhờ trên đường đi đến trấn Tuyền Dũng, Trần Cửu Nhi ăn chút thịt nên cuối cùng mới có sữa.(*) Dược thường: chắc là loại váy của những người hành y hay mặc(*) Bố quan: mũ bằng vải bốCố Sở Sinh chậm rãi quay đầu, hắn ngẩng mặt nhìn nữ tử bên cạnh.(*) Dược thường: chắc là loại váy của những người hành y hay mặc
Nhưng bệnh nhân quá nhiều, Nguỵ Thanh Bình còn đang châm kim cho một người khác ở bên kia.
(*) Dược thường: chắc là loại váy của những người hành y hay mặcSở Du ngẫm nghĩ một hồi, đã lâu nàng không gặp Nguỵ Thanh Bình và Cố Sở Sinh, không biết tình hình thiên tai nơi bọn họ ở thế nào rồi. Hiện giờ, lương thực đều chuyển từ Nguyên Thành vào Thanh Châu, nàng ngẫm nghĩ rồi cho người thông báo Tôn Nghệ, tự mình dẫn phụ nhân kia đến Thanh Châu.Cố Sở Sinh vừa thuần thục vừa run rẩy rút kim ra, châm lên huyệt vị mà Nguỵ Thanh Bình từng chữa trị cho hắn, đồng thời chụp lấy thuốc mà y đồng bên cạnh đưa đến, đút vào miệng đối phương.
“Ông cố lên…” Giọng hắn run run: “Ông lão, ông cố lên, con trai ông sắp trở về rồi, ông nhất định phải cố lên!”
“Ông cố lên…” Giọng hắn run run: “Ông lão, ông cố lên, con trai ông sắp trở về rồi, ông nhất định phải cố lên!”Dường như hắn rất hoảng hốt, Sở Du chậm rãi đi tới, thấy hắn cố gắng cứu ông lão đang ói ra máu.
“Cố đại nhân.” Nàng thấp giọng mở miệng: “Người đã đi rồi.”
Trần Cửu Nhi ôm con đi theo sau lưng Sở Du, sợ sệt gọi: “Đại nhân…”
Nhưng cuối cùng ông lão cũng từ từ không còn hơi thở, dù cho Cố Sở Sinh dốc hết toàn lực, ông lão vẫn nhắm hai mắt lại.
Ánh mắt Cố Sở Sinh chuyển sang người phụ nhân ôm con sau lưng Sở Du, đối phương cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn hắn.
Cố Sở Sinh quỳ tại chỗ, ngây ngốc nhìn ông lão kia.
Hồi lâu sau, Sở Du vươn tay vỗ vai hắn.
“Cố đại nhân.” Nàng thấp giọng mở miệng: “Người đã đi rồi.”
Hắn nắm chặt tay. Lát sau, hắn hít sâu một hơi, gian nan mở miệng: “Trong nhà còn những ai?”Cố Sở Sinh chậm rãi quay đầu, hắn ngẩng mặt nhìn nữ tử bên cạnh.
Lời nói bộc trực như vậy khiến Tôn Nghệ đơ ra, hắn mất nửa ngày mới hoàn hồn. Giọng Vãn Nguyệt truyền từ bên ngoài đến: “Tiểu Thư, bên ngoài có người cầu kiến, bảo là tìm Cố đại nhân.”Nàng mặc kính trang màu đen, thắt lưng đeo roi da, tóc buộc cao, nhìn vừa dày dạn lại vừa tự tin, nhưng trong nụ cười lại ẩn chứa sự dịu dàng khoan dung chỉ khi trải qua năm tháng bể dâu, vẻ mặt mang theo sự an ủi: “Cố đại nhân, nghỉ ngơi một lát đi.”
Cố Sở Sinh nghe lời nàng nói, thật lâu sau mới hoàn hồn.
Hắn chậm rãi cười, gọi tên nàng: “A Du.”
Dứt lời, hắn giơ tay để y đồng bên cạnh đỡ dậy. Người của hắn cũng đã đến, bắt đầu thu xếp cho ông lão. Cố Sở Sinh không nhìn ông cụ, đưa lưng về phía thi thể, nói với Sở Du: “Đã lâu không gặp.”
“Ừ.”
Sở Du quan sát hắn từ trên xuống dưới, nói tiếp: “Nghe bảo ngài đang tìm Lý Nhạc, đây là con dâu của Lý Nhạc, ta dẫn người đến cho ngài gặp.”
Hồi lâu sau, Sở Du vươn tay vỗ vai hắn.
Sở Du bước vào y lư, nhìn thấy từng dãy bệnh nhân xếp thành hàng, rất nhiều người đi qua đi lại thoăn thoắt giữa những người này, thay họ băng bó, mớm thuốc.Ánh mắt Cố Sở Sinh chuyển sang người phụ nhân ôm con sau lưng Sở Du, đối phương cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn hắn.
Cố Sở Sinh chỉ nhìn nàng ta là đã hiểu đại khái xảy ra chuyện gì.
Hắn nắm chặt tay. Lát sau, hắn hít sâu một hơi, gian nan mở miệng: “Trong nhà còn những ai?”
Dạo này CSS đam mê cv hơn bất cứ thứ gì rồi. Dần dần mình cũng cảm thấy CSS thực ra rất dịu dàng
Chiến tranh lầm than, đói kém, bệnh tật,……. Chỉ có một chữ KHỔ!!!
làm hoàng đế mà lòng ko rộng mở, tối ngày cứ âm mưu hiểm độc như ở hậu viện, ti bỉ ..
Chiến tranh lầm than 🙁 chỉ có dân chúng khổ sở. Chả có cái lí do gì có thể hiện hộ đc cho TN. Sai lại càng sai 🙁
Đang đếm từng ngày ông Nguyệt ngủm đây?