Sơn Hà Chẩm – Chương 152

Chương 152

Cố đại nhân, đứa bé này thuộc về ngài

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Lời vừa hỏi ra, cả Trần Cửu Nhi cũng sững sờ. Nàng cẩn thận quan sát Cố Sở Sinh một lúc, vẫn không biết người này và trong nhà mình có liên quan gì. Cố Sở Sinh nhận ra nghi hoặc của nàng, giải thích: “Lúc trước ta từng gặp phụ thân của cha chồng cô, ông nhờ ta tìm kiếm các người, hỏi xem các người có khoẻ không. Hiện nay chỉ có một phụ nhân là cô đến…” Nàng ngay sau đó lại đối một cái người ta nói.

Cố Sở Sinh mím môi, Trần Cửu Nhi hiểu ra, nàng đỏ mắt, cúi đầu nói: “Trong nhà… quả thật không còn ai khác.”

Cố Sở Sinh không lên tiếng. Lát sau, hắn thở dài: “Ta hiểu rồi, cô lui xuống đi. Ta bảo người sắp xếp cho cô nghỉ ngơi.” Nhân còn tại trung ương tháp Ánh Sáng.

Dứt lời, Cố Sở Sinh quay đầu nói với Sở Du: “Bây giờ đông người nhiều việc…”

“Không sao.” Sở Du khoát tay: “Ta đến giúp đỡ.” Nơi này trang trọng mà lại tráng lệ.

Hiện giờ quả thật Tuyền Dũng không đủ người, người bệnh nhiều hơn người khỏe. Sở Du theo Cố Sở Sinh làm trợ thủ cho Nguỵ Thanh Bình. Đến khuya, hai người mới trở về phủ nha.

Nguỵ Thanh Bình ngả xuống đã ngủ. Sau khi Cố Sở Sinh rửa mặt xong thì đi gặp Trần Cửu Nhi. Nghiêu Tửu là cái hai mươi lăm 6 tuổi.

Gi này đã khuya, CS Sinh gpìTrn Cu Nhikhông thích hp,,đúng lúc SĩDu cũng khôngìng nên bènũkéo cô theogp Trn CuNhi. Hn ngheÍTrn Cu Nhiãthut li chuynxy ra trongnhà, lòng dnnng n. Saukhi nghe xong,ìhn th dàiInói: “Nếu nhưtrong nhà khôngjcòn ai, vyta cũng khôngɩhi âm cholão bá na.”

Dù sao ômp hi vngcòn tt hơn:ngưi đu bctin k đuáxanh.

Trn Cu Nhiīmím môi. Saukhi an iýTrn Cu Nhimy câu, CS Sinh đngdy, dn theoIS Du raìngoài.

Nhưng đi chưaìđưc my bưc,C S Sinhđã nghe TrnìCu Nhi saulưng gi: “Cđi nhân!”

CS Sinh dng³bưc, quay đuli, thy TrnCu Nhi ngnđl nhìn hn:Ĩ“C đi nhân,°thiếp thân cóth nói riêngvài li vi,ngài không?”

CS Sinh doÍd mt lúc,{ngng đu nhìnìS Du. SDu bèn ch:đng ra ngoài,òđ li haiìngưi trong phòng.

TrnCu Nhi nhìníC S Sinh,Ĩbế đa bétrong lòng ti:“C đi nhân,ĭthiếp thân có{mt yêu cuÍquá đáng.”

CS Sinh nhíuĩmày, nhìn TrnCu Nhi nâng[đa bé lên:fThiếp thân biếtàĐi nhân lòngđd nhân nghĩa,đa bé nàyìlà huyết mchêduy nht cònli ca Lýth. Hin gi,ýthi thế lonĪlc, thiếp thânkhông đ scnuôi dưng…

“Cômun ta nhnínuôi đa béĨnày?”

C SSinh nhíu chtɨmày, Trn CuâNhi chn chìmt lát, cuiìcùng nói: “Hiívng đi nhânýđáp ng!”

“Hoangɨđưng!”

C SSinh quát mng:“Cô thân làïmu thân, licòn ti thế,ĩlàm gì cóđo lý đemêcho con mình?”ó

Dt li, CS Sinh xoayìngưi đnh rangoài. Trn CuìNhi đng dy,ĭrun ry nói:éÝ ca Cđi nhân làìbi vì đatr này cònàmu thân choįnên ngài không(đáp ng phiđkhông?”

“Cô làmu thân nóC S Sinhnghiêm ngh nhìnınàng: “Đương nhiênĨnó là tráchônhim ca cô.Có điu côyên tâm… CīS Sinh nhìnơph nhân kiarun ry, duging li: “Taìs sai ngưiđưa bc trngĩcho cô, côĮdn theo đaưbé đón Lýlão bá trív mà sngɪqua ngày.”

“Nếuénó không cònmu thân thìísao?”

Trn CuNhi c chpÎm ming, CS Sinh cauımày: “Rt cuccô mun higì?”

“Nếu cómt ngày, thiếpthân bt ngxy ra chuyn…Trn Cu Nhiìbình tĩnh li,đnhìn chăm chúĬC S Sinh,hi: “Như vy,IC đi nhâncó th thuïnhn đa béúnày không?”

CS Sinh nhìnĩTrn Cu Nhi.Hn nghĩ mtn t nhưTrn Cu Nhi)cũng ch muncu xin mtùch da choúcon mình trongĨthi lon thếĩphiêu bc màthôi.

Vì thế hngt đu đáp:ıĐưc.”

Trn CuNhi th phào,khom ngưi xung,ĩôm đa béqu dưi đt,Їnghiêm túc đat C SơSinh.

Hn xoay ngưióri đi. Lúcįra ti hànhlang, hn nhìnthy S Duũđang ôm kiếmch. Hai ngưiìcùng đi rakhi sân vin,²C S SinhĪc chp muntin S Duêv phòng.

“Cô ynói gì vingài?”

S Duđã quen tácphong này caíC S Sinh,thun ming tìmđ tài nóiïchuyn phiếm. Tronglòng C SSinh hơi btЇan, hn chmɪrãi đáp: “Côáy hi tacó th thunhn…

Li cònáchưa dt, CíS Sinh đtngt phn ngli, kêu lênmt tiếng: “Không(hay ri!”

Sauđó, hn lpótc chy vôphía phòng TrnèCu Nhi. SDu ngn ngưi,ĩri cũng quaytr li.

Va miătr li sânvin, hai ngưiđã nghe thytiếng khóc dytri ca trơcon. C S°Sinh xông vàotrưc, đt ngtđá toang caphòng, máu chy}đy đt, nt nm trongvũng máu, trưcngc cm mtcon dao sc}nhn.

Đa bé Ĩbên cnh nàngdưng như cmgiác đưc gìđó, tay chânquơ quào, khócìđến tím rutɩtím gan.

C SúSinh nhào ti,Ily vi gcìvà thuc t:trong tay áora. Gn đây[hn làm nhngļchuyn cp cu(này vô cùngthun thc, SíDu xoay ngưiíđi tìm Ngu,Thanh Bình, C¸S Sinh ĩtrong phòng bónïthuc cho TrnCu Nhi, épcht v tríòchy máu, vЇmt hong ht.

TrnjCu Nhi gianÎnan cưi: “Đinhân…

Nàng mming nói: “Đaùbé này cònchưa có tên…ĩNgài… hãy chămôsóc…

“Cô milà mu thânnó!” C SSinh rng gin:í“Sao li cómu thân nhưĮcô ch!”

Nưcmt chy xungt trong mt]Trn Cu Nhi, nàng btcưi khó nhc:Đi nhân… Gingnh như bèoįtrôi: “Ni khdân đen, quýânhân nào biết?”

“Mt cái mng…ЇNàng th gp,máu điên cungĺtrào ra tkhe h ngóntay C SSinh. C ngưihn đu runíry, nghe nàngnói: “Đi licon ta… nađi bình an…Ïcũng đáng.”

Điònhân… Trưc mtjnàng ti dn:Đi S này…úkhi nào… miĨbình yên?”

Hixong nhng liânày, dưng nhưc cơ thĬnàng cũng liÎtàn theo câuïhi y.

CS Sinh cnĩrăng, tay vnn lên mingvết thương nàng,c gng cmmáu. C ngưihn run ry,{đa tr bên cnh dưngnhư biết muìthân đã đi,khóc rng mãiìkhông ngng.

Lúc NguĩThanh Bình chyõtheo S Duívào phòng, TrnCu Nhi đãkhông còn nhpđp.

C S Sinh[qu ti ch,ăvn còn giơtư thế cungưi. Ngu ThanhfBình chy tibên thi th,sau khi kimìtra nhanh mtīlưt, biu cmcũng trm xung.

Látsau, nàng lcóđu, đng dy.

Ngụy Thanh Bình đứng lên, nhìn Cố Sở Sinh vẫn không nhúc nhích: “Cố đại nhân, người đã không còn, đưa đi thôi.”

Nàng ôm đứa bé theo Cố Sở Sinh về phòng, căn dặn người chuẩn bị một bát thuốc an thần cho Cố Sở Sinh rồi mới đi tới phòng hắn.

Cố Sở Sinh nghe thấy lời Sở Du mới có chút phản ứng. Dường như lúc này hắn mới hoàn hồn, đờ đẫn đứng dậy.

Cố Sở Sinh không đóng cửa, hắn ngồi bên mép giường, ôm lấy bản thân bằng đôi tay dính máu, thẫn thờ nhìn trăng chiếu vào.

Cố Sở Sinh vẫn không nhúc nhích, Sở Du bước lên trước, ôm đứa bé vào lòng, vỗ vai hắn: “Đứng lên đi.”

Hắn cảm giác vô số cảm xúc kiềm nén đều tuôn trào ra trước mặt nữ tử này. Hắn cứ thế phủ phục trước mặt nàng, gào khóc thành tiếng.“Gần đây, mỗi ngày ta đều thấy người chết.”“Đáng lý ta nên biết từ sớm.”

Cố Sở Sinh nghe thấy lời Sở Du mới có chút phản ứng. Dường như lúc này hắn mới hoàn hồn, đờ đẫn đứng dậy.

Hắn giơ tay đặt lên ngực mình, giận dữ quát: “Bởi vì cẩu tặc Triệu Nguyệt kia lòng lang dạ sói! Bởi vì Thuần Đức Đế kia ngu xuẩn không phân thị phi! Bởi vì cẩu tặc Diêu Dũng chỉ nghĩ cho riêng mình! Bởi vì ta…”

Trên tay hắn vẫn còn nhuốm máu, đi đứng lảo đảo. Sở Du thấy tình trạng của hắn không ổn, vội vàng đi theo.

Cố Sở Sinh nghe vậy, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía đứa bé trong lòng Sở Du.

Nàng ôm đứa bé theo Cố Sở Sinh về phòng, căn dặn người chuẩn bị một bát thuốc an thần cho Cố Sở Sinh rồi mới đi tới phòng hắn.

“Ừ.”“Nhưng vì sao Đại Sở lại không yên?” Cố Sở Sinh đứng dậy, cúi người, nhìn Sở Du chăm chú, hàm răng khẽ run: “Đại Sở ta có đất đai rộng lớn nhất, nam nhi anh dũng nhất, bá tánh chăm chỉ nhất, vì sao lại không yên? Là vì lòng người…”

Cố Sở Sinh không đóng cửa, hắn ngồi bên mép giường, ôm lấy bản thân bằng đôi tay dính máu, thẫn thờ nhìn trăng chiếu vào.

Sở Du lẳng lặng lắng nghe tiếng khóc của hắn. Nàng nhìn ánh trăng đêm nay, cảm giác dường như tiếng khóc kia là một con sông dài, gột rửa con người bên cạnh từng chút một.

“Sở Sinh.” Sở Du thở dài: “Không thể trách ngài.”

“Đáng lý ta nên biết từ sớm.”

“Đại Sở sẽ bình yên thôi.”

Nước mắt lăn dài, Cố Sở Sinh khép mi: “Ta ăn cơm của dân, mặc y phục của dân, đảm nhiệm Đại học sĩ Nội các, nhưng ta lại không có cách nào.”

Sở Du dỗ đứa bé, bước vào, nghe thấy tiếng nói của  Cố Sở Sinh: “Ta nên sớm nghĩ ra vì sao cô ấy lại hỏi những lời đó. Ta cũng nên sớm hiểu cô ấy đã chịu nhiều cực khổ, thế giới của cô ấy khó khăn hơn tưởng tượng của ta rất nhiều.”

“Thật ra không phải là ngài không có cách nào.” Sở Du nhìn Cố Sở Sinh bình tĩnh lại, nàng mỉm cười: “Muốn thay đổi số phận một quốc gia, phải dựa vào rất nhiều người, mỗi người thay đổi một ít. Cố Sở Sinh, thật ra ngài đã làm rất nhiều rồi, không phải sao?”

“Một người phụ nhân bế theo một đứa bé như cô ấy, muốn sống tiếp là quá khó khăn.”

Hắn trơ mắt nhìn tất cả mọi thứ hắn muốn mất đi, rời bỏ, huỷ diệt, sụp đổ, nhưng hắn không có cách nào cả.

Sở Du ôm đứa trẻ bước tới bên cạnh Cố Sở Sinh, ngồi xuống, nghe hắn nói: “Cô ấy sống không nổi, dù cho có ta giúp đỡ, nhưng ta có thể giúp được mấy năm? Ta không ở cạnh, có lẽ không bao lâu sau, ta cũng chẳng nhớ còn người này nữa.”

Kiếp trước, hắn không thể sóng vai cùng nàng.

“Sở Sinh.” Sở Du thở dài: “Không thể trách ngài.”

Không có ai ngờ người phụ nhân ấy sẽ có dự định như vậy.

Không có ai ngờ người phụ nhân ấy sẽ có dự định như vậy.

Hắn rưng rưng lệ, khàn giọng nói: “Chúng ta cùng cố gắng.”

“Trong lòng cô ấy cảm thấy nếu ta không giúp, cô ấy và đứa bé này đều không sống nổi, cho nên cứ một mực ép ta nhận nó.”

Cố Sở Sinh chầm chậm dời mắt nhìn sang Sở Du: “Vì sao bách tính Đại Sở ta lại cảm thấy mạng sống mình như con giun con dế, không ai cứu giúp thì không sống nổi?”

“Nhưng vì sao cô ấy lại sống một cách tuyệt vọng như thế?”

Cố Sở Sinh chầm chậm dời mắt nhìn sang Sở Du: “Vì sao bách tính Đại Sở ta lại cảm thấy mạng sống mình như con giun con dế, không ai cứu giúp thì không sống nổi?”

Hắn chậm rãi nhắm mắt, gian nan mở miệng: “Bởi vì ta… nhu nhược vô năng.”

“Sở Sinh…”

Sở Du dỗ đứa bé, bước vào, nghe thấy tiếng nói của  Cố Sở Sinh: “Ta nên sớm nghĩ ra vì sao cô ấy lại hỏi những lời đó. Ta cũng nên sớm hiểu cô ấy đã chịu nhiều cực khổ, thế giới của cô ấy khó khăn hơn tưởng tượng của ta rất nhiều.”

Sở Du bị ánh lệ trong mắt Cố Sở Sinh làm giật mình. Hắn nhìn nàng, run rẩy cơ thể, khàn giọng nói: “Cô ấy hỏi ta khi nào Đại Sở mới bình yên? Ta cũng từng hỏi câu này, kiếp trước, kiếp này, ta đã hỏi hai kiếp…”

“Nhưng vì sao Đại Sở lại không yên?” Cố Sở Sinh đứng dậy, cúi người, nhìn Sở Du chăm chú, hàm răng khẽ run: “Đại Sở ta có đất đai rộng lớn nhất, nam nhi anh dũng nhất, bá tánh chăm chỉ nhất, vì sao lại không yên? Là vì lòng người…”

Hắn giơ tay đặt lên ngực mình, giận dữ quát: “Bởi vì cẩu tặc Triệu Nguyệt kia lòng lang dạ sói! Bởi vì Thuần Đức Đế kia ngu xuẩn không phân thị phi! Bởi vì cẩu tặc Diêu Dũng chỉ nghĩ cho riêng mình! Bởi vì ta…”

Giọng nàng trầm tĩnh bình thản: “Sau này, ngài đã là phụ thân rồi.”

Cố Sở Sinh không đáp. Thật lâu sau, hắn mới chầm chậm mỉm cười.

Hắn chậm rãi nhắm mắt, gian nan mở miệng: “Bởi vì ta… nhu nhược vô năng.”

Sở Du ôm đứa trẻ bước tới bên cạnh Cố Sở Sinh, ngồi xuống, nghe hắn nói: “Cô ấy sống không nổi, dù cho có ta giúp đỡ, nhưng ta có thể giúp được mấy năm? Ta không ở cạnh, có lẽ không bao lâu sau, ta cũng chẳng nhớ còn người này nữa.”

“Sở Sinh.” Sở Du nhẹ nhàng vỗ về lưng đứa trẻ, chậm rãi nói: “Đừng gánh vác một quốc gia lên vai một mình mình.”

“Sở Sinh…”

“Gần đây, mỗi ngày ta đều thấy người chết.”

Đứa bé kia ngủ rất say, Sở Du đưa đến cho Cố Sở Sinh. Hắn đón lấy, cúi đầu nhìn đứa bé.

Giọng Cố Sở Sinh nghẹn ngào: “Mỗi ngày, ta đều thấy bọn họ chết trước mặt ta. Ta cố gắng cứu từng người một, nhưng chẳng cứu được ai cả. Sinh tử, ta không quản được. Thiên tai, ta ngăn không nổi. Ngay cả nhân hoạ, ta cũng không có cách nào.”

Giọng nàng vững vàng: “Chúng ta cùng cố gắng.

Nước mắt lăn dài, Cố Sở Sinh khép mi: “Ta ăn cơm của dân, mặc y phục của dân, đảm nhiệm Đại học sĩ Nội các, nhưng ta lại không có cách nào.”

“A Du…” Hắn chầm chạp quỳ sụp xuống đất, còng lưng, giơ tay bưng mặt, nước mắt nhỏ xuống bàn tay, hoà lẫn máu tươi: “Ta không có cách nào cả.”

Cả hai đời của hắn, với bản thân, hắn muốn yêu nhưng khó cầu; với quốc gia, hắn muốn hộ nhưng khó an.

Hắn trơ mắt nhìn tất cả mọi thứ hắn muốn mất đi, rời bỏ, huỷ diệt, sụp đổ, nhưng hắn không có cách nào cả.

Hắn cảm giác vô số cảm xúc kiềm nén đều tuôn trào ra trước mặt nữ tử này. Hắn cứ thế phủ phục trước mặt nàng, gào khóc thành tiếng.

Sở Du lẳng lặng lắng nghe tiếng khóc của hắn. Nàng nhìn ánh trăng đêm nay, cảm giác dường như tiếng khóc kia là một con sông dài, gột rửa con người bên cạnh từng chút một.

Nàng vươn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai hắn. Hồi lâu sau, chờ tiếng khóc hắn dần lắng xuống, nàng mới chậm rãi nói: “Lau nước mắt đi, ngủ một giấc thật ngon.”

Giọng nàng trầm tĩnh bình thản: “Sau này, ngài đã là phụ thân rồi.”

“Sở Sinh.” Sở Du nhẹ nhàng vỗ về lưng đứa trẻ, chậm rãi nói: “Đừng gánh vác một quốc gia lên vai một mình mình.”

Cố Sở Sinh ngẩng đầu nhìn ánh mắt nàng, nghe nàng nghiêm túc nói: “Cuộc đời này, có ta, Vệ Uẩn, ca ta, Tống Thế Lan, Nguỵ Thanh Bình… còn có rất nhiều người.”

Cố Sở Sinh nghe vậy, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía đứa bé trong lòng Sở Du.

Ngụy Thanh Bình đứng lên, nhìn Cố Sở Sinh vẫn không nhúc nhích: “Cố đại nhân, người đã không còn, đưa đi thôi.”

Giọng Cố Sở Sinh nghẹn ngào: “Mỗi ngày, ta đều thấy bọn họ chết trước mặt ta. Ta cố gắng cứu từng người một, nhưng chẳng cứu được ai cả. Sinh tử, ta không quản được. Thiên tai, ta ngăn không nổi. Ngay cả nhân hoạ, ta cũng không có cách nào.”

Đứa bé kia ngủ rất say, Sở Du đưa đến cho Cố Sở Sinh. Hắn đón lấy, cúi đầu nhìn đứa bé.

“Thật ra không phải là ngài không có cách nào.” Sở Du nhìn Cố Sở Sinh bình tĩnh lại, nàng mỉm cười: “Muốn thay đổi số phận một quốc gia, phải dựa vào rất nhiều người, mỗi người thay đổi một ít. Cố Sở Sinh, thật ra ngài đã làm rất nhiều rồi, không phải sao?”

“Đại Sở sẽ bình yên thôi.”

“Nhưng vì sao cô ấy lại sống một cách tuyệt vọng như thế?”

Cố Sở Sinh ngẩng đầu nhìn ánh mắt nàng, nghe nàng nghiêm túc nói: “Cuộc đời này, có ta, Vệ Uẩn, ca ta, Tống Thế Lan, Nguỵ Thanh Bình… còn có rất nhiều người.”

Sở Du bị ánh lệ trong mắt Cố Sở Sinh làm giật mình. Hắn nhìn nàng, run rẩy cơ thể, khàn giọng nói: “Cô ấy hỏi ta khi nào Đại Sở mới bình yên? Ta cũng từng hỏi câu này, kiếp trước, kiếp này, ta đã hỏi hai kiếp…”

“Trong lòng cô ấy cảm thấy nếu ta không giúp, cô ấy và đứa bé này đều không sống nổi, cho nên cứ một mực ép ta nhận nó.”

Giọng nàng vững vàng: “Chúng ta cùng cố gắng.

Cố Sở Sinh không đáp. Thật lâu sau, hắn mới chầm chậm mỉm cười.

“Ừ.”

Hắn rưng rưng lệ, khàn giọng nói: “Chúng ta cùng cố gắng.”

Kiếp trước, hắn không thể sóng vai cùng nàng.

Kiếp này được đứng cạnh nhau, hắn đã thấy đủ rồi.

5 5 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

12 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Đúng vậy, đời trước nếu thể thì đời này hãy cố gắng nhiều hơn nữa. Chỉ cần hết sức thì sẽ không hối tiếc

12
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!