Chương 152
Cố đại nhân, đứa bé này thuộc về ngài
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Lời vừa hỏi ra, cả Trần Cửu Nhi cũng sững sờ. Nàng cẩn thận quan sát Cố Sở Sinh một lúc, vẫn không biết người này và trong nhà mình có liên quan gì. Cố Sở Sinh nhận ra nghi hoặc của nàng, giải thích: “Lúc trước ta từng gặp phụ thân của cha chồng cô, ông nhờ ta tìm kiếm các người, hỏi xem các người có khoẻ không. Hiện nay chỉ có một phụ nhân là cô đến…” Nàng ngay sau đó lại đối một cái người ta nói.
Cố Sở Sinh mím môi, Trần Cửu Nhi hiểu ra, nàng đỏ mắt, cúi đầu nói: “Trong nhà… quả thật không còn ai khác.”
Cố Sở Sinh không lên tiếng. Lát sau, hắn thở dài: “Ta hiểu rồi, cô lui xuống đi. Ta bảo người sắp xếp cho cô nghỉ ngơi.” Nhân còn tại trung ương tháp Ánh Sáng.
Dứt lời, Cố Sở Sinh quay đầu nói với Sở Du: “Bây giờ đông người nhiều việc…”
“Không sao.” Sở Du khoát tay: “Ta đến giúp đỡ.” Nơi này trang trọng mà lại tráng lệ.
Hiện giờ quả thật Tuyền Dũng không đủ người, người bệnh nhiều hơn người khỏe. Sở Du theo Cố Sở Sinh làm trợ thủ cho Nguỵ Thanh Bình. Đến khuya, hai người mới trở về phủ nha.
Nguỵ Thanh Bình ngả xuống đã ngủ. Sau khi Cố Sở Sinh rửa mặt xong thì đi gặp Trần Cửu Nhi. Nghiêu Tửu là cái hai mươi lăm 6 tuổi.
Giờ này đã khuya, Cố‹Sở Sinh gặpìTrần Cửu Nhiừkhông thích hợp,,đúng lúc SởĩDu cũng khôngìngủ nên bènũkéo cô theoởgặp Trần CửuỉNhi. Hắn ngheÍTrần Cửu Nhiãthuật lại chuyệnửxảy ra trongẻnhà, lòng dầnắnặng nề. Sauẻkhi nghe xong,ìhắn thở dàiInói: “Nếu nhưỉtrong nhà khôngjcòn ai, vậyἲta cũng khôngɩhồi âm choừlão bá nữa.”ợ
Dù sao ômảấp hi vọngểcòn tốt hơn:người đầu bạcởtiễn kẻ đầuáxanh.
Trần Cửu Nhiīmím môi. Sauỉkhi an ủiýTrần Cửu Nhiỗmấy câu, CốộSở Sinh đứngἵdậy, dẫn theoISở Du raìngoài.
Nhưng đi chưaìđược mấy bước,ỉCố Sở Sinhửđã nghe TrầnìCửu Nhi sauἰlưng gọi: “Cốạđại nhân!”
CốảSở Sinh dừng³bước, quay đầuỵlại, thấy TrầnἷCửu Nhi ngấnđlệ nhìn hắn:Ĩ“Cố đại nhân,°thiếp thân cóỉthể nói riêngἶvài lời với,ngài không?”
CốặSở Sinh doÍdự một lúc,{ngẩng đầu nhìnìSở Du. SởỏDu bèn chủ:động ra ngoài,òđể lại haiìngười trong phòng.
TrầnặCửu Nhi nhìníCố Sở Sinh,Ĩbế đứa béẻtrong lòng tới:ữ“Cố đại nhân,ĭthiếp thân có{một yêu cầuÍquá đáng.”
CốἰSở Sinh nhíuĩmày, nhìn TrầnầCửu Nhi nâng[đứa bé lên:f“Thiếp thân biếtàĐại nhân lòngđdạ nhân nghĩa,ứđứa bé nàyìlà huyết mạchêduy nhất cònỉlại của Lýợthị. Hiện giờ,ýthời thế loạnĪlạc, thiếp thânỹkhông đủ sứcễnuôi dưỡng…”
“Côḷmuốn ta nhậnínuôi đứa béĨnày?”
Cố SởềSinh nhíu chặtɨmày, Trần CửuâNhi chần chờìmột lát, cuốiìcùng nói: “Hiívọng đại nhânýđáp ứng!”
“Hoangɨđường!”
Cố SởểSinh quát mắng:ἱ“Cô thân làïmẫu thân, lạiấcòn tại thế,ĩlàm gì cóựđạo lý đemêcho con mình?”ó
Dứt lời, CốỉSở Sinh xoayìngười định ra‹ngoài. Trần CửuìNhi đứng dậy,ĭrun rẩy nói:é“Ý của Cốẳđại nhân làìbởi vì đứaḷtrẻ này cònàmẫu thân choįnên ngài không(đáp ứng phảiđkhông?”
“Cô làểmẫu thân nó…”ḻCố Sở Sinhửnghiêm nghị nhìnınàng: “Đương nhiênĨnó là tráchônhiệm của cô.ỗCó điều côớyên tâm…” CốīSở Sinh nhìnơphụ nhân kiaịrun rẩy, dịuẩgiọng lại: “Taìsẽ sai ngườiựđưa bạc trắngĩcho cô, côĮdẫn theo đứaưbé đón Lýầlão bá trởívề mà sốngɪqua ngày.”
“Nếuénó không cònẩmẫu thân thìísao?”
Trần CửuịNhi cố chấpÎmở miệng, CốồSở Sinh cauımày: “Rốt cuộcữcô muốn hỏiỏgì?”
“Nếu cóằmột ngày, thiếpỉthân bất ngờốxảy ra chuyện…”ầTrần Cửu Nhiìbình tĩnh lại,đnhìn chăm chúĬCố Sở Sinh,ẫhỏi: “Như vậy,ICố đại nhânặcó thể thuïnhận đứa béúnày không?”
CốỗSở Sinh nhìnĩTrần Cửu Nhi.ỉHắn nghĩ mộtởnữ tử nhưỉTrần Cửu Nhi)cũng chỉ muốnịcầu xin mộtùchỗ dựa choúcon mình trongĨthời loạn thếĩphiêu bạc màἶthôi.
Vì thế hắnặgật đầu đáp:ı“Được.”
Trần CửuịNhi thở phào,ỡkhom người xuống,ĩôm đứa béặquỳ dưới đất,Їnghiêm túc đaḹtạ Cố SởơSinh.
Hắn xoay ngườiórời đi. Lúcįra tới hànhỉlang, hắn nhìnễthấy Sở Duũđang ôm kiếmạchờ. Hai ngườiìcùng đi raḹkhỏi sân viện,²Cố Sở SinhĪcố chấp muốnỉtiễn Sở Duêvề phòng.
“Cô ấyḻnói gì vớiẳngài?”
Sở Duḷđã quen tácốphong này củaíCố Sở Sinh,ḹthuận miệng tìmằđề tài nóiïchuyện phiếm. Trong‹lòng Cố Sở‹Sinh hơi bấtЇan, hắn chậmɪrãi đáp: “Côáấy hỏi taắcó thể thuỉnhận…”
Lời cònáchưa dứt, CốíSở Sinh độtữngột phản ứngổlại, kêu lênặmột tiếng: “Không(hay rồi!”
Sauềđó, hắn lậpótức chạy vềôphía phòng TrầnèCửu Nhi. SởịDu ngẩn người,ĩrồi cũng quayẹtrở lại.
Vừa mớiătrở lại sânỉviện, hai ngườiầđã nghe thấyἱtiếng khóc dậyịtrời của trẻơcon. Cố Sở°Sinh xông vàoἱtrước, đột ngộtụđá toang cửaỉphòng, máu chảy}đầy đất, nữốtử nằm trongằvũng máu, trước‹ngực cắm mộtịcon dao sắc}nhọn.
Đứa bé ởĨbên cạnh nàng‹dường như cảmἳgiác được gìἲđó, tay chânḹquơ quào, khócìđến tím ruộtɩtím gan.
Cố SởúSinh nhào tới,Ilấy vải gạcìvà thuốc từ:trong tay áoặra. Gần đây[hắn làm nhữngļchuyện cấp cứu(này vô cùngịthuần thục, SởíDu xoay ngườiíđi tìm Nguỵ,Thanh Bình, Cố¸Sở Sinh ởĩtrong phòng bónïthuốc cho TrầnềCửu Nhi, épấchặt vị tríòchảy máu, vẻЇmặt hoảng hốt.
TrầnjCửu Nhi gianÎnan cười: “Đạiἷnhân…”
Nàng mởḷmiệng nói: “Đứaùbé này cònỉchưa có tên…ĩNgài… hãy chămôsóc…”
“Cô mớiịlà mẫu thânằnó!” Cố SởἳSinh rống giận:í“Sao lại cóầmẫu thân nhưĮcô chứ!”
Nướcἴmắt chảy xuốngḷtừ trong mắt]Trần Cửu Nhiổ, nàng bậtẩcười khó nhọc:ḹ“Đại nhân…” Giọngựnhẹ như bèoįtrôi: “Nỗi khổ‹dân đen, quýânhân nào biết?”ỡ
“Một cái mạng…”ЇNàng thở gấp,ữmáu điên cuồngĺtrào ra từỉkhe hở ngónḻtay Cố SởἶSinh. Cả ngườiỉhắn đều runírẩy, nghe nàngἵnói: “Đổi lạiἴcon ta… nửaỗđời bình an…Ïcũng đáng.”
“Đạiònhân…” Trước mắtjnàng tối dần:ổ“Đại Sở này…úkhi nào… mớiĨbình yên?”
Hỏiẻxong những lờiânày, dường nhưỉcả cơ thểĬnàng cũng lụiÎtàn theo câuïhỏi ấy.
CốḻSở Sinh cắnĩrăng, tay vẫnỹấn lên miệngỗvết thương nàng,ịcố gắng cầmởmáu. Cả ngườiỳhắn run rẩy,{đứa trẻ ởầbên cạnh dườngḷnhư biết mẫuìthân đã đi,ḷkhóc rống mãiìkhông ngừng.
Lúc NguỵĩThanh Bình chạyõtheo Sở Duívào phòng, TrầnḽCửu Nhi đãịkhông còn nhịpữđập.
Cố Sở Sinh[quỳ tại chỗ,ăvẫn còn giữơtư thế cứuụngười. Nguỵ ThanhfBình chạy tớiἳbên thi thể,ịsau khi kiểmìtra nhanh mộtīlượt, biểu cảmẩcũng trầm xuống.
Látờsau, nàng lắcóđầu, đứng dậy.
Ngụy Thanh Bình đứng lên, nhìn Cố Sở Sinh vẫn không nhúc nhích: “Cố đại nhân, người đã không còn, đưa đi thôi.”
Nàng ôm đứa bé theo Cố Sở Sinh về phòng, căn dặn người chuẩn bị một bát thuốc an thần cho Cố Sở Sinh rồi mới đi tới phòng hắn.
Cố Sở Sinh nghe thấy lời Sở Du mới có chút phản ứng. Dường như lúc này hắn mới hoàn hồn, đờ đẫn đứng dậy.
Cố Sở Sinh không đóng cửa, hắn ngồi bên mép giường, ôm lấy bản thân bằng đôi tay dính máu, thẫn thờ nhìn trăng chiếu vào.
Cố Sở Sinh vẫn không nhúc nhích, Sở Du bước lên trước, ôm đứa bé vào lòng, vỗ vai hắn: “Đứng lên đi.”
Hắn cảm giác vô số cảm xúc kiềm nén đều tuôn trào ra trước mặt nữ tử này. Hắn cứ thế phủ phục trước mặt nàng, gào khóc thành tiếng.“Gần đây, mỗi ngày ta đều thấy người chết.”“Đáng lý ta nên biết từ sớm.”
Cố Sở Sinh nghe thấy lời Sở Du mới có chút phản ứng. Dường như lúc này hắn mới hoàn hồn, đờ đẫn đứng dậy.
Hắn giơ tay đặt lên ngực mình, giận dữ quát: “Bởi vì cẩu tặc Triệu Nguyệt kia lòng lang dạ sói! Bởi vì Thuần Đức Đế kia ngu xuẩn không phân thị phi! Bởi vì cẩu tặc Diêu Dũng chỉ nghĩ cho riêng mình! Bởi vì ta…”
Trên tay hắn vẫn còn nhuốm máu, đi đứng lảo đảo. Sở Du thấy tình trạng của hắn không ổn, vội vàng đi theo.
Cố Sở Sinh nghe vậy, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía đứa bé trong lòng Sở Du.
Nàng ôm đứa bé theo Cố Sở Sinh về phòng, căn dặn người chuẩn bị một bát thuốc an thần cho Cố Sở Sinh rồi mới đi tới phòng hắn.
“Ừ.”“Nhưng vì sao Đại Sở lại không yên?” Cố Sở Sinh đứng dậy, cúi người, nhìn Sở Du chăm chú, hàm răng khẽ run: “Đại Sở ta có đất đai rộng lớn nhất, nam nhi anh dũng nhất, bá tánh chăm chỉ nhất, vì sao lại không yên? Là vì lòng người…”
Cố Sở Sinh không đóng cửa, hắn ngồi bên mép giường, ôm lấy bản thân bằng đôi tay dính máu, thẫn thờ nhìn trăng chiếu vào.
Sở Du lẳng lặng lắng nghe tiếng khóc của hắn. Nàng nhìn ánh trăng đêm nay, cảm giác dường như tiếng khóc kia là một con sông dài, gột rửa con người bên cạnh từng chút một.
“Sở Sinh.” Sở Du thở dài: “Không thể trách ngài.”
“Đáng lý ta nên biết từ sớm.”
“Đại Sở sẽ bình yên thôi.”
Nước mắt lăn dài, Cố Sở Sinh khép mi: “Ta ăn cơm của dân, mặc y phục của dân, đảm nhiệm Đại học sĩ Nội các, nhưng ta lại không có cách nào.”
Sở Du dỗ đứa bé, bước vào, nghe thấy tiếng nói của Cố Sở Sinh: “Ta nên sớm nghĩ ra vì sao cô ấy lại hỏi những lời đó. Ta cũng nên sớm hiểu cô ấy đã chịu nhiều cực khổ, thế giới của cô ấy khó khăn hơn tưởng tượng của ta rất nhiều.”
“Thật ra không phải là ngài không có cách nào.” Sở Du nhìn Cố Sở Sinh bình tĩnh lại, nàng mỉm cười: “Muốn thay đổi số phận một quốc gia, phải dựa vào rất nhiều người, mỗi người thay đổi một ít. Cố Sở Sinh, thật ra ngài đã làm rất nhiều rồi, không phải sao?”
“Một người phụ nhân bế theo một đứa bé như cô ấy, muốn sống tiếp là quá khó khăn.”
Hắn trơ mắt nhìn tất cả mọi thứ hắn muốn mất đi, rời bỏ, huỷ diệt, sụp đổ, nhưng hắn không có cách nào cả.
Sở Du ôm đứa trẻ bước tới bên cạnh Cố Sở Sinh, ngồi xuống, nghe hắn nói: “Cô ấy sống không nổi, dù cho có ta giúp đỡ, nhưng ta có thể giúp được mấy năm? Ta không ở cạnh, có lẽ không bao lâu sau, ta cũng chẳng nhớ còn người này nữa.”
Kiếp trước, hắn không thể sóng vai cùng nàng.
“Sở Sinh.” Sở Du thở dài: “Không thể trách ngài.”
Không có ai ngờ người phụ nhân ấy sẽ có dự định như vậy.
Không có ai ngờ người phụ nhân ấy sẽ có dự định như vậy.
Hắn rưng rưng lệ, khàn giọng nói: “Chúng ta cùng cố gắng.”
“Trong lòng cô ấy cảm thấy nếu ta không giúp, cô ấy và đứa bé này đều không sống nổi, cho nên cứ một mực ép ta nhận nó.”
Cố Sở Sinh chầm chậm dời mắt nhìn sang Sở Du: “Vì sao bách tính Đại Sở ta lại cảm thấy mạng sống mình như con giun con dế, không ai cứu giúp thì không sống nổi?”
“Nhưng vì sao cô ấy lại sống một cách tuyệt vọng như thế?”
Cố Sở Sinh chầm chậm dời mắt nhìn sang Sở Du: “Vì sao bách tính Đại Sở ta lại cảm thấy mạng sống mình như con giun con dế, không ai cứu giúp thì không sống nổi?”
Hắn chậm rãi nhắm mắt, gian nan mở miệng: “Bởi vì ta… nhu nhược vô năng.”
“Sở Sinh…”
Sở Du dỗ đứa bé, bước vào, nghe thấy tiếng nói của Cố Sở Sinh: “Ta nên sớm nghĩ ra vì sao cô ấy lại hỏi những lời đó. Ta cũng nên sớm hiểu cô ấy đã chịu nhiều cực khổ, thế giới của cô ấy khó khăn hơn tưởng tượng của ta rất nhiều.”
Sở Du bị ánh lệ trong mắt Cố Sở Sinh làm giật mình. Hắn nhìn nàng, run rẩy cơ thể, khàn giọng nói: “Cô ấy hỏi ta khi nào Đại Sở mới bình yên? Ta cũng từng hỏi câu này, kiếp trước, kiếp này, ta đã hỏi hai kiếp…”
“Nhưng vì sao Đại Sở lại không yên?” Cố Sở Sinh đứng dậy, cúi người, nhìn Sở Du chăm chú, hàm răng khẽ run: “Đại Sở ta có đất đai rộng lớn nhất, nam nhi anh dũng nhất, bá tánh chăm chỉ nhất, vì sao lại không yên? Là vì lòng người…”
Hắn giơ tay đặt lên ngực mình, giận dữ quát: “Bởi vì cẩu tặc Triệu Nguyệt kia lòng lang dạ sói! Bởi vì Thuần Đức Đế kia ngu xuẩn không phân thị phi! Bởi vì cẩu tặc Diêu Dũng chỉ nghĩ cho riêng mình! Bởi vì ta…”
Giọng nàng trầm tĩnh bình thản: “Sau này, ngài đã là phụ thân rồi.”
Cố Sở Sinh không đáp. Thật lâu sau, hắn mới chầm chậm mỉm cười.
Hắn chậm rãi nhắm mắt, gian nan mở miệng: “Bởi vì ta… nhu nhược vô năng.”
Sở Du ôm đứa trẻ bước tới bên cạnh Cố Sở Sinh, ngồi xuống, nghe hắn nói: “Cô ấy sống không nổi, dù cho có ta giúp đỡ, nhưng ta có thể giúp được mấy năm? Ta không ở cạnh, có lẽ không bao lâu sau, ta cũng chẳng nhớ còn người này nữa.”
“Sở Sinh.” Sở Du nhẹ nhàng vỗ về lưng đứa trẻ, chậm rãi nói: “Đừng gánh vác một quốc gia lên vai một mình mình.”
“Sở Sinh…”
“Gần đây, mỗi ngày ta đều thấy người chết.”
Đứa bé kia ngủ rất say, Sở Du đưa đến cho Cố Sở Sinh. Hắn đón lấy, cúi đầu nhìn đứa bé.
Giọng Cố Sở Sinh nghẹn ngào: “Mỗi ngày, ta đều thấy bọn họ chết trước mặt ta. Ta cố gắng cứu từng người một, nhưng chẳng cứu được ai cả. Sinh tử, ta không quản được. Thiên tai, ta ngăn không nổi. Ngay cả nhân hoạ, ta cũng không có cách nào.”
Giọng nàng vững vàng: “Chúng ta cùng cố gắng.
Nước mắt lăn dài, Cố Sở Sinh khép mi: “Ta ăn cơm của dân, mặc y phục của dân, đảm nhiệm Đại học sĩ Nội các, nhưng ta lại không có cách nào.”
“A Du…” Hắn chầm chạp quỳ sụp xuống đất, còng lưng, giơ tay bưng mặt, nước mắt nhỏ xuống bàn tay, hoà lẫn máu tươi: “Ta không có cách nào cả.”
Cả hai đời của hắn, với bản thân, hắn muốn yêu nhưng khó cầu; với quốc gia, hắn muốn hộ nhưng khó an.
Hắn trơ mắt nhìn tất cả mọi thứ hắn muốn mất đi, rời bỏ, huỷ diệt, sụp đổ, nhưng hắn không có cách nào cả.
Hắn cảm giác vô số cảm xúc kiềm nén đều tuôn trào ra trước mặt nữ tử này. Hắn cứ thế phủ phục trước mặt nàng, gào khóc thành tiếng.
Sở Du lẳng lặng lắng nghe tiếng khóc của hắn. Nàng nhìn ánh trăng đêm nay, cảm giác dường như tiếng khóc kia là một con sông dài, gột rửa con người bên cạnh từng chút một.
Nàng vươn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai hắn. Hồi lâu sau, chờ tiếng khóc hắn dần lắng xuống, nàng mới chậm rãi nói: “Lau nước mắt đi, ngủ một giấc thật ngon.”
Giọng nàng trầm tĩnh bình thản: “Sau này, ngài đã là phụ thân rồi.”
“Sở Sinh.” Sở Du nhẹ nhàng vỗ về lưng đứa trẻ, chậm rãi nói: “Đừng gánh vác một quốc gia lên vai một mình mình.”
Cố Sở Sinh ngẩng đầu nhìn ánh mắt nàng, nghe nàng nghiêm túc nói: “Cuộc đời này, có ta, Vệ Uẩn, ca ta, Tống Thế Lan, Nguỵ Thanh Bình… còn có rất nhiều người.”
Cố Sở Sinh nghe vậy, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía đứa bé trong lòng Sở Du.
Ngụy Thanh Bình đứng lên, nhìn Cố Sở Sinh vẫn không nhúc nhích: “Cố đại nhân, người đã không còn, đưa đi thôi.”
Giọng Cố Sở Sinh nghẹn ngào: “Mỗi ngày, ta đều thấy bọn họ chết trước mặt ta. Ta cố gắng cứu từng người một, nhưng chẳng cứu được ai cả. Sinh tử, ta không quản được. Thiên tai, ta ngăn không nổi. Ngay cả nhân hoạ, ta cũng không có cách nào.”
Đứa bé kia ngủ rất say, Sở Du đưa đến cho Cố Sở Sinh. Hắn đón lấy, cúi đầu nhìn đứa bé.
“Thật ra không phải là ngài không có cách nào.” Sở Du nhìn Cố Sở Sinh bình tĩnh lại, nàng mỉm cười: “Muốn thay đổi số phận một quốc gia, phải dựa vào rất nhiều người, mỗi người thay đổi một ít. Cố Sở Sinh, thật ra ngài đã làm rất nhiều rồi, không phải sao?”
“Đại Sở sẽ bình yên thôi.”
“Nhưng vì sao cô ấy lại sống một cách tuyệt vọng như thế?”
Cố Sở Sinh ngẩng đầu nhìn ánh mắt nàng, nghe nàng nghiêm túc nói: “Cuộc đời này, có ta, Vệ Uẩn, ca ta, Tống Thế Lan, Nguỵ Thanh Bình… còn có rất nhiều người.”
Sở Du bị ánh lệ trong mắt Cố Sở Sinh làm giật mình. Hắn nhìn nàng, run rẩy cơ thể, khàn giọng nói: “Cô ấy hỏi ta khi nào Đại Sở mới bình yên? Ta cũng từng hỏi câu này, kiếp trước, kiếp này, ta đã hỏi hai kiếp…”
“Trong lòng cô ấy cảm thấy nếu ta không giúp, cô ấy và đứa bé này đều không sống nổi, cho nên cứ một mực ép ta nhận nó.”
Giọng nàng vững vàng: “Chúng ta cùng cố gắng.
Cố Sở Sinh không đáp. Thật lâu sau, hắn mới chầm chậm mỉm cười.
“Ừ.”
Hắn rưng rưng lệ, khàn giọng nói: “Chúng ta cùng cố gắng.”
Kiếp trước, hắn không thể sóng vai cùng nàng.
Kiếp này được đứng cạnh nhau, hắn đã thấy đủ rồi.
Đúng vậy, đời trước nếu thể thì đời này hãy cố gắng nhiều hơn nữa. Chỉ cần hết sức thì sẽ không hối tiếc