Chương 153
Dù người độc hành ngàn vạn dặm, quay đầu vẫn mãi là quê nhà
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Lúc Nguỵ Thanh Bình xử lý xong mọi chuyện đi ra, Cố Sở Sinh đã bình tĩnh trở lại. Hắn đón lấy đứa bé từ trong lòng Sở Du, thằng bé đã thiếp đi dưới sự vỗ về của nàng. Hắn lẳng lặng nhìn đứa bé, lại nói: “Nàng dỗ trẻ cũng có kỹ năng đấy.” Ngọn nến bảo tồn thập phần cẩn thận.
Sở Du mỉm cười, không đáp. Cố Sở Sinh đột nhiên nhớ ra dẫu sao Sở Du cũng từng là một người mẹ.
Đã từng là mẫu thân của con hắn. Nàng cấp ngọn nến điểm hỏa, mờ nhạt.
Hắn ôm đứa trẻ, rũ mắt. Sở Du biết hắn đang nghĩ gì, cười nói: “Đặt tên cho đứa bé đi, sau này cho dù ngài có con hay không, đây đều là đứa con đầu tiên của ngài.” Vô cùng đơn giản trần thiết, trong phòng.
Cố Sở Sinh im lặng ngắm đứa bé ngủ say trong lòng, vụng về ôm thằng bé. Thật lâu sau, hắn ngẩng đầu nhìn Sở Du, chậm rãi hỏi: “Ta có thể đặt tên nó là Nhan Thanh không?”
Sở Du sững sờ. Nàng nhìn kỹ xem cái trạc,“Bất Nhật thành”.
Đây là tên đứa con kiếp trước của hai người.
Thậm chí nàng chưa từng được nghe thằng bé gọi nàng một tiếng mẫu thân. Nhưng nếu là huy trong lời nói, liền có.
Lúc nàng ra đi, đứa bé vẫn còn bi bô tập nói. Lúc nàng gặp lại, nó và nàng đã như người xa lạ.
Sở Du sững sờ nhìnĩCố Sở Sinh,ĭhắn rủ mắtệnhìn đứa bé,ἴgiọng ôn hoà:ì“Người mà haiɪkiếp ta mắcỵnợ nhiều nhấtỹlà nàng vàùNhan Thanh. Làɨtrượng phụ, taĩkhông thể đốiỉxử tốt vớiḷnàng. Là phụếthân, ta quáísao nhãng NhanịThanh. Cuộc đời(này, ta bùỉđắp cho nàng,ẩnhưng Nhan Thanh]lại sẽ khôngỉxuất hiện lầnìnữa.”
Cố SởįSinh ngước mắt‹nhìn Sở Du,ìnghiêm túc hứaỵhẹn: “Ta sẽ)cố gắng nuôiĬdưỡng đứa béἲnày, ta sẽἲđích thân dạyḻdỗ nó, ởἶbên cạnh nó.ĬNăm xưa, taikhông làm mộtỹphụ thân tốt,ưkiếp này, taưsẽ làm mộtáphụ thân thật)tốt.”
“Ta thiếu‹nợ Nhan Thanh…”ḽGiọng hắn chữngĩlại, nhưng cuốiἰcùng vẫn mởếmiệng: “Ta muốnìbù đắp lại.”ἰ
“Sở Sinh, chuyệnữquá khứ, khôngɩphải cái gììcũng có thểọbù đắp.” SởìDu nghe hắnẫnói, giọng nàng{ôn hoà: “Ngàiịcứ đi vềợphía trước làằđược, còn đứaởbé này, ngàiợvốn nên đốiốxử với nóïnhư thế. Đâyấkhông phải làíbù đắp choỷNhan Thanh, đâyịvốn là cáiựnó nên đượcĩnhận.”
Cố SởỹSinh không đáp,ìhắn siết chặtļtay. Hắn nhận{ra hàm ýḽtrong lời nóiấcủa Sở Du,ἳnàng không muốnìhắn đặt tìnhÎcảm lên ngườiìnàng, nhưng hắnâkhông trả lời,ɨkhông tranh biện,ïhắn trầm mặc,ỉquay đầu ômằchặt đứa trẻ:ă“Hôm nay, nàng}đưa lương thựcìvà dược liệuìđến, đừng ởẻlại Thanh Châuɨquá lâu, mauổchóng trở vềîđi.”
Cố Sở[Sinh phỏng đoán:ọ“Tên Triệu Nguyệt¹này âm hiểm,ịta sợ hắnịtoan tính nàng.”ỷ
“Ngài yên tâm.”ậSở Du khoát]tay: “Hầu nhưỳkhông ai biếtἶchuyện ta tớiìđây, ta cũngéchỉ ghé thămḹngài và ThanhÏBình một chút.ổBây giờ, hai‹người bình anỉthì cũng không)còn chuyện gìýnữa.”
Cố SởếSinh gật đầu,ỷNguỵ Thanh Bìnhἷở bên cạnhínói: “Chúng taḻkhông sao, tỷókhông còn chuyệnỉgì thì mauọtrở về đi.”Ï
Sở Du đápḽmột tiếng. NguỵĩThanh Bình nhìnICố Sở Sinh:ề“Tạm thời ngàiỷtìm bà vúửcho nó, choıdù không cójbà vú thìỉcũng tìm tạmἲcon dê conôbò đến đây,énuôi sống hàiļtử trước đã.”ἵ
Cố Sở Sinhđđược Nguỵ ThanhửBình nhắc nhở:mới sực nhớľra, hắn vộiụvàng căn dặnìngười thu xếpɩthi thể TrầnÏCửu Nhi trước,ỉrồi lại điítìm bà vúẹcho đứa bé.íSở Du vàỏNguỵ Thanh Bìnhỉcùng nhau trởỡvề phòng.
Nguỵ ThanhéBình kể lạijđại khái tìnhἵhình hiện tạiừvới Sở Du,ềlãnh đạm nói:ệ“Tình hình thiênếtai đã tươngíđối được kiểmìsoát, chuyện taẻlo lắng hơn‹hiện giờ chínhỵlà ôn dịchãkế tiếp. Vùngỉđất chúng taỷđi qua khôngỉhề thấy ônídịch, nhưng sauỏmỗi một taiứhoạ lớn, ítênhiều gì cũng²có vài tình[huống bị nhiễmởôn dịch. Bâyẫgiờ, ngày nàoỗcòn chưa cóītin tức báoľlên, ta vẫnḽcảm thấy bấtỉan trong lòngἱ.”
Sở Duἰgật đầu, nàngọnhớ lại tìnhĩhình kiếp trước.¸Kiếp trước đúngơlà sau độngɪđất có một:khoảng thời gianἱbùng phát ôn:dịch, vì thếẹnàng nói: “Taísẽ bảo ngườiấcẩn thận hỏiợthăm tin tứcìcác nơi, muộiĩđừng lo lắng.”ἵ
Nguỵ Thanh Bìnhưđáp một tiếng,Ĩcùng nàng vàoḻphòng, ngẫm nghĩỳrồi nói: “Hômýnay, tỷ thậtịlà oai phong,íđi đâu cũngãnghe chuyện củaïtỷ, lỗ taiẳta sắp chaiôluôn rồi.”
“Vậyľkhông phải càngởtốt sao?” SởíDu bật cười,ầnàng bắt đầuếcởi áo khoácịngoài, đáp qua{loa: “Ta khôngưcần kể lạiôvới muội nữa.”ἴ
Nguỵ Thanh Bìnhḹnhìn nàng cởiựy phục, trầmựmặc chốc lát,Їcuối cùng hỏi:ἳ“Tỷ có gặpồThời Nguyệt không?”ặ
Sở Du tủmătỉm cười, quayằđầu lại, đắcjý nói: “Ta,biết ngay muộiựmuốn hỏi chuyệnúnày.”
Vẻ mặtọNguỵ Thanh Bìnhẫthản nhiên: “Chàngìlà tình langỉcủa ta, khôngửhỏi chàng, chẳngélẽ hỏi VệồUẩn?”
“Phải, phải,ủphải.” Sở Duởrút lá thưĩtừ trong áoẳra. Những láýthư này đềuïlà nàng bảoɩngười khác đòiìTần Thời Nguyệtỉlúc trước, nghĩĩngày nào đóợgặp Nguỵ ThanhĩBình sẽ giaoîthư cho nàng.ẹSở Du némồthư qua cho‹Nguỵ Thanh Bìnhỷrồi xoay ngườiổđi vào phòng:ờ“Thư của tìnhľlang muội đây,ầta bảo ngườiἷđòi hắn đấy,ĺmuội cảm ơnἴta đi.”
NguỵủThanh Bình giơɨtay nhận lấyḷbức thư, vộiỉvàng mở ra,İsau khi đọcïxong thì nhoẻnḷmiệng cười.
Sở Duĭnhìn nàng, bĩuĭmôi, đứng ởẽmép giường nói:ẫ“Buổi tối muộiàvề phòng mìnhìhay là ngủἲvới ta?”
“Ngàyímai tỷ đi?”ờ
Nguỵ Thanh BìnhÏngước mắt nhìnẻnàng, rồi lạiíđảo trở vềộmặt thư. SởỵDu tựa mépịgiường: “Tỷ cũngἷđưa vật tưľđến rồi, cònảở lại đây¸làm gì?”
Ngheỉthấy lời này,įNguỵ Thanh Bìnhỉnhét thư vào,lòng, chạy tớiịbên nàng, vuiặvẻ nói: “Vậyıta ngủ vớiìtỷ, chúng taẳcó thể tròĩchuyện một lát.”ɪ
Sở Du khoanhỡtay mỉm cườiľkhông nói. NguỵếThanh Bình quét}mắt nhìn nàng,ữđột nhiên hỏi:ỳ“Gần đây tỷềđánh trận nhiềuÍnhư vậy, saoễvẫn mập lênìthế?”
“Hả?”
SởáDu ngẩn người:ỉ“Ta mập sao?”ἷ
“Tỷ không cảmẳthấy à?”
NguỵóThanh Bình sờểlên bụng nàng.ÎBụng Sở Duợhơi nhô ra‹một chút, đểừý kỹ sẽḷphát hiện đúngýlà nàng hơiụmập.
Nhưng gò má[nàng lại rấtĩgầy, cả người]từ trên xuốngựdưới chỉ mậpằmột chút vùngἴbụng. Nguỵ Thanh(Bình nghiêm túcíquan sát mộtílát, đột nhiênầnói: “Đến đây,ẽxoay một vòngịxem.”
Sở Duẳngớ người, nhưngủtuyệt đối tinổtưởng vào yắthuật của Nguỵ¸Thanh Bình. NàngIxoay một vòng,ễNguỵ Thanh Bìnhínhíu mày, kéoįnàng ngồi xuống,ỵđặt tay lênẻcổ tay nàng.
SởọDu cảm thấyἰhình như cóīgì đó bấtịổn, nàng nínỏthở chờ đợiịNguỵ Thanh Bình.ếĐợi một lúcểsau, nàng ngheẻthấy Nguỵ ThanhẻBình đột nhiênīhỏi: “Kinh nguyệtỷlần trước củaịtỷ đến lúcínào?”
Sở Duãngây người, nàngĬtrầm mặc suyếnghĩ hồi lâu.ộNguỵ Thanh Bìnhĩngước mắt nhìnĬnàng đã biếtỉngay câu trảɨlời: “Quên rồi?”ư
Sở Du vộiīcười xoà: “Gầnùđây nhiều chuyệnἳxảy ra…”
“Lầnἷtrước lúc tỷàchung phòng làīkhi nào, cóĬuống thuốc tránhĮthai không?”
NguỵíThanh Bình đổiỉtay chẩn mạch(cho nàng, Sở[Du nghe thếìthì sững người.ịNàng bắt đầuạnghiêm túc suyứnghĩ câu hỏiìcủa Nguỵ ThanhửBình.
Từ trước đếnểnay, nàng vàắVệ Uẩn đềuịrất cẩn thận.ọVệ Uẩn khôngímuốn nàng uốngăthuốc, gần nhưéđều không ởỏlại bên trong.İMà nàng biếtimình thể chấtЇcực âm, khôngỡdễ thụ thai,ẳkiếp trước tốnİbao công sứcìmới có CốiNhan Thanh, choỹnên sau khiİVệ Uẩn cẩnựthận rồi, nàngịcũng không quáờđể tâm.
Chỉ duyỉnhất một lần…
SởịDu cẩn thậnìsuy nghĩ, dườngínhư chỉ cóíbuổi tối hômḹVệ Uẩn phongổvương.
Tối đó, nàng[và Vệ Uẩnἲhơi thất thố,íđợi lúc nhớốra thì đãỉquá canh giờìuống thuốc. Cóđđiều nàng vẫnẵluôn tự tinìthái quá đốiịvới thể chấtếcủa mình, chưaỉtừng nghĩ vậnĩsố lại tốtĩthế.
Có điều kiếpἷtrước nàng vàỗCố Sở Sinhḻmuốn có conígian nan nhưīvậy, sao vớiíVệ Uẩn…
Nghĩ vậy, Sở Du không khỏi suy ngẫm chẳng lẽ đời trước vấn đề chủ yếu là của Cố Sở Sinh?
Sở Du ngây người, mất nửa ngày mới vội nói: “Không đúng, thể chất của ta đáng lý không có thai mới phải…”
Nguỵ Thanh Bình không biết suy nghĩ linh ta linh tinh trong đầu Sở Du. Sau khi chẩn đoán chính xác, nàng chậm rãi nói: “May mà tỷ tập võ, thân thể khoẻ mạnh, chân khí hộ thể bảo vệ đứa bé, nếu là người bình thường đã sớm tiêu rồi.”
“Khoan đã.” Rốt cuộc Sở Du cũng hoàn hồn lại: “Ý muội là ta thật sự có thai?”
Nghĩ vậy, Sở Du không khỏi suy ngẫm chẳng lẽ đời trước vấn đề chủ yếu là của Cố Sở Sinh?Dứt lời, chàng đóng cửa sổ, trở lại bàn đọc sách, cầm bút lên, đột nhiên rất muốn viết gì đó cho Sở Du.
Tay nắm bút của Nguỵ Thanh Bình khựng lại, do dự chốc lát, nghi hoặc hỏi: “Thúc tẩu yêu nhau, chưa cưới đã có con, A Du…” Nàng ngước mắt nhìn Sở Du: “Tỷ đã nghĩ đến chuyện tỷ phải đối mặt chưa?”
“Nếu không thì sao?” Nguỵ Thanh Bình ngước mắt nhìn nàng, tiếp đó đứng lên, cầm lấy giấy bút, ngẩng đầu hỏi: “Đứa bé này giữ hay không giữ, tỷ nói để còn tính nữa.”
Sở Du ngây người, mất nửa ngày mới vội nói: “Không đúng, thể chất của ta đáng lý không có thai mới phải…”
Có thể gặp nhau ở Du Thuỷ?
(*) Nhựa đào: là chất nhựa mà cây hoa đào tiết ra để tự chữa lành vết thương trên thân cây, có giá trị dinh dưỡng cao, bổ sung những chất cần thiết cho cơ thể, dưỡng nhan, làm đẹp.
Chàng không muốn để nỗi nhớ điên cuồng của mình trói buộc nàng, chàng chỉ muốn nói cho nàng biết dưới trời đất bao la này, nàng có thể ung dung mà đi, không cần lo lắng không nơi để về, bởi vì có chàng ở đây.
“Thể chất tỷ cái gì?” Nguỵ Thanh Bình cau mày, Sở Du khó hiểu nói: “Ta… không phải ta thể chất cực âm, không dễ thụ thai…”
“Nghĩ kỹ rồi.” Sở Du ngồi xếp bằng, nghiêm túc nói: “Ta nghĩ kỹ rồi, nếu như ta và Vệ Uẩn không có duyên phận, ta sẽ mang đứa bé này về, tự mình nuôi dưỡng. Nếu nó là bé trai, tỷ sẽ lấy tên là Sở…”Sở Du mất hồi lâu mới tiêu hoá được tin tức, rồi sau đó lại bật cười thành tiếng.
“Tỷ uống thuốc năm năm, thực dưỡng cũng dưỡng năm năm rồi…” Nguỵ Thanh Bình hơi mất kiên nhẫn: “Lúc trước Vệ Uẩn có đưa cho muội xem phương thuốc của tỷ, tỷ chỉ bị tử cung lạnh âm hư, năm năm cũng đã điều dưỡng xong rồi.”
(*) Nhựa đào: là chất nhựa mà cây hoa đào tiết ra để tự chữa lành vết thương trên thân cây, có giá trị dinh dưỡng cao, bổ sung những chất cần thiết cho cơ thể, dưỡng nhan, làm đẹp.
Nguỵ Thanh Bình ngước mắt nhìn nàng, lấy làm lạ: “Sao tỷ khẳng định mình không dễ thụ thai? Người tỷ khoẻ như vâm ấy.”
Không hề có sợ hãi, không hề có bất an, khi tình yêu được sinh ra, tất cả mưa gió đều trở nên không còn đáng sợ.Vệ Thu bước tới bên cạnh Vệ Uẩn, kính cẩn hỏi: “Vương gia có gì căn dặn?”
“Nếu ta sợ người khác dè bỉu, ta sẽ không ở bên Vệ Uẩn. Nếu ta và chàng đã ở bên nhau, mắng ta một tội hay hai tội thì có gì khác biệt? Hơn nữa, đây không chỉ là con của Vệ Uẩn mà còn là con của ta. Đời này, dù cho không có Vệ Uẩn, nếu có một đứa con thì ta cũng rất hạnh phúc.”
Sở Du ngơ ngác ngồi đó, nàng sực nhớ ra đúng là nàng đã điều dưỡng rất nhiều năm. Ngay từ đầu là chính nàng yêu cầu, sau này những chén thuốc kia đã biến mùi, không còn đắng nghét khó uống nữa, tựa như những phu nhân khác đều sẽ ăn các loại đồ bổ như một bát canh nấm tuyết, tổ yến, nhựa đào(*) sau bữa ăn. Mỗi ngày nàng uống một bát, gần như quên mất chuyện mình vẫn đang điều dưỡng.
(*) Sơn đại vương: thổ phỉ, sơn tặc
A Du, ta muốn lấy Du Thuỷ, kế tiếp nàng muốn đi đâu?(*) Sơn đại vương: thổ phỉ, sơn tặcA Du, nhánh cây ngoài cửa lại nảy mầm, không biết chỗ nàng đã xuân về hoa nở?(*) Nhựa đào: là chất nhựa mà cây hoa đào tiết ra để tự chữa lành vết thương trên thân cây, có giá trị dinh dưỡng cao, bổ sung những chất cần thiết cho cơ thể, dưỡng nhan, làm đẹp.
Nguỵ Thanh Bình không biết suy nghĩ linh ta linh tinh trong đầu Sở Du. Sau khi chẩn đoán chính xác, nàng chậm rãi nói: “May mà tỷ tập võ, thân thể khoẻ mạnh, chân khí hộ thể bảo vệ đứa bé, nếu là người bình thường đã sớm tiêu rồi.”
Nghĩ vậy, Sở Du không khỏi suy ngẫm chẳng lẽ đời trước vấn đề chủ yếu là của Cố Sở Sinh?
Về sau Vệ Uẩn hồi kinh, chiến loạn nổi lên, nhiều chuyện chất chồng, nàng làm gì còn thời gian suy nghĩ những thứ này?
Sở Du mất hồi lâu mới tiêu hoá được tin tức, rồi sau đó lại bật cười thành tiếng.
Nguỵ Thanh Bình kê đơn thuốc cho Sở Du, dặn dò rất nhiều, sau đó hai người nằm trên giường ngủ.
Nếu như là trước đây, nàng còn phải kiêng kỵ Liễu Tuyết Dương và Vệ gia. Bây giờ nàng đã độc thân ra đi, còn kiêng kỵ cái gì?
Dứt lời, Sở Du bật cười: “Ít nhất ta cũng có thể làm một sơn đại vương(*), muội thấy đúng không?”
Vì thế nàng ngẩng đầu lên, quyết đoán nói: “Giữ.”
A Du, ta muốn lấy Du Thuỷ, kế tiếp nàng muốn đi đâu?
Thế nhưng nếu không vì Tần Thời Nguyệt và Nguỵ Vương, e rằng Nguỵ Thanh Bình cũng sẽ chẳng để ý đến những thứ này, một mình nàng nuôi nấng đứa con cũng chẳng có gì to tát.
Nguỵ Thanh Bình cũng không bất ngờ, chỉ hỏi: “Nghĩ kỹ chưa?”
“Khoan đã.” Rốt cuộc Sở Du cũng hoàn hồn lại: “Ý muội là ta thật sự có thai?”
“Nghĩ kỹ rồi.” Sở Du ngồi xếp bằng, nghiêm túc nói: “Ta nghĩ kỹ rồi, nếu như ta và Vệ Uẩn không có duyên phận, ta sẽ mang đứa bé này về, tự mình nuôi dưỡng. Nếu nó là bé trai, tỷ sẽ lấy tên là Sở…”
Nàng ngủ mơ, mơ thấy mình trở về Bạch Lĩnh. Vệ Uẩn ngồi quỳ trong thư phòng, ánh đèn chiếu lên người chàng. Nàng đứng trước cửa gọi: “Hoài Du.”
“Được rồi, được rồi.” Nguỵ Thanh Bình đã thấy nhiều phụ nhân mừng như điên sau khi biết mình mang thai, vội giơ tay ngăn nàng lại: “Ta không có hứng thú về dự định của tỷ đối với đứa bé này. Nếu tỷ định giữ đứa bé thì ta viết thuốc dưỡng thai cho tỷ, trên đường trở về đừng cưỡi ngựa, cũng đừng quá gấp gáp, đừng ỷ mình khoẻ mạnh mà tự tìm đường chết.”
“Biết rồi.” Sở Du vô cùng vui vẻ, chờ Nguỵ Thanh Bình viết đơn thuốc xong, nàng nói tiếp: “Ta phải viết thư cho Tiểu Thất… À không…” Nàng khựng lại: “Ta muốn đích thân đi nói cho chàng biết! Chàng biết ta có thai, chắc chắn sẽ rất vui…”
“Được rồi, được rồi.” Nguỵ Thanh Bình đã thấy nhiều phụ nhân mừng như điên sau khi biết mình mang thai, vội giơ tay ngăn nàng lại: “Ta không có hứng thú về dự định của tỷ đối với đứa bé này. Nếu tỷ định giữ đứa bé thì ta viết thuốc dưỡng thai cho tỷ, trên đường trở về đừng cưỡi ngựa, cũng đừng quá gấp gáp, đừng ỷ mình khoẻ mạnh mà tự tìm đường chết.”
Vệ Uẩn không biết bản thân bị gì, cứ cảm thấy trong lòng trống trải. Chàng bước xuống giường, xoã tóc, tay áo rũ xuống hai đầu gối, đi chân không đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra. Chàng nhìn mưa rơi trên nhánh cây, kinh ngạc phát hiện không biết nhánh cây kia đã trổ chồi non từ khi nào.
Tay nắm bút của Nguỵ Thanh Bình khựng lại, do dự chốc lát, nghi hoặc hỏi: “Thúc tẩu yêu nhau, chưa cưới đã có con, A Du…” Nàng ngước mắt nhìn Sở Du: “Tỷ đã nghĩ đến chuyện tỷ phải đối mặt chưa?”
Lúc Sở Du dần chìm vào giấc mộng, Vệ Uẩn đang ngủ say trong phòng ở Bạch Lĩnh.
Sở Du nghe vậy lại cười: “Ta phải đối mặt cái gì?”
A Du, nhánh cây ngoài cửa lại nảy mầm, không biết chỗ nàng đã xuân về hoa nở?
“Nếu ta sợ người khác dè bỉu, ta sẽ không ở bên Vệ Uẩn. Nếu ta và chàng đã ở bên nhau, mắng ta một tội hay hai tội thì có gì khác biệt? Hơn nữa, đây không chỉ là con của Vệ Uẩn mà còn là con của ta. Đời này, dù cho không có Vệ Uẩn, nếu có một đứa con thì ta cũng rất hạnh phúc.”
“Bi ai của nữ tử chủ yếu là vô năng. Nếu ta không nuôi đứa bé này, nếu ta hi vọng đời sau tái giá với một người đàn ông cho ta cuộc sống nửa đời giàu sang, hi vọng dựa dẫm vào gia tộc, dựa dẫm vào bất cứ kẻ nào, vậy đương nhiên ta phải để ý miệng lưỡi người đời, để ý những chuyện khác. Nhưng hiện giờ ta không cần, có Vệ Uẩn hay không, có Sở gia hay không, ta cũng có thể nuôi nấng đứa trẻ này.”
Nguỵ Thanh Bình nghe nàng nói vậy thì gật đầu, cũng yên lòng hơn. Còn Sở Du chẳng lấy làm lạ trước thái độ của Nguỵ Thanh Bình. Kiếp trước Nguỵ Thanh Bình cũng là chưa cưới mà mang thai, chẳng may Tần Thời Nguyệt chết trận sa trường nên mới dặn dò Vệ Uẩn. Vệ Uẩn vì tình nghĩa huynh đệ, muốn bảo vệ danh dự Nguỵ Thanh Bình, cho nên thành thân với nàng.
Dứt lời, Sở Du bật cười: “Ít nhất ta cũng có thể làm một sơn đại vương(*), muội thấy đúng không?”
Vệ Uẩn không nói, chàng lẳng lặng nhìn chồi non kia. Hồi lâu sau, chàng lắc đầu đáp: “Không có gì.”
“Biết rồi.” Sở Du vô cùng vui vẻ, chờ Nguỵ Thanh Bình viết đơn thuốc xong, nàng nói tiếp: “Ta phải viết thư cho Tiểu Thất… À không…” Nàng khựng lại: “Ta muốn đích thân đi nói cho chàng biết! Chàng biết ta có thai, chắc chắn sẽ rất vui…”(*) Sơn đại vương: thổ phỉ, sơn tặc
Vì thế chàng khựng ngòi bút lại rất lâu, cuối cùng nói với nàng.
Nguỵ Thanh Bình nghe nàng nói vậy thì gật đầu, cũng yên lòng hơn. Còn Sở Du chẳng lấy làm lạ trước thái độ của Nguỵ Thanh Bình. Kiếp trước Nguỵ Thanh Bình cũng là chưa cưới mà mang thai, chẳng may Tần Thời Nguyệt chết trận sa trường nên mới dặn dò Vệ Uẩn. Vệ Uẩn vì tình nghĩa huynh đệ, muốn bảo vệ danh dự Nguỵ Thanh Bình, cho nên thành thân với nàng.
Về sau Vệ Uẩn hồi kinh, chiến loạn nổi lên, nhiều chuyện chất chồng, nàng làm gì còn thời gian suy nghĩ những thứ này?Vệ Uẩn dừng bút, hồi lâu mới hỏi:
Thế nhưng nếu không vì Tần Thời Nguyệt và Nguỵ Vương, e rằng Nguỵ Thanh Bình cũng sẽ chẳng để ý đến những thứ này, một mình nàng nuôi nấng đứa con cũng chẳng có gì to tát.
Nguỵ Thanh Bình ngước mắt nhìn nàng, lấy làm lạ: “Sao tỷ khẳng định mình không dễ thụ thai? Người tỷ khoẻ như vâm ấy.”
Nhưng lúc viết lại chẳng biết nên viết cái gì mới có thể khiến ngòi bút của mình biểu hiện trầm ổn ung dung, không để lộ chuyện thất thố đêm khuya giật mình tỉnh giấc này.
Cuộc đời chưa bao giờ bởi vì một nét chấm mà vạn kiếp bất phục, nguyên nhân thật sự khiến con người vạn kiếp bất phục chỉ có bản thân vứt bỏ chính mình, để mặc chính mình chìm trong bùn lầy.
“Tỷ uống thuốc năm năm, thực dưỡng cũng dưỡng năm năm rồi…” Nguỵ Thanh Bình hơi mất kiên nhẫn: “Lúc trước Vệ Uẩn có đưa cho muội xem phương thuốc của tỷ, tỷ chỉ bị tử cung lạnh âm hư, năm năm cũng đã điều dưỡng xong rồi.”
Nguỵ Thanh Bình kê đơn thuốc cho Sở Du, dặn dò rất nhiều, sau đó hai người nằm trên giường ngủ.
Sở Du rất phấn khích, nhưng quả thật nàng cũng quá mệt mỏi. Nàng nghĩ về Vệ Uẩn, nghĩ về đứa bé, bất giác tay đặt lên bụng, nhoẻn miệng cười, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Nàng ngủ mơ, mơ thấy mình trở về Bạch Lĩnh. Vệ Uẩn ngồi quỳ trong thư phòng, ánh đèn chiếu lên người chàng. Nàng đứng trước cửa gọi: “Hoài Du.”
Vệ Uẩn cầm bút ngẩng đầu, nàng và ánh sao sa vào đôi mắt chàng.
Vệ Uẩn cầm bút ngẩng đầu, nàng và ánh sao sa vào đôi mắt chàng.
Trong mơ, nàng mở miệng nhưng lại không biết phải nói thế nào mới thể hiện được niềm vui của mình. Vì thế, nàng đặt tay lên bụng, vui vẻ nói: “Ta có thai rồi.”
“Thể chất tỷ cái gì?” Nguỵ Thanh Bình cau mày, Sở Du khó hiểu nói: “Ta… không phải ta thể chất cực âm, không dễ thụ thai…”
Không hề có sợ hãi, không hề có bất an, khi tình yêu được sinh ra, tất cả mưa gió đều trở nên không còn đáng sợ.
Lúc Sở Du dần chìm vào giấc mộng, Vệ Uẩn đang ngủ say trong phòng ở Bạch Lĩnh.
Sở Du nghe vậy lại cười: “Ta phải đối mặt cái gì?”
“Bi ai của nữ tử chủ yếu là vô năng. Nếu ta không nuôi đứa bé này, nếu ta hi vọng đời sau tái giá với một người đàn ông cho ta cuộc sống nửa đời giàu sang, hi vọng dựa dẫm vào gia tộc, dựa dẫm vào bất cứ kẻ nào, vậy đương nhiên ta phải để ý miệng lưỡi người đời, để ý những chuyện khác. Nhưng hiện giờ ta không cần, có Vệ Uẩn hay không, có Sở gia hay không, ta cũng có thể nuôi nấng đứa trẻ này.”
Trong đêm khuya, chàng nghe thấy tiếng mưa, giật mình tỉnh giấc. Chàng chậm rãi mở mắt, nghe mưa rơi xuống lá cây, nhánh cây và bùn đất.
Vệ Uẩn không biết bản thân bị gì, cứ cảm thấy trong lòng trống trải. Chàng bước xuống giường, xoã tóc, tay áo rũ xuống hai đầu gối, đi chân không đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra. Chàng nhìn mưa rơi trên nhánh cây, kinh ngạc phát hiện không biết nhánh cây kia đã trổ chồi non từ khi nào.
Vệ Thu bước tới bên cạnh Vệ Uẩn, kính cẩn hỏi: “Vương gia có gì căn dặn?”
Vệ Uẩn không nói, chàng lẳng lặng nhìn chồi non kia. Hồi lâu sau, chàng lắc đầu đáp: “Không có gì.”
Dứt lời, chàng đóng cửa sổ, trở lại bàn đọc sách, cầm bút lên, đột nhiên rất muốn viết gì đó cho Sở Du.
Nhưng lúc viết lại chẳng biết nên viết cái gì mới có thể khiến ngòi bút của mình biểu hiện trầm ổn ung dung, không để lộ chuyện thất thố đêm khuya giật mình tỉnh giấc này.
Sở Du ngơ ngác ngồi đó, nàng sực nhớ ra đúng là nàng đã điều dưỡng rất nhiều năm. Ngay từ đầu là chính nàng yêu cầu, sau này những chén thuốc kia đã biến mùi, không còn đắng nghét khó uống nữa, tựa như những phu nhân khác đều sẽ ăn các loại đồ bổ như một bát canh nấm tuyết, tổ yến, nhựa đào(*) sau bữa ăn. Mỗi ngày nàng uống một bát, gần như quên mất chuyện mình vẫn đang điều dưỡng.
Chàng không muốn để nỗi nhớ điên cuồng của mình trói buộc nàng, chàng chỉ muốn nói cho nàng biết dưới trời đất bao la này, nàng có thể ung dung mà đi, không cần lo lắng không nơi để về, bởi vì có chàng ở đây.
Chàng ở đây, dù nàng độc hành ngàn vạn dặm, quay đầu vẫn mãi là quê nhà.
Vì thế chàng khựng ngòi bút lại rất lâu, cuối cùng nói với nàng.
A Du, nhánh cây ngoài cửa lại nảy mầm, không biết chỗ nàng đã xuân về hoa nở?
“Biết rồi.” Sở Du vô cùng vui vẻ, chờ Nguỵ Thanh Bình viết đơn thuốc xong, nàng nói tiếp: “Ta phải viết thư cho Tiểu Thất… À không…” Nàng khựng lại: “Ta muốn đích thân đi nói cho chàng biết! Chàng biết ta có thai, chắc chắn sẽ rất vui…”
A Du, ta muốn lấy Du Thuỷ, kế tiếp nàng muốn đi đâu?
Nguỵ Thanh Bình cũng không bất ngờ, chỉ hỏi: “Nghĩ kỹ chưa?”
Nếu không có việc gì…
Vệ Uẩn dừng bút, hồi lâu mới hỏi:
Có thể gặp nhau ở Du Thuỷ?
Hổng lẽ anh chàng CSS trông cao to đẹp chai tốt bụng lại ysl?
Một chồi non mới nhú, một mầm sống mới, một sinh linh sắp chào đời. Tiểu Thất đã có người chống gậy. Ahihi…. Không biết khi biết tin Tiểu Thất sẽ mừng như thế nào nhỉ!
SD ơi SD, dù gì cũng chồng trc để lại chút tôn nghiêm cho anh Cố với ???? lẽ nào quyền khuynh triều dã mà ysl sao ????
hai anh chị lo ứng chiến kìa, Triệu nguyệt sắp đánh đến tận cửa rồi kìa
Bà Du còn có thời gian suy nghĩ linh tinh. Kiếp trước là luyện võ ko chịu điều dưỡng mới khó thụ thai. Kiếp này chưa gì mà tiểu Thất đã lo cho sức khỏe của Du rồi, cho điều dưỡng từ sớm rồi. Là Tiểu Thất tinh tế tận tâm nha
Một người lên chức bố, hai người có kết tinh của tình yêu, một chồi cây đã lên. Có phải báo hiệu cho điều tốt lành không???
âyyy bất ngờ quá đi không ngờ Du tỷ sẽ có thai vào lúc này luôn ấy ?♀️