Sơn Hà Chẩm – Chương 153

Chương 153

Dù người độc hành ngàn vạn dặm, quay đầu vẫn mãi là quê nhà

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Lúc Nguỵ Thanh Bình xử lý xong mọi chuyện đi ra, Cố Sở Sinh đã bình tĩnh trở lại. Hắn đón lấy đứa bé từ trong lòng Sở Du, thằng bé đã thiếp đi dưới sự vỗ về của nàng. Hắn lẳng lặng nhìn đứa bé, lại nói: “Nàng dỗ trẻ cũng có kỹ năng đấy.” Ngọn nến bảo tồn thập phần cẩn thận.

Sở Du mỉm cười, không đáp. Cố Sở Sinh đột nhiên nhớ ra dẫu sao Sở Du cũng từng là một người mẹ.

Đã từng là mẫu thân của con hắn. Nàng cấp ngọn nến điểm hỏa, mờ nhạt.

Hắn ôm đứa trẻ, rũ mắt. Sở Du biết hắn đang nghĩ gì, cười nói: “Đặt tên cho đứa bé đi, sau này cho dù ngài có con hay không, đây đều là đứa con đầu tiên của ngài.” Vô cùng đơn giản trần thiết, trong phòng.

Cố Sở Sinh im lặng ngắm đứa bé ngủ say trong lòng, vụng về ôm thằng bé. Thật lâu sau, hắn ngẩng đầu nhìn Sở Du, chậm rãi hỏi: “Ta có thể đặt tên nó là Nhan Thanh không?”

Sở Du sững sờ. Nàng nhìn kỹ xem cái trạc,“Bất Nhật thành”.

Đây là tên đứa con kiếp trước của hai người.

Thậm chí nàng chưa từng được nghe thằng bé gọi nàng một tiếng mẫu thân. Nhưng nếu là huy trong lời nói, liền có.

Lúc nàng ra đi, đứa bé vẫn còn bi bô tập nói. Lúc nàng gặp lại, nó và nàng đã như người xa lạ.

S Du sng s nhìnĩC S Sinh,ĭhn r mtnhìn đa bé,ging ôn hoà:ì“Ngưi mà haiɪkiếp ta mcn nhiu nhtlà nàng vàùNhan Thanh. Làɨtrưng ph, taĩkhông th đix tt vinàng. Là phếthân, ta quáísao nhãng NhanThanh. Cuc đi(này, ta bùđp cho nàng,nhưng Nhan Thanh]li s khôngxut hin lnìna.”

C SįSinh ngưc mtnhìn S Du,ìnghiêm túc hahn: “Ta s)c gng nuôiĬdưng đa bénày, ta sđích thân dyd nó, bên cnh nó.ĬNăm xưa, taikhông làm mtph thân tt,ưkiếp này, taưs làm mtáph thân tht)tt.”

“Ta thiếun Nhan ThanhGing hn chngĩli, nhưng cuicùng vn mếming: “Ta munìbù đp li.”

“S Sinh, chuynquá kh, khôngɩphi cái gììcũng có thbù đp.” SìDu nghe hnnói, ging nàng{ôn hoà: “Ngàic đi vphía trưc làđưc, còn đabé này, ngàivn nên đix vi nóïnhư thế. Đâykhông phi làíbù đp choNhan Thanh, đâyvn là cáinó nên đưcĩnhn.”

C SSinh không đáp,ìhn siết chtļtay. Hn nhn{ra hàm ýtrong li nóica S Du,nàng không munìhn đt tìnhÎcm lên ngưiìnàng, nhưng hnâkhông tr li,ɨkhông tranh bin,ïhn trm mc,quay đu ômcht đa tr:ă“Hôm nay, nàng}đưa lương thcìvà dưc liuìđến, đng li Thanh Châuɨquá lâu, mauchóng tr vîđi.”

C S[Sinh phng đoán:“Tên Triu Nguyt¹này âm him,ta s hntoan tính nàng.”

“Ngài yên tâm.”S Du khoát]tay: “Hu nhưkhông ai biếtchuyn ta tiìđây, ta cũngéch ghé thămngài và ThanhÏBình mt chút.Bây gi, haingưi bình anthì cũng không)còn chuyn gìýna.”

C SếSinh gt đu,Ngu Thanh Bình bên cnhínói: “Chúng takhông sao, tókhông còn chuyngì thì mautr v đi.”Ï

S Du đápmt tiếng. NguĩThanh Bình nhìnIC S Sinh:“Tm thi ngàitìm bà vúcho nó, choıdù không cójbà vú thìcũng tìm tmcon dê conôbò đến đây,énuôi sng hàiļt trưc đã.”

C S Sinhđđưc Ngu ThanhBình nhc nh:mi sc nhľra, hn vivàng căn dnìngưi thu xếpɩthi th TrnÏCu Nhi trưc,ri li điítìm bà vúcho đa bé.íS Du vàNgu Thanh Bìnhcùng nhau trv phòng.

Ngu ThanhéBình k lijđi khái tìnhhình hin tivi S Du,lãnh đm nói:“Tình hình thiênếtai đã tươngíđi đưc kimìsoát, chuyn talo lng hơnhin gi chínhlà ôn dchãkế tiếp. Vùngđt chúng tađi qua khôngh thy ônídch, nhưng saumi mt taiho ln, ítênhiu gì cũng²có vài tình[hung b nhimôn dch. Bâygi, ngày nàocòn chưa cóītin tc báoľlên, ta vncm thy btan trong lòng.”

S Dugt đu, nàngnh li tìnhĩhình kiếp trưc.¸Kiếp trưc đúngơlà sau đngɪđt có mt:khong thi gianbùng phát ôn:dch, vì thếnàng nói: “Taís bo ngưicn thn hithăm tin tcìcác nơi, muiĩđng lo lng.”

Ngu Thanh Bìnhưđáp mt tiếng,Ĩcùng nàng vàophòng, ngm nghĩri nói: “Hômýnay, t thtlà oai phong,íđi đâu cũngãnghe chuyn caït, l taita sp chaiôluôn ri.”

Vyľkhông phi càngtt sao?” SíDu bt cưi,nàng bt đuếci áo khoácngoài, đáp qua{loa: “Ta khôngưcn k liôvi mui na.”

Ngu Thanh Bìnhnhìn nàng ciy phc, trmmc chc lát,Їcui cùng hi:“T có gpThi Nguyt không?”

S Du tmătm cưi, quayđu li, đcjý nói: “Ta,biết ngay muimun hi chuynúnày.”

V mtNgu Thanh Bìnhthn nhiên: “Chàngìlà tình langca ta, khônghi chàng, chngél hi VUn?”

Phi, phi,phi.” S Durút lá thưĩt trong áora. Nhng láýthư này đuïlà nàng boɩngưi khác đòiìTn Thi Nguytlúc trưc, nghĩĩngày nào đógp Ngu ThanhĩBình s giaoîthư cho nàng.S Du némthư qua choNgu Thanh Bìnhri xoay ngưiđi vào phòng:Thư ca tìnhľlang mui đây,ta bo ngưiđòi hn đy,ĺmui cm ơnta đi.”

NguThanh Bình giơɨtay nhn lybc thư, vivàng m ra,İsau khi đcïxong thì nhonming cưi.

S Duĭnhìn nàng, bĩuĭmôi, đng mép giưng nói:“Bui ti muiàv phòng mìnhìhay là ngvi ta?”

“Ngàyímai t đi?”

Ngu Thanh BìnhÏngưc mt nhìnnàng, ri liíđo tr vmt thư. SDu ta mépgiưng: “T cũngđưa vt tưľđến ri, còn li đây¸làm gì?”

Nghethy li này,įNgu Thanh Bìnhnhét thư vào,lòng, chy tibên nàng, vuiv nói: “Vyıta ng viìt, chúng tacó th tròĩchuyn mt lát.”ɪ

S Du khoanhtay mm cưiľkhông nói. NguếThanh Bình quét}mt nhìn nàng,đt nhiên hi:“Gn đây tđánh trn nhiuÍnhư vy, saovn mp lênìthế?”

“H?”

SáDu ngn ngưi:“Ta mp sao?”

“T không cmthy à?”

NguóThanh Bình slên bng nàng.ÎBng S Duhơi nhô ramt chút, đý k sphát hin đúngýlà nàng hơimp.

Nhưng gò má[nàng li rtĩgy, c ngưi]t trên xungdưi ch mpmt chút vùngbng. Ngu Thanh(Bình nghiêm túcíquan sát mtílát, đt nhiênnói: “Đến đây,xoay mt vòngxem.”

S Dung ngưi, nhưngtuyt đi tintưng vào ythut ca Ngu¸Thanh Bình. NàngIxoay mt vòng,Ngu Thanh Bìnhínhíu mày, kéoįnàng ngi xung,đt tay lênc tay nàng.

SDu cm thyhình như cóīgì đó btn, nàng nínth ch điNgu Thanh Bình.ếĐi mt lúcsau, nàng nghethy Ngu ThanhBình đt nhiênīhi: “Kinh nguytln trưc cat đến lúcínào?”

S Duãngây ngưi, nàngĬtrm mc suyếnghĩ hi lâu.Ngu Thanh Bìnhĩngưc mt nhìnĬnàng đã biếtngay câu trɨli: “Quên ri?”ư

S Du viīcưi xoà: “Gnùđây nhiu chuynxy ra…

Lntrưc lúc tàchung phòng làīkhi nào, cóĬung thuc tránhĮthai không?”

NguíThanh Bình đitay chn mch(cho nàng, S[Du nghe thếìthì sng ngưi.Nàng bt đunghiêm túc suynghĩ câu hiìca Ngu ThanhBình.

T trưc đếnnay, nàng vàV Un đurt cn thn.V Un khôngímun nàng ungăthuc, gn nhưéđu không li bên trong.İMà nàng biếtimình th chtЇcc âm, khôngd th thai,kiếp trưc tnİbao công scìmi có CiNhan Thanh, chonên sau khiİV Un cnthn ri, nàngcũng không quáđ tâm.

Ch duynht mt ln…

SDu cn thnìsuy nghĩ, dưngínhư ch cóíbui ti hômV Un phongvương.

Ti đó, nàng[và V Unhơi tht th,íđi lúc nhra thì đãquá canh giìung thuc. Cóđđiu nàng vnluôn t tinìthái quá đivi th chtếca mình, chưatng nghĩ vnĩs li ttĩthế.

Có điu kiếptrưc nàng vàC S Sinhmun có conígian nan nhưīvy, sao viíV Un…

Nghĩ vậy, Sở Du không khỏi suy ngẫm chẳng lẽ đời trước vấn đề chủ yếu là của Cố Sở Sinh?

Sở Du ngây người, mất nửa ngày mới vội nói: “Không đúng, thể chất của ta đáng lý không có thai mới phải…”

Nguỵ Thanh Bình không biết suy nghĩ linh ta linh tinh trong đầu Sở Du. Sau khi chẩn đoán chính xác, nàng chậm rãi nói: “May mà tỷ tập võ, thân thể khoẻ mạnh, chân khí hộ thể bảo vệ đứa bé, nếu là người bình thường đã sớm tiêu rồi.”

 

 

“Khoan đã.” Rốt cuộc Sở Du cũng hoàn hồn lại: “Ý muội là ta thật sự có thai?”

Nghĩ vậy, Sở Du không khỏi suy ngẫm chẳng lẽ đời trước vấn đề chủ yếu là của Cố Sở Sinh?Dứt lời, chàng đóng cửa sổ, trở lại bàn đọc sách, cầm bút lên, đột nhiên rất muốn viết gì đó cho Sở Du.

Tay nắm bút của Nguỵ Thanh Bình khựng lại, do dự chốc lát, nghi hoặc hỏi: “Thúc tẩu yêu nhau, chưa cưới đã có con, A Du…” Nàng ngước mắt nhìn Sở Du: “Tỷ đã nghĩ đến chuyện tỷ phải đối mặt chưa?”

“Nếu không thì sao?” Nguỵ Thanh Bình ngước mắt nhìn nàng, tiếp đó đứng lên, cầm lấy giấy bút, ngẩng đầu hỏi: “Đứa bé này giữ hay không giữ, tỷ nói để còn tính nữa.”

Sở Du ngây người, mất nửa ngày mới vội nói: “Không đúng, thể chất của ta đáng lý không có thai mới phải…”

Có thể gặp nhau ở Du Thuỷ?

(*) Nhựa đào: là chất nhựa mà cây hoa đào tiết ra để tự chữa lành vết thương trên thân cây, có giá trị dinh dưỡng cao, bổ sung những chất cần thiết cho cơ thể, dưỡng nhan, làm đẹp.

Chàng không muốn để nỗi nhớ điên cuồng của mình trói buộc nàng, chàng chỉ muốn nói cho nàng biết dưới trời đất bao la này, nàng có thể ung dung mà đi, không cần lo lắng không nơi để về, bởi vì có chàng ở đây.

“Thể chất tỷ cái gì?” Nguỵ Thanh Bình cau mày, Sở Du khó hiểu nói: “Ta… không phải ta thể chất cực âm, không dễ thụ thai…”

“Nghĩ kỹ rồi.” Sở Du ngồi xếp bằng, nghiêm túc nói: “Ta nghĩ kỹ rồi, nếu như ta và Vệ Uẩn không có duyên phận, ta sẽ mang đứa bé này về, tự mình nuôi dưỡng. Nếu nó là bé trai, tỷ sẽ lấy tên là Sở…”Sở Du mất hồi lâu mới tiêu hoá được tin tức, rồi sau đó lại bật cười thành tiếng.

“Tỷ uống thuốc năm năm, thực dưỡng cũng dưỡng năm năm rồi…” Nguỵ Thanh Bình hơi mất kiên nhẫn: “Lúc trước Vệ Uẩn có đưa cho muội xem phương thuốc của tỷ, tỷ chỉ bị tử cung lạnh âm hư, năm năm cũng đã điều dưỡng xong rồi.”

(*) Nhựa đào: là chất nhựa mà cây hoa đào tiết ra để tự chữa lành vết thương trên thân cây, có giá trị dinh dưỡng cao, bổ sung những chất cần thiết cho cơ thể, dưỡng nhan, làm đẹp.

Nguỵ Thanh Bình ngước mắt nhìn nàng, lấy làm lạ: “Sao tỷ khẳng định mình không dễ thụ thai? Người tỷ khoẻ như vâm ấy.”

Không hề có sợ hãi, không hề có bất an, khi tình yêu được sinh ra, tất cả mưa gió đều trở nên không còn đáng sợ.Vệ Thu bước tới bên cạnh Vệ Uẩn, kính cẩn hỏi: “Vương gia có gì căn dặn?”

“Nếu ta sợ người khác dè bỉu, ta sẽ không ở bên Vệ Uẩn. Nếu ta và chàng đã ở bên nhau, mắng ta một tội hay hai tội thì có gì khác biệt? Hơn nữa, đây không chỉ là con của Vệ Uẩn mà còn là con của ta. Đời này, dù cho không có Vệ Uẩn, nếu có một đứa con thì ta cũng rất hạnh phúc.”

Sở Du ngơ ngác ngồi đó, nàng sực nhớ ra đúng là nàng đã điều dưỡng rất nhiều năm. Ngay từ đầu là chính nàng yêu cầu, sau này những chén thuốc kia đã biến mùi, không còn đắng nghét khó uống nữa, tựa như những phu nhân khác đều sẽ ăn các loại đồ bổ như một bát canh nấm tuyết, tổ yến, nhựa đào(*) sau bữa ăn. Mỗi ngày nàng uống một bát, gần như quên mất chuyện mình vẫn đang điều dưỡng.

(*) Sơn đại vương: thổ phỉ, sơn tặc

A Du, ta muốn lấy Du Thuỷ, kế tiếp nàng muốn đi đâu?(*) Sơn đại vương: thổ phỉ, sơn tặcA Du, nhánh cây ngoài cửa lại nảy mầm, không biết chỗ nàng đã xuân về hoa nở?(*) Nhựa đào: là chất nhựa mà cây hoa đào tiết ra để tự chữa lành vết thương trên thân cây, có giá trị dinh dưỡng cao, bổ sung những chất cần thiết cho cơ thể, dưỡng nhan, làm đẹp.

Nguỵ Thanh Bình không biết suy nghĩ linh ta linh tinh trong đầu Sở Du. Sau khi chẩn đoán chính xác, nàng chậm rãi nói: “May mà tỷ tập võ, thân thể khoẻ mạnh, chân khí hộ thể bảo vệ đứa bé, nếu là người bình thường đã sớm tiêu rồi.”

Nghĩ vậy, Sở Du không khỏi suy ngẫm chẳng lẽ đời trước vấn đề chủ yếu là của Cố Sở Sinh? 

Về sau Vệ Uẩn hồi kinh, chiến loạn nổi lên, nhiều chuyện chất chồng, nàng làm gì còn thời gian suy nghĩ những thứ này?

Sở Du mất hồi lâu mới tiêu hoá được tin tức, rồi sau đó lại bật cười thành tiếng.

Nguỵ Thanh Bình kê đơn thuốc cho Sở Du, dặn dò rất nhiều, sau đó hai người nằm trên giường ngủ.

Nếu như là trước đây, nàng còn phải kiêng kỵ Liễu Tuyết Dương và Vệ gia. Bây giờ nàng đã độc thân ra đi, còn kiêng kỵ cái gì?

Dứt lời, Sở Du bật cười: “Ít nhất ta cũng có thể làm một sơn đại vương(*), muội thấy đúng không?”

Vì thế nàng ngẩng đầu lên, quyết đoán nói: “Giữ.”

A Du, ta muốn lấy Du Thuỷ, kế tiếp nàng muốn đi đâu?

Thế nhưng nếu không vì Tần Thời Nguyệt và Nguỵ Vương, e rằng Nguỵ Thanh Bình cũng sẽ chẳng để ý đến những thứ này, một mình nàng nuôi nấng đứa con cũng chẳng có gì to tát.

Nguỵ Thanh Bình cũng không bất ngờ, chỉ hỏi: “Nghĩ kỹ chưa?”

“Khoan đã.” Rốt cuộc Sở Du cũng hoàn hồn lại: “Ý muội là ta thật sự có thai?”

“Nghĩ kỹ rồi.” Sở Du ngồi xếp bằng, nghiêm túc nói: “Ta nghĩ kỹ rồi, nếu như ta và Vệ Uẩn không có duyên phận, ta sẽ mang đứa bé này về, tự mình nuôi dưỡng. Nếu nó là bé trai, tỷ sẽ lấy tên là Sở…”

Nàng ngủ mơ, mơ thấy mình trở về Bạch Lĩnh. Vệ Uẩn ngồi quỳ trong thư phòng, ánh đèn chiếu lên người chàng. Nàng đứng trước cửa gọi: “Hoài Du.”

“Được rồi, được rồi.” Nguỵ Thanh Bình đã thấy nhiều phụ nhân mừng như điên sau khi biết mình mang thai, vội giơ tay ngăn nàng lại: “Ta không có hứng thú về dự định của tỷ đối với đứa bé này. Nếu tỷ định giữ đứa bé thì ta viết thuốc dưỡng thai cho tỷ, trên đường trở về đừng cưỡi ngựa, cũng đừng quá gấp gáp, đừng ỷ mình khoẻ mạnh mà tự tìm đường chết.”

“Biết rồi.” Sở Du vô cùng vui vẻ, chờ Nguỵ Thanh Bình viết đơn thuốc xong, nàng nói tiếp: “Ta phải viết thư cho Tiểu Thất… À không…” Nàng khựng lại: “Ta muốn đích thân đi nói cho chàng biết! Chàng biết ta có thai, chắc chắn sẽ rất vui…”

“Được rồi, được rồi.” Nguỵ Thanh Bình đã thấy nhiều phụ nhân mừng như điên sau khi biết mình mang thai, vội giơ tay ngăn nàng lại: “Ta không có hứng thú về dự định của tỷ đối với đứa bé này. Nếu tỷ định giữ đứa bé thì ta viết thuốc dưỡng thai cho tỷ, trên đường trở về đừng cưỡi ngựa, cũng đừng quá gấp gáp, đừng ỷ mình khoẻ mạnh mà tự tìm đường chết.”

Vệ Uẩn không biết bản thân bị gì, cứ cảm thấy trong lòng trống trải. Chàng bước xuống giường, xoã tóc, tay áo rũ xuống hai đầu gối, đi chân không đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra. Chàng nhìn mưa rơi trên nhánh cây, kinh ngạc phát hiện không biết nhánh cây kia đã trổ chồi non từ khi nào.

Tay nắm bút của Nguỵ Thanh Bình khựng lại, do dự chốc lát, nghi hoặc hỏi: “Thúc tẩu yêu nhau, chưa cưới đã có con, A Du…” Nàng ngước mắt nhìn Sở Du: “Tỷ đã nghĩ đến chuyện tỷ phải đối mặt chưa?”

Lúc Sở Du dần chìm vào giấc mộng, Vệ Uẩn đang ngủ say trong phòng ở Bạch Lĩnh.

Sở Du nghe vậy lại cười: “Ta phải đối mặt cái gì?”

A Du, nhánh cây ngoài cửa lại nảy mầm, không biết chỗ nàng đã xuân về hoa nở?

“Nếu ta sợ người khác dè bỉu, ta sẽ không ở bên Vệ Uẩn. Nếu ta và chàng đã ở bên nhau, mắng ta một tội hay hai tội thì có gì khác biệt? Hơn nữa, đây không chỉ là con của Vệ Uẩn mà còn là con của ta. Đời này, dù cho không có Vệ Uẩn, nếu có một đứa con thì ta cũng rất hạnh phúc.”

“Bi ai của nữ tử chủ yếu là vô năng. Nếu ta không nuôi đứa bé này, nếu ta hi vọng đời sau tái giá với một người đàn ông cho ta cuộc sống nửa đời giàu sang, hi vọng dựa dẫm vào gia tộc, dựa dẫm vào bất cứ kẻ nào, vậy đương nhiên ta phải để ý miệng lưỡi người đời, để ý những chuyện khác. Nhưng hiện giờ ta không cần, có Vệ Uẩn hay không, có Sở gia hay không, ta cũng có thể nuôi nấng đứa trẻ này.”

Nguỵ Thanh Bình nghe nàng nói vậy thì gật đầu, cũng yên lòng hơn. Còn Sở Du chẳng lấy làm lạ trước thái độ của Nguỵ Thanh Bình. Kiếp trước Nguỵ Thanh Bình cũng là chưa cưới mà mang thai, chẳng may Tần Thời Nguyệt chết trận sa trường nên mới dặn dò Vệ Uẩn. Vệ Uẩn vì tình nghĩa huynh đệ, muốn bảo vệ danh dự Nguỵ Thanh Bình, cho nên thành thân với nàng.

Dứt lời, Sở Du bật cười: “Ít nhất ta cũng có thể làm một sơn đại vương(*), muội thấy đúng không?”

Vệ Uẩn không nói, chàng lẳng lặng nhìn chồi non kia. Hồi lâu sau, chàng lắc đầu đáp: “Không có gì.”

“Biết rồi.” Sở Du vô cùng vui vẻ, chờ Nguỵ Thanh Bình viết đơn thuốc xong, nàng nói tiếp: “Ta phải viết thư cho Tiểu Thất… À không…” Nàng khựng lại: “Ta muốn đích thân đi nói cho chàng biết! Chàng biết ta có thai, chắc chắn sẽ rất vui…”(*) Sơn đại vương: thổ phỉ, sơn tặc

Vì thế chàng khựng ngòi bút lại rất lâu, cuối cùng nói với nàng.

Nguỵ Thanh Bình nghe nàng nói vậy thì gật đầu, cũng yên lòng hơn. Còn Sở Du chẳng lấy làm lạ trước thái độ của Nguỵ Thanh Bình. Kiếp trước Nguỵ Thanh Bình cũng là chưa cưới mà mang thai, chẳng may Tần Thời Nguyệt chết trận sa trường nên mới dặn dò Vệ Uẩn. Vệ Uẩn vì tình nghĩa huynh đệ, muốn bảo vệ danh dự Nguỵ Thanh Bình, cho nên thành thân với nàng.

Về sau Vệ Uẩn hồi kinh, chiến loạn nổi lên, nhiều chuyện chất chồng, nàng làm gì còn thời gian suy nghĩ những thứ này?Vệ Uẩn dừng bút, hồi lâu mới hỏi:

Thế nhưng nếu không vì Tần Thời Nguyệt và Nguỵ Vương, e rằng Nguỵ Thanh Bình cũng sẽ chẳng để ý đến những thứ này, một mình nàng nuôi nấng đứa con cũng chẳng có gì to tát.

Nguỵ Thanh Bình ngước mắt nhìn nàng, lấy làm lạ: “Sao tỷ khẳng định mình không dễ thụ thai? Người tỷ khoẻ như vâm ấy.”

Nhưng lúc viết lại chẳng biết nên viết cái gì mới có thể khiến ngòi bút của mình biểu hiện trầm ổn ung dung, không để lộ chuyện thất thố đêm khuya giật mình tỉnh giấc này.

Cuộc đời chưa bao giờ bởi vì một nét chấm mà vạn kiếp bất phục, nguyên nhân thật sự khiến con người vạn kiếp bất phục chỉ có bản thân vứt bỏ chính mình, để mặc chính mình chìm trong bùn lầy.

“Tỷ uống thuốc năm năm, thực dưỡng cũng dưỡng năm năm rồi…” Nguỵ Thanh Bình hơi mất kiên nhẫn: “Lúc trước Vệ Uẩn có đưa cho muội xem phương thuốc của tỷ, tỷ chỉ bị tử cung lạnh âm hư, năm năm cũng đã điều dưỡng xong rồi.”

Nguỵ Thanh Bình kê đơn thuốc cho Sở Du, dặn dò rất nhiều, sau đó hai người nằm trên giường ngủ.

Sở Du rất phấn khích, nhưng quả thật nàng cũng quá mệt mỏi. Nàng nghĩ về Vệ Uẩn, nghĩ về đứa bé, bất giác tay đặt lên bụng, nhoẻn miệng cười, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Nàng ngủ mơ, mơ thấy mình trở về Bạch Lĩnh. Vệ Uẩn ngồi quỳ trong thư phòng, ánh đèn chiếu lên người chàng. Nàng đứng trước cửa gọi: “Hoài Du.”

Vệ Uẩn cầm bút ngẩng đầu, nàng và ánh sao sa vào đôi mắt chàng.

Vệ Uẩn cầm bút ngẩng đầu, nàng và ánh sao sa vào đôi mắt chàng.

Trong mơ, nàng mở miệng nhưng lại không biết phải nói thế nào mới thể hiện được niềm vui của mình. Vì thế, nàng đặt tay lên bụng, vui vẻ nói: “Ta có thai rồi.”

“Thể chất tỷ cái gì?” Nguỵ Thanh Bình cau mày, Sở Du khó hiểu nói: “Ta… không phải ta thể chất cực âm, không dễ thụ thai…”

Không hề có sợ hãi, không hề có bất an, khi tình yêu được sinh ra, tất cả mưa gió đều trở nên không còn đáng sợ.

Lúc Sở Du dần chìm vào giấc mộng, Vệ Uẩn đang ngủ say trong phòng ở Bạch Lĩnh.

Sở Du nghe vậy lại cười: “Ta phải đối mặt cái gì?”

“Bi ai của nữ tử chủ yếu là vô năng. Nếu ta không nuôi đứa bé này, nếu ta hi vọng đời sau tái giá với một người đàn ông cho ta cuộc sống nửa đời giàu sang, hi vọng dựa dẫm vào gia tộc, dựa dẫm vào bất cứ kẻ nào, vậy đương nhiên ta phải để ý miệng lưỡi người đời, để ý những chuyện khác. Nhưng hiện giờ ta không cần, có Vệ Uẩn hay không, có Sở gia hay không, ta cũng có thể nuôi nấng đứa trẻ này.”

Trong đêm khuya, chàng nghe thấy tiếng mưa, giật mình tỉnh giấc. Chàng chậm rãi mở mắt, nghe mưa rơi xuống lá cây, nhánh cây và bùn đất.

Vệ Uẩn không biết bản thân bị gì, cứ cảm thấy trong lòng trống trải. Chàng bước xuống giường, xoã tóc, tay áo rũ xuống hai đầu gối, đi chân không đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra. Chàng nhìn mưa rơi trên nhánh cây, kinh ngạc phát hiện không biết nhánh cây kia đã trổ chồi non từ khi nào.

Vệ Thu bước tới bên cạnh Vệ Uẩn, kính cẩn hỏi: “Vương gia có gì căn dặn?”

Vệ Uẩn không nói, chàng lẳng lặng nhìn chồi non kia. Hồi lâu sau, chàng lắc đầu đáp: “Không có gì.”

Dứt lời, chàng đóng cửa sổ, trở lại bàn đọc sách, cầm bút lên, đột nhiên rất muốn viết gì đó cho Sở Du.

Nhưng lúc viết lại chẳng biết nên viết cái gì mới có thể khiến ngòi bút của mình biểu hiện trầm ổn ung dung, không để lộ chuyện thất thố đêm khuya giật mình tỉnh giấc này.

Sở Du ngơ ngác ngồi đó, nàng sực nhớ ra đúng là nàng đã điều dưỡng rất nhiều năm. Ngay từ đầu là chính nàng yêu cầu, sau này những chén thuốc kia đã biến mùi, không còn đắng nghét khó uống nữa, tựa như những phu nhân khác đều sẽ ăn các loại đồ bổ như một bát canh nấm tuyết, tổ yến, nhựa đào(*) sau bữa ăn. Mỗi ngày nàng uống một bát, gần như quên mất chuyện mình vẫn đang điều dưỡng.

Chàng không muốn để nỗi nhớ điên cuồng của mình trói buộc nàng, chàng chỉ muốn nói cho nàng biết dưới trời đất bao la này, nàng có thể ung dung mà đi, không cần lo lắng không nơi để về, bởi vì có chàng ở đây.

Chàng ở đây, dù nàng độc hành ngàn vạn dặm, quay đầu vẫn mãi là quê nhà.

Vì thế chàng khựng ngòi bút lại rất lâu, cuối cùng nói với nàng.

A Du, nhánh cây ngoài cửa lại nảy mầm, không biết chỗ nàng đã xuân về hoa nở?

“Biết rồi.” Sở Du vô cùng vui vẻ, chờ Nguỵ Thanh Bình viết đơn thuốc xong, nàng nói tiếp: “Ta phải viết thư cho Tiểu Thất… À không…” Nàng khựng lại: “Ta muốn đích thân đi nói cho chàng biết! Chàng biết ta có thai, chắc chắn sẽ rất vui…”

A Du, ta muốn lấy Du Thuỷ, kế tiếp nàng muốn đi đâu?

Nguỵ Thanh Bình cũng không bất ngờ, chỉ hỏi: “Nghĩ kỹ chưa?”

Nếu không có việc gì…

Vệ Uẩn dừng bút, hồi lâu mới hỏi:

Có thể gặp nhau ở Du Thuỷ?

5 4 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

7 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Ngọc Anh
Ngọc Anh
4 Năm Cách đây

Hổng lẽ anh chàng CSS trông cao to đẹp chai tốt bụng lại ysl?

Hạnh Lê
Hạnh Lê
4 Năm Cách đây

Một chồi non mới nhú, một mầm sống mới, một sinh linh sắp chào đời. Tiểu Thất đã có người chống gậy. Ahihi…. Không biết khi biết tin Tiểu Thất sẽ mừng như thế nào nhỉ!

Quỳnh Hoa Các
Quỳnh Hoa Các
4 Năm Cách đây

SD ơi SD, dù gì cũng chồng trc để lại chút tôn nghiêm cho anh Cố với ???? lẽ nào quyền khuynh triều dã mà ysl sao ????

Bông Bông
Bông Bông
4 Năm Cách đây

hai anh chị lo ứng chiến kìa, Triệu nguyệt sắp đánh đến tận cửa rồi kìa

Nguyen Minh
Nguyen Minh
4 Năm Cách đây

Bà Du còn có thời gian suy nghĩ linh tinh. Kiếp trước là luyện võ ko chịu điều dưỡng mới khó thụ thai. Kiếp này chưa gì mà tiểu Thất đã lo cho sức khỏe của Du rồi, cho điều dưỡng từ sớm rồi. Là Tiểu Thất tinh tế tận tâm nha

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Một người lên chức bố, hai người có kết tinh của tình yêu, một chồi cây đã lên. Có phải báo hiệu cho điều tốt lành không???

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

âyyy bất ngờ quá đi không ngờ Du tỷ sẽ có thai vào lúc này luôn ấy ?‍♀️

7
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!