Sơn Hà Chẩm – Chương 154

Chương 154

Sở Du Vệ gia quân thủ thành nghênh chiến tại đây!

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Hôm sau thức dậy, tinh thần Sở Du phấn chấn, nàng lập tức kiểm kê người, sau đó mang theo đơn thuốc của Nguỵ Thanh Bình chuẩn bị rời đi. Nàng lần đầu tiên trực diện như vậy cảnh tượng.

Hiện giờ đã có thai, nàng không dám làm ẩu, bèn bảo người chuẩn bị xe ngựa, bản thân ngồi xe rời đi.

Lúc nàng đi, Cố Sở Sinh và Nguỵ Thanh Bình đều đến tiễn chân. Nguỵ Thanh Bình đưa nàng rất nhiều thuốc, cuối cùng nói: “Những thứ này đều cho Thời Nguyệt, tỷ đừng có tự mình chiếm làm của riêng.” Giơ tay lên vừa ra, đó là lôi đình lực.

Sở Du dở khóc dở cười, giơ tay lên chọc đầu nàng: “Trong lòng muội còn có tỷ muội này hay không?” Nhưng chỉ có như vậy độ mạnh yếu mang đến.

“Có.” Nguỵ Thanh Bình lấy ra hai cái bình trong đống chai chai lọ lọ: “Một cái giữ mạng, một cái giải độc, đây là tình nghĩa của ta đối với tỷ.”

“Muội đúng là…” Sở Du lắc đầu, ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Sở Sinh. Hắn ôm đứa bé trong lòng, lo lắng nhìn nàng, hai người đều chẳng nói gì. Lát sau, Sở Du thở dài: “Cố đại ca, bảo trọng.” Chúng nó trừ bỏ tiếng kêu vì điểu đề.

Tiếng Cố đại ca này khiến Cố Sở Sinh sững sờ, hắn dằn xuống chua xót trong lòng, rũ mắt, khàn giọng nói: “Bảo trọng.”

S Du h rèm xe,xe nga lclư đi vũnơi xa. CS Sinh vàNgu Thanh Bìnhnhìn nhau, quayõđu chy tr:v chiến trưngɪthuc v h.

Lncui S Duũnhn đưc tinìtc V Unlà chàng đãđến Bch Lĩnh.Hin nay chiếnÍlon, bt càlúc nào VUn cũng cóth đi đếnnơi khác. S:Du mun tìmĩchàng, nhưng likhông th bônòba, ngm nghĩĩmt hi, binɪpháp tho đángÏnht vn làv Bch Lĩnhch chàng. Vìíthế nàng cũngkhông hi VɨUn mun điɨđâu mà chythng đến Bch[Lĩnh.

Vãn Nguyt khôngĩkhi hơi lolng. Lúc bưngòchén thuc choĪS Du, nàngêcn thn dòɨhi: “Hin nay,ıV lão phuɩnhân không th¸nào chp nhntiu thư, ngưi¹đến Bch Lĩnhnhư vy hìnhínhư không nălm?”

“Ta đếnưBch Lĩnh liênquan gì đếnbà y?” SDu ly làml, Vãn NguytÏkhông khi nói:“Ngưi đến BchýLĩnh không philà đến Vgia sao?”

“Tađến V giaЇlàm cái gì?”ơ

S Du cmɩthy k quái,vi nói: “Ngươiàngàn ln đngcho rng taĩđến V gia,ĩta ch đếnìBch Lĩnh, tmình thuê phòngïtr đi VUn ti, sauđó ta vàchàng thương lưngcùng đi gplão phu nhân.”[

S Du rùngưmình, khoát tay:ɩ“Ngươi đng làmta s, cũngđng do chínhmình, còn lâujta mi đmình đi hànhêxác.”

Nhưng màɨngưi đến BchLĩnh Vãn Nguytvn còn loilng: “Đến lúcđó, cho dùngưi không điìtìm lão phunhân, lão phunhân cũng đếngp ngưi đy.”)

“Bà mun đếnɩgp ta thìÍc đến gp.Gp ta ri,ôta là ânìnhân V Ph,ítưng quân BcóPhưng V giaquân, bà yïcó th làm]gì ta?”

SũDu nga haiïtay: “Dù saota cũng khôngònói bà biếtũchuyn ta mangthai, ta vàIV gia bàíchng có chútquan h nào,²bà còn cóđth làm gì?Lo rng nhưɩvy à?”

Đúngđy!” Trưng Nguytphn khích nói:“Tiu thư nhàchúng ta mungp ai thìĩgp, bà yqun đưc chc?”ế

Ch có muingây thơ!”

VãnîNguyt đy TrưngĩNguyt mt cái,quay đu nóiòvi S Du:“Mc dù ngàiĭnói không sai,nhưng vn phi,suy nghĩ thêm,ìhay là chúng{ta trc tiếpđi tìm Vươngįgia…

“Ngươi biếtchàng đâuɪà?”

S Dungưc mt nhìn°Vãn Nguyt, VãnìNguyt khng li,cũng không trĩli đưc.

Hin giïhành tung VíUn mơ h,ênếu v tríca chàng d{hi thăm rađưc thì đómi là nguyìhim.

S Du vìvai Vãn Nguyt,îan ni: “Yênītâm đi, tas không blão phu nhânĪăn hiếp nađâu.”

Thi đimļxe nga SìDu lc lưđi v hưngBch Lĩnh, VľUn đã dnngưi chy đếnDu Thu.

Chàng giđthư cho SĺDu đến NguyênThành, nhưng đi}đến mt naìthì nhn đưcthư hi âm³ca Nguyên Thành,ãbo rng SDu đã điđến Tuyn DũngThanh Châu. Chànghơi lo lngɩtrong lòng, nhưngThanh Châu làưđa bàn caáDiêu Dũng, chàngkhông d đưaĩtin, vì vych đành nói:“Dc đưng phátùđi tin tc,nếu gp Stiu thư thììnói cho nàngbiết ta đangũtìm nàng.”

VUn bo ngưièđưa tin, cònmình thì chythng đến ngoiĩthành Du Thu.Lúc này, ThmHu ThanhBc tn côngt hưng nam,Tn Thi Nguytè Thanh Namĩtn công thưng Bc, cònV Un liđi qua Nguyên)Thành đánh thng,lên Du Thu.

DiêuDũng biết DuThu vn làìphòng th tnhiên duy nhtca Thanh Châu,ɨvì thế ôngũta điu toànb binh lcòđến Du Thu,îhai quân cáchsông dàn trn.ÎNgày đu tiênêV Un đếnõđã chnh binhngh ngơi, điTn Thi Nguytivà Thm Hu.

NhưngV Un vaÍmi ri khiBch Lĩnh, binhĨmã Triu Nguytĩđã chia thànhéhai nhóm, mt]nhóm đi tЇYến Châu ti,:vòng qua CuïThành đánh thngđến Bch Lĩnh,ìnhóm còn liýlà trng binh]chy v hưngİGiang Bch.

V tríjGiang Bch cáchV Un kháógn. Ngày hômЇsau, chuyn GiangíBch tht thtruyn đã đếntai V Un.ıV Un nhnÍđưc tin tcthì ly làmïkhó hiu. Thiđkhc then chtìDu Thu giaochiến, Triu Nguytïly mt cáiĩthành nh GiangBch làm gì?

Cóũđiu dù choîTriu Nguyt nghĩgì, chàng cũngkhông kp điuÎbinh tiếp vinGiang Bch, chùcó th tmthi chiếm lyDu Thu riquay li xlý Giang Bch.

LúcV Un bàytrn bsông Du Thu,binh mã TriuNguyt đã chyéđến Bch Lĩnh.

Lúcįnày S Ducòn na ngàyơlà đến BchLĩnh, nàng ngh,ngơi trnĬnh cách BchĺLĩnh không xa,còn chưa ungĮmt hp trà¸đã nghe kháchnhân đi ngangīnói: “May màįchúng ta chyĩnhanh, nếu khôngếchc đã thànhìvong hn dưiđao quân Triuòri.”

Không đúng.”ĩMt ngưi khácınói: “Quân Triuɪmun ti BchjChâu thì ítnht phi đánhCu Thành trưc.ìCu Thành cóùtrng binh canh[gi, sao ddàng b đánhh như thế?”

“Bn h không)phi đi tĺCu Thành đến.”Ông lão nóichuyn lúc nãy{khoát tay, thúhn hn nói:“Bn h vòngìqua Cu Thành,chy thng ti)ch này caóchúng ta, chc]bây gi CuôThành mi nhnđưc tin tcđy.”

Không thínào.” Nhng kháchnhân khác nói:í“Bn h khôngđánh Cu Thành,àcho dù chiếmBch Lĩnh cũngkhông gi đưcbao lâu. Đếnlúc đó CuìThành và V¹gia tr v,hai mt giápcông, bn hphi chy thếÏnào?”

Nghe đonúđi thoi này,S Du nhíuîmày. Nàng nângíchén trà điti trưc mtông lão, kínhcn hi: “Lãobá, ông tĩđâu đến?”

TrnãCu Tiên.”

Ônglão cũng khônggiu giếm, quan{sát S DuĬt trên xungdưi, khoát taynói: “Cô nương,tưng mo cô¹như vy thìĩđi nhanh lên.ÍQuân Triu chyĬv phía BchLĩnh, cô nhtđnh đng đếnũgn ch đó.”ī

Nghe vậy, Sở Du lập tức lạnh mặt.

Vừa nói xong, Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt lập tức vác đồ đạc quan trọng, Sở Du cầm kiếm cắt dây cương, nhún người nhảy lên ngựa, phóng như bay về phía cổng thành.

“Sở Du Vệ gia quân thủ thành nghênh chiến tại đây!”

Nàng nhớ đến lời nhắc nhở của Cố Sở Sinh lúc trước, lập tức hiểu ra. Lần này không phải Triệu Nguyệt thật sự muốn chiếm Bạch Lĩnh, cái hắn muốn là người nhà Vệ gia!

Tướng quân Bắc Phượng chưa bại bao giờ, chuyện này đã sớm trở thành nhận thức bất thành văn trong lòng mọi người. Bây giờ, Sở Du đến Bạch Lĩnh, chắc hẳn Bạch Lĩnh cũng sẽ không có gì đáng ngại nữa.

Sở Du đột ngột xoay người, căn dặn Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt: “Đi theo ta, đến Bạch Lĩnh!”

Sở Du vỗ vai hắn, sau đó lấy lá cờ của mình từ trong tay Trường Nguyệt đằng sau, sải bước lên trên thành lâu, cắm mạnh lá cờ của mình vào.

Khách trong quán đều ngẩn người, ông lão vội vàng đứng lên: “Cô nương, không đi được! Không đi được đâu!”

Lúc này Sở Du đã lên xe ngựa, khoát tay: “Lão bá không cần lo lắng, ta vốn là tướng quân Vệ gia, đến thủ thành mà thôi!”

Lúc này Sở Du đã lên xe ngựa, khoát tay: “Lão bá không cần lo lắng, ta vốn là tướng quân Vệ gia, đến thủ thành mà thôi!”

Sở Du nhìn thấy những nụ cười này thì cũng không kiềm được mà mỉm cười. Nàng bước hai bước thành một bước lên bậc thang, vỗ người binh lính nói: “Chuẩn bị cung tiễn, dầu hoả ném đá, không được lười biếng, mau chuẩn bị sẵn sàng.”Tiền Dũng nhíu mày, nhưng lời vừa dứt, mọi người liền nhìn thấy một nữ tử áo đỏ nhảy ra khỏi xe ngựa, giơ tay cắt đứt dây thừng, dẫn theo thị nữ sau lưng chạy về phía Bạch Lĩnh.

Xe ngựa chạy cực nhanh, giọng nàng tản mác trong gió, cả nhóm người đều ngây ra. Một lát sau, có người sực nhớ ra: “Nữ tướng quân duy nhất của Vệ gia không phải là Đại phu nhân Vệ gia, Tướng quân Bắc Phượng Sở Du sao?”

Sở Du bỏ lại một câu giống như mang theo một sức mạnh vô hình, xua tan tất cả bất an ban đầu trong trà quán.Trấn Cửu Tiên cách Bạch Lĩnh không xa, nếu như binh mã Triệu Nguyệt thật sự muốn chiếm Bạch Lĩnh, chắc đã sắp đuổi đến rồi.

“Không không, hiện giờ cô ấy đã không còn là Đại phu nhân Vệ gia nữa…” Có người lên tiếng: “Cô ấy đã rời khỏi Vệ gia, độc thân rồi.”

“Thật sao?” Có thư sinh trẻ tuổi đứng lên, mừng rỡ nói: “Vị đó là Sở đại tiểu thư đã rời khỏi Vệ gia?”

“Tiểu tử.” Đám người trong quán cười to: “Nữ nhi tốt như vậy, e là không đợi đến lượt ngươi cầu thân đâu.”Áo đỏ phần phật tung bay trên bình nguyên, một tay nàng cầm trường thương gác sau lưng, một tay cầm dây cương. Phía sau nàng là mấy vạn binh mã, giống như là đang đuổi theo nàng, còn nàng lại không thèm để ý, ngẩng đầu nhìn về hướng Tưởng Thuần trên thành lâu, bày ra nụ cười xinh đẹp.

“Thật chứ, năm đó ta từng gặp rồi!”

Tiền Dũng cũng theo đó phản ứng lại, hô lớn: “Sở tướng quân đến rồi! Sở tướng quân đến thủ thành! Giữ cổng thành cho người! Giữ lại!”

Quán trà thoáng chốc huyên náo cả lên, thư sinh trẻ tuổi lúc nãy mừng rỡ nói: “Nữ tử khăn trùm(*) như thế, khi nào đạt công danh cao trung, chắc chắn ta sẽ đến cầu thân!”

Sở Du đột ngột xoay người, căn dặn Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt: “Đi theo ta, đến Bạch Lĩnh!”Vừa nói xong, Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt lập tức vác đồ đạc quan trọng, Sở Du cầm kiếm cắt dây cương, nhún người nhảy lên ngựa, phóng như bay về phía cổng thành.Tưởng Thuần sững sờ. Lát sau, nàng mừng rỡ kêu lớn: “Đừng đóng! Đừng đóng cổng thành! Đại phu nhân trở về rồi!”(*) Khăn trùm: khăn trùm trên tóc của phụ nữ, thường dùng để chỉ phụ nữ, từ này hay đi kèm với các từ khen nữ trung hào kiệt như “Khăn trùm trượng phu”, “Khăn trùm không kém đấng mày râu”, “Khăn trùm hào kiệt”,…

Lúc này, Bạch Lĩnh đã sớm loạn thành một đoàn, không ai nghĩ Triệu Nguyệt lại vòng qua Cửu Thành mà đột kích Bạch Lĩnh, vì vậy Bạch Lĩnh chỉ để lại một tiên phong Tiền Dũng làm tướng thủ thành. Tiền Dũng cũng không phải tướng lĩnh am hiểu điều binh khiển tướng, ngay khoảnh khắc đầu tiên địch tấn công, hắn đã chạy đến Vệ Phủ thông báo. Liễu Tuyết Dương hoảng hốt đi tới đi lui trong nhà. Tưởng Thuần dẫn theo một đám gia thần vội vàng chạy lên thành lâu, từ xa đã nhìn thấy mấy vạn binh mã tung bụi mà đến. Tưởng Thuần vẫn giả vờ điềm tĩnh, hạ lệnh: “Trước tiên đóng cổng thành lại.”

“Tiểu tử.” Đám người trong quán cười to: “Nữ nhi tốt như vậy, e là không đợi đến lượt ngươi cầu thân đâu.”

Tưởng Thuần sững sờ. Lát sau, nàng mừng rỡ kêu lớn: “Đừng đóng! Đừng đóng cổng thành! Đại phu nhân trở về rồi!”

“Không sao, không sao.” Thư sinh khoát tay: “Nữ tử như thế, có thể gặp một lần đã không uổng kiếp này.”

Tiền Dũng cũng có ý này, chỉ đợi người hạ lệnh, hắn vội vàng hô: “Đóng cổng thành!”

Sở Du bỏ lại một câu giống như mang theo một sức mạnh vô hình, xua tan tất cả bất an ban đầu trong trà quán.

Xe ngựa Sở Du phóng một mạch như điên về hướng Bạch Lĩnh, từ xa đã nhìn thấy quân đội chạy tới. Sở Du ngồi trong xe ngựa thấy tình hình không ổn, ra ngoài xe ngựa, lớn tiếng quát: “Bỏ xe chạy!”

Xe ngựa chạy cực nhanh, giọng nàng tản mác trong gió, cả nhóm người đều ngây ra. Một lát sau, có người sực nhớ ra: “Nữ tướng quân duy nhất của Vệ gia không phải là Đại phu nhân Vệ gia, Tướng quân Bắc Phượng Sở Du sao?”

Tướng quân Bắc Phượng chưa bại bao giờ, chuyện này đã sớm trở thành nhận thức bất thành văn trong lòng mọi người. Bây giờ, Sở Du đến Bạch Lĩnh, chắc hẳn Bạch Lĩnh cũng sẽ không có gì đáng ngại nữa.

“Thật chứ, năm đó ta từng gặp rồi!”

“Tất cả nghe theo lệnh tướng quân!” Tiền Dũng kích động nói: “Người tới vừa kịp, ta vẫn còn lo trận này phải đánh thế nào, đúng lúc người tới rồi.”

Nhưng Sở Du lại không biết kỳ vọng của những bách tính này đối với nàng, nàng ngồi trong xe ngựa, chỉ nói với Trường Nguyệt: “Nhanh nữa lên !”

Trấn Cửu Tiên cách Bạch Lĩnh không xa, nếu như binh mã Triệu Nguyệt thật sự muốn chiếm Bạch Lĩnh, chắc đã sắp đuổi đến rồi.

(*) Khăn trùm: khăn trùm trên tóc của phụ nữ, thường dùng để chỉ phụ nữ, từ này hay đi kèm với các từ khen nữ trung hào kiệt như “Khăn trùm trượng phu”, “Khăn trùm không kém đấng mày râu”, “Khăn trùm hào kiệt”,…

Xe ngựa Sở Du phóng một mạch như điên về hướng Bạch Lĩnh, từ xa đã nhìn thấy quân đội chạy tới. Sở Du ngồi trong xe ngựa thấy tình hình không ổn, ra ngoài xe ngựa, lớn tiếng quát: “Bỏ xe chạy!”

(*) Khăn trùm: khăn trùm trên tóc của phụ nữ, thường dùng để chỉ phụ nữ, từ này hay đi kèm với các từ khen nữ trung hào kiệt như “Khăn trùm trượng phu”, “Khăn trùm không kém đấng mày râu”, “Khăn trùm hào kiệt”,…

Vừa nói xong, Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt lập tức vác đồ đạc quan trọng, Sở Du cầm kiếm cắt dây cương, nhún người nhảy lên ngựa, phóng như bay về phía cổng thành.

Lúc này, Bạch Lĩnh đã sớm loạn thành một đoàn, không ai nghĩ Triệu Nguyệt lại vòng qua Cửu Thành mà đột kích Bạch Lĩnh, vì vậy Bạch Lĩnh chỉ để lại một tiên phong Tiền Dũng làm tướng thủ thành. Tiền Dũng cũng không phải tướng lĩnh am hiểu điều binh khiển tướng, ngay khoảnh khắc đầu tiên địch tấn công, hắn đã chạy đến Vệ Phủ thông báo. Liễu Tuyết Dương hoảng hốt đi tới đi lui trong nhà. Tưởng Thuần dẫn theo một đám gia thần vội vàng chạy lên thành lâu, từ xa đã nhìn thấy mấy vạn binh mã tung bụi mà đến. Tưởng Thuần vẫn giả vờ điềm tĩnh, hạ lệnh: “Trước tiên đóng cổng thành lại.”

“Thật sao?” Có thư sinh trẻ tuổi đứng lên, mừng rỡ nói: “Vị đó là Sở đại tiểu thư đã rời khỏi Vệ gia?”

Dứt lời, nàng bước tới trước mặt Tưởng Thuần, lại nhìn Tiền Dũng bên cạnh, hơi ngượng ngùng nói: “Ta tới gấp gáp, trận chiến này…”

Tiền Dũng cũng có ý này, chỉ đợi người hạ lệnh, hắn vội vàng hô: “Đóng cổng thành!”

“Không không, hiện giờ cô ấy đã không còn là Đại phu nhân Vệ gia nữa…” Có người lên tiếng: “Cô ấy đã rời khỏi Vệ gia, độc thân rồi.”

Ngay lúc cổng thành từ từ đóng lại, mọi người nhìn thấy một chiếc xe ngựa phóng như bay về phía Bạch Lĩnh trên bình nguyên trống trải.

Khách trong quán đều ngẩn người, ông lão vội vàng đứng lên: “Cô nương, không đi được! Không đi được đâu!”

“Lúc này mà còn chạy về phía Bạch Lĩnh, định chịu chết sao?”

“Lão Tiền, đa tạ ngươi.”

Tiền Dũng nhíu mày, nhưng lời vừa dứt, mọi người liền nhìn thấy một nữ tử áo đỏ nhảy ra khỏi xe ngựa, giơ tay cắt đứt dây thừng, dẫn theo thị nữ sau lưng chạy về phía Bạch Lĩnh.

Áo đỏ phần phật tung bay trên bình nguyên, một tay nàng cầm trường thương gác sau lưng, một tay cầm dây cương. Phía sau nàng là mấy vạn binh mã, giống như là đang đuổi theo nàng, còn nàng lại không thèm để ý, ngẩng đầu nhìn về hướng Tưởng Thuần trên thành lâu, bày ra nụ cười xinh đẹp.

Nàng nhớ đến lời nhắc nhở của Cố Sở Sinh lúc trước, lập tức hiểu ra. Lần này không phải Triệu Nguyệt thật sự muốn chiếm Bạch Lĩnh, cái hắn muốn là người nhà Vệ gia!

Nhưng Sở Du lại không biết kỳ vọng của những bách tính này đối với nàng, nàng ngồi trong xe ngựa, chỉ nói với Trường Nguyệt: “Nhanh nữa lên !”

Tưởng Thuần sững sờ. Lát sau, nàng mừng rỡ kêu lớn: “Đừng đóng! Đừng đóng cổng thành! Đại phu nhân trở về rồi!”

“Lúc này mà còn chạy về phía Bạch Lĩnh, định chịu chết sao?”

Tiền Dũng cũng theo đó phản ứng lại, hô lớn: “Sở tướng quân đến rồi! Sở tướng quân đến thủ thành! Giữ cổng thành cho người! Giữ lại!”

Không chỉ Tưởng Thuần và Tiền Dũng, tất cả người nhận ra Sở Du đều đồng loạt kích động muốn reo vang. Sau khi Sở Du dẫn theo Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt phi như gió vào thành trì, cổng lớn lập tức đóng “Ầm” lại.

Sở Du không nghỉ một khắc nào, trở người xuống ngựa, dẫn theo Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt chạy thẳng lên thành lâu. Tướng sĩ mắt sáng rỡ, ào ào cao giọng chào: “Tướng quân!”

Sở Du đột ngột xoay người, căn dặn Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt: “Đi theo ta, đến Bạch Lĩnh!”

“Chào Tướng quân!”

“Tướng quân trở về rồi!”

Sở Du nhìn thấy những nụ cười này thì cũng không kiềm được mà mỉm cười. Nàng bước hai bước thành một bước lên bậc thang, vỗ người binh lính nói: “Chuẩn bị cung tiễn, dầu hoả ném đá, không được lười biếng, mau chuẩn bị sẵn sàng.”

Dứt lời, nàng bước tới trước mặt Tưởng Thuần, lại nhìn Tiền Dũng bên cạnh, hơi ngượng ngùng nói: “Ta tới gấp gáp, trận chiến này…”

“Chào Tướng quân!”

“Tất cả nghe theo lệnh tướng quân!” Tiền Dũng kích động nói: “Người tới vừa kịp, ta vẫn còn lo trận này phải đánh thế nào, đúng lúc người tới rồi.”

Không chỉ Tưởng Thuần và Tiền Dũng, tất cả người nhận ra Sở Du đều đồng loạt kích động muốn reo vang. Sau khi Sở Du dẫn theo Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt phi như gió vào thành trì, cổng lớn lập tức đóng “Ầm” lại.

“Lão Tiền, đa tạ ngươi.”

“Không sao, không sao.” Thư sinh khoát tay: “Nữ tử như thế, có thể gặp một lần đã không uổng kiếp này.”

Sở Du vỗ vai hắn, sau đó lấy lá cờ của mình từ trong tay Trường Nguyệt đằng sau, sải bước lên trên thành lâu, cắm mạnh lá cờ của mình vào.

Sở Du không nghỉ một khắc nào, trở người xuống ngựa, dẫn theo Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt chạy thẳng lên thành lâu. Tướng sĩ mắt sáng rỡ, ào ào cao giọng chào: “Tướng quân!”

Lá cờ chữ “Du” màu vàng tung bay trong gió, Sở Du tay cầm trường thương, áo đỏ phấp phới, cao giọng quát.

“Sở Du Vệ gia quân thủ thành nghênh chiến tại đây!”

5 5 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

10 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Hạnh Lê
Hạnh Lê
4 Năm Cách đây

Thiệt sự đọc miêu tả của tác giả hình ảnh hiên ngang và khí chất hùng dũng của Sở Du mà nổi hết da gà. Đúng là Vệ gia nợ nàng rất… rất……….. nhiều. Sở Du sống lại một đời quả không uổng phí mà.

Rose
Rose
4 Năm Cách đây

Vệ gia nợ Sở Du cả đời trả cũng không đủ,

Yến Anh
Yến Anh
4 Năm Cách đây

Đọc câu cuối cay mắt tí khóc, oai hùng quá

Bông Bông
Bông Bông
4 Năm Cách đây

bà du có thai mà bã chạy như bay

Nguyen Minh
Nguyen Minh
4 Năm Cách đây

Thiệt chứ, trận này xong mà mama Liễu còn làm khó thì bỏ đi nha

Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

Vệ gia lại tiếp tục nợ A Du 🙁 thế này mà lão bà còn cản nữa tjif bỏ đi :))))

Landai
Landai
4 Năm Cách đây

Sở du ngầu quá một mình thủ thành giúp vệ gia cũng như sáu năm trước cũng chính nàng chống đỡ cho vệ gia

Lam
Lam
4 Năm Cách đây

Vệ gia nợ A Du, cả đời của VU cũng không trả nổi những gì mà A Du đã hy sinh

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Du tỷ oách chưa kìa. Nhưng tỷ làm gic thì cũng nên nhớ là mình mang thai nha??

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Du tỷ ngầu bá cháy bọ chét luôn tung hoành giang hồ, đạp tan sóng dữ. Ai mà hông kính phúc cho được ?

10
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!