Chương 154
Sở Du Vệ gia quân thủ thành nghênh chiến tại đây!
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Hôm sau thức dậy, tinh thần Sở Du phấn chấn, nàng lập tức kiểm kê người, sau đó mang theo đơn thuốc của Nguỵ Thanh Bình chuẩn bị rời đi. Nàng lần đầu tiên trực diện như vậy cảnh tượng.
Hiện giờ đã có thai, nàng không dám làm ẩu, bèn bảo người chuẩn bị xe ngựa, bản thân ngồi xe rời đi.
Lúc nàng đi, Cố Sở Sinh và Nguỵ Thanh Bình đều đến tiễn chân. Nguỵ Thanh Bình đưa nàng rất nhiều thuốc, cuối cùng nói: “Những thứ này đều cho Thời Nguyệt, tỷ đừng có tự mình chiếm làm của riêng.” Giơ tay lên vừa ra, đó là lôi đình lực.
Sở Du dở khóc dở cười, giơ tay lên chọc đầu nàng: “Trong lòng muội còn có tỷ muội này hay không?” Nhưng chỉ có như vậy độ mạnh yếu mang đến.
“Có.” Nguỵ Thanh Bình lấy ra hai cái bình trong đống chai chai lọ lọ: “Một cái giữ mạng, một cái giải độc, đây là tình nghĩa của ta đối với tỷ.”
“Muội đúng là…” Sở Du lắc đầu, ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Sở Sinh. Hắn ôm đứa bé trong lòng, lo lắng nhìn nàng, hai người đều chẳng nói gì. Lát sau, Sở Du thở dài: “Cố đại ca, bảo trọng.” Chúng nó trừ bỏ tiếng kêu vì điểu đề.
Tiếng Cố đại ca này khiến Cố Sở Sinh sững sờ, hắn dằn xuống chua xót trong lòng, rũ mắt, khàn giọng nói: “Bảo trọng.”
Sở Du hạ rèm xe,ỉxe ngựa lắcẳlư đi vềũnơi xa. CốỡSở Sinh vàἳNguỵ Thanh Bìnhḽnhìn nhau, quayõđầu chạy trở:về chiến trườngɪthuộc về họ.
Lầnỗcuối Sở Duũnhận được tinìtức Vệ Uẩnửlà chàng đãẳđến Bạch Lĩnh.ḷHiện nay chiếnÍloạn, bất cứàlúc nào VệỵUẩn cũng cóủthể đi đếnḻnơi khác. Sở:Du muốn tìmĩchàng, nhưng lạiịkhông thể bônòba, ngẫm nghĩĩmột hồi, biệnɪpháp thoả đángÏnhất vẫn làḹvề Bạch Lĩnhịchờ chàng. Vìíthế nàng cũngỉkhông hỏi VệɨUẩn muốn điɨđâu mà chạyỉthẳng đến Bạch[Lĩnh.
Vãn Nguyệt khôngĩkhỏi hơi loỵlắng. Lúc bưngòchén thuốc choĪSở Du, nàngêcẩn thận dòɨhỏi: “Hiện nay,ıVệ lão phuɩnhân không thể¸nào chấp nhậnịtiểu thư, người¹đến Bạch Lĩnhἴnhư vậy hìnhínhư không ổnălắm?”
“Ta đếnưBạch Lĩnh liênắquan gì đếnἲbà ấy?” SởễDu lấy làmḽlạ, Vãn NguyệtÏkhông khỏi nói:ằ“Người đến BạchýLĩnh không phảiḽlà đến Vệởgia sao?”
“Taợđến Vệ giaЇlàm cái gì?”ơ
Sở Du cảmɩthấy kỳ quái,ắvội nói: “Ngươiàngàn lần đừngἱcho rằng taĩđến Vệ gia,ĩta chỉ đếnìBạch Lĩnh, tựḷmình thuê phòngïtrọ đợi VệỉUẩn tới, sauứđó ta vàịchàng thương lượngọcùng đi gặpọlão phu nhân.”[
Sở Du rùngưmình, khoát tay:ɩ“Ngươi đừng làmḽta sợ, cũngồđừng doạ chínhἰmình, còn lâujta mới đểựmình đi hànhêxác.”
“Nhưng màɨngười đến BạchἶLĩnh…” Vãn Nguyệtểvẫn còn loilắng: “Đến lúcịđó, cho dùừngười không điìtìm lão phuḹnhân, lão phuụnhân cũng đếnễgặp người đấy.”)
“Bà muốn đếnɩgặp ta thìÍcứ đến gặp.ḹGặp ta rồi,ôta là ânìnhân Vệ Phủ,ítướng quân BắcóPhượng Vệ giaạquân, bà ấyïcó thể làm]gì ta?”
SởũDu ngửa haiïtay: “Dù saoỳta cũng khôngònói bà biếtũchuyện ta mangịthai, ta vàIVệ gia bàíchẳng có chútỉquan hệ nào,²bà còn cóđthể làm gì?ἴLo rộng nhưɩvậy à?”
“Đúngữđấy!” Trường Nguyệtảphấn khích nói:ỉ“Tiểu thư nhàậchúng ta muốnờgặp ai thìĩgặp, bà ấyἰquản được chắc?”ế
“Chỉ có muộiỉngây thơ!”
VãnîNguyệt đẩy TrườngĩNguyệt một cái,ẹquay đầu nóiòvới Sở Du:ỹ“Mặc dù ngàiĭnói không sai,ỉnhưng vẫn phải,suy nghĩ thêm,ìhay là chúng{ta trực tiếpổđi tìm Vươngįgia…”
“Ngươi biếtẹchàng ở đâuɪà?”
Sở Duạngước mắt nhìn°Vãn Nguyệt, VãnìNguyệt khựng lại,ịcũng không trảĩlời được.
Hiện giờïhành tung VệíUẩn mơ hồ,ênếu vị tríỉcủa chàng dễ{hỏi thăm raềđược thì đóịmới là nguyìhiểm.
Sở Du vỗìvai Vãn Nguyệt,îan nủi: “Yênītâm đi, taầsẽ không bịầlão phu nhânĪăn hiếp nữaẩđâu.”
Thời điểmļxe ngựa SởìDu lắc lưểđi về hướngẻBạch Lĩnh, VệľUẩn đã dẫnỳngười chạy đếnἴDu Thuỷ.
Chàng gửiđthư cho SởĺDu đến NguyênảThành, nhưng đi}đến một nửaìthì nhận đượcữthư hồi âm³của Nguyên Thành,ãbảo rằng SởấDu đã điἷđến Tuyền DũngἳThanh Châu. Chàngịhơi lo lắngɩtrong lòng, nhưngịThanh Châu làưđịa bàn củaáDiêu Dũng, chàngạkhông dễ đưaĩtin, vì vậyệchỉ đành nói:ụ“Dọc đường phátùđi tin tức,ộnếu gặp Sởịtiểu thư thììnói cho nàngớbiết ta đangũtìm nàng.”
VệἴUẩn bảo ngườièđưa tin, cònỉmình thì chạyịthẳng đến ngoạiĩthành Du Thuỷ.ỗLúc này, ThẩmểHữu ở ThanhịBắc tấn côngấtừ hướng nam,ấTần Thời Nguyệtèở Thanh Namĩtấn công từẹhướng Bắc, cònớVệ Uẩn lạiỉđi qua Nguyên)Thành đánh thẳng,lên Du Thuỷ.
DiêuộDũng biết DuỉThuỷ vốn làìphòng thủ tựữnhiên duy nhấtỗcủa Thanh Châu,ɨvì thế ôngũta điều toànừbộ binh lựcòđến Du Thuỷ,îhai quân cáchọsông dàn trận.ÎNgày đầu tiênêVệ Uẩn đếnõđã chỉnh binhửnghỉ ngơi, đợiἴTần Thời Nguyệtivà Thẩm Hữu.
NhưngềVệ Uẩn vừaÍmới rời khỏiắBạch Lĩnh, binhĨmã Triệu Nguyệtĩđã chia thànhéhai nhóm, một]nhóm đi từЇYến Châu tới,:vòng qua CửuïThành đánh thẳngỉđến Bạch Lĩnh,ìnhóm còn lạiýlà trọng binh]chạy về hướngİGiang Bạch.
Vị tríjGiang Bạch cáchḹVệ Uẩn kháógần. Ngày hômЇsau, chuyện GiangíBạch thất thủộtruyền đã đếnỵtai Vệ Uẩn.ıVệ Uẩn nhậnÍđược tin tứcỏthì lấy làmïkhó hiểu. Thờiđkhắc then chốtìDu Thuỷ giaoựchiến, Triệu Nguyệtïlấy một cáiĩthành nhỏ GiangồBạch làm gì?
Cóũđiều dù choîTriệu Nguyệt nghĩẹgì, chàng cũngấkhông kịp điềuÎbinh tiếp việnỉGiang Bạch, chỉùcó thể tạmḽthời chiếm lấyỷDu Thuỷ rồiẳquay lại xửịlý Giang Bạch.
LúcểVệ Uẩn bàyỹtrận ở bờềsông Du Thuỷ,ữbinh mã TriệuἷNguyệt đã chạyéđến Bạch Lĩnh.
Lúcįnày Sở Duởcòn nửa ngàyơlà đến BạchỉLĩnh, nàng nghỉ,ngơi ở trấnĬnhỏ cách BạchĺLĩnh không xa,ữcòn chưa uốngĮmột hớp trà¸đã nghe kháchữnhân đi ngangīnói: “May màįchúng ta chạyĩnhanh, nếu khôngếchắc đã thànhìvong hồn dướiịđao quân Triệuòrồi.”
“Không đúng.”ĩMột người khácınói: “Quân Triệuɪmuốn tới BạchjChâu thì ítἵnhất phải đánhẽCửu Thành trước.ìCửu Thành cóùtrọng binh canh[giữ, sao dễỉdàng bị đánhềhạ như thế?”ị
“Bọn họ không)phải đi từĺCửu Thành đến.”ỉÔng lão nóiỷchuyện lúc nãy{khoát tay, thởúhổn hển nói:ố“Bọn họ vòngìqua Cửu Thành,ổchạy thẳng tới)chỗ này củaóchúng ta, chắc]bây giờ CửuôThành mới nhậnứđược tin tứcạđấy.”
“Không thểínào.” Những kháchồnhân khác nói:í“Bọn họ khôngờđánh Cửu Thành,àcho dù chiếmỉBạch Lĩnh cũngạkhông giữ đượcỹbao lâu. Đếnỗlúc đó CửuìThành và Vệ¹gia trở về,ễhai mặt giápịcông, bọn họắphải chạy thếÏnào?”
Nghe đoạnúđối thoại này,ἵSở Du nhíuîmày. Nàng nângíchén trà điẳtới trước mặtứông lão, kínhằcẩn hỏi: “Lãoồbá, ông từĩđâu đến?”
“TrấnãCửu Tiên.”
Ôngớlão cũng khôngἴgiấu giếm, quan{sát Sở DuĬtừ trên xuốngầdưới, khoát tayḻnói: “Cô nương,ạtướng mạo cô¹như vậy thìĩđi nhanh lên.ÍQuân Triệu chạyĬvề phía BạchἳLĩnh, cô nhấtừđịnh đừng đếnũgần chỗ đó.”ī
Nghe vậy, Sở Du lập tức lạnh mặt.
Vừa nói xong, Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt lập tức vác đồ đạc quan trọng, Sở Du cầm kiếm cắt dây cương, nhún người nhảy lên ngựa, phóng như bay về phía cổng thành.
“Sở Du Vệ gia quân thủ thành nghênh chiến tại đây!”
Nàng nhớ đến lời nhắc nhở của Cố Sở Sinh lúc trước, lập tức hiểu ra. Lần này không phải Triệu Nguyệt thật sự muốn chiếm Bạch Lĩnh, cái hắn muốn là người nhà Vệ gia!
Tướng quân Bắc Phượng chưa bại bao giờ, chuyện này đã sớm trở thành nhận thức bất thành văn trong lòng mọi người. Bây giờ, Sở Du đến Bạch Lĩnh, chắc hẳn Bạch Lĩnh cũng sẽ không có gì đáng ngại nữa.
Sở Du đột ngột xoay người, căn dặn Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt: “Đi theo ta, đến Bạch Lĩnh!”
Sở Du vỗ vai hắn, sau đó lấy lá cờ của mình từ trong tay Trường Nguyệt đằng sau, sải bước lên trên thành lâu, cắm mạnh lá cờ của mình vào.
Khách trong quán đều ngẩn người, ông lão vội vàng đứng lên: “Cô nương, không đi được! Không đi được đâu!”
Lúc này Sở Du đã lên xe ngựa, khoát tay: “Lão bá không cần lo lắng, ta vốn là tướng quân Vệ gia, đến thủ thành mà thôi!”
Lúc này Sở Du đã lên xe ngựa, khoát tay: “Lão bá không cần lo lắng, ta vốn là tướng quân Vệ gia, đến thủ thành mà thôi!”
Sở Du nhìn thấy những nụ cười này thì cũng không kiềm được mà mỉm cười. Nàng bước hai bước thành một bước lên bậc thang, vỗ người binh lính nói: “Chuẩn bị cung tiễn, dầu hoả ném đá, không được lười biếng, mau chuẩn bị sẵn sàng.”Tiền Dũng nhíu mày, nhưng lời vừa dứt, mọi người liền nhìn thấy một nữ tử áo đỏ nhảy ra khỏi xe ngựa, giơ tay cắt đứt dây thừng, dẫn theo thị nữ sau lưng chạy về phía Bạch Lĩnh.
Xe ngựa chạy cực nhanh, giọng nàng tản mác trong gió, cả nhóm người đều ngây ra. Một lát sau, có người sực nhớ ra: “Nữ tướng quân duy nhất của Vệ gia không phải là Đại phu nhân Vệ gia, Tướng quân Bắc Phượng Sở Du sao?”
Sở Du bỏ lại một câu giống như mang theo một sức mạnh vô hình, xua tan tất cả bất an ban đầu trong trà quán.Trấn Cửu Tiên cách Bạch Lĩnh không xa, nếu như binh mã Triệu Nguyệt thật sự muốn chiếm Bạch Lĩnh, chắc đã sắp đuổi đến rồi.
“Không không, hiện giờ cô ấy đã không còn là Đại phu nhân Vệ gia nữa…” Có người lên tiếng: “Cô ấy đã rời khỏi Vệ gia, độc thân rồi.”
“Thật sao?” Có thư sinh trẻ tuổi đứng lên, mừng rỡ nói: “Vị đó là Sở đại tiểu thư đã rời khỏi Vệ gia?”
“Tiểu tử.” Đám người trong quán cười to: “Nữ nhi tốt như vậy, e là không đợi đến lượt ngươi cầu thân đâu.”Áo đỏ phần phật tung bay trên bình nguyên, một tay nàng cầm trường thương gác sau lưng, một tay cầm dây cương. Phía sau nàng là mấy vạn binh mã, giống như là đang đuổi theo nàng, còn nàng lại không thèm để ý, ngẩng đầu nhìn về hướng Tưởng Thuần trên thành lâu, bày ra nụ cười xinh đẹp.
“Thật chứ, năm đó ta từng gặp rồi!”
Tiền Dũng cũng theo đó phản ứng lại, hô lớn: “Sở tướng quân đến rồi! Sở tướng quân đến thủ thành! Giữ cổng thành cho người! Giữ lại!”
Quán trà thoáng chốc huyên náo cả lên, thư sinh trẻ tuổi lúc nãy mừng rỡ nói: “Nữ tử khăn trùm(*) như thế, khi nào đạt công danh cao trung, chắc chắn ta sẽ đến cầu thân!”
Sở Du đột ngột xoay người, căn dặn Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt: “Đi theo ta, đến Bạch Lĩnh!”Vừa nói xong, Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt lập tức vác đồ đạc quan trọng, Sở Du cầm kiếm cắt dây cương, nhún người nhảy lên ngựa, phóng như bay về phía cổng thành.Tưởng Thuần sững sờ. Lát sau, nàng mừng rỡ kêu lớn: “Đừng đóng! Đừng đóng cổng thành! Đại phu nhân trở về rồi!”(*) Khăn trùm: khăn trùm trên tóc của phụ nữ, thường dùng để chỉ phụ nữ, từ này hay đi kèm với các từ khen nữ trung hào kiệt như “Khăn trùm trượng phu”, “Khăn trùm không kém đấng mày râu”, “Khăn trùm hào kiệt”,…
Lúc này, Bạch Lĩnh đã sớm loạn thành một đoàn, không ai nghĩ Triệu Nguyệt lại vòng qua Cửu Thành mà đột kích Bạch Lĩnh, vì vậy Bạch Lĩnh chỉ để lại một tiên phong Tiền Dũng làm tướng thủ thành. Tiền Dũng cũng không phải tướng lĩnh am hiểu điều binh khiển tướng, ngay khoảnh khắc đầu tiên địch tấn công, hắn đã chạy đến Vệ Phủ thông báo. Liễu Tuyết Dương hoảng hốt đi tới đi lui trong nhà. Tưởng Thuần dẫn theo một đám gia thần vội vàng chạy lên thành lâu, từ xa đã nhìn thấy mấy vạn binh mã tung bụi mà đến. Tưởng Thuần vẫn giả vờ điềm tĩnh, hạ lệnh: “Trước tiên đóng cổng thành lại.”
“Tiểu tử.” Đám người trong quán cười to: “Nữ nhi tốt như vậy, e là không đợi đến lượt ngươi cầu thân đâu.”
Tưởng Thuần sững sờ. Lát sau, nàng mừng rỡ kêu lớn: “Đừng đóng! Đừng đóng cổng thành! Đại phu nhân trở về rồi!”
“Không sao, không sao.” Thư sinh khoát tay: “Nữ tử như thế, có thể gặp một lần đã không uổng kiếp này.”
Tiền Dũng cũng có ý này, chỉ đợi người hạ lệnh, hắn vội vàng hô: “Đóng cổng thành!”
Sở Du bỏ lại một câu giống như mang theo một sức mạnh vô hình, xua tan tất cả bất an ban đầu trong trà quán.
Xe ngựa Sở Du phóng một mạch như điên về hướng Bạch Lĩnh, từ xa đã nhìn thấy quân đội chạy tới. Sở Du ngồi trong xe ngựa thấy tình hình không ổn, ra ngoài xe ngựa, lớn tiếng quát: “Bỏ xe chạy!”
Xe ngựa chạy cực nhanh, giọng nàng tản mác trong gió, cả nhóm người đều ngây ra. Một lát sau, có người sực nhớ ra: “Nữ tướng quân duy nhất của Vệ gia không phải là Đại phu nhân Vệ gia, Tướng quân Bắc Phượng Sở Du sao?”
Tướng quân Bắc Phượng chưa bại bao giờ, chuyện này đã sớm trở thành nhận thức bất thành văn trong lòng mọi người. Bây giờ, Sở Du đến Bạch Lĩnh, chắc hẳn Bạch Lĩnh cũng sẽ không có gì đáng ngại nữa.
“Thật chứ, năm đó ta từng gặp rồi!”
“Tất cả nghe theo lệnh tướng quân!” Tiền Dũng kích động nói: “Người tới vừa kịp, ta vẫn còn lo trận này phải đánh thế nào, đúng lúc người tới rồi.”
Nhưng Sở Du lại không biết kỳ vọng của những bách tính này đối với nàng, nàng ngồi trong xe ngựa, chỉ nói với Trường Nguyệt: “Nhanh nữa lên !”
Trấn Cửu Tiên cách Bạch Lĩnh không xa, nếu như binh mã Triệu Nguyệt thật sự muốn chiếm Bạch Lĩnh, chắc đã sắp đuổi đến rồi.
(*) Khăn trùm: khăn trùm trên tóc của phụ nữ, thường dùng để chỉ phụ nữ, từ này hay đi kèm với các từ khen nữ trung hào kiệt như “Khăn trùm trượng phu”, “Khăn trùm không kém đấng mày râu”, “Khăn trùm hào kiệt”,…
Xe ngựa Sở Du phóng một mạch như điên về hướng Bạch Lĩnh, từ xa đã nhìn thấy quân đội chạy tới. Sở Du ngồi trong xe ngựa thấy tình hình không ổn, ra ngoài xe ngựa, lớn tiếng quát: “Bỏ xe chạy!”
(*) Khăn trùm: khăn trùm trên tóc của phụ nữ, thường dùng để chỉ phụ nữ, từ này hay đi kèm với các từ khen nữ trung hào kiệt như “Khăn trùm trượng phu”, “Khăn trùm không kém đấng mày râu”, “Khăn trùm hào kiệt”,…
Vừa nói xong, Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt lập tức vác đồ đạc quan trọng, Sở Du cầm kiếm cắt dây cương, nhún người nhảy lên ngựa, phóng như bay về phía cổng thành.
Lúc này, Bạch Lĩnh đã sớm loạn thành một đoàn, không ai nghĩ Triệu Nguyệt lại vòng qua Cửu Thành mà đột kích Bạch Lĩnh, vì vậy Bạch Lĩnh chỉ để lại một tiên phong Tiền Dũng làm tướng thủ thành. Tiền Dũng cũng không phải tướng lĩnh am hiểu điều binh khiển tướng, ngay khoảnh khắc đầu tiên địch tấn công, hắn đã chạy đến Vệ Phủ thông báo. Liễu Tuyết Dương hoảng hốt đi tới đi lui trong nhà. Tưởng Thuần dẫn theo một đám gia thần vội vàng chạy lên thành lâu, từ xa đã nhìn thấy mấy vạn binh mã tung bụi mà đến. Tưởng Thuần vẫn giả vờ điềm tĩnh, hạ lệnh: “Trước tiên đóng cổng thành lại.”
“Thật sao?” Có thư sinh trẻ tuổi đứng lên, mừng rỡ nói: “Vị đó là Sở đại tiểu thư đã rời khỏi Vệ gia?”
Dứt lời, nàng bước tới trước mặt Tưởng Thuần, lại nhìn Tiền Dũng bên cạnh, hơi ngượng ngùng nói: “Ta tới gấp gáp, trận chiến này…”
Tiền Dũng cũng có ý này, chỉ đợi người hạ lệnh, hắn vội vàng hô: “Đóng cổng thành!”
“Không không, hiện giờ cô ấy đã không còn là Đại phu nhân Vệ gia nữa…” Có người lên tiếng: “Cô ấy đã rời khỏi Vệ gia, độc thân rồi.”
Ngay lúc cổng thành từ từ đóng lại, mọi người nhìn thấy một chiếc xe ngựa phóng như bay về phía Bạch Lĩnh trên bình nguyên trống trải.
Khách trong quán đều ngẩn người, ông lão vội vàng đứng lên: “Cô nương, không đi được! Không đi được đâu!”
“Lúc này mà còn chạy về phía Bạch Lĩnh, định chịu chết sao?”
“Lão Tiền, đa tạ ngươi.”
Tiền Dũng nhíu mày, nhưng lời vừa dứt, mọi người liền nhìn thấy một nữ tử áo đỏ nhảy ra khỏi xe ngựa, giơ tay cắt đứt dây thừng, dẫn theo thị nữ sau lưng chạy về phía Bạch Lĩnh.
Áo đỏ phần phật tung bay trên bình nguyên, một tay nàng cầm trường thương gác sau lưng, một tay cầm dây cương. Phía sau nàng là mấy vạn binh mã, giống như là đang đuổi theo nàng, còn nàng lại không thèm để ý, ngẩng đầu nhìn về hướng Tưởng Thuần trên thành lâu, bày ra nụ cười xinh đẹp.
Nàng nhớ đến lời nhắc nhở của Cố Sở Sinh lúc trước, lập tức hiểu ra. Lần này không phải Triệu Nguyệt thật sự muốn chiếm Bạch Lĩnh, cái hắn muốn là người nhà Vệ gia!
Nhưng Sở Du lại không biết kỳ vọng của những bách tính này đối với nàng, nàng ngồi trong xe ngựa, chỉ nói với Trường Nguyệt: “Nhanh nữa lên !”
Tưởng Thuần sững sờ. Lát sau, nàng mừng rỡ kêu lớn: “Đừng đóng! Đừng đóng cổng thành! Đại phu nhân trở về rồi!”
“Lúc này mà còn chạy về phía Bạch Lĩnh, định chịu chết sao?”
Tiền Dũng cũng theo đó phản ứng lại, hô lớn: “Sở tướng quân đến rồi! Sở tướng quân đến thủ thành! Giữ cổng thành cho người! Giữ lại!”
Không chỉ Tưởng Thuần và Tiền Dũng, tất cả người nhận ra Sở Du đều đồng loạt kích động muốn reo vang. Sau khi Sở Du dẫn theo Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt phi như gió vào thành trì, cổng lớn lập tức đóng “Ầm” lại.
Sở Du không nghỉ một khắc nào, trở người xuống ngựa, dẫn theo Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt chạy thẳng lên thành lâu. Tướng sĩ mắt sáng rỡ, ào ào cao giọng chào: “Tướng quân!”
Sở Du đột ngột xoay người, căn dặn Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt: “Đi theo ta, đến Bạch Lĩnh!”
“Chào Tướng quân!”
“Tướng quân trở về rồi!”
Sở Du nhìn thấy những nụ cười này thì cũng không kiềm được mà mỉm cười. Nàng bước hai bước thành một bước lên bậc thang, vỗ người binh lính nói: “Chuẩn bị cung tiễn, dầu hoả ném đá, không được lười biếng, mau chuẩn bị sẵn sàng.”
Dứt lời, nàng bước tới trước mặt Tưởng Thuần, lại nhìn Tiền Dũng bên cạnh, hơi ngượng ngùng nói: “Ta tới gấp gáp, trận chiến này…”
“Chào Tướng quân!”
“Tất cả nghe theo lệnh tướng quân!” Tiền Dũng kích động nói: “Người tới vừa kịp, ta vẫn còn lo trận này phải đánh thế nào, đúng lúc người tới rồi.”
Không chỉ Tưởng Thuần và Tiền Dũng, tất cả người nhận ra Sở Du đều đồng loạt kích động muốn reo vang. Sau khi Sở Du dẫn theo Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt phi như gió vào thành trì, cổng lớn lập tức đóng “Ầm” lại.
“Lão Tiền, đa tạ ngươi.”
“Không sao, không sao.” Thư sinh khoát tay: “Nữ tử như thế, có thể gặp một lần đã không uổng kiếp này.”
Sở Du vỗ vai hắn, sau đó lấy lá cờ của mình từ trong tay Trường Nguyệt đằng sau, sải bước lên trên thành lâu, cắm mạnh lá cờ của mình vào.
Sở Du không nghỉ một khắc nào, trở người xuống ngựa, dẫn theo Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt chạy thẳng lên thành lâu. Tướng sĩ mắt sáng rỡ, ào ào cao giọng chào: “Tướng quân!”
Lá cờ chữ “Du” màu vàng tung bay trong gió, Sở Du tay cầm trường thương, áo đỏ phấp phới, cao giọng quát.
“Sở Du Vệ gia quân thủ thành nghênh chiến tại đây!”
Thiệt sự đọc miêu tả của tác giả hình ảnh hiên ngang và khí chất hùng dũng của Sở Du mà nổi hết da gà. Đúng là Vệ gia nợ nàng rất… rất……….. nhiều. Sở Du sống lại một đời quả không uổng phí mà.
Vệ gia nợ Sở Du cả đời trả cũng không đủ,
Đọc câu cuối cay mắt tí khóc, oai hùng quá
bà du có thai mà bã chạy như bay
Thiệt chứ, trận này xong mà mama Liễu còn làm khó thì bỏ đi nha
Vệ gia lại tiếp tục nợ A Du 🙁 thế này mà lão bà còn cản nữa tjif bỏ đi :))))
Sở du ngầu quá một mình thủ thành giúp vệ gia cũng như sáu năm trước cũng chính nàng chống đỡ cho vệ gia
Vệ gia nợ A Du, cả đời của VU cũng không trả nổi những gì mà A Du đã hy sinh
Du tỷ oách chưa kìa. Nhưng tỷ làm gic thì cũng nên nhớ là mình mang thai nha??
Du tỷ ngầu bá cháy bọ chét luôn tung hoành giang hồ, đạp tan sóng dữ. Ai mà hông kính phúc cho được ?