Chương 155
Trăm năm sau, ta muốn hợp táng cùng chàng
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Lá cờ chữ “Du” của Sở Du vừa cắm lên, quân Triệu lập tức xôn xao. Tướng lĩnh dẫn quân là Phù Tín, một mãnh tướng dưới trướng Triệu Nguyệt. Hắn cũng không phải tướng lĩnh am hiểu binh pháp nhất, nhưng lại là kẻ theo chân Triệu Nguyệt lâu nhất, nhìn thấu tâm tư của Triệu Nguyệt nhất. Hắn đã đi theo Triệu Nguyệt từ khi Triệu Nguyệt vẫn còn là Thế tử Tần Vương, rất rõ nguyên nhân lần xuất binh này của Triệu Nguyệt , đây cũng là nguyên nhân lần này Triệu Nguyệt phái hắn đi. Người mù cúi đầu cười rộ lên, quanh thân đều.
“Nguyên soái.” Phó tướng cưỡi ngựa tới bên cạnh Phù Tín, lo lắng nói: “Là cờ chữ Du, e rằng tướng thủ thành không phải Tiền Dũng, mà là Sở Du.”
“Thế thì vừa đẹp.” Phù Tín cười khẩy: “Bệ hạ còn sợ cô ta không có ở đây. Đừng nhiều lời, tất cả không tiếc bất cứ giá nào, toàn lực công thành!” Hắn ở trong bóng tối, một bàn tay nắm cả.
Phù Tín ra lệnh một tiếng, binh lính lập tức liều mạng xông về hướng thành trì.
Sở Du đứng trên thành lâu, quét mắt qua nhân mã dưới cổng thành, lòng trầm xuống. Trong lúc này nhất định có chỗ nào lầm.
Số lượng binh mã dưới cổng thành có ít nhất năm vạn, mà hôm nay lính thủ thành bên trong Bạch Lĩnh cũng chỉ có ba nghìn.
Năm đó, Phượng Lăng Thành lấy ít thắng nhiều có liên quan đến địa thế và tầng tầng lớp lớp cơ quan. Hiện nay, Bạch Lĩnh cũng chỉ là bình nguyên, không có cơ quan, thậm chí mũi tên trong thành cũng không đủ, muốn bảo vệ thành là quá khó khăn. Nàng thẳng đem hắn bàn nhanh ở bên hông mình.
Lòng Sở Du nặng nề,ẳnhìn binh línhítrèo thành xôngẹlên, nàng ngướcĬmắt nhìn về,phía chủ tướng.ỗHôm nay, nàngĬbiết rõ phầnệlớn tướng lĩnhôdưới tướng TriệuửNguyệt. Nàng nhận{ra Phù Tín,ùlòng càng nắmíchắc suy đoánĬcủa mình hơn.
Mặcìdù đại quânểquân Triệu đếnộđây, nhưng bọnầchúng đi dườngïvòng qua CửuíThành, trực tiếpỉđánh vào Bạch¹Lĩnh. Cho nênơdù bọn chúngỉchiếm được Bạch}Lĩnh, đợi binhīlính Cửu Thànhờquay đầu sẽớhợp thành xuɨthế giáp côngụvới Vệ Uẩn,iđối với bọnàchúng mà nói¸đây là bắtjba ba trongũrọ. Mà rõốràng dáng vẻĭbất chấp mọiầgiá công thànhìcủa Phù Tínỷkhông phải làậmột đấu phápỉbình thường. Nóiìcách khác, chíócủa bọn chúngἵvốn không ởảBạch Lĩnh, thànhớBạch Lĩnh nàyĬđối với bọnộchúng chẳng hềἰquan trọng.
Lấy tâmậtư Triệu Nguyệt,íe rằng cáiýhắn muốn khôngớphải là BạchiLĩnh, mà làểngười Vệ giaịbên trong BạchơLĩnh.
Người nhà nhữngïtướng lĩnh khácêbị bắt, họÏcòn có khả‹năng vứt bỏĩngười nhà, nhưngấđối với ngườiìđã tang huynhītang phụ từìnhỏ, một ngườiỉmang theo Vệỉgia khuấy đảoịthiên hạ nhưḹVệ Uẩn mà³nói, muốn chàngĪvứt bỏ ngườiơnhà là quáăkhó khăn.
Dù choỳchàng thật sựĩvì tướng sĩắbách tính màềvứt bỏ người]nhà, sợ rằngÏtâm sẽ tựἰđại loạn, chưaḽbiết chừng sauĪchuyện này cònồtự vẫn tạộtội.
Lo lắng TriệuḹNguyệt thâm độc,ưnhìn thấy dángɩvẻ muốn đánhícho bằng đượcícủa Phù Tín,ếSở Du đứngítrên thành lâu,ἶcất tiếng nói:}“Phù Tín, taừbiết ngươi muốnỷcái gì, chẳngıphải là ngươiạmuốn bắt ngườiưuy hiếp VệἲUẩn sao? Taõđi theo ngươi!”ɨ
Phù Tín ngồiễtrên ngựa, ngheịthấy tiếng SởîDu thì cườiļto: “Sở Du,ỡcô và VệἴUẩn có quanỉhệ thế nào?ẩTa bắt côỏđược đách gì!áCô giao Vệỵlão phu nhânếvà sáu vịἴtiểu công tửẳVệ gia raộđây, ta lậpởtức lui binh.èNếu không, taớvào Bạch Lĩnh,ɪchắc chắn sẽếkhiến Bạch Lĩnhìkhông còn ngọn°cỏ, chó gàĩkhông tha!”
Ngheľthế, ánh mắtḽSở Du lậpătức lạnh lẽo.ỹLúc này quânĮTriệu đã bắtíđầu công thành,ìngười xông lênɨtường thành nhưíkiến, mưa tênầtrút xuống, đâuĬđâu cũng làĩngười, bọn chúngìgiống như khôngỏsợ chết, bắcắthang mây, lần:lượt xông lên.
SởÍDu và PhùịTín mắt lạnhânhìn nhau, nàng‹cao giọng quát:ị“Phù tướng quânɩthật lớn giọng,étrước sau trái}phải của ngươiẽđều là đấtéquân Vệ ta.ặNgay từ khiợngươi xuất hiệnểtại thành trấn,úquân phòng thủẹCửu Thành đãḷbiết tin rồi,ịbây giờ đangútrên đường kéoịđến đây, khôngỉbiết Phù tướng:quân đã chuẩnứbị sẵn sàngĬứng phó chưa?”ổ
“Chuẩn bị đốiḻphó với quâniđội Cửu Thànhfthì chưa chắcẩcó…” Phù Tínícười phá lên:ằ“Nhưng chuẩn bịẵbắt Sở tướngạquân thì Phùởmỗ có rồi!”ữ
Trong lúc nóiởchuyện, binh línhộđã trèo lênưđến thành lâu,óbên trên thànhịlâu chém giếtỳhỗn loạn. TưởngòThuần cầm kiếmỉchém quân Triệu,ĭánh mắt lộịvẻ sốt ruột.
Sở°Du biết nếu(như lúc nàyệbinh lính trèoịlên thành lâu,ỉcó lẽ BạchũLĩnh thật sựỹkhông thể kéoįđến khi quânĩCửu Thành tới.
Đángįsợ nhất khôngịphải là quânẹlực của quânĩthủ thành BạchầLĩnh và quâníTriệu cách nhauìnhư trời vàìđất, mà làõlời nói củaờPhù Tín ——
GiaoớVệ gia ra,ĩlập tức luiἶbinh; không giaoἰVệ gia, sauổkhi vào thành,àchó gà khôngÎtha.
Có những lờiõnày, một khióai đó cảmỉthấy không thểĩchống cự nổi,isợ là họĺsẽ vì giữïmạng mà chuyểnỉmũi giáo vềêphía Vệ gia.
Trậnỷnày không thểĩbắt đầu quáịlâu, nếu khôngḷsẽ nhanh chóngľxuất hiện nộiétặc.
Sở Du chưaébao giờ kỳívọng quá lớnũvào lòng báoIđáp của conìngười. Nàng nghiến:răng, chính lúcfđang định mởỗmiệng, bỗng ngheîthấy một tiếngọla lớn: “Taẹđi theo cácẻngươi!”
Đám đôngἳđều sửng sốt,đnhìn về phía³người phụ nữíxông lên thànhãlâu.
Liễu Tuyết Dươngồmặc áo xanh,ïđứng trên đàiἴcao, gào lên:ô“Không phải cácôngươi muốn lãoíthân sao?! Lui)binh đi! Lãoἵthân đi theo²các ngươi!”
Ngheữthấy câu này,úPhù Tín giơitay lên, độngịtác công thànhỉcủa đám ngườiựđều dừng lại,ờbinh lính hai]bên gằng co.ILiễu Tuyết Dươngἱrun rẩy điôlên trước, nhìn}Phù Tín, caoừgiọng nói: “Phùựtướng quân, ngươiềbảo binh línhẵlui ra mộtĪdặm, ta lậpđtức xuống dưới.”ĩ
“Vệ lão phuénhân.” Phù Tínἶngồi trên ngựa,fcà lơ nói:ì“Một lão nhân)gia như ngườiỉđi cần cóúngười trông nom,fkhông phải Vệ)gia còn có°sáu vị tiểuảcông tử sao,‹thôi thì mangẳtheo cả đi?”ớ
“Mẫu thân!”
Ngheĩvậy, cuối cùng[Tưởng Thuần mớiIkịp phản ứng,ïhoang mang chạyìlên, túm lấyἵtay áo Liễu,Tuyết Dương, loĭlắng nói: “Ngườiỗtới đây làmâgì? Người khôngđthể đi, tiểuɩcông tử cũngỉkhông thể đi.ẳNếu người điởrồi, Tiểu Thất}phải làm sao?”ắ
“Không sao.” LiễuĨTuyết Dương run‹rẩy, mặt bàửtrắng bệch nhưĩtuyết, nhưng dườngửnhư đã hạịquyết tâm. Bàợnắm chặt tayớTưởng Thuần, hàmİrăng run run:ỷ“Ta không dẫnọbọn trẻ đi,ấta chỉ điỵmột mình. Taíđi rồi, đợiạBạch Lĩnh bìnhỉan, ta sẽệkhông làm liênïluỵ Tiểu Thất.”ơ
Nghe vậy, TưởngíThuần sững sờ,}lập tức hiểuЇý của LiễuếTuyết Dương. Nàngòmở to mắt,ỗvội nói: “Mẫu‹thân, chuyện cònỉchưa tới nướcἶđó, người…”
“SởỉDu.” Liễu Tuyết}Dương ngẩng đầu,İánh mắt dừngătrên người Sở(Du. Bà lẳngàlặng nhìn nàng,°Sở Du cũngínhìn bà. Ánhìmắt Liễu TuyếtἵDương phức tạp,ụlát sau, rốtỉcuộc bà mởủmiệng: “Cuối cùngàcô vẫn trởívề.”
Sở Duịgật đầu, giơįtay lên nói:ḽ“Lão phu nhân,ỉngười về trướcắđi, đây khôngõphải là cách.”ô
“Ta sẽ không)liên luỵ TiểuĭThất, ta điũvới chúng. BạchởLĩnh lui binh,íta…” Liễu TuyếtởDương cắn chặtĪkhớp hàm, SởìDu bình tĩnhĭnhìn bà, ônïhoà nói: “Nếuữngười thật sựẫlàm thế, tứcõlà liên lụyĬchàng cả đời.”¸
Liễu Tuyết Dươngỳsững sờ, SởởDu thở dài:ỉ“Vệ lão phuḹnhân, người làỗmẫu thân chàng,įnếu mẫu thânĮchàng chết nhưáthế, e rằngḻcả đời VệÏUẩn đều sẽfchẳng thể yên(giấc.”
“Vậy phảiặlàm sao đây?”ɪMắt Liễu TuyếtòDương tỏ vẻỉhiểu rõ, bàằgiơ tay chỉếvào quân Triệu,ửđỏ mắt hỏi:İ“Cô trấn thủểđược sao?”
SởồDu không đáp,ỳLiễu Tuyết Dươngĩliền biết ngayỉđáp án. Bàụgian nan cười:ữ“Nếu cô khôngịthủ nổi, taầkhông thể đểăBạch Lĩnh chônỗtheo Vệ giaĩta.”
Sở Duĩlẳng lặng nhìnẩLiễu Tuyết Dương.ỉNàng phát hiệnỵLiễu Tuyết Dươngịvĩnh viễn luônịlàm chuyện ngoàiɪdự đoán củaẽnàng. Mặc dùểbà hồ đồ,ỳcứng nhắc, cổḻhủ, nhưng trongòthị phi đúngósai, bà lạiẵcó nguyên tắcòmột cách kỳịlạ.
Kiếp trước vìâbảo vệ nữïtử trong nhà,ảngười yếu đuốiἷnhư bà cóɪthể rút kiếmÎđối kháng binhúlính, cố gắngỉbảo vệ tônĩnghiêm cuối cùngɩcủa Vệ Phủ,ồsau đó bịİgiết lầm màđchết.
Kiếp này, bàécũng bằng lòng)vì bảo vệếbách tính cảἶthành mà đứngúlên, lao raïván cờ tấtõchết này.
“Vệ lão:phu nhân.” Sở°Du khẽ thởãdài, nàng nhìnặLiễu Tuyết Dương,ịchân thành nói:ἷ“Nếu ngày nàoÎđó người và³ta còn sốngĩgặp nhau, thấyợđược thiên hạỡthái bình, taïcòn có thểịlàm con dâuẩngười một lầnềnữa không?”
Khôngạnghĩ tới giờếphút này màịSở Du cònéhỏi ra lờiỉnhư vậy, LiễuẫTuyết Dương sữngĨsờ, bà khôngồtrả lời. Thậtἲlâu sau, bàįrủ mắt, chậmịchạp đáp: “Taıcũng đã chếtẳrồi, đương nhiênĬsẽ không quảnệnữa.”
“Cô thíchánó, nó thíchọcô…” Liễu TuyếtâDương thở dài:ɨ“Thôi vậy.”
Ngheĩthế, Sở Duámỉm cười: “Cóịnhững lời nàyẩcủa lão phuụnhân, ta yênĩtâm rồi. Lão]phu nhân nóiôđúng, dân chúngỗcả thành đươngúnhiên không thểịchôn theo Vệấgia.”
Sở Dufthở dài, LiễuĪTuyết Dương choầrằng nàng đãủđồng ý, nhưngịcòn chưa mởɩmiệng, bà đãīnhìn thấy SởêDu giơ tay,ạđánh một thủĨđao lên ngườiìLiễu Tuyết Dương,ḹtay kia đỡïlấy Liễu Tuyết°Dương ngất xỉuửtại chỗ, raìhiệu với TưởngЇThuần: “Đỡ mẫu[thân xuống đi.”ữ
“Sở Du!”
Phù Tín vừa thấy tình hình trên thành lâu, vội nói: “Cô làm gì vậy?! Cả Vệ lão phu nhân mà cô cũng dám ra tay, cô tạo phản sao?!”
Nghe thế, binh lính tại đó đều xôn xao.“Phù Tín.” Sở Du cách đám người nhìn về phía đối phương, cười nói: “Ta sẽ không để lão phu nhân đi cùng ngươi, bà lớn tuổi rồi, ngươi hung thần ác sát như vậy, sẽ doạ bà sợ mất.”
Sở Du không đáp, nàng im lặng nhìn Tưởng Thuần, đột nhiên bật cười.(*) Tử tự: đứa con nối dõi“Cô không cần Bạch Lĩnh sao?!”
Song những người khác không biết, trong lòng Phù Tín lại biết. Lúc hắn đến, Triệu Nguyệt đã nói rõ tình hình với hắn. Hôm nay, Sở Du nói những lời này, người phụ nữ duy nhất có thể mang thai con của Vệ Uẩn đương nhiên là ——Tưởng Thuần điên cuồng đuổi theo, nhưng Sở Du đi rất nhanh. Trên đường đi, nàng ra phất tay với binh lính: “Mở cổng thành!”
“Cần!” Sở Du lớn tiếng nói: “Bạch Lĩnh, ta cần. Nhưng người tại đây, ngươi chỉ có thể mang đi một. Ta biết Triệu Nguyệt bắt lão phu nhân làm gì, chẳng qua là uy hiếp Vệ Uẩn thôi. Ta cho các người biết, ở đây có một người, sau khi mang người đó đi, Vệ Uẩn chắc chắn sẽ không mặc kệ.”
“Ai biết được cô nói thật hay giả?”Dứt lời, Sở Du quét mắt nhìn tướng sĩ xì xào bàn tán bên cạnh Phù Tín, cười nói: “Ngươi nên nghĩ có bao nhiêu binh lính sợ hãi quân Cửu Thành đến bất kỳ lúc nào, chực chờ chạy trốn!”
Phù Tín ngẩn ra, phó tướng bên cạnh vội hỏi: “Ai?”
Tưởng Thuần gian nan cười: “Những lời này nói sau đi.”
“Nàng là thê tử chưa xuất giá của Vệ Uẩn, hiện giờ đã là thai phụ. Vệ Uẩn hơn hai mươi tuổi, đây là tử tự(*) đầu tiên, ngươi nói xem Vệ Uẩn có mặc kệ hay không?”
Tưởng Thuần đuổi theo phía sau nhưng vẫn cứ chậm vài bước. Nàng kêu khóc, lớn tiếng gọi tên Sở Du: “Sở Du, muội đứng lại! Đứng lại!”
“Nàng là thê tử chưa xuất giá của Vệ Uẩn, hiện giờ đã là thai phụ. Vệ Uẩn hơn hai mươi tuổi, đây là tử tự(*) đầu tiên, ngươi nói xem Vệ Uẩn có mặc kệ hay không?”
“Cô không cần Bạch Lĩnh sao?!”
Sở Du không nói, nàng quay lưng về phía Tưởng Thuần. Hồi lâu sau, nàng xoay đầu lại, cười nói: “Thật ra muội không muốn nói những lời này, nhưng không nói, muội sợ không còn cơ hội để nói.”“Mẫu thân không phải là người thông minh, nếu bà đến Hoa Kinh, cách duy nhất cũng chỉ là tự vẫn. Muội không giống vậy, muội có nắm chắc…”
Sở Du không đáp, nàng im lặng nhìn Tưởng Thuần, đột nhiên bật cười.(*) Tử tự: đứa con nối dõi
“Cần!” Sở Du lớn tiếng nói: “Bạch Lĩnh, ta cần. Nhưng người tại đây, ngươi chỉ có thể mang đi một. Ta biết Triệu Nguyệt bắt lão phu nhân làm gì, chẳng qua là uy hiếp Vệ Uẩn thôi. Ta cho các người biết, ở đây có một người, sau khi mang người đó đi, Vệ Uẩn chắc chắn sẽ không mặc kệ.”
Trường Nguyệt rống giận: “Câm cái miệng chó của ngươi lại!”
Nghe nói vậy, mọi người tại đó đều sững sờ.
Hắn chỉ nghe lời Triệu Nguyệt, dẫn theo quân lính với số lượng áp đảo tuyệt đối tấn công thành trì. Trước khi đến, thậm chí hắn còn không nghĩ rằng Sở Du sẽ ở đây.Lời này khiến Phó tướng hơi hoảng, lòng quân rời rạc chính là đại kỵ.So với sáu vị tiểu công tử thì tử tự của Vệ Uẩn, lại còn là trưởng tử, cho dù đứa bé kia không phải Thế tử gia mà là Quận chúa thì cũng quan trọng hơn rất nhiều.
Nhưng con Vệ Uẩn ở đâu ra? Phu nhân lại ở đâu ra?
“Ừ.” Sở Du đáp, dáng vẻ giống như chẳng xảy ra cái gì, trịnh trọng nói: “Vậy muội đi đây.”
Song những người khác không biết, trong lòng Phù Tín lại biết. Lúc hắn đến, Triệu Nguyệt đã nói rõ tình hình với hắn. Hôm nay, Sở Du nói những lời này, người phụ nữ duy nhất có thể mang thai con của Vệ Uẩn đương nhiên là ——
“Đột nhiên muội nói những thứ này làm gì?”“Láo xược!”“Ta”. Sở Du cười lớn: “Đại tiểu thư Sở gia, Sở Du. Ta thay Vệ lão phu nhân theo ngươi vào kinh, thế nào?!”
Phù Tín vừa thấy tình hình trên thành lâu, vội nói: “Cô làm gì vậy?! Cả Vệ lão phu nhân mà cô cũng dám ra tay, cô tạo phản sao?!”“Ai biết được cô nói thật hay giả?”
Phó tướng hét lớn: “Cô và Vệ Uẩn không mai mối, không cưới hỏi, cô lấy đại một đứa con hoang ra lừa gạt chúng ta thì sao?!”
Chiến tích quá khứ và tư thái trấn định của Sở Du giờ phút này khiến Phù Tín dao động. Sở Du ngồi yên vị trên thành lâu, thờ ơ chờ đợi bọn chúng, thậm chí còn cười nói với Vãn Nguyệt bên cạnh.
“Láo xược!”
“Sở Du!”
Phó tướng còn muốn lớn tiếng mắng, bỗng nghe Sở Du mở miệng: “Đứa bé trong bụng ta có phải của Vệ Uẩn hay không, trong lòng Triệu Nguyệt không biết hay sao?”
Trường Nguyệt rống giận: “Câm cái miệng chó của ngươi lại!”
“Nếu ta cược thắng…” Sở Du cười sang sảng: “Quan binh Cửu Thành đến, ta bảo đảm binh mã các người hôm nay, ai cũng đừng hòng trở về!”Đầu không ngoảnh lại.“Ngươi…”
Dứt lời, Sở Du xoay người, đi nhanh xuống dưới. Tưởng Thuần ngây ngốc hồi lâu mới đột ngột bừng tỉnh.Phó tướng còn muốn lớn tiếng mắng, bỗng nghe Sở Du mở miệng: “Đứa bé trong bụng ta có phải của Vệ Uẩn hay không, trong lòng Triệu Nguyệt không biết hay sao?”
“Phù Tín.” Sở Du cách đám người nhìn về phía đối phương, cười nói: “Ta sẽ không để lão phu nhân đi cùng ngươi, bà lớn tuổi rồi, ngươi hung thần ác sát như vậy, sẽ doạ bà sợ mất.”
Dứt lời, Sở Du cười như không cười, nàng vuốt ve trường anh thương của mình, nhìn chằm chằm Phù Tín: “Phù tướng quân, hôm nay ngươi có hai lựa chọn. Hoặc là ta đi với ngươi, hoặc là chúng ta đánh cược một phen, xem ta có thủ được thành đến khi quân Cửu Thành đến hay không. Nếu ngươi cược thắng, bách tính trên dưới cả thành Bạch Lĩnh đều thuộc về ngươi, nhưng ta đảm bảo trên dưới Vệ gia sẽ không để lại một người. Ta xem thử ngươi lấy ai uy hiếp Vệ Uẩn, ngươi lấy cái gì báo cáo với Triệu Nguyệt?”
“Nếu ta cược thắng…” Sở Du cười sang sảng: “Quan binh Cửu Thành đến, ta bảo đảm binh mã các người hôm nay, ai cũng đừng hòng trở về!”
“Ta”. Sở Du cười lớn: “Đại tiểu thư Sở gia, Sở Du. Ta thay Vệ lão phu nhân theo ngươi vào kinh, thế nào?!”
Nghe thế, binh lính tại đó đều xôn xao.
Phù Tín không đáp, Sở Du tiếp tục: “Phù tướng quân, ngài nghĩ càng lâu, ta càng thích. Hơn nữa, Phù tướng quân, ngươi có biết hôm nay cái ngươi nên nghĩ nhất là gì không?”Sở Du vỗ tay thành tiếng. Nàng nhảy từ trên tường thành xuống, đi tới bên cạnh Tưởng Thuần.Phù Tín nhìn chằm chằm Sở Du trên tường thành, phó tướng bên cạnh thoáng do dự, cuối cùng nói: “Nguyên soái, lúc trước Sở Du có thể trấn thủ Phượng Lăng Thành lâu như vậy… Cũng chẳng biết khi nào quân đội Cửu Thành đến…”
Phù Tín không đáp, Sở Du tiếp tục: “Phù tướng quân, ngài nghĩ càng lâu, ta càng thích. Hơn nữa, Phù tướng quân, ngươi có biết hôm nay cái ngươi nên nghĩ nhất là gì không?”
Dứt lời, Sở Du quét mắt nhìn tướng sĩ xì xào bàn tán bên cạnh Phù Tín, cười nói: “Ngươi nên nghĩ có bao nhiêu binh lính sợ hãi quân Cửu Thành đến bất kỳ lúc nào, chực chờ chạy trốn!”
Lời này khiến Phó tướng hơi hoảng, lòng quân rời rạc chính là đại kỵ.
Ngoài mặt Phù Tín không biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã hơi do dự. Sở Du ngồi trên thành lâu, lau chùi anh thương của mình.
Thật ra Phù Tín không nắm được con số chính xác binh lính phòng thủ Bạch Lĩnh, năm đó tình hình cụ thể Sở Du trấn thủ Phượng Lăng Thành cũng không rõ ràng.
Thật ra Phù Tín không nắm được con số chính xác binh lính phòng thủ Bạch Lĩnh, năm đó tình hình cụ thể Sở Du trấn thủ Phượng Lăng Thành cũng không rõ ràng.Hắn chỉ nghe lời Triệu Nguyệt, dẫn theo quân lính với số lượng áp đảo tuyệt đối tấn công thành trì. Trước khi đến, thậm chí hắn còn không nghĩ rằng Sở Du sẽ ở đây.
Chiến tích quá khứ và tư thái trấn định của Sở Du giờ phút này khiến Phù Tín dao động. Sở Du ngồi yên vị trên thành lâu, thờ ơ chờ đợi bọn chúng, thậm chí còn cười nói với Vãn Nguyệt bên cạnh.
So với sáu vị tiểu công tử thì tử tự của Vệ Uẩn, lại còn là trưởng tử, cho dù đứa bé kia không phải Thế tử gia mà là Quận chúa thì cũng quan trọng hơn rất nhiều.
“Nguyên soái…”
Những người khác trong quân Triệu có hơi mất kiên nhẫn, bèn mở miệng gọi. Cuối cùng Phù Tín cũng quyết định, ngẩng đầu nói: “Được! Bây giờ cô xuống đây, chúng ta lập tức lui binh.”
“Phù tướng quân thật sảng khoái!”
Những người khác trong quân Triệu có hơi mất kiên nhẫn, bèn mở miệng gọi. Cuối cùng Phù Tín cũng quyết định, ngẩng đầu nói: “Được! Bây giờ cô xuống đây, chúng ta lập tức lui binh.”Phù Tín ngẩn ra, phó tướng bên cạnh vội hỏi: “Ai?”
Sở Du vỗ tay thành tiếng. Nàng nhảy từ trên tường thành xuống, đi tới bên cạnh Tưởng Thuần.
Tưởng Thuần nhìn Sở Du, siết chặt tay.
“Mẫu thân không phải là người thông minh, nếu bà đến Hoa Kinh, cách duy nhất cũng chỉ là tự vẫn. Muội không giống vậy, muội có nắm chắc…”
Giọng Tưởng Thuần run run, trong mắt mang theo hi vọng có khả năng vỡ tan bất cứ lúc nào. Nàng nhìn Sở Du, chậm rãi nói: “Đúng không?”
Sở Du không đáp, nàng im lặng nhìn Tưởng Thuần, đột nhiên bật cười.
“Tống Thế Lan khá tốt, nếu tỷ thích hắn thì đi tìm hắn đi, còn không thích… thì thôi vậy.”
“Đột nhiên muội nói những thứ này làm gì?”
Tưởng Thuần nhìn Sở Du, siết chặt tay.Tưởng Thuần gian nan cười: “Những lời này nói sau đi.”
Nhưng con Vệ Uẩn ở đâu ra? Phu nhân lại ở đâu ra?
“Ừ.” Sở Du đáp, dáng vẻ giống như chẳng xảy ra cái gì, trịnh trọng nói: “Vậy muội đi đây.”
“Ừ.” Tưởng Thuần rủ mắt, không dám nhìn Sở Du. Nàng chỉ cúi đầu, tốc độ nói cực nhanh: “Tỷ sẽ đi tìm Tiểu Thất, đệ ấy sẽ đến cứu muội. Tỷ cũng sẽ đi tìm Đại ca muội, tìm Tống Thế Lan, hắn yêu cầu gì tỷ cũng có thể đồng ý. A Du…” Tưởng Thuần gọi Sở Du lại, nhìn chăm chú bóng lưng nàng: “Muội sẽ trở về.”
Sở Du không nói, nàng quay lưng về phía Tưởng Thuần. Hồi lâu sau, nàng xoay đầu lại, cười nói: “Thật ra muội không muốn nói những lời này, nhưng không nói, muội sợ không còn cơ hội để nói.”
Tưởng Thuần sững sờ. Sở Du ngẫm nghĩ, nhìn về phía Du Thuỷ, chậm rãi mở miệng: “Tỷ nói với Tiểu Thất, muội công bố thiên hạ chuyện mang thai rồi, chàng phải đến nhà muội đưa sính, đem tam môi lục sính nâng muội trở về. Nếu như vận số muội không tốt, vậy chàng cũng phải khiêng quan tài trở về, đặt trong lăng mộ Vệ gia trước, muội ở dưới chờ chàng. Đợi sau trăm tuổi, chàng lại xuống đó. Đến lúc ấy, muội và chàng hợp táng.”
Dứt lời, Sở Du xoay người, đi nhanh xuống dưới. Tưởng Thuần ngây ngốc hồi lâu mới đột ngột bừng tỉnh.
“Sở Du!”
“Ngươi…”
Tưởng Thuần điên cuồng đuổi theo, nhưng Sở Du đi rất nhanh. Trên đường đi, nàng ra phất tay với binh lính: “Mở cổng thành!”
Ngoài mặt Phù Tín không biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã hơi do dự. Sở Du ngồi trên thành lâu, lau chùi anh thương của mình.
Tưởng Thuần đuổi theo phía sau nhưng vẫn cứ chậm vài bước. Nàng kêu khóc, lớn tiếng gọi tên Sở Du: “Sở Du, muội đứng lại! Đứng lại!”
Tưởng Thuần còn muốn đuổi theo, Tiền Dũng đã chạy lên giữ nàng lại, binh lính bên cạnh cũng đóng cổng thành. Tưởng Thuần khóc đến mặt đầy nước mắt, nàng chạy lên lầu nhìn Sở Du đưa lưng về phía mình, áo đỏ ngân thương, đơn độc đi giữa bình nguyên, gió cuốn cát vàng phiêu tán trong không trung, người nọ mỉm cười đi về phía Phù Tín.Nhưng võ nghệ Sở Du cao hơn nàng rất nhiều, nàng nhìn người nọ linh hoạt trèo từ thang dài xuống, chạy thẳng ra khỏi cổng thành.
Phù Tín nhìn chằm chằm Sở Du trên tường thành, phó tướng bên cạnh thoáng do dự, cuối cùng nói: “Nguyên soái, lúc trước Sở Du có thể trấn thủ Phượng Lăng Thành lâu như vậy… Cũng chẳng biết khi nào quân đội Cửu Thành đến…”Tưởng Thuần còn muốn đuổi theo, Tiền Dũng đã chạy lên giữ nàng lại, binh lính bên cạnh cũng đóng cổng thành. Tưởng Thuần khóc đến mặt đầy nước mắt, nàng chạy lên lầu nhìn Sở Du đưa lưng về phía mình, áo đỏ ngân thương, đơn độc đi giữa bình nguyên, gió cuốn cát vàng phiêu tán trong không trung, người nọ mỉm cười đi về phía Phù Tín.
(*) Tử tự: đứa con nối dõiĐầu không ngoảnh lại.
đọc chương này thương A Du quá :(((
Ôi lại có biến, tim gan của tui quặn thắt cả lại…
Ra đi đầu không nghoảnh lại…. Liệu đây có phải là lần li biệt cuối cùng???
Đọc chương này thương Sơ Du quá, lúc Sở Du nhắn nhủ Tưởng Thuần mình xúc đông thật sự 🙁
Hiu hiu sắp chết chị cũng ko chịu lỗ vốn
Tiểu Thất ơi, cứu vợ kìa, cứ u con nữa
Khen A Du nhiều quá giờ chả biết dùng từ ngữ gì để diễn tả tiếp nữa :((((
Hai người đều bỏ rất nhiều thứ cho nhau, như thế này có phải đã quá xứng đôi vừa lứa chưa nào
Hu hu em sẽ cầm đao đến ngà Đại Bạnh ngày bây giờ luôn huhu
Đọc truyện này mà mắt rưng rưng từ đầu đến cuối. Giang sơn gấm vóc, thái bình thịnh thế, an cư lạc nghiệp – để đạt được những điều này biết bao nhiêu người đã phải hi sinh, xong lại nhớ đến lịch sử dựng nước và giữ nước của Việt Nam, cuối cùng lại nhớ đến gia đình đang cách xa mình cả đại dương.