Sơn Hà Chẩm – Chương 155

Chương 155

Trăm năm sau, ta muốn hợp táng cùng chàng

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Lá cờ chữ “Du” của Sở Du vừa cắm lên, quân Triệu lập tức xôn xao. Tướng lĩnh dẫn quân là Phù Tín, một mãnh tướng dưới trướng Triệu Nguyệt. Hắn cũng không phải tướng lĩnh am hiểu binh pháp nhất, nhưng lại là kẻ theo chân Triệu Nguyệt lâu nhất, nhìn thấu tâm tư của Triệu Nguyệt nhất. Hắn đã đi theo Triệu Nguyệt từ khi Triệu Nguyệt vẫn còn là Thế tử Tần Vương, rất rõ nguyên nhân lần xuất binh này của Triệu Nguyệt , đây cũng là nguyên nhân lần này Triệu Nguyệt phái hắn đi. Người mù cúi đầu cười rộ lên, quanh thân đều.

“Nguyên soái.” Phó tướng cưỡi ngựa tới bên cạnh Phù Tín, lo lắng nói: “Là cờ chữ Du, e rằng tướng thủ thành không phải Tiền Dũng, mà là Sở Du.”

“Thế thì vừa đẹp.” Phù Tín cười khẩy: “Bệ hạ còn sợ cô ta không có ở đây. Đừng nhiều lời, tất cả không tiếc bất cứ giá nào, toàn lực công thành!” Hắn ở trong bóng tối, một bàn tay nắm cả.

Phù Tín ra lệnh một tiếng, binh lính lập tức liều mạng xông về hướng thành trì.

Sở Du đứng trên thành lâu, quét mắt qua nhân mã dưới cổng thành, lòng trầm xuống. Trong lúc này nhất định có chỗ nào lầm.

Số lượng binh mã dưới cổng thành có ít nhất năm vạn, mà hôm nay lính thủ thành bên trong Bạch Lĩnh cũng chỉ có ba nghìn.

Năm đó, Phượng Lăng Thành lấy ít thắng nhiều có liên quan đến địa thế và tầng tầng lớp lớp cơ quan. Hiện nay, Bạch Lĩnh cũng chỉ là bình nguyên, không có cơ quan, thậm chí mũi tên trong thành cũng không đủ, muốn bảo vệ thành là quá khó khăn. Nàng thẳng đem hắn bàn nhanh ở bên hông mình.

Lòng S Du nng n,nhìn binh línhítrèo thành xônglên, nàng ngưcĬmt nhìn v,phía ch tưng.Hôm nay, nàngĬbiết rõ phnln tưng lĩnhôdưi tưng TriuNguyt. Nàng nhn{ra Phù Tín,ùlòng càng nmíchc suy đoánĬca mình hơn.

Mcìdù đi quânquân Triu đếnđây, nhưng bnchúng đi dưngïvòng qua CuíThành, trc tiếpđánh vào Bch¹Lĩnh. Cho nênơdù bn chúngchiếm đưc Bch}Lĩnh, đi binhīlính Cu Thànhquay đu shp thành xuɨthế giáp côngvi V Un,iđi vi bnàchúng mà nói¸đây là btjba ba trongũr. Mà rõràng dáng vĭbt chp migiá công thànhìca Phù Tínkhông phi làmt đu phápbình thưng. Nóiìcách khác, chíóca bn chúngvn không Bch Lĩnh, thànhBch Lĩnh nàyĬđi vi bnchúng chng hquan trng.

Ly tâmtư Triu Nguyt,íe rng cáiýhn mun khôngphi là BchiLĩnh, mà làngưi V giabên trong BchơLĩnh.

Ngưi nhà nhngïtưng lĩnh khácêb bt, hÏcòn có khnăng vt bĩngưi nhà, nhưngđi vi ngưiìđã tang huynhītang ph tình, mt ngưimang theo Vgia khuy đothiên h nhưV Un mà³nói, mun chàngĪvt b ngưiơnhà là quáăkhó khăn.

Dù chochàng tht sĩvì tưng sĩbách tính màvt b ngưi]nhà, s rngÏtâm s tđi lon, chưabiết chng sauĪchuyn này cònt vn tti.

Lo lng TriuNguyt thâm đc,ưnhìn thy dángɩv mun đánhícho bng đưcíca Phù Tín,ếS Du đngítrên thành lâu,ct tiếng nói:}Phù Tín, tabiết ngươi muncái gì, chngıphi là ngươimun bt ngưiưuy hiếp VUn sao? Taõđi theo ngươi!”ɨ

Phù Tín ngitrên nga, nghethy tiếng SîDu thì cưiļto: “S Du,cô và VUn có quanh thế nào?Ta bt côđưc đách gì!áCô giao Vlão phu nhânếvà sáu vtiu công tV gia rađây, ta lptc lui binh.èNếu không, tavào Bch Lĩnh,ɪchc chn sếkhiến Bch Lĩnhìkhông còn ngn°c, chó gàĩkhông tha!”

Ngheľthế, ánh mtS Du lpătc lnh lo.Lúc này quânĮTriu đã btíđu công thành,ìngưi xông lênɨtưng thành nhưíkiến, mưa têntrút xung, đâuĬđâu cũng làĩngưi, bn chúngìging như khôngs chết, bcthang mây, ln:lưt xông lên.

SÍDu và PhùTín mt lnhânhìn nhau, nàngcao ging quát:Phù tưng quânɩtht ln ging,étrưc sau trái}phi ca ngươiđu là đtéquân V ta.Ngay t khingươi xut hinti thành trn,úquân phòng thCu Thành đãbiết tin ri,bây gi đangútrên đưng kéođến đây, khôngbiết Phù tưng:quân đã chunb sn sàngĬng phó chưa?”

Chun b điphó vi quâniđi Cu Thànhfthì chưa chccó Phù Tínícưi phá lên:Nhưng chun bbt S tưngquân thì Phùm có ri!”

Trong lúc nóichuyn, binh línhđã trèo lênưđến thành lâu,óbên trên thànhlâu chém giếthn lon. TưngòThun cm kiếmchém quân Triu,ĭánh mt lv st rut.

S°Du biết nếu(như lúc nàybinh lính trèolên thành lâu,có l BchũLĩnh tht skhông th kéoįđến khi quânĩCu Thành ti.

Đángįs nht khôngphi là quânlc ca quânĩth thành BchLĩnh và quâníTriu cách nhauìnhư tri vàìđt, mà làõli nói caPhù Tín ——

GiaoV gia ra,ĩlp tc luibinh; không giaoV gia, saukhi vào thành,àchó gà khôngÎtha.

Có nhng liõnày, mt khióai đó cmthy không thĩchng c ni,is là hĺs vì giïmng mà chuynmũi giáo vêphía V gia.

Trnnày không thĩbt đu quálâu, nếu khôngs nhanh chóngľxut hin niétc.

S Du chưaébao gi kívng quá lnũvào lòng báoIđáp ca conìngưi. Nàng nghiến:răng, chính lúcfđang đnh mming, bng ngheîthy mt tiếngla ln: “Tađi theo cácngươi!”

Đám đôngđu sng st,đnhìn v phía³ngưi ph níxông lên thànhãlâu.

Liu Tuyết Dươngmc áo xanh,ïđng trên đàicao, gào lên:ôKhông phi cácôngươi mun lãoíthân sao?! Lui)binh đi! Lãothân đi theo²các ngươi!”

Nghethy câu này,úPhù Tín giơitay lên, đngtác công thànhca đám ngưiđu dng li,binh lính hai]bên gng co.ILiu Tuyết Dươngrun ry điôlên trưc, nhìn}Phù Tín, caoging nói: “Phùtưng quân, ngươibo binh línhlui ra mtĪdm, ta lpđtc xung dưi.”ĩ

V lão phuénhân.” Phù Tínngi trên nga,fcà lơ nói:ì“Mt lão nhân)gia như ngưiđi cn cóúngưi trông nom,fkhông phi V)gia còn có°sáu v tiucông t sao,thôi thì mangtheo c đi?”

“Mu thân!”

Ngheĩvy, cui cùng[Tưng Thun miIkp phn ng,ïhoang mang chyìlên, túm lytay áo Liu,Tuyết Dương, loĭlng nói: “Ngưiti đây làmâgì? Ngưi khôngđth đi, tiuɩcông t cũngkhông th đi.Nếu ngưi điri, Tiu Tht}phi làm sao?”

Không sao.” LiuĨTuyết Dương runry, mt bàtrng bch nhưĩtuyết, nhưng dưngnhư đã hquyết tâm. Bànm cht tayTưng Thun, hàmİrăng run run:“Ta không dnbn tr đi,ta ch đimt mình. Taíđi ri, điBch Lĩnh bìnhan, ta skhông làm liênïlu Tiu Tht.”ơ

Nghe vy, TưngíThun sng s,}lp tc hiuЇý ca LiuếTuyết Dương. Nàngòm to mt,vi nói: “Muthân, chuyn cònchưa ti nưcđó, ngưi…

“SDu.” Liu Tuyết}Dương ngng đu,İánh mt dngătrên ngưi S(Du. Bà lngàlng nhìn nàng,°S Du cũngínhìn bà. Ánhìmt Liu TuyếtDương phc tp,lát sau, rtcuc bà mming: “Cui cùngàcô vn trív.”

S Dugt đu, giơįtay lên nói:Lão phu nhân,ngưi v trưcđi, đây khôngõphi là cách.”ô

“Ta s không)liên lu TiuĭTht, ta điũvi chúng. BchLĩnh lui binh,íta… Liu TuyếtDương cn chtĪkhp hàm, SìDu bình tĩnhĭnhìn bà, ônïhoà nói: “Nếungưi tht slàm thế, tcõlà liên lyĬchàng c đi.”¸

Liu Tuyết Dươngsng s, SDu th dài:V lão phunhân, ngưi làmu thân chàng,įnếu mu thânĮchàng chết nhưáthế, e rngc đi VÏUn đu sfchng th yên(gic.”

Vy philàm sao đây?”ɪMt Liu TuyếtòDương t vhiu rõ, bàgiơ tay chếvào quân Triu,đ mt hi:İ“Cô trn thđưc sao?”

SDu không đáp,Liu Tuyết Dươngĩlin biết ngayđáp án. Bàgian nan cưi:“Nếu cô khôngth ni, takhông th đăBch Lĩnh chôntheo V giaĩta.”

S Duĩlng lng nhìnLiu Tuyết Dương.Nàng phát hinLiu Tuyết Dươngvĩnh vin luônlàm chuyn ngoàiɪd đoán canàng. Mc dùbà h đ,cng nhc, ch, nhưng trongòth phi đúngósai, bà licó nguyên tcòmt cách kl.

Kiếp trưc vìâbo v nït trong nhà,ngưi yếu đuinhư bà cóɪth rút kiếmÎđi kháng binhúlính, c gngbo v tônĩnghiêm cui cùngɩca V Ph,sau đó bİgiết lm màđchết.

Kiếp này, bàécũng bng lòng)vì bo vếbách tính cthành mà đngúlên, lao raïván c ttõchết này.

V lão:phu nhân.” S°Du kh thãdài, nàng nhìnLiu Tuyết Dương,chân thành nói:“Nếu ngày nàoÎđó ngưi và³ta còn sngĩgp nhau, thyđưc thiên hthái bình, taïcòn có thlàm con dâungưi mt lnna không?”

Khôngnghĩ ti giếphút này màS Du cònéhi ra linhư vy, LiuTuyết Dương sngĨs, bà khôngtr li. Thtlâu sau, bàįr mt, chmchp đáp: “Taıcũng đã chếtri, đương nhiênĬs không qunna.”

“Cô thíchánó, nó thíchcô Liu TuyếtâDương th dài:ɨThôi vy.”

Ngheĩthế, S Duámm cưi: “Cónhng li nàyca lão phunhân, ta yênĩtâm ri. Lão]phu nhân nóiôđúng, dân chúngc thành đươngúnhiên không thchôn theo Vgia.”

S Dufth dài, LiuĪTuyết Dương chorng nàng đãđng ý, nhưngcòn chưa mɩming, bà đãīnhìn thy SêDu giơ tay,đánh mt thĨđao lên ngưiìLiu Tuyết Dương,tay kia đïly Liu Tuyết°Dương ngt xuti ch, raìhiu vi TưngЇThun: “Đ mu[thân xung đi.”

“S Du!”

Phù Tín vừa thấy tình hình trên thành lâu, vội nói: “Cô làm gì vậy?! Cả Vệ lão phu nhân mà cô cũng dám ra tay, cô tạo phản sao?!”

Nghe thế, binh lính tại đó đều xôn xao.

“Phù Tín.” Sở Du cách đám người nhìn về phía đối phương, cười nói: “Ta sẽ không để lão phu nhân đi cùng ngươi, bà lớn tuổi rồi, ngươi hung thần ác sát như vậy, sẽ doạ bà sợ mất.”

Sở Du không đáp, nàng im lặng nhìn Tưởng Thuần, đột nhiên bật cười.(*) Tử tự: đứa con nối dõi

“Cô không cần Bạch Lĩnh sao?!”

Song những người khác không biết, trong lòng Phù Tín lại biết. Lúc hắn đến, Triệu Nguyệt đã nói rõ tình hình với hắn. Hôm nay, Sở Du nói những lời này, người phụ nữ duy nhất có thể mang thai con của Vệ Uẩn đương nhiên là ——

Tưởng Thuần điên cuồng đuổi theo, nhưng Sở Du đi rất nhanh. Trên đường đi, nàng ra phất tay với binh lính: “Mở cổng thành!”

“Cần!” Sở Du lớn tiếng nói: “Bạch Lĩnh, ta cần. Nhưng người tại đây, ngươi chỉ có thể mang đi một. Ta biết Triệu Nguyệt bắt lão phu nhân làm gì, chẳng qua là uy hiếp Vệ Uẩn thôi. Ta cho các người biết, ở đây có một người, sau khi mang người đó đi, Vệ Uẩn chắc chắn sẽ không mặc kệ.”

“Ai biết được cô nói thật hay giả?”

Dứt lời, Sở Du quét mắt nhìn tướng sĩ xì xào bàn tán bên cạnh Phù Tín, cười nói: “Ngươi nên nghĩ có bao nhiêu binh lính sợ hãi quân Cửu Thành đến bất kỳ lúc nào, chực chờ chạy trốn!”

Phù Tín ngẩn ra, phó tướng bên cạnh vội hỏi: “Ai?”

Tưởng Thuần gian nan cười: “Những lời này nói sau đi.”

“Nàng là thê tử chưa xuất giá của Vệ Uẩn, hiện giờ đã là thai phụ. Vệ Uẩn hơn hai mươi tuổi, đây là tử tự(*) đầu tiên, ngươi nói xem Vệ Uẩn có mặc kệ hay không?”

Tưởng Thuần đuổi theo phía sau nhưng vẫn cứ chậm vài bước. Nàng kêu khóc, lớn tiếng gọi tên Sở Du: “Sở Du, muội đứng lại! Đứng lại!”

“Nàng là thê tử chưa xuất giá của Vệ Uẩn, hiện giờ đã là thai phụ. Vệ Uẩn hơn hai mươi tuổi, đây là tử tự(*) đầu tiên, ngươi nói xem Vệ Uẩn có mặc kệ hay không?”

“Cô không cần Bạch Lĩnh sao?!”

Sở Du không nói, nàng quay lưng về phía Tưởng Thuần. Hồi lâu sau, nàng xoay đầu lại, cười nói: “Thật ra muội không muốn nói những lời này, nhưng không nói, muội sợ không còn cơ hội để nói.”

“Mẫu thân không phải là người thông minh, nếu bà đến Hoa Kinh, cách duy nhất cũng chỉ là tự vẫn. Muội không giống vậy, muội có nắm chắc…”

Sở Du không đáp, nàng im lặng nhìn Tưởng Thuần, đột nhiên bật cười.(*) Tử tự: đứa con nối dõi

“Cần!” Sở Du lớn tiếng nói: “Bạch Lĩnh, ta cần. Nhưng người tại đây, ngươi chỉ có thể mang đi một. Ta biết Triệu Nguyệt bắt lão phu nhân làm gì, chẳng qua là uy hiếp Vệ Uẩn thôi. Ta cho các người biết, ở đây có một người, sau khi mang người đó đi, Vệ Uẩn chắc chắn sẽ không mặc kệ.”

Trường Nguyệt rống giận: “Câm cái miệng chó của ngươi lại!”

Nghe nói vậy, mọi người tại đó đều sững sờ.

Hắn chỉ nghe lời Triệu Nguyệt, dẫn theo quân lính với số lượng áp đảo tuyệt đối tấn công thành trì. Trước khi đến, thậm chí hắn còn không nghĩ rằng Sở Du sẽ ở đây.Lời này khiến Phó tướng hơi hoảng, lòng quân rời rạc chính là đại kỵ.

So với sáu vị tiểu công tử thì tử tự của Vệ Uẩn, lại còn là trưởng tử, cho dù đứa bé kia không phải Thế tử gia mà là Quận chúa thì cũng quan trọng hơn rất nhiều.

Nhưng con Vệ Uẩn ở đâu ra? Phu nhân lại ở đâu ra?

“Ừ.” Sở Du đáp, dáng vẻ giống như chẳng xảy ra cái gì, trịnh trọng nói: “Vậy muội đi đây.”

Song những người khác không biết, trong lòng Phù Tín lại biết. Lúc hắn đến, Triệu Nguyệt đã nói rõ tình hình với hắn. Hôm nay, Sở Du nói những lời này, người phụ nữ duy nhất có thể mang thai con của Vệ Uẩn đương nhiên là ——

“Đột nhiên muội nói những thứ này làm gì?”“Láo xược!”

“Ta”. Sở Du cười lớn: “Đại tiểu thư Sở gia, Sở Du. Ta thay Vệ lão phu nhân theo ngươi vào kinh, thế nào?!”

Phù Tín vừa thấy tình hình trên thành lâu, vội nói: “Cô làm gì vậy?! Cả Vệ lão phu nhân mà cô cũng dám ra tay, cô tạo phản sao?!”

“Ai biết được cô nói thật hay giả?”

Phó tướng hét lớn: “Cô và Vệ Uẩn không mai mối, không cưới hỏi, cô lấy đại một đứa con hoang ra lừa gạt chúng ta thì sao?!”

Chiến tích quá khứ và tư thái trấn định của Sở Du giờ phút này khiến Phù Tín dao động. Sở Du ngồi yên vị trên thành lâu, thờ ơ chờ đợi bọn chúng, thậm chí còn cười nói với Vãn Nguyệt bên cạnh.

“Láo xược!”

“Sở Du!”

Phó tướng còn muốn lớn tiếng mắng, bỗng nghe Sở Du mở miệng: “Đứa bé trong bụng ta có phải của Vệ Uẩn hay không, trong lòng Triệu Nguyệt không biết hay sao?”

Trường Nguyệt rống giận: “Câm cái miệng chó của ngươi lại!”

“Nếu ta cược thắng…” Sở Du cười sang sảng: “Quan binh Cửu Thành đến, ta bảo đảm binh mã các người hôm nay, ai cũng đừng hòng trở về!”Đầu không ngoảnh lại.

“Ngươi…”

Dứt lời, Sở Du xoay người, đi nhanh xuống dưới. Tưởng Thuần ngây ngốc hồi lâu mới đột ngột bừng tỉnh.

Phó tướng còn muốn lớn tiếng mắng, bỗng nghe Sở Du mở miệng: “Đứa bé trong bụng ta có phải của Vệ Uẩn hay không, trong lòng Triệu Nguyệt không biết hay sao?”

“Phù Tín.” Sở Du cách đám người nhìn về phía đối phương, cười nói: “Ta sẽ không để lão phu nhân đi cùng ngươi, bà lớn tuổi rồi, ngươi hung thần ác sát như vậy, sẽ doạ bà sợ mất.”

Dứt lời, Sở Du cười như không cười, nàng vuốt ve trường anh thương của mình, nhìn chằm chằm Phù Tín: “Phù tướng quân, hôm nay ngươi có hai lựa chọn. Hoặc là ta đi với ngươi, hoặc là chúng ta đánh cược một phen, xem ta có thủ được thành đến khi quân Cửu Thành đến hay không. Nếu ngươi cược thắng, bách tính trên dưới cả thành Bạch Lĩnh đều thuộc về ngươi, nhưng ta đảm bảo trên dưới Vệ gia sẽ không để lại một người. Ta xem thử ngươi lấy ai uy hiếp Vệ Uẩn, ngươi lấy cái gì báo cáo với Triệu Nguyệt?”

“Nếu ta cược thắng…” Sở Du cười sang sảng: “Quan binh Cửu Thành đến, ta bảo đảm binh mã các người hôm nay, ai cũng đừng hòng trở về!”

“Ta”. Sở Du cười lớn: “Đại tiểu thư Sở gia, Sở Du. Ta thay Vệ lão phu nhân theo ngươi vào kinh, thế nào?!”

Nghe thế, binh lính tại đó đều xôn xao.

Phù Tín không đáp, Sở Du tiếp tục: “Phù tướng quân, ngài nghĩ càng lâu, ta càng thích. Hơn nữa, Phù tướng quân, ngươi có biết hôm nay cái ngươi nên nghĩ nhất là gì không?”Sở Du vỗ tay thành tiếng. Nàng nhảy từ trên tường thành xuống, đi tới bên cạnh Tưởng Thuần.

Phù Tín nhìn chằm chằm Sở Du trên tường thành, phó tướng bên cạnh thoáng do dự, cuối cùng nói: “Nguyên soái, lúc trước Sở Du có thể trấn thủ Phượng Lăng Thành lâu như vậy… Cũng chẳng biết khi nào quân đội Cửu Thành đến…”

Phù Tín không đáp, Sở Du tiếp tục: “Phù tướng quân, ngài nghĩ càng lâu, ta càng thích. Hơn nữa, Phù tướng quân, ngươi có biết hôm nay cái ngươi nên nghĩ nhất là gì không?”

Dứt lời, Sở Du quét mắt nhìn tướng sĩ xì xào bàn tán bên cạnh Phù Tín, cười nói: “Ngươi nên nghĩ có bao nhiêu binh lính sợ hãi quân Cửu Thành đến bất kỳ lúc nào, chực chờ chạy trốn!”

Lời này khiến Phó tướng hơi hoảng, lòng quân rời rạc chính là đại kỵ.

Ngoài mặt Phù Tín không biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã hơi do dự. Sở Du ngồi trên thành lâu, lau chùi anh thương của mình.

Thật ra Phù Tín không nắm được con số chính xác binh lính phòng thủ Bạch Lĩnh, năm đó tình hình cụ thể Sở Du trấn thủ Phượng Lăng Thành cũng không rõ ràng.

Thật ra Phù Tín không nắm được con số chính xác binh lính phòng thủ Bạch Lĩnh, năm đó tình hình cụ thể Sở Du trấn thủ Phượng Lăng Thành cũng không rõ ràng.

Hắn chỉ nghe lời Triệu Nguyệt, dẫn theo quân lính với số lượng áp đảo tuyệt đối tấn công thành trì. Trước khi đến, thậm chí hắn còn không nghĩ rằng Sở Du sẽ ở đây.

Chiến tích quá khứ và tư thái trấn định của Sở Du giờ phút này khiến Phù Tín dao động. Sở Du ngồi yên vị trên thành lâu, thờ ơ chờ đợi bọn chúng, thậm chí còn cười nói với Vãn Nguyệt bên cạnh.

So với sáu vị tiểu công tử thì tử tự của Vệ Uẩn, lại còn là trưởng tử, cho dù đứa bé kia không phải Thế tử gia mà là Quận chúa thì cũng quan trọng hơn rất nhiều.

“Nguyên soái…”

Những người khác trong quân Triệu có hơi mất kiên nhẫn, bèn mở miệng gọi. Cuối cùng Phù Tín cũng quyết định, ngẩng đầu nói: “Được! Bây giờ cô xuống đây, chúng ta lập tức lui binh.”

“Phù tướng quân thật sảng khoái!”

Những người khác trong quân Triệu có hơi mất kiên nhẫn, bèn mở miệng gọi. Cuối cùng Phù Tín cũng quyết định, ngẩng đầu nói: “Được! Bây giờ cô xuống đây, chúng ta lập tức lui binh.”

Phù Tín ngẩn ra, phó tướng bên cạnh vội hỏi: “Ai?”

Sở Du vỗ tay thành tiếng. Nàng nhảy từ trên tường thành xuống, đi tới bên cạnh Tưởng Thuần.

Tưởng Thuần nhìn Sở Du, siết chặt tay.

“Mẫu thân không phải là người thông minh, nếu bà đến Hoa Kinh, cách duy nhất cũng chỉ là tự vẫn. Muội không giống vậy, muội có nắm chắc…”

Giọng Tưởng Thuần run run, trong mắt mang theo hi vọng có khả năng vỡ tan bất cứ lúc nào. Nàng nhìn Sở Du, chậm rãi nói: “Đúng không?”

Sở Du không đáp, nàng im lặng nhìn Tưởng Thuần, đột nhiên bật cười.

“Tống Thế Lan khá tốt, nếu tỷ thích hắn thì đi tìm hắn đi, còn không thích… thì thôi vậy.”

“Đột nhiên muội nói những thứ này làm gì?”

Tưởng Thuần nhìn Sở Du, siết chặt tay.

Tưởng Thuần gian nan cười: “Những lời này nói sau đi.”

Nhưng con Vệ Uẩn ở đâu ra? Phu nhân lại ở đâu ra?

“Ừ.” Sở Du đáp, dáng vẻ giống như chẳng xảy ra cái gì, trịnh trọng nói: “Vậy muội đi đây.”

“Ừ.” Tưởng Thuần rủ mắt, không dám nhìn Sở Du. Nàng chỉ cúi đầu, tốc độ nói cực nhanh: “Tỷ sẽ đi tìm Tiểu Thất, đệ ấy sẽ đến cứu muội. Tỷ cũng sẽ đi tìm Đại ca muội, tìm Tống Thế Lan, hắn yêu cầu gì tỷ cũng có thể đồng ý. A Du…” Tưởng Thuần gọi Sở Du lại, nhìn chăm chú bóng lưng nàng: “Muội sẽ trở về.”

Sở Du không nói, nàng quay lưng về phía Tưởng Thuần. Hồi lâu sau, nàng xoay đầu lại, cười nói: “Thật ra muội không muốn nói những lời này, nhưng không nói, muội sợ không còn cơ hội để nói.”

Tưởng Thuần sững sờ. Sở Du ngẫm nghĩ, nhìn về phía Du Thuỷ, chậm rãi mở miệng: “Tỷ nói với Tiểu Thất, muội công bố thiên hạ chuyện mang thai rồi, chàng phải đến nhà muội đưa sính, đem tam môi lục sính nâng muội trở về. Nếu như vận số muội không tốt, vậy chàng cũng phải khiêng quan tài trở về, đặt trong lăng mộ Vệ gia trước, muội ở dưới chờ chàng. Đợi sau trăm tuổi, chàng lại xuống đó. Đến lúc ấy, muội và chàng hợp táng.”

Dứt lời, Sở Du xoay người, đi nhanh xuống dưới. Tưởng Thuần ngây ngốc hồi lâu mới đột ngột bừng tỉnh.

“Sở Du!”

“Ngươi…”

Tưởng Thuần điên cuồng đuổi theo, nhưng Sở Du đi rất nhanh. Trên đường đi, nàng ra phất tay với binh lính: “Mở cổng thành!”

Ngoài mặt Phù Tín không biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã hơi do dự. Sở Du ngồi trên thành lâu, lau chùi anh thương của mình.

Tưởng Thuần đuổi theo phía sau nhưng vẫn cứ chậm vài bước. Nàng kêu khóc, lớn tiếng gọi tên Sở Du: “Sở Du, muội đứng lại! Đứng lại!”

Tưởng Thuần còn muốn đuổi theo, Tiền Dũng đã chạy lên giữ nàng lại, binh lính bên cạnh cũng đóng cổng thành. Tưởng Thuần khóc đến mặt đầy nước mắt, nàng chạy lên lầu nhìn Sở Du đưa lưng về phía mình, áo đỏ ngân thương, đơn độc đi giữa bình nguyên, gió cuốn cát vàng phiêu tán trong không trung, người nọ mỉm cười đi về phía Phù Tín.

Nhưng võ nghệ Sở Du cao hơn nàng rất nhiều, nàng nhìn người nọ linh hoạt trèo từ thang dài xuống, chạy thẳng ra khỏi cổng thành.

Phù Tín nhìn chằm chằm Sở Du trên tường thành, phó tướng bên cạnh thoáng do dự, cuối cùng nói: “Nguyên soái, lúc trước Sở Du có thể trấn thủ Phượng Lăng Thành lâu như vậy… Cũng chẳng biết khi nào quân đội Cửu Thành đến…”

Tưởng Thuần còn muốn đuổi theo, Tiền Dũng đã chạy lên giữ nàng lại, binh lính bên cạnh cũng đóng cổng thành. Tưởng Thuần khóc đến mặt đầy nước mắt, nàng chạy lên lầu nhìn Sở Du đưa lưng về phía mình, áo đỏ ngân thương, đơn độc đi giữa bình nguyên, gió cuốn cát vàng phiêu tán trong không trung, người nọ mỉm cười đi về phía Phù Tín.

(*) Tử tự: đứa con nối dõi

Đầu không ngoảnh lại.

4.8 6 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

10 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Minh Anh
Minh Anh
4 Năm Cách đây

đọc chương này thương A Du quá :(((

NoNa
NoNa
4 Năm Cách đây

Ôi lại có biến, tim gan của tui quặn thắt cả lại…

Hạnh Lê
Hạnh Lê
4 Năm Cách đây

Ra đi đầu không nghoảnh lại…. Liệu đây có phải là lần li biệt cuối cùng???

Rose
Rose
4 Năm Cách đây

Đọc chương này thương Sơ Du quá, lúc Sở Du nhắn nhủ Tưởng Thuần mình xúc đông thật sự 🙁

Bông Bông
Bông Bông
4 Năm Cách đây

Hiu hiu sắp chết chị cũng ko chịu lỗ vốn

Nguyen Minh
Nguyen Minh
4 Năm Cách đây

Tiểu Thất ơi, cứu vợ kìa, cứ u con nữa

Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

Khen A Du nhiều quá giờ chả biết dùng từ ngữ gì để diễn tả tiếp nữa :((((

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Hai người đều bỏ rất nhiều thứ cho nhau, như thế này có phải đã quá xứng đôi vừa lứa chưa nào

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Hu hu em sẽ cầm đao đến ngà Đại Bạnh ngày bây giờ luôn huhu

Kha Ai
Kha Ai
3 Năm Cách đây

Đọc truyện này mà mắt rưng rưng từ đầu đến cuối. Giang sơn gấm vóc, thái bình thịnh thế, an cư lạc nghiệp – để đạt được những điều này biết bao nhiêu người đã phải hi sinh, xong lại nhớ đến lịch sử dựng nước và giữ nước của Việt Nam, cuối cùng lại nhớ đến gia đình đang cách xa mình cả đại dương.

10
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!