Chương 156
Chỉ cần nàng bình an trở về, cái gì ta cũng bỏ được
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sau khi Sở Du bước tới trước mặt Phù Tín, hắn bảo quân y bước lên bắt mạch, Đến khi xác nhận nàng mang thai, hắn cũng không dây dưa nữa, sai người trói Sở Du rồi lập tức rút quân. Nàng ngay sau đó lại đối một cái người ta nói.
Sở Du bị bọn họ trói, bịt kín mắt, còng xích sắt, đánh thuốc mê, sau đó mơ màng thiếp đi.
Bọn chúng không dám dừng lại Bạch Lĩnh quá lâu, vội vàng chia nhân mã thành hai nhóm. Một nhóm mang theo Sở Du, nhanh chóng chạy khỏi Bạch Châu. Một nhóm khác đi theo hướng ngược lại, dẫn dụ hoả lực, đối đầu chính diện với binh lính Cửu Thành. Nhân còn tại trung ương tháp Ánh Sáng.
Bọn chúng vừa vào Bạch Châu thì đã như cá trong chậu. Chuyện này cũng là vì Vệ Uẩn chưa từng nghĩ đến nguyên nhân Triệu Nguyệt tấn công Bạch Lĩnh. Trước giờ, chàng không hề nghĩ Triệu Nguyệt lại bằng lòng dùng nhiều người như vậy để đổi lấy người thân của chàng.
Nhưng Triệu Nguyệt đã thật sự làm như vậy. Nơi này trang trọng mà lại tráng lệ.
Phù Tín hiểu ý Triệu Nguyệt, cho nên trận chiến này quan trọng nhất là mang Sở Du và đứa bé trong bụng nàng bình an về đến Hoa Kinh, trở thành con tin trong tay Triệu Nguyệt.
Sau khi Phù Tín lui binh, nước mắt Tưởng Thuần cũng ngừng. Hôm nay, Sở Du đi rồi, nàng và Tiền Dũng chủ trì đại cục. Tưởng Thuần gạt nước mắt, quay đầu nói với Tiền Dũng: “Tiền tướng quân, phiền ngài chỉnh đốn phòng bị lần nữa, thống kê nhân số thương vong và vật tư. Ta trở về xem lão phu nhân trước, đợi lão phu nhân tỉnh, ta sẽ lập tức tới giúp ngài.” Nghiêu Tửu là cái hai mươi lăm 6 tuổi.
“Nhị phu nhân yên tâm,ỉnhững chuyện nàyĨcứ giao choớta, thân thểḻlão phu nhânįquan trọng hơn.”į
Được lời củaỗTiền Dũng, TưởngỏThuần lập tứcfxoay người trởıvề phủ. LúcíTưởng Thuần trởẫvề, Liễu TuyếtỉDương còn chưaòtỉnh, nàng ngồiịbên cạnh, nhìnỡđại phu châmúkim cho LiễuĩTuyết Dương, cuối¸cùng bà cũng)tỉnh lại. Vừaἳmở mắt, bàơđã vội hỏi:{“A Du đâu?!”ò
“Mẫu thân.” TưởngЇThuần cố nénớnghẹn ngào, gắngêgượng trấn định:ũ“Sở đại tiểu,thư đã bịĺquân Triệu bắtéđi rồi.”
“QuânıTriệu đi rồi?”õ
Liễu Tuyết Dương{sững sờ, sauỉđó bà độtỉngột bừng tỉnh,ăgiận dữ nói:ỉ“Bọn chúng bắtỉnó đi làmógì?! Phải bắtặta mới đúng!ẳCon đừng gạtIta, giờ nàyờbọn họ còn²đang giằng coĩđúng không? Taăđến đó…”
“Muộiɨấy có thaiīrồi.”
Tưởng Thuần²đột ngột lênỉtiếng, động tácĩđi ra ngoàiàcủa Liễu Tuyết:Dương khựng lại.ìBà ngoảnh đầu,ờkhó tin nhìnạTưởng Thuần, giọngũrun run: “Conỏnói cái gì?”ẵ
“Muội ấy cóứthai rồi, là]trưởng tử củaùTiểu Thất.”
TưởngìThuần nhắm mắtìlại, run rẩyènói: “Muội ấyĺcó thai, nhưng{vẫn bôn baītrên chiến trường.ỏMuội ấy loụlắng cho người,ỉsợ tổn hạiúthanh danh TiểuớThất, cho nênÎvẫn không côngḽbố với thếĩnhân. Muội ấyúim lặng làἱvì Vệ gia,ạvì mẫu thân,ỹvì Tiểu Thất.°Hôm nay muội¹ấy nói raɩchuyện này…”
TưởngỉThuần khẽ cười,Ĭtrong tiếng cườiĩẩn chứa sựìtrào phúng. Nàngỉngước mắt, nhìníLiễu Tuyết Dương:ố“Lại vẫn làЇvì Vệ gia,Ĭvì dân chúngụBạch Lĩnh.”
LiễuЇTuyết Dương ngâyỷngốc nhìn Tưởng:Thuần. Tưởng Thuầnẵrưng rưng nướcémắt, nhìn chằmổchằm Liễu TuyếtảDương, bật raỹtừng câu từngảchữ: “Muội ấyIchưa bao giờἷnghĩ cho mình.”I
“Cuộc đời muội‹ấy…” Hô hấpódồn dập, nàngīđột ngột caoἲgiọng: “Đến Vệĭgia, có mộtɩkhắc nào từngènghĩ tới mìnhïchưa?! Nhưng mẫuỉthân, người đãẵlàm gì, người{khinh khi muộiờấy, nhục nhãἱmuội ấy, ngườiĩsợ muội ấyĩlàm chậm trễỳtiền đồ tươi²sáng của conÍtrai người, ngườiưép muội ấyòrời khỏi VệἵPhủ, cả đờiđphải làm ngườiàđứng trong bóngứtối. Hôm nayĮmuội ấy đếnâHoa Kinh, mộtùmình muội ấy:đến Hoa Kinhịlàm con tin,ỉnhưng Triệu Nguyệtílà chắc chắn)phải chết. Nếuìchẳng thể giữīTriệu Nguyệt, vậyụmuội ấy cònĩsống tiếp đượcặsao?”
“Muội ấyĩsẽ không lấyỵmình ra épἱTiểu Thất…” Nước[mắt Tưởng Thuầnêrơi xuống, nàngơnhìn chằm chằmặLiễu Tuyết Dương:ì“Muội ấy biếtḷngười là mẫuịthân Tiểu Thất.ỏNếu Tiểu Thấtừvì thiên hạưvứt bỏ ngườiýthì hoặc làữbất hiếu, hoặcãlà bất nghĩa.[Hơn nữa, TiểuḷThất đã khôngἲcòn người thân,ẵcho nên ngườièphải sống.”
“Muộiẵấy đi rồi,ỷTiểu Thất cònÎcó thể có¹thê tử tiếpἴtheo, có đứaıcon tiếp theo,ìcho nên muộiùấy đi rồi.ỉMuội ấy vìḹVệ gia hếtἷlòng hết dạ,íchống đỡ Vệịgia đi từàbùn lầy đếnἷkhi Vệ Uẩnḽxưng Vương, cátăcứ một phương.ợBây giờ, muộiỷấy còn phảiỉlấy cái chếtḽcủa mình đểἰthành toàn choýthanh danh VệĭUẩn, muội ấy{có lỗi nàoẵvới Vệ gia,ếlỗi nào vớiīVệ Uẩn?!”
“Ngườiἵcảm thấy muội]ấy không xứngăvới Vệ Uẩn,²nhưng người, Vệảgia,Vệ Uẩn, cóἴai xứng vớiïtình nghĩa sâuènặng này của²muội ấy?!”
TưởngơThuần gào lên,ốdường như nàngímuốn bất chấpĮtất cả, trútáhết mọi kìmảnén và bựcḹtức ra ngoài.
Dướiɪtiếng rống giậnfcủa nàng, LiễuạTuyết Dương dầnĭdần bình tĩnhĨlại. Bà lẳngấlặng nhìn nàng,ệmở miệng nói:ἵ“Con trách ta.”ï
Tưởng Thuần khôngiđáp. Tóc nàngïlòa xòa trướcỹtrán, khuôn mặtívẫn còn dínhἷvết máu trênếchiến trường đểớlại. Nàng chưaìbao giờ chốngïđối Liễu Tuyết²Dương như vậy.ởDưới ánh nhìnẩcủa bà, nàngfchậm rãi đáp:ị“Phải.”
“Con tráchìngười. Nếu muộiìấy còn sống,¹tất cả ânỳhận đều cóồthể bù đắp.²Nếu muội ấyềchết …”
Ánhẩmắt Tưởng Thuầnũcó phần rờiìrạc: “Tất cảầsai lầm từng°làm với muộiἳấy đều trởỉthành tội nghiệt.”ỉ
Liễu Tuyết Dươngõkhông nói, bàĪcắn môi khẽớrun.
Tưởng Thuần mệtỉmỏi, nàng nhắmạmắt lại, thởểdài: “Mẫu thân,ἷthật ra conịtrách người hay:không cũng chẳngủquan trọng, cáiĩngười nên quanἲtâm là TiểuổThất nghĩ thếénào. Hôm nay,ịngười không saoằlà tốt rồi,ễnghỉ ngơi trướcủđi. Con đếnừchỗ Tiền tướngIquân.”
Dứt lời,ÏTưởng Thuần xoayἱngười, lấy khănílau nước mắt,ầvội vã raɨngoài.
Sau chiến sựĬcòn có rấtḽnhiều việc cầnígiải quyết, nàngɪkhông thể trìĭhoãn ở đâyἰquá lâu.
Thấy TưởngïThuần ra ngoài,ẳLiễu Tuyết Dươngăđứng yên tạiİchỗ. Hồi lâuèsau, rốt cuộcệbà lên tiếng:ị“Gửi… Gửi thưốcho Vương gia…”ạ
“Lão phu nhân…”ɪThị nữ bướcẻlên, đỡ lấyẩLiễu Tuyết Dương.ἲGương mặt LiễuàTuyết Dương nhợtínhạt, khàn giọngổnói: “Các ngươiĭhỏi Vương gia,ếta đến Sởìgia cầu thânỗthay nó… Ngươi]thấy nó có{bằng lòng không?”ừ
Lúc tin tức‹Bạch Lĩnh truyềnốđến chỗ VệỵUẩn, Vệ Uẩn)vừa mới chiếmîđược Du Thuỷ.
Sauĺtrận đại chiến,ỹtrên dưới DuợThuỷ gần nhưɩtắm máu. Trậníchiến này, Vệ(Uẩn liên hợp°với Tần ThờiìNguyệt và ThẩmỉHữu tấn côngịmạnh mẽ, đợiẩsau khi thànhểphá, mọi ngườiựđều chìm trongïsự phấn khích.ếVệ Uẩn hạõlệnh buổi tốiìthiết yến, khaoắthưởng ba quân.
Banìđêm, trong quânớđại yến, caụmúa đàn hát,)mọi người vuiĩvẻ hào hứng.ểThẩm Hữu đứngýgiữa đám đông,ávừa uống rượuữvừa kể chuyện.ĭTần Thời Nguyệtĩvà Vệ Uẩn{ngồi im lặngùmột bên, vứtἲbỏ cách biệtễtướng soái, giốngốnhư lúc thiếuἳniên khi Vệ¸Uẩn vẫn cònũlà một tiểuấtướng và TầnİThời Nguyệt chỉĩlà một giaểthần. Mỗi ngườiÎmột chén rượu,ïdựa lưng vàoỉnhau nhìn ThẩmıHữu kể chuyện.
“Hắn²vẫn luôn hayἷnói thế sao?”ἳ
Truyện của ThẩmįHữu hết cáiủnày lại tớiýcái khác, mọiïngười cười nắcĩnẻ không ngừng.ịVệ Uẩn khôngừnhịn được nhìnẩvề phía TầnơThời Nguyệt từngởhợp tác nhiềuỵlần với ThẩmẽHữu mà hỏi.ĩTần Thời Nguyệt³thấp giọng đápĩmột tiếng, bảo:ɨ“Nói thừa.”
VệáUẩn cười, ngẩngỡđầu nhìn bầuἰtrời: “Nắm đượcẹDu Thuỷ, chiếmớlấy Thanh Châuĺcũng không còn]xa. Đợi thếĩcục Thanh Châuìổn định, bốnồchâu Côn ThanhổLạc Quỳnh hợpįlực, Triệu Nguyệtôchết, một YếnḷChâu cũng chẳngılàm nên tròỹtrống gì.”
“Đúngìvậy.” Tần ThờiỉNguyệt thở dài,ậhắn nhìn vềìphương xa: “TriệuệNguyệt chết rồi,ἱthiên hạ lậpỉtức thái bình.”Ї
“Đến lúc đó…”ẳVệ Uẩn quayờđầu nhìn hắn:ị“Thời Nguyệt, ngươiỷmuốn làm gì?”j
Tần Thời Nguyệtầkhông nói. VệIUẩn biết hắnỉít nói, chàngἵquay đầu đi,íchậm rãi mởἰmiệng: “Khi còníbé, ta luônịcảm thấy mình²làm một tướngỉquân là đủ.ɩVề sau, taĬcảm thấy khôngựnhững mình phảiâlàm tướng quân,ịcòn phải làm‹quyền thần. Chỉ}có chính ngươiľtự kiểm soátḹđược số phận,ỉngươi mới cóứthể có đượcổthứ ngươi muốn.”ỏ
Tần Thời Nguyệtồuống một hớp[rượu: “Thất côngịtử muốn cái³gì, thuộc hạỉcũng sẽ lấyĩcho Thất côngĪtử.”
Vệ Uẩnɪcười, giơ tayɩlên vỗ vaiĩTần Thời Nguyệt:í“Đừng nói nhưĩvậy, Thời Nguyệt,ìngươi cũng làýmột Đại tướngứquân rồi.”
Độngỉtác uống rượu)của Tần ThờiôNguyệt khựng lại,ìhắn quay đầuỉnhìn Vệ Uẩn.ắVệ Uẩn tươiicười nói: “Đợiằchiến sự kếtỗthúc, ta thăngìchức cho ngươi,ļđể ngươi điõcầu thân NguỵửThanh Bình, thếẹnào?”
Cơ thểôTần Thời Nguyệtἰcứng đờ, VệậUẩn cười lớn:ú“Sao, xấu hổ,à?”
Tần ThờiÏNguyệt nhất thờiôluống cuống thấtĩthố, Vệ Uẩníquay đầu, nhìnăThẩm Hữu uốngĩlắm rượu rồiĩngồi đó caịhát. Hắn hátịtiếng Bắc Địch,ĺVệ Uẩn đãỉtừng nghe bàiớhát này ởẻBắc Địch. Khiáđó chàng bịẩthương nặng, SởỷDu chăm sócĩchàng, cõng chàngĨđi qua hoangầmạc, đạp lên‹cát vàng.
“Đợi đếnílúc đó…” Giọngầnói chàng cấtổchứa hoài niệm:ị“Ta cũng muốnἰđi cầu hôn(nàng. Ta muốnêtam môi lụcịsính, rước nàngỉđường hoàng trở¹về…”
Lời cònởchưa dứt, mộtЇbinh sĩ cuốngệcuồng chạy vào.
Hắn chạy hớt hơ hớt hải, Vệ Uẩn vừa nhìn thấy đã cau mày. Binh sĩ quỳ xuống trước mặt Vệ Uẩn, thở hổn hển: “Vương gia, Bạch Lĩnh… quân Triệu đột kích Bạch Lĩnh!”
Trong nhất thời, xung quanh im phăng phắc, mọi người ngây ngốc nhìn Vệ Uẩn. Thẩm Hữu lúng túng cười: “Đại phu nhân thật thông minh, nếu không có lời nói dối này, e là lão phu nhân cũng…”Hiện nay, chiến trường quá loạn, nàng không tìm được chàng, chỉ có thể đến Bạch Lĩnh. Đến Bạch Lĩnh, gặp phải chuyện như vậy, nàng không thể bỏ mặc làm ngơ.(2)Dịch nghĩa: Hạ qua đông đến, mùa thu thu hoạch, mùa đông tích trữ“Quân Cửu Thành đâu?”
Vệ Uẩn đứng phắt dậy: “Cửu Thành phá rồi sao?”
Nếu như chỉ là một mình Sở Du, e là không đủ sức nặng. Binh sĩ kia lắc đầu, vội nói: “Đại phu nhân còn có thai, nói… nói…”“Không có.” Binh sĩ lắc đầu: “Quân Triệu vòng qua Cửu Thành, chỉ tấn công Bạch Lĩnh nửa ngày là đi.”
Vì thế chỉ có tiếng mưa rơi xuống lộp độp, từ trong mộng ra đến thực tại. Khi hắn thức dậy, mặt trời đã ló dạng. Hắn mặc y sam, ôm sách đến dạy học trong thôn.
(2)Dịch nghĩa: Hạ qua đông đến, mùa thu thu hoạch, mùa đông tích trữ
Hắn thuở niên thiếu bị ấm áp bất ngờ này suýt nữa đánh úp, vì thế hắn ra sức phản kích lại niềm hạnh phúc gần như sắp cắn nuốt mình.
Lời này khiến mọi người đều ngẩn ra, dù cho quân Triệu mười mấy vạn người thì chuyện nửa ngày đánh hạ Bạch Lĩnh là không thể nào. Thẩm Hữu bước tới, sốt ruột hỏi: “Vậy Bạch Lĩnh sao rồi?”
“Chỉ cần nàng bình an trở về…” Ánh mắt chàng rời rạc, nhưng bị chàng cố gắng kéo trở về, đặt lên người Cố Sở Sinh. Vệ Uẩn khàn giọng nói: “Cái gì ta cũng bỏ được.”(1)Dịch nghĩa: Trời đen đất vàng, vũ trụ ngập lụt hoang vu
Nguỵ Thanh Bình và Cố Sở Sinh gần như trải qua hai tháng lộ trình cứu trợ không ngừng, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.
“Bạch Lĩnh không sao.” Binh sĩ thở gấp, mọi người thở phào, chỉ riêng Vệ Uẩn có trực giác không tốt. Chàng nhìn chằm chằm binh sĩ, nghe hắn nói: “Đại phu nhân tự nguyện làm con tin, bị quân Triệu bắt đi rồi.”
Sắc mặt Vệ Uẩn đột ngột trắng bệch, Tần Thời Nguyệt nhíu mày: “Bọn chúng chỉ dẫn Đại phu nhân đi?”
Vệ Uẩn đột ngột mở miệng, nụ cười của Thẩm Hữu cũng không duy trì nổi nữa. Nhưng Vệ Uẩn không quan tâm những người khác, mặt chàng trắng bệch, cả người đều run rẩy, giống như dồn hết sinh lực toàn thân, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Chàng đỏ mắt, trong đầu rối như tơ vò. Nhưng chàng liều mạng nói với chính mình không thể hoảng hốt, không thể rối loạn, không thể nóng vội.
Hôm nay người có thể bị gọi nhầm là Đại phu nhân ở trong quân Vệ gia chỉ có một người.
Vệ Uẩn dựa vào sức lực Tần Thời Nguyệt mà đứng. Chàng chậm rãi nhắm mắt lại, dốc sức lôi kéo lý trí của mình, cuối cùng mới mở miệng: “Có biết Cố Sở Sinh ở đâu không?”Dường như chính chàng cũng không biết mình đang nói gì. Chàng chỉ nhìn hắn chết lặng, máy móc mở miệng: “Ngài ra điều kiện đi, Cố Sở Sinh.”
Sắc mặt Vệ Uẩn đột ngột trắng bệch, Tần Thời Nguyệt nhíu mày: “Bọn chúng chỉ dẫn Đại phu nhân đi?”
Tần Thời Nguyệt nhận ra tình trạng của chàng bất ổn, âm thầm đỡ lấy chàng, bình tĩnh nói: “Vương gia, Thế tử còn đang chờ ngài cứu.”Nếu như chỉ là một mình Sở Du, e là không đủ sức nặng. Binh sĩ kia lắc đầu, vội nói: “Đại phu nhân còn có thai, nói… nói…”
Vừa nói, hắn vừa nhìn Vệ Uẩn, thấp thỏm mở miệng: “Nói là trưởng tử của Vương gia…”
Vừa nói, hắn vừa nhìn Vệ Uẩn, thấp thỏm mở miệng: “Nói là trưởng tử của Vương gia…”
“Bạch Lĩnh không sao.” Binh sĩ thở gấp, mọi người thở phào, chỉ riêng Vệ Uẩn có trực giác không tốt. Chàng nhìn chằm chằm binh sĩ, nghe hắn nói: “Đại phu nhân tự nguyện làm con tin, bị quân Triệu bắt đi rồi.”“A Du bị Triệu Nguyệt bắt đến Hoa Kinh, ta phải cứu nàng.”
Trong nhất thời, xung quanh im phăng phắc, mọi người ngây ngốc nhìn Vệ Uẩn. Thẩm Hữu lúng túng cười: “Đại phu nhân thật thông minh, nếu không có lời nói dối này, e là lão phu nhân cũng…”
Lúc rảnh rỗi, Nguỵ Thanh Bình đi khám bệnh, hắn mở trường tư dạy trong thôn học cho trẻ em.
“Là con ta.”
Vệ Uẩn đột ngột mở miệng, nụ cười của Thẩm Hữu cũng không duy trì nổi nữa. Nhưng Vệ Uẩn không quan tâm những người khác, mặt chàng trắng bệch, cả người đều run rẩy, giống như dồn hết sinh lực toàn thân, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Giải thích: Khi mới khai thiên lập địa, trời màu đen, đất màu vàng. Trong trời đất bao la, nước dâng lên ngập tràn, cỏ cây um tùm, một mảnh hoang vu hỗn độn.
Chàng cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, bóp chặt nắm tay, khàn giọng hỏi binh sĩ trước mặt: “Tại sao… Đại phu nhân lại ở Bạch Lĩnh?”
Nhưng sau khi hỏi xong câu này, bản thân chàng lại biết đáp án trước tiên.
Giải thích: Khi mới khai thiên lập địa, trời màu đen, đất màu vàng. Trong trời đất bao la, nước dâng lên ngập tràn, cỏ cây um tùm, một mảnh hoang vu hỗn độn.
“Là con ta.”Với tính tình Sở Du, nếu biết mình mang thai, chắc chắn sẽ nói cho chàng biết trước tiên.
Hiện nay, chiến trường quá loạn, nàng không tìm được chàng, chỉ có thể đến Bạch Lĩnh. Đến Bạch Lĩnh, gặp phải chuyện như vậy, nàng không thể bỏ mặc làm ngơ.
“Không sao.” Nàng áp sát hắn: “Chàng không thích là việc của chàng, ta chờ đợi là việc của ta.”
Chàng đỏ mắt, trong đầu rối như tơ vò. Nhưng chàng liều mạng nói với chính mình không thể hoảng hốt, không thể rối loạn, không thể nóng vội.
Chàng phải bình tĩnh lại. Sở Du, con của chàng đều nằm trong tay Triệu Nguyệt. Chàng phải cố gắng, phải cố gắng cứu nàng sống sót lành lặn trở về.
Chàng mấp máy môi, rốt cuộc lên tiếng.Hắn hướng dẫn lũ trẻ đọc “Thiên tự văn” ở trong sân, tiếng đọc sách lanh lảnh đi kèm với ánh mặt trời lên cao. Nhưng lúc này lại có người đi từ Du Thuỷ đến. Người kia dãi gió dầm mưa, lặn lội suốt đêm, cuối cùng cũng tới trước sân viện Cố Sở Sinh vào sáng sớm tinh sương. Người ấy đứng ở trước cổng, lũ trẻ lập tức ngừng tiếng. Cố Sở Sinh quay đầu lại, nhìn thanh niên bạch y ngân quan, khắp người bị nước mưa thấm ướt, nhưng dáng vẻ nhếch nhác kia cũng không tổn hại sự anh tuấn chút nào.
Hắn chạy hớt hơ hớt hải, Vệ Uẩn vừa nhìn thấy đã cau mày. Binh sĩ quỳ xuống trước mặt Vệ Uẩn, thở hổn hển: “Vương gia, Bạch Lĩnh… quân Triệu đột kích Bạch Lĩnh!”Tần Thời Nguyệt nhận ra tình trạng của chàng bất ổn, âm thầm đỡ lấy chàng, bình tĩnh nói: “Vương gia, Thế tử còn đang chờ ngài cứu.”
Hắn lạnh lùng nhìn nàng, xoay ngươi, đưa lưng về phía nàng: “Ta không thích nàng, đừng chịu khổ vô ích.”
“Quân Cửu Thành đâu?”Cho nên chàng phải bình tĩnh, không thể hoảng, không thể loạn.
(1)Dịch nghĩa: Trời đen đất vàng, vũ trụ ngập lụt hoang vu
Vệ Uẩn dựa vào sức lực Tần Thời Nguyệt mà đứng. Chàng chậm rãi nhắm mắt lại, dốc sức lôi kéo lý trí của mình, cuối cùng mới mở miệng: “Có biết Cố Sở Sinh ở đâu không?”
Nàng thuở niên thiếu ngồi xếp bằng bên cạnh, bịt tai hắn, trong mắt là ý cười rạng rỡ: “Ta ngủ buổi sáng, chàng ngủ buổi tối, ta trông chàng ngủ, được không?”
Tuyền Dũng cách Du Thuỷ không xa, chỉ khoảng một ngày đêm. Hôm nay, Tuyền Dũng vừa mới khôi phục sức sống. Sau khi tình hình thiên tai được kiểm soát, những gì còn lại chỉ là để mảnh đất này tự nhiên phát triển sinh sôi, khôi phục sức ống tràn trề của nó.
“Cố Sở Sinh.” Nàng cười hì hì: “Ta chờ chàng cả đời, lúc nào không muốn chờ nữa, ta sẽ không chờ. Chàng đừng lo ta đau lòng, thích chàng, ta rất vui vẻ.”
Nguỵ Thanh Bình và Cố Sở Sinh gần như trải qua hai tháng lộ trình cứu trợ không ngừng, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.
Cho nên chàng phải bình tĩnh, không thể hoảng, không thể loạn.Đêm nay, mưa xuân rơi cả đêm. Cố Sở Sinh nằm trong phòng trằn trọc không yên. Hắn mơ thấy lúc mình còn niên thiếu, khi đó hắn làm Huyện lệnh ở Côn Dương, phủ nha rách nát, ban đêm có mưa, nước mưa sẽ dột vào nhà.
Hắn quay lưng về phía nàng không nói. Trong mơ, hắn rất muốn xoay người lại, thế nhưng hắn không dám. Hắn sợ xoay rồi, mộng này cũng tan.
Vì thế Sở Du lấy chậu gỗ hứng nước. Những khi mưa lớn, có thể nghe thấy tiếng lộp bộp rơi xuống chậu gỗ. Ban đêm, hắn ngủ không ngon, trằn trọc trở mình. Sau đó hắn cảm giác có người lấy bàn tay ấm áp che lỗ tai hắn lại.
“Ngày mai chàng còn phải làm việc.”
Nàng thuở niên thiếu ngồi xếp bằng bên cạnh, bịt tai hắn, trong mắt là ý cười rạng rỡ: “Ta ngủ buổi sáng, chàng ngủ buổi tối, ta trông chàng ngủ, được không?”
Hôm nay người có thể bị gọi nhầm là Đại phu nhân ở trong quân Vệ gia chỉ có một người.Hắn thuở niên thiếu bị ấm áp bất ngờ này suýt nữa đánh úp, vì thế hắn ra sức phản kích lại niềm hạnh phúc gần như sắp cắn nuốt mình.
Hắn lạnh lùng nhìn nàng, xoay ngươi, đưa lưng về phía nàng: “Ta không thích nàng, đừng chịu khổ vô ích.”
“Không sao.” Nàng áp sát hắn: “Chàng không thích là việc của chàng, ta chờ đợi là việc của ta.”
“Cố Sở Sinh.” Nàng cười hì hì: “Ta chờ chàng cả đời, lúc nào không muốn chờ nữa, ta sẽ không chờ. Chàng đừng lo ta đau lòng, thích chàng, ta rất vui vẻ.”
Hắn quay lưng về phía nàng không nói. Trong mơ, hắn rất muốn xoay người lại, thế nhưng hắn không dám. Hắn sợ xoay rồi, mộng này cũng tan.
Lời này khiến mọi người đều ngẩn ra, dù cho quân Triệu mười mấy vạn người thì chuyện nửa ngày đánh hạ Bạch Lĩnh là không thể nào. Thẩm Hữu bước tới, sốt ruột hỏi: “Vậy Bạch Lĩnh sao rồi?”Vì thế chỉ có tiếng mưa rơi xuống lộp độp, từ trong mộng ra đến thực tại. Khi hắn thức dậy, mặt trời đã ló dạng. Hắn mặc y sam, ôm sách đến dạy học trong thôn.
Lúc rảnh rỗi, Nguỵ Thanh Bình đi khám bệnh, hắn mở trường tư dạy trong thôn học cho trẻ em.
Nhưng sau khi hỏi xong câu này, bản thân chàng lại biết đáp án trước tiên.
“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang(1), hàn lai thử vãng, thu thu đông tàng(2)…”
Vệ Uẩn đứng phắt dậy: “Cửu Thành phá rồi sao?”(1)Dịch nghĩa: Trời đen đất vàng, vũ trụ ngập lụt hoang vu
“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang(1), hàn lai thử vãng, thu thu đông tàng(2)…”Tần Thời Nguyệt nhận ra tình trạng của chàng bất ổn, âm thầm đỡ lấy chàng, bình tĩnh nói: “Vương gia, Thế tử còn đang chờ ngài cứu.”Giải thích: Khi mới khai thiên lập địa, trời màu đen, đất màu vàng. Trong trời đất bao la, nước dâng lên ngập tràn, cỏ cây um tùm, một mảnh hoang vu hỗn độn.
Giải thích: Khi mới khai thiên lập địa, trời màu đen, đất màu vàng. Trong trời đất bao la, nước dâng lên ngập tràn, cỏ cây um tùm, một mảnh hoang vu hỗn độn.(2)Dịch nghĩa: Hạ qua đông đến, mùa thu thu hoạch, mùa đông tích trữ
“Ngày mai chàng còn phải làm việc.”
Hắn hướng dẫn lũ trẻ đọc “Thiên tự văn” ở trong sân, tiếng đọc sách lanh lảnh đi kèm với ánh mặt trời lên cao. Nhưng lúc này lại có người đi từ Du Thuỷ đến. Người kia dãi gió dầm mưa, lặn lội suốt đêm, cuối cùng cũng tới trước sân viện Cố Sở Sinh vào sáng sớm tinh sương. Người ấy đứng ở trước cổng, lũ trẻ lập tức ngừng tiếng. Cố Sở Sinh quay đầu lại, nhìn thanh niên bạch y ngân quan, khắp người bị nước mưa thấm ướt, nhưng dáng vẻ nhếch nhác kia cũng không tổn hại sự anh tuấn chút nào.
Chàng mấp máy môi, rốt cuộc lên tiếng.
Vì thế Sở Du lấy chậu gỗ hứng nước. Những khi mưa lớn, có thể nghe thấy tiếng lộp bộp rơi xuống chậu gỗ. Ban đêm, hắn ngủ không ngon, trằn trọc trở mình. Sau đó hắn cảm giác có người lấy bàn tay ấm áp che lỗ tai hắn lại.“A Du bị Triệu Nguyệt bắt đến Hoa Kinh, ta phải cứu nàng.”
Dường như chính chàng cũng không biết mình đang nói gì. Chàng chỉ nhìn hắn chết lặng, máy móc mở miệng: “Ngài ra điều kiện đi, Cố Sở Sinh.”
Vệ Uẩn đứng phắt dậy: “Cửu Thành phá rồi sao?”
“Chỉ cần nàng bình an trở về…” Ánh mắt chàng rời rạc, nhưng bị chàng cố gắng kéo trở về, đặt lên người Cố Sở Sinh. Vệ Uẩn khàn giọng nói: “Cái gì ta cũng bỏ được.”
Đến lúc mẫu thân đồng thuận thì lại gặp khó khăn hic hic
Hic…. đau lòng quá đi!
Hồi hộ, gây cấn và cả đau lòng cho chương này .
Con người là thế, lúc mất đi mới nhận ra sai lầm của mình
Chông gai ở đâu có hoài
Tưởng Thuần mắng hay lắm!!! Vệ gia nơ A Du quá quá nhiều :((((((
Thiên hạ chẳng là cái gì cả, đối với chàng, nàng là tất cả rồi
Ngược, ngược nữa, ngược mãi phải ko? Huhu đau lòng chết đi được, lúc Tưởng Thuần chất vất, thấy thương Sở Du biết bao
Huhu Du tỷ đừng bị làm sao nếu không thì đại sở xong rồi??