Sơn Hà Chẩm – Chương 156

Chương 156

Chỉ cần nàng bình an trở về, cái gì ta cũng bỏ được

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sau khi Sở Du bước tới trước mặt Phù Tín, hắn bảo quân y bước lên bắt mạch, Đến khi xác nhận nàng mang thai, hắn cũng không dây dưa nữa, sai người trói Sở Du rồi lập tức rút quân. Nàng ngay sau đó lại đối một cái người ta nói.

Sở Du bị bọn họ trói, bịt kín mắt, còng xích sắt, đánh thuốc mê, sau đó mơ màng thiếp đi.

Bọn chúng không dám dừng lại Bạch Lĩnh quá lâu, vội vàng chia nhân mã thành hai nhóm. Một nhóm mang theo Sở Du, nhanh chóng chạy khỏi Bạch Châu. Một nhóm khác đi theo hướng ngược lại, dẫn dụ hoả lực, đối đầu chính diện với binh lính Cửu Thành. Nhân còn tại trung ương tháp Ánh Sáng.

Bọn chúng vừa vào Bạch Châu thì đã như cá trong chậu. Chuyện này cũng là vì Vệ Uẩn chưa từng nghĩ đến nguyên nhân Triệu Nguyệt tấn công Bạch Lĩnh. Trước giờ, chàng không hề nghĩ Triệu Nguyệt lại bằng lòng dùng nhiều người như vậy để đổi lấy người thân của chàng.

Nhưng Triệu Nguyệt đã thật sự làm như vậy. Nơi này trang trọng mà lại tráng lệ.

Phù Tín hiểu ý Triệu Nguyệt, cho nên trận chiến này quan trọng nhất là mang Sở Du và đứa bé trong bụng nàng bình an về đến Hoa Kinh, trở thành con tin trong tay Triệu Nguyệt.

Sau khi Phù Tín lui binh, nước mắt Tưởng Thuần cũng ngừng. Hôm nay, Sở Du đi rồi, nàng và Tiền Dũng chủ trì đại cục. Tưởng Thuần gạt nước mắt, quay đầu nói với Tiền Dũng: “Tiền tướng quân, phiền ngài chỉnh đốn phòng bị lần nữa, thống kê nhân số thương vong và vật tư. Ta trở về xem lão phu nhân trước, đợi lão phu nhân tỉnh, ta sẽ lập tức tới giúp ngài.” Nghiêu Tửu là cái hai mươi lăm 6 tuổi.

Nh phu nhân yên tâm,nhng chuyn nàyĨc giao chota, thân thlão phu nhânįquan trng hơn.”į

Đưc li caTin Dũng, TưngThun lp tcfxoay ngưi trıv ph. LúcíTưng Thun trv, Liu TuyếtDương còn chưaòtnh, nàng ngibên cnh, nhìnđi phu châmúkim cho LiuĩTuyết Dương, cui¸cùng bà cũng)tnh li. Vam mt, bàơđã vi hi:{“A Du đâu?!”ò

“Mu thân.” TưngЇThun c nénnghn ngào, gngêgưng trn đnh:ũ“S đi tiu,thư đã bĺquân Triu btéđi ri.”

QuânıTriu đi ri?”õ

Liu Tuyết Dương{sng s, sauđó bà đtngt bng tnh,ăgin d nói:“Bn chúng btnó đi làmógì?! Phi btta mi đúng!Con đng gtIta, gi nàybn h còn²đang ging coĩđúng không? Taăđến đó

“Muiɨy có thaiīri.”

Tưng Thun²đt ngt lêntiếng, đng tácĩđi ra ngoàiàca Liu Tuyết:Dương khng li.ìBà ngonh đu,khó tin nhìnTưng Thun, gingũrun run: “Connói cái gì?”

“Mui y cóthai ri, là]trưng t caùTiu Tht.”

TưngìThun nhm mtìli, run ryènói: “Mui yĺcó thai, nhưng{vn bôn baītrên chiến trưng.Mui y lolng cho ngưi,s tn hiúthanh danh TiuTht, cho nênÎvn không côngb vi thếĩnhân. Mui yúim lng làvì V gia,vì mu thân,vì Tiu Tht.°Hôm nay mui¹y nói raɩchuyn này…

TưngThun kh cưi,Ĭtrong tiếng cưiĩn cha sìtrào phúng. Nàngngưc mt, nhìníLiu Tuyết Dương:Li vn làЇvì V gia,Ĭvì dân chúngBch Lĩnh.”

LiuЇTuyết Dương ngâyngc nhìn Tưng:Thun. Tưng Thunrưng rưng nưcémt, nhìn chmchm Liu TuyếtDương, bt ratng câu tngch: “Mui yIchưa bao ginghĩ cho mình.”I

“Cuc đi muiy… Hô hpódn dp, nàngīđt ngt caoging: “Đến Vĭgia, có mtɩkhc nào tngènghĩ ti mìnhïchưa?! Nhưng muthân, ngưi đãlàm gì, ngưi{khinh khi muiy, nhc nhãmui y, ngưiĩs mui yĩlàm chm trtin đ tươi²sáng ca conÍtrai ngưi, ngưiưép mui yòri khi VPh, c điđphi làm ngưiàđng trong bóngti. Hôm nayĮmui y đếnâHoa Kinh, mtùmình mui y:đến Hoa Kinhlàm con tin,nhưng Triu Nguytílà chc chn)phi chết. Nếuìchng th giīTriu Nguyt, vymui y cònĩsng tiếp đưcsao?”

“Mui yĩs không lymình ra épTiu Tht… Nưc[mt Tưng Thunêrơi xung, nàngơnhìn chm chmLiu Tuyết Dương:ì“Mui y biếtngưi là muthân Tiu Tht.Nếu Tiu Thtvì thiên hưvt b ngưiýthì hoc làbt hiếu, hocãlà bt nghĩa.[Hơn na, TiuTht đã khôngcòn ngưi thân,cho nên ngưièphi sng.”

“Muiy đi ri,Tiu Tht cònÎcó th có¹thê t tiếptheo, có đaıcon tiếp theo,ìcho nên muiùy đi ri.Mui y vìV gia hếtlòng hết d,íchng đ Vgia đi tàbùn ly đếnkhi V Unxưng Vương, cátăc mt phương.Bây gi, muiy còn phily cái chếtca mình đthành toàn choýthanh danh VĭUn, mui y{có li nàovi V gia,ếli nào viīV Un?!”

“Ngưicm thy mui]y không xngăvi V Un,²nhưng ngưi, Vgia,V Un, cóai xng viïtình nghĩa sâuènng này ca²mui y?!”

TưngơThun gào lên,dưng như nàngímun bt chpĮtt c, trútáhết mi kìmnén và bctc ra ngoài.

Dưiɪtiếng rng ginfca nàng, LiuTuyết Dương dnĭdn bình tĩnhĨli. Bà lnglng nhìn nàng,m ming nói:“Con trách ta.”ï

Tưng Thun khôngiđáp. Tóc nàngïlòa xòa trưctrán, khuôn mtívn còn dínhvết máu trênếchiến trưng đli. Nàng chưaìbao gi chngïđi Liu Tuyết²Dương như vy.Dưi ánh nhìnca bà, nàngfchm rãi đáp:Phi.”

“Con tráchìngưi. Nếu muiìy còn sng,¹tt c ânhn đu cóth bù đp.²Nếu mui ychết …

Ánhmt Tưng Thunũcó phn riìrc: “Tt csai lm tng°làm vi muiy đu trthành ti nghit.”

Liu Tuyết Dươngõkhông nói, bàĪcn môi khrun.

Tưng Thun mtmi, nàng nhmmt li, thdài: “Mu thân,tht ra contrách ngưi hay:không cũng chngquan trng, cáiĩngưi nên quantâm là TiuTht nghĩ thếénào. Hôm nay,ngưi không saolà tt ri,ngh ngơi trưcđi. Con đếnch Tin tưngIquân.”

Dt li,ÏTưng Thun xoayngưi, ly khănílau nưc mt,vi vã raɨngoài.

Sau chiến sĬcòn có rtnhiu vic cnígii quyết, nàngɪkhông th trìĭhoãn đâyquá lâu.

Thy TưngïThun ra ngoài,Liu Tuyết Dươngăđng yên tiİch. Hi lâuèsau, rt cucbà lên tiếng:“Gi… Gi thưcho Vương gia…

Lão phu nhân…ɪTh n bưclên, đ lyLiu Tuyết Dương.Gương mt LiuàTuyết Dương nhtínht, khàn gingnói: “Các ngươiĭhi Vương gia,ếta đến Sìgia cu thânthay nó… Ngươi]thy nó có{bng lòng không?”

Lúc tin tcBch Lĩnh truynđến ch VUn, V Un)va mi chiếmîđưc Du Thu.

Sauĺtrn đi chiến,trên dưi DuThu gn nhưɩtm máu. Trníchiến này, V(Un liên hp°vi Tn ThiìNguyt và ThmHu tn côngmnh m, đisau khi thànhphá, mi ngưiđu chìm trongïs phn khích.ếV Un hõlnh bui tiìthiết yến, khaothưng ba quân.

Banìđêm, trong quânđi yến, camúa đàn hát,)mi ngưi vuiĩv hào hng.Thm Hu đngýgia đám đông,áva ung rưuva k chuyn.ĭTn Thi Nguytĩvà V Un{ngi im lngùmt bên, vtb cách bittưng soái, gingnhư lúc thiếuniên khi V¸Un vn cònũlà mt tiutưng và TnİThi Nguyt chĩlà mt giathn. Mi ngưiÎmt chén rưu,ïda lưng vàonhau nhìn ThmıHu k chuyn.

“Hn²vn luôn haynói thế sao?”

Truyn ca ThmįHu hết cáinày li tiýcái khác, miïngưi cưi ncĩn không ngng.V Un khôngnhn đưc nhìnv phía TnơThi Nguyt tnghp tác nhiuln vi ThmHu mà hi.ĩTn Thi Nguyt³thp ging đápĩmt tiếng, bo:ɨ“Nói tha.”

VáUn cưi, ngngđu nhìn butri: “Nm đưcDu Thu, chiếmly Thanh Châuĺcũng không còn]xa. Đi thếĩcc Thanh Châuìn đnh, bnchâu Côn ThanhLc Qunh hpįlc, Triu Nguytôchết, mt YếnChâu cũng chngılàm nên tròtrng gì.”

Đúngìvy.” Tn ThiNguyt th dài,hn nhìn vìphương xa: “TriuNguyt chết ri,thiên h lptc thái bình.”Ї

Đến lúc đóV Un quayđu nhìn hn:Thi Nguyt, ngươimun làm gì?”j

Tn Thi Nguytkhông nói. VIUn biết hnít nói, chàngquay đu đi,íchm rãi mming: “Khi còníbé, ta luôncm thy mình²làm mt tưngquân là đ.ɩV sau, taĬcm thy khôngnhng mình phiâlàm tưng quân,còn phi làmquyn thn. Ch}có chính ngươiľt kim soátđưc s phn,ngươi mi cóth có đưcth ngươi mun.”

Tn Thi Nguytung mt hp[rưu: “Tht côngt mun cái³gì, thuc hcũng s lyĩcho Tht côngĪt.”

V Unɪcưi, giơ tayɩlên v vaiĩTn Thi Nguyt:íĐng nói nhưĩvy, Thi Nguyt,ìngươi cũng làýmt Đi tưngquân ri.”

Đngtác ung rưu)ca Tn ThiôNguyt khng li,ìhn quay đunhìn V Un.V Un tươiicưi nói: “Đichiến s kếtthúc, ta thăngìchc cho ngươi,ļđ ngươi điõcu thân NguThanh Bình, thếnào?”

Cơ thôTn Thi Nguytcng đ, VUn cưi ln:ú“Sao, xu h,à?”

Tn ThiÏNguyt nht thiôlung cung thtĩth, V Uníquay đu, nhìnăThm Hu ungĩlm rưu riĩngi đó cahát. Hn háttiếng Bc Đch,ĺV Un đãtng nghe bàihát này Bc Đch. Khiáđó chàng bthương nng, SDu chăm sócĩchàng, cõng chàngĨđi qua hoangmc, đp lêncát vàng.

Đi đếnílúc đó Gingnói chàng ctcha hoài nim:“Ta cũng munđi cu hôn(nàng. Ta munêtam môi lcsính, rưc nàngđưng hoàng tr¹v

Li cònchưa dt, mtЇbinh sĩ cungcung chy vào.

Hắn chạy hớt hơ hớt hải, Vệ Uẩn vừa nhìn thấy đã cau mày. Binh sĩ quỳ xuống trước mặt Vệ Uẩn, thở hổn hển: “Vương gia, Bạch Lĩnh… quân Triệu đột kích Bạch Lĩnh!”

Trong nhất thời, xung quanh im phăng phắc, mọi người ngây ngốc nhìn Vệ Uẩn. Thẩm Hữu lúng túng cười: “Đại phu nhân thật thông minh, nếu không có lời nói dối này, e là lão phu nhân cũng…”Hiện nay, chiến trường quá loạn, nàng không tìm được chàng, chỉ có thể đến Bạch Lĩnh. Đến Bạch Lĩnh, gặp phải chuyện như vậy, nàng không thể bỏ mặc làm ngơ.(2)Dịch nghĩa: Hạ qua đông đến, mùa thu thu hoạch, mùa đông tích trữ

“Quân Cửu Thành đâu?”

Vệ Uẩn đứng phắt dậy: “Cửu Thành phá rồi sao?”

Nếu như chỉ là một mình Sở Du, e là không đủ sức nặng. Binh sĩ kia lắc đầu, vội nói: “Đại phu nhân còn có thai, nói… nói…”

“Không có.” Binh sĩ lắc đầu: “Quân Triệu vòng qua Cửu Thành, chỉ tấn công Bạch Lĩnh nửa ngày là đi.”

Vì thế chỉ có tiếng mưa rơi xuống lộp độp, từ trong mộng ra đến thực tại. Khi hắn thức dậy, mặt trời đã ló dạng. Hắn mặc y sam, ôm sách đến dạy học trong thôn.

(2)Dịch nghĩa: Hạ qua đông đến, mùa thu thu hoạch, mùa đông tích trữ

Hắn thuở niên thiếu bị ấm áp bất ngờ này suýt nữa đánh úp, vì thế hắn ra sức phản kích lại niềm hạnh phúc gần như sắp cắn nuốt mình.

Lời này khiến mọi người đều ngẩn ra, dù cho quân Triệu mười mấy vạn người thì chuyện nửa ngày đánh hạ Bạch Lĩnh là không thể nào. Thẩm Hữu bước tới, sốt ruột hỏi: “Vậy Bạch Lĩnh sao rồi?”

“Chỉ cần nàng bình an trở về…” Ánh mắt chàng rời rạc, nhưng bị chàng cố gắng kéo trở về, đặt lên người Cố Sở Sinh. Vệ Uẩn khàn giọng nói: “Cái gì ta cũng bỏ được.”

(1)Dịch nghĩa: Trời đen đất vàng, vũ trụ ngập lụt hoang vu

Nguỵ Thanh Bình và Cố Sở Sinh gần như trải qua hai tháng lộ trình cứu trợ không ngừng, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.

“Bạch Lĩnh không sao.” Binh sĩ thở gấp, mọi người thở phào, chỉ riêng Vệ Uẩn có trực giác không tốt. Chàng nhìn chằm chằm binh sĩ, nghe hắn nói: “Đại phu nhân tự nguyện làm con tin, bị quân Triệu bắt đi rồi.”

Sắc mặt Vệ Uẩn đột ngột trắng bệch, Tần Thời Nguyệt nhíu mày: “Bọn chúng chỉ dẫn Đại phu nhân đi?”

Vệ Uẩn đột ngột mở miệng, nụ cười của Thẩm Hữu cũng không duy trì nổi nữa. Nhưng Vệ Uẩn không quan tâm những người khác, mặt chàng trắng bệch, cả người đều run rẩy, giống như dồn hết sinh lực toàn thân, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Chàng đỏ mắt, trong đầu rối như tơ vò. Nhưng chàng liều mạng nói với chính mình không thể hoảng hốt, không thể rối loạn, không thể nóng vội.

Hôm nay người có thể bị gọi nhầm là Đại phu nhân ở trong quân Vệ gia chỉ có một người.

Vệ Uẩn dựa vào sức lực Tần Thời Nguyệt mà đứng. Chàng chậm rãi nhắm mắt lại, dốc sức lôi kéo lý trí của mình, cuối cùng mới mở miệng: “Có biết Cố Sở Sinh ở đâu không?”

Dường như chính chàng cũng không biết mình đang nói gì. Chàng chỉ nhìn hắn chết lặng, máy móc mở miệng: “Ngài ra điều kiện đi, Cố Sở Sinh.”

Sắc mặt Vệ Uẩn đột ngột trắng bệch, Tần Thời Nguyệt nhíu mày: “Bọn chúng chỉ dẫn Đại phu nhân đi?”

Tần Thời Nguyệt nhận ra tình trạng của chàng bất ổn, âm thầm đỡ lấy chàng, bình tĩnh nói: “Vương gia, Thế tử còn đang chờ ngài cứu.”

Nếu như chỉ là một mình Sở Du, e là không đủ sức nặng. Binh sĩ kia lắc đầu, vội nói: “Đại phu nhân còn có thai, nói… nói…”

Vừa nói, hắn vừa nhìn Vệ Uẩn, thấp thỏm mở miệng: “Nói là trưởng tử của Vương gia…”

Vừa nói, hắn vừa nhìn Vệ Uẩn, thấp thỏm mở miệng: “Nói là trưởng tử của Vương gia…”

“Bạch Lĩnh không sao.” Binh sĩ thở gấp, mọi người thở phào, chỉ riêng Vệ Uẩn có trực giác không tốt. Chàng nhìn chằm chằm binh sĩ, nghe hắn nói: “Đại phu nhân tự nguyện làm con tin, bị quân Triệu bắt đi rồi.”

“A Du bị Triệu Nguyệt bắt đến Hoa Kinh, ta phải cứu nàng.”

Trong nhất thời, xung quanh im phăng phắc, mọi người ngây ngốc nhìn Vệ Uẩn. Thẩm Hữu lúng túng cười: “Đại phu nhân thật thông minh, nếu không có lời nói dối này, e là lão phu nhân cũng…”

Lúc rảnh rỗi, Nguỵ Thanh Bình đi khám bệnh, hắn mở trường tư dạy trong thôn học cho trẻ em.

“Là con ta.”

Vệ Uẩn đột ngột mở miệng, nụ cười của Thẩm Hữu cũng không duy trì nổi nữa. Nhưng Vệ Uẩn không quan tâm những người khác, mặt chàng trắng bệch, cả người đều run rẩy, giống như dồn hết sinh lực toàn thân, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Giải thích: Khi mới khai thiên lập địa, trời màu đen, đất màu vàng. Trong trời đất bao la, nước dâng lên ngập tràn, cỏ cây um tùm, một mảnh hoang vu hỗn độn.

Chàng cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, bóp chặt nắm tay, khàn giọng hỏi binh sĩ trước mặt: “Tại sao… Đại phu nhân lại ở Bạch Lĩnh?”

Nhưng sau khi hỏi xong câu này, bản thân chàng lại biết đáp án trước tiên.

Giải thích: Khi mới khai thiên lập địa, trời màu đen, đất màu vàng. Trong trời đất bao la, nước dâng lên ngập tràn, cỏ cây um tùm, một mảnh hoang vu hỗn độn.

“Là con ta.”

Với tính tình Sở Du, nếu biết mình mang thai, chắc chắn sẽ nói cho chàng biết trước tiên.

Hiện nay, chiến trường quá loạn, nàng không tìm được chàng, chỉ có thể đến Bạch Lĩnh. Đến Bạch Lĩnh, gặp phải chuyện như vậy, nàng không thể bỏ mặc làm ngơ.

“Không sao.” Nàng áp sát hắn: “Chàng không thích là việc của chàng, ta chờ đợi là việc của ta.”

Chàng đỏ mắt, trong đầu rối như tơ vò. Nhưng chàng liều mạng nói với chính mình không thể hoảng hốt, không thể rối loạn, không thể nóng vội.

Chàng phải bình tĩnh lại. Sở Du, con của chàng đều nằm trong tay Triệu Nguyệt. Chàng phải cố gắng, phải cố gắng cứu nàng sống sót lành lặn trở về.

Chàng mấp máy môi, rốt cuộc lên tiếng.

Hắn hướng dẫn lũ trẻ đọc “Thiên tự văn” ở trong sân, tiếng đọc sách lanh lảnh đi kèm với ánh mặt trời lên cao. Nhưng lúc này lại có người đi từ Du Thuỷ đến. Người kia dãi gió dầm mưa, lặn lội suốt đêm, cuối cùng cũng tới trước sân viện Cố Sở Sinh vào sáng sớm tinh sương. Người ấy đứng ở trước cổng, lũ trẻ lập tức ngừng tiếng. Cố Sở Sinh quay đầu lại, nhìn thanh niên bạch y ngân quan, khắp người bị nước mưa thấm ướt, nhưng dáng vẻ nhếch nhác kia cũng không tổn hại sự anh tuấn chút nào.

Hắn chạy hớt hơ hớt hải, Vệ Uẩn vừa nhìn thấy đã cau mày. Binh sĩ quỳ xuống trước mặt Vệ Uẩn, thở hổn hển: “Vương gia, Bạch Lĩnh… quân Triệu đột kích Bạch Lĩnh!”

Tần Thời Nguyệt nhận ra tình trạng của chàng bất ổn, âm thầm đỡ lấy chàng, bình tĩnh nói: “Vương gia, Thế tử còn đang chờ ngài cứu.”

Hắn lạnh lùng nhìn nàng, xoay ngươi, đưa lưng về phía nàng: “Ta không thích nàng, đừng chịu khổ vô ích.”

“Quân Cửu Thành đâu?”

Cho nên chàng phải bình tĩnh, không thể hoảng, không thể loạn.

(1)Dịch nghĩa: Trời đen đất vàng, vũ trụ ngập lụt hoang vu

Vệ Uẩn dựa vào sức lực Tần Thời Nguyệt mà đứng. Chàng chậm rãi nhắm mắt lại, dốc sức lôi kéo lý trí của mình, cuối cùng mới mở miệng: “Có biết Cố Sở Sinh ở đâu không?”

Nàng thuở niên thiếu ngồi xếp bằng bên cạnh, bịt tai hắn, trong mắt là ý cười rạng rỡ: “Ta ngủ buổi sáng, chàng ngủ buổi tối, ta trông chàng ngủ, được không?”

Tuyền Dũng cách Du Thuỷ không xa, chỉ khoảng một ngày đêm. Hôm nay, Tuyền Dũng vừa mới khôi phục sức sống. Sau khi tình hình thiên tai được kiểm soát, những gì còn lại chỉ là để mảnh đất này tự nhiên phát triển sinh sôi, khôi phục sức ống tràn trề của nó.

“Cố Sở Sinh.” Nàng cười hì hì: “Ta chờ chàng cả đời, lúc nào không muốn chờ nữa, ta sẽ không chờ. Chàng đừng lo ta đau lòng, thích chàng, ta rất vui vẻ.”

Nguỵ Thanh Bình và Cố Sở Sinh gần như trải qua hai tháng lộ trình cứu trợ không ngừng, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.

Cho nên chàng phải bình tĩnh, không thể hoảng, không thể loạn.

Đêm nay, mưa xuân rơi cả đêm. Cố Sở Sinh nằm trong phòng trằn trọc không yên. Hắn mơ thấy lúc mình còn niên thiếu, khi đó hắn làm Huyện lệnh ở Côn Dương, phủ nha rách nát, ban đêm có mưa, nước mưa sẽ dột vào nhà.

Hắn quay lưng về phía nàng không nói. Trong mơ, hắn rất muốn xoay người lại, thế nhưng hắn không dám. Hắn sợ xoay rồi, mộng này cũng tan.

Vì thế Sở Du lấy chậu gỗ hứng nước. Những khi mưa lớn, có thể nghe thấy tiếng lộp bộp rơi xuống chậu gỗ. Ban đêm, hắn ngủ không ngon, trằn trọc trở mình. Sau đó hắn cảm giác có người lấy bàn tay ấm áp che lỗ tai hắn lại.

 

“Ngày mai chàng còn phải làm việc.”

Nàng thuở niên thiếu ngồi xếp bằng bên cạnh, bịt tai hắn, trong mắt là ý cười rạng rỡ: “Ta ngủ buổi sáng, chàng ngủ buổi tối, ta trông chàng ngủ, được không?”

Hôm nay người có thể bị gọi nhầm là Đại phu nhân ở trong quân Vệ gia chỉ có một người.

Hắn thuở niên thiếu bị ấm áp bất ngờ này suýt nữa đánh úp, vì thế hắn ra sức phản kích lại niềm hạnh phúc gần như sắp cắn nuốt mình.

Hắn lạnh lùng nhìn nàng, xoay ngươi, đưa lưng về phía nàng: “Ta không thích nàng, đừng chịu khổ vô ích.”

“Không sao.” Nàng áp sát hắn: “Chàng không thích là việc của chàng, ta chờ đợi là việc của ta.”

“Cố Sở Sinh.” Nàng cười hì hì: “Ta chờ chàng cả đời, lúc nào không muốn chờ nữa, ta sẽ không chờ. Chàng đừng lo ta đau lòng, thích chàng, ta rất vui vẻ.”

Hắn quay lưng về phía nàng không nói. Trong mơ, hắn rất muốn xoay người lại, thế nhưng hắn không dám. Hắn sợ xoay rồi, mộng này cũng tan.

Lời này khiến mọi người đều ngẩn ra, dù cho quân Triệu mười mấy vạn người thì chuyện nửa ngày đánh hạ Bạch Lĩnh là không thể nào. Thẩm Hữu bước tới, sốt ruột hỏi: “Vậy Bạch Lĩnh sao rồi?”

Vì thế chỉ có tiếng mưa rơi xuống lộp độp, từ trong mộng ra đến thực tại. Khi hắn thức dậy, mặt trời đã ló dạng. Hắn mặc y sam, ôm sách đến dạy học trong thôn.

Lúc rảnh rỗi, Nguỵ Thanh Bình đi khám bệnh, hắn mở trường tư dạy trong thôn học cho trẻ em.

Nhưng sau khi hỏi xong câu này, bản thân chàng lại biết đáp án trước tiên.

“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang(1), hàn lai thử vãng, thu thu đông tàng(2)…”

Vệ Uẩn đứng phắt dậy: “Cửu Thành phá rồi sao?”(1)Dịch nghĩa: Trời đen đất vàng, vũ trụ ngập lụt hoang vu

“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang(1), hàn lai thử vãng, thu thu đông tàng(2)…”

Tần Thời Nguyệt nhận ra tình trạng của chàng bất ổn, âm thầm đỡ lấy chàng, bình tĩnh nói: “Vương gia, Thế tử còn đang chờ ngài cứu.”Giải thích: Khi mới khai thiên lập địa, trời màu đen, đất màu vàng. Trong trời đất bao la, nước dâng lên ngập tràn, cỏ cây um tùm, một mảnh hoang vu hỗn độn.

Giải thích: Khi mới khai thiên lập địa, trời màu đen, đất màu vàng. Trong trời đất bao la, nước dâng lên ngập tràn, cỏ cây um tùm, một mảnh hoang vu hỗn độn.(2)Dịch nghĩa: Hạ qua đông đến, mùa thu thu hoạch, mùa đông tích trữ

 

“Ngày mai chàng còn phải làm việc.”

Hắn hướng dẫn lũ trẻ đọc “Thiên tự văn” ở trong sân, tiếng đọc sách lanh lảnh đi kèm với ánh mặt trời lên cao. Nhưng lúc này lại có người đi từ Du Thuỷ đến. Người kia dãi gió dầm mưa, lặn lội suốt đêm, cuối cùng cũng tới trước sân viện Cố Sở Sinh vào sáng sớm tinh sương. Người ấy đứng ở trước cổng, lũ trẻ lập tức ngừng tiếng. Cố Sở Sinh quay đầu lại, nhìn thanh niên bạch y ngân quan, khắp người bị nước mưa thấm ướt, nhưng dáng vẻ nhếch nhác kia cũng không tổn hại sự anh tuấn chút nào.

Chàng mấp máy môi, rốt cuộc lên tiếng.

Vì thế Sở Du lấy chậu gỗ hứng nước. Những khi mưa lớn, có thể nghe thấy tiếng lộp bộp rơi xuống chậu gỗ. Ban đêm, hắn ngủ không ngon, trằn trọc trở mình. Sau đó hắn cảm giác có người lấy bàn tay ấm áp che lỗ tai hắn lại.

“A Du bị Triệu Nguyệt bắt đến Hoa Kinh, ta phải cứu nàng.”

Dường như chính chàng cũng không biết mình đang nói gì. Chàng chỉ nhìn hắn chết lặng, máy móc mở miệng: “Ngài ra điều kiện đi, Cố Sở Sinh.”

Vệ Uẩn đứng phắt dậy: “Cửu Thành phá rồi sao?”

“Chỉ cần nàng bình an trở về…” Ánh mắt chàng rời rạc, nhưng bị chàng cố gắng kéo trở về, đặt lên người Cố Sở Sinh. Vệ Uẩn khàn giọng nói: “Cái gì ta cũng bỏ được.”

5 5 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

9 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Ngọc Anh
Ngọc Anh
4 Năm Cách đây

Đến lúc mẫu thân đồng thuận thì lại gặp khó khăn hic hic

Hạnh Lê
Hạnh Lê
4 Năm Cách đây

Hic…. đau lòng quá đi!

Rose
Rose
4 Năm Cách đây

Hồi hộ, gây cấn và cả đau lòng cho chương này .

Bông Bông
Bông Bông
4 Năm Cách đây

Con người là thế, lúc mất đi mới nhận ra sai lầm của mình

Nguyen Minh
Nguyen Minh
4 Năm Cách đây

Chông gai ở đâu có hoài

Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

Tưởng Thuần mắng hay lắm!!! Vệ gia nơ A Du quá quá nhiều :((((((

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Thiên hạ chẳng là cái gì cả, đối với chàng, nàng là tất cả rồi

Sundomm
Sundomm
4 Năm Cách đây

Ngược, ngược nữa, ngược mãi phải ko? Huhu đau lòng chết đi được, lúc Tưởng Thuần chất vất, thấy thương Sở Du biết bao

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Huhu Du tỷ đừng bị làm sao nếu không thì đại sở xong rồi??

9
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!