Sơn Hà Chẩm – Chương 157

Chương 157

Ta không động vào cô ta, vậy phải xem khanh làm thế nào rồi, Cố đại nhân

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Nghe vậy, Cố Sở Sinh sững sờ. Lát sau, hắn lập tức phản ứng lại.

Hắn không bất ngờ chuyện Triệu Nguyệt muốn ra tay với người thân của Vệ Uẩn. Bằng tâm địa âm hiểm hẹp hòi của Triệu Nguyệt, hắn sẽ không thật sự đặt cuộc chiến trên chiến trường, trực tiếp cứng chọi cứng với Vệ Uẩn. Nàng cấp ngọn nến điểm hỏa, mờ nhạt.

Vệ Uẩn là quân tử lỗi lạc, còn Triệu Nguyệt lại là tiểu nhân chân chính. Cho nên Vệ Uẩn và Sở Du vĩnh viễn không ngờ được Triệu Nguyệt sẽ làm ra chuyện gì, nhưng Cố Sở Sinh lại có thể dự đoán được. Vô cùng đơn giản trần thiết, trong phòng.

Cố Sở Sinh không nói. Lát sau, hắn không nhịn được hỏi: “Cái gì cũng có thể bỏ?”

“Phải.” Nàng nhìn kỹ xem cái trạc,“Bất Nhật thành”.

“Ta muốn ngài buông tay, rời khỏi nàng?”

“Có thể.” Nhưng nếu là huy trong lời nói, liền có.

“Ta muốn sau này ngài vĩnh viễn không được vào Hoa Kinh, làm chỗ dựa cho ta ở triều đình?”

“Nếu ngài không làm ác thì có thể.” Nàng quản hạt khu vực là ở thành nam.

“Ta muốn ngài bỏ qua cho Diêu Dũng và Triệu Nguyệt, không báo thù nhà nữa?”

Vệ Uẩn run rẩy, chàng siết chặt nắm đấm, vẫn cắn răng mở miệng: “Có thể.” Trương tứ, nam, ba mươi chín tuổi.

C S Sinh trm mcnhìn chàng. VUn khàn gingnói: “Ta biếtchc chn ngàicòn ngưi Hoa Kinh. Hinìnay, nếu taĬtrc tiếp vàoôkinh, e làTriu Nguyt sítht s xungjtay. Ta nhngài tr vıHoa Kinh, liênth vi Trưngìcông chúa bov nàng. Taìtrc tiếp tn}công chính din,ĩvào đưc HoaKinh ri, miĩchuyn đu chmìdt.”

Vy saongài không trctiếp đàm phán°vi Triu Nguyt.Hn mun cáijgì, ngài choIcái đó, khôngphi là đưciri sao?”

“Dưiátay ta cònnhiu ngưi nhưvy, thiên hnày còn nhiuïngưi như vy...”

V Un khôngh do dĮnói: “Ta cóíth mc kếmi th, nhưngýnếu ta lytính mng vàõtương lai cangưi khác điĪly A Du,ta s cđi này, nàngùđu s khinhĩthưng ta, taècũng khinh thưngɩchính mình.”

Vyìsao ngài liòđàm phán viíta?”

C SìSinh nhìn chàng¹chăm chú, VjUn ngưc mt:è“Da vào thiưkhc này ngàiđng TuynjDũng, ta bnglòng đàm phánvi ngài.”

MtìĐi hc sĩchp nhn nghìndm xa xôiÍđích thân cutr thiên tai,fcho dù cóxu xa thìīcũng chng đếnni nào.

C SSinh quan sátáV Un, VÍUn trm tĩnhnhìn hn. Hiľlâu sau, C¸S Sinh ngngđu, nhìn ánhbình minh nơiphía chân tri,chp đôi mtĨươn ưt: “Thôivy, nàng gpchuyn, dù saota cũng khôngíth mc k,tr v thì[tr v thôi.”ú

Ch ta cóĺmt bn danhsách.” V Unľly t trongtay áo raîmt bn danhsách và mtmiếng ngc bi:ưNhng ngưi này)là gián đip°ta cài cm kinh thành.íLúc cn thiết,ngài có thíđiu đng.”

CɩS Sinh quétâmt qua danhÏsách, gt đu,îsau đó nói:ìVy ta đichun b.”

VUn đáp li.đTrưc lúc CéS Sinh xoayàngưi, rt cucĬchàng lên tiếng::“Còn mt vicna.”

C SSinh quay đu,hi “Sao?” .ïV Un ngưcìmt, đôi mtàtràn đy cmxúc kim nén:ļĐa con trongìbng nàng…

“NàngIcó thai?!”

CS Sinh đtúngt cao ging.ĩV Un khôngãdám nhìn hn,mt dán xungébãi c trưcmt, nói choĬhết li: “Nếujnàng bng lòngsinh ra, choĩdù là namhay n, sauÍnày đu làìngưi tha kếíVương ph ta…

Sc mt CíS Sinh trÏnên hết sckhó coi. VĩUn hít thsâu, lui mt,bưc, m tayđáo, chp tayĨthi l, kínhcn nói: “Cèđi nhân, thêìnhi ta đutrông cy vàongài!”

Tht làìTrong nht thi,ìC S Sinhcũng chng biếtphi mng cáigì mi đưc.Nhìn V Unľkính cn khom²lưng hành l,ïcui cùng hnphy tay áo,tc gin nói:õ“Sinh xong cũngìchưa chc mangh ngài, tmÍthi đng nghĩđđến chuyn khác.ĺBây gi đãđến nưc này,ta lin trv, da theoľkế hoch baníđu mà làm.ľTrong vòng mt}tháng, đi TriuNguyt phát đc,Îta và Trưng¹công chúa cùngĨchp chính. Đếnlúc đó, chúngita khng chếTriu Nguyt, ban¹xá lnh khpếthiên h. Ngàidn binh trctiếp đến CônChâu, đi hết²ngưi Hoa Kinhãthành ngưi cangài, S LâmìDương và TngThế Lan.”

Đưc.”

Nói xong liÎnày, C SįSinh cũng khôngòtrì hoãn na,³lp tc thuĪdn đ đc,ăđưc ngưi caàV Un htng chy thngti Hoa Kinh.Ї

S Du đếnHoa Kinh smīhơn C SSinh bn ngày.íDc đưng, nàngđu b chucthuc, ng mêman. Đi đếnâlúc tnh táo,[nàng phát hinîmình đã ³trong mt cănphòng nh tiĨđen.

Phòng này khôngăh có mtếchút ánh sáng,giơ tay khôngthy năm ngón.S Du kêu:lên mt tiếng:“Có ai không?”

Có tiếng vngúli, phòng nàycũng không lnlm. S Duís song lungítung mà đi,ícui cùng sthy mt mttưng. Nàng lyưmt chiếc khănătay trên ngưiýra đt xungđt, ly cơđth ca mìnhèđo đc dcjtheo tưng. Saukhi lưn quanhïmt vòng, nàngđi khái đoánđưc kích cIcăn phòng này.

Tiếpđó, nàng ngixung, t ômly mình trongbóng ti.

Nht mtngưi trong ti,èkhông nói liİnào, không làmfcái gì, đãlà khi đuímay mn. Nhưngìkhông bao lâu,S Du btđu dao đng.Nàng cm thyù tai, bêntai có tiếngɨđng sc nhnging như tiếngìmèo cào. SDu bt đuéđau đu, khôngĩnhn đưc đngdy, la lên:ľ“Có ai không?!ļCó ngưi không?!”à

Nàng liênİtc gi ngưi.íMt lát sau,cui cùng S¸Du cũng ngheĪthy có mtphương hưng truyn²đến tiếng bưcĪchân, nàng quaypht đu li.¹Lát sau, SDu nghe thyõmt tiếng “kétívang lên, cănïphòng đt ngt)m ra, ánhsáng chiếu vàomt nàng. SâDu không nhnđưc mà lytay ngăn li,]sau đó ánhđèn sáng lên,ýnàng nghe thy{tiếng ngưi lcɩtc bưc vào.¸Đi rt cucâhết chói, nàngb tay xung,[nhìn thy TriuÍNguyt ngi trưcĬmt nàng.

Hn mcáo choàng màuìvàng, ngi trênghế, chng cm.Gương mt tunĩtú như cưinhư không, ánhĩmt đt trên}ngưi nàng taõnhư không cóìtiêu đim.

“S đitiu thư.”

Hnáthp ging móming: “Li gpnhau ri.”

SDu không nóili nào, lngìlng quan sátĭhn. Triu Nguytĭcưi kh: “y,òkhông đúng, trmkhông nên giưlà S đitiu thư, trmÏnên gi côlà gì đây,phu nhân Thế[t?” Hn giơɨtay lên ccìđu mình, sau}đó bày raãbiu cm bngìtnh: “Trm biếtɨri, n tmang thai coníca Bình Vương,vy gi làìBình Vương phu)nhân nh? Có²điu không biết,ôphu nhân làphu nhân thmy ca BìnhVương? Cho dùĩlà đ nht²phu nhân thìãcũng không biếtiBình Vương cóíVương phi tÍkhi nào?”

“Ngươinói nhng thênày làm gì?”[

S Du lãnhfđm lên tiếng.ìTriu Nguyt thàdài: “V Unõgây phin phccho trm, trmèkhông th đòili cô sao?”

Đáng tiếc.” TriuNguyt da lêníghế, gõ cmmình: “Phu nhânìlà bn cũìca thê ttrm, li cònĩmang thai, trmcũng không thĭlàm thái quá.”

“B h điĪvi Trưng côngchúa tình thâmênghĩa trng… SDu trào phúng:Vy sao khôngn mc Trưngécông chúa màįth ta v?”

“Nàng y sýkhông đng ý.”Triu Nguyt mĩming cưi, mtïhn ngp tràntình ý trinĬmiên: “Trm làĩtrưng phu nàng,dù nàng mmìlòng không cho²trm hành hcô, thì cũngtuyt đi khônggiúp các ngưi.Trm là trưngphu nàng, làíph thân cacon nàng, gingìnhư V Un,vi cô vy.Cô dám vìľV Un làm}chuyn c thiênfh chê trách,nàng cũng dám.”ĭ

S Du khôngnói, trc giácnàng mách bo]trng thái bâygi ca TriuàNguyt có hơiik l, vìthế nàng trmìmc mt lúc,fdò hi: “Trưngcông chúa vnkho ch?”

TriuNguyt ngn ngưi,ging như phnng chm chp.Lát sau, hn¸mi nhn raĺnàng đang hiígì, gt đuđáp: “Kho.”

Đatr sp nămtháng ri.”

Triệu Nguyệt cười: “Trẫm nghe thấy tiếng thai máy, trẫm nghĩ đây chắc chắn là Thái tử.”

Thật ra hắn không nhìn thấy rõ, nhưng hắn lại cảm nhận được rõ ràng đối phương như một con mãnh hổ, ở ngay sau tấm rèm, nhìn hắn chằm chằm.Trương Huy thấp giọng: “Một khi có bất trắc, nô tài nhất định sẽ hộ tống Mai phi và tiểu Hoàng tử ra khỏi thành.”

Sở Du không nói, Triệu Nguyệt dường như hơi mệt. Hắn đứng dậy bảo: “Trẫm mệt rồi, Đại phu nhân, nếu cô rảnh rỗi thì có thể viết một phong thư gửi cho Vệ Uẩn. Chỉ cần hắn đồng ý vì cô lui binh, giao quân đội cho trẫm, một mình đến Hoa Kinh, trẫm sẽ bảo đảm cô bình an. Nếu hắn không nghe lời…” Triệu Nguyệt quay đầu, bày ra một nụ cười dịu dàng: “Trẫm không ngại chặt cô thành từng khúc trả trở về cho hắn, à, còn có con của cô nữa.”

“Hắn không những trở về…” Trương Huy thấp giọng nói: “Danh vọng còn rất cao, nghe nói dân chúng biết hắn vào thành đều tự phát đi đón hắn.”

“Hiện giờ, Sở Du đang làm khách chỗ trẫm. À, cô ta còn mang thai con của Vệ Uẩn, không ngờ chứ nhỉ?”

Ánh mắt hắn dừng trên bụng Sở Du có phần rời rạc, giống như không nhìn rõ lắm. Đôi mắt kia không hề có độ ấm, giống như lưỡi dao nồng nặc máu tanh.

Cố Sở Sinh không đáp. Hắn siết chặt nắm tay, ngẩng đầu lên, trong lời nói đầy ý cảnh cáo: “Ngài đừng động vào nàng.”

Nghe vậy, ánh mắt Triệu Nguyệt ấm áp, lại hỏi: “Đường hầm trong cung đào thông chưa?”

“Ta sẽ moi con cô ra, chuyển đến tay hắn. Như vậy, cả nhà ba người các ngươi có thể đoàn tụ rồi.”

“Cô!!” Tên hầu quay đầu lại, giận dữ nhìn chằm chằm Sở Du. Sở Du lập tức đón lấy ánh mắt đối phương, giơ bút chỉ vào hắn: “Ta cảnh cáo ngươi nha, ta là thai phụ. Nếu như làm ta sẩy thai, hoặc doạ chết ta, hoặc là xảy ra chuyện bất trắc, Bệ hạ các ngươi không có vốn liếng gây phiền phức cho Vệ Uẩn, đến lúc đó Bệ hạ các ngươi sẽ xử lý ngươi đấy!”

Sở Du không nói, Triệu Nguyệt dường như hơi mệt. Hắn đứng dậy bảo: “Trẫm mệt rồi, Đại phu nhân, nếu cô rảnh rỗi thì có thể viết một phong thư gửi cho Vệ Uẩn. Chỉ cần hắn đồng ý vì cô lui binh, giao quân đội cho trẫm, một mình đến Hoa Kinh, trẫm sẽ bảo đảm cô bình an. Nếu hắn không nghe lời…” Triệu Nguyệt quay đầu, bày ra một nụ cười dịu dàng: “Trẫm không ngại chặt cô thành từng khúc trả trở về cho hắn, à, còn có con của cô nữa.”

“Mọi chuyện đều ổn.” Trương Huy khẽ nói: “Gần đây nương nương đang làm y phục nhỏ cho Hoàng tử, hôm qua còn hỏi thăm tin tức Bệ hạ.”

“Bệ hạ.” Sở Du cười: “Thiếp thân sợ quá đi.”

“Sở Du.”

“Ta sẽ moi con cô ra, chuyển đến tay hắn. Như vậy, cả nhà ba người các ngươi có thể đoàn tụ rồi.”

Nghe thấy tin tức Cố Sở Sinh trở về, hắn cười khẩy: “Hắn còn dám trở về!”

“Nếu sợ thật…” Triệu Nguyệt ngước mắt, nhìn Sở Du: “Thì viết thư đi!”

Triệu Nguyệt không đáp, hắn cách rèm nhìn chằm chằm Cố Sở Sinh.“Thần không sai, tại sao không dám?”

“Được thôi.” Sở Du gật đầu: “Để bút mực lại đây, ta suy nghĩ xem viết thế nào.”

“Được thôi.” Sở Du gật đầu: “Để bút mực lại đây, ta suy nghĩ xem viết thế nào.”

Cố Sở Sinh quỳ dưới đất, đáp một cách thản nhiên. Triệu Nguyệt đột ngột đập tay vịn, giận dữ quát: “Khanh còn mặt mũi nói mình không sai?! Nếu khanh không sai, tại sao Nguyên Thành mất? Khanh cướp lương thảo Diêu Dũng làm gì? Khanh không tuân Thánh lệnh, ở lại Thanh Châu lâu như vậy để làm gì?!”Sở Du bị nhốt trong phòng bốn ngày, Cố Sở Sinh đã đến Hoa Kinh.

“Để lại cho cô ta.” Triệu Nguyệt phẩy tay áo, xoay người ra ngoài. Tên hầu đưa bút mực cho Sở Du rồi định rời đi, Sở Du gõ nghiên mực: “Cho ta thêm một mâm cánh gà chua cay, không ăn, ta viết không nổi.”

“Cô!!” Tên hầu quay đầu lại, giận dữ nhìn chằm chằm Sở Du. Sở Du lập tức đón lấy ánh mắt đối phương, giơ bút chỉ vào hắn: “Ta cảnh cáo ngươi nha, ta là thai phụ. Nếu như làm ta sẩy thai, hoặc doạ chết ta, hoặc là xảy ra chuyện bất trắc, Bệ hạ các ngươi không có vốn liếng gây phiền phức cho Vệ Uẩn, đến lúc đó Bệ hạ các ngươi sẽ xử lý ngươi đấy!”

Lời này là sự thật, vì thế tên hầu cầm đao nhưng nhất thời chém không được, mà không chém cũng không được. Giằng co một hồi, rốt cuộc hắn giận dữ quát một tiếng rồi xoay người bỏ đi. Sở Du cúi đầu mài mực cho mình, cao giọng nói: “Đừng quên cánh gà đấy! Ngươi không cho ta, lát nữa chúng ta lại làm phiền các ngươi, phiền chết các ngươi!”

Sở Du bị nhốt trong phòng bốn ngày, Cố Sở Sinh đã đến Hoa Kinh.

Tin tức hắn đến Hoa Kinh truyền vào tai Triệu Nguyệt, lúc đó Triệu Nguyệt đang nghe Trương Huy đọc tấu chương cho mình. Bây giờ gần như hắn đã không nhìn thấy rõ đồ đạc, nhưng hắn không thể để bất kỳ ai biết chuyện này. Vì thế, hắn chỉ có thể dựa vào Trương Huy đọc tất cả tấu chương cho mình. Thái y liên tục đến chẩn bệnh, nhưng lại không tìm ra nguyên nhân. Triệu Nguyệt đã bảo Trương Huy sắp xếp mời Thánh thủ chốn giang hồ Ngọc Lâm Lang vào cung chẩn trị.

Triệu Nguyệt bật cười: “Bọn họ, một người là tẩu tử, một người là tiểu thúc, đã dễ gây hiểu lầm, thế mà lại vẫn làm chuyện loạn luân này. Vô môi cẩu hợp thì cũng thôi, lại còn sinh ra một nghiệt chủng. Sở Sinh…” Triệu Nguyệt thở dài: “Chắc là khanh đau lòng lắm phải không? Có điều không sao, đợi trẫm giết Vệ Uẩn rồi, trẫm sẽ giải quyết đứa bé này cho khanh. Đến lúc đó, trẫm đích thân chủ hôn cho khanh, thế nào?”

Nghe thấy tin tức Cố Sở Sinh trở về, hắn cười khẩy: “Hắn còn dám trở về!”

Lời này được lòng Triệu Nguyệt, hắn thấp giọng “Ha” một tiếng, chậm rãi nói: “Trẫm động tới cô ta hay không…” Giọng hắn ôn hoà: “Vậy phải xem ngài làm thế nào rồi, Cố đại nhân.”

“Hắn không những trở về…” Trương Huy thấp giọng nói: “Danh vọng còn rất cao, nghe nói dân chúng biết hắn vào thành đều tự phát đi đón hắn.”

Triệu Nguyệt trầm mặc. Lát sau, cuối cùng hắn nói: “Đợi sau khi nàng ngủ rồi ta lại sang. Ban ngày gặp nàng, nàng thông minh như vậy, lỡ nhận ra ta bất thường, khi không lo lắng lại không tốt cho nàng và đứa bé.”

Triệu Nguyệt hừ lạnh, không muốn để ý tin tức này. Lát sau, hắn quay đầu hỏi: “Mai phi thế nào rồi?”

Lời này là sự thật, vì thế tên hầu cầm đao nhưng nhất thời chém không được, mà không chém cũng không được. Giằng co một hồi, rốt cuộc hắn giận dữ quát một tiếng rồi xoay người bỏ đi. Sở Du cúi đầu mài mực cho mình, cao giọng nói: “Đừng quên cánh gà đấy! Ngươi không cho ta, lát nữa chúng ta lại làm phiền các ngươi, phiền chết các ngươi!”

“Mọi chuyện đều ổn.” Trương Huy khẽ nói: “Gần đây nương nương đang làm y phục nhỏ cho Hoàng tử, hôm qua còn hỏi thăm tin tức Bệ hạ.”

Trương Huy đáp lời, bảo người đi sắp xếp. Đợi Trương Huy lui xuống, Triệu Nguyệt duỗi ngón tay.

Nghe vậy, ánh mắt Triệu Nguyệt ấm áp, lại hỏi: “Đường hầm trong cung đào thông chưa?”

“Cố đại nhân thật can đảm.”

“Bệ hạ.” Sở Du cười: “Thiếp thân sợ quá đi.”

“Thông rồi ạ.”

Trương Huy thấp giọng: “Một khi có bất trắc, nô tài nhất định sẽ hộ tống Mai phi và tiểu Hoàng tử ra khỏi thành.”

Nghe vậy, Triệu Nguyệt đáp một tiếng, gật đầu.

Trương Huy thấy Triệu Nguyệt không nói lời nào, ông chần chờ một lát, do dự hỏi: “Bây giờ, ngài có muốn đi gặp nương nương không?”

Triệu Nguyệt hừ lạnh, không muốn để ý tin tức này. Lát sau, hắn quay đầu hỏi: “Mai phi thế nào rồi?”

Triệu Nguyệt trầm mặc. Lát sau, cuối cùng hắn nói: “Đợi sau khi nàng ngủ rồi ta lại sang. Ban ngày gặp nàng, nàng thông minh như vậy, lỡ nhận ra ta bất thường, khi không lo lắng lại không tốt cho nàng và đứa bé.”

“Thông rồi ạ.”

Trương Huy đáp lời, bảo người đi sắp xếp. Đợi Trương Huy lui xuống, Triệu Nguyệt duỗi ngón tay.

Hắn không dám nói cho Trương Huy biết hình như đầu ngón tay hắn đã không thể cử động được nữa.

Triệu Nguyệt nghỉ ngơi một lát, bên ngoài truyền đến tin Cố Sở Sinh cầu kiến. Hắn bảo Trương Huy kéo rèm, ngồi bên trong chờ Cố Sở Sinh bước vào.

“Để lại cho cô ta.” Triệu Nguyệt phẩy tay áo, xoay người ra ngoài. Tên hầu đưa bút mực cho Sở Du rồi định rời đi, Sở Du gõ nghiên mực: “Cho ta thêm một mâm cánh gà chua cay, không ăn, ta viết không nổi.”

Cố Sở Sinh đi vào đại điện, quỳ xuống hành lễ với Triệu Nguyệt, bình tĩnh vái chào: “Tham kiến Bệ hạ.”

Lát sau, Triệu Nguyệt thở hắt ra, nhẹ nhàng mỉm cười: “Cố đại nhân nói đúng, là gần đây tâm trạng trẫm không tốt, giận chó đánh mèo Cố đại nhân rồi. Có điều ở trong lòng trẫm vẫn luôn xem Sở Sinh là huynh đệ, trẫm có một lễ vật muốn tặng cho Sở Sinh. Hi vọng Sở Sinh nhận lễ vật này sẽ hiểu được tâm ý của vi huynh, sau này toàn tâm toàn ý giúp đỡ vi huynh, đừng trở thành đồng loã với bọn trộm cắp là được.”

Triệu Nguyệt mở miệng cười: “Cướp lương thảo Diêu đại nhân cứu tế nạn dân, đánh mất Nguyên Thành, hôm nay khanh còn dám trở về Hoa Kinh?”

Triệu Nguyệt cười: “Trẫm nghe thấy tiếng thai máy, trẫm nghĩ đây chắc chắn là Thái tử.”

“Cố đại nhân thật can đảm.”

Triệu Nguyệt mở miệng cười: “Cướp lương thảo Diêu đại nhân cứu tế nạn dân, đánh mất Nguyên Thành, hôm nay khanh còn dám trở về Hoa Kinh?”

Hắn không dám nói cho Trương Huy biết hình như đầu ngón tay hắn đã không thể cử động được nữa.

“Thần không sai, tại sao không dám?”

Thời khắc này, Triệu Nguyệt rất muốn gọi người tới bắt Cố Sở Sinh, nhưng thế  lực Cố Sở Sinh ở kinh thành rắc rối phức tạp, hắn sợ lúc này gọi người vào, trong đám người đó có hơn phân nửa là người của Cố Sở Sinh. Không thăm dò rõ được bài tẩy của Cố Sở Sinh, hắn không dám tuỳ tiện khai chiến. Hai người bọn họ giống như mỗi người cầm một cây đao kề lên cổ đối phương, ai cũng không dám ra tay, chỉ có thể giằng co như thế.

Cố Sở Sinh quỳ dưới đất, đáp một cách thản nhiên. Triệu Nguyệt đột ngột đập tay vịn, giận dữ quát: “Khanh còn mặt mũi nói mình không sai?! Nếu khanh không sai, tại sao Nguyên Thành mất? Khanh cướp lương thảo Diêu Dũng làm gì? Khanh không tuân Thánh lệnh, ở lại Thanh Châu lâu như vậy để làm gì?!”

“Bệ hạ.” Cố Sở Sinh ngước mắt: “Ngài là Đế vương, dân chúng gặp hoạ, không nên cứu sao? Nếu như nên cứu, vậy lúc không chiến tranh, thần lạm dụng quân dụng lương thảo cứu người, tuy có lỗi nhỏ, nhưng đại thể không sao, vậy thì có lỗi nào để nói? Nguyên Thành là do tướng sĩ bỏ thành, không phải vi thần bỏ thành. Vi thần là một văn thần, vì bách tính ở lại trong thành, bị quân địch bắt được, may mắn sống sót, vậy thì lại có lỗi gì? Bệ hạ, nếu như thần có lỗi vậy lỗi duy nhất chính là trong lòng Bệ hạ thần sai rồi.”

Triệu Nguyệt không đáp, hắn cách rèm nhìn chằm chằm Cố Sở Sinh.

Thật ra hắn không nhìn thấy rõ, nhưng hắn lại cảm nhận được rõ ràng đối phương như một con mãnh hổ, ở ngay sau tấm rèm, nhìn hắn chằm chằm.

Hai bên trầm mặc giống như lẳng lặng đánh cờ, xem ai thua trước.

Thời khắc này, Triệu Nguyệt rất muốn gọi người tới bắt Cố Sở Sinh, nhưng thế  lực Cố Sở Sinh ở kinh thành rắc rối phức tạp, hắn sợ lúc này gọi người vào, trong đám người đó có hơn phân nửa là người của Cố Sở Sinh. Không thăm dò rõ được bài tẩy của Cố Sở Sinh, hắn không dám tuỳ tiện khai chiến. Hai người bọn họ giống như mỗi người cầm một cây đao kề lên cổ đối phương, ai cũng không dám ra tay, chỉ có thể giằng co như thế.

Lát sau, Triệu Nguyệt thở hắt ra, nhẹ nhàng mỉm cười: “Cố đại nhân nói đúng, là gần đây tâm trạng trẫm không tốt, giận chó đánh mèo Cố đại nhân rồi. Có điều ở trong lòng trẫm vẫn luôn xem Sở Sinh là huynh đệ, trẫm có một lễ vật muốn tặng cho Sở Sinh. Hi vọng Sở Sinh nhận lễ vật này sẽ hiểu được tâm ý của vi huynh, sau này toàn tâm toàn ý giúp đỡ vi huynh, đừng trở thành đồng loã với bọn trộm cắp là được.”

Triệu Nguyệt bước lên trước dò xét, vẻ mặt Cố Sở Sinh rét lạnh. Hắn cuộn chặt nắm đấm, kiềm chế biểu cảm của mình, cười hỏi: “Bệ hạ có ý gì?”

Nghe vậy, Cố Sở Sinh hơi nghi hoặc: “Lễ vật Bệ hạ nói là…”

“Sở Du.”

Triệu Nguyệt bước lên trước dò xét, vẻ mặt Cố Sở Sinh rét lạnh. Hắn cuộn chặt nắm đấm, kiềm chế biểu cảm của mình, cười hỏi: “Bệ hạ có ý gì?”

Nghe vậy, Cố Sở Sinh hơi nghi hoặc: “Lễ vật Bệ hạ nói là…”

“Hiện giờ, Sở Du đang làm khách chỗ trẫm. À, cô ta còn mang thai con của Vệ Uẩn, không ngờ chứ nhỉ?”

Triệu Nguyệt bật cười: “Bọn họ, một người là tẩu tử, một người là tiểu thúc, đã dễ gây hiểu lầm, thế mà lại vẫn làm chuyện loạn luân này. Vô môi cẩu hợp thì cũng thôi, lại còn sinh ra một nghiệt chủng. Sở Sinh…” Triệu Nguyệt thở dài: “Chắc là khanh đau lòng lắm phải không? Có điều không sao, đợi trẫm giết Vệ Uẩn rồi, trẫm sẽ giải quyết đứa bé này cho khanh. Đến lúc đó, trẫm đích thân chủ hôn cho khanh, thế nào?”

Cố Sở Sinh không đáp. Hắn siết chặt nắm tay, ngẩng đầu lên, trong lời nói đầy ý cảnh cáo: “Ngài đừng động vào nàng.”

Lời này được lòng Triệu Nguyệt, hắn thấp giọng “Ha” một tiếng, chậm rãi nói: “Trẫm động tới cô ta hay không…” Giọng hắn ôn hoà: “Vậy phải xem ngài làm thế nào rồi, Cố đại nhân.”

5 4 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

9 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Ngọc Anh
Ngọc Anh
4 Năm Cách đây

Công chúa giả mang thai mà có thai máy đc k phải giả thành thật rồi chứ ?

Hạnh Lê
Hạnh Lê
4 Năm Cách đây

Triệu Nguyệt đáng khinh, đáng ghét, đáng băm vằm trăm mảnh…… Gruzzzzzz………………

Rose
Rose
4 Năm Cách đây

Triệu Nguyệt khốn nạn thật, sắp chết đến nơi còn mạnh miệng.

Bông Bông
Bông Bông
4 Năm Cách đây

Vai ác sống lâu thật

Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

Ta chờ đến ngày TN biết đc người đầu độc bản thân mình là Trưởng công chúa thì sẽ như thế nào ???

Trà Hoa Cúc
Trà Hoa Cúc
4 Năm Cách đây

Mong tới cảnh giết Triệu Nguyệt quá đii

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Đã định sẵn là hôn quân thì chỉ để dân chúng khinh miệt mà thôi

Minh
Minh
3 Năm Cách đây

TN tàn ác với cả thiên hạ nhưng vẫn hết mực dịu dàng với Trưởng Cc, còn lo rằng trưởng cc biết mình có vấn đề sẽ đau lòng nhưng lại không ngờ rằng chính trưởng cc lại là thủ phạm. Thật đáng mỉa mai

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Trong truyện này đúng là không ghét nổi nhân vật nào mà TN đáng thương quá sắp chết rôi mà vẫn lo cho kẻ tự tay độc chết mình ha?

9
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!