Chương 157
Ta không động vào cô ta, vậy phải xem khanh làm thế nào rồi, Cố đại nhân
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Nghe vậy, Cố Sở Sinh sững sờ. Lát sau, hắn lập tức phản ứng lại.
Hắn không bất ngờ chuyện Triệu Nguyệt muốn ra tay với người thân của Vệ Uẩn. Bằng tâm địa âm hiểm hẹp hòi của Triệu Nguyệt, hắn sẽ không thật sự đặt cuộc chiến trên chiến trường, trực tiếp cứng chọi cứng với Vệ Uẩn. Nàng cấp ngọn nến điểm hỏa, mờ nhạt.
Vệ Uẩn là quân tử lỗi lạc, còn Triệu Nguyệt lại là tiểu nhân chân chính. Cho nên Vệ Uẩn và Sở Du vĩnh viễn không ngờ được Triệu Nguyệt sẽ làm ra chuyện gì, nhưng Cố Sở Sinh lại có thể dự đoán được. Vô cùng đơn giản trần thiết, trong phòng.
Cố Sở Sinh không nói. Lát sau, hắn không nhịn được hỏi: “Cái gì cũng có thể bỏ?”
“Phải.” Nàng nhìn kỹ xem cái trạc,“Bất Nhật thành”.
“Ta muốn ngài buông tay, rời khỏi nàng?”
“Có thể.” Nhưng nếu là huy trong lời nói, liền có.
“Ta muốn sau này ngài vĩnh viễn không được vào Hoa Kinh, làm chỗ dựa cho ta ở triều đình?”
“Nếu ngài không làm ác thì có thể.” Nàng quản hạt khu vực là ở thành nam.
“Ta muốn ngài bỏ qua cho Diêu Dũng và Triệu Nguyệt, không báo thù nhà nữa?”
Vệ Uẩn run rẩy, chàng siết chặt nắm đấm, vẫn cắn răng mở miệng: “Có thể.” Trương tứ, nam, ba mươi chín tuổi.
Cố Sở Sinh trầm mặcữnhìn chàng. VệồUẩn khàn giọngἴnói: “Ta biếtầchắc chắn ngàiấcòn người ởἲHoa Kinh. Hiệnìnay, nếu taĬtrực tiếp vàoôkinh, e làỳTriệu Nguyệt sẽíthật sự xuốngjtay. Ta nhờỉngài trở vềıHoa Kinh, liênẩthủ với Trưởngìcông chúa bảoỉvệ nàng. Taìtrực tiếp tấn}công chính diện,ĩvào được HoaỳKinh rồi, mọiĩchuyện đều chấmìdứt.”
“Vậy saoỵngài không trựcἴtiếp đàm phán°với Triệu Nguyệt.ἲHắn muốn cáijgì, ngài choIcái đó, khôngỵphải là đượcirồi sao?”
“Dướiátay ta cònḷnhiều người nhưấvậy, thiên hạịnày còn nhiềuïngười như vậy...”ấ
Vệ Uẩn khôngỉhề do dựĮnói: “Ta cóíthể mặc kệếmọi thứ, nhưngýnếu ta lấyữtính mạng vàõtương lai củaẩngười khác đổiĪlấy A Du,ặta sợ cả‹đời này, nàngùđều sẽ khinhĩthường ta, taècũng khinh thườngɩchính mình.”
“Vậyìsao ngài lạiòđàm phán vớiíta?”
Cố SởìSinh nhìn chàng¹chăm chú, VệjUẩn ngước mắt:è“Dựa vào thờiưkhắc này ngàiọđứng ở TuyềnjDũng, ta bằngặlòng đàm phánủvới ngài.”
MộtìĐại học sĩởchấp nhận nghìnẫdặm xa xôiÍđích thân cứuựtrợ thiên tai,fcho dù cóỉxấu xa thìīcũng chẳng đếnịnỗi nào.
Cố SởặSinh quan sátáVệ Uẩn, VệÍUẩn trầm tĩnhἱnhìn hắn. Hồiľlâu sau, Cố¸Sở Sinh ngẩngỉđầu, nhìn ánhỉbình minh nơiậphía chân trời,ỷchớp đôi mắtĨươn ướt: “Thôiỉvậy, nàng gặpịchuyện, dù saoἶta cũng khôngíthể mặc kệ,ịtrở về thì[trở về thôi.”ú
“Chỗ ta cóĺmột bản danhḷsách.” Vệ Uẩnľlấy từ trongἶtay áo raîmột bản danhẩsách và mộtḽmiếng ngọc bội:ư“Những người này)là gián điệp°ta cài cắmẵở kinh thành.íLúc cần thiết,ỹngài có thểíđiều động.”
CốɩSở Sinh quétâmắt qua danhÏsách, gật đầu,îsau đó nói:ì“Vậy ta điẳchuẩn bị.”
VệἱUẩn đáp lời.đTrước lúc CốéSở Sinh xoayàngười, rốt cuộcĬchàng lên tiếng::“Còn một việcốnữa.”
Cố SởỷSinh quay đầu,ỵhỏi “Sao?” .ïVệ Uẩn ngướcìmắt, đôi mắtàtràn đầy cảmắxúc kiềm nén:ļ“Đứa con trongìbụng nàng…”
“NàngIcó thai?!”
CốữSở Sinh độtúngột cao giọng.ĩVệ Uẩn khôngãdám nhìn hắn,ỉmắt dán xuốngébãi cỏ trướcἲmặt, nói choĬhết lời: “Nếujnàng bằng lòngổsinh ra, choĩdù là namỉhay nữ, sauÍnày đều làìngười thừa kếíVương phủ ta…”ỵ
Sắc mặt CốíSở Sinh trởÏnên hết sứcựkhó coi. VệĩUẩn hít thởẻsâu, lui một,bước, mở tayđáo, chắp tayĨthi lễ, kínhểcẩn nói: “Cốèđại nhân, thêìnhi ta đềuỉtrông cậy vàoớngài!”
“Thật là…”ìTrong nhất thời,ìCố Sở Sinhἲcũng chẳng biếtợphải mắng cáiớgì mới được.ἴNhìn Vệ Uẩnľkính cẩn khom²lưng hành lễ,ïcuối cùng hắnḽphẩy tay áo,ớtức giận nói:õ“Sinh xong cũngìchưa chắc mangẫhọ ngài, tạmÍthời đừng nghĩđđến chuyện khác.ĺBây giờ đãỡđến nước này,ềta liền trởịvề, dựa theoľkế hoạch baníđầu mà làm.ľTrong vòng một}tháng, đợi TriệuἲNguyệt phát độc,Îta và Trưởng¹công chúa cùngĨchấp chính. Đếnổlúc đó, chúngita khống chếễTriệu Nguyệt, ban¹xá lệnh khắpếthiên hạ. Ngàiẹdẫn binh trựcỗtiếp đến CônồChâu, đổi hết²người Hoa Kinhãthành người củaἱngài, Sở LâmìDương và TốngờThế Lan.”
“Được.”ἳ
Nói xong lờiÎnày, Cố SởįSinh cũng khôngòtrì hoãn nữa,³lập tức thuĪdọn đồ đạc,ăđược người củaàVệ Uẩn hộớtống chạy thẳngữtới Hoa Kinh.Ї
Sở Du đến‹Hoa Kinh sớmīhơn Cố SởảSinh bốn ngày.íDọc đường, nàngẵđều bị chuốcẽthuốc, ngủ mêắman. Đợi đếnâlúc tỉnh táo,[nàng phát hiệnîmình đã ở³trong một cănễphòng nhỏ tốiĨđen.
Phòng này khôngăhề có mộtếchút ánh sáng,ợgiơ tay khôngổthấy năm ngón.ỗSở Du kêu:lên một tiếng:ầ“Có ai không?”ἴ
Có tiếng vọngúlại, phòng nàyựcũng không lớnữlắm. Sở Duísờ soạng lungítung mà đi,ícuối cùng sờẻthấy một mặtḻtường. Nàng lấyưmột chiếc khănătay trên ngườiýra đặt xuốngịđất, lấy cơđthể của mìnhèđo đạc dọcjtheo tường. Sauỉkhi lượn quanhïmột vòng, nàngỏđại khái đoánắđược kích cỡIcăn phòng này.
Tiếpḷđó, nàng ngồiḹxuống, tự ômộlấy mình trongờbóng tối.
Nhốt mộtỏngười trong tối,èkhông nói lờiİnào, không làmfcái gì, đãồlà khởi đầuímay mắn. Nhưngìkhông bao lâu,ừSở Du bắt‹đầu dao động.ấNàng cảm thấyẵù tai, bênẻtai có tiếngɨđộng sắc nhọnḹgiống như tiếngìmèo cào. SởỉDu bắt đầuéđau đầu, khôngĩnhịn được đứngồdậy, la lên:ľ“Có ai không?!ļCó người không?!”à
Nàng liênİtục gọi người.íMột lát sau,ḽcuối cùng Sở¸Du cũng ngheĪthấy có mộtịphương hướng truyền²đến tiếng bướcĪchân, nàng quayựphắt đầu lại.¹Lát sau, SởửDu nghe thấyõmột tiếng “két”ívang lên, cănïphòng đột ngột)mở ra, ánhỉsáng chiếu vàoờmắt nàng. SởâDu không nhịnẽđược mà lấyẽtay ngăn lại,]sau đó ánhạđèn sáng lên,ýnàng nghe thấy{tiếng người lụcɩtục bước vào.¸Đợi rốt cuộcâhết chói, nàngểbỏ tay xuống,[nhìn thấy TriệuÍNguyệt ngồi trướcĬmặt nàng.
Hắn mặcḷáo choàng màuìvàng, ngồi trênἵghế, chống cằm.ḹGương mặt tuấnĩtú như cườiịnhư không, ánhĩmắt đặt trên}người nàng tựaõnhư không cóìtiêu điểm.
“Sở đạiẫtiểu thư.”
Hắnáthấp giọng mởómiệng: “Lại gặpỗnhau rồi.”
SởẳDu không nóiḹlời nào, lẳngìlặng quan sátĭhắn. Triệu Nguyệtĭcười khẽ: “Ấy,òkhông đúng, trẫmửkhông nên gọiưlà Sở đạiểtiểu thư, trẫmÏnên gọi côảlà gì đây,ồphu nhân Thế[tử?” Hắn giơɨtay lên cốcìđầu mình, sau}đó bày raãbiểu cảm bừngìtỉnh: “Trẫm biếtɨrồi, nữ tửịmang thai conícủa Bình Vương,ạvậy gọi làìBình Vương phu)nhân nhỉ? Có²điều không biết,ôphu nhân làỡphu nhân thứắmấy của BìnhảVương? Cho dùĩlà đệ nhất²phu nhân thìãcũng không biếtiBình Vương cóíVương phi từÍkhi nào?”
“Ngươiằnói những thứênày làm gì?”[
Sở Du lãnhfđạm lên tiếng.ìTriệu Nguyệt thởàdài: “Vệ Uẩnõgây phiền phứcễcho trẫm, trẫmèkhông thể đòiỷlại cô sao?”ụ
“Đáng tiếc.” TriệuửNguyệt dựa lêníghế, gõ cằmỹmình: “Phu nhânìlà bạn cũìcủa thê tửḹtrẫm, lại cònĩmang thai, trẫmỉcũng không thểĭlàm thái quá.”ử
“Bệ hạ đốiĪvới Trưởng côngỉchúa tình thâmênghĩa trọng…” SởịDu trào phúng:ỉ“Vậy sao khôngợnể mặc Trưởngécông chúa màįthả ta về?”ẵ
“Nàng ấy sẽýkhông đồng ý.”ỵTriệu Nguyệt mởĩmiệng cười, mắtïhắn ngập trànảtình ý triềnĬmiên: “Trẫm làĩtrượng phu nàng,ằdù nàng mềmìlòng không cho²trẫm hành hạḽcô, thì cũngệtuyệt đối khôngịgiúp các người.ἲTrẫm là trượngỉphu nàng, làíphụ thân củaậcon nàng, giốngìnhư Vệ Uẩn,với cô vậy.ỉCô dám vìľVệ Uẩn làm}chuyện cả thiênfhạ chê trách,ἳnàng cũng dám.”ĭ
Sở Du khôngảnói, trực giácẽnàng mách bảo]trạng thái bâyἵgiờ của TriệuàNguyệt có hơiikỳ lạ, vìầthế nàng trầmìmặc một lúc,fdò hỏi: “Trưởngẩcông chúa vẫnểkhoẻ chứ?”
TriệuừNguyệt ngẩn người,ḻgiống như phảnịứng chậm chạp.ỳLát sau, hắn¸mới nhận raĺnàng đang hỏiígì, gật đầuừđáp: “Khoẻ.”
“Đứaứtrẻ sắp nămọtháng rồi.”
Triệu Nguyệt cười: “Trẫm nghe thấy tiếng thai máy, trẫm nghĩ đây chắc chắn là Thái tử.”
Thật ra hắn không nhìn thấy rõ, nhưng hắn lại cảm nhận được rõ ràng đối phương như một con mãnh hổ, ở ngay sau tấm rèm, nhìn hắn chằm chằm.Trương Huy thấp giọng: “Một khi có bất trắc, nô tài nhất định sẽ hộ tống Mai phi và tiểu Hoàng tử ra khỏi thành.”Sở Du không nói, Triệu Nguyệt dường như hơi mệt. Hắn đứng dậy bảo: “Trẫm mệt rồi, Đại phu nhân, nếu cô rảnh rỗi thì có thể viết một phong thư gửi cho Vệ Uẩn. Chỉ cần hắn đồng ý vì cô lui binh, giao quân đội cho trẫm, một mình đến Hoa Kinh, trẫm sẽ bảo đảm cô bình an. Nếu hắn không nghe lời…” Triệu Nguyệt quay đầu, bày ra một nụ cười dịu dàng: “Trẫm không ngại chặt cô thành từng khúc trả trở về cho hắn, à, còn có con của cô nữa.”
“Hắn không những trở về…” Trương Huy thấp giọng nói: “Danh vọng còn rất cao, nghe nói dân chúng biết hắn vào thành đều tự phát đi đón hắn.”“Hiện giờ, Sở Du đang làm khách chỗ trẫm. À, cô ta còn mang thai con của Vệ Uẩn, không ngờ chứ nhỉ?”
Ánh mắt hắn dừng trên bụng Sở Du có phần rời rạc, giống như không nhìn rõ lắm. Đôi mắt kia không hề có độ ấm, giống như lưỡi dao nồng nặc máu tanh.
Cố Sở Sinh không đáp. Hắn siết chặt nắm tay, ngẩng đầu lên, trong lời nói đầy ý cảnh cáo: “Ngài đừng động vào nàng.”
Nghe vậy, ánh mắt Triệu Nguyệt ấm áp, lại hỏi: “Đường hầm trong cung đào thông chưa?”
“Ta sẽ moi con cô ra, chuyển đến tay hắn. Như vậy, cả nhà ba người các ngươi có thể đoàn tụ rồi.”
“Cô!!” Tên hầu quay đầu lại, giận dữ nhìn chằm chằm Sở Du. Sở Du lập tức đón lấy ánh mắt đối phương, giơ bút chỉ vào hắn: “Ta cảnh cáo ngươi nha, ta là thai phụ. Nếu như làm ta sẩy thai, hoặc doạ chết ta, hoặc là xảy ra chuyện bất trắc, Bệ hạ các ngươi không có vốn liếng gây phiền phức cho Vệ Uẩn, đến lúc đó Bệ hạ các ngươi sẽ xử lý ngươi đấy!”Sở Du không nói, Triệu Nguyệt dường như hơi mệt. Hắn đứng dậy bảo: “Trẫm mệt rồi, Đại phu nhân, nếu cô rảnh rỗi thì có thể viết một phong thư gửi cho Vệ Uẩn. Chỉ cần hắn đồng ý vì cô lui binh, giao quân đội cho trẫm, một mình đến Hoa Kinh, trẫm sẽ bảo đảm cô bình an. Nếu hắn không nghe lời…” Triệu Nguyệt quay đầu, bày ra một nụ cười dịu dàng: “Trẫm không ngại chặt cô thành từng khúc trả trở về cho hắn, à, còn có con của cô nữa.”
“Mọi chuyện đều ổn.” Trương Huy khẽ nói: “Gần đây nương nương đang làm y phục nhỏ cho Hoàng tử, hôm qua còn hỏi thăm tin tức Bệ hạ.”“Bệ hạ.” Sở Du cười: “Thiếp thân sợ quá đi.”
“Sở Du.”
“Ta sẽ moi con cô ra, chuyển đến tay hắn. Như vậy, cả nhà ba người các ngươi có thể đoàn tụ rồi.”
Nghe thấy tin tức Cố Sở Sinh trở về, hắn cười khẩy: “Hắn còn dám trở về!”“Nếu sợ thật…” Triệu Nguyệt ngước mắt, nhìn Sở Du: “Thì viết thư đi!”
Triệu Nguyệt không đáp, hắn cách rèm nhìn chằm chằm Cố Sở Sinh.“Thần không sai, tại sao không dám?”“Được thôi.” Sở Du gật đầu: “Để bút mực lại đây, ta suy nghĩ xem viết thế nào.”
“Được thôi.” Sở Du gật đầu: “Để bút mực lại đây, ta suy nghĩ xem viết thế nào.”
Cố Sở Sinh quỳ dưới đất, đáp một cách thản nhiên. Triệu Nguyệt đột ngột đập tay vịn, giận dữ quát: “Khanh còn mặt mũi nói mình không sai?! Nếu khanh không sai, tại sao Nguyên Thành mất? Khanh cướp lương thảo Diêu Dũng làm gì? Khanh không tuân Thánh lệnh, ở lại Thanh Châu lâu như vậy để làm gì?!”Sở Du bị nhốt trong phòng bốn ngày, Cố Sở Sinh đã đến Hoa Kinh.“Để lại cho cô ta.” Triệu Nguyệt phẩy tay áo, xoay người ra ngoài. Tên hầu đưa bút mực cho Sở Du rồi định rời đi, Sở Du gõ nghiên mực: “Cho ta thêm một mâm cánh gà chua cay, không ăn, ta viết không nổi.”
“Cô!!” Tên hầu quay đầu lại, giận dữ nhìn chằm chằm Sở Du. Sở Du lập tức đón lấy ánh mắt đối phương, giơ bút chỉ vào hắn: “Ta cảnh cáo ngươi nha, ta là thai phụ. Nếu như làm ta sẩy thai, hoặc doạ chết ta, hoặc là xảy ra chuyện bất trắc, Bệ hạ các ngươi không có vốn liếng gây phiền phức cho Vệ Uẩn, đến lúc đó Bệ hạ các ngươi sẽ xử lý ngươi đấy!”
Lời này là sự thật, vì thế tên hầu cầm đao nhưng nhất thời chém không được, mà không chém cũng không được. Giằng co một hồi, rốt cuộc hắn giận dữ quát một tiếng rồi xoay người bỏ đi. Sở Du cúi đầu mài mực cho mình, cao giọng nói: “Đừng quên cánh gà đấy! Ngươi không cho ta, lát nữa chúng ta lại làm phiền các ngươi, phiền chết các ngươi!”
Sở Du bị nhốt trong phòng bốn ngày, Cố Sở Sinh đã đến Hoa Kinh.
Tin tức hắn đến Hoa Kinh truyền vào tai Triệu Nguyệt, lúc đó Triệu Nguyệt đang nghe Trương Huy đọc tấu chương cho mình. Bây giờ gần như hắn đã không nhìn thấy rõ đồ đạc, nhưng hắn không thể để bất kỳ ai biết chuyện này. Vì thế, hắn chỉ có thể dựa vào Trương Huy đọc tất cả tấu chương cho mình. Thái y liên tục đến chẩn bệnh, nhưng lại không tìm ra nguyên nhân. Triệu Nguyệt đã bảo Trương Huy sắp xếp mời Thánh thủ chốn giang hồ Ngọc Lâm Lang vào cung chẩn trị.
Triệu Nguyệt bật cười: “Bọn họ, một người là tẩu tử, một người là tiểu thúc, đã dễ gây hiểu lầm, thế mà lại vẫn làm chuyện loạn luân này. Vô môi cẩu hợp thì cũng thôi, lại còn sinh ra một nghiệt chủng. Sở Sinh…” Triệu Nguyệt thở dài: “Chắc là khanh đau lòng lắm phải không? Có điều không sao, đợi trẫm giết Vệ Uẩn rồi, trẫm sẽ giải quyết đứa bé này cho khanh. Đến lúc đó, trẫm đích thân chủ hôn cho khanh, thế nào?”Nghe thấy tin tức Cố Sở Sinh trở về, hắn cười khẩy: “Hắn còn dám trở về!”
Lời này được lòng Triệu Nguyệt, hắn thấp giọng “Ha” một tiếng, chậm rãi nói: “Trẫm động tới cô ta hay không…” Giọng hắn ôn hoà: “Vậy phải xem ngài làm thế nào rồi, Cố đại nhân.”“Hắn không những trở về…” Trương Huy thấp giọng nói: “Danh vọng còn rất cao, nghe nói dân chúng biết hắn vào thành đều tự phát đi đón hắn.”
Triệu Nguyệt trầm mặc. Lát sau, cuối cùng hắn nói: “Đợi sau khi nàng ngủ rồi ta lại sang. Ban ngày gặp nàng, nàng thông minh như vậy, lỡ nhận ra ta bất thường, khi không lo lắng lại không tốt cho nàng và đứa bé.”Triệu Nguyệt hừ lạnh, không muốn để ý tin tức này. Lát sau, hắn quay đầu hỏi: “Mai phi thế nào rồi?”
Lời này là sự thật, vì thế tên hầu cầm đao nhưng nhất thời chém không được, mà không chém cũng không được. Giằng co một hồi, rốt cuộc hắn giận dữ quát một tiếng rồi xoay người bỏ đi. Sở Du cúi đầu mài mực cho mình, cao giọng nói: “Đừng quên cánh gà đấy! Ngươi không cho ta, lát nữa chúng ta lại làm phiền các ngươi, phiền chết các ngươi!”
“Mọi chuyện đều ổn.” Trương Huy khẽ nói: “Gần đây nương nương đang làm y phục nhỏ cho Hoàng tử, hôm qua còn hỏi thăm tin tức Bệ hạ.”
Trương Huy đáp lời, bảo người đi sắp xếp. Đợi Trương Huy lui xuống, Triệu Nguyệt duỗi ngón tay.Nghe vậy, ánh mắt Triệu Nguyệt ấm áp, lại hỏi: “Đường hầm trong cung đào thông chưa?”
“Cố đại nhân thật can đảm.”
“Bệ hạ.” Sở Du cười: “Thiếp thân sợ quá đi.”“Thông rồi ạ.”
Trương Huy thấp giọng: “Một khi có bất trắc, nô tài nhất định sẽ hộ tống Mai phi và tiểu Hoàng tử ra khỏi thành.”
Nghe vậy, Triệu Nguyệt đáp một tiếng, gật đầu.
Trương Huy thấy Triệu Nguyệt không nói lời nào, ông chần chờ một lát, do dự hỏi: “Bây giờ, ngài có muốn đi gặp nương nương không?”
Triệu Nguyệt hừ lạnh, không muốn để ý tin tức này. Lát sau, hắn quay đầu hỏi: “Mai phi thế nào rồi?”Triệu Nguyệt trầm mặc. Lát sau, cuối cùng hắn nói: “Đợi sau khi nàng ngủ rồi ta lại sang. Ban ngày gặp nàng, nàng thông minh như vậy, lỡ nhận ra ta bất thường, khi không lo lắng lại không tốt cho nàng và đứa bé.”
“Thông rồi ạ.”
Trương Huy đáp lời, bảo người đi sắp xếp. Đợi Trương Huy lui xuống, Triệu Nguyệt duỗi ngón tay.
Hắn không dám nói cho Trương Huy biết hình như đầu ngón tay hắn đã không thể cử động được nữa.
Triệu Nguyệt nghỉ ngơi một lát, bên ngoài truyền đến tin Cố Sở Sinh cầu kiến. Hắn bảo Trương Huy kéo rèm, ngồi bên trong chờ Cố Sở Sinh bước vào.
“Để lại cho cô ta.” Triệu Nguyệt phẩy tay áo, xoay người ra ngoài. Tên hầu đưa bút mực cho Sở Du rồi định rời đi, Sở Du gõ nghiên mực: “Cho ta thêm một mâm cánh gà chua cay, không ăn, ta viết không nổi.”Cố Sở Sinh đi vào đại điện, quỳ xuống hành lễ với Triệu Nguyệt, bình tĩnh vái chào: “Tham kiến Bệ hạ.”
Lát sau, Triệu Nguyệt thở hắt ra, nhẹ nhàng mỉm cười: “Cố đại nhân nói đúng, là gần đây tâm trạng trẫm không tốt, giận chó đánh mèo Cố đại nhân rồi. Có điều ở trong lòng trẫm vẫn luôn xem Sở Sinh là huynh đệ, trẫm có một lễ vật muốn tặng cho Sở Sinh. Hi vọng Sở Sinh nhận lễ vật này sẽ hiểu được tâm ý của vi huynh, sau này toàn tâm toàn ý giúp đỡ vi huynh, đừng trở thành đồng loã với bọn trộm cắp là được.”
Triệu Nguyệt mở miệng cười: “Cướp lương thảo Diêu đại nhân cứu tế nạn dân, đánh mất Nguyên Thành, hôm nay khanh còn dám trở về Hoa Kinh?”
Triệu Nguyệt cười: “Trẫm nghe thấy tiếng thai máy, trẫm nghĩ đây chắc chắn là Thái tử.”
“Cố đại nhân thật can đảm.”
Triệu Nguyệt mở miệng cười: “Cướp lương thảo Diêu đại nhân cứu tế nạn dân, đánh mất Nguyên Thành, hôm nay khanh còn dám trở về Hoa Kinh?”
Hắn không dám nói cho Trương Huy biết hình như đầu ngón tay hắn đã không thể cử động được nữa.“Thần không sai, tại sao không dám?”
Thời khắc này, Triệu Nguyệt rất muốn gọi người tới bắt Cố Sở Sinh, nhưng thế lực Cố Sở Sinh ở kinh thành rắc rối phức tạp, hắn sợ lúc này gọi người vào, trong đám người đó có hơn phân nửa là người của Cố Sở Sinh. Không thăm dò rõ được bài tẩy của Cố Sở Sinh, hắn không dám tuỳ tiện khai chiến. Hai người bọn họ giống như mỗi người cầm một cây đao kề lên cổ đối phương, ai cũng không dám ra tay, chỉ có thể giằng co như thế.
Cố Sở Sinh quỳ dưới đất, đáp một cách thản nhiên. Triệu Nguyệt đột ngột đập tay vịn, giận dữ quát: “Khanh còn mặt mũi nói mình không sai?! Nếu khanh không sai, tại sao Nguyên Thành mất? Khanh cướp lương thảo Diêu Dũng làm gì? Khanh không tuân Thánh lệnh, ở lại Thanh Châu lâu như vậy để làm gì?!”
“Bệ hạ.” Cố Sở Sinh ngước mắt: “Ngài là Đế vương, dân chúng gặp hoạ, không nên cứu sao? Nếu như nên cứu, vậy lúc không chiến tranh, thần lạm dụng quân dụng lương thảo cứu người, tuy có lỗi nhỏ, nhưng đại thể không sao, vậy thì có lỗi nào để nói? Nguyên Thành là do tướng sĩ bỏ thành, không phải vi thần bỏ thành. Vi thần là một văn thần, vì bách tính ở lại trong thành, bị quân địch bắt được, may mắn sống sót, vậy thì lại có lỗi gì? Bệ hạ, nếu như thần có lỗi vậy lỗi duy nhất chính là trong lòng Bệ hạ thần sai rồi.”
Triệu Nguyệt không đáp, hắn cách rèm nhìn chằm chằm Cố Sở Sinh.
Thật ra hắn không nhìn thấy rõ, nhưng hắn lại cảm nhận được rõ ràng đối phương như một con mãnh hổ, ở ngay sau tấm rèm, nhìn hắn chằm chằm.
Hai bên trầm mặc giống như lẳng lặng đánh cờ, xem ai thua trước.
Thời khắc này, Triệu Nguyệt rất muốn gọi người tới bắt Cố Sở Sinh, nhưng thế lực Cố Sở Sinh ở kinh thành rắc rối phức tạp, hắn sợ lúc này gọi người vào, trong đám người đó có hơn phân nửa là người của Cố Sở Sinh. Không thăm dò rõ được bài tẩy của Cố Sở Sinh, hắn không dám tuỳ tiện khai chiến. Hai người bọn họ giống như mỗi người cầm một cây đao kề lên cổ đối phương, ai cũng không dám ra tay, chỉ có thể giằng co như thế.
Lát sau, Triệu Nguyệt thở hắt ra, nhẹ nhàng mỉm cười: “Cố đại nhân nói đúng, là gần đây tâm trạng trẫm không tốt, giận chó đánh mèo Cố đại nhân rồi. Có điều ở trong lòng trẫm vẫn luôn xem Sở Sinh là huynh đệ, trẫm có một lễ vật muốn tặng cho Sở Sinh. Hi vọng Sở Sinh nhận lễ vật này sẽ hiểu được tâm ý của vi huynh, sau này toàn tâm toàn ý giúp đỡ vi huynh, đừng trở thành đồng loã với bọn trộm cắp là được.”
Triệu Nguyệt bước lên trước dò xét, vẻ mặt Cố Sở Sinh rét lạnh. Hắn cuộn chặt nắm đấm, kiềm chế biểu cảm của mình, cười hỏi: “Bệ hạ có ý gì?”
Nghe vậy, Cố Sở Sinh hơi nghi hoặc: “Lễ vật Bệ hạ nói là…”
“Sở Du.”
Triệu Nguyệt bước lên trước dò xét, vẻ mặt Cố Sở Sinh rét lạnh. Hắn cuộn chặt nắm đấm, kiềm chế biểu cảm của mình, cười hỏi: “Bệ hạ có ý gì?”
Nghe vậy, Cố Sở Sinh hơi nghi hoặc: “Lễ vật Bệ hạ nói là…”
“Hiện giờ, Sở Du đang làm khách chỗ trẫm. À, cô ta còn mang thai con của Vệ Uẩn, không ngờ chứ nhỉ?”
Triệu Nguyệt bật cười: “Bọn họ, một người là tẩu tử, một người là tiểu thúc, đã dễ gây hiểu lầm, thế mà lại vẫn làm chuyện loạn luân này. Vô môi cẩu hợp thì cũng thôi, lại còn sinh ra một nghiệt chủng. Sở Sinh…” Triệu Nguyệt thở dài: “Chắc là khanh đau lòng lắm phải không? Có điều không sao, đợi trẫm giết Vệ Uẩn rồi, trẫm sẽ giải quyết đứa bé này cho khanh. Đến lúc đó, trẫm đích thân chủ hôn cho khanh, thế nào?”
Cố Sở Sinh không đáp. Hắn siết chặt nắm tay, ngẩng đầu lên, trong lời nói đầy ý cảnh cáo: “Ngài đừng động vào nàng.”
Lời này được lòng Triệu Nguyệt, hắn thấp giọng “Ha” một tiếng, chậm rãi nói: “Trẫm động tới cô ta hay không…” Giọng hắn ôn hoà: “Vậy phải xem ngài làm thế nào rồi, Cố đại nhân.”
Công chúa giả mang thai mà có thai máy đc k phải giả thành thật rồi chứ ?
Triệu Nguyệt đáng khinh, đáng ghét, đáng băm vằm trăm mảnh…… Gruzzzzzz………………
Triệu Nguyệt khốn nạn thật, sắp chết đến nơi còn mạnh miệng.
Vai ác sống lâu thật
Ta chờ đến ngày TN biết đc người đầu độc bản thân mình là Trưởng công chúa thì sẽ như thế nào ???
Mong tới cảnh giết Triệu Nguyệt quá đii
Đã định sẵn là hôn quân thì chỉ để dân chúng khinh miệt mà thôi
TN tàn ác với cả thiên hạ nhưng vẫn hết mực dịu dàng với Trưởng Cc, còn lo rằng trưởng cc biết mình có vấn đề sẽ đau lòng nhưng lại không ngờ rằng chính trưởng cc lại là thủ phạm. Thật đáng mỉa mai
Trong truyện này đúng là không ghét nổi nhân vật nào mà TN đáng thương quá sắp chết rôi mà vẫn lo cho kẻ tự tay độc chết mình ha?