Chương 158
Nàng sẽ không phản bội hắn, cũng không thể phản bội hắn
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Lúc Cố Sở Sinh đi từ trong cung ra, đêm đã khuya. Mùa xuân ở Hoa Kinh có lẽ đến sớm hơn và cũng ấm áp hơn Thanh Châu. Cố Sở Sinh đứng một mình trên hành lang. Một lát sau, hắn hít sâu một hơi, xoay người lẩn vào màn đêm. Nó thủ gắt gao ấn nó dưới nhân loại, mở ra vi đoản.
Cố Sở Sinh cầm ngọc bội của Vệ Uẩn đi tìm người trên danh sách của chàng trước, móc nối với bọn họ. Hắn cẩn thận dò hỏi thời gian làm việc và nghỉ ngơi thường ngày của Triệu Nguyệt, sau đó căn dặn: “Tối ngày mai, các ngươi liên hệ với Trưởng công chúa, người của ta và người của Vệ Uẩn cùng hợp tác, đưa Trưởng công chúa từ trong cung ra ngoài.”
Mọi người gật đầu, sau đó đội ngũ hai bên vạch ra một con đường. Tối hôm sau, Cố Sở Sinh đứng đợi ngoài cửa cung. Nàng lần đầu tiên trực diện như vậy cảnh tượng.
Mà lúc này, một nữ tử mù được dẫn vào trong nội cung.
Nữ tử kia mặc bộ váy lam nhạt, mặc dù mù nhưng đi lại không hề khác người thường. Nàng đi vào cung điện, kính cẩn hành lễ với Triệu Nguyệt, giọng điệu bình thản trầm tĩnh: “Ngọc Lâm Lang ra mắt công tử.” Tỏa sáng , ác lang vậy ánh mắt, bên trong.
“Đứng lên đi.” Giọng TriệuêNguyệt thều thàoắvô lực. TaiỉNgọc Lâm Langĩnhúc nhích, đứngfthẳng người dậy.ảTriệu Nguyệt vén¹rèm, mơ hồīcó thể thấyἷđược một cáiḹbóng, hắn congἰkhoé môi: “Ngheõnói y thuậtỉNgọc cô nươngỏrất giỏi, nhưngİtrời sinh bịímù, không biếtịvì sao Ngọcủcô nương khôngùtrị khỏi haiêmắt cho mình?”ể
“Nếu ta trịảkhỏi hai mắt,ợcông tử sẽẽđể ta đứngệở đây sao?”à
Ngọc Lâm Langfhàm tiếu đáp.‹Triệu Nguyệt khẽặcười: “Thật là°một cô gáiIthông minh.”
Nóifxong, Trương Huyİbước lên, đặtễgối kê tayìcho Triệu Nguyệt,ısau đó kínhìcẩn mời Ngọc‹Lâm Lang: “Ngọcèđại phu, mờiẳđi bên này.”:
Ngọc Lâm Langἳcũng không nhờỉngười đỡ mình,ẫtự ngồi vàoỡghế, sau đóḹgiơ tay đặtẫlên cổ tayễTriệu Nguyệt.
“Bệnh nàyắcủa ta đãồkhám rất nhiềuéy sinh.” TriệuĩNguyệt cười nhẹ:ἴ“Mọi người đều[nói do taíquá mệt mỏi,ɩnhưng ta khôngĨtin, cho nênõmuốn mời Ngọc[cô nương đếnõxem thử.”
NgọcẻLâm Lang khôngĭnói chuyện, lạiíđổi tay chẩnắmạch cho Triệu{Nguyệt, sau đóļcẩn thận dòĩhỏi sinh hoạtỡăn uống hàng¹ngày của TriệuứNguyệt, thói quen,ỉbệnh tình, rồiổviết một phươngĩthuốc, bảo ngườiĩđi sắc thuốc,ḹsắc xong mangĩlên. Kế tiếpảnàng lại lấyïkim bạc châmỗvào huyệt vịĺcủa Triệu Nguyệt,ịrồi rút kimĩra, ngâm vàoİtrong thuốc đãỉnấu.
Trong nháy mắt,jchén thuốc đổiỵmàu. Ngọc LâmİLang bình tĩnhĭhỏi: “Màu gì?”ự
Trương Huy vộiávàng bước lên,ĩnhìn thấy màuữsắc chén thuốcẫngày càng thẫm,ớcuối cùng hoànľtoàn biến thànhệmàu đen.
Trương Huyἷhoang mang nói:ỏ“Màu đen.”
NgọcằLâm Lang gậtḹđầu, tỏ vẻậđã hiểu. TriệuἶNguyệt cười nói:[“Ngọc cô nươngἴđã có đápìán trong lòngĭrồi sao?”
“Đúngứnhư công tửἲnghĩ, ngài khôngíbị bệnh, ngàiịbị trúng độc.”ì
Vẻ mặt TriệuểNguyệt không cảmĩxúc, hắn đãîsớm đoán được.ïNgọc Lâm Langἵtừ tốn nói:¹“Loại độc nàyớhiếm gặp, vốnilà độc mãnĩtính, quá trìnhậhạ độc nhấtıđịnh phải ítổnhất một tháng.íĐộc này doưngười hạ độcếuống trước khiẹlàm tình, cóἶthể tăng khoáiícảm. Sau haiẻtháng sử dụng,ẫngười giao hoan}cùng bắt đầuătrở nên tayàchân tê liệt,đmắt mờ, thườngìxuyên nhức đầu.ếQua tiếp haiĩtháng, người nọịsẽ bắt đầuìmiệng không thểốnói, mắt khôngễthể nhìn, tứẻchi tê liệt,¸không nhúc nhíchĩđược, cuối cùngíhoàn toàn mấtἳđi ý thức,ɨtừ từ màýchết.”
Nghe nóiáthế, Trương Huyệlập tức biếnἵsắc. Ánh mắtĨTriệu Nguyệt hoangửmang thẫn thờ.ếHồi lâu sau,Ïhắn chậm rãiÎhỏi: “Trừ làmớtình, còn cáchÍhạ độc nàoἵkhác không?”
NgọcãLâm Lang lấyĮlàm lạ nhìnľTriệu Nguyệt, sauếđó cúi đầuĺđáp: “Trọng điểmầcủa loại độcỉnày là dịchưthể giao nhau.ýLàm tình, mồừhôi, nước mắt,Ïnước miếng… bấtỗcứ cái gìúcó liên quanîđến tiếp xúcĮdịch thể đềuấcó khả năng.ìĐương nhiên, nếuingười hạ độcɨkiên nhẫn thìĺcó thể lấyịhương thơm hạáđộc trong thờiīgian dài, nhưngîít nhất phải¸mười mấy năm,ịcho nên ngườiụbình thường sẽỏkhông làm vậy.”è
Triệu Nguyệt ngheɩnói thế thìặchậm rãi cười:¸“Vậy bản thânĩngười hạ độcἶcó ảnh hưởngỡgì không?”
Lầnõđầu tiên NgọcẫLâm Lang ngheòhỏi chuyện liênỉquan đến người²hạ độc, khôngịkhỏi cảm thấyịcông tử này,thật lạ lùng,ìnhưng đã nhậnẫtiền người ta,ỉnàng vẫn gậtỉđầu đáp: “Bảnúthân người hạăđộc không sao,õchỉ tăng thêmỉhưng phấn trong‹lúc làm tình,ỷcho nên cóậvài quý nhânἵsẽ xem vậtĩnày như xuânỵdược mà sửèdụng.”
“Vậy loạiộđộc này cóùthể giải không?”ôTrương Huy bấtímãn khi TriệuẫNguyệt luôn hỏiởnhững chuyện màữông ta choîrằng không quanặtrọng, bèn sốtõruột lên tiếng.
“MớiIthì còn cóẩthể giải, nhưngİcông tử trúngỏđộc đã lâu,ũta chỉ cóἲthể giảm bớtItriệu chứng, chuyệnýgiải độc eɩlà không cònĩcách nào.”
“Cóľthể kéo dàiibao lâu?” GiọngfTriệu Nguyệt lạnhἲnhạt, giống nhưôkhông hề đểīý sinh tử.ἰNgọc Lâm Langệdo dự mộtĩlát, cuối cùngĮnói: “Khó màỉnói chính xácẹđược thời gian,,dựa theo tìnhồtrạng công tửЇhiện nay, nhanhâthì nửa tháng,ĩchậm thì mộtễnăm. Có điềuũít nhất dânõnữ có thểíđảm bảo côngıtử ra điĮthể diện.”
“Cáiãgì gọi làýra đi thểỉdiện?”
Triệu Nguyệtἰcười, Ngọc LâmừLang lãnh đạmḷđáp: “Giúp choÍcông tử không}khác gì bìnhĩthường, không trởîthành một kẻồbại liệt, muốnẫlàm gì thìủlàm, cho đếnứcái ngày phảiĬđến. Nhưng nếuỡlàm vậy, sợịlà thời gianưsống của côngợtử không dài.”ằ
Triệu Nguyệt khôngựđáp. Trương Huyẫbên cạnh giậnổdữ quát: “Côínói bậy bạẫgì đấy! Langổbăm như cô(mà nói chếtẩvới không chếtểcái gì?! Cô¹nhất định phảiĮtrị khỏi choìcông tử nhàíta, nếu khôngóta giết…”
“Trươngịthúc.”
Triệu Nguyệtểlãnh đạm mởĨmiệng. Tiếng Trương(Huy khựng lại,ảông đỏ mắt,ỹcuối cùng vẫnẻlui xuống.
“Ngọc côínương.” Triệu Nguyệtỉvén rèm lên,ḽlờ mờ nhìnõthấy bóng dángụNgọc Lâm Lang,ἶhờ hững nói:ổ“Con của taỳcòn bốn tháng‹nữa ra đời,ἴnếu ta cầuixin phần thểídiện này, côḷcó thể giúpĨta đợi đếnÍkhi nó raỉđời được không?”]
“Chuyện này…” NgọcồLâm Lang doádự một lát,đcuối cùng nói:ĭ“Để ta thửɨxem.”
“Cảm tạằcô nương.”
Triệu}Nguyệt mỉm cười,ỡđôi mắt congựcong. Nếu nhưïkhông vì bộľđồ vàng sángưkia, sự dịuĩdàng trên khuônịmặt ấy sẽ(trông giống nhưểmột tiên sinhỡdạy học bìnhĩthường.
“Vậy…” Hắn khẽỉthở dài: “Xin[cô nương choἰta phần thểἳdiện cuối cùng.”ļ
“Công tử yênïtâm.” Ngọc LâmọLang điềm tĩnhữnói: “Ta sẽãcố hết sứcḷcó thể.”
TriệuỉNguyệt gật đầu,ếNgọc Lâm Langưgọi Trương Huyõđến, đưa choũông ta mộtùphương thuốc, sauĪđó bảo ngườiúgói những dượcắthảo kia lại,ứdùng vải bốịbuộc lên mắtđTriệu Nguyệt.
“Đắpồnhư vậy mộtỉđêm, ngày maiếlà có thểỉnhìn thấy rồi.”ồ
“Đa tạ.”
TrươngfHuy dẫn NgọcĩLâm Lang raèngoài, đợi lúcìông quay lạiàthì đã nhìnừthấy Triệu Nguyệtḽngồi một mìnhἶtrên kim toạ.ỉHắn mặc longìbào cửu trảoĩvàng sáng, đầuếđội hoa quan,ứvải bố trắng}bịt mắt, thắt)nút sau gáy,ļrủ xuống.
Hắn vẫnâluôn duy trìỡnụ cười nhếch,môi, lẳng lặngìngồi đó. TrươngẫHuy bước tới,jdo dự một]lát, cuối cùng²nói: “Bệ hạúđừng nghe giangãhồ lang trungòkia nói năngἱbậy, thuộc hạĪlại phái ngườiõđi tìm lươngỗy.”
“Cô taợcó nói bậyỉhay không, ông[và ta khôngổrõ sao?” Triệu,Nguyệt đứng dậy,ẻTrương Huy lậpỉtức bước đến¹dìu. Triệu Nguyệtẩsờ soạng điỵra ngoài cửaốcung, chậm rãiỗnói: “Bảo ngườiỷbỏ hết huânĨhương đi, sau³này không choỉphép người bênĮcạnh ta đeo°túi hương.”
“Bệĺhạ…” Giọng TrươngἵHuy run rẩy:Į“Bấy lâu nay,ἱngài chỉ từngầlâm hạnh MaiảPhi nương nương…”ỹ
Triệu Nguyệt sữngữngươi. Lát sau,ỉhắn điềm tĩnhỵnói: “Không phảiínàng.”
“Ngài đãẫtừng ra tayởgiết trượng phu,ìgiết ca caìcủa Mai Phi,ĩlại còn gảÎcon gái duyìnhất của MaióPhi đi phiênủbang xa xaἷxôi…”
Trương Huyúrun rẩy, ôngЇmuốn nói nhữngỡlời này rấtĨlâu rồi, thếfnhưng chẳng aiídám nói những)lời này. Aiõcũng biết vị¸trí Mai Phiặở Hậu cungīkia trong lòngểvị Hoàng đếfnày thế nào,(nhưng đến hômờnay, ông khôngảthể không nói.
“Thù sâu hận lớn như thế…” Rốt cuộc Trương Huy lên tiếng: “Ngài cảm thấy Mai Phi buông bỏ được sao?”
Cố Sở Sinh hạ rèm xe, mời Trưởng công chúa lên xe ngựa. Đợi bà lên rồi, Cố Sở Sinh nhỏ giọng nói: “Sở Du đã bị Triệu Nguyệt bắt, lấy nàng để uy hiếp Vệ Uẩn. Bây giờ, thần định bắt người làm con tin trao đổi Sở Du.”
Triệu Nguyệt không đáp. Hắn đứng trên hành lang, gió đêm dìu dịu, mang theo sức sống mùa xuân.
Cho nên bà sẽ không phản bội hắn, không thể phản bội hắn.
“Nếu như nàng cũng phản bội ta…” Triệu Nguyệt khựng lại, khẽ thì thầm: “Ta nên tin ai đây?”
Cố Sở Sinh không đáp. Trưởng công chúa quay đầu nhìn về phía Hộ Quốc Tự, nhàn nhạt nói: “Phật môn thanh tịnh, gần đây mỗi khi cảm thấy tâm trạng bất an, ta đều sẽ tụng kinh niệm phật. Nếu Cố đại nhân không bỏ được chấp niệm, vậy thì đừng ngại thử xem.”“Khi ta còn nhỏ…” Hắn chậm rãi mở miệng: “Ta từng cảm thấy mọi thứ trên đời đều đẹp đẽ. Ta cho rằng cuộc đời con người tích đức hành thiện là sẽ được đền đáp xứng đáng. Nhưng ta lương thiện lại không được hồi báo, chỉ có khinh thường.”
Triệu Nguyệt cao giọng: “Ông im miệng!”
“Ta là Thế tử Tần Vương Phủ, nhưng không ai kính ta. Kế mẫu và đệ đệ muốn giết ta, nhục nhã ta hết lần này đến lần khác, còn phụ vương ta lại ngồi nhìn bàng quan. Đôi khi ta cảm thấy ta chết đi mới là chuyện tốt đối với mọi người.”
Giọng Trương Huy nghẹn ngào.Cố Sở Sinh chân thành cảm ơn.“Thù sâu hận lớn như thế…” Rốt cuộc Trương Huy lên tiếng: “Ngài cảm thấy Mai Phi buông bỏ được sao?”
“Chỉ có nàng không đối xử với ta như vậy.”
“Ta đã chuẩn bị sẵn cho ông và những huynh đệ khác thân phận mới ở Bắc Địch, đến đó sống cho tốt.”
“Bệ hạ…”Khoé môi Triệu Nguyệt mang theo ý cười: “Nàng đối xử với ta rất tốt, rất rất tốt. Ai cũng khinh thường ta, đều cảm thấy ta là kẻ dư thừa, chỉ có nàng che chở ta, ở cạnh ta. Ta đã từng muốn làm một người tốt, Trương thúc…” Giọng Triệu Nguyệt nhỏ lại: “Thời điểm ta có nàng, ta từng nghĩ cả đời này ta chờ đợi nàng là đủ rồi. Thế nhưng sau này ta phát hiện, ta nhẫn nhịn, ta mềm lòng, kết cục là nàng gả cho Mai Hàm Tuyết. Cho nên ta trở về Tần Vương Phủ, làm Thế tử gia, hại chết Mai Hàm Tuyết. Ông cho rằng nàng không biết sao? Nàng biết.”
Triệu Nguyệt khẽ “ha” một tiếng: “Ta đoán nàng biết. Lúc Tần Vương Phủ lụn bại, nàng vẫn cứu ta.”
Hắn yên tâm.
“Ta không phủ nhận ta yêu hắn…” Giọng Trưởng công chúa bình đạm: “Chuyện này không đáng xấu hổ, nhưng cũng sẽ không thay đổi điều gì. Cố đại nhân yên tâm.”
“Giữa ta và nàng, cách vài đại huyết thâm thù. Phụ vương nàng giết Hoàng gia gia của ta, ca ca nàng giết Phụ vương ta, ta giết trượng phu nàng, giết ca ca nàng, giữa chúng ta đã sớm thù sâu hơn biển, nhưng ta vẫn cứ thích nàng, nàng vẫn nhiều lần tha thứ cho ta. Từ niên thiếu đến nay, mỗi một lần khó khăn, nàng đều chưa từng vứt bỏ ta. Trương thúc, đời này, ai cũng có thể phản bội ta, nhưng nàng sẽ không.”
“Nhưng lòng người sẽ đổi mà.” Trương Huy lo lắng nói: “Bệ hạ, con người có thể tha thứ người khác một lần, hai lần, nhưng sẽ không…”
“Hôm nay, sức khoẻ hắn thế nào rồi?”
“Nếu như nàng cũng phản bội ta…” Triệu Nguyệt khựng lại, khẽ thì thầm: “Ta nên tin ai đây?”
Cho nên bà sẽ không phản bội hắn, không thể phản bội hắn.
Cả đời này, người duy nhất hắn có thể tin tưởng chính là bà.
“Nhưng lòng người sẽ đổi mà.” Trương Huy lo lắng nói: “Bệ hạ, con người có thể tha thứ người khác một lần, hai lần, nhưng sẽ không…”
“Ngươi nói gì vậy?” Trưởng công chúa bật cười, bà giơ tay vén tóc ra sau tai: “Ta không buồn, hắn có thể chết rồi, ta hết sức vui vẻ.”Giọng nói bà lạnh lẽo, Cố Sở Sinh nhận ra sự khác thường của bà, ngẩng đầu nhìn, nhẹ nhàng an ủi: “Người đừng buồn.”
“Trương Huy!”
Triệu Nguyệt cao giọng: “Ông im miệng!”
Triệu Nguyệt khẽ “ha” một tiếng: “Ta đoán nàng biết. Lúc Tần Vương Phủ lụn bại, nàng vẫn cứu ta.”
Động tác Trương Huy cứng đờ. Lát sau, ông quỳ xuống, nhắm mắt, run run cất tiếng: “Nô tài biết lỗi.”
Cố Sở Sinh rủ mắt. Trưởng công chúa quan sát hắn: “Hình như lần này Cố đại nhân trở về có khác biệt rất lớn?”Cố Sở Sinh do dự, rốt cuộc nói: “Thần rất tò mò…” Hắn ngước mắt nhìn bà: “Người thật sự không có tình cảm với hắn sao?”Triệu Nguyệt không nói nữa, dường như hắn cảm thấy hơi lạnh. Hồi lâu sau, hắn kéo y sam, mở miệng: “Thời điểm then chốt, ông dẫn Mai Phi ra ngoài theo lối thông đạo địa cung. Đến lúc đó, ông đừng gọi nàng dậy, đưa nàng ra khỏi là được. Ông bảo vệ nàng và tiểu Hoàng tử, nếu như có gì ngoài ý muốn, ông tự mình xử lý.”
“Ta đã chuẩn bị sẵn cho ông và những huynh đệ khác thân phận mới ở Bắc Địch, đến đó sống cho tốt.”
“Bệ hạ…”
Nhưng ông không nói, ông chẳng thể nói được gì. Đến thời khắc cuối cùng, quân chủ ông hầu hạ, vẫn chừa cho bọn họ đường lui.
Cố Sở Sinh nhíu mày. Trưởng công chúa khẽ bật cười: “Hậu cung hắn nhiều phi tử như vậy, ta không tin hắn chưa từng ngủ với một ai. Hắn điều tra từng người một, tra hết được sao?”
Giọng Trương Huy nghẹn ngào.
“Đa tạ Công chúa chỉ điểm.”Nhưng ông không nói, ông chẳng thể nói được gì. Đến thời khắc cuối cùng, quân chủ ông hầu hạ, vẫn chừa cho bọn họ đường lui.
Trưởng công chúa sững sờ, sau đó lập tức gật đầu: “Được, bây giờ hắn rất quan tâm đứa bé, mặc dù ít đến gặp ta, nhưng thường xuyên cho người hỏi han tin tức đứa trẻ.”Cho nên không phải hắn không biết mà là hắn biết, nhưng giả vờ chẳng biết, kiên trì bắt lấy một mộng cảnh hư ảo.
Thời điểm Ngọc Lâm Lang chẩn bệnh cho Triệu Nguyệt, người của Cố Sở Sinh đã tiếp cận được Trưởng công chúa. Hiện giờ, Triệu Nguyệt không thường xuyên đến chỗ Trưởng công chúa. Ban đêm, bà đều ngủ một mình. Dưới sự phối hợp của bà, kế hoạch tiến hành thuận lợi một cách dị thường. Cố Sở Sinh đợi ở bên ngoài cửa cung một lúc, Trưởng công chúa gấp gáp xuất hiện trước mặt Cố Sở Sinh, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Ta là Thế tử Tần Vương Phủ, nhưng không ai kính ta. Kế mẫu và đệ đệ muốn giết ta, nhục nhã ta hết lần này đến lần khác, còn phụ vương ta lại ngồi nhìn bàng quan. Đôi khi ta cảm thấy ta chết đi mới là chuyện tốt đối với mọi người.”“Người lên xe trước đi.”
“Người lên xe trước đi.”
Cố Sở Sinh hạ rèm xe, mời Trưởng công chúa lên xe ngựa. Đợi bà lên rồi, Cố Sở Sinh nhỏ giọng nói: “Sở Du đã bị Triệu Nguyệt bắt, lấy nàng để uy hiếp Vệ Uẩn. Bây giờ, thần định bắt người làm con tin trao đổi Sở Du.”
Kiếp trước, Trưởng công chúa đã thật sự làm thế. Dù cho yêu hắn, nhưng bà lại quyết đoán giết hắn, sau đó phong hắn làm Phò mã, đặt hắn vào Hoàng lăng.
“Chỉ có nàng không đối xử với ta như vậy.”
Trưởng công chúa sững sờ, sau đó lập tức gật đầu: “Được, bây giờ hắn rất quan tâm đứa bé, mặc dù ít đến gặp ta, nhưng thường xuyên cho người hỏi han tin tức đứa trẻ.”
“Hôm nay, sức khoẻ hắn thế nào rồi?”
Cố Sở Sinh nhanh chóng dò hỏi, Trưởng công chúa sững người, sau đó cúi đầu nói: “Hắn thường xuyên đau đầu, bắt đầu hay quên, mắt cũng không thấy rõ. Hắn không dám để người khác biết, nhưng ta nhận ra được. Gần đây, hắn tìm danh y khắp nơi, hắn còn tưởng ta không biết.”
Cho nên không phải hắn không biết mà là hắn biết, nhưng giả vờ chẳng biết, kiên trì bắt lấy một mộng cảnh hư ảo.
“Trương Huy!”
“Hôm nay cho dù hắn tìm được danh y cũng không thể cứu nữa, có điều nếu hắn biết chuyện người hạ độc…”
“Khi ta còn nhỏ…” Hắn chậm rãi mở miệng: “Ta từng cảm thấy mọi thứ trên đời đều đẹp đẽ. Ta cho rằng cuộc đời con người tích đức hành thiện là sẽ được đền đáp xứng đáng. Nhưng ta lương thiện lại không được hồi báo, chỉ có khinh thường.”Cố Sở Sinh nhíu mày. Trưởng công chúa khẽ bật cười: “Hậu cung hắn nhiều phi tử như vậy, ta không tin hắn chưa từng ngủ với một ai. Hắn điều tra từng người một, tra hết được sao?”
Cố Sở Sinh im lặng.Khoé môi Triệu Nguyệt mang theo ý cười: “Nàng đối xử với ta rất tốt, rất rất tốt. Ai cũng khinh thường ta, đều cảm thấy ta là kẻ dư thừa, chỉ có nàng che chở ta, ở cạnh ta. Ta đã từng muốn làm một người tốt, Trương thúc…” Giọng Triệu Nguyệt nhỏ lại: “Thời điểm ta có nàng, ta từng nghĩ cả đời này ta chờ đợi nàng là đủ rồi. Thế nhưng sau này ta phát hiện, ta nhẫn nhịn, ta mềm lòng, kết cục là nàng gả cho Mai Hàm Tuyết. Cho nên ta trở về Tần Vương Phủ, làm Thế tử gia, hại chết Mai Hàm Tuyết. Ông cho rằng nàng không biết sao? Nàng biết.”
Giọng nói bà lạnh lẽo, Cố Sở Sinh nhận ra sự khác thường của bà, ngẩng đầu nhìn, nhẹ nhàng an ủi: “Người đừng buồn.”
“Ngươi nói gì vậy?” Trưởng công chúa bật cười, bà giơ tay vén tóc ra sau tai: “Ta không buồn, hắn có thể chết rồi, ta hết sức vui vẻ.”
Triệu Nguyệt không đáp. Hắn đứng trên hành lang, gió đêm dìu dịu, mang theo sức sống mùa xuân.
Cố Sở Sinh do dự, rốt cuộc nói: “Thần rất tò mò…” Hắn ngước mắt nhìn bà: “Người thật sự không có tình cảm với hắn sao?”
“Có.” Trưởng công chúa khẽ cười: “Sao lại không có chứ? Có điều, Cố đại nhân…” Trưởng công chúa ngước mắt nhìn hắn: “Đời người chưa bao giờ là một lối, không phải nói ta yêu hắn thì chứng tỏ ta không giết hắn. Ta yêu hắn, nhưng thù nhà là thật, khuất nhục là thật, hắn sủng hạnh người khác là thật, hắn không xứng làm vua là thật. Cho dù là vì người nhà ta, con gái ta, chính ta, hay là vì lê dân bách tính giang sơn thiên hạ này, ta đều phải giết hắn. Sau khi giết hắn, ta sẽ đặt hắn vào quan tài của ta, phong hắn làm Phò mã.”
“Ta không phủ nhận ta yêu hắn…” Giọng Trưởng công chúa bình đạm: “Chuyện này không đáng xấu hổ, nhưng cũng sẽ không thay đổi điều gì. Cố đại nhân yên tâm.”
Cố Sở Sinh im lặng.
Hắn yên tâm.
Kiếp trước, Trưởng công chúa đã thật sự làm thế. Dù cho yêu hắn, nhưng bà lại quyết đoán giết hắn, sau đó phong hắn làm Phò mã, đặt hắn vào Hoàng lăng.
Cố Sở Sinh rủ mắt. Trưởng công chúa quan sát hắn: “Hình như lần này Cố đại nhân trở về có khác biệt rất lớn?”
Cố Sở Sinh không đáp. Trưởng công chúa quay đầu nhìn về phía Hộ Quốc Tự, nhàn nhạt nói: “Phật môn thanh tịnh, gần đây mỗi khi cảm thấy tâm trạng bất an, ta đều sẽ tụng kinh niệm phật. Nếu Cố đại nhân không bỏ được chấp niệm, vậy thì đừng ngại thử xem.”
“Đa tạ Công chúa chỉ điểm.”
Động tác Trương Huy cứng đờ. Lát sau, ông quỳ xuống, nhắm mắt, run run cất tiếng: “Nô tài biết lỗi.”Cố Sở Sinh chân thành cảm ơn.
Nếu tương lai CSS xuất gia,. Chắc phải cảm ơn trưởng công chúa. TN tự lừa mình dối người. Tạo ảo giác cho bnar thân
Trưởng công chúa là người cứng rắn, rạch ròi. Yêu hận rõ ràng không nhầm lẫn
Cái Triệu Nguyệt theo đuổi cả đời chỉ do chấp niệm sinh ra mà thôi.
Triệu Nguyệt và công chúa từ lúc sinh ra đã định sẵn ko thể ở bên nhau rồi. Hix
Trưởng công chúa thật lý trí
Chuyện tình trưởng công chúa va triệu nguyệt ko thành âu cũng thật tiếc
Mới nói xong mà đã biết :)))) TN chỉ lừa mình dối người thôi :)))))
Tình yêu của Trưởng công chúa rất lý trí, không mù quáng. Biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm?
TCC rất là lý trí luôn chứ không phải đùa được đâu, nếu mà là người khác thì có khi giờ đang bị cuốn vào vòng xoáy yêu hận lẫn lộn rồi