Sơn Hà Chẩm – Chương 159

Chương 159

Ta tới đón nàng, xuống đây đi, chầm chậm thôi

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Lúc xe ngựa đi về hướng Cố phủ. Vệ Uẩn cũng đã chiếm được thành trì cuối cùng của Thanh Châu. Bí đao kinh sợ , hắn ba ba nói.

Sau khi Du Thuỷ phá, Thanh Châu mất đi phòng tuyến tự nhiên. Vệ Uẩn biết Triệu Nguyệt không thật sự muốn tấn công Bạch Lĩnh nên căn bản không hề rút quân. Ngược lại, trước khi thư tín Triệu Nguyệt đến, chàng liên kết với Thẩm Hữu và Tần Thời Nguyệt chia thành ba đường tấn công một mạch, tóm gọn toàn bộ Thanh Châu. Cùng lúc đó, chàng gửi thư cho Sở Lâm Dương ở Lạc Châu, bảo hắn dẫn binh đến đây. Đường An đem suy nghĩ theo nhà mình lão.

Đợi lúc thư tín Triệu Nguyệt đến, Thanh Châu đã hoàn toàn rơi vào tay Vệ Uẩn. Vệ Uẩn đọc thư Triệu Nguyệt gửi. Tần Thời Nguyệt lo lắng hỏi: “Vương gia, Triệu Nguyệt nói thế nào?” Không có gì thở dốc nàng sau lưng nhất đặng.

“Hắn muốn chúng ta lui binh trở về Du Thuỷ.”

Vệ Uẩn nắm chặt bức thư, lạnh lùng nói: “Bắt đầu tính từ ngày nhận thư. Trễ một ngày, hắn sẽ gửi một ngón tay của Đại phu nhân.” Liệt Phong vững vàng kháp ở Kiêu Điểu

Tần Thời Nguyệt rùng mình: “Vậy làm sao đây, chúng ta lui về ư?”

“Sở đại ca còn bao lâu nữa?”

“Thư tới nói trưa nay sẽ tới.” Cái tay kia tái nhợt đáng sợ, nhưng độ mạnh.

Chun b nh tri, Sđi ca đếnòthì giao ThanhjChâu và toàn¹b phía TâyĬDu Thu choÍhuynh y, chúngíta lui vDu Thu. Ngươiîphái ngưi theoÎdõi ngưi đưaĩtin cho TriuếNguyt, đng đ¹bn chúng thb câu đưaếthư, con nào{bay lên, bnļchết con đó.”

Triu Nguyt yêucu lui binhlà chuyn nmôtrong d liu,gi S LâmDương đến DuThu, chuyn chàngélui binh cũngđã tính xong.ìNếu không dùngb câu đưaithư, đi phongthư th haiđến tay TriuNguyt thì chcphi hơn natháng.

Mà hơn natháng cũng đãÏđ cho CS Sinh nm[gi thế cctrong thành. Daítheo tính toánôban đu, hinĩgi Triu Nguytăđã sp phátđc. C SSinh và Trưngcông chúa liên¹th, chuyn nmãtrong tay HoaéKinh cũng chĺmt vài ngàymà thôi.

V Unli xem xéttình hình hômnay mt lưtЇri nói: “Saujkhi lui vĮphòng th Du¹Thu, tt cthng nht dnbinh v CôníChâu.”

Vương giađnh ch cnC S Sinhănm gi thếêcc trong kinhs lp tcĨtn công Hoa{Kinh?”

V Ungt đu, chàngngưc mt nhìnv hưng HoaIKinh, mt taõra m áp:İ“Ta không thđ Đi phu¸nhân và tiuThế t ,li đó quálâu, ta phiti chăm sócnàng.”

Nghe thế,Tn Thi Nguytngn ngưi, sauìđó bt cưi:Nhc mi nh,tiu Hu giađã là phthân ngưi tari.”

V Unnghe nói thếthì nhếch ming,không nhn đưc)mà cong khoéìmôi.

Chàng khép tayáo, nhìn vphương xa. Hilâu sau, rtıcuc đáp: “Đúngđvy.”

Chàng cũngfđã là phthân ngưi taýri.

Bên V Unĭchun b xongâmi th, bêníphía C SISinh đã kínhcn mi Trưngcông chúa đếnC ph. Saukhi lnh toànb tư binhưsn sàng, hnĩngi trong nhàưch Triu Nguytđến.

Lúc này triđđã sáng, TriuɩNguyt đang tháoágói thuc xung,đôi mt lĩm ca hn(sáng lên tngchút mt. Trương)Huy nhìn thyếánh mt hncó tiêu cïthì mng rnói: “B hnhìn thy chưa?”į

Triu Nguyt thícháng mt lát.Hn đã khôngĩnhìn thy lâuălm ri, hômɨnay đt nhiênthy ánh sáng,ìtâm trng hncũng tt lên,cao ging nói:Trng thưng Ngccô nương!”

Dtéli, hn đngdy, bưc nhanhv phía cungđin Trưng côngchúa, vui v{hi: “Hôm nayìMai Phi đãdy chưa?”

Vahi xong, hnlp tc nhìnĺthy cung nbưc nhanh ti,hong ht gi:{“B h!”

Vôĭl!” Trương Huyfquát mng: “Hptp như thế¸còn ra thìthng gì?”

“BĮh Cung nkhông đ ý)Trương Huy, nônjnóng nói: “Khôngthy Mai Phiđâu c!”

Scmt Triu Nguytírét lnh, TrươngèHuy do dàbưc lên: “Cóphái ngưi đitìm…

Đóng cngĭthành li! Tìhôm nay trđi, nếu khôngļcó Thánh lnh,ưcm ra khiĬthành.”

Triu Nguytİlnh ging ralnh, sau đóđi v hưngľNg thư phòng:Triu Đi hcsĩ C SãSinh vào cung(yết kiến.”

CĭS Sinh ch²đi li nàyca Triu Nguyt,ĩhn thay quanbào, v mtótrm tĩnh nhpÍcung, khu đuínói: “Tham kiếnB h.”

TriuNguyt cho mingưi lui xung,đi thng vàovn đ: “Maiīphi đâu?”ú

C S Sinhngng đu lên,l ra vìmt nghi hoc:“B h cóý gì?”

Ítgi b choÎtrm!”

Triu Nguytrng gin: “Khanhđưa ngưi giuúđi đâu ri?!”ĩ

“B h nóigì l vy,Îlàm sao viìthn biết MaiĩPhi đâu?”

Triu Nguyt khôngnói chuyn, hn)nhìn chm chmìC S Sinh,hơi th gpjgáp: “Trm choľkhanh gp mtĮS Du, trmbo đm SÍDu không sao,ôkhanh đưa Maiphi tr vcho trm.”

“Bîh đòi mtngưi ch ta,li ch đnhíđi mt lngp thôi sao?”

C S Sinhămm cưi, cũngɩkhông vòng voïvi Triu Nguyt.Triu Nguyt gõákim to, lnhging: “Khanh biếttrm phi trgiá bao nhiêuđ đi ly³S Du không,khanh cho rngbt đưc Maiphi thì trm,s th S°Du sao?”

“Bĩh bt Sɨđi tiu thưũlà vì lyS đi tiuòthư làm contin uy hiếpĩV Un. Vych cn Sĩđi tiu thư li Hoa,Kinh, khiến VUn cm thyĪmình b uyhiếp là đưc,ĩti sao nhtđnh phi átrong tay Bh ch?”

CS Sinh nhìnįTriu Nguyt, thdài: “B h,vi thn khôngphi mun điđch vi ngài,vi thn ch°lo lng choíS đi tiuâthư. Bây gi,ĭnàng đang mangİthai, vn làïthi đim nguyjhim. Vi thnch mun đíchthân chăm sócnàng.”

Khanh thttình sâu nghĩanng vi côta.” Triu Nguyttrào phúng: “Nhưngchc gì ngưita đã cmkích? Bây gi,cô ta đã]là ngưi caĩV Un, khanhcòn mun vìcô ta màkhiêu chiến vitrm như vyùsao?”

Lúc trưcMai Phi nươngnương đã có¸Phò mã C,S Sinh imếlng nhìn TriuįNguyt: “Ngài cóìbuông tay sao?”í

Li này khiếnTriu Nguyt sngngưi, hn nhìnĩC S Sinhtrưc mt, đtnhiên sc tnh.

CS Sinh khôngth nào bttay vi VáUn…

Triu Nguyt quáărõ, C SSinh và hnlà cùng mtloi ngưi. Năm(đó hn hnÍMai Hàm Tuyếtİđến mun ănătươi nut sng,C S Sinhhôm nay elà đã mungiết V Unt lâu, cònïnói gì đếnbt tay?

Hn doĭd chc lát,fC S SinhÏcưi kh: “Thnɨkhông nói nóign nói xa:vi B hna, trong lòngS Sinh chcó ba th:ídân chúng, Hoàngquyn và SiDu. Thn vìédân chúng nênɨcưp lương thoDiêu Dũng, ngàiđng ép thn.(Hn ngài cũngkhông mun niđu vi viĩthn HoaĩKinh trưc đúngìkhông?”

Khanh uyhiếp trm?”

LàĩB h uyhiếp thn!”

CS Sinh đtngt cao ging:¹“Yêu cu màvi thn đưara có cáiánào làm hngmưu đ caîB h chưa?!ÍNàng đưc nuôngЇchiu t bé,bây gi liĩmang thai, ngàinht nàng li,l xy rachuyn gì thì]ngài bo taếlàm sao đây?!”Í

“Ngài đt mìnhívào hoàn cnhìca thn mànghĩ đi. MaiPhi nương nương trong taythn… C SïSinh lnh lùngínhìn Triu Nguyt:“Mt ngày thnĩchưa gp đưcS Du, ngàyđó ngài đnghòng gp đưcMai Phi. SĩDu mt mtÎsi tóc, thnĪs khiến Mai³phi đn gpĺmưi ln!”

Khanhdám!” Triu Nguytĺđp bàn: “Khanhdám chm vàoĩmt đu ngóntay ca nàng,ta s mócđa tr trongbng S Dura cho khanh.ïC đi nhânnhìn thy conâca V Unchc chn sêrt vui v.”:

Nghe thế, Cố Sở Sinh cười: “Bệ hạ nói đúng lắm, quả thật ta nhìn thấy con của Vệ Uẩn sẽ rất vui vẻ, không biết Bệ hạ nhìn thấy con mình thì có vui hay không đây?”

“Nếu trong lòng thần không có nàng, thần cần gì tranh chấp với Bệ hạ chứ?”

Sắc mặt Triệu Nguyệt tái xanh, Cố Sở Sinh cười to, xoay người bỏ đi.

Triệu Nguyệt thấy dáng vẻ không thèm để tâm của hắn, cuối cùng không nhịn được mở miệng: “Trong lòng khanh có Sở Du sao?”

Nghe thế, Cố Sở Sinh cười: “Bệ hạ nói đúng lắm, quả thật ta nhìn thấy con của Vệ Uẩn sẽ rất vui vẻ, không biết Bệ hạ nhìn thấy con mình thì có vui hay không đây?”

Triệu Nguyệt thấy dáng vẻ không thèm để tâm của hắn, cuối cùng không nhịn được mở miệng: “Trong lòng khanh có Sở Du sao?”

“Thế nào, Trương Huy…” Triệu Nguyệt dựa ra sau ghế: “Ông cũng cảm thấy trẫm hoang đường sao?”

“Nếu hắn phản thật…” Thần sắc Triệu Nguyệt lạnh lùng: “Ai giết ai còn chưa biết đâu.”

Cố Sở Sinh dừng bước. Lát sau, hắn khẽ thở dài.

Trương Huy hơi do dự, Triệu Nguyệt không nói. Lát sau, hắn chậm rãi bật cười: “Nhịn?”***Tác giả có lời muốn nói:

“Nếu trong lòng thần không có nàng, thần cần gì tranh chấp với Bệ hạ chứ?”

Cố Sở Sinh khẽ cười, hắn vươn bàn tay thư sinh của mình tới, dịu dàng nói: “Ta đến đón nàng, xuống đây đi, chầm chậm thôi.”

Trương Huy lui xuống, dẫn người đi vào địa lao. Lúc xuống địa lao, Sở Du vẫn còn đang ngủ nửa tỉnh nửa mê. Trong địa lao không phân biệt sáng tối, căn bản Sở Du không biết mình đang thức hay đang ngủ. Trương Huy thấy nàng, không hề hoà nhã nói: “Ra đây, đi theo ta.”

Cả hai đều không lên tiếng. Lát sau, rốt cuộc Triệu Nguyệt nhượng bộ: “Ta bảo người đưa cô ta đến Cố phủ, từ nay khanh và cô ta cùng bị giam lỏng.”

Tác giả có lời muốn nói:

“Bệ…”

Trương Huy không biết phải khuyên thế nào. Triệu Nguyệt một tay chống đầu, cười nói: “Trẫm còn muốn làm một chuyện khác nữa đây. Ông phái người đến Bắc Địch, nói với Tô Tra rằng trẫm muốn nội ứng ngoại hợp với hắn, giáp công Bạch Châu, lại cấp riêng cho hắn một con đường đi từ Thanh Châu thẳng đến Hoa Kinh, tặng luôn Yến Châu cho hắn. Sau đó, ông cũng nói y như vậy với Trần Quốc, bảo Trần Quốc giáp công Lạc Châu. Giang sơn Đại Sở này, bất luận quốc gia nào, bọn chúng đánh được, trẫm ký hiệp ước nhường toàn bộ cho bọn chúng! Bây giờ, bọn chúng thiếu lương, trẫm cấp lương, bọn họ thiếu binh, trẫm cấp binh, trẫm chỉ có một yêu cầu…” Triệu Nguyệt khẽ cười: “Băm vằm đám loạn thần tặc tử Vệ Uẩn, Tống Thế Lan, Sở Lâm Dương thành trăm mảnh cho trẫm!”

“Đây là giới hạn rồi!” Triệu Nguyệt cao giọng, Cố Sở Sinh im lặng. Hắn suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu: “Được, ngài đưa nàng đến Cố phủ, thần gặp được người sẽ lập tức đưa Mai Phi nương nương trở về.”

Sở Du mỉm cười, lười nhác duỗi thắt lưng, bước từ trên giường xuống: “Trương công công đích thân đến đón, Sở Du thật lấy làm sợ hãi.”

Dứt lời, Cố Sở Sinh sải bước ra ngoài.

Chờ sau khi hắn ra cửa, Triệu Nguyệt nhấc một chân đạp lật bàn. Trương Huy vội chạy tới: “Bệ hạ, Bệ hạ bớt giận!”

Trương Huy run run cánh môi: “Ngài điên rồi…”

“Khinh người quá đáng…” Giọng Triệu Nguyệt run lên: “Khinh người quá đáng!”

Hắn khoát tay: “Ông đưa Sở Du đi, đón nương nương về, sau đó phái người đến bao vây Cố phủ.”

“Bệ hạ.” Trương Huy nhỏ giọng nói: “Chi bằng nô tài dẫn theo người, chỉ cần nương nương thoát thân, nô tài lập tức…”

Giọng Triệu Nguyệt thấp xuống: “Bọn chúng muốn giết trẫm thì cũng thôi… Bọn chúng còn muốn xúi giục người duy nhất tốt với trẫm tới giết trẫm… Thiên hạ này đã giành hết tất cả những gì trẫm có, ngay cả người duy nhất quan trọng nhất hôm nay của trẫm là Mai phi mà bọn chúng cũng muốn cướp. Ông nói đi…” Triệu Nguyệt ngước mắt nhìn Trương Huy: “Trẫm làm những chuyện này là sai sao?”

Dứt lời, Trương Huy ra dấu “Cắt yết hầu”. Triệu Nguyệt cười khẩy: “Giết Cố Sở Sinh ở kinh thành? Ông có biết hắn cài bao nhiêu người ở Hoa Kinh không?”

“Nếu hắn phản thật…” Thần sắc Triệu Nguyệt lạnh lùng: “Ai giết ai còn chưa biết đâu.”

Dứt lời, Trương Huy ra dấu “Cắt yết hầu”. Triệu Nguyệt cười khẩy: “Giết Cố Sở Sinh ở kinh thành? Ông có biết hắn cài bao nhiêu người ở Hoa Kinh không?”Đừng lo, Vệ Uẩn thời điểm đại chiến cuối cùng càng soái hơn!

“Vậy Bệ hạ… nhịn sao?”

Cố Sở Sinh lúc này soái nhỉ?

“Vậy Bệ hạ… nhịn sao?”

Trương Huy hơi do dự, Triệu Nguyệt không nói. Lát sau, hắn chậm rãi bật cười: “Nhịn?”

Ánh mắt hắn lộ ra vẻ hung ác: “Cuộc đời này, trẫm nhẫn nhịn biết bao nhiêu chuyện. Hôm nay, trẫm cũng đã sắp chết rồi, vậy mà còn phải nhịn bọn chúng sao? Bọn chúng không để ý Đại Sở này, thiên hạ này, bách tính này sao?”

Cả hai đều không lên tiếng. Lát sau, rốt cuộc Triệu Nguyệt nhượng bộ: “Ta bảo người đưa cô ta đến Cố phủ, từ nay khanh và cô ta cùng bị giam lỏng.”

Triệu Nguyệt cảm thấy mùi máu tanh xộc lên, hai tay hắn chống lên đầu gối, thở gấp: “Trẫm không yên, ai trong bọn chúng cũng đừng hòng yên! Bọn chúng cảm thấy bây giờ trẫm rất xấu xa? Ha.” Triệu Nguyệt bật cười: “Trẫm cho bọn chúng thấy con người có thể xấu xa đến mức nào! Trương Huy, ông căn dặn xuống dưới…” Triệu Nguyệt vẫy tay, gọi Trương Huy tới gần, nhỏ giọng nói: “Lệnh binh lính Giang Bạch vứt toàn bộ thi thể ôn dịch xuống sông.”

Triệu Nguyệt cảm thấy mùi máu tanh xộc lên, hai tay hắn chống lên đầu gối, thở gấp: “Trẫm không yên, ai trong bọn chúng cũng đừng hòng yên! Bọn chúng cảm thấy bây giờ trẫm rất xấu xa? Ha.” Triệu Nguyệt bật cười: “Trẫm cho bọn chúng thấy con người có thể xấu xa đến mức nào! Trương Huy, ông căn dặn xuống dưới…” Triệu Nguyệt vẫy tay, gọi Trương Huy tới gần, nhỏ giọng nói: “Lệnh binh lính Giang Bạch vứt toàn bộ thi thể ôn dịch xuống sông.”

“Bệ hạ?!”

Trương Huy không đáp. Triệu Nguyệt bình tĩnh nhìn ông: “Trương Huy, nếu ông không muốn, trẫm không ép ông, cứ đi đi. Ông hầu hạ trẫm nhiều năm, trẫm sẽ không làm gì ông.”

“Bọn chúng đối xử với trẫm như vậy, còn không chịu cho trẫm báo thù hả?! Từ ngày bọn chúng ép trẫm, bọn chúng nên biết bản thân phải trả giá đắt cỡ nào!”

Trương Huy hoảng hốt lắp bắp: “Ngài làm vậy… ngài làm vậy…”

“Thế nào, Trương Huy…” Triệu Nguyệt dựa ra sau ghế: “Ông cũng cảm thấy trẫm hoang đường sao?”

Ánh mắt hắn lộ ra vẻ hung ác: “Cuộc đời này, trẫm nhẫn nhịn biết bao nhiêu chuyện. Hôm nay, trẫm cũng đã sắp chết rồi, vậy mà còn phải nhịn bọn chúng sao? Bọn chúng không để ý Đại Sở này, thiên hạ này, bách tính này sao?”

“Bệ hạ…”

“Bệ hạ…”

“Bệ hạ?!”

Trương Huy không biết phải khuyên thế nào. Triệu Nguyệt một tay chống đầu, cười nói: “Trẫm còn muốn làm một chuyện khác nữa đây. Ông phái người đến Bắc Địch, nói với Tô Tra rằng trẫm muốn nội ứng ngoại hợp với hắn, giáp công Bạch Châu, lại cấp riêng cho hắn một con đường đi từ Thanh Châu thẳng đến Hoa Kinh, tặng luôn Yến Châu cho hắn. Sau đó, ông cũng nói y như vậy với Trần Quốc, bảo Trần Quốc giáp công Lạc Châu. Giang sơn Đại Sở này, bất luận quốc gia nào, bọn chúng đánh được, trẫm ký hiệp ước nhường toàn bộ cho bọn chúng! Bây giờ, bọn chúng thiếu lương, trẫm cấp lương, bọn họ thiếu binh, trẫm cấp binh, trẫm chỉ có một yêu cầu…” Triệu Nguyệt khẽ cười: “Băm vằm đám loạn thần tặc tử Vệ Uẩn, Tống Thế Lan, Sở Lâm Dương thành trăm mảnh cho trẫm!”

Cố Sở Sinh dừng bước. Lát sau, hắn khẽ thở dài.

“Bệ hạ…”

Trương Huy run run cánh môi: “Ngài điên rồi…”

“Trẫm điên sao?” Triệu Nguyệt nghe vậy, cười to: “Đúng vậy, trẫm điên rồi, nhưng vậy thì sao?!”

Sắc mặt Triệu Nguyệt tái xanh, Cố Sở Sinh cười to, xoay người bỏ đi.

Triệu Nguyệt đứng lên, phẩy tay áo, giận dữ quát: “Trẫm điên rồi, trẫm cũng là Đế vương Đại Sở này! Là bọn chúng ép trẫm! Thuở thiếu thời, cả thiên hạ đều khinh thường trẫm. Trẫm chịu đựng trăm cay nghìn đắng, khó khăn lắm mới lên làm Hoàng đế, vậy mà bọn chúng lại trăm phương nghìn kế muốn phản trẫm. Trẫm làm sai cái gì? Trẫm tốn nhiều sức lực như vậy, hi sinh nhiều như vậy, khó khăn lắm mới leo lên được Hoàng vị. Trẫm xây Lãm Nguyệt Lâu cho Mai phi thì đã sao? Chẳng phải trẫm sưu cao thuế nặng là vì đề phòng bọn chúng à?! Bọn chúng không có lòng phản, trẫm cần phải phòng bị như vậy sao?! Trẫm là thiên tử, là quân chủ, bọn chúng là thần! Là nô tài! Thế mà bọn chúng lại ép trẫm như vậy…”

Giọng Triệu Nguyệt thấp xuống: “Bọn chúng muốn giết trẫm thì cũng thôi… Bọn chúng còn muốn xúi giục người duy nhất tốt với trẫm tới giết trẫm… Thiên hạ này đã giành hết tất cả những gì trẫm có, ngay cả người duy nhất quan trọng nhất hôm nay của trẫm là Mai phi mà bọn chúng cũng muốn cướp. Ông nói đi…” Triệu Nguyệt ngước mắt nhìn Trương Huy: “Trẫm làm những chuyện này là sai sao?”

“Bọn chúng đối xử với trẫm như vậy, còn không chịu cho trẫm báo thù hả?! Từ ngày bọn chúng ép trẫm, bọn chúng nên biết bản thân phải trả giá đắt cỡ nào!”

Trương Huy không đáp. Triệu Nguyệt bình tĩnh nhìn ông: “Trương Huy, nếu ông không muốn, trẫm không ép ông, cứ đi đi. Ông hầu hạ trẫm nhiều năm, trẫm sẽ không làm gì ông.”

Dứt lời, Triệu Nguyệt xoay người đi, không nhìn Trương Huy nữa. Nhưng một lát sau, hắn nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng của Trương Huy: “Thuộc hạ lĩnh mệnh.”

Triệu Nguyệt nhắm mắt, nặng nề thở phào.

Hắn khoát tay: “Ông đưa Sở Du đi, đón nương nương về, sau đó phái người đến bao vây Cố phủ.”

Trương Huy lui xuống, dẫn người đi vào địa lao. Lúc xuống địa lao, Sở Du vẫn còn đang ngủ nửa tỉnh nửa mê. Trong địa lao không phân biệt sáng tối, căn bản Sở Du không biết mình đang thức hay đang ngủ. Trương Huy thấy nàng, không hề hoà nhã nói: “Ra đây, đi theo ta.”

Trong lòng Sở Du liền biết hoặc là Vệ Uẩn hoặc là Cố Sở Sinh tới cứu nàng rồi.

Triệu Nguyệt nhắm mắt, nặng nề thở phào.Triệu Nguyệt đứng lên, phẩy tay áo, giận dữ quát: “Trẫm điên rồi, trẫm cũng là Đế vương Đại Sở này! Là bọn chúng ép trẫm! Thuở thiếu thời, cả thiên hạ đều khinh thường trẫm. Trẫm chịu đựng trăm cay nghìn đắng, khó khăn lắm mới lên làm Hoàng đế, vậy mà bọn chúng lại trăm phương nghìn kế muốn phản trẫm. Trẫm làm sai cái gì? Trẫm tốn nhiều sức lực như vậy, hi sinh nhiều như vậy, khó khăn lắm mới leo lên được Hoàng vị. Trẫm xây Lãm Nguyệt Lâu cho Mai phi thì đã sao? Chẳng phải trẫm sưu cao thuế nặng là vì đề phòng bọn chúng à?! Bọn chúng không có lòng phản, trẫm cần phải phòng bị như vậy sao?! Trẫm là thiên tử, là quân chủ, bọn chúng là thần! Là nô tài! Thế mà bọn chúng lại ép trẫm như vậy…”

Sở Du mỉm cười, lười nhác duỗi thắt lưng, bước từ trên giường xuống: “Trương công công đích thân đến đón, Sở Du thật lấy làm sợ hãi.”

Trương Huy không để ý tới Sở Du, dẫn nàng ra ngoài, sau đó trói nàng, tống lên xe ngựa. Sở Du ngồi trên xe đếm số. Đếm chừng nửa canh giờ, cuối cùng xe ngựa dừng lại, tiếp đó nghe thấy Trương Huy nói: “Xuống đi.”

Dứt lời, Sở Du cảm giác rèm trước mặt bị người ta vén lên. Nàng ngước mắt, lập tức nhìn thấy Cố Sở Sinh đứng bên ngoài, vẻ mặt hắn bình tĩnh, không hề bất ngờ trước sự xuất hiện của nàng. Ngược lại, Sở Du ngẩn người, sau đó vui mừng gọi: “Cố Sở Sinh?”

Cố Sở Sinh khẽ cười, hắn vươn bàn tay thư sinh của mình tới, dịu dàng nói: “Ta đến đón nàng, xuống đây đi, chầm chậm thôi.”

“Đây là giới hạn rồi!” Triệu Nguyệt cao giọng, Cố Sở Sinh im lặng. Hắn suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu: “Được, ngài đưa nàng đến Cố phủ, thần gặp được người sẽ lập tức đưa Mai Phi nương nương trở về.”

“Bệ hạ.” Trương Huy nhỏ giọng nói: “Chi bằng nô tài dẫn theo người, chỉ cần nương nương thoát thân, nô tài lập tức…”

***

Trong lòng Sở Du liền biết hoặc là Vệ Uẩn hoặc là Cố Sở Sinh tới cứu nàng rồi.“Đây là giới hạn rồi!” Triệu Nguyệt cao giọng, Cố Sở Sinh im lặng. Hắn suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu: “Được, ngài đưa nàng đến Cố phủ, thần gặp được người sẽ lập tức đưa Mai Phi nương nương trở về.”Tác giả có lời muốn nói:

Cố Sở Sinh lúc này soái nhỉ?

Đừng lo, Vệ Uẩn thời điểm đại chiến cuối cùng càng soái hơn!

5 5 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

10 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Rose
Rose
4 Năm Cách đây

Triệu Nguyệt thú tính thật. Cố Sở Sinh kiếp này đã trả hết ân tình cho Sở Du rồi, hy vọng CSS có một kết cục tốt đẹp.

Hạnh Lê
Hạnh Lê
4 Năm Cách đây

Triệu Nguyệt điên rồi!!!

Bông Bông
Bông Bông
4 Năm Cách đây

Hôn quân Triệu Nguyệt tự ti, ti bỉ, nham hiểm, tiểu nhân

Nguyen Minh
Nguyen Minh
4 Năm Cách đây

Ông vua điênn. Muốn băm vằm ổng ra

Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

Súc sinh Triệu Nguyệt!!! Kẻ khốn khiếp này bằm vằm chết cũng ko hewts tội ????

Landai
Landai
4 Năm Cách đây

Triệu Nguyệt này điên rồi

Phương
Phương
4 Năm Cách đây

Một câu thôi: Triệu Nguyệt điên rồi!!

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Đã làm sai rồi mà còn biện minh cho những lỗi sai của mình. Hừ?

Sundomm
Sundomm
3 Năm Cách đây

Ôi sai từ trong ý nghĩ rồi còn hỏi ta làm j sai?? Thương Trưởng công chúa, haiz

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Triêu Nguyệt đúng thực sự là nhân vật phản diện mấu chốt luôn, đây chính là hình tượng nhân vật phản diện đúng nhất trong các quyển truyện nên có! Ích kỷ và điên đủ độ

10
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!