Chương 159
Ta tới đón nàng, xuống đây đi, chầm chậm thôi
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Lúc xe ngựa đi về hướng Cố phủ. Vệ Uẩn cũng đã chiếm được thành trì cuối cùng của Thanh Châu. Bí đao kinh sợ , hắn ba ba nói.
Sau khi Du Thuỷ phá, Thanh Châu mất đi phòng tuyến tự nhiên. Vệ Uẩn biết Triệu Nguyệt không thật sự muốn tấn công Bạch Lĩnh nên căn bản không hề rút quân. Ngược lại, trước khi thư tín Triệu Nguyệt đến, chàng liên kết với Thẩm Hữu và Tần Thời Nguyệt chia thành ba đường tấn công một mạch, tóm gọn toàn bộ Thanh Châu. Cùng lúc đó, chàng gửi thư cho Sở Lâm Dương ở Lạc Châu, bảo hắn dẫn binh đến đây. Đường An đem suy nghĩ theo nhà mình lão.
Đợi lúc thư tín Triệu Nguyệt đến, Thanh Châu đã hoàn toàn rơi vào tay Vệ Uẩn. Vệ Uẩn đọc thư Triệu Nguyệt gửi. Tần Thời Nguyệt lo lắng hỏi: “Vương gia, Triệu Nguyệt nói thế nào?” Không có gì thở dốc nàng sau lưng nhất đặng.
“Hắn muốn chúng ta lui binh trở về Du Thuỷ.”
Vệ Uẩn nắm chặt bức thư, lạnh lùng nói: “Bắt đầu tính từ ngày nhận thư. Trễ một ngày, hắn sẽ gửi một ngón tay của Đại phu nhân.” Liệt Phong vững vàng kháp ở Kiêu Điểu
Tần Thời Nguyệt rùng mình: “Vậy làm sao đây, chúng ta lui về ư?”
“Sở đại ca còn bao lâu nữa?”
“Thư tới nói trưa nay sẽ tới.” Cái tay kia tái nhợt đáng sợ, nhưng độ mạnh.
“Chuẩn bị nhổ trại, Sởọđại ca đếnòthì giao ThanhjChâu và toàn¹bộ phía TâyĬDu Thuỷ choÍhuynh ấy, chúngíta lui vềḽDu Thuỷ. Ngươiîphái người theoÎdõi người đưaĩtin cho TriệuếNguyệt, đừng để¹bọn chúng thảữbồ câu đưaếthư, con nào{bay lên, bắnļchết con đó.”ớ
Triệu Nguyệt yêuḹcầu lui binhềlà chuyện nằmôtrong dự liệu,ễgọi Sở LâmẻDương đến DuịThuỷ, chuyện chàngélui binh cũngẹđã tính xong.ìNếu không dùngởbồ câu đưaithư, đợi phongớthư thứ haiỳđến tay TriệuửNguyệt thì chắcủphải hơn nửaẻtháng.
Mà hơn nửaởtháng cũng đãÏđủ cho CốỗSở Sinh nắm[giữ thế cụcạtrong thành. Dựaítheo tính toánôban đầu, hiệnĩgiờ Triệu Nguyệtăđã sắp phátợđộc. Cố SởứSinh và Trưởngỹcông chúa liên¹thủ, chuyện nắmãtrong tay HoaéKinh cũng chỉĺmất vài ngàyỉmà thôi.
Vệ Uẩnựlại xem xétộtình hình hômầnay một lượtЇrồi nói: “Saujkhi lui vềĮphòng thủ Du¹Thuỷ, tất cảỗthống nhất dẫnḹbinh về CôníChâu.”
“Vương giaỉđịnh chỉ cầnịCố Sở Sinhănắm giữ thếêcục trong kinhẫsẽ lập tứcĨtấn công Hoa{Kinh?”
Vệ Uẩnụgật đầu, chàngấngước mắt nhìnỉvề hướng HoaIKinh, mắt tỏaõra ấm áp:İ“Ta không thểẹđể Đại phu¸nhân và tiểuỉThế tử ở,lại đó quáớlâu, ta phảiỳtới chăm sócởnàng.”
Nghe thế,ẩTần Thời Nguyệtἴngẩn người, sauìđó bật cười:ệ“Nhắc mới nhớ,ờtiểu Hầu giaảđã là phụἵthân người taữrồi.”
Vệ Uẩnồnghe nói thếụthì nhếch miệng,ủkhông nhịn được)mà cong khoéìmôi.
Chàng khép tayịáo, nhìn vềỏphương xa. Hồiặlâu sau, rốtıcuộc đáp: “Đúngđvậy.”
Chàng cũngfđã là phụịthân người taýrồi.
Bên Vệ Uẩnĭchuẩn bị xongâmọi thứ, bêníphía Cố SởISinh đã kínhḽcẩn mời Trưởngổcông chúa đếnểCố phủ. Sauỳkhi lệnh toànợbộ tư binhưsẵn sàng, hắnĩngồi trong nhàưchờ Triệu Nguyệtấđến.
Lúc này trờiđđã sáng, TriệuɩNguyệt đang tháoágói thuốc xuống,ềđôi mắt lờĩmờ của hắn(sáng lên từngỉchút một. Trương)Huy nhìn thấyếánh mắt hắnạcó tiêu cựïthì mừng rỡỉnói: “Bệ hạἰnhìn thấy chưa?”į
Triệu Nguyệt thícháứng một lát.ờHắn đã khôngĩnhìn thấy lâuălắm rồi, hômɨnay đột nhiênẫthấy ánh sáng,ìtâm trạng hắnịcũng tốt lên,ềcao giọng nói:ẫ“Trọng thưởng Ngọcẫcô nương!”
Dứtélời, hắn đứngồdậy, bước nhanhựvề phía cungỉđiện Trưởng côngộchúa, vui vẻ{hỏi: “Hôm nayìMai Phi đãẻdậy chưa?”
Vừaẽhỏi xong, hắnẩlập tức nhìnĺthấy cung nữồbước nhanh tới,ịhoảng hốt gọi:{“Bệ hạ!”
“Vôĭlễ!” Trương Huyfquát mắng: “Hấpỉtấp như thế¸còn ra thểìthống gì?”
“BệĮhạ…” Cung nữḷkhông để ý)Trương Huy, nônjnóng nói: “Khôngậthấy Mai Phiỵđâu cả!”
Sắcỡmặt Triệu Nguyệtírét lạnh, TrươngèHuy do dựàbước lên: “Cóẽphái người điḹtìm…”
“Đóng cổngĭthành lại! Từìhôm nay trởỉđi, nếu khôngļcó Thánh lệnh,ưcấm ra khỏiĬthành.”
Triệu Nguyệtİlạnh giọng raἴlệnh, sau đóủđi về hướngľNgự thư phòng:ẵ“Triệu Đại họcẫsĩ Cố SởãSinh vào cung(yết kiến.”
CốĭSở Sinh chỉ²đợi lời này‹của Triệu Nguyệt,ĩhắn thay quanἵbào, vẻ mặtótrầm tĩnh nhậpÍcung, khấu đầuínói: “Tham kiếnẹBệ hạ.”
TriệuặNguyệt cho mọiầngười lui xuống,ụđi thẳng vàoềvấn đề: “Maiīphi ở đâu?”ú
Cố Sở Sinhỉngẩng đầu lên,ữlộ ra vẻìmặt nghi hoặc:ễ“Bệ hạ cóỳý gì?”
“Ítḷgiả bộ choÎtrẫm!”
Triệu Nguyệtảrống giận: “Khanh‹đưa người giấuúđi đâu rồi?!”ĩ
“Bệ hạ nóiẵgì lạ vậy,Îlàm sao viìthần biết MaiĩPhi ở đâu?”ẵ
Triệu Nguyệt khôngỉnói chuyện, hắn)nhìn chằm chằmìCố Sở Sinh,ịhơi thở gấpjgáp: “Trẫm choľkhanh gặp mặtĮSở Du, trẫmởbảo đảm SởÍDu không sao,ôkhanh đưa Maiἵphi trở vềἷcho trẫm.”
“Bệîhạ đòi mộtỹngười chỗ ta,ệlại chỉ địnhíđổi một lầnἳgặp thôi sao?”ậ
Cố Sở Sinhămỉm cười, cũngɩkhông vòng voïvới Triệu Nguyệt.ủTriệu Nguyệt gõákim toạ, lạnhảgiọng: “Khanh biếtệtrẫm phải trảộgiá bao nhiêuἴđể đổi lấy³Sở Du không,ẩkhanh cho rằngịbắt được Maiỳphi thì trẫm,sẽ thả Sở°Du sao?”
“Bệĩhạ bắt Sởɨđại tiểu thưũlà vì lấyἷSở đại tiểuòthư làm conỳtin uy hiếpĩVệ Uẩn. Vậyἱchỉ cần Sởĩđại tiểu thưịở lại Hoa,Kinh, khiến VệữUẩn cảm thấyĪmình bị uyừhiếp là được,ĩtại sao nhấtủđịnh phải ởátrong tay Bệḷhạ chứ?”
CốḻSở Sinh nhìnįTriệu Nguyệt, thởỗdài: “Bệ hạ,ễvi thần khôngịphải muốn đốiḽđịch với ngài,ớvi thần chỉ°lo lắng choíSở đại tiểuâthư. Bây giờ,ĭnàng đang mangİthai, vốn làïthời điểm nguyjhiểm. Vi thầnứchỉ muốn đíchẽthân chăm sócἲnàng.”
“Khanh thậtụtình sâu nghĩaἷnặng với côẳta.” Triệu Nguyệtḷtrào phúng: “Nhưngốchắc gì ngườiỵta đã cảmầkích? Bây giờ,ổcô ta đã]là người củaĩVệ Uẩn, khanhấcòn muốn vìẳcô ta màủkhiêu chiến vớiừtrẫm như vậyùsao?”
“Lúc trướcἲMai Phi nươngừnương đã có¸Phò mã…” Cố,Sở Sinh imếlặng nhìn TriệuįNguyệt: “Ngài cóìbuông tay sao?”í
Lời này khiếnệTriệu Nguyệt sữngỳngười, hắn nhìnĩCố Sở Sinhấtrước mặt, độtỹnhiên sực tỉnh.
CốẳSở Sinh khôngỉthể nào bắtủtay với VệáUẩn…
Triệu Nguyệt quáărõ, Cố SởỏSinh và hắnễlà cùng mộtἴloại người. Năm(đó hắn hậnÍMai Hàm Tuyếtİđến muốn ănătươi nuốt sống,ốCố Sở Sinhớhôm nay eịlà đã muốnắgiết Vệ Uẩnứtừ lâu, cònïnói gì đếnệbắt tay?
Hắn doĭdự chốc lát,fCố Sở SinhÏcười khẽ: “Thầnɨkhông nói nóiềgần nói xa:với Bệ hạỵnữa, trong lòngỳSở Sinh chỉἳcó ba thứ:ídân chúng, Hoàngờquyền và SởiDu. Thần vìédân chúng nênɨcướp lương thảoồDiêu Dũng, ngàiựđừng ép thần.(Hẳn ngài cũngẹkhông muốn nộiợđấu với viĩthần ở HoaĩKinh trước đúngìkhông?”
“Khanh uyệhiếp trẫm?”
“LàĩBệ hạ uyảhiếp thần!”
CốốSở Sinh độtịngột cao giọng:¹“Yêu cầu màừvi thần đưaầra có cáiánào làm hỏngẫmưu đồ củaîBệ hạ chưa?!ÍNàng được nuôngЇchiều từ bé,ứbây giờ lạiĩmang thai, ngàiốnhốt nàng lại,ỉlỡ xảy raἲchuyện gì thì]ngài bảo taếlàm sao đây?!”Í
“Ngài đặt mìnhívào hoàn cảnhìcủa thần màỉnghĩ đi. MaiọPhi nương nươngểở trong tayḽthần…” Cố SởïSinh lạnh lùngínhìn Triệu Nguyệt:ỵ“Một ngày thầnĩchưa gặp đượcịSở Du, ngàyẫđó ngài đừngịhòng gặp đượcỉMai Phi. SởĩDu mất mộtÎsợi tóc, thầnĪsẽ khiến Mai³phi đền gấpĺmười lần!”
“Khanhἳdám!” Triệu Nguyệtĺđập bàn: “Khanhỉdám chạm vàoĩmột đầu ngónἴtay của nàng,ổta sẽ mócịđứa trẻ trongểbụng Sở Duἱra cho khanh.ïCố đại nhânạnhìn thấy conâcủa Vệ Uẩnỗchắc chắn sẽêrất vui vẻ.”:
Nghe thế, Cố Sở Sinh cười: “Bệ hạ nói đúng lắm, quả thật ta nhìn thấy con của Vệ Uẩn sẽ rất vui vẻ, không biết Bệ hạ nhìn thấy con mình thì có vui hay không đây?”
“Nếu trong lòng thần không có nàng, thần cần gì tranh chấp với Bệ hạ chứ?”
Sắc mặt Triệu Nguyệt tái xanh, Cố Sở Sinh cười to, xoay người bỏ đi.
Triệu Nguyệt thấy dáng vẻ không thèm để tâm của hắn, cuối cùng không nhịn được mở miệng: “Trong lòng khanh có Sở Du sao?”
Nghe thế, Cố Sở Sinh cười: “Bệ hạ nói đúng lắm, quả thật ta nhìn thấy con của Vệ Uẩn sẽ rất vui vẻ, không biết Bệ hạ nhìn thấy con mình thì có vui hay không đây?”Triệu Nguyệt thấy dáng vẻ không thèm để tâm của hắn, cuối cùng không nhịn được mở miệng: “Trong lòng khanh có Sở Du sao?”
“Thế nào, Trương Huy…” Triệu Nguyệt dựa ra sau ghế: “Ông cũng cảm thấy trẫm hoang đường sao?”
“Nếu hắn phản thật…” Thần sắc Triệu Nguyệt lạnh lùng: “Ai giết ai còn chưa biết đâu.”
Cố Sở Sinh dừng bước. Lát sau, hắn khẽ thở dài.
Trương Huy hơi do dự, Triệu Nguyệt không nói. Lát sau, hắn chậm rãi bật cười: “Nhịn?”***Tác giả có lời muốn nói:“Nếu trong lòng thần không có nàng, thần cần gì tranh chấp với Bệ hạ chứ?”
Cố Sở Sinh khẽ cười, hắn vươn bàn tay thư sinh của mình tới, dịu dàng nói: “Ta đến đón nàng, xuống đây đi, chầm chậm thôi.”
Trương Huy lui xuống, dẫn người đi vào địa lao. Lúc xuống địa lao, Sở Du vẫn còn đang ngủ nửa tỉnh nửa mê. Trong địa lao không phân biệt sáng tối, căn bản Sở Du không biết mình đang thức hay đang ngủ. Trương Huy thấy nàng, không hề hoà nhã nói: “Ra đây, đi theo ta.”
Cả hai đều không lên tiếng. Lát sau, rốt cuộc Triệu Nguyệt nhượng bộ: “Ta bảo người đưa cô ta đến Cố phủ, từ nay khanh và cô ta cùng bị giam lỏng.”
Tác giả có lời muốn nói:“Bệ…”
Trương Huy không biết phải khuyên thế nào. Triệu Nguyệt một tay chống đầu, cười nói: “Trẫm còn muốn làm một chuyện khác nữa đây. Ông phái người đến Bắc Địch, nói với Tô Tra rằng trẫm muốn nội ứng ngoại hợp với hắn, giáp công Bạch Châu, lại cấp riêng cho hắn một con đường đi từ Thanh Châu thẳng đến Hoa Kinh, tặng luôn Yến Châu cho hắn. Sau đó, ông cũng nói y như vậy với Trần Quốc, bảo Trần Quốc giáp công Lạc Châu. Giang sơn Đại Sở này, bất luận quốc gia nào, bọn chúng đánh được, trẫm ký hiệp ước nhường toàn bộ cho bọn chúng! Bây giờ, bọn chúng thiếu lương, trẫm cấp lương, bọn họ thiếu binh, trẫm cấp binh, trẫm chỉ có một yêu cầu…” Triệu Nguyệt khẽ cười: “Băm vằm đám loạn thần tặc tử Vệ Uẩn, Tống Thế Lan, Sở Lâm Dương thành trăm mảnh cho trẫm!”
“Đây là giới hạn rồi!” Triệu Nguyệt cao giọng, Cố Sở Sinh im lặng. Hắn suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu: “Được, ngài đưa nàng đến Cố phủ, thần gặp được người sẽ lập tức đưa Mai Phi nương nương trở về.”
Sở Du mỉm cười, lười nhác duỗi thắt lưng, bước từ trên giường xuống: “Trương công công đích thân đến đón, Sở Du thật lấy làm sợ hãi.”Dứt lời, Cố Sở Sinh sải bước ra ngoài.
Chờ sau khi hắn ra cửa, Triệu Nguyệt nhấc một chân đạp lật bàn. Trương Huy vội chạy tới: “Bệ hạ, Bệ hạ bớt giận!”
Trương Huy run run cánh môi: “Ngài điên rồi…”“Khinh người quá đáng…” Giọng Triệu Nguyệt run lên: “Khinh người quá đáng!”
Hắn khoát tay: “Ông đưa Sở Du đi, đón nương nương về, sau đó phái người đến bao vây Cố phủ.”
“Bệ hạ.” Trương Huy nhỏ giọng nói: “Chi bằng nô tài dẫn theo người, chỉ cần nương nương thoát thân, nô tài lập tức…”
Giọng Triệu Nguyệt thấp xuống: “Bọn chúng muốn giết trẫm thì cũng thôi… Bọn chúng còn muốn xúi giục người duy nhất tốt với trẫm tới giết trẫm… Thiên hạ này đã giành hết tất cả những gì trẫm có, ngay cả người duy nhất quan trọng nhất hôm nay của trẫm là Mai phi mà bọn chúng cũng muốn cướp. Ông nói đi…” Triệu Nguyệt ngước mắt nhìn Trương Huy: “Trẫm làm những chuyện này là sai sao?”Dứt lời, Trương Huy ra dấu “Cắt yết hầu”. Triệu Nguyệt cười khẩy: “Giết Cố Sở Sinh ở kinh thành? Ông có biết hắn cài bao nhiêu người ở Hoa Kinh không?”
“Nếu hắn phản thật…” Thần sắc Triệu Nguyệt lạnh lùng: “Ai giết ai còn chưa biết đâu.”
Dứt lời, Trương Huy ra dấu “Cắt yết hầu”. Triệu Nguyệt cười khẩy: “Giết Cố Sở Sinh ở kinh thành? Ông có biết hắn cài bao nhiêu người ở Hoa Kinh không?”Đừng lo, Vệ Uẩn thời điểm đại chiến cuối cùng càng soái hơn!“Vậy Bệ hạ… nhịn sao?”
Cố Sở Sinh lúc này soái nhỉ?
“Vậy Bệ hạ… nhịn sao?”
Trương Huy hơi do dự, Triệu Nguyệt không nói. Lát sau, hắn chậm rãi bật cười: “Nhịn?”
Ánh mắt hắn lộ ra vẻ hung ác: “Cuộc đời này, trẫm nhẫn nhịn biết bao nhiêu chuyện. Hôm nay, trẫm cũng đã sắp chết rồi, vậy mà còn phải nhịn bọn chúng sao? Bọn chúng không để ý Đại Sở này, thiên hạ này, bách tính này sao?”
Cả hai đều không lên tiếng. Lát sau, rốt cuộc Triệu Nguyệt nhượng bộ: “Ta bảo người đưa cô ta đến Cố phủ, từ nay khanh và cô ta cùng bị giam lỏng.”Triệu Nguyệt cảm thấy mùi máu tanh xộc lên, hai tay hắn chống lên đầu gối, thở gấp: “Trẫm không yên, ai trong bọn chúng cũng đừng hòng yên! Bọn chúng cảm thấy bây giờ trẫm rất xấu xa? Ha.” Triệu Nguyệt bật cười: “Trẫm cho bọn chúng thấy con người có thể xấu xa đến mức nào! Trương Huy, ông căn dặn xuống dưới…” Triệu Nguyệt vẫy tay, gọi Trương Huy tới gần, nhỏ giọng nói: “Lệnh binh lính Giang Bạch vứt toàn bộ thi thể ôn dịch xuống sông.”
Triệu Nguyệt cảm thấy mùi máu tanh xộc lên, hai tay hắn chống lên đầu gối, thở gấp: “Trẫm không yên, ai trong bọn chúng cũng đừng hòng yên! Bọn chúng cảm thấy bây giờ trẫm rất xấu xa? Ha.” Triệu Nguyệt bật cười: “Trẫm cho bọn chúng thấy con người có thể xấu xa đến mức nào! Trương Huy, ông căn dặn xuống dưới…” Triệu Nguyệt vẫy tay, gọi Trương Huy tới gần, nhỏ giọng nói: “Lệnh binh lính Giang Bạch vứt toàn bộ thi thể ôn dịch xuống sông.”“Bệ hạ?!”
Trương Huy không đáp. Triệu Nguyệt bình tĩnh nhìn ông: “Trương Huy, nếu ông không muốn, trẫm không ép ông, cứ đi đi. Ông hầu hạ trẫm nhiều năm, trẫm sẽ không làm gì ông.”
“Bọn chúng đối xử với trẫm như vậy, còn không chịu cho trẫm báo thù hả?! Từ ngày bọn chúng ép trẫm, bọn chúng nên biết bản thân phải trả giá đắt cỡ nào!”Trương Huy hoảng hốt lắp bắp: “Ngài làm vậy… ngài làm vậy…”
“Thế nào, Trương Huy…” Triệu Nguyệt dựa ra sau ghế: “Ông cũng cảm thấy trẫm hoang đường sao?”
Ánh mắt hắn lộ ra vẻ hung ác: “Cuộc đời này, trẫm nhẫn nhịn biết bao nhiêu chuyện. Hôm nay, trẫm cũng đã sắp chết rồi, vậy mà còn phải nhịn bọn chúng sao? Bọn chúng không để ý Đại Sở này, thiên hạ này, bách tính này sao?”
“Bệ hạ…”“Bệ hạ…”
“Bệ hạ?!”
Trương Huy không biết phải khuyên thế nào. Triệu Nguyệt một tay chống đầu, cười nói: “Trẫm còn muốn làm một chuyện khác nữa đây. Ông phái người đến Bắc Địch, nói với Tô Tra rằng trẫm muốn nội ứng ngoại hợp với hắn, giáp công Bạch Châu, lại cấp riêng cho hắn một con đường đi từ Thanh Châu thẳng đến Hoa Kinh, tặng luôn Yến Châu cho hắn. Sau đó, ông cũng nói y như vậy với Trần Quốc, bảo Trần Quốc giáp công Lạc Châu. Giang sơn Đại Sở này, bất luận quốc gia nào, bọn chúng đánh được, trẫm ký hiệp ước nhường toàn bộ cho bọn chúng! Bây giờ, bọn chúng thiếu lương, trẫm cấp lương, bọn họ thiếu binh, trẫm cấp binh, trẫm chỉ có một yêu cầu…” Triệu Nguyệt khẽ cười: “Băm vằm đám loạn thần tặc tử Vệ Uẩn, Tống Thế Lan, Sở Lâm Dương thành trăm mảnh cho trẫm!”
Cố Sở Sinh dừng bước. Lát sau, hắn khẽ thở dài.“Bệ hạ…”
Trương Huy run run cánh môi: “Ngài điên rồi…”
“Trẫm điên sao?” Triệu Nguyệt nghe vậy, cười to: “Đúng vậy, trẫm điên rồi, nhưng vậy thì sao?!”
Sắc mặt Triệu Nguyệt tái xanh, Cố Sở Sinh cười to, xoay người bỏ đi.Triệu Nguyệt đứng lên, phẩy tay áo, giận dữ quát: “Trẫm điên rồi, trẫm cũng là Đế vương Đại Sở này! Là bọn chúng ép trẫm! Thuở thiếu thời, cả thiên hạ đều khinh thường trẫm. Trẫm chịu đựng trăm cay nghìn đắng, khó khăn lắm mới lên làm Hoàng đế, vậy mà bọn chúng lại trăm phương nghìn kế muốn phản trẫm. Trẫm làm sai cái gì? Trẫm tốn nhiều sức lực như vậy, hi sinh nhiều như vậy, khó khăn lắm mới leo lên được Hoàng vị. Trẫm xây Lãm Nguyệt Lâu cho Mai phi thì đã sao? Chẳng phải trẫm sưu cao thuế nặng là vì đề phòng bọn chúng à?! Bọn chúng không có lòng phản, trẫm cần phải phòng bị như vậy sao?! Trẫm là thiên tử, là quân chủ, bọn chúng là thần! Là nô tài! Thế mà bọn chúng lại ép trẫm như vậy…”
Giọng Triệu Nguyệt thấp xuống: “Bọn chúng muốn giết trẫm thì cũng thôi… Bọn chúng còn muốn xúi giục người duy nhất tốt với trẫm tới giết trẫm… Thiên hạ này đã giành hết tất cả những gì trẫm có, ngay cả người duy nhất quan trọng nhất hôm nay của trẫm là Mai phi mà bọn chúng cũng muốn cướp. Ông nói đi…” Triệu Nguyệt ngước mắt nhìn Trương Huy: “Trẫm làm những chuyện này là sai sao?”
“Bọn chúng đối xử với trẫm như vậy, còn không chịu cho trẫm báo thù hả?! Từ ngày bọn chúng ép trẫm, bọn chúng nên biết bản thân phải trả giá đắt cỡ nào!”
Trương Huy không đáp. Triệu Nguyệt bình tĩnh nhìn ông: “Trương Huy, nếu ông không muốn, trẫm không ép ông, cứ đi đi. Ông hầu hạ trẫm nhiều năm, trẫm sẽ không làm gì ông.”
Dứt lời, Triệu Nguyệt xoay người đi, không nhìn Trương Huy nữa. Nhưng một lát sau, hắn nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng của Trương Huy: “Thuộc hạ lĩnh mệnh.”
Triệu Nguyệt nhắm mắt, nặng nề thở phào.
Hắn khoát tay: “Ông đưa Sở Du đi, đón nương nương về, sau đó phái người đến bao vây Cố phủ.”
Trương Huy lui xuống, dẫn người đi vào địa lao. Lúc xuống địa lao, Sở Du vẫn còn đang ngủ nửa tỉnh nửa mê. Trong địa lao không phân biệt sáng tối, căn bản Sở Du không biết mình đang thức hay đang ngủ. Trương Huy thấy nàng, không hề hoà nhã nói: “Ra đây, đi theo ta.”
Trong lòng Sở Du liền biết hoặc là Vệ Uẩn hoặc là Cố Sở Sinh tới cứu nàng rồi.
Triệu Nguyệt nhắm mắt, nặng nề thở phào.Triệu Nguyệt đứng lên, phẩy tay áo, giận dữ quát: “Trẫm điên rồi, trẫm cũng là Đế vương Đại Sở này! Là bọn chúng ép trẫm! Thuở thiếu thời, cả thiên hạ đều khinh thường trẫm. Trẫm chịu đựng trăm cay nghìn đắng, khó khăn lắm mới lên làm Hoàng đế, vậy mà bọn chúng lại trăm phương nghìn kế muốn phản trẫm. Trẫm làm sai cái gì? Trẫm tốn nhiều sức lực như vậy, hi sinh nhiều như vậy, khó khăn lắm mới leo lên được Hoàng vị. Trẫm xây Lãm Nguyệt Lâu cho Mai phi thì đã sao? Chẳng phải trẫm sưu cao thuế nặng là vì đề phòng bọn chúng à?! Bọn chúng không có lòng phản, trẫm cần phải phòng bị như vậy sao?! Trẫm là thiên tử, là quân chủ, bọn chúng là thần! Là nô tài! Thế mà bọn chúng lại ép trẫm như vậy…”Sở Du mỉm cười, lười nhác duỗi thắt lưng, bước từ trên giường xuống: “Trương công công đích thân đến đón, Sở Du thật lấy làm sợ hãi.”
Trương Huy không để ý tới Sở Du, dẫn nàng ra ngoài, sau đó trói nàng, tống lên xe ngựa. Sở Du ngồi trên xe đếm số. Đếm chừng nửa canh giờ, cuối cùng xe ngựa dừng lại, tiếp đó nghe thấy Trương Huy nói: “Xuống đi.”
Dứt lời, Sở Du cảm giác rèm trước mặt bị người ta vén lên. Nàng ngước mắt, lập tức nhìn thấy Cố Sở Sinh đứng bên ngoài, vẻ mặt hắn bình tĩnh, không hề bất ngờ trước sự xuất hiện của nàng. Ngược lại, Sở Du ngẩn người, sau đó vui mừng gọi: “Cố Sở Sinh?”
Cố Sở Sinh khẽ cười, hắn vươn bàn tay thư sinh của mình tới, dịu dàng nói: “Ta đến đón nàng, xuống đây đi, chầm chậm thôi.”
“Đây là giới hạn rồi!” Triệu Nguyệt cao giọng, Cố Sở Sinh im lặng. Hắn suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu: “Được, ngài đưa nàng đến Cố phủ, thần gặp được người sẽ lập tức đưa Mai Phi nương nương trở về.”
“Bệ hạ.” Trương Huy nhỏ giọng nói: “Chi bằng nô tài dẫn theo người, chỉ cần nương nương thoát thân, nô tài lập tức…”
***
Trong lòng Sở Du liền biết hoặc là Vệ Uẩn hoặc là Cố Sở Sinh tới cứu nàng rồi.“Đây là giới hạn rồi!” Triệu Nguyệt cao giọng, Cố Sở Sinh im lặng. Hắn suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu: “Được, ngài đưa nàng đến Cố phủ, thần gặp được người sẽ lập tức đưa Mai Phi nương nương trở về.”Tác giả có lời muốn nói:
Cố Sở Sinh lúc này soái nhỉ?
Đừng lo, Vệ Uẩn thời điểm đại chiến cuối cùng càng soái hơn!
Triệu Nguyệt thú tính thật. Cố Sở Sinh kiếp này đã trả hết ân tình cho Sở Du rồi, hy vọng CSS có một kết cục tốt đẹp.
Triệu Nguyệt điên rồi!!!
Hôn quân Triệu Nguyệt tự ti, ti bỉ, nham hiểm, tiểu nhân
Ông vua điênn. Muốn băm vằm ổng ra
Súc sinh Triệu Nguyệt!!! Kẻ khốn khiếp này bằm vằm chết cũng ko hewts tội ????
Triệu Nguyệt này điên rồi
Một câu thôi: Triệu Nguyệt điên rồi!!
Đã làm sai rồi mà còn biện minh cho những lỗi sai của mình. Hừ?
Ôi sai từ trong ý nghĩ rồi còn hỏi ta làm j sai?? Thương Trưởng công chúa, haiz
Triêu Nguyệt đúng thực sự là nhân vật phản diện mấu chốt luôn, đây chính là hình tượng nhân vật phản diện đúng nhất trong các quyển truyện nên có! Ích kỷ và điên đủ độ