Chương 160
Nàng có thể không lấy ta, nhưng ai cũng không thể cưới nàng trước mặt ta
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Thị vệ đằng sau giúp Sở Du cởi dây thừng. Sở Du vội vàng nắm tay Cố Sở Sinh, mượn lực xuống xe ngựa. Nàng chỉ có thể nhìn nhìn thấy hắn sườn mặt Sở Du vội vàng nắm tay.
Cố Sở Sinh quay đầu chào hỏi Trương Huy rồi bảo người dìu Trưởng công chúa ra. Khoảnh khắc tầm mắt Trưởng công chúa và Sở Du giao nhau, bà lạnh lùng gật đầu một cái rồi đi theo Trương Huy rời đi. Gầy yếu thành cái dạng này!! Cố Sở Sinh quay đầu chào hỏi Trương Huy!
Sở Du theo Cố Sở Sinh vào Cố phủ, lập tức hiểu ra: “Huynh bắt Trưởng công chúa để đổi lấy ta?”
“Ừ.” Cố Sở Sinh trầm thấp đáp một tiếng, đồng thời căn dặn quản gia: “Dẫn đại phu đến đây.” Còn có thể đột phá thật mạnh vây quanh“Không có.” Sở Du lắc đầu.
Dứt lời, hắn quay đầu lại, bình tĩnh hỏi: “Gần đây thân thể nàng có khó chịu không? Bọn họ có làm gì không?”
“Không có.” Sở Du lắc đầu, nàng nghiêm túc suy nghĩ, giơ tay đặt lên bụng mình, cười nói: “Không biết có phải ảo giác không, hình như ta cảm thấy đứa bé lớn hơn một chút.” Người nọ mặt vốn là mặt hướng tháp đỉnh Dứt lời, hắn quay đầu lại.
Cố Sở Sinh không nói gì, hắn đưa lưng về phía nàng, nhắm mắt lại, trầm mặc chốc lát rồi lại mở mắt ra, dẫn nàng đi về hướng đại sảnh: “Hôn kỳ của nàng và hắn định khi nào?”
“Chưa quyết định.” Sở Du nhún vai: “Ai mà biết.” Khả hắn bán sườn mặt lại ở đèn đuốc hạ.
“Hoang đường!”
Cố Sở Sinh tức giậnɨquát lên, hắnĩdừng chân, caoɩgiọng nói: “Bảnưthân hắn làmẻmà không tính]trước hay sao?”[
Sở Du ngẩnìngười, hơi ngượngảngùng nói: “Chàngơmuốn thành thânẹsớm một chút,ἲnhưng ta cảm(thấy không ổn…²Mẫu thân chàngĩkhông thích ta…‹Nếu ta gảivào Vệ phủ,ἱvậy còn chẳngìbằng tự sốngímột mình.”
Dứtïlời, ánh mắtỏnàng bất giácÎdừng lại ngoàiẹđình viện, hờ²hững nói: “Huynhếkhông biết đâu,ớmẹ chồng mà,không thích rấtíphiền phức.”
CốòSở Sinh khôngỉnói gì, đìnhÏviện này giốngỳy hệt đìnhẽviện kiếp trước.ễNàng nhìn đìnhĩviện này, lạiļnói những lời³này, chắc làẻnhớ tới cáiĩgì đó.
Hắn mấpủmáy môi. Cóĩmột khoảnh khắc,ềhắn rất muốnẫnói với nàng¸không giống.
Kiếp nàyļvà kiếp trướcừhoàn toàn khôngègiống.
Nếu như nàngἲgả cho hắn,ịkiếp này, hắnâsẽ không đểĪnàng chịu đựngẽsự ấm ứcïnhư kiếp trước.
Nhưngìnhững lời nàyḻkhông thể nóiẵra. Kiếp nàyỉkhông chỉ có‹hắn không cònừgiống như vậy,ĩmà cả SởẳDu cũng khôngḽgiống như vậyἴnữa. Hắn kiềmIchế bản thân,ỉthở dài: “Trướcītiên, nàng vàoỉđây, xem thửĩcó vấn đềọgì khác không.”ì
Sở Du theoíCố Sở SinhÏvào, đại phuĩxách hòm thuốcİđi theo tớiụđại sảnh. Đạiɩphu bắt mạchâcho Sở Du,ôsau khi hỏi)han cụ thểἵsự tình mộtàlượt, ông bènḷnhíu mày.
“Có chỗ:nào không ổn?”ă
Sở Du nghiÍhoặc, đại phuạthở dài: “Từẽkhi phu nhânũmang thai đếnἱnay cứ bôníba cực nhọc,ỳlại thêm bịỉđánh mê nhiều,īmặc dù thân]thể khoẻ mạnh,ĩnhưng sợ làợcăn cơ đứaἷbé không tốt.ịSắp tới, người‹vẫn nên nghỉỉngơi dưỡng sức,ita kê ítìthuốc cho phuỉnhân, mỗi ngàyừuống thuốc đúngïgiờ, chớ quáḻưu tư.”
SởừDu đáp mộtItiếng. Cố SởúSinh hơi loõlắng, nhưng cũngòkhông nhiều lời.
Đợiớđại phu điịrồi, Sở Duἳchống cằm, thởưdài: “Huynh nóiḹxem, ta cóêsinh ra mộtἷđứa ngốc không?”ḷ
“Đừng nói bậy.”ï
Cố Sở Sinhịtrừng nàng, SởịDu cười: “Nóiừđùa thôi, huynhôvà Tiểu Thấtĩtính toán thếãnào, cứu taớra rồi, bướcἷkế tiếp dựìđịnh làm gì?”ể
“Hiện giờ chắcíVệ Uẩn đã}bỏ Thanh Châu,ựbắt đầu chạyỡvề Côn Châu.ịHôm nay sauɩkhi Trưởng công¸chúa hồi cungİsẽ tìm cơởhội tăng lượngáthuốc. Đợi Triệu[Nguyệt trúng độcúsâu, không thểớcử động, taľvà Trưởng côngắchúa sẽ khống¸chế nội cung.ịĐến lúc đó,ôta trực tiếpỹtriệu Vệ Uẩnòhồi kinh, hắnêdẫn binh vàoikinh, thiên hạộliền thái bình.”ị
“Vẫn theo dựôtính trước kia?”đ
“Ừ.”
Cố SởíSinh đáp lời.ıSở Du gậtằđầu, ngẫm nghĩỷmột lúc, nàng²lấy làm lạ:è“Lâu như vậy:rồi, Triệu Nguyệt{không nghi ngờ)gì sao?”
“Nghiingờ chứ.”
Mắt°Cố Sở Sinhἱtoát lên lạnh‹lẽo: “Hắn tìmồrất nhiều langĨtrung giang hồ,Ĭnghe nói gầnựđây còn dẫnựNgọc Lâm Langἴvào cung. Hiệnấgiờ, Ngọc Lâm‹Lang được canhẽgiữ ở phíaạsau nội cung,ệchúng ta đangõtìm cơ hộiıra tay.”
Dứtấlời, Cố SởıSinh đột nhiênèsực nhớ: “Nàngjđừng bận tâmínhững chuyện này,ữtạm thời yênḹtâm dưỡng thaiủđi.”
“Vậy ta³không nghĩ nhữngЇchuyện này nữa.”ồSở Du gậtùđầu, lại nói:ẽ“Huynh có thểÏliên lạc vớiửVệ Uẩn không?”ì
Sở Du trầm:mặc chốc lát,ụầm thầm siếtíchặt tay áo,Ïrồi nói tiếp:ũ“Bây giờ TriệuảNguyệt giam lỏngécả nàng vàĩta, phải đợiêTrưởng công chúa:đắc thủ đã.”ớ
Dứt lời, hắnílấy lại hạtẳdưa trước mặtİSở Du, đứngộdậy nói: “Đừng¹ăn nữa, sauìnày nàng ítḽăn mấy thứЇkhông minh bạchĮnày đi.”
SởẻDu chẳng hiểuégì cả, từọkhi nào hạtĩdưa đã thànhấthứ không minhòbạch rồi?
Trưởng côngĺchúa được dẫnÍhồi cung, trênưđường về, nhaậhoàn đi theoênàng nhanh chóngờkể lại mộtĭlượt chuyện xảyíra trong nộiácung cho bà.
“Hômẩnay hình nhưļBệ hạ cóïthể nhìn thấyẳrồi, ngài ấyïđang rất xemătrọng Ngọc LâmúLang kia.”
Trưởng công chúa không nói chuyện, bà rủ mắt, nói: “Mấy ngày tới, ngươi bảo Quách Thủ cố gắng điều chuyển một đám binh sĩ đến ngoài cung điện ta trực ban, sau đó bảo hắn nghĩ cách hợp lại, trực ban cùng một canh giờ với người của chúng ta, tốt nhất là ban đêm.”
“Vậy chúng ta cần phải nhanh lên.”Thời khắc yên tĩnh chờ đợi như vậy rất hiếm có, Thẩm Hữu và chàng đứng trên thành lâu, vừa ngóng về phương xa vừa uống rượu.Quách Thủ là người của Trưởng công chúa cài cắm trong Ngự lâm quân, ngủ đông năm năm, hiện giờ cũng đã có chút địa vị trong Ngự lâm quân.
Trưởng công chúa không nói chuyện, bà rủ mắt, nói: “Mấy ngày tới, ngươi bảo Quách Thủ cố gắng điều chuyển một đám binh sĩ đến ngoài cung điện ta trực ban, sau đó bảo hắn nghĩ cách hợp lại, trực ban cùng một canh giờ với người của chúng ta, tốt nhất là ban đêm.”
“Ừ.”Cung nữ đáp một tiếng, Trưởng công chúa lại nói: “Vậy phía Ngọc Lâm Lang không còn cách nào sao?”
Vệ Uẩn không nói, hai tay chàng khép trong tay áo, rủ mắt. Thật lâu sau, chàng khẽ cười: “Nếu như trận này nàng bình yên trở về bên cạnh ta, cả đời này, ta không muốn đánh nhau nữa.”
“Đương nhiên là nhớ.”“Người của Bệ hạ thay phiên canh gác.” Cung nữ nói nhỏ: “Thật sự không còn cách nào.”
“Vương gia…” Thẩm Hữu gọi chàng lại: “Nếu Đại phu nhân bình an trở về thì sao?”
Nói đến đây, Vệ Uẩn không nhịn được cười: “Nghe tin Bạch Lĩnh bị bao vây, hắn lập tức viết thư hỏi thăm tình hình Bạch Lĩnh, bảo hết bận sẽ tới ngay. Bên kia, hắn vừa đánh úp địa bàn Tào Toàn, quay đầu đã chạy tới Bạch Lĩnh, bây giờ chắc đã đến rồi. Lần trước rời khỏi Bạch Lĩnh, hắn còn nói với ta nếu Nhị tẩu không đáp ứng, hắn sẽ không trở lại nữa. Ai ngờ hôm nay đã chịu hết nổi rồi chứ.”Trưởng công chúa gật đầu, ánh mắt loé lên tia ánh sáng lạnh.
“Cũng tốt.” Thẩm Hữu mỉm cười: “Còn có người để đợi là chuyện tốt.”
“Nàng có thể không lấy ta…” Tống Thế Lan khẽ cười: “Nhưng ai cũng đừng hòng nâng sính lễ tới cửa nhà nàng trước mặt ta! Ta đến trước rồi, nếu nàng muốn tái giá thì cũng phải có thứ tự trước sau, bọn chúng xếp sau đi!”“Vậy chúng ta cần phải nhanh lên.”
Dứt lời, Thẩm Hữu bỗng sực nhớ ra: “Có phải Tống Thế Lan đến Bạch Lĩnh rồi không?”
Lúc sóng ngầm Hoa Kinh lan toả, Vệ Uẩn vừa dẫn theo người đến biên giới Côn Châu. Chàng không dám đến quá gần, yên lặng ngủ đông ngay gần biên giới Côn Châu và Bạch Châu, chờ Cố Sở Sinh gửi tin tức tới.
Tống Thế Lan đứng im, giơ tay đè cửa lại, Tưởng Thuần dồn hết sức lực chặn cửa, hai bên đọ sức. Lát sau, Tống Thế Lan thở dài.
Lúc sóng ngầm Hoa Kinh lan toả, Vệ Uẩn vừa dẫn theo người đến biên giới Côn Châu. Chàng không dám đến quá gần, yên lặng ngủ đông ngay gần biên giới Côn Châu và Bạch Châu, chờ Cố Sở Sinh gửi tin tức tới.
Hắn chậm rãi mở miệng: “Lần trước, ta nói cưới Nguỵ Thanh Bình là gạt nàng thôi.”
Thời khắc yên tĩnh chờ đợi như vậy rất hiếm có, Thẩm Hữu và chàng đứng trên thành lâu, vừa ngóng về phương xa vừa uống rượu.
“Vương gia nhớ Đại phu nhân à?”
“Cho nên…” Vệ Uẩn quay đầu nhìn Thẩm Hữu: “Ta đoán nếu nàng thật sự thích Cố Sở Sinh, việc mà ta có thể làm nhất chính là bảo vệ nàng cả đời. Nếu lại có một lần Phượng Lăng Thành, lại có một lần như hôm nay, Cố Sở Sinh ở cạnh nàng, còn ta đến bảo vệ nàng.”
Thẩm Hữu thấy ánh mắt Vệ Uẩn vẫn luôn nhìn về phía Hoa Kinh, không nhịn được mở miệng hỏi.
“Đương nhiên là nhớ.”
“Cố Sở Sinh thích Đại phu nhân sao?”
“Ừ.”
“Vương gia yên tâm để Cố Sở Sinh đi cứu Đại phu nhân?” Thẩm Hữu cau mày: “Phụ nữ luôn thích đàn ông mạnh mẽ, nếu Đại phu nhân rung động với Cố Sở Sinh thì phải làm sao?”
“Tống vương gia, thế này không hợp lễ.”Vệ Uẩn nghe thế thì ngẩn người. Chàng cầm bầu rượu, lát sau lại cười: “Ta cũng không biết phải làm sao.”
“Ta vốn muốn trả lời vậy thì cướp về, nhưng ta lại cảm thấy ta không có lý do gì để nói như vậy. Thẩm Hữu, ta phát hiện mấy năm nay, mỗi lần vào thời khắc quan trọng, chưa bao giờ là ta ở bên cạnh nàng. Năm đó thời điểm Phượng Lăng Thành, là Cố Sở Sinh ở bên cạnh nàng, ta ở Bắc Địch đột kích triều đình. Hôm nay vẫn là Cố Sở Sinh ở bên cạnh nàng, mà ta lại dẫn binh ở đây, chờ thời cơ đánh vào Hoa Kinh.”
“Cố Sở Sinh thích Đại phu nhân sao?”
“Người của Bệ hạ thay phiên canh gác.” Cung nữ nói nhỏ: “Thật sự không còn cách nào.”
“Ngươi nói xem một trượng phu như ta có hay không có gì khác biệt ?”
Vệ Uẩn nghe thế thì ngẩn người. Chàng cầm bầu rượu, lát sau lại cười: “Ta cũng không biết phải làm sao.”Thẩm Hữu không đáp. Vệ Uẩn nhẹ nhàng đặt bầu rượu xuống, thở dài: “Cho nên ta nghĩ, nếu ta không thể cướp nàng về, chi bằng tử trận sa trường, cũng không ân hận. Nhưng đáp án này cũng không được, nếu ta tử trận sa trường, nàng bị ức hiếp thì phải làm sao? Bắc Địch chưa diệt, Trần Quốc rục rịch ngóc đầu, không có ta, Đại Sở và nàng chỉ dựa vào một thư sinh như Cố Sở Sinh sao?”
Tưởng Thuần ngẩn người, Tống Thế Lan đứng ngoài cửa, cũng không nhân cơ hội đẩy vào, chỉ nói: “Lần này đến đây, ta mang cả sính lễ đến, dù nàng muốn hay không ta cũng đặt ở Vệ phủ. Ta không cưới thê tử, ta sẽ đợi nàng. Khi nào nàng đồng ý, nàng cứ trực tiếp đáp ứng, ta cũng không cần đưa sính lễ nữa.”“Cho nên…” Vệ Uẩn quay đầu nhìn Thẩm Hữu: “Ta đoán nếu nàng thật sự thích Cố Sở Sinh, việc mà ta có thể làm nhất chính là bảo vệ nàng cả đời. Nếu lại có một lần Phượng Lăng Thành, lại có một lần như hôm nay, Cố Sở Sinh ở cạnh nàng, còn ta đến bảo vệ nàng.”
Thẩm Hữu không đáp. Vệ Uẩn nhẹ nhàng đặt bầu rượu xuống, thở dài: “Cho nên ta nghĩ, nếu ta không thể cướp nàng về, chi bằng tử trận sa trường, cũng không ân hận. Nhưng đáp án này cũng không được, nếu ta tử trận sa trường, nàng bị ức hiếp thì phải làm sao? Bắc Địch chưa diệt, Trần Quốc rục rịch ngóc đầu, không có ta, Đại Sở và nàng chỉ dựa vào một thư sinh như Cố Sở Sinh sao?”“Vương gia…” Thẩm Hữu khẽ thở dài. Vệ Uẩn giơ tay lên, vỗ vai hắn.
“Đừng nghĩ nhiều nữa.” Vệ Uẩn đứng dậy, xoay người nói: “Trở về nghỉ ngơi đi.”
“Vương gia…” Thẩm Hữu gọi chàng lại: “Nếu Đại phu nhân bình an trở về thì sao?”
“Ngươi nói xem một trượng phu như ta có hay không có gì khác biệt ?”
Vệ Uẩn không nói, hai tay chàng khép trong tay áo, rủ mắt. Thật lâu sau, chàng khẽ cười: “Nếu như trận này nàng bình yên trở về bên cạnh ta, cả đời này, ta không muốn đánh nhau nữa.”
“Ta bảo vệ giang sơn Đại Sở hơn hai mươi năm.” Vệ Uẩn chậm rãi lên tiếng: “Nửa cuộc đời còn lại, ta muốn ở bên nàng suốt đời.”
“Đừng nghĩ nhiều nữa.” Vệ Uẩn đứng dậy, xoay người nói: “Trở về nghỉ ngơi đi.”
“Cũng tốt.” Thẩm Hữu mỉm cười: “Còn có người để đợi là chuyện tốt.”
Dứt lời, Thẩm Hữu bỗng sực nhớ ra: “Có phải Tống Thế Lan đến Bạch Lĩnh rồi không?”
Nói đến đây, Vệ Uẩn không nhịn được cười: “Nghe tin Bạch Lĩnh bị bao vây, hắn lập tức viết thư hỏi thăm tình hình Bạch Lĩnh, bảo hết bận sẽ tới ngay. Bên kia, hắn vừa đánh úp địa bàn Tào Toàn, quay đầu đã chạy tới Bạch Lĩnh, bây giờ chắc đã đến rồi. Lần trước rời khỏi Bạch Lĩnh, hắn còn nói với ta nếu Nhị tẩu không đáp ứng, hắn sẽ không trở lại nữa. Ai ngờ hôm nay đã chịu hết nổi rồi chứ.”
Thời điểm hai người đang trò chuyện, Tống Thế Lan vừa đến Bạch Lĩnh.
Hắn đến bái kiến Liễu Tuyết Dương trước, Tưởng Thuần cáo ốm không đi. Đợi sau khi bái kiến Liễu Tuyết Dương, Tống Thế Lan mượn lý do đi tìm tiểu công tử, xoay người lén đến sân viện Tưởng Thuần. Tưởng Thuần đang ngồi một mình trong phòng viết chữ, nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, nàng bèn ra mở. Vừa mới mở, nàng đã nhìn thấy bên ngoài xuất hiện một đôi mắt hồ ly, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ. Tưởng Thuần lập tức đóng cửa, Tống Thế Lan nhanh chóng giữ cửa lại: “Để ta vào trong nói chuyện!”
“Tống vương gia, thế này không hợp lễ.”
Tống Thế Lan đứng im, giơ tay đè cửa lại, Tưởng Thuần dồn hết sức lực chặn cửa, hai bên đọ sức. Lát sau, Tống Thế Lan thở dài.
“A Thuần.” Hắn bất đắc dĩ nói: “Rốt cuộc cũng là nàng thắng.”
Hắn chậm rãi mở miệng: “Lần trước, ta nói cưới Nguỵ Thanh Bình là gạt nàng thôi.”
Tưởng Thuần ngẩn người, Tống Thế Lan đứng ngoài cửa, cũng không nhân cơ hội đẩy vào, chỉ nói: “Lần này đến đây, ta mang cả sính lễ đến, dù nàng muốn hay không ta cũng đặt ở Vệ phủ. Ta không cưới thê tử, ta sẽ đợi nàng. Khi nào nàng đồng ý, nàng cứ trực tiếp đáp ứng, ta cũng không cần đưa sính lễ nữa.”
Tưởng Thuần do dự, thở dài: “Ngài cần gì phải thế?”
“Nàng có thể không lấy ta…” Tống Thế Lan khẽ cười: “Nhưng ai cũng đừng hòng nâng sính lễ tới cửa nhà nàng trước mặt ta! Ta đến trước rồi, nếu nàng muốn tái giá thì cũng phải có thứ tự trước sau, bọn chúng xếp sau đi!”
Lần nào TTL xuất hiện cũng dễ dàng chiếm spotlight =))
Trải qua sóng gió thì tình cảm sẽ luôn khiến người ta khắc cốt ghi tâm.
Tống Thế Lan dễ thương quá kkk. Đúng là đẹp trai k bằng chai mặt mà
Tống Thế Lan đúng là con hổ biết cười mà?
Tống Thế Lan thâm tình quá à. Ghét Ngọc Lâm Lang ghê, không vì lời chẩn bệnh của ả thì Triệu Nguyệt cứ thế vô tư mà chết rồi giờ như vậy làm lỡ dỡ bao nhiêu kế hoạch
a Lan soái ca thực sự ạaaaaaa
Tống Thế Lan dễ thương thật mà cũng siêu cấp mặt dày luôn???
Tống đại ca ngầu ghê, giờ chúng ta hãy gọi Tống Thế Lan là anh Tống Cơ Hội, one more time say, Tống Cơ Hội