Sơn Hà Chẩm – Chương 161 (1)

Chương 161 (1)

Cuộc đời này đến nhân gian dạo một vòng, đáng giá

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Nghe nói thế, Tưởng Thuần ngẩn người, nàng im lặng nhìn người thanh niên trước mặt. Thật ra tuổi tác hai người họ không chênh nhau mấy, thậm chí Tống Thế Lan còn lớn hơn nàng hai tháng. Nhưng nàng đã có một đứa con mười hai tuổi, còn Tống Thế Lan lại là Vương gia trẻ tuổi chưa từng hôn phối, thậm chí ngay cả một thị thiếp cũng không có. Mà chính là trong chớp nhoáng này trì đốn.

Tưởng Thuần rũ mắt, trái tim bởi vì người nọ mà đập loạn nhịp dần dần chậm lại. Nàng không có sự nồng nhiệt và dũng cảm kia kia của Sở Du, nàng chỉ là một nữ tử bình thường, chưa bao giờ đặt tương lai vào thứ tình cảm hư vô mờ mịt. Vì thế, nàng bình tĩnh nói: “Vương gia nói đùa rồi.” Khả mẹ nó rõ ràng là cái đạn hạt nhân.

“Để ta vào uống một hớp trà nhé?”

“Không hợp lễ.” Đường An đem suy nghĩ theo nhà mình lão.

“Vậy ta đứng trong sân nói chuyện với nàng một chút.”

“Không có lời nào để nói.” Bí đao kinh sợ , hắn ba ba nói.

“Vậy ta cứ xông vào…”

“Ngài…” Không có gì thở dốc nàng sau lưng nhất đặng.

“Hai người làm gì đấy!” Liệt Phong vững vàng kháp ở Kiêu Điểu

Mt tiếng quát vang lên,íhai ngưi đngɪthi quay đuli, nhìn thyíV Lăng Xuân,va mi luynvõ tr vóđng cuihành lang. Trongtay cu còn[cm trưng anh,thương, tóc dàiIbuc cao, mhôi trán chưaflau, toát lênkhí phách thiếuniên, lnh ginghi: “Tng vươngăgia, ngài đngătrưc ca phòngmu thân talàm gì?”

Đicông t.” TngíThế Lan lui¸mt bưc, cưiÍnói vi VLăng Xuân: “Tati tìm muЇthân cu trò]chuyn.”

“Mu thâníta không muntrò chuyn vi¸ngài.” V LăngĩXuân lnh ging:Ï“Mi tr vıcho.”

Tng ThếĮLan không lêntiếng. Hn nhìnTưng Thun, linhìn V Lăng¹Xuân, sau đómm cưi, cúiÎngưi nói: “Khinào Nh phuõnhân nghĩ thông,ăbng lòng nóiЇvài li viTng m, Tngm luôn ch.”

Tưng Thun đápmt tiếng: “Vươnggia đi thongjth.”

Tng ThếLan xoay ngưiĮri đi. Dưngnhư Tưng Thunácó phn mtmi, nàng xoayìngưi vào phòng.V Lăng Xuânèbưc vào theo,ìgiao hng anhđthương trên taycho ngưi khác,lau m hôilên tiếng: “ConInghe nói hômnay Tng Thế[Lan li đếnph đưa sínhĩl. Nãi nãiál tai mm,b ngài yd d, gisính l liítht. Trong phđu nói, ngưiósp lp giađình ri.”

“Conđng nghe bnh nói by.”Tưng Thun tĩtay vt khăn,đưua cho VãLăng Xuân: “Conlau m hôiđi.”

“M(*).” VLăng Xuân đónįly khăn, lauĬm hôi, rımt nói: “ThtIra con cmĩthy con ngưiìTng vương giaìkhông ti.”

(*)V Lăng Xuânīgi Tưng Thunɨlà “娘,nên mình dchra là “mluôn cho thânthiết.

Tưng Thun sngíngưi, nhíu mày:Tr con nhưcon nghĩ nhiunhư vy làmãgì?”

“Con khôngócòn nh na.”V Lăng Xuânĩnghiêm túc m³ming. Tưng ThunĨquay đu li,ínhìn thy ánhîmt nghiêm túcêca V LăngïXuân: “Con ngheènói lúc Thtthúc c tuiícon đã theoIcha ra chiếntrưng ri. Thtıthúc đng ývi con, chcon đánh thngV H thúcíthúc s choīcon theo thúcíy ra chiếnĭtrưng.”

Lòng Tưng¸Thun “tht li, nàng mpmáy môi munnói gì đó,nhưng li khôngdám lên tiếng.

VôThúc đã mãijmãi lisa trưng. Nhìnıkhuôn mt đa:tr ging VľThúc, nghe cu{nói mun raâchiến rưng, nàngòkhông khi nhĭli năm đóàV Thúc ra(đi. Nhưng nàngli không thngăn cn, dưngįnhư chinh chiếnsa trưng làìcon đưng màÍmi ngưi V)gia cn phiútri qua. NếuĪnhư V LăngXuân không mun,đương nhiên nàngs bt chpÎtt c màcho con traib võ theovăn. Nhưng nhiunăm qua, VúLăng Xuân vnàtoàn tâm toàný đi theobưc chân phthân cu. Nàngįnhìn thy sĩn lc caĨcu trong mt,ívì thế nàngđkhông dám nói,cũng không thnói.

Nàng trm mc,òV Lăng Xuânļcưi: “Con biếtìm lo lngâđiu gì, có²điu mi cucđi đu cóɪs mng cariêng mình. Conɪcm thy nếu[có th trthành ngưi bo{v ngưi khác,dù cho da[nga bc thây,con cũng khôngoán thán. Điu}duy nht conũlo lng làngưi…

“Con đnglo cho ta.”êTưng Thun đimtĩnh m ming:í“Ta là muĩthân con, không³cn mt đa°tr như conĩlo lng choàta.”

Lúc conĨcòn nh, phļthân tng lénnói vi conĺrng mu thânìtrông kiên cưngnhưng tht rali ging nhưmt tiu cônương. Ông muncon ln lênïcũng phi chămɩsóc mu thânĭtht tt gingđnhư ông.”

TưngThun sng s,:V Lăng Xuânínói tiếp: “Nămĩđó ph thân¹tng nói nếuòcó mt ngàyph thân btЇhnh ra đi,²nếu m gpđưc ngưi mìnhjthích, ông hi[vng con đng²bun. Bi vìph thân biết,ľdù cho mla chn ngưikhác thì trong(lòng ngưi vnĩluôn yêu con,yêu ph thân.Chng qua cucđi có nhnggiai đon khácnhau, lúc phïthân còn sng,ngưi đã yêujông hết lòng,sau khi ôngra đi thìhãy bình thnchm dt. Đóími là mongĭmun ln nhtca ông.”

“Conđng nói na!”

Tưng Thun đtÏngt cao ging.jNhưng sau khihét lên, nàngli cm thymình quá kíchđng, bèn mímīcht môi, quayìđu đi. Đếníkhi n đnhhơi th, nàngchm rãi nói:“Ta không cóãý nghĩ táiìgiá. Con tpvõ cho gii,]đi theo Thtĩthúc ra chiếntrưng, bo vbn thân chott, đng suyЇnghĩ nhiu chuynókhông may nhưvy.”

Dt li,ïnàng ngưc mtănhìn sang: “Tiếtbinh pháp hômnay thế nàoơri?”

“M VLăng Xuân thjdài: “Ngưi thts không thíchíTng Thế Lansao?”

“Ta…

“Ngưinhìn con, nghiêmĬtúc tr li.”V Lăng Xuânĺnhìn thng nàng:j“Ngưi tht skhông thích TngThế Lan sao?”à

Ln này, TưngfThun chng ththt nên li.

Thtra V Thúcįnói đúng, cuc[đi có nhngígiai đon khácnhau. Năm đónàng tht srt yêu chàng,ãhôm nay cũngrt nh chàng.Nếu như khônggp đưc TngIThế Lan, hntình cm nàycó th kéodài c đi.

Thếínhưng đã cóTng Thế Lan.

TngİThế Lan rtkhác vi VîThúc. Xut thânt th t)đi đến hôménay, hn khôngícó s chtɪphác nghiêm túcíca V Thúc,ìhu như niĭtâm và thđon đu không³th so viÎV Thúc.

Thế nhưngòkhông th phnhn s thtrng mt ngưinhư vy cũng²có đim ưuũvit ca mình.Hn hp dnưngưi trong đêmăti, khiến ngưiЇta không th(kim chế mà²đến gn, gingfnhư thiêu thânįlao đu vào(la, không thîphn kháng.

Nàng khôngĩm ming nóidi đưc. VLăng Xuân thdài, đng dyúnói: “Bn ngàysau, Lc Thmbày tic ìhu vin, miđngưi qua đó.”ï

“Ta biết ri.”}

Vy m, conlui xung trưc.”ư

.”

Sau khiV Lăng Xuânlui ra, TưngThun nhm mtĩli. Nàng giơtay đ trán,tht lâu sauĩmi kh buôngtiếng th dài.

Lnnày, Tng ThếLan đến đâykhông ch làĩthăm Tưng Thun,còn là tiBch Lĩnh giaothương. Qunh Châuít chiến tranh,nhiu lương ítóbinh, mà BchìLĩnh nhiu m,ïli thêm HànTú sn xutnhiu binh khí đây. Trưckia, Tng ThếLan đã thươnglưng vi VÏUn, ln nàyíđến đây cũnglà c ýti xem binh(khí.

Hn li:my ngày, miĪngày tr vt ch HànĺTú lin lptc ti chTưng Thun.

Da mtĩhn dày, TưngjThun không chohn vào sânvin, hn bènngi yên trênb tưng, caoging ngâm thơtình hn viết.

Hnvn tun lãng,³li gii ăn²nói. Thi đimđc thơ tình,ìrt nhiu ngưiıxúm xít chtr. Tưng Thuncm thy xuh nên đànhcho hn vàosân vin.

Vì thếİđc thơ biếnthành đánh đàn,[thi sáo, tnghoa, tng trâm…

Tómũli là hnɪđi phương phápĩtheo đui conìgái, mi ngưixem đến hàohng. Tưng Thunkhông biết bníthân mình nghĩɩthế nào, lúcthy hn thìxu h, đisân yên tĩnhõthì li thyvng v.

Cui cùng,ìnàng mt lnhnói vi TngĭThế Lan: “Tngìcông t, nếungài tht síthích ta, cngì làm nhngchuyn khiến takhông vui?”

Tng²Thế Lan đang(ngi trên bÍca s đcĭthơ. Đào đãìny mm, njhoa đim xuyếtđu cành, TngùThế Lan bêsách xung, quayÏđu mm cưi:°“Nếu nàng thtɪs không vui,ta lp tcìđi ngay. Thếnhưng Tưng Thun,înếu ta điúri, nàng miítht s khôngvui.”

Tưng Thunđsng s, TngThế Lan cúiúđu, tiếp tcđc: “Yu điu[thc n, quânìt ho cu…

Bn ngày sau,đi đến khifVương Lam đãiɨtic, Tng ThếîLan cũng spđi ri. Mingưi biến ticírưu này thànhtic chia tay,n ào náonhit mt phen.ũTưng Thun ngiũđi din TngêThế Lan, VươngîLam rưucho mi ngưi,ũchào hi xungquanh.

Mi ngưi đangìnói chuyn bngếnghe bên ngoàibáo Tưng quânThm Hu đến.

VươngLam sng s,ýTng Thế Lanmm cưi: “Chclà ti tìmta.”

Vương Lam rủ mắt, thấp giọng đáp một tiếng. Tống Thế Lan đứng dậy, chào hỏi Thẩm Hữu: “Thẩm tướng quân!”

Tưởng Thuần không đáp. Tống Thế Lan bèn nói: “Ngắm một chút cũng được.”

“Nàng không hồi âm cũng không sao.” Tống Thế Lan nghiêm túc nói: “Ta vẫn sẽ viết thư cho nàng.”

Thẩm Hữu nhìn người trong sân viện. Sau một hồi ngây ngốc, ánh mắt hắn nhanh chóng lướt qua người Vương Lam, rồi làm như chẳng thấy gì, kính cẩn hành lễ với nhóm người Liễu Tuyết Dương, quay đầu chào Tống Thế Lan: “Tống vương gia.”

Dứt lời, nàng muốn leo xuống, nhưng hình như cơn say vẫn chưa hết, dưới chân trượt một cái, nàng lập tức ngã về sau. Tống Thế Lan lập tức giữ nàng lại, đỡ dậy: “Không sao chứ?”

“Ta không cưới nàng…” Tống Thế Lan cười: “Ta sẽ cười nhạo chính mình.”

Tống Thế Lan mỉm cười, chỉ vào bàn nhỏ: “Có chuyện gì ngồi xuống rồi nói.”

Tống Thế Lan và Thẩm Hữu trao đổi một vài tin tức, sau đó uống rượu. Vương Lam và Tưởng Thuần ngồi cạnh nhau trầm mặc không nói, may mà trẻ con trong nhà nhiều nên cũng không mấy ngại ngùng.

Tống Thế Lan mỉm cười bước tới, dẫn Tưởng Thuần xuất phủ, cưỡi ngựa lên núi ở ngoại ô. Hai người cột ngựa dưới chân núi rồi leo lên. Lúc bọn họ leo tới đỉnh, ánh trăng sáng ngời, soi rõ dáng hình non sông. Tống Thế Lan chỉ vào một con đường lớn xa xa: “Đợi sau khi mặt trời mọc, ta sẽ đi từ con đường kia trở về Quỳnh Châu.”

Thật ra Thẩm Hữu cũng không có việc gì, chẳng qua hiện nay toàn bộ chiến sự đều ngưng, Vệ Uẩn dẫn theo người đến Côn Châu, đúng lúc Tống Thế Lan lại đến Bạch Lĩnh, Vệ Uẩn bèn bảo hắn đi gặp Tống Thế Lan.

“Tưởng Thuần, nếu như ta để tâm người khác…” Thần sắc trong mắt Tống Thế Lan u ám: “Một thứ tử như ta làm gì đi đến hôm nay?”

Tưởng Thuần được thị nữ đưa về, trông nàng vẫn rất tỉnh táo, có vẻ còn cách say rượu rất xa. Nhưng khi Tống Thế Lan đứng sau lưng gọi nàng lại, nàng lại cảm thấy hẳn là mình say thật rồi.

Ta thích nàng, bằng lòng nuông chiều nàng, bằng lòng yêu nàng.

Tống Thế Lan và Thẩm Hữu trao đổi một vài tin tức, sau đó uống rượu. Vương Lam và Tưởng Thuần ngồi cạnh nhau trầm mặc không nói, may mà trẻ con trong nhà nhiều nên cũng không mấy ngại ngùng.

“Ta là thứ nữ, trước đây chưa có ai đối xử tốt với ta. Lúc ta lấy chồng, người khác đều nói Vệ Thúc là lính tráng thô kệch, chắc chắn sẽ đánh ta…”

Vương Lam ủ rượu rất ngọt, nhưng sức ngấm lại không đùa được. Đợi lúc Tống Thế Lan và Thẩm Hữu tán gẫu xong thì phát hiện người bên cạnh đã hơi không chịu nổi độ rượu. Liễu Tuyết Dương cho người cáo biệt rồi giải tán.

“Nào, nàng xuống đây.” Tống Thế Lan kéo Tưởng Thuần. Tưởng Thuần do dự chốc lát, nhưng cũng không đẩy ra. Nàng nương theo sức lực của hắn nhảy lên tảng đá phía trước, theo hắn đi tới rìa tảng đá to. Tống Thế Lan vỗ bên cạnh, nói với Tưởng Thuần: “Nàng ngồi đây đi, nơi này phong cảnh đẹp, ngắm hoa đào, ngắm sao hay ngắm ta đều được.”

Tưởng Thuần được thị nữ đưa về, trông nàng vẫn rất tỉnh táo, có vẻ còn cách say rượu rất xa. Nhưng khi Tống Thế Lan đứng sau lưng gọi nàng lại, nàng lại cảm thấy hẳn là mình say thật rồi.

“Chưa.”

Nàng nhìn người nọ đứng cuối hành lang, gọi nàng: “Nhị phu nhân, ta dẫn người đi ngắm hoa đào được không?”

Dứt lời, hắn giơ tay vén tóc nàng ra sau tai, dịu dàng nói: “Vệ Thúc đối xử tốt với nàng, ta càng đối xử với nàng tốt hơn. Hắn đối tốt với nàng là vì bản tính, thật ra tính ta không tốt lắm, nhưng…” Hắn cúi đầu, ghé bên tai nàng, thấp giọng mở miệng: “Ta thích nàng.”

Tống Thế Lan nắm tay nàng, dịu dàng nói: “Sau khi ta về, ta sẽ viết thư cho nàng, nàng có thể hồi âm cho ta không?”

Tưởng Thuần không đáp. Tống Thế Lan bèn nói: “Ngắm một chút cũng được.”

Tưởng Thuần trầm mặc, nàng nhìn đôi mắt tười cười trong trẻo của người nọ. Hồi lâu, không biết tại sao nàng lại chậm chạp đáp: “Cũng được.”

“Lần sau có cơ hội, ta lại tới thăm nàng.”Tưởng Thuần không đáp, Tống Thế Lan phát hiện một chân nàng hơi nhón lên. Sau một thoáng sững sờ, hắn ngồi xổm xuống bảo: “Ta cõng nàng xuống.”

Tống Thế Lan mỉm cười bước tới, dẫn Tưởng Thuần xuất phủ, cưỡi ngựa lên núi ở ngoại ô. Hai người cột ngựa dưới chân núi rồi leo lên. Lúc bọn họ leo tới đỉnh, ánh trăng sáng ngời, soi rõ dáng hình non sông. Tống Thế Lan chỉ vào một con đường lớn xa xa: “Đợi sau khi mặt trời mọc, ta sẽ đi từ con đường kia trở về Quỳnh Châu.”

“Ừ.”

“Tưởng Thuần.” Tống Thế Lan hơi ngạc nhiên: “Tại sao nàng lại thích Vệ Thúc?”

Tưởng Thuần ngẩn người, mạch suy nghĩ của nàng có phần rời rạc. Nếu như là trước đây, nàng sẽ không dễ dàng nhắc đến Vệ Thúc. Nhưng giờ phút này, nàng bỗng cảm thấy dường như mình đã có can đảm lớn lao để hồi tưởng lại sự tốt đẹp của người kia.

“Lần sau có cơ hội, ta lại tới thăm nàng.”

“Ừ.”

“Không cần…”

“Nào, nàng xuống đây.” Tống Thế Lan kéo Tưởng Thuần. Tưởng Thuần do dự chốc lát, nhưng cũng không đẩy ra. Nàng nương theo sức lực của hắn nhảy lên tảng đá phía trước, theo hắn đi tới rìa tảng đá to. Tống Thế Lan vỗ bên cạnh, nói với Tưởng Thuần: “Nàng ngồi đây đi, nơi này phong cảnh đẹp, ngắm hoa đào, ngắm sao hay ngắm ta đều được.”

Thật ra Thẩm Hữu cũng không có việc gì, chẳng qua hiện nay toàn bộ chiến sự đều ngưng, Vệ Uẩn dẫn theo người đến Côn Châu, đúng lúc Tống Thế Lan lại đến Bạch Lĩnh, Vệ Uẩn bèn bảo hắn đi gặp Tống Thế Lan.

Tưởng Thuần không nói chuyện, im lặng ngồi xuống. Hắn nắm lấy cổ tay nàng, nhận ra nàng không kháng cự, lời nói kế tiếp của Tống Thế Lan đột nhiên nghẹn lại. Hắn do dự chốc lát, bỗng hỏi: “Tưởng Thuần, có ai từng xem tướng tay cho nàng chưa?”

Tống Thế Lan im lặng lắng nghe, nghe nàng liên tục kể về điểm tốt của Vệ Thúc. Điểm tốt của người nọ giống như kể hoài chẳng hết, mãi cho đến binh minh, nàng dần dần tỉnh táo lại, giọng nói nhỏ dần. Nàng đột nhiên nhận ra cho dù Vệ Thúc có tốt thế nào, chàng cũng đã không còn. Giống như giọt sương sớm mai, sau khi mặt trời lên, nó sẽ bốc hơi không còn vết tích.

“Chưa.”

“Nếu chưa…” Tống Thế Lan quay đầu nhìn nàng. Dưới ánh trăng, vẻ mặt cô nương trong trẻo lạnh lùng mà điềm tĩnh, tựa như nàng biết rất rõ mình đang nói gì làm gì, nhưng lại tựa như chẳng biết gì. Tống Thế Lan do dự chốc lát, cuối cùng nói: “Ta xem tướng tay cho nàng nhé?”

“Ta biết nàng say rồi.” Giọng hắn ôn hoà, ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng, cười nói: “Nhưng ta vẫn rất vui. Tưởng Thuần, ta nghĩ kiếp này ta có thể đợi được nàng, đúng không?”

Dứt lời, Tống Thế Lan đột ngột chủ động bắt lấy nàng, kéo lên lưng mình, sau đó cõng nàng, linh hoạt nhảy xuống núi. Hắn vui vẻ nói: “Thoải mái hơn ngồi kiệu không?”

“Ừ.”

Mỗi một bước của hắn đều là hiểm lộ, đều là con đường xác xương. Miệng đời đối với hắn đã là gì?

Tưởng Thuần rủ mắt, tay Tống Thế Lan trượt xuống, nắm chặt tay Tưởng Thuần. Bàn tay Tưởng Thuần run run mở ra trong lòng bàn tay Tống Thế Lan. Hắn cúi đầu nhìn bàn tay trắng trẻo của người nọ, chậm rãi mỉm cười.

“Nếu chưa…” Tống Thế Lan quay đầu nhìn nàng. Dưới ánh trăng, vẻ mặt cô nương trong trẻo lạnh lùng mà điềm tĩnh, tựa như nàng biết rất rõ mình đang nói gì làm gì, nhưng lại tựa như chẳng biết gì. Tống Thế Lan do dự chốc lát, cuối cùng nói: “Ta xem tướng tay cho nàng nhé?”

“Ta biết nàng say rồi.” Giọng hắn ôn hoà, ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng, cười nói: “Nhưng ta vẫn rất vui. Tưởng Thuần, ta nghĩ kiếp này ta có thể đợi được nàng, đúng không?”

Nàng nhìn người nọ đứng cuối hành lang, gọi nàng: “Nhị phu nhân, ta dẫn người đi ngắm hoa đào được không?”

Tưởng Thuần không nói, nàng chỉ lẳng lặng nhìn hắn. Nàng cảm giác đáy lòng vô cùng bình yên, vô cùng tĩnh lặng.

Tống Thế Lan nắm tay nàng, dịu dàng nói: “Sau khi ta về, ta sẽ viết thư cho nàng, nàng có thể hồi âm cho ta không?”

Thị vệ đã thu dọn xong đồ đạc từ lâu, chỉ đợi hắn đến. Tống Thế Lan đặt Tưởng Thuần vào xe ngựa, giúp nàng đắp chăn. Nhìn sườn mặt người ngủ, hắn dịu dàng nói: “Ta đi đây, nàng nhớ phải viết thư cho ta đấy.”Tưởng Thuần trầm mặc, nàng nhìn đôi mắt tười cười trong trẻo của người nọ. Hồi lâu, không biết tại sao nàng lại chậm chạp đáp: “Cũng được.”Tưởng Thuần mỉm cười: “Trước giờ chưa có ai đối xử với ta tốt như thế, chàng là người đầu tiên.”

“Nàng không hồi âm cũng không sao.” Tống Thế Lan nghiêm túc nói: “Ta vẫn sẽ viết thư cho nàng.”

Tưởng Thuần không nói, nàng chỉ lẳng lặng nhìn hắn. Nàng cảm giác đáy lòng vô cùng bình yên, vô cùng tĩnh lặng.

“Tống Thế Lan.” Rốt cuộc Tưởng Thuần mở miệng, ánh mắt nàng nhìn hắn thuần khiết lại dịu dàng, nghiêm túc nói: “Ngài lấy ta, người khác sẽ cười nhạo ngài.”

“Ta không cưới nàng…” Tống Thế Lan cười: “Ta sẽ cười nhạo chính mình.”

Nàng chợt mất đi hứng thú, chậm rãi đứng dậy: “Đến lúc ngài đi rồi, trở về thôi.”

“Tưởng Thuần, nếu như ta để tâm người khác…” Thần sắc trong mắt Tống Thế Lan u ám: “Một thứ tử như ta làm gì đi đến hôm nay?”

Mỗi một bước của hắn đều là hiểm lộ, đều là con đường xác xương. Miệng đời đối với hắn đã là gì?

Tưởng Thuần không đáp, nàng rủ mắt, thấp giọng nói: “Ừm.”

“Tưởng Thuần.” Tống Thế Lan hơi ngạc nhiên: “Tại sao nàng lại thích Vệ Thúc?”

Tưởng Thuần ngẩn người, mạch suy nghĩ của nàng có phần rời rạc. Nếu như là trước đây, nàng sẽ không dễ dàng nhắc đến Vệ Thúc. Nhưng giờ phút này, nàng bỗng cảm thấy dường như mình đã có can đảm lớn lao để hồi tưởng lại sự tốt đẹp của người kia.

“Không cần…”

“Ta là thứ nữ, trước đây chưa có ai đối xử tốt với ta. Lúc ta lấy chồng, người khác đều nói Vệ Thúc là lính tráng thô kệch, chắc chắn sẽ đánh ta…”

Vương Lam rủ mắt, thấp giọng đáp một tiếng. Tống Thế Lan đứng dậy, chào hỏi Thẩm Hữu: “Thẩm tướng quân!”

“Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy chàng, cũng là ngày thành thân, ta quá sợ hãi, quá khẩn trương nên bất cẩn sái chân, ta nghĩ cứ đinh ninh không xong rồi. Kết quả, chàng cõng ta đi suốt cả con đường.”

Vương Lam ủ rượu rất ngọt, nhưng sức ngấm lại không đùa được. Đợi lúc Tống Thế Lan và Thẩm Hữu tán gẫu xong thì phát hiện người bên cạnh đã hơi không chịu nổi độ rượu. Liễu Tuyết Dương cho người cáo biệt rồi giải tán.

Tưởng Thuần mỉm cười: “Trước giờ chưa có ai đối xử với ta tốt như thế, chàng là người đầu tiên.”

Tưởng Thuần không nói chuyện, im lặng ngồi xuống. Hắn nắm lấy cổ tay nàng, nhận ra nàng không kháng cự, lời nói kế tiếp của Tống Thế Lan đột nhiên nghẹn lại. Hắn do dự chốc lát, bỗng hỏi: “Tưởng Thuần, có ai từng xem tướng tay cho nàng chưa?”

Tưởng Thuần trầm mặc, Tống Thế Lan cười: “Con người nàng sao lúc này lúc khác vậy. Hồi ta mới quen nàng, nàng còn sảng khoái hoạt bát hơn bây giờ nhiều.”

Tống Thế Lan im lặng lắng nghe, nghe nàng liên tục kể về điểm tốt của Vệ Thúc. Điểm tốt của người nọ giống như kể hoài chẳng hết, mãi cho đến binh minh, nàng dần dần tỉnh táo lại, giọng nói nhỏ dần. Nàng đột nhiên nhận ra cho dù Vệ Thúc có tốt thế nào, chàng cũng đã không còn. Giống như giọt sương sớm mai, sau khi mặt trời lên, nó sẽ bốc hơi không còn vết tích.

“Ở nhà có thời gian thì đi dạo nhiều thêm, đừng bận tâm nhiều quá. Bây giờ, nàng còn trẻ, đừng biến bản thân sống giống như một bà lão khó tính.”

“Nói một đằng, nghĩ một nẻo.”

Nàng chợt mất đi hứng thú, chậm rãi đứng dậy: “Đến lúc ngài đi rồi, trở về thôi.”

Đôi mắt người ngủ run run, im lặng không nói. Tống Thế Lan cười khẽ, đứng dậy ra khỏi xe ngựa.

Dứt lời, nàng muốn leo xuống, nhưng hình như cơn say vẫn chưa hết, dưới chân trượt một cái, nàng lập tức ngã về sau. Tống Thế Lan lập tức giữ nàng lại, đỡ dậy: “Không sao chứ?”

Tưởng Thuần không đáp, Tống Thế Lan phát hiện một chân nàng hơi nhón lên. Sau một thoáng sững sờ, hắn ngồi xổm xuống bảo: “Ta cõng nàng xuống.”

Thẩm Hữu nhìn người trong sân viện. Sau một hồi ngây ngốc, ánh mắt hắn nhanh chóng lướt qua người Vương Lam, rồi làm như chẳng thấy gì, kính cẩn hành lễ với nhóm người Liễu Tuyết Dương, quay đầu chào Tống Thế Lan: “Tống vương gia.”

Tưởng Thuần trầm mặc, Tống Thế Lan cười: “Con người nàng sao lúc này lúc khác vậy. Hồi ta mới quen nàng, nàng còn sảng khoái hoạt bát hơn bây giờ nhiều.”

Dứt lời, Tống Thế Lan đột ngột chủ động bắt lấy nàng, kéo lên lưng mình, sau đó cõng nàng, linh hoạt nhảy xuống núi. Hắn vui vẻ nói: “Thoải mái hơn ngồi kiệu không?”

Tưởng Thuần không đáp, nàng dựa vào lưng người này, đột nhiên cảm giác bản thân giống như trở lại năm mười lăm tuổi.

Nàng nhắm mắt lại, nghe Tống Thế Lan ở bên cạnh nói chuyện. Hắn hơi nhiều lời, có một số câu nghe cứ như trẻ con. Nàng im lặng dựa vào hắn, bỗng nhiên cảm thấy không khó chịu nữa.

Nàng mơ màng thiếp đi, Tống Thế Lan đi tới chân núi, thả chậm bước chân, lắng nghe hô hấp đều đều của người sau lưng, không khỏi mỉm cười.

“Nói một đằng, nghĩ một nẻo.”

“Ừ.”

Hắn cười khẽ một tiếng. Bọn họ đi ra khỏi rừng núi liền nhìn thấy nhóm thị vệ chờ ở bên cạnh ngựa. Bọn họ đang định mở miệng, lập tức bị ánh mắt của hắn ngưng lại.

Thị vệ đã thu dọn xong đồ đạc từ lâu, chỉ đợi hắn đến. Tống Thế Lan đặt Tưởng Thuần vào xe ngựa, giúp nàng đắp chăn. Nhìn sườn mặt người ngủ, hắn dịu dàng nói: “Ta đi đây, nàng nhớ phải viết thư cho ta đấy.”

“Tống Thế Lan.” Rốt cuộc Tưởng Thuần mở miệng, ánh mắt nàng nhìn hắn thuần khiết lại dịu dàng, nghiêm túc nói: “Ngài lấy ta, người khác sẽ cười nhạo ngài.”

“Ở nhà có thời gian thì đi dạo nhiều thêm, đừng bận tâm nhiều quá. Bây giờ, nàng còn trẻ, đừng biến bản thân sống giống như một bà lão khó tính.”

Dứt lời, hắn giơ tay vén tóc nàng ra sau tai, dịu dàng nói: “Vệ Thúc đối xử tốt với nàng, ta càng đối xử với nàng tốt hơn. Hắn đối tốt với nàng là vì bản tính, thật ra tính ta không tốt lắm, nhưng…” Hắn cúi đầu, ghé bên tai nàng, thấp giọng mở miệng: “Ta thích nàng.”

Ta thích nàng, bằng lòng nuông chiều nàng, bằng lòng yêu nàng.

Nàng nhắm mắt lại, nghe Tống Thế Lan ở bên cạnh nói chuyện. Hắn hơi nhiều lời, có một số câu nghe cứ như trẻ con. Nàng im lặng dựa vào hắn, bỗng nhiên cảm thấy không khó chịu nữa.

Đôi mắt người ngủ run run, im lặng không nói. Tống Thế Lan cười khẽ, đứng dậy ra khỏi xe ngựa.

Bên ngoài truyền đến tiếng người đánh ngựa xa dần, Tưởng Thuần chậm rãi mở mắt.

5 4 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

11 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Anh Tống Cơ Hội tận dụng cơ hội vô cubgf tốt với những đường truyền đầy tinh tế từ những người đồng đội anh đã dẫn bóng đến khu vực 16m50. Hiện giờ trước mặt anh chỉ còn lại thủ thành Thuần cô nương liệu anh có thể vượt qua và ghi bàn một cách đẹp mắt hay không đây?????

11
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!