Chương 161 (1)
Cuộc đời này đến nhân gian dạo một vòng, đáng giá
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Nghe nói thế, Tưởng Thuần ngẩn người, nàng im lặng nhìn người thanh niên trước mặt. Thật ra tuổi tác hai người họ không chênh nhau mấy, thậm chí Tống Thế Lan còn lớn hơn nàng hai tháng. Nhưng nàng đã có một đứa con mười hai tuổi, còn Tống Thế Lan lại là Vương gia trẻ tuổi chưa từng hôn phối, thậm chí ngay cả một thị thiếp cũng không có. Mà chính là trong chớp nhoáng này trì đốn.
Tưởng Thuần rũ mắt, trái tim bởi vì người nọ mà đập loạn nhịp dần dần chậm lại. Nàng không có sự nồng nhiệt và dũng cảm kia kia của Sở Du, nàng chỉ là một nữ tử bình thường, chưa bao giờ đặt tương lai vào thứ tình cảm hư vô mờ mịt. Vì thế, nàng bình tĩnh nói: “Vương gia nói đùa rồi.” Khả mẹ nó rõ ràng là cái đạn hạt nhân.
“Để ta vào uống một hớp trà nhé?”
“Không hợp lễ.” Đường An đem suy nghĩ theo nhà mình lão.
“Vậy ta đứng trong sân nói chuyện với nàng một chút.”
“Không có lời nào để nói.” Bí đao kinh sợ , hắn ba ba nói.
“Vậy ta cứ xông vào…”
“Ngài…” Không có gì thở dốc nàng sau lưng nhất đặng.
“Hai người làm gì đấy!” Liệt Phong vững vàng kháp ở Kiêu Điểu
Một tiếng quát vang lên,íhai người đồngɪthời quay đầuịlại, nhìn thấyíVệ Lăng Xuân,vừa mới luyệnừvõ trở vềóđứng ở cuốiềhành lang. Trong‹tay cậu còn[cầm trường anh,thương, tóc dàiIbuộc cao, mồἰhôi trán chưaflau, toát lênởkhí phách thiếuἶniên, lạnh giọngἳhỏi: “Tống vươngăgia, ngài đứngătrước cửa phòngốmẫu thân taỗlàm gì?”
“Đạiḹcông tử.” TốngíThế Lan lui¸một bước, cườiÍnói với VệἳLăng Xuân: “Taỉtới tìm mẫuЇthân cậu trò]chuyện.”
“Mẫu thâníta không muốnẩtrò chuyện với¸ngài.” Vệ LăngĩXuân lạnh giọng:Ï“Mời trở vềıcho.”
Tống ThếĮLan không lênἱtiếng. Hắn nhìnỉTưởng Thuần, lạiỷnhìn Vệ Lăng¹Xuân, sau đóễmỉm cười, cúiÎngười nói: “Khiḻnào Nhị phuõnhân nghĩ thông,ăbằng lòng nóiЇvài lời vớiớTống mỗ, Tốngỉmỗ luôn chờ.”ứ
Tưởng Thuần đápἷmột tiếng: “Vươngἵgia đi thongjthả.”
Tống ThếẹLan xoay ngườiĮrời đi. Dườngừnhư Tưởng Thuầnácó phần mệtẹmỏi, nàng xoayìngười vào phòng.ỵVệ Lăng Xuânèbước vào theo,ìgiao hồng anhđthương trên tay‹cho người khác,ụlau mồ hôiἷlên tiếng: “ConInghe nói hômặnay Tống Thế[Lan lại đếnỉphủ đưa sínhĩlễ. Nãi nãiálỗ tai mềm,ốbị ngài ấyἲdụ dỗ, giữịsính lễ lạiíthật. Trong phủẳđều nói, ngườiósắp lập giaỉđình rồi.”
“Conἰđừng nghe bọnấhọ nói bậy.”ầTưởng Thuần tựĩtay vắt khăn,ịđưua cho VệãLăng Xuân: “Conẻlau mồ hôiậđi.”
“Mẹ(*).” VệấLăng Xuân đónįlấy khăn, lauĬmồ hôi, rủımắt nói: “ThậtIra con cảmĩthấy con ngườiìTống vương giaìkhông tồi.”
(*)ởVệ Lăng Xuânīgọi Tưởng Thuầnɨlà “娘” ,ἷnên mình dịchḷra là “mẹ”ỏluôn cho thânἲthiết.
Tưởng Thuần sữngíngười, nhíu mày:ẻ“Trẻ con nhưịcon nghĩ nhiềuẵnhư vậy làmãgì?”
“Con khôngócòn nhỏ nữa.”ỉVệ Lăng Xuânĩnghiêm túc mở³miệng. Tưởng ThuầnĨquay đầu lại,ínhìn thấy ánhîmắt nghiêm túcêcủa Vệ LăngïXuân: “Con ngheènói lúc Thấtỉthúc cỡ tuổiícon đã theoIcha ra chiếnỉtrường rồi. Thấtıthúc đồng ýỉvới con, chờẳcon đánh thắngửVệ Hạ thúcíthúc sẽ choīcon theo thúcíấy ra chiếnĭtrường.”
Lòng Tưởng¸Thuần “thắt lại”ặ, nàng mấpợmáy môi muốnấnói gì đó,ἵnhưng lại khôngụdám lên tiếng.
VệôThúc đã mãijmãi ở lạiổsa trường. Nhìnıkhuôn mặt đứa:trẻ giống VệľThúc, nghe cậu{nói muốn raâchiến rường, nàngòkhông khỏi nhớĭlại năm đóàVệ Thúc ra(đi. Nhưng nàngỗlại không thểịngăn cản, dườngįnhư chinh chiếnẩsa trường làìcon đường màÍmỗi người Vệ)gia cần phảiútrải qua. NếuĪnhư Vệ LăngằXuân không muốn,ẽđương nhiên nàngẻsẽ bất chấpÎtất cả màờcho con traiịbỏ võ theoứvăn. Nhưng nhiềuồnăm qua, VệúLăng Xuân vẫnàtoàn tâm toàn‹ý đi theoấbước chân phụ‹thân cậu. Nàngįnhìn thấy sựĩnỗ lực củaĨcậu trong mắt,ívì thế nàngđkhông dám nói,ịcũng không thểầnói.
Nàng trầm mặc,òVệ Lăng Xuânļcười: “Con biếtìmẹ lo lắngâđiều gì, có²điều mỗi cuộcἵđời đều cóɪsứ mạng củaἵriêng mình. Conɪcảm thấy nếu[có thể trởỉthành người bảo{vệ người khác,ẫdù cho da[ngựa bọc thây,ỉcon cũng khôngỵoán thán. Điều}duy nhất conũlo lắng làềngười…”
“Con đừngἱlo cho ta.”êTưởng Thuần điềmểtĩnh mở miệng:í“Ta là mẫuĩthân con, không³cần một đứa°trẻ như conĩlo lắng choàta.”
“Lúc conĨcòn nhỏ, phụļthân từng lénảnói với conĺrằng mẫu thânìtrông kiên cườngἶnhưng thật ra‹lại giống nhưủmột tiểu côịnương. Ông muốnἷcon lớn lênïcũng phải chămɩsóc mẫu thânĭthật tốt giốngđnhư ông.”
TưởngủThuần sững sờ,:Vệ Lăng Xuânínói tiếp: “Nămĩđó phụ thân¹từng nói nếuòcó một ngàyỡphụ thân bấtЇhạnh ra đi,²nếu mẹ gặpợđược người mìnhjthích, ông hi[vọng con đừng²buồn. Bởi vìỉphụ thân biết,ľdù cho mẹậlựa chọn ngườiἲkhác thì trong(lòng người vẫnĩluôn yêu con,ỏyêu phụ thân.ầChẳng qua cuộcἰđời có nhữngẫgiai đoạn khácἷnhau, lúc phụïthân còn sống,ỉngười đã yêujông hết lòng,ἶsau khi ôngảra đi thìἷhãy bình thảnốchấm dứt. Đóímới là mongĭmuốn lớn nhấtỷcủa ông.”
“Conỉđừng nói nữa!”ἱ
Tưởng Thuần độtÏngột cao giọng.jNhưng sau khiἶhét lên, nàngạlại cảm thấyớmình quá kíchồđộng, bèn mímīchặt môi, quayìđầu đi. Đếníkhi ổn địnhặhơi thở, nàngớchậm rãi nói:ẫ“Ta không cóãý nghĩ táiìgiá. Con tậpỳvõ cho giỏi,]đi theo Thấtĩthúc ra chiếnởtrường, bảo vệễbản thân choảtốt, đừng suyЇnghĩ nhiều chuyệnókhông may nhưịvậy.”
Dứt lời,ïnàng ngước mắtănhìn sang: “Tiếtỷbinh pháp hômểnay thế nàoơrồi?”
“Mẹ…” VệỉLăng Xuân thởjdài: “Người thậtỉsự không thíchíTống Thế Lanởsao?”
“Ta…”
“Ngườiềnhìn con, nghiêmĬtúc trả lời.”ỉVệ Lăng Xuânĺnhìn thẳng nàng:j“Người thật sựἱkhông thích TốngộThế Lan sao?”à
Lần này, TưởngfThuần chẳng thểồthốt nên lời.
Thậtḽra Vệ Thúcįnói đúng, cuộc[đời có nhữngígiai đoạn khácụnhau. Năm đóỡnàng thật sựỗrất yêu chàng,ãhôm nay cũngỵrất nhớ chàng.ịNếu như khôngἳgặp được TốngIThế Lan, hẳnἳtình cảm nàyỉcó thể kéoḹdài cả đời.
Thếínhưng đã cóḹTống Thế Lan.
TốngİThế Lan rấtệkhác với VệîThúc. Xuất thânằtừ thứ tử)đi đến hôménay, hắn khôngícó sự chấtɪphác nghiêm túcícủa Vệ Thúc,ìhầu như nộiĭtâm và thủịđoạn đều không³thể so vớiÎVệ Thúc.
Thế nhưngòkhông thể phủớnhận sự thậtẹrằng một ngườiạnhư vậy cũng²có điểm ưuũviệt của mình.ắHắn hấp dẫnưngười trong đêmătối, khiến ngườiЇta không thể(kiềm chế mà²đến gần, giốngfnhư thiêu thânįlao đầu vào(lửa, không thểîphản kháng.
Nàng khôngĩmở miệng nóiứdối được. VệệLăng Xuân thởἳdài, đứng dậyúnói: “Bốn ngàyụsau, Lục Thẩmịbày tiệc ởìhậu viện, mờiđngười qua đó.”ï
“Ta biết rồi.”}
“Vậy mẹ, conảlui xuống trước.”ư
“Ừ.”
Sau khiỉVệ Lăng Xuânịlui ra, TưởngợThuần nhắm mắtĩlại. Nàng giơặtay đỡ trán,ỷthật lâu sauĩmới khẽ buôngễtiếng thở dài.
Lầnỷnày, Tống ThếỵLan đến đâyầkhông chỉ làĩthăm Tưởng Thuần,ểcòn là tớiἲBạch Lĩnh giaoἶthương. Quỳnh Châuἵít chiến tranh,ữnhiều lương ítóbinh, mà BạchìLĩnh nhiều mỏ,ïlại thêm HànẩTú sản xuấtểnhiều binh khíỡở đây. Trướcỉkia, Tống ThếảLan đã thươngḷlượng với VệÏUẩn, lần nàyíđến đây cũngờlà cố ýỏtới xem binh(khí.
Hắn ở lại:mấy ngày, mỗiĪngày trở vềἶtừ chỗ HànĺTú liền lậpḷtức tới chỗỉTưởng Thuần.
Da mặtĩhắn dày, TưởngjThuần không choỉhắn vào sânứviện, hắn bènỏngồi yên trênổbờ tường, caoẽgiọng ngâm thơủtình hắn viết.
Hắnủvốn tuấn lãng,³lại giỏi ăn²nói. Thời điểmḷđọc thơ tình,ìrất nhiều ngườiıxúm xít chỉểtrỏ. Tưởng Thuầnụcảm thấy xấuảhổ nên đànhḹcho hắn vàoớsân viện.
Vì thếİđọc thơ biếnẹthành đánh đàn,[thổi sáo, tặngớhoa, tặng trâm…
Tómũlại là hắnɪđổi phương phápĩtheo đuổi conìgái, mọi ngườiẻxem đến hàoỉhứng. Tưởng Thuầnỉkhông biết bảníthân mình nghĩɩthế nào, lúcḽthấy hắn thìỉxấu hổ, đợiẽsân yên tĩnhõthì lại thấyừvắng vẻ.
Cuối cùng,ìnàng mặt lạnhỹnói với TốngĭThế Lan: “Tốngìcông tử, nếuộngài thật sựíthích ta, cầnἵgì làm nhữngởchuyện khiến taḽkhông vui?”
Tống²Thế Lan đang(ngồi trên bệÍcửa sổ đọcĭthơ. Đào đãìnảy mầm, nụjhoa điểm xuyếtịđầu cành, TốngùThế Lan bỏêsách xuống, quayÏđầu mỉm cười:°“Nếu nàng thậtɪsự không vui,ἵta lập tứcìđi ngay. Thếửnhưng Tưởng Thuần,înếu ta điúrồi, nàng mớiíthật sự khôngựvui.”
Tưởng Thuầnđsững sờ, TốngặThế Lan cúiúđầu, tiếp tục‹đọc: “Yểu điệu[thục nữ, quânìtử hảo cầu…”ổ
Bốn ngày sau,ἶđợi đến khifVương Lam đãiɨtiệc, Tống ThếîLan cũng sắpỷđi rồi. Mọiửngười biến tiệcírượu này thànhẩtiệc chia tay,ủồn ào náoựnhiệt một phen.ũTưởng Thuần ngồiũđối diện TốngêThế Lan, VươngîLam ủ rượuỉcho mọi người,ũchào hỏi xungịquanh.
Mọi người đangìnói chuyện bỗngếnghe bên ngoàiứbáo Tướng quânẵThẩm Hữu đến.
VươngồLam sững sờ,ýTống Thế Lanỉmỉm cười: “Chắcấlà tới tìmịta.”
Vương Lam rủ mắt, thấp giọng đáp một tiếng. Tống Thế Lan đứng dậy, chào hỏi Thẩm Hữu: “Thẩm tướng quân!”
Tưởng Thuần không đáp. Tống Thế Lan bèn nói: “Ngắm một chút cũng được.”
“Nàng không hồi âm cũng không sao.” Tống Thế Lan nghiêm túc nói: “Ta vẫn sẽ viết thư cho nàng.”
Thẩm Hữu nhìn người trong sân viện. Sau một hồi ngây ngốc, ánh mắt hắn nhanh chóng lướt qua người Vương Lam, rồi làm như chẳng thấy gì, kính cẩn hành lễ với nhóm người Liễu Tuyết Dương, quay đầu chào Tống Thế Lan: “Tống vương gia.”
Dứt lời, nàng muốn leo xuống, nhưng hình như cơn say vẫn chưa hết, dưới chân trượt một cái, nàng lập tức ngã về sau. Tống Thế Lan lập tức giữ nàng lại, đỡ dậy: “Không sao chứ?”“Ta không cưới nàng…” Tống Thế Lan cười: “Ta sẽ cười nhạo chính mình.”
Tống Thế Lan mỉm cười, chỉ vào bàn nhỏ: “Có chuyện gì ngồi xuống rồi nói.”
Tống Thế Lan và Thẩm Hữu trao đổi một vài tin tức, sau đó uống rượu. Vương Lam và Tưởng Thuần ngồi cạnh nhau trầm mặc không nói, may mà trẻ con trong nhà nhiều nên cũng không mấy ngại ngùng.Tống Thế Lan mỉm cười bước tới, dẫn Tưởng Thuần xuất phủ, cưỡi ngựa lên núi ở ngoại ô. Hai người cột ngựa dưới chân núi rồi leo lên. Lúc bọn họ leo tới đỉnh, ánh trăng sáng ngời, soi rõ dáng hình non sông. Tống Thế Lan chỉ vào một con đường lớn xa xa: “Đợi sau khi mặt trời mọc, ta sẽ đi từ con đường kia trở về Quỳnh Châu.”
Thật ra Thẩm Hữu cũng không có việc gì, chẳng qua hiện nay toàn bộ chiến sự đều ngưng, Vệ Uẩn dẫn theo người đến Côn Châu, đúng lúc Tống Thế Lan lại đến Bạch Lĩnh, Vệ Uẩn bèn bảo hắn đi gặp Tống Thế Lan.
“Tưởng Thuần, nếu như ta để tâm người khác…” Thần sắc trong mắt Tống Thế Lan u ám: “Một thứ tử như ta làm gì đi đến hôm nay?”Tưởng Thuần được thị nữ đưa về, trông nàng vẫn rất tỉnh táo, có vẻ còn cách say rượu rất xa. Nhưng khi Tống Thế Lan đứng sau lưng gọi nàng lại, nàng lại cảm thấy hẳn là mình say thật rồi.
Ta thích nàng, bằng lòng nuông chiều nàng, bằng lòng yêu nàng.
Tống Thế Lan và Thẩm Hữu trao đổi một vài tin tức, sau đó uống rượu. Vương Lam và Tưởng Thuần ngồi cạnh nhau trầm mặc không nói, may mà trẻ con trong nhà nhiều nên cũng không mấy ngại ngùng.
“Ta là thứ nữ, trước đây chưa có ai đối xử tốt với ta. Lúc ta lấy chồng, người khác đều nói Vệ Thúc là lính tráng thô kệch, chắc chắn sẽ đánh ta…”
Vương Lam ủ rượu rất ngọt, nhưng sức ngấm lại không đùa được. Đợi lúc Tống Thế Lan và Thẩm Hữu tán gẫu xong thì phát hiện người bên cạnh đã hơi không chịu nổi độ rượu. Liễu Tuyết Dương cho người cáo biệt rồi giải tán.
“Nào, nàng xuống đây.” Tống Thế Lan kéo Tưởng Thuần. Tưởng Thuần do dự chốc lát, nhưng cũng không đẩy ra. Nàng nương theo sức lực của hắn nhảy lên tảng đá phía trước, theo hắn đi tới rìa tảng đá to. Tống Thế Lan vỗ bên cạnh, nói với Tưởng Thuần: “Nàng ngồi đây đi, nơi này phong cảnh đẹp, ngắm hoa đào, ngắm sao hay ngắm ta đều được.”Tưởng Thuần được thị nữ đưa về, trông nàng vẫn rất tỉnh táo, có vẻ còn cách say rượu rất xa. Nhưng khi Tống Thế Lan đứng sau lưng gọi nàng lại, nàng lại cảm thấy hẳn là mình say thật rồi.
“Chưa.”
Nàng nhìn người nọ đứng cuối hành lang, gọi nàng: “Nhị phu nhân, ta dẫn người đi ngắm hoa đào được không?”
Dứt lời, hắn giơ tay vén tóc nàng ra sau tai, dịu dàng nói: “Vệ Thúc đối xử tốt với nàng, ta càng đối xử với nàng tốt hơn. Hắn đối tốt với nàng là vì bản tính, thật ra tính ta không tốt lắm, nhưng…” Hắn cúi đầu, ghé bên tai nàng, thấp giọng mở miệng: “Ta thích nàng.”
Tống Thế Lan nắm tay nàng, dịu dàng nói: “Sau khi ta về, ta sẽ viết thư cho nàng, nàng có thể hồi âm cho ta không?”
Tưởng Thuần không đáp. Tống Thế Lan bèn nói: “Ngắm một chút cũng được.”
Tưởng Thuần trầm mặc, nàng nhìn đôi mắt tười cười trong trẻo của người nọ. Hồi lâu, không biết tại sao nàng lại chậm chạp đáp: “Cũng được.”
“Lần sau có cơ hội, ta lại tới thăm nàng.”Tưởng Thuần không đáp, Tống Thế Lan phát hiện một chân nàng hơi nhón lên. Sau một thoáng sững sờ, hắn ngồi xổm xuống bảo: “Ta cõng nàng xuống.”Tống Thế Lan mỉm cười bước tới, dẫn Tưởng Thuần xuất phủ, cưỡi ngựa lên núi ở ngoại ô. Hai người cột ngựa dưới chân núi rồi leo lên. Lúc bọn họ leo tới đỉnh, ánh trăng sáng ngời, soi rõ dáng hình non sông. Tống Thế Lan chỉ vào một con đường lớn xa xa: “Đợi sau khi mặt trời mọc, ta sẽ đi từ con đường kia trở về Quỳnh Châu.”
“Ừ.”
“Tưởng Thuần.” Tống Thế Lan hơi ngạc nhiên: “Tại sao nàng lại thích Vệ Thúc?”
Tưởng Thuần ngẩn người, mạch suy nghĩ của nàng có phần rời rạc. Nếu như là trước đây, nàng sẽ không dễ dàng nhắc đến Vệ Thúc. Nhưng giờ phút này, nàng bỗng cảm thấy dường như mình đã có can đảm lớn lao để hồi tưởng lại sự tốt đẹp của người kia.“Lần sau có cơ hội, ta lại tới thăm nàng.”
“Ừ.”
“Không cần…”
“Nào, nàng xuống đây.” Tống Thế Lan kéo Tưởng Thuần. Tưởng Thuần do dự chốc lát, nhưng cũng không đẩy ra. Nàng nương theo sức lực của hắn nhảy lên tảng đá phía trước, theo hắn đi tới rìa tảng đá to. Tống Thế Lan vỗ bên cạnh, nói với Tưởng Thuần: “Nàng ngồi đây đi, nơi này phong cảnh đẹp, ngắm hoa đào, ngắm sao hay ngắm ta đều được.”
Thật ra Thẩm Hữu cũng không có việc gì, chẳng qua hiện nay toàn bộ chiến sự đều ngưng, Vệ Uẩn dẫn theo người đến Côn Châu, đúng lúc Tống Thế Lan lại đến Bạch Lĩnh, Vệ Uẩn bèn bảo hắn đi gặp Tống Thế Lan.Tưởng Thuần không nói chuyện, im lặng ngồi xuống. Hắn nắm lấy cổ tay nàng, nhận ra nàng không kháng cự, lời nói kế tiếp của Tống Thế Lan đột nhiên nghẹn lại. Hắn do dự chốc lát, bỗng hỏi: “Tưởng Thuần, có ai từng xem tướng tay cho nàng chưa?”
Tống Thế Lan im lặng lắng nghe, nghe nàng liên tục kể về điểm tốt của Vệ Thúc. Điểm tốt của người nọ giống như kể hoài chẳng hết, mãi cho đến binh minh, nàng dần dần tỉnh táo lại, giọng nói nhỏ dần. Nàng đột nhiên nhận ra cho dù Vệ Thúc có tốt thế nào, chàng cũng đã không còn. Giống như giọt sương sớm mai, sau khi mặt trời lên, nó sẽ bốc hơi không còn vết tích.“Chưa.”
“Nếu chưa…” Tống Thế Lan quay đầu nhìn nàng. Dưới ánh trăng, vẻ mặt cô nương trong trẻo lạnh lùng mà điềm tĩnh, tựa như nàng biết rất rõ mình đang nói gì làm gì, nhưng lại tựa như chẳng biết gì. Tống Thế Lan do dự chốc lát, cuối cùng nói: “Ta xem tướng tay cho nàng nhé?”
“Ta biết nàng say rồi.” Giọng hắn ôn hoà, ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng, cười nói: “Nhưng ta vẫn rất vui. Tưởng Thuần, ta nghĩ kiếp này ta có thể đợi được nàng, đúng không?”
Dứt lời, Tống Thế Lan đột ngột chủ động bắt lấy nàng, kéo lên lưng mình, sau đó cõng nàng, linh hoạt nhảy xuống núi. Hắn vui vẻ nói: “Thoải mái hơn ngồi kiệu không?”
“Ừ.”
Mỗi một bước của hắn đều là hiểm lộ, đều là con đường xác xương. Miệng đời đối với hắn đã là gì?
Tưởng Thuần rủ mắt, tay Tống Thế Lan trượt xuống, nắm chặt tay Tưởng Thuần. Bàn tay Tưởng Thuần run run mở ra trong lòng bàn tay Tống Thế Lan. Hắn cúi đầu nhìn bàn tay trắng trẻo của người nọ, chậm rãi mỉm cười.
“Nếu chưa…” Tống Thế Lan quay đầu nhìn nàng. Dưới ánh trăng, vẻ mặt cô nương trong trẻo lạnh lùng mà điềm tĩnh, tựa như nàng biết rất rõ mình đang nói gì làm gì, nhưng lại tựa như chẳng biết gì. Tống Thế Lan do dự chốc lát, cuối cùng nói: “Ta xem tướng tay cho nàng nhé?”
“Ta biết nàng say rồi.” Giọng hắn ôn hoà, ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng, cười nói: “Nhưng ta vẫn rất vui. Tưởng Thuần, ta nghĩ kiếp này ta có thể đợi được nàng, đúng không?”
Nàng nhìn người nọ đứng cuối hành lang, gọi nàng: “Nhị phu nhân, ta dẫn người đi ngắm hoa đào được không?”
Tưởng Thuần không nói, nàng chỉ lẳng lặng nhìn hắn. Nàng cảm giác đáy lòng vô cùng bình yên, vô cùng tĩnh lặng.
Tống Thế Lan nắm tay nàng, dịu dàng nói: “Sau khi ta về, ta sẽ viết thư cho nàng, nàng có thể hồi âm cho ta không?”
Thị vệ đã thu dọn xong đồ đạc từ lâu, chỉ đợi hắn đến. Tống Thế Lan đặt Tưởng Thuần vào xe ngựa, giúp nàng đắp chăn. Nhìn sườn mặt người ngủ, hắn dịu dàng nói: “Ta đi đây, nàng nhớ phải viết thư cho ta đấy.”Tưởng Thuần trầm mặc, nàng nhìn đôi mắt tười cười trong trẻo của người nọ. Hồi lâu, không biết tại sao nàng lại chậm chạp đáp: “Cũng được.”Tưởng Thuần mỉm cười: “Trước giờ chưa có ai đối xử với ta tốt như thế, chàng là người đầu tiên.”“Nàng không hồi âm cũng không sao.” Tống Thế Lan nghiêm túc nói: “Ta vẫn sẽ viết thư cho nàng.”
Tưởng Thuần không nói, nàng chỉ lẳng lặng nhìn hắn. Nàng cảm giác đáy lòng vô cùng bình yên, vô cùng tĩnh lặng.“Tống Thế Lan.” Rốt cuộc Tưởng Thuần mở miệng, ánh mắt nàng nhìn hắn thuần khiết lại dịu dàng, nghiêm túc nói: “Ngài lấy ta, người khác sẽ cười nhạo ngài.”
“Ta không cưới nàng…” Tống Thế Lan cười: “Ta sẽ cười nhạo chính mình.”
Nàng chợt mất đi hứng thú, chậm rãi đứng dậy: “Đến lúc ngài đi rồi, trở về thôi.”
“Tưởng Thuần, nếu như ta để tâm người khác…” Thần sắc trong mắt Tống Thế Lan u ám: “Một thứ tử như ta làm gì đi đến hôm nay?”
Mỗi một bước của hắn đều là hiểm lộ, đều là con đường xác xương. Miệng đời đối với hắn đã là gì?
Tưởng Thuần không đáp, nàng rủ mắt, thấp giọng nói: “Ừm.”
“Tưởng Thuần.” Tống Thế Lan hơi ngạc nhiên: “Tại sao nàng lại thích Vệ Thúc?”
Tưởng Thuần ngẩn người, mạch suy nghĩ của nàng có phần rời rạc. Nếu như là trước đây, nàng sẽ không dễ dàng nhắc đến Vệ Thúc. Nhưng giờ phút này, nàng bỗng cảm thấy dường như mình đã có can đảm lớn lao để hồi tưởng lại sự tốt đẹp của người kia.
“Không cần…”“Ta là thứ nữ, trước đây chưa có ai đối xử tốt với ta. Lúc ta lấy chồng, người khác đều nói Vệ Thúc là lính tráng thô kệch, chắc chắn sẽ đánh ta…”
Vương Lam rủ mắt, thấp giọng đáp một tiếng. Tống Thế Lan đứng dậy, chào hỏi Thẩm Hữu: “Thẩm tướng quân!”“Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy chàng, cũng là ngày thành thân, ta quá sợ hãi, quá khẩn trương nên bất cẩn sái chân, ta nghĩ cứ đinh ninh không xong rồi. Kết quả, chàng cõng ta đi suốt cả con đường.”
Vương Lam ủ rượu rất ngọt, nhưng sức ngấm lại không đùa được. Đợi lúc Tống Thế Lan và Thẩm Hữu tán gẫu xong thì phát hiện người bên cạnh đã hơi không chịu nổi độ rượu. Liễu Tuyết Dương cho người cáo biệt rồi giải tán.Tưởng Thuần mỉm cười: “Trước giờ chưa có ai đối xử với ta tốt như thế, chàng là người đầu tiên.”
Tưởng Thuần không nói chuyện, im lặng ngồi xuống. Hắn nắm lấy cổ tay nàng, nhận ra nàng không kháng cự, lời nói kế tiếp của Tống Thế Lan đột nhiên nghẹn lại. Hắn do dự chốc lát, bỗng hỏi: “Tưởng Thuần, có ai từng xem tướng tay cho nàng chưa?”
Tưởng Thuần trầm mặc, Tống Thế Lan cười: “Con người nàng sao lúc này lúc khác vậy. Hồi ta mới quen nàng, nàng còn sảng khoái hoạt bát hơn bây giờ nhiều.”
Tống Thế Lan im lặng lắng nghe, nghe nàng liên tục kể về điểm tốt của Vệ Thúc. Điểm tốt của người nọ giống như kể hoài chẳng hết, mãi cho đến binh minh, nàng dần dần tỉnh táo lại, giọng nói nhỏ dần. Nàng đột nhiên nhận ra cho dù Vệ Thúc có tốt thế nào, chàng cũng đã không còn. Giống như giọt sương sớm mai, sau khi mặt trời lên, nó sẽ bốc hơi không còn vết tích.
“Ở nhà có thời gian thì đi dạo nhiều thêm, đừng bận tâm nhiều quá. Bây giờ, nàng còn trẻ, đừng biến bản thân sống giống như một bà lão khó tính.”
“Nói một đằng, nghĩ một nẻo.”Nàng chợt mất đi hứng thú, chậm rãi đứng dậy: “Đến lúc ngài đi rồi, trở về thôi.”
Đôi mắt người ngủ run run, im lặng không nói. Tống Thế Lan cười khẽ, đứng dậy ra khỏi xe ngựa.
Dứt lời, nàng muốn leo xuống, nhưng hình như cơn say vẫn chưa hết, dưới chân trượt một cái, nàng lập tức ngã về sau. Tống Thế Lan lập tức giữ nàng lại, đỡ dậy: “Không sao chứ?”
Tưởng Thuần không đáp, Tống Thế Lan phát hiện một chân nàng hơi nhón lên. Sau một thoáng sững sờ, hắn ngồi xổm xuống bảo: “Ta cõng nàng xuống.”
Thẩm Hữu nhìn người trong sân viện. Sau một hồi ngây ngốc, ánh mắt hắn nhanh chóng lướt qua người Vương Lam, rồi làm như chẳng thấy gì, kính cẩn hành lễ với nhóm người Liễu Tuyết Dương, quay đầu chào Tống Thế Lan: “Tống vương gia.”
Tưởng Thuần trầm mặc, Tống Thế Lan cười: “Con người nàng sao lúc này lúc khác vậy. Hồi ta mới quen nàng, nàng còn sảng khoái hoạt bát hơn bây giờ nhiều.”
Dứt lời, Tống Thế Lan đột ngột chủ động bắt lấy nàng, kéo lên lưng mình, sau đó cõng nàng, linh hoạt nhảy xuống núi. Hắn vui vẻ nói: “Thoải mái hơn ngồi kiệu không?”
Tưởng Thuần không đáp, nàng dựa vào lưng người này, đột nhiên cảm giác bản thân giống như trở lại năm mười lăm tuổi.
Nàng nhắm mắt lại, nghe Tống Thế Lan ở bên cạnh nói chuyện. Hắn hơi nhiều lời, có một số câu nghe cứ như trẻ con. Nàng im lặng dựa vào hắn, bỗng nhiên cảm thấy không khó chịu nữa.
Nàng mơ màng thiếp đi, Tống Thế Lan đi tới chân núi, thả chậm bước chân, lắng nghe hô hấp đều đều của người sau lưng, không khỏi mỉm cười.
“Nói một đằng, nghĩ một nẻo.”
“Ừ.”
Hắn cười khẽ một tiếng. Bọn họ đi ra khỏi rừng núi liền nhìn thấy nhóm thị vệ chờ ở bên cạnh ngựa. Bọn họ đang định mở miệng, lập tức bị ánh mắt của hắn ngưng lại.
Thị vệ đã thu dọn xong đồ đạc từ lâu, chỉ đợi hắn đến. Tống Thế Lan đặt Tưởng Thuần vào xe ngựa, giúp nàng đắp chăn. Nhìn sườn mặt người ngủ, hắn dịu dàng nói: “Ta đi đây, nàng nhớ phải viết thư cho ta đấy.”
“Tống Thế Lan.” Rốt cuộc Tưởng Thuần mở miệng, ánh mắt nàng nhìn hắn thuần khiết lại dịu dàng, nghiêm túc nói: “Ngài lấy ta, người khác sẽ cười nhạo ngài.”“Ở nhà có thời gian thì đi dạo nhiều thêm, đừng bận tâm nhiều quá. Bây giờ, nàng còn trẻ, đừng biến bản thân sống giống như một bà lão khó tính.”
Dứt lời, hắn giơ tay vén tóc nàng ra sau tai, dịu dàng nói: “Vệ Thúc đối xử tốt với nàng, ta càng đối xử với nàng tốt hơn. Hắn đối tốt với nàng là vì bản tính, thật ra tính ta không tốt lắm, nhưng…” Hắn cúi đầu, ghé bên tai nàng, thấp giọng mở miệng: “Ta thích nàng.”
Ta thích nàng, bằng lòng nuông chiều nàng, bằng lòng yêu nàng.
Nàng nhắm mắt lại, nghe Tống Thế Lan ở bên cạnh nói chuyện. Hắn hơi nhiều lời, có một số câu nghe cứ như trẻ con. Nàng im lặng dựa vào hắn, bỗng nhiên cảm thấy không khó chịu nữa.
Đôi mắt người ngủ run run, im lặng không nói. Tống Thế Lan cười khẽ, đứng dậy ra khỏi xe ngựa.
Bên ngoài truyền đến tiếng người đánh ngựa xa dần, Tưởng Thuần chậm rãi mở mắt.
Anh Tống Cơ Hội tận dụng cơ hội vô cubgf tốt với những đường truyền đầy tinh tế từ những người đồng đội anh đã dẫn bóng đến khu vực 16m50. Hiện giờ trước mặt anh chỉ còn lại thủ thành Thuần cô nương liệu anh có thể vượt qua và ghi bàn một cách đẹp mắt hay không đây?????