Chương 161 (2)
Cuộc đời này đến nhân gian dạo một vòng, đáng giá
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Lúc Bạch Lĩnh đang yên bình, Vệ Uẩn đã chỉnh đốn xong binh mã ở Côn Châu, chỉ đợi Cố Sở Sinh và Trưởng công chúa gửi tin tới, chàng sẽ lập tức chiếm lấy Hoa Kinh. Nam nhân ôn ôn nhã nhã nói xong.
“Cố đại nhân đã đón Đại phu nhân, nhưng đồng thời bị Triệu Nguyệt giam lỏng. Đại phu nhân đang nghỉ ngơi trong phủ Cố đại nhân. Cố đại nhân nói bây giờ sức khoẻ Đại phu nhân khá yếu, cần tịnh dưỡng một thời gian, không thể di chuyển lung tung. Ngài bảo Vương gia yên tâm đừng nóng vội, chờ sau khi bọn họ hoàn toàn khống chế hoa kinh rồi lại tính tiếp.” Cánh tay hắn có cùng hắn gầy yếu bề.
Thám tử báo lại tin tức từ Hoa Kinh. Vệ Uẩn khựng bút, nâng mắt hỏi: “Tình hình Đại phu nhân cụ thể thế nào?”
“Đại phu bảo là trong lúc mang thai bôn ba cực nhọc, Triệu Nguyệt lại đánh thuốc mê Đại phu nhân nên cần điều dưỡng.” Từ nhập chức duy hộ sư sau.
Vệ Uẩn rũ mắt, dằn xuống cảm xúc trong mắt, chuyển sang tin tức các nơi truyền đến Bạch Châu: “Phía Trưởng công chúa nói thế nào?” Người mù lấy cùng trên tay mình độ mạnh.
“Trưởng công chúa nói hiệnẽgiờ Hoàng đếỉtriệu Ngọc LâmĺLang vào kinh,}gần như khôngịthể gặp đượcàcô ta, chắc:là đã đoánẽđược chuyện mìnhữtrúng độc. Trưởngỵcông chúa khôngìbiết y thuậtịNgọc Lâm Langổthế nào, bảoũVương gia chuẩn³bị trường hợpạxấu nhất. Thờiềkhắc tất yếu,ɨngài lập tứcỡdẫn binh vàoắThiên Thủ Quan.ìHơn nữa, ýỡTrưởng công chúa)là Vương giaİcó thể nghĩộcách giết NgọcĩLâm Lang hayἱkhông?”
Vệ Uẩnănghe thấy lờiịnày thì khựngệlại chốc lát,ừngẫm nghĩ rồiýquay đầu ra‹lệnh: “Gọi ThẩmἰVô Song đếnỉđây.”
Dứt lời,ẫchàng cúi đầuêtiếp tục trảâlời thư tín:ơ“Còn gì nữa?”ố
“Đồ Tác gửiẻtin đến.” ThámĨtử nói tiếp:í“Hình như TôíTra lại tậpíhợp binh lính.”ì
“Tập hợp binhắlính?”
Vệ Uẩnõngẩng đầu lên,)cau mày nói:ò“Hắn tập hợpơlàm gì?”
Nhưngỉsau khi hỏiựxong, đột nhiênἰmột ánh chớpìxẹt ngang đầuἱchàng. Vệ Uẩnữvội hỏi: “NgọcĩLâm Lang vào{kinh lúc nào?”ặ
“Nửa tháng trước.”ļ
“Tin của ĐồàTác gửi điịlúc nào?”
“Nămàngày trước.”
VệíUẩn không nói,ĺchàng nhẩm tínhĪthời gian tinĬtức truyền từἰchỗ Triệu Nguyệtọtới Bắc Địch,ếthời gian ĐồìTác nhận đượcếtin rồi lạiữgửi tin vềổCôn Châu. Mặtichàng sầm xuống,Ĭsuy tính trongÎlòng.
Đối với tênựTriệu Nguyệt, chàngứchưa bao giờètiết kiệm suyĮnghĩ xấu xaınhất để nghĩįvề đối phương.îChàng không hềibất ngờ nếuỡTriệu Nguyệt câuịkết với ngoạiệđịch vào thờiïđiểm tất yếu,ídù sao đâyɪcũng chẳng phảiĩlần đầu tiênÏTriệu Nguyệt làmịloại chuyện này.ẽNếu hắn biếtЇtin bản thânệsắp chết, eịlà sẽ mặcļkệ tất cả,ạviệc gì cũng:dám làm.
Hiện nay,ặTô Tra đãĩbị bọn họíđánh đến sợ.íNếu không vìéĐại Sở nộijloạn, chàng đãịbình định TôḷTra từ lâu.ἳBây giờ, BắcêĐịch dựa vàoãĐồ Tác vàêTô Tra giằngíco. Chàng vốnýđịnh xử lýỏxong Triệu Nguyệtãlại đánh TôḻTra, nhưng eịlà Tô Traòcũng biết suyjnghĩ này củaẫchàng, cho nênềhắn sẽ khôngẹtiếc binh lực]giúp đỡ TriệuɪNguyệt, còn TriệuɩNguyệt chắc chắnêcũng đã hứaἲhẹn với TôịTra cái gìỳđó.
Thế nhưng lúcïnày ba nhàỹVệ Tống Sởúliên thủ, ThanhĩChâu đã bình,ἵchỉ bằng quânôlực Tạ giaľvà Yên Châu,ἱdựa hoàn toànỏvào một tênỏTô Tra thìɨsợ là khôngũđủ lật đổihọ. Vì vậyįchắc chắn TriệuàNguyệt sẽ nghĩɩhết mọi cáchĮkích động ngoạiịđịch…
Vệ Uẩn suyỳnghĩ, Đào Tuyềnủbên cạnh vuốtĪchòm râu hỏi:ậ“Vương gia đangơnghĩ gì đấy?”â
“Tiên sinh.” VệýUẩn ngước mắtónhìn Đào Tuyền:ľ“Ngài nói xem,ứnếu ngài làèTriệu Nguyệt, nếuýbây giờ muốnămời người giúpἵđỡ thì sẽìmời ai?”
Đào°Tuyền cười: “Bâyîgiờ, kẻ địchãcủa Triệu Nguyệtổlà ngài, TốngềThế Lan, SởồLâm Dương. TốngìThế Lan làócỏ đầu tường(*),²Sở Lâm Dương°lấy bách tính)làm trọng, ngàiìvà hắn cóĭthù sâu tựaĩbiển. Cho nênđkhẳng định hắnăsẽ ưu tiênẻđối phó ngài,ễđương nhiên làỳphải liên hệỹBắc Địch.”
(*)īCỏ đầu tường:Ïtiểu nhân mượnắgió bẻ măng
Vệ²Uẩn gật đầu:ị“Còn gì nữa?”ľ
“Cả thiên hạỹđều biết quanfhệ giữa Sởỳđại tiểu thưívà Vệ gia,ếSở Lâm Dươngỵlại cực kỳờxem trọng ngườiḷnhà, cho nênửphải nghĩ cáchἵkìm chân Sở,Lâm Dương. Mộtímặt hắn đã[bắt Sở đạiìtiểu thư, mặtốkhác đương nhiênầsẽ kích độngùTrần Quốc, xúiĩgiục Trần Quốcỉquấy nhiễu Lạc³Châu, Sở Lâm,Dương mới hếtícách thoát thân.”é
“Nếu ngài muốnìTrần Quốc quấyἰnhiễu lạc Châuấthì phải làmịgì?”
“Trần Quốcứvà Lạc Châu(đấu đá nhiềujnăm, vốn làịkẻ thù truyềnἱkiếp, hẳn sẽĨlấy lợi íchẵlớn ra hứajhẹn.”
“Không đủ.”ị
“Vậy Vương giaīcảm thấy…” ĐàoỉTuyền nghi hoặc,ĭánh mắt VệĬUẩn sắc bén:í“Đất đai TrầnĨQuốc cằn cỗi,ếchủ yếu lấyĺlúa và trâujngựa làm lươngЇthực. Mấy lầnèbọn chúng xâmúphạm biên cảnhḽđều là vìđtai hoạ quốcỉnội cạn lương.ớNăm nay sảnỉlượng bọn chúngẵbình thường, nếuīta là TriệuủNguyệt, muốn TrầnỉQuốc xuất binhìthì nhất địnhẻphải lấy thếợlôi đình màìrải rác thuầmua lương thựcìgiá cao khắpıcác nơi. Đợiổbên trên phát²hiện không đủ:lương thực, hắnìlại lấy lợiịích to lớnửhứa hẹn vớiíquốc quân.
Đào Tuyềnùkhông nói. VệỡUẩn cầm thưītín trong tayịđặt sang mộtữbên, đứng dậy:ỉ“Tốc độ củaẳchúng ta khôngíthể chậm hơnỏhắn.”
“Ý củaỉVương gia làĩbọn họ raĨgiá cao muaïlương, chúng ta¹phải bán lươngờgiá thấp, bảoîđảm cung cấpìđủ lương thựcìcho Trần Quốc…”ỉ
“Vương gia…” Đangúnói chuyện, ThẩmẵVô Song bướcếvào, cười nói:ẩ“Nghe bảo Vươngỉgia gọi ta?”ẩ
Vệ Uẩn khôngẽnói chuyện, chàngợquay đầu lạiẵnhìn Thẩm VôõSong: “Ta muốnЇnhờ huynh giúp,ta một chuyện.”ị
“Sao?”
“Giết mộtḹngười.”
Lời nàyốcủa Vệ Uẩn:khiến Thẩm VôἱSong sững sờ.ữVệ Uẩn bìnhỏtĩnh nói: “Hiệnítại, chắc chắníTriệu Nguyệt đang²tìm danh yầkhắp nơi, huynhïnguỵ trang đếnĩchữa bệnh choĩTriệu Nguyệt. Conừngười hắn mắcἵbệnh đa nghiònặng, sau khiḹhuynh vào thìêđừng giở thủ¹đoạn gì, cứ¸nghiêm chỉnh trịổbệnh cho hắn,ịsau đó lấyỗdanh nghĩa hộiịchẩn mà gặpíNgọc Lâm Lang.”Ī
“Ngọc Lâm Lang?”ừ
Thẩm Vô Songụcao giọng: “Côìta trị bệnhụcho Triệu Nguyệtốsao?”
“Ừ.” GiọngýVệ Uẩn lãnhÍđạm: “Cô ta{không thể trị²khỏi cho TriệuèNguyệt. Huynh gặp)cô ta rồi,énếu huynh cóïthể dụ dỗìthì rất tốt,(nếu không thểἱ…” Vệ Uẩnằcúi người xuống:ì“Thì tiễn côôta lên đường.”ầ
“Vậy làm saoìta trở về?”ì
Thẩm Vô Songíngẩn người, VệjUẩn không nóiắgì. Chàng ngướcįmắt nhìn vềýThẩm Vô Song:ơ“Huynh mang theoẻmột đạn tínáhiệu, đến lúcİđó phát điɪđịa điểm ẩnįnúp, người củaïta sẽ đếnăđón huynh.”
“Cóơđiều…” Vệ Uẩnļdo dự chốcólát: “Ta khôngĩthể đảm bảoĮmười mươi…”
Lờiẫcòn chưa dứt,êThẩm Vô Songíđã hiểu. Hắnắtrầm mặc suyỉnghĩ, sau đóịcười: “Được.”
Hắnḽmở miệng nói:ỉ“Nếu ta khôngỉthể thoát, taơsẽ khiến TriệuîNguyệt một mạngủđổi một mạng.”ĩ
“Cố gắng trởòvề.”
“Xem tạoìhoá thôi.”
Thẩm)Vô Song càílơ nhún vai,{sau đó nói:ī“Vậy ta điắcăn dặn xuốngủđã, thuốc menậmà tướng quâníthường dùng đềuiđã chuẩn bịựxong, sáng maiỹxuất phát.”
Ngheưvậy, Vệ Uẩn)đột nhiên sực:nhớ đến cáiïgì đó, bỗngõgọi hắn lại:ỉ“Trong quân cóĩthuốc gì nhấtéđịnh phải cófkhông?”
“Thuốc gì?”ẫ
Thẩm Vô SongĨngẩn người, VệỹUẩn hỏi tiếp:ê“Có thuốc gìặmà trong quânìnhất định phảiểcó, không thểἱthiếu không?”
“Tấtınhiên là có.”ĩThẩm Vô Songìcười: “Có mộtũvị thuốc cơỉbản nhất, đặc(biệt dùng đểfcầm máu, hơnủnữa còn cóἲthể ngăn ngừafôn dịch vàấlây nhiễm, quanītrọng nhất làĭloại này phảiÍrẻ. Cậu biếtịthuốc trong quânẹđa phần đềuἳđắt tiền…”
“Huynh¸biết tình hìnhỵsử dụng thuốcĩtrong quân độiḻTrần Quốc không?”ồ
“Không khó đoán.”ổThẩm Vô Songỹnhanh nhẹn đáp:ò“Thông thường loạiĬthuốc cơ bảnầnày đều làếdo quốc giaĩđó sản xuất,ľchứ một khi‹vận chuyển đườngặdài đều sẽÏtrở nên đắtịđỏ, quân tưἲkhông gánh nổi.įTrần Quốc cóịmột vị thuốcốtên là sươngễhồng, đây chẳngễkhác gì…”
“Sản lượng hàng năm bao nhiêu?”
Trên đường đi, Vệ Uẩn dùng bồ câu đưa thư dò hỏi tin tức giá lương thực Trần Quốc khắp nơi, đồng thời chỉ huy người vận chuyển lương thực đến chỗ cơ sở ngầm ở Trần Quốc, nhưng giữ lại chưa bán.
Vệ Uẩn lạnh giọng mở miệng: “Ta phải đến Tây Ninh thương lượng đại kế phạt Trần.”
Lúc này Triệu Nguyệt đã ra tay, giá cả lương thực Trần Quốc bắt đầu tăng cao. Còn Vệ Uẩn, sau khi trải sẵn tuyến đường vận chuyển khắp Trần Quốc, cuối cùng cũng đến Tây Ninh. Chàng trình quốc thư bái kiến Hoàng đế Tây Ninh, nhưng đợi cả một ngày, đối phương vẫn không có động tĩnh gì.
Vệ Uẩn lập tức hỏi giá vị thuốc, mặc dù Thẩm Vô Song không biết Vệ Uẩn hỏi cái này làm gì, nhưng vẫn thành thật trả lời.
“Đi đây.” Hắn khoát tay: “Ôn chuyện tới đây thôi, ca ca ta đi đây.”
“Ý của Vương gia là lương thực của chúng ta đảm bảo Trần Quốc không thiếu lương, như vậy Trần Quốc sẽ không xuất binh. Nếu Trần Quốc vẫn quyết định xuất binh thì lúc này bọn chúng thiếu thuốc thiếu ngựa. Chỉ cần khai chiến, chắc chắn không bao lâu sau, quân lính sẽ tan rã.
Sau khi Vệ Uẩn nghe Thẩm Vô Song nói xong thì gật đầu. Thẩm Vô Song thấy Vệ Uẩn không hỏi nữa thì nói: “Vậy ta đi nhé?”
“Chúng ta bán lương thực.” Vệ Uẩn quay đầu lại nói: “Triệu Nguyệt ra tay bán lương giá cao, chúng ta sẽ lấy lương thực đổi sương hồng, đổi hết sương hồng thì lại thay bằng ngựa.”
“Nhưng nếu Trần Quốc phát hiện…”
“Cho nên phải nhanh.” Vệ Uẩn quyết đoán nói: “Chỉ cần Triệu Nguyệt ra tay, chúng ta lập tức tiến hành, mua chuộc quan viên, giao dịch chợ đen. Đợi tin tức truyền đến chỗ Hoàng đế Trần Quốc thì ông ta đã không làm gì được nữa.”
“Ừ.”
“Ta đi Tây Ninh lần này, tương lai bất định…” Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Nếu ta không về được, hi vọng Đào tiên sinh thay ta chủ trì đại cục, đón Đại phu nhân bình an trở về, để Đại phu nhân lựa chọn người thừa kế, bất luận thế nào cũng phải giúp đỡ bọn họ.”
Vệ Uẩn đáp một tiếng. Đợi Thẩm Vô Song ra đến cửa, chàng đột nhiên gọi hắn lại: “Vô Song.” Thẩm Vô Song quay đầu, nhìn thấy thanh niên ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Bảo trọng.”
Tây Ninh và Trần Quốc giao chiến quanh năm, sau khi chàng đến Tây Ninh mượn lương thì còn phải sách động Tây Ninh phạt Trần, đây tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng.
Vệ Uẩn không nói, chàng nhắm mắt, khép hai tay trong tay áo, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Sau khi Vệ Uẩn cáo biệt Đào Tuyền, chàng lập tức cấp tốc đi ngay trong đêm, chạy thẳng một mạch về hướng Tây Ninh.
Thẩm Vô Song ngẩn người, sau đó khoát tay: “Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Chính là ý này.”
Dứt lời, Thẩm Vô Song khựng lại, cuối cùng nói: “Vệ Uẩn, thật ra có lúc làm người không thể tốt quá, cũng đừng nghĩ cho người khác quá, phải ích kỷ một chút, muốn nói cái gì thì nói, muốn làm cái gì thì làm, đừng cứ mãi nhân nhượng dung túng. Đối tốt với người khác lâu ngày, người ta sẽ không biết quý trọng, cảm thấy cậu làm những chuyện này là đương nhiên.”
Vệ Uẩn không ngờ Thẩm Vô Song sẽ nói như vậy, Thẩm Vô Song ngẫm nghĩ rồi bảo: “Ta cảm thấy dáng vẻ lúc cậu gãy chân còn dám rút dao cắm lên bàn khi thiếu niên càng có tình người hơn.”
Lần này Vệ Uẩn không gọi nữa, chàng im lặng nhìn Thẩm Vô Song đưa lưng về phía chàng mà đi. Đợi không còn nhìn thấy hắn nữa, chàng mới nghe Đào Tuyền hỏi: “Vương gia có chủ ý gì?”
“Đi đây.” Hắn khoát tay: “Ôn chuyện tới đây thôi, ca ca ta đi đây.”
Dứt lời, Thẩm Vô Song phất tay áo, quay người rời đi: “Đừng gọi ta nữa, ta đi thật đấy.”
Vệ Uẩn lập tức hỏi giá vị thuốc, mặc dù Thẩm Vô Song không biết Vệ Uẩn hỏi cái này làm gì, nhưng vẫn thành thật trả lời.
Lần này Vệ Uẩn không gọi nữa, chàng im lặng nhìn Thẩm Vô Song đưa lưng về phía chàng mà đi. Đợi không còn nhìn thấy hắn nữa, chàng mới nghe Đào Tuyền hỏi: “Vương gia có chủ ý gì?”
“Vương gia yên tâm.” Đào Tuyền nghiêm túc nói: “Ti chức đã biết.”
“Chúng ta bán lương thực.” Vệ Uẩn quay đầu lại nói: “Triệu Nguyệt ra tay bán lương giá cao, chúng ta sẽ lấy lương thực đổi sương hồng, đổi hết sương hồng thì lại thay bằng ngựa.”
“Ừ.”
“Ý của Vương gia là lương thực của chúng ta đảm bảo Trần Quốc không thiếu lương, như vậy Trần Quốc sẽ không xuất binh. Nếu Trần Quốc vẫn quyết định xuất binh thì lúc này bọn chúng thiếu thuốc thiếu ngựa. Chỉ cần khai chiến, chắc chắn không bao lâu sau, quân lính sẽ tan rã.
“Chính là ý này.”
“Nhưng nếu Trần Quốc phát hiện…”
Thẩm Vô Song ngẩn người, sau đó khoát tay: “Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Cho nên phải nhanh.” Vệ Uẩn quyết đoán nói: “Chỉ cần Triệu Nguyệt ra tay, chúng ta lập tức tiến hành, mua chuộc quan viên, giao dịch chợ đen. Đợi tin tức truyền đến chỗ Hoàng đế Trần Quốc thì ông ta đã không làm gì được nữa.”
“Chắc chắn ông ta biết chúng ta tới làm thuyết khách…” Vệ Hạ đau đầu: “Nếu có thể gặp mặt thì may rồi, nếu ngay cả mặt cũng không gặp được thì phải làm sao? Thời gian của chúng ta không nhiều…”
Vệ Thu cười khẩy: “Rõ ràng quá mà, Tây Ninh không muốn nhúng tay vào ghềnh nước đục, căn bản không định gặp chúng ta.”
“Thế nhưng…” Đào Tuyền nhíu mày: “Chúng ta vừa trải qua thiên tai rất lớn, còn phải đối đầu Bắc Địch, sợ là lương thực…”
Vệ Uẩn gật đầu, lại bàn bạc với Đào Tuyền một lát, chia tất cả kế hoạch thành hai phong thư gửi cho Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan. Vệ Hạ cũng đã thu dọn đồ đạc xong, đang chờ Vệ Uẩn cùng với Vệ Thu.
“Ta sẽ viết thư cho Sở Lâm Dương, chúng ta bỏ ra một phần, cộng thêm Sở Lâm Dương, quan trọng nhất là phải đi Tây Ninh mượn lương.” Lời này của Vệ Uẩn khiến Đào Tuyền sững sờ. Giữa Tây Ninh và Đại Sở cách nhau một Trần Quốc, đích xác là quá xa.
Đào Tuyền suy nghĩ chốc lát mới hiểu: “Ý của Vương gia là người muốn đến Tây Ninh mượn lương?”
“Ừ.”
“Sản lượng hàng năm bao nhiêu?”
Vệ Uẩn đáp một tiếng. Đợi Thẩm Vô Song ra đến cửa, chàng đột nhiên gọi hắn lại: “Vô Song.” Thẩm Vô Song quay đầu, nhìn thấy thanh niên ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Bảo trọng.”
Vệ Uẩn lạnh giọng mở miệng: “Ta phải đến Tây Ninh thương lượng đại kế phạt Trần.”
Dứt lời, Thẩm Vô Song phất tay áo, quay người rời đi: “Đừng gọi ta nữa, ta đi thật đấy.”
Tây Ninh và Trần Quốc giao chiến quanh năm, sau khi chàng đến Tây Ninh mượn lương thì còn phải sách động Tây Ninh phạt Trần, đây tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng.
“Thế nhưng…” Đào Tuyền nhíu mày: “Chúng ta vừa trải qua thiên tai rất lớn, còn phải đối đầu Bắc Địch, sợ là lương thực…”
Nhưng Vệ Uẩn đã quyết, chàng đứng dậy nói: “Bảo Vệ Thu chuẩn bị một chút, chúng ta lên đường trong đêm. Đào tiên sinh…” Vệ Uẩn xoay người nhìn Đào Tuyền, nghiêm túc nói: “Sau khi ta đi, đại sự trong quân do ngài toàn quyền chủ trì. Thẩm Hữu trấn thủ Bạch Châu chống đỡ Bắc Địch, Tần Thời Nguyệt đối kháng Yên Châu, tướng lĩnh còn lại tuỳ ngài sắp xếp…” Dứt lời, chàng lui một bước, khom lưng: “Nhờ cả vào ngài.”
Vệ Hạ có phần đứng ngồi không yên, hắn đứng dậy nói: “Vương gia, Quốc quân Tây Ninh có ý gì? Phớt lờ chúng ta ở đây cả một ngày rồi…”
“Vương gia.” Đào Tuyền vội đỡ Vệ Uẩn dậy: “ Đây vốn là chuyện thuộc bổn phận của ti chức, Vương gia cần gì đa lễ như vậy.”
Nhưng Vệ Uẩn đã quyết, chàng đứng dậy nói: “Bảo Vệ Thu chuẩn bị một chút, chúng ta lên đường trong đêm. Đào tiên sinh…” Vệ Uẩn xoay người nhìn Đào Tuyền, nghiêm túc nói: “Sau khi ta đi, đại sự trong quân do ngài toàn quyền chủ trì. Thẩm Hữu trấn thủ Bạch Châu chống đỡ Bắc Địch, Tần Thời Nguyệt đối kháng Yên Châu, tướng lĩnh còn lại tuỳ ngài sắp xếp…” Dứt lời, chàng lui một bước, khom lưng: “Nhờ cả vào ngài.”
“Ta đi Tây Ninh lần này, tương lai bất định…” Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Nếu ta không về được, hi vọng Đào tiên sinh thay ta chủ trì đại cục, đón Đại phu nhân bình an trở về, để Đại phu nhân lựa chọn người thừa kế, bất luận thế nào cũng phải giúp đỡ bọn họ.”
Vệ Uẩn không ngờ Thẩm Vô Song sẽ nói như vậy, Thẩm Vô Song ngẫm nghĩ rồi bảo: “Ta cảm thấy dáng vẻ lúc cậu gãy chân còn dám rút dao cắm lên bàn khi thiếu niên càng có tình người hơn.”
“Vương gia yên tâm.” Đào Tuyền nghiêm túc nói: “Ti chức đã biết.”
Vệ Uẩn gật đầu, lại bàn bạc với Đào Tuyền một lát, chia tất cả kế hoạch thành hai phong thư gửi cho Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan. Vệ Hạ cũng đã thu dọn đồ đạc xong, đang chờ Vệ Uẩn cùng với Vệ Thu.
Sau khi Vệ Uẩn nghe Thẩm Vô Song nói xong thì gật đầu. Thẩm Vô Song thấy Vệ Uẩn không hỏi nữa thì nói: “Vậy ta đi nhé?”
Sau khi Vệ Uẩn cáo biệt Đào Tuyền, chàng lập tức cấp tốc đi ngay trong đêm, chạy thẳng một mạch về hướng Tây Ninh.
Dứt lời, Thẩm Vô Song khựng lại, cuối cùng nói: “Vệ Uẩn, thật ra có lúc làm người không thể tốt quá, cũng đừng nghĩ cho người khác quá, phải ích kỷ một chút, muốn nói cái gì thì nói, muốn làm cái gì thì làm, đừng cứ mãi nhân nhượng dung túng. Đối tốt với người khác lâu ngày, người ta sẽ không biết quý trọng, cảm thấy cậu làm những chuyện này là đương nhiên.”
Trên đường đi, Vệ Uẩn dùng bồ câu đưa thư dò hỏi tin tức giá lương thực Trần Quốc khắp nơi, đồng thời chỉ huy người vận chuyển lương thực đến chỗ cơ sở ngầm ở Trần Quốc, nhưng giữ lại chưa bán.
Lúc này Triệu Nguyệt đã ra tay, giá cả lương thực Trần Quốc bắt đầu tăng cao. Còn Vệ Uẩn, sau khi trải sẵn tuyến đường vận chuyển khắp Trần Quốc, cuối cùng cũng đến Tây Ninh. Chàng trình quốc thư bái kiến Hoàng đế Tây Ninh, nhưng đợi cả một ngày, đối phương vẫn không có động tĩnh gì.
“Vương gia.” Đào Tuyền vội đỡ Vệ Uẩn dậy: “ Đây vốn là chuyện thuộc bổn phận của ti chức, Vương gia cần gì đa lễ như vậy.”
Vệ Hạ có phần đứng ngồi không yên, hắn đứng dậy nói: “Vương gia, Quốc quân Tây Ninh có ý gì? Phớt lờ chúng ta ở đây cả một ngày rồi…”
Vệ Uẩn không nói, chàng nhắm mắt, khép hai tay trong tay áo, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Vệ Thu cười khẩy: “Rõ ràng quá mà, Tây Ninh không muốn nhúng tay vào ghềnh nước đục, căn bản không định gặp chúng ta.”
“Chắc chắn ông ta biết chúng ta tới làm thuyết khách…” Vệ Hạ đau đầu: “Nếu có thể gặp mặt thì may rồi, nếu ngay cả mặt cũng không gặp được thì phải làm sao? Thời gian của chúng ta không nhiều…”
“Ta nghe nói…” Vệ Uẩn chậm rãi mở mắt: “Ngày mai là Lễ tế thần mùa xuân, quốc quân phải đến miếu Thần nữ.”
Vệ Hạ và Vệ Thu ngẩn người: “Vệ Hạ hơi do dự nói: “Ý của Vương gia là…”
Đào Tuyền suy nghĩ chốc lát mới hiểu: “Ý của Vương gia là người muốn đến Tây Ninh mượn lương?”
“Trước mắt liên hệ người, ta lẫn vào miếu Thần nữ. Ngày mai, các ngươi dẫn người xông vào cửa núi, gây hỗn loạn phía trước, ta thừa dịp rối loạn bắt cóc Quốc quân Tây Ninh.” Mắt Vệ Uẩn mang theo rét lạnh: “Ông ta không muốn nói chuyện, vậy chúng ta sẽ khiến ông ta không thể không nói!”
Mong Thẩm Vô Song bình an trở về ?
Cuộc chiến này hy vọng không ai bị gì, không ai chết chóc .
Căng lắm rồi đa!!!
Thẩm vô song sẽ bình an
Phát hiện kịp thời đc mưu kế thì dễ dàng chống đỡ hơn. Sắp kết đến nơi r mà còn nói nếu ta có vấn đề gì :((((((
Sắp có một trận chiến mới mong mọi người đều được bình an
Hai người lại tiếp tục xa nhau theo cách này nữa. Haizzz
Trận chiến đang dần đi vào hồi kết với lợi thế đang nghiêng về quân chính nghĩa nhưng phe phản diện cũng không chỉ ngồi chơi, họ đax đưa ra những trận đòn hiểm hóc và âm trá liêu quân chính nghĩa có thể thắng được hay khoong?? Phải thắng, không thắng cũng phải thắng nếu không em xách đao đến gặp Đại Bạch liền