Sơn Hà Chẩm – Chương 161 (2)

Chương 161 (2)

Cuộc đời này đến nhân gian dạo một vòng, đáng giá

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Lúc Bạch Lĩnh đang yên bình, Vệ Uẩn đã chỉnh đốn xong binh mã ở Côn Châu, chỉ đợi Cố Sở Sinh và Trưởng công chúa gửi tin tới, chàng sẽ lập tức chiếm lấy Hoa Kinh. Nam nhân ôn ôn nhã nhã nói xong.

“Cố đại nhân đã đón Đại phu nhân, nhưng đồng thời bị Triệu Nguyệt giam lỏng. Đại phu nhân đang nghỉ ngơi trong phủ Cố đại nhân. Cố đại nhân nói bây giờ sức khoẻ Đại phu nhân khá yếu, cần tịnh dưỡng một thời gian, không thể di chuyển lung tung. Ngài bảo Vương gia yên tâm đừng nóng vội, chờ sau khi bọn họ hoàn toàn khống chế hoa kinh rồi lại tính tiếp.” Cánh tay hắn có cùng hắn gầy yếu bề.

Thám tử báo lại tin tức từ Hoa Kinh. Vệ Uẩn khựng bút, nâng mắt hỏi: “Tình hình Đại phu nhân cụ thể thế nào?”

“Đại phu bảo là trong lúc mang thai bôn ba cực nhọc, Triệu Nguyệt lại đánh thuốc mê Đại phu nhân nên cần điều dưỡng.” Từ nhập chức duy hộ sư sau.

Vệ Uẩn rũ mắt, dằn xuống cảm xúc trong mắt, chuyển sang tin tức các nơi truyền đến Bạch Châu: “Phía Trưởng công chúa nói thế nào?” Người mù lấy cùng trên tay mình độ mạnh.

Trưng công chúa nói hingi Hoàng đếtriu Ngc LâmĺLang vào kinh,}gn như khôngth gp đưcàcô ta, chc:là đã đoánđưc chuyn mìnhtrúng đc. Trưngcông chúa khôngìbiết y thutNgc Lâm Langthế nào, boũVương gia chun³b trưng hpxu nht. Thikhc tt yếu,ɨngài lp tcdn binh vàoThiên Th Quan.ìHơn na, ýTrưng công chúa)là Vương giaİcó th nghĩcách giết NgcĩLâm Lang haykhông?”

V Unănghe thy linày thì khngli chc lát,ngm nghĩ riýquay đu ralnh: “Gi ThmVô Song đếnđây.”

Dt li,chàng cúi đuêtiếp tc trâli thư tín:ơ“Còn gì na?”

Đ Tác gitin đến.” ThámĨt nói tiếp:í“Hình như TôíTra li tpíhp binh lính.”ì

“Tp hp binhlính?”

V Unõngng đu lên,)cau mày nói:ò“Hn tp hpơlàm gì?”

Nhưngsau khi hixong, đt nhiênmt ánh chpìxt ngang đuchàng. V Unvi hi: “NgcĩLâm Lang vào{kinh lúc nào?”

“Na tháng trưc.”ļ

“Tin ca ĐàTác gi đilúc nào?”

“Nămàngày trưc.”

VíUn không nói,ĺchàng nhm tínhĪthi gian tinĬtc truyn tch Triu Nguytti Bc Đch,ếthi gian ĐìTác nhn đưcếtin ri ligi tin vCôn Châu. Mtichàng sm xung,Ĭsuy tính trongÎlòng.

Đi vi tênTriu Nguyt, chàngchưa bao giètiết kim suyĮnghĩ xu xaınht đ nghĩįv đi phương.îChàng không hibt ng nếuTriu Nguyt câukết vi ngoiđch vào thiïđim tt yếu,ídù sao đâyɪcũng chng phiĩln đu tiênÏTriu Nguyt làmloi chuyn này.Nếu hn biếtЇtin bn thânsp chết, elà s mcļk tt c,vic gì cũng:dám làm.

Hin nay,Tô Tra đãĩb bn híđánh đến s.íNếu không vìéĐi S nijlon, chàng đãbình đnh TôTra t lâu.Bây gi, BcêĐch da vàoãĐ Tác vàêTô Tra gingíco. Chàng vnýđnh x lýxong Triu Nguytãli đánh TôTra, nhưng elà Tô Traòcũng biết suyjnghĩ này cachàng, cho nênhn s khôngtiếc binh lc]giúp đ TriuɪNguyt, còn TriuɩNguyt chc chnêcũng đã hahn vi TôTra cái gìđó.

Thế nhưng lúcïnày ba nhàV Tng Súliên th, ThanhĩChâu đã bình,ch bng quânôlc T giaľvà Yên Châu,da hoàn toànvào mt tênTô Tra thìɨs là khôngũđ lt đih. Vì vyįchc chn TriuàNguyt s nghĩɩhết mi cáchĮkích đng ngoiđch

V Un suynghĩ, Đào Tuynbên cnh vutĪchòm râu hi:Vương gia đangơnghĩ gì đy?”â

“Tiên sinh.” VýUn ngưc mtónhìn Đào Tuyn:ľ“Ngài nói xem,nếu ngài làèTriu Nguyt, nếuýbây gi munămi ngưi giúpđ thì sìmi ai?”

Đào°Tuyn cưi: “Bâyîgi, k đchãca Triu Nguytlà ngài, TngThế Lan, SLâm Dương. TngìThế Lan làóc đu tưng(*),²S Lâm Dương°ly bách tính)làm trng, ngàiìvà hn cóĭthù sâu taĩbin. Cho nênđkhng đnh hnăs ưu tiênđi phó ngài,đương nhiên làphi liên hBc Đch.”

(*)īC đu tưng:Ïtiu nhân mưngió b măng

V²Un gt đu:“Còn gì na?”ľ

“C thiên hđu biết quanfh gia Sđi tiu thưívà V gia,ếS Lâm Dươngli cc kxem trng ngưinhà, cho nênphi nghĩ cáchkìm chân S,Lâm Dương. Mtímt hn đã[bt S điìtiu thư, mtkhác đương nhiêns kích đngùTrn Quc, xúiĩgic Trn Qucquy nhiu Lc³Châu, S Lâm,Dương mi hếtícách thoát thân.”é

“Nếu ngài munìTrn Quc quynhiu lc Châuthì phi làmgì?”

Trn Qucvà Lc Châu(đu đá nhiujnăm, vn làk thù truynkiếp, hn sĨly li íchln ra hajhn.”

Không đ.”

Vy Vương giaīcm thy… ĐàoTuyn nghi hoc,ĭánh mt VĬUn sc bén:íĐt đai TrnĨQuc cn ci,ếch yếu lyĺlúa và trâujnga làm lươngЇthc. My lnèbn chúng xâmúphm biên cnhđu là vìđtai ho qucni cn lương.Năm nay snlưng bn chúngbình thưng, nếuīta là TriuNguyt, mun TrnQuc xut binhìthì nht đnhphi ly thếlôi đình màìri rác thumua lương thcìgiá cao khpıcác nơi. Đibên trên phát²hin không đ:lương thc, hnìli ly liích to lnha hn viíquc quân.

Đào Tuynùkhông nói. VUn cm thưītín trong tayđt sang mtbên, đng dy:“Tc đ cachúng ta khôngíth chm hơnhn.”

Ý caVương gia làĩbn h raĨgiá cao muaïlương, chúng ta¹phi bán lươnggiá thp, boîđm cung cpìđ lương thcìcho Trn Quc…

Vương gia… Đangúnói chuyn, ThmVô Song bưcếvào, cưi nói:Nghe bo Vươnggia gi ta?”

V Un khôngnói chuyn, chàngquay đu linhìn Thm VôõSong: “Ta munЇnh huynh giúp,ta mt chuyn.”

“Sao?”

“Giết mtngưi.”

Li nàyca V Un:khiến Thm VôSong sng s.V Un bìnhtĩnh nói: “Hiníti, chc chníTriu Nguyt đang²tìm danh ykhp nơi, huynhïngu trang đếnĩcha bnh choĩTriu Nguyt. Conngưi hn mcbnh đa nghiònng, sau khihuynh vào thìêđng gi th¹đon gì, c¸nghiêm chnh trbnh cho hn,sau đó lydanh nghĩa hichn mà gpíNgc Lâm Lang.”Ī

“Ngc Lâm Lang?”

Thm Vô Songcao ging: “Côìta tr bnhcho Triu Nguytsao?”

.” GingýV Un lãnhÍđm: “Cô ta{không th tr²khi cho TriuèNguyt. Huynh gp)cô ta ri,énếu huynh cóïth d dìthì rt tt,(nếu không th V Uncúi ngưi xung:ìThì tin côôta lên đưng.”

Vy làm saoìta tr v?”ì

Thm Vô Songíngn ngưi, VjUn không nóigì. Chàng ngưcįmt nhìn výThm Vô Song:ơ“Huynh mang theomt đn tínáhiu, đến lúcİđó phát điɪđa đim nįnúp, ngưi caïta s đếnăđón huynh.”

“Cóơđiu… V Unļdo d chcólát: “Ta khôngĩth đm boĮmưi mươi…

Licòn chưa dt,êThm Vô Songíđã hiu. Hntrm mc suynghĩ, sau đócưi: “Đưc.”

Hnm ming nói:“Nếu ta khôngth thoát, taơs khiến TriuîNguyt mt mngđi mt mng.”ĩ

“C gng tròv.”

“Xem toìhoá thôi.”

Thm)Vô Song càílơ nhún vai,{sau đó nói:īVy ta đicăn dn xungđã, thuc menmà tưng quâníthưng dùng đuiđã chun bxong, sáng maixut phát.”

Ngheưvy, V Un)đt nhiên sc:nh đến cáiïgì đó, bngõgi hn li:Trong quân cóĩthuc gì nhtéđnh phi cófkhông?”

Thuc gì?”

Thm Vô SongĨngn ngưi, VUn hi tiếp:ê“Có thuc gìmà trong quânìnht đnh phicó, không ththiếu không?”

“Ttınhiên là có.”ĩThm Vô Songìcưi: “Có mtũv thuc cơbn nht, đc(bit dùng đfcm máu, hơnna còn cóth ngăn ngafôn dch vàlây nhim, quanītrng nht làĭloi này phiÍr. Cu biếtthuc trong quânđa phn đuđt tin…

“Huynh¸biết tình hìnhs dng thucĩtrong quân điTrn Quc không?”

Không khó đoán.”Thm Vô Songnhanh nhn đáp:òThông thưng loiĬthuc cơ bnnày đu làếdo quc giaĩđó sn xut,ľch mt khivn chuyn đưngdài đu sÏtr nên đtđ, quân tưkhông gánh ni.įTrn Quc cómt v thuctên là sươnghng, đây chngkhác gì

“Sản lượng hàng năm bao nhiêu?”

Trên đường đi, Vệ Uẩn dùng bồ câu đưa thư dò hỏi tin tức giá lương thực Trần Quốc khắp nơi, đồng thời chỉ huy người vận chuyển lương thực đến chỗ cơ sở ngầm ở Trần Quốc, nhưng giữ lại chưa bán.

Vệ Uẩn lạnh giọng mở miệng: “Ta phải đến Tây Ninh thương lượng đại kế phạt Trần.”

Lúc này Triệu Nguyệt đã ra tay, giá cả lương thực Trần Quốc bắt đầu tăng cao. Còn Vệ Uẩn, sau khi trải sẵn tuyến đường vận chuyển khắp Trần Quốc, cuối cùng cũng đến Tây Ninh. Chàng trình quốc thư bái kiến Hoàng đế Tây Ninh, nhưng đợi cả một ngày, đối phương vẫn không có động tĩnh gì.

Vệ Uẩn lập tức hỏi giá vị thuốc, mặc dù Thẩm Vô Song không biết Vệ Uẩn hỏi cái này làm gì, nhưng vẫn thành thật trả lời.

“Đi đây.” Hắn khoát tay: “Ôn chuyện tới đây thôi, ca ca ta đi đây.”

“Ý của Vương gia là lương thực của chúng ta đảm bảo Trần Quốc không thiếu lương, như vậy Trần Quốc sẽ không xuất binh. Nếu Trần Quốc vẫn quyết định xuất binh thì lúc này bọn chúng thiếu thuốc thiếu ngựa. Chỉ cần khai chiến, chắc chắn không bao lâu sau, quân lính sẽ tan rã.

Sau khi Vệ Uẩn nghe Thẩm Vô Song nói xong thì gật đầu. Thẩm Vô Song thấy Vệ Uẩn không hỏi nữa thì nói: “Vậy ta đi nhé?”

“Chúng ta bán lương thực.” Vệ Uẩn quay đầu lại nói: “Triệu Nguyệt ra tay bán lương giá cao, chúng ta sẽ lấy lương thực đổi sương hồng, đổi hết sương hồng thì lại thay bằng ngựa.”

“Nhưng nếu Trần Quốc phát hiện…”

“Cho nên phải nhanh.” Vệ Uẩn quyết đoán nói: “Chỉ cần Triệu Nguyệt ra tay, chúng ta lập tức tiến hành, mua chuộc quan viên, giao dịch chợ đen. Đợi tin tức truyền đến chỗ Hoàng đế Trần Quốc thì ông ta đã không làm gì được nữa.”

“Ừ.”

“Ta đi Tây Ninh lần này, tương lai bất định…” Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Nếu ta không về được, hi vọng Đào tiên sinh thay ta chủ trì đại cục, đón Đại phu nhân bình an trở về, để Đại phu nhân lựa chọn người thừa kế, bất luận thế nào cũng phải giúp đỡ bọn họ.”

Vệ Uẩn đáp một tiếng. Đợi Thẩm Vô Song ra đến cửa, chàng đột nhiên gọi hắn lại: “Vô Song.” Thẩm Vô Song quay đầu, nhìn thấy thanh niên ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Bảo trọng.”

Tây Ninh và Trần Quốc giao chiến quanh năm, sau khi chàng đến Tây Ninh mượn lương thì còn phải sách động Tây Ninh phạt Trần, đây tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng.

Vệ Uẩn không nói, chàng nhắm mắt, khép hai tay trong tay áo, dường như đang suy nghĩ điều gì.

Sau khi Vệ Uẩn cáo biệt Đào Tuyền, chàng lập tức cấp tốc đi ngay trong đêm, chạy thẳng một mạch về hướng Tây Ninh.

Thẩm Vô Song ngẩn người, sau đó khoát tay: “Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Chính là ý này.”

Dứt lời, Thẩm Vô Song khựng lại, cuối cùng nói: “Vệ Uẩn, thật ra có lúc làm người không thể tốt quá, cũng đừng nghĩ cho người khác quá, phải ích kỷ một chút, muốn nói cái gì thì nói, muốn làm cái gì thì làm, đừng cứ mãi nhân nhượng dung túng. Đối tốt với người khác lâu ngày, người ta sẽ không biết quý trọng, cảm thấy cậu làm những chuyện này là đương nhiên.”

Vệ Uẩn không ngờ Thẩm Vô Song sẽ nói như vậy, Thẩm Vô Song ngẫm nghĩ rồi bảo: “Ta cảm thấy dáng vẻ lúc cậu gãy chân còn dám rút dao cắm lên bàn khi thiếu niên càng có tình người hơn.”

Lần này Vệ Uẩn không gọi nữa, chàng im lặng nhìn Thẩm Vô Song đưa lưng về phía chàng mà đi. Đợi không còn nhìn thấy hắn nữa, chàng mới nghe Đào Tuyền hỏi: “Vương gia có chủ ý gì?”

“Đi đây.” Hắn khoát tay: “Ôn chuyện tới đây thôi, ca ca ta đi đây.”

Dứt lời, Thẩm Vô Song phất tay áo, quay người rời đi: “Đừng gọi ta nữa, ta đi thật đấy.”

Vệ Uẩn lập tức hỏi giá vị thuốc, mặc dù Thẩm Vô Song không biết Vệ Uẩn hỏi cái này làm gì, nhưng vẫn thành thật trả lời.

Lần này Vệ Uẩn không gọi nữa, chàng im lặng nhìn Thẩm Vô Song đưa lưng về phía chàng mà đi. Đợi không còn nhìn thấy hắn nữa, chàng mới nghe Đào Tuyền hỏi: “Vương gia có chủ ý gì?”

“Vương gia yên tâm.” Đào Tuyền nghiêm túc nói: “Ti chức đã biết.”

“Chúng ta bán lương thực.” Vệ Uẩn quay đầu lại nói: “Triệu Nguyệt ra tay bán lương giá cao, chúng ta sẽ lấy lương thực đổi sương hồng, đổi hết sương hồng thì lại thay bằng ngựa.”

“Ừ.”

“Ý của Vương gia là lương thực của chúng ta đảm bảo Trần Quốc không thiếu lương, như vậy Trần Quốc sẽ không xuất binh. Nếu Trần Quốc vẫn quyết định xuất binh thì lúc này bọn chúng thiếu thuốc thiếu ngựa. Chỉ cần khai chiến, chắc chắn không bao lâu sau, quân lính sẽ tan rã.

“Chính là ý này.”

“Nhưng nếu Trần Quốc phát hiện…”

Thẩm Vô Song ngẩn người, sau đó khoát tay: “Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Cho nên phải nhanh.” Vệ Uẩn quyết đoán nói: “Chỉ cần Triệu Nguyệt ra tay, chúng ta lập tức tiến hành, mua chuộc quan viên, giao dịch chợ đen. Đợi tin tức truyền đến chỗ Hoàng đế Trần Quốc thì ông ta đã không làm gì được nữa.”

“Chắc chắn ông ta biết chúng ta tới làm thuyết khách…” Vệ Hạ đau đầu: “Nếu có thể gặp mặt thì may rồi, nếu ngay cả mặt cũng không gặp được thì phải làm sao? Thời gian của chúng ta không nhiều…”

Vệ Thu cười khẩy: “Rõ ràng quá mà, Tây Ninh không muốn nhúng tay vào ghềnh nước đục, căn bản không định gặp chúng ta.”

“Thế nhưng…” Đào Tuyền nhíu mày: “Chúng ta vừa trải qua thiên tai rất lớn, còn phải đối đầu Bắc Địch, sợ là lương thực…”

Vệ Uẩn gật đầu, lại bàn bạc với Đào Tuyền một lát, chia tất cả kế hoạch thành hai phong thư gửi cho Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan. Vệ Hạ cũng đã thu dọn đồ đạc xong, đang chờ Vệ Uẩn cùng với Vệ Thu.

“Ta sẽ viết thư cho Sở Lâm Dương, chúng ta bỏ ra một phần, cộng thêm Sở Lâm Dương, quan trọng nhất là phải đi Tây Ninh mượn lương.” Lời này của Vệ Uẩn khiến Đào Tuyền sững sờ. Giữa Tây Ninh và Đại Sở cách nhau một Trần Quốc, đích xác là quá xa.

Đào Tuyền suy nghĩ chốc lát mới hiểu: “Ý của Vương gia là người muốn đến Tây Ninh mượn lương?”

“Ừ.”

“Sản lượng hàng năm bao nhiêu?”

Vệ Uẩn đáp một tiếng. Đợi Thẩm Vô Song ra đến cửa, chàng đột nhiên gọi hắn lại: “Vô Song.” Thẩm Vô Song quay đầu, nhìn thấy thanh niên ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Bảo trọng.”

Vệ Uẩn lạnh giọng mở miệng: “Ta phải đến Tây Ninh thương lượng đại kế phạt Trần.”

Dứt lời, Thẩm Vô Song phất tay áo, quay người rời đi: “Đừng gọi ta nữa, ta đi thật đấy.”

Tây Ninh và Trần Quốc giao chiến quanh năm, sau khi chàng đến Tây Ninh mượn lương thì còn phải sách động Tây Ninh phạt Trần, đây tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng.

“Thế nhưng…” Đào Tuyền nhíu mày: “Chúng ta vừa trải qua thiên tai rất lớn, còn phải đối đầu Bắc Địch, sợ là lương thực…”

Nhưng Vệ Uẩn đã quyết, chàng đứng dậy nói: “Bảo Vệ Thu chuẩn bị một chút, chúng ta lên đường trong đêm. Đào tiên sinh…” Vệ Uẩn xoay người nhìn Đào Tuyền, nghiêm túc nói: “Sau khi ta đi, đại sự trong quân do ngài toàn quyền chủ trì. Thẩm Hữu trấn thủ Bạch Châu chống đỡ Bắc Địch, Tần Thời Nguyệt đối kháng Yên Châu, tướng lĩnh còn lại tuỳ ngài sắp xếp…” Dứt lời, chàng lui một bước, khom lưng: “Nhờ cả vào ngài.”

Vệ Hạ có phần đứng ngồi không yên, hắn đứng dậy nói: “Vương gia, Quốc quân Tây Ninh có ý gì? Phớt lờ chúng ta ở đây cả một ngày rồi…”

“Vương gia.” Đào Tuyền vội đỡ Vệ Uẩn dậy: “ Đây vốn là chuyện thuộc bổn phận của ti chức, Vương gia cần gì đa lễ như vậy.”

Nhưng Vệ Uẩn đã quyết, chàng đứng dậy nói: “Bảo Vệ Thu chuẩn bị một chút, chúng ta lên đường trong đêm. Đào tiên sinh…” Vệ Uẩn xoay người nhìn Đào Tuyền, nghiêm túc nói: “Sau khi ta đi, đại sự trong quân do ngài toàn quyền chủ trì. Thẩm Hữu trấn thủ Bạch Châu chống đỡ Bắc Địch, Tần Thời Nguyệt đối kháng Yên Châu, tướng lĩnh còn lại tuỳ ngài sắp xếp…” Dứt lời, chàng lui một bước, khom lưng: “Nhờ cả vào ngài.”

“Ta đi Tây Ninh lần này, tương lai bất định…” Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Nếu ta không về được, hi vọng Đào tiên sinh thay ta chủ trì đại cục, đón Đại phu nhân bình an trở về, để Đại phu nhân lựa chọn người thừa kế, bất luận thế nào cũng phải giúp đỡ bọn họ.”

Vệ Uẩn không ngờ Thẩm Vô Song sẽ nói như vậy, Thẩm Vô Song ngẫm nghĩ rồi bảo: “Ta cảm thấy dáng vẻ lúc cậu gãy chân còn dám rút dao cắm lên bàn khi thiếu niên càng có tình người hơn.”

“Vương gia yên tâm.” Đào Tuyền nghiêm túc nói: “Ti chức đã biết.”

Vệ Uẩn gật đầu, lại bàn bạc với Đào Tuyền một lát, chia tất cả kế hoạch thành hai phong thư gửi cho Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan. Vệ Hạ cũng đã thu dọn đồ đạc xong, đang chờ Vệ Uẩn cùng với Vệ Thu.

Sau khi Vệ Uẩn nghe Thẩm Vô Song nói xong thì gật đầu. Thẩm Vô Song thấy Vệ Uẩn không hỏi nữa thì nói: “Vậy ta đi nhé?”

Sau khi Vệ Uẩn cáo biệt Đào Tuyền, chàng lập tức cấp tốc đi ngay trong đêm, chạy thẳng một mạch về hướng Tây Ninh.

Dứt lời, Thẩm Vô Song khựng lại, cuối cùng nói: “Vệ Uẩn, thật ra có lúc làm người không thể tốt quá, cũng đừng nghĩ cho người khác quá, phải ích kỷ một chút, muốn nói cái gì thì nói, muốn làm cái gì thì làm, đừng cứ mãi nhân nhượng dung túng. Đối tốt với người khác lâu ngày, người ta sẽ không biết quý trọng, cảm thấy cậu làm những chuyện này là đương nhiên.”

Trên đường đi, Vệ Uẩn dùng bồ câu đưa thư dò hỏi tin tức giá lương thực Trần Quốc khắp nơi, đồng thời chỉ huy người vận chuyển lương thực đến chỗ cơ sở ngầm ở Trần Quốc, nhưng giữ lại chưa bán.

Lúc này Triệu Nguyệt đã ra tay, giá cả lương thực Trần Quốc bắt đầu tăng cao. Còn Vệ Uẩn, sau khi trải sẵn tuyến đường vận chuyển khắp Trần Quốc, cuối cùng cũng đến Tây Ninh. Chàng trình quốc thư bái kiến Hoàng đế Tây Ninh, nhưng đợi cả một ngày, đối phương vẫn không có động tĩnh gì.

“Vương gia.” Đào Tuyền vội đỡ Vệ Uẩn dậy: “ Đây vốn là chuyện thuộc bổn phận của ti chức, Vương gia cần gì đa lễ như vậy.”

Vệ Hạ có phần đứng ngồi không yên, hắn đứng dậy nói: “Vương gia, Quốc quân Tây Ninh có ý gì? Phớt lờ chúng ta ở đây cả một ngày rồi…”

Vệ Uẩn không nói, chàng nhắm mắt, khép hai tay trong tay áo, dường như đang suy nghĩ điều gì.

Vệ Thu cười khẩy: “Rõ ràng quá mà, Tây Ninh không muốn nhúng tay vào ghềnh nước đục, căn bản không định gặp chúng ta.”

“Chắc chắn ông ta biết chúng ta tới làm thuyết khách…” Vệ Hạ đau đầu: “Nếu có thể gặp mặt thì may rồi, nếu ngay cả mặt cũng không gặp được thì phải làm sao? Thời gian của chúng ta không nhiều…”

“Ta nghe nói…” Vệ Uẩn chậm rãi mở mắt: “Ngày mai là Lễ tế thần mùa xuân, quốc quân phải đến miếu Thần nữ.”

Vệ Hạ và Vệ Thu ngẩn người: “Vệ Hạ hơi do dự nói: “Ý của Vương gia là…”

Đào Tuyền suy nghĩ chốc lát mới hiểu: “Ý của Vương gia là người muốn đến Tây Ninh mượn lương?”

“Trước mắt liên hệ người, ta lẫn vào miếu Thần nữ. Ngày mai, các ngươi dẫn người xông vào cửa núi, gây hỗn loạn phía trước, ta thừa dịp rối loạn bắt cóc Quốc quân Tây Ninh.” Mắt Vệ Uẩn mang theo rét lạnh: “Ông ta không muốn nói chuyện, vậy chúng ta sẽ khiến ông ta không thể không nói!”

5 4 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

8 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
tieugianhan
tieugianhan
4 Năm Cách đây

Mong Thẩm Vô Song bình an trở về ?

Rose
Rose
4 Năm Cách đây

Cuộc chiến này hy vọng không ai bị gì, không ai chết chóc .

Hạnh Lê
Hạnh Lê
4 Năm Cách đây

Căng lắm rồi đa!!!

Bông Bông
Bông Bông
4 Năm Cách đây

Thẩm vô song sẽ bình an

Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

Phát hiện kịp thời đc mưu kế thì dễ dàng chống đỡ hơn. Sắp kết đến nơi r mà còn nói nếu ta có vấn đề gì :((((((

Landai
Landai
4 Năm Cách đây

Sắp có một trận chiến mới mong mọi người đều được bình an

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Hai người lại tiếp tục xa nhau theo cách này nữa. Haizzz

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Trận chiến đang dần đi vào hồi kết với lợi thế đang nghiêng về quân chính nghĩa nhưng phe phản diện cũng không chỉ ngồi chơi, họ đax đưa ra những trận đòn hiểm hóc và âm trá liêu quân chính nghĩa có thể thắng được hay khoong?? Phải thắng, không thắng cũng phải thắng nếu không em xách đao đến gặp Đại Bạch liền

8
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!