Chương 161 (3)
Cuộc đời này đến nhân gian dạo một vòng, đáng giá
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Lúc Vệ Uẩn đang chuẩn bị mọi thứ ở Tây Ninh, Bạch Châu và Quỳnh châu đã bắt đầu lục tục có người đổ bệnh. Người nói chuyện tuổi trên dưới năm mươi.
Ban đầu chỉ một hai người, nhưng căn bệnh nhanh chóng lây lan rất nhanh. Trung ương tháp Ánh Sáng quang không động đậy.
Nguỵ Thanh Bình là người phát hiện tình hình bất ổn đầu tiên. Trên đường trở về từ Thanh Châu, lúc đến thành Bạch Châu, bỗng có người mời nàng tới một thôn xóm.
“Cũng không biết xảy ra chuyện gì mà trong một đêm mọi người đều đổ bệnh.” Nhưng là pháp điển tư như trước vẻ mặt thập.
Thôn trưởng ho khan, dẫn Nguỵ Thanh Bình đi về trước. Ông giống như bị phong hàn bình thường, người bên cạnh không quá để ý. Nguỵ Thanh Bình đeo mạng che mặt ngâm dược liệu, mang găng tay, duy trì khoảng cách với mọi người, đi theo thôn trưởng về phía trước.
Nàng biết rõ bất cứ khi nào sau động đất đều có khả năng bùng phát ôn dịch, trước giờ hành y đều hết sức đề phòng. Thôn trưởng kia miêu tả triệu chứng của mọi người với nàng, nhưng đợi đi tới trong thôn, nhìn thấy người nằm trong cái lều, lòng Nguỵ Thanh Bình có phần hốt hoảng. Hai chữ niệm đi ra, vốn là im lặng tháp.
Ban đầu là ho khan, tiêu chảy, sốt cao không hạ…
Những bệnh trạng này cóĩsự tương đồngékỳ lạ vớiîôn dịch màẻnàng phát hiệnịban đầu ởềThanh Châu. Nhưngẩlúc đó, nàngỉvà Cố SởîSinh đã xử³lý ổn thỏa,Îtheo lý màἴnói dù choìbùng phát cũngênên bùng phátıtại Thanh Châuɪmới đúng.
Hơn nữaÎdựa theo lờiḻthôn trưởng nói,Ichưa tới mườiứngày mà bệnhécó thể khiếnịmột người trưởngìthành tử vong,jtốc độ nhưụvậy là quá:nhanh so vớiễThanh Châu.
Quan trọngìnhất, nếu nhưìthật sự làếbiến chủng củaídịch bệnh lúcjtrước ở ThanhÍChâu…
Thì cho đến{bây giờ, cănấbản không cóậbất kỳ biệnỉpháp chữa trịậnào.
Tim Nguỵ ThanhịBình thắt lại,ınghe tất cảàâm thanh rên}rỉ trong lều,ınàng cất bướcệlên trước, lấyĭmột thanh gỗávén chăn củaɨbệnh nhân đangêđắp. Vết thươngíchảy mủ thốiựrữa hiện lênỉtrước mặt NguỵíThanh Bình, sắcếmặt nàng đạiẫbiến!
Là trận ônἱdịch ở ThanhíChâu …
Nhưng nóếkhông bùng phátЇở Thanh Châu,ẵnó bùng phátỗở Bạch Châu,ĩmột thành trìîvốn cách xaĺThanh Châu, ởĩhạ du nguồnἶnước Giang Bạch:Thành!
Sắc mặt NguỵĭThanh Bình táiïnhợt, nàng nhìnảngười kêu rên)đầy đất, cóļbệnh nhân bòátới níu lấyìmép váy nàng.ịNàng đột ngộtĩlùi bước, ngườiìbên cạnh cũngįnhận ra bấtĩthường, nghi hoặcļhỏi: “Quận chúa?”²
Nguỵ Thanh Bìnhḻbình tĩnh lại,ủxoay người nói:ặ“Lập tức xâyĺdựng trạm gác,ộphong toả thônợlàng. Kể từ°hôm nay, người°đi tới thônìnày không đượcíphép ra ngoàiÏmột bước!”
“Quậníchúa?!”
Mọi ngườijngẩng phắt đầuĩlên, vẻ mặtľNguỵ Thanh Bìnhạlạnh lùng điềmẵtĩnh: “Mọi người]đừng sợ hãi,,ta không đi,ıta cũng ở)đây. Ta sẽìchữa trị cho]mọi người, choĩđến khi mọiángười sống hoặcùlà ta chết.”ữ
Nghe vậy, tấtắcả đều sửngísốt. Nguỵ ThanhἶBình cất tiếng:ơ“Mau! Phong toảfthôn làng, thànhỵlập trạm gácểliên lạc vớiľbên ngoài. Ngườiỉcủa trạm gácừkhông được tiếp°xúc với người}bên ngoài, hiệnớtại chúng taứcòn chưa xácẫđịnh được phươngİthức truyền nhiễm.ỏBây giờ, ta¹viết đơn thuốc,°bảo người bênıngoài nhanh chóngúvận chuyển dượcịliệu đến đây…”ỏ
Lời nói củaọNguỵ Thanh Bìnhọđiềm tĩnh, mọi°người nhìn thấyạdáng vẻ củaỉnàng, lòng cũng)dần ổn địnhịlại. Nhưng ởănơi người khácọkhông thấy, tayđnàng vẫn luônỗrun rẩy.
Tình hìnhỳbệnh dịch bùngĩphát đến mứcĮđộ này đãľhoàn toàn vượtưqua phạm vi(kiểm soát, nhưngỉvới tư cáchậmột thầy thuốc,ἱnàng không cònôcách nào khác.
Hiệnɩgiờ nàng làítrụ cột củaẩmọi người, nàngựchỉ có thểứgắng gượng, chỉõcó thể đứngẩlên.
Nàng trở lạiἵy lư, bắtÏđầu nhanh chóngĩviết đơn thuốc{và vật dụngịcách ly, bảoịdược đồng củaỹmình đi phânếbiệt người bịÏnhiễm và ngườiũcó khả năngIchưa bị nhiễm,(sau đó dạyỗnhững người chưaàbị nhiễm cáchểphòng tránh nhiễmĩbệnh.
Sau khi bắt²đầu giới nghiêm,ỉsĩ binh banįđầu không điẳvào trở thànhɩcon đường truyềnḹtin duy nhấtêcủa bọn họ.:Nguỵ Thanh Bìnhờkhông cho bọníhọ tiếp xúc,óngay chỗ trạmìgác có xâyòmột cánh cửa,ềhai bên đặtḻđồ đạc ởòcửa trao đổi.ãMà tất cảịđồ đạc mangỉra ngoài nhấtợthiết phải đượcỉkhử độc nghiêmἷngặt bằng thuốc²rồi mới có,thể mang đi,¹người nhận đồḻđạc cũng bắtíbuộc phải sửīdụng găng tay.
NguỵịThanh Bình viếtịra đơn thuốc,ỹphương thức cách,ly, và cả)kinh nghiệm ởẩThanh Châu, kểĨrõ tình hìnhẻcụ thể, sauìđó yêu cầuýVệ Uẩn kiểmẳtra tình hìnhàtoàn bộ BạchiChâu cùng vớiônguyên nhân truyềnľnhiễm, đồng thờiúthông báo toànjchâu giới nghiêm.
Đợiălàm xong mọiìviệc, nàng nhìnỵngười đưa tinếsắp rời khỏi.fSau một thoángỏdo dự, cuối°cùng nàng nói:¹“Còn nữa, ngươiónói với Tướngĩquân Tần ThờiỉNguyệt.”
Người đưaЇtin dừng bước,ïgiọng Nguỵ ThanhÎBình run rẩy:ã“Ai có tráchúnhiệm của người¸nấy, ta làÍthầy thuốc, chàngợlà tướng sĩ.ịChàng phải làm(tốt chuyện củaĩmình, đừng tớiỏtìm ta. Nếuỷchàng dám tới,ýcả đời này,ốta đều khinhìthường chàng.”
NgườiЇđưa tin mímĭmôi, gật đầu:ệ“Thuộc hạ đãĩbiết.”
Sau khiụNguỵ Thanh Bìnhỉtruyền tin đi,ĨĐào Tuyền nhậnĪđược thư, bắtếđầu căn dặnểxuống dưới. Sauịkhi các thànhứBạch Châu báoĩcáo tình hình)dịch bệnh, ĐàoàTuyền bất ngờínhận ra tìnhĩtrạng nhiễm bệnhḻnày đều chạyỉdọc theo vùngỏven sông!
Trận chiến:Triệu Nguyệt bấtḽchấp tất cảẳchiếm lấy TôũBạch lướt qua]đầu ông, đoạnôđối thoại củađVệ Uẩn và¹ông trước khiɩđi vang lên.
“Hiệnígiờ kẻ địchừcủa Triệu Nguyệtἳlà ba nhàốgồm ngài, Tống[Thế Lan, SởἱLâm Dương…”
Nếuổnhư Bắc Địchịkiềm hãm Vệợgia, Trần Quốcỉkiềm hãm Sởìgia, vậy TốngɨThế Lan thìặsao?!
Triệu Nguyệt thậtɩsự mặc kệjTống Thế Lan}sao?!
Lưu vực dàiἱnhất của conòsông Giang Bạchỉkia không phảiẩở tại BạchĺChâu mà lààở Quỳnh Châuịvà Hoa Châu!
ĐàoệTuyền đứng bật[dậy, hô to:ă“Người đâu! Ngườiἱđâu! Thay taìtruyền tin choỳTống Vương gia!”ô
Thư của ĐàoẽTuyền là bồĩcâu đưa thư,íđồng thời ôngácòn gửi điõhơn mười conẵchim bồ câu,ậđảm bảo thưísẽ đến tayịTống Thế Lan.
Màỵlúc này TốngổThế Lan đangêtuần tra tạiấThái Bình Thành.ĬGần đây, rấtịnhiều người cóÎchứng bệnh giống¹nhau đến TháiồBình Thành. Bởiấvì đa phần¹những người nàyıuống nước sông,ívậy nên quanïlại cho rằngỳcó người đầuẹđộc trên thượngļlưu. Để yênɨlòng dân, TốngôThế Lan bèn]đến đây traừrõ chuyện này.
NhưngĨđợi đến TháiíBình Thành, TốngỉThế Lan mớiïphát hiện tình[hình còn nghiêmἰtrọng hơn gấp‹trăm lần soìvới quan viênábáo cáo, cònìHuyện lệnh TháiẳBình Thành cũngụđã chạy mất.ïTống Thế Lanâbất đắc dĩἰđành đích thânầtrấn giữ, chờựHuyện lệnh mớiɪđến đảm nhiệm.
Hắnẽluôn là ngườiôtự thân vận°động, mỗi ngàyỉđều đi thịìsát tình hình,ắthỉnh thoảng cònỉgiúp một vàiĩquan viên, danhịtiếng trong dân)gian rất cao.
Duyênịhải Quỳnh Châuľvà Hoa ChâuЇcách xa đấtịliền, cho nênợsản vật phongfphú, lại hiếmồkhi có chiếnẽtranh, dân phongáchất phác, đờiỷsống trù phú.ừDù cho là{lúc binh biến,ἷTống Thế Lan)đến, bách tínhĨđang đau dữ¸dội vẫn cóụthể mỉm cườiívới Tống ThếĪLan.
Tống Thế LanÏrất thích cảmứgiác như vậy.ЇMỗi ngày hắnéđều sẽ viếtặthư cho TưởngἷThuần, miêu tả‹Quỳnh Châu tuyệtăđẹp, sau đóỹhỏi nàng mộtĩcâu khi nàoầthì hắn cóĭthể rước nàngЇđến Quỳnh Châu?
TưởngạThuần rất ítằkhi trả lờiếthư của hắn,ènhưng Tống ThếỉLan vẫn thíchĩviết, mỗi ngàyốđều viết đếnàkhông biết mệt.
Hômἷđó cảnh xuânẵvừa đẹp, Phóặquan theo TốngởThế Lan điờgiữa đám ngườiốtuần tra dân[chúng và quanỹviên. Phó quanụthấy dáng vẻìtươi cười củaĩTống Thế Lanứthì không nhịnỉđược hỏi: “Hômùqua, ngài lạiἲviết thư choòNhị phu nhânữsao?”
“Ngươi biết?ỗKhụ…”
Tống ThếổLan ho khan:hai tiếng, sauľđó ngước mắt,fnụ cười chẳngđche giấu nổi:ỗ“Lần này chắcỹchắn nàng sẽúhồi âm choịta.”
“Gần đâyļhình như Vươngégia thường xuyêního khan.”
“Chắcềlà nhiễm phòngểhàn thôi.” Tống²Thế Lan khôngẩhề để tâm,ổPhó quan suyênghĩ rồi nói:ằ“Vương gia viếtìcái gì thế?”ẹ
“Ta nói vớiἰnàng…” Tống ThếíLan khẽ bậtĨcười: “Ta kểícho Vệ LăngịXuân biết taẫmới là phụḹthân ruột củaýnó.”
Phó quan(ngẩn người, lắpỉbắp: “Vậy…vậy… Vệ¸nhị phu nhân…”ì
“Vương gia, Vươngồgia!”
Thị vệývội vàng chạyἷtới, cầm thưẫtín nói: “Bạch{Thành gửi thưàtới!”
“Nhanh vậyễsao?”
Tống Thế¹Lan ngẩn người,ọnhưng hắn lậpItức nhận raủthời điểm nàyịkhông đúng, chắcḽchắn không phảiụlà Tưởng Thuầnïgửi thư choïhắn. Mặt TốngἴThế Lan trầmĬxuống, nhanh chóngìđón lấy thưïtín từ tayừthị vệ.
Hắn mởïthư ra đọc,ἶsắc mặt lậpítức đại biến.
Bênêtrên là tinÍtức dịch bệnh(Đào Tuyền gửiḹcho hắn, cònỳghi thêm biệnậpháp kiểm traẩvà cách ly.
Hắnἶngây ngốc đọcḷxong tờ giấyíkia, Phó quanặbên cạnh hỏi:Ī“Vương gia?”
“Truyềnólệnh xuống…” TốngĭThế Lan trầmặgiọng, quay đầuủnói với ngườiíđằng sau: “Bấtfkỳ ai hoỹkhan, nóng sốt,ètiêu chảy, mắtữhằn tia máu,ìda lở loétéđều giữ lạiitrong thành. Tuyệtổđối không choïai có vếtɨthương trên tayỗra khỏi thành,Įnhững người khácìlập tức rờiựđi, sau khiãra ngoài thìɩdi chuyển đếnàvùng ngoại ôİTống Gia Thônớtheo dõi mộtĩtháng, nếu khôngăsao mới cóẩthể bình thườngára ngoài. Tấtồcả những người}trong thành đềuậdựa theo tờ¹giấy này làmểviệc.”
Mọi ngườiặđều ngơ ngác.íNgười được raĭlệnh cầm tờựgiấy trong tayụTống Thế Lan,ỉlập tức hôí“Rõ” , sauỡđó xoay ngườiĩđi sắp xếp.
“Vươngẻgia?!”
Đám ngườiớđi rồi, Phóἳquan chần chờểlên tiếng. Tống,Thế Lan kiềmἴchế cảm xúc,ầrủ mắt, giaoịmột bản thưἲtín khác choỉPhó quan: “Giaoἵphong thư nàyĩcho Tứ côngĭtử Tống ThếạVinh, nói đệïấy kế tiếpđtoàn quyền phốiọhợp theo sựđsắp xếp củaàSở Lâm Dươngữvà Vệ Uẩn,ềnhất định khôngĩtiếc binh lựcấlật đổ TriệuăNguyệt. Tống giaîđã chọn conịđường này thìïkhông thể lui.”ư
“Vương gia, xảy ra chuyện gì vậy…”
Tống Thế Lan ngước mắt nhìn về phía cổng thành, cổng thành đã nhanh chóng tụ tập đông người. Binh lính đối kháng lại đám đông, lớn tiếng hô: “Từng người một! Từng người một!”“Ta biết.” Giọng Tống Thế Lan bình tĩnh, khép hai tay trong tay áo, đi về phía cổng thành: “Mạng của ta không quý giá hơn mạng ai cả, ta vốn là con của ca nữ, thân phận thứ tử đi tới hôm nay cũng đã đủ rồi.”“Là ôn dịch.”
“Vậy chúng ta bảo đại phu…”
Không có ai nói chuyện, Tống Thế Lan đứng ở trên cao, nói với Phó quan của hắn: “Lý nguyên.”Nghe nói thế, Phó quan sững sờ. Tống Thế Lan ngẩng đầu nhìn Phó quan: “Bắt đầu từ hôm nay, dựa theo hộ tịch mà đưa dân chúng khoẻ mạnh ra ngoài. Ngươi không có chuyện gì thì đi nhanh lên.”
“Vậy chúng ta bảo đại phu…”
Chuyện phong toả ra khỏi thành đã khiến đám người hoàn toàn hoảng loạn, dường như bọn họ lờ mờ nhận ra điều gì, rất nhiều người hét lớn: “Tại sao không cho chúng ta ra ngoài?!”
Hắn nghiêm túc nhìn Phó quan: “Dịch này không thể trị.”
Đám người sững sờ, giọng Tống Thế Lan bình thản: “Ta đã nhiễm ôn dịch, ta sẽ ở lại đây với mọi người. Chỉ cần ta còn có thể đứng lên, ta sẽ cố gắng hết sức chăm sóc người cần chăm sóc. Ta ở đây, lấy bản thân ra bảo đảm, Tống gia ta tuyệt đối không bỏ mặc một người dân nào.”Phó quan sững sờ, sau đó gật đầu nói: “Rõ, vậy ti chức hộ tống ngài ra ngoài.”
“Ta cũng giống với chư vị, ta cũng muốn sống, ta cũng có người mình yêu thương. Ta muốn cưới nàng, ta đã đưa sính lễ rồi, cũng chuẩn bị xong giá y cho nàng, chỉ đợi nàng đồng ý.” Tống Thế Lan mỉm cười, mọi người ngây ngốc nhìn hắn, bọn họ cũng có thể thấy được sự dịu dàng trong đáy mắt hắn: “Ta sẽ sống sót trở ra. Ta khẩn cầu mọi người hãy xếp hàng, để người thân của mình, bạn bè và tất cả những người nên rời đi ra khỏi đây. Những người còn lại sẽ cùng ta ở lại Thái Bình Thành. Chúng ta đợi đại phu và thảo dược, đợi thời điểm chúng ta sống sót ra khỏi thành, mọi người hãy cùng ta đến Bạch Lĩnh cầu hôn.”
Nghe thế, Tống Thế Lan im lặng. Lát sau, hắn chậm rãi cười.
Vẻ mặt Tống Thế Lan điềm tĩnh: “Nếu cô ấy không có cách, cho dù ta ra ngoài cũng hết cách.”“Ta không thể đi.”
“Tống vương gia?”“Chư vị.” Tống Thế Lan bình tĩnh nói: “Không gạt gì mọi người, chứng bệnh lần này đúng là ôn dịch. Thế dịch mạnh mẽ, Bạch Châu và Quỳnh Châu đều đang nghĩ mọi cách chữa trị, xưa nay chúng ta đều không bỏ lại bách tính, đóng cổng thành cũng chỉ là để không tăng thêm người nhiễm. Nhưng sau khi đóng thành, triều đình chắc chắn sẽ không bỏ mặc mọi người. Thức ăn, thuốc men, đại phu đều sẽ chuyển vào thành bình thường.”Tống Thế Lan buông hắn ra, bình tĩnh nói: “Ngươi ra ngoài đợi, truyền tin đi, theo dõi một tháng rồi lại đi gặp Tứ công tử, đừng chạy lung tung khắp nơi.”
“Vương gia?”
Cứ thế trôi qua một ngày, rốt cuộc cũng không còn ai xếp hàng nữa.
Phó quan ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt hoảng hốt. Tống Thế Lan giơ tay, vén tay áo lên.
Còn một phong thư chưa gửi trong phủ, hắn nhìn thư, không nhịn được mỉm cười.Trên cánh tay hắn có một vết thương nho nhỏ, giống như xước da, lại giống như lở loét.
“Ngài còn chưa cưới được Nhị phu nhân, ngài còn chưa có Thế tử…” Phó quan lo lắng nói: “Ngài không thể từ bỏ…”“Có phải các người muốn nhốt chúng ta ở bên trong không? Các người bỏ mặc chúng ta sao?!”Phó quan ngây ngốc nhìn Tống Thế Lan, nhưng ngoài mặt Tống Thế Lan lại giống như chẳng phát sinh chuyện gì. Hắn điềm tĩnh bỏ tay áo xuống, thản nhiên nói: “Sau khi ngươi ra ngoài, bảo Tống Thế Vinh chủ trì đại cục, lập tức qua lại thư từ mật thiết với Đào Tuyền. Nguỵ Thanh Bình ở chỗ bọn họ chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực nghĩ cách ngăn chặn tình hình dịch bệnh, chúng ta cũng học theo Bạch Châu. Những nơi khác có tình trạng giống với Thái Bình Thành đều lập tức xử lý bằng cách thức tương tự, thà giết lầm một trăm chứ không thể bỏ sót một người.”
Nghe thế, Tống Thế Lan im lặng. Lát sau, hắn chậm rãi cười.
“Vương gia…” Phó quan cúi đầu, giọng run run: “Ngài không nói sẽ không ai biết…”
“Ngài ra ngoài…” Phó quan nôn nóng nói: “Ti chức hộ tống ngài ra ngoài, một mình ti chức chăm sóc ngài, nếu như bị nhiễm, ti chức sẽ chết cùng ngài. Chúng ta tuyệt đối sẽ không lây nhiễm cho những người khác, ti chức sẽ dẫn ngài đi tìm Nguỵ Thanh Bình, Quận chúa nhất định có cách…”
“Ta biết.” Giọng Tống Thế Lan bình tĩnh, khép hai tay trong tay áo, đi về phía cổng thành: “Mạng của ta không quý giá hơn mạng ai cả, ta vốn là con của ca nữ, thân phận thứ tử đi tới hôm nay cũng đã đủ rồi.”
“Đi đi.”
“Vương gia!” Phó quan cao giọng: “Nhị phu nhân thì phải làm sao?!”
“Ngài ra ngoài…” Phó quan nôn nóng nói: “Ti chức hộ tống ngài ra ngoài, một mình ti chức chăm sóc ngài, nếu như bị nhiễm, ti chức sẽ chết cùng ngài. Chúng ta tuyệt đối sẽ không lây nhiễm cho những người khác, ti chức sẽ dẫn ngài đi tìm Nguỵ Thanh Bình, Quận chúa nhất định có cách…”
“Vương gia, xảy ra chuyện gì vậy…”“Nếu Quận chúa có cách, ta có thể còn sống đợi được cô ấy.”
Hắn khẽ ho khan, trở về phủ nha cùng với thị vệ ở lại.“Là ôn dịch.”
Vẻ mặt Tống Thế Lan điềm tĩnh: “Nếu cô ấy không có cách, cho dù ta ra ngoài cũng hết cách.”
Phó quan ngơ ngác nhìn Tống Thế Lan, Tống Thế Lan giơ tay lên vỗ vai Phó quan. Nhưng chỉ trong chốc lát, Tống Thế Lan bỏ tay xuống, xoay người đi về phía đám đông.Lý Nguyên không nhúc nhích, Tống Thế Lan cao giọng: “Lý Nguyên!”“Hơn nữa…” Tống Thế Lan ngước mắt nhìn Phó quan: “Chỉ cần ta ra ngoài thì chính là nguồn bệnh biết đi. Ngươi có biết cách bệnh dịch truyền nhiễm không? Ngươi không biết, nếu như hít thở cũng lây nhiễm, vậy thì ta ra ngoài là hại người.”
“Huynh đệ.” Tống Thế Lan cười: “Đời người nên biết đủ…”
Vết thương lở loét trên tay phơi bày trước mặt quần chúng, vẻ mặt hắn điềm tĩnh: “Ta không đi.”“Ngài còn chưa cưới được Nhị phu nhân, ngài còn chưa có Thế tử…” Phó quan lo lắng nói: “Ngài không thể từ bỏ…”
“Các người muốn khiến chúng ta chết! Muốn khiến chúng ta chết mà!”
“Ta không từ bỏ.”
Tống Thế Lan ngước mắt nhìn về phía cổng thành, cổng thành đã nhanh chóng tụ tập đông người. Binh lính đối kháng lại đám đông, lớn tiếng hô: “Từng người một! Từng người một!”
Tống Thế Lan ngước mắt nhìn bọn họ, lãnh đạm nói: “Ta không cưới được nàng, nàng vẫn còn chưa đủ thích ta, ta không có con cũng không có thân nhân mong nhớ, thật ra như vậy cũng tốt.”
“Ta không cảm thấy ở lại sẽ chết, mọi người cũng không nên cảm thấy như vậy.”“Nói nghe hay lắm.” Có bách tính hô to: “Chờ các người ra khỏi thành, một khi cổng đóng, làm gì còn có chuyện của chúng ta?! Nói gì mà không để càng nhiều người nhiễm, không phải quan lại quyền quý mắc bệnh đều ra ngoài cả sao? Chỉ có những dân chúng bần cùng chúng ta chịu trận!”“Tay trắng đến thế gian này, ra đi cũng chẳng trói buộc. Nếu ngươi thật sự muốn cứu ta…” Ánh mắt Tống Thế Lan dừng trên người Phó quan, trầm ổn nói: “Thì ra ngoài tìm Nguỵ Thanh Bình và những đại phu khác, nghĩ mọi cách cứu người. Mọi người được cứu, ta sẽ được cứu.”
Phó quan ngơ ngác nhìn Tống Thế Lan, Tống Thế Lan giơ tay lên vỗ vai Phó quan. Nhưng chỉ trong chốc lát, Tống Thế Lan bỏ tay xuống, xoay người đi về phía đám đông.
“Ta không thể đi.”
Chuyện phong toả ra khỏi thành đã khiến đám người hoàn toàn hoảng loạn, dường như bọn họ lờ mờ nhận ra điều gì, rất nhiều người hét lớn: “Tại sao không cho chúng ta ra ngoài?!”
“Có phải các người muốn nhốt chúng ta ở bên trong không? Các người bỏ mặc chúng ta sao?!”
“Các người muốn khiến chúng ta chết! Muốn khiến chúng ta chết mà!”
Hắn nghiêm túc nhìn Phó quan: “Dịch này không thể trị.”
“Có mạt tướng!”Đám đông đang gào thét. Cũng chính khoảnh khắc này, Tống Thế Lan mở miệng hét lớn: “Chư vị!”
“Vương gia!” Phó quan cao giọng: “Nhị phu nhân thì phải làm sao?!”
Trên cánh tay hắn có một vết thương nho nhỏ, giống như xước da, lại giống như lở loét.
Đám đông nhìn sang, Tống Thế Lan nhảy lên một bệ đánh trống, nhìn mọi người nói: “Chư vị, tại hạ là Tống Thế Lan.”
“Huynh đệ.” Tống Thế Lan cười: “Đời người nên biết đủ…”“Tay trắng đến thế gian này, ra đi cũng chẳng trói buộc. Nếu ngươi thật sự muốn cứu ta…” Ánh mắt Tống Thế Lan dừng trên người Phó quan, trầm ổn nói: “Thì ra ngoài tìm Nguỵ Thanh Bình và những đại phu khác, nghĩ mọi cách cứu người. Mọi người được cứu, ta sẽ được cứu.”“Tống vương gia?”
“Tống vương gia cũng ở trong này!”
Đám đông nhìn sang, Tống Thế Lan nhảy lên một bệ đánh trống, nhìn mọi người nói: “Chư vị, tại hạ là Tống Thế Lan.”
Nghe nói thế, Phó quan sững sờ. Tống Thế Lan ngẩng đầu nhìn Phó quan: “Bắt đầu từ hôm nay, dựa theo hộ tịch mà đưa dân chúng khoẻ mạnh ra ngoài. Ngươi không có chuyện gì thì đi nhanh lên.”“Tống vương gia cũng ở trong này!”
“Nếu Quận chúa có cách, ta có thể còn sống đợi được cô ấy.”“Tống vương gia, ngài tới rồi sao? Ngài phải chủ trì công đạo cho chúng ta!”
Phó quan sững sờ, sau đó gật đầu nói: “Rõ, vậy ti chức hộ tống ngài ra ngoài.”“Chư vị.” Tống Thế Lan bình tĩnh nói: “Không gạt gì mọi người, chứng bệnh lần này đúng là ôn dịch. Thế dịch mạnh mẽ, Bạch Châu và Quỳnh Châu đều đang nghĩ mọi cách chữa trị, xưa nay chúng ta đều không bỏ lại bách tính, đóng cổng thành cũng chỉ là để không tăng thêm người nhiễm. Nhưng sau khi đóng thành, triều đình chắc chắn sẽ không bỏ mặc mọi người. Thức ăn, thuốc men, đại phu đều sẽ chuyển vào thành bình thường.”
“Nói nghe hay lắm.” Có bách tính hô to: “Chờ các người ra khỏi thành, một khi cổng đóng, làm gì còn có chuyện của chúng ta?! Nói gì mà không để càng nhiều người nhiễm, không phải quan lại quyền quý mắc bệnh đều ra ngoài cả sao? Chỉ có những dân chúng bần cùng chúng ta chịu trận!”
Lời này vừa phát ra, đám đông đồng loạt phẫn nộ, Tống Thế Lan im lặng lắng nghe. Lát sau, hắn vén tay áo lên.”
Vết thương lở loét trên tay phơi bày trước mặt quần chúng, vẻ mặt hắn điềm tĩnh: “Ta không đi.”
Đám người sững sờ, giọng Tống Thế Lan bình thản: “Ta đã nhiễm ôn dịch, ta sẽ ở lại đây với mọi người. Chỉ cần ta còn có thể đứng lên, ta sẽ cố gắng hết sức chăm sóc người cần chăm sóc. Ta ở đây, lấy bản thân ra bảo đảm, Tống gia ta tuyệt đối không bỏ mặc một người dân nào.”
Phó quan ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt hoảng hốt. Tống Thế Lan giơ tay, vén tay áo lên.“Ta cũng giống với chư vị, ta cũng muốn sống, ta cũng có người mình yêu thương. Ta muốn cưới nàng, ta đã đưa sính lễ rồi, cũng chuẩn bị xong giá y cho nàng, chỉ đợi nàng đồng ý.” Tống Thế Lan mỉm cười, mọi người ngây ngốc nhìn hắn, bọn họ cũng có thể thấy được sự dịu dàng trong đáy mắt hắn: “Ta sẽ sống sót trở ra. Ta khẩn cầu mọi người hãy xếp hàng, để người thân của mình, bạn bè và tất cả những người nên rời đi ra khỏi đây. Những người còn lại sẽ cùng ta ở lại Thái Bình Thành. Chúng ta đợi đại phu và thảo dược, đợi thời điểm chúng ta sống sót ra khỏi thành, mọi người hãy cùng ta đến Bạch Lĩnh cầu hôn.”
“Ta không cảm thấy ở lại sẽ chết, mọi người cũng không nên cảm thấy như vậy.”
Không có ai nói chuyện, Tống Thế Lan đứng ở trên cao, nói với Phó quan của hắn: “Lý nguyên.”
Rất nhiều người đã chẩn đoán chính xác đều không bước lên trước, ngẫu nhiên có người đục nước béo cò cũng bị đẩy xuống.Lý Nguyên không nhúc nhích, Tống Thế Lan cao giọng: “Lý Nguyên!”
Có Tống Thế Lan và Lý Nguyên dẫn đầu, cuối cùng đám người cũng tự phát phối hợp, lấy hộ tịch làm đơn vị, dựa theo tên hộ tịch mà từng người ra ngoài.
“Có mạt tướng!”
Lý Nguyên đỏ mắt lớn tiếng đáp, giọng Tống Thế Lan ôn hoà: “Ngươi lên đây.”
Lý Nguyên run rẩy người, bước tới trước mặt Tống Thế Lan. Tống Thế Lan vén tay áo của hắn, cánh tay hắn lành lặn, không hề có một vết thương nào. Tống Thế Lan ngước mắt nhìn vào ánh mắt của hắn, mắt hắn rưng rưng, nhìn Tống Thế Lan chăm chú. Tống Thế Lan mỉm cười: “Nam tử hán đại trượng phu, khóc cái gì.”
“Đi đi.”
Tống Thế Lan buông hắn ra, bình tĩnh nói: “Ngươi ra ngoài đợi, truyền tin đi, theo dõi một tháng rồi lại đi gặp Tứ công tử, đừng chạy lung tung khắp nơi.”
Có Tống Thế Lan và Lý Nguyên dẫn đầu, cuối cùng đám người cũng tự phát phối hợp, lấy hộ tịch làm đơn vị, dựa theo tên hộ tịch mà từng người ra ngoài.
“Ta không từ bỏ.”Rất nhiều người đã chẩn đoán chính xác đều không bước lên trước, ngẫu nhiên có người đục nước béo cò cũng bị đẩy xuống.
Cứ thế trôi qua một ngày, rốt cuộc cũng không còn ai xếp hàng nữa.
“Vương gia?”Cổng Thái Bình Thành chầm chậm đóng lại, Tống Thế Lan nhìn tịch dương ngoài cổng thành. Hắn không nói nên lời đây là cảm giác gì, chỉ cảm thấy vầng thái dương kia rất đỏ, đỏ như màu máu, rơi xuống lòng người, càng tăng thêm tuyệt vọng kéo dài.
Cổng Thái Bình Thành chầm chậm đóng lại, Tống Thế Lan nhìn tịch dương ngoài cổng thành. Hắn không nói nên lời đây là cảm giác gì, chỉ cảm thấy vầng thái dương kia rất đỏ, đỏ như màu máu, rơi xuống lòng người, càng tăng thêm tuyệt vọng kéo dài.Hắn khẽ ho khan, trở về phủ nha cùng với thị vệ ở lại.
“Tống vương gia, ngài tới rồi sao? Ngài phải chủ trì công đạo cho chúng ta!”Còn một phong thư chưa gửi trong phủ, hắn nhìn thư, không nhịn được mỉm cười.
Đừng mà, em thích đôi Tống Thế Lan và Tưởng Thuần lắm. Tống Thế Lan bị sao chắc em khóc lụt sông mất ????
Linh cảm xấu ? tống thế lan có khi ko qua khỏi ??
Không đừng mà huhuhu anh Tống Cơ Hội còn chưa ghi bàn sao đã bị thương rồi ???
Hận nhất đế vương âm hiểm ngu muội