Sơn Hà Chẩm – Chương 161 (3)

Chương 161 (3)

Cuộc đời này đến nhân gian dạo một vòng, đáng giá

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Lúc Vệ Uẩn đang chuẩn bị mọi thứ ở Tây Ninh, Bạch Châu và Quỳnh châu đã bắt đầu lục tục có người đổ bệnh. Người nói chuyện tuổi trên dưới năm mươi.

Ban đầu chỉ một hai người, nhưng căn bệnh nhanh chóng lây lan rất nhanh. Trung ương tháp Ánh Sáng quang không động đậy.

Nguỵ Thanh Bình là người phát hiện tình hình bất ổn đầu tiên. Trên đường trở về từ Thanh Châu, lúc đến thành Bạch Châu, bỗng có người mời nàng tới một thôn xóm.

“Cũng không biết xảy ra chuyện gì mà trong một đêm mọi người đều đổ bệnh.” Nhưng là pháp điển tư như trước vẻ mặt thập.

Thôn trưởng ho khan, dẫn Nguỵ Thanh Bình đi về trước. Ông giống như bị phong hàn bình thường, người bên cạnh không quá để ý. Nguỵ Thanh Bình đeo mạng che mặt ngâm dược liệu, mang găng tay, duy trì khoảng cách với mọi người, đi theo thôn trưởng về phía trước.

Nàng biết rõ bất cứ khi nào sau động đất đều có khả năng bùng phát ôn dịch, trước giờ hành y đều hết sức đề phòng. Thôn trưởng kia miêu tả triệu chứng của mọi người với nàng, nhưng đợi đi tới trong thôn, nhìn thấy người nằm trong cái lều, lòng Nguỵ Thanh Bình có phần hốt hoảng. Hai chữ niệm đi ra, vốn là im lặng tháp.

Ban đầu là ho khan, tiêu chảy, sốt cao không hạ…

Nhng bnh trng này cóĩs tương đngék l viîôn dch mànàng phát hinban đu Thanh Châu. Nhưnglúc đó, nàngvà C SîSinh đã x³lý n tha,Îtheo lý mànói dù choìbùng phát cũngênên bùng phátıti Thanh Châuɪmi đúng.

Hơn naÎda theo lithôn trưng nói,Ichưa ti mưingày mà bnhécó th khiếnmt ngưi trưngìthành t vong,jtc đ nhưvy là quá:nhanh so viThanh Châu.

Quan trngìnht, nếu nhưìtht s làếbiến chng caídch bnh lúcjtrưc ThanhÍChâu…

Thì cho đến{bây gi, cănbn không cóbt k binpháp cha trnào.

Tim Ngu ThanhBình tht li,ınghe tt càâm thanh rên}r trong lu,ınàng ct bưclên trưc, lyĭmt thanh gávén chăn caɨbnh nhân đangêđp. Vết thươngíchy m thira hin lêntrưc mt NguíThanh Bình, scếmt nàng đibiến!

Là trn ôndch ThanhíChâu …

Nhưng nóếkhông bùng phátЇ Thanh Châu,nó bùng phát Bch Châu,ĩmt thành trìîvn cách xaĺThanh Châu, ĩh du ngunnưc Giang Bch:Thành!

Sc mt NguĭThanh Bình táiïnht, nàng nhìnngưi kêu rên)đy đt, cóļbnh nhân bòáti níu lyìmép váy nàng.Nàng đt ngtĩlùi bưc, ngưiìbên cnh cũngįnhn ra btĩthưng, nghi hocļhi: “Qun chúa?”²

Ngu Thanh Bìnhbình tĩnh li,xoay ngưi nói:Lp tc xâyĺdng trm gác,phong to thônlàng. K t°hôm nay, ngưi°đi ti thônìnày không đưcíphép ra ngoàiÏmt bưc!”

Quníchúa?!”

Mi ngưijngng pht đuĩlên, v mtľNgu Thanh Bìnhlnh lùng đimtĩnh: “Mi ngưi]đng s hãi,,ta không đi,ıta cũng )đây. Ta sìcha tr cho]mi ngưi, choĩđến khi miángưi sng hocùlà ta chết.”

Nghe vy, ttc đu sngíst. Ngu ThanhBình ct tiếng:ơ“Mau! Phong tofthôn làng, thànhlp trm gácliên lc viľbên ngoài. Ngưica trm gáckhông đưc tiếp°xúc vi ngưi}bên ngoài, hinti chúng tacòn chưa xácđnh đưc phươngİthc truyn nhim.Bây gi, ta¹viết đơn thuc,°bo ngưi bênıngoài nhanh chóngúvn chuyn dưcliu đến đây…

Li nói caNgu Thanh Bìnhđim tĩnh, mi°ngưi nhìn thydáng v canàng, lòng cũng)dn n đnhli. Nhưng ănơi ngưi kháckhông thy, tayđnàng vn luônrun ry.

Tình hìnhbnh dch bùngĩphát đến mcĮđ này đãľhoàn toàn vưtưqua phm vi(kim soát, nhưngvi tư cáchmt thy thuc,nàng không cònôcách nào khác.

Hinɩgi nàng làítr ct cami ngưi, nàngch có thgng gưng, chõcó th đnglên.

Nàng tr liy lư, btÏđu nhanh chóngĩviết đơn thuc{và vt dngcách ly, bodưc đng camình đi phânếbit ngưi bÏnhim và ngưiũcó kh năngIchưa b nhim,(sau đó dynhng ngưi chưaàb nhim cáchphòng tránh nhimĩbnh.

Sau khi bt²đu gii nghiêm,sĩ binh banįđu không đivào tr thànhɩcon đưng truyntin duy nhtêca bn h.:Ngu Thanh Bìnhkhông cho bníh tiếp xúc,óngay ch trmìgác có xâyòmt cánh ca,hai bên đtđ đc òca trao đi.ãMà tt cđ đc mangra ngoài nhtthiết phi đưckh đc nghiêmngt bng thuc²ri mi có,th mang đi,¹ngưi nhn đđc cũng btíbuc phi sīdng găng tay.

NguThanh Bình viếtra đơn thuc,phương thc cách,ly, và c)kinh nghim Thanh Châu, kĨrõ tình hìnhc th, sauìđó yêu cuýV Un kimtra tình hìnhàtoàn b BchiChâu cùng viônguyên nhân truynľnhim, đng thiúthông báo toànjchâu gii nghiêm.

Điălàm xong miìvic, nàng nhìnngưi đưa tinếsp ri khi.fSau mt thoángdo d, cui°cùng nàng nói:¹“Còn na, ngươiónói vi Tưngĩquân Tn ThiNguyt.”

Ngưi đưaЇtin dng bưc,ïging Ngu ThanhÎBình run ry:ã“Ai có tráchúnhim ca ngưi¸ny, ta làÍthy thuc, chànglà tưng sĩ.Chàng phi làm(tt chuyn caĩmình, đng titìm ta. Nếuchàng dám ti,ýc đi này,ta đu khinhìthưng chàng.”

NgưiЇđưa tin mímĭmôi, gt đu:Thuc h đãĩbiết.”

Sau khiNgu Thanh Bìnhtruyn tin đi,ĨĐào Tuyn nhnĪđưc thư, btếđu căn dnxung dưi. Saukhi các thànhBch Châu báoĩcáo tình hình)dch bnh, ĐàoàTuyn bt ngínhn ra tìnhĩtrng nhim bnhnày đu chydc theo vùngven sông!

Trn chiến:Triu Nguyt btchp tt cchiếm ly TôũBch lưt qua]đu ông, đonôđi thoi cađV Un và¹ông trưc khiɩđi vang lên.

“Hinígi k đchca Triu Nguytlà ba nhàgm ngài, Tng[Thế Lan, SLâm Dương…

Nếunhư Bc Đchkim hãm Vgia, Trn Quckim hãm Sìgia, vy TngɨThế Lan thìsao?!

Triu Nguyt thtɩs mc kjTng Thế Lan}sao?!

Lưu vc dàinht ca conòsông Giang Bchkia không phi ti BchĺChâu mà làà Qunh Châuvà Hoa Châu!

ĐàoTuyn đng bt[dy, hô to:ă“Ngưi đâu! Ngưiđâu! Thay taìtruyn tin choTng Vương gia!”ô

Thư ca ĐàoTuyn là bĩcâu đưa thư,íđng thi ôngácòn gi điõhơn mưi conchim b câu,đm bo thưís đến tayTng Thế Lan.

Màlúc này TngThế Lan đangêtun tra tiThái Bình Thành.ĬGn đây, rtnhiu ngưi cóÎchng bnh ging¹nhau đến TháiBình Thành. Bivì đa phn¹nhng ngưi nàyıung nưc sông,ívy nên quanïli cho rngcó ngưi đuđc trên thưngļlưu. Đ yênɨlòng dân, TngôThế Lan bèn]đến đây trarõ chuyn này.

NhưngĨđi đến TháiíBình Thành, TngThế Lan miïphát hin tình[hình còn nghiêmtrng hơn gptrăm ln soìvi quan viênábáo cáo, cònìHuyn lnh TháiBình Thành cũngđã chy mt.ïTng Thế Lanâbt đc dĩđành đích thântrn gi, chHuyn lnh miɪđến đm nhim.

Hnluôn là ngưiôt thân vn°đng, mi ngàyđu đi thìsát tình hình,thnh thong còngiúp mt vàiĩquan viên, danhtiếng trong dân)gian rt cao.

Duyênhi Qunh Châuľvà Hoa ChâuЇcách xa đtlin, cho nênsn vt phongfphú, li hiếmkhi có chiếntranh, dân phongácht phác, đisng trù phú.Dù cho là{lúc binh biến,Tng Thế Lan)đến, bách tínhĨđang đau d¸di vn cóth mm cưiívi Tng ThếĪLan.

Tng Thế LanÏrt thích cmgiác như vy.ЇMi ngày hnéđu s viếtthư cho TưngThun, miêu tQunh Châu tuytăđp, sau đóhi nàng mtĩcâu khi nàothì hn cóĭth rưc nàngЇđến Qunh Châu?

TưngThun rt ítkhi tr liếthư ca hn,ènhưng Tng ThếLan vn thíchĩviết, mi ngàyđu viết đếnàkhông biết mt.

Hômđó cnh xuânva đp, Phóquan theo TngThế Lan đigia đám ngưitun tra dân[chúng và quanviên. Phó quanthy dáng vìtươi cưi caĩTng Thế Lanthì không nhnđưc hi: “Hômùqua, ngài liviết thư choòNh phu nhânsao?”

“Ngươi biết?Kh

Tng ThếLan ho khan:hai tiếng, sauľđó ngưc mt,fn cưi chngđche giu ni:Ln này chcchn nàng súhi âm chota.”

“Gn đâyļhình như Vươngégia thưng xuyêního khan.”

Chclà nhim phònghàn thôi.” Tng²Thế Lan khôngh đ tâm,Phó quan suyênghĩ ri nói:Vương gia viếtìcái gì thế?”

“Ta nói vinàng… Tng ThếíLan kh btĨcưi: “Ta kícho V LăngXuân biết tami là phthân rut caýnó.”

Phó quan(ngn ngưi, lpbp: “Vy…vy… V¸nh phu nhân…ì

Vương gia, Vươnggia!”

Th vývi vàng chyti, cm thưtín nói: “Bch{Thành gi thưàti!”

Nhanh vysao?”

Tng Thế¹Lan ngn ngưi,nhưng hn lpItc nhn rathi đim nàykhông đúng, chcchn không philà Tưng Thunïgi thư choïhn. Mt TngThế Lan trmĬxung, nhanh chóngìđón ly thưïtín t tayth v.

Hn mïthư ra đc,sc mt lpítc đi biến.

Bênêtrên là tinÍtc dch bnh(Đào Tuyn gicho hn, cònghi thêm binpháp kim travà cách ly.

Hnngây ngc đcxong t giyíkia, Phó quanbên cnh hi:ĪVương gia?”

Truynólnh xung… TngĭThế Lan trmging, quay đunói vi ngưiíđng sau: “Btfk ai hokhan, nóng st,ètiêu chy, mthn tia máu,ìda l loétéđu gi liitrong thành. Tuytđi không choïai có vếtɨthương trên tayra khi thành,Įnhng ngưi khácìlp tc riđi, sau khiãra ngoài thìɩdi chuyn đếnàvùng ngoi ôİTng Gia Thôntheo dõi mtĩtháng, nếu khôngăsao mi cóth bình thưngára ngoài. Ttc nhng ngưi}trong thành đuda theo t¹giy này làmvic.”

Mi ngưiđu ngơ ngác.íNgưi đưc raĭlnh cm tgiy trong tayTng Thế Lan,lp tc hôí“Rõ, sauđó xoay ngưiĩđi sp xếp.

Vươnggia?!”

Đám ngưiđi ri, Phóquan chn chlên tiếng. Tng,Thế Lan kimchế cm xúc,r mt, giaomt bn thưtín khác choPhó quan: “Giaophong thư nàyĩcho T côngĭt Tng ThếVinh, nói đïy kế tiếpđtoàn quyn phihp theo sđsp xếp caàS Lâm Dươngvà V Un,nht đnh khôngĩtiếc binh lclt đ TriuăNguyt. Tng giaîđã chn conđưng này thìïkhông th lui.”ư

“Vương gia, xảy ra chuyện gì vậy…”

Tống Thế Lan ngước mắt nhìn về phía cổng thành, cổng thành đã nhanh chóng tụ tập đông người. Binh lính đối kháng lại đám đông, lớn tiếng hô: “Từng người một! Từng người một!”“Ta biết.” Giọng Tống Thế Lan bình tĩnh, khép hai tay trong tay áo, đi về phía cổng thành: “Mạng của ta không quý giá hơn mạng ai cả, ta vốn là con của ca nữ, thân phận thứ tử đi tới hôm nay cũng đã đủ rồi.”

“Là ôn dịch.”

“Vậy chúng ta bảo đại phu…”

Không có ai nói chuyện, Tống Thế Lan đứng ở trên cao, nói với Phó quan của hắn: “Lý nguyên.”

Nghe nói thế, Phó quan sững sờ. Tống Thế Lan ngẩng đầu nhìn Phó quan: “Bắt đầu từ hôm nay, dựa theo hộ tịch mà đưa dân chúng khoẻ mạnh ra ngoài. Ngươi không có chuyện gì thì đi nhanh lên.”

“Vậy chúng ta bảo đại phu…”

Chuyện phong toả ra khỏi thành đã khiến đám người hoàn toàn hoảng loạn, dường như bọn họ lờ mờ nhận ra điều gì, rất nhiều người hét lớn: “Tại sao không cho chúng ta ra ngoài?!”

Hắn nghiêm túc nhìn Phó quan: “Dịch này không thể trị.”

Đám người sững sờ, giọng Tống Thế Lan bình thản: “Ta đã nhiễm ôn dịch, ta sẽ ở lại đây với mọi người. Chỉ cần ta còn có thể đứng lên, ta sẽ cố gắng hết sức chăm sóc người cần chăm sóc. Ta ở đây, lấy bản thân ra bảo đảm, Tống gia ta tuyệt đối không bỏ mặc một người dân nào.”

Phó quan sững sờ, sau đó gật đầu nói: “Rõ, vậy ti chức hộ tống ngài ra ngoài.”

“Ta cũng giống với chư vị, ta cũng muốn sống, ta cũng có người mình yêu thương. Ta muốn cưới nàng, ta đã đưa sính lễ rồi, cũng chuẩn bị xong giá y cho nàng, chỉ đợi nàng đồng ý.” Tống Thế Lan mỉm cười, mọi người ngây ngốc nhìn hắn, bọn họ cũng có thể thấy được sự dịu dàng trong đáy mắt hắn: “Ta sẽ sống sót trở ra. Ta khẩn cầu mọi người hãy xếp hàng, để người thân của mình, bạn bè và tất cả những người nên rời đi ra khỏi đây. Những người còn lại sẽ cùng ta ở lại Thái Bình Thành. Chúng ta đợi đại phu và thảo dược, đợi thời điểm chúng ta sống sót ra khỏi thành, mọi người hãy cùng ta đến Bạch Lĩnh cầu hôn.”

Nghe thế, Tống Thế Lan im lặng. Lát sau, hắn chậm rãi cười.

Vẻ mặt Tống Thế Lan điềm tĩnh: “Nếu cô ấy không có cách, cho dù ta ra ngoài cũng hết cách.”

“Ta không thể đi.”

“Tống vương gia?”“Chư vị.” Tống Thế Lan bình tĩnh nói: “Không gạt gì mọi người, chứng bệnh lần này đúng là ôn dịch. Thế dịch mạnh mẽ, Bạch Châu và Quỳnh Châu đều đang nghĩ mọi cách chữa trị, xưa nay chúng ta  đều không bỏ lại bách tính, đóng cổng thành cũng chỉ là để không tăng thêm người nhiễm. Nhưng sau khi đóng thành, triều đình chắc chắn sẽ không bỏ mặc mọi người. Thức ăn, thuốc men, đại phu đều sẽ chuyển vào thành bình thường.”

Tống Thế Lan buông hắn ra, bình tĩnh nói: “Ngươi ra ngoài đợi, truyền tin đi, theo dõi một tháng rồi lại đi gặp Tứ công tử, đừng chạy lung tung khắp nơi.”

“Vương gia?”

Cứ thế trôi qua một ngày, rốt cuộc cũng không còn ai xếp hàng nữa.

Phó quan ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt hoảng hốt. Tống Thế Lan giơ tay, vén tay áo lên.

Còn một phong thư chưa gửi trong phủ, hắn nhìn thư, không nhịn được mỉm cười.

Trên cánh tay hắn có một vết thương nho nhỏ, giống như xước da, lại giống như lở loét.

“Ngài còn chưa cưới được Nhị phu nhân, ngài còn chưa có Thế tử…” Phó quan lo lắng nói: “Ngài không thể từ bỏ…”“Có phải các người muốn nhốt chúng ta ở bên trong không? Các người bỏ mặc chúng ta sao?!”

Phó quan ngây ngốc nhìn Tống Thế Lan, nhưng ngoài mặt Tống Thế Lan lại giống như chẳng phát sinh chuyện gì. Hắn điềm tĩnh bỏ tay áo xuống, thản nhiên nói: “Sau khi ngươi ra ngoài, bảo Tống Thế Vinh chủ trì đại cục, lập tức qua lại thư từ mật thiết với Đào Tuyền. Nguỵ Thanh Bình ở chỗ bọn họ chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực nghĩ cách ngăn chặn tình hình dịch bệnh, chúng ta cũng học theo Bạch Châu. Những nơi khác có tình trạng giống với Thái Bình Thành đều lập tức xử lý bằng cách thức tương tự, thà giết lầm một trăm chứ không thể bỏ sót một người.”

Nghe thế, Tống Thế Lan im lặng. Lát sau, hắn chậm rãi cười.

“Vương gia…” Phó quan cúi đầu, giọng run run: “Ngài không nói sẽ không ai biết…”

“Ngài ra ngoài…” Phó quan nôn nóng nói: “Ti chức hộ tống ngài ra ngoài, một mình ti chức chăm sóc ngài, nếu như bị nhiễm, ti chức sẽ chết cùng ngài. Chúng ta tuyệt đối sẽ không lây nhiễm cho những người khác, ti chức sẽ dẫn ngài đi tìm Nguỵ Thanh Bình, Quận chúa nhất định có cách…”

“Ta biết.” Giọng Tống Thế Lan bình tĩnh, khép hai tay trong tay áo, đi về phía cổng thành: “Mạng của ta không quý giá hơn mạng ai cả, ta vốn là con của ca nữ, thân phận thứ tử đi tới hôm nay cũng đã đủ rồi.”

“Đi đi.”

“Vương gia!” Phó quan cao giọng: “Nhị phu nhân thì phải làm sao?!”

“Ngài ra ngoài…” Phó quan nôn nóng nói: “Ti chức hộ tống ngài ra ngoài, một mình ti chức chăm sóc ngài, nếu như bị nhiễm, ti chức sẽ chết cùng ngài. Chúng ta tuyệt đối sẽ không lây nhiễm cho những người khác, ti chức sẽ dẫn ngài đi tìm Nguỵ Thanh Bình, Quận chúa nhất định có cách…”

“Vương gia, xảy ra chuyện gì vậy…”

“Nếu Quận chúa có cách, ta có thể còn sống đợi được cô ấy.”

Hắn khẽ ho khan, trở về phủ nha cùng với thị vệ ở lại.

“Là ôn dịch.”

Vẻ mặt Tống Thế Lan điềm tĩnh: “Nếu cô ấy không có cách, cho dù ta ra ngoài cũng hết cách.”

Phó quan ngơ ngác nhìn Tống Thế Lan, Tống Thế Lan giơ tay lên vỗ vai Phó quan. Nhưng chỉ trong chốc lát, Tống Thế Lan bỏ tay xuống, xoay người đi về phía đám đông.Lý Nguyên không nhúc nhích, Tống Thế Lan cao giọng: “Lý Nguyên!”

“Hơn nữa…” Tống Thế Lan ngước mắt nhìn Phó quan: “Chỉ cần ta ra ngoài thì chính là nguồn bệnh biết đi. Ngươi có biết cách bệnh dịch truyền nhiễm không? Ngươi không biết, nếu như hít thở cũng lây nhiễm, vậy thì ta ra ngoài là hại người.”

“Huynh đệ.” Tống Thế Lan cười: “Đời người nên biết đủ…”

Vết thương lở loét trên tay phơi bày trước mặt quần chúng, vẻ mặt hắn điềm tĩnh: “Ta không đi.”

“Ngài còn chưa cưới được Nhị phu nhân, ngài còn chưa có Thế tử…” Phó quan lo lắng nói: “Ngài không thể từ bỏ…”

“Các người muốn khiến chúng ta chết! Muốn khiến chúng ta chết mà!”

“Ta không từ bỏ.”

Tống Thế Lan ngước mắt nhìn về phía cổng thành, cổng thành đã nhanh chóng tụ tập đông người. Binh lính đối kháng lại đám đông, lớn tiếng hô: “Từng người một! Từng người một!”

Tống Thế Lan ngước mắt nhìn bọn họ, lãnh đạm nói: “Ta không cưới được nàng, nàng vẫn còn chưa đủ thích ta, ta không có con cũng không có thân nhân mong nhớ, thật ra như vậy cũng tốt.”

“Ta không cảm thấy ở lại sẽ chết, mọi người cũng không nên cảm thấy như vậy.”“Nói nghe hay lắm.” Có bách tính hô to: “Chờ các người ra khỏi thành, một khi cổng đóng, làm gì còn có chuyện của chúng ta?! Nói gì mà không để càng nhiều người nhiễm, không phải quan lại quyền quý mắc bệnh đều ra ngoài cả sao? Chỉ có những dân chúng bần cùng chúng ta chịu trận!”

“Tay trắng đến thế gian này, ra đi cũng chẳng trói buộc. Nếu ngươi thật sự muốn cứu ta…” Ánh mắt Tống Thế Lan dừng trên người Phó quan, trầm ổn nói: “Thì ra ngoài tìm Nguỵ Thanh Bình và những đại phu khác, nghĩ mọi cách cứu người. Mọi người được cứu, ta sẽ được cứu.”

Phó quan ngơ ngác nhìn Tống Thế Lan, Tống Thế Lan giơ tay lên vỗ vai Phó quan. Nhưng chỉ trong chốc lát, Tống Thế Lan bỏ tay xuống, xoay người đi về phía đám đông.

“Ta không thể đi.”

Chuyện phong toả ra khỏi thành đã khiến đám người hoàn toàn hoảng loạn, dường như bọn họ lờ mờ nhận ra điều gì, rất nhiều người hét lớn: “Tại sao không cho chúng ta ra ngoài?!”

“Có phải các người muốn nhốt chúng ta ở bên trong không? Các người bỏ mặc chúng ta sao?!”

“Các người muốn khiến chúng ta chết! Muốn khiến chúng ta chết mà!”

Hắn nghiêm túc nhìn Phó quan: “Dịch này không thể trị.”

“Có mạt tướng!”

Đám đông đang gào thét. Cũng chính khoảnh khắc này, Tống Thế Lan mở miệng hét lớn: “Chư vị!”

“Vương gia!” Phó quan cao giọng: “Nhị phu nhân thì phải làm sao?!”

Trên cánh tay hắn có một vết thương nho nhỏ, giống như xước da, lại giống như lở loét.

Đám đông nhìn sang, Tống Thế Lan nhảy lên một bệ đánh trống, nhìn mọi người nói: “Chư vị, tại hạ là Tống Thế Lan.”

“Huynh đệ.” Tống Thế Lan cười: “Đời người nên biết đủ…”“Tay trắng đến thế gian này, ra đi cũng chẳng trói buộc. Nếu ngươi thật sự muốn cứu ta…” Ánh mắt Tống Thế Lan dừng trên người Phó quan, trầm ổn nói: “Thì ra ngoài tìm Nguỵ Thanh Bình và những đại phu khác, nghĩ mọi cách cứu người. Mọi người được cứu, ta sẽ được cứu.”

“Tống vương gia?”

“Tống vương gia cũng ở trong này!”

Đám đông nhìn sang, Tống Thế Lan nhảy lên một bệ đánh trống, nhìn mọi người nói: “Chư vị, tại hạ là Tống Thế Lan.”

Nghe nói thế, Phó quan sững sờ. Tống Thế Lan ngẩng đầu nhìn Phó quan: “Bắt đầu từ hôm nay, dựa theo hộ tịch mà đưa dân chúng khoẻ mạnh ra ngoài. Ngươi không có chuyện gì thì đi nhanh lên.”

“Tống vương gia cũng ở trong này!”

“Nếu Quận chúa có cách, ta có thể còn sống đợi được cô ấy.”

“Tống vương gia, ngài tới rồi sao? Ngài phải chủ trì công đạo cho chúng ta!”

Phó quan sững sờ, sau đó gật đầu nói: “Rõ, vậy ti chức hộ tống ngài ra ngoài.”

“Chư vị.” Tống Thế Lan bình tĩnh nói: “Không gạt gì mọi người, chứng bệnh lần này đúng là ôn dịch. Thế dịch mạnh mẽ, Bạch Châu và Quỳnh Châu đều đang nghĩ mọi cách chữa trị, xưa nay chúng ta  đều không bỏ lại bách tính, đóng cổng thành cũng chỉ là để không tăng thêm người nhiễm. Nhưng sau khi đóng thành, triều đình chắc chắn sẽ không bỏ mặc mọi người. Thức ăn, thuốc men, đại phu đều sẽ chuyển vào thành bình thường.”

“Nói nghe hay lắm.” Có bách tính hô to: “Chờ các người ra khỏi thành, một khi cổng đóng, làm gì còn có chuyện của chúng ta?! Nói gì mà không để càng nhiều người nhiễm, không phải quan lại quyền quý mắc bệnh đều ra ngoài cả sao? Chỉ có những dân chúng bần cùng chúng ta chịu trận!”

Lời này vừa phát ra, đám đông đồng loạt phẫn nộ, Tống Thế Lan im lặng lắng nghe. Lát sau, hắn vén tay áo lên.”

Vết thương lở loét trên tay phơi bày trước mặt quần chúng, vẻ mặt hắn điềm tĩnh: “Ta không đi.”

Đám người sững sờ, giọng Tống Thế Lan bình thản: “Ta đã nhiễm ôn dịch, ta sẽ ở lại đây với mọi người. Chỉ cần ta còn có thể đứng lên, ta sẽ cố gắng hết sức chăm sóc người cần chăm sóc. Ta ở đây, lấy bản thân ra bảo đảm, Tống gia ta tuyệt đối không bỏ mặc một người dân nào.”

Phó quan ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt hoảng hốt. Tống Thế Lan giơ tay, vén tay áo lên.

“Ta cũng giống với chư vị, ta cũng muốn sống, ta cũng có người mình yêu thương. Ta muốn cưới nàng, ta đã đưa sính lễ rồi, cũng chuẩn bị xong giá y cho nàng, chỉ đợi nàng đồng ý.” Tống Thế Lan mỉm cười, mọi người ngây ngốc nhìn hắn, bọn họ cũng có thể thấy được sự dịu dàng trong đáy mắt hắn: “Ta sẽ sống sót trở ra. Ta khẩn cầu mọi người hãy xếp hàng, để người thân của mình, bạn bè và tất cả những người nên rời đi ra khỏi đây. Những người còn lại sẽ cùng ta ở lại Thái Bình Thành. Chúng ta đợi đại phu và thảo dược, đợi thời điểm chúng ta sống sót ra khỏi thành, mọi người hãy cùng ta đến Bạch Lĩnh cầu hôn.”

“Ta không cảm thấy ở lại sẽ chết, mọi người cũng không nên cảm thấy như vậy.”

Không có ai nói chuyện, Tống Thế Lan đứng ở trên cao, nói với Phó quan của hắn: “Lý nguyên.”

Rất nhiều người đã chẩn đoán chính xác đều không bước lên trước, ngẫu nhiên có người đục nước béo cò cũng bị đẩy xuống.

Lý Nguyên không nhúc nhích, Tống Thế Lan cao giọng: “Lý Nguyên!”

Có Tống Thế Lan và Lý Nguyên dẫn đầu, cuối cùng đám người cũng tự phát phối hợp, lấy hộ tịch làm đơn vị, dựa theo tên hộ tịch mà từng người ra ngoài.

“Có mạt tướng!”

Lý Nguyên đỏ mắt lớn tiếng đáp, giọng Tống Thế Lan ôn hoà: “Ngươi lên đây.”

Lý Nguyên run rẩy người, bước tới trước mặt Tống Thế Lan. Tống Thế Lan vén tay áo của hắn, cánh tay hắn lành lặn, không hề có một vết thương nào. Tống Thế Lan ngước mắt nhìn vào ánh mắt của hắn, mắt hắn rưng rưng, nhìn Tống Thế Lan chăm chú. Tống Thế Lan mỉm cười: “Nam tử hán đại trượng phu, khóc cái gì.”

“Đi đi.”

Tống Thế Lan buông hắn ra, bình tĩnh nói: “Ngươi ra ngoài đợi, truyền tin đi, theo dõi một tháng rồi lại đi gặp Tứ công tử, đừng chạy lung tung khắp nơi.”

Có Tống Thế Lan và Lý Nguyên dẫn đầu, cuối cùng đám người cũng tự phát phối hợp, lấy hộ tịch làm đơn vị, dựa theo tên hộ tịch mà từng người ra ngoài.

“Ta không từ bỏ.”

Rất nhiều người đã chẩn đoán chính xác đều không bước lên trước, ngẫu nhiên có người đục nước béo cò cũng bị đẩy xuống.

Cứ thế trôi qua một ngày, rốt cuộc cũng không còn ai xếp hàng nữa.

“Vương gia?”

Cổng Thái Bình Thành chầm chậm đóng lại, Tống Thế Lan nhìn tịch dương ngoài cổng thành. Hắn không nói nên lời đây là cảm giác gì, chỉ cảm thấy vầng thái dương kia rất đỏ, đỏ như màu máu, rơi xuống lòng người, càng tăng thêm tuyệt vọng kéo dài.

Cổng Thái Bình Thành chầm chậm đóng lại, Tống Thế Lan nhìn tịch dương ngoài cổng thành. Hắn không nói nên lời đây là cảm giác gì, chỉ cảm thấy vầng thái dương kia rất đỏ, đỏ như màu máu, rơi xuống lòng người, càng tăng thêm tuyệt vọng kéo dài.

Hắn khẽ ho khan, trở về phủ nha cùng với thị vệ ở lại.

“Tống vương gia, ngài tới rồi sao? Ngài phải chủ trì công đạo cho chúng ta!”

Còn một phong thư chưa gửi trong phủ, hắn nhìn thư, không nhịn được mỉm cười.

5 4 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

14 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Linh Nguyễn
Linh Nguyễn
4 Năm Cách đây

Đừng mà, em thích đôi Tống Thế Lan và Tưởng Thuần lắm. Tống Thế Lan bị sao chắc em khóc lụt sông mất ????

lee
lee
3 Năm Cách đây

Linh cảm xấu ? tống thế lan có khi ko qua khỏi ??

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Không đừng mà huhuhu anh Tống Cơ Hội còn chưa ghi bàn sao đã bị thương rồi ???

Kha Ai
Kha Ai
3 Năm Cách đây

Hận nhất đế vương âm hiểm ngu muội

14
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!