Chương 161 (4)
Cuộc đời này đến nhân gian dạo một vòng, đáng giá
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Mà Tưởng Thuần ở Bạch Lĩnh xa xôi sau mấy ngày không nhận được thư của Tống Thế Lan, rốt cuộc cũng hơi lo lắng. Ngài thể xác và tinh thần đều nên thuộc loại ta.
Nhưng ngoài mặt nàng không biểu hiện gì, chỉ thản nhiên đi tìm Vệ Lăng Xuân hỏi thăm: “Hiện nay Quỳnh Châu vẫn ổn chứ?” Cho nên không thể bị thương tổn, một chút cũng.
Bây giờ, Vệ Lăng Xuân đã theo Đào Tuyền làm việc. Nghe hỏi thế, Vệ Lăng Xuân tránh né nói: “Vẫn… rất ổn.”
Trực giác Tưởng Thuần cho thấy bất ổn, nàng nhíu mày, thẳng người lên: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Không ạ.” Vệ Lăng Xuân lúng túng cười: “Vẫn rất ổn, rất suôn sẻ.” Hắn bắt tay buông dán tại đùi hai sườn.
Ngoài mặt, Tưởng Thuần không hỏi tiếp. Lát sau, nàng gọi Tiền Dũng đến. Tiền Dũng là người thẳng tính. Tưởng Thuần thở dài nói: “Tiền tướng quân, chuyện của Tống vương gia… Ngài biết rồi chứ?”
“Hả?” Tiền Dũng lộ vẻ kinh ngạc: “Làm sao phu nhân biết? Ai nói với người?” Trên người hắn có rất không được tự nhiên vi cùng.
“Ngài cũng đừng giấu ta nữa.” Tưởng Thuần tỏ vẻ bi thương: “Ta đã biết rõ đại khái, ta chỉ muốn biết tình hình hiện nay của ngài ấy, có cần Tiểu vương gia ra tay không?” Thanh âm của nàng có chút trung tính.
“Phu nhân đừng quá đau lòng.” Tiền Dũng thở dài: “Ôn dịch đều là mệnh trời. Quận chúa đang nghĩ cách chữa trị rồi, Tống vương gia cát nhân tự có thiên tướng…” Thẳng đến đối phương từng bước một đi tới.
“Ôn dịch?!”
Tưởng Thuần cao giọng: “Ngài nói Tống Thế Lan bị nhiễm ôn dịch?” Hắn không có mặc giày.
“Đúng vậy.” Tiền Dũng ngớ người: “Chẳng lẽ không phải người nói với ta chuyện Tống vương gia tự nhốt mình ở Thái Bình Thành à?”
Tưởng Thuần không đáp, nàngĺbóp chặt tayổvịn, khàn giọngЇhỏi: “Ngài nóiἲTống vương giaẻtự nhốt mìnhỷở Thái BìnhìThành?”
“Đúng vậy,ỳhiện nay tìnhẵhình dịch bệnhệở Thái BìnhốThành rất nghiêmàtrọng.” Tiền Dũngẹtùy tiện nói:ố“Nghe bảo Tốngἳvương gia nhiễmẻbệnh nên dứtİkhoát đóng cổng¹thành, mình vàẻdân chúng ởìbên trong chờữchết. Nói làíđợi Quận chúaïđiều chế phươngăthuốc, nhưng tìnhẻhình hiện nayừnhư vậy thìịcó phương thuốc²gì chứ, kéoïđược ngày nàoặhay ngày nấy…”ậ
Tiền Dũng nóiâthao thao bấtãtuyệt, Tưởng Thuầnổlại im lặngặkhông đáp. Hắnậnhìn thấy dángĩvẻ mất hồnởmất vía củaİTưởng Thuần, hồiợsau mới nói:ỷ“Vậy… Nhị phuínhân, hay là…ìta đi trướcửnhé?”
Tưởng Thuầnẻthấp giọng đápãmột tiếng, TiềnIDũng do dựìrồi cũng lui{xuống.
Nàng ngồi trong]phòng, không nhúcḷnhích, mãi từîxế chiều đếnḻsẩm tối, vẫníluôn ngồi yênĩmột chỗ.
Lúc VệıLăng Xuân quayḻtrở về liềnįnghe nói TưởngờThuần vẫn luônḷngồi ở trongIphòng, cậu doìdự mở cửa.
Ánhĩtrăng chiếu vào,ựnương theo ánh¸sáng, cậu nhìnĺthấy mẫu thânễmình ngồi trênýghế. Nàng mặcímột bộ áoḹtrắng, tay đỡọtrán, cả người²giống như mộtópho tượng điêujkhắc, duy trìảtư thế đó{thật lâu.
Hai ngườiỹđều chẳng nóiĮgì. Hồi lâuísau, Vệ LăngểXuân chậm rãiỷnói: “Mẹ đừngìbuồn, Tống thúcóthúc là người[có phúc, ngàiáấy sẽ khôngịsao.”
Tưởng Thuầnìkhông đáp. VệễLăng Xuân địnhễthắp đèn, bỗngİnghe Tưởng Thuầnợlên tiếng: “Đừngỷthắp.”
Động tácẳVệ Lăng Xuânἷkhựng lại, cậuĩquay lưng vềìphía Tưởng Thuầnẵtrong đêm, khôngóbiết mình nênἱnói gì, choạdù trưởng thànhếsớm nhưng rốtừcuộc cậu cũngÍchỉ là đứaơtrẻ. Hồi sau,ủcậu chậm rãi¸nói: “Mẹ, thậtắra mẹ cũngἴchẳng thích Tốngạthúc thúc mấy,ợkhông có ngườifnày thì cònỉcó người khác,ḻkhông sao đâu.”j
“Không thích…”
TưởngĪThuần nghe vậy,ĩlại bật cườiầtrầm thấp, nàngļngẩng đầu lên.³Dưới ánh trăng,ìtrên mặt nàngãđều là nướcĩmắt, cũng khôngòbiết đã khócằbao lâu. Nàngĩnhìn Vệ LăngɨXuân, hỏi ngượcólại: “Không thích?”ï
“Có phải tấtộcả mọi ngườiíđều cảm thấyĭta không thíchằhắn, đều choỉrằng ta khôngịthích hắn?”
Nàngỏđứng dậy, bướcẳtới gần VệĩLăng Xuân: “Cóóphải ngay cảểhắn cũng cảmẽthấy ta rấtÍghét hắn, taÍkhông thích hắn?!”ĩ
“Phải.” Nàng cũngἳkhông biết làếđang nói vớiệai, khàn giọng¹lên tiếng: “Taưrất ghét hắn,ựta ghét vìốsao phải cóÍmột người tốtónhư vậy xuấtÎhiện nói vớiἶta rằng hắnẳthích ta, choỹta một tươngílai đẹp đẽ,ἷmột tương laiἵkhiến ta hạnhjphúc. Ta ghétỵhắn, ta càng)ghét chính mình.ITa là gìệchứ?! Tiểu mônờtiểu hộ, xuấtựthân thứ nữ,ôđược phụ thânõcon yêu thươngóđã đủ lắmèrồi. Ta nênẻmong nhớ chàngĩcả đời, tưởngẩnhớ chàng cảıđời. Ta lấyồtư cách gì,ẵta có mặtồmũi nào màụđi động lòngIvới người khác?!”ư
“Cuộc đời nàyícủa ta…” Nàngẵnghẹn ngào mở[miệng, nhìn Vệ³Lăng Xuân: “Cuộcơđời này của{ta chỉ nênỏcanh giữ bàiİvị phụ thânởcon, bảo vệđVệ gia, trôngènom con, nhìnềcon lớn lênởtrưởng thành, cướiĭvợ sinh con,Isau này trămửtuổi lại điầgặp phụ thânìcon. Cuộc đờiįnày, ta chỉũnên như thếãmà thôi. Choỗnên tại saoộhắn phải xuấtõhiện, mà taỡlại có tưècách gì?! NếuÎta gả cho}hắn, ta lấyļgì đối mặtɩvới phụ thânĩcon, lấy cáiígì gặp mặt:con?! Mà mộtóngười tốt nhưịhắn lại vìósao phải chịuụấm ức cướiộmột nữ tửļnhư ta?”
“Taἰghét hắn, taĨghét chính mình.²Ta ghét taíkhông buông được,ĩkhông bỏ được,ùkhông cắt được,ịkhông rời được.(Ta ghét taẵđến thời khắcḽnày…” Giọng nàngÎkhựng lại, nhìnêchằm chằm VệìLăng Xuân, chậmérãi nói: “Đếnéthời khắc nàyểcũng không dám°đi tìm hắn.”ì
Vệ Lăng Xuâníkhông lên tiếng,ệlẳng lặng nhìnủTưởng Thuần. Thậtìlâu sau, cậu¹vươn tay, ômậlấy Tưởng Thuần.
CáiIôm của thiếu[niên thật ấmãáp, cánh tay°cậu vẫn cònèmảnh khảnh nhưngἷđã rất mạnhĩmẽ, có sựựrắn chắc đặcἶhữu của ngườiấtập võ. TưởngỉThuần sững sờ,ínghe Vệ Lăng‹Xuân từ tốnứnói: “Mẹ, coníhi vọng ngườiÏsống hạnh phúc.”i
Tưởng Thuần ngơặngác khom lưng,ỹđược Vệ LăngằXuân ôm vào(lòng: “Phụ thânàcũng giống nhưócon, chúng taiđều muốn ngườióhạnh phúc. Ngườiịchết cũng đãịchết rồi, dùÍcho kiếp sau°cũng không cònẵliên quan đếníkiếp này. Sau(khi người chết,ļngười cũng khôngícần đi gặpĨphụ thân, bởiìvì ai cũngἰchẳng gặp được.ửNgười không nênèký thác cuộcỉđời vào chuyện{hư vô mờỉmịt như kiếp°lai sinh.”
“Mẹ.”ẽCậu dịu dàng}nói: “Con lớnúrồi, mẹ hãyİyên tâm điìlàm chuyện màẳngười thích, giốngđnhư người đãἷlàm với conềvậy. Con biếtịmẫu thân khôngîmuốn con raăchiến trường, thếἳnhưng người vẫnỳủng hộ con.ḻCon cũng vậy.”ï
Dứt lời, cậuờsiết chặt tay,ênước mắt xoayốtròn trong vành²mắt: “Con rấtèhi vọng mẹìluôn ở bênỷcạnh con, conɪcũng rất hiĭvọng mẹ sẽĭlàm Nhị phuĮnhân Vệ giaẵcả đời. ThếInhưng, so vớiịmột người mẹîhoàn mỹ, conícàng hi vọngặngười là mộtúngười mẹ hạnhἲphúc.”
Vệ LăngļXuân nhắm mắtỉlại: “Dùng danhḷnghĩa yêu conèđể trói buộcĩbản thân mình,]con nhận đủɩrồi.”
Tưởng Thuầnăkhông nói. Nàngfđược con traiỗôm lấy, lắng)nghe lời nóiínon nớt lạiỉbộc trực củaìcậu, vô sốḽcảm xúc ùnờùn kéo tớiớtuôn trào. Nàngīdựa vào cậu,ícất tiếng khócêoà.
“Ta muốn đi]tìm hắn…”
“Vậyơđi tìm đi.”}
“Ta muốn gặpíhắn, ta muốnẻở cạnh hắn…”:
“Vậy đi đi!”°
“Ta thích hắn…” Tưởng Thuần khóc đến đứt hơi khản tiếng: “Ta thật sự thích hắn!”
Thanh Cửu không nói, hắn ngẩng đầu cùng nhìn về phía ấy. Cô nương kia phóng nhanh mà đến, Tống Thế Lan khẽ ho: “Chắc không phải nàng đâu, tính tình A Thuần vẫn luôn kiềm chế bản thân, sao lại làm chuyện thế này? Cho dù nàng muốn đến thì cũng phải do quân đội Vệ gia hộ tống, đưa một bái thiếp…”Vệ Lăng Xuân đỡ Tưởng Thuần, cắn răng mở miệng: “Vậy thì thích đi!”
Lời còn chưa dứt, hắn bỗng nghe thấy tiếng nữ tử hét lớn: “Tống Thế Lan!”Đáng giá.
Vệ Lăng Xuân nghiêm túc nói: “Con sẽ như vậy.”
Người thiếu niên luôn luôn có sự dũng cảm và cố chấp vượt qua người trưởng thành.
Phần nhiệt huyết từ trên người Vệ Lăng Xuân truyền sang người Tưởng Thuần từng chút một.
Tống Thế Lan sững sờ. Người nữ tử kia dừng xe, xoay người xuống ngựa, ngửa đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Tống Thế Lan, mở cổng thành!”
Muốn tìm ai thì cứ đi tìm, muốn gặp ai thì cứ đi gặp, muốn ở bên ai thì ở bên người đó, muốn thích ai thì cứ thích người đó.
Phần nhiệt huyết từ trên người Vệ Lăng Xuân truyền sang người Tưởng Thuần từng chút một.
Nàng một người một ngựa đứng dưới cổng thành, im lặng nhìn hắn.
Trong nháy mắt đó, tim hắn như nổi trống.
Nàng khóc đến kiệt sức. Đợi khi trời sáng, nàng gian nan mở miệng: “Lăng Xuân, ta không phải người mẹ tốt.”
Cuộc đời này, mọi thứ từng làm; cuộc đời này, đến nhân gian dạo một vòng, đáng giá.Muốn tìm ai thì cứ đi tìm, muốn gặp ai thì cứ đi gặp, muốn ở bên ai thì ở bên người đó, muốn thích ai thì cứ thích người đó.
“Không.” Vệ Lăng Xuân bình tĩnh mở miệng: “Con rất may mắn có thể trở thành con của mẹ. Người rất dũng cảm, dũng cảm ơn rất nhiều người mẹ mà con đã gặp.”
“Ta thích hắn…” Tưởng Thuần khóc đến đứt hơi khản tiếng: “Ta thật sự thích hắn!”Nhưng khi nữ tử này xuất hiện dưới thành lâu, đứng ở trước mặt hắn, rốt cuộc hắn cũng cảm thấy.Tưởng Thuần không nói gì. Lát sau, nàng đứng thẳng dậy.
Tưởng Thuần bật cười to, nhưng không đáp lời. Nàng giơ roi thúc ngựa, rời khỏi Bạch Lĩnh.
Nàng gọi thị nữ vào, trước tiên rửa mặt, sau đó đi tìm Đào Tuyền. Hôm nay, tình hình bệnh dịch nghiêm trọng, Bạch Lĩnh có một nhóm đại phu chuyên nghiên cứu về bệnh dịch. Sau khi Tưởng Thuần hỏi thăm tỉ mỉ tất cả sự việc liên quan đến bệnh dịch, nàng chọn thuốc men, dụng cụ cần thiết, và phương thuốc mà các đại phu mới điều chế ra, sau đó cầm theo vũ khí rời khỏi Bạch Lĩnh.
Trước khi ra khỏi thành, Vệ Lăng Xuân đến tiễn nàng. Tưởng Thuần ngồi trên ngựa, nhìn thiếu niên đã cao xấp xỉ nàng, khom người xuống, chỉnh lại tóc thay cậu, dịu dàng nói: “Mẹ phải đi tìm người mình thích rồi, sau này con phải tự chăm sóc chính mình, con có thể làm được không?”
Nàng gấp rút đi trong đêm, rốt cuộc cũng đến Thái Bình Thành. Lúc ấy, trời chiều ngả về Tây, Tống Thế Lan leo lên cổng thành. Hôm nay, bọn họ thư từ qua lại với bên ngoài đều dựa vào một cái giỏ treo bằng dây thừng thả từ trên thành lâu xuống, sau đó người ở ngoài sẽ đặt vật dụng yêu cầu bên trong.Hắn vốn là người xuất thân từ bùn lầy, lòng làm gì mang thiên hạ nhiều như vậy? Hắn còn chưa lấy được nàng, còn chưa làm được rất nhiều, hắn cũng đêm khuya trằn trọc trăn trở, cười nhạo thiên đạo bất công.
“Con có thể.”
“Lăng Xuân.” Tưởng Thuần hít sâu một hơi: “Sinh ra con là chuyện đúng đắn nhất ta từng làm kiếp này, mặc dù ban đầu ta cảm thấy con xấu khủng khiếp.”Vệ Lăng Xuân mỉm cười: “Mẫu thân yên tâm, lúc Thất thúc lớn như con đã là nhân vật một phương rồi đấy.”
Vệ Lăng Xuân ngẩn người: “Mẹ!”Vệ Lăng Xuân đỡ Tưởng Thuần, cắn răng mở miệng: “Vậy thì thích đi!”Tưởng Thuần bật cười, nàng ngưng mắt nhìn cậu chăm chú. Hồi sau, nàng chậm rãi nói: “Ta sẽ làm một Tưởng Thuần thật tốt. Vệ Lăng Xuân, ta cũng hi vọng con có thể làm Vệ Lăng Xuân thật tốt.”
Nàng vẫn giống như ngày xưa, bình tĩnh tự chủ, vẻ mặt mang theo sự trấn định khiến người khác yên lòng.“Cả đời này…” Nàng giơ tay đặt lên tim mình, dịu dàng nói: “Mẹ đều hi vọng con có thể sống làm gì tuỳ thích, không phạm thiên lý, không phụ bản tâm.”
“Mẫu thân yên tâm.”
Tưởng Thuần bật cười, nàng ngưng mắt nhìn cậu chăm chú. Hồi sau, nàng chậm rãi nói: “Ta sẽ làm một Tưởng Thuần thật tốt. Vệ Lăng Xuân, ta cũng hi vọng con có thể làm Vệ Lăng Xuân thật tốt.”
Vệ Lăng Xuân nghiêm túc nói: “Con sẽ như vậy.”
“Lăng Xuân.” Tưởng Thuần hít sâu một hơi: “Sinh ra con là chuyện đúng đắn nhất ta từng làm kiếp này, mặc dù ban đầu ta cảm thấy con xấu khủng khiếp.”
Nàng khóc đến kiệt sức. Đợi khi trời sáng, nàng gian nan mở miệng: “Lăng Xuân, ta không phải người mẹ tốt.”Vệ Lăng Xuân ngẩn người: “Mẹ!”
“Thanh Cửu.” Tống Thế Lan cười với thị vệ: “Có phải bệnh của ta nặng hơn rồi không? Ngươi nhìn cô nương bên kia xem…” Hắn giơ tay chỉ về hướng Tưởng Thuần đằng xa, ôn hoà hỏi: “Giống A Thuần nhà ta không?”
Tưởng Thuần bật cười to, nhưng không đáp lời. Nàng giơ roi thúc ngựa, rời khỏi Bạch Lĩnh.
Thật ra không để ý là giả, không vướng bận là giả. Một mình ở trong thành trì chờ chết, mọi trầm tĩnh ung dung đều là giả.
Nàng gấp rút đi trong đêm, rốt cuộc cũng đến Thái Bình Thành. Lúc ấy, trời chiều ngả về Tây, Tống Thế Lan leo lên cổng thành. Hôm nay, bọn họ thư từ qua lại với bên ngoài đều dựa vào một cái giỏ treo bằng dây thừng thả từ trên thành lâu xuống, sau đó người ở ngoài sẽ đặt vật dụng yêu cầu bên trong.
Mỗi ngày Tống Thế Lan đều lên thành lâu quan sát tình hình bên ngoài. Ngày hôm đó, hắn nhìn thấy một cô nương áo xanh buộc tóc, điều khiển xe ngựa, phi nhanh trên quan đạo.
“Thanh Cửu.” Tống Thế Lan cười với thị vệ: “Có phải bệnh của ta nặng hơn rồi không? Ngươi nhìn cô nương bên kia xem…” Hắn giơ tay chỉ về hướng Tưởng Thuần đằng xa, ôn hoà hỏi: “Giống A Thuần nhà ta không?”
Thanh Cửu không nói, hắn ngẩng đầu cùng nhìn về phía ấy. Cô nương kia phóng nhanh mà đến, Tống Thế Lan khẽ ho: “Chắc không phải nàng đâu, tính tình A Thuần vẫn luôn kiềm chế bản thân, sao lại làm chuyện thế này? Cho dù nàng muốn đến thì cũng phải do quân đội Vệ gia hộ tống, đưa một bái thiếp…”
“Không.” Vệ Lăng Xuân bình tĩnh mở miệng: “Con rất may mắn có thể trở thành con của mẹ. Người rất dũng cảm, dũng cảm ơn rất nhiều người mẹ mà con đã gặp.”
Lời còn chưa dứt, hắn bỗng nghe thấy tiếng nữ tử hét lớn: “Tống Thế Lan!”
Tống Thế Lan sững sờ. Người nữ tử kia dừng xe, xoay người xuống ngựa, ngửa đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Tống Thế Lan, mở cổng thành!”
Một tiếng này cuối cùng cũng khiến Tống Thế Lan bừng tỉnh. Hắn trợn tròn mắt, ngây ngốc nhìn nữ tử dưới cổng thành.
Tưởng Thuần không nói gì. Lát sau, nàng đứng thẳng dậy.Trước khi ra khỏi thành, Vệ Lăng Xuân đến tiễn nàng. Tưởng Thuần ngồi trên ngựa, nhìn thiếu niên đã cao xấp xỉ nàng, khom người xuống, chỉnh lại tóc thay cậu, dịu dàng nói: “Mẹ phải đi tìm người mình thích rồi, sau này con phải tự chăm sóc chính mình, con có thể làm được không?”Nàng vẫn giống như ngày xưa, bình tĩnh tự chủ, vẻ mặt mang theo sự trấn định khiến người khác yên lòng.
“Con có thể.”Nàng một người một ngựa đứng dưới cổng thành, im lặng nhìn hắn.
Trong nháy mắt đó, tim hắn như nổi trống.
Mỗi ngày Tống Thế Lan đều lên thành lâu quan sát tình hình bên ngoài. Ngày hôm đó, hắn nhìn thấy một cô nương áo xanh buộc tóc, điều khiển xe ngựa, phi nhanh trên quan đạo.
Thật ra không để ý là giả, không vướng bận là giả. Một mình ở trong thành trì chờ chết, mọi trầm tĩnh ung dung đều là giả.
Hắn vốn là người xuất thân từ bùn lầy, lòng làm gì mang thiên hạ nhiều như vậy? Hắn còn chưa lấy được nàng, còn chưa làm được rất nhiều, hắn cũng đêm khuya trằn trọc trăn trở, cười nhạo thiên đạo bất công.
“Mẫu thân yên tâm.”
Nhưng khi nữ tử này xuất hiện dưới thành lâu, đứng ở trước mặt hắn, rốt cuộc hắn cũng cảm thấy.
Đáng giá.
Cuộc đời này, mọi thứ từng làm; cuộc đời này, đến nhân gian dạo một vòng, đáng giá.
THời niên thiếu luôn là khoảng thời gian tốt nhất, vậy nên hi vọng ai cũng mang trong mình trái tim thiếu niên vẹn nguyên như thuở ban đầu, đủ nhiệt thành và đủ dứt khoát
Cực kì thích Tống Thế Lan ấy. Huhu. Gu của tôi. Người đâu mà đáng yêu thật sự
Đoạn mẹ con đối thoại Cảm động ghê á ❤❤❤