Sơn Hà Chẩm – Chương 161 (4)

Chương 161 (4)

Cuộc đời này đến nhân gian dạo một vòng, đáng giá

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Mà Tưởng Thuần ở Bạch Lĩnh xa xôi sau mấy ngày không nhận được thư của Tống Thế Lan, rốt cuộc cũng hơi lo lắng. Ngài thể xác và tinh thần đều nên thuộc loại ta.

Nhưng ngoài mặt nàng không biểu hiện gì, chỉ thản nhiên đi tìm Vệ Lăng Xuân hỏi thăm: “Hiện nay Quỳnh Châu vẫn ổn chứ?” Cho nên không thể bị thương tổn, một chút cũng.

Bây giờ, Vệ Lăng Xuân đã theo Đào Tuyền làm việc. Nghe hỏi thế, Vệ Lăng Xuân tránh né nói: “Vẫn… rất ổn.”

Trực giác Tưởng Thuần cho thấy bất ổn, nàng nhíu mày, thẳng người lên: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Không ạ.” Vệ Lăng Xuân lúng túng cười: “Vẫn rất ổn, rất suôn sẻ.” Hắn bắt tay buông dán tại đùi hai sườn.

Ngoài mặt, Tưởng Thuần không hỏi tiếp. Lát sau, nàng gọi Tiền Dũng đến. Tiền Dũng là người thẳng tính. Tưởng Thuần thở dài nói: “Tiền tướng quân, chuyện của Tống vương gia… Ngài biết rồi chứ?”

“Hả?” Tiền Dũng lộ vẻ kinh ngạc: “Làm sao phu nhân biết? Ai nói với người?” Trên người hắn có rất không được tự nhiên vi cùng.

“Ngài cũng đừng giấu ta nữa.” Tưởng Thuần tỏ vẻ bi thương: “Ta đã biết rõ đại khái, ta chỉ muốn biết tình hình hiện nay của ngài ấy, có cần Tiểu vương gia ra tay không?” Thanh âm của nàng có chút trung tính.

“Phu nhân đừng quá đau lòng.” Tiền Dũng thở dài: “Ôn dịch đều là mệnh trời. Quận chúa đang nghĩ cách chữa trị rồi, Tống vương gia cát nhân tự có thiên tướng…” Thẳng đến đối phương từng bước một đi tới.

“Ôn dịch?!”

Tưởng Thuần cao giọng: “Ngài nói Tống Thế Lan bị nhiễm ôn dịch?” Hắn không có mặc giày.

“Đúng vậy.” Tiền Dũng ngớ người: “Chẳng lẽ không phải người nói với ta chuyện Tống vương gia tự nhốt mình ở Thái Bình Thành à?”

Tưng Thun không đáp, nàngĺbóp cht tayvn, khàn gingЇhi: “Ngài nóiTng vương giat nht mình Thái BìnhìThành?”

Đúng vy,hin nay tìnhhình dch bnh Thái BìnhThành rt nghiêmàtrng.” Tin Dũngtùy tin nói:Nghe bo Tngvương gia nhimbnh nên dtİkhoát đóng cng¹thành, mình vàdân chúng ìbên trong chchết. Nói làíđi Qun chúaïđiu chế phươngăthuc, nhưng tìnhhình hin naynhư vy thìcó phương thuc²gì ch, kéoïđưc ngày nàohay ngày ny…

Tin Dũng nóiâthao thao btãtuyt, Tưng Thunli im lngkhông đáp. Hnnhìn thy dángĩv mt hnmt vía caİTưng Thun, hisau mi nói:Vy… Nh phuínhân, hay làìta đi trưcnhé?”

Tưng Thunthp ging đápãmt tiếng, TinIDũng do dìri cũng lui{xung.

Nàng ngi trong]phòng, không nhúcnhích, mãi tîxế chiu đếnsm ti, vníluôn ngi yênĩmt ch.

Lúc VıLăng Xuân quaytr v linįnghe nói TưngThun vn luônngi trongIphòng, cu doìd m ca.

Ánhĩtrăng chiếu vào,nương theo ánh¸sáng, cu nhìnĺthy mu thânmình ngi trênýghế. Nàng mcímt b áotrng, tay đtrán, c ngưi²ging như mtópho tưng điêujkhc, duy trìtư thế đó{tht lâu.

Hai ngưiđu chng nóiĮgì. Hi lâuísau, V LăngXuân chm rãinói: “M đngìbun, Tng thúcóthúc là ngưi[có phúc, ngàiáy s khôngsao.”

Tưng Thunìkhông đáp. VLăng Xuân đnhthp đèn, bngİnghe Tưng Thunlên tiếng: “Đngthp.”

Đng tácV Lăng Xuânkhng li, cuĩquay lưng vìphía Tưng Thuntrong đêm, khôngóbiết mình nênnói gì, chodù trưng thànhếsm nhưng rtcuc cu cũngÍch là đaơtr. Hi sau,cu chm rãi¸nói: “M, thtra m cũngchng thích Tngthúc thúc my,không có ngưifnày thì còncó ngưi khác,không sao đâu.”j

Không thích

TưngĪThun nghe vy,ĩli bt cưitrm thp, nàngļngng đu lên.³Dưi ánh trăng,ìtrên mt nàngãđu là nưcĩmt, cũng khôngòbiết đã khócbao lâu. Nàngĩnhìn V LăngɨXuân, hi ngưcóli: “Không thích?”ï

“Có phi ttc mi ngưiíđu cm thyĭta không thíchhn, đu chorng ta khôngthích hn?”

Nàngđng dy, bưcti gn VĩLăng Xuân: “Cóóphi ngay chn cũng cmthy ta rtÍghét hn, taÍkhông thích hn?!”ĩ

Phi.” Nàng cũngkhông biết làếđang nói viai, khàn ging¹lên tiếng: “Taưrt ghét hn,ta ghét vìsao phi cóÍmt ngưi ttónhư vy xutÎhin nói vita rng hnthích ta, chota mt tươngílai đp đ,mt tương laikhiến ta hnhjphúc. Ta ghéthn, ta càng)ghét chính mình.ITa là gìch?! Tiu môntiu h, xutthân th n,ôđưc ph thânõcon yêu thươngóđã đ lmèri. Ta nênmong nh chàngĩc đi, tưngnh chàng cıđi. Ta lytư cách gì,ta có mtmũi nào màđi đng lòngIvi ngưi khác?!”ư

“Cuc đi nàyíca ta… Nàngnghn ngào m[ming, nhìn V³Lăng Xuân: “Cucơđi này ca{ta ch nêncanh gi bàiİv ph thâncon, bo vđV gia, trôngènom con, nhìncon ln lêntrưng thành, cưiĭv sinh con,Isau này trămtui li đigp ph thânìcon. Cuc điįnày, ta chũnên như thếãmà thôi. Chonên ti saohn phi xutõhin, mà tali có tưècách gì?! NếuÎta g cho}hn, ta lyļgì đi mtɩvi ph thânĩcon, ly cáiígì gp mt:con?! Mà mtóngưi tt nhưhn li vìósao phi chum c cưimt n tļnhư ta?”

“Taghét hn, taĨghét chính mình.²Ta ghét taíkhông buông đưc,ĩkhông b đưc,ùkhông ct đưc,không ri đưc.(Ta ghét tađến thi khcnày… Ging nàngÎkhng li, nhìnêchm chm VìLăng Xuân, chmérãi nói: “Đếnéthi khc nàycũng không dám°đi tìm hn.”ì

V Lăng Xuâníkhông lên tiếng,lng lng nhìnTưng Thun. Thtìlâu sau, cu¹vươn tay, ômly Tưng Thun.

CáiIôm ca thiếu[niên tht mãáp, cánh tay°cu vn cònèmnh khnh nhưngđã rt mnhĩm, có srn chc đchu ca ngưitp võ. TưngThun sng s,ínghe V LăngXuân t tnnói: “M, coníhi vng ngưiÏsng hnh phúc.”i

Tưng Thun ngơngác khom lưng,đưc V LăngXuân ôm vào(lòng: “Ph thânàcũng ging nhưócon, chúng taiđu mun ngưióhnh phúc. Ngưichết cũng đãchết ri, dùÍcho kiếp sau°cũng không cònliên quan đếníkiếp này. Sau(khi ngưi chết,ļngưi cũng khôngícn đi gpĨph thân, biìvì ai cũngchng gp đưc.Ngưi không nênèký thác cucđi vào chuyn{hư vô mmt như kiếp°lai sinh.”

“M.”Cu du dàng}nói: “Con lnúri, m hãyİyên tâm điìlàm chuyn màngưi thích, gingđnhư ngưi đãlàm vi convy. Con biếtmu thân khôngîmun con raăchiến trưng, thếnhưng ngưi vnng h con.Con cũng vy.”ï

Dt li, cusiết cht tay,ênưc mt xoaytròn trong vành²mt: “Con rtèhi vng mìluôn bêncnh con, conɪcũng rt hiĭvng m sĭlàm Nh phuĮnhân V giac đi. ThếInhưng, so vimt ngưi mîhoàn m, conícàng hi vngngưi là mtúngưi m hnhphúc.”

V LăngļXuân nhm mtli: “Dùng danhnghĩa yêu conèđ trói bucĩbn thân mình,]con nhn đɩri.”

Tưng Thunăkhông nói. Nàngfđưc con traiôm ly, lng)nghe li nóiínon nt libc trc caìcu, vô scm xúc ùnùn kéo tituôn trào. Nàngīda vào cu,íct tiếng khócêoà.

“Ta mun đi]tìm hn…

Vyơđi tìm đi.”}

“Ta mun gpíhn, ta mun cnh hn…:

Vy đi đi!”°

“Ta thích hắn…” Tưởng Thuần khóc đến đứt hơi khản tiếng: “Ta thật sự thích hắn!”

Thanh Cửu không nói, hắn ngẩng đầu cùng nhìn về phía ấy. Cô nương kia phóng nhanh mà đến, Tống Thế Lan khẽ ho: “Chắc không phải nàng đâu, tính tình A Thuần vẫn luôn kiềm chế bản thân, sao lại làm chuyện thế này? Cho dù nàng muốn đến thì cũng phải do quân đội Vệ gia hộ tống, đưa một bái thiếp…”

Vệ Lăng Xuân đỡ Tưởng Thuần, cắn răng mở miệng: “Vậy thì thích đi!”

Lời còn chưa dứt, hắn bỗng nghe thấy tiếng nữ tử hét lớn: “Tống Thế Lan!”

Đáng giá.

Vệ Lăng Xuân nghiêm túc nói: “Con sẽ như vậy.”

Người thiếu niên luôn luôn có sự dũng cảm và cố chấp vượt qua người trưởng thành.

Phần nhiệt huyết từ trên người Vệ Lăng Xuân truyền sang người Tưởng Thuần từng chút một.

Tống Thế Lan sững sờ. Người nữ tử kia dừng xe, xoay người xuống ngựa, ngửa đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Tống Thế Lan, mở cổng thành!”

Muốn tìm ai thì cứ đi tìm, muốn gặp ai thì cứ đi gặp, muốn ở bên ai thì ở bên người đó, muốn thích ai thì cứ thích người đó.

Phần nhiệt huyết từ trên người Vệ Lăng Xuân truyền sang người Tưởng Thuần từng chút một.

Nàng một người một ngựa đứng dưới cổng thành, im lặng nhìn hắn.

Trong nháy mắt đó, tim hắn như nổi trống.

Nàng khóc đến kiệt sức. Đợi khi trời sáng, nàng gian nan mở miệng: “Lăng Xuân, ta không phải người mẹ tốt.”

Cuộc đời này, mọi thứ từng làm; cuộc đời này, đến nhân gian dạo một vòng, đáng giá.

Muốn tìm ai thì cứ đi tìm, muốn gặp ai thì cứ đi gặp, muốn ở bên ai thì ở bên người đó, muốn thích ai thì cứ thích người đó.

“Không.” Vệ Lăng Xuân bình tĩnh mở miệng: “Con rất may mắn có thể trở thành con của mẹ. Người rất dũng cảm, dũng cảm ơn rất nhiều người mẹ mà con đã gặp.”

“Ta thích hắn…” Tưởng Thuần khóc đến đứt hơi khản tiếng: “Ta thật sự thích hắn!”Nhưng khi nữ tử này xuất hiện dưới thành lâu, đứng ở trước mặt hắn, rốt cuộc hắn cũng cảm thấy.

Tưởng Thuần không nói gì. Lát sau, nàng đứng thẳng dậy.

Tưởng Thuần bật cười to, nhưng không đáp lời. Nàng giơ roi thúc ngựa, rời khỏi Bạch Lĩnh.

Nàng gọi thị nữ vào, trước tiên rửa mặt, sau đó đi tìm Đào Tuyền. Hôm nay, tình hình bệnh dịch nghiêm trọng, Bạch Lĩnh có một nhóm đại phu chuyên nghiên cứu về bệnh dịch. Sau khi Tưởng Thuần hỏi thăm tỉ mỉ tất cả sự việc liên quan đến bệnh dịch, nàng chọn thuốc men, dụng cụ cần thiết, và phương thuốc mà các đại phu mới điều chế ra, sau đó cầm theo vũ khí rời khỏi Bạch Lĩnh.

Trước khi ra khỏi thành, Vệ Lăng Xuân đến tiễn nàng. Tưởng Thuần ngồi trên ngựa, nhìn thiếu niên đã cao xấp xỉ nàng, khom người xuống, chỉnh lại tóc thay cậu, dịu dàng nói: “Mẹ phải đi tìm người mình thích rồi, sau này con phải tự chăm sóc chính mình, con có thể làm được không?”

Nàng gấp rút đi trong đêm, rốt cuộc cũng đến Thái Bình Thành. Lúc ấy, trời chiều ngả về Tây, Tống Thế Lan leo lên cổng thành. Hôm nay, bọn họ thư từ qua lại với bên ngoài đều dựa vào một cái giỏ treo bằng dây thừng thả từ trên thành lâu xuống, sau đó người ở ngoài sẽ đặt vật dụng yêu cầu bên trong.

Hắn vốn là người xuất thân từ bùn lầy, lòng làm gì mang thiên hạ nhiều như vậy? Hắn còn chưa lấy được nàng, còn chưa làm được rất nhiều, hắn cũng đêm khuya trằn trọc trăn trở, cười nhạo thiên đạo bất công.

“Con có thể.”

“Lăng Xuân.” Tưởng Thuần hít sâu một hơi: “Sinh ra con là chuyện đúng đắn nhất ta từng làm kiếp này, mặc dù ban đầu ta cảm thấy con xấu khủng khiếp.”

Vệ Lăng Xuân mỉm cười: “Mẫu thân yên tâm, lúc Thất thúc lớn như con đã là nhân vật một phương rồi đấy.”

Vệ Lăng Xuân ngẩn người: “Mẹ!”Vệ Lăng Xuân đỡ Tưởng Thuần, cắn răng mở miệng: “Vậy thì thích đi!”

Tưởng Thuần bật cười, nàng ngưng mắt nhìn cậu chăm chú. Hồi sau, nàng chậm rãi nói: “Ta sẽ làm một Tưởng Thuần thật tốt. Vệ Lăng Xuân, ta cũng hi vọng con có thể làm Vệ Lăng Xuân thật tốt.”

Nàng vẫn giống như ngày xưa, bình tĩnh tự chủ, vẻ mặt mang theo sự trấn định khiến người khác yên lòng.

“Cả đời này…” Nàng giơ tay đặt lên tim mình, dịu dàng nói: “Mẹ đều hi vọng con có thể sống làm gì tuỳ thích, không phạm thiên lý, không phụ bản tâm.”

“Mẫu thân yên tâm.”

Tưởng Thuần bật cười, nàng ngưng mắt nhìn cậu chăm chú. Hồi sau, nàng chậm rãi nói: “Ta sẽ làm một Tưởng Thuần thật tốt. Vệ Lăng Xuân, ta cũng hi vọng con có thể làm Vệ Lăng Xuân thật tốt.”

Vệ Lăng Xuân nghiêm túc nói: “Con sẽ như vậy.”

“Lăng Xuân.” Tưởng Thuần hít sâu một hơi: “Sinh ra con là chuyện đúng đắn nhất ta từng làm kiếp này, mặc dù ban đầu ta cảm thấy con xấu khủng khiếp.”

Nàng khóc đến kiệt sức. Đợi khi trời sáng, nàng gian nan mở miệng: “Lăng Xuân, ta không phải người mẹ tốt.”

Vệ Lăng Xuân ngẩn người: “Mẹ!”

“Thanh Cửu.” Tống Thế Lan cười với thị vệ: “Có phải bệnh của ta nặng hơn rồi không? Ngươi nhìn cô nương bên kia xem…” Hắn giơ tay chỉ về hướng Tưởng Thuần đằng xa, ôn hoà hỏi: “Giống A Thuần nhà ta không?”

Tưởng Thuần bật cười to, nhưng không đáp lời. Nàng giơ roi thúc ngựa, rời khỏi Bạch Lĩnh.

Thật ra không để ý là giả, không vướng bận là giả. Một mình ở trong thành trì chờ chết, mọi trầm tĩnh ung dung đều là giả.

Nàng gấp rút đi trong đêm, rốt cuộc cũng đến Thái Bình Thành. Lúc ấy, trời chiều ngả về Tây, Tống Thế Lan leo lên cổng thành. Hôm nay, bọn họ thư từ qua lại với bên ngoài đều dựa vào một cái giỏ treo bằng dây thừng thả từ trên thành lâu xuống, sau đó người ở ngoài sẽ đặt vật dụng yêu cầu bên trong.

Mỗi ngày Tống Thế Lan đều lên thành lâu quan sát tình hình bên ngoài. Ngày hôm đó, hắn nhìn thấy một cô nương áo xanh buộc tóc, điều khiển xe ngựa, phi nhanh trên quan đạo.

“Thanh Cửu.” Tống Thế Lan cười với thị vệ: “Có phải bệnh của ta nặng hơn rồi không? Ngươi nhìn cô nương bên kia xem…” Hắn giơ tay chỉ về hướng Tưởng Thuần đằng xa, ôn hoà hỏi: “Giống A Thuần nhà ta không?”

Thanh Cửu không nói, hắn ngẩng đầu cùng nhìn về phía ấy. Cô nương kia phóng nhanh mà đến, Tống Thế Lan khẽ ho: “Chắc không phải nàng đâu, tính tình A Thuần vẫn luôn kiềm chế bản thân, sao lại làm chuyện thế này? Cho dù nàng muốn đến thì cũng phải do quân đội Vệ gia hộ tống, đưa một bái thiếp…”

“Không.” Vệ Lăng Xuân bình tĩnh mở miệng: “Con rất may mắn có thể trở thành con của mẹ. Người rất dũng cảm, dũng cảm ơn rất nhiều người mẹ mà con đã gặp.”

Lời còn chưa dứt, hắn bỗng nghe thấy tiếng nữ tử hét lớn: “Tống Thế Lan!”

Tống Thế Lan sững sờ. Người nữ tử kia dừng xe, xoay người xuống ngựa, ngửa đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Tống Thế Lan, mở cổng thành!”

Một tiếng này cuối cùng cũng khiến Tống Thế Lan bừng tỉnh. Hắn trợn tròn mắt, ngây ngốc nhìn nữ tử dưới cổng thành.

Tưởng Thuần không nói gì. Lát sau, nàng đứng thẳng dậy.Trước khi ra khỏi thành, Vệ Lăng Xuân đến tiễn nàng. Tưởng Thuần ngồi trên ngựa, nhìn thiếu niên đã cao xấp xỉ nàng, khom người xuống, chỉnh lại tóc thay cậu, dịu dàng nói: “Mẹ phải đi tìm người mình thích rồi, sau này con phải tự chăm sóc chính mình, con có thể làm được không?”

Nàng vẫn giống như ngày xưa, bình tĩnh tự chủ, vẻ mặt mang theo sự trấn định khiến người khác yên lòng.

“Con có thể.”

Nàng một người một ngựa đứng dưới cổng thành, im lặng nhìn hắn.

Trong nháy mắt đó, tim hắn như nổi trống.

Mỗi ngày Tống Thế Lan đều lên thành lâu quan sát tình hình bên ngoài. Ngày hôm đó, hắn nhìn thấy một cô nương áo xanh buộc tóc, điều khiển xe ngựa, phi nhanh trên quan đạo.

Thật ra không để ý là giả, không vướng bận là giả. Một mình ở trong thành trì chờ chết, mọi trầm tĩnh ung dung đều là giả.

Hắn vốn là người xuất thân từ bùn lầy, lòng làm gì mang thiên hạ nhiều như vậy? Hắn còn chưa lấy được nàng, còn chưa làm được rất nhiều, hắn cũng đêm khuya trằn trọc trăn trở, cười nhạo thiên đạo bất công.

“Mẫu thân yên tâm.”

Nhưng khi nữ tử này xuất hiện dưới thành lâu, đứng ở trước mặt hắn, rốt cuộc hắn cũng cảm thấy.

Đáng giá.

Cuộc đời này, mọi thứ từng làm; cuộc đời này, đến nhân gian dạo một vòng, đáng giá.

5 4 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

13 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

THời niên thiếu luôn là khoảng thời gian tốt nhất, vậy nên hi vọng ai cũng mang trong mình trái tim thiếu niên vẹn nguyên như thuở ban đầu, đủ nhiệt thành và đủ dứt khoát

Mỉu
Mỉu
3 Năm Cách đây

Cực kì thích Tống Thế Lan ấy. Huhu. Gu của tôi. Người đâu mà đáng yêu thật sự

Kim
Kim
1 Năm Cách đây

Đoạn mẹ con đối thoại Cảm động ghê á ❤❤❤

13
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!