Chương 162 (1)
Chuyện xưa của nàng là cả đời hắn
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Nhờ Nguỵ Thanh Bình phát hiện kịp thời, sau khi ôn dịch bùng phát mạnh tại ba châu Bạch Châu, Quỳnh Châu, Hoa Châu đã kịp thời được khống chế. Bệnh dịch truyền nhiễm theo vùng ven sông, không lan sang xung quanh, nhưng cũng vì vậy mà rất nhiều thành trì đóng cửa. Thuốc men ba châu khan hiếm, may mà lúc này không có chiến sự, Đào Tuyền mới khống chế được tình hình. Mang theo quả thật rất có thể trêu chọc.
Mà bấy giờ, Thẩm Vô Song cũng đã trà trộn được vào trong cung đình.
Không ngoài dự liệu của Vệ Uẩn, hiện giờ Triệu Nguyệt đang âm thầm tìm kiếm danh y khắp thiên hạ. Tất cả thầy thuốc đều có thể tham gia khảo thí do Triệu Nguyệt âm thầm tổ chức, sau khi vượt qua ba cuộc thi thì có thể gặp Triệu Nguyệt. Mấy lung sau, thể lực bắt đầu có chút.
Những đề thi này đối với Thẩm Vô Song mà nói đều là bài thi trẻ con. Sau ba cuộc thi, hắn nhanh chóng được dẫn vào kinh, ra mắt Triệu Nguyệt. Lung lý xuyên ra, ra lồng sắt khoảnh khắc.
Hắn nguỵ trang thành một thanh niên tính tình cổ quái, mượn danh sư huynh Lâm Duyệt của hắn, sau đó được che mắt dẫn đi. Trong lòng Thẩm Vô Song biết người mình gặp là Triệu Nguyệt, nhưng vẫn dựa theo lời Vệ Uẩn mà nghiêm túc chẩn trị cho Triệu Nguyệt. Trong chớp nhoáng này trì đốn, Kiêu Điểu.
Triệu Nguyệt nhận đơn thuốc của hắn, bảo hắn lui xuống. Ba ngày sau, Triệu Nguyệt triệu hắn vào cung.
Lần gặp mặt này làĩở trong cung,ừThẩm Vô Songíbiết hẳn là[Triệu Nguyệt đã²yên tâm vềἴmình, hắn theoũTrương Huy điịqua quảng trườngitrống trải, vàoậtrong đại điện,ílập tức nhìnãthấy thanh niênἷngồi trên ngôiỳcao, vẻ mặtằôn hoà điềmìtĩnh.
Triệu Nguyệt rấtígầy, rõ ràng}là kết quảừcủa việc nỗầlực áp chếẩsau khi độcừphát. Thẩm VôḹSong khấu bái(hắn, Triệu Nguyệtįôn hoà nói:ỵ“Tiên sinh tinh¹thông y thuật,àtrẫm uống thuốcĪmấy ngày trướcítiên sinh kêĨxong thì cảmặthấy khoẻ hơnỉnhiều.”
Thẩm VôĩSong kính cẩnïthưa: “Bệ hạítrúng độc đãЇlâu, thảo dânãcũng chỉ cố]gắng hết sức{chữa trị.”
“Ýĩđại phu làἵtrẫm vẫn cứuíđược?”
Thẩm VôưSong trầm mặc°chốc lát, nếuἶnhư nghĩ mọiíbiện pháp đểõcứu, không aiễnói chắc sẽỉkhông cứu đượcòmột người. Thếjnhưng thiên hạịhôm nay cóįvị y giảũđứng đầu nàoỉlại nghĩ mọiĬcách để cứuựhắn chứ?
Cho dùỉlà Ngọc LâmẻLang bằng lòng,ổthế nhưng rốtîcuộc Ngọc LâmĬLang cũng khôngıphải y giảíđứng đầu.
Nhìn ThẩmẳVô Song trầm°mặc, Triệu Nguyệtẵthở dài: “VậyởLâm tiên sinhịcó biết trẫmàcòn sống đượcἱmấy ngày không?”ủ
“Khoảng chừng nămÎtháng có lẽêlà được.”
Ngheínói thế, TriệuỉNguyệt thở dài,ľgật đầu đáp:á“Ừ, cũng được.”ỳ
Dứt lời, hắnãngẩng đầu nhìniThẩm Vô Song:ĩ“Lâm đại phuἴcòn yêu cầuônào khác không?”ľ
“Không biết cóễmấy vị thầyủthuốc đang xem°bệnh cho Bệếhạ? Thảo dânởmuốn bàn bạcĭvới bọn họɩmột chút, hiểu(thêm về tìnhihình trước đâyÍcủa Bệ hạ.”Ĩ
Triệu Nguyệt doùdự chốc lát,,cuối cùng vẫnìnói: “Được rồi.”]Hắn đáp: “Trẫmỉdẫn tiên sinhùđi gặp.”
Dứtếlời, Triệu Nguyệtįbước từ trênôkim toạ xuống.ЇTrương Huy tiếnồlên đỡ hắn,ĩbước chân hắnèphù phiếm vô}lực, rõ ràngíngười chưa tớiịba mươi tuổiữnhưng lại điởđứng chậm chạpỵgiống như mộtềông lão.
Thẩm VôļSong im lặngỳđứng chờ. Sauịkhi Triệu Nguyệtɨđi ra đạiĺđiện, hắn cũngữđi theo phíaįsau kiệu liễnịcủa Triệu Nguyệt.
Mặcợdù Triệu Nguyệtḹmệt mỏi, nhưngἴvẫn quan tâmïThẩm Vô Song,)trò chuyện ngắtḽquãng với hắn.òTriệu Nguyệt nóiìnăng văn nhã,ùhọc thức uyênĩbác, vốn khôngìgiống như bạoIquân giết chếtíca ca, gieoắhoạ muôn dânêtrong nhận thứcềcủa Thẩm VôờSong.
“Lâm tiên sinhéđến đây, trẫmỏrất vui.” TriệuếNguyệt ôn hoàÏnói: “Sau khifLâm tiên sinhăđến, trẫm cóẹthể sống lâuỉthêm vài tháng…”ê
“Nhiều hơn vàiễtháng, ít hơnĭvài tháng…” Thẩm,Vô Song lãnhîđạm nói: “Cóũkhác biệt sao?”õ
“Đương nhiên làãcó.” Triệu Nguyệtĩrủ mắt, lờiởnói mang theoồchua xót: “NhiềuĨthêm vài tháng,ứtrẫm có thểễở bên Hoàngđnhi nhiều hơnứmột chút. Tiênïsinh biết không…đMai phi mangỹthai rồi.” TriệuἶNguyệt nói đếnõđây, giữa đôiìmày không giấuốđược niềm vui:ớ“Bây giờ đãưsắp sáu tháng.”ủ
Nhắc đến chuyệnịnày, Triệu Nguyệtịtựa như một³người phụ thânợbình thường. ThẩmầVô Song khôngịnói, hắn im‹lặng nhìn TriệuỹNguyệt, cảm thấyútrong nhân thếữnày thật lắmḷhoang đường. ứ
Triệu Nguyệt nóiĨcười với hắn,³dẫn hắn vàoĭsân viện một¹lãnh cung.
Xung quanhợcăn viện nàyàkhông hề cóɩngười nào, trongĺsân phơi rấtìnhiều thảo dược.ũMột nữ tửắmù mắt dẫn}theo dược đồngİđang phơi khôợbào chế thảoìdược. Triệu Nguyệtỉxuống kiệu, vuiõvẻ nói: “Ngọcfđại phu.”
NgọcÍLâm Lang ngheàthấy tiếng bènỉngẩng đầu lên,ụgiống như có)thể nhìn thấy.ựNàng kính cẩnἵhành lễ vớiợTriệu Nguyệt: “Bệẫhạ.”
“Ngọc đạiíphu.” Giọng nóiỏTriệu Nguyệt vuiờmừng rõ rệt:ì“Trẫm dẫn mộtıđại phu đến°đây, chính làỉngười kê phươngíthuốc cho côİxem lần trước.ữHắn nói muốnĭtrao đổi vớiểcô.”
Ngọc LâmÎLang nghe thấyɨthế cũng không³bất ngờ, bìnhĩtĩnh hỏi: “Ngườiỳđến là?”
“Tạiĺhạ Lâm Duyệt.”Ї
“Lâm thánh thủ.”ìNgọc Lâm Langỡgật đầu, mỉmốcười: “Nghe nhiều°không bằng gặpómặt, đi trênЇgiang hồ chưaĮtừng gặp, khôngỵngờ lại tươngĩphùng Lâm đại{phu trong cung.”ľ
“Ngọc cô nương.”áThẩm Vô SongÏkhông nhiều lời,ἴchỉ gọi mộtĺtiếng, xem nhưẩchào hỏi. TriệuđNguyệt nhìn thấyễhai người tròĬchuyện với nhau,íbèn nói: “Cácụngười tán gẫuĭtrước đi, trẫmjđi xử lýἷcông vụ. Ngọcảđại phu…” TriệuũNguyệt sực nhớ:ì“Hãy giao thuốcímà cô nóiècho Trương Huyɩđi.”
Ngọc LâmìLang đáp lời,ἳvẫy tay, thưìđồng bên cạnhḷbèn chạy vàoɩphòng lấy raẳvài bình thuốc.
ThẩmïVô Song nhìnỉbình thuốc, khôngẳhề nhiều lời.ĮĐợi sau khiệnhóm người TriệuệNguyệt rời đi,óNgọc Lâm Lang(nói với ThẩmỷVô Song: “Lâmẻđại phu vàoặtrong đi.”
Dứt³lời, Ngọc Lâm}Lang dẫn ThẩmọVô Song vào.ỉThẩm Vô Songơtheo Ngọc LâmἰLang vào phòng,‹tựa như vôảtình nói: “Thuốcïvừa rồi Ngọcớcô nương choúBệ hạ làɩgì thế?”
“Mộtụít viên anễthần mà thôi.”è
Ngọc Lâm Langỳlãnh đạm nói:(“Ngài cũng biếtĩBệ hạ loểlắng quá độ,ầkhó mà điớvào giấc ngủ.”í
Nói xong, NgọcọLâm Lang mờiIThẩm Vô Songỉngồi xuống. ThẩmïVô Song ngồiéquỳ, nhìn tràôđã chuẩn bịựsẵn bên trên,ỉnghe Ngọc LâmỡLang nói: “Taĩnhìn thấy phươngĬthuốc của ngàiĩlà biết ngàiùmuốn đến gặpắta.”
“Sao?”
ThẩmỡVô Song mỉmờcười: “Làm saoÍNgọc cô nươngởbiết?”
“Lâm đạiĩphu có biếtἳthật ra cáchἴthức kê toaīcủa ngài khácḻbiệt rất lớnảvới những thầyẹthuốc khác.”
Ngheạnói thế, ThẩmIVô Song cảnhɩgiác trong lòng.êNgọc Lâm Langílãnh đạm nói:é“Thần y thiênĩhạ thông thườngũđều xuất xứĩtừ Bách ThảoἷCác. Năm đóủbởi vì mắtỉta mù nênḷBách Thảo Cácɩkhông thu nhậnỡta. Vì vậyỹtừ trước đếnửnay, ta đềuũtự học. Biệnợpháp ta tựãhọc rất đơnửgiản, ta sẽḻhọc thuộc tấtửcả đơn thuốcĺcủa danh yἷđương thời, phỏngỉđoán suy nghĩíkhi kê đơnìcủa bọn họ.ỡPhương thuốc củaÏLâm đại phuĩthường thích tìmIlối tắt, hếtệsức mạo hiểm,{cho nên nếuăbệnh nhân khôngḽthể chữa khỏiếhoàn toàn thìỉsẽ sớm ngàyưquy tiên. Nhưng[Lâm đại phuἷcó một vịơsư đệ lạiìkhông giống vậy…”ľ
Thẩm Vô Songἵkhông nói, hắnìâm thầm nắmἲchặt ám khíìtrong tay áoịmình, ngửi thấyốtrong phòng trànéngập mùi hươngîgiống như cỏỉxanh và hoaĩlan hoà lẫn.
“Vị¸sư đệ kiaạvốn là đệĩđệ của Yĩchính Thái yềviện lúc đó,Їcũng là đệítử cưng củaĭBách Thảo Các,ïsau này bỏýđi đến BắcăĐịch, bặt vôệâm tín. Taếtừng bỏ sốétiền lớn muaôđược đơn thuốcỉcủa người đóɪở Bắc Địch,]trùng hợp làįcách kê đơnícủa người đóêlại rất giốngìvới đơn thuốcắlần này Lâm‹đại phu kê.”ạ
“Ngài không cầnἴkhẩn trương.” NgọcỡLâm Lang nhấpômột ngụm trà,áđiềm tĩnh nói:ỉ“Trong phòng taɩkhông có thuốcịđộc, chỉ cóèthuốc giải độc.ỉTa biết ngàiókhông phải đếnỉgiết ta ——”ỉ
“Làm sao côễbiết?”
“Thẩm đạiệphu là nhânựvật nghĩa hiệp,ỷsẽ không tổnùthương người vôủtội.” Lời nóiủcủa Ngọc Lâm³Lang rất điềmĨtĩnh, tay ThẩmũVô Song runếlên. Ngọc LâmỡLang ngước mắt¸nhìn về phíaịThẩm Vô Song,¹ôn hoà nói:í“Ta nghe nóiĩca ca Thẩmùđại phu doựBệ hạ hiệnìtại giết.”
“Nếuἰcô đã biết,âlúc này cònặnói với taἲlàm gì?” ThẩmầVô Song cườiừkhẩy: “Sao khôngồtrực tiếp gọi°người bắt ta.”ẽ
Ngọc Lâm Langétrầm mặc. Látừsau, nàng từÎtốn nói: “Thẩmựđại phu, ngàiẩlà thầy thuốc.”ừ
Thẩm Vô Song{không đáp, đôiẹmắt mù loàâcủa Ngọc LâmíLang giống nhưĩnhìn thấu tấtôcả: “Thầy thuốcĪchúng ta khôngĺgiết người, khôngốhại người.”
“Côỗcứu Triệu Nguyệtấchính là đangõhại người.”
ThẩmẹVô Song lạnhẫgiọng lên tiếng:ɨ“Ngọc Lâm Lang,úkhông phải cứỷnói tay ngườiịkhông dính máuẩtức là chưaígiết người. Côđcứu Triệu Nguyệt,ỗvậy mỗi mộtíngười hắn giếtỉđều sẽ tínhẳlên đầu cô.”ế
“Ngọc Lâm Lang.”ỉThẩm Vô Songêđứng dậy, bướcếtới gần NgọcặLâm Lang, lạnhằgiọng nói: “Côĩcòn cơ hộiįchuộc tội.”
NgọcéLâm Lang khôngınói gì. Látảsau, nàng chậmịrãi nói: “Vìỗsao các ngườiũcứ suy nghĩɪlàm sao giếtïhắn, nhưng lạiựkhông nghĩ làm°sao cứu hắn?”í
“Cái gì?”
ThẩmĩVô Song sữngẵsờ. Ngọc LâmẩLang ngẩng đầuõlên nhìn hắn,ènghiêm túc nói:[“Vì sao cácïngười chỉ nghĩ]làm sau giếtõngười xấu, lạiḷchưa từng nghĩjlàm sao biếnįmột người xấuịthành người tốt?”Í
“Hắn đã hỏngórồi, chẳng lẽḹkhông nên bịàtrừng phạt sao?”ù
Thẩm Vô SongĨkhẽ quát: “CMN,icô nói xiênờnói xẹo vớiểta cái gì?!ïHắn giết caịca ta, giếtĩnhiều người nhưưvậy, có mộtìtội nào màýkhông đáng chết?įTa mặc kệăhắn từng trảiĩqua cái gì…”¸Thẩm Vô Songĩrun rẩy rútịdao ra, nghiêmÎtúc nói: “Taỉchỉ biết mộtἵchuyện, nếu nhưụmỗi một ngườiìsau khi bị,hại đều cóờthể lạm sátọkẻ vô tội,ếvậy thế đạoɩnày chỉ cóếngười xấu sốngįsót mà thôi.”ậ
Thẩm Vô Song cầm dao run rẩy dữ dội. Hắn nhìn Ngọc Lâm Lang, nghiêm túc nói: “Ngọc cô nương, ta hỏi cô lần cuối.”
Triệu Nguyệt nhắm mắt lại, nuốt máu đang trào lên xuống.
“Bệ hạ, rốt cuộc là người muốn làm gì?”
Hắn đến gần nàng: “Có phải cô nhất quyết muốn bảo vệ Triệu Nguyệt?”
Lúc này dược đồng phía ngoài bưng bánh ngọt đứng ở cửa, kính cẩn hỏi: “Cô nương, ta có tiện vào không?”“Trương thúc.” Hắn ngước mắt lên nhìn ông, trịnh trọng nói: “Đời này trẫm chưa từng thật lòng tin tưởng mấy người, ông là một trong số đó.”Ngọc Lâm Lang trầm mặc. Lát sau, nàng bình tĩnh nói: “Ta phải bảo vệ bệnh nhân của ta.”
Chưa tới một lát đã nghe thấy tiếng hoảng hốt kêu lên. Thẩm Vô Song núp trong thạch động, cứ mãi chà xát máu trên tay, nghe tiếng bước chân tới lui bên ngoài.Vừa dứt lời, dao của Thẩm Vô Song đột ngột cắt ngang cổ họng Ngọc Lâm Lang!
“Tình hình bệnh dịch Bạch Châu, Quỳnh Châu, Hoa Châu thế nào rồi?”
Trong nháy mắt máu phun ra, Ngọc Lâm Lang chỉ kịp “Á” lên một tiếng đã bị Thẩm Vô Song bịt miệng, trên mặt nàng vẫn còn vẻ kinh hãi. Sau khi Thẩm Vô Song xác nhận nàng không tắt thở thì run rẩy đứng lên.
Thẩm Vô Song không đáp, hắn chỉ nhìn giọt máu tươi, có chút thất thần. Triệu Nguyệt bước tới trước mặt hắn, nhìn máu trên tay hắn: “Ngươi đã giết Ngọc Lâm Lang?”Lúc này dược đồng phía ngoài bưng bánh ngọt đứng ở cửa, kính cẩn hỏi: “Cô nương, ta có tiện vào không?”
Thẩm Vô Song nghe vậy thì hoảng hốt, mở cửa sổ nhảy ra ngoài. Hắn vừa nhảy ra đã lập tức phóng tín hiệu của Vệ Uẩn cho, vội vàng trốn ở thạch động cách đó không xa.
Vừa dứt lời, dao của Thẩm Vô Song đột ngột cắt ngang cổ họng Ngọc Lâm Lang!Hắn chỉ cảm giác dáng vẻ cuối cùng của Ngọc Lâm Lang luôn ở trong đầu hắn. Nàng hết sức điềm tĩnh, hết sức kiên định nói một câu: “Ta phải bảo vệ bệnh nhân của ta.”“Bệ hạ…”Chưa tới một lát đã nghe thấy tiếng hoảng hốt kêu lên. Thẩm Vô Song núp trong thạch động, cứ mãi chà xát máu trên tay, nghe tiếng bước chân tới lui bên ngoài.
Trương Huy run rẩy cả người, ông ta nghe ra là Triệu Nguyệt đang bàn giao hậu sự. Triệu Nguyệt nắm chặt tay ông, gian nan nói: “Lấy sự quả quyết của Mai phi, chỉ cần ông giúp nàng ổn định năm năm, nàng sẽ nghĩ ra cách.”
“Thẩm đại phu!”
Hắn chưa bao giờ sợ hãi như thế, hắn cũng không biết bản thân mình đang sợ cái gì.
Hắn chậm rãi nói: “Dựa theo lời của Ngọc Lâm Lang, trẫm uống thuốc của cô ta chỉ là miễn cưỡng chống đỡ, thời gian không nhiều. Nếu trẫm có thể chỉ bảo vệ tâm mạch mà ngủ, ngược lại có thể sống thêm một đoạn thời gian. Thuốc hôm nay của cô ấy là dùng khi khẩn cấp, sau khi uống xong, trẫm có thể tỉnh táo, nhưng cùng lắm chỉ được khoảng vài ngày.”“Cô ta không vô tội?” Triệu Nguyệt cất tiếng cười khẽ: “Ngươi nói một người cứu tế người trong thiên hạ như Ngọc đại phu, chỉ vì cô ấy không muốn làm trái với y đức của mình mà cứu một bệnh nhân, cho nên đáng chết, cho nên không vô tội?”Hắn chỉ cảm giác dáng vẻ cuối cùng của Ngọc Lâm Lang luôn ở trong đầu hắn. Nàng hết sức điềm tĩnh, hết sức kiên định nói một câu: “Ta phải bảo vệ bệnh nhân của ta.”
Thẩm Vô Song nghe vậy thì hoảng hốt, mở cửa sổ nhảy ra ngoài. Hắn vừa nhảy ra đã lập tức phóng tín hiệu của Vệ Uẩn cho, vội vàng trốn ở thạch động cách đó không xa.
Ngọc Lâm Lang trầm mặc. Lát sau, nàng bình tĩnh nói: “Ta phải bảo vệ bệnh nhân của ta.”Trương Huy im lặng, ông nắm chặt Triệu Nguyệt, đỏ mắt không nói lời nào. Triệu Nguyệt vỗ tay ông, ôn hoà nói: “Trương thúc đừng đau lòng, trẫm chết rồi, chỉ cần con trẫm vẫn còn sống thì tức là trẫm còn sống.”
Lời này lặp đi lặp lại trong đầu Thẩm Vô Song. Chưa tới một lúc, hắn đã nghe thấy tiếng bên ngoài đánh nhau, sau đó có người lớn tiếng gọi: “Thẩm đại phu!”
“Bệ hạ…” Trương Huy hoảng loạn: “Làm sao đây… phải làm sao đây?”
“Triệu Nguyệt!!!” Thẩm Vô Song ra sức vùng vẫy, Triệu Nguyệt đứng dậy, bình tĩnh ra lệnh: “Bắt hắn tới địa lao tra tấn. Thẩm Vô Song, trẫm cho ngươi cơ hội lựa chọn lần nữa. Ngươi trị cho trẫm, trẫm có thể nghị hoà với Vệ Uẩn, trẫm có thể cho thái bình thịnh thế mà các ngươi muốn. Nếu không, tất cả sẽ cùng chết!”“Thẩm đại phu!”
Trong nháy mắt máu phun ra, Ngọc Lâm Lang chỉ kịp “Á” lên một tiếng đã bị Thẩm Vô Song bịt miệng, trên mặt nàng vẫn còn vẻ kinh hãi. Sau khi Thẩm Vô Song xác nhận nàng không tắt thở thì run rẩy đứng lên.
Thẩm Vô Song vội vàng lao ra, nhưng vừa ra đã bị máu bắn lên mặt. Tiếp đó, vũ tiễn cắm đầy lên bãi cỏ trước mặt. Hắn ngây ngốc nhìn thi thể đầy đất, một màu vàng sáng xuất hiện trong sân.
“Đáng tiếc.”
Thẩm Vô Song vội vàng lao ra, nhưng vừa ra đã bị máu bắn lên mặt. Tiếp đó, vũ tiễn cắm đầy lên bãi cỏ trước mặt. Hắn ngây ngốc nhìn thi thể đầy đất, một màu vàng sáng xuất hiện trong sân.Trương Huy có chút sốt ruột, Triệu Nguyệt nắm chặt tay Trương Huy, hổn hển nói: “Bắc Địch cần thời gian chỉnh đốn binh mã, Trần Quốc cũng cần thời gian xuất binh, trẫm cần số thời gian này. Từ hôm nay trẫm sẽ dừng thuốc, ông lập tức mang theo mật thư của trẫm ra ngoài, đi thuyết phục chư hầu các vùng, bảo bọn họ trong lúc đám người Vệ Uẩn, Tống Thế Lan chinh chiến thì đánh lén. Nói với bọn họ, nếu như không đánh, ba nhà này chiếm được thiên hạ sẽ không còn chỗ cho bọn họ dung thân. Trẫm sẽ viết cho mỗi người bọn họ một bức chước thư phạt tặc, bất cứ chư hầu nào trong thiên hạ đều có thể thay trẫm thảo phạt ba nhà. Còn ông hãy khuếch trương ở Yên Châu, giữ lại một đội thân binh cần vương.”Giọng Triệu Nguyệt lãnh đạm. Thẩm Vô Song ngây ngốc ngẩng đầu, nhìn thấy Triệu Nguyệt đứng giữa đám người. Vẻ mặt hắn mang theo thương tiếc, bất đắc dĩ nói: “Lâm đại phu, trẫm đối xử với ngươi có gì không tốt sao?”
“Ấy không phải.” Triệu Nguyệt dường như sực nhớ tới điều gì, bật cười: “Vừa rồi hình như ta nghe thấy ngươi được gọi là … Thẩm đại phu?”
“Bất quá có một tin tốt…” Trương Huy thấp giọng nói: “Tống Thế Lan nhiễm ôn dịch rồi, bây giờ đang ở Thái Bình Thành, Tống tứ công tử nắm giữ thế cục. Hắn và một thuộc hạ của nô tài giao hảo, tính tình nhu nhược, nô tài đã phái thuyết khách đi. Với tính tình của Tống tứ công tử, hẳn là sẽ vì bảo vệ Tống gia mà không xuất binh.”Thẩm Vô Song không đáp, hắn chỉ nhìn giọt máu tươi, có chút thất thần. Triệu Nguyệt bước tới trước mặt hắn, nhìn máu trên tay hắn: “Ngươi đã giết Ngọc Lâm Lang?”
“Một thầy thuốc…” Hắn lấy kiếm nhấc tay Thẩm Vô Song lên: “Cuối cùng lại giết một người vô tội?”
“Cô ta không…”“Cô ta không…”
“Ông hãy nghe trẫm nói.” Triệu Nguyệt thở gấp: “Trẫm không xong rồi, nhưng trẫm phải che chở con của Mai Phi. Trẫm sẽ nội ứng ngoại hợp với Bắc Địch giáp công Vệ Uẩn, xúi giục Trần Quốc quấn lấy Sở Lâm Dương, sau đó dẫn Bắc Địch đánh chiếm Hoa Kinh. Hoa Kinh là gốc rễ Đại Sở, đám quý tộc này và Vệ Uẩn chắc chắn sẽ kẻ sống người chết với Bắc Địch. Đợi Bắc Địch, Vệ Uẩn, và những quý tộc này ngã ngũ, thời điểm bọn chúng giành lại Hoa Kinh, Bắc Địch cũng được, thế gia cũng được, Vệ Uẩn cũng được, đối với con trẫm mà nói đều không đủ gây khiếp sợ.”“Nếu ngươi muốn giết sao không giết trẫm này? Thẩm Vô Song?”
“Cô ta không vô tội?” Triệu Nguyệt cất tiếng cười khẽ: “Ngươi nói một người cứu tế người trong thiên hạ như Ngọc đại phu, chỉ vì cô ấy không muốn làm trái với y đức của mình mà cứu một bệnh nhân, cho nên đáng chết, cho nên không vô tội?”
“Vậy ngươi nói cho trẫm nghe trong thiên hạ này, ai không vô tội?!”
“Nếu ngươi muốn giết sao không giết trẫm này? Thẩm Vô Song?”
“Triệu Nguyệt, tên khốn kiếp…”
“Ông quá xem thường nàng rồi.” Hắn dịu dàng nói: “Nàng như vậy là do bị trẫm bẻ gãy cánh chim, người phụ nữ như nàng, nếu ông thả nàng về bầu trời thì nàng chính là diều hâu. Ông mà tin nàng, đừng nói là làm Thái hậu, cho dù là Nữ hoàng, nàng cũng làm được. Hai nhà Vệ Sở xong rồi, chỉ cần Tống Thế Lan chết, căn bản Tống gia không đủ gây khiếp sợ. Bắc Địch thiệt hại nặng nề, Trần Quốc tổn thương nguyên khí, sau khi con trẫm lên ngôi…” Triệu Nguyệt nở nụ cười: “Bất ổn vài năm, rồi sẽ có thái bình thịnh thế.”
Lời của Triệu Nguyệt khiến ánh mắt Thẩm Vô Song sáng lên, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, Trương Huy đột ngột ra tay, đè hai cánh tay hắn lại, nhanh nhẹn móc tất cả ám khí và độc dược trong ngực Thẩm Vô Song ra, ấn mạnh hắn xuống đất.
“Thẩm Vô Song.” Triệu Nguyệt ngồi xổm xuống nhìn hắn, giọng nói ôn hoà: “Thật ra ngươi không giết được trẫm. Lúc ngươi tiếp cận trẫm, trẫm đều tìm người thử trước mỗi một phương thuốc, bên cạnh toàn là cao thủ, ngươi vốn không có cơ hội giết trẫm. Ngươi chỉ có thể đi giết một người tốt vô tội, biến chính mình trở nên bẩn thỉu giống như trẫm. Trẫm phải xuống địa ngục, các ngươi cũng phải xuống địa ngục. Trên đời này, tay ai lại sạch sẽ hơn ai? Giết người chính là giết người, chẳng lẽ có lý do giết người thì là đúng sao? Thẩm Vô Song, ngươi nhìn trẫm cho kỹ, dù trẫm không sống được, trẫm cũng sẽ khiến các ngươi chôn theo.”
Thẩm Vô Song nghiến răng, Triệu Nguyệt cười lớn, xoay người ra ngoài.
“Mà ngươi chẳng còn cách nào khác.” Triệu Nguyệt giơ tay đánh vào mặt Thẩm Vô Song: “Năm đó, trẫm chẳng còn cách nào mới giết ca ngươi. Hôm nay, dù cho ngươi biến bản thân trở nên giống như trẫm, ngươi vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn trẫm huỷ hoại tất cả những gì ngươi muốn mà chẳng, còn, cách, nào, khác!”
“Triệu Nguyệt!!!” Thẩm Vô Song ra sức vùng vẫy, Triệu Nguyệt đứng dậy, bình tĩnh ra lệnh: “Bắt hắn tới địa lao tra tấn. Thẩm Vô Song, trẫm cho ngươi cơ hội lựa chọn lần nữa. Ngươi trị cho trẫm, trẫm có thể nghị hoà với Vệ Uẩn, trẫm có thể cho thái bình thịnh thế mà các ngươi muốn. Nếu không, tất cả sẽ cùng chết!”
Triệu Nguyệt vỗ vai ông: “Mang người ra ngoài, dẫn theo người quấy nhiễu Côn Châu. Đợi Bắc Địch chuẩn bị xong thì cùng Bắc Địch giáp công Bạch Châu. Trẫm hơi mệt, muốn đi gặp Mai Phi.”“Thẩm Vô Song.” Triệu Nguyệt bật cười: “Ngươi nhớ cho kỹ, trẫm trao quyền lựa chọn thiên hạ cho ngươi. Sau này, thiên hạ đại loạn là bởi vì Thẩm Vô Song ngươi muốn báo tư thù, biết chưa!”
Trương Huy mấp máy môi, nhìn Triệu Nguyệt. Lát sau, cuối cùng ông nói: “Nô tài tất không nhục mệnh.”“Triệu Nguyệt, tên khốn kiếp…”
Thẩm Vô Song nghiến răng, Triệu Nguyệt cười lớn, xoay người ra ngoài.
Lời của Triệu Nguyệt khiến ánh mắt Thẩm Vô Song sáng lên, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, Trương Huy đột ngột ra tay, đè hai cánh tay hắn lại, nhanh nhẹn móc tất cả ám khí và độc dược trong ngực Thẩm Vô Song ra, ấn mạnh hắn xuống đất.Nhưng vừa đi tới cửa, hắn đã không gắng gượng nổi, phun một búng máu. Trương Huy đỡ lấy hắn, hoảng hốt gọi: “Bệ hạ!”
Triệu Nguyệt thở dốc, chậm rãi nói: “Không thể tiếp tục như vậy… Bọn chúng giết Ngọc Lâm Lang rồi, trẫm không chịu đựng nổi nữa. Trong lúc này, nếu lại xảy ra bất kỳ sơ xuất nào, trẫm đều chịu không nổi…”
“Bệ hạ…” Trương Huy hoảng loạn: “Làm sao đây… phải làm sao đây?”
“Tình hình bệnh dịch Bạch Châu, Quỳnh Châu, Hoa Châu thế nào rồi?”
“Đi đi.”
“Tất cả thành trì dọc theo con sông đều không may mắn thoát được. Nhưng Nguỵ Thanh Bình phát hiện quá sớm, bây giờ bệnh dịch đã bị khống chế, không thể lan rộng.”
“Rất tốt…”“Nguỵ Thanh Bình…”
Thẩm Vô Song cầm dao run rẩy dữ dội. Hắn nhìn Ngọc Lâm Lang, nghiêm túc nói: “Ngọc cô nương, ta hỏi cô lần cuối.”“Bất quá có một tin tốt…” Trương Huy thấp giọng nói: “Tống Thế Lan nhiễm ôn dịch rồi, bây giờ đang ở Thái Bình Thành, Tống tứ công tử nắm giữ thế cục. Hắn và một thuộc hạ của nô tài giao hảo, tính tình nhu nhược, nô tài đã phái thuyết khách đi. Với tính tình của Tống tứ công tử, hẳn là sẽ vì bảo vệ Tống gia mà không xuất binh.”
“Rất tốt…”
“Đến lúc đó, ba nhà Vệ Tống Sở đều trải qua đại chiến, tổn thương nguyên khí nặng nề. Ông lại dẫn theo quân đội liên hợp chư hầu, ai dám lên ngôi, các ngươi đánh kẻ đó. Cứ dây dưa như thế, bọn chúng cũng hết cách, chỉ có thể đẩy con trẫm lên ngôi.”Triệu Nguyệt nhắm mắt lại, nuốt máu đang trào lên xuống.
Hắn chậm rãi nói: “Dựa theo lời của Ngọc Lâm Lang, trẫm uống thuốc của cô ta chỉ là miễn cưỡng chống đỡ, thời gian không nhiều. Nếu trẫm có thể chỉ bảo vệ tâm mạch mà ngủ, ngược lại có thể sống thêm một đoạn thời gian. Thuốc hôm nay của cô ấy là dùng khi khẩn cấp, sau khi uống xong, trẫm có thể tỉnh táo, nhưng cùng lắm chỉ được khoảng vài ngày.”
“Tất cả thành trì dọc theo con sông đều không may mắn thoát được. Nhưng Nguỵ Thanh Bình phát hiện quá sớm, bây giờ bệnh dịch đã bị khống chế, không thể lan rộng.”
“Bệ hạ nói chuyện này làm gì?”
“Bệ hạ nói chuyện này làm gì?”Trương Huy có chút sốt ruột, Triệu Nguyệt nắm chặt tay Trương Huy, hổn hển nói: “Bắc Địch cần thời gian chỉnh đốn binh mã, Trần Quốc cũng cần thời gian xuất binh, trẫm cần số thời gian này. Từ hôm nay trẫm sẽ dừng thuốc, ông lập tức mang theo mật thư của trẫm ra ngoài, đi thuyết phục chư hầu các vùng, bảo bọn họ trong lúc đám người Vệ Uẩn, Tống Thế Lan chinh chiến thì đánh lén. Nói với bọn họ, nếu như không đánh, ba nhà này chiếm được thiên hạ sẽ không còn chỗ cho bọn họ dung thân. Trẫm sẽ viết cho mỗi người bọn họ một bức chước thư phạt tặc, bất cứ chư hầu nào trong thiên hạ đều có thể thay trẫm thảo phạt ba nhà. Còn ông hãy khuếch trương ở Yên Châu, giữ lại một đội thân binh cần vương.”
“Nếu Mai phi không nghĩ ra cách nào thì sao?” Trương Huy khàn giọng lên tiếng, Triệu Nguyệt bật cười.
“Bệ hạ, rốt cuộc là người muốn làm gì?”
“Ông hãy nghe trẫm nói.” Triệu Nguyệt thở gấp: “Trẫm không xong rồi, nhưng trẫm phải che chở con của Mai Phi. Trẫm sẽ nội ứng ngoại hợp với Bắc Địch giáp công Vệ Uẩn, xúi giục Trần Quốc quấn lấy Sở Lâm Dương, sau đó dẫn Bắc Địch đánh chiếm Hoa Kinh. Hoa Kinh là gốc rễ Đại Sở, đám quý tộc này và Vệ Uẩn chắc chắn sẽ kẻ sống người chết với Bắc Địch. Đợi Bắc Địch, Vệ Uẩn, và những quý tộc này ngã ngũ, thời điểm bọn chúng giành lại Hoa Kinh, Bắc Địch cũng được, thế gia cũng được, Vệ Uẩn cũng được, đối với con trẫm mà nói đều không đủ gây khiếp sợ.”
Triệu Nguyệt thở dốc, chậm rãi nói: “Không thể tiếp tục như vậy… Bọn chúng giết Ngọc Lâm Lang rồi, trẫm không chịu đựng nổi nữa. Trong lúc này, nếu lại xảy ra bất kỳ sơ xuất nào, trẫm đều chịu không nổi…”
“Một thầy thuốc…” Hắn lấy kiếm nhấc tay Thẩm Vô Song lên: “Cuối cùng lại giết một người vô tội?”
“Đến lúc đó, ba nhà Vệ Tống Sở đều trải qua đại chiến, tổn thương nguyên khí nặng nề. Ông lại dẫn theo quân đội liên hợp chư hầu, ai dám lên ngôi, các ngươi đánh kẻ đó. Cứ dây dưa như thế, bọn chúng cũng hết cách, chỉ có thể đẩy con trẫm lên ngôi.”
“Bệ hạ…”
“Ấy không phải.” Triệu Nguyệt dường như sực nhớ tới điều gì, bật cười: “Vừa rồi hình như ta nghe thấy ngươi được gọi là … Thẩm đại phu?”
Trương Huy run rẩy cả người, ông ta nghe ra là Triệu Nguyệt đang bàn giao hậu sự. Triệu Nguyệt nắm chặt tay ông, gian nan nói: “Lấy sự quả quyết của Mai phi, chỉ cần ông giúp nàng ổn định năm năm, nàng sẽ nghĩ ra cách.”
“Vậy ngươi nói cho trẫm nghe trong thiên hạ này, ai không vô tội?!”
Trương Huy hành lễ lui ra. Triệu Nguyệt được thái giám nâng đỡ đến cung Trưởng công chúa.“Nếu Mai phi không nghĩ ra cách nào thì sao?” Trương Huy khàn giọng lên tiếng, Triệu Nguyệt bật cười.
“Ông quá xem thường nàng rồi.” Hắn dịu dàng nói: “Nàng như vậy là do bị trẫm bẻ gãy cánh chim, người phụ nữ như nàng, nếu ông thả nàng về bầu trời thì nàng chính là diều hâu. Ông mà tin nàng, đừng nói là làm Thái hậu, cho dù là Nữ hoàng, nàng cũng làm được. Hai nhà Vệ Sở xong rồi, chỉ cần Tống Thế Lan chết, căn bản Tống gia không đủ gây khiếp sợ. Bắc Địch thiệt hại nặng nề, Trần Quốc tổn thương nguyên khí, sau khi con trẫm lên ngôi…” Triệu Nguyệt nở nụ cười: “Bất ổn vài năm, rồi sẽ có thái bình thịnh thế.”
Trương Huy im lặng, ông nắm chặt Triệu Nguyệt, đỏ mắt không nói lời nào. Triệu Nguyệt vỗ tay ông, ôn hoà nói: “Trương thúc đừng đau lòng, trẫm chết rồi, chỉ cần con trẫm vẫn còn sống thì tức là trẫm còn sống.”
“Trương thúc.” Hắn ngước mắt lên nhìn ông, trịnh trọng nói: “Đời này trẫm chưa từng thật lòng tin tưởng mấy người, ông là một trong số đó.”
Trương Huy mấp máy môi, nhìn Triệu Nguyệt. Lát sau, cuối cùng ông nói: “Nô tài tất không nhục mệnh.”
“Đi đi.”
Nhưng vừa đi tới cửa, hắn đã không gắng gượng nổi, phun một búng máu. Trương Huy đỡ lấy hắn, hoảng hốt gọi: “Bệ hạ!”Triệu Nguyệt vỗ vai ông: “Mang người ra ngoài, dẫn theo người quấy nhiễu Côn Châu. Đợi Bắc Địch chuẩn bị xong thì cùng Bắc Địch giáp công Bạch Châu. Trẫm hơi mệt, muốn đi gặp Mai Phi.”
Hắn đến gần nàng: “Có phải cô nhất quyết muốn bảo vệ Triệu Nguyệt?”
Trương Huy hành lễ lui ra. Triệu Nguyệt được thái giám nâng đỡ đến cung Trưởng công chúa.
Không biết Thẩm mặn mòi của tui có bình an kg???
Mấy chương cuối đọc đau tim thật, Thẩm Vô Song còn tẩu phải lo nha, đừng bị gì hiuhiu .
Thẩm vô song tội qá
Cái cô Ngọc ấy,nói toàn lời đạo đức sáo rỗng
Triệu Nguyệt này quá ích kỷ
Triệu Nguyệt mù quáng trong báo thù, mù quáng trong tranh giành hoàng vị, mù quáng trong tình yêu, nhưng không thể không công nhận hắn cũng muốn được yêu thật lòng, hắn đến chết cũng muốn tìm một đường lui cho người hắn yêu, cho đứa con của hắn
Triệu Nguyệt đáng thương quá, đúng là một người cha tốt nhưbg cũng đâu có con trai? Thôi vì cảm động đấy sẽ là câu cuối cùng để châm chọc TN, hi vọng nếu được làm lại một lần nữa thì TN sẽ được một cuộc sống dễ thở hơn và được yêu thương bởi nhiều người hơn