Sơn Hà Chẩm – Chương 162 (1)

Chương 162 (1)

Chuyện xưa của nàng là cả đời hắn

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Nhờ Nguỵ Thanh Bình phát hiện kịp thời, sau khi ôn dịch bùng phát mạnh tại ba châu Bạch Châu, Quỳnh Châu, Hoa Châu đã kịp thời được khống chế. Bệnh dịch truyền nhiễm theo vùng ven sông, không lan sang xung quanh, nhưng cũng vì vậy mà rất nhiều thành trì đóng cửa. Thuốc men ba châu khan hiếm, may mà lúc này không có chiến sự, Đào Tuyền mới khống chế được tình hình. Mang theo quả thật rất có thể trêu chọc.

Mà bấy giờ, Thẩm Vô Song cũng đã trà trộn được vào trong cung đình.

Không ngoài dự liệu của Vệ Uẩn, hiện giờ Triệu Nguyệt đang âm thầm tìm kiếm danh y khắp thiên hạ. Tất cả thầy thuốc đều có thể tham gia khảo thí do Triệu Nguyệt âm thầm tổ chức, sau khi vượt qua ba cuộc thi thì có thể gặp Triệu Nguyệt. Mấy lung sau, thể lực bắt đầu có chút.

Những đề thi này đối với Thẩm Vô Song mà nói đều là bài thi trẻ con. Sau ba cuộc thi, hắn nhanh chóng được dẫn vào kinh, ra mắt Triệu Nguyệt. Lung lý xuyên ra, ra lồng sắt khoảnh khắc.

Hắn nguỵ trang thành một thanh niên tính tình cổ quái, mượn danh sư huynh Lâm Duyệt của hắn, sau đó được che mắt dẫn đi. Trong lòng Thẩm Vô Song biết người mình gặp là Triệu Nguyệt, nhưng vẫn dựa theo lời Vệ Uẩn mà nghiêm túc chẩn trị cho Triệu Nguyệt. Trong chớp nhoáng này trì đốn, Kiêu Điểu.

Triệu Nguyệt nhận đơn thuốc của hắn, bảo hắn lui xuống. Ba ngày sau, Triệu Nguyệt triệu hắn vào cung.

Ln gp mt này làĩ trong cung,Thm Vô Songíbiết hn là[Triu Nguyt đã²yên tâm vmình, hn theoũTrương Huy điqua qung trưngitrng tri, vàotrong đi đin,ílp tc nhìnãthy thanh niênngi trên ngôicao, v mtôn hoà đimìtĩnh.

Triu Nguyt rtígy, rõ ràng}là kết quca vic nlc áp chếsau khi đcphát. Thm VôSong khu bái(hn, Triu Nguytįôn hoà nói:“Tiên sinh tinh¹thông y thut,àtrm ung thucĪmy ngày trưcítiên sinh kêĨxong thì cmthy kho hơnnhiu.”

Thm VôĩSong kính cnïthưa: “B hítrúng đc đãЇlâu, tho dânãcũng ch c]gng hết sc{cha tr.”

Ýĩđi phu làtrm vn cuíđưc?”

Thm VôưSong trm mc°chc lát, nếunhư nghĩ miíbin pháp đõcu, không ainói chc skhông cu đưcòmt ngưi. Thếjnhưng thiên hhôm nay cóįv y giũđng đu nàoli nghĩ miĬcách đ cuhn ch?

Cho dùlà Ngc LâmLang bng lòng,thế nhưng rtîcuc Ngc LâmĬLang cũng khôngıphi y giíđng đu.

Nhìn ThmVô Song trm°mc, Triu Nguytth dài: “VyLâm tiên sinhcó biết trmàcòn sng đưcmy ngày không?”

Khong chng nămÎtháng có lêlà đưc.”

Ngheínói thế, TriuNguyt th dài,ľgt đu đáp:á, cũng đưc.”

Dt li, hnãngng đu nhìniThm Vô Song:ĩLâm đi phucòn yêu cuônào khác không?”ľ

Không biết cómy v thythuc đang xem°bnh cho Bếh? Tho dânmun bàn bcĭvi bn hɩmt chút, hiu(thêm v tìnhihình trưc đâyÍca B h.”Ĩ

Triu Nguyt doùd chc lát,,cui cùng vnìnói: “Đưc ri.”]Hn đáp: “Trmdn tiên sinhùđi gp.”

Dtếli, Triu Nguytįbưc t trênôkim to xung.ЇTrương Huy tiếnlên đ hn,ĩbưc chân hnèphù phiếm vô}lc, rõ ràngíngưi chưa tiba mươi tuinhưng li điđng chm chpging như mtông lão.

Thm VôļSong im lngđng ch. Saukhi Triu Nguytɨđi ra điĺđin, hn cũngđi theo phíaįsau kiu linca Triu Nguyt.

Mcdù Triu Nguytmt mi, nhưngvn quan tâmïThm Vô Song,)trò chuyn ngtquãng vi hn.òTriu Nguyt nóiìnăng văn nhã,ùhc thc uyênĩbác, vn khôngìging như boIquân giết chếtíca ca, gieoho muôn dânêtrong nhn thcca Thm VôSong.

Lâm tiên sinhéđến đây, trmrt vui.” TriuếNguyt ôn hoàÏnói: “Sau khifLâm tiên sinhăđến, trm cóth sng lâuthêm vài tháng…ê

Nhiu hơn vàitháng, ít hơnĭvài tháng… Thm,Vô Song lãnhîđm nói: “Cóũkhác bit sao?”õ

Đương nhiên làãcó.” Triu Nguytĩr mt, linói mang theochua xót: “NhiuĨthêm vài tháng,trm có th bên Hoàngđnhi nhiu hơnmt chút. Tiênïsinh biết không…đMai phi mangthai ri.” TriuNguyt nói đếnõđây, gia đôiìmày không giuđưc nim vui:“Bây gi đãưsp sáu tháng.”

Nhc đến chuynnày, Triu Nguytta như mt³ngưi ph thânbình thưng. ThmVô Song khôngnói, hn imlng nhìn TriuNguyt, cm thyútrong nhân thếnày tht lmhoang đưng.

Triu Nguyt nóiĨcưi vi hn,³dn hn vàoĭsân vin mt¹lãnh cung.

Xung quanhcăn vin nàyàkhông h cóɩngưi nào, trongĺsân phơi rtìnhiu tho dưc.ũMt n tmù mt dn}theo dưc đngİđang phơi khôbào chế thoìdưc. Triu Nguytxung kiu, vuiõv nói: “Ngcfđi phu.”

NgcÍLâm Lang ngheàthy tiếng bènngng đu lên,ging như có)th nhìn thy.Nàng kính cnhành l viTriu Nguyt: “Bh.”

“Ngc điíphu.” Ging nóiTriu Nguyt vuimng rõ rt:ìTrm dn mtıđi phu đến°đây, chính làngưi kê phươngíthuc cho côİxem ln trưc.Hn nói munĭtrao đi vicô.”

Ngc LâmÎLang nghe thyɨthế cũng không³bt ng, bìnhĩtĩnh hi: “Ngưiđến là?”

“Tiĺh Lâm Duyt.”Ї

Lâm thánh th.”ìNgc Lâm Langgt đu, mmcưi: “Nghe nhiu°không bng gpómt, đi trênЇgiang h chưaĮtng gp, khôngng li tươngĩphùng Lâm đi{phu trong cung.”ľ

“Ngc cô nương.”áThm Vô SongÏkhông nhiu li,ch gi mtĺtiếng, xem nhưchào hi. TriuđNguyt nhìn thyhai ngưi tròĬchuyn vi nhau,íbèn nói: “Cácngưi tán guĭtrưc đi, trmjđi x lýcông v. Ngcđi phu… TriuũNguyt sc nh:ì“Hãy giao thucímà cô nóiècho Trương Huyɩđi.”

Ngc LâmìLang đáp li,vy tay, thưìđng bên cnhbèn chy vàoɩphòng ly ravài bình thuc.

ThmïVô Song nhìnbình thuc, khôngh nhiu li.ĮĐi sau khinhóm ngưi TriuNguyt ri đi,óNgc Lâm Lang(nói vi ThmVô Song: “Lâmđi phu vàotrong đi.”

Dt³li, Ngc Lâm}Lang dn ThmVô Song vào.Thm Vô Songơtheo Ngc LâmLang vào phòng,ta như vôtình nói: “Thucïva ri Ngccô nương choúB h làɩgì thế?”

“Mtít viên anthn mà thôi.”è

Ngc Lâm Langlãnh đm nói:(“Ngài cũng biếtĩB h lolng quá đ,khó mà đivào gic ng.”í

Nói xong, NgcLâm Lang miIThm Vô Songngi xung. ThmïVô Song ngiéqu, nhìn tràôđã chun bsn bên trên,nghe Ngc LâmLang nói: “Taĩnhìn thy phươngĬthuc ca ngàiĩlà biết ngàiùmun đến gpta.”

“Sao?”

ThmVô Song mmcưi: “Làm saoÍNgc cô nươngbiết?”

Lâm điĩphu có biếttht ra cáchthc kê toaīca ngài khácbit rt lnvi nhng thythuc khác.”

Nghenói thế, ThmIVô Song cnhɩgiác trong lòng.êNgc Lâm Langílãnh đm nói:éThn y thiênĩh thông thưngũđu xut xĩt Bách ThoCác. Năm đóbi vì mtta mù nênBách Tho Cácɩkhông thu nhnta. Vì vyt trưc đếnnay, ta đuũt hc. Binpháp ta tãhc rt đơngin, ta shc thuc ttc đơn thucĺca danh yđương thi, phngđoán suy nghĩíkhi kê đơnìca bn h.Phương thuc caÏLâm đi phuĩthưng thích tìmIli tt, hếtsc mo him,{cho nên nếuăbnh nhân khôngth cha khiếhoàn toàn thìs sm ngàyưquy tiên. Nhưng[Lâm đi phucó mt vơsư đ liìkhông ging vy…ľ

Thm Vô Songkhông nói, hnìâm thm nmcht ám khíìtrong tay áomình, ngi thytrong phòng trànéngp mùi hươngîging như cxanh và hoaĩlan hoà ln.

V¸sư đ kiavn là đĩđ ca Yĩchính Thái yvin lúc đó,Їcũng là đít cưng caĭBách Tho Các,ïsau này býđi đến BcăĐch, bt vôâm tín. Taếtng b sétin ln muaôđưc đơn thucca ngưi đóɪ Bc Đch,]trùng hp làįcách kê đơníca ngưi đóêli rt gingìvi đơn thucln này Lâmđi phu kê.”

“Ngài không cnkhn trương.” NgcLâm Lang nhpômt ngm trà,áđim tĩnh nói:Trong phòng taɩkhông có thucđc, ch cóèthuc gii đc.Ta biết ngàiókhông phi đếngiết ta ——

Làm sao côbiết?”

Thm điphu là nhânvt nghĩa hip,s không tnùthương ngưi vôti.” Li nóica Ngc Lâm³Lang rt đimĨtĩnh, tay ThmũVô Song runếlên. Ngc LâmLang ngưc mt¸nhìn v phíaThm Vô Song,¹ôn hoà nói:í“Ta nghe nóiĩca ca Thmùđi phu doB h hinìti giết.”

“Nếucô đã biết,âlúc này cònnói vi talàm gì?” ThmVô Song cưikhy: “Sao khôngtrc tiếp gi°ngưi bt ta.”

Ngc Lâm Langétrm mc. Látsau, nàng tÎtn nói: “Thmđi phu, ngàilà thy thuc.”

Thm Vô Song{không đáp, đôimt mù loàâca Ngc LâmíLang ging nhưĩnhìn thu ttôc: “Thy thucĪchúng ta khôngĺgiết ngưi, khônghi ngưi.”

“Côcu Triu Nguytchính là đangõhi ngưi.”

ThmVô Song lnhging lên tiếng:ɨ“Ngc Lâm Lang,úkhông phi cnói tay ngưikhông dính máutc là chưaígiết ngưi. Côđcu Triu Nguyt,vy mi mtíngưi hn giếtđu s tínhlên đu cô.”ế

“Ngc Lâm Lang.”Thm Vô Songêđng dy, bưcếti gn NgcLâm Lang, lnhging nói: “Côĩcòn cơ hiįchuc ti.”

NgcéLâm Lang khôngınói gì. Látsau, nàng chmrãi nói: “Vìsao các ngưiũc suy nghĩɪlàm sao giếtïhn, nhưng likhông nghĩ làm°sao cu hn?”í

“Cái gì?”

ThmĩVô Song sngs. Ngc LâmLang ngng đuõlên nhìn hn,ènghiêm túc nói:[Vì sao cácïngưi ch nghĩ]làm sau giếtõngưi xu, lichưa tng nghĩjlàm sao biếnįmt ngưi xuthành ngưi tt?”Í

“Hn đã hngóri, chng lkhông nên bàtrng pht sao?”ù

Thm Vô SongĨkh quát: “CMN,icô nói xiênnói xo vita cái gì?!ïHn giết caca ta, giếtĩnhiu ngưi nhưưvy, có mtìti nào màýkhông đáng chết?įTa mc kăhn tng triĩqua cái gì¸Thm Vô Songĩrun ry rútdao ra, nghiêmÎtúc nói: “Tach biết mtchuyn, nếu nhưmi mt ngưiìsau khi b,hi đu cóth lm sátk vô ti,ếvy thế đoɩnày ch cóếngưi xu sngįsót mà thôi.”

Thẩm Vô Song cầm dao run rẩy dữ dội. Hắn nhìn Ngọc Lâm Lang, nghiêm túc nói: “Ngọc cô nương, ta hỏi cô lần cuối.”

Triệu Nguyệt nhắm mắt lại, nuốt máu đang trào lên xuống.

“Bệ hạ, rốt cuộc là người muốn làm gì?”

Hắn đến gần nàng: “Có phải cô nhất quyết muốn bảo vệ Triệu Nguyệt?”

Lúc này dược đồng phía ngoài bưng bánh ngọt đứng ở cửa, kính cẩn hỏi: “Cô nương, ta có tiện vào không?”“Trương thúc.” Hắn ngước mắt lên nhìn ông, trịnh trọng nói: “Đời này trẫm chưa từng thật lòng tin tưởng mấy người, ông là một trong số đó.”

Ngọc Lâm Lang trầm mặc. Lát sau, nàng bình tĩnh nói: “Ta phải bảo vệ bệnh nhân của ta.”

Chưa tới một lát đã nghe thấy tiếng hoảng hốt kêu lên. Thẩm Vô Song núp trong thạch động, cứ mãi chà xát máu trên tay, nghe tiếng bước chân tới lui bên ngoài.

Vừa dứt lời, dao của Thẩm Vô Song đột ngột cắt ngang cổ họng Ngọc Lâm Lang!

“Tình hình bệnh dịch Bạch Châu, Quỳnh Châu, Hoa Châu thế nào rồi?”

Trong nháy mắt máu phun ra, Ngọc Lâm Lang chỉ kịp “Á” lên một tiếng đã bị Thẩm Vô Song bịt miệng, trên mặt nàng vẫn còn vẻ kinh hãi. Sau khi Thẩm Vô Song xác nhận nàng không tắt thở thì run rẩy đứng lên.

Thẩm Vô Song không đáp, hắn chỉ nhìn giọt máu tươi, có chút thất thần. Triệu Nguyệt bước tới trước mặt hắn, nhìn máu trên tay hắn: “Ngươi đã giết Ngọc Lâm Lang?”

Lúc này dược đồng phía ngoài bưng bánh ngọt đứng ở cửa, kính cẩn hỏi: “Cô nương, ta có tiện vào không?”

Thẩm Vô Song nghe vậy thì hoảng hốt, mở cửa sổ nhảy ra ngoài. Hắn vừa nhảy ra đã lập tức phóng tín hiệu của Vệ Uẩn cho, vội vàng trốn ở thạch động cách đó không xa.

Vừa dứt lời, dao của Thẩm Vô Song đột ngột cắt ngang cổ họng Ngọc Lâm Lang!Hắn chỉ cảm giác dáng vẻ cuối cùng của Ngọc Lâm Lang luôn ở trong đầu hắn. Nàng hết sức điềm tĩnh, hết sức kiên định nói một câu: “Ta phải bảo vệ bệnh nhân của ta.”“Bệ hạ…”

Chưa tới một lát đã nghe thấy tiếng hoảng hốt kêu lên. Thẩm Vô Song núp trong thạch động, cứ mãi chà xát máu trên tay, nghe tiếng bước chân tới lui bên ngoài.

Trương Huy run rẩy cả người, ông ta nghe ra là Triệu Nguyệt đang bàn giao hậu sự. Triệu Nguyệt nắm chặt tay ông, gian nan nói: “Lấy sự quả quyết của Mai phi, chỉ cần ông giúp nàng ổn định năm năm, nàng sẽ nghĩ ra cách.”

“Thẩm đại phu!”

Hắn chưa bao giờ sợ hãi như thế, hắn cũng không biết bản thân mình đang sợ cái gì.

Hắn chậm rãi nói: “Dựa theo lời của Ngọc Lâm Lang, trẫm uống thuốc của cô ta chỉ là miễn cưỡng chống đỡ, thời gian không nhiều. Nếu trẫm có thể chỉ bảo vệ tâm mạch mà ngủ, ngược lại có thể sống thêm một đoạn thời gian. Thuốc hôm nay của cô ấy là dùng khi khẩn cấp, sau khi uống xong, trẫm có thể tỉnh táo, nhưng cùng lắm chỉ được khoảng vài ngày.”“Cô ta không vô tội?” Triệu Nguyệt cất tiếng cười khẽ: “Ngươi nói một người cứu tế người trong thiên hạ như Ngọc đại phu, chỉ vì cô ấy không muốn làm trái với y đức của mình mà cứu một bệnh nhân, cho nên đáng chết, cho nên không vô tội?”

Hắn chỉ cảm giác dáng vẻ cuối cùng của Ngọc Lâm Lang luôn ở trong đầu hắn. Nàng hết sức điềm tĩnh, hết sức kiên định nói một câu: “Ta phải bảo vệ bệnh nhân của ta.”

Thẩm Vô Song nghe vậy thì hoảng hốt, mở cửa sổ nhảy ra ngoài. Hắn vừa nhảy ra đã lập tức phóng tín hiệu của Vệ Uẩn cho, vội vàng trốn ở thạch động cách đó không xa.

Ngọc Lâm Lang trầm mặc. Lát sau, nàng bình tĩnh nói: “Ta phải bảo vệ bệnh nhân của ta.”

Trương Huy im lặng, ông nắm chặt Triệu Nguyệt, đỏ mắt không nói lời nào. Triệu Nguyệt vỗ tay ông, ôn hoà nói: “Trương thúc đừng đau lòng, trẫm chết rồi, chỉ cần con trẫm vẫn còn sống thì tức là trẫm còn sống.”

Lời này lặp đi lặp lại trong đầu Thẩm Vô Song. Chưa tới một lúc, hắn đã nghe thấy tiếng bên ngoài đánh nhau, sau đó có người lớn tiếng gọi: “Thẩm đại phu!”

“Bệ hạ…” Trương Huy hoảng loạn: “Làm sao đây… phải làm sao đây?”

“Triệu Nguyệt!!!” Thẩm Vô Song ra sức vùng vẫy, Triệu Nguyệt đứng dậy, bình tĩnh ra lệnh: “Bắt hắn tới địa lao tra tấn. Thẩm Vô Song, trẫm cho ngươi cơ hội lựa chọn lần nữa. Ngươi trị cho trẫm, trẫm có thể nghị hoà với Vệ Uẩn, trẫm có thể cho thái bình thịnh thế mà các ngươi muốn. Nếu không, tất cả sẽ cùng chết!”

“Thẩm đại phu!”

Trong nháy mắt máu phun ra, Ngọc Lâm Lang chỉ kịp “Á” lên một tiếng đã bị Thẩm Vô Song bịt miệng, trên mặt nàng vẫn còn vẻ kinh hãi. Sau khi Thẩm Vô Song xác nhận nàng không tắt thở thì run rẩy đứng lên.

Thẩm Vô Song vội vàng lao ra, nhưng vừa ra đã bị máu bắn lên mặt. Tiếp đó, vũ tiễn cắm đầy lên bãi cỏ trước mặt. Hắn ngây ngốc nhìn thi thể đầy đất, một màu vàng sáng xuất hiện trong sân.

“Đáng tiếc.”

Thẩm Vô Song vội vàng lao ra, nhưng vừa ra đã bị máu bắn lên mặt. Tiếp đó, vũ tiễn cắm đầy lên bãi cỏ trước mặt. Hắn ngây ngốc nhìn thi thể đầy đất, một màu vàng sáng xuất hiện trong sân.Trương Huy có chút sốt ruột, Triệu Nguyệt nắm chặt tay Trương Huy, hổn hển nói: “Bắc Địch cần thời gian chỉnh đốn binh mã, Trần Quốc cũng cần thời gian xuất binh, trẫm cần số thời gian này. Từ hôm nay trẫm sẽ dừng thuốc, ông lập tức mang theo mật thư của trẫm ra ngoài, đi thuyết phục chư hầu các vùng, bảo bọn họ trong lúc đám người Vệ Uẩn, Tống Thế Lan chinh chiến thì đánh lén. Nói với bọn họ, nếu như không đánh, ba nhà này chiếm được thiên hạ sẽ không còn chỗ cho bọn họ dung thân. Trẫm sẽ viết cho mỗi người bọn họ một bức chước thư phạt tặc, bất cứ chư hầu nào trong thiên hạ đều có thể thay trẫm thảo phạt ba nhà. Còn ông hãy khuếch trương ở Yên Châu, giữ lại một đội thân binh cần vương.”

Giọng Triệu Nguyệt lãnh đạm. Thẩm Vô Song ngây ngốc ngẩng đầu, nhìn thấy Triệu Nguyệt đứng giữa đám người. Vẻ mặt hắn mang theo thương tiếc, bất đắc dĩ nói: “Lâm đại phu, trẫm đối xử với ngươi có gì không tốt sao?”

“Ấy không phải.” Triệu Nguyệt dường như sực nhớ tới điều gì, bật cười: “Vừa rồi hình như ta nghe thấy ngươi được gọi là … Thẩm đại phu?”

“Bất quá có một tin tốt…” Trương Huy thấp giọng nói: “Tống Thế Lan nhiễm ôn dịch rồi, bây giờ đang ở Thái Bình Thành, Tống tứ công tử nắm giữ thế cục. Hắn và một thuộc hạ của nô tài giao hảo, tính tình nhu nhược, nô tài đã phái thuyết khách đi. Với tính tình của Tống tứ công tử, hẳn là sẽ vì bảo vệ Tống gia mà không xuất binh.”

Thẩm Vô Song không đáp, hắn chỉ nhìn giọt máu tươi, có chút thất thần. Triệu Nguyệt bước tới trước mặt hắn, nhìn máu trên tay hắn: “Ngươi đã giết Ngọc Lâm Lang?”

“Một thầy thuốc…” Hắn lấy kiếm nhấc tay Thẩm Vô Song lên: “Cuối cùng lại giết một người vô tội?”

“Cô ta không…”

“Cô ta không…”

“Ông hãy nghe trẫm nói.” Triệu Nguyệt thở gấp: “Trẫm không xong rồi, nhưng trẫm phải che chở con của Mai Phi. Trẫm sẽ nội ứng ngoại hợp với Bắc Địch giáp công Vệ Uẩn, xúi giục Trần Quốc quấn lấy Sở Lâm Dương, sau đó dẫn Bắc Địch đánh chiếm Hoa Kinh. Hoa Kinh là gốc rễ Đại Sở, đám quý tộc này và Vệ Uẩn chắc chắn sẽ kẻ sống người chết với Bắc Địch. Đợi Bắc Địch, Vệ Uẩn, và những quý tộc này ngã ngũ, thời điểm bọn chúng giành lại Hoa Kinh, Bắc Địch cũng được, thế gia cũng được, Vệ Uẩn cũng được, đối với con trẫm mà nói đều không đủ gây khiếp sợ.”

“Nếu ngươi muốn giết sao không giết trẫm này? Thẩm Vô Song?”

“Cô ta không vô tội?” Triệu Nguyệt cất tiếng cười khẽ: “Ngươi nói một người cứu tế người trong thiên hạ như Ngọc đại phu, chỉ vì cô ấy không muốn làm trái với y đức của mình mà cứu một bệnh nhân, cho nên đáng chết, cho nên không vô tội?”

“Vậy ngươi nói cho trẫm nghe trong thiên hạ này, ai không vô tội?!”

“Nếu ngươi muốn giết sao không giết trẫm này? Thẩm Vô Song?”

“Triệu Nguyệt, tên khốn kiếp…”

“Ông quá xem thường nàng rồi.” Hắn dịu dàng nói: “Nàng như vậy là do bị trẫm bẻ gãy cánh chim, người phụ nữ như nàng, nếu ông thả nàng về bầu trời thì nàng chính là diều hâu. Ông mà tin nàng, đừng nói là làm Thái hậu, cho dù là Nữ hoàng, nàng cũng làm được. Hai nhà Vệ Sở xong rồi, chỉ cần Tống Thế Lan chết, căn bản Tống gia không đủ gây khiếp sợ. Bắc Địch thiệt hại nặng nề, Trần Quốc tổn thương nguyên khí, sau khi con trẫm lên ngôi…” Triệu Nguyệt nở nụ cười: “Bất ổn vài năm, rồi sẽ có thái bình thịnh thế.”

Lời của Triệu Nguyệt khiến ánh mắt Thẩm Vô Song sáng lên, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, Trương Huy đột ngột ra tay, đè hai cánh tay hắn lại, nhanh nhẹn móc tất cả ám khí và độc dược trong ngực Thẩm Vô Song ra, ấn mạnh hắn xuống đất.

“Thẩm Vô Song.” Triệu Nguyệt ngồi xổm xuống nhìn hắn, giọng nói ôn hoà: “Thật ra ngươi không giết được trẫm. Lúc ngươi tiếp cận trẫm, trẫm đều tìm người thử trước mỗi một phương thuốc, bên cạnh toàn là cao thủ, ngươi vốn không có cơ hội giết trẫm. Ngươi chỉ có thể đi giết một người tốt vô tội, biến chính mình trở nên bẩn thỉu giống như trẫm. Trẫm phải xuống địa ngục, các ngươi cũng phải xuống địa ngục. Trên đời này, tay ai lại sạch sẽ hơn ai? Giết người chính là giết người, chẳng lẽ có lý do giết người thì là đúng sao? Thẩm Vô Song, ngươi nhìn trẫm cho kỹ, dù trẫm không sống được, trẫm cũng sẽ khiến các ngươi chôn theo.”

Thẩm Vô Song nghiến răng, Triệu Nguyệt cười lớn, xoay người ra ngoài.

“Mà ngươi chẳng còn cách nào khác.” Triệu Nguyệt giơ tay đánh vào mặt Thẩm Vô Song: “Năm đó, trẫm chẳng còn cách nào mới giết ca ngươi. Hôm nay, dù cho ngươi biến bản thân trở nên giống như trẫm, ngươi vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn trẫm huỷ hoại tất cả những gì ngươi muốn mà chẳng, còn, cách, nào, khác!”

“Triệu Nguyệt!!!” Thẩm Vô Song ra sức vùng vẫy, Triệu Nguyệt đứng dậy, bình tĩnh ra lệnh: “Bắt hắn tới địa lao tra tấn. Thẩm Vô Song, trẫm cho ngươi cơ hội lựa chọn lần nữa. Ngươi trị cho trẫm, trẫm có thể nghị hoà với Vệ Uẩn, trẫm có thể cho thái bình thịnh thế mà các ngươi muốn. Nếu không, tất cả sẽ cùng chết!”

Triệu Nguyệt vỗ vai ông: “Mang người ra ngoài, dẫn theo người quấy nhiễu Côn Châu. Đợi Bắc Địch chuẩn bị xong thì cùng Bắc Địch giáp công Bạch Châu. Trẫm hơi mệt, muốn đi gặp Mai Phi.”

“Thẩm Vô Song.” Triệu Nguyệt bật cười: “Ngươi nhớ cho kỹ, trẫm trao quyền lựa chọn thiên hạ cho ngươi. Sau này, thiên hạ đại loạn là bởi vì Thẩm Vô Song ngươi muốn báo tư thù, biết chưa!”

Trương Huy mấp máy môi, nhìn Triệu Nguyệt. Lát sau, cuối cùng ông nói: “Nô tài tất không nhục mệnh.”

“Triệu Nguyệt, tên khốn kiếp…”

Thẩm Vô Song nghiến răng, Triệu Nguyệt cười lớn, xoay người ra ngoài.

Lời của Triệu Nguyệt khiến ánh mắt Thẩm Vô Song sáng lên, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, Trương Huy đột ngột ra tay, đè hai cánh tay hắn lại, nhanh nhẹn móc tất cả ám khí và độc dược trong ngực Thẩm Vô Song ra, ấn mạnh hắn xuống đất.

Nhưng vừa đi tới cửa, hắn đã không gắng gượng nổi, phun một búng máu. Trương Huy đỡ lấy hắn, hoảng hốt gọi: “Bệ hạ!”

Triệu Nguyệt thở dốc, chậm rãi nói: “Không thể tiếp tục như vậy… Bọn chúng giết Ngọc Lâm Lang rồi, trẫm không chịu đựng nổi nữa. Trong lúc này, nếu lại xảy ra bất kỳ sơ xuất nào, trẫm đều chịu không nổi…”

“Bệ hạ…” Trương Huy hoảng loạn: “Làm sao đây… phải làm sao đây?”

“Tình hình bệnh dịch Bạch Châu, Quỳnh Châu, Hoa Châu thế nào rồi?”

“Đi đi.”

“Tất cả thành trì dọc theo con sông đều không may mắn thoát được. Nhưng Nguỵ Thanh Bình phát hiện quá sớm, bây giờ bệnh dịch đã bị khống chế, không thể lan rộng.”

“Rất tốt…”

“Nguỵ Thanh Bình…”

Thẩm Vô Song cầm dao run rẩy dữ dội. Hắn nhìn Ngọc Lâm Lang, nghiêm túc nói: “Ngọc cô nương, ta hỏi cô lần cuối.”

“Bất quá có một tin tốt…” Trương Huy thấp giọng nói: “Tống Thế Lan nhiễm ôn dịch rồi, bây giờ đang ở Thái Bình Thành, Tống tứ công tử nắm giữ thế cục. Hắn và một thuộc hạ của nô tài giao hảo, tính tình nhu nhược, nô tài đã phái thuyết khách đi. Với tính tình của Tống tứ công tử, hẳn là sẽ vì bảo vệ Tống gia mà không xuất binh.”

“Rất tốt…”

“Đến lúc đó, ba nhà Vệ Tống Sở đều trải qua đại chiến, tổn thương nguyên khí nặng nề. Ông lại dẫn theo quân đội liên hợp chư hầu, ai dám lên ngôi, các ngươi đánh kẻ đó. Cứ dây dưa như thế, bọn chúng cũng hết cách, chỉ có thể đẩy con trẫm lên ngôi.”

Triệu Nguyệt nhắm mắt lại, nuốt máu đang trào lên xuống.

Hắn chậm rãi nói: “Dựa theo lời của Ngọc Lâm Lang, trẫm uống thuốc của cô ta chỉ là miễn cưỡng chống đỡ, thời gian không nhiều. Nếu trẫm có thể chỉ bảo vệ tâm mạch mà ngủ, ngược lại có thể sống thêm một đoạn thời gian. Thuốc hôm nay của cô ấy là dùng khi khẩn cấp, sau khi uống xong, trẫm có thể tỉnh táo, nhưng cùng lắm chỉ được khoảng vài ngày.”

“Tất cả thành trì dọc theo con sông đều không may mắn thoát được. Nhưng Nguỵ Thanh Bình phát hiện quá sớm, bây giờ bệnh dịch đã bị khống chế, không thể lan rộng.”

“Bệ hạ nói chuyện này làm gì?”

“Bệ hạ nói chuyện này làm gì?”

Trương Huy có chút sốt ruột, Triệu Nguyệt nắm chặt tay Trương Huy, hổn hển nói: “Bắc Địch cần thời gian chỉnh đốn binh mã, Trần Quốc cũng cần thời gian xuất binh, trẫm cần số thời gian này. Từ hôm nay trẫm sẽ dừng thuốc, ông lập tức mang theo mật thư của trẫm ra ngoài, đi thuyết phục chư hầu các vùng, bảo bọn họ trong lúc đám người Vệ Uẩn, Tống Thế Lan chinh chiến thì đánh lén. Nói với bọn họ, nếu như không đánh, ba nhà này chiếm được thiên hạ sẽ không còn chỗ cho bọn họ dung thân. Trẫm sẽ viết cho mỗi người bọn họ một bức chước thư phạt tặc, bất cứ chư hầu nào trong thiên hạ đều có thể thay trẫm thảo phạt ba nhà. Còn ông hãy khuếch trương ở Yên Châu, giữ lại một đội thân binh cần vương.”

“Nếu Mai phi không nghĩ ra cách nào thì sao?” Trương Huy khàn giọng lên tiếng, Triệu Nguyệt bật cười.

“Bệ hạ, rốt cuộc là người muốn làm gì?”

“Ông hãy nghe trẫm nói.” Triệu Nguyệt thở gấp: “Trẫm không xong rồi, nhưng trẫm phải che chở con của Mai Phi. Trẫm sẽ nội ứng ngoại hợp với Bắc Địch giáp công Vệ Uẩn, xúi giục Trần Quốc quấn lấy Sở Lâm Dương, sau đó dẫn Bắc Địch đánh chiếm Hoa Kinh. Hoa Kinh là gốc rễ Đại Sở, đám quý tộc này và Vệ Uẩn chắc chắn sẽ kẻ sống người chết với Bắc Địch. Đợi Bắc Địch, Vệ Uẩn, và những quý tộc này ngã ngũ, thời điểm bọn chúng giành lại Hoa Kinh, Bắc Địch cũng được, thế gia cũng được, Vệ Uẩn cũng được, đối với con trẫm mà nói đều không đủ gây khiếp sợ.”

Triệu Nguyệt thở dốc, chậm rãi nói: “Không thể tiếp tục như vậy… Bọn chúng giết Ngọc Lâm Lang rồi, trẫm không chịu đựng nổi nữa. Trong lúc này, nếu lại xảy ra bất kỳ sơ xuất nào, trẫm đều chịu không nổi…”

“Một thầy thuốc…” Hắn lấy kiếm nhấc tay Thẩm Vô Song lên: “Cuối cùng lại giết một người vô tội?”

“Đến lúc đó, ba nhà Vệ Tống Sở đều trải qua đại chiến, tổn thương nguyên khí nặng nề. Ông lại dẫn theo quân đội liên hợp chư hầu, ai dám lên ngôi, các ngươi đánh kẻ đó. Cứ dây dưa như thế, bọn chúng cũng hết cách, chỉ có thể đẩy con trẫm lên ngôi.”

“Bệ hạ…”

“Ấy không phải.” Triệu Nguyệt dường như sực nhớ tới điều gì, bật cười: “Vừa rồi hình như ta nghe thấy ngươi được gọi là … Thẩm đại phu?”

Trương Huy run rẩy cả người, ông ta nghe ra là Triệu Nguyệt đang bàn giao hậu sự. Triệu Nguyệt nắm chặt tay ông, gian nan nói: “Lấy sự quả quyết của Mai phi, chỉ cần ông giúp nàng ổn định năm năm, nàng sẽ nghĩ ra cách.”

“Vậy ngươi nói cho trẫm nghe trong thiên hạ này, ai không vô tội?!”

Trương Huy hành lễ lui ra. Triệu Nguyệt được thái giám nâng đỡ đến cung Trưởng công chúa.

“Nếu Mai phi không nghĩ ra cách nào thì sao?” Trương Huy khàn giọng lên tiếng, Triệu Nguyệt bật cười.

“Ông quá xem thường nàng rồi.” Hắn dịu dàng nói: “Nàng như vậy là do bị trẫm bẻ gãy cánh chim, người phụ nữ như nàng, nếu ông thả nàng về bầu trời thì nàng chính là diều hâu. Ông mà tin nàng, đừng nói là làm Thái hậu, cho dù là Nữ hoàng, nàng cũng làm được. Hai nhà Vệ Sở xong rồi, chỉ cần Tống Thế Lan chết, căn bản Tống gia không đủ gây khiếp sợ. Bắc Địch thiệt hại nặng nề, Trần Quốc tổn thương nguyên khí, sau khi con trẫm lên ngôi…” Triệu Nguyệt nở nụ cười: “Bất ổn vài năm, rồi sẽ có thái bình thịnh thế.”

Trương Huy im lặng, ông nắm chặt Triệu Nguyệt, đỏ mắt không nói lời nào. Triệu Nguyệt vỗ tay ông, ôn hoà nói: “Trương thúc đừng đau lòng, trẫm chết rồi, chỉ cần con trẫm vẫn còn sống thì tức là trẫm còn sống.”

“Trương thúc.” Hắn ngước mắt lên nhìn ông, trịnh trọng nói: “Đời này trẫm chưa từng thật lòng tin tưởng mấy người, ông là một trong số đó.”

Trương Huy mấp máy môi, nhìn Triệu Nguyệt. Lát sau, cuối cùng ông nói: “Nô tài tất không nhục mệnh.”

“Đi đi.”

Nhưng vừa đi tới cửa, hắn đã không gắng gượng nổi, phun một búng máu. Trương Huy đỡ lấy hắn, hoảng hốt gọi: “Bệ hạ!”

Triệu Nguyệt vỗ vai ông: “Mang người ra ngoài, dẫn theo người quấy nhiễu Côn Châu. Đợi Bắc Địch chuẩn bị xong thì cùng Bắc Địch giáp công Bạch Châu. Trẫm hơi mệt, muốn đi gặp Mai Phi.”

Hắn đến gần nàng: “Có phải cô nhất quyết muốn bảo vệ Triệu Nguyệt?”

Trương Huy hành lễ lui ra. Triệu Nguyệt được thái giám nâng đỡ đến cung Trưởng công chúa.

5 4 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

7 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
NoNa
NoNa
4 Năm Cách đây

Không biết Thẩm mặn mòi của tui có bình an kg???

Rose
Rose
4 Năm Cách đây

Mấy chương cuối đọc đau tim thật, Thẩm Vô Song còn tẩu phải lo nha, đừng bị gì hiuhiu .

Bông Bông
Bông Bông
4 Năm Cách đây

Thẩm vô song tội qá

Nguyen Minh
Nguyen Minh
4 Năm Cách đây

Cái cô Ngọc ấy,nói toàn lời đạo đức sáo rỗng

Landai
Landai
4 Năm Cách đây

Triệu Nguyệt này quá ích kỷ

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Triệu Nguyệt mù quáng trong báo thù, mù quáng trong tranh giành hoàng vị, mù quáng trong tình yêu, nhưng không thể không công nhận hắn cũng muốn được yêu thật lòng, hắn đến chết cũng muốn tìm một đường lui cho người hắn yêu, cho đứa con của hắn

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Triệu Nguyệt đáng thương quá, đúng là một người cha tốt nhưbg cũng đâu có con trai? Thôi vì cảm động đấy sẽ là câu cuối cùng để châm chọc TN, hi vọng nếu được làm lại một lần nữa thì TN sẽ được một cuộc sống dễ thở hơn và được yêu thương bởi nhiều người hơn

7
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!